Tưởng Thần gắng gượng nở một nụ cười ôn hòa, nhận lấy chén trà: “Biểu muội vất vả rồi.”
Chân Diệu lắc đầu: “Là do muội sơ sót. Hôm nay là trùng dương, các huynh khó tránh khỏi việc thưởng cúc ăn cua. Chỉ là hôm nay Hàm ca nhi ăn cơm ở Ninh Thọ Đường, tổ mẫu lớn tuổi không ăn cua được, sợ Hàm ca nhi còn nhỏ yếu sức nên không dám để đệ ấy ăn, còn muội lại ăn không hết cua, nên lúc này mới làm kẹo lạc cho đệ ấy. Nếu muội biết Tưởng biểu ca sẽ ăn kẹo lạc thì đã dặn dò Hàm ca nhi chuyển cáo cho huynh sớm rồi.”
Nàng nói một hồi lại khiến Tưởng Thần đỏ cả tai.
Thầm nghĩ: Biểu muội à, muội thực sự đang an ủi sao? Không phải là đang chọc dao vào tim người ta chứ?
Không nên vạch rõ chuyện hắn tranh kẹo lạc của một đứa bé ra mà.
Lại nghe Chân Diệu chần chờ hỏi: “Thì ra Biểu ca cũng thích ăn kẹo lạc à?”
Trên mặt Tưởng Thần nở nụ cười ôn hòa, nhưng trong lòng lại thầm rơi lệ.
Hắn tin chắc, chắc chắn là nàng đang chọc dao!
Hắn thích ăn kẹo lạc lúc nào chứ, hắn cũng không phải trẻ con.
Có điều là vì, kẹo lạc này do biểu muội làm thôi. . . . . .
Tưởng Thần kiên trì nói: “Từ nhỏ đến lớn ta vẫn luôn thích ăn kẹo lạc, khiến biểu muội chê cười rồi.”
“Khi còn bé muội cũng rất thích ăn, nhưng mà sau khi lớn rồi thì không thích nữa.” Nói đến đồ ăn, Chân Diệu nổi tính nhiều chuyện.
Tưởng Thần đột nhiên ho khan hai tiếng.
“Biểu ca uống một chút.” Chân Diệu cầm khăn, theo bản năng muốn giúp hắn lau trà gừng bị đổ, thế nhưng vẫn thôi.
Quan hệ của bọn họ phức tạp như vậy, vẫn không nên làm chuyện khiến người ta hiểu lầm thì tốt hơn.
A, rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì phức tạp vậy?
Chân Diệu buồn rầu đến mức muốn giật tóc.
Ngũ muội ơi, tại sao lại phải nói cho nàng biết cái chuyện phức tạp như thế chứ!
Tưởng Thần đợi cả buổi, thấy Chân Diệu nắm khăn bất động, yên lặng rút ra một chiếc khăn vuông để lau.
“Nếu Biểu ca cũng thích thức ăn ngon, nhân tiện muội nhắc nhở huynh mấy câu. Thức ăn này cũng phải chú trọng rất nhiều đấy nhé. Đặc biệt là cua, lại càng có nhiều thứ không được ăn cùng với nó. . . . . .”
Chân Diệu kiên nhẫn kể ra từng món ăn không thể ăn chung với cua, Tưởng Thần âm thầm lặng lẽ co rút khóe miệng.
Hắn cảm thấy cả đời này cũng không muốn ăn cua nữa rồi!
“Biểu ca nhớ kỹ chưa?” Chân Diệu nói xong thì nhìn qua Tưởng Thần hỏi.
“Ừ.”
Chân Diệu đứng lên: “Vậy muội về trước. Biểu ca nghỉ ngơi cho tốt, dù không uống thuốc đại phu kê thì ngày mai cũng gần khỏe rồi.”
Tưởng Thần cố gắng đứng dậy.
Chân Diệu vội xua tay: “Không cần, không cần. Thân thể Biểu ca còn yếu, nhanh nằm xuống đi.”
Nàng để trà gừng xuống, dẫn theo Thanh Cáp hùng hùng hổ hổ mà đi.
Tưởng Thần cảm thấy nội thương nghiêm trọng, nằm trên giường nửa ngày không nhúc nhích.
Nhìn cái bình nước nóng xinh xắn kia lại cười khổ.
Có lẽ thứ hắn nên bỏ không phải là cua, mà là kẹo lạc(*).
