"Có phải trùng tên không?" Bạch Tử không quá xác định hỏi, trong giọng nói lại có chút vui mừng không giấu được.
Mạnh Dĩ Lam nhìn khóe miệng Bạch Tử hơi cong lên, cô buông bàn tay đang định mở tủ đầu giường ra: "Cha cô là..."
"Giảng viên ngành sinh vật học ở trường đại học," Bạch Tử nói, "Nhưng ông ấy đã từ chức từ khi tôi học cấp hai rồi."
Mạnh Dĩ Lam lấy lại tập tài liệu, xem qua nội dung: "Bài viết này có lẽ nói về điều kiện sống của các loại sinh vật cổ đại." Cô lại nhìn Bạch Tử nói: "Thời kỳ chủ yếu mà nó nói đến là 'Trời tối kỷ '."
Nghe tới ba chữ này, Bạch Tử nói: "Tôi vừa xem tài liệu, đúng lúc cũng đề cập đến chuyện này."
"Hầu như tất cả tài liệu trong phòng làm việc đó, đều có liên quan đến 'Trời tối kỷ'." Mạnh Dĩ Lam nói, cúi đầu xuống tiếp tục đọc.
"Thời kỳ cổ đại này, được gọi là 'Trời tối kỷ', nhưng nó chưa bao giờ được công nhận, do còn thiếu nhiều bằng chứng chứng minh nó thực sự tồn tại.
Tuy nhiên, một số nhà khoa học từng nghiên cứu về 'Trời tối kỷ' khẳng định rằng nó có tồn tại và tin rằng trong suốt lịch sử, 'Trời tối kỷ' và 'Hàn Vũ kỷ' cũng như các thời đại khác nhau, đều có những đặc điểm giống với trái đất ngày nay.
Vào thời điểm đó, ánh sáng mặt trời đã biến mất hoàn toàn, nhưng nguyên nhân chính xác vẫn chưa được xác định.
Trái đất hoàn toàn chìm trong bóng tối, không phân biệt ngày và đêm, nhiệt độ giảm mạnh, toàn bộ khu vực đều bị bao phủ bởi băng tuyết, hầu hết các giống loài từng sinh tồn ở thời kỳ 'Trời tối kỷ' dần dần bị tuyệt chủng.
Nhưng đồng thời, các loài mới cũng xuất hiện.
Ở trong thế giới tự nhiên, cuộc sống là một vòng tuần hoàn vĩnh cửu.
Vào cuối thời kỳ "Trời tối kỷ", những giống loài mới này cũng sẽ dần bị loại bỏ do sự quay trở lại của ánh sáng mặt trời, môi trường trái đất sẽ trở lại trạng thái ban đầu, ngày và đêm xuất hiện trở lại, nhưng chắc phải hàng trăm triệu năm sau."
"Nếu những gì trong tài liệu này viết là sự thật," Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng nói, "Chúng ta hiện tại hẳn là đã tiến vào một thời đại gọi là 'Trời tối kỷ'."
Bạch Tử suy nghĩ vài giây rồi hỏi: "Nói cách khác, cha tôi... Và một số người đã sớm mong đợi mặt trời sẽ đột nhiên 'biến mất'?"
Mạnh Dĩ Lam nhướn mày: "Tôi chưa bao giờ nghe nói tới cái tên 'Trời tối kỷ' này."
"Cô cảm thấy," Bạch Tử lại hỏi, "Có phải là có người hoặc tổ chức nào đó cố ý che giấu?"
Mạnh Dĩ Lam dừng một chút, sau đó lắc đầu: "Tôi không biết."
Khi Lâm Khúc Vi vừa mới bị bắt đi, Mạnh Dĩ Lam đã từ bỏ mọi công việc của mình để lo đi thu thập bằng chứng cứu Lâm Khúc Vi.
Những năm đó, Mạnh Dĩ Lam biết rất ít về sự phát triển của xã hội và thế giới nói chung, cũng không có hứng thú tìm hiểu những thứ không liên quan đến vụ của Lâm Khúc Vi, khi đó cô gần như hoàn toàn mất liên kết với xã hội.
Sau khi bôn ba vài năm, Mạnh Dĩ Lam lần nữa tìm được công việc mới, nhưng cô chỉ là một giám đốc điều hành bình thường, không còn địa vị như khi còn ở tuyến đầu của ngành truyền thông.
Trong khoảng thời gian này, Mạnh Dĩ Lam chưa từng nghe nói đến "Trời tối kỷ" hay bất cứ điều gì liên quan đến nó.
Tuy nhiên, Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử đã từng chụp chung qua một tấm ảnh cũ. Điều này có nghĩa là hai người đã quen biết nhau từ lâu, mà cha của Bạch Tử cũng đã từng viết bài liên quan đến "Trời tối kỷ".
Ngoài ra, Mạnh Dĩ Lam còn giao cho tiến sĩ Ngô giữ giúp mình thứ gì đó, mà bản thân tiến sĩ Ngô cũng đã nghiên cứu rất nhiều về "Trời tối kỷ".
Nhưng mà tất cả những điều này đều bị Mạnh Dĩ Lam hoàn toàn quên hết, tựa như là do ai đó cố ý sắp đặt.
Nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam cau mày, Bạch Tử hỏi: "Đau bụng?"
Suy nghĩ của Mạnh Dĩ Lam lập tức bị gián đoạn, cô nhìn Bạch Tử: "Nếu 'Trời tối kỷ' thực sự tồn tại, như vậy những ngày không có ánh sáng mặt trời như bây giờ, sẽ kéo dài hàng ngàn thậm chí hàng triệu năm."
Bạch Tử có chút giật mình.
"Nhân loại sẽ rất nhanh tuyệt chủng." Mạnh Dĩ Lam thì thầm, như thể đang nói điều gì đó cực kỳ đáng sợ.
Nhưng Bạch Tử tựa hồ lại quan tâm đến chuyện khác nhiều hơn: "Vậy là chúng ta không bao giờ có thể nhìn thấy mặt trời nữa sao?"
Mạnh Dĩ Lam nhướn mày: "Trừ phi cô có thể sống sót đến cuối thời đại Trời tối kỷ."
Vừa dứt lời, đột nhiên từ bên ngoài toà chung cư phát ra một tiếng nổ dữ dội.
Thoáng chốc ngọn lửa bùng lên bầu trời, toàn bộ phòng ngủ sáng rực như ban ngày.
Gần như cùng lúc đó, Bạch Tử xoay người ôm chặt Mạnh Dĩ Lam, chưa đầy nửa giây đã lăn xuống đất, trốn dưới gầm giường.
Mao Mao đang ngủ ở phòng khách lập tức nhảy vào phòng ngủ, ôm chặt lấy chân Bạch Tử, nằm dưới sàn run rẩy.
Ngoài ra còn có thêm một tiếng nổ chói tai khác bên ngoài, nhưng trừ tiếng nổ đó ra, tai nạn bất ngờ này dường như không có tác động nào đáng kể đến căn hộ nơi họ đang ở.
Sau hai tiếng nổ lớn, bên ngoài tràn ngập tiếng gầm rú của xe cộ và tiếng la hét hoảng loạn của người dân.
Chẳng bao lâu, chiếc loa gần đó phát ra âm thanh giống như tiếng còi giới nghiêm mỗi sáng tối, nhưng nhịp điệu và độ dài của nó rất khác nhau.
Bạch Tử đang trốn dưới gầm giường không dám hành động thiếu suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc đem Mạnh Dĩ Lam bảo hộ ở dưới thân mình, dây thần kinh trong đầu cô hoàn toàn căng thẳng, cô toàn lực chú ý đến mọi động tĩnh bên ngoài căn phòng.
Về phần Mạnh Dĩ Lam, ngoài việc sợ hãi ban đầu vì vụ nổ, cô còn tập trung toàn bộ sự chú ý vào Bạch Tử, người đang đè lên mình.
Trong suốt quá trình lăn xuống dưới giường, Mạnh Dĩ Lam không hề cảm thấy thân thể đau nhức chút nào, trước mắt lúc này là một mảng đen kịt.
Cô không biết Bạch Tử bằng cách nào làm được.
Mà bây giờ, mặc dù hai người cực kỳ thân thiết, nhưng cơ thể lại không hề chạm vào nhau.
Bạch Tử dường như rất biết cách bảo vệ Mạnh Dĩ Lam tốt, điều khiển các chuyển động khác nhau rất chính xác.
Rất nhanh, xung quanh dần dần trở lại yên tĩnh, tiếng ô tô gầm rú hay tiếng la hét của người dân dần dần tiêu tán, cuối cùng ngay cả tiếng còi trên loa phát thanh cũng dừng lại.
Lúc này hai người mới nhận ra chiếc đèn ngủ lúc nảy vẫn còn mở, đã tắt từ lúc nào - cúp điện rồi.
Nhưng Bạch Tử vẫn như cũ không dám xem nhẹ, Mao Mao vẫn đang run rẩy ôm đùi Bạch Tử.
Thế là Mạnh Dĩ Lam so với vừa rồi, cảm nhận rõ ràng hơn tình cảm mà người đó mang đến cho mình.
Hơi thở giữa hai người lúc đầu còn dây dưa quanh quẩn, nhưng bây giờ dường như đã hòa làm một.
Bạch Tử tuy gầy yếu nhưng nhiệt độ cơ thể lại cao hơn người bình thường rất nhiều, mặc dù hai người cách nhau mấy lớp quần áo, mặc dù gạch lát sàn lạnh thấu xương, nhưng Mạnh Dĩ Lam nằm trong vòng tay Bạch Tử vẫn có thể cảm thấy hơi ấm khác thường, giống như đang ở trong một không gian nhỏ có lò sưởi điện.
Bạch Tử gần như không chút do dự lao về phía cô, tốc độ phản ứng của Bạch Tử không còn có thể đơn giản dùng từ "bản năng" để miêu tả.
