Lúc này Bạch Tử đang nằm trên chiếc sofa giường lớn, cô mở to mắt nhìn trần nhà, không dám cử động.
Không phải vì tay chân của Bạch Tử bị trói, cũng không phải vì có người biến dị ở gần đó, mà là vì Mạnh Dĩ Lam đang nằm bên cạnh cô.
Mao Mao đang ngủ trên một chiếc ghế sofa cách đó 5 mét, nó không ngáy to mà chỉ rên rỉ rên rỉ, khiến Bạch Tử khó chịu.
Liêu Vũ Đình được chú Hồng đưa đến một phòng khác để nghỉ ngơi, Bạch Tử vốn định ra ngoài ngồi bên đống lửa, dù sao cô cũng không buồn ngủ chút nào.
Tuy nhiên, Mạnh Dĩ Lam lại lấy cớ "trợ lý" để Bạch Tử ở trong phòng, cùng nằm trên giường.
Trước khi đi ngủ, Mạnh Dĩ Lam đã sắp xếp rõ ràng công việc Bạch Tử nên làm một cách rất chuyên nghiệp.
Luôn chú ý đến tư thế ngủ của Mạnh Dĩ Lam, để tránh cô ấy vô thức nghiêng sang một bên, sẽ áp trúng vết thương do đạn bắn.
Luôn cảnh giác không để người ngoài lẻn vào phòng, đề phòng những người như Ada lại lợi dụng tình thế.
Còn có điều cuối cùng, Bạch Tử nhất định phải ngủ cho đàng hoàng, nếu do thức khuya quá độ dẫn đến mệt nhọc không thể làm việc, Bạch Tử phải một mình gánh chịu tổn thất.
Nghe được câu cuối cùng, Bạch Tử sững sờ, đang định phản bác, nhưng Mạnh Dĩ Lam đã nhắm mắt lại, không để ý đến cô.
Kết quả là, hình thành tình trạng lúng túng xấu hổ như hiện tại.
Không biết qua bao lâu, Bạch Tử cuối cùng cũng nghe được tiếng thở của Mạnh Dĩ Lam dần dần ổn định, chắc chắn cô ấy đã ngủ rồi.
Lần đầu tiên ngủ chung giường với Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử cảm thấy toàn thân khó chịu, như có hàng nghìn con côn trùng bò trên người, nhưng lại không dám cử động chút nào.
Để dời đi sự chú ý của mình, Bạch Tử bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Khi cô ấy nói với Mạnh Dĩ Lam: "Tôi sẽ suy nghĩ" Mạnh Dĩ Lam có vẻ tức giận.
Tuy không có vẻ mặt lạnh lùng hay lời lẽ gay gắt, nhưng Bạch Tử vẫn cảm thấy Mạnh Dĩ Lam đang cố gắng kìm nén một số cảm xúc.
Trong khi đuổi theo Mao Mao, cô cảm thấy Mạnh Dĩ Lam phía sau mình giống như một quả bóng bay không ngừng phồng lên, không biết khi nào nó sẽ đột nhiên nổ tung.
Tại sao Mạnh Dĩ Lam lại phản ứng như vậy?
Bạch Tử nhắm mắt một lúc rồi lại mở ra, cô nằm trên giường vô cùng lúng túng, cho đến khi nghe thấy tiếng động của mấy người đang di chuyển ngoài phòng.
Lúc này, đã bảy tám giờ trôi qua kể từ khi hai người nằm xuống.
Mạnh Dĩ Lam tựa hồ vẫn đang ngủ say, nhưng khoảng mười giây trước, Bạch Tử nghe thấy bên cạnh có một tiếng kêu rất nhẹ, một lúc sau lại có một âm thanh khác, giống như tiếng thở do thân thể không thoải mái gây ra.
Sau đó, Mạnh Dĩ Lam dường như vô thức bắt đầu vặn vẹo thân thể, đang định đè cánh tay bị thương do đạn bắn bên dưới, Bạch Tử lập tức ngồi dậy, ngăn cản động tác của Mạnh Dĩ Lam.
"Mạnh Dĩ Lam?" Bạch Tử nhẹ nhàng gọi.
Mạnh Dĩ Lam không đáp lại mà vòng tay ôm lấy cánh tay Bạch Tử.
Lúc này Bạch Tử cuối cùng cũng chú ý tới thân nhiệt của Mạnh Dĩ Lam, hình như cao hơn bình thường rất nhiều.
Bạch Tử nghiêng người sờ lên trán Mạnh Dĩ Lam, cảm giác nóng đến phỏng tay.
Từ khi bị cắn, nhiệt độ cơ thể của Bạch Tử đã cao hơn người bình thường, nhưng lúc này cô cảm thấy trán Mạnh Dĩ Lam nóng bừng, điều đó có nghĩa là Mạnh Dĩ Lam đang sốt cao.
Ý thức được điều này, Bạch Tử muốn nhanh chóng ra ngoài tìm bác sĩ.
Nhưng cô vừa cử động, Mạnh Dĩ Lam liền ôm chặt cánh tay cô, sau đó lại phát ra tiếng kêu khó chịu.
Bạch Tử nhẹ giọng kêu lên: "Mạnh Dĩ Lam?"
