Bạch Tử vẫn bất động, tuỳ ý để Mạnh Dĩ Lam ôm mình.
Cô nghĩ có lẽ đây là cái ôm cuối cùng giữa cô và Mạnh Dĩ Lam trước khi nói lời tạm biệt.
Dù thế nào đi nữa cũng phải có một lời từ biệt rõ ràng.
Giống như thí sinh đứng trên bục diễn giải chuẩn bị phát biểu, Bạch Tử hắng giọng, bắt đầu nói lời tạm biệt mà mình đã suy nghĩ bấy lâu nay: "Mạnh Dĩ Lam, trong khoảng thời gian này..."
"Bạch Tử," mới nói được nửa câu, giọng nói trầm thấp có chút mệt mỏi xen lẫn chút thiếu kiên nhẫn của Mạnh Dĩ Lam truyền đến bên tai, "Tôi buồn ngủ quá, muốn ngủ một lát... Nhưng," nói được giữa chừng đột nhiên cô dừng lại, ngay lúc Bạch Tử cho rằng đối phương đã ngủ say, lại nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, giống như đang lẩm bẩm với chính mình: "Nếu tôi tỉnh lại không nhìn thấy cô, thì cô chết chắc."
Nói xong, Mạnh Dĩ Lam nhắm hai mắt lại, hơi nghiêng đầu như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Bạch Tử nhạy cảm phát giác được gò má Mạnh Dĩ Lam đang nhẹ nhàng cọ xát trên vai mình, một lúc sau liền áp chặt vào cổ mình, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào gáy mình, sau đó người trong ngực không còn cử động nữa.
Mạnh Dĩ Lam đã ngủ say, nhưng hai tay vẫn ôm chặt Bạch Tử không buông.
Bạch Tử hơi giật mình, mặc dù thân thể không dám cử động bởi vì theo bản năng không muốn quấy nhiễu người trong ngực, nhưng đầu óc lại bế tắc - cái gì mà "Nếu tôi tỉnh lại không nhìn thấy cô, thì cô chết chắc."?
Chưa kể việc Bạch Tử không hiểu tại sao một người trưởng thành và luôn độc lập như Mạnh Dĩ Lam, lại đột nhiên nói ra những lời như vậy, trọng điểm chính là hiện tại cô đã là người biến dị, không thể chết được.
Dạng uy hiếp như vậy thật trẻ con, đoán chừng là do cô ấy buồn ngủ quá nên không nói được lời khác.
Nghĩ đến đây, Bạch Tử lại nhớ tới cái hôm sau khi Mạnh Dĩ Lam bị bắn vào tay, cô ấy đã sốt cao và nằm trên giường khóc lóc.
Tuy rằng người trong ngực không biết vì lý do nào đó không muốn Bạch Tử rời đi, nhưng Bạch Tử lại cảm thấy mình không có lý do gì để ở lại.
Mà bây giờ, chính là thời cơ tốt nhất để rời đi.
Bạch Tử một bên cố gắng thử nghiêng người một chút, một bên cẩn thận quan sát động tĩnh của Mạnh Dĩ Lam.
Hai người tuy rằng ở rất gần nhau, nhưng người trong ngực tựa hồ thực sự rất mệt mỏi, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Bạch Tử đưa tay giữ lấy eo Mạnh Dĩ Lam, sau đó chậm rãi đứng dậy, trực tiếp nhấc người trong lòng lên không trung, tiếp đến cẩn thận đặt Mạnh Dĩ Lam xuống giường, cẩn thận gỡ bàn tay đang ôm lấy tay mình ra.
Từ đầu đến cuối, Mạnh Dĩ Lam ngoại trừ hơi nhíu mày, vẫn chưa tỉnh lại.
Bạch Tử chậm rãi lui về phía cửa, lại nhìn người trên giường, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong phòng khách, Mao Mao đã thức dậy tự lúc nào, nhưng rõ ràng là nó vẫn chưa tỉnh hẳn, đang ngơ ngác ngồi trên ghế sofa với mái tóc rối bù trên đầu, hai mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Bạch Tử vừa rời khỏi phòng ngủ.
Bạch Tử đến gần ghế sofa, xoa đầu Mao Mao.
Mao Mao siết chặt cánh tay của Bạch Tử, mở miệng cắn.
Bạch Tử nâng khóe miệng, mặc cho tiểu gia hoả tùy ý cắn cắn kéo kéo mình.
Cô không hề lo lắng chút nào về cuộc sống sau này của Mao Mao, nó nhất định sẽ sống một cuộc sống tốt hơn mình.
Nghĩ đến đây, Bạch Tử lắc lắc tay định tránh Mao Mao, để rời khỏi nhà Mạnh Dĩ Lam càng sớm càng tốt.
Nhưng lúc này Mao Mao tựa hồ biết Bạch Tử muốn rời đi, nên nó không chịu buông ra.
Ngay lúc Bạch Tử đang gãi ngứa cho Mao Mao, thì đồng hồ trên bàn đột nhiên lóe sáng.
Do dự hồi lâu, Bạch Tử ôm Mao Mao đi đến bàn cà phê nhìn xem - người gửi tin nhắn cho cô, chính là Hầu Tắc Văn đã lâu không liên lạc.
"Cuối cùng tôi cũng suy nghĩ ra, cô gái trong tấm ảnh kia chính là cô!"
Bạch Tử cau mày, nhìn chằm chằm tin nhắn hồi lâu, không nhịn được tò mò, đáp: "Có ý gì?"
"Còn nói không liên quan đến Lam Lam, gạt quỷ hả??"
"Tôi không hiểu cô đang nói gì."
"Còn giả vờ ah?"
Thế là, trước đó Bạch Tử còn đang định rời đi, lúc này lại ngồi xuống ghế sofa, cô rút tay ra khỏi Mao Mao, cau mày bắt đầu nhắn tin với Hầu Tắc Văn.
Mao Mao vòng tay qua vai Bạch Tử, nó rõ ràng không hiểu, nhưng vẫn tò mò di chuyển về phía đồng hồ, cố gắng nhìn rõ xem Bạch Tử đang chơi đùa cái gì.
Mạnh Dĩ Lam ở trong phòng ngủ hoàn toàn không biết gì, vì quá mệt mỏi nên cô ngủ rất say nhưng lại không được ngon giấc cho lắm.
Mặc dù không có nằm mơ, nhưng lông mày vẫn luôn nhíu chặt, như có thứ gì đó đang kéo lấy trái tim Mạnh Dĩ Lam, khiến cô cảm giác như có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào, nhưng lại không thể nào dậy được.
Đợi đến khi Mạnh Dĩ Lam mở mắt ra, thì đã hơn năm giờ chiều.
Vẻ mệt mỏi trên gương mặt vẫn chưa giảm đi bao nhiêu, cô vô lực nằm trên giường nhìn bóng tối xung quanh, lại có cảm giác như mình vẫn chưa mở mắt.
Sau đó, Mạnh Dĩ Lam tựa như chợt nhớ ra điều gì, cô đột nhiên ngồi dậy liếc mắt nhìn sang hai bên, vừa sững sờ nửa giây, ngay lập tức nhấc chăn bông xuống giường, cũng không thèm mang dép, liền bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Trong phòng khách, chỉ có bếp lửa trong góc đã tắt, những thứ khác dường như không có gì thay đổi, ngoại trừ Bạch Tử và Mao Mao đều không thấy đâu.
