Edit: Vivi
Beta: Sakura
“Tiểu Đào, Đại cô nương đâu?” Sắc mặt Lục Nga âm trầm đến dọa người.
“Đại cô nương, chẳng phải là đang ở bên trong ——” thấy rõ tình hình trong nhà, bát sứ trong tay Tiểu Đào rơi xuống, cháo nóng bắn tung tóe lên mắt cá chân, đau đến kêu á.
Lục Nga đi nhanh tới, hỏi to: “Chẳng phải bảo ngươi chăm sóc Đại cô nương sao?”
Tiểu Đào chẳng quan tâm đau đớn, ánh mắt đều đỏ: “Đại cô nương vừa tỉnh lại, nói đói bụng rồi, muốn húp cháo, ta liền đi bưng cho nàng . . . .”
Lục Nga sắp điên: “Ngu xuẩn! Còn không mau đi, gọi cả nha hoàn bà tử trong viện, xem ai thấy đại cô nương rồi. Đại cô nương mà gặp nguy hiểm gì thì người trong viện này đừng hòng sống được!”
La Tri Nhã chui ra khỏi một cái hốc nhờ bụi hoa hồng che lấp ở vườn sau của Hinh Viên, vỗ vỗ đất trên người, sau đó lựa con đường nhỏ vắng người chạy thẳng tới Thanh Phong đường.
Nàng không cam lòng!
“Đại cô nương?” Nha hoàn giữ cửa của Thanh Phong đường thấy La Tri Nhã thở hổn hển đi tới, cái trán còn quấn vải trắng thì giật nảy người.
“Ta muốn gặp Đại nãi nãi của các ngươi.” La Tri Nhã đứng thẳng người.
Tiểu nha hoàn ngẩn người, sau đó nói: “Đại cô nương ngài chờ, hầu gái đi thông bẩm một tiếng.”
Sợ bị người đuổi theo bắt về bất cứ lúc nào, La Tri Nhã giận dữ: “Làm sao, một tiểu nha hoàn như ngươi còn dám ngăn ta?”
Tiểu nha hoàn bị dọa sợ đến không dám nói tiếp nữa, thân thể ngăn ở cửa kia, chậm chạp không động đậy.
La Tri Nhã tức giận tới mức thở gấp, đầu choáng váng từng cơn.
Nàng đã quen tự giữ thân phận trước mặt đám hạ nhân, thật đúng là không tỏ ra ngang ngược được.
Đúng lúc Bách Linh đi ra ngoài, tiểu nha hoàn gọi cứ như nhìn thấy cứu tinh: “Bách Linh tỷ tỷ ——”
Bách Linh gật đầu, sau đó cười ngọt ngào: “Ơ, là Đại cô nương à, ô, ngài, ngài làm sao thế?” Kinh ngạc nhìn trán đối phương.
Lúc này trong lòng La Tri Nhã đong đầy tuyệt vọng, căn bản không quan tâm ánh mắt người khác, mím môi lạnh lùng nói: “Ta làm sao. Còn phải báo cáo cho một đứa nha hoàn là ngươi sao? Ta muốn gặp Đại nãi nãi của các ngươi.”
“Đại nãi nãi vừa mới ngủ rồi, hay là muộn muộn Đại cô nương hẵng tới?” Bách Linh không hề bị ảnh hưởng, vẫn cười ngọt ngào.
Đại cô nương thế này, nàng sao có thể để nàng ta gặp Đại nãi nãi.
Vạn nhất nổi cơn điên khiến đại nãi nãi bị thương thì làm sao bây giờ!
“Bách Linh, ngươi còn chưa đi sao?” Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Nụ cười của Bách Linh cứng đờ, nàng quay đầu lại thì thấy chân Diệu nhẹ bước đi tới, phía sau là Thanh Cáp và Thanh Đại.
“Đại tẩu, không phải tẩu đã ngủ rồi sao?” Giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau Bách Linh.
Chân Diệu giật mình. Nghiêng đầu, mới nhìn thấy La Tri Nhã bị Bách Linh che khuất, không khỏi liếc Bách Linh một cái.