"Ừm..." Lần này Mạnh Dĩ Lam phản ứng, nhưng rõ ràng cô ấy đã bất tỉnh nhân sự, vẫn ôm lấy cánh tay Bạch Tử không chịu xê dịch.
"Hình như cô bị sốt," Bạch Tử nhẹ nhàng giải thích, "Tôi đi gọi bác sĩ."
Đáp lại Bạch Tử chính là tiếng nức nở của Mạnh Dĩ Lam.
Bạch Tử: "?"
Như để chứng minh Bạch Tử không nghe lầm, Mạnh Dĩ Lam càng khóc lớn hơn.
Đây có phải là bị ma nhập?
Lần cuối cùng cô nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam khóc là ở cửa hàng thú bông ở sở thú, nhưng cô chỉ nhìn thấy khoảnh khắc nước mắt cô ấy rơi xuống, chứ không phải tiếng khóc thực sự như bây giờ.
Bạch Tử cúi đầu, nhìn thấy hai má Mạnh Dĩ Lam đỏ bừng, lông mày nhíu lại, nước mắt từ trong đôi mắt đang nhắm nghiền rơi xuống.
Mạnh Dĩ Lam dáng người cao, tay chân dài, tính tình lạnh lùng, ánh mắt hơi sắc bén có thể khiến người khác lui bước, nhưng lúc này cô lại cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy uỷ khuất, giống như một bé con đang khóc khe khẽ trong vòng tay Bạch Tử.
"Mạnh Dĩ Lam," Bạch Tử kinh ngạc hỏi, "Cô thế nào rồi?"
Mạnh Dĩ Lam tựa hồ đã tỉnh lại một chút, cô nhắm chặt mắt lại, đau đớn mím khóe miệng, nức nở nói: "...Khó chịu."
Bạch Tử cảm giác đầu óc như bị tách ra: "Khó chịu chỗ nào?"
"Tay," Mạnh Dĩ Lam nấc lên, giống như một đứa trẻ đang báo cáo với Bạch Tử: "Ôi, tay tôi, tay tôi đau quá."
Bạch Tử sửng sốt, cúi đầu nhìn vết thương do đạn bắn trên cánh tay và vết dao trên lòng bàn tay Mạnh Dĩ Lam.
"Tôi đi tìm bác sĩ lấy thuốc." Bạch Tử trong lòng lập tức mềm nhũn, Bạch Tử cũng không có để ý tới, thanh âm của mình lúc này vô thức trở nên mềm mại hơn. "Uống xong sẽ không đau nữa, nha?"
Nhưng Mạnh Dĩ Lam lại siết chặt cánh tay Bạch Tử, khóc lớn hơn: "Tôi không muốn uống thuốc, không muốn khám bác sĩ, tôi...không muốn tiêm thuốc!"
Bạch Tử: "???"
Một người phụ nữ thường ngày chững chạc và tao nhã, giờ đây chẳng khác gì một tiểu thư giàu có tính tình thất thường, ngay cả Mao Mao cũng bị đánh thức bởi tiếng khóc, nó ngáp dài một cái rồi nhìn hai người đang dính chặt vào nhau với ánh mắt khó hiểu.
"Mạnh Dĩ Lam," Bạch Tử không xác định hỏi, "Cô có biết tôi là ai không?"
Mạnh Dĩ Lam khóc đến nước mũi cũng chảy ra, hoàn toàn không có hình tượng gì: "Là Bạch Tử..."
Bạch Tử: "..."
Lúc này Bạch Tử rất ước gì mình có điện thoại di động hoặc máy quay phim, cô muốn ghi lại cảnh tượng chỉ có một lần trong đời này, đây sẽ là điểm sáng nhất trong cuộc đời Mạnh Dĩ Lam.
"Nghe ah," Bạch Tử ho nhẹ một tiếng, "Tay đau thì phải uống thuốc..."
Mạnh Dĩ Lam đột nhiên giật lấy lời nói: "Còn có đau đầu, đau chết luôn, toàn thân đều đau!"
Nói xong, Mạnh Dĩ Lam hoàn toàn vứt bỏ trói buộc, vùi đầu vào trong ngực Bạch Tử, khóc lớn hơn.
Tiếng khóc nấc nghẹn ngào, như thể cô đang bị đè nén bởi nỗi tủi thân quá lớn, đến mức không thể sống nỗi nữa, khiến người nghe đau xót, rơi nước mắt.
Ý nghĩ trêu chọc muốn quay video của Bạch Tử lập tức biến mất, trái tim cô co lại khi nghe thấy tiếng khóc, lập tức giơ tay xoa xoa thái dương: "Như vậy có đỡ hơn không?"
Mạnh Dĩ Lam không trả lời, chỉ khóc, càng khóc càng lớn.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa: "Mạnh tiểu thư? Cô Bạch?"
Là giọng của chú Hồng, Bạch Tử lập tức hướng ra cửa nói: "Mạnh tiểu thư bị sốt, mau gọi bác sĩ."
"Được." Chú Hồng lập tức rời đi.