Mạnh Dĩ Lam đi chân đất đứng ở cửa, sàn nhà lạnh lẽo khiến cơ thể cô bắt đầu phát run, nhưng cô vẫn nhíu chặt lông mày đứng bất động như cũ, hai tay vô thức nắm chặt thành nắm đấm.
A, lần này triệt để biến mất, thậm chí ngay cả Mao Mao cũng mang đi.
Bạch Tử, cô thật là được a.
Mạnh Dĩ Lam vừa nghĩ vừa lấy đồng hồ ra, chuẩn bị liên lạc với chú Hồng.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Bạch Tử ôm Mao Mao ướt nhẹp bước ra ngoài.
Sau khi nhìn thấy sắc mặt Mạnh Dĩ Lam nghiêm túc đứng trước cửa phòng ngủ, cô nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
Mạnh Dĩ Lam nhìn Bạch Tử, trái tim vốn bị cảm xúc u ám chèn ép sắp nổ tung vừa thoát khỏi móng vuốt, ngay cả phòng khách tối tăm cũng dường như trở nên sáng sủa hơn.
Sau đó, sắc mặt cô khôi phục lại bình thường, đồng thời bình tĩnh xóa tin nhắn định gửi cho chú Hồng, rồi lại ngẩng đầu nhìn Bạch Tử.
Tuy rằng Mạnh Dĩ Lam không mở miệng, nhưng Bạch Tử lập tức hiểu được ánh mắt của đối phương, vừa lau người cho Mao Mao vừa giải thích: "Nó vừa làm đổ trứng mà tôi mới đánh, toàn thân bẩn muốn chết."
Mạnh Dĩ Lam nhìn chằm chằm Bạch Tử và Mao Mao hồi lâu, cuối cùng không nói gì, mím môi quay trở về phòng ngủ.
Đợi lúc cô quay trở ra, quần áo đã được thay, toàn thân đều chỉnh tề, mà Bạch Tử cũng vừa lúc bưng đồ ăn nóng hổi lên bàn.
Mao Mao vừa mới tắm xong, bất chấp sự ngăn cản của Bạch Tử, nó chạy tới ban công tận hưởng không khí lạnh lẽo, vì lúc nảy nó đã ăn vặt no nê, nên bây giờ không có hứng thú với đồ ăn nóng trên bàn chút nào.
Mạnh Dĩ Lam ngồi vào bàn ăn, Bạch Tử đưa đũa cho cô.
Giống như hết thảy đều chưa từng xảy ra, tựa như lúc trước hai người chung sống, cũng không khác biệt chút nào.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam lại cảm thấy có gì đó rất không đúng, nhưng cô vẫn mặt không biểu tình, bắt đầu ăn cơm.
Quả nhiên, đợi khi cô ăn gần xong, sau khi đặt chén đũa xuống, Bạch Tử đột nhiên nói: "Tấm ảnh đó, có thể trả lại cho tôi được không?"
Giọng điệu bình thản giống như nói "Có thể đưa tôi chai nước tương kia được không?", nhưng đối với Mạnh Dĩ Lam, điều này lại không khác gì trong màn đêm tĩnh mịch Bạch Tử đột nhiên hét lớn vào tai cô.
"Trước đó Hầu Tắc Văn đã trao đổi dữ liệu đồng hồ với tôi," Bạch Tử nói với vẻ mặt nghiêm túc, như thể đang thảo luận kế hoạch nhóm với Mạnh Dĩ Lam, "Hôm nay cô ấy đột nhiên gửi tin nhắn cho tôi và nói với tôi về tấm ảnh đó."
Sau nhiều ngày như vậy, tóc của Bạch Tử so với trước kia đã dài hơn.
Lúc này cô buộc một cái đuôi ngựa nhỏ phía sau đầu, giống như một quả pom-pom nhỏ nhắn đáng yêu, phần tóc mái xõa tuỳ hứng phía trước cũng không hoàn toàn che đi vết bỏng quanh mắt, toàn bộ gương mặt phi thường thanh tú.
Nhìn Bạch Tử trước mặt đơn thuần như sinh viên đại học vừa mới ra trường, Mạnh Dĩ Lam cảm thấy mình có chút áy náy, mặc dù việc giấu tấm ảnh đi cũng không phải là chuyện gì đặc biệt khó tha thứ.
Lý trí nói với Mạnh Dĩ Lam, rằng cô nhất định phải xin lỗi Bạch Tử, nhưng lời nói như bị nghẹn lại trong cổ họng, thế nào cũng không nói ra được.
Cuối cùng, Mạnh Dĩ Lam thấp giọng nói một chữ "Được", sau đó quay lại phòng ngủ, lấy tấm ảnh ra đưa cho Bạch Tử.
Bạch Tử ngồi bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trong tay, vẻ mặt không thay đổi.
Một lúc sau, Bạch Tử nhẹ nhàng hỏi: "Vậy là, chúng ta đã quen biết nhau từ nhiều năm trước?"
"Tôi không biết," Mạnh Dĩ Lam lắc đầu, "Cũng giống như cô, tôi không có ấn tượng gì cả."
Bạch Tử nhìn chằm chằm vào tấm ảnh một lúc lâu, cuối cùng cũng hỏi câu hỏi mà Mạnh Dĩ Lam không muốn trả lời nhất: "Tại sao phải giấu tấm ảnh?"
Giọng điệu của Bạch Tử rất bình tĩnh, cô không có tức giận hay buồn bã, mà chỉ là có hơi bối rối.
"Tôi..." Mạnh Dĩ Lam muốn trả lời, nhưng lại không nói được gì.
Cô không cách nào đối mặt với sự thật, rằng đã từng có một đoạn đời mà mình không chút nào ấn tượng, cũng như không thể đối mặt với sự thật, rằng đoạn đời đó còn có một Bạch Tử tồn tại - người mà trước đây cô vô cùng chán ghét và tìm mọi cách để tránh né.
Mạnh Dĩ Lam vốn muốn sau khi đã tìm hiểu rõ ràng chuyện này mới đem tấm ảnh trả lại, như vậy cô sẽ có thể bình tĩnh hơn khi đối mặt với Bạch Tử.
Nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam trầm mặc, Bạch Tử đột nhiên hỏi: "Là vì không muốn cùng tôi có quan hệ gì sao?"
Mạnh Dĩ Lam nhíu mày: "Không phải."
Bạch Tử lại hỏi: "Là vì sợ tôi dùng tấm ảnh này dây dưa cô?"
Trong lòng Mạnh Dĩ Lam dâng lên một cơn tức giận không thể giải thích được, cô lạnh nhạt nói: "Không phải."
Bạch Tử nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng cô nghiêng người sang, chăm chú nhìn Mạnh Dĩ Lam bằng con mắt bên phải hình hạnh nhân tinh xảo, nghiêm túc hỏi: "Mạnh Dĩ Lam, có phải là cô thích tôi không?"
Nếu như vừa rồi Bạch Tử yêu cầu Mạnh Dĩ Lam trả lại tấm ảnh, giống như đột nhiên hét vào tai cô trong bóng tối, thì câu hỏi của Bạch Tử lúc này không khác gì sấm sét chói tai trong cơn bão táp.
