Mạnh Dĩ Lam chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ gặp lại Bạch Tử trong hoàn cảnh như vậy.
Mặc dù lúc này đối phương vô cùng chật vật, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn nhận ra nụ cười vụng về đó.
"Bạch Tử?" Người đàn ông tóc vuốt bước tới, tháo kính nhìn xuyên đêm ra.
Bạch Tử nheo mắt nhìn đối phương.
Cô nhớ người đàn ông này tên là Thạch Lỗi, có lẽ khoảng ba mươi tuổi, từng là thám tử tư được Mạnh Dĩ Lam thuê. Nửa tháng trước khi Bạch Tử bị cắn, cô đã gặp Thạch Lỗi ở bến tàu thành phố, ngày hôm đó Bạch Tử đã làm "việc đó" khiến Mạnh Dĩ Lam cho rằng mình là kẻ điên - cô đã đem cái gọi là "tài liệu quan trọng" mà Thạch Lỗi định giao cho Mạnh Dĩ Lam quăng xuống biển.
Nhìn thấy Bạch Tử, Thạch Lỗi liền cảm thấy cổ tay đau âm ỉ, lúc hai người giằng co ở bến tàu, Bạch Tử trong lúc cấp bách đã cắn cổ tay trái của Thạch Lỗi, vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương, cổ tay hắn ta vẫn còn đó dấu răng để lại.
Thạch Lỗi cảnh giác nhìn Bạch Tử: "Sao ngươi lại tới đây?"
Không đợi Bạch Tử trả lời, cô gái tóc ngắn lạnh lùng hỏi: "Này, cô từng bị cắn à?"
Bạch Tử nhìn người phụ nữ tóc ngắn nhưng không trả lời, ngoại trừ mỉm cười với Mạnh Dĩ Lam, cô luôn có thái độ lạnh lùng và thờ ơ với tất cả mọi người - cả trước đây lẫn bây giờ.
Cô gái tóc ngắn lại giơ súng về phía Bạch Tử một cách không khách khí, Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng lên tiếng: "Tôi biết cô ấy." Sau đó cô quay người, hơi che họng súng giúp Bạch Tử.
Hành động của Mạnh Dĩ Lam khiến Bạch Tử sửng sốt trong giây lát, nhưng cô gái tóc ngắn vẫn không bỏ súng xuống: "Sao cô biết cô ấy không bị cắn?"
"Nếu là người biến dị" Mạnh Dĩ Lam nhướng mày, "Tôi sẽ bắn cô ấy."
Khí thế của cô gái tóc ngắn dường như bị thái độ của Mạnh Dĩ Lam đè nén, cô mở miệng nhưng không thể nói được gì, người đàn ông vạm vỡ phía sau ngắt lời: "Các vị nghĩ ở đây đang mở party à?"
So với sự náo nhiệt ở bên này, người đàn ông đội mũ quân đội cầm gậy bóng chày ngồi xổm xuống khá bình tĩnh, nhìn "người biến dị" đang nằm trên mặt đất. Hắn ta lật chiếc áo sơ mi mà dị nhân đang mặc lên, nhếch môi khi nhìn thấy con số màu xanh lam in trên đó: "Chết tiệt, không phải."
Người đàn ông cao to bước tới trước mặt Mạnh Dĩ Lam, giơ tay đè xuống khẩu súng trong tay cô gái tóc ngắn: "Cô Mạnh, nếu cô nhất quyết cho người ngoài vào, có chuyện gì xảy ra chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm." Hắn quay lại và nói người đội mũ quân đội: "A Bản, giải quyết chuyện này nhanh đi, chúng ta không thể ở lại lâu được."
Tên mập vẫn ngồi dưới đất ngơ ngác, vẻ mặt kinh hãi, cô gái tóc ngắn giơ chân đá hắn, lúc này hắn mới tỉnh táo lại, hắn thở hổn hển, lau mồ hôi trên đầu, hắn cùng với người đội mũ quân đội tên A Bản đem "xác chết" trên đất kéo đến căn phòng trống bên cạnh, sau đó cẩn thận đóng cửa lại.
Người đàn ông cao to giơ tay nhìn đồng hồ rồi lại ra lệnh: "Đã gần bốn giờ chiều, A Bản và Phì Thu sẽ cùng tôi xuống dưới, chúng tôi sẽ cố gắng giải quyết trong vòng nửa giờ, những người khác ở lại đây." Hắn nhìn người phụ nữ tóc ngắn nói: "Hoa tỷ, nếu cần thiết hãy dùng bộ đàm để liên lạc."
Người đàn ông béo được gọi là "Phì Thu" nghe thấy sự sắp xếp này, lập tức tỏ ra kinh hoàng, như thể hắn vẫn chưa kịp phục hồi sau cuộc trốn thoát trong gang tấc vừa rồi: "Tôi? Mã thúc..."
Chưa kịp nói xong, A Bản đã đặt gậy bóng chày vào tay Phì Thu, sau đó từ trong túi quần lấy ra một chiếc máy nhỏ, mở bản đồ điện tử rồi đi về phía cầu thang mà không nói một lời. Phì Thu thấy vậy, vội quay lại nhìn Hoa tỷ, nhưng người này lại nở một nụ cười trêu chọc hắn, cũng không có ý định nói đỡ, Phì Thu chỉ có thể miễn cưỡng đi theo phía sau Mã thúc mạnh mẽ cao to.
Chẳng bao lâu, trong phòng thí nghiệm còn lại bốn người.
Bầu không khí có chút xấu hổ, sau khi Thạch Lỗi cất mắt kính nhìn xuyên đêm vào trong túi, hắn dùng ánh mắt không thiện cảm nhìn Bạch Tử, nhưng cũng không lên tiếng, Mạnh Dĩ Lam đứng ở cửa, hai tay khoanh trước ngực, mím chặt môi dưới, như thể đang rối rắm suy nghĩ điều gì đó. Hoa tỷ không khách sáo chút nào, cô dựng thẳng chiếc ghế văn phòng đã ngã dưới đất lên, sau khi ngồi xuống, cô gác chân lên bàn. Bạch Tử, người bình tĩnh nhất, hai tay đút vào túi quần, đứng dựa vào tường đối diện với Mạnh Dĩ Lam.