Tay áo Bạch Tử hoàn toàn ướt đẫm vì nước mắt và nước mũi của Mạnh Dĩ Lam, nhưng cô vẫn kiên nhẫn xoa bóp thái dương người trong ngực, cực kỳ chú ý động tác cơ thể của đối phương, đề phòng cô ấy vô tình chạm vào cánh tay bị thương.
Cửa lại vang lên dồn dập, thấy Mạnh Dĩ Lam không có dấu hiệu ngừng khóc, Bạch Tử chỉ có thể nói với ra cửa: "Chờ một chút!"
Một lúc sau, Mạnh Dĩ Lam dường như không còn cảm thấy khó chịu nữa, hoặc là cô đã khóc mệt rồi, tiếng nức nở dần dần giảm bớt, nhưng đột nhiên cô nói với giọng run run: "Muốn tôi uống thuốc cũng có thể... Cho tôi ăn, ăn kẹo, vị dâu tây đi," cô nói rồi bắt đầu khóc lớn hơn, "Không, không muốn vị khác, nếu không, nếu không tôi sẽ buồn bã vô cùng!"
Muốn ăn kẹo, vị dâu tây.
Không muốn vị nào khác, nếu không có thì cô ấy sẽ buồn bã vô cùng.
Bạch Tử cứng đờ gật đầu: "Được."
Ông trời ơi.
Nhận được câu trả lời hài lòng, Mạnh Dĩ Lam lại ngừng khóc, nấc lên một tiếng, cuối cùng cũng buông Bạch Tử ra.
Không dám trì hoãn nữa, Bạch Tử lập tức chỉnh trang lại gương mặt đang khóc của Mạnh Dĩ Lam cùng quần áo xộc xệch vì cuộn tròn thân thể làm loạn, tiếp đến cô xuống giường mở cửa cho bác sĩ vào kiểm tra. Sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng, tìm kẹo vị dâu.
Đi loanh quanh khoảng hai mươi phút, Bạch Tử trở lại với một viên kẹo nhỏ bọc trong giấy, cô không tìm được vị dâu, mà chỉ tìm được vị chanh sẽ khiến Mạnh Dĩ Lam "buồn bã vô cùng".
Có còn hơn không.
Bạch Tử gặp bác sĩ đang định đi ra ngoài cửa: "Cô ấy phát sốt do cảm lạnh, không có gì nghiêm trọng, tôi đã tiêm cho cô ấy một mũi, hiện tại uống thuốc xong liền nằm, có thể ngủ một giấc là khoẻ, có chuyện gì xảy ra cứ báo cho tôi biết."
"Cảm ơn." Bạch Tử gật đầu, tạm biệt bác sĩ rồi trở về phòng.
Mao Mao lại nằm trên chiếc ghế sofa đơn cách đó không xa ngủ thiếp đi, trong khi Mạnh Dĩ Lam nằm trên giường quay lưng về phía cửa, cánh tay bị thương đặt ở một bên, cảnh tượng này khiến Bạch Tử có chút đau lòng.
Lúc bị bắn, vẻ mặt Mạnh Dĩ Lam vẫn bình tĩnh, nhưng Bạch Tử không bao giờ tưởng tượng, rằng cô ấy lại sợ đau đến thế.
"Mạnh Dĩ Lam," Bạch Tử đứng ở bên giường thấp giọng nói: "Kẹo vị dâu tôi không tìm được."
Mạnh Dĩ Lam không nói, thậm chí không cử động.
Bạch Tử cau mày, nghĩ đến lời bác sĩ nói Mạnh Dĩ Lam chỉ vừa mới nằm, tại sao lại ngủ nhanh như vậy?
"Mạnh Dĩ Lam?" Bạch Tử lại nhẹ giọng kêu lên.
Nhưng đối phương vẫn không có phản ứng, Bạch Tử chỉ đơn giản đi đến bên kia giường, nhìn thẳng vào mặt Mạnh Dĩ Lam, mới phát hiện lông mày đối phương nhíu lại, hô hấp không ổn định, rõ ràng là vẫn chưa ngủ.
Bạch Tử không khỏi bối rối, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói với đối phương: "Tôi tìm được một viên kẹo vị chanh, cô có muốn không?"
Lông mày Mạnh Dĩ Lam rõ ràng nhướn lên một chút, mặc dù không mở mắt nhưng nhìn bằng mắt thường, gương mặt của cô ấy lúc này trông khó coi hơn rất nhiều.
Bạch Tử đang định hỏi lại, nhưng Mạnh Dĩ Lam đột nhiên lên tiếng, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh nhẹ nhàng, như thể đã trở lại trạng thái bình thường, hoàn toàn khác với Mạnh Dĩ Lam vùi đầu vào lòng Bạch Tử khóc lóc thảm thiết: "Tôi muốn ngủ."
Bạch Tử sững sờ, há miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ thản nhiên đặt kẹo chanh sang một bên, sau đó nhẹ nhàng leo trở lại giường, vừa định nằm xuống thì cô nghe thấy Mạnh Dĩ Lam bình tĩnh nói: "Nếu cô không buồn ngủ, cô có thể làm những gì cô muốn."
Bạch Tử đang một tay chống giường, duy trì tư thế nửa nằm đột nhiên ngưng động tác, cau mày khó hiểu hỏi: "Không phải cô bảo tôi làm 'trợ lý' sao?"
