Trên bàn ăn, mọi người vừa dùng cơm vừa nói về những việc phát sinh gần đây.
Sau khi Bạch Tử rời khỏi thành phố B, nhiều đợt lây nhiễm virus đã bùng phát ở các khu vực khác nhau trong thành phố, nhưng may mắn thay, chính quyền thành phố B đã nhanh chóng siết chặt tất cả những người bị nhiễm virus, nên tạm thời không có tác động lớn hơn.
Tuy nhiên, cuộc sống của người dân bình thường ở thành phố B ngày càng bị hạn chế, không chỉ bị tịch thu vũ khí, mà nguồn cung cấp được chính phủ phân phát cũng ngày càng ít đi.
Bạo loạn xảy ra thường xuyên, xung đột giữa cư dân và chính phủ dường như sắp lên đến đỉnh điểm.
Tuy nhiên, trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, tập đoàn Hoành Á vốn là mục tiêu của chính phủ đã dần đảo ngược tình thế.
“Trước vụ việc ở khu vực màu vàng, trong chính phủ đã xảy ra nội chiến rồi,“ chú Hồng cố ý hạ giọng nói, như sợ tai vách mạch rừng, “Sau khi Mạnh tiểu thư vạch trần chuyện của bộ trưởng Mai, nhóm người đó hoàn toàn trở mặt.”
Thời điểm Mạnh Dĩ Lam bị bắt cóc, chính quyền thành phố B cũng đang lâm vào hỗn loạn.
Một số người liên quan đến quan chức đầu trọc nhanh chóng bị rút ra, các quan chức của cả hai phe cuối cùng đã đưa cuộc chiến trường kỳ bí mật của họ ra bàn đàm phán.
Cộng thêm sự cố ở Hoành Á, chính quyền thành phố B hiện tại giống như một con thú què, lúc ngồi thì trông có vẻ bình yên, nhưng khi đi lại thì không biết phải làm sao.
Bây giờ, họ chẳng những không thể nhanh chóng giành lại vùng màu vàng do Vĩnh Thái chiếm giữ, mà còn bắt đầu không thể trấn áp các cuộc bạo loạn thường xuyên xảy ra của người dân.
Nghiêm trọng hơn chính là, tài nguyên của thành phố bắt đầu thiếu hụt trầm trọng, chính phủ liên tục tìm đến tập đoàn Hoành Á để xin viện trợ.
“Không chỉ thiếu lương thực, nước uống, quan trọng hơn hết chính là thiếu thuốc men.” Hoa tỷ rất ít khi tham gia vào cuộc trò chuyện, bất đắc dĩ kể lại những gì mình biết cách đây không lâu, “Tôi nghe một người bạn nói, rằng có người không cẩn thận để bị cảm lạnh, nhưng vì không kịp uống thuốc, nên chết tại nhà.”
Chú Hồng thở dài: “Cách đây không lâu, phó chủ tịch đã chuyển một số lượng lớn thuốc men từ nơi khác sang và phát miễn phí cho người dân dưới danh nghĩa hợp tác giữa chính phủ và Hoành Á, nhưng...”
Mạnh Dĩ Lam trầm giọng nói: “Chỉ có một phần ba số thuốc tới được tay người bình thường, còn lại...”
“Bị quỷ ăn.” Hồng Toàn nhỏ tuổi nhất cười lạnh tiếp lời.
Chú Hồng lập tức quát: “Hồng Toàn!”
“Con nói gì sai sao?!” Hồng Toàn hiếm hoi phản bác lại: “Mấy người bạn đại học của con đã cố gắng hết sức để tránh xa người biến dị, nhưng họ không tài nào thoát khỏi đám quỷ hút máu này. Bạn bè con mới hai mươi mấy tuổi, tất cả đều bị bọn họ bức tử, chỉ vì không có tiền, không có quyền...”
Chú Hồng vỗ bàn một cái: “Ăn cơm đi, đừng quản chuyện người khác!”
Bị cha khiển trách nặng nề trước mặt mọi người, Hồng Toàn đỏ bừng mắt oán giận, nhanh chóng ăn hết đồ ăn trong chén và nói, “Mọi người thong thả ăn tiếp.” Rồi tức giận bỏ đi.
“Thằng nhãi này!” Chú Hồng trừng mắt nhìn bóng lưng Hồng Toàn, sau đó nhanh chóng xin lỗi những người khác: “Thật xin lỗi, đã làm mọi người cười chê.”
Mạnh Dĩ Lam lắc đầu: “Lời cậu ấy nói đúng là sự thật.”
Chú Hồng xấu hổ cười, không dám tiếp tục chủ đề này.
Hedy không chút kiêng dè: “Nếu những quan chức đó là 'quỷ hút máu', tại sao Hoành Á vẫn phân phối thuốc cho họ?”
“Chắc chắn cô mẫu muốn nhân cơ hội này để tăng thêm thiện cảm của mọi người đối với Hoành Á, từ đó mở rộng tầm ảnh hưởng của Hoành Á,“ Mạnh Dĩ Lam đột nhiên nói, “Đồng thời, cũng khiến những con 'quỷ hút máu' đó nhận ra năng lực của Hoành Á không thể coi thường.”
Có thể phân phối thuốc cho người dân dưới danh nghĩa hợp tác, cho thấy tập đoàn Hoành Á đã chính thức trở thành cánh tay phải của chính quyền thành phố B, không còn là một đôi giày hỏng dưới chân nữa.
Địa vị đã biến hoá, quyền lực dường như cũng bắt đầu thay đổi.
Chính vì nguyên nhân này, mà ngày hôm qua Mạnh Dĩ Lam mới có thể dễ dàng tìm người gửi một lượng hàng hoá lớn mà không cần trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt của chính phủ.
“Dĩ tiểu kiến đại*,“ Hedy tiếp tục không kiêng kỵ nói: “Nếu chính quyền của một thành phố luân lạc đến mức này, điều đó chứng tỏ toàn bộ các người... ừmm...”
Nói đến đây, cô ý vị thâm trường dừng lại.
Nhưng trên thực tế, Hedy không cần nói hết lời, mọi người trong bàn đều đã hiểu được ý tứ của cô.
Hơn nữa, không ai lên tiếng phản bác.
Những người khác là vì không dám nói ra, nhưng Mạnh Dĩ Lam lại bởi vì đang lơ đãng.
Từ khi Bạch Tử cầm mấy hộp thức ăn chạy xuống tầng hầm, thỉnh thoảng Mạnh Dĩ Lam lại quay đầu nhìn hành lang cách đó không xa, căn bản không cách nào tập trung trò chuyện với mọi người được.
Lúc này, sắc mặt cô đặc biệt nghiêm túc, không chỉ vì chủ đề mọi người đang nói đến, mà còn vì ——
Cho đến bây giờ, Bạch Tử vẫn chưa quay lại.
Mọi người đều nhận thấy trạng thái của Mạnh Dĩ Lam có gì đó không ổn, cũng mơ hồ đoán được nguyên nhân.
Không ai dám hỏi, ngay cả Hedy cũng hiếm khi đề cập đến vấn đề này.
Chú Hồng dùng bữa xong vội vàng rời đi, Hoa tỷ cũng chủ động thu dọn chén dĩa, trốn vào phòng bếp.
Hedy là người duy nhất muốn kéo Mạnh Dĩ Lam tiếp tục trò chuyện, nhưng Mạnh Dĩ Lam đã sớm kết thúc cuộc trò chuyện với lý do “cần sắp xếp lại tài liệu của Hoành Á“.
Hai người tách ra ở hành lang, Hedy xuống tầng hầm để sắp xếp thiết bị trong phòng thí nghiệm, còn Mạnh Dĩ Lam một mình quay lại phòng làm việc để kiểm tra tư liệu.
Mặc dù đang buồn bực và bất an vì chuyện của Bạch Tử, nhưng Mạnh Dĩ Lam đã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, buộc mình phải tập trung hết mình cho công việc.
Dù là lúc trước hay bây giờ, Mạnh Dĩ Lam luôn cảm thấy mình sẽ không vì những phiền muộn tình cảm mà ảnh hưởng đến tiến độ công việc.
Cho dù trong thời gian Bạch Tử rời khỏi thành phố B, số lượng công việc mà Mạnh Dĩ Lam hoàn thành cũng chỉ tăng, không hề giảm, chứ đừng nói đến trì trệ.
Sau khi tạm thời đè nén tâm trạng hỗn loạn của mình, cô bắt đầu xem xét lại đống tài liệu được cất giữ trong bảo tàng nghệ thuật.
Ngoại trừ thảm kịch của nhà họ Bạch mười năm trước, còn có rất nhiều tin tức liên quan đến dị nhân, nhưng phần lớn đều giống với những gì Mạnh Dĩ Lam đã tra được trước đó, cũng không có thu hoạch gì mới.
Điểm khác biệt duy nhất là, trong đó cũng có rất nhiều thông tin liên quan đến “Trời tối kỷ“.
Tuy tương tự với nội dung của Bạch Cử Niên, nhưng chi tiết hơn.
Đặc biệt, nó mô tả cẩn thận điều kiện sống của con người trước khi Trời tối kỷ cuối cùng xuất hiện, nó cũng nhấn mạnh nhiều lần, rằng trình độ phát triển công nghệ vào thời điểm đó gần như giống với bây giờ, xã hội loài người rất thịnh vượng.
Khi “Trời tối kỷ” cuối cùng xuất hiện, mặc dù số lượng người đã giảm mạnh nhưng họ không hề bị “tuyệt chủng“.
Bài báo tập trung vào một thông tin mà Lâm Khúc Vi đã tìm thấy trước kia - Vào thời điểm đó, sau khi “Trời tối kỷ” xuất hiện, một sinh vật hình người “đột nhiên” xuất hiện trên trái đất.
Vì vậy, tác giả của một số bài báo gọi sự xuất hiện đột ngột của những sinh vật hình người này là “Hắc Thiên tộc“.
Không chỉ vậy, họ còn mô tả cách con người thời đó hòa hợp với những sinh vật hình người này.
Khi môi trường sống ngày càng trở nên khắc nghiệt, con người buộc phải ẩn náu dưới lòng đất để tồn tại.
Mà “Hắc Thiên tộc” bởi vì có chức năng sinh lý mạnh mẽ hơn, nên có thể tự do di chuyển trên mặt đất.
Tuy nhiên, trí thông minh của các sinh vật hình người này nhìn chung không cao và không là gì so với con người.
Chẳng bao lâu, với sự giao tiếp tích cực của con người, hai bên đã đạt được một thỏa thuận sinh tồn tuyệt vời ——
“Hắc Thiên tộc” chịu trách nhiệm tìm kiếm các loại tài nguyên khác nhau trên mặt đất. Sau khi có được tài nguyên, con người ẩn náu dưới lòng đất không chỉ có thể sống sót nhờ chúng, mà còn có thể sử dụng chúng để chế tạo nhiều vật phẩm khác nhau và chia sẻ chúng với “Hắc Thiên tộc“.
Những bài viết này mô tả sự trao đổi và tương tác giữa con người với Hắc Thiên tộc một cách kỳ lạ và thú vị, Mạnh Dĩ Lam đang chăm chú xem thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Dường như theo bản năng, cô lập tức cho rằng người gõ cửa chính là Bạch Tử.
Mặc dù Mạnh Dĩ Lam không chịu thừa nhận, nhưng mỗi khi nhàn rỗi một chút, trong tâm trí cô tất cả đều là Bạch Tử.
Thế nhưng, cô đã đoán sai.
“Dĩ Lam, chậm trễ thời gian của cậu thêm chút nữa được không?” Cô còn chưa kịp đứng dậy, ngoài cửa đã vang lên giọng nói của Hedy: “Liên quan đến tiến trình thí nghiệm của Hoành Á, tôi có vài chi tiết muốn hỏi cậu.”
Cảm giác mất mát rõ ràng khiến trái tim Mạnh Dĩ Lam trầm xuống, nhưng cô lập tức điều chỉnh tâm trạng: “Được, đợi tôi một lát.”
Sau đó, trước khi mở cửa, Mạnh Dĩ Lam nhanh chóng đem giấu tư liệu ở bảo tàng nghệ thuật đi.
Vì phần lớn nội dung đều liên quan đến những chuyện đã xảy ra mười năm trước và có liên quan mật thiết đến Bạch Tử, nên Mạnh Dĩ Lam không muốn chia sẻ chúng với người khác, ít nhất là trước mắt vẫn không được.
“Thật ngại quá,“ Hedy đứng ngoài cửa ôm một chồng tài liệu, nói với vẻ có lỗi, “Chính phủ đã cung cấp cho tôi quá nhiều thông tin, tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, đành nhờ cậu giúp đỡ một chút.”
Mối quan hệ giữa chính quyền thành phố B và tập đoàn Hoành Á ngày càng trở nên mật thiết, đặc biệt là phòng thí nghiệm của cả hai ngày càng trở nên không thể tách rời, thậm chí có thể coi là hợp nhất thành một.