Mạnh Dĩ Lam dùng hết sức lực đè nén cảm xúc, cố gắng giữ bình tĩnh.
Trước đó Mạnh Dĩ Lam đã biết, mình có tính chiếm hữu mạnh mẽ đối với Bạch Tử, nhưng cô cũng không tìm hiểu nguyên nhân chi tiết, bởi cô cho rằng tính chiếm hữu bất thường ấy chỉ là do "thói quen".
Cô đã quen với sự nghe lời cùng với sự bảo hộ của Bạch Tử, nên khi mất đi người đó, cô khó tránh khỏi cảm giác khó chịu.
Nhưng ngày hôm qua, cuối cùng cô cũng nhận ra, mình đã đánh giá sai nghiêm trọng vị trí của Bạch Tử trong lòng mình.
Cô trở nên chiếm hữu Bạch Tử bởi vì một cảm xúc khó tả nào đó, không chỉ đơn giản là do "thói quen".
Mạnh Dĩ Lam cảm thấy, loại cảm xúc này có thể đến từ ký ức bị lãng quên trong đoạn thời gian đó, giống như tiềm thức đã được thức tỉnh, khiến cô càng ngày càng quan tâm đến Bạch Tử.
Nhưng bây giờ, chữ "thích" từ trong miệng đối phương như một chiếc búa nặng nề đánh vào trái tim Mạnh Dĩ Lam.
Vẻ mặt Bạch Tử mơ hồ, vẫn chăm chú nhìn Mạnh Dĩ Lam, chờ đợi câu trả lời của đối phương.
"Làm sao..." Mạnh Dĩ Lam theo thói quen muốn nói "Làm sao có thể", nhưng vừa nói ra được hai chữ, trong lòng lại dâng lên một cảm giác chua xót, khiến cô không thể nói hết câu.
Thế là, cô quyết định thay đổi lời nói: "Tôi không..."
"Không thích." Bạch Tử chủ động nói tiếp lời còn dang dở, sau đó tỏ vẻ đương nhiên gật gật đầu.
Mạnh Dĩ Lam sững sờ, có chút phản ứng không kịp.
Vừa rồi điều cô muốn nói chính là "Không xác định" hoặc "Không biết", chứ không phải dứt khoát phủ nhận như lời Bạch Tử.
Lúc này Mạnh Dĩ Lam không chỉ cảm thấy chua xót mà còn có chút cáu kỉnh, nhưng cô không thể mở miệng sửa lại lời nói của Bạch Tử.
Sở dĩ Bạch Tử hỏi câu này là bởi vì trước khi Mạnh Dĩ Lam thức dậy, Hầu Tắc Văn đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn phỏng đoán như "Mạnh Dĩ Lam nhất định thích cô", kèm theo đó là nhiều lời khiêu khích, làm Bạch Tử cảm thấy bất mãn trước những lời đó.
"Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, cô đừng để ý," Bạch Tử nghiêm túc nói, "Sau khi bị tiêm mũi thuốc đó, về chuyện giữa chúng ta, tôi chỉ nhớ rằng cô vẫn luôn không thích tôi, cũng nhiều lần nhấn mạnh không thích phụ nữ."
Mạnh Dĩ Lam sững sờ, nhưng trước khi cô kịp trả lời, Bạch Tử đã nói tiếp: "Theo lý thuyết mà nói, lẽ ra cô phải muốn tôi rời đi, nhưng bây giờ lại luôn... Cho nên tôi mới muốn xác nhận một chút."
Giống như đoàn tàu bị trật bánh, Mạnh Dĩ Lam luôn cảm thấy cuộc trò chuyện giữa hai người đã hoàn toàn đi sai hướng, vẻ mặt bình tĩnh vốn có của cô có chút thay đổi, nhưng khi định nói thì phía sau lại truyền đến tiếng gõ cửa cùng giọng nói: "Mạnh tiểu thư."
Bạch Tử lập tức nhận ra người gõ cửa - Hoa tỷ.
Hai người liếc nhìn nhau, Mạnh Dĩ Lam nhanh chóng đè nén cảm xúc có chút hoảng hốt của mình, đứng dậy mở cửa.
Dường như đã sớm đoán trước Hoa tỷ sẽ xuất hiện, Mạnh Dĩ Lam rất tự nhiên dẫn cô vào nhà: "Mời vào."
Khi Hoa tỷ nhìn thấy Bạch Tử, cô ấy vẫn không hề tỏ ra ngạc nhiên, mà thay vào đó là Mao Mao thò đầu ra khỏi ban công, hình như nó nhận ra Hoa tỷ, nhưng nó tỏ ra không hứng thú, lập tức quay người lại tiếp tục nằm trên ban công hứng gió.
Mạnh Dĩ Lam ngồi trên sofa tiếp chuyện với Hoa tỷ, nhìn bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra trong đầu lại bắt đầu lơ đãng suy nghĩ về lời Bạch Tử vừa nói.
"À, Mạnh tiểu thư..." Hoa tỷ hình như muốn nói gì đó, nhưng lại cảnh giác liếc nhìn Bạch Tử vẫn đang "hiền lương" dọn dẹp bàn ăn.
"Không sao đâu," Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng gật đầu, "Người của tôi."
Cô vốn muốn nói "Người của mình", lại vô tình nói thành "Người của tôi", mặt Mạnh Dĩ Lam bất giác nóng lên, cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vô thức nhìn Bạch Tử, mới phát hiện đối phương đang cất tấm ảnh cũ vào trong túi quần của mình.
Mạnh Dĩ Lam không khỏi nhíu mày lại.
"Gần đây phía Vĩnh Thái đột nhiên ngừng lại hầu hết các hoạt động kinh doanh," Hoa tỷ không nhận thấy Mạnh Dĩ Lam có vấn đề gì, tiếp tục nói, "Hầu như tất cả khách hàng cũ đều không thể liên lạc được với họ."
Kể từ khi xảy ra chuyện ở trại giam, Mạnh Dĩ Lam và người của Vĩnh Thái không còn liên lạc gì nữa, so với phe Hắc Cầu, Vĩnh Thái giống như một vũng nước đọng, không có động tĩnh gì.
Vì vậy, Mạnh Dĩ Lam quyết định nhờ Hoa tỷ giúp cô điều tra, thỉnh thoảng cô vẫn liên lạc với Hoa Tỷ, bởi cô khá tin tưởng người phụ nữ từng là võ sĩ này.
"Rất nhiều người đang tung tin đồn," Hoa tỷ nói thêm, "Những vụ nổ gần đây ở thành phố B, đều là do Vĩnh Thái gây ra."
Mạnh Dĩ Lam hỏi: "Tình huống của bọn họ ở vùng màu đỏ thế nào rồi?"
"Mặc dù nhìn bề ngoài không có gì khác biệt, nhưng tôi nghĩ họ đang chuẩn bị chuyển trại," Hoa tỷ cau mày lắc đầu, "Về việc họ chuyển đi đâu, tôi hoàn toàn không tra ra được. "
Bạch Tử đang rửa chén trong bếp, Hoa tỷ thông qua khe cửa hé mở, nhìn bóng lưng cô: "Nước ở đây đủ dùng không? Nơi tôi ở, lượng nước tiêu thụ hàng ngày của mỗi người đều bị hạn chế."