Bách Linh sắp khóc rồi: “Đại nãi nãi, ngài tỉnh sớm thế?”
Sau đó nháy mắt mãnh liệt với Chân Diệu.
Trong lòng không ngừng cầu nguyện, Đại nãi nãi, ngài ngàn vạn phải hiểu được ý hầu gái, nói theo lời hầu gái nhé.
Nghĩ tới tác phong làm việc trước nay của Chân Diệu, phút chốc lại thấy tuyệt vọng.
“À, nằm mơ mơ thấy gạo nếp hoa quế ngó sen lần trước ăn thì tỉnh lại. Ta nghĩ. củ sen trong vườn cũng ăn được rồi, dứt khoát đi hái mấy củ, tự mình làm một suất.” Chân Diệu cười híp mắt nói.
Bách Linh thở phào nhẹ nhõm thật mạnh.
“Đại tẩu. Ta tìm tẩu có mấy lời.” La Tri Nhã vòng qua Bách Linh, đứng trước mặt Chân Diệu.
Nhìn chằm chằm vết đỏ sậm trên vải xô quấn quanh trán La Tri Nhã, Chân Diệu gật đầu: “Thế muội muội đi theo ta đi.”
Sau đó sai bảo: “Bách Linh, ngươi đi mau lên. Thanh Cáp, ngươi gọi Tước Nhi cùng đi hái củ sen, Thanh Đại, đi dâng trà cho Đại cô nương.”
Sai hết mọi người đi rồi, mới bình tĩnh hỏi La Tri Nhã: “Muội muội muốn nói gì với ta?”
La Tri Nhã nhìn chằm chằm khuôn mặt đó, trong lòng càng ngày càng tích nhiều căm hận: “Đại tẩu. Ta phải gả đến Man Vĩ quốc, tẩu rất đắc ý đúng không?”
“Hả?” Chân Diệu giật mình. Cảm thấy một nhà chi thứ hai cực kỳ lạ lùng.
Sao nàng lại phải đắc ý chứ, có phải nàng gả đi đâu!
Ấy. Cũng không phải nàng ghét bỏ phu quân đại nhân thỉnh thoảng phát bệnh đâu, chẳng qua là Man Vĩ quốc ấy à, cứ nghĩ đến con gái bên kia có thể chạy như bay trên thảo nguyên rộng lớn, có thể nhìn thấy phong cảnh mà sợ rằng cả đời này nàng vĩnh viễn không có cơ hội trông thấy, thì lòng đã ngứa ngáy rồi.
Mấu chốt nhất, bên kia ăn thịt là chủ yếu, sữa dê bò thoải mái!
Người nào đó không thịt không vui, bất giác toát ra vẻ mặt ước mơ.
La Tri Nhã giận ngã ngửa: “Ngươi, ngươi cố ý bày ra vẻ mặt này, thấy hả hê lắm hả?”
“Ta không hề mà.” Chân Diệu tỏ vẻ thành khẩn.
“Ngươi!” La Tri Nhã vừa kích động, đầu lại choáng váng, thân thể đung đưa.
Chân Diệu nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy nàng, hoang mang nói: “Nguyên Nương muội muội, muội bị thương tới đây, chỉ vì muốn hỏi quan điểm của ta đối với hôn sự của muội sao? Ta đây rất chân thành nói cho muội biết, ta thật sự không đắc ý mà, cũng không thấy hả hê. Với lại… cũng tuyệt đối không ghen tỵ nữa.”
Tại sao khi nói câu sau cùng lại thấy chột dạ đây?
La Tri Nhã đẩy Chân Diệu ra: “Ngươi đừng giả vờ giả vịt nữa. Chân thị, đừng tưởng ta không biết sao lại có hôn sự này. Ngươi nói, nếu Nhị vương tử biết người hắn cứu thực sự là ai, hắn sẽ làm gì?”
“Ta không biết.” Chân Diệu thản nhiên nói.
Trên đời này, khó đoán nhất chính là lòng người, nàng đần, không muốn đoán cái vô dụng.