Mạnh Dĩ Lam ngước mắt nhìn về phía Bạch Tử.
Kể từ ngày cô bị bắt đi, mọi thứ đảo lộn.
Những ngày vừa qua, thỉnh thoảng Mạnh Dĩ Lam vẫn mơ thấy Bạch Tử, trong lòng cô dường như bị một loại cảm giác tội lỗi không cách nào bù đắp kéo lại. Mạnh Dĩ Lam từng nhờ người điều tra tung tích của Bạch Tử nhưng không có tin tức gì, bất đắc dĩ, cô chỉ có thể tạm thời gác lại việc này... cô còn có người quan trọng hơn cần cứu.
Nhưng bây giờ, người quan trọng vẫn chưa được giải cứu mà lại gặp lại Bạch Tử, hơn nữa, Mạnh Dĩ Lam rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng sự chán ghét mãnh liệt mà cô dành cho "người điên" này, dường như đã biến mất, thậm chí ngay lúc cô nhận ra đối phương, trong lòng cô lại có chút cảm giác vui mừng.
Ánh mắt Mạnh Dĩ Lam rơi vào chiếc áo sơ mi dính máu của Bạch Tử.
Lúc này Bạch Tử ngẩng đầu nhìn Mạnh Dĩ Lam.
Ánh mắt hai người chạm nhau, một lúc sau, Mạnh Dĩ Lam hơi không tự nhiên mà cúi đầu, lục lọi trong túi hành lý tìm thứ gì đó: "Tôi có quần áo sạch ở đây, cô thay đi."
Thạch Lỗi và Hoa tỷ đồng loạt quay đầu nhìn áo sơ mi của Bạch Tử, bẩn thỉu như vừa mới ra khỏi lò mổ.
Sau khi nhận ra ánh mắt dò xét của hai người đang nhìn Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam trực tiếp xách túi xách của mình, nắm lấy ống tay áo Bạch Tử, bước nhanh đến căn phòng trống bên cạnh.
"Mã thúc nói," Hoa tỷ nhét một miếng kẹo cao su vào miệng, "nếu có chuyện gì xảy ra, chúng tôi không chịu trách nhiệm."
"Được rồi," Thạch Lỗi liếc nhìn Hoa tỷ, vẻ mặt khó chịu nhìn hai người rời đi, "Chắc không có việc gì đâu mà."
Bạch Tử bị kéo vào một căn phòng trống, ngơ ngác nhìn Mạnh Dĩ Lam, cô thất thần nhớ lại trước kia đối phương đã từng tận lực tránh né mình ra sao, khi vừa định thần lại, cánh cửa phía sau đã bị Mạnh Dĩ Lam đóng lại.
Trong bóng tối, Mạnh Dĩ Lam bật đèn pin, lấy nước, khăn tắm và quần áo sạch từ trong túi ra nhét vào tay Bạch Tử, sau đó quay người lại.
Bạch Tử nhìn bóng lưng Mạnh Dĩ Lam, một lúc sau mới ôm bộ quần áo sạch sẽ kẹp vào giữa hai chân, cởi áo sơ mi đầy máu ra.
Nghe thấy tiếng xào xạc nhẹ nhàng từ phía sau, Mạnh Dĩ Lam đột nhiên lại lên tiếng: "Tôi... tôi tưởng cô..."
Nhìn thấy đối phương do dự, Bạch Tử nói: "Tưởng rằng tôi cùng zombie giống nhau phải không?"
"Cô, giọng nói của cô..." Mạnh Dĩ Lam sửng sốt.
"Tôi hiện tại không còn nói lắp." Bạch Tử gật đầu.
Cảnh tượng này có chút buồn cười, rõ ràng ban đầu Bạch Tử mới là người bị tật nói lắp trầm trọng, nhưng bây giờ thì hoàn toàn ngược lại, Mạnh Dĩ Lam cảm thấy hơi bất an và bứt rứt, nhưng Bạch Tử lại bình tĩnh nhìn nội y sạch sẽ trong tay cô - đối với cô mà nói kích thước thế này quá lớn.
Cuối cùng Bạch Tử cởi nội y cũ ra, mặc vào một chiếc áo len dày. So với Mạnh Dĩ Lam, vòng một của Bạch Tử có thể nói là bé hơn đi, hơn nữa dạo này cô sụt cân rất nhiều, cho dù không mặc nội y cũng không thấy có gì khác biệt.
Mạnh Dĩ Lam nghiêm túc sửa lại: "Không phải zombie, là "người biến dị", sau đó ho nhẹ một tiếng, "một năm nay, cô..."
"Một năm?" Bạch Tử ngừng động tác cởi quần, "Mới có một năm thôi à?"
Sự tra tấn mà cô phải chịu đựng ở đây khiến Bạch Tử cảm thấy như mình đã sống hàng trăm kiếp.
"Mới có một năm mà cả thế giới...đều đã thay đổi," Mạnh Dĩ Lam dường như nhớ ra điều gì đó, trầm giọng hỏi: "Cô không biết chút nào sao?"
Bạch Tử không trả lời, chỉ cúi đầu mặc quần jean vào, vì chân Mạnh Dĩ Lam dài hơn nên cô phải khom người xắn ống quần lên.
"Bạch Tử?" Mạnh Dĩ Lam khó hiểu nghiêng đầu.
Bạch Tử vừa thay quần áo xong, bị tiếng gọi nhẹ nhàng làm cho ngây ngốc, một năm này, chỉ cần nhìn từ phía sau cũng có thể cảm nhận được Mạnh Dĩ Lam gầy đi rất nhiều, gương mặt vốn thanh tú không tì vết, nay đã hiện lên nét mệt mỏi không thể nào ẩn giấu được.
Cô tưởng sẽ không bao giờ gặp lại người con gái mà cô đã si mê gần mười năm này, nhưng giờ đây, hai người lại trò chuyện như những người bạn cũ đã xa cách nhiều năm.
Tất nhiên, Bạch Tử không nghĩ rằng Mạnh Dĩ Lam sẽ có ấn tượng tốt vì cô đã giải cứu nàng vào một năm trước, cùng lắm là cảm giác áy náy đã khiến Mạnh Dĩ Lam tạm thời buông bỏ "sự chán ghét" đối với cô mà thôi.