Mạnh Dĩ Lam cũng quay đầu nhìn Bạch Tử, nhưng điều cô đang nghĩ tới, chính là lời Bạch Tử vừa nói và hành động cất tấm ảnh cũ của cô ấy.
Cô luôn có cảm giác, Bạch Tử sẽ thừa dịp cô không để ý, vụng trộm mang theo tấm ảnh kia rời đi.
Mạnh Dĩ Lam tập trung lại, quay đầu nhìn về phía Hoa tỷ: "Còn về chuyện kia, cô chuẩn bị thế nào rồi?"
Hoa tỷ sững sờ một lúc, sau đó gật gật đầu: "Tôi đã hỏi lịch trình của tất cả các nhân viên tuần tra trong bảo tàng nghệ thuật. Chuyện này khá đơn giản."
Mạnh Dĩ Lam vẫn luôn băn khoăn về thứ mình đã đưa cho tiến sĩ Ngô lúc trước, cô không muốn Bạch Tử mạo hiểm, cũng không muốn tiết lộ cho chú Hồng, thế là cô tìm Hoa tỷ, muốn để Hoa tỷ lén lút lẻn vào bảo tàng nghệ thuật, bí mật lấy thứ đó ra.
"Cô dự định dẫn theo bao nhiêu người?" Mạnh Dĩ Lam lại hỏi.
"Một mình tôi." Hoa tỷ nói.
Mạnh Dĩ Lam nhíu mày: "Cô nắm chắc chứ?"
Hoa tỷ thẳng thắn lắc đầu: "Bảy mươi phần trăm."
Lúc này Bạch Tử đã rửa chén xong, cô không để ý đến cuộc nói chuyện giữa hai người, mà đi thẳng ra ban công, bắt đầu thu dọn đồ đạc từ phòng trưng bày nghệ thuật mang về.
Nhìn thấy cảnh này, Mạnh Dĩ Lam càng thêm bất an, cô càng tin chắc Bạch Tử đang chuẩn bị rời đi.
Lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên.
"Tiểu Lam," giọng bà Trương từ ngoài cửa truyền đến, "Ta cùng cháu trai đi lấy nước, thuận tiện có mang về một thùng cho cháu."
Mạnh Dĩ Lam ra hiệu cho Hoa tỷ tiếp tục ngồi, sau đó đứng dậy mở cửa và cảm ơn bà Trương.
Bạch Tử đang thu dọn đồ đạc, nghe thấy tiếng động liền nhanh chóng bước ra cửa, thay Mạnh Dĩ Lam nhận lấy một thùng nước lớn từ người cháu trai đứng đằng sau bà Trương.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, Bạch Tử có chút giật mình, nhíu mày suy nghĩ vài giây, cô lập tức nhớ ra - mấy ngày trước, lúc Mạnh Dĩ Lam lần đầu tiên chở cô bằng xe máy ra ngoài, người đàn ông này chính là người đứng trên ban công tầng 6, nhìn chằm chằm Mạnh Dĩ Lam thật lâu.
Bạch Tử cảm thấy có chút khả nghi, trong lòng âm thầm ghi nhớ, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh.
Sau khi bà Trương và cháu trai rời đi, Mạnh Dĩ Lam đóng cửa lại, nhìn Bạch Tử bưng nước vào bếp.
Sự khó chịu trong lòng rốt cuộc không thể kìm nén được nữa, Mạnh Dĩ Lam không để ý còn đang nói chuyện cùng Hoa tỷ, cô xoay người đi theo Bạch Tử vào phòng bếp, có chút vội vàng khép cửa lại.
Bạch Tử vừa mới cất cái thùng đi, đã nghe thấy Mạnh Dĩ Lam ở phía sau nhẹ giọng hỏi: "Tấm ảnh đâu?"
Bạch Tử sững sờ: "A?"
"Đưa tấm ảnh cho tôi." Mạnh Dĩ Lam nói.
"Tại sao?" Bạch Tử nhíu mày.
Mạnh Dĩ Lam không thể giải thích được mình muốn làm gì, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy nếu giữ được tấm ảnh đó, Bạch Tử có lẽ sẽ không rời đi.
Hơn nữa, từ lúc đưa tấm ảnh ra, cô luôn cảm thấy trong lòng rất không nỡ - đó là thứ duy nhất có thể chứng minh giữa cô và Bạch Tử có quan hệ với nhau, cô muốn bảo quản nó thật tốt.
"Cô muốn đi thì đi, nhưng tấm ảnh phải để lại." Mạnh Dĩ Lam nói xong, liền bước về phía trước.
Bạch Tử đứng trước bếp lò sững sờ, dường như hình ảnh Mạnh Dĩ Lam với vẻ uy hiếp đang đi về phía cô sau khi đẩy ngã xe máy ngày hôm qua lại hiện lên, tuy nhiên lần này đối phương không nắm lấy cổ áo cô, mà là đưa tay vào trong túi quần của cô.
Bạch Tử muốn giơ tay ngăn cản, lại sợ dùng quá nhiều lực sẽ làm đối phương bị đau, hai người cứ thế không ngừng lôi kéo.
Mạnh Dĩ Lam không tìm được tấm ảnh, liền đút tay vào túi quần còn lại của Bạch Tử, nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Càng ngày Mạnh Dĩ Lam càng mất kiên nhẫn, giống như không tìm được tấm ảnh kia, Bạch Tử sẽ biến mất ngay lập tức: "Cô giấu tấm ảnh ở đâu?"
Sau một khắc, Mạnh Dĩ Lam tựa hồ mất đi lý trí, cô bất chấp giơ tay thọc vào trong quần Bạch Tử.
Lúc này, cửa phòng bếp đột nhiên có tiếng gõ.
Bạch Tử bị Mạnh Dĩ Lam ép vào bếp, hoảng sợ mở to mắt nhìn, nhưng tiếng gõ cửa khiến cô không dám phát ra âm thanh nào.
"Mạnh tiểu thư," Hoa tỷ ngoài cửa trầm giọng nói, "Tôi nghĩ, tôi phải nhắc nhở các cô một chuyện. Cháu trai của bà lão vừa rồi..."
Mạnh Dĩ Lam đột nhiên thanh tỉnh lại, nhưng cô vẫn chưa kịp rút tay ra khỏi quần của Bạch Tử.
Phía sau hai người, cánh cửa chầm chậm được Hoa tỷ mở ra: "Nếu tôi nhìn không lầm, hắn ta hẳn là người biến dị đã được Liêu Vũ Nhu..."
Bạch Tử và Mạnh Dĩ Lam vẫn giữ nguyên tư thế lôi kéo nhau, cả hai quay đầu nhìn Hoa tỷ, ba người ngây ngốc tại chỗ, không nhúc nhích.
Hoa tỷ sắt mặt không thay đổi, nhìn chằm chằm vào bàn tay Mạnh Dĩ Lam đang nhét vào quần Bạch Tử, suy nghĩ trong đầu đã sớm bay mất, nhưng vẫn theo quán tính nói ra mấy chữ còn lại: "Cứu đi..."
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Đợi lâu quá, oooooooo.
Canh gà trích lời hôm nay:
Hãy tập trung nhiều hơn vào những điều khiến bạn hạnh phúc.