Mạnh Dĩ Lam nghe xong càng cau mày hơn, nhưng vẫn không mở mắt.
Môi Mạnh Dĩ Lam khẽ động, sau đó thở ra một hơi, hơi lúng túng nằm ngửa lại, sau đó muốn xoay người sang hướng khác, định quay lưng về phía Bạch Tử, nhưng lại bị bàn tay của đối phương ngăn lại.
"Đừng đè lên vết thương." Bạch Tử ép Mạnh Dĩ Lam xoay trở lại.
Mạnh Dĩ Lam lại hít một hơi thật sâu.
Bạch Tử lo lắng hỏi: "Cô còn cảm thấy khó chịu sao?"
Mạnh Dĩ Lam rất bình tĩnh lặp lại: "Tôi muốn ngủ."
"Nếu còn đau thì phải nói cho tôi biết." Bạch Tử lo lắng căn dặn, sau đó nằm xuống bên cạnh Mạnh Dĩ Lam, không nói nữa.
Căn phòng vốn lúc nảy còn tiếng khóc nức nở, bỗng trở nên yên tĩnh trở lại.
Hơi thở của hai người hơi hòa quyện, Bạch Tử thỉnh thoảng quay đầu hoặc gãi cổ, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn bất động, thân thể cứng ngắc, như bị đóng băng.
Tiếng ngáy của Mao Mao lại vang lên, mọi thứ dường như trở lại trước khi Mạnh Dĩ Lam khóc.
Mặc dù cơn buồn ngủ ập đến từng đợt, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn không chịu chìm vào giấc mơ.
Cuối cùng, cô không nhịn được nói: "Vừa rồi tôi...không tỉnh táo."
Ngữ khí của cô bình tĩnh, tựa như đang cùng Bạch Tử nói chuyện thời tiết.
"Ừ." Bạch Tử đáp lại.
Mạnh Dĩ Lam hít một hơi: "Tôi nhất thời không khống chế được mình."
Bạch Tử gật đầu: "Tôi hiểu mà."
"Hơn nữa, tôi đã nhiều năm rồi không bị bệnh."
Bạch Tử: "Ừ."
Mạnh Dĩ Lam tiếp tục bổ sung: "Tôi rất ít khi khóc."
Bạch Tử: "..."
Mạnh Dĩ Lam: "Tôi..."
Nhưng Mạnh Dĩ Lam còn chưa nói xong, trán cô bỗng nhiên ấm áp, chính là Bạch Tử đưa tay ra kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô.
Lòng bàn tay mềm mại khiến trái tim Mạnh Dĩ Lam lỡ nhịp.
"Còn rất nóng," Bạch Tử nhẹ nhàng nói, "Ngủ đi, tỉnh lại nhất định sẽ hết sốt."
Bạch Tử thu tay lại, xê dịch thân thể, không nói nữa.
Mạnh Dĩ Lam phải một lúc lâu mới nhận ra mình đã vô thức nín thở, sau khi nhận ra, cô thở ra một hơi dài nhẹ nhàng nhất có thể.
Mặt cô vẫn nóng bừng, nhưng Mạnh Dĩ Lam không xác định được là do sốt hay vì nguyên nhân nào khác.
Thời điểm cô đang khóc, vừa nhận ra người trước mặt chính là Bạch Tử.
Nhưng ý thức của cô đã trở nên mơ hồ, không thể kiểm soát được lời nói cũng như hành động của mình.
Mạnh Dĩ Lam cho đến bây giờ cũng không hiểu bản thân, tại sao vốn luôn bình tĩnh tự chủ, lại đột nhiên phát điên trước mặt Bạch Tử.
Mạnh Dĩ Lam không nói dối, cô rất ít khóc, cũng đã lâu không bị bệnh.
Nhưng không ai biết rằng Mạnh Dĩ Lam sẽ khóc mỗi khi ốm đau, bởi vì mỗi lần như vậy, cô chỉ có một mình.
Nhưng lần này, hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.
Lúc đó cô chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức tận xương tủy, cơ thể lại liên tục nóng lạnh, khó chịu khiến cô khóc giống như lần trước bị bệnh.
Đặc biệt sau khi nghe được giọng nói của Bạch Tử, cô không nhịn được nữa, liền bật khóc.
Sau đó mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Sau khi bác sĩ tiêm và cho Mạnh Dĩ Lam uống thuốc, cô cuối cùng cũng nhận ra mình đã làm gì.
Cô hy vọng Bạch Tử sẽ quên chuyện này, cũng hy vọng chính mình sẽ quên chuyện này.
Sau khi Mạnh Dĩ Lam mơ một điều ước không thể thành hiện thực, cô cuối cùng không thể kiên trì được nữa, liền chìm vào giấc ngủ sâu.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Kể từ đó, hình ảnh của Mạnh tiểu thư hoàn toàn sụp đổ.
Canh gà trích lời hôm nay:
Khi bạn buồn, hãy thử làm điều gì đó mà bạn thường không làm, để thay đổi tâm trạng.