Sau khi đột biến, cơ năng của Bạch Tử đã được tăng cường vô cùng, cho nên có phản ứng như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng nếu là một năm trước, khi Bạch Tử vẫn còn là một người bình thường - Mạnh Dĩ Lam gần ba giây đã đưa ra kết luận - đối phương vẫn sẽ liều lĩnh lao tới bảo vệ mình.
Tuy nhiên, cả hai lý do khiến cô ấy vội vã xông lên lại hoàn toàn khác nhau.
Nghĩ đến đây, Mạnh Dĩ Lam không khỏi cau mày, sau đó ma xui quỷ khiến, cô nâng hai tay lên định ôm eo Bạch Tử.
Giống như một loại ma lực nào đó, lúc hai người gần nhau hơn, cơ thể Mạnh Dĩ Lam càng lúc càng nóng lên, khi ôm Bạch Tử, cô thực sự cảm thấy không chỉ mình ôm Bạch Tử, mà còn có cả trái tim của chính mình.
Bởi vì khi cơ thể hai người chạm vào nhau, một dòng nước ấm không biết từ đâu tràn vào trái tim Mạnh Dĩ Lam, khiến toàn thân cô nóng đến mức khó thở, nhưng lại cảm thấy rất thoải mái.
Mạnh Dĩ Lam không tự chủ siết chặt cánh tay lần nữa, cô phát hiện vòng eo của Bạch Tử tuy thon gầy nhưng lại rất săn chắc.
Nhưng cô còn chưa hoàn toàn ôm chặt, Bạch Tử vốn không để ý mình đang bị ôm, đột nhiên buông Mạnh Dĩ Lam ra, lăn sang một bên, cô bước nhanh đến bên cửa sổ lén nhìn ra ngoài, như một sát thủ nhanh nhẹn.
Mao Mao nhảy lên lưng Bạch Tử, trông nó vẫn còn hoảng sợ.
Mạnh Dĩ Lam đang nằm trên sàn đột nhiên bị cái lạnh bao trùm, đầu óc chợt tỉnh táo.
Lúc này tiếng nổ đã ngừng, tiếng còi cũng ngừng, cư dân ở những tầng khác cũng giống như Bạch Tử, đều đang kiểm tra tình hình bên ngoài cửa sổ.
Căn cứ vào tiếng nổ cũng như phương hướng phát ra âm thanh, Bạch Tử suy đoán vị trí xảy ra sự việc có lẽ cách cửa sổ phòng ngủ không xa.
"Việc này đã từng xảy ra hai ba lần rồi," Mạnh Dĩ Lam từ lúc nào đó đứng sau lưng Bạch Tử, bình tĩnh nói: "Chắc là do các băng nhóm chống chính phủ làm."
Thái độ của cô ấy rất bình tĩnh và ôn hòa, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Bạch Tử vẫn như cũ cau mày, khẩn trương nói: "Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ?"
"Vừa rồi tiếng còi đó kêu gọi chúng ta ở trong nhà không được ra ngoài," Mạnh Dĩ Lam nói, "Bây giờ tiếng còi đã dừng, nghĩa là họ đã xử lý mọi việc xong rồi, tình hình chắc hẳn không quá nghiêm trọng."
Nhưng ngay sau đó, Bạch Tử vẫn cảnh giác kéo Mạnh Dĩ Lam cách xa khỏi cửa sổ, nhanh chóng kéo rèm lại rồi đặt cô ngồi xuống giường.
"Cúp điện rồi, tối nay cô ngủ sớm một chút." Ngữ khí Bạch Tử hơi cứng rắn, tựa hồ quên mất thân phận "Trợ lý" của mình, "Nếu có biến tôi sẽ lập tức kêu cô dậy."
Mạnh Dĩ Lam kỳ thật rất phối hợp nằm xuống giường, sau đó lại hỏi: "Cô định ở đâu?"
"Tôi ở phòng khách..." Bạch Tử dừng một chút, dường như cho rằng mình suy nghĩ chưa chu đáo, "Mao Mao và tôi sẽ canh ở cửa phòng ngủ, cô có thể gọi tôi bất cứ lúc nào."
Bạch Tử đang định xoay người đi ra ngoài thì bị Mạnh Dĩ Lam ngăn lại: "Tối nay cô nghỉ ngơi ở đây đi, giường này quá lớn."
Bạch Tử đang định từ chối, lại nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam đột nhiên cau mày ôm bụng, sắc mặt tái nhợt.
Vì thế cô nuốt tất cả những lời định nói vào trong, nhanh chóng đặt lại ấm nước quấn khăn vừa bị ném vào góc giường lên bụng Mạnh Dĩ Lam, sau đó liền lấy chăn quấn chặt người trên giường.
Tiếp đến Bạch Tử cõng Mao Mao đứng ở cửa, do dự một hồi.
Nửa phút sau, cô thở dài - dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên họ ngủ chung giường.
Cuối cùng, Bạch Tử nằm ở bên kia giường, cô áp sát mép giường, cách Mạnh Dĩ Lam gần hai mét.
Mao Mao ngược lại không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, nó gãi gãi mông liền ngã xuống chân giường, uể oải ngáp một cái, ngay sau đó liền ngủ thiếp đi.
Mạnh Dĩ Lam ôm chặt ấm nước trong tay, nằm nghiêng đối diện với Bạch Tử.
Trong bóng tối, cô không nhìn thấy gì cả, ngay cả tiếng hít thở của Bạch Tử cũng không nghe được.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam lại có thể cảm nhận được mùi hương của đối phương, điều này tạo ra một cảm giác an toàn mà chính cô cũng không hề nhận ra.
Có lẽ là vì đang trong thời kỳ kinh nguyệt, sau khi nằm xuống giường Mạnh Dĩ Lam bỗng nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, cũng có thể là do ấm nước trong tay khiến toàn thân cô ấm lên, đêm nay Mạnh Dĩ Lam không còn trằn trọc không ngủ được giống như mấy lúc bị đau bụng trước kia, lúc này cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Bạch Tử ở đầu bên kia vẫn đang nằm thẳng ở mép giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Một lúc lâu sau, sau khi xác định bên ngoài không có động tĩnh gì nữa, cô mới thả lỏng người một chút.
Tuy rằng thân thể Bạch Tử lúc này cứng ngắc, nhưng kỳ thật tâm tình của cô cũng coi như khá tốt - từ lúc nhìn thấy tên cha mình.
Cuối cùng cũng đã tìm thấy một số manh mối.
Cô quay lại nhìn Mạnh Dĩ Lam đang ngủ say, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra tạm thời ở lại cùng Mạnh Dĩ Lam cũng không phải là một quyết định sai lầm, ít nhất dưới sự giúp đỡ của đối phương, kế hoạch của mình cũng có chút tiến triển.
Dù chỉ nhìn thấy tên cha mình, nhưng đã khiến cho cô có cảm giác rất yên tâm.
Bạch Tử cảm thấy mình giống như một vận động viên nhảy dù dày dạn kinh nghiệm, nhảy từ độ cao hàng ngàn mét xuống không trung mà vẫn không hề sợ hãi.
Lúc đầu, sau khi nghe Lão Mao nói rằng cô "mất cha mẹ từ nhỏ", Bạch Tử cảm thấy mình như một thân xác vô hồn, đang rơi dần xuống biển sâu vô tận.
Nhưng bây giờ, mặc dù cũng có cảm giác rơi xuống, nhưng Bạch Tử lại cảm thấy vô cùng thoải mái, như biết mình sẽ đáp xuống an toàn mà không hề lo lắng gì.
Bạch Tử lại thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó quay lưng về phía Mạnh Dĩ Lam, nhắm mắt lại.
Xung quanh lại yên tĩnh như cũ, dường như hai vụ nổ vừa rồi chưa từng xảy ra.
Lúc Mạnh Dĩ Lam tỉnh dậy, trên giường chỉ còn mình cô cùng với Mao Mao vẫn đang ngủ say dưới chân giường.
Cô nhìn đồng hồ một cái, thấy đã quá giờ dỡ bỏ lệnh giới nghiêm.
Mạnh Dĩ Lam cau mày - cô hoàn toàn không nghe thấy tiếng còi dỡ bỏ lệnh giới nghiêm, đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra.
Lúc này, cửa phòng ngủ bị nhẹ nhàng mở ra một khe nhỏ, Bạch Tử lặng lẽ thò đầu vào. Khi phát hiện Mạnh Dĩ Lam ở trên giường đã tỉnh lại, cô hỏi: "Thân thể vẫn ổn chứ?"
Mạnh Dĩ Lam buồn ngủ nhưng vẫn gật đầu.
"Ngủ thêm một lát nữa đi." Bạch Tử nói, "Giờ vẫn còn sớm."
Nói xong cô rụt đầu ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Mao Mao bị Bạch Tử đánh thức, nó không kiên nhẫn trở mình, xuyên qua lớp chăn ôm lấy bắp chân của Mạnh Dĩ Lam cọ cọ, sau đó lại ngủ thiếp đi.
Mạnh Dĩ Lam nằm trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Một cảm giác ấm áp mà trước giờ cô chưa từng trải qua, đang dần dần tràn vào trái tim cô.
Bầu trời ngoài cửa sổ tuy vẫn còn tối đen, nhưng cô dường như cảm nhận được ánh nắng đã hơn một năm không nhìn thấy, đang từ ngoài phòng chiếu rọi vào, dần dần sưởi ấm cơ thể cô.
Sau đó, Mạnh Dĩ Lam vốn không bao giờ ngủ nướng, lúc này lại ngủ thêm một giờ nữa, sau khi rời giường và tắm rửa, vừa ra khỏi phòng tắm cô đã nhìn thấy trên bàn ăn bày đầy đồ ăn đang bốc khói nghi ngút.
Mao Mao ở dưới chân Bạch Tử đang gặm một quả táo, Bạch Tử đưa cho cô một đôi đũa: "Hôm nay ăn bữa sáng và bữa trưa chung luôn ah~"
Trong lòng Mạnh Dĩ Lam khẽ rung động, cô âm thầm khắc ghi cảnh tượng này vào một nơi nào đó trong trí nhớ.
