Nha hoàn này là Hồng Mai – thiếp thân nha hoàn của Tam cô nương.
Chân Nghiên giận tái mặt: “Làm gì mà vội vàng hấp tấp vậy?”
Hồng Mai ấp úng nhưng không nói, thiếp thân nha hoàn Liên Diệp của Chân Nghiên lạnh giọng nói: “Chủ tử hỏi ngươi, ngươi che giấu cái gì?”
Hồng Mai sắp khóc mất rồi: “Nhị cô nương, là Tam cô nương, nàng… nàng thắt cổ tự vẫn rồi!”
Sắc mặt Chân Nghiên và Chân Diệu lập tức thay đổi.
“Tam cô nương ra sao rồi?” Chân Nghiên lạnh lùng nói.
“Cứu. . . . . . Cứu được rồi. . . . . .”
Lời này Hồng Mai còn chưa nói hết, sắc mặt Chân Nghiên đã khôi phục bình tĩnh, nhíu mày nói: “Nếu như thế thì thu hồi ngay cái bộ dạng vội vàng hấp tấp kia của ngươi cho ta, lặng lẽ đi bẩm báo cho Thế tử phu nhân đi.”
“Vâng!” Dưới sự bình tĩnh của Chân Nghiên, Hồng Mai đã thoáng khôi phục lại một chút bộ dáng của nhị đẳng nha hoàn.
“Nhớ cho kỹ, chuyện hôm nay gặp phải ta và Tứ cô nương, không được phép nhắc một chữ với người khác, càng nhiều người biết, càng không có lợi gì cho các ngươi đâu!” Chân Nghiên trầm giọng nói rồi lôi Chân Diệu đi.
Xuyên qua núi giả, vòng qua hồ nước, đi qua một mảnh khóm trúc, tỷ muội hai người ngồi xuống ở một chỗ thủy tạ, yên lặng không nói gì.
Một lúc lâu sau, Chân Nghiên mở miệng: “Tứ muội, muội có lỗi với Tam muội muội.”
“Vâng.” Chân Diệu gật đầu.
Nhưng giọng điệu Chân Nghiên thay đổi, cười lạnh nói: “Nhưng Tam muội tự sát cũng là gác chúng ta trên lửa mà thiêu.”
Tiểu nương tử danh môn thế gia đang yên lành lại tìm đến cái chết, không biết sẽ khiến cho người đời suy đoán ra bao nhiêu nguyên nhân, tiếp nữa cũng liên lụy thanh danh tỷ muội trong tộc.
Đầu tiên là Chân Diệu rơi xuống nước, sau là Chân Tĩnh treo cổ tự tử, truyền ra ngoài sợ rằng cô nương Phủ Kiến An Bá chẳng còn chút thanh danh gì để mà nói nữa.
Đặc biệt là Chân Nghiên và Chân Diệu đã đính hôn, nói không chừng cũng rơi vào kết quả bị từ hôn mà thôi.
Có thể nói Tam cô nương dùng cái chết của mình để kéo hai người chịu tội thay, đủ thấy được mối hận trong lòng nàng ta.
“Tứ muội, muội thấy thế nào?”
Chân Diệu trầm mặc một lúc lâu, rất chân thành nói: “Có nguyên nhân mới có kết quả.”
Bất kể trong lòng Tam cô nương ôm ác ý thế nào, nhưng nếu một nữ tử yếu ớt chỉ có thể dùng cái chết của mình làm cái giá đắt phải trả để báo thù, thì đã đủ thảm thương rồi.
Nói cho cùng, là Chân Diệu nợ nàng trước.
Chân Nghiên thở dài: “Tứ muội, từ sau khi muội rơi xuống nước, muội đã hiểu biết hơn nhiều. Chuyện hôm nay, Lão phu nhân và Thế tử phu nhân chắc chắn sẽ dấu diếm chặt chẽ, vô luận là muội hay tỷ, hay là Tam muội, một hai năm nữa đều sẽ lần lượt lấy chồng, tương lai, một cây bút không thể viết ra được hai chữ ‘Chân’.”
Nếu như là trước kia, nàng đã chẳng muốn nói lời này, tuy hai người là tỷ muội ruột thịt, nhưng từ nhỏ cứ như bị ngăn cách bởi cái gì đó, không ngờ hiện tại lại dễ dàng nói ra khỏi miệng.
“Được rồi, muội đừng để tâm chuyện này, ngày mai đi thỉnh an tổ mẫu cũng đừng để lộ dấu vết.”
Tỷ muội hai người tâm sự một chút rồi từng người rời đi.
Cây ngô đồng ở Minh Hoa Uyển đều xanh mướt, lá cây tràn đầy sức sống, Đại phu nhân đang xem sổ sách ở gần cửa sổ, nghe nha hoàn bẩm báo xong thì lệnh cho Hồng Mai vào.