Vì vậy, dù Hedy không phải là nhân viên của tập đoàn Hoành Á, thì công việc của cô trong chính phủ cũng gần giống như trách nhiệm của Mạnh Dĩ Lam ở Hoành Á, việc liên lạc cũng khá thuận tiện.
Chính vì điều này mà chính phủ đã đồng ý để Hedy đến sống tại nơi ở của Mạnh Dĩ Lam, thay vì buộc cô phải sống ở nơi được sắp xếp sẵn.
“Vào đi.” Mạnh Dĩ Lam dẫn Hedy vào phòng.
Cả hai đều là những người nghiện công việc, một khi làm việc đều cực kỳ tập trung.
Mà Bạch Tử - người bị Mạnh Dĩ Lam tạm thời quên lãng, vẫn đang đứng ngây ngốc trong căn phòng dưới tầng hầm.
Toàn thân cô bị mắc kẹt tại chỗ không cách nào cử động được, bởi cảm giác đè nén mà rốt cuộc cô cũng hiểu ra nguồn gốc.
Chờ khi lấy lại tinh thần, nửa ngày đã trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, không có ai đến tìm Bạch Tử, cô dường như bị tất cả mọi người lãng quên - kể cả Mạnh Dĩ Lam.
Bạch Tử bỗng nhiên có chút hoảng.
Cảm giác khó thở khiến cô không thể ở lại một mình lâu hơn, Bạch Tử cầm cuốn sổ lên, vội vàng rời khỏi tầng hầm.
Khi bước dọc trên hành lang tối mờ, cô không thể ngăn tâm trí mình đưa ra những giả định.
Nếu như cô chưa từng hứa hẹn sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh Mạnh Dĩ Lam, hoặc nếu cô không quên những lời trong sổ, Bạch Tử rất chắc chắn, mình đã đi theo Du Vu Ý rời khỏi thành phố B.
Nhưng bây giờ thì khác, cô đã hứa với Mạnh Dĩ Lam.
Cho đến khi quay lại tàu, Bạch Tử vẫn chưa biết phải làm gì tiếp theo ——
Nên giấu chuyện này đi, hay đưa quyển sổ tay cho Mạnh Dĩ Lam xem?
Ngay lúc Bạch Tử đang xoắn xuýt đến mức sắp nổ tung, thì đồng hồ của cô bất ngờ nhận được tin nhắn mới.
Sau khi hai người rời đảo không lâu, Mạnh Dĩ Lam lấy chiếc đồng hồ Bạch Tử để lại ở thuỷ cung ra.
Cô đích thân đeo đồng hồ vào cổ tay Bạch Tử và liên tục cặn dặn, không cho phép tháo nó xuống.
Bạch Tử vốn tưởng rằng chiếc đồng hồ này ít dùng đến, ngoại trừ việc giúp Mạnh Dĩ Lam theo dõi mình, nhưng không ngờ, cô đã lén lút sử dụng chiếc đồng hồ này để làm một việc.
Sau khi đọc xong tin nhắn, Bạch Tử lập tức đeo mặt nạ và chạy ra khỏi tàu mà không nói cho mọi người biết.
Cùng lúc đó, Mạnh Dĩ Lam vẫn đang cùng Hedy bận rộn xử lý tài liệu trong phòng thí nghiệm ở phòng làm việc, đợi khi hai người cuối cùng cũng hoàn thành công việc, đã là nửa giờ sau.
Ngay lúc Hedy chuẩn bị rời đi thì đột nhiên có người gõ cửa.
Mạnh Dĩ Lam mở cửa, nhìn thấy người mà mình vẫn luôn mong đợi đang đứng trước mặt.
Lòng cô cảm thấy vui mừng, vừa định bước tới ôm lấy đối phương, thì khuôn mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
Trạng thái của Bạch Tử so với Mạnh Dĩ Lam còn chật vật hơn, cô thở hổn hển như vừa mới vận động xong, tay phải vẫn cầm cuốn sổ, tay trái thì nắm chặt thành quyền.
Mao Mao đang bám vào lưng Bạch Tử và nhai thứ gì đó không rõ, nó mở đôi mắt tròn xoe, cùng với Bạch Tử ngoan ngoãn nhìn chằm chằm vào Mạnh Dĩ Lam.
“Em đi đâu vậy?” Mạnh Dĩ Lam nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Cùng Du Vu Ý ra ngoài à?”
Hô hấp của Bạch Tử dần dần ổn định lại, nhưng cô không trả lời câu hỏi của đối phương: “Tôi có cái này muốn cho chị xem.”
Mạnh Dĩ Lam chưa kịp trả lời, Hedy sắp xếp xong tài liệu và chuẩn bị ra ngoài, đã ngắt lời trước: “Cô Bạch, hơn nửa ngày không thấy cô đâu, thật hiếm khi thấy cô và Dĩ Lam tách ra lâu như vậy.”
Mạnh Dĩ Lam mỉm cười, nhưng giọng điệu càng lạnh lẽo hơn: “Cùng 'Tiểu Ý' trò chuyện đến quên cả thời gian, đúng không?”
Bạch Tử sững sờ, cô cảm nhận rõ ràng Mạnh Dĩ Lam vẫn còn đang tức giận, thậm chí còn tức giận hơn trước một chút.
Kỳ thực, ngay sau khi trêu tức Bạch Tử xong, Mạnh Dĩ Lam đã hối hận.
Cô cảm thấy mình hành động không hề chín chắn và ổn trọng chút nào, giống như một người phụ nữ độc đoán dễ dàng mất bình tĩnh.
Thậm chí ở trước mặt người ngoài, cô cũng không nhịn được nói lời lạnh nhạt với Bạch Tử.
Nhưng khi nhìn thấy Bạch Tử cứ đứng ngốc ở đó, không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào về việc mình đi lâu như vậy, Mạnh Dĩ Lam lại không thể kìm nén cơn tức giận trong lòng.
Hơn nữa, sự oán giận khi đối phương cùng Du Vu Ý rời đi lúc trước, lại lần nữa bộc phát.
Nghĩ tới đây, Mạnh Dĩ Lam siết chặt mép cửa, đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
“Đồ ăn cô nấu thực sự rất ngon,“ Hedy biểu hiện thoải mái nhất trong ba người, khen ngợi có chút khoa trương, “Rõ ràng là đồ hộp, nhưng mùi vị lại giống như đồ ăn mới ra lò vậy.”
Bạch Tử có chút xấu hổ sửa lại: “Cũng không hoàn toàn đều là đồ hộp.”
Sau đó, cô thận trọng nhìn nhìn Mạnh Dĩ Lam.
Hedy rất hiểu chuyện, quay sang Mạnh Dĩ Lam nói: “Tôi xuống trước, không quấy rầy hai người...”
“Tôi xuống cùng cậu.” Mạnh Dĩ Lam đột nhiên nói: “Chúng ta còn có rất nhiều vấn đề cần thảo luận, phải nắm bắt thời gian.”
Thế nhưng, trước khi Bạch Tử xuất hiện, cô rõ ràng đã nói tạm biệt với Hedy.
Hedy và Bạch Tử đồng loạt khẽ giật mình, người kia nhanh chóng trả lời: “Được, đi thôi.”
Bạch Tử lại hơi có vẻ bối rối bắt lấy Mạnh Dĩ Lam, nhỏ giọng như cầu xin: “Mạnh Dĩ Lam, tôi thật sự có cái này muốn cho chị xem, còn có một chuyện muốn nói với chị...”
“Chờ tôi trở về rồi nói.” Mạnh Dĩ Lam thoát khỏi tay Bạch Tử, xoay người đóng cửa lại.
Sau đó, cô còn chủ động kéo Hedy về phía cầu thang, thậm chí còn cố ý giao tiếp với đối phương bằng thứ tiếng nước ngoài mà Bạch Tử không hiểu.
Hai người vừa nói vừa cười, dường như hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Bạch Tử.
Trong hành lang dài hẹp và tối tăm, Bạch Tử hoang mang đứng trước phòng làm việc cùng với Mao Mao trên lưng.
Khi cô nhìn Mạnh Dĩ Lam và người kia càng lúc càng đi xa, cảm giác đè nén dưới tầng hầm lại lần nữa ập tới.
Cùng lúc đó, Mạnh Dĩ Lam vừa mới tới tầng một, tựa như đột nhiên biến thành người khác, lập tức thu hồi nụ cười trên mặt.
Trong đầu cô tràn ngập vẻ mặt kinh ngạc của Bạch Tử sau khi bị mình lạnh lùng từ chối.
Dù vẫn còn tức giận vì đối phương không đọc được suy nghĩ của mình, nhưng lúc này Mạnh Dĩ Lam đã không thể kiềm chế được nữa và cảm thấy vô cùng đau lòng trước nỗi buồn của Bạch Tử.
Mạnh Dĩ Lam không hiểu vì sao khi đối mặt với Bạch Tử nhỏ hơn năm tuổi, mình lại có thể hành động trẻ con và vô lý như vậy.
Cô luôn điềm tĩnh và tự chủ, xưa nay chưa bao giờ tuỳ hứng như vậy với những người xung quanh.
Hedy không nhận thấy cảm xúc của Mạnh Dĩ Lam biến hoá, vẫn cùng Mạnh Dĩ Lam đi về phía phòng kho, tràn đầy phấn khởi kể những chuyện vui lúc nhỏ của mình.
Đi được nửa đường, Mạnh Dĩ Lam đang lơ đãng thì nhìn thấy một tờ giấy gấp nhỏ trên mặt đất.
Cô dừng lại, cúi xuống nhặt tờ giấy, lại thản nhiên mở nó ra.
Hedy nghi hoặc xích lại gần, đọc dòng chữ viết trên đó: “Nhóc... thỏ hoang?”
Đó là lời từ biệt Du Vu Ý để lại cho Bạch Tử.
Hedy chưa kịp đọc xong, Mạnh Dĩ Lam đã cất tờ giấy đi, vẻ mặt lo lắng quay người bước về hướng ngược lại.
“Dĩ Lam?” Hedy bối rối giữ chặt đối phương: “Sao vậy?”
Sắc mặt Mạnh Dĩ Lam tái nhợt: “Tôi hiểu lầm em ấy rồi.”
“Đó là mảnh giấy mà cô Du để lại cho Bạch Tử phải không?” Hedy chợt bừng tỉnh, “Cô ấy đã bí mật rời đi à?”
“Có lẽ...” Mạnh Dĩ Lam tuỳ ý trả lời, sau đó muốn xoay người rời đi.
Nhưng Hedy không chịu buông Mạnh Dĩ Lam ra, còn đột nhiên nói một câu hoàn toàn không liên quan: “Thật ra, tôi không nghĩ cậu lại thích một người như Bạch Tử.”
Mạnh Dĩ Lam sững sờ, quay đầu lại nhìn Hedy.
“Cô ấy và cậu rõ ràng có rất nhiều khác biệt, tựa như ở hai thế giới,“ Hedy nói, khẽ thở dài, “Bất quá, sau khi nghe anh Lâm nói về chuyện xảy ra giữa hai người trước đây, tôi cũng phần nào hiểu được.”
Mạnh Dĩ Lam cau mày, nhưng trước khi cô kịp mở miệng nói chuyện, Hedy đã nói tiếp: “Trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, quả thực rất dễ sinh ra cảm giác ỷ lại vào người bảo vệ mình, huống chi... cô ấy đã quấn lấy cậu nhiều năm như vậy.”
Mấy tháng trước, Mạnh Dĩ Lam đã kể cho Lâm Khúc Vi nghe chuyện xảy ra giữa cô và Bạch Tử.
Khi trở lại thành phố B, Lâm Khúc Vi rảnh rỗi sinh nông nổi, cũng kể lại mọi chuyện cho Hedy.
Anh ta thậm chí còn đề cập rằng Bạch Tử đã quấn lấy Mạnh Dĩ Lam suốt mười năm, với ý nghĩ muốn nhấn mạnh Bạch Tử đối với Mạnh Dĩ Lam có “mưu đồ bất chính“.
Nghe Hedy nói xong, Mạnh Dĩ Lam dường như rốt cuộc tỉnh táo lại, vẻ mặt còn lo lắng hơn trước: “Xin lỗi, tôi phải quay lại tìm Bạch Tử.”
Nói xong, cô thoát khỏi tay Hedy và quay người rời đi.
“Dĩ Lam,“ Hedy gọi cô lại, “Thật ra, cậu có thể thử kéo dài khoảng cách với Bạch Tử một chút.”
Mạnh Dĩ Lam lần nữa dừng bước, quay đầu.
Hedy vẻ mặt rất chân thành, như đang đưa ra lời khuyên cực kỳ quan trọng trong cuộc sống: “Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu, dù sao cũng chỉ vừa mới xác định mối quan hệ với cô ấy, kiểu gì thì cảm xúc cũng sẽ luôn chiếm ưu thế.”