Sau khi ngồi xuống, Bạch Tử lại đưa cho Mạnh Dĩ Lam một ly nước nóng màu nâu có mùi thơm ngọt ngào: "Sáng sớm hôm nay, bà Trương ở tầng trên đến mượn nhiên liệu, bà ấy nói vụ nổ tối qua đã làm đứt dây điện. Đoán chừng có lẽ sẽ bị cúp điện một thời gian."
Mạnh Dĩ Lam nhận lấy ly nước từ tay Bạch Tử và ngửi.
"Trà đường đỏ," Bạch Tử nói, "Tôi đã nhờ bà Trương."
Mạnh Dĩ Lam nhấp một ngụm, trà có vị ngọt vừa phải, cô mới vừa rửa mặt bằng nước lạnh, không khỏi thở phào một cái.
Sau khi ăn xong, hai người lại dành thêm ba giờ nữa để sắp xếp lại đống tư liệu kia.
Khoảng bốn giờ chiều, Mạnh Dĩ Lam lái chiếc xe Jeep màu đen tuyền của mình ra khỏi bãi đậu xe.
Tối qua cô đã báo cáo trước, dự định hôm nay sẽ cùng Bạch Tử lái xe ô tô đến bảo tàng nghệ thuật, để lấy "thứ" mà cô đã nhờ tiến sĩ Ngô cất giữ.
Sau nhiều lần bị Bạch Tử thuyết phục, Mạnh Dĩ Lam đã nhường ghế lái.
Cách Bạch Tử lái xe cũng giống như tính cách của chính cô, vững vàng và luôn kiểm soát tốc độ trong phạm vi an toàn tuyệt đối.
Mao Mao cuối cùng cũng có thể ra ngoài chơi, vừa leo lên xe nó liền hưng phấn đến mức lăn lộn hai ba vòng ở ghế sau.
Mạnh Dĩ Lam ngồi ở ghế phụ nhìn Bạch Tử đang tập trung lái xe, sau đó nhắm mắt nói: "Lấy vật đó xong chúng ta đi khu giải trí, tôi phải gặp chú Hồng."
Bạch Tử nghe được hai chữ "chú Hồng", không khỏi nhíu mày.
Cô biết, lý do chú Hồng muốn gặp Mạnh Dĩ Lam rất có thể là do chủ tịch tập đoàn Hoành Á - cha của Mạnh Dĩ Lam an bài.
Cô nghĩ rằng Mạnh Dĩ Lam đã cố tình không liên quan gì đến tập đoàn Hoành Á nhiều năm như vậy, nhưng bây giờ lại phá huỷ quyết tâm đó, Bạch Tử không khỏi có chút lo lắng, nhưng cô lập tức tự hỏi bản thân - tại sao cô phải lo lắng?
Mối quan hệ giữa Mạnh Dĩ Lam và tập đoàn Hoành Á không liên quan gì đến cô, còn có, trong tương lai khi Mạnh Dĩ Lam thực sự trở thành thành viên của tập đoàn Hoành Á, bản thân hẳn đã sớm rời khỏi thành phố B.
Nghĩ như vậy, Bạch Tử bình tĩnh lại, chuyên tâm lái xe.
Hơn nửa giờ sau, hai người lại đến bảo tàng nghệ thuật.
Công trình đang cải tạo gần đó hình như đã hoàn thành, không còn tiếng va đập mạnh nữa, hơn nữa, Lão Mao vốn canh giữ bảo tàng nghệ thuật nay đã được thay thế bởi ba người bảo vệ cao to hơn.
Một trong những bảo vệ từ xa nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử, chưa kịp đến gần đã lớn tiếng nói: "Nơi này đã bị phong toả, không thể vào được."
Anh ta trông có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn, chắc chắn anh ta đã chặn nhiều người muốn vào bảo tàng nghệ thuật.
Mạnh Dĩ Lam cau mày: "Phong toả? Phong toả bao lâu?"
"Vô thời hạn."
"Tôi có một vật rất quan trọng cần phải lập tức lấy ra," Mạnh Dĩ Lam lại nói, "Anh có thể dàn xếp một chút được không?"
Bảo vệ cười khổ nói: "Chị à, chúng tôi chỉ có trách nhiệm gác cổng. Làm sao có tư cách dàn xếp? Đừng làm khó chúng tôi."
Mạnh Dĩ Lam suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Anh có biết vì sao nơi này bị phong tỏa không?"
Ba người bảo vệ lắc đầu.
Tại sao mọi việc luôn phát sinh đúng lúc như vậy?
Cứ như thể ai đó đã cố tình sắp xếp để ngăn cản Mạnh Dĩ Lam làm rõ chân tướng đằng sau một số chuyện.
Nghĩ tới đây, Mạnh Dĩ Lam cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sắc mặt của cô có chút khó coi, tâm tình rõ ràng so với trước kém đi rất nhiều, nhưng vẫn bình tĩnh dẫn Bạch Tử trở lại xe.
"Nếu cần thiết," Bạch Tử ôm Mao Mao ngồi ở ghế sau, thấp giọng đề nghị, "Tôi có thể lén lút lẻn vào. Hôm trước tôi đã xem qua nơi này..."
Mạnh Dĩ Lam nhíu mày lại, cô cảm thấy bất lực vì Bạch Tử luôn không chịu cảnh giác che giấu thân phận người miễn dịch, muốn nói vài câu với cô ấy, nhưng cuối cùng lại chỉ im lặng ngồi ở ghế lái.
Bạch Tử sững sờ hồi lâu, liền tự giác ngồi vào ghế phụ.
Mạnh Dĩ Lam vốn muốn lái xe vòng quanh thành phố B như trước để trút giận, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt có chút lo lắng của Bạch Tử qua gương chiếu hậu, cảm giác khó chịu trong cơ thể lập tức buông xuống, trong lòng cũng có những tính toán mới.
"Trực tiếp đi gặp chú Hồng sao?" Bạch Tử hỏi.
"Vẫn còn sớm." Mạnh Dĩ Lam đạp ga, bẻ lái rời khỏi bảo tàng nghệ thuật.
Tốc độ xe rất ổn định, không khác gì Bạch Tử vừa rồi lái xe cẩn thận.
Mười phút sau, chiếc xe rẽ vào một đoạn đường rợp bóng những tòa nhà cao tầng.
Xung quanh tối đen như mực, chỉ có vài ngọn đèn yếu ớt chiếu sáng phía trước.
Khu phố vắng vẻ, không còn dấu vết của sự phồn hoa náo nhiệt năm đó.
Một lúc sau, Bạch Tử nghe thấy một âm thanh lạ từ phía trước, khi xe đến gần, cô phát hiện có người đang dùng máy chiếu, chiếu một bộ phim võ thuật từ vài năm trước lên tường của một tòa nhà ven đường.
Trước tòa nhà có một quảng trường trống, hai mươi đến ba mươi người đang ngồi ở các góc khác nhau của quảng trường, nhìn xem bộ phim chiếu trên tường của tòa nhà.
Bạch Tử nhớ rằng bộ phim này thậm chí còn chưa được phát hành, để trải nghiệm phiên bản IMAX trong rạp chiếu phim, cô đã cắn răng mua một tấm vé trị giá hàng trăm nhân dân tệ.
Mạnh Dĩ Lam đỗ xe ở bên đường, nói: "Ở đây cứ mấy ngày lại chiếu một bộ phim."
Mấy ngày trước, cô nghe được từ chủ quán cà phê trong khu giải trí nói hôm nay ở đây sẽ chiếu một bộ phim võ thuật nổi tiếng, không hiểu sao lại thầm nghĩ Bạch Tử sẽ thích xem.
Quả nhiên, những người xung quanh nhanh chóng bị thu hút bởi cuộc chiến khốc liệt giữa nhân vật chính và nhân vật phản diện trong phim, ngay cả Mao Mao ngồi ở ghế sau cũng tò mò ghé sát mặt vào cửa sổ xe, thậm chí còn không quan tâm đến răng cửa của mình đang cắn vào kính xe, nó chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào bộ phim với đôi mắt tròn xoe.
Xem được hơn mười phút, Bạch Tử chú ý tới mấy thanh niên ngồi cách đó không xa đột nhiên quay lại chỉ về phía cô và Mạnh Dĩ Lam.
Quần áo của những người này còn mỏng manh và tồi tàn hơn những gì Bạch Tử nhìn thấy ở khu giải trí, sau khi phát hiện ra xe Jeep của Mạnh Dĩ Lam, bọn họ đều có chút kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ mặt khó coi.
Bạch Tử muốn nói cho Mạnh Dĩ Lam chuyện này, lại phát hiện đối phương đang ngẩng đầu nhìn màn ảnh trên tường, tựa hồ có chút mê hoặc.
Nhưng Mao Mao ngồi ở ghế sau đã không còn hứng thú xem phim nữa, nó nằm dài ra ghế sau ngáp không ngừng.
Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy Bạch Tử đột nhiên xoay người, nghiêng người hỏi: "Sao vậy?"
Bạch Tử suy nghĩ một chút, lắc đầu, lại quay người đi.
Cô đang định tiếp tục xem phim, lại phát hiện ở một góc khác của quảng trường, thỉnh thoảng có một nam một nữ đang nhìn Mạnh Dĩ Lam ngồi ở ghế lái, sau đó bắt đầu thì thầm.
Mặc dù cuộc trò chuyện rất nhỏ nhưng Bạch Tử trong xe vẫn có thể nghe rõ.
"Người ở khu trung tâm phải không?"
"Chắc chắn là như vậy, nếu không làm sao có xe để lái?"
"Thật kỳ lạ, người bên khu đó mà cũng đến đây. Ở khu giải trí chẳng phải sẽ thú vị hơn sao?"
"Kẻ có tiền ah~, ai biết thích chơi trò gì, ách."
