Xe chạy trên con đường tối đen, tốc độ không quá nhanh cũng không quá chậm, khá là bình ổn.
Mưa vẫn đang không ngừng rơi xuống nhưng không lớn lắm, âm thanh của những hạt mưa va vào xe nghe rất dễ chịu.
Mấy phút trước, Bạch Tử đang chuyên tâm lái xe thì nhớ tới Mạnh Dĩ Lam vẫn còn chưa ăn cơm, vừa mới định nhắc nhở, lại phát hiện đối phương đang ngủ.
Cô hơi nghiêng đầu qua, thì thấy đầu của Mạnh Dĩ Lam đang hướng về phía mình, đôi mắt nhắm chặt tựa như đã ngủ say.
Bởi vì vẫn còn nhiều thời gian, nên Bạch Tử hơi giảm tốc độ xe, sau đó lặng lẽ đưa tay nhẹ nhàng lấy hộp cơm trên đùi đối phương ra.
Sau đó Bạch Tử quay đầu lại, tiếp tục nhìn về con đường phía trước, không suy nghĩ gì nữa.
Từ khi nói ra mọi chuyện với Mạnh Dĩ Lam, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tuy vẫn còn mang chút gánh nặng, nhưng cô đã không còn cảm thấy mệt mỏi nữa.
Một lúc sau, bản thân Bạch Tử cũng không phát giác được chính mình lại bắt đầu khe khẽ ngâm nga.
Giai điệu ấy rất êm ái, mang lại cảm giác nhẹ nhàng và yên bình.
Mặc dù giọng hát rất nhỏ, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn vì thế mà tỉnh lại.
Sau khi mở mắt ra, cô quay đầu nhìn Bạch Tử, chăm chú lắng nghe một lúc, đến khi người kia dừng lại, cô mới dùng giọng mũi hơi khàn khàn hỏi: "E minor*?"
Bản hoà tấu cho vĩ cầm cung Mi thứ* của Mendelssohn cũng chính là tác phẩm mà Bạch Tử đã nghe lúc cô nằm trên giường.
"Ah," Bạch Tử sững sờ, không ngờ đối phương đã tỉnh lại, liền có chút không được tự nhiên gật gật đầu, "... Ừm."
Mạnh Dĩ Lam ngồi thẳng dậy: "Cô thích nghe đàn violin hả?"
"Cũng không hẳn," Bạch Tử nhìn thẳng về phía trước, "Khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi rất thích bản nhạc này, nên lúc ở nhà đã luôn mở nó."
Không phải yêu thích, mà là những kỷ niệm.
"Mẹ cô làm nghề gì thế?" Mạnh Dĩ Lam lại hỏi.
Bạch Tử đáp: "Giáo viên dạy nhạc."
Mạnh Dĩ Lam nhìn Bạch Tử: "Nhất định mẹ cô đã rất thương cô, đúng không?"
"Ừm," Bạch Tử gật đầu, "Khi còn nhỏ, cha mẹ đều rất yêu thương tôi."
Cho nên, cô mới không thể nào hiểu được, việc anh trai Bạch Tang đã tố cáo cô giết cha mẹ mình.
Mạnh Dĩ Lam hơi sững sờ, sau đó mới ý thức mình đã hỏi điều không nên hỏi: "... Xin lỗi."
"Không sao đâu." Bạch Tử cười khẽ.
Lần đầu tiên, Mạnh Dĩ Lam mở lòng chia sẻ cho Bạch Tử nghe về người mà cô chưa từng nhắc đến với bất kỳ ai: "Mẹ tôi đã bỏ nhà ra đi khi tôi còn rất nhỏ, bà ấy cũng chưa bao giờ quay trở về."
Bạch Tử nhíu mày, nghiêng đầu liếc nhìn Mạnh Dĩ Lam.
Cô nhớ tới mối quan hệ giữa Mạnh Dĩ Lam và cha của đối phương rất không tốt, điều này có nghĩa là... Từ nhỏ, Mạnh Dĩ Lam đã lớn lên trong gia đình thiếu tình yêu thương từ cha mẹ sao?
Đột nhiên cô cảm thấy có chút đau lòng, nhưng Bạch Tử vẫn chưa nói ra lời an ủi đối phương, cô chỉ chau mày.
Dường như biết Bạch Tử đang nghĩ gì, Mạnh Dĩ Lam thờ ơ nói thêm: "Nhưng cũng chẳng sao hết, tuổi thơ của tôi trôi qua cũng khá êm đềm, bảo mẫu trong nhà chăm sóc tôi rất tốt, hoạt động thường ngày của tôi cũng rất phong phú, học được rất nhiều thứ, đi qua rất nhiều nơi."
Bạch Tử gật gật đầu, lông mày giãn ra, nói: "Vậy thì cũng tốt."
"Lúc nhỏ cô hay thích làm gì?" Mạnh Dĩ Lam rất thích cảm giác trò chuyện như bây giờ, cô thuận theo sự hiếu kỳ của mình mà tiếp tục hỏi Bạch Tử.
