Phủ Kiến An Bá cũng không ngờ tới người đưa cháo mồng tám tháng chạp của phủ Trấn Quốc Công bên kia lại là La Thiên Trình.
Lão phu nhân là người sáng suốt, cười mỉm truyền Chân Diệu tới, chờ lúc La Thiên Trình cáo từ, bảo nàng đứng lên tiễn.
Chân Diệu lạnh đến mức xoa xoa bàn tay, kéo sát cổ áo lông tuyết trắng lại: “La Thế tử, tìm ta có chuyện gì?”
La Thiên Trình vui vẻ: “Chân Tứ, ngươi cũng biết ta tìm ngươi có việc?”
“A, thì ra La Thế tử chỉ tới đưa cháo mồng tám tháng chạp, chính là thế rồi, vậy ta về trước, La Thế tử đi thong thả.” Chân Diệu phúc phúc thân, quay đầu lập tức đi về.
Trời lạnh thế này, đang ăn bánh trôi gạo nếp rượu đã bị tổ mẫu gọi đến chỉ vì tiễn vị đại gia này, quả thực là hại người mà!
“Chân Tứ, ngươi quay lại đây!” La Thiên Trình giận sầm mặt.
Những thứ dịu dàng kia của nàng đều làm cho người khác xem, còn khi đối mặt với mình lại lộ ra gai góc, đây là vì nhận định mình không thể làm gì nàng, hay là không quan tâm ấn tượng tốt xấu của mình với nàng?
Bất luận là loại khả năng nào, hắn nghĩ tới đều bực mình.
Chân Diệu dừng chân lại.
La Thiên Trình xé ra một nụ cười: “Ta tới nói cám ơn, cháo mồng tám tháng chạp ngươi làm, hương vị rất ngon. . . . . .”
Chân Diệu giật mình, muốn đưa tay sờ xem đối phương có nóng đầu hay không, nhưng vẫn nhịn xuống, cũng lộ ra một khuôn mặt tươi cười: “Thì ra La Thế tử cố ý tới nói cám ơn, thật là khách khí quá.”
La Thiên Trình muốn nói chuyện Chân Nhị lão gia, lại sợ Chân Diệu phát hiện khác thường, bèn vừa đi vừa tán gẫu vài tiếng, không dấu vết dẫn Chân Diệu chủ động nói đến chuyện trong phủ.
“Mấy ngày nay, nếu ngươi không có gì làm thì đừng có leo tường nhảy cửa sổ nữa, Nhị bá sắp về rồi, đến lúc đó trong phủ nhiều người nhiều miệng, vạn nhất bị phát hiện thì không dễ thu xếp đâu.”
“Nhị bá nàng?”
“Đúng vậy, Nhị bá ta ở bên ngoài nhậm chức nhiều năm, lập tức phải vào kinh rồi.”
“Thời tiết thế này, e rằng đường không dễ đi.”
Chân Diệu nghĩ nghĩ, nói: “Nhận được tin tức đã được bảy tám ngày. Nhị bá đi đường Nam Dương, cho dù đường không dễ đi, mấy ngày nay cũng phải đến rồi.”
“Nhị bá nàng là hạng người thế nào?” La Thiên Trình giống như vô ý hỏi.
Kiếp trước, phủ Kiến An Bá chẳng những không phải trợ lực, mà còn là một cọng cỏ cuối cùng đè sập hắn.
Thế tử Chân Kiến Văn phủ Kiến An Bá nhìn như khôn khéo, từ sau khi Thái tử bị phế đã đứng sai phía!
Lúc đó tổ mẫu hắn đã qua đời, một nhà Nhị thúc hận không lập tức trừ khử mình đi, hắn lại bị hủy thanh danh, không có nhạc gia làm chỗ dựa, sau khi giết người bị phán lưu đày đã là không biết gặp phải vận gì rồi.
Chân Diệu chớp chớp mắt: “Nhị bá đi lúc ta còn nhỏ, cũng không có ấn tượng gì nữa.”
Đang nói, đã nghe tiếng phành phạch truyền đến từ bên trên, mấy con chim sẻ bay khỏi những cành cây phủ tuyết.
La Thiên Trình nhanh tay lẹ mắt kéo Chân Diệu ra, chỉ thấy rất nhiều tuyết rào rào rơi xuống chỗ nàng đứng ban đầu.
