Edit: Tuyết Y
Beta: Sakura
Dân phong triều Đại Chu cởi mở hơn tiền triều, đặc biệt không quá nghiêm khắc với phụ nhân, hơn xa cô nương chưa lấy chồng. Thực tế, Chân Diệu không phải phu nhân bình thường, mà là nữ chủ nhân chính thức của phủ Quốc Công này.Nói tiếp thì thực ra khi khách quý đến thăm, nàng ra mặt tiếp khách cũng không tính là chuyện gì quá nghiêm trọng. Nhưng mà với Tư Mã Chiêu chi tâm (*) của Nhị Vương tử này, thì tới nhà làm khách là giả, muốn lấy cháu dâu đi mới là thực.
(*) Tư Mã Chiêu chi tâm: ý chỉ dã tâm vô cùng rõ ràng
Hắn liên tiếp đến nhà hơn một tháng, không gặp được nữ nhi nhà người ta, vì vậy đổi thành gặp Đại nãi nãi tuổi trẻ phủ nhà người ta rồi. Cái này ai nghe cũng đều phải nghĩ nhiều.
La Nhị lão gia ho khan kịch liệt để che giấu thất lễ.
Nhị Vương tử vẫn còn giải thích: “Không phải là cô nãi nãi, là Đại nãi nãi.”
La Nhị lão gia trợn trắng mắt, càng ho dữ dội hơn, lạnh nhạt nhìn thần sắc với đôi mắt trông mong của Nhị Vương tử, trong lòng khẽ động.
Vì sao lão phải ngăn lại chứ? Nhị Vương tử là khách quý dị quốc, chỉ cần hành động không chạm phải điểm mấu chốt, ngay cả Hoàng Thượng cũng sẽ không nhiều lời. Gặp Chân thị một lần thì làm sao?
Nghe nói người Man Vĩ này rất không chú trọng lễ tiết, đệ cướp vợ huynh nhìn mãi cũng quen mắt, thậm chí còn có truyền thống cha chết con kế thừa, quả thực đáng sợ. Nhưng mà sự đáng sợ này đặt lên người đối thủ của lão thì thật khéo.
Lão vẫn biết, người vị Nhị Vương tử này muốn gặp thực sự là Chân thị. Chắc chắn với hắn mà nói, cướp vợ của một thần tử dị quốc căn bản không tính là vấn đề.
Vô luận thành công hay không, chỉ cần ầm ĩ lên, Chân thị phải dùng thân phận nữ chủ nhân phủ Quốc Công tự xử lý thế nào?
Đại lang rất yêu thương Chân thị, nếu dưới cơn nóng giận đánh tàn đánh thương Nhị Vương tử, Hoàng Thượng suy nghĩ vì đại cục, cũng sẽ cho Man Vĩ một công đạo. Kể từ khi Đại lang một bước lên mây, lão đã hoàn toàn bị vây vào hoàn cảnh xấu, lần này nước phủ Quốc Công càng đục, thì mới càng có khả năng xuất hiện cơ hội. Về phần có thể tổn hại thanh danh phủ Quốc Công hay không, thì laoz cần gì phải quan tâm khi trước mắt Đại lang đang muốn kế thừa tước vị chứ?
La Nhị lão gia lập tức nghĩ thông suốt, trong ánh mắt chờ đợi củaNhị Vương tử, hắn nói với hạ nhân: “Đi mời Thế tử phu nhân đến một chút.”
Chân Diệu nghe hạ nhân nói rõ ý đến, cũng không nhiều lời, trực tiếp đến Di An Đường.
Điền Tuyết đang bồi Lão phu nhân đã dần khỏe hơn ở Di An Đường.
Thấy Chân Diệu tới đây lúc này. Lão phu nhân có chút ngoài ý muốn.
Ba đứa con dâu, tuy Điền thị cố gắng chống đỡ, nhưng bà cũng nhìn ra thân thể không tốt, nên miễn đến hầu hạ bà. Tống thị vì trốn tránh Nhị Vương tử, cũng dẫn La Tri Tuệ về nhà mẹ đẻ, còn Thích thị đang mang thai. Từ sau khi tin lời đạo sĩ kia nói mà về nhà mẹ đẻ dưỡng thai, để tránh bôn ba một chút, thì tạm thời chưa chuyển về lại. Phủ Quốc Công to như vậy, hơn phân nửa sự vụ đã rơi vào đầu Chân Diệu.