—
Lời của editor: Mạnh tiểu thư dĩa huông quá à, từ giờ bắt đầu miêu tả thay đổi cảm xúc của cổ nhiều hơn rồi
Không phải vì tay chân của Bạch Tử bị trói, cũng không phải vì có người biến dị ở gần đó, mà là vì Mạnh Dĩ Lam đang nằm bên cạnh cô.
Mao Mao đang ngủ trên một chiếc ghế sofa cách đó 5 mét, nó không ngáy to mà chỉ rên rỉ rên rỉ, khiến Bạch Tử khó chịu.
Liêu Vũ Đình được chú Hồng đưa đến một phòng khác để nghỉ ngơi, Bạch Tử vốn định ra ngoài ngồi bên đống lửa, dù sao cô cũng không buồn ngủ chút nào.
Tuy nhiên, Mạnh Dĩ Lam lại lấy cớ "trợ lý" để Bạch Tử ở trong phòng, cùng nằm trên giường.
Trước khi đi ngủ, Mạnh Dĩ Lam đã sắp xếp rõ ràng công việc Bạch Tử nên làm một cách rất chuyên nghiệp.
Luôn chú ý đến tư thế ngủ của Mạnh Dĩ Lam, để tránh cô ấy vô thức nghiêng sang một bên, sẽ áp trúng vết thương do đạn bắn.
Luôn cảnh giác không để người ngoài lẻn vào phòng, đề phòng những người như Ada lại lợi dụng tình thế.
Còn có điều cuối cùng, Bạch Tử nhất định phải ngủ cho đàng hoàng, nếu do thức khuya quá độ dẫn đến mệt nhọc không thể làm việc, Bạch Tử phải một mình gánh chịu tổn thất.
Nghe được câu cuối cùng, Bạch Tử sững sờ, đang định phản bác, nhưng Mạnh Dĩ Lam đã nhắm mắt lại, không để ý đến cô.
Kết quả là, hình thành tình trạng lúng túng xấu hổ như hiện tại.
Không biết qua bao lâu, Bạch Tử cuối cùng cũng nghe được tiếng thở của Mạnh Dĩ Lam dần dần ổn định, chắc chắn cô ấy đã ngủ rồi.
Lần đầu tiên ngủ chung giường với Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử cảm thấy toàn thân khó chịu, như có hàng nghìn con côn trùng bò trên người, nhưng lại không dám cử động chút nào.
Để dời đi sự chú ý của mình, Bạch Tử bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Khi cô ấy nói với Mạnh Dĩ Lam: "Tôi sẽ suy nghĩ" Mạnh Dĩ Lam có vẻ tức giận.
Tuy không có vẻ mặt lạnh lùng hay lời lẽ gay gắt, nhưng Bạch Tử vẫn cảm thấy Mạnh Dĩ Lam đang cố gắng kìm nén một số cảm xúc.
Trong khi đuổi theo Mao Mao, cô cảm thấy Mạnh Dĩ Lam phía sau mình giống như một quả bóng bay không ngừng phồng lên, không biết khi nào nó sẽ đột nhiên nổ tung.
Tại sao Mạnh Dĩ Lam lại phản ứng như vậy?
Bạch Tử nhắm mắt một lúc rồi lại mở ra, cô nằm trên giường vô cùng lúng túng, cho đến khi nghe thấy tiếng động của mấy người đang di chuyển ngoài phòng.
Lúc này, đã bảy tám giờ trôi qua kể từ khi hai người nằm xuống.
Mạnh Dĩ Lam tựa hồ vẫn đang ngủ say, nhưng khoảng mười giây trước, Bạch Tử nghe thấy bên cạnh có một tiếng kêu rất nhẹ, một lúc sau lại có một âm thanh khác, giống như tiếng thở do thân thể không thoải mái gây ra.
Sau đó, Mạnh Dĩ Lam dường như vô thức bắt đầu vặn vẹo thân thể, đang định đè cánh tay bị thương do đạn bắn bên dưới, Bạch Tử lập tức ngồi dậy, ngăn cản động tác của Mạnh Dĩ Lam.
"Mạnh Dĩ Lam?" Bạch Tử nhẹ nhàng gọi.
Mạnh Dĩ Lam không đáp lại mà vòng tay ôm lấy cánh tay Bạch Tử.
Lúc này Bạch Tử cuối cùng cũng chú ý tới thân nhiệt của Mạnh Dĩ Lam, hình như cao hơn bình thường rất nhiều.
Bạch Tử nghiêng người sờ lên trán Mạnh Dĩ Lam, cảm giác nóng đến phỏng tay.
Từ khi bị cắn, nhiệt độ cơ thể của Bạch Tử đã cao hơn người bình thường, nhưng lúc này cô cảm thấy trán Mạnh Dĩ Lam nóng bừng, điều đó có nghĩa là Mạnh Dĩ Lam đang sốt cao.
Ý thức được điều này, Bạch Tử muốn nhanh chóng ra ngoài tìm bác sĩ.
Nhưng cô vừa cử động, Mạnh Dĩ Lam liền ôm chặt cánh tay cô, sau đó lại phát ra tiếng kêu khó chịu.
Bạch Tử nhẹ giọng kêu lên: "Mạnh Dĩ Lam?"