“Đa tạ.”
La Thiên Trình buông tay ra, thản nhiên nói: “Tiện tay mà thôi, đến nhị môn rồi, ngươi trở về đi.”
“Ừ, vậy ngươi đi thong thả.” Chân Diệu nhẹ gật đầu, gọn gàng linh hoạt xoay người, nhấc chân liền đi.
“Chờ một chút.” La Thiên Trình nhìn chằm chằm vào tấm lưng kia, thấy nhìn thế nào cũng thật chướng mắt.
“La Thế tử còn có việc?”
Chỉ thấy mặt La Thiên Trình đen lên nói: “Ngươi chuyển về Trầm Hương Uyển ở, sao không viết thư nói cho ta biết?”
Chân Diệu ngẩn người, dở khóc dở cười: “La Thế tử, hẳn là gần đây cũng không có chuyện gì tìm ta a?”
Nàng đổi sang một chỗ khác ở lại phải tha thiết mong chờ viết thư nói cho vị hôn phu biết, việc này dường như có chút kỳ lạ nha.
Tại sao bọn họ lại dùng giọng điệu bình thường như vậy để thảo luận cử chỉ khác thường thế kia?
Hay là nói, ở Đại Chu, vị hôn phu leo tường nhảy cửa sổ gì đó đã là thường thức rồi?
Chân Diệu xúc động muốn che mặt.
Sao nàng lại không biết thế?
La Thiên Trình bị lời này hỏi không nói ra lời, nhưng trong lòng bất mãn.
Thầm nghĩ nếu không phải vừa lúc mượn cơ hội đưa cháo mồng tám tháng chạp tới đây, chẳng phải hắn sẽ phải lập lại chiêu cũ sao.
Đến lúc đó vồ hụt cũng thôi, nhỡ đâu thực sự bị người khác phát hiện, truyền ra tin tức làm trộm, hắn cũng không thể không chịu trách nhiệm!
“Con sáo kia của nàng. . . . . . có khỏe không?” Giọng La Thiên Trình kỳ dị hỏi.
Chân Diệu bị hỏi không đầu không đuôi, nói: “Rất tốt, ăn mập hơn trước kia rồi, còn không thích sống trong lồng tre, cứ thích nhào vào người ta.”
Sống được hăng hái như vậy à?
La Thiên Trình biết được cái tin tức không tốt này thì rất muốn hỏi một câu: con sáo nhà nàng muốn ăn đòn như vậy, nàng biết không?
Nhưng nghĩ lại đó là lần đầu tiên nhảy cửa sổ, còn nổi lên sát tâm với Chân Diệu, đối phương lại mơ mơ màng màng, chỉ đành phải thôi, bực mình mà đi.
Nhìn bóng lưng La Thiên Trình dần dần đi xa, Chân Diệu cười một cái xinh đẹp.
Cho ngươi nhảy cửa sổ lung tung, còn không có lòng tốt, có Cẩm Ngôn nhà ta ở đó, tức không chết được ngươi à!
Vào tháng chạp chính là Tết, cả kinh thành đều bao phủ trong bầu không khí vui sướng tốt lành.
Trong sự vui sướng tốt lành, phủ Kiến An Bá càng nhiều hơn là một loại mong chờ, từng ngày từng ngày gần tới ngày Nhị lão gia phải trở về, phần háo hức này càng ầm ỹ hơn.
Mỗi ngày lúc thỉnh an, đàm luận về ngày Nhị lão gia trở về ắt là chủ đề không thể thiếu được.
Lão phu nhân đã sớm phái quản sự đắc lực canh giữ ở giao lộ vào kinh, chỉ chờ biết được tin tức Nhị lão gia vào kinh trước tiên.
Ngay cả thời gian lão Bá gia ở nhà cũng nhiều hơn.
Chân Diệu dựa vào trí nhớ không nhiều ấn tượng của nguyên chủ đối với Nhị lão gia, thì trong ba nhi tử, lão Bá gia thích nhất người con thứ này.
Lão phu nhân coi trọng con trai trưởng, lão Bá gia thích thứ tử, lại nghĩ đến người cha kia của mình, bỗng cảm thấy có phần đáng thương.