Trước kia, giờ này nàng vẫn còn đang xử lý công việc, không có thời gian tới đây. Ngược lại Điền Tuyết thì hơn nửa thời gian đều nán lại ở Di An Đường, Lão phu nhân rất nhanh quen thuộc, cũng yêu thích cháu dâu mới.
Chân Diệu hành lễ gặp mặt cho Lão phu nhân. Điền Tuyết từ trên ghế con trước giường Lão phu nhân đứng lên, tránh sang một bên, vội làm lễ với Chân Diệu: “Đại tẩu.”
Chân Diệu mỉm cười nói: “Tam đệ muội chớ đa lễ.”
Thấy giọng nàng chân thành, cũng không vì bà yêu thích người mới mà sinh lòng bất bình, Lão phu nhân âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trận này bệnh, bà càng nghĩ thông suốt hơn. Gia hòa vạn sự hưng, bà không muốn thấy đám con cháu lại đấu tới đấu lui, hai cháu dâu có thể hòa thuận là chuyện không thể tốt hơn.
Trước đây đều là bà nghĩ sai. Nguyên Nương hòa thân đến Man Vĩ, tuy nói có quan hệ mật thiết đến chuyện ngựa chứng của vợ Đại lang, nhưng suy cho cùng, tại sao ngày đó xe ngựa lại chạy đến phố hoa nổi tiếng kia? Chuyện phu xe là thế nào? Thì trái tim bà lập tức lạnh lẽo.
Nếu như là Điền thị vì gây khó dễ cho vợ Đại lang, để tiện tiếp tục quản gia quyền, do đó sắp đặt màn tai nạn kia, thì kết cục của Nguyên Nương cũng chỉ có thể nói là có nhân tất có quả thôi.
Lão phu nhân không muốn nghĩ sâu, cách nhìn với Điền thị âm thầm thay đổi.
“Tổ mẫu, vừa rồi Nhị thúc chuyển lời đến nói Nhị Vương tử quấy rầy rất nhiều ngày nay đang muốn gặp nữ chủ nhân quý phủ.” Chân Diệu chú ý vẻ mặt biến hóa của Lão phu nhân, “Cháu dâu nghĩ, tới nhà hết ngày này đến ngày khác, Nhị Nương phải trốn tránh mỗi ngày, cuối cùng cũng không phải kế lâu dài. Không bằng gặp hắn một lần, nói rõ ra, có lẽ Nhị Vương tử cũng không phải người càn quấy.”
Lão phu nhân trầm ngâm chốc lát, mới gật đầu: “Được, cũng không cần đến nơi khác, gặp ở Di An Đường này đi.”
Chân Diệu tới tới nơi này trước, chính là có ý này, nghe vậy nàng giòn giõn giã giã đáp vâng, cho nha hoàn ra đằng trước truyền lời.
Nhị lão gia vừa nghe Chân Diệu đồng ý gặp người, thì vui mừng nhướng mày, nhưng lại nghe nha hoàn nói mời Nhị Vương tử đi Di An Đường, mặt hắn không khỏi xụ xuống.
Có Lão phu nhân ở đó, những lời đồn kia không truyền nổi rồi.
Nhị Vương tử cũng kích động không thôi, theo nha hoàn đến Di An Đường, vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy vị cô nương mặt mày như vẽ, tóc đen như quạ ngồi ở một bên trong nhà chính, đúng là người hắn nhớ thương hồi lâu kia.
Có lẽ trong thời gian này có quá nhiều khó khăn trắc trở cứ lặp đi lặp lại, nên tim Nhị Vương tử đập như trống, lại quên mất đi đường thế nào, rẽ theo nha hoàn suýt chút đã ngã ở cửa ra vào.
Nha hoàn trong nhà cúi đầu mím môi cười thầm, Lão phu nhân run rẩy đứng lên: “Khách quý đến thăm, hôm nay mới chiêu đãi, thật sự là thất lễ.”
Nhị Vương tử thu lại ánh mắt trên mặt Chân Diệu, hành một lễ Man Vĩ với Lão phu nhân: “Là ta quấy rầy mới đúng.”