"Mặc cảm tự ti" này đã ở bên Bạch Tử từ khi cô mới sinh ra, cô biết rằng vì ngoại hình và sức khỏe của mình nên cô sẽ luôn là người bị từ chối và lãng quên, vì vậy Bạch Tử luôn cho rằng Mạnh Dĩ Lam không thể nào yêu mình, cô cũng không nghĩ xa vời Mạnh Dĩ Lam sẽ yêu mình, nói chính xác hơn là Bạch Tử "chưa bao giờ hy vọng" đối phương sẽ yêu cô.
Hơn nữa, trái tim của Mạnh Dĩ Lam từ lâu đã bị một người đàn ông tên là "Lâm Khúc Vi" chiếm giữ.
"Sau khi tỉnh lại," Bạch Tử cuối cùng cũng lên tiếng, "Tôi đã bị nhốt ở đây."
"Bị nhốt đến bây giờ?" Mạnh Dĩ Lam nhíu mày, "Bọn họ đã làm gì cô? Sức khỏe của cô thế nào rồi?"
Bạch Tử bỏ qua câu hỏi đầu tiên: "Có vẻ vẫn ổn đi."
Tình trạng sức khoẻ của cô ấy không những ổn mà còn thay đổi hoàn toàn - bệnh quáng gà của cô ấy đã được chữa khỏi, khả năng quan sát được nâng cao đáng kể, cô ấy cũng không còn nói lắp nữa.
Cảm giác được Bạch Tử ngừng động tác, Mạnh Dĩ Lam quay người, chiếu đèn pin vào người đối diện. Người này gầy hơn trước quá nhiều, chiếc áo len cô mặc trên người có cảm giác giống như một đứa trẻ đang mặc quần áo của người lớn, nhưng có vẻ tinh thần cô rất tốt, sau khi lau mặt sạch sẽ, với mái tóc húi cua gọn gàng, cô trông như một người trẻ tuổi đơn thuần chưa có nhiều kinh nghiệm.
Một năm nay, không chỉ thế giới đã thay đổi, mà cả cô gái mà cô từng coi là "người điên" này dường như cũng hoàn toàn khác cả về khí chất lẫn ngoại hình.
Mạnh Dĩ Lam cúi đầu nhìn đôi chân trần của Bạch Tử, lập tức nhíu mài lại: "Tôi không mang thêm giày."
"Không sao đâu." Bạch Tử không hề cảm thấy lạnh, lúc này cơ thể cô đang ở trạng thái cực kỳ thoải mái.
Lúc này Mạnh Dĩ Lam mới ý thức được có điều gì đó không ổn, cô vô thức nắm lấy tay Bạch Tử, lòng bàn tay của người vừa rồi chỉ mặc quần áo mỏng manh thực sự vô cùng ấm áp.
"Cô bị sốt à?" Mạnh Dĩ Lam nhíu mày.
Bạch Tử lắc đầu.
Mạnh Dĩ Lam vén tay áo Bạch Tử lên, chạm vào cánh tay cũng nóng bừng, sau đó cô nhìn thấy vết cắn trên khuỷu tay đối phương - đó là vết cắn do Bạch Tử bảo vệ mình mà bị cắn vào một năm trước.
Mạnh Dĩ Lam tựa hồ nghĩ đến cái gì, vội vàng kéo tay áo xuống, sau đó tiến tới nói nhỏ vào tai Bạch Tử: "Đừng để bọn họ biết cô bị cắn."
Không đợi Bạch Tử đồng ý, Mạnh Dĩ Lam liền nhét bộ quần áo bẩn mà đối phương vừa cởi ra, bỏ vào trong túi: "Lát nữa tôi sẽ hỏi bọn họ xem bọn họ có mang thêm giày không, chúng ta còn phải đi bộ rất lâu mới về được chỗ lều trại."
Bạch Tử nghi ngờ hỏi: "Tôi đi cùng các người?"
"Đúng vậy," Mạnh Dĩ Lam không biết vì sao có chút xấu hổ, "Chỉ tạm thời thôi. Sau khi đến nơi an toàn, cô có thể quyết định nơi tiếp theo sẽ đi."
"Sao cô lại tới đây?" Bạch Tử lại hỏi.
Mạnh Dĩ Lam sững sờ, sắc mặt đột nhiên trở nên cứng đờ.
Nhưng Bạch Tử lại không nhận ra nàng ấy đang khó xử: "Là vì Lâm Khúc Vi sao?"
Lâm Khúc Vi - học trưởng và cũng là cộng sự của Mạnh Dĩ Lam, đồng thời là người quan trọng nhất trong trái tim Mạnh Dĩ Lam, ba năm trước, anh ta bị bắt tù vì nghi ngờ có liên quan đến một vụ án tham nhũng chấn động cả nước.
"Không liên quan tới cô." Mạnh Dĩ Lam không cách nào kiếm chế, sắc mặt lạnh lùng nói.
Bạch Tử vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không có bất kỳ tâm tình dao động nào vì lời nói của đối phương thờ ơ.
Hai người bế tắc hồi lâu, Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng dịu lại thái độ: "Thực xin lỗi."
Đây là lần đầu tiên Bạch Tử nghe được Mạnh Dĩ Lam buông xuống tự ái và nói xin lỗi chính mình, Bạch Tử sửng sốt trong giây lát.
Mạnh Dĩ Lam hít một hơi: "Lúc đó, cô đã vì tôi..."
Cô chưa kịp nói xong thì Bạch Tử đã cắt ngang: "Đó là tôi tự nguyện, không liên quan gì đến cô."
Cùng là nói "Không liên quan gì đến cô", nhưng không giống như Mạnh Dĩ Lam lãnh đạm, lúc này Bạch Tử khoé môi cong lên, ánh mắt dịu dàng.
Mạnh Dĩ Lam nhớ lại, Bạch Tử cũng từng nhìn cô với ánh mắt như vậy, vào ngày đầu tiên họ gặp nhau ở phòng tập. Lúc đầu, Mạnh Dĩ Lam còn tưởng rằng cô và Bạch Tử sẽ hiếm hoi trở thành bạn bè, nhưng thời gian trôi qua, cô có thể cảm nhận rõ ràng Bạch Tử - người dường như thờ ơ với mọi thứ xung quanh, duy chỉ rất quan tâm đến bản thân cô. Có lẽ đó không chỉ là vấn đề quan tâm mà là "nỗi ám ảnh" sẵn sàng hy sinh tất cả vì bản thân mình. Nhưng loại "ám ảnh" này cũng vừa phải, Bạch Tử chưa bao giờ bày tỏ tình yêu của mình một cách rõ ràng chứ đừng nói đến việc mang đến cho Mạnh Dĩ Lam bất kỳ cảm giác ép buộc nào.