"Nghe nói đêm qua bên khu bọn họ bị ném bom, chắc là do người của Vĩnh Thái gây ra."
"Sớm hay muộn, những con chó giàu có hưởng nhiều đặc quyền này sẽ bị nổ tung."
Bạch Tử cau mày nghe cuộc nói chuyện của hai người, nhất là khi nghe được những từ liên quan đến vụ nổ, vẻ mặt càng trở nên nghiêm túc hơn.
Một giờ sau, phim cuối cùng cũng chiếu xong, Mạnh Dĩ Lam lại khởi động xe, lái xe rời khỏi quảng trường.
Nhận thấy tâm trạng Bạch Tử có chút không ổn, Mạnh Dĩ Lam hỏi: "Sao vậy? Phim không hay sao?"
Bạch Tử lắc đầu, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cười cười với đối phương.
Có lẽ cô nên hỏi Mạnh Dĩ Lam tại sao người trên quảng trường lại có thái độ thù địch với mình như vậy?
Hoặc là nên hỏi một chút, "người của Vĩnh Thái" là gì? Tại sao những người đó lại nói rằng họ có liên quan đến vụ nổ ngày hôm qua?
Nhưng cuối cùng Bạch Tử vẫn im lặng.
Cô cảm thấy mình không nên xen vào việc của người khác, dù sao cô cũng sắp rời khỏi thành phố B.
Nửa giờ sau, hai người lại đến khu giải trí, Bạch Tử như thường lệ cõng Mao Mao đi theo Mạnh Dĩ Lam đến trước một cửa hàng hai tầng nằm sâu trong một con phố nào đó.
Mặc dù là một cửa hàng nhỏ nhưng bên trong được trang trí rất có phong cách.
Đối lập hoàn toàn với phong cách thời trung cổ của "Không ngủ", hai chiếc đèn lồng đỏ được treo trên trần ở đại sảnh khiến Bạch Tử có hơi choáng ngộp.
"Mạnh tiểu thư," một người phụ nữ mặc sườn xám không tay màu trắng nhưng đeo mặt nạ đen, giơ tay về phía hai người, "Mời đi theo tôi."
Trên chiếc mặt nạ đen của cô gái, có người dùng sơn trắng vẽ những hoa văn cực kỳ phức tạp, Bạch Tử không khỏi nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ thêm vài giây.
Hai người đi theo cô gái sườn xám lên tầng hai, khi đi đến cuối hành lang, bảo vệ đứng ở cửa chặn Bạch Tử lại: "Xin lỗi, chỉ Mạnh tiểu thư mới được vào."
Vừa dứt lời, cánh cửa phía sau người bảo vệ mở ra.
Chú Hồng bước ra khỏi cửa, A Bạch trên vai lập tức căng cổ, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Mao Mao trên lưng Bạch Tử.
Sau khi nhìn thấy hai người, chú Hồng lập tức mỉm cười nói: "Mạnh tiểu thư, cô Bạch, chào hai người," sau đó nhìn Bạch Tử, "Thật có lỗi, tôi và Mạnh tiểu thư có chút chuyện tương đối quan trọng cần bàn bạc. Bên cạnh có một phòng riêng có đồ ăn thức uống đã chuẩn bị sẵn, cô và Mao Mao có thể vào trong nghỉ ngơi một lát."
Mạnh Dĩ Lam cau mày định nói, nhưng A Bạch trên vai chú Hồng bỗng nhiên nhảy dựng lên, dùng móng vuốt cào vào vai Mao Mao, rồi bay vào trong phòng riêng bên cạnh.
Mao Mao bị đánh lập tức nhe răng trợn mắt, nó dùng chân đá mạnh vào lưng Bạch Tử, sau đó lấy đà nhảy mạnh vào trong phòng.
"Hai người nói chuyện, tôi đi theo trông chừng bọn chúng." Bạch Tử mỉm cười với chú Hồng và Mạnh Dĩ Lam, sau đó xoay người đi vào trong phòng.
Trước khi đóng cửa, Mạnh Dĩ Lam không khỏi cặn dặn nói: "Ở trong phòng này, không được đi ra ngoài, có biết không?"
Bạch Tử gật đầu, thản nhiên cầm ly rượu trên quầy bar trước cửa lên.
"Cô muốn uống rượu?" Mạnh Dĩ Lam lập tức nhíu mày hỏi.
Không đợi Bạch Tử trả lời, chú Hồng đã cười nói: "Đó là rượu trái cây, nồng độ cồn rất thấp, cô yên tâm."
Tuy nhiên, Mạnh Dĩ Lam vẫn nói: "Uống ít một chút", rồi đi theo chú Hồng sang phòng bên cạnh.
Sau khi Bạch Tử đóng cửa lại, cô nhìn lại thì thấy A Bạch đậu trên chiếc đèn chùm trên trần nhà, nó đang ưu nhã chải lông như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Mao Mao trên mặt đất đang nghiến răng nhảy nhót, ý đồ muốn tóm lấy chân A Bạch, nhưng sau khi nhảy hơn chục lần vẫn tốn công vô ích, cuối cùng nó bất lực nằm ngã xuống đất.
Ước chừng mười phút sau, Bạch Tử uống xong rượu trái cây, đang lúc nhàm chán đứng bên cửa sổ thì cửa phòng đột nhiên lại mở ra.
Quay đầu lại, cô phát hiện người đứng ở cửa là cô gái mặc sườn xám vừa đưa cô và Mạnh Dĩ Lam lên lầu.
Mao Mao đang bất lực nằm trên mặt đất ngẩng đầu lên liếc nhìn người kia, sau đó nó lê thân hình mệt mỏi ngồi xổm xuống cạnh bàn cà phê, cầm một món ăn nhẹ trông giống như bánh quế và bắt đầu ăn.
Trước khi Bạch Tử kịp mở miệng, cô gái sườn xám đã xoay người khóa cửa lại.
Sau đó, cô quay lại và tháo mặt nạ ra.
Sau khi nhìn thấy nét mặt của đối phương, Bạch Tử lập tức cau mày - Liêu Vũ Đình?
Không đúng.
Mặc dù người trước mặt trông gần giống như Liêu Vũ Đình, nhưng cũng không phải là cô ấy.
Bộ sườn xám trắng tôn lên đường cong hoàn hảo của người phụ nữ, giống như một bông hoa bách hợp mọc dại, toát lên khí chất sảng khoái.
Mái tóc đen dài thẳng được buộc cao, khuôn mặt gần như không trang điểm của cô hoàn toàn trái ngược với Liêu Vũ Đình - người luôn thích trang điểm đậm, ngay cả khí chất cũng hoàn toàn khác với người kia.
Người phụ nữ này là chị em song sinh của Liêu Vũ Đình, Liêu Vũ Nhu.
Cô cũng là người phụ nữ đã dùng súng ngắn bắn chết hai người vệ sĩ cạnh xe tải vào đêm hôm đó.
Bạch Tử không khỏi thở dài - khó trách Du Vu Ý nói thành phố B sẽ ngày càng mất an toàn, chưa đầy một tháng cô đã gặp phải hai người bị chính phủ truy nã.
Lúc này, Bạch Tử có lẽ nên hét lên và kêu người đến bắt Liêu Vũ Nhu.
Nhưng cô không làm như thế, không chỉ vậy, Bạch Tử còn có cảm giác đối phương sẽ không làm tổn hại cô, vì thế cô đứng đó lạnh lùng nhìn Liêu Vũ Nhu.
Liêu Vũ Nhu từ từ đến gần, sau đó giơ tay lên và làm động tác khiến toàn bộ lông tơ trên cơ thể Bạch Tử dựng đứng.
Liêu Vũ Nhu giơ tay lên, đưa đầu ngón tay về phía Bạch Tử.
Sau đó, cô dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào cằm Bạch Tử... Ba lần.
"Cô là..." Bạch Tử vừa mới mở miệng, đối phương lập tức thấp giọng nói: "Không phải tôi."
Bạch Tử sửng sốt, Liêu Vũ Nhu lại đến gần cô, đôi môi gần như chạm vào tai cô: "Nếu cô muốn gặp người đó, hãy đến bờ hồ của công viên trung tâm thành phố B vào lúc ba giờ khuya hôm nay."
Nói xong, Liêu Vũ Nhu mỉm cười lùi lại một bước, đeo mặt nạ lại.
Lúc này Bạch Tử mới nhìn rõ hoa văn trên mặt nạ.
Trên lớp nền tối, nhiều ký hiệu giống chữ tượng hình được vẽ dày đặc bằng sơn trắng, đặc biệt ở giữa có một vòng tròn được vẽ bằng một đường trắng đặc biệt dày.
Bên trong hình tròn, một màu đen kịt.
Vì lý do nào đó, Bạch Tử luôn cảm thấy vòng tròn này có chút giống như mặt trời bị mất đi ánh sáng.
Cô chưa kịp nhìn kỹ hơn, người trước mặt đã cầm lấy cái ly rỗng trong tay cô, nhẹ nhàng nói: "Tôi rót cho cô thêm một ly nữa."
Nói xong, không đợi Bạch Tử trả lời, liền xoay người rời khỏi phòng.
Chú thích:
Trời tối kỷ* (黑天纪): Là một khoảng thời gian nhất định mặt trời bị mất đi ánh sáng.
Hàn Vũ kỷ* (Kỷ Cambri): là kỷ địa chất đầu tiên của đại Cổ Sinh thuộc liên đại Hiển Sinh, kéo dài 55,6 triệu năm từ lúc kỷ Ediacara kết thúc 541 triệu năm trước đến khi kỷ Ordovic bắt đầu 485,4 triệu năm trước... (nếu bạn nào có hứng thú tìm hiểu thêm thì cứ tra theo keyword "Kỷ Cambri" nha)
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Không nói nên lời, tôi thức đến tận bây giờ, ngủ ngủ.
Canh gà trích lời hôm nay:
Hãy lái xe an toàn và đừng để những người thân yêu của bạn rơi nước mắt.
