Đến khi trở về Hòa Phong Uyển, Ôn thị vẫn như đang nằm mơ.
Ngồi trước cửa sổ thẫn thờ nhìn Tùng Bách thường xuân bên ngoài một lát, rồi sai bảo Họa Bích: “Đi mời Tam biểu cô nương tới đây.”
Không lâu sau, Ôn Nhã Hàm đã tới, làm lễ.
Ôn thị đánh giá cháu gái mình.
Hôm nay Ôn Nhã Hàm mặc áo bông màu xanh nhạt, dưới vận chiếc váy thêu kim tuyến màu đỏ thẫm, xanh đỏ đan xen, người lại cao gầy, nhìn tao nhã xinh xắn khó tả.
Cháu gái của bà, không hề kém người khác, nếu không phải nhà mẹ đẻ xuống dốc rồi, hôn sự cũng sẽ không chậm đến tận giờ.
“Cô gọi cháu có chuyện muốn bảo sao?” Ôn Nhã Hàm thấy Ôn thị không ngừng đánh giá nàng, vẻ mặt lại là lạ nên chủ động hỏi.
“Nhã Hàm, cháu cũng hiểu, mẹ cháu để tỷ muội cháu ở lại, chính là để cho cô tìm mối hôn nhân thích hợp. Năm nay cháu mười bảy tuổi, là đại cô nương rồi, cô cũng không dối gạt cháu, nói thẳng với cháu đi, hôm nay lão phu nhân nhắc tới một nhà.”
Ôn Nhã Hàm hơi thay đổi sắc mặt, cắn môi không lên tiếng.
Nhưng trong lòng thấy hơi khổ sở.
Ngày này, thế là vẫn tới sao.
Nếu là trước kia, nàng còn có thể kéo dài thời gian, nhưng Nhã Kỳ phạm sai lầm lớn, để tính toán cho tương lai của muội ấy, mình không thể chắn trước nữa.
“Nhà trai là Tiến sĩ khoa thi này, là người có tài, mới ngoài hai mươi, tuổi cũng tương đương.” Ôn thị vừa nói vừa quan sát nét mặt của Ôn Nhã Hàm.
Ôn Nhã Hàm cũng đã khôi phục sự bình tĩnh, hỏi: “Cô, ngài đã biết tình hình trong nhà, điều kiện như thế thì làm sao bằng lòng cưới cháu chứ?”
Ôn thị thở dài.
Mặc dù mối hôn nhân này trong mắt người khác thì nhà gái kiếm lợi nhất, ai đều muốn trông thấy con cháu mình sống tốt, bà lại vẫn thấy tủi thân thay cho cháu gái.
“Mẹ nhà trai bệnh nặng, muốn nhìn con dâu vào cửa.”
Ôn Nhã Hàm ngẩn người, sau đó cười tự giễu.
Thảo nào, nhưng dù thế, mình có gì mà soi mói chứ.
Thấy cháu gái im lặng, Ôn thị vội nói: “Nhã Hàm, cháu không cần nghĩ quá nhiều. Nếu không bằng lòng, thì cô sẽ đi nói với lão phu nhân. Lão phu nhân là người hiểu lý lẽ, sẽ không vì thế mà trách tội cháu. Con gái lập gia đình là chuyện lớn cả đời. Đừng vì mấy lời bịa đặt mà làm lỡ dở bản thân mình.”
Ôn Nhã Hàm ngước mắt nhìn Ôn thị.
Nàng nghe mẫu thân đề cập tới, cô là con gái một trong nhà, thuở nhỏ được nuông chiều lớn lên.
Khi đó trong nhà đang thịnh vượng, tiền bạc rất dư dả, dù như thế, muốn gả vào phủ Kiến An Bá vẫn khó mà tưởng tượng.
Sở dĩ cô có thể gả vào Bá phủ, là Tam lão gia hiện giờ của Bá phủ tự mình cầu xin.