Phải đến khi Bạch Tử đẩy Thạch Lỗi xuống biển, cùng với "bằng chứng quan trọng" có thể cứu Lâm Khúc Vi khỏi nhà giam, Mạnh Dĩ Lam mới quyết định đoạn tuyệt hoàn toàn với Bạch Tử.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
"Mạnh tiểu thư, chúng ta cần nói chuyện." Đó là giọng nói của Thạch Lỗi.
Mạnh Dĩ Lam không có trả lời ngay, cô hạ giọng, ghé vào tai Bạch Tử nói: "Đừng nói với bọn họ rằng cô bị nhốt ở đây, giả vờ như cô là một người bình thường đi."
Nói xong, Mạnh Dĩ Lam xoay người ra cửa, lại bị Bạch Tử phía sau túm tay áo: "Thạch Lỗi, hắn không đáng tin cậy."
"Mạnh tiểu thư?" Ngoài cửa lại có một giọng nói trầm thấp vang lên.
Mạnh Dĩ Lam quay người, ánh mắt lạnh lùng trở lại: "Tôi đã nói với cô rồi, không liên quan gì đến cô."
Sau đó quay đầu mở cửa.
Thạch Lỗi đi vào cửa với vẻ mặt lo lắng: "Mạnh tiểu thư, chúng ta cần nói chuyện."
Mạnh Dĩ Lam quay đầu nhìn Bạch Tử đang tự giác bước ra ngoài. Cánh cửa phía sau vội vàng đóng lại, nhưng Bạch Tử cũng không quan tâm, lúc quay lại phòng thí nghiệm, cô lập tức bị Hoa tỷ đang nhai kẹo cao su xem xét từ đầu đến chân, cuối cùng Hoa tỷ cũng nhìn về phía chân trần của Bạch Tử, nhướng mày hỏi: "Lạnh không?"
Bạch Tử không trả lời, chỉ đi đến bên tường, đứng như cũ.
Hoa tỷ trợn mắt: "Mặc quần áo tồi tàn lại còn không có giày, tôi thực sự nghi ngờ cô không phải người."
Hai chữ "không phải người" khiến Bạch Tử nhớ đến lời Mạnh Dĩ Lam vừa bảo cô "giả vờ làm người bình thường." Cô nhìn xuống chân mình, sau đó quay người đi ra ngoài.
Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng nếu là Mạnh Dĩ Lam yêu cầu, Bạch Tử sẽ làm.
Hoa tỷ nhìn bóng lưng Bạch Tử, nhướng mày, khẽ nhổ nước bọt.
Bạch Tử phớt lờ sự khiêu khích của Hoa tỷ và rời khỏi phòng thí nghiệm. Cô nhớ đến kẻ suýt giết chết Phì Thu - tên dị nhân, dưới chân anh ta mang một đôi bốt đen rất ấm áp, nếu Bạch Tử mang chúng vào thì trông cô sẽ rất "bình thường".
Không cần ánh sáng, Bạch Tử dễ dàng đi qua hành lang tối tăm, đi tới cánh cửa nơi xác chết bị bỏ lại. Mở cửa ra, cô nhìn thấy ngay "thi thể" nằm trong góc. Bạch Tử đi tới, ngồi xổm xuống, nhanh chóng cởi đôi bốt đen ra, xỏ vào chân, may mắn là đôi giày này chỉ hơi to một chút, không cản trở việc đi lại.
Bạch Tử vừa xỏ giày xong, đang định rời đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng thở dốc nhẹ.
Bạch Tử quay người nhìn thi thể bất động, một lúc sau mới chậm rãi đến gần, ngồi xổm xuống. Trong vô số vết thương thối rữa, Bạch Tử cố gắng xác định diện mạo người đó, nhưng vì đường nét trên khuôn mặt đã bị bao phủ bởi mủ hôi thối từ vết thương chảy ra, Bạch Tử thậm chí còn không thể tìm thấy vị trí của mũi. Cô lập tức phát hiện cái miệng hơi hé mở - tiếng thở hổn hển vừa rồi hình như phát ra từ đây.
Bạch Tử nhướng mày, cô nghi ngờ thính giác của mình có vấn đề, bởi vì giữa lông mày của người đàn ông rõ ràng có một vết thương do đạn bắn - loại vết thương này do một phát đạn có thể giết người tạo ra. Lúc này Bạch Tử nhìn thấy đôi môi kia run lên, sau một khắc, trong miệng hắn phát ra tiếng thở hổn hển, giống như một cánh cửa sắt rỉ sét đang từ từ đóng lại.
Sau đó, đôi mắt vốn đang nhắm bỗng nhiên mở ra.
Chú thích:
Tiêu đề chương là "Bị ám ảnh", có thể nói là mình dịch ra từ từ tiếng trung đồng nghĩa với obsessed á mọi người. Bé Bạch Tử vì một nguyên nhân nào đó mà tác giả chưa nói, đã rất "Be obsessed with Mạnh Dĩ Lam" từ lâu á:)) Thể loại bạch nguyệt quang nên cứ là từ từ thưởng thức nha mọi người:3
—
Lời của tác giả:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi quyết định về sau mỗi chương truyện, đều dành tặng mọi người một câu "chicken soup", cổ vũ bản thân, cũng cổ vũ mọi người.
Hôm nay canh gà trích lời:
Cái gọi là "tự tin" có nghĩa là bạn vẫn dũng cảm bước ra khi không có con đường, mà là để con đường sẽ tự động hình thành dưới chân bạn.
—
Lời của editor:
ahuhu đọc lại mấy chương đầu này và edit kỹ hơn tự dưng thấy thương Bạch Tử quá, *ôm ôm* em, cùng là con gái nhưng thấy bé chịu nhiều đau đớn quá. Tuy tính cách có hơi lầm lì nhưng được cái ẻm hông có drama, hông có để ý giận dỗi gì. Thích điểm này của ẻm.