"Ừm..." Lần này Mạnh Dĩ Lam phản ứng, nhưng rõ ràng cô ấy đã bất tỉnh nhân sự, vẫn ôm lấy cánh tay Bạch Tử không chịu xê dịch.
"Hình như cô bị sốt," Bạch Tử nhẹ nhàng giải thích, "Tôi đi gọi bác sĩ."
Đáp lại Bạch Tử chính là tiếng nức nở của Mạnh Dĩ Lam.
Bạch Tử: "?"
Như để chứng minh Bạch Tử không nghe lầm, Mạnh Dĩ Lam càng khóc lớn hơn.
Đây có phải là bị ma nhập?
Lần cuối cùng cô nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam khóc là ở cửa hàng thú bông ở sở thú, nhưng cô chỉ nhìn thấy khoảnh khắc nước mắt cô ấy rơi xuống, chứ không phải tiếng khóc thực sự như bây giờ.
Bạch Tử cúi đầu, nhìn thấy hai má Mạnh Dĩ Lam đỏ bừng, lông mày nhíu lại, nước mắt từ trong đôi mắt đang nhắm nghiền rơi xuống.
Mạnh Dĩ Lam dáng người cao, tay chân dài, tính tình lạnh lùng, ánh mắt hơi sắc bén có thể khiến người khác lui bước, nhưng lúc này cô lại cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy uỷ khuất, giống như một bé con đang khóc khe khẽ trong vòng tay Bạch Tử.
"Mạnh Dĩ Lam," Bạch Tử kinh ngạc hỏi, "Cô thế nào rồi?"
Mạnh Dĩ Lam tựa hồ đã tỉnh lại một chút, cô nhắm chặt mắt lại, đau đớn mím khóe miệng, nức nở nói: "...Khó chịu."
Bạch Tử cảm giác đầu óc như bị tách ra: "Khó chịu chỗ nào?"
"Tay," Mạnh Dĩ Lam nấc lên, giống như một đứa trẻ đang báo cáo với Bạch Tử: "Ôi, tay tôi, tay tôi đau quá."
Bạch Tử sửng sốt, cúi đầu nhìn vết thương do đạn bắn trên cánh tay và vết dao trên lòng bàn tay Mạnh Dĩ Lam.
"Tôi đi tìm bác sĩ lấy thuốc." Bạch Tử trong lòng lập tức mềm nhũn, Bạch Tử cũng không có để ý tới, thanh âm của mình lúc này vô thức trở nên mềm mại hơn. "Uống xong sẽ không đau nữa, nha?"
Nhưng Mạnh Dĩ Lam lại siết chặt cánh tay Bạch Tử, khóc lớn hơn: "Tôi không muốn uống thuốc, không muốn khám bác sĩ, tôi...không muốn tiêm thuốc!"
Bạch Tử: "???"
Một người phụ nữ thường ngày chững chạc và tao nhã, giờ đây chẳng khác gì một tiểu thư giàu có tính tình thất thường, ngay cả Mao Mao cũng bị đánh thức bởi tiếng khóc, nó ngáp dài một cái rồi nhìn hai người đang dính chặt vào nhau với ánh mắt khó hiểu.
"Mạnh Dĩ Lam," Bạch Tử không xác định hỏi, "Cô có biết tôi là ai không?"
Mạnh Dĩ Lam khóc đến nước mũi cũng chảy ra, hoàn toàn không có hình tượng gì: "Là Bạch Tử..."
Bạch Tử: "..."
Lúc này Bạch Tử rất ước gì mình có điện thoại di động hoặc máy quay phim, cô muốn ghi lại cảnh tượng chỉ có một lần trong đời này, đây sẽ là điểm sáng nhất trong cuộc đời Mạnh Dĩ Lam.
"Nghe ah," Bạch Tử ho nhẹ một tiếng, "Tay đau thì phải uống thuốc..."
Mạnh Dĩ Lam đột nhiên giật lấy lời nói: "Còn có đau đầu, đau chết luôn, toàn thân đều đau!"
Nói xong, Mạnh Dĩ Lam hoàn toàn vứt bỏ trói buộc, vùi đầu vào trong ngực Bạch Tử, khóc lớn hơn.
Tiếng khóc nấc nghẹn ngào, như thể cô đang bị đè nén bởi nỗi tủi thân quá lớn, đến mức không thể sống nỗi nữa, khiến người nghe đau xót, rơi nước mắt.
Ý nghĩ trêu chọc muốn quay video của Bạch Tử lập tức biến mất, trái tim cô co lại khi nghe thấy tiếng khóc, lập tức giơ tay xoa xoa thái dương: "Như vậy có đỡ hơn không?"
Mạnh Dĩ Lam không trả lời, chỉ khóc, càng khóc càng lớn.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa: "Mạnh tiểu thư? Cô Bạch?"
Là giọng của chú Hồng, Bạch Tử lập tức hướng ra cửa nói: "Mạnh tiểu thư bị sốt, mau gọi bác sĩ."
"Được." Chú Hồng lập tức rời đi.
Tay áo Bạch Tử hoàn toàn ướt đẫm vì nước mắt và nước mũi của Mạnh Dĩ Lam, nhưng cô vẫn kiên nhẫn xoa bóp thái dương người trong ngực, cực kỳ chú ý động tác cơ thể của đối phương, đề phòng cô ấy vô tình chạm vào cánh tay bị thương.