"Hầu hết thời gian tôi đều ở nhà," Bạch Tử nhớ lại quá khứ, "Thường thì mẹ tôi sẽ dạy tôi chơi nhạc cụ."
Mạnh Dĩ Lam có chút kinh ngạc hỏi: "Nhạc cụ gì, piano? Violin?"
Bạch Tử lúng túng trả lời: "Tôi chỉ biết chút chút thôi."
Mạnh Dĩ Lam nhíu mày lại, cô cảm thấy hơi ảo não vì trước đây đã không để Bạch Tử chơi piano ở căn hộ trong khu dân cư.
Hai người cứ việc hỏi han nhau và trả lời như vậy thôi, cũng đã khiến Mạnh Dĩ Lam có cảm giác như mình đang trở lại thời điểm hai người còn sống chung.
Xa hơn chút nữa, có vẻ như thời gian đang quay ngược trở lại thời điểm trước khi virus đột biến bùng phát.
Hai người tựa như đang lái xe đến một nơi xa xôi nào đó, dọc đường đi, họ cùng nhau nói những chuyện không đâu cho đỡ nhàm chán.
Trò chuyện một hồi, Mạnh Dĩ Lam lấy đồng hồ ra liên lạc với người của Hắc Cầu, sau đó lại ăn cơm nắm do Bạch Tử làm.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Mạnh Dĩ Lam mới hoàn toàn thả lỏng, hiếm khi cô bắt đầu chia sẻ về cuộc sống của mình: "Mấy năm trước, tôi có tham dự một buổi hòa nhạc ở nước ngoài, có một nghệ sĩ violin khoảng bảy tám mươi tuổi đã biểu diễn bản nhạc mà mẹ cô rất thích."
Bạch Tử nhìn về phía trước, nhướn mày, nhưng không nói gì.
"Lúc ấy bởi vì đã làm việc suốt cả đêm nên tôi ngủ gục mất," Mạnh Dĩ Lam có chút ngượng ngùng nói, "Nhưng đoạn dạo đầu của bản nhạc này đã làm tôi tỉnh táo lại."
Cũng giống như vừa rồi, cô bị đánh thức bởi giai điệu ngân nga của Bạch Tử.
Bạch Tử khẽ mỉm cười.
"Nghe nói đất nước kia thực hiện biện pháp phong tỏa ban đầu rất tốt, đến nay vẫn chưa thất thủ," Mạnh Dĩ Lam nhìn nụ cười của Bạch Tử, có chút choáng váng, ma xui quỷ khiến không ngờ lại nói ra điều cô đang nghĩ trong lòng: "Nếu như chúng ta có thể đến đó sống, chắc sẽ dễ thở hơn nhiều so với việc sống ở đây."
Đó là một câu nói rất bình thường, nhưng hai chữ "chúng ta", đã mập mờ mang lại cảm giác không đúng cho lắm.
Bạch Tử sững sờ, nhưng vẻ mặt rất nhanh đã khôi phục lại như bình thường, cô vẫn mỉm cười giữ im lặng.
Mạnh Dĩ Lam cũng nhận ra mình đã nói sai, cô ho nhẹ một tiếng, đổi chủ đề: "Cô... Có còn nhớ chuyện lúc nhỏ không?"
"Tôi nhớ." Bạch Tử nói, nhưng lại hơi nhíu mày, "Nhưng cho dù tôi có quên thì tôi cũng không phát hiện được."
Mạnh Dĩ Lam vô cùng đồng ý với điều này: "Tôi cảm thấy bản thân như bị phân chia thành hai người vậy."
"Thật sự là một chút cũng không nhớ ra," Bạch Tử nhịn không được thấp giọng nói, cô cố gắng miêu tả cảm xúc của mình, "Cho dù nghe người khác nhắc đến, tôi cũng không có chút ấn tượng nào."
Nghe được những lời này, Mạnh Dĩ Lam khẽ nhíu mày.
Mặc dù cô cũng mất đi một phần ký ức giống như Bạch Tử, nhưng mấy ngày nay, trong khoảng thời gian hiếm hoi chìm vào giấc ngủ, thỉnh thoảng Mạnh Dĩ Lam vẫn mơ thấy những giấc mơ tương tự như những mảnh ký ức rời rạc, mà phần lớn đều có liên quan đến Bạch Tử.
Cả quá khứ và hiện tại, đều xuất hiện.
Kể cả vừa rồi khi cô đang ngủ trên xe, hình như cô đã mơ thấy một giấc mơ liên quan đến Bạch Tử, mặc dù cô vẫn không nhớ được nội dung cụ thể là gì.
Mà bây giờ, nghe được Bạch Tử nói "Thật sự là một chút cũng không nhớ ra", Mạnh Dĩ Lam cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng, hỏi: "Cô có từng nhớ tới hay mơ thấy thời điểm ở quá khứ, lúc chúng ta đã quen biết nhau rồi không..."