Mặc dù lúc này đối phương vô cùng chật vật, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn nhận ra nụ cười vụng về đó.
"Bạch Tử?" Người đàn ông tóc vuốt bước tới, tháo kính nhìn xuyên đêm ra.
Bạch Tử nheo mắt nhìn đối phương.
Cô nhớ người đàn ông này tên là Thạch Lỗi, có lẽ khoảng ba mươi tuổi, từng là thám tử tư được Mạnh Dĩ Lam thuê. Nửa tháng trước khi Bạch Tử bị cắn, cô đã gặp Thạch Lỗi ở bến tàu thành phố, ngày hôm đó Bạch Tử đã làm "việc đó" khiến Mạnh Dĩ Lam cho rằng mình là kẻ điên - cô đã đem cái gọi là "tài liệu quan trọng" mà Thạch Lỗi định giao cho Mạnh Dĩ Lam quăng xuống biển.
Nhìn thấy Bạch Tử, Thạch Lỗi liền cảm thấy cổ tay đau âm ỉ, lúc hai người giằng co ở bến tàu, Bạch Tử trong lúc cấp bách đã cắn cổ tay trái của Thạch Lỗi, vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương, cổ tay hắn ta vẫn còn đó dấu răng để lại.
Thạch Lỗi cảnh giác nhìn Bạch Tử: "Sao ngươi lại tới đây?"
Không đợi Bạch Tử trả lời, cô gái tóc ngắn lạnh lùng hỏi: "Này, cô từng bị cắn à?"
Bạch Tử nhìn người phụ nữ tóc ngắn nhưng không trả lời, ngoại trừ mỉm cười với Mạnh Dĩ Lam, cô luôn có thái độ lạnh lùng và thờ ơ với tất cả mọi người - cả trước đây lẫn bây giờ.
Cô gái tóc ngắn lại giơ súng về phía Bạch Tử một cách không khách khí, Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng lên tiếng: "Tôi biết cô ấy." Sau đó cô quay người, hơi che họng súng giúp Bạch Tử.
Hành động của Mạnh Dĩ Lam khiến Bạch Tử sửng sốt trong giây lát, nhưng cô gái tóc ngắn vẫn không bỏ súng xuống: "Sao cô biết cô ấy không bị cắn?"
"Nếu là người biến dị" Mạnh Dĩ Lam nhướng mày, "Tôi sẽ bắn cô ấy."
Khí thế của cô gái tóc ngắn dường như bị thái độ của Mạnh Dĩ Lam đè nén, cô mở miệng nhưng không thể nói được gì, người đàn ông vạm vỡ phía sau ngắt lời: "Các vị nghĩ ở đây đang mở party à?"
So với sự náo nhiệt ở bên này, người đàn ông đội mũ quân đội cầm gậy bóng chày ngồi xổm xuống khá bình tĩnh, nhìn "người biến dị" đang nằm trên mặt đất. Hắn ta lật chiếc áo sơ mi mà dị nhân đang mặc lên, nhếch môi khi nhìn thấy con số màu xanh lam in trên đó: "Chết tiệt, không phải."
Người đàn ông cao to bước tới trước mặt Mạnh Dĩ Lam, giơ tay đè xuống khẩu súng trong tay cô gái tóc ngắn: "Cô Mạnh, nếu cô nhất quyết cho người ngoài vào, có chuyện gì xảy ra chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm." Hắn quay lại và nói người đội mũ quân đội: "A Bản, giải quyết chuyện này nhanh đi, chúng ta không thể ở lại lâu được."
Tên mập vẫn ngồi dưới đất ngơ ngác, vẻ mặt kinh hãi, cô gái tóc ngắn giơ chân đá hắn, lúc này hắn mới tỉnh táo lại, hắn thở hổn hển, lau mồ hôi trên đầu, hắn cùng với người đội mũ quân đội tên A Bản đem "xác chết" trên đất kéo đến căn phòng trống bên cạnh, sau đó cẩn thận đóng cửa lại.
Người đàn ông cao to giơ tay nhìn đồng hồ rồi lại ra lệnh: "Đã gần bốn giờ chiều, A Bản và Phì Thu sẽ cùng tôi xuống dưới, chúng tôi sẽ cố gắng giải quyết trong vòng nửa giờ, những người khác ở lại đây." Hắn nhìn người phụ nữ tóc ngắn nói: "Hoa tỷ, nếu cần thiết hãy dùng bộ đàm để liên lạc."
Người đàn ông béo được gọi là "Phì Thu" nghe thấy sự sắp xếp này, lập tức tỏ ra kinh hoàng, như thể hắn vẫn chưa kịp phục hồi sau cuộc trốn thoát trong gang tấc vừa rồi: "Tôi? Mã thúc..."
Chưa kịp nói xong, A Bản đã đặt gậy bóng chày vào tay Phì Thu, sau đó từ trong túi quần lấy ra một chiếc máy nhỏ, mở bản đồ điện tử rồi đi về phía cầu thang mà không nói một lời. Phì Thu thấy vậy, vội quay lại nhìn Hoa tỷ, nhưng người này lại nở một nụ cười trêu chọc hắn, cũng không có ý định nói đỡ, Phì Thu chỉ có thể miễn cưỡng đi theo phía sau Mã thúc mạnh mẽ cao to.
Chẳng bao lâu, trong phòng thí nghiệm còn lại bốn người.
Bầu không khí có chút xấu hổ, sau khi Thạch Lỗi cất mắt kính nhìn xuyên đêm vào trong túi, hắn dùng ánh mắt không thiện cảm nhìn Bạch Tử, nhưng cũng không lên tiếng, Mạnh Dĩ Lam đứng ở cửa, hai tay khoanh trước ngực, mím chặt môi dưới, như thể đang rối rắm suy nghĩ điều gì đó. Hoa tỷ không khách sáo chút nào, cô dựng thẳng chiếc ghế văn phòng đã ngã dưới đất lên, sau khi ngồi xuống, cô gác chân lên bàn. Bạch Tử, người bình tĩnh nhất, hai tay đút vào túi quần, đứng dựa vào tường đối diện với Mạnh Dĩ Lam.
Mạnh Dĩ Lam ngước mắt nhìn về phía Bạch Tử.