Thấy Hồng Mai mang thần sắc bối rối, ngay cả tóc mai cũng có chút rối loạn, sắc mặt không khỏi hơi trầm xuống: “Tại sao vậy? Vội vàng hấp tấp như thế còn thể thống gì!”
Hồng Mai quỳ xuống phịch một tiếng: “Thế tử phu nhân, Tam cô nương nàng… nàng treo cổ tự vẫn rồi!”
“Cái gì!” Sổ sách trong tay Đại phu nhân rơi xuống, nàng đứng bật dậy.
Hồng Mai vội bổ sung: “Tam cô nương được cứu rồi ạ, nhưng bọn nô tỳ không dám giấu diếm. Xin Thế tử phu nhân làm chủ.”
Nghe nói Tam cô nương không có chuyện gì, sắc mặt Đại phu nhân khẽ buông lỏng, trong mắt lại hiện lên lãnh ý: “Còn có ai biết chuyện này?”
“Chỉ có nô tỳ và Lục Ngạc, còn có Trương ma ma biết. Vừa cứu được cô nương, Trương ma ma đã lệnh cho Lục Ngạc giữ cửa, rồi bảo nô tỳ đến bẩm báo phu nhân.”
“Được rồi, ngươi trở về trông coi Tam cô nương đi. Nhớ là không được tiết lộ chút tin tức gì đấy. Ngay cả Lam di nương cũng không được.”
Hồng Mai thấp thỏm trong lòng, nhưng không dám ở lại, bèn vội vàng lui ra ngoài.
“Chỉ biết gây thêm phiền phức!” Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi đến Ninh Thọ Đường.
Chân Diệu trở về Trầm Hương Uyển, nghĩ tới việc Tam cô nương treo cổ tự vẫn thì càng ngày càng sốt ruột, lại nhớ đến lời dặn dò của Lão phu nhân, nàng dứt khoát trải giấy mài mực bắt đầu luyện chữ.
Nguyên chủ tập luyện thể chữ nhỏ trâm hoa, rất có vài phần bản lĩnh.
Dù Chân Diệu kế thừa bản lãnh của nguyên chủ, nhưng nhất thời viết không lưu loát, càng viết càng phiền lòng nên dứt khoát buông bút.
“Tứ cô nương.” Tử Tô ung dung thản nhiên nhặt bút lên đưa cho nàng.
Chân Diệu trợn mắt nhìn Tử Tô.
Tử Tô mặt không đổi sắc, tràn đầy kiên trì.
Chân Diệu lắc đầu, theo sự thực nói: “Ta không thể, trong lòng ta không cách nào yên tĩnh được.”
Nàng không phải là thuộc loại nữ đặc công trâu bò khi biết rõ sống chết của một người có liên quan đến nàng mà tâm còn tĩnh như nước để tập viết.
“Không bằng cô nương đọc kinh thư trước đi.”
Chân Diệu đứng lên: “Tử Tô, ta phải đi xem một chút.”
“Cô nương, hẳn là ngài nên nghe Nhị cô nương.”
Chân Diệu nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình: “Ta biết Nhị tỷ nói đúng, nhưng ta vẫn muốn đi xem.”
Đi xem thì có thể thay đổi được cái gì đây? Trong lòng Tử Tô nghĩ như vậy, nhưng không biết tại sao lại không thể mở miệng nói vài câu khuyên nhủ?
Chân Diệu lấy một khối bạc vụn cho Tử Tô: “Tử Tô, bảo một tiểu nha đầu chạy đến phòng bếp lớn một chuyến, lấy một chút bột sắn, đậu trắng nghiền và bột trà xanh đến đây.”
Trừ Ninh Thọ Đường của Lão phu nhân, thức ăn hằng ngày của các viện đều do phòng bếp lớn đưa đến, nếu muốn ăn món khác hoặc dùng nguyên liệu nấu ăn, thì phải đặc biệt thưởng riêng.
Trong viện của Chân Diệu không có phòng bếp nhỏ, nhưng có làm một cái bếp lò nhỏ ở phòng bên, có thể pha trà hoặc hâm nóng chút thức ăn, những viện khác cũng như thế.
Chân Diệu nhớ Tam cô nương Chân Tĩnh rất thích ăn đồ ngọt.
Có một năm trong cung ban thưởng bánh hoa quế, Lão phu nhân phân chia cho mấy đứa trẻ, nguyên chủ khi dễ Chân Tĩnh là thứ nữ nên cướp của nàng.
Đó là một lần duy nhất mà Tam cô nương xưa nay an tĩnh nghe lời chết sống không chịu buông, rồi hai tiểu cô nương đánh nhau.
Hai người đều bị đánh đòn, nên từ nhỏ đã không ưa nhau.
Chân Diệu lật lại ký ức trước kia, nhào kỹ đậu trắng nghiền và bột trà xanh.
Nàng định làm một loại điểm tâm gọi là quả phỉ thúy lạnh (*).
(*) quả phỉ thúy lạnh:
/488
|