Vừa nói, cô vừa đến gần Mạnh Dĩ Lam: “Giống như mấy ngày nay, hai người bởi vì một chuyện nhỏ mà cãi nhau đến như vậy. Điều đó biểu hiện giá trị quan của cậu và của cô ấy về cơ bản là khác nhau. Nếu như có thể tỉnh táo nhận ra...”
“Tôi nghĩ, có thể cậu đã hiểu lầm.” Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng lên tiếng, vẻ mặt như cũ cực kỳ nghiêm túc, “Tôi có tình cảm với Bạch Tử, không phải vì em ấy đã quấn lấy tôi suốt mười năm.”
Hedy có chút xấu hổ cười: “Nhưng mà...”
Mạnh Dĩ Lam lại hơi cao giọng, tiếp tục nói: “Nếu mười năm trước, tôi không bị......” Thiếu chút nữa đã kể lại chuyện mười năm trước, Mạnh Dĩ Lam dừng lại, sửa lời nói: “Nếu đổi lại là người khác quấn lấy tôi, dù có trăm năm tôi cũng không có bất kỳ cảm giác nào với người đó, cậu có hiểu không?”
Về khía cạnh “tình yêu”, Mạnh Dĩ Lam thực ra không có quan điểm cá nhân cao thâm nào cả.
Tuy đã đọc rất nhiều sách và xem rất nhiều vở kịch, nhưng cô vừa mới xác định mối quan hệ với Bạch Tử, hệt như một đứa trẻ sơ sinh chưa hiểu gì, vẫn đang chậm rãi tìm tòi và trải nghiệm một lĩnh vực cực kỳ xa lạ.
Cô giả vờ hiểu biết trước mặt Bạch Tử, giống như một vị tình thánh, khoác lác những điều vô nghĩa về cái gọi là “lý thuyết phản ứng hóa học“.
Rõ ràng cô cho rằng mình đã đủ trưởng thành, đủ độc lập, nhưng khi hai người xảy ra mâu thuẫn, cô lại hoàn toàn mất lý trí, hệt như một đứa trẻ bướng bỉnh không biết gì về thế giới, mất bình tĩnh trước mặt Bạch Tử.
Thế nhưng, chỉ có một điều mà Mạnh Dĩ Lam hiểu rất rõ ràng từ đầu đến cuối - cô thực sự thích Bạch Tử, không phải vì sự theo đuổi dai dẳng của đối phương mà “lâu ngày nảy sinh tình cảm“.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam đã quên mất khi ở trên đảo, cô rõ ràng đã tin rằng tình cảm mà mình dành cho Bạch Tử đến từ cái gọi là “hiệu ứng cầu treo“.
“Xin lỗi, tôi nghĩ quá đơn giản, thế nhưng...” Hedy vẫn lo lắng khuyên nhủ, “Dĩ Lam, cô ấy vẫn luôn khác với chúng ta, đặc biệt là trong thời gian sắp tới, cơ thể cô ấy chắc chắn sẽ mắc nhiều tình trạng bệnh lý khác nhau, sau đó khi cô ấy chính thức tiếp nhận điều trị, hai người sẽ không thể gặp nhau trong thời gian dài...”
Mạnh Dĩ Lam đột nhiên hít một hơi thật sâu: “Xin lỗi, tôi thật sự phải trở về.”
Nói xong, trực tiếp quay người rời đi.
Hedy giật mình, sau đó bất lực thở dài.
Cô không biết, rằng những lời mình vừa nói đã vô tình thức tỉnh Mạnh Dĩ Lam.
Người luôn mất bình tĩnh với Bạch Tử, cuối cùng cũng nhận ra hành vi của mình hai ngày qua thật ngu ngốc đến mức nào.
Rõ ràng cô muốn giữ người đó ở bên mình, nhưng lại không ngừng đẩy đối phương ra xa bằng những lời nói và hành động lạnh lùng.
Mạnh Dĩ Lam hoảng hốt vừa tới cầu thang thì đụng phải Mao Mao đang lao xuống từ tầng hai.
Vừa nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam, Mao Mao nhe răng trợn mắt, chỉ vào tầng hai và kêu lên, như muốn nói điều gì đó.
Mạnh Dĩ Lam càng thêm bất an, cô lập tức nhấc chân chạy lên lầu.
Đi đến tầng hai, Mạnh Dĩ Lam phát hiện người vừa đứng trước phòng làm việc đã biến mất.
Ngẩn người, Mạnh Dĩ Lam có chút bất an hô lên: “Bạch Tử?”
Không ai trả lời.
Hành lang yên tĩnh đến mức Mạnh Dĩ Lam có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình.
Đây là một hiện tượng rất bất thường.
Thính giác của Bạch Tử rất nhạy cảm, bất kể Mạnh Dĩ Lam gọi lên hai chữ “Bạch Tử” ở đâu, ngay sau đó, người được gọi tên sẽ lập tức chạy như bay đến bên cạnh Mạnh Dĩ Lam.
Nhưng bây giờ, đối phương tựa như đã biến mất, không có bất kỳ phản ứng nào.
Lúc này, rốt cuộc Mạnh Dĩ Lam mới nhớ tới thời điểm Bạch Tử đến tìm mình, vẻ mặt của đối phương rõ ràng có gì đó không ổn.
Khi đó, cô đã bị cơn giận che mắt, làm ngơ trước sự bất thường của Bạch Tử.
Mạnh Dĩ Lam nín thở, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó cao giọng hô lên: “Bạch Tử?”
Vẫn không ai đáp lại.
Đối mặt với hành lang trống trải, Mạnh Dĩ Lam có chút choáng váng.
Lúc này, Mao Mao nắm lấy tay Mạnh Dĩ Lam và kéo cô về phía phòng làm việc.
Khi tới cửa, nó giơ cánh tay thật dài lên, vụng về vỗ vỗ vào cánh cửa gỗ.
Cuối cùng, Mao Mao quay đầu, nhe răng trợn mắt với Mạnh Dĩ Lam.
Mạnh Dĩ Lam càng lúc càng hoảng sợ, rốt cuộc cũng định thần lại, lập tức bước tới, định mở cửa nhưng lại phát hiện cửa đã bị khóa.
Mạnh Dĩ Lam đè nén hoảng sợ trong lòng, hỏi: “Bạch Tử, em có ở trong đó không?”
Đúng như Mao Mao nhắc nhở, Bạch Tử quả thực đang ở trong phòng làm việc của Mạnh Dĩ Lam.
Thế nhưng, lúc này cô hoàn toàn không thể mở được cửa.
Mười phút trước, khi nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam và Hedy vừa nói vừa cười rời đi, Bạch Tử ngoại trừ cảm thấy cả trái tim mình tràn ngập cảm giác kiềm chế và ngột ngạt, mà đồng thời còn có cảm giác muốn xé nát Hedy thành từng mảnh.
Hơn nữa, cô bắt đầu cảm thấy đau dữ dội ở mắt trái.
Ham muốn khát máu điên cuồng đã nuốt chửng sự tỉnh táo của Bạch Tử từng chút một, lúc đó cô có thể cảm thấy mình giống như một “quái vật” thực sự, muốn ăn tươi nuốt sống Hedy mà không để lại một mảnh xương nào.
Loại dục vọng bệnh hoạn này càng ngày càng mãnh liệt, xen lẫn cảm giác đè nén, khiến đầu óc Bạch Tử gần như muốn nổ tung.
Khi cô cố gắng hết sức để kìm chế sự thôi thúc xấu xa này, một loại cảm xúc vô cùng khổ sở lại xuất hiện ——
Nếu cô thực sự là một con quái vật được định sẵn phải rời đi, vậy thì ai có thể ở bên cạnh Mạnh Dĩ Lam mãi mãi?
Là Hedy sao?
Hay một người nào khác?
Càng nghĩ, Bạch Tử càng phẫn nộ.
Cô biết, mình sắp mất đi ý thức.
Sau đó, cô chắc chắn sẽ lao về phía Hedy và giết đối phương ngay lập tức.
Cô thậm chí còn có thể vô tình làm Mạnh Dĩ Lam ở bên cạnh bị thương.
Nghĩ đến đây, Bạch Tử lập tức kéo Mao Mao trên lưng xuống đất, sau đó một mình đi vào phòng làm việc, nhanh chóng khóa cửa lại.
Sau đó, toàn thân run rẩy, cô cầm chiếc lò sưởi đặt trong góc lên, quấn sợi dây điện quanh tay nắm cửa rồi buộc đầu dây còn lại vào kệ sách bên tường.
Bằng cách này, nếu mất đi ý thức, cô vẫn có thể ngăn mình lao ra khỏi cửa.
Vừa mới làm xong hết thảy, Bạch Tử bởi vì mắt trái bị đau nhức dữ dội mà chạy lung tung trong phòng làm việc.
Cô giống như một con chó điên, đem phòng làm việc làm cho lộn xộn cả lên.
Cuối cùng, ngay cả kệ sách bên tường cũng bị Bạch Tử kéo xuống, bản thân Bạch Tử cũng bị kệ sách đè lên ghế sofa.
Sự ồn ào náo động cuối cùng cũng dừng lại, phòng làm việc như bị một cơn bão quét qua, hỗn loạn vô cùng.
Mắt trái đau nhức dữ dội khiến Bạch Tử khôi phục ý thức được một chút, nhưng cô không đẩy kệ sách ra, ngược lại cứ tuỳ ý quỳ gối bên cạnh sofa, giống như một con thú bị nhốt trong lồng, không thể cử động.
Dục vọng khát máu lại bắt đầu dâng lên, Bạch Tử cắn chặt mép ghế sofa, liều mạng chống lại sự thôi thúc trong lòng.
Cho đến khi, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Mạnh Dĩ Lam: “Bạch Tử, mở cửa.”
Khoảnh khắc nghe thấy đối phương gọi tên mình, Bạch Tử giật mình.
Nhưng cô không có đáp lại đối phương, vẫn như cũ cắn chặt ghế sofa, toàn thân run rẩy.
“Bạch Tử,“ người ngoài cửa kiên nhẫn hỏi, “Không phải em vừa có chuyện muốn nói với tôi sao?”
Bạch Tử nhắm mắt lại, cảm thấy đầu óc hỗn loạn của mình dần dần bình tĩnh hơn, nhờ giọng nói của Mạnh Dĩ Lam.
Đồng thời, nội tâm cô càng cảm thấy đè nén hơn.
“Ngoan nhé, mở cửa ra,“ giọng điệu Mạnh Dĩ Lam bắt đầu trở nên lo lắng, “Để tôi vào.”
Tuy nhiên, Bạch Tử vẫn không trả lời.
Mạnh Dĩ Lam ghé vào trên cửa, chăm chú lắng nghe động tĩnh trong phòng làm việc.
Một lúc sau, cô dường như nghe thấy tiếng thở dồn dập từ bên trong.
Lòng Mạnh Dĩ Lam thắt lại, nhưng cô lại giả vờ bình tĩnh, dịu dàng nói: “Để tôi vào, hai ta nói chuyện một chút, được không?”
Cuối cùng, trong phòng truyền đến thanh âm của Bạch Tử, nhưng trạng thái đối phương hiển nhiên có gì đó không đúng: “Chị...... làm việc của mình trước đi, tối nay chúng ta...... nói sau.”
“Bây giờ tôi muốn nói chuyện cùng em.” Mạnh Dĩ Lam lập tức trả lời.
“Tôi... hiện tại không tiện lắm.”
Mạnh Dĩ Lam nhíu mày lại: “Sao lại không tiện? Em mở cửa trước đã, ngoan đi mà!”
Tuy nhiên, bên trong lại im lặng.
“Bạch Tử, mở cửa ra,“ Mạnh Dĩ Lam bình tĩnh lại, dịu dàng nói ra những gì trong lòng mình, “Tôi muốn gặp em.”
Bạch Tử không còn phản ứng, bất luận Mạnh Dĩ Lam có nói thế nào, cũng không nhận được một câu trả lời.
Sắc mặt Mạnh Dĩ Lam tái nhợt, cô đột nhiên quay người chạy về phía cầu thang.
Mao Mao dùng chân nhấc cái chăn nhỏ, lảo đảo lùi về phía sau.
Vừa xuống lầu, Mạnh Dĩ Lam đụng phải Hoa tỷ, nhưng cô cũng không chào hỏi mà lao thẳng vào phòng kho lục lọi đồ.
Chỉ trong chốc lát, Hoa tỷ nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam mang theo một chiếc rìu rỉ sét bước ra ngoài.
“Mạnh tiểu thư...” Hoa tỷ nhìn Mạnh Dĩ Lam vẻ mặt tràn đầy sát khí, nhất thời có chút không kịp phản ứng.
Mao Mao mệt mỏi thở hồng hộc, nhưng nó vẫn kéo chăn và theo Mạnh Dĩ Lam trở lại tầng hai như một cái đuôi nhỏ.
Theo sau còn có Hoa tỷ, cô tò mò đứng ở cầu thang, từ xa nhìn Mạnh Dĩ Lam giơ chiếc rìu lên, sau đó vung mạnh bổ vào cánh cửa gỗ của phòng làm việc.