Mạnh Dĩ Lam nhìn khóe miệng Bạch Tử hơi cong lên, cô buông bàn tay đang định mở tủ đầu giường ra: "Cha cô là..."
"Giảng viên ngành sinh vật học ở trường đại học," Bạch Tử nói, "Nhưng ông ấy đã từ chức từ khi tôi học cấp hai rồi."
Mạnh Dĩ Lam lấy lại tập tài liệu, xem qua nội dung: "Bài viết này có lẽ nói về điều kiện sống của các loại sinh vật cổ đại." Cô lại nhìn Bạch Tử nói: "Thời kỳ chủ yếu mà nó nói đến là 'Trời tối kỷ '."
Nghe tới ba chữ này, Bạch Tử nói: "Tôi vừa xem tài liệu, đúng lúc cũng đề cập đến chuyện này."
"Hầu như tất cả tài liệu trong phòng làm việc đó, đều có liên quan đến 'Trời tối kỷ'." Mạnh Dĩ Lam nói, cúi đầu xuống tiếp tục đọc.
"Thời kỳ cổ đại này, được gọi là 'Trời tối kỷ', nhưng nó chưa bao giờ được công nhận, do còn thiếu nhiều bằng chứng chứng minh nó thực sự tồn tại.
Tuy nhiên, một số nhà khoa học từng nghiên cứu về 'Trời tối kỷ' khẳng định rằng nó có tồn tại và tin rằng trong suốt lịch sử, 'Trời tối kỷ' và 'Hàn Vũ kỷ' cũng như các thời đại khác nhau, đều có những đặc điểm giống với trái đất ngày nay.
Vào thời điểm đó, ánh sáng mặt trời đã biến mất hoàn toàn, nhưng nguyên nhân chính xác vẫn chưa được xác định.
Trái đất hoàn toàn chìm trong bóng tối, không phân biệt ngày và đêm, nhiệt độ giảm mạnh, toàn bộ khu vực đều bị bao phủ bởi băng tuyết, hầu hết các giống loài từng sinh tồn ở thời kỳ 'Trời tối kỷ' dần dần bị tuyệt chủng.
Nhưng đồng thời, các loài mới cũng xuất hiện.
Ở trong thế giới tự nhiên, cuộc sống là một vòng tuần hoàn vĩnh cửu.
Vào cuối thời kỳ "Trời tối kỷ", những giống loài mới này cũng sẽ dần bị loại bỏ do sự quay trở lại của ánh sáng mặt trời, môi trường trái đất sẽ trở lại trạng thái ban đầu, ngày và đêm xuất hiện trở lại, nhưng chắc phải hàng trăm triệu năm sau."
"Nếu những gì trong tài liệu này viết là sự thật," Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng nói, "Chúng ta hiện tại hẳn là đã tiến vào một thời đại gọi là 'Trời tối kỷ'."
Bạch Tử suy nghĩ vài giây rồi hỏi: "Nói cách khác, cha tôi... Và một số người đã sớm mong đợi mặt trời sẽ đột nhiên 'biến mất'?"
Mạnh Dĩ Lam nhướn mày: "Tôi chưa bao giờ nghe nói tới cái tên 'Trời tối kỷ' này."
"Cô cảm thấy," Bạch Tử lại hỏi, "Có phải là có người hoặc tổ chức nào đó cố ý che giấu?"
Mạnh Dĩ Lam dừng một chút, sau đó lắc đầu: "Tôi không biết."
Khi Lâm Khúc Vi vừa mới bị bắt đi, Mạnh Dĩ Lam đã từ bỏ mọi công việc của mình để lo đi thu thập bằng chứng cứu Lâm Khúc Vi.
Những năm đó, Mạnh Dĩ Lam biết rất ít về sự phát triển của xã hội và thế giới nói chung, cũng không có hứng thú tìm hiểu những thứ không liên quan đến vụ của Lâm Khúc Vi, khi đó cô gần như hoàn toàn mất liên kết với xã hội.
Sau khi bôn ba vài năm, Mạnh Dĩ Lam lần nữa tìm được công việc mới, nhưng cô chỉ là một giám đốc điều hành bình thường, không còn địa vị như khi còn ở tuyến đầu của ngành truyền thông.
Trong khoảng thời gian này, Mạnh Dĩ Lam chưa từng nghe nói đến "Trời tối kỷ" hay bất cứ điều gì liên quan đến nó.
Tuy nhiên, Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử đã từng chụp chung qua một tấm ảnh cũ. Điều này có nghĩa là hai người đã quen biết nhau từ lâu, mà cha của Bạch Tử cũng đã từng viết bài liên quan đến "Trời tối kỷ".
Ngoài ra, Mạnh Dĩ Lam còn giao cho tiến sĩ Ngô giữ giúp mình thứ gì đó, mà bản thân tiến sĩ Ngô cũng đã nghiên cứu rất nhiều về "Trời tối kỷ".
Nhưng mà tất cả những điều này đều bị Mạnh Dĩ Lam hoàn toàn quên hết, tựa như là do ai đó cố ý sắp đặt.
Nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam cau mày, Bạch Tử hỏi: "Đau bụng?"
Suy nghĩ của Mạnh Dĩ Lam lập tức bị gián đoạn, cô nhìn Bạch Tử: "Nếu 'Trời tối kỷ' thực sự tồn tại, như vậy những ngày không có ánh sáng mặt trời như bây giờ, sẽ kéo dài hàng ngàn thậm chí hàng triệu năm."
Bạch Tử có chút giật mình.
"Nhân loại sẽ rất nhanh tuyệt chủng." Mạnh Dĩ Lam thì thầm, như thể đang nói điều gì đó cực kỳ đáng sợ.
Nhưng Bạch Tử tựa hồ lại quan tâm đến chuyện khác nhiều hơn: "Vậy là chúng ta không bao giờ có thể nhìn thấy mặt trời nữa sao?"
Mạnh Dĩ Lam nhướn mày: "Trừ phi cô có thể sống sót đến cuối thời đại Trời tối kỷ."
Vừa dứt lời, đột nhiên từ bên ngoài toà chung cư phát ra một tiếng nổ dữ dội.
Thoáng chốc ngọn lửa bùng lên bầu trời, toàn bộ phòng ngủ sáng rực như ban ngày.
Gần như cùng lúc đó, Bạch Tử xoay người ôm chặt Mạnh Dĩ Lam, chưa đầy nửa giây đã lăn xuống đất, trốn dưới gầm giường.
Mao Mao đang ngủ ở phòng khách lập tức nhảy vào phòng ngủ, ôm chặt lấy chân Bạch Tử, nằm dưới sàn run rẩy.
Ngoài ra còn có thêm một tiếng nổ chói tai khác bên ngoài, nhưng trừ tiếng nổ đó ra, tai nạn bất ngờ này dường như không có tác động nào đáng kể đến căn hộ nơi họ đang ở.
Sau hai tiếng nổ lớn, bên ngoài tràn ngập tiếng gầm rú của xe cộ và tiếng la hét hoảng loạn của người dân.
Chẳng bao lâu, chiếc loa gần đó phát ra âm thanh giống như tiếng còi giới nghiêm mỗi sáng tối, nhưng nhịp điệu và độ dài của nó rất khác nhau.
Bạch Tử đang trốn dưới gầm giường không dám hành động thiếu suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc đem Mạnh Dĩ Lam bảo hộ ở dưới thân mình, dây thần kinh trong đầu cô hoàn toàn căng thẳng, cô toàn lực chú ý đến mọi động tĩnh bên ngoài căn phòng.
Về phần Mạnh Dĩ Lam, ngoài việc sợ hãi ban đầu vì vụ nổ, cô còn tập trung toàn bộ sự chú ý vào Bạch Tử, người đang đè lên mình.
Trong suốt quá trình lăn xuống dưới giường, Mạnh Dĩ Lam không hề cảm thấy thân thể đau nhức chút nào, trước mắt lúc này là một mảng đen kịt.
Cô không biết Bạch Tử bằng cách nào làm được.
Mà bây giờ, mặc dù hai người cực kỳ thân thiết, nhưng cơ thể lại không hề chạm vào nhau.
Bạch Tử dường như rất biết cách bảo vệ Mạnh Dĩ Lam tốt, điều khiển các chuyển động khác nhau rất chính xác.
Rất nhanh, xung quanh dần dần trở lại yên tĩnh, tiếng ô tô gầm rú hay tiếng la hét của người dân dần dần tiêu tán, cuối cùng ngay cả tiếng còi trên loa phát thanh cũng dừng lại.
Lúc này hai người mới nhận ra chiếc đèn ngủ lúc nảy vẫn còn mở, đã tắt từ lúc nào - cúp điện rồi.
Nhưng Bạch Tử vẫn như cũ không dám xem nhẹ, Mao Mao vẫn đang run rẩy ôm đùi Bạch Tử.
Thế là Mạnh Dĩ Lam so với vừa rồi, cảm nhận rõ ràng hơn tình cảm mà người đó mang đến cho mình.
Hơi thở giữa hai người lúc đầu còn dây dưa quanh quẩn, nhưng bây giờ dường như đã hòa làm một.
Bạch Tử tuy gầy yếu nhưng nhiệt độ cơ thể lại cao hơn người bình thường rất nhiều, mặc dù hai người cách nhau mấy lớp quần áo, mặc dù gạch lát sàn lạnh thấu xương, nhưng Mạnh Dĩ Lam nằm trong vòng tay Bạch Tử vẫn có thể cảm thấy hơi ấm khác thường, giống như đang ở trong một không gian nhỏ có lò sưởi điện.
Bạch Tử gần như không chút do dự lao về phía cô, tốc độ phản ứng của Bạch Tử không còn có thể đơn giản dùng từ "bản năng" để miêu tả.