Lời còn chưa dứt, Bạch Tử đã lắc đầu: "Không có."
Lại là câu nói kia, không nhớ chút gì cả.
Mạnh Dĩ Lam mím môi, cố ý phớt lờ cảm giác khó chịu trong lòng, cô muốn đổi chủ đề hoặc không nói thêm gì nữa, nhưng lại không nhịn được mở miệng nói: "Trước khi cô gửi tin nhắn cho tôi, tôi đã đi gặp một người phóng viên."
Bạch Tử nhìn về phía trước, yên lặng lắng nghe.
"Anh ấy đã đưa tin về vụ hoả hoạn mười năm trước," Mạnh Dĩ Lam không nhắc đến Bạch Tang, mà là đi thẳng vào vấn đề: "Người đàn ông đứng sau chúng ta trong tấm ảnh cũ kia, chính là anh ấy."
Bạch Tử có chút giật mình.
Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng hít một hơi, dịu dàng nói: "Anh ấy nói, lúc đó quan hệ của chúng ta rất tốt."
Nghe được những lời này, sắc mặt của Bạch Tử cũng không thay đổi nhiều.
"Lúc đó cô mới mười lăm, mười sáu tuổi, luôn rất lãnh đạm với những người xung quanh," Mạnh Dĩ Lam vừa nói, vừa bất giác mỉm cười vì sự ấm áp đang vô thức tràn ngập trong lòng, "Thế nhưng, cô rất thích đi theo tôi, cũng chỉ thích mỉm cười với mình tôi, còn thích gọi tôi là... 'Mạnh tỷ tỷ'."
Sắc mặt của Bạch Tử hơi biến đổi, nhưng cô vẫn không lên tiếng.
Thấy đối phương có vẻ thờ ơ, nụ cười của Mạnh Dĩ Lam thoáng nhạt đi, cô nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn Bạch Tử, hỏi: "Cô thật sự không nhớ ra sao?"
Bạch Tử siết chặt vô lăng, sau đó thẳng thắn lắc đầu.
Chẳng những cô không nhớ được, mà khi nghe Mạnh Dĩ Lam miêu tả, cô chỉ có cảm giác mình như là người ngoài cuộc, đang thờ ơ lắng nghe câu chuyện của một người xa lạ nào đó, không có cách nào đồng cảm.
Thế nhưng, Bạch Tử vẫn không khỏi thở dài trong lòng - từ nay trở đi, cô và Mạnh Dĩ Lam cũng sẽ không còn khả năng thân thiết như vậy nữa.
Sắc mặt của Mạnh Dĩ Lam tối sầm, cô quay đầu lại nhìn về phía trước, không nói thêm gì nữa.
Dường như cảm nhận được Mạnh Dĩ Lam đang không vui, Bạch Tử dò xét ngập ngừng an ủi: "Chuyện quá khứ, hãy để nó qua đi."
Không nghe thấy Mạnh Dĩ Lam đáp lời, Bạch Tử lại suy nghĩ một chút, cô cảm thấy rất có đạo lý bổ sung thêm: "Tiểu Ý nói, thế giới bây giờ tuy hỗn loạn, nhưng có thể coi là một sự 'tái sinh', chi bằng hãy xem bản thân đã mất trí nhớ như là một con người hoàn toàn mới, đừng quan tâm đến quá khứ nữa, bây giờ điều quan trọng nhất chính là đối mặt với hiện tại và tương lai."
Mấy ngày nay, Bạch Tử vẫn luôn không ngừng tự nhủ với chính mình như vậy, cô hy vọng có thể hoàn toàn buông bỏ quá khứ - mặc dù hiệu quả không tốt lắm.
Bây giờ, cô cũng đem câu này nói cho Mạnh Dĩ Lam nghe, chỉ vì cô hy vọng một ngày nào đó trong tương lai, sau khi cô hoàn toàn rời đi, đối phương có thể sống nhẹ nhõm hơn, vui vẻ hơn.
"Bạch Tử," cuối cùng Mạnh Dĩ Lam cũng lên tiếng, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng như sương băng từ trong miệng phun ra, "Không cần dùng những lời Du Vu Ý đã dạy cô để nói với tôi, tôi không có hứng thú."
Bạch Tử im lặng, không nói thêm gì nữa.
Mạnh Dĩ Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy vô cùng khó chịu vì không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình, nhưng thật sự rất khó để đè nén cảm giác không vui trong lòng.
Bầu không khí thoải mái vốn có trong xe đã biến mất, dường như hai người đã quay trở lại trạng thái âm thầm giằng co như lúc ở thủy cung ngày hôm qua.
Cách đây không lâu, lúc nghe Vương Nguyên Hữu kể về mối quan hệ thân thiết trong quá khứ giữa mình và đối phương, trong lòng Mạnh Dĩ Lam thực ra rất vui mừng, mặc dù lúc đó cô không hề biểu hiện ra ngoài.