Mao Mao rõ ràng là bị doạ giật mình, kêu lên vài tiếng, tựa như muốn bỏ chạy, nhưng lại co rúm cơ thể và trốn ở sau lưng Mạnh Dĩ Lam, không muốn rời đi.
Hoa tỷ cũng có vẻ bị doạ sợ, cô cảm thấy Mạnh Dĩ Lam lúc này giống như một người đàn bà điên, trầm mặc vung chiếc rìu trong tay, liên tục bổ vào cửa phòng làm việc.
Chẳng bao lâu, cánh cửa gỗ bị nện ra một vết nứt, rốt cuộc Mạnh Dĩ Lam cũng dừng động tác.
Cô thở hổn hển, xuyên qua khe hở nhìn vào trong phòng, chỉ thấy một đống bừa bộn, cũng không thấy bóng dáng Bạch Tử đâu.
Ánh mắt Mạnh Dĩ Lam lạnh lẽo hơn: “Bạch Tử?”
Không ai trả lời.
Khoảnh khắc tiếp theo, Mạnh Dĩ Lam cắn răng, lại lần nữa giơ chiếc rìu trong tay lên, dùng toàn lực bổ về phía cửa gỗ.
Mãi đến khi khe hở đủ rộng để đưa tay vào, cô mới dừng lại.
Thế nhưng, Mạnh Dĩ Lam phát hiện tay nắm cửa được buộc chặt bằng dây điện, cô căn bản không thể mở cửa được.
Cái này hiển nhiên là do Bạch Tử làm.
Mạnh Dĩ Lam sắp phát điên rồi, cô nghiến răng nghiến lợi dùng toàn lực bổ chiếc rìu về phía cánh cửa gỗ lần nữa.
Tiếng gỗ bị nện vỡ vang lên khắp hành lang, bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Tuy nhiên, Mạnh Dĩ Lam lại không hề chớp mắt, trông như một tên đồ tể máu lạnh không chút cảm xúc.
Ngay sau đó, cửa phòng làm việc cuối cùng đã được khoét ra một cái lỗ, đủ để người ra vào.
Mạnh Dĩ Lam thở hổn hển, ném chiếc rìu sang một bên, sau đó không nói một lời cúi người đi vào trong.
Căn phòng bừa bộn như tàn tích của chiến trường, không còn chút dấu vết nào là của phòng làm việc.
Sau khi vào cửa, rốt cuộc Mạnh Dĩ Lam cũng phát hiện ra Bạch Tử trong đống hỗn độn.
Lúc này, người kia đang run rẩy nằm ở mép ghế sofa, lưng bị kệ sách ngã đè chặt.
Nhìn thấy cảnh này, Mạnh Dĩ Lam cảm thấy tay chân lạnh buốt, ngay cả đầu lưỡi cũng lạnh như tuyết bay ngoài cửa sổ.
Sau lưng cô, Mao Mao và Hoa tỷ cũng chui vào.
Sau khi Mao Mao nhìn thấy Bạch Tử, nó lập tức lao tới sofa, dùng cả tay và chân kéo cơ thể Bạch Tử, cố gắng muốn lôi đối phương ra ngoài.
Mạnh Dĩ Lam cũng lập tức tới gần, cô cố gắng đẩy kệ sách đang đè lên Bạch Tử ra, nhưng không được.
Thấy vậy, Hoa tỷ nhanh chóng bước tới hỗ trợ.
Cuối cùng, sau khi hai người dời kệ sách đi, Mạnh Dĩ Lam lập tức quỳ xuống bên cạnh Bạch Tử, lật người đối phương lại đối mặt với mình.
Lúc này, Bạch Tử hai mắt nhắm nghiền, dường như đã bất tỉnh.
“Bạch Tử? Bạch Tử......” Mạnh Dĩ Lam vừa nhẹ nhàng gọi, vừa ôm người đang đẫm mồ hôi vào lòng.
Nhưng Bạch Tử lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Mạnh Dĩ Lam nâng mặt Bạch Tử lên, ghé vào bên tai đối phương, run giọng nói: “Không phải em nói có thứ muốn cho tôi xem sao? Ở đâu rồi?”
Dường như nghe được lời của Mạnh Dĩ Lam, rốt cuộc Bạch Tử cũng hơi mở mắt ra.
Chiếc kính áp tròng bên mắt trái của cô không biết rơi ra từ lúc nào, trực tiếp để lộ tròng mắt đen nhánh.
Con ngươi vốn phát ra ánh sáng nhạt bây giờ cực kỳ sáng, thậm chí có chút chói mắt, Hoa tỷ nhìn thấy liền sững sờ tại chỗ.
Trái tim căng cứng của Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng thả lỏng, cô dùng sức hôn lên trán Bạch Tử, lâu thật lâu mới chịu buông ra.
“Thế nào rồi?” Mạnh Dĩ Lam giơ tay lau mồ hôi trên má Bạch Tử, “Thân thể khó chịu sao?”
Bạch Tử ngơ ngác nhìn người đang ôm mình, hồi lâu mới mở miệng: “Mạnh...Dĩ Lam...”
“Đúng, là tôi.” Mạnh Dĩ Lam lại hôn lên trán Bạch Tử, “Tôi ở đây này.”
Không lâu trước đó, Bạch Tử vì liên tục kiềm chế những xung động hưng cảm trong cơ thể, mà cạn kiệt toàn bộ sức lực.
Hiện tại, cô chỉ có thể nằm trong lòng Mạnh Dĩ Lam như một đứa trẻ, cơ thể thỉnh thoảng còn hơi run rẩy.
Mao Mao ôm chăn leo lên ghế sofa, sau khi nhìn người mềm nhũn bất lực trong tay Mạnh Dĩ Lam, Mao Mao bắt chước động tác lau mồ hôi giúp Bạch Tử của Mạnh Dĩ Lam, tò mò đưa tay lau mồ hôi trên cánh tay Bạch Tử.
“Mạnh tiểu thư,“ Hoa tỷ đứng sau lưng Mạnh Dĩ Lam nhẹ giọng hỏi: “Cô có muốn tôi xuống tầng hầm để...”
“Được,“ Mạnh Dĩ Lam cũng không quay đầu lại, chỉ tiếp tục dùng tay lau mồ hôi lạnh trên mặt Bạch Tử, “Phiền cô gọi Hedy tới.”
Hoa tỷ lập tức quay người rời khỏi phòng làm việc.
Mạnh Dĩ Lam nhìn Bạch Tử đang chật vật trong lòng mình, cảm thấy vô cùng tự trách và đau lòng.
Cô biết rất rõ nguyên nhân vì sao Bạch Tử đột nhiên trở nên như vậy.
Bỗng nhiên, Bạch Tử hé miệng, lẩm bẩm một mình.
Mạnh Dĩ Lam sửng sốt một chút, lập tức cúi đầu xuống, nhẹ giọng hỏi: “Em nói cái gì?”
“......Quái......”
Mạnh Dĩ Lam nhíu mày lại: “Quái cái gì?”
Bạch Tử hít sâu một hơi, nhìn Mạnh Dĩ Lam: “...Quái vật.”
“Quái vật?” Mạnh Dĩ Lam nghi ngờ nhìn vào mắt Bạch Tử.
Bạch Tử gật gật đầu, khàn giọng nói: “Tôi là... quái vật.”
Mạnh Dĩ Lam nao nao, một cảm giác chua xót trong lòng nhanh chóng lan tràn ra.
Mặc dù không biết vì sao Bạch Tử lại đột nhiên nói ra lời như vậy, nhưng hốc mắt Mạnh Dĩ Lam cũng đã đỏ hoe.
Cô ôm chặt người đó vào lòng, giả vờ thoải mái mà cười nhẹ một tiếng, sau đó nghẹn ngào sẵng giọng: “Nói bậy nói bạ.”
Bạch Tử không cười, cô chân thành nhìn chằm chằm khuôn mặt Mạnh Dĩ Lam, như đang cố gắng ghi tạc vẻ đẹp của đối phương trong đầu.
Một lúc lâu sau, cô mới nhẹ nhàng nói: “Cho... chị.”
Mạnh Dĩ Lam đang cố kìm nước mắt, sững sờ: “Hả?”
“...Cho chị.” Bạch Tử lại nói.
Cùng lúc đó, bàn tay trái vốn luôn nắm chặt chợt giơ lên, nhưng lại bởi vì không có sức mà lần nữa buông xuống.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô từ từ nhắm mắt lại, dường như chìm vào giấc ngủ sâu.
Mạnh Dĩ Lam nghi hoặc kéo tay trái của Bạch Tử lên, sau đó dùng rất nhiều lực mới có thể xòe các ngón tay của người đó ra.
Thứ được nắm chặt bên trong, thật chất là một viên kẹo.
Một viên kẹo dâu.
Mạnh Dĩ Lam ngơ ngác nhìn lòng bàn tay Bạch Tử, nhất thời không kịp phản ứng.
Không lâu trước đó, sau khi nhận được tin nhắn, Bạch Tử đột nhiên đeo mặt nạ lên, lặng lẽ rời khỏi khoang tàu, chính là vì đi lấy viên kẹo này.
Người tìm được viên kẹo này cho Bạch Tử, chính là người đã giao hàng cho Mạnh Dĩ Lam ngày hôm qua.
Lúc Bạch Tử đang bận bịu vận chuyển đồ dùng xuống tầng hầm, thì nhìn thấy một hộp kẹo đặt trên táp-lô xe tải.
Vì vậy, cô tò mò hỏi người giao hàng xem mình có thể tìm mua kẹo vị dâu ở đâu.
Hai người trò chuyện một lúc, rất nhanh đã đạt được thỏa thuận - người giao hàng sẽ đi tìm kẹo dâu, Bạch Tử chỉ cần đổi bằng số điểm trong đồng hồ.
Sở dĩ Bạch Tử đột nhiên quyết định mua kẹo, cũng không phải là vì muốn dỗ dành Mạnh Dĩ Lam.
Chỉ là khi vừa nhìn thấy hộp kẹo, cô liền nhớ đến bộ dáng lúc Mạnh Dĩ Lam khóc lóc đáng thương muốn ăn kẹo dâu.
Thế là, liền muốn nhân cơ hội này để thoả mãn nguyện vọng của người mình thương mà thôi.
Tuy nhiên, món ăn vặt từng có ở khắp nơi trên đường phố, giờ đây khó tìm hệt như những báu vật quý hiếm.
Bạch Tử đã tiêu hết “điểm số” trong đồng hồ của mình, mới đổi được viên kẹo nhỏ như vậy.
Mạnh Dĩ Lam nhíu mày nhìn chằm chằm vào viên kẹo bọc giấy màu hồng, tầm mắt dần dần mơ hồ.
Cảm giác như có ai đó đang nắm kéo trái tim của mình, không đau, nhưng lại vô cùng khó chịu.
Mạnh Dĩ Lam hít một hơi thật sâu, cúi đầu vuốt lại mái tóc dài rối tung của Bạch Tử.
Sau đó, cô nhắm đôi mắt đỏ bừng lại, áp má mình vào trán đối phương.
Nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống.
Cô run rẩy ghé sát vào tai Bạch Tử: “Em không phải quái vật, chưa bao giờ như vậy.”
So với Bạch Tử luôn luôn nghe theo lời cô, Mạnh Dĩ Lam biết, cô - người đã phát cáu với Bạch Tử hai ngày nay, mới thực sự là “quái vật“.
Dừng một chút, Mạnh Dĩ Lam lại ôm chặt người vào lòng, lại cúi đầu hôn thật mạnh rồi nhẹ giọng nói: “Em là...”
Giờ khắc này, cuối cùng cô cũng tìm được đáp án cho câu hỏi đó.
Nếu bạn gái, tình nhân, người yêu đều không đủ để nói lên vị trí của Bạch Tử trong lòng cô, vậy thì rốt cuộc cái gì mới có thể?
“Em là...” Mạnh Dĩ Lam thở ra một hơi, nức nở nghẹn ngào thì thầm vào tai Bạch Tử: “Em là... bảo bối của tôi ah...”
Nói xong hai chữ đầy xấu hổ đó, Mạnh Dĩ Lam không khỏi cười ngượng ngùng.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, cô lại khổ sở bật khóc thành tiếng.
Đã có lúc, Mạnh Dĩ Lam từng coi thường những cặp đôi gọi nhau là bảo bối.
Nhưng giờ đây, cô lại nguyện ý nói hai chữ đó với Bạch Tử.
Mạnh Dĩ Lam chỉ cảm thấy, mình đã nhận ra quá muộn.
Người trong vòng tay cô, lẽ ra phải được coi như báu vật và được đặt ở vị trí cao nhất trong trái tim cô từ lâu.
Chú thích
Dĩ tiểu kiến đại*: Từ những việc nhỏ có thể thấy được nhiều điều về một con người/sự việc.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Tôi không ngờ bài viết hôm nay lại khá ngắn! =_=|||
Canh gà trích lời hôm nay:
Chắc chắn sẽ có những người không thích chúng ta, nhưng chúng ta không được là một trong số họ.