Hắn có lòng muốn nói gì đó, nhưng nhớ đến lời tùy tùng nhắc nhở thì vẫn nhịn xuống.
Trước mắt bao người, nếu hán nói hắn mến mộ nàng, có lẽ sẽ hại nàng.
Lão phu nhân thầm than một tiếng oan nghiệt, xem ra rễ tình Nhị Vương tử này đã sâu nặng với vợ Đại lang, nếu không nói cho rõ ràng, ngược lại sẽ là mối họa.
Nghĩ tới đây, thân thể bà lắc lư.
Chân Diệu vội đỡ vững Lão phu nhân, ân cần nói: “Tổ mẫu, ngài không sao chứ?”
Lão phu nhân xoa xoa trán, cười áy náy nói với Nhị Vương tử: “Trước đó vài hôm thân thể lão thân mắc bệnh nhẹ, đến nay vẫn còn khó chịu một chút, hãy để Thế tử phu nhân chiêu đãi ngài uống một chén trà xanh đi. Có chỗ thất lễ, xin ngài thứ lỗi.”
Bà nói thế, chính là ôm chuyện Chân Diệu gặp Nhị Vương tử vào mình, người bên ngoài muốn nói này nói kia cũng không được nữa.
Chờ Lão phu nhân được Điền Tuyết đỡ về phòng nghỉ ngơi, nhà chính chỉ còn lại Chân Diệu và Nhị Vương tử cùng hai nha đầu tâm phúc.
Trong phòng nhất thời có chút an tĩnh.
Nhị Vương tử đang suy nghĩ xem nói như thế nào.
Hắn rất muốn hỏi nàng có bằng lòng đi cùng hắn không, nhưng thấy thần sắc nàng dễ chịu, chỉ có người có cuộc sống suôn sẻ mới có thể toát ra thần thái như vậy, lời hắn muốn hỏi cũng hỏi không ra nữa rồi.
Thanh Đại bưng trà lên, đặt một chén bên cạnh tay Nhị Vương tử, đặt một chén bên cạnh Chân Diệu.
Nhị Vương tử vì che dấu sự lúng túng, bèn nâng trà lên uống. Trời tháng tám, trà lâu nguội, lúc này vẫn đang nóng hổi, hắn uống vào một ngụm thì lập tức phun ra, bỏng đến nhe răng nhếch miệng.
Thanh Đại cúi đầu, nhếch nhếch khóe miệng, thầm nghĩ tên háo sắc này thừa dịp Thế tử gia không có nhà còn dám tìm đến tận cửa, không cho chút giáo huấn thì không được.
Chân Diệu khiển trách Thanh Đại một câu, vội bồi tội với Nhị Vương tử.
Cứ như vậy, bầu không khí đông cứng ngược lại đã bị đánh vỡ.
Nhị Vương tử quên hết lời đã nghĩ sẵn trong đầu, sững sờ hỏi một câu: “Nàng tên là gì?”
Chân Diệu không ngờ Nhị Vương tử trực tiếp như vậy, giật giật khóe miệng nói: “Nhị Vương tử, ở Đại Chu chúng ta, tên nữ tử không được truyền ra ngoài, ngài có thể gọi ta là Huyện chủ Giai Minh.”
Vì phòng ngừa Nhị Vương tử nói ra lời kinh người gì đó, nàng dứt khoát nói trước: “Ta vẫn rất cảm tạ ân cứu mạng của Nhị Vương tử, Thế tử gia còn nói có cơ hội sẽ mời ngài uống rượu đấy. Đáng tiếc chàng có công việc nên đã ra khỏi kinh thành rồi.”
Nhị Vương tử vội xua tay: “Ta không cần nàng cảm tạ, có thể cứu nàng, ta rất vui.”
Đôi mắt hắn trắng đen rõ ràng, không chút tạp chất, có thể dễ dàng thấy được rõ tất cả cảm xúc, khiến người ta không hoài nghi thành ý trong lời nói chút nào.
Chân Diệu thầm thở dài một tiếng, ra hiệu Bạch Thược và Thanh Đại ra cửa đứng.
Nhị Vương tử thấy hai nha hoàn đi ra, chẳng biết tại sao lại khẩn trương lên.