Có điều Chân Diệu rất nhanh không có tâm tư nào để nghĩ đến những chuyện nhỏ nhặt này rồi, vì quản sự Lão phu nhân phái đi đưa về tới một tin tức long trời lở đất: một đoạn qua Hạp Khẩu Quan(*)trên đường Nam Dương xảy ra tuyết lở, rất nhiều người bị chôn sống!
(*) Hạp Khẩu Quan : eo sông; chỗ hai quả núi kẹp dòng sông ở giữa (thường dùng làm tên đất)
Lão phu nhân biết được tin tức kia, lập tức làm rơi vỡ chén trà cổ màu trắng trong tay, thân thể lung lay lảo đảo.
Chân Diệu bước dài tới đỡ được lão phu nhân, lão phu nhân nhắm mắt mới bình tĩnh lại được.
Lý thị không để ý hình tượng, ngã ngồi trên mặt đất gào khóc.
Bà còn chưa đến ba mươi tuổi, nếu thành quả phụ, mang theo hai nữ nhi sau này phải làm sao bây giờ!
“Câm miệng, còn chưa biết lão Nhị như thế nào mà ngươi đã ở đây khóc tang. Tưởng thị, còn không cho người kéo nó ra ngoài!” Lão phu nhân nghe thế tâm cam đều đau buốt, tính tình cũng chẳng tốt được nữa.
“Lão phu nhân, lão phu nhân, ngài phải nghĩ biện pháp a!” Lý thị nước mắt giàn giụa nhào tới chỗ Lão phu nhân.
Không ngờ Chân Ngọc giữ chặt lấy bà: “Mẹ, hiện tại phụ thân chưa biết sống chết, ngài làm ầm ĩ như vậy, khiến tổ mẫu tức ngã bệnh thì càng nguy mất!”
Lý thị giận đến run lên: “Ngọc nhi, có ai nói chuyện với mẹ như con sao?”
Chân Ngọc cắn môi không lên tiếng nữa, chỉ là kéo chặt Lý thị không buông tay.
Chân Băng tính tình ôn hòa hơn một chút, cùng khuyên nhủ: “Mẹ, muội muội nói cũng có lý, ngài vẫn nên nghe lời tổ mẫu nói, về trước chờ xem. Phụ thân người hiền tự có trời giúp thôi.”
Không đợi hạ nhân động thủ, hai người lập tức ra sức kéo Lý thị đi.
Tưởng thị nhìn âm thầm thở dài.
Lý thị thật là một kẻ ngu dốt, lúc này còn không thông thấu bằng hai nữ nhi.
Nếu thật sự bị hạ nhân lôi ra ngoài, sau này làm sao còn đứng vững chân trong phủ được nữa!
“Lão Tam, con đi cùng quản sự, dẫn theo nhiều hạ nhân một chút, thuê thêm vài người đến Hạp Khẩu Quan, dù là đào, cũng phải đào được người ra, xem xem rốt cuộc có lão Nhị hay không.” Lão phu nhân miễn cưỡng ổn định tâm thần, phân phó nói.
Lúc này, bà không được ngã xuống.
“Mẹ, con ——” Dưới đôi mắt sắc bén của lão phu nhân, Tam lão gia bất chấp khó khăn gật đầu, “Vậy nhi tử đi ngay.”
Lão Bá gia chưa bao giờ quản sự vụ trong phủ đã mở miệng: “Ta đi ra ngoài một chuyến.”
Người cả phòng đều mang vẻ mặt khác nhau.
Đã đến nước này rồi, chẳng lẽ vị lão gia tử này còn nghĩ tới việc lưu điểu đấu cẩu(*)sao?
(*) lưu điểu đấu cẩu: dẫn chim đi dạo, đấu chó. Ý chỉ đi chơi
Thì ngược lại, Lão phu nhân làm phu thê với ông nhiều năm. Hiểu rõ ông, bà hỏi: “Lão Bá gia đi đâu?”
Nếu đổi lại là đứa con nào của ông ấy thì không dám nói, nhưng là lão Nhị thì tuyệt đối xếp trước mấy con chim con chó kia.
“Ta đến phủ Vĩnh Vương một chuyến, xin hắn phái vài hộ vệ qua, một là thuê dân chúng không tiện dùng, hai là nhỡ xảy ra chuyện gì thì không dễ thu xếp hậu quả.”
Lời này của Lão Bá gia khiến cho không ít người kinh hãi.
Ánh mắt mọi người nhìn ông đều thay đổi.