Sau khi Bạch Tử rời khỏi thành phố B, nhiều đợt lây nhiễm virus đã bùng phát ở các khu vực khác nhau trong thành phố, nhưng may mắn thay, chính quyền thành phố B đã nhanh chóng siết chặt tất cả những người bị nhiễm virus, nên tạm thời không có tác động lớn hơn.
Tuy nhiên, cuộc sống của người dân bình thường ở thành phố B ngày càng bị hạn chế, không chỉ bị tịch thu vũ khí, mà nguồn cung cấp được chính phủ phân phát cũng ngày càng ít đi.
Bạo loạn xảy ra thường xuyên, xung đột giữa cư dân và chính phủ dường như sắp lên đến đỉnh điểm.
Tuy nhiên, trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, tập đoàn Hoành Á vốn là mục tiêu của chính phủ đã dần đảo ngược tình thế.
“Trước vụ việc ở khu vực màu vàng, trong chính phủ đã xảy ra nội chiến rồi,“ chú Hồng cố ý hạ giọng nói, như sợ tai vách mạch rừng, “Sau khi Mạnh tiểu thư vạch trần chuyện của bộ trưởng Mai, nhóm người đó hoàn toàn trở mặt.”
Thời điểm Mạnh Dĩ Lam bị bắt cóc, chính quyền thành phố B cũng đang lâm vào hỗn loạn.
Một số người liên quan đến quan chức đầu trọc nhanh chóng bị rút ra, các quan chức của cả hai phe cuối cùng đã đưa cuộc chiến trường kỳ bí mật của họ ra bàn đàm phán.
Cộng thêm sự cố ở Hoành Á, chính quyền thành phố B hiện tại giống như một con thú què, lúc ngồi thì trông có vẻ bình yên, nhưng khi đi lại thì không biết phải làm sao.
Bây giờ, họ chẳng những không thể nhanh chóng giành lại vùng màu vàng do Vĩnh Thái chiếm giữ, mà còn bắt đầu không thể trấn áp các cuộc bạo loạn thường xuyên xảy ra của người dân.
Nghiêm trọng hơn chính là, tài nguyên của thành phố bắt đầu thiếu hụt trầm trọng, chính phủ liên tục tìm đến tập đoàn Hoành Á để xin viện trợ.
“Không chỉ thiếu lương thực, nước uống, quan trọng hơn hết chính là thiếu thuốc men.” Hoa tỷ rất ít khi tham gia vào cuộc trò chuyện, bất đắc dĩ kể lại những gì mình biết cách đây không lâu, “Tôi nghe một người bạn nói, rằng có người không cẩn thận để bị cảm lạnh, nhưng vì không kịp uống thuốc, nên chết tại nhà.”
Chú Hồng thở dài: “Cách đây không lâu, phó chủ tịch đã chuyển một số lượng lớn thuốc men từ nơi khác sang và phát miễn phí cho người dân dưới danh nghĩa hợp tác giữa chính phủ và Hoành Á, nhưng...”
Mạnh Dĩ Lam trầm giọng nói: “Chỉ có một phần ba số thuốc tới được tay người bình thường, còn lại...”
“Bị quỷ ăn.” Hồng Toàn nhỏ tuổi nhất cười lạnh tiếp lời.
Chú Hồng lập tức quát: “Hồng Toàn!”
“Con nói gì sai sao?!” Hồng Toàn hiếm hoi phản bác lại: “Mấy người bạn đại học của con đã cố gắng hết sức để tránh xa người biến dị, nhưng họ không tài nào thoát khỏi đám quỷ hút máu này. Bạn bè con mới hai mươi mấy tuổi, tất cả đều bị bọn họ bức tử, chỉ vì không có tiền, không có quyền...”
Chú Hồng vỗ bàn một cái: “Ăn cơm đi, đừng quản chuyện người khác!”
Bị cha khiển trách nặng nề trước mặt mọi người, Hồng Toàn đỏ bừng mắt oán giận, nhanh chóng ăn hết đồ ăn trong chén và nói, “Mọi người thong thả ăn tiếp.” Rồi tức giận bỏ đi.
“Thằng nhãi này!” Chú Hồng trừng mắt nhìn bóng lưng Hồng Toàn, sau đó nhanh chóng xin lỗi những người khác: “Thật xin lỗi, đã làm mọi người cười chê.”
Mạnh Dĩ Lam lắc đầu: “Lời cậu ấy nói đúng là sự thật.”
Chú Hồng xấu hổ cười, không dám tiếp tục chủ đề này.
Hedy không chút kiêng dè: “Nếu những quan chức đó là 'quỷ hút máu', tại sao Hoành Á vẫn phân phối thuốc cho họ?”
“Chắc chắn cô mẫu muốn nhân cơ hội này để tăng thêm thiện cảm của mọi người đối với Hoành Á, từ đó mở rộng tầm ảnh hưởng của Hoành Á,“ Mạnh Dĩ Lam đột nhiên nói, “Đồng thời, cũng khiến những con 'quỷ hút máu' đó nhận ra năng lực của Hoành Á không thể coi thường.”
Có thể phân phối thuốc cho người dân dưới danh nghĩa hợp tác, cho thấy tập đoàn Hoành Á đã chính thức trở thành cánh tay phải của chính quyền thành phố B, không còn là một đôi giày hỏng dưới chân nữa.
Địa vị đã biến hoá, quyền lực dường như cũng bắt đầu thay đổi.
Chính vì nguyên nhân này, mà ngày hôm qua Mạnh Dĩ Lam mới có thể dễ dàng tìm người gửi một lượng hàng hoá lớn mà không cần trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt của chính phủ.
“Dĩ tiểu kiến đại*,“ Hedy tiếp tục không kiêng kỵ nói: “Nếu chính quyền của một thành phố luân lạc đến mức này, điều đó chứng tỏ toàn bộ các người... ừmm...”
Nói đến đây, cô ý vị thâm trường dừng lại.
Nhưng trên thực tế, Hedy không cần nói hết lời, mọi người trong bàn đều đã hiểu được ý tứ của cô.
Hơn nữa, không ai lên tiếng phản bác.
Những người khác là vì không dám nói ra, nhưng Mạnh Dĩ Lam lại bởi vì đang lơ đãng.
Từ khi Bạch Tử cầm mấy hộp thức ăn chạy xuống tầng hầm, thỉnh thoảng Mạnh Dĩ Lam lại quay đầu nhìn hành lang cách đó không xa, căn bản không cách nào tập trung trò chuyện với mọi người được.
Lúc này, sắc mặt cô đặc biệt nghiêm túc, không chỉ vì chủ đề mọi người đang nói đến, mà còn vì ——
Cho đến bây giờ, Bạch Tử vẫn chưa quay lại.
Mọi người đều nhận thấy trạng thái của Mạnh Dĩ Lam có gì đó không ổn, cũng mơ hồ đoán được nguyên nhân.
Không ai dám hỏi, ngay cả Hedy cũng hiếm khi đề cập đến vấn đề này.
Chú Hồng dùng bữa xong vội vàng rời đi, Hoa tỷ cũng chủ động thu dọn chén dĩa, trốn vào phòng bếp.
Hedy là người duy nhất muốn kéo Mạnh Dĩ Lam tiếp tục trò chuyện, nhưng Mạnh Dĩ Lam đã sớm kết thúc cuộc trò chuyện với lý do “cần sắp xếp lại tài liệu của Hoành Á“.
Hai người tách ra ở hành lang, Hedy xuống tầng hầm để sắp xếp thiết bị trong phòng thí nghiệm, còn Mạnh Dĩ Lam một mình quay lại phòng làm việc để kiểm tra tư liệu.
Mặc dù đang buồn bực và bất an vì chuyện của Bạch Tử, nhưng Mạnh Dĩ Lam đã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, buộc mình phải tập trung hết mình cho công việc.
Dù là lúc trước hay bây giờ, Mạnh Dĩ Lam luôn cảm thấy mình sẽ không vì những phiền muộn tình cảm mà ảnh hưởng đến tiến độ công việc.
Cho dù trong thời gian Bạch Tử rời khỏi thành phố B, số lượng công việc mà Mạnh Dĩ Lam hoàn thành cũng chỉ tăng, không hề giảm, chứ đừng nói đến trì trệ.
Sau khi tạm thời đè nén tâm trạng hỗn loạn của mình, cô bắt đầu xem xét lại đống tài liệu được cất giữ trong bảo tàng nghệ thuật.
Ngoại trừ thảm kịch của nhà họ Bạch mười năm trước, còn có rất nhiều tin tức liên quan đến dị nhân, nhưng phần lớn đều giống với những gì Mạnh Dĩ Lam đã tra được trước đó, cũng không có thu hoạch gì mới.
Điểm khác biệt duy nhất là, trong đó cũng có rất nhiều thông tin liên quan đến “Trời tối kỷ“.
Tuy tương tự với nội dung của Bạch Cử Niên, nhưng chi tiết hơn.
Đặc biệt, nó mô tả cẩn thận điều kiện sống của con người trước khi Trời tối kỷ cuối cùng xuất hiện, nó cũng nhấn mạnh nhiều lần, rằng trình độ phát triển công nghệ vào thời điểm đó gần như giống với bây giờ, xã hội loài người rất thịnh vượng.
Khi “Trời tối kỷ” cuối cùng xuất hiện, mặc dù số lượng người đã giảm mạnh nhưng họ không hề bị “tuyệt chủng“.
Bài báo tập trung vào một thông tin mà Lâm Khúc Vi đã tìm thấy trước kia - Vào thời điểm đó, sau khi “Trời tối kỷ” xuất hiện, một sinh vật hình người “đột nhiên” xuất hiện trên trái đất.
Vì vậy, tác giả của một số bài báo gọi sự xuất hiện đột ngột của những sinh vật hình người này là “Hắc Thiên tộc“.
Không chỉ vậy, họ còn mô tả cách con người thời đó hòa hợp với những sinh vật hình người này.
Khi môi trường sống ngày càng trở nên khắc nghiệt, con người buộc phải ẩn náu dưới lòng đất để tồn tại.
Mà “Hắc Thiên tộc” bởi vì có chức năng sinh lý mạnh mẽ hơn, nên có thể tự do di chuyển trên mặt đất.
Tuy nhiên, trí thông minh của các sinh vật hình người này nhìn chung không cao và không là gì so với con người.
Chẳng bao lâu, với sự giao tiếp tích cực của con người, hai bên đã đạt được một thỏa thuận sinh tồn tuyệt vời ——
“Hắc Thiên tộc” chịu trách nhiệm tìm kiếm các loại tài nguyên khác nhau trên mặt đất. Sau khi có được tài nguyên, con người ẩn náu dưới lòng đất không chỉ có thể sống sót nhờ chúng, mà còn có thể sử dụng chúng để chế tạo nhiều vật phẩm khác nhau và chia sẻ chúng với “Hắc Thiên tộc“.
Những bài viết này mô tả sự trao đổi và tương tác giữa con người với Hắc Thiên tộc một cách kỳ lạ và thú vị, Mạnh Dĩ Lam đang chăm chú xem thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Dường như theo bản năng, cô lập tức cho rằng người gõ cửa chính là Bạch Tử.
Mặc dù Mạnh Dĩ Lam không chịu thừa nhận, nhưng mỗi khi nhàn rỗi một chút, trong tâm trí cô tất cả đều là Bạch Tử.
Thế nhưng, cô đã đoán sai.
“Dĩ Lam, chậm trễ thời gian của cậu thêm chút nữa được không?” Cô còn chưa kịp đứng dậy, ngoài cửa đã vang lên giọng nói của Hedy: “Liên quan đến tiến trình thí nghiệm của Hoành Á, tôi có vài chi tiết muốn hỏi cậu.”
Cảm giác mất mát rõ ràng khiến trái tim Mạnh Dĩ Lam trầm xuống, nhưng cô lập tức điều chỉnh tâm trạng: “Được, đợi tôi một lát.”
Sau đó, trước khi mở cửa, Mạnh Dĩ Lam nhanh chóng đem giấu tư liệu ở bảo tàng nghệ thuật đi.
Vì phần lớn nội dung đều liên quan đến những chuyện đã xảy ra mười năm trước và có liên quan mật thiết đến Bạch Tử, nên Mạnh Dĩ Lam không muốn chia sẻ chúng với người khác, ít nhất là trước mắt vẫn không được.
“Thật ngại quá,“ Hedy đứng ngoài cửa ôm một chồng tài liệu, nói với vẻ có lỗi, “Chính phủ đã cung cấp cho tôi quá nhiều thông tin, tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, đành nhờ cậu giúp đỡ một chút.”
Mối quan hệ giữa chính quyền thành phố B và tập đoàn Hoành Á ngày càng trở nên mật thiết, đặc biệt là phòng thí nghiệm của cả hai ngày càng trở nên không thể tách rời, thậm chí có thể coi là hợp nhất thành một.