Có người nói, có một hôm cô ra đường, gặp phải Tam lão gia bị kinh mã. Cô cưỡi ngựa kháp tốt, nên nhảy luôn lên lưng ngựa, con ngựa đưa hai người chạy xa mới bị phục tùng.
Hôm sau, phủ Kiến An Bá đã mời bà mối tới cửa cầu hôn rồi.
Mẫu thân nhắc tới không chỉ một lần rằng tình cảm của cô và dượng cô cùng tốt.
Gả đi được một năm thì có Đại biểu ca. Cách một năm lại mang thai Đại biểu muội.
Về sau trong nhà suy yếu chuyển về Hải Định Phủ, khi nhắc chuyện của cô, bọn tỷ muội còn lặng lẽ hâm mộ.
Nhưng bây giờ thì sao rồi, nàng tới Bá phủ đã được một thời gian, khách quan quan sát thì dượng ít đến phòng cô. Hơn nửa thời gian đều nghỉ ở chỗ thiếp.
Dù lần đầu tiên gặp gỡ thật tốt đẹp, cuối cùng cũng sẽ phai màu sao?
Nếu như thế, gả cho một người thích hợp, mình còn có cái gì đáng do dự.
Ôn Nhã Hàm không biết sao mình lại nghĩ xa như thế.
Chẳng qua là gương mặt của người kia khi thì rõ ràng, khi thì mơ hồ. Cuối cùng hóa thành một vết tích, khắc ở trong lòng.
Không tiêu tan, nhưng rốt cuộc, vẫn không ảnh hưởng tới cuộc sống của nàng.
Ôn Nhã Hàm rũ mi mắt nhìn chằm chằm ngón tay tràn đầy lỗ kim.
Mình làm gì còn quyền lựa chọn nữa đây, không bị người khác soi mói đã tốt lắm rồi.
Dù gả cho ai. Đều sẽ kính hắn, yêu hắn, sẽ không đến nỗi hỏng bét.
“Cô, Nhã Hàm nghe ngài.”
Ôn thị ngẩn ra.
Dễ dàng đồng ý như thế?
Cháu gái này của bà, từ trước đến giờ đều có chủ kiến cơ mà?
Nhưng mà đồng ý rồi thì đúng là chuyện tốt, nên cười nói: “Nhã Hàm, cháu yên tâm, chàng trai đó cô đã từng gặp, đúng là được đấy.”
“Cô đã gặp rồi?” Nghe Ôn thị nói như vậy, Ôn Nhã Hàm lại yên tâm mấy phần.
“Thật ra thì người nọ vốn là người Đại phòng dự định cho Tam cô nương, sau lại không thành. Cô nói trước cho cháu biết, để tránh đến lúc gì lòng cháu vướng mắc.”
Ôn thị nói xong thì phát hiện Ôn Nhã Hàm thoáng cái ngây người, si ngốc nhìn nàng không nói lời nào.
“Nhã Hàm, làm sao thế?” Lòng Ôn thị chùng xuống.
Nguy rồi, chẳng lẽ đứa bé này kích động, cảm thấy Tịnh nha đầu không cần, lại định cho nàng, trong lòng không muốn sao?
“Nhã Hàm?”
Ôn Nhã Hàm hoàn hồn: “Cô, cháu không sao, hết thảy đều để ngài làm chủ, cháu, cháu về trước đây ạ.”
Ra cửa đi tới chỗ hẻo lánh, lau mắt thì mới phát giác đã sớm lệ rơi đầy mặt.
Ôn Nhã Hàm ngước đầu, nhìn mặt trời ảm đạm trên không trung, nhưng lại cảm thấy ấm người.
Thì ra số phận cũng quan tâm nàng.
Khi Thế tử của phủ Kiến An Bá Chân Kiến Văn hẹn Hàn Chí Viễn gặp mặt, nói rõ ý đồ đến thì Hàn Chí Viễn có cảm giác nhân duyên trời định.
Gần như không hề do dự, liền đồng ý.
Bởi vì đại phu mà Chân Kiến Văn mời cho mẹ Hàn khá giỏi lại có thuốc tốt. tình hình của mẹ Hàn đã ổn định hơn, tìm người tính ngày, mùng sáu tháng hai hợp cưới hỏi, ngày cưới ấn định vào ngày đó.