Chỉ thấy nàng cười cười, ánh mắt bình tĩnh, giọng nói trong veo: “Ta biết ý định đến đây của Nhị Vương tử, nên ta cũng nói rõ với ngài, chuyện ngài muốn tuyệt đối không thể, nó sẽ mang đến thương tổn rất lớn cho nữ tử.”
“Ta… ta không muốn tổn thương nàng!”
Chân Diệu thở dài: “Ngài cố ý tới nhà cũng đã gây tổn thương với danh tiết của nữ tử rồi, đổi lại một gia đình lễ nghĩa nghiêm khắc, nàng kia sẽ không sống nổi.”
“Có nghiêm trọng như thế?” Nhị Vương tử ngẩn ngơ.
“Có.” Chân Diệu gật đầu, “Nhị Vương tử, người xem, đây chính là chỗ khác biệt của Đại Chu và Man Vĩ, chỗ của ngài chỉ cần có năng lực thì có thể sống tùy ý, nhưng chỗ của chúng ta, không chuyện gì thoát khỏi một chữ ‘Lễ’.”
“Nhưng mà tình cảm của một cá nhân thì chẳng phân biệt đó là người Đại Chu hay là người Man Vĩ. Thích rồi mà còn có thể khách sáo sao? Đi miễn cưỡng mình ở cùng người mình không thích rồi sinh con dưỡng cái? Đại Chu các nàng thật kỳ quái.” Trong lòng Nhị Vương tử khó chịu, vô thức phản bác.
Mặt Chân Diệu đầy hắc tuyến.
Nhị Vương tử mang vẻ mặt không đồng ý nhìn nàng: “Nàng cũng như vậy phải không?”
“Ta?” Chân Diệu quyết định ra đòn sát thủ, “Đương nhiên ta cũng giống tất cả cô nương Đại Chu, nhưng mà ta may mắn hơn, gả cho người ta thích.”
Nhị Vương tử bỗng chốc sững người, ngồi ở đó như một chú chó to bị vứt bỏ.
Chân Diệu biết chỉ có thể nói đến đây thôi, nàng đứng lên nói: “Nhị Vương tử, phía trước chuẩn bị rượu nhạt, xin ngài dời bước uống một chén, ta xin lỗi trước vì không tiếp chuyện được.”
Nhìn bóng lưng của nàng, Nhị Vương tử không nhịn được hỏi: “Huyện chủ Giai Minh, sau này nàng sẽ đến Man Vĩ chứ?”
“Không biết.” Chân Diệu không chút do dự mà đáp lại, khẽ khom người với Nhị Vương tử, sau đó rời đi.
Từ ngày hôm đó, Nhị Vương tử không đến nữa.
Hương hoa quế phiêu đãng, vào cuối tháng tám, cuối cùng đã đến thời điểm công bố kết quả thi hương, từ sau khi Tam lang đón dâu, phủ Trấn Quốc Công lại có chuyện vui, La Nhị lang thi đỗ cử nhân.
Mở tiệc chiêu đãi tân khách là việc không tránh khỏi, trên yến tiệc, Chân Diệu thấy Giang thị xưa nay giao hảo mặt ủ mày chau, nàng hỏi mới nghe nàng ấy nói, ngay hôm qua, Hoàng Thượng tứ hôn tiểu cô Âu Dương Đào của nàng ấy cho Nhị Vương tử, ngày hôm đó bà bà liền đổ bệnh.
Chân Diệu không tiện nhiều lời, bèn đổi chủ đề.
Không quá mấy ngày, La Thiên Trình từ sông Hoài vội vàng trở về, nghe nói chuyện này thì không khỏi ngơ ngác.
Nhị Vương tử cuối cùng vẫn lấy Âu Dương Đào, loại này quỹ tích vận mệnh này trở về khiến tâm tình hắn có phần phức tạp, hắn thật sự vui mừng, vì rốt cuộc đã vứt bỏ được cái cao da chó kia rồi. Chỉ tiếc lần này hắn về vốn vì muốn đánh người, gấp rút chạy về lại không kịp!
Bên phủ Kiến An Bá, Tưởng Thần đỗ Giải Nguyên, Chân Hoán cũng có tên trên bảng, bữa tiệc này hắn cũng đụng phải.