Vì vậy, dù Hedy không phải là nhân viên của tập đoàn Hoành Á, thì công việc của cô trong chính phủ cũng gần giống như trách nhiệm của Mạnh Dĩ Lam ở Hoành Á, việc liên lạc cũng khá thuận tiện.
Chính vì điều này mà chính phủ đã đồng ý để Hedy đến sống tại nơi ở của Mạnh Dĩ Lam, thay vì buộc cô phải sống ở nơi được sắp xếp sẵn.
“Vào đi.” Mạnh Dĩ Lam dẫn Hedy vào phòng.
Cả hai đều là những người nghiện công việc, một khi làm việc đều cực kỳ tập trung.
Mà Bạch Tử - người bị Mạnh Dĩ Lam tạm thời quên lãng, vẫn đang đứng ngây ngốc trong căn phòng dưới tầng hầm.
Toàn thân cô bị mắc kẹt tại chỗ không cách nào cử động được, bởi cảm giác đè nén mà rốt cuộc cô cũng hiểu ra nguồn gốc.
Chờ khi lấy lại tinh thần, nửa ngày đã trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, không có ai đến tìm Bạch Tử, cô dường như bị tất cả mọi người lãng quên - kể cả Mạnh Dĩ Lam.
Bạch Tử bỗng nhiên có chút hoảng.
Cảm giác khó thở khiến cô không thể ở lại một mình lâu hơn, Bạch Tử cầm cuốn sổ lên, vội vàng rời khỏi tầng hầm.
Khi bước dọc trên hành lang tối mờ, cô không thể ngăn tâm trí mình đưa ra những giả định.
Nếu như cô chưa từng hứa hẹn sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh Mạnh Dĩ Lam, hoặc nếu cô không quên những lời trong sổ, Bạch Tử rất chắc chắn, mình đã đi theo Du Vu Ý rời khỏi thành phố B.
Nhưng bây giờ thì khác, cô đã hứa với Mạnh Dĩ Lam.
Cho đến khi quay lại tàu, Bạch Tử vẫn chưa biết phải làm gì tiếp theo ——
Nên giấu chuyện này đi, hay đưa quyển sổ tay cho Mạnh Dĩ Lam xem?
Ngay lúc Bạch Tử đang xoắn xuýt đến mức sắp nổ tung, thì đồng hồ của cô bất ngờ nhận được tin nhắn mới.
Sau khi hai người rời đảo không lâu, Mạnh Dĩ Lam lấy chiếc đồng hồ Bạch Tử để lại ở thuỷ cung ra.
Cô đích thân đeo đồng hồ vào cổ tay Bạch Tử và liên tục cặn dặn, không cho phép tháo nó xuống.
Bạch Tử vốn tưởng rằng chiếc đồng hồ này ít dùng đến, ngoại trừ việc giúp Mạnh Dĩ Lam theo dõi mình, nhưng không ngờ, cô đã lén lút sử dụng chiếc đồng hồ này để làm một việc.
Sau khi đọc xong tin nhắn, Bạch Tử lập tức đeo mặt nạ và chạy ra khỏi tàu mà không nói cho mọi người biết.
Cùng lúc đó, Mạnh Dĩ Lam vẫn đang cùng Hedy bận rộn xử lý tài liệu trong phòng thí nghiệm ở phòng làm việc, đợi khi hai người cuối cùng cũng hoàn thành công việc, đã là nửa giờ sau.
Ngay lúc Hedy chuẩn bị rời đi thì đột nhiên có người gõ cửa.
Mạnh Dĩ Lam mở cửa, nhìn thấy người mà mình vẫn luôn mong đợi đang đứng trước mặt.
Lòng cô cảm thấy vui mừng, vừa định bước tới ôm lấy đối phương, thì khuôn mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
Trạng thái của Bạch Tử so với Mạnh Dĩ Lam còn chật vật hơn, cô thở hổn hển như vừa mới vận động xong, tay phải vẫn cầm cuốn sổ, tay trái thì nắm chặt thành quyền.
Mao Mao đang bám vào lưng Bạch Tử và nhai thứ gì đó không rõ, nó mở đôi mắt tròn xoe, cùng với Bạch Tử ngoan ngoãn nhìn chằm chằm vào Mạnh Dĩ Lam.
“Em đi đâu vậy?” Mạnh Dĩ Lam nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Cùng Du Vu Ý ra ngoài à?”
Hô hấp của Bạch Tử dần dần ổn định lại, nhưng cô không trả lời câu hỏi của đối phương: “Tôi có cái này muốn cho chị xem.”
Mạnh Dĩ Lam chưa kịp trả lời, Hedy sắp xếp xong tài liệu và chuẩn bị ra ngoài, đã ngắt lời trước: “Cô Bạch, hơn nửa ngày không thấy cô đâu, thật hiếm khi thấy cô và Dĩ Lam tách ra lâu như vậy.”
Mạnh Dĩ Lam mỉm cười, nhưng giọng điệu càng lạnh lẽo hơn: “Cùng 'Tiểu Ý' trò chuyện đến quên cả thời gian, đúng không?”
Bạch Tử sững sờ, cô cảm nhận rõ ràng Mạnh Dĩ Lam vẫn còn đang tức giận, thậm chí còn tức giận hơn trước một chút.
Kỳ thực, ngay sau khi trêu tức Bạch Tử xong, Mạnh Dĩ Lam đã hối hận.
Cô cảm thấy mình hành động không hề chín chắn và ổn trọng chút nào, giống như một người phụ nữ độc đoán dễ dàng mất bình tĩnh.
Thậm chí ở trước mặt người ngoài, cô cũng không nhịn được nói lời lạnh nhạt với Bạch Tử.
Nhưng khi nhìn thấy Bạch Tử cứ đứng ngốc ở đó, không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào về việc mình đi lâu như vậy, Mạnh Dĩ Lam lại không thể kìm nén cơn tức giận trong lòng.
Hơn nữa, sự oán giận khi đối phương cùng Du Vu Ý rời đi lúc trước, lại lần nữa bộc phát.
Nghĩ tới đây, Mạnh Dĩ Lam siết chặt mép cửa, đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
“Đồ ăn cô nấu thực sự rất ngon,“ Hedy biểu hiện thoải mái nhất trong ba người, khen ngợi có chút khoa trương, “Rõ ràng là đồ hộp, nhưng mùi vị lại giống như đồ ăn mới ra lò vậy.”
Bạch Tử có chút xấu hổ sửa lại: “Cũng không hoàn toàn đều là đồ hộp.”
Sau đó, cô thận trọng nhìn nhìn Mạnh Dĩ Lam.
Hedy rất hiểu chuyện, quay sang Mạnh Dĩ Lam nói: “Tôi xuống trước, không quấy rầy hai người...”
“Tôi xuống cùng cậu.” Mạnh Dĩ Lam đột nhiên nói: “Chúng ta còn có rất nhiều vấn đề cần thảo luận, phải nắm bắt thời gian.”
Thế nhưng, trước khi Bạch Tử xuất hiện, cô rõ ràng đã nói tạm biệt với Hedy.
Hedy và Bạch Tử đồng loạt khẽ giật mình, người kia nhanh chóng trả lời: “Được, đi thôi.”
Bạch Tử lại hơi có vẻ bối rối bắt lấy Mạnh Dĩ Lam, nhỏ giọng như cầu xin: “Mạnh Dĩ Lam, tôi thật sự có cái này muốn cho chị xem, còn có một chuyện muốn nói với chị...”
“Chờ tôi trở về rồi nói.” Mạnh Dĩ Lam thoát khỏi tay Bạch Tử, xoay người đóng cửa lại.
Sau đó, cô còn chủ động kéo Hedy về phía cầu thang, thậm chí còn cố ý giao tiếp với đối phương bằng thứ tiếng nước ngoài mà Bạch Tử không hiểu.
Hai người vừa nói vừa cười, dường như hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Bạch Tử.
Trong hành lang dài hẹp và tối tăm, Bạch Tử hoang mang đứng trước phòng làm việc cùng với Mao Mao trên lưng.
Khi cô nhìn Mạnh Dĩ Lam và người kia càng lúc càng đi xa, cảm giác đè nén dưới tầng hầm lại lần nữa ập tới.
Cùng lúc đó, Mạnh Dĩ Lam vừa mới tới tầng một, tựa như đột nhiên biến thành người khác, lập tức thu hồi nụ cười trên mặt.
Trong đầu cô tràn ngập vẻ mặt kinh ngạc của Bạch Tử sau khi bị mình lạnh lùng từ chối.
Dù vẫn còn tức giận vì đối phương không đọc được suy nghĩ của mình, nhưng lúc này Mạnh Dĩ Lam đã không thể kiềm chế được nữa và cảm thấy vô cùng đau lòng trước nỗi buồn của Bạch Tử.
Mạnh Dĩ Lam không hiểu vì sao khi đối mặt với Bạch Tử nhỏ hơn năm tuổi, mình lại có thể hành động trẻ con và vô lý như vậy.
Cô luôn điềm tĩnh và tự chủ, xưa nay chưa bao giờ tuỳ hứng như vậy với những người xung quanh.
Hedy không nhận thấy cảm xúc của Mạnh Dĩ Lam biến hoá, vẫn cùng Mạnh Dĩ Lam đi về phía phòng kho, tràn đầy phấn khởi kể những chuyện vui lúc nhỏ của mình.
Đi được nửa đường, Mạnh Dĩ Lam đang lơ đãng thì nhìn thấy một tờ giấy gấp nhỏ trên mặt đất.
Cô dừng lại, cúi xuống nhặt tờ giấy, lại thản nhiên mở nó ra.
Hedy nghi hoặc xích lại gần, đọc dòng chữ viết trên đó: “Nhóc... thỏ hoang?”
Đó là lời từ biệt Du Vu Ý để lại cho Bạch Tử.
Hedy chưa kịp đọc xong, Mạnh Dĩ Lam đã cất tờ giấy đi, vẻ mặt lo lắng quay người bước về hướng ngược lại.
“Dĩ Lam?” Hedy bối rối giữ chặt đối phương: “Sao vậy?”
Sắc mặt Mạnh Dĩ Lam tái nhợt: “Tôi hiểu lầm em ấy rồi.”
“Đó là mảnh giấy mà cô Du để lại cho Bạch Tử phải không?” Hedy chợt bừng tỉnh, “Cô ấy đã bí mật rời đi à?”
“Có lẽ...” Mạnh Dĩ Lam tuỳ ý trả lời, sau đó muốn xoay người rời đi.
Nhưng Hedy không chịu buông Mạnh Dĩ Lam ra, còn đột nhiên nói một câu hoàn toàn không liên quan: “Thật ra, tôi không nghĩ cậu lại thích một người như Bạch Tử.”
Mạnh Dĩ Lam sững sờ, quay đầu lại nhìn Hedy.
“Cô ấy và cậu rõ ràng có rất nhiều khác biệt, tựa như ở hai thế giới,“ Hedy nói, khẽ thở dài, “Bất quá, sau khi nghe anh Lâm nói về chuyện xảy ra giữa hai người trước đây, tôi cũng phần nào hiểu được.”
Mạnh Dĩ Lam cau mày, nhưng trước khi cô kịp mở miệng nói chuyện, Hedy đã nói tiếp: “Trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, quả thực rất dễ sinh ra cảm giác ỷ lại vào người bảo vệ mình, huống chi... cô ấy đã quấn lấy cậu nhiều năm như vậy.”
Mấy tháng trước, Mạnh Dĩ Lam đã kể cho Lâm Khúc Vi nghe chuyện xảy ra giữa cô và Bạch Tử.
Khi trở lại thành phố B, Lâm Khúc Vi rảnh rỗi sinh nông nổi, cũng kể lại mọi chuyện cho Hedy.
Anh ta thậm chí còn đề cập rằng Bạch Tử đã quấn lấy Mạnh Dĩ Lam suốt mười năm, với ý nghĩ muốn nhấn mạnh Bạch Tử đối với Mạnh Dĩ Lam có “mưu đồ bất chính“.
Nghe Hedy nói xong, Mạnh Dĩ Lam dường như rốt cuộc tỉnh táo lại, vẻ mặt còn lo lắng hơn trước: “Xin lỗi, tôi phải quay lại tìm Bạch Tử.”
Nói xong, cô thoát khỏi tay Hedy và quay người rời đi.
“Dĩ Lam,“ Hedy gọi cô lại, “Thật ra, cậu có thể thử kéo dài khoảng cách với Bạch Tử một chút.”
Mạnh Dĩ Lam lần nữa dừng bước, quay đầu.
Hedy vẻ mặt rất chân thành, như đang đưa ra lời khuyên cực kỳ quan trọng trong cuộc sống: “Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu, dù sao cũng chỉ vừa mới xác định mối quan hệ với cô ấy, kiểu gì thì cảm xúc cũng sẽ luôn chiếm ưu thế.”
Vừa nói, cô vừa đến gần Mạnh Dĩ Lam: “Giống như mấy ngày nay, hai người bởi vì một chuyện nhỏ mà cãi nhau đến như vậy. Điều đó biểu hiện giá trị quan của cậu và của cô ấy về cơ bản là khác nhau. Nếu như có thể tỉnh táo nhận ra...”