Sau khi đột biến, cơ năng của Bạch Tử đã được tăng cường vô cùng, cho nên có phản ứng như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng nếu là một năm trước, khi Bạch Tử vẫn còn là một người bình thường - Mạnh Dĩ Lam gần ba giây đã đưa ra kết luận - đối phương vẫn sẽ liều lĩnh lao tới bảo vệ mình.
Tuy nhiên, cả hai lý do khiến cô ấy vội vã xông lên lại hoàn toàn khác nhau.
Nghĩ đến đây, Mạnh Dĩ Lam không khỏi cau mày, sau đó ma xui quỷ khiến, cô nâng hai tay lên định ôm eo Bạch Tử.
Giống như một loại ma lực nào đó, lúc hai người gần nhau hơn, cơ thể Mạnh Dĩ Lam càng lúc càng nóng lên, khi ôm Bạch Tử, cô thực sự cảm thấy không chỉ mình ôm Bạch Tử, mà còn có cả trái tim của chính mình.
Bởi vì khi cơ thể hai người chạm vào nhau, một dòng nước ấm không biết từ đâu tràn vào trái tim Mạnh Dĩ Lam, khiến toàn thân cô nóng đến mức khó thở, nhưng lại cảm thấy rất thoải mái.
Mạnh Dĩ Lam không tự chủ siết chặt cánh tay lần nữa, cô phát hiện vòng eo của Bạch Tử tuy thon gầy nhưng lại rất săn chắc.
Nhưng cô còn chưa hoàn toàn ôm chặt, Bạch Tử vốn không để ý mình đang bị ôm, đột nhiên buông Mạnh Dĩ Lam ra, lăn sang một bên, cô bước nhanh đến bên cửa sổ lén nhìn ra ngoài, như một sát thủ nhanh nhẹn.
Mao Mao nhảy lên lưng Bạch Tử, trông nó vẫn còn hoảng sợ.
Mạnh Dĩ Lam đang nằm trên sàn đột nhiên bị cái lạnh bao trùm, đầu óc chợt tỉnh táo.
Lúc này tiếng nổ đã ngừng, tiếng còi cũng ngừng, cư dân ở những tầng khác cũng giống như Bạch Tử, đều đang kiểm tra tình hình bên ngoài cửa sổ.
Căn cứ vào tiếng nổ cũng như phương hướng phát ra âm thanh, Bạch Tử suy đoán vị trí xảy ra sự việc có lẽ cách cửa sổ phòng ngủ không xa.
"Việc này đã từng xảy ra hai ba lần rồi," Mạnh Dĩ Lam từ lúc nào đó đứng sau lưng Bạch Tử, bình tĩnh nói: "Chắc là do các băng nhóm chống chính phủ làm."
Thái độ của cô ấy rất bình tĩnh và ôn hòa, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Bạch Tử vẫn như cũ cau mày, khẩn trương nói: "Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ?"
"Vừa rồi tiếng còi đó kêu gọi chúng ta ở trong nhà không được ra ngoài," Mạnh Dĩ Lam nói, "Bây giờ tiếng còi đã dừng, nghĩa là họ đã xử lý mọi việc xong rồi, tình hình chắc hẳn không quá nghiêm trọng."
Nhưng ngay sau đó, Bạch Tử vẫn cảnh giác kéo Mạnh Dĩ Lam cách xa khỏi cửa sổ, nhanh chóng kéo rèm lại rồi đặt cô ngồi xuống giường.
"Cúp điện rồi, tối nay cô ngủ sớm một chút." Ngữ khí Bạch Tử hơi cứng rắn, tựa hồ quên mất thân phận "Trợ lý" của mình, "Nếu có biến tôi sẽ lập tức kêu cô dậy."
Mạnh Dĩ Lam kỳ thật rất phối hợp nằm xuống giường, sau đó lại hỏi: "Cô định ở đâu?"
"Tôi ở phòng khách..." Bạch Tử dừng một chút, dường như cho rằng mình suy nghĩ chưa chu đáo, "Mao Mao và tôi sẽ canh ở cửa phòng ngủ, cô có thể gọi tôi bất cứ lúc nào."
Bạch Tử đang định xoay người đi ra ngoài thì bị Mạnh Dĩ Lam ngăn lại: "Tối nay cô nghỉ ngơi ở đây đi, giường này quá lớn."
Bạch Tử đang định từ chối, lại nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam đột nhiên cau mày ôm bụng, sắc mặt tái nhợt.
Vì thế cô nuốt tất cả những lời định nói vào trong, nhanh chóng đặt lại ấm nước quấn khăn vừa bị ném vào góc giường lên bụng Mạnh Dĩ Lam, sau đó liền lấy chăn quấn chặt người trên giường.
Tiếp đến Bạch Tử cõng Mao Mao đứng ở cửa, do dự một hồi.
Nửa phút sau, cô thở dài - dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên họ ngủ chung giường.
Cuối cùng, Bạch Tử nằm ở bên kia giường, cô áp sát mép giường, cách Mạnh Dĩ Lam gần hai mét.
Mao Mao ngược lại không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, nó gãi gãi mông liền ngã xuống chân giường, uể oải ngáp một cái, ngay sau đó liền ngủ thiếp đi.
Mạnh Dĩ Lam ôm chặt ấm nước trong tay, nằm nghiêng đối diện với Bạch Tử.
Trong bóng tối, cô không nhìn thấy gì cả, ngay cả tiếng hít thở của Bạch Tử cũng không nghe được.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam lại có thể cảm nhận được mùi hương của đối phương, điều này tạo ra một cảm giác an toàn mà chính cô cũng không hề nhận ra.
Có lẽ là vì đang trong thời kỳ kinh nguyệt, sau khi nằm xuống giường Mạnh Dĩ Lam bỗng nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, cũng có thể là do ấm nước trong tay khiến toàn thân cô ấm lên, đêm nay Mạnh Dĩ Lam không còn trằn trọc không ngủ được giống như mấy lúc bị đau bụng trước kia, lúc này cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Bạch Tử ở đầu bên kia vẫn đang nằm thẳng ở mép giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Một lúc lâu sau, sau khi xác định bên ngoài không có động tĩnh gì nữa, cô mới thả lỏng người một chút.
Tuy rằng thân thể Bạch Tử lúc này cứng ngắc, nhưng kỳ thật tâm tình của cô cũng coi như khá tốt - từ lúc nhìn thấy tên cha mình.
Cuối cùng cũng đã tìm thấy một số manh mối.
Cô quay lại nhìn Mạnh Dĩ Lam đang ngủ say, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra tạm thời ở lại cùng Mạnh Dĩ Lam cũng không phải là một quyết định sai lầm, ít nhất dưới sự giúp đỡ của đối phương, kế hoạch của mình cũng có chút tiến triển.
Dù chỉ nhìn thấy tên cha mình, nhưng đã khiến cho cô có cảm giác rất yên tâm.
Bạch Tử cảm thấy mình giống như một vận động viên nhảy dù dày dạn kinh nghiệm, nhảy từ độ cao hàng ngàn mét xuống không trung mà vẫn không hề sợ hãi.
Lúc đầu, sau khi nghe Lão Mao nói rằng cô "mất cha mẹ từ nhỏ", Bạch Tử cảm thấy mình như một thân xác vô hồn, đang rơi dần xuống biển sâu vô tận.
Nhưng bây giờ, mặc dù cũng có cảm giác rơi xuống, nhưng Bạch Tử lại cảm thấy vô cùng thoải mái, như biết mình sẽ đáp xuống an toàn mà không hề lo lắng gì.
Bạch Tử lại thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó quay lưng về phía Mạnh Dĩ Lam, nhắm mắt lại.
Xung quanh lại yên tĩnh như cũ, dường như hai vụ nổ vừa rồi chưa từng xảy ra.
Lúc Mạnh Dĩ Lam tỉnh dậy, trên giường chỉ còn mình cô cùng với Mao Mao vẫn đang ngủ say dưới chân giường.
Cô nhìn đồng hồ một cái, thấy đã quá giờ dỡ bỏ lệnh giới nghiêm.
Mạnh Dĩ Lam cau mày - cô hoàn toàn không nghe thấy tiếng còi dỡ bỏ lệnh giới nghiêm, đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra.
Lúc này, cửa phòng ngủ bị nhẹ nhàng mở ra một khe nhỏ, Bạch Tử lặng lẽ thò đầu vào. Khi phát hiện Mạnh Dĩ Lam ở trên giường đã tỉnh lại, cô hỏi: "Thân thể vẫn ổn chứ?"
Mạnh Dĩ Lam buồn ngủ nhưng vẫn gật đầu.
"Ngủ thêm một lát nữa đi." Bạch Tử nói, "Giờ vẫn còn sớm."
Nói xong cô rụt đầu ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Mao Mao bị Bạch Tử đánh thức, nó không kiên nhẫn trở mình, xuyên qua lớp chăn ôm lấy bắp chân của Mạnh Dĩ Lam cọ cọ, sau đó lại ngủ thiếp đi.
Mạnh Dĩ Lam nằm trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Một cảm giác ấm áp mà trước giờ cô chưa từng trải qua, đang dần dần tràn vào trái tim cô.
Bầu trời ngoài cửa sổ tuy vẫn còn tối đen, nhưng cô dường như cảm nhận được ánh nắng đã hơn một năm không nhìn thấy, đang từ ngoài phòng chiếu rọi vào, dần dần sưởi ấm cơ thể cô.
Sau đó, Mạnh Dĩ Lam vốn không bao giờ ngủ nướng, lúc này lại ngủ thêm một giờ nữa, sau khi rời giường và tắm rửa, vừa ra khỏi phòng tắm cô đã nhìn thấy trên bàn ăn bày đầy đồ ăn đang bốc khói nghi ngút.
Mao Mao ở dưới chân Bạch Tử đang gặm một quả táo, Bạch Tử đưa cho cô một đôi đũa: "Hôm nay ăn bữa sáng và bữa trưa chung luôn ah~"
Trong lòng Mạnh Dĩ Lam khẽ rung động, cô âm thầm khắc ghi cảnh tượng này vào một nơi nào đó trong trí nhớ.