Beta: Sakura
Dân phong triều Đại Chu cởi mở hơn tiền triều, đặc biệt không quá nghiêm khắc với phụ nhân, hơn xa cô nương chưa lấy chồng. Thực tế, Chân Diệu không phải phu nhân bình thường, mà là nữ chủ nhân chính thức của phủ Quốc Công này.Nói tiếp thì thực ra khi khách quý đến thăm, nàng ra mặt tiếp khách cũng không tính là chuyện gì quá nghiêm trọng. Nhưng mà với Tư Mã Chiêu chi tâm (*) của Nhị Vương tử này, thì tới nhà làm khách là giả, muốn lấy cháu dâu đi mới là thực.
(*) Tư Mã Chiêu chi tâm: ý chỉ dã tâm vô cùng rõ ràng
Hắn liên tiếp đến nhà hơn một tháng, không gặp được nữ nhi nhà người ta, vì vậy đổi thành gặp Đại nãi nãi tuổi trẻ phủ nhà người ta rồi. Cái này ai nghe cũng đều phải nghĩ nhiều.
La Nhị lão gia ho khan kịch liệt để che giấu thất lễ.
Nhị Vương tử vẫn còn giải thích: “Không phải là cô nãi nãi, là Đại nãi nãi.”
La Nhị lão gia trợn trắng mắt, càng ho dữ dội hơn, lạnh nhạt nhìn thần sắc với đôi mắt trông mong của Nhị Vương tử, trong lòng khẽ động.
Vì sao lão phải ngăn lại chứ? Nhị Vương tử là khách quý dị quốc, chỉ cần hành động không chạm phải điểm mấu chốt, ngay cả Hoàng Thượng cũng sẽ không nhiều lời. Gặp Chân thị một lần thì làm sao?
Nghe nói người Man Vĩ này rất không chú trọng lễ tiết, đệ cướp vợ huynh nhìn mãi cũng quen mắt, thậm chí còn có truyền thống cha chết con kế thừa, quả thực đáng sợ. Nhưng mà sự đáng sợ này đặt lên người đối thủ của lão thì thật khéo.
Lão vẫn biết, người vị Nhị Vương tử này muốn gặp thực sự là Chân thị. Chắc chắn với hắn mà nói, cướp vợ của một thần tử dị quốc căn bản không tính là vấn đề.
Vô luận thành công hay không, chỉ cần ầm ĩ lên, Chân thị phải dùng thân phận nữ chủ nhân phủ Quốc Công tự xử lý thế nào?
Đại lang rất yêu thương Chân thị, nếu dưới cơn nóng giận đánh tàn đánh thương Nhị Vương tử, Hoàng Thượng suy nghĩ vì đại cục, cũng sẽ cho Man Vĩ một công đạo. Kể từ khi Đại lang một bước lên mây, lão đã hoàn toàn bị vây vào hoàn cảnh xấu, lần này nước phủ Quốc Công càng đục, thì mới càng có khả năng xuất hiện cơ hội. Về phần có thể tổn hại thanh danh phủ Quốc Công hay không, thì laoz cần gì phải quan tâm khi trước mắt Đại lang đang muốn kế thừa tước vị chứ?
La Nhị lão gia lập tức nghĩ thông suốt, trong ánh mắt chờ đợi củaNhị Vương tử, hắn nói với hạ nhân: “Đi mời Thế tử phu nhân đến một chút.”
Chân Diệu nghe hạ nhân nói rõ ý đến, cũng không nhiều lời, trực tiếp đến Di An Đường.
Điền Tuyết đang bồi Lão phu nhân đã dần khỏe hơn ở Di An Đường.
Thấy Chân Diệu tới đây lúc này. Lão phu nhân có chút ngoài ý muốn.
Ba đứa con dâu, tuy Điền thị cố gắng chống đỡ, nhưng bà cũng nhìn ra thân thể không tốt, nên miễn đến hầu hạ bà. Tống thị vì trốn tránh Nhị Vương tử, cũng dẫn La Tri Tuệ về nhà mẹ đẻ, còn Thích thị đang mang thai. Từ sau khi tin lời đạo sĩ kia nói mà về nhà mẹ đẻ dưỡng thai, để tránh bôn ba một chút, thì tạm thời chưa chuyển về lại. Phủ Quốc Công to như vậy, hơn phân nửa sự vụ đã rơi vào đầu Chân Diệu.