Lúc đó, Mạnh Dĩ Lam có một loại cảm giác "Quả nhiên là như vậy."
Mặc dù không biết mối quan hệ "thân thiết" này, "thân thiết" đến mức nào, dù chỉ là tình chị em đơn thuần, hay là một loại tình cảm nào đó sâu sắc hơn, nhưng đều khiến những mệt mỏi tích tụ mấy ngày nay của Mạnh Dĩ Lam vơi đi rất nhiều.
Thậm chí những lúc thỉnh thoảng nghĩ đến lời này, Mạnh Dĩ Lam vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng, mặc dù đã mười năm trôi qua.
Bởi vì những lời này đang không ngừng nhắc nhở Mạnh Dĩ Lam - rằng từ rất lâu rồi, cô đã là một người đặc biệt nhất trong lòng Bạch Tử.
Nhưng bây giờ, cô lại nhìn thấy Bạch Tử của năm hai mươi sáu tuổi, vẻ mặt thờ ơ thừa nhận rằng đối phương không còn chút ký ức gì về quá khứ kia nữa.
Sau một hồi trầm mặc, Mạnh Dĩ Lam chợt cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Sau đó, cô lại nghe được đối phương dùng lời Du Vu Ý đã nói để an ủi mình, Mạnh Dĩ Lam lập tức cảm thấy trong lòng bóc lên một cơn tức giận không thể đè nén.
Cái gì gọi là "đừng quan tâm đến quá khứ nữa"?
Chẳng lẽ đối phương muốn hoàn toàn vứt bỏ những hồi ức giữa cả hai?
Mạnh Dĩ Lam hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, nhưng cô vẫn có cảm giác bị bỏ rơi, cảm giác hệt như lúc nhỏ, khi cô đột nhiên biết được mẹ của mình đã bỏ nhà ra đi.
Cứ như thể người ấy hẹn gặp cô ở đâu đó, nhưng lại rời đi mà không thèm nói một lời, cũng không hề ngoảnh lại, cứ thế bỏ mặc cô một mình.
Rõ ràng hai người đều cùng mất trí nhớ, nhưng khi nhắc đến quá khứ ấy, tại sao Bạch Tử lại có thể thờ ơ như vậy?
Sự "thờ ơ" này hiển nhiên đã làm tâm trạng của Mạnh Dĩ Lam sa sút, thậm chí lúc này cô còn cảm thấy chán nản hơn trước.
Bên ngoài xe, mưa đã tạnh, hai người càng lúc càng đến gần điểm hẹn.
Mạnh Dĩ Lam ảo não nhắm mắt lại, tựa hồ như lần nữa chìm vào giấc ngủ say.
Bạch Tử không biết vì sao Mạnh Dĩ Lam bỗng nhiên tức giận, nhưng cô cũng không dám nhiều lời quấy rầy đối phương, cô chỉ hơi thả lỏng chân phải, nhả ga cho xe chạy chậm lại, để Mạnh Dĩ Lam có thể ngủ an ổn thêm một chút.
Khoảng hai mươi phút sau, xe chạy vào một nhà kho rộng lớn dường như đã bị bỏ hoang từ lâu.
Bạch Tử cảnh giác nhìn xung quanh, không dám lơ là chút nào.
Mạnh Dĩ Lam phát giác được tốc độ xe đã giảm, cô mở mắt ra, sau khi nhìn rõ vị trí hiện tại của mình, tiếp đến cô chỉ vào khu vực trong cùng của nhà kho: "Tới đó đi."
Bạch Tử tiếp tục cho xe đi về phía trước, đi được nửa đường thì dựa theo sự chỉ dẫn của Mạnh Dĩ Lam, dừng xe lại.
"Nháy đèn pha ba lần." Mạnh Dĩ Lam nói.
Bạch Tử làm theo lời đối phương.
Một lúc sau, ở một góc đường cách đó hơn chục mét, có một chiếc xe tải tưởng chừng như không có người bỗng nhiên bật đèn, sau đó cửa xe mở ra, có ba bốn người cả nam lẫn nữ bước ra.
Một trong số đó, có một người phụ nữ đi về phía Bạch Tử và Mạnh Dĩ Lam, chính là Hoa tỷ.
"Tôi nhờ Hoa tỷ mang máy nghe lén đến," tốc độ nói chuyện của Mạnh Dĩ Lam có chút nhanh, nhưng rất bình tĩnh, "Nó rất nhỏ, chỉ cần kẹp vào trong quần áo của cô là được, tôi cùng họ sẽ ở đây chờ cô, chẳng may xảy ra sự cố, chúng tôi sẽ lập tức hành động."
Bạch Tử gật gật đầu.
"Tạm thời cô ở trong xe," Mạnh Dĩ Lam nói thêm, "Bây giờ tôi xuống xe nói vài câu với bọn họ."