(*)ý Tưởng Thần lúc này chính là nên từ bỏ thức ăn của Chân Diệu chứ không phải từ bỏ cái khác mà tiếp tục ăn những thức ăn nàng làm, ý chỉ nên từ bỏ tham luyến những gì thuộc về nàng, cũng là từ bỏ tình cảm với Chân Diệu.
Không phải là của mình, thì cuối cùng cũng không phải của mình, nếu cưỡng cầu sẽ gặp phải báo ứng .
Nhưng hắn đã rất nỗ lực, nhưng vẫn cảm thấy thật khó khăn thì làm sao đây?
Còn Chân Diệu lúc này cũng đang nhìn thiệp mời tinh xảo trong tay mà cảm thấy vô cùng khó khăn.
Sao nàng lại quên mất chuyện Quận chúa Sơ Hà đã nhắc tới việc muốn nàng tham gia tiệc sinh nhật khi còn ở trong cung chứ.
Cứ nghĩ tới hôm đó rất có thể sẽ đụng phải vị Công chúa điêu ngoa kia, Chân Diệu lại có loại xúc động muốn trốn trong nhà không ra.
Tuy nói Chiêu Phong Đế đã cấm túc Công chúa Phương Nhu , nhưng dựa vào trình độ mà nàng ta được sủng ái, thì có rất nhiều khả năng được thả ra sớm .
Nhưng Quận chúa Sơ Hà đã mời, cuối cùng cũng không tiện từ chối.
Chân Diệu chỉ đắn đo một chút, sau đó cất thiệp mời đi.
Nếu không từ chối được, thì vẫn nên giữ vững tinh thần vậy.
Ngày hôm sau, lúc tất cả các phòng tới thỉnh an, ngược lại không thấy Tưởng thị nhắc tới chuyện của Tưởng Thần, nhưng trái ngược là Ôn thị chờ những người khác cáo lui mà nán lại, kéo Lão phu nhân nói chuyện một lúc lâu.
Dù Chân Diệu cảm thấy tò mò, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Hoàn thành xong những chuyện phải làm theo quy tắc, nàng tự mình xuống bếp làm mấy món điểm tâm nhỏ, sau đó sai nha hoàn đưa một phần cho tất cả các phòng, rồi mang một phần qua chỗ Ôn thị.
Từ sau khi Chân Nghiên lấy chồng, Chân Diệu còn chăm đến Hòa Phong Uyển hơn trước. Ôn thị cũng không bất ngờ, bảo nàng ngồi xuống rồi bà lau mồ hôi cho nàng: “Một cô nương như con cứ xuống bếp làm gì chứ? Làm tay thô ráp hết thì làm sao đây? Mà bây giờ trời đang rét, vừa xuống bếp nóng, đi ra ngoài gió thổi qua, lại ốm thì làm sao?”
Chân Diệu dở khóc dở cười: “Mẹ à, mẹ lại mắng con rồi, con gái ăn không nổi mất.”
Lúc này Ôn thị mới ngừng nói, tự mình dọn ra điểm tâm nàng mang đến.
Mẹ con hai người lẳng lặng uống trà ăn điểm tâm.
“Không biết Nhị tỷ của con ở Phủ Thị Lang sống thế nào.”
“Mẹ yên tâm đi, Nhị tỷ tài giỏi như vậy, chắc chắn sống rất tốt.”
Ôn thị gật đầu, không nhịn được mà nói: “Trước đó vài ngày có người hỏi thăm Tam biểu tỷ của con, hôm nay mẹ tìm Lão phu nhân chính vì nói chuyện này.”
Chân Diệu bật cười: “Mẹ, mẹ không chờ còn lấy chồng rồi nhờ cậy La thế tử à?”
Ôn thị mắng nàng một tiếng: “Không phải còn phải đợi đến sang năm con mới lấy chồng à? Biểu tỷ của con cùng sắp mười bảy rồi, đâu thể kéo dài được nữa, đương nhiên phải càng sớm càng tốt.”
Chân Diệu rót một chèn trà cho Ôn thị: “Mẹ à, bản thân con ngược lại lại cảm thấy nếu Tam biểu tỷ đã qua tuổi, thì cũng không nên quá vội. Không bằng cứ tìm hiểu cho rõ ràng, kiên nhẫn tìm một cuộc hôn nhân mới tốt.”
“Việc này còn cần con nói sao! Cho nên mẹ mới tìm tổ mẫu con nói chuyện mấy lần đây.”
“A, là nhà ai cầu hôn biểu tỷ thế ạ?”
“Một cô nương như con ít nghe ngóng mấy chuyện này đi.”