Trước kia, giờ này nàng vẫn còn đang xử lý công việc, không có thời gian tới đây. Ngược lại Điền Tuyết thì hơn nửa thời gian đều nán lại ở Di An Đường, Lão phu nhân rất nhanh quen thuộc, cũng yêu thích cháu dâu mới.
Chân Diệu hành lễ gặp mặt cho Lão phu nhân. Điền Tuyết từ trên ghế con trước giường Lão phu nhân đứng lên, tránh sang một bên, vội làm lễ với Chân Diệu: “Đại tẩu.”
Chân Diệu mỉm cười nói: “Tam đệ muội chớ đa lễ.”
Thấy giọng nàng chân thành, cũng không vì bà yêu thích người mới mà sinh lòng bất bình, Lão phu nhân âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trận này bệnh, bà càng nghĩ thông suốt hơn. Gia hòa vạn sự hưng, bà không muốn thấy đám con cháu lại đấu tới đấu lui, hai cháu dâu có thể hòa thuận là chuyện không thể tốt hơn.
Trước đây đều là bà nghĩ sai. Nguyên Nương hòa thân đến Man Vĩ, tuy nói có quan hệ mật thiết đến chuyện ngựa chứng của vợ Đại lang, nhưng suy cho cùng, tại sao ngày đó xe ngựa lại chạy đến phố hoa nổi tiếng kia? Chuyện phu xe là thế nào? Thì trái tim bà lập tức lạnh lẽo.
Nếu như là Điền thị vì gây khó dễ cho vợ Đại lang, để tiện tiếp tục quản gia quyền, do đó sắp đặt màn tai nạn kia, thì kết cục của Nguyên Nương cũng chỉ có thể nói là có nhân tất có quả thôi.
Lão phu nhân không muốn nghĩ sâu, cách nhìn với Điền thị âm thầm thay đổi.
“Tổ mẫu, vừa rồi Nhị thúc chuyển lời đến nói Nhị Vương tử quấy rầy rất nhiều ngày nay đang muốn gặp nữ chủ nhân quý phủ.” Chân Diệu chú ý vẻ mặt biến hóa của Lão phu nhân, “Cháu dâu nghĩ, tới nhà hết ngày này đến ngày khác, Nhị Nương phải trốn tránh mỗi ngày, cuối cùng cũng không phải kế lâu dài. Không bằng gặp hắn một lần, nói rõ ra, có lẽ Nhị Vương tử cũng không phải người càn quấy.”
Lão phu nhân trầm ngâm chốc lát, mới gật đầu: “Được, cũng không cần đến nơi khác, gặp ở Di An Đường này đi.”
Chân Diệu tới tới nơi này trước, chính là có ý này, nghe vậy nàng giòn giõn giã giã đáp vâng, cho nha hoàn ra đằng trước truyền lời.
Nhị lão gia vừa nghe Chân Diệu đồng ý gặp người, thì vui mừng nhướng mày, nhưng lại nghe nha hoàn nói mời Nhị Vương tử đi Di An Đường, mặt hắn không khỏi xụ xuống.
Có Lão phu nhân ở đó, những lời đồn kia không truyền nổi rồi.
Nhị Vương tử cũng kích động không thôi, theo nha hoàn đến Di An Đường, vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy vị cô nương mặt mày như vẽ, tóc đen như quạ ngồi ở một bên trong nhà chính, đúng là người hắn nhớ thương hồi lâu kia.
Có lẽ trong thời gian này có quá nhiều khó khăn trắc trở cứ lặp đi lặp lại, nên tim Nhị Vương tử đập như trống, lại quên mất đi đường thế nào, rẽ theo nha hoàn suýt chút đã ngã ở cửa ra vào.
Nha hoàn trong nhà cúi đầu mím môi cười thầm, Lão phu nhân run rẩy đứng lên: “Khách quý đến thăm, hôm nay mới chiêu đãi, thật sự là thất lễ.”
Nhị Vương tử thu lại ánh mắt trên mặt Chân Diệu, hành một lễ Man Vĩ với Lão phu nhân: “Là ta quấy rầy mới đúng.”