Bạch Tử không lên tiếng, cô đưa tay lấy chiếc áo khoác mà vừa rồi lúc lên xe cô đã cởi ra và đặt vào ghế sau, đưa cho Mạnh Dĩ Lam.
Lúc ở thuỷ cung, cô đã sớm để ý Mạnh Dĩ Lam không có mặc đủ ấm.
Hơi sững sờ một lát, Mạnh Dĩ Lam cầm lấy áo khoác, mùi hương trái cây quen thuộc xông vào mũi, khiến tâm tình vốn đang u ám của cô trở nên dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng cô lại không nói cảm ơn, chỉ liếc nhìn Bạch Tử một cái, sau đó mở cửa, bước xuống xe.
Vẻ mặt cô vẫn không thay đổi, nhưng cơn giận trong lòng đã sớm tiêu tan từ lâu.
Mạnh Dĩ Lam vừa mặc chiếc áo khoác đen của Bạch Tử, vừa đi về phía Hoa tỷ.
Mặc dù bên ngoài xe rét lạnh vô cùng, nhưng Mạnh Dĩ Lam lại cảm thấy trong lòng mình thật ấm áp.
Bạch Tử ngồi trong xe, nghe Hoa tỷ báo cáo với Mạnh Dĩ Lam những công tác chuẩn bị đã hoàn tất.
Đột nhiên, Bạch Tử cảm thấy có chút ngứa ngáy ở nơi mắt trái được quấn băng gạc.
Thật ra lúc trên đường tới đây, mắt trái của cô thỉnh thoảng vẫn ngứa ngáy, nhưng Bạch Tử cũng không để ý tới.
Nhưng bây giờ, cơn ngứa không những không giảm, thậm chí còn khiến cô muốn đưa tay ra gãi.
Bạch Tử cau mày, cô không nhịn được nữa, xoay gương chiếu hậu về phía mặt mình, sau đó cẩn thận gỡ miếng băng gạc ra.
Nhìn thấy bản thân trong gương, Bạch Tử bỗng sững sờ.
Bên mắt trái vốn không khác gì mắt thường, bây giờ lại bị bao phủ bởi rất nhiều tơ máu đỏ ngầu.
Lòng mắt màu đen giờ chuyển sang màu trắng nhạt, củng mạc màu trắng ban đầu giờ lộ ra một chút màu đen.
Giống hệt như trạng thái đôi mắt của Bạch Tử lúc cô lâm vào giai đoạn phát điên, nhưng mà, hiện tại còn lâu lắm mới đến thời gian phát tác.
Đột nhiên, Bạch Tử cảm thấy có gì đó không ổn.
Sau khi nhíu nhíu mày, cô nhắm mắt phải lại.
Mắt trái của cô vốn đã bị mù mười năm, giờ đây lại nhìn thấy một chút ánh sáng, thậm chí Bạch Tử còn mơ hồ nhìn thấy chính mình trong gương.
Sau đó, Bạch Tử nhắm chặt mắt phải, quay đầu nhìn về phía Mạnh Dĩ Lam.
Dù là mờ mịt, nhưng cô vẫn có thể nhận ra rõ ràng bóng lưng cao gầy của Mạnh Dĩ Lam.
Mắt trái của Bạch Tử, dường như đã khôi phục thị lực.
Chú thích:
E minor*: cung Mi thứ
Bản nhạc mà Bạch Tử nghe, là bản "Concerto cung Mi thứ dành cho Violin" của nhà soạn nhạc Felix Mendelssohn. Mình chèn video để mọi người nghe thử ở đây nha:
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!
Chúc những ai vẫn còn đang tăng ca sẽ may mắn với công việc của mình!
Canh gà trích lời hôm nay:
Mọi thứ luôn thay đổi, nhưng hãy tin rằng mọi thứ đang dần trở nên tốt đẹp hơn.
Mưa vẫn đang không ngừng rơi xuống nhưng không lớn lắm, âm thanh của những hạt mưa va vào xe nghe rất dễ chịu.
Mấy phút trước, Bạch Tử đang chuyên tâm lái xe thì nhớ tới Mạnh Dĩ Lam vẫn còn chưa ăn cơm, vừa mới định nhắc nhở, lại phát hiện đối phương đang ngủ.
Cô hơi nghiêng đầu qua, thì thấy đầu của Mạnh Dĩ Lam đang hướng về phía mình, đôi mắt nhắm chặt tựa như đã ngủ say.
Bởi vì vẫn còn nhiều thời gian, nên Bạch Tử hơi giảm tốc độ xe, sau đó lặng lẽ đưa tay nhẹ nhàng lấy hộp cơm trên đùi đối phương ra.
Sau đó Bạch Tử quay đầu lại, tiếp tục nhìn về con đường phía trước, không suy nghĩ gì nữa.