“Tôi nghĩ, có thể cậu đã hiểu lầm.” Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng lên tiếng, vẻ mặt như cũ cực kỳ nghiêm túc, “Tôi có tình cảm với Bạch Tử, không phải vì em ấy đã quấn lấy tôi suốt mười năm.”
Hedy có chút xấu hổ cười: “Nhưng mà...”
Mạnh Dĩ Lam lại hơi cao giọng, tiếp tục nói: “Nếu mười năm trước, tôi không bị......” Thiếu chút nữa đã kể lại chuyện mười năm trước, Mạnh Dĩ Lam dừng lại, sửa lời nói: “Nếu đổi lại là người khác quấn lấy tôi, dù có trăm năm tôi cũng không có bất kỳ cảm giác nào với người đó, cậu có hiểu không?”
Về khía cạnh “tình yêu”, Mạnh Dĩ Lam thực ra không có quan điểm cá nhân cao thâm nào cả.
Tuy đã đọc rất nhiều sách và xem rất nhiều vở kịch, nhưng cô vừa mới xác định mối quan hệ với Bạch Tử, hệt như một đứa trẻ sơ sinh chưa hiểu gì, vẫn đang chậm rãi tìm tòi và trải nghiệm một lĩnh vực cực kỳ xa lạ.
Cô giả vờ hiểu biết trước mặt Bạch Tử, giống như một vị tình thánh, khoác lác những điều vô nghĩa về cái gọi là “lý thuyết phản ứng hóa học“.
Rõ ràng cô cho rằng mình đã đủ trưởng thành, đủ độc lập, nhưng khi hai người xảy ra mâu thuẫn, cô lại hoàn toàn mất lý trí, hệt như một đứa trẻ bướng bỉnh không biết gì về thế giới, mất bình tĩnh trước mặt Bạch Tử.
Thế nhưng, chỉ có một điều mà Mạnh Dĩ Lam hiểu rất rõ ràng từ đầu đến cuối - cô thực sự thích Bạch Tử, không phải vì sự theo đuổi dai dẳng của đối phương mà “lâu ngày nảy sinh tình cảm“.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam đã quên mất khi ở trên đảo, cô rõ ràng đã tin rằng tình cảm mà mình dành cho Bạch Tử đến từ cái gọi là “hiệu ứng cầu treo“.
“Xin lỗi, tôi nghĩ quá đơn giản, thế nhưng...” Hedy vẫn lo lắng khuyên nhủ, “Dĩ Lam, cô ấy vẫn luôn khác với chúng ta, đặc biệt là trong thời gian sắp tới, cơ thể cô ấy chắc chắn sẽ mắc nhiều tình trạng bệnh lý khác nhau, sau đó khi cô ấy chính thức tiếp nhận điều trị, hai người sẽ không thể gặp nhau trong thời gian dài...”
Mạnh Dĩ Lam đột nhiên hít một hơi thật sâu: “Xin lỗi, tôi thật sự phải trở về.”
Nói xong, trực tiếp quay người rời đi.
Hedy giật mình, sau đó bất lực thở dài.
Cô không biết, rằng những lời mình vừa nói đã vô tình thức tỉnh Mạnh Dĩ Lam.
Người luôn mất bình tĩnh với Bạch Tử, cuối cùng cũng nhận ra hành vi của mình hai ngày qua thật ngu ngốc đến mức nào.
Rõ ràng cô muốn giữ người đó ở bên mình, nhưng lại không ngừng đẩy đối phương ra xa bằng những lời nói và hành động lạnh lùng.
Mạnh Dĩ Lam hoảng hốt vừa tới cầu thang thì đụng phải Mao Mao đang lao xuống từ tầng hai.
Vừa nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam, Mao Mao nhe răng trợn mắt, chỉ vào tầng hai và kêu lên, như muốn nói điều gì đó.
Mạnh Dĩ Lam càng thêm bất an, cô lập tức nhấc chân chạy lên lầu.
Đi đến tầng hai, Mạnh Dĩ Lam phát hiện người vừa đứng trước phòng làm việc đã biến mất.
Ngẩn người, Mạnh Dĩ Lam có chút bất an hô lên: “Bạch Tử?”
Không ai trả lời.
Hành lang yên tĩnh đến mức Mạnh Dĩ Lam có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình.
Đây là một hiện tượng rất bất thường.
Thính giác của Bạch Tử rất nhạy cảm, bất kể Mạnh Dĩ Lam gọi lên hai chữ “Bạch Tử” ở đâu, ngay sau đó, người được gọi tên sẽ lập tức chạy như bay đến bên cạnh Mạnh Dĩ Lam.
Nhưng bây giờ, đối phương tựa như đã biến mất, không có bất kỳ phản ứng nào.
Lúc này, rốt cuộc Mạnh Dĩ Lam mới nhớ tới thời điểm Bạch Tử đến tìm mình, vẻ mặt của đối phương rõ ràng có gì đó không ổn.
Khi đó, cô đã bị cơn giận che mắt, làm ngơ trước sự bất thường của Bạch Tử.
Mạnh Dĩ Lam nín thở, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó cao giọng hô lên: “Bạch Tử?”
Vẫn không ai đáp lại.
Đối mặt với hành lang trống trải, Mạnh Dĩ Lam có chút choáng váng.
Lúc này, Mao Mao nắm lấy tay Mạnh Dĩ Lam và kéo cô về phía phòng làm việc.
Khi tới cửa, nó giơ cánh tay thật dài lên, vụng về vỗ vỗ vào cánh cửa gỗ.
Cuối cùng, Mao Mao quay đầu, nhe răng trợn mắt với Mạnh Dĩ Lam.
Mạnh Dĩ Lam càng lúc càng hoảng sợ, rốt cuộc cũng định thần lại, lập tức bước tới, định mở cửa nhưng lại phát hiện cửa đã bị khóa.
Mạnh Dĩ Lam đè nén hoảng sợ trong lòng, hỏi: “Bạch Tử, em có ở trong đó không?”
Đúng như Mao Mao nhắc nhở, Bạch Tử quả thực đang ở trong phòng làm việc của Mạnh Dĩ Lam.
Thế nhưng, lúc này cô hoàn toàn không thể mở được cửa.
Mười phút trước, khi nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam và Hedy vừa nói vừa cười rời đi, Bạch Tử ngoại trừ cảm thấy cả trái tim mình tràn ngập cảm giác kiềm chế và ngột ngạt, mà đồng thời còn có cảm giác muốn xé nát Hedy thành từng mảnh.
Hơn nữa, cô bắt đầu cảm thấy đau dữ dội ở mắt trái.
Ham muốn khát máu điên cuồng đã nuốt chửng sự tỉnh táo của Bạch Tử từng chút một, lúc đó cô có thể cảm thấy mình giống như một “quái vật” thực sự, muốn ăn tươi nuốt sống Hedy mà không để lại một mảnh xương nào.
Loại dục vọng bệnh hoạn này càng ngày càng mãnh liệt, xen lẫn cảm giác đè nén, khiến đầu óc Bạch Tử gần như muốn nổ tung.
Khi cô cố gắng hết sức để kìm chế sự thôi thúc xấu xa này, một loại cảm xúc vô cùng khổ sở lại xuất hiện ——
Nếu cô thực sự là một con quái vật được định sẵn phải rời đi, vậy thì ai có thể ở bên cạnh Mạnh Dĩ Lam mãi mãi?
Là Hedy sao?
Hay một người nào khác?
Càng nghĩ, Bạch Tử càng phẫn nộ.
Cô biết, mình sắp mất đi ý thức.
Sau đó, cô chắc chắn sẽ lao về phía Hedy và giết đối phương ngay lập tức.
Cô thậm chí còn có thể vô tình làm Mạnh Dĩ Lam ở bên cạnh bị thương.
Nghĩ đến đây, Bạch Tử lập tức kéo Mao Mao trên lưng xuống đất, sau đó một mình đi vào phòng làm việc, nhanh chóng khóa cửa lại.
Sau đó, toàn thân run rẩy, cô cầm chiếc lò sưởi đặt trong góc lên, quấn sợi dây điện quanh tay nắm cửa rồi buộc đầu dây còn lại vào kệ sách bên tường.
Bằng cách này, nếu mất đi ý thức, cô vẫn có thể ngăn mình lao ra khỏi cửa.
Vừa mới làm xong hết thảy, Bạch Tử bởi vì mắt trái bị đau nhức dữ dội mà chạy lung tung trong phòng làm việc.
Cô giống như một con chó điên, đem phòng làm việc làm cho lộn xộn cả lên.
Cuối cùng, ngay cả kệ sách bên tường cũng bị Bạch Tử kéo xuống, bản thân Bạch Tử cũng bị kệ sách đè lên ghế sofa.
Sự ồn ào náo động cuối cùng cũng dừng lại, phòng làm việc như bị một cơn bão quét qua, hỗn loạn vô cùng.
Mắt trái đau nhức dữ dội khiến Bạch Tử khôi phục ý thức được một chút, nhưng cô không đẩy kệ sách ra, ngược lại cứ tuỳ ý quỳ gối bên cạnh sofa, giống như một con thú bị nhốt trong lồng, không thể cử động.
Dục vọng khát máu lại bắt đầu dâng lên, Bạch Tử cắn chặt mép ghế sofa, liều mạng chống lại sự thôi thúc trong lòng.
Cho đến khi, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Mạnh Dĩ Lam: “Bạch Tử, mở cửa.”
Khoảnh khắc nghe thấy đối phương gọi tên mình, Bạch Tử giật mình.
Nhưng cô không có đáp lại đối phương, vẫn như cũ cắn chặt ghế sofa, toàn thân run rẩy.
“Bạch Tử,“ người ngoài cửa kiên nhẫn hỏi, “Không phải em vừa có chuyện muốn nói với tôi sao?”
Bạch Tử nhắm mắt lại, cảm thấy đầu óc hỗn loạn của mình dần dần bình tĩnh hơn, nhờ giọng nói của Mạnh Dĩ Lam.
Đồng thời, nội tâm cô càng cảm thấy đè nén hơn.
“Ngoan nhé, mở cửa ra,“ giọng điệu Mạnh Dĩ Lam bắt đầu trở nên lo lắng, “Để tôi vào.”
Tuy nhiên, Bạch Tử vẫn không trả lời.
Mạnh Dĩ Lam ghé vào trên cửa, chăm chú lắng nghe động tĩnh trong phòng làm việc.
Một lúc sau, cô dường như nghe thấy tiếng thở dồn dập từ bên trong.
Lòng Mạnh Dĩ Lam thắt lại, nhưng cô lại giả vờ bình tĩnh, dịu dàng nói: “Để tôi vào, hai ta nói chuyện một chút, được không?”
Cuối cùng, trong phòng truyền đến thanh âm của Bạch Tử, nhưng trạng thái đối phương hiển nhiên có gì đó không đúng: “Chị...... làm việc của mình trước đi, tối nay chúng ta...... nói sau.”
“Bây giờ tôi muốn nói chuyện cùng em.” Mạnh Dĩ Lam lập tức trả lời.
“Tôi... hiện tại không tiện lắm.”
Mạnh Dĩ Lam nhíu mày lại: “Sao lại không tiện? Em mở cửa trước đã, ngoan đi mà!”
Tuy nhiên, bên trong lại im lặng.
“Bạch Tử, mở cửa ra,“ Mạnh Dĩ Lam bình tĩnh lại, dịu dàng nói ra những gì trong lòng mình, “Tôi muốn gặp em.”
Bạch Tử không còn phản ứng, bất luận Mạnh Dĩ Lam có nói thế nào, cũng không nhận được một câu trả lời.
Sắc mặt Mạnh Dĩ Lam tái nhợt, cô đột nhiên quay người chạy về phía cầu thang.
Mao Mao dùng chân nhấc cái chăn nhỏ, lảo đảo lùi về phía sau.
Vừa xuống lầu, Mạnh Dĩ Lam đụng phải Hoa tỷ, nhưng cô cũng không chào hỏi mà lao thẳng vào phòng kho lục lọi đồ.
Chỉ trong chốc lát, Hoa tỷ nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam mang theo một chiếc rìu rỉ sét bước ra ngoài.
“Mạnh tiểu thư...” Hoa tỷ nhìn Mạnh Dĩ Lam vẻ mặt tràn đầy sát khí, nhất thời có chút không kịp phản ứng.
Mao Mao mệt mỏi thở hồng hộc, nhưng nó vẫn kéo chăn và theo Mạnh Dĩ Lam trở lại tầng hai như một cái đuôi nhỏ.
Theo sau còn có Hoa tỷ, cô tò mò đứng ở cầu thang, từ xa nhìn Mạnh Dĩ Lam giơ chiếc rìu lên, sau đó vung mạnh bổ vào cánh cửa gỗ của phòng làm việc.