Kể từ ngày cô bị bắt đi, mọi thứ đảo lộn.
Những ngày vừa qua, thỉnh thoảng Mạnh Dĩ Lam vẫn mơ thấy Bạch Tử, trong lòng cô dường như bị một loại cảm giác tội lỗi không cách nào bù đắp kéo lại. Mạnh Dĩ Lam từng nhờ người điều tra tung tích của Bạch Tử nhưng không có tin tức gì, bất đắc dĩ, cô chỉ có thể tạm thời gác lại việc này... cô còn có người quan trọng hơn cần cứu.
Nhưng bây giờ, người quan trọng vẫn chưa được giải cứu mà lại gặp lại Bạch Tử, hơn nữa, Mạnh Dĩ Lam rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng sự chán ghét mãnh liệt mà cô dành cho "người điên" này, dường như đã biến mất, thậm chí ngay lúc cô nhận ra đối phương, trong lòng cô lại có chút cảm giác vui mừng.
Ánh mắt Mạnh Dĩ Lam rơi vào chiếc áo sơ mi dính máu của Bạch Tử.
Lúc này Bạch Tử ngẩng đầu nhìn Mạnh Dĩ Lam.
Ánh mắt hai người chạm nhau, một lúc sau, Mạnh Dĩ Lam hơi không tự nhiên mà cúi đầu, lục lọi trong túi hành lý tìm thứ gì đó: "Tôi có quần áo sạch ở đây, cô thay đi."
Thạch Lỗi và Hoa tỷ đồng loạt quay đầu nhìn áo sơ mi của Bạch Tử, bẩn thỉu như vừa mới ra khỏi lò mổ.
Sau khi nhận ra ánh mắt dò xét của hai người đang nhìn Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam trực tiếp xách túi xách của mình, nắm lấy ống tay áo Bạch Tử, bước nhanh đến căn phòng trống bên cạnh.
"Mã thúc nói," Hoa tỷ nhét một miếng kẹo cao su vào miệng, "nếu có chuyện gì xảy ra, chúng tôi không chịu trách nhiệm."
"Được rồi," Thạch Lỗi liếc nhìn Hoa tỷ, vẻ mặt khó chịu nhìn hai người rời đi, "Chắc không có việc gì đâu mà."
Bạch Tử bị kéo vào một căn phòng trống, ngơ ngác nhìn Mạnh Dĩ Lam, cô thất thần nhớ lại trước kia đối phương đã từng tận lực tránh né mình ra sao, khi vừa định thần lại, cánh cửa phía sau đã bị Mạnh Dĩ Lam đóng lại.
Trong bóng tối, Mạnh Dĩ Lam bật đèn pin, lấy nước, khăn tắm và quần áo sạch từ trong túi ra nhét vào tay Bạch Tử, sau đó quay người lại.
Bạch Tử nhìn bóng lưng Mạnh Dĩ Lam, một lúc sau mới ôm bộ quần áo sạch sẽ kẹp vào giữa hai chân, cởi áo sơ mi đầy máu ra.
Nghe thấy tiếng xào xạc nhẹ nhàng từ phía sau, Mạnh Dĩ Lam đột nhiên lại lên tiếng: "Tôi... tôi tưởng cô..."
Nhìn thấy đối phương do dự, Bạch Tử nói: "Tưởng rằng tôi cùng zombie giống nhau phải không?"
"Cô, giọng nói của cô..." Mạnh Dĩ Lam sửng sốt.
"Tôi hiện tại không còn nói lắp." Bạch Tử gật đầu.
Cảnh tượng này có chút buồn cười, rõ ràng ban đầu Bạch Tử mới là người bị tật nói lắp trầm trọng, nhưng bây giờ thì hoàn toàn ngược lại, Mạnh Dĩ Lam cảm thấy hơi bất an và bứt rứt, nhưng Bạch Tử lại bình tĩnh nhìn nội y sạch sẽ trong tay cô - đối với cô mà nói kích thước thế này quá lớn.
Cuối cùng Bạch Tử cởi nội y cũ ra, mặc vào một chiếc áo len dày. So với Mạnh Dĩ Lam, vòng một của Bạch Tử có thể nói là bé hơn đi, hơn nữa dạo này cô sụt cân rất nhiều, cho dù không mặc nội y cũng không thấy có gì khác biệt.
Mạnh Dĩ Lam nghiêm túc sửa lại: "Không phải zombie, là "người biến dị", sau đó ho nhẹ một tiếng, "một năm nay, cô..."
"Một năm?" Bạch Tử ngừng động tác cởi quần, "Mới có một năm thôi à?"
Sự tra tấn mà cô phải chịu đựng ở đây khiến Bạch Tử cảm thấy như mình đã sống hàng trăm kiếp.
"Mới có một năm mà cả thế giới...đều đã thay đổi," Mạnh Dĩ Lam dường như nhớ ra điều gì đó, trầm giọng hỏi: "Cô không biết chút nào sao?"
Bạch Tử không trả lời, chỉ cúi đầu mặc quần jean vào, vì chân Mạnh Dĩ Lam dài hơn nên cô phải khom người xắn ống quần lên.
"Bạch Tử?" Mạnh Dĩ Lam khó hiểu nghiêng đầu.
Bạch Tử vừa thay quần áo xong, bị tiếng gọi nhẹ nhàng làm cho ngây ngốc, một năm này, chỉ cần nhìn từ phía sau cũng có thể cảm nhận được Mạnh Dĩ Lam gầy đi rất nhiều, gương mặt vốn thanh tú không tì vết, nay đã hiện lên nét mệt mỏi không thể nào ẩn giấu được.
Cô tưởng sẽ không bao giờ gặp lại người con gái mà cô đã si mê gần mười năm này, nhưng giờ đây, hai người lại trò chuyện như những người bạn cũ đã xa cách nhiều năm.
Tất nhiên, Bạch Tử không nghĩ rằng Mạnh Dĩ Lam sẽ có ấn tượng tốt vì cô đã giải cứu nàng vào một năm trước, cùng lắm là cảm giác áy náy đã khiến Mạnh Dĩ Lam tạm thời buông bỏ "sự chán ghét" đối với cô mà thôi.