—
Đôi lời lảm nhảm của editor: Như các bạn thấy đó Mạnh tiểu thư tánh nóng như kem
Cô nghĩ có lẽ đây là cái ôm cuối cùng giữa cô và Mạnh Dĩ Lam trước khi nói lời tạm biệt.
Dù thế nào đi nữa cũng phải có một lời từ biệt rõ ràng.
Giống như thí sinh đứng trên bục diễn giải chuẩn bị phát biểu, Bạch Tử hắng giọng, bắt đầu nói lời tạm biệt mà mình đã suy nghĩ bấy lâu nay: "Mạnh Dĩ Lam, trong khoảng thời gian này..."
"Bạch Tử," mới nói được nửa câu, giọng nói trầm thấp có chút mệt mỏi xen lẫn chút thiếu kiên nhẫn của Mạnh Dĩ Lam truyền đến bên tai, "Tôi buồn ngủ quá, muốn ngủ một lát... Nhưng," nói được giữa chừng đột nhiên cô dừng lại, ngay lúc Bạch Tử cho rằng đối phương đã ngủ say, lại nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, giống như đang lẩm bẩm với chính mình: "Nếu tôi tỉnh lại không nhìn thấy cô, thì cô chết chắc."
Nói xong, Mạnh Dĩ Lam nhắm hai mắt lại, hơi nghiêng đầu như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Bạch Tử nhạy cảm phát giác được gò má Mạnh Dĩ Lam đang nhẹ nhàng cọ xát trên vai mình, một lúc sau liền áp chặt vào cổ mình, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào gáy mình, sau đó người trong ngực không còn cử động nữa.
Mạnh Dĩ Lam đã ngủ say, nhưng hai tay vẫn ôm chặt Bạch Tử không buông.
Bạch Tử hơi giật mình, mặc dù thân thể không dám cử động bởi vì theo bản năng không muốn quấy nhiễu người trong ngực, nhưng đầu óc lại bế tắc - cái gì mà "Nếu tôi tỉnh lại không nhìn thấy cô, thì cô chết chắc."?
Chưa kể việc Bạch Tử không hiểu tại sao một người trưởng thành và luôn độc lập như Mạnh Dĩ Lam, lại đột nhiên nói ra những lời như vậy, trọng điểm chính là hiện tại cô đã là người biến dị, không thể chết được.
Dạng uy hiếp như vậy thật trẻ con, đoán chừng là do cô ấy buồn ngủ quá nên không nói được lời khác.
Nghĩ đến đây, Bạch Tử lại nhớ tới cái hôm sau khi Mạnh Dĩ Lam bị bắn vào tay, cô ấy đã sốt cao và nằm trên giường khóc lóc.
Tuy rằng người trong ngực không biết vì lý do nào đó không muốn Bạch Tử rời đi, nhưng Bạch Tử lại cảm thấy mình không có lý do gì để ở lại.
Mà bây giờ, chính là thời cơ tốt nhất để rời đi.
Bạch Tử một bên cố gắng thử nghiêng người một chút, một bên cẩn thận quan sát động tĩnh của Mạnh Dĩ Lam.
Hai người tuy rằng ở rất gần nhau, nhưng người trong ngực tựa hồ thực sự rất mệt mỏi, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Bạch Tử đưa tay giữ lấy eo Mạnh Dĩ Lam, sau đó chậm rãi đứng dậy, trực tiếp nhấc người trong lòng lên không trung, tiếp đến cẩn thận đặt Mạnh Dĩ Lam xuống giường, cẩn thận gỡ bàn tay đang ôm lấy tay mình ra.
Từ đầu đến cuối, Mạnh Dĩ Lam ngoại trừ hơi nhíu mày, vẫn chưa tỉnh lại.
Bạch Tử chậm rãi lui về phía cửa, lại nhìn người trên giường, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong phòng khách, Mao Mao đã thức dậy tự lúc nào, nhưng rõ ràng là nó vẫn chưa tỉnh hẳn, đang ngơ ngác ngồi trên ghế sofa với mái tóc rối bù trên đầu, hai mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Bạch Tử vừa rời khỏi phòng ngủ.
Bạch Tử đến gần ghế sofa, xoa đầu Mao Mao.
Mao Mao siết chặt cánh tay của Bạch Tử, mở miệng cắn.
Bạch Tử nâng khóe miệng, mặc cho tiểu gia hoả tùy ý cắn cắn kéo kéo mình.
Cô không hề lo lắng chút nào về cuộc sống sau này của Mao Mao, nó nhất định sẽ sống một cuộc sống tốt hơn mình.
Nghĩ đến đây, Bạch Tử lắc lắc tay định tránh Mao Mao, để rời khỏi nhà Mạnh Dĩ Lam càng sớm càng tốt.
Nhưng lúc này Mao Mao tựa hồ biết Bạch Tử muốn rời đi, nên nó không chịu buông ra.
Ngay lúc Bạch Tử đang gãi ngứa cho Mao Mao, thì đồng hồ trên bàn đột nhiên lóe sáng.
Do dự hồi lâu, Bạch Tử ôm Mao Mao đi đến bàn cà phê nhìn xem - người gửi tin nhắn cho cô, chính là Hầu Tắc Văn đã lâu không liên lạc.
"Cuối cùng tôi cũng suy nghĩ ra, cô gái trong tấm ảnh kia chính là cô!"
Bạch Tử cau mày, nhìn chằm chằm tin nhắn hồi lâu, không nhịn được tò mò, đáp: "Có ý gì?"
"Còn nói không liên quan đến Lam Lam, gạt quỷ hả??"
"Tôi không hiểu cô đang nói gì."
"Còn giả vờ ah?"
Thế là, trước đó Bạch Tử còn đang định rời đi, lúc này lại ngồi xuống ghế sofa, cô rút tay ra khỏi Mao Mao, cau mày bắt đầu nhắn tin với Hầu Tắc Văn.
Mao Mao vòng tay qua vai Bạch Tử, nó rõ ràng không hiểu, nhưng vẫn tò mò di chuyển về phía đồng hồ, cố gắng nhìn rõ xem Bạch Tử đang chơi đùa cái gì.
Mạnh Dĩ Lam ở trong phòng ngủ hoàn toàn không biết gì, vì quá mệt mỏi nên cô ngủ rất say nhưng lại không được ngon giấc cho lắm.
Mặc dù không có nằm mơ, nhưng lông mày vẫn luôn nhíu chặt, như có thứ gì đó đang kéo lấy trái tim Mạnh Dĩ Lam, khiến cô cảm giác như có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào, nhưng lại không thể nào dậy được.
Đợi đến khi Mạnh Dĩ Lam mở mắt ra, thì đã hơn năm giờ chiều.
Vẻ mệt mỏi trên gương mặt vẫn chưa giảm đi bao nhiêu, cô vô lực nằm trên giường nhìn bóng tối xung quanh, lại có cảm giác như mình vẫn chưa mở mắt.
Sau đó, Mạnh Dĩ Lam tựa như chợt nhớ ra điều gì, cô đột nhiên ngồi dậy liếc mắt nhìn sang hai bên, vừa sững sờ nửa giây, ngay lập tức nhấc chăn bông xuống giường, cũng không thèm mang dép, liền bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Trong phòng khách, chỉ có bếp lửa trong góc đã tắt, những thứ khác dường như không có gì thay đổi, ngoại trừ Bạch Tử và Mao Mao đều không thấy đâu.