La Tri Nhã đến gần một bước, rõ ràng đã hạ thấp giọng, nhưng như bình tĩnh kìm nén trước khi mưa xối xả điên cuồng: “Vậy ngươi chờ xem. Ta tuyệt đối sẽ tìm cách cho hắn biết !”
Tại sao chỉ mình nàng phải gánh chịu hậu quả xấu?
Nàng chỉ muốn nói ra dự định, khiến từ nay về sau Chân thị lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng!
“Thì ra muội có ý định này?” Chân Diệu kinh hãi, nhìn La Tri Nhã với ánh mắt đều thay đổi.
La Tri Nhã cảm thấy ánh mắt này là lạ, sao giống như ánh mắt nàng thường nhìn biểu đệ ngốc nhà ngoại của nàng đây.
Không, nhất định là đối phương quá sợ, đã không biết làm sao biểu đạt ý mình.
La Tri Nhã hếch cằm, cười lạnh nói: “Đúng thế. Đại tẩu, ngươi nói, nếu Nhị vương tử vô tình biết hắn nhận lầm người, sẽ làm sao đây? Nếu như là Nhị vương tử có hành động gì, thì cũng chẳng liên quan gì đến người vô tội bị hại là ta đây đúng không?”
Cho dù Nhị vương tử hủy hôn, sau này nàng chỉ có thể thấp gả, cũng tuyệt không muốn gả tới Man Vĩ quốc!
Loại người thô man không hiểu lễ nghi này, biết sự thật rồi không chừng sẽ muốn tới cướp người đây.
Ha hả, đến lúc đó, dù thành công hay không, Chân thị cũng không thể làm người nữa rồi!
Nghĩ tới đây, La Tri Nhã nhếch miệng lên.
“Đại tẩu, đã nói hết lời rồi, vậy muội muội đi đây. Tránh cho một lát nữa người của ta tìm tới, lại khiến ngươi phiền phức thêm.”
“Không phiền. Không phiền. Chẳng qua, có một việc, ta thật rất tò mò. . . . . .” Chân Diệu nhìn vết thương trên trán đối phương, rối rắm không biết có nên nói ra không.
“Tò mò cái gì?”
“Ài, sợ ta nói ra, muội muội sẽ kích động. . . . . .”
La Tri Nhã cười lạnh một tiếng: “Đại tẩu có lời gì cứ nói, đừng có dông dài, chuyện kích động nhất. Ta đã trải qua rồi!”
“À, thật ra thì ta chỉ không rõ, muội muội đã có ý định này, thế sao còn muốn đâm vào cột chứ?” Chân Diệu chỉ trán La Tri Nhã, “Chẳng phải sáng nay muội phải theo đám Nhị thúc vào cung tạ ơn sao, Nhị vương tử thấy, chẳng phải sẽ biết nhận lầm rồi?”
Hoàng thượng tứ hôn, song phương nam nữ đều cũng phải vào cung tạ ơn, tuy không sắp xếp đến cùng nhau, nhưng nàng nghĩ. Có cơ hội thuận tiện thế, muốn gặp vị hôn thê của mình là chuyện bình thường đi.
La Tri Nhã bỗng dưng mở to hai mắt.
Sau đó, trong ánh mắt lo lắng của Chân Diệu, đột nhiên phun ra một ngụm máu, mềm nhũn ngã xuống.
Chân Diệu vội đỡ người.
Thanh Đại bưng trà tới đây, kinh ngạc: “Đại nãi nãi?”
Chân Diệu buồn rầu vuốt đầu tóc: “Trước tiên đỡ Đại cô nương vào trong nhà đi, đưa tin cho Di An đường và hinh Viên.”
“Vâng.” Thanh Đại đang muốn nhận lấy La Tri Nhã, cửa viện vang lên tiếng ồn ào.
Chân Diệu nghe tiếng nhìn sang thì thấy Nhị Lang và tam lang đẩy nha hoàn giữ cửa ra, xông vào.
Thấy La Tri Nhã khóe miệng máu me ngã vào người Chân Diệu, Nhị Lang và Tam lang thay đổi sắc mặt.