Cửa lại vang lên dồn dập, thấy Mạnh Dĩ Lam không có dấu hiệu ngừng khóc, Bạch Tử chỉ có thể nói với ra cửa: "Chờ một chút!"
Một lúc sau, Mạnh Dĩ Lam dường như không còn cảm thấy khó chịu nữa, hoặc là cô đã khóc mệt rồi, tiếng nức nở dần dần giảm bớt, nhưng đột nhiên cô nói với giọng run run: "Muốn tôi uống thuốc cũng có thể... Cho tôi ăn, ăn kẹo, vị dâu tây đi," cô nói rồi bắt đầu khóc lớn hơn, "Không, không muốn vị khác, nếu không, nếu không tôi sẽ buồn bã vô cùng!"
Muốn ăn kẹo, vị dâu tây.
Không muốn vị nào khác, nếu không có thì cô ấy sẽ buồn bã vô cùng.
Bạch Tử cứng đờ gật đầu: "Được."
Ông trời ơi.
Nhận được câu trả lời hài lòng, Mạnh Dĩ Lam lại ngừng khóc, nấc lên một tiếng, cuối cùng cũng buông Bạch Tử ra.
Không dám trì hoãn nữa, Bạch Tử lập tức chỉnh trang lại gương mặt đang khóc của Mạnh Dĩ Lam cùng quần áo xộc xệch vì cuộn tròn thân thể làm loạn, tiếp đến cô xuống giường mở cửa cho bác sĩ vào kiểm tra. Sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng, tìm kẹo vị dâu.
Đi loanh quanh khoảng hai mươi phút, Bạch Tử trở lại với một viên kẹo nhỏ bọc trong giấy, cô không tìm được vị dâu, mà chỉ tìm được vị chanh sẽ khiến Mạnh Dĩ Lam "buồn bã vô cùng".
Có còn hơn không.
Bạch Tử gặp bác sĩ đang định đi ra ngoài cửa: "Cô ấy phát sốt do cảm lạnh, không có gì nghiêm trọng, tôi đã tiêm cho cô ấy một mũi, hiện tại uống thuốc xong liền nằm, có thể ngủ một giấc là khoẻ, có chuyện gì xảy ra cứ báo cho tôi biết."
"Cảm ơn." Bạch Tử gật đầu, tạm biệt bác sĩ rồi trở về phòng.
Mao Mao lại nằm trên chiếc ghế sofa đơn cách đó không xa ngủ thiếp đi, trong khi Mạnh Dĩ Lam nằm trên giường quay lưng về phía cửa, cánh tay bị thương đặt ở một bên, cảnh tượng này khiến Bạch Tử có chút đau lòng.
Lúc bị bắn, vẻ mặt Mạnh Dĩ Lam vẫn bình tĩnh, nhưng Bạch Tử không bao giờ tưởng tượng, rằng cô ấy lại sợ đau đến thế.
"Mạnh Dĩ Lam," Bạch Tử đứng ở bên giường thấp giọng nói: "Kẹo vị dâu tôi không tìm được."
Mạnh Dĩ Lam không nói, thậm chí không cử động.
Bạch Tử cau mày, nghĩ đến lời bác sĩ nói Mạnh Dĩ Lam chỉ vừa mới nằm, tại sao lại ngủ nhanh như vậy?
"Mạnh Dĩ Lam?" Bạch Tử lại nhẹ giọng kêu lên.
Nhưng đối phương vẫn không có phản ứng, Bạch Tử chỉ đơn giản đi đến bên kia giường, nhìn thẳng vào mặt Mạnh Dĩ Lam, mới phát hiện lông mày đối phương nhíu lại, hô hấp không ổn định, rõ ràng là vẫn chưa ngủ.
Bạch Tử không khỏi bối rối, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói với đối phương: "Tôi tìm được một viên kẹo vị chanh, cô có muốn không?"
Lông mày Mạnh Dĩ Lam rõ ràng nhướn lên một chút, mặc dù không mở mắt nhưng nhìn bằng mắt thường, gương mặt của cô ấy lúc này trông khó coi hơn rất nhiều.
Bạch Tử đang định hỏi lại, nhưng Mạnh Dĩ Lam đột nhiên lên tiếng, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh nhẹ nhàng, như thể đã trở lại trạng thái bình thường, hoàn toàn khác với Mạnh Dĩ Lam vùi đầu vào lòng Bạch Tử khóc lóc thảm thiết: "Tôi muốn ngủ."
Bạch Tử sững sờ, há miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ thản nhiên đặt kẹo chanh sang một bên, sau đó nhẹ nhàng leo trở lại giường, vừa định nằm xuống thì cô nghe thấy Mạnh Dĩ Lam bình tĩnh nói: "Nếu cô không buồn ngủ, cô có thể làm những gì cô muốn."
Bạch Tử đang một tay chống giường, duy trì tư thế nửa nằm đột nhiên ngưng động tác, cau mày khó hiểu hỏi: "Không phải cô bảo tôi làm 'trợ lý' sao?"