Mạnh Dĩ Lam đi chân đất đứng ở cửa, sàn nhà lạnh lẽo khiến cơ thể cô bắt đầu phát run, nhưng cô vẫn nhíu chặt lông mày đứng bất động như cũ, hai tay vô thức nắm chặt thành nắm đấm.
A, lần này triệt để biến mất, thậm chí ngay cả Mao Mao cũng mang đi.
Bạch Tử, cô thật là được a.
Mạnh Dĩ Lam vừa nghĩ vừa lấy đồng hồ ra, chuẩn bị liên lạc với chú Hồng.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Bạch Tử ôm Mao Mao ướt nhẹp bước ra ngoài.
Sau khi nhìn thấy sắc mặt Mạnh Dĩ Lam nghiêm túc đứng trước cửa phòng ngủ, cô nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
Mạnh Dĩ Lam nhìn Bạch Tử, trái tim vốn bị cảm xúc u ám chèn ép sắp nổ tung vừa thoát khỏi móng vuốt, ngay cả phòng khách tối tăm cũng dường như trở nên sáng sủa hơn.
Sau đó, sắc mặt cô khôi phục lại bình thường, đồng thời bình tĩnh xóa tin nhắn định gửi cho chú Hồng, rồi lại ngẩng đầu nhìn Bạch Tử.
Tuy rằng Mạnh Dĩ Lam không mở miệng, nhưng Bạch Tử lập tức hiểu được ánh mắt của đối phương, vừa lau người cho Mao Mao vừa giải thích: "Nó vừa làm đổ trứng mà tôi mới đánh, toàn thân bẩn muốn chết."
Mạnh Dĩ Lam nhìn chằm chằm Bạch Tử và Mao Mao hồi lâu, cuối cùng không nói gì, mím môi quay trở về phòng ngủ.
Đợi lúc cô quay trở ra, quần áo đã được thay, toàn thân đều chỉnh tề, mà Bạch Tử cũng vừa lúc bưng đồ ăn nóng hổi lên bàn.
Mao Mao vừa mới tắm xong, bất chấp sự ngăn cản của Bạch Tử, nó chạy tới ban công tận hưởng không khí lạnh lẽo, vì lúc nảy nó đã ăn vặt no nê, nên bây giờ không có hứng thú với đồ ăn nóng trên bàn chút nào.
Mạnh Dĩ Lam ngồi vào bàn ăn, Bạch Tử đưa đũa cho cô.
Giống như hết thảy đều chưa từng xảy ra, tựa như lúc trước hai người chung sống, cũng không khác biệt chút nào.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam lại cảm thấy có gì đó rất không đúng, nhưng cô vẫn mặt không biểu tình, bắt đầu ăn cơm.
Quả nhiên, đợi khi cô ăn gần xong, sau khi đặt chén đũa xuống, Bạch Tử đột nhiên nói: "Tấm ảnh đó, có thể trả lại cho tôi được không?"
Giọng điệu bình thản giống như nói "Có thể đưa tôi chai nước tương kia được không?", nhưng đối với Mạnh Dĩ Lam, điều này lại không khác gì trong màn đêm tĩnh mịch Bạch Tử đột nhiên hét lớn vào tai cô.
"Trước đó Hầu Tắc Văn đã trao đổi dữ liệu đồng hồ với tôi," Bạch Tử nói với vẻ mặt nghiêm túc, như thể đang thảo luận kế hoạch nhóm với Mạnh Dĩ Lam, "Hôm nay cô ấy đột nhiên gửi tin nhắn cho tôi và nói với tôi về tấm ảnh đó."
Sau nhiều ngày như vậy, tóc của Bạch Tử so với trước kia đã dài hơn.
Lúc này cô buộc một cái đuôi ngựa nhỏ phía sau đầu, giống như một quả pom-pom nhỏ nhắn đáng yêu, phần tóc mái xõa tuỳ hứng phía trước cũng không hoàn toàn che đi vết bỏng quanh mắt, toàn bộ gương mặt phi thường thanh tú.
Nhìn Bạch Tử trước mặt đơn thuần như sinh viên đại học vừa mới ra trường, Mạnh Dĩ Lam cảm thấy mình có chút áy náy, mặc dù việc giấu tấm ảnh đi cũng không phải là chuyện gì đặc biệt khó tha thứ.
Lý trí nói với Mạnh Dĩ Lam, rằng cô nhất định phải xin lỗi Bạch Tử, nhưng lời nói như bị nghẹn lại trong cổ họng, thế nào cũng không nói ra được.
Cuối cùng, Mạnh Dĩ Lam thấp giọng nói một chữ "Được", sau đó quay lại phòng ngủ, lấy tấm ảnh ra đưa cho Bạch Tử.
Bạch Tử ngồi bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trong tay, vẻ mặt không thay đổi.
Một lúc sau, Bạch Tử nhẹ nhàng hỏi: "Vậy là, chúng ta đã quen biết nhau từ nhiều năm trước?"
"Tôi không biết," Mạnh Dĩ Lam lắc đầu, "Cũng giống như cô, tôi không có ấn tượng gì cả."
Bạch Tử nhìn chằm chằm vào tấm ảnh một lúc lâu, cuối cùng cũng hỏi câu hỏi mà Mạnh Dĩ Lam không muốn trả lời nhất: "Tại sao phải giấu tấm ảnh?"
Giọng điệu của Bạch Tử rất bình tĩnh, cô không có tức giận hay buồn bã, mà chỉ là có hơi bối rối.
"Tôi..." Mạnh Dĩ Lam muốn trả lời, nhưng lại không nói được gì.
Cô không cách nào đối mặt với sự thật, rằng đã từng có một đoạn đời mà mình không chút nào ấn tượng, cũng như không thể đối mặt với sự thật, rằng đoạn đời đó còn có một Bạch Tử tồn tại - người mà trước đây cô vô cùng chán ghét và tìm mọi cách để tránh né.
Mạnh Dĩ Lam vốn muốn sau khi đã tìm hiểu rõ ràng chuyện này mới đem tấm ảnh trả lại, như vậy cô sẽ có thể bình tĩnh hơn khi đối mặt với Bạch Tử.
Nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam trầm mặc, Bạch Tử đột nhiên hỏi: "Là vì không muốn cùng tôi có quan hệ gì sao?"
Mạnh Dĩ Lam nhíu mày: "Không phải."
Bạch Tử lại hỏi: "Là vì sợ tôi dùng tấm ảnh này dây dưa cô?"
Trong lòng Mạnh Dĩ Lam dâng lên một cơn tức giận không thể giải thích được, cô lạnh nhạt nói: "Không phải."
Bạch Tử nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng cô nghiêng người sang, chăm chú nhìn Mạnh Dĩ Lam bằng con mắt bên phải hình hạnh nhân tinh xảo, nghiêm túc hỏi: "Mạnh Dĩ Lam, có phải là cô thích tôi không?"
Nếu như vừa rồi Bạch Tử yêu cầu Mạnh Dĩ Lam trả lại tấm ảnh, giống như đột nhiên hét vào tai cô trong bóng tối, thì câu hỏi của Bạch Tử lúc này không khác gì sấm sét chói tai trong cơn bão táp.