Lão Bá gia không có chút giác ngộ được xem trọng nào, bỏ lại một câu liền đi ra ngoài: “Ta đi, không cần chờ ta ăn cơm.”
“Lão Tam, vậy các con mang thêm nhiều hạ nhân một chút, đến đó trước.” Lão phu nhân mang giơ tay lên, “Ta cũng mệt rồi, tất cả giải tán đi.”
Chân Diệu không yên lòng nhìn lão phu nhân một cái.
Lão phu nhân khoát khoát tay, ý bảo nàng cũng lui ra.
Chân Diệu không nói thêm lời, yên lặng rời đi.
Bầu không khí cả phủ Kiến An Bá, bỗng chốc đã hạ xuống điểm đóng băng, còn lạnh hơn nhiều so với tuyết lớn bay lả tả bên ngoài mấy hôm nay.
Lúc sẩm tối, Chân Diệu mang giày nhỏ da hươu, giẫm lên lớp tuyết đọng thật dày, đi đến Ninh Thọ Đường.
Nghe nha hoàn bẩm báo, lão phu nhân có chút kinh ngạc, vội cho nàng vào.
A Loan cởi áo khoác lông hồ ly cho Chân Diệu, Thanh Cáp ôm áo choàng ra cửa, giũ những bông tuyết rơi xuống đầy đất.
“Tổ mẫu, cháu hầm súp sườn củ cải trắng cho ngài, ngài uống một chút đi.” Chân Diệu tự múc một chén, bê đến cho Lão phu nhân.
Không ngoài dự đoán, bữa tối phòng bếp bên kia đưa tới vẫn bày trên bàn, đã sớm nguội lạnh.
Lão phu nhân vốn không có chút khẩu vị nào, nhưng nhìn Chân Diệu lạnh cóng đến mức chóp mũi đỏ bừng, rốt cuộc trong lòng mềm nhũn, nhận lấy húp hai ngụm.
Súp củ cải trắng ấm áp khiến dạ dày thoải mái, Lão phu nhân xoa xoa tay Chân Diệu: “Tứ nha đầu, bên ngoài lạnh kinh khủng như thế, đường lại trơn, hôm nay cháu cũng đừng về nữa.”
“Tổ mẫu, cháu gái cũng nghĩ vậy đấy. Ngài không nói, cháu cũng muốn mặt dày ở lại đây, bên ngoài thực sự quá lạnh.” Chân Diệu nói xong nhận một cái bao bằng vải bố từ tay A Loan, theo thứ tự lấy ra những món đồ bên trong.
“Đây là?”
Chân Diệu giơ giơ vật trong tay lên: “Tổ mẫu, cháu làm cho ngài một cái mạt ngạch(*), ngài mang màu này rất hợp.”
(*) mạt ngạch: là một cái đai quấn quanh trán, là phục sức của Hán tộc, thịnh hành nhiều ở đời Minh. Phụ nữ quấn quanh trán, là chiếc khăn trang sức buộc trước trán, thường thêu hoa văn hoặc đính châu ngọc bên trên khăn. Hình minh họa ()
Lão phu nhân nhìn thoáng qua, phát hiện là da chồn tía, màu lông tinh mịn rực rỡ.
“Lúc này mà còn làm, hại mắt lắm.”
“Còn thiếu mấy mũi kim thôi ạ, tối nay làm xong thì có thể cho ngài đeo lên thử.” Chân Diệu cầm kim bắt đầu may.
Lão phu nhân sai A Trù châm thêm một chiếc đèn.
Dưới ánh đèn, bộ dạng thiếu nữ cúi mi, yên lặng may vá.
Lão phu nhân nhìn như thế, sự khủng khoảng dè ép trong lòng cũng trì hoãn lại.
Lão Bá gia vén rèm đi đến.
“Vĩnh Vương đồng ý chứ?” Lão phu nhân xuống giường tự nghênh đón.
Lão Bá gia phủi phủi tuyết trên người xuống mới nói: “Nói đến thật đúng dịp, Hoàng Thượng phái La Thế tử đi ra ngoài làm việc, đúng lúc gặp phải trận tuyết lở, hiện giờ đã phái nhiều người đi tìm rồi.”
Chân Diệu chỉ cảm thấy đầu ngón tay đau xót, rỉ máu.
/488
|