Từ khi nói ra mọi chuyện với Mạnh Dĩ Lam, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tuy vẫn còn mang chút gánh nặng, nhưng cô đã không còn cảm thấy mệt mỏi nữa.
Một lúc sau, bản thân Bạch Tử cũng không phát giác được chính mình lại bắt đầu khe khẽ ngâm nga.
Giai điệu ấy rất êm ái, mang lại cảm giác nhẹ nhàng và yên bình.
Mặc dù giọng hát rất nhỏ, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn vì thế mà tỉnh lại.
Sau khi mở mắt ra, cô quay đầu nhìn Bạch Tử, chăm chú lắng nghe một lúc, đến khi người kia dừng lại, cô mới dùng giọng mũi hơi khàn khàn hỏi: "E minor*?"
Bản hoà tấu cho vĩ cầm cung Mi thứ* của Mendelssohn cũng chính là tác phẩm mà Bạch Tử đã nghe lúc cô nằm trên giường.
"Ah," Bạch Tử sững sờ, không ngờ đối phương đã tỉnh lại, liền có chút không được tự nhiên gật gật đầu, "... Ừm."
Mạnh Dĩ Lam ngồi thẳng dậy: "Cô thích nghe đàn violin hả?"
"Cũng không hẳn," Bạch Tử nhìn thẳng về phía trước, "Khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi rất thích bản nhạc này, nên lúc ở nhà đã luôn mở nó."
Không phải yêu thích, mà là những kỷ niệm.
"Mẹ cô làm nghề gì thế?" Mạnh Dĩ Lam lại hỏi.
Bạch Tử đáp: "Giáo viên dạy nhạc."
Mạnh Dĩ Lam nhìn Bạch Tử: "Nhất định mẹ cô đã rất thương cô, đúng không?"
"Ừm," Bạch Tử gật đầu, "Khi còn nhỏ, cha mẹ đều rất yêu thương tôi."
Cho nên, cô mới không thể nào hiểu được, việc anh trai Bạch Tang đã tố cáo cô giết cha mẹ mình.
Mạnh Dĩ Lam hơi sững sờ, sau đó mới ý thức mình đã hỏi điều không nên hỏi: "... Xin lỗi."
"Không sao đâu." Bạch Tử cười khẽ.
Lần đầu tiên, Mạnh Dĩ Lam mở lòng chia sẻ cho Bạch Tử nghe về người mà cô chưa từng nhắc đến với bất kỳ ai: "Mẹ tôi đã bỏ nhà ra đi khi tôi còn rất nhỏ, bà ấy cũng chưa bao giờ quay trở về."
Bạch Tử nhíu mày, nghiêng đầu liếc nhìn Mạnh Dĩ Lam.
Cô nhớ tới mối quan hệ giữa Mạnh Dĩ Lam và cha của đối phương rất không tốt, điều này có nghĩa là... Từ nhỏ, Mạnh Dĩ Lam đã lớn lên trong gia đình thiếu tình yêu thương từ cha mẹ sao?
Đột nhiên cô cảm thấy có chút đau lòng, nhưng Bạch Tử vẫn chưa nói ra lời an ủi đối phương, cô chỉ chau mày.
Dường như biết Bạch Tử đang nghĩ gì, Mạnh Dĩ Lam thờ ơ nói thêm: "Nhưng cũng chẳng sao hết, tuổi thơ của tôi trôi qua cũng khá êm đềm, bảo mẫu trong nhà chăm sóc tôi rất tốt, hoạt động thường ngày của tôi cũng rất phong phú, học được rất nhiều thứ, đi qua rất nhiều nơi."
Bạch Tử gật gật đầu, lông mày giãn ra, nói: "Vậy thì cũng tốt."
"Lúc nhỏ cô hay thích làm gì?" Mạnh Dĩ Lam rất thích cảm giác trò chuyện như bây giờ, cô thuận theo sự hiếu kỳ của mình mà tiếp tục hỏi Bạch Tử.
"Hầu hết thời gian tôi đều ở nhà," Bạch Tử nhớ lại quá khứ, "Thường thì mẹ tôi sẽ dạy tôi chơi nhạc cụ."
Mạnh Dĩ Lam có chút kinh ngạc hỏi: "Nhạc cụ gì, piano? Violin?"
Bạch Tử lúng túng trả lời: "Tôi chỉ biết chút chút thôi."
Mạnh Dĩ Lam nhíu mày lại, cô cảm thấy hơi ảo não vì trước đây đã không để Bạch Tử chơi piano ở căn hộ trong khu dân cư.
Hai người cứ việc hỏi han nhau và trả lời như vậy thôi, cũng đã khiến Mạnh Dĩ Lam có cảm giác như mình đang trở lại thời điểm hai người còn sống chung.
Xa hơn chút nữa, có vẻ như thời gian đang quay ngược trở lại thời điểm trước khi virus đột biến bùng phát.
Hai người tựa như đang lái xe đến một nơi xa xôi nào đó, dọc đường đi, họ cùng nhau nói những chuyện không đâu cho đỡ nhàm chán.