"Mặc cảm tự ti" này đã ở bên Bạch Tử từ khi cô mới sinh ra, cô biết rằng vì ngoại hình và sức khỏe của mình nên cô sẽ luôn là người bị từ chối và lãng quên, vì vậy Bạch Tử luôn cho rằng Mạnh Dĩ Lam không thể nào yêu mình, cô cũng không nghĩ xa vời Mạnh Dĩ Lam sẽ yêu mình, nói chính xác hơn là Bạch Tử "chưa bao giờ hy vọng" đối phương sẽ yêu cô.
Hơn nữa, trái tim của Mạnh Dĩ Lam từ lâu đã bị một người đàn ông tên là "Lâm Khúc Vi" chiếm giữ.
"Sau khi tỉnh lại," Bạch Tử cuối cùng cũng lên tiếng, "Tôi đã bị nhốt ở đây."
"Bị nhốt đến bây giờ?" Mạnh Dĩ Lam nhíu mày, "Bọn họ đã làm gì cô? Sức khỏe của cô thế nào rồi?"
Bạch Tử bỏ qua câu hỏi đầu tiên: "Có vẻ vẫn ổn đi."
Tình trạng sức khoẻ của cô ấy không những ổn mà còn thay đổi hoàn toàn - bệnh quáng gà của cô ấy đã được chữa khỏi, khả năng quan sát được nâng cao đáng kể, cô ấy cũng không còn nói lắp nữa.
Cảm giác được Bạch Tử ngừng động tác, Mạnh Dĩ Lam quay người, chiếu đèn pin vào người đối diện. Người này gầy hơn trước quá nhiều, chiếc áo len cô mặc trên người có cảm giác giống như một đứa trẻ đang mặc quần áo của người lớn, nhưng có vẻ tinh thần cô rất tốt, sau khi lau mặt sạch sẽ, với mái tóc húi cua gọn gàng, cô trông như một người trẻ tuổi đơn thuần chưa có nhiều kinh nghiệm.
Một năm nay, không chỉ thế giới đã thay đổi, mà cả cô gái mà cô từng coi là "người điên" này dường như cũng hoàn toàn khác cả về khí chất lẫn ngoại hình.
Mạnh Dĩ Lam cúi đầu nhìn đôi chân trần của Bạch Tử, lập tức nhíu mài lại: "Tôi không mang thêm giày."
"Không sao đâu." Bạch Tử không hề cảm thấy lạnh, lúc này cơ thể cô đang ở trạng thái cực kỳ thoải mái.
Lúc này Mạnh Dĩ Lam mới ý thức được có điều gì đó không ổn, cô vô thức nắm lấy tay Bạch Tử, lòng bàn tay của người vừa rồi chỉ mặc quần áo mỏng manh thực sự vô cùng ấm áp.
"Cô bị sốt à?" Mạnh Dĩ Lam nhíu mày.
Bạch Tử lắc đầu.
Mạnh Dĩ Lam vén tay áo Bạch Tử lên, chạm vào cánh tay cũng nóng bừng, sau đó cô nhìn thấy vết cắn trên khuỷu tay đối phương - đó là vết cắn do Bạch Tử bảo vệ mình mà bị cắn vào một năm trước.
Mạnh Dĩ Lam tựa hồ nghĩ đến cái gì, vội vàng kéo tay áo xuống, sau đó tiến tới nói nhỏ vào tai Bạch Tử: "Đừng để bọn họ biết cô bị cắn."
Không đợi Bạch Tử đồng ý, Mạnh Dĩ Lam liền nhét bộ quần áo bẩn mà đối phương vừa cởi ra, bỏ vào trong túi: "Lát nữa tôi sẽ hỏi bọn họ xem bọn họ có mang thêm giày không, chúng ta còn phải đi bộ rất lâu mới về được chỗ lều trại."
Bạch Tử nghi ngờ hỏi: "Tôi đi cùng các người?"
"Đúng vậy," Mạnh Dĩ Lam không biết vì sao có chút xấu hổ, "Chỉ tạm thời thôi. Sau khi đến nơi an toàn, cô có thể quyết định nơi tiếp theo sẽ đi."
"Sao cô lại tới đây?" Bạch Tử lại hỏi.
Mạnh Dĩ Lam sững sờ, sắc mặt đột nhiên trở nên cứng đờ.
Nhưng Bạch Tử lại không nhận ra nàng ấy đang khó xử: "Là vì Lâm Khúc Vi sao?"
Lâm Khúc Vi - học trưởng và cũng là cộng sự của Mạnh Dĩ Lam, đồng thời là người quan trọng nhất trong trái tim Mạnh Dĩ Lam, ba năm trước, anh ta bị bắt tù vì nghi ngờ có liên quan đến một vụ án tham nhũng chấn động cả nước.
"Không liên quan tới cô." Mạnh Dĩ Lam không cách nào kiếm chế, sắc mặt lạnh lùng nói.
Bạch Tử vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không có bất kỳ tâm tình dao động nào vì lời nói của đối phương thờ ơ.
Hai người bế tắc hồi lâu, Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng dịu lại thái độ: "Thực xin lỗi."
Đây là lần đầu tiên Bạch Tử nghe được Mạnh Dĩ Lam buông xuống tự ái và nói xin lỗi chính mình, Bạch Tử sửng sốt trong giây lát.
Mạnh Dĩ Lam hít một hơi: "Lúc đó, cô đã vì tôi..."
Cô chưa kịp nói xong thì Bạch Tử đã cắt ngang: "Đó là tôi tự nguyện, không liên quan gì đến cô."
Cùng là nói "Không liên quan gì đến cô", nhưng không giống như Mạnh Dĩ Lam lãnh đạm, lúc này Bạch Tử khoé môi cong lên, ánh mắt dịu dàng.
Mạnh Dĩ Lam nhớ lại, Bạch Tử cũng từng nhìn cô với ánh mắt như vậy, vào ngày đầu tiên họ gặp nhau ở phòng tập. Lúc đầu, Mạnh Dĩ Lam còn tưởng rằng cô và Bạch Tử sẽ hiếm hoi trở thành bạn bè, nhưng thời gian trôi qua, cô có thể cảm nhận rõ ràng Bạch Tử - người dường như thờ ơ với mọi thứ xung quanh, duy chỉ rất quan tâm đến bản thân cô. Có lẽ đó không chỉ là vấn đề quan tâm mà là "nỗi ám ảnh" sẵn sàng hy sinh tất cả vì bản thân mình. Nhưng loại "ám ảnh" này cũng vừa phải, Bạch Tử chưa bao giờ bày tỏ tình yêu của mình một cách rõ ràng chứ đừng nói đến việc mang đến cho Mạnh Dĩ Lam bất kỳ cảm giác ép buộc nào.