Mạnh Dĩ Lam nghe xong càng cau mày hơn, nhưng vẫn không mở mắt.
Môi Mạnh Dĩ Lam khẽ động, sau đó thở ra một hơi, hơi lúng túng nằm ngửa lại, sau đó muốn xoay người sang hướng khác, định quay lưng về phía Bạch Tử, nhưng lại bị bàn tay của đối phương ngăn lại.
"Đừng đè lên vết thương." Bạch Tử ép Mạnh Dĩ Lam xoay trở lại.
Mạnh Dĩ Lam lại hít một hơi thật sâu.
Bạch Tử lo lắng hỏi: "Cô còn cảm thấy khó chịu sao?"
Mạnh Dĩ Lam rất bình tĩnh lặp lại: "Tôi muốn ngủ."
"Nếu còn đau thì phải nói cho tôi biết." Bạch Tử lo lắng căn dặn, sau đó nằm xuống bên cạnh Mạnh Dĩ Lam, không nói nữa.
Căn phòng vốn lúc nảy còn tiếng khóc nức nở, bỗng trở nên yên tĩnh trở lại.
Hơi thở của hai người hơi hòa quyện, Bạch Tử thỉnh thoảng quay đầu hoặc gãi cổ, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn bất động, thân thể cứng ngắc, như bị đóng băng.
Tiếng ngáy của Mao Mao lại vang lên, mọi thứ dường như trở lại trước khi Mạnh Dĩ Lam khóc.
Mặc dù cơn buồn ngủ ập đến từng đợt, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn không chịu chìm vào giấc mơ.
Cuối cùng, cô không nhịn được nói: "Vừa rồi tôi...không tỉnh táo."
Ngữ khí của cô bình tĩnh, tựa như đang cùng Bạch Tử nói chuyện thời tiết.
"Ừ." Bạch Tử đáp lại.
Mạnh Dĩ Lam hít một hơi: "Tôi nhất thời không khống chế được mình."
Bạch Tử gật đầu: "Tôi hiểu mà."
"Hơn nữa, tôi đã nhiều năm rồi không bị bệnh."
Bạch Tử: "Ừ."
Mạnh Dĩ Lam tiếp tục bổ sung: "Tôi rất ít khi khóc."
Bạch Tử: "..."
Mạnh Dĩ Lam: "Tôi..."
Nhưng Mạnh Dĩ Lam còn chưa nói xong, trán cô bỗng nhiên ấm áp, chính là Bạch Tử đưa tay ra kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô.
Lòng bàn tay mềm mại khiến trái tim Mạnh Dĩ Lam lỡ nhịp.
"Còn rất nóng," Bạch Tử nhẹ nhàng nói, "Ngủ đi, tỉnh lại nhất định sẽ hết sốt."
Bạch Tử thu tay lại, xê dịch thân thể, không nói nữa.
Mạnh Dĩ Lam phải một lúc lâu mới nhận ra mình đã vô thức nín thở, sau khi nhận ra, cô thở ra một hơi dài nhẹ nhàng nhất có thể.
Mặt cô vẫn nóng bừng, nhưng Mạnh Dĩ Lam không xác định được là do sốt hay vì nguyên nhân nào khác.
Thời điểm cô đang khóc, vừa nhận ra người trước mặt chính là Bạch Tử.
Nhưng ý thức của cô đã trở nên mơ hồ, không thể kiểm soát được lời nói cũng như hành động của mình.
Mạnh Dĩ Lam cho đến bây giờ cũng không hiểu bản thân, tại sao vốn luôn bình tĩnh tự chủ, lại đột nhiên phát điên trước mặt Bạch Tử.
Mạnh Dĩ Lam không nói dối, cô rất ít khóc, cũng đã lâu không bị bệnh.
Nhưng không ai biết rằng Mạnh Dĩ Lam sẽ khóc mỗi khi ốm đau, bởi vì mỗi lần như vậy, cô chỉ có một mình.
Nhưng lần này, hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.
Lúc đó cô chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức tận xương tủy, cơ thể lại liên tục nóng lạnh, khó chịu khiến cô khóc giống như lần trước bị bệnh.
Đặc biệt sau khi nghe được giọng nói của Bạch Tử, cô không nhịn được nữa, liền bật khóc.
Sau đó mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Sau khi bác sĩ tiêm và cho Mạnh Dĩ Lam uống thuốc, cô cuối cùng cũng nhận ra mình đã làm gì.
Cô hy vọng Bạch Tử sẽ quên chuyện này, cũng hy vọng chính mình sẽ quên chuyện này.
Sau khi Mạnh Dĩ Lam mơ một điều ước không thể thành hiện thực, cô cuối cùng không thể kiên trì được nữa, liền chìm vào giấc ngủ sâu.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Kể từ đó, hình ảnh của Mạnh tiểu thư hoàn toàn sụp đổ.
Canh gà trích lời hôm nay:
Khi bạn buồn, hãy thử làm điều gì đó mà bạn thường không làm, để thay đổi tâm trạng.
—
Lời của editor: Mạnh tiểu thư dĩa huông quá à, từ giờ bắt đầu miêu tả thay đổi cảm xúc của cổ nhiều hơn rồi
/113
|