Trò chuyện một hồi, Mạnh Dĩ Lam lấy đồng hồ ra liên lạc với người của Hắc Cầu, sau đó lại ăn cơm nắm do Bạch Tử làm.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Mạnh Dĩ Lam mới hoàn toàn thả lỏng, hiếm khi cô bắt đầu chia sẻ về cuộc sống của mình: "Mấy năm trước, tôi có tham dự một buổi hòa nhạc ở nước ngoài, có một nghệ sĩ violin khoảng bảy tám mươi tuổi đã biểu diễn bản nhạc mà mẹ cô rất thích."
Bạch Tử nhìn về phía trước, nhướn mày, nhưng không nói gì.
"Lúc ấy bởi vì đã làm việc suốt cả đêm nên tôi ngủ gục mất," Mạnh Dĩ Lam có chút ngượng ngùng nói, "Nhưng đoạn dạo đầu của bản nhạc này đã làm tôi tỉnh táo lại."
Cũng giống như vừa rồi, cô bị đánh thức bởi giai điệu ngân nga của Bạch Tử.
Bạch Tử khẽ mỉm cười.
"Nghe nói đất nước kia thực hiện biện pháp phong tỏa ban đầu rất tốt, đến nay vẫn chưa thất thủ," Mạnh Dĩ Lam nhìn nụ cười của Bạch Tử, có chút choáng váng, ma xui quỷ khiến không ngờ lại nói ra điều cô đang nghĩ trong lòng: "Nếu như chúng ta có thể đến đó sống, chắc sẽ dễ thở hơn nhiều so với việc sống ở đây."
Đó là một câu nói rất bình thường, nhưng hai chữ "chúng ta", đã mập mờ mang lại cảm giác không đúng cho lắm.
Bạch Tử sững sờ, nhưng vẻ mặt rất nhanh đã khôi phục lại như bình thường, cô vẫn mỉm cười giữ im lặng.
Mạnh Dĩ Lam cũng nhận ra mình đã nói sai, cô ho nhẹ một tiếng, đổi chủ đề: "Cô... Có còn nhớ chuyện lúc nhỏ không?"
"Tôi nhớ." Bạch Tử nói, nhưng lại hơi nhíu mày, "Nhưng cho dù tôi có quên thì tôi cũng không phát hiện được."
Mạnh Dĩ Lam vô cùng đồng ý với điều này: "Tôi cảm thấy bản thân như bị phân chia thành hai người vậy."
"Thật sự là một chút cũng không nhớ ra," Bạch Tử nhịn không được thấp giọng nói, cô cố gắng miêu tả cảm xúc của mình, "Cho dù nghe người khác nhắc đến, tôi cũng không có chút ấn tượng nào."
Nghe được những lời này, Mạnh Dĩ Lam khẽ nhíu mày.
Mặc dù cô cũng mất đi một phần ký ức giống như Bạch Tử, nhưng mấy ngày nay, trong khoảng thời gian hiếm hoi chìm vào giấc ngủ, thỉnh thoảng Mạnh Dĩ Lam vẫn mơ thấy những giấc mơ tương tự như những mảnh ký ức rời rạc, mà phần lớn đều có liên quan đến Bạch Tử.
Cả quá khứ và hiện tại, đều xuất hiện.
Kể cả vừa rồi khi cô đang ngủ trên xe, hình như cô đã mơ thấy một giấc mơ liên quan đến Bạch Tử, mặc dù cô vẫn không nhớ được nội dung cụ thể là gì.
Mà bây giờ, nghe được Bạch Tử nói "Thật sự là một chút cũng không nhớ ra", Mạnh Dĩ Lam cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng, hỏi: "Cô có từng nhớ tới hay mơ thấy thời điểm ở quá khứ, lúc chúng ta đã quen biết nhau rồi không..."
Lời còn chưa dứt, Bạch Tử đã lắc đầu: "Không có."
Lại là câu nói kia, không nhớ chút gì cả.
Mạnh Dĩ Lam mím môi, cố ý phớt lờ cảm giác khó chịu trong lòng, cô muốn đổi chủ đề hoặc không nói thêm gì nữa, nhưng lại không nhịn được mở miệng nói: "Trước khi cô gửi tin nhắn cho tôi, tôi đã đi gặp một người phóng viên."
Bạch Tử nhìn về phía trước, yên lặng lắng nghe.
"Anh ấy đã đưa tin về vụ hoả hoạn mười năm trước," Mạnh Dĩ Lam không nhắc đến Bạch Tang, mà là đi thẳng vào vấn đề: "Người đàn ông đứng sau chúng ta trong tấm ảnh cũ kia, chính là anh ấy."
Bạch Tử có chút giật mình.
Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng hít một hơi, dịu dàng nói: "Anh ấy nói, lúc đó quan hệ của chúng ta rất tốt."