Phải đến khi Bạch Tử đẩy Thạch Lỗi xuống biển, cùng với "bằng chứng quan trọng" có thể cứu Lâm Khúc Vi khỏi nhà giam, Mạnh Dĩ Lam mới quyết định đoạn tuyệt hoàn toàn với Bạch Tử.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
"Mạnh tiểu thư, chúng ta cần nói chuyện." Đó là giọng nói của Thạch Lỗi.
Mạnh Dĩ Lam không có trả lời ngay, cô hạ giọng, ghé vào tai Bạch Tử nói: "Đừng nói với bọn họ rằng cô bị nhốt ở đây, giả vờ như cô là một người bình thường đi."
Nói xong, Mạnh Dĩ Lam xoay người ra cửa, lại bị Bạch Tử phía sau túm tay áo: "Thạch Lỗi, hắn không đáng tin cậy."
"Mạnh tiểu thư?" Ngoài cửa lại có một giọng nói trầm thấp vang lên.
Mạnh Dĩ Lam quay người, ánh mắt lạnh lùng trở lại: "Tôi đã nói với cô rồi, không liên quan gì đến cô."
Sau đó quay đầu mở cửa.
Thạch Lỗi đi vào cửa với vẻ mặt lo lắng: "Mạnh tiểu thư, chúng ta cần nói chuyện."
Mạnh Dĩ Lam quay đầu nhìn Bạch Tử đang tự giác bước ra ngoài. Cánh cửa phía sau vội vàng đóng lại, nhưng Bạch Tử cũng không quan tâm, lúc quay lại phòng thí nghiệm, cô lập tức bị Hoa tỷ đang nhai kẹo cao su xem xét từ đầu đến chân, cuối cùng Hoa tỷ cũng nhìn về phía chân trần của Bạch Tử, nhướng mày hỏi: "Lạnh không?"
Bạch Tử không trả lời, chỉ đi đến bên tường, đứng như cũ.
Hoa tỷ trợn mắt: "Mặc quần áo tồi tàn lại còn không có giày, tôi thực sự nghi ngờ cô không phải người."
Hai chữ "không phải người" khiến Bạch Tử nhớ đến lời Mạnh Dĩ Lam vừa bảo cô "giả vờ làm người bình thường." Cô nhìn xuống chân mình, sau đó quay người đi ra ngoài.
Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng nếu là Mạnh Dĩ Lam yêu cầu, Bạch Tử sẽ làm.
Hoa tỷ nhìn bóng lưng Bạch Tử, nhướng mày, khẽ nhổ nước bọt.
Bạch Tử phớt lờ sự khiêu khích của Hoa tỷ và rời khỏi phòng thí nghiệm. Cô nhớ đến kẻ suýt giết chết Phì Thu - tên dị nhân, dưới chân anh ta mang một đôi bốt đen rất ấm áp, nếu Bạch Tử mang chúng vào thì trông cô sẽ rất "bình thường".
Không cần ánh sáng, Bạch Tử dễ dàng đi qua hành lang tối tăm, đi tới cánh cửa nơi xác chết bị bỏ lại. Mở cửa ra, cô nhìn thấy ngay "thi thể" nằm trong góc. Bạch Tử đi tới, ngồi xổm xuống, nhanh chóng cởi đôi bốt đen ra, xỏ vào chân, may mắn là đôi giày này chỉ hơi to một chút, không cản trở việc đi lại.
Bạch Tử vừa xỏ giày xong, đang định rời đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng thở dốc nhẹ.
Bạch Tử quay người nhìn thi thể bất động, một lúc sau mới chậm rãi đến gần, ngồi xổm xuống. Trong vô số vết thương thối rữa, Bạch Tử cố gắng xác định diện mạo người đó, nhưng vì đường nét trên khuôn mặt đã bị bao phủ bởi mủ hôi thối từ vết thương chảy ra, Bạch Tử thậm chí còn không thể tìm thấy vị trí của mũi. Cô lập tức phát hiện cái miệng hơi hé mở - tiếng thở hổn hển vừa rồi hình như phát ra từ đây.
Bạch Tử nhướng mày, cô nghi ngờ thính giác của mình có vấn đề, bởi vì giữa lông mày của người đàn ông rõ ràng có một vết thương do đạn bắn - loại vết thương này do một phát đạn có thể giết người tạo ra. Lúc này Bạch Tử nhìn thấy đôi môi kia run lên, sau một khắc, trong miệng hắn phát ra tiếng thở hổn hển, giống như một cánh cửa sắt rỉ sét đang từ từ đóng lại.
Sau đó, đôi mắt vốn đang nhắm bỗng nhiên mở ra.
Chú thích:
Tiêu đề chương là "Bị ám ảnh", có thể nói là mình dịch ra từ từ tiếng trung đồng nghĩa với obsessed á mọi người. Bé Bạch Tử vì một nguyên nhân nào đó mà tác giả chưa nói, đã rất "Be obsessed with Mạnh Dĩ Lam" từ lâu á:)) Thể loại bạch nguyệt quang nên cứ là từ từ thưởng thức nha mọi người:3
—
Lời của tác giả:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi quyết định về sau mỗi chương truyện, đều dành tặng mọi người một câu "chicken soup", cổ vũ bản thân, cũng cổ vũ mọi người.
Hôm nay canh gà trích lời:
Cái gọi là "tự tin" có nghĩa là bạn vẫn dũng cảm bước ra khi không có con đường, mà là để con đường sẽ tự động hình thành dưới chân bạn.
—
Lời của editor:
ahuhu đọc lại mấy chương đầu này và edit kỹ hơn tự dưng thấy thương Bạch Tử quá, *ôm ôm* em, cùng là con gái nhưng thấy bé chịu nhiều đau đớn quá. Tuy tính cách có hơi lầm lì nhưng được cái ẻm hông có drama, hông có để ý giận dỗi gì. Thích điểm này của ẻm.
/113
|