Chân Diệu bất đắc dĩ: “Mẹ, chẳng lẽ không phải mẹ nói đến đề tài này trước sao?”
Ôn thị tự cảm thấy đuối lý, cũng không có gì khó nói với đứa con gái duy nhất còn ở cạnh mình, thế nên nói ra tình hình.
Chân Diệu nghe xong không ngừng cau mày.
“Sao thế? Có gì không ổn à?” Ôn thị hỏi.
Chân Diệu nói ra trực giác của mình: “Mẹ, nếu người mai mối là Ngũ thái thái phủ Trường Khánh Bá, đáng lẽ ra phải là chuyện tốt mà? Vì Lão phu nhân Trường Khánh Bá và tổ mẫu là tỷ muội. Thế thì sao còn muốn ngài tìm tổ mẫu nói chuyện nhiều lần như vậy? Con thấy tổ mẫu đích thị có rất nhiều băn khoăn.”
Ôn thị do dự một chút nói: “Lẽ ra không nên nói cùng con chuyện này… năm xưa tổ mẫu con và Lão phu nhân Trường Khánh Bá dường như xảy ra chuyện xích mích, có thể là vì nguyên nhân này?”
Chân Diệu lắc đầu: “Tổ mẫu không tội gì ngăn cản nhân duyên của biểu tỷ chỉ vì chuyện cũ . Vả lại, nếu nói tổ mẫu và Lão phu nhân Trường Khánh Bá thật sự không hợp nhau, thì làm sao lại cho hậu bối giao hảo được. Cũng không thể nói vì hai vị lão nhân gia đều sĩ diện, ai cũng không muốn cúi đầu trước, nên hiện giờ mới ít qua lại.”
Giao tình giữ Nhị cô nương Chân Nghiên và Đào Uyển của phủ Trường Khánh Bá rõ ràng rất tốt .
Khi còn bé, Chân Nghiên còn từng đến ở phủ Trường Khánh Bá.
Nghe Chân Diệu nói như thế, Ôn thị cũng tỉnh ngộ cảm thấy được: “Chẳng lẽ cuộc hôn sự này thật sự có gì đó không ổn?”
Rốt cuộc có phần không hài lòng.
“Hôm đó biểu tỷ chỉ lộ mặt một lát, thế nhưng Ngũ thái thái phủ Trường Khánh Bá đã nhắc chuyện mai mối, mà lại làm mai cho cháu trai nhà mẹ đẻ ở vùng khác, dù sao nghe thế cũng khiến người ta thấp thỏm lo lắng. Mẹ, ngày mai con tham gia thọ yến của Quận chúa, nếu gặp được Uyển tỷ tỷ thì hỏi thăm tỷ ấy một chút được không?”
Ôn thị gật đầu: “Cũng tốt, có điều nếu Đào Uyển biết chuyện, tổ mẫu con hẳn cũng sẽ nhận được tin tức bên phủ Trường Khánh Bá.”
Nói xong lại nắm lấy tay Chân Diệu: “Diệu Nhi, bất luận thế nào con cũng phải để tâm nhiều hơn một chút. Nhà ngoại tổ của con đã bấp bênh, nếu mẹ không tìm được một mối hôn sự tốt cho Nhã Hàm, thậm chí không xem xét kỹ một cái mà đẩy con bé vào hố lửa thì thật sự mẹ không còn mặt mũi nào đi gặp ngoại tổ mẫu của con nữa.”
“Mẹ, con sẽ hỏi thăm cẩn thận mà.” Chân Diệu an ủi kéo cánh tay Ôn thị.
Ngày hôm sau, Chân Diệu ăn mặc chỉnh tề, dẫn theo A Loan và Thanh Cáp cùng đến phủ Vĩnh Vương.
Trước cửa phủ Vĩnh Vương đã có rất nhiều xe ngựa dừng chân, phần lớn đều khéo léo tinh xảo, một đám tiểu nương tử trang phục hoa lệ búi tóc duyên dáng bước xuống xe ngựa, nha hoàn dìu các nàng cũng xinh đẹp mềm mại.
Xe ngựa chở Chân Diệu dừng lại, Thanh Cáp nhảy xuống trước, mà vì khổ người lớn nên phát ra tiếng vang thùng một cái.
Chân Diệu bất đắc dĩ xoa xoa trán, quả nhiên nghe được thấy tiếng chê cười liên tiếp vang lên.
Nam tử mặc áo tím cách đó không xa cười nhẹ một tiếng: “Ha ha. Đây nha hoàn nhà ai thế, thật thô lỗ!”