Hắn có lòng muốn nói gì đó, nhưng nhớ đến lời tùy tùng nhắc nhở thì vẫn nhịn xuống.
Trước mắt bao người, nếu hán nói hắn mến mộ nàng, có lẽ sẽ hại nàng.
Lão phu nhân thầm than một tiếng oan nghiệt, xem ra rễ tình Nhị Vương tử này đã sâu nặng với vợ Đại lang, nếu không nói cho rõ ràng, ngược lại sẽ là mối họa.
Nghĩ tới đây, thân thể bà lắc lư.
Chân Diệu vội đỡ vững Lão phu nhân, ân cần nói: “Tổ mẫu, ngài không sao chứ?”
Lão phu nhân xoa xoa trán, cười áy náy nói với Nhị Vương tử: “Trước đó vài hôm thân thể lão thân mắc bệnh nhẹ, đến nay vẫn còn khó chịu một chút, hãy để Thế tử phu nhân chiêu đãi ngài uống một chén trà xanh đi. Có chỗ thất lễ, xin ngài thứ lỗi.”
Bà nói thế, chính là ôm chuyện Chân Diệu gặp Nhị Vương tử vào mình, người bên ngoài muốn nói này nói kia cũng không được nữa.
Chờ Lão phu nhân được Điền Tuyết đỡ về phòng nghỉ ngơi, nhà chính chỉ còn lại Chân Diệu và Nhị Vương tử cùng hai nha đầu tâm phúc.
Trong phòng nhất thời có chút an tĩnh.
Nhị Vương tử đang suy nghĩ xem nói như thế nào.
Hắn rất muốn hỏi nàng có bằng lòng đi cùng hắn không, nhưng thấy thần sắc nàng dễ chịu, chỉ có người có cuộc sống suôn sẻ mới có thể toát ra thần thái như vậy, lời hắn muốn hỏi cũng hỏi không ra nữa rồi.
Thanh Đại bưng trà lên, đặt một chén bên cạnh tay Nhị Vương tử, đặt một chén bên cạnh Chân Diệu.
Nhị Vương tử vì che dấu sự lúng túng, bèn nâng trà lên uống. Trời tháng tám, trà lâu nguội, lúc này vẫn đang nóng hổi, hắn uống vào một ngụm thì lập tức phun ra, bỏng đến nhe răng nhếch miệng.
Thanh Đại cúi đầu, nhếch nhếch khóe miệng, thầm nghĩ tên háo sắc này thừa dịp Thế tử gia không có nhà còn dám tìm đến tận cửa, không cho chút giáo huấn thì không được.
Chân Diệu khiển trách Thanh Đại một câu, vội bồi tội với Nhị Vương tử.
Cứ như vậy, bầu không khí đông cứng ngược lại đã bị đánh vỡ.
Nhị Vương tử quên hết lời đã nghĩ sẵn trong đầu, sững sờ hỏi một câu: “Nàng tên là gì?”
Chân Diệu không ngờ Nhị Vương tử trực tiếp như vậy, giật giật khóe miệng nói: “Nhị Vương tử, ở Đại Chu chúng ta, tên nữ tử không được truyền ra ngoài, ngài có thể gọi ta là Huyện chủ Giai Minh.”
Vì phòng ngừa Nhị Vương tử nói ra lời kinh người gì đó, nàng dứt khoát nói trước: “Ta vẫn rất cảm tạ ân cứu mạng của Nhị Vương tử, Thế tử gia còn nói có cơ hội sẽ mời ngài uống rượu đấy. Đáng tiếc chàng có công việc nên đã ra khỏi kinh thành rồi.”
Nhị Vương tử vội xua tay: “Ta không cần nàng cảm tạ, có thể cứu nàng, ta rất vui.”
Đôi mắt hắn trắng đen rõ ràng, không chút tạp chất, có thể dễ dàng thấy được rõ tất cả cảm xúc, khiến người ta không hoài nghi thành ý trong lời nói chút nào.
Chân Diệu thầm thở dài một tiếng, ra hiệu Bạch Thược và Thanh Đại ra cửa đứng.
Nhị Vương tử thấy hai nha hoàn đi ra, chẳng biết tại sao lại khẩn trương lên.