Mao Mao rõ ràng là bị doạ giật mình, kêu lên vài tiếng, tựa như muốn bỏ chạy, nhưng lại co rúm cơ thể và trốn ở sau lưng Mạnh Dĩ Lam, không muốn rời đi.
Hoa tỷ cũng có vẻ bị doạ sợ, cô cảm thấy Mạnh Dĩ Lam lúc này giống như một người đàn bà điên, trầm mặc vung chiếc rìu trong tay, liên tục bổ vào cửa phòng làm việc.
Chẳng bao lâu, cánh cửa gỗ bị nện ra một vết nứt, rốt cuộc Mạnh Dĩ Lam cũng dừng động tác.
Cô thở hổn hển, xuyên qua khe hở nhìn vào trong phòng, chỉ thấy một đống bừa bộn, cũng không thấy bóng dáng Bạch Tử đâu.
Ánh mắt Mạnh Dĩ Lam lạnh lẽo hơn: “Bạch Tử?”
Không ai trả lời.
Khoảnh khắc tiếp theo, Mạnh Dĩ Lam cắn răng, lại lần nữa giơ chiếc rìu trong tay lên, dùng toàn lực bổ về phía cửa gỗ.
Mãi đến khi khe hở đủ rộng để đưa tay vào, cô mới dừng lại.
Thế nhưng, Mạnh Dĩ Lam phát hiện tay nắm cửa được buộc chặt bằng dây điện, cô căn bản không thể mở cửa được.
Cái này hiển nhiên là do Bạch Tử làm.
Mạnh Dĩ Lam sắp phát điên rồi, cô nghiến răng nghiến lợi dùng toàn lực bổ chiếc rìu về phía cánh cửa gỗ lần nữa.
Tiếng gỗ bị nện vỡ vang lên khắp hành lang, bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Tuy nhiên, Mạnh Dĩ Lam lại không hề chớp mắt, trông như một tên đồ tể máu lạnh không chút cảm xúc.
Ngay sau đó, cửa phòng làm việc cuối cùng đã được khoét ra một cái lỗ, đủ để người ra vào.
Mạnh Dĩ Lam thở hổn hển, ném chiếc rìu sang một bên, sau đó không nói một lời cúi người đi vào trong.
Căn phòng bừa bộn như tàn tích của chiến trường, không còn chút dấu vết nào là của phòng làm việc.
Sau khi vào cửa, rốt cuộc Mạnh Dĩ Lam cũng phát hiện ra Bạch Tử trong đống hỗn độn.
Lúc này, người kia đang run rẩy nằm ở mép ghế sofa, lưng bị kệ sách ngã đè chặt.
Nhìn thấy cảnh này, Mạnh Dĩ Lam cảm thấy tay chân lạnh buốt, ngay cả đầu lưỡi cũng lạnh như tuyết bay ngoài cửa sổ.
Sau lưng cô, Mao Mao và Hoa tỷ cũng chui vào.
Sau khi Mao Mao nhìn thấy Bạch Tử, nó lập tức lao tới sofa, dùng cả tay và chân kéo cơ thể Bạch Tử, cố gắng muốn lôi đối phương ra ngoài.
Mạnh Dĩ Lam cũng lập tức tới gần, cô cố gắng đẩy kệ sách đang đè lên Bạch Tử ra, nhưng không được.
Thấy vậy, Hoa tỷ nhanh chóng bước tới hỗ trợ.
Cuối cùng, sau khi hai người dời kệ sách đi, Mạnh Dĩ Lam lập tức quỳ xuống bên cạnh Bạch Tử, lật người đối phương lại đối mặt với mình.
Lúc này, Bạch Tử hai mắt nhắm nghiền, dường như đã bất tỉnh.
“Bạch Tử? Bạch Tử......” Mạnh Dĩ Lam vừa nhẹ nhàng gọi, vừa ôm người đang đẫm mồ hôi vào lòng.
Nhưng Bạch Tử lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Mạnh Dĩ Lam nâng mặt Bạch Tử lên, ghé vào bên tai đối phương, run giọng nói: “Không phải em nói có thứ muốn cho tôi xem sao? Ở đâu rồi?”
Dường như nghe được lời của Mạnh Dĩ Lam, rốt cuộc Bạch Tử cũng hơi mở mắt ra.
Chiếc kính áp tròng bên mắt trái của cô không biết rơi ra từ lúc nào, trực tiếp để lộ tròng mắt đen nhánh.
Con ngươi vốn phát ra ánh sáng nhạt bây giờ cực kỳ sáng, thậm chí có chút chói mắt, Hoa tỷ nhìn thấy liền sững sờ tại chỗ.
Trái tim căng cứng của Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng thả lỏng, cô dùng sức hôn lên trán Bạch Tử, lâu thật lâu mới chịu buông ra.
“Thế nào rồi?” Mạnh Dĩ Lam giơ tay lau mồ hôi trên má Bạch Tử, “Thân thể khó chịu sao?”
Bạch Tử ngơ ngác nhìn người đang ôm mình, hồi lâu mới mở miệng: “Mạnh...Dĩ Lam...”
“Đúng, là tôi.” Mạnh Dĩ Lam lại hôn lên trán Bạch Tử, “Tôi ở đây này.”
Không lâu trước đó, Bạch Tử vì liên tục kiềm chế những xung động hưng cảm trong cơ thể, mà cạn kiệt toàn bộ sức lực.
Hiện tại, cô chỉ có thể nằm trong lòng Mạnh Dĩ Lam như một đứa trẻ, cơ thể thỉnh thoảng còn hơi run rẩy.
Mao Mao ôm chăn leo lên ghế sofa, sau khi nhìn người mềm nhũn bất lực trong tay Mạnh Dĩ Lam, Mao Mao bắt chước động tác lau mồ hôi giúp Bạch Tử của Mạnh Dĩ Lam, tò mò đưa tay lau mồ hôi trên cánh tay Bạch Tử.
“Mạnh tiểu thư,“ Hoa tỷ đứng sau lưng Mạnh Dĩ Lam nhẹ giọng hỏi: “Cô có muốn tôi xuống tầng hầm để...”
“Được,“ Mạnh Dĩ Lam cũng không quay đầu lại, chỉ tiếp tục dùng tay lau mồ hôi lạnh trên mặt Bạch Tử, “Phiền cô gọi Hedy tới.”
Hoa tỷ lập tức quay người rời khỏi phòng làm việc.
Mạnh Dĩ Lam nhìn Bạch Tử đang chật vật trong lòng mình, cảm thấy vô cùng tự trách và đau lòng.
Cô biết rất rõ nguyên nhân vì sao Bạch Tử đột nhiên trở nên như vậy.
Bỗng nhiên, Bạch Tử hé miệng, lẩm bẩm một mình.
Mạnh Dĩ Lam sửng sốt một chút, lập tức cúi đầu xuống, nhẹ giọng hỏi: “Em nói cái gì?”
“......Quái......”
Mạnh Dĩ Lam nhíu mày lại: “Quái cái gì?”
Bạch Tử hít sâu một hơi, nhìn Mạnh Dĩ Lam: “...Quái vật.”
“Quái vật?” Mạnh Dĩ Lam nghi ngờ nhìn vào mắt Bạch Tử.
Bạch Tử gật gật đầu, khàn giọng nói: “Tôi là... quái vật.”
Mạnh Dĩ Lam nao nao, một cảm giác chua xót trong lòng nhanh chóng lan tràn ra.
Mặc dù không biết vì sao Bạch Tử lại đột nhiên nói ra lời như vậy, nhưng hốc mắt Mạnh Dĩ Lam cũng đã đỏ hoe.
Cô ôm chặt người đó vào lòng, giả vờ thoải mái mà cười nhẹ một tiếng, sau đó nghẹn ngào sẵng giọng: “Nói bậy nói bạ.”
Bạch Tử không cười, cô chân thành nhìn chằm chằm khuôn mặt Mạnh Dĩ Lam, như đang cố gắng ghi tạc vẻ đẹp của đối phương trong đầu.
Một lúc lâu sau, cô mới nhẹ nhàng nói: “Cho... chị.”
Mạnh Dĩ Lam đang cố kìm nước mắt, sững sờ: “Hả?”
“...Cho chị.” Bạch Tử lại nói.
Cùng lúc đó, bàn tay trái vốn luôn nắm chặt chợt giơ lên, nhưng lại bởi vì không có sức mà lần nữa buông xuống.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô từ từ nhắm mắt lại, dường như chìm vào giấc ngủ sâu.
Mạnh Dĩ Lam nghi hoặc kéo tay trái của Bạch Tử lên, sau đó dùng rất nhiều lực mới có thể xòe các ngón tay của người đó ra.
Thứ được nắm chặt bên trong, thật chất là một viên kẹo.
Một viên kẹo dâu.
Mạnh Dĩ Lam ngơ ngác nhìn lòng bàn tay Bạch Tử, nhất thời không kịp phản ứng.
Không lâu trước đó, sau khi nhận được tin nhắn, Bạch Tử đột nhiên đeo mặt nạ lên, lặng lẽ rời khỏi khoang tàu, chính là vì đi lấy viên kẹo này.
Người tìm được viên kẹo này cho Bạch Tử, chính là người đã giao hàng cho Mạnh Dĩ Lam ngày hôm qua.
Lúc Bạch Tử đang bận bịu vận chuyển đồ dùng xuống tầng hầm, thì nhìn thấy một hộp kẹo đặt trên táp-lô xe tải.
Vì vậy, cô tò mò hỏi người giao hàng xem mình có thể tìm mua kẹo vị dâu ở đâu.
Hai người trò chuyện một lúc, rất nhanh đã đạt được thỏa thuận - người giao hàng sẽ đi tìm kẹo dâu, Bạch Tử chỉ cần đổi bằng số điểm trong đồng hồ.
Sở dĩ Bạch Tử đột nhiên quyết định mua kẹo, cũng không phải là vì muốn dỗ dành Mạnh Dĩ Lam.
Chỉ là khi vừa nhìn thấy hộp kẹo, cô liền nhớ đến bộ dáng lúc Mạnh Dĩ Lam khóc lóc đáng thương muốn ăn kẹo dâu.
Thế là, liền muốn nhân cơ hội này để thoả mãn nguyện vọng của người mình thương mà thôi.
Tuy nhiên, món ăn vặt từng có ở khắp nơi trên đường phố, giờ đây khó tìm hệt như những báu vật quý hiếm.
Bạch Tử đã tiêu hết “điểm số” trong đồng hồ của mình, mới đổi được viên kẹo nhỏ như vậy.
Mạnh Dĩ Lam nhíu mày nhìn chằm chằm vào viên kẹo bọc giấy màu hồng, tầm mắt dần dần mơ hồ.
Cảm giác như có ai đó đang nắm kéo trái tim của mình, không đau, nhưng lại vô cùng khó chịu.
Mạnh Dĩ Lam hít một hơi thật sâu, cúi đầu vuốt lại mái tóc dài rối tung của Bạch Tử.
Sau đó, cô nhắm đôi mắt đỏ bừng lại, áp má mình vào trán đối phương.
Nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống.
Cô run rẩy ghé sát vào tai Bạch Tử: “Em không phải quái vật, chưa bao giờ như vậy.”
So với Bạch Tử luôn luôn nghe theo lời cô, Mạnh Dĩ Lam biết, cô - người đã phát cáu với Bạch Tử hai ngày nay, mới thực sự là “quái vật“.
Dừng một chút, Mạnh Dĩ Lam lại ôm chặt người vào lòng, lại cúi đầu hôn thật mạnh rồi nhẹ giọng nói: “Em là...”
Giờ khắc này, cuối cùng cô cũng tìm được đáp án cho câu hỏi đó.
Nếu bạn gái, tình nhân, người yêu đều không đủ để nói lên vị trí của Bạch Tử trong lòng cô, vậy thì rốt cuộc cái gì mới có thể?
“Em là...” Mạnh Dĩ Lam thở ra một hơi, nức nở nghẹn ngào thì thầm vào tai Bạch Tử: “Em là... bảo bối của tôi ah...”
Nói xong hai chữ đầy xấu hổ đó, Mạnh Dĩ Lam không khỏi cười ngượng ngùng.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, cô lại khổ sở bật khóc thành tiếng.
Đã có lúc, Mạnh Dĩ Lam từng coi thường những cặp đôi gọi nhau là bảo bối.
Nhưng giờ đây, cô lại nguyện ý nói hai chữ đó với Bạch Tử.
Mạnh Dĩ Lam chỉ cảm thấy, mình đã nhận ra quá muộn.
Người trong vòng tay cô, lẽ ra phải được coi như báu vật và được đặt ở vị trí cao nhất trong trái tim cô từ lâu.
Chú thích
Dĩ tiểu kiến đại*: Từ những việc nhỏ có thể thấy được nhiều điều về một con người/sự việc.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Tôi không ngờ bài viết hôm nay lại khá ngắn! =_=|||
Canh gà trích lời hôm nay:
Chắc chắn sẽ có những người không thích chúng ta, nhưng chúng ta không được là một trong số họ.
/113
|