Chuẩn bị trong nửa tháng, tất nhiên là quá vội vàng, nhưng còn hơn là xung hỉ.
Từ lúc tỷ muội Ôn gia vào phủ, Ôn thị đã bắt đầu chuẩn bị đồ cưới nên không đến nỗi hiện giờ phải mua tất cả.
Mà nhà trai vẫn chuẩn bị việc cưới vợ, trận hỏa hoạn kia đã đốt hết đồ đạc nhưng tiền bạc cưới vợ thì vẫn không sao, lại có Chân Kiến Văn lặng lẽ giúp đỡ, nên đã nhanh chóng đặt mua đủ tất cả thứ cần thiết.
Rất nhanh đã đến mùng sáu tháng hai, trong tiếng kèn cưới, một cỗ kiệu được nâng từ phủ Kiến An Bá ra, đi về nơi chốn của nó.
Bởi vì chẳng qua là biểu cô nương sống nhờ quý phủ lấy chồng, Bá phủ cũng không mời ai, chỉ có Chân Nghiên về.
Cho đến khi kiệu hoa mà Ôn Nhã Hàm ngồi biến mất, Chân Nghiên mới tỏ vẻ khó tin, oán trách Chân Diệu: “Tứ muội, muội giấu kín thật đấy, tỷ nhận được thiệp còn tưởng rằng mình hoa mắt.”
Chân Diệu cười giải thích: “Không phải là muội giấu, thật sự là tất cả đều quá nhanh, muội còn chưa kịp phản ứng đây, biểu tỷ đã lấy chồng rồi.”
Chân Nghiên hơi lo lắng: “Nhà mợ đều chưa kịp đến. Tam biểu tỷ lại gả thế này, rốt cuộc vẫn tủi thân. Mà mẹ của Tam biểu tỷ phu lại bệnh nặng, ngộ nhỡ thế nào thì Tam biểu tỷ phu lại có đại tang. Trong nhà lại túng thiếu, không biết Tam biểu tỷ có chịu được không?”
“Nhị tỷ, Tam biểu tỷ đã chịu hết khổ đau rồi, là người không muốn bị khinh thường, muội tin rằng tỷ ấy nhất định sẽ sống tốt.”
Nếu không biết chuyện Ôn Nhã Hàm và Hàn Tiến sĩ yêu nhau thì còn khó nói, nhưng giờ nàng cảm thấy cô gái bền bỉ như Tam biểu tỷ, lại ở bên người vừa ý, thì có khổ nạn gì mà không thể vượt qua chứ.
“Nhị biểu tỷ. Tỷ nói thật sao?” Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Chân Diệu quay đầu lại, phát hiện Ôn Nhã Kỳ đã đứng đó từ lúc nào, mặt bị cóng đến trắng bệch.
Thấy Chân Diệu quay lại nhìn thì Ôn Nhã Kỳ cắn môi: “Tam tỷ của muội sẽ sống tốt chứ?”
Nếu như Tam tỷ có thể sống tốt. Có phải có nghĩa nàng cũng có thể sống tốt?
Nghĩ tới sau khi cập kê không biết sẽ bị đưa đi đâu, tương lại còn phải dùng thân phận tân quả để quay lại, không biết có thể tái giá cho người đàn ông thế nào, trong lòng sao có thể không sợ chứ.
Chẳng qua việc nàng muốn tự sát, còn có chị ruột muốn ghì chết nàng, đã khiến nàng hoàn toàn không dám có lòng dạ nào khác.
Chân Diệu cười cười: “Chờ Tam biểu tỷ lại mặt. Tứ biểu muội có thể tự mình hỏi mà. Nhưng mà tỷ nghĩ, Tam biểu tỷ nhất định sẽ sống tốt.”
Ôn Nhã Kỳ nở nụ cười rất nhạt.