Thanh niên mặc áo chuyết kinh màu xanh đen im lặng quay đầu lại.
Một thanh niên khác mày rậm mắt to mặc quần áo đỏ thẫm, thoạt nhìn có vẻ rất quen thân với nam tử áo tím: “Lục hoàng tử, ta thấy đích thị là diện mạo cô nương nhà kia không được đẹp lắm, nên mới chọn nha hoàn như vậy để tránh bị so sánh.”
Lục hoàng tử liếc nhìn thân xe, không ngờ phía trên là dấu hiệu phủ Kiến An Bá, hắn tự tiếu phi tiếu nhìn thanh niên mặc áo xanh đen: “La vệ trưởng, ngươi cảm thấy thế nào?”
La Thiên Trình thản nhiên cười cười: “Cô nương nhà kia hẳn vô cùng xinh đẹp.”
Lúc nói lời này, hắn cũng không biết mình có tâm tình gì.
Có lẽ bản thân mình không cách nào loại bỏ khúc mắc trong lòng, nhưng ít ra từ đêm hôm đó, hắn muốn thử tận lực nhìn nàng một cách khách quan.
“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Lục hoàng tử giống như vô ý nói.
Trong lòng La Thiên Trình bỗng nhiên đánh thót một cái, giương mắt nhìn về phía Lục hoàng tử.
Thấy hắn vẫn giống như ngày thường, dáng cười phong lưu không bị trói buộc, nên lại cảm thấy mình quá nhạy cảm.
“Ta không tin đâu ——” Nam tử áo đỏ thẫm ồn ào, lại bỗng nhiên ngưng miệng.
Chỉ thấy ở chỗ tập trung tầm mắt của ba người, màn kiệu dần được vén lên, đầu tiên là giày thêu gấm hồng phấn đặt xuống đất, tiếp theo hiện ra bóng dáng màu vàng nhạt hết sức nhỏ nhắn thướt tha.
“Quả nhiên là mỹ nhân.” Nam tử áo đỏ thẫm há miệng, nhìn chằm chằm vào bóng dáng màu vàng nhạt kia, rồi lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Nàng kia hơi rướn người, duỗi bàn tay trắng thuần như ngọc về phía cửa xe: “Cô nương, xuống xe đi ạ.”
Đám cô nương nha hoàn đến trước ngược lại không thấy kinh ngạc, mỗi ngày càng nàng đều tiếp xúc với quần áo, đồ trang sức. Giày thêu của nữ tử kia vừa đặt xuống đất đã nhìn ra không phải quần áo của quý nữ.
Nam tử áo đỏ thẫm kia hiển nhiên bình thường không hề chú ý những điều này, lúc này cằm đã suýt rớt xuống đất: “Lại, lại chỉ là nha đầu?”
Dường như nghe được giọng nói, A Loan liếc mắt về hướng đó một cái.
Trên mặt nam tử áo đỏ thẫm hiện lên sự kinh diễm.
Có điều với thân phận của hắn, cuối cùng đã gặp được nhiều nữ tử diện mạo xinh đẹp, nên rất nhanh đã khôi phục thái độ, đồng thời lòng hiếu kỳ lại bị khơi gợi.
Có hai nha hoàn trái ngược nhau hoàn toàn như vậy, thì nữ tử trong xe sẽ có bộ dạng gì đây.
Chân Diệu vịn tay A Loan lưu loát xuống xe ngựa, đi về phía chiếc kiệu mềm bên cạnh cửa hông.
Nam tử áo đỏ thẫm tiếc nuối lắc đầu: “Đi nhanh quá, còn không thấy rõ. Chân cô nương này nhất định không nhỏ ——”
Chợt cảm thấy quanh thân lạnh lẽo, nhận được ánh mắt lạnh lùng của La Thiên Trình, cười hắc hắc nói: “La thế tử, đừng có nghiêm túc như vậy chứ.”
Lục hoàng tử lấy tay chống cằm cười cười: “Tiêu thế tử, nếu ngươi không suy nghĩ chân vị hôn thê của La vệ trưởng lớn hay nhỏ, thì chắc La vệ trưởng cũng sẽ không nghiêm túc như vậy đâu.”
Nụ cười của nam tử áo đỏ thẫm cứng đơ trên mặt, ha ha cười gượng nói: “Lục hoàng tử, La thế tử, chúng ta mau vào đi thôi, nếu không Tiểu vương gia lại nhắc.”
Ba người xuống ngựa, đi vào từ cửa hông bên kia.
/488
|