Mạnh Dĩ Lam dùng hết sức lực đè nén cảm xúc, cố gắng giữ bình tĩnh.
Trước đó Mạnh Dĩ Lam đã biết, mình có tính chiếm hữu mạnh mẽ đối với Bạch Tử, nhưng cô cũng không tìm hiểu nguyên nhân chi tiết, bởi cô cho rằng tính chiếm hữu bất thường ấy chỉ là do "thói quen".
Cô đã quen với sự nghe lời cùng với sự bảo hộ của Bạch Tử, nên khi mất đi người đó, cô khó tránh khỏi cảm giác khó chịu.
Nhưng ngày hôm qua, cuối cùng cô cũng nhận ra, mình đã đánh giá sai nghiêm trọng vị trí của Bạch Tử trong lòng mình.
Cô trở nên chiếm hữu Bạch Tử bởi vì một cảm xúc khó tả nào đó, không chỉ đơn giản là do "thói quen".
Mạnh Dĩ Lam cảm thấy, loại cảm xúc này có thể đến từ ký ức bị lãng quên trong đoạn thời gian đó, giống như tiềm thức đã được thức tỉnh, khiến cô càng ngày càng quan tâm đến Bạch Tử.
Nhưng bây giờ, chữ "thích" từ trong miệng đối phương như một chiếc búa nặng nề đánh vào trái tim Mạnh Dĩ Lam.
Vẻ mặt Bạch Tử mơ hồ, vẫn chăm chú nhìn Mạnh Dĩ Lam, chờ đợi câu trả lời của đối phương.
"Làm sao..." Mạnh Dĩ Lam theo thói quen muốn nói "Làm sao có thể", nhưng vừa nói ra được hai chữ, trong lòng lại dâng lên một cảm giác chua xót, khiến cô không thể nói hết câu.
Thế là, cô quyết định thay đổi lời nói: "Tôi không..."
"Không thích." Bạch Tử chủ động nói tiếp lời còn dang dở, sau đó tỏ vẻ đương nhiên gật gật đầu.
Mạnh Dĩ Lam sững sờ, có chút phản ứng không kịp.
Vừa rồi điều cô muốn nói chính là "Không xác định" hoặc "Không biết", chứ không phải dứt khoát phủ nhận như lời Bạch Tử.
Lúc này Mạnh Dĩ Lam không chỉ cảm thấy chua xót mà còn có chút cáu kỉnh, nhưng cô không thể mở miệng sửa lại lời nói của Bạch Tử.
Sở dĩ Bạch Tử hỏi câu này là bởi vì trước khi Mạnh Dĩ Lam thức dậy, Hầu Tắc Văn đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn phỏng đoán như "Mạnh Dĩ Lam nhất định thích cô", kèm theo đó là nhiều lời khiêu khích, làm Bạch Tử cảm thấy bất mãn trước những lời đó.
"Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, cô đừng để ý," Bạch Tử nghiêm túc nói, "Sau khi bị tiêm mũi thuốc đó, về chuyện giữa chúng ta, tôi chỉ nhớ rằng cô vẫn luôn không thích tôi, cũng nhiều lần nhấn mạnh không thích phụ nữ."
Mạnh Dĩ Lam sững sờ, nhưng trước khi cô kịp trả lời, Bạch Tử đã nói tiếp: "Theo lý thuyết mà nói, lẽ ra cô phải muốn tôi rời đi, nhưng bây giờ lại luôn... Cho nên tôi mới muốn xác nhận một chút."
Giống như đoàn tàu bị trật bánh, Mạnh Dĩ Lam luôn cảm thấy cuộc trò chuyện giữa hai người đã hoàn toàn đi sai hướng, vẻ mặt bình tĩnh vốn có của cô có chút thay đổi, nhưng khi định nói thì phía sau lại truyền đến tiếng gõ cửa cùng giọng nói: "Mạnh tiểu thư."
Bạch Tử lập tức nhận ra người gõ cửa - Hoa tỷ.
Hai người liếc nhìn nhau, Mạnh Dĩ Lam nhanh chóng đè nén cảm xúc có chút hoảng hốt của mình, đứng dậy mở cửa.
Dường như đã sớm đoán trước Hoa tỷ sẽ xuất hiện, Mạnh Dĩ Lam rất tự nhiên dẫn cô vào nhà: "Mời vào."
Khi Hoa tỷ nhìn thấy Bạch Tử, cô ấy vẫn không hề tỏ ra ngạc nhiên, mà thay vào đó là Mao Mao thò đầu ra khỏi ban công, hình như nó nhận ra Hoa tỷ, nhưng nó tỏ ra không hứng thú, lập tức quay người lại tiếp tục nằm trên ban công hứng gió.
Mạnh Dĩ Lam ngồi trên sofa tiếp chuyện với Hoa tỷ, nhìn bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra trong đầu lại bắt đầu lơ đãng suy nghĩ về lời Bạch Tử vừa nói.
"À, Mạnh tiểu thư..." Hoa tỷ hình như muốn nói gì đó, nhưng lại cảnh giác liếc nhìn Bạch Tử vẫn đang "hiền lương" dọn dẹp bàn ăn.
"Không sao đâu," Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng gật đầu, "Người của tôi."
Cô vốn muốn nói "Người của mình", lại vô tình nói thành "Người của tôi", mặt Mạnh Dĩ Lam bất giác nóng lên, cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vô thức nhìn Bạch Tử, mới phát hiện đối phương đang cất tấm ảnh cũ vào trong túi quần của mình.
Mạnh Dĩ Lam không khỏi nhíu mày lại.
"Gần đây phía Vĩnh Thái đột nhiên ngừng lại hầu hết các hoạt động kinh doanh," Hoa tỷ không nhận thấy Mạnh Dĩ Lam có vấn đề gì, tiếp tục nói, "Hầu như tất cả khách hàng cũ đều không thể liên lạc được với họ."
Kể từ khi xảy ra chuyện ở trại giam, Mạnh Dĩ Lam và người của Vĩnh Thái không còn liên lạc gì nữa, so với phe Hắc Cầu, Vĩnh Thái giống như một vũng nước đọng, không có động tĩnh gì.
Vì vậy, Mạnh Dĩ Lam quyết định nhờ Hoa tỷ giúp cô điều tra, thỉnh thoảng cô vẫn liên lạc với Hoa Tỷ, bởi cô khá tin tưởng người phụ nữ từng là võ sĩ này.
"Rất nhiều người đang tung tin đồn," Hoa tỷ nói thêm, "Những vụ nổ gần đây ở thành phố B, đều là do Vĩnh Thái gây ra."
Mạnh Dĩ Lam hỏi: "Tình huống của bọn họ ở vùng màu đỏ thế nào rồi?"
"Mặc dù nhìn bề ngoài không có gì khác biệt, nhưng tôi nghĩ họ đang chuẩn bị chuyển trại," Hoa tỷ cau mày lắc đầu, "Về việc họ chuyển đi đâu, tôi hoàn toàn không tra ra được. "
Bạch Tử đang rửa chén trong bếp, Hoa tỷ thông qua khe cửa hé mở, nhìn bóng lưng cô: "Nước ở đây đủ dùng không? Nơi tôi ở, lượng nước tiêu thụ hàng ngày của mỗi người đều bị hạn chế."