Chân Nghiên nhìn Ôn Nhã Kỳ kỹ hơn: “Mấy ngày không gặp, tứ biểu muội gầy rất nhiều. Muội bây giờ đang trong thời kỳ phát triển, chẳng lẽ ăn không ngon?”
Ôn Nhã Kỳ lúng túng: “Không ạ, có lẽ người muội chỉ lớn từng này. Đại biểu tỷ, Nhị biểu tỷ, hai tỷ trò chuyện. Muội về thu dọn.”
Nhìn bóng lưng Ôn Nhã Kỳ đi xa, Chân Nghiên như có điều suy nghĩ: “Tứ muội, Tứ biểu muội đã xảy ra chuyện gì?”
“Hả, có lẽ Tam biểu tỷ lấy chồng, sau này chỉ còn lại mình muội ấy trong phủ nên hơi sầu lo.”
“À, thế Tứ muội ở bên tứ biểu muội nhiều hơn đi. Đúng rồi, tháng sau muội cập kê rồi, đã quyết định Hữu Ti và Tán Giả chưa?”
Bình thường ra, Hữu Ti và Tán Giả đều là chị em hoặc bạn tốt của người cập kê, thân phận càng quý trọng thì càng thể hiện địa vị của người cập kê.
Cho nên khi cập kê, Hữu Ti và Tán Giả đều được lựa chọn cẩn thận, về phần Chính Tân thì càng không thể qua loa.
Đến bây giờ, Chân Diệu cũng chưa biết trong nhà mời ai tới làm Chính Tân, Hữu Ti, nàng nghĩ tới Chân Băng hoặc Chân Ngọc có thể làm, về phần Tán Giả, người có quan hệ khá tốt với nàng thì là quận chúa Sơ Hà và huyện chủ Trọng Hỉ rồi, hai người đều là tôn thất, không biết mời có thích hợp hay không.
“Người có quan hệ thân thiết với muội không nhiều, còn chưa quyết định đây.”
“Hay là tỷ nói với Đào Uyển, mời nàng ấy làm Tán Giả cho muội nhé?” Chân Nghiên đề nghị.
Nghĩ tới cuộc gặp đêm thất tịch đó, Đào Uyển tỏ ra xa cách với mình, Chân Diệu lắc đầu.
“Không cần phiền Uyển tỷ tỷ, để muội hỏi lại người khác xem.”
Nghe Chân Diệu nói như vậy, Chân Nghiên cũng không cố ép, âm thầm tính toán đến lúc đó tặng quà gì cho Chân Diệu mới được.
Chờ Chân Nghiên đi rồi, Chân Diệu đề bút viết thư cho huyện chủ Trọng Hỉ.
Khi huyện chủ Trọng Hỉ nhận được thư của Chân Diệu, thì quận chúa Sơ Hà đang ngồi trên ghế hoa hồng ăn gì đó.
“Tỷ với Chân Tứ còn thư từ qua lại?” Nhìn chằm chằm lá thư này, quận chúa Sơ Hà cảm thấy không vui lắm.
Rõ ràng mình và Chân Tứ quen thân hơn, sao nàng ấy không viết thư cho mình đây?
“Chân Tứ nói gì?” Quận chúa Sơ Hà không khách sáo dấn đến, sau đó thì thét chói tai: “Cái gì, nàng mời tỷ làm Tán Giả?”
Huyện chủ Trọng Hỉ bình tĩnh liếc nhìn thư, gật đầu: “Ừ, trên thư nói như vậy.”
“Ai, hôm đó cũng là sinh nhật của biểu ca Mộc Vũ mà, khẳng định là Chân Tứ không biết, để muội viết thư trả lời thay tỷ.”
Huyện chủ Trọng Hỉ nhướn mi: “Trả lời cái gì, sinh nhật của Nhị ca năm nào chả có, lễ cập kê của Chân Diệu cả đời mới có một lần đây. Tỷ còn chưa từng làm Tán Giả đâu, muốn thử xem.”
Huyện chủ Sơ Hà đen mặt, một lúc lâu mới oán giận nói: “Muội cũng chưa từng làm!”
/488
|