Chỉ thấy nàng cười cười, ánh mắt bình tĩnh, giọng nói trong veo: “Ta biết ý định đến đây của Nhị Vương tử, nên ta cũng nói rõ với ngài, chuyện ngài muốn tuyệt đối không thể, nó sẽ mang đến thương tổn rất lớn cho nữ tử.”
“Ta… ta không muốn tổn thương nàng!”
Chân Diệu thở dài: “Ngài cố ý tới nhà cũng đã gây tổn thương với danh tiết của nữ tử rồi, đổi lại một gia đình lễ nghĩa nghiêm khắc, nàng kia sẽ không sống nổi.”
“Có nghiêm trọng như thế?” Nhị Vương tử ngẩn ngơ.
“Có.” Chân Diệu gật đầu, “Nhị Vương tử, người xem, đây chính là chỗ khác biệt của Đại Chu và Man Vĩ, chỗ của ngài chỉ cần có năng lực thì có thể sống tùy ý, nhưng chỗ của chúng ta, không chuyện gì thoát khỏi một chữ ‘Lễ’.”
“Nhưng mà tình cảm của một cá nhân thì chẳng phân biệt đó là người Đại Chu hay là người Man Vĩ. Thích rồi mà còn có thể khách sáo sao? Đi miễn cưỡng mình ở cùng người mình không thích rồi sinh con dưỡng cái? Đại Chu các nàng thật kỳ quái.” Trong lòng Nhị Vương tử khó chịu, vô thức phản bác.
Mặt Chân Diệu đầy hắc tuyến.
Nhị Vương tử mang vẻ mặt không đồng ý nhìn nàng: “Nàng cũng như vậy phải không?”
“Ta?” Chân Diệu quyết định ra đòn sát thủ, “Đương nhiên ta cũng giống tất cả cô nương Đại Chu, nhưng mà ta may mắn hơn, gả cho người ta thích.”
Nhị Vương tử bỗng chốc sững người, ngồi ở đó như một chú chó to bị vứt bỏ.
Chân Diệu biết chỉ có thể nói đến đây thôi, nàng đứng lên nói: “Nhị Vương tử, phía trước chuẩn bị rượu nhạt, xin ngài dời bước uống một chén, ta xin lỗi trước vì không tiếp chuyện được.”
Nhìn bóng lưng của nàng, Nhị Vương tử không nhịn được hỏi: “Huyện chủ Giai Minh, sau này nàng sẽ đến Man Vĩ chứ?”
“Không biết.” Chân Diệu không chút do dự mà đáp lại, khẽ khom người với Nhị Vương tử, sau đó rời đi.
Từ ngày hôm đó, Nhị Vương tử không đến nữa.
Hương hoa quế phiêu đãng, vào cuối tháng tám, cuối cùng đã đến thời điểm công bố kết quả thi hương, từ sau khi Tam lang đón dâu, phủ Trấn Quốc Công lại có chuyện vui, La Nhị lang thi đỗ cử nhân.
Mở tiệc chiêu đãi tân khách là việc không tránh khỏi, trên yến tiệc, Chân Diệu thấy Giang thị xưa nay giao hảo mặt ủ mày chau, nàng hỏi mới nghe nàng ấy nói, ngay hôm qua, Hoàng Thượng tứ hôn tiểu cô Âu Dương Đào của nàng ấy cho Nhị Vương tử, ngày hôm đó bà bà liền đổ bệnh.
Chân Diệu không tiện nhiều lời, bèn đổi chủ đề.
Không quá mấy ngày, La Thiên Trình từ sông Hoài vội vàng trở về, nghe nói chuyện này thì không khỏi ngơ ngác.
Nhị Vương tử cuối cùng vẫn lấy Âu Dương Đào, loại này quỹ tích vận mệnh này trở về khiến tâm tình hắn có phần phức tạp, hắn thật sự vui mừng, vì rốt cuộc đã vứt bỏ được cái cao da chó kia rồi. Chỉ tiếc lần này hắn về vốn vì muốn đánh người, gấp rút chạy về lại không kịp!
Bên phủ Kiến An Bá, Tưởng Thần đỗ Giải Nguyên, Chân Hoán cũng có tên trên bảng, bữa tiệc này hắn cũng đụng phải.
/488
|