Sau khi ngồi xuống, Bạch Tử lại đưa cho Mạnh Dĩ Lam một ly nước nóng màu nâu có mùi thơm ngọt ngào: "Sáng sớm hôm nay, bà Trương ở tầng trên đến mượn nhiên liệu, bà ấy nói vụ nổ tối qua đã làm đứt dây điện. Đoán chừng có lẽ sẽ bị cúp điện một thời gian."
Mạnh Dĩ Lam nhận lấy ly nước từ tay Bạch Tử và ngửi.
"Trà đường đỏ," Bạch Tử nói, "Tôi đã nhờ bà Trương."
Mạnh Dĩ Lam nhấp một ngụm, trà có vị ngọt vừa phải, cô mới vừa rửa mặt bằng nước lạnh, không khỏi thở phào một cái.
Sau khi ăn xong, hai người lại dành thêm ba giờ nữa để sắp xếp lại đống tư liệu kia.
Khoảng bốn giờ chiều, Mạnh Dĩ Lam lái chiếc xe Jeep màu đen tuyền của mình ra khỏi bãi đậu xe.
Tối qua cô đã báo cáo trước, dự định hôm nay sẽ cùng Bạch Tử lái xe ô tô đến bảo tàng nghệ thuật, để lấy "thứ" mà cô đã nhờ tiến sĩ Ngô cất giữ.
Sau nhiều lần bị Bạch Tử thuyết phục, Mạnh Dĩ Lam đã nhường ghế lái.
Cách Bạch Tử lái xe cũng giống như tính cách của chính cô, vững vàng và luôn kiểm soát tốc độ trong phạm vi an toàn tuyệt đối.
Mao Mao cuối cùng cũng có thể ra ngoài chơi, vừa leo lên xe nó liền hưng phấn đến mức lăn lộn hai ba vòng ở ghế sau.
Mạnh Dĩ Lam ngồi ở ghế phụ nhìn Bạch Tử đang tập trung lái xe, sau đó nhắm mắt nói: "Lấy vật đó xong chúng ta đi khu giải trí, tôi phải gặp chú Hồng."
Bạch Tử nghe được hai chữ "chú Hồng", không khỏi nhíu mày.
Cô biết, lý do chú Hồng muốn gặp Mạnh Dĩ Lam rất có thể là do chủ tịch tập đoàn Hoành Á - cha của Mạnh Dĩ Lam an bài.
Cô nghĩ rằng Mạnh Dĩ Lam đã cố tình không liên quan gì đến tập đoàn Hoành Á nhiều năm như vậy, nhưng bây giờ lại phá huỷ quyết tâm đó, Bạch Tử không khỏi có chút lo lắng, nhưng cô lập tức tự hỏi bản thân - tại sao cô phải lo lắng?
Mối quan hệ giữa Mạnh Dĩ Lam và tập đoàn Hoành Á không liên quan gì đến cô, còn có, trong tương lai khi Mạnh Dĩ Lam thực sự trở thành thành viên của tập đoàn Hoành Á, bản thân hẳn đã sớm rời khỏi thành phố B.
Nghĩ như vậy, Bạch Tử bình tĩnh lại, chuyên tâm lái xe.
Hơn nửa giờ sau, hai người lại đến bảo tàng nghệ thuật.
Công trình đang cải tạo gần đó hình như đã hoàn thành, không còn tiếng va đập mạnh nữa, hơn nữa, Lão Mao vốn canh giữ bảo tàng nghệ thuật nay đã được thay thế bởi ba người bảo vệ cao to hơn.
Một trong những bảo vệ từ xa nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử, chưa kịp đến gần đã lớn tiếng nói: "Nơi này đã bị phong toả, không thể vào được."
Anh ta trông có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn, chắc chắn anh ta đã chặn nhiều người muốn vào bảo tàng nghệ thuật.
Mạnh Dĩ Lam cau mày: "Phong toả? Phong toả bao lâu?"
"Vô thời hạn."
"Tôi có một vật rất quan trọng cần phải lập tức lấy ra," Mạnh Dĩ Lam lại nói, "Anh có thể dàn xếp một chút được không?"
Bảo vệ cười khổ nói: "Chị à, chúng tôi chỉ có trách nhiệm gác cổng. Làm sao có tư cách dàn xếp? Đừng làm khó chúng tôi."
Mạnh Dĩ Lam suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Anh có biết vì sao nơi này bị phong tỏa không?"
Ba người bảo vệ lắc đầu.
Tại sao mọi việc luôn phát sinh đúng lúc như vậy?
Cứ như thể ai đó đã cố tình sắp xếp để ngăn cản Mạnh Dĩ Lam làm rõ chân tướng đằng sau một số chuyện.
Nghĩ tới đây, Mạnh Dĩ Lam cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sắc mặt của cô có chút khó coi, tâm tình rõ ràng so với trước kém đi rất nhiều, nhưng vẫn bình tĩnh dẫn Bạch Tử trở lại xe.
"Nếu cần thiết," Bạch Tử ôm Mao Mao ngồi ở ghế sau, thấp giọng đề nghị, "Tôi có thể lén lút lẻn vào. Hôm trước tôi đã xem qua nơi này..."
Mạnh Dĩ Lam nhíu mày lại, cô cảm thấy bất lực vì Bạch Tử luôn không chịu cảnh giác che giấu thân phận người miễn dịch, muốn nói vài câu với cô ấy, nhưng cuối cùng lại chỉ im lặng ngồi ở ghế lái.
Bạch Tử sững sờ hồi lâu, liền tự giác ngồi vào ghế phụ.
Mạnh Dĩ Lam vốn muốn lái xe vòng quanh thành phố B như trước để trút giận, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt có chút lo lắng của Bạch Tử qua gương chiếu hậu, cảm giác khó chịu trong cơ thể lập tức buông xuống, trong lòng cũng có những tính toán mới.
"Trực tiếp đi gặp chú Hồng sao?" Bạch Tử hỏi.
"Vẫn còn sớm." Mạnh Dĩ Lam đạp ga, bẻ lái rời khỏi bảo tàng nghệ thuật.
Tốc độ xe rất ổn định, không khác gì Bạch Tử vừa rồi lái xe cẩn thận.
Mười phút sau, chiếc xe rẽ vào một đoạn đường rợp bóng những tòa nhà cao tầng.
Xung quanh tối đen như mực, chỉ có vài ngọn đèn yếu ớt chiếu sáng phía trước.
Khu phố vắng vẻ, không còn dấu vết của sự phồn hoa náo nhiệt năm đó.
Một lúc sau, Bạch Tử nghe thấy một âm thanh lạ từ phía trước, khi xe đến gần, cô phát hiện có người đang dùng máy chiếu, chiếu một bộ phim võ thuật từ vài năm trước lên tường của một tòa nhà ven đường.
Trước tòa nhà có một quảng trường trống, hai mươi đến ba mươi người đang ngồi ở các góc khác nhau của quảng trường, nhìn xem bộ phim chiếu trên tường của tòa nhà.
Bạch Tử nhớ rằng bộ phim này thậm chí còn chưa được phát hành, để trải nghiệm phiên bản IMAX trong rạp chiếu phim, cô đã cắn răng mua một tấm vé trị giá hàng trăm nhân dân tệ.
Mạnh Dĩ Lam đỗ xe ở bên đường, nói: "Ở đây cứ mấy ngày lại chiếu một bộ phim."
Mấy ngày trước, cô nghe được từ chủ quán cà phê trong khu giải trí nói hôm nay ở đây sẽ chiếu một bộ phim võ thuật nổi tiếng, không hiểu sao lại thầm nghĩ Bạch Tử sẽ thích xem.
Quả nhiên, những người xung quanh nhanh chóng bị thu hút bởi cuộc chiến khốc liệt giữa nhân vật chính và nhân vật phản diện trong phim, ngay cả Mao Mao ngồi ở ghế sau cũng tò mò ghé sát mặt vào cửa sổ xe, thậm chí còn không quan tâm đến răng cửa của mình đang cắn vào kính xe, nó chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào bộ phim với đôi mắt tròn xoe.
Xem được hơn mười phút, Bạch Tử chú ý tới mấy thanh niên ngồi cách đó không xa đột nhiên quay lại chỉ về phía cô và Mạnh Dĩ Lam.
Quần áo của những người này còn mỏng manh và tồi tàn hơn những gì Bạch Tử nhìn thấy ở khu giải trí, sau khi phát hiện ra xe Jeep của Mạnh Dĩ Lam, bọn họ đều có chút kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ mặt khó coi.
Bạch Tử muốn nói cho Mạnh Dĩ Lam chuyện này, lại phát hiện đối phương đang ngẩng đầu nhìn màn ảnh trên tường, tựa hồ có chút mê hoặc.
Nhưng Mao Mao ngồi ở ghế sau đã không còn hứng thú xem phim nữa, nó nằm dài ra ghế sau ngáp không ngừng.
Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy Bạch Tử đột nhiên xoay người, nghiêng người hỏi: "Sao vậy?"
Bạch Tử suy nghĩ một chút, lắc đầu, lại quay người đi.
Cô đang định tiếp tục xem phim, lại phát hiện ở một góc khác của quảng trường, thỉnh thoảng có một nam một nữ đang nhìn Mạnh Dĩ Lam ngồi ở ghế lái, sau đó bắt đầu thì thầm.
Mặc dù cuộc trò chuyện rất nhỏ nhưng Bạch Tử trong xe vẫn có thể nghe rõ.
"Người ở khu trung tâm phải không?"
"Chắc chắn là như vậy, nếu không làm sao có xe để lái?"
"Thật kỳ lạ, người bên khu đó mà cũng đến đây. Ở khu giải trí chẳng phải sẽ thú vị hơn sao?"
"Kẻ có tiền ah~, ai biết thích chơi trò gì, ách."