Mạnh Dĩ Lam cũng quay đầu nhìn Bạch Tử, nhưng điều cô đang nghĩ tới, chính là lời Bạch Tử vừa nói và hành động cất tấm ảnh cũ của cô ấy.
Cô luôn có cảm giác, Bạch Tử sẽ thừa dịp cô không để ý, vụng trộm mang theo tấm ảnh kia rời đi.
Mạnh Dĩ Lam tập trung lại, quay đầu nhìn về phía Hoa tỷ: "Còn về chuyện kia, cô chuẩn bị thế nào rồi?"
Hoa tỷ sững sờ một lúc, sau đó gật gật đầu: "Tôi đã hỏi lịch trình của tất cả các nhân viên tuần tra trong bảo tàng nghệ thuật. Chuyện này khá đơn giản."
Mạnh Dĩ Lam vẫn luôn băn khoăn về thứ mình đã đưa cho tiến sĩ Ngô lúc trước, cô không muốn Bạch Tử mạo hiểm, cũng không muốn tiết lộ cho chú Hồng, thế là cô tìm Hoa tỷ, muốn để Hoa tỷ lén lút lẻn vào bảo tàng nghệ thuật, bí mật lấy thứ đó ra.
"Cô dự định dẫn theo bao nhiêu người?" Mạnh Dĩ Lam lại hỏi.
"Một mình tôi." Hoa tỷ nói.
Mạnh Dĩ Lam nhíu mày: "Cô nắm chắc chứ?"
Hoa tỷ thẳng thắn lắc đầu: "Bảy mươi phần trăm."
Lúc này Bạch Tử đã rửa chén xong, cô không để ý đến cuộc nói chuyện giữa hai người, mà đi thẳng ra ban công, bắt đầu thu dọn đồ đạc từ phòng trưng bày nghệ thuật mang về.
Nhìn thấy cảnh này, Mạnh Dĩ Lam càng thêm bất an, cô càng tin chắc Bạch Tử đang chuẩn bị rời đi.
Lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên.
"Tiểu Lam," giọng bà Trương từ ngoài cửa truyền đến, "Ta cùng cháu trai đi lấy nước, thuận tiện có mang về một thùng cho cháu."
Mạnh Dĩ Lam ra hiệu cho Hoa tỷ tiếp tục ngồi, sau đó đứng dậy mở cửa và cảm ơn bà Trương.
Bạch Tử đang thu dọn đồ đạc, nghe thấy tiếng động liền nhanh chóng bước ra cửa, thay Mạnh Dĩ Lam nhận lấy một thùng nước lớn từ người cháu trai đứng đằng sau bà Trương.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, Bạch Tử có chút giật mình, nhíu mày suy nghĩ vài giây, cô lập tức nhớ ra - mấy ngày trước, lúc Mạnh Dĩ Lam lần đầu tiên chở cô bằng xe máy ra ngoài, người đàn ông này chính là người đứng trên ban công tầng 6, nhìn chằm chằm Mạnh Dĩ Lam thật lâu.
Bạch Tử cảm thấy có chút khả nghi, trong lòng âm thầm ghi nhớ, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh.
Sau khi bà Trương và cháu trai rời đi, Mạnh Dĩ Lam đóng cửa lại, nhìn Bạch Tử bưng nước vào bếp.
Sự khó chịu trong lòng rốt cuộc không thể kìm nén được nữa, Mạnh Dĩ Lam không để ý còn đang nói chuyện cùng Hoa tỷ, cô xoay người đi theo Bạch Tử vào phòng bếp, có chút vội vàng khép cửa lại.
Bạch Tử vừa mới cất cái thùng đi, đã nghe thấy Mạnh Dĩ Lam ở phía sau nhẹ giọng hỏi: "Tấm ảnh đâu?"
Bạch Tử sững sờ: "A?"
"Đưa tấm ảnh cho tôi." Mạnh Dĩ Lam nói.
"Tại sao?" Bạch Tử nhíu mày.
Mạnh Dĩ Lam không thể giải thích được mình muốn làm gì, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy nếu giữ được tấm ảnh đó, Bạch Tử có lẽ sẽ không rời đi.
Hơn nữa, từ lúc đưa tấm ảnh ra, cô luôn cảm thấy trong lòng rất không nỡ - đó là thứ duy nhất có thể chứng minh giữa cô và Bạch Tử có quan hệ với nhau, cô muốn bảo quản nó thật tốt.
"Cô muốn đi thì đi, nhưng tấm ảnh phải để lại." Mạnh Dĩ Lam nói xong, liền bước về phía trước.
Bạch Tử đứng trước bếp lò sững sờ, dường như hình ảnh Mạnh Dĩ Lam với vẻ uy hiếp đang đi về phía cô sau khi đẩy ngã xe máy ngày hôm qua lại hiện lên, tuy nhiên lần này đối phương không nắm lấy cổ áo cô, mà là đưa tay vào trong túi quần của cô.
Bạch Tử muốn giơ tay ngăn cản, lại sợ dùng quá nhiều lực sẽ làm đối phương bị đau, hai người cứ thế không ngừng lôi kéo.
Mạnh Dĩ Lam không tìm được tấm ảnh, liền đút tay vào túi quần còn lại của Bạch Tử, nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Càng ngày Mạnh Dĩ Lam càng mất kiên nhẫn, giống như không tìm được tấm ảnh kia, Bạch Tử sẽ biến mất ngay lập tức: "Cô giấu tấm ảnh ở đâu?"
Sau một khắc, Mạnh Dĩ Lam tựa hồ mất đi lý trí, cô bất chấp giơ tay thọc vào trong quần Bạch Tử.
Lúc này, cửa phòng bếp đột nhiên có tiếng gõ.
Bạch Tử bị Mạnh Dĩ Lam ép vào bếp, hoảng sợ mở to mắt nhìn, nhưng tiếng gõ cửa khiến cô không dám phát ra âm thanh nào.
"Mạnh tiểu thư," Hoa tỷ ngoài cửa trầm giọng nói, "Tôi nghĩ, tôi phải nhắc nhở các cô một chuyện. Cháu trai của bà lão vừa rồi..."
Mạnh Dĩ Lam đột nhiên thanh tỉnh lại, nhưng cô vẫn chưa kịp rút tay ra khỏi quần của Bạch Tử.
Phía sau hai người, cánh cửa chầm chậm được Hoa tỷ mở ra: "Nếu tôi nhìn không lầm, hắn ta hẳn là người biến dị đã được Liêu Vũ Nhu..."
Bạch Tử và Mạnh Dĩ Lam vẫn giữ nguyên tư thế lôi kéo nhau, cả hai quay đầu nhìn Hoa tỷ, ba người ngây ngốc tại chỗ, không nhúc nhích.
Hoa tỷ sắt mặt không thay đổi, nhìn chằm chằm vào bàn tay Mạnh Dĩ Lam đang nhét vào quần Bạch Tử, suy nghĩ trong đầu đã sớm bay mất, nhưng vẫn theo quán tính nói ra mấy chữ còn lại: "Cứu đi..."
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Đợi lâu quá, oooooooo.
Canh gà trích lời hôm nay:
Hãy tập trung nhiều hơn vào những điều khiến bạn hạnh phúc.
—
Đôi lời lảm nhảm của editor: Như các bạn thấy đó Mạnh tiểu thư tánh nóng như kem
/113
|