Tam lang nóng tính hơn, mắt đỏ xông tới. Giơ tay lên đánh Chân Diệu.
Oạch, Tam lang ngã xuống.
Thanh Đại thu chân về. Yên lặng đứng sau Chân Diệu, nhìn chằm chằm Nhị Lang đang đi tới.
Nhị Lang bình tĩnh hơn, đi đến gần rồi lạnh giọng hỏi: “Đại tẩu, tẩu làm gì muội muội thế?”
Nhưng trong lòng thì giận dữ rồi.
Hắn và Tam lang cố ý xin nghỉ trở về, chính vì không yên tâm Nguyên Nương.
Không ngờ vừa về thì biết Nguyên Nương biến mất.
Lại nói, người hiểu cô muội muội này nhất chính là hắn.
Với tình hình của Nguyên Nương thì tuyệt đối không ra khỏi phủ, nhưng nàng vừa tỉnh dậy đã đuổi nha hoàn đi, như vậy người muốn đi gặp, tất nhiên là đại tẩu!
Nhưng là, sao Đại tẩu dám đối xử với Nguyên Nương như thế!
“Đại tẩu, chuyện hôm nay, ta hi vọng ngài có thể cho tiểu đệ một giải thích hợp lý!”
Tam lang bò dậy, sắc mặt xanh mét mà vọt tới: “Ta làm thịt ngươi!”
Lần này, là hướng về Thanh Đại.
Không thể động Đại tẩu, đánh một tiểu nha hoàn nàng sẽ không dám đánh trả đi!
Oạch, Tam lang lại ngã xuống.
Chân Diệu nhìn Thanh Đại.
Thanh Đại mặt không chút thay đổi: “Hầu gái không biết Tam gia muốn đánh ai.”
Chân Diệu co rúm khóe miệng.
Đây là điển hình thà giết nhầm còn hơn bỏ sót sao?
Xong, nàng bắt đầu thích tiểu nha hoàn này rồi làm sao bây giờ?
“Tam đệ, đệ bình tĩnh lại, mau gọi người đi mời đại phu, ta cõng Nguyên Nương đến chỗ tổ mẫu!”
Tam lang lần nữa bò dậy, bắp chân hơi run lên, lần này, rốt cục không dám coi thường hành động bừa bãi, xoay người đi gọi đại phu rồi.
Nhị Lang đề phòng quét mắt qua Thanh Đại đứng sau Chân Diệu một cái, sau đó đón lấy La Tri Nhã.
Chân Diệu thoải mái giao người cho Nhị Lang.
“Nhị đệ, vậy chúng ta đi nhanh đi.”
Nhị Lang nhìn Chân Diệu với vẻ mặt kỳ lạ, lại không lên tiếng.
Trong lòng cười lạnh, Chân thị thế mà lại không sợ sao, hắn cũng không tin, tổ mẫu thấy muội muội như vậy, còn sẽ thờ ơ!
Nhị Lang cõng La Tri Nhã lên, lòng mang tức giận đi về hướng Di An đường.
Khổ nỗi còn cõng một người, tất nhiên không nhanh được, chỉ thấy Chân Diệu không nhanh không chậm lướt qua hắn, dẫn theo hai nha hoàn đi ở phía trước.
Nhị Lang căng thẳng, trong lòng thầm mắng, Chân thị thật xảo trá, nàng đây là muốn kẻ ác tố cáo trước sao?
Không được, tuyệt không thể để nàng được như ý!
Không khỏi bước nhanh hơn, đáng tiếc còn cõng một người, có nhanh hơn nữa cũng không thể nhanh đến đâu được.
Chân Diệu nghe thấy bước chân phía sau rối loạn thì quay đầu lại an ủi: “Nhị đệ chớ vội, ta đi trước một bước, đi nói cho tổ mẫu một tiếng, tránh để bà đột nhiên thấy Nguyên Nương thế này thì sợ hãi.”
Cho nên Nhị Lang trơ mắt nhìn Chân Diệu bước nhanh hơn, dẫn theo hai nha hoàn biến mất nhanh như chớp.
/488
|