Lời cảm ơn của tác giả
Tôi biết nghề viết lách lẽ ra phải là công việc đơn độc, nhưng đã có quá nhiều người ủng hộ và khuyến khích tôi, nên tôi không cảm thấy như vậy. Tôi rất biết ơn các độc giả đã gửi cho tôi những email đáng yêu và cũng đồng hành cùng tôi trên trang web susanelizabethphillips.com. Đó là nơi tôi biết đến Beverly Taylor, một người rất tử tế đã chia sẻ với tôi lượng kiến thức khổng lồ về Đông Tennessee. (“Không phải đâu, Susan. Cô không thể gọi nơi này là Eastern Tennessee.”) Cũng phải cảm ơn Adele San Miguel vì những hiểu biết sâu sắc của cô ấy về Tennessee, và bác sĩ Bob Miller vì một lần nữa đã tư vấn tôi về các chấn thương của các cầu thủ bóng bầu dục. Một số giáo viên đã giúp tôi hiểu được bọn trẻ mười một tuổi, bao gồm Kelly LeSage và cô bạn thân Susan Doenges của tôi. Ngoài ra, một số các cháu lớp bốn và năm vô cùng đáng yêu đã cố hết sức làm rõ vấn đề cho tôi. Xin được cảm ơn tất cả.
Ủng hộ về mặt tinh thần bắt đầu với Bill chồng tôi; chị gái Lydia; hai đứa con trai tuyệt vời; và hai cô con dâu đáng yêu nhất trên đời này, Dana Phillips và Gloria Taylor. Thêm vào đó, mỗi ngày tôi đều cảm ơn các bạn nhà văn tài giỏi, hài hước, sâu sắc của tôi, đặc biệt là Jill Barnett, Jennifer Cruise, Jennifer Greene, Kristin Hannah, Jayne Ann Krentz, Jill Marie Landis, Cathie Liz, Lindsay Longford, Suzette Van, Julie Wachowski và Margaret Watson. Rồi còn tất cả các hiệu sách và các thư viện văn đang tiếp tục kiếm tìm độc giả mới cho tôi nữa. Tôi vô cùng biết ơn.
Về chuyên môn, tôi đã được một đội ngũ kỳ diệu nhất trên đời ở William Morrow và Avon Books hỗ trợ, trước hết là biên tập viên Carrie Feron của tôi. Thật vui sướng khi được làm việc với nhiều người phi thường đến thế trong các lĩnh vực nghệ thuật, biên tập, tiếp thị, sản xuất, xuất bản và bán hàng. Phải, tôi biết mình may mắn thế nào. Steven Axelrod đã là người đại diện của tôi từ khi anh ấy còn học cấp một. Đó là mối quan hệ cộng sự tuyệt vời. Sharon Mitchell, trợ lý tài giỏi của tôi, biết cách làm mọi việc và nếu không có cô ấy thì tôi đã lạc lối rồi.
Cuối cùng, tôi dành lời cảm ơn sâu sắc đến con trai tôi, Zach Phillips, vì đã cho phép tôi sử dụng hai bài hát của mình, “Why Not Smile?” (bản quyền năm 2006) và “Cry Like I Do” (bản quyền năm 2003). Zach, con thật là cừ.
Tôi biết nghề viết lách lẽ ra phải là công việc đơn độc, nhưng đã có quá nhiều người ủng hộ và khuyến khích tôi, nên tôi không cảm thấy như vậy. Tôi rất biết ơn các độc giả đã gửi cho tôi những email đáng yêu và cũng đồng hành cùng tôi trên trang web susanelizabethphillips.com. Đó là nơi tôi biết đến Beverly Taylor, một người rất tử tế đã chia sẻ với tôi lượng kiến thức khổng lồ về Đông Tennessee. (“Không phải đâu, Susan. Cô không thể gọi nơi này là Eastern Tennessee.”) Cũng phải cảm ơn Adele San Miguel vì những hiểu biết sâu sắc của cô ấy về Tennessee, và bác sĩ Bob Miller vì một lần nữa đã tư vấn tôi về các chấn thương của các cầu thủ bóng bầu dục. Một số giáo viên đã giúp tôi hiểu được bọn trẻ mười một tuổi, bao gồm Kelly LeSage và cô bạn thân Susan Doenges của tôi. Ngoài ra, một số các cháu lớp bốn và năm vô cùng đáng yêu đã cố hết sức làm rõ vấn đề cho tôi. Xin được cảm ơn tất cả.
Ủng hộ về mặt tinh thần bắt đầu với Bill chồng tôi; chị gái Lydia; hai đứa con trai tuyệt vời; và hai cô con dâu đáng yêu nhất trên đời này, Dana Phillips và Gloria Taylor. Thêm vào đó, mỗi ngày tôi đều cảm ơn các bạn nhà văn tài giỏi, hài hước, sâu sắc của tôi, đặc biệt là Jill Barnett, Jennifer Cruise, Jennifer Greene, Kristin Hannah, Jayne Ann Krentz, Jill Marie Landis, Cathie Liz, Lindsay Longford, Suzette Van, Julie Wachowski và Margaret Watson. Rồi còn tất cả các hiệu sách và các thư viện văn đang tiếp tục kiếm tìm độc giả mới cho tôi nữa. Tôi vô cùng biết ơn.
Về chuyên môn, tôi đã được một đội ngũ kỳ diệu nhất trên đời ở William Morrow và Avon Books hỗ trợ, trước hết là biên tập viên Carrie Feron của tôi. Thật vui sướng khi được làm việc với nhiều người phi thường đến thế trong các lĩnh vực nghệ thuật, biên tập, tiếp thị, sản xuất, xuất bản và bán hàng. Phải, tôi biết mình may mắn thế nào. Steven Axelrod đã là người đại diện của tôi từ khi anh ấy còn học cấp một. Đó là mối quan hệ cộng sự tuyệt vời. Sharon Mitchell, trợ lý tài giỏi của tôi, biết cách làm mọi việc và nếu không có cô ấy thì tôi đã lạc lối rồi.
Cuối cùng, tôi dành lời cảm ơn sâu sắc đến con trai tôi, Zach Phillips, vì đã cho phép tôi sử dụng hai bài hát của mình, “Why Not Smile?” (bản quyền năm 2006) và “Cry Like I Do” (bản quyền năm 2003). Zach, con thật là cừ.
/25
|