"Nghe nói đêm qua bên khu bọn họ bị ném bom, chắc là do người của Vĩnh Thái gây ra."
"Sớm hay muộn, những con chó giàu có hưởng nhiều đặc quyền này sẽ bị nổ tung."
Bạch Tử cau mày nghe cuộc nói chuyện của hai người, nhất là khi nghe được những từ liên quan đến vụ nổ, vẻ mặt càng trở nên nghiêm túc hơn.
Một giờ sau, phim cuối cùng cũng chiếu xong, Mạnh Dĩ Lam lại khởi động xe, lái xe rời khỏi quảng trường.
Nhận thấy tâm trạng Bạch Tử có chút không ổn, Mạnh Dĩ Lam hỏi: "Sao vậy? Phim không hay sao?"
Bạch Tử lắc đầu, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cười cười với đối phương.
Có lẽ cô nên hỏi Mạnh Dĩ Lam tại sao người trên quảng trường lại có thái độ thù địch với mình như vậy?
Hoặc là nên hỏi một chút, "người của Vĩnh Thái" là gì? Tại sao những người đó lại nói rằng họ có liên quan đến vụ nổ ngày hôm qua?
Nhưng cuối cùng Bạch Tử vẫn im lặng.
Cô cảm thấy mình không nên xen vào việc của người khác, dù sao cô cũng sắp rời khỏi thành phố B.
Nửa giờ sau, hai người lại đến khu giải trí, Bạch Tử như thường lệ cõng Mao Mao đi theo Mạnh Dĩ Lam đến trước một cửa hàng hai tầng nằm sâu trong một con phố nào đó.
Mặc dù là một cửa hàng nhỏ nhưng bên trong được trang trí rất có phong cách.
Đối lập hoàn toàn với phong cách thời trung cổ của "Không ngủ", hai chiếc đèn lồng đỏ được treo trên trần ở đại sảnh khiến Bạch Tử có hơi choáng ngộp.
"Mạnh tiểu thư," một người phụ nữ mặc sườn xám không tay màu trắng nhưng đeo mặt nạ đen, giơ tay về phía hai người, "Mời đi theo tôi."
Trên chiếc mặt nạ đen của cô gái, có người dùng sơn trắng vẽ những hoa văn cực kỳ phức tạp, Bạch Tử không khỏi nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ thêm vài giây.
Hai người đi theo cô gái sườn xám lên tầng hai, khi đi đến cuối hành lang, bảo vệ đứng ở cửa chặn Bạch Tử lại: "Xin lỗi, chỉ Mạnh tiểu thư mới được vào."
Vừa dứt lời, cánh cửa phía sau người bảo vệ mở ra.
Chú Hồng bước ra khỏi cửa, A Bạch trên vai lập tức căng cổ, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Mao Mao trên lưng Bạch Tử.
Sau khi nhìn thấy hai người, chú Hồng lập tức mỉm cười nói: "Mạnh tiểu thư, cô Bạch, chào hai người," sau đó nhìn Bạch Tử, "Thật có lỗi, tôi và Mạnh tiểu thư có chút chuyện tương đối quan trọng cần bàn bạc. Bên cạnh có một phòng riêng có đồ ăn thức uống đã chuẩn bị sẵn, cô và Mao Mao có thể vào trong nghỉ ngơi một lát."
Mạnh Dĩ Lam cau mày định nói, nhưng A Bạch trên vai chú Hồng bỗng nhiên nhảy dựng lên, dùng móng vuốt cào vào vai Mao Mao, rồi bay vào trong phòng riêng bên cạnh.
Mao Mao bị đánh lập tức nhe răng trợn mắt, nó dùng chân đá mạnh vào lưng Bạch Tử, sau đó lấy đà nhảy mạnh vào trong phòng.
"Hai người nói chuyện, tôi đi theo trông chừng bọn chúng." Bạch Tử mỉm cười với chú Hồng và Mạnh Dĩ Lam, sau đó xoay người đi vào trong phòng.
Trước khi đóng cửa, Mạnh Dĩ Lam không khỏi cặn dặn nói: "Ở trong phòng này, không được đi ra ngoài, có biết không?"
Bạch Tử gật đầu, thản nhiên cầm ly rượu trên quầy bar trước cửa lên.
"Cô muốn uống rượu?" Mạnh Dĩ Lam lập tức nhíu mày hỏi.
Không đợi Bạch Tử trả lời, chú Hồng đã cười nói: "Đó là rượu trái cây, nồng độ cồn rất thấp, cô yên tâm."
Tuy nhiên, Mạnh Dĩ Lam vẫn nói: "Uống ít một chút", rồi đi theo chú Hồng sang phòng bên cạnh.
Sau khi Bạch Tử đóng cửa lại, cô nhìn lại thì thấy A Bạch đậu trên chiếc đèn chùm trên trần nhà, nó đang ưu nhã chải lông như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Mao Mao trên mặt đất đang nghiến răng nhảy nhót, ý đồ muốn tóm lấy chân A Bạch, nhưng sau khi nhảy hơn chục lần vẫn tốn công vô ích, cuối cùng nó bất lực nằm ngã xuống đất.
Ước chừng mười phút sau, Bạch Tử uống xong rượu trái cây, đang lúc nhàm chán đứng bên cửa sổ thì cửa phòng đột nhiên lại mở ra.
Quay đầu lại, cô phát hiện người đứng ở cửa là cô gái mặc sườn xám vừa đưa cô và Mạnh Dĩ Lam lên lầu.
Mao Mao đang bất lực nằm trên mặt đất ngẩng đầu lên liếc nhìn người kia, sau đó nó lê thân hình mệt mỏi ngồi xổm xuống cạnh bàn cà phê, cầm một món ăn nhẹ trông giống như bánh quế và bắt đầu ăn.
Trước khi Bạch Tử kịp mở miệng, cô gái sườn xám đã xoay người khóa cửa lại.
Sau đó, cô quay lại và tháo mặt nạ ra.
Sau khi nhìn thấy nét mặt của đối phương, Bạch Tử lập tức cau mày - Liêu Vũ Đình?
Không đúng.
Mặc dù người trước mặt trông gần giống như Liêu Vũ Đình, nhưng cũng không phải là cô ấy.
Bộ sườn xám trắng tôn lên đường cong hoàn hảo của người phụ nữ, giống như một bông hoa bách hợp mọc dại, toát lên khí chất sảng khoái.
Mái tóc đen dài thẳng được buộc cao, khuôn mặt gần như không trang điểm của cô hoàn toàn trái ngược với Liêu Vũ Đình - người luôn thích trang điểm đậm, ngay cả khí chất cũng hoàn toàn khác với người kia.
Người phụ nữ này là chị em song sinh của Liêu Vũ Đình, Liêu Vũ Nhu.
Cô cũng là người phụ nữ đã dùng súng ngắn bắn chết hai người vệ sĩ cạnh xe tải vào đêm hôm đó.
Bạch Tử không khỏi thở dài - khó trách Du Vu Ý nói thành phố B sẽ ngày càng mất an toàn, chưa đầy một tháng cô đã gặp phải hai người bị chính phủ truy nã.
Lúc này, Bạch Tử có lẽ nên hét lên và kêu người đến bắt Liêu Vũ Nhu.
Nhưng cô không làm như thế, không chỉ vậy, Bạch Tử còn có cảm giác đối phương sẽ không làm tổn hại cô, vì thế cô đứng đó lạnh lùng nhìn Liêu Vũ Nhu.
Liêu Vũ Nhu từ từ đến gần, sau đó giơ tay lên và làm động tác khiến toàn bộ lông tơ trên cơ thể Bạch Tử dựng đứng.
Liêu Vũ Nhu giơ tay lên, đưa đầu ngón tay về phía Bạch Tử.
Sau đó, cô dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào cằm Bạch Tử... Ba lần.
"Cô là..." Bạch Tử vừa mới mở miệng, đối phương lập tức thấp giọng nói: "Không phải tôi."
Bạch Tử sửng sốt, Liêu Vũ Nhu lại đến gần cô, đôi môi gần như chạm vào tai cô: "Nếu cô muốn gặp người đó, hãy đến bờ hồ của công viên trung tâm thành phố B vào lúc ba giờ khuya hôm nay."
Nói xong, Liêu Vũ Nhu mỉm cười lùi lại một bước, đeo mặt nạ lại.
Lúc này Bạch Tử mới nhìn rõ hoa văn trên mặt nạ.
Trên lớp nền tối, nhiều ký hiệu giống chữ tượng hình được vẽ dày đặc bằng sơn trắng, đặc biệt ở giữa có một vòng tròn được vẽ bằng một đường trắng đặc biệt dày.
Bên trong hình tròn, một màu đen kịt.
Vì lý do nào đó, Bạch Tử luôn cảm thấy vòng tròn này có chút giống như mặt trời bị mất đi ánh sáng.
Cô chưa kịp nhìn kỹ hơn, người trước mặt đã cầm lấy cái ly rỗng trong tay cô, nhẹ nhàng nói: "Tôi rót cho cô thêm một ly nữa."
Nói xong, không đợi Bạch Tử trả lời, liền xoay người rời khỏi phòng.
Chú thích:
Trời tối kỷ* (黑天纪): Là một khoảng thời gian nhất định mặt trời bị mất đi ánh sáng.
Hàn Vũ kỷ* (Kỷ Cambri): là kỷ địa chất đầu tiên của đại Cổ Sinh thuộc liên đại Hiển Sinh, kéo dài 55,6 triệu năm từ lúc kỷ Ediacara kết thúc 541 triệu năm trước đến khi kỷ Ordovic bắt đầu 485,4 triệu năm trước... (nếu bạn nào có hứng thú tìm hiểu thêm thì cứ tra theo keyword "Kỷ Cambri" nha)
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Không nói nên lời, tôi thức đến tận bây giờ, ngủ ngủ.
Canh gà trích lời hôm nay:
Hãy lái xe an toàn và đừng để những người thân yêu của bạn rơi nước mắt.
/113
|