Nghe được những lời này, sắc mặt của Bạch Tử cũng không thay đổi nhiều.
"Lúc đó cô mới mười lăm, mười sáu tuổi, luôn rất lãnh đạm với những người xung quanh," Mạnh Dĩ Lam vừa nói, vừa bất giác mỉm cười vì sự ấm áp đang vô thức tràn ngập trong lòng, "Thế nhưng, cô rất thích đi theo tôi, cũng chỉ thích mỉm cười với mình tôi, còn thích gọi tôi là... 'Mạnh tỷ tỷ'."
Sắc mặt của Bạch Tử hơi biến đổi, nhưng cô vẫn không lên tiếng.
Thấy đối phương có vẻ thờ ơ, nụ cười của Mạnh Dĩ Lam thoáng nhạt đi, cô nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn Bạch Tử, hỏi: "Cô thật sự không nhớ ra sao?"
Bạch Tử siết chặt vô lăng, sau đó thẳng thắn lắc đầu.
Chẳng những cô không nhớ được, mà khi nghe Mạnh Dĩ Lam miêu tả, cô chỉ có cảm giác mình như là người ngoài cuộc, đang thờ ơ lắng nghe câu chuyện của một người xa lạ nào đó, không có cách nào đồng cảm.
Thế nhưng, Bạch Tử vẫn không khỏi thở dài trong lòng - từ nay trở đi, cô và Mạnh Dĩ Lam cũng sẽ không còn khả năng thân thiết như vậy nữa.
Sắc mặt của Mạnh Dĩ Lam tối sầm, cô quay đầu lại nhìn về phía trước, không nói thêm gì nữa.
Dường như cảm nhận được Mạnh Dĩ Lam đang không vui, Bạch Tử dò xét ngập ngừng an ủi: "Chuyện quá khứ, hãy để nó qua đi."
Không nghe thấy Mạnh Dĩ Lam đáp lời, Bạch Tử lại suy nghĩ một chút, cô cảm thấy rất có đạo lý bổ sung thêm: "Tiểu Ý nói, thế giới bây giờ tuy hỗn loạn, nhưng có thể coi là một sự 'tái sinh', chi bằng hãy xem bản thân đã mất trí nhớ như là một con người hoàn toàn mới, đừng quan tâm đến quá khứ nữa, bây giờ điều quan trọng nhất chính là đối mặt với hiện tại và tương lai."
Mấy ngày nay, Bạch Tử vẫn luôn không ngừng tự nhủ với chính mình như vậy, cô hy vọng có thể hoàn toàn buông bỏ quá khứ - mặc dù hiệu quả không tốt lắm.
Bây giờ, cô cũng đem câu này nói cho Mạnh Dĩ Lam nghe, chỉ vì cô hy vọng một ngày nào đó trong tương lai, sau khi cô hoàn toàn rời đi, đối phương có thể sống nhẹ nhõm hơn, vui vẻ hơn.
"Bạch Tử," cuối cùng Mạnh Dĩ Lam cũng lên tiếng, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng như sương băng từ trong miệng phun ra, "Không cần dùng những lời Du Vu Ý đã dạy cô để nói với tôi, tôi không có hứng thú."
Bạch Tử im lặng, không nói thêm gì nữa.
Mạnh Dĩ Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy vô cùng khó chịu vì không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình, nhưng thật sự rất khó để đè nén cảm giác không vui trong lòng.
Bầu không khí thoải mái vốn có trong xe đã biến mất, dường như hai người đã quay trở lại trạng thái âm thầm giằng co như lúc ở thủy cung ngày hôm qua.
Cách đây không lâu, lúc nghe Vương Nguyên Hữu kể về mối quan hệ thân thiết trong quá khứ giữa mình và đối phương, trong lòng Mạnh Dĩ Lam thực ra rất vui mừng, mặc dù lúc đó cô không hề biểu hiện ra ngoài.
Lúc đó, Mạnh Dĩ Lam có một loại cảm giác "Quả nhiên là như vậy."
Mặc dù không biết mối quan hệ "thân thiết" này, "thân thiết" đến mức nào, dù chỉ là tình chị em đơn thuần, hay là một loại tình cảm nào đó sâu sắc hơn, nhưng đều khiến những mệt mỏi tích tụ mấy ngày nay của Mạnh Dĩ Lam vơi đi rất nhiều.
Thậm chí những lúc thỉnh thoảng nghĩ đến lời này, Mạnh Dĩ Lam vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng, mặc dù đã mười năm trôi qua.
Bởi vì những lời này đang không ngừng nhắc nhở Mạnh Dĩ Lam - rằng từ rất lâu rồi, cô đã là một người đặc biệt nhất trong lòng Bạch Tử.
Nhưng bây giờ, cô lại nhìn thấy Bạch Tử của năm hai mươi sáu tuổi, vẻ mặt thờ ơ thừa nhận rằng đối phương không còn chút ký ức gì về quá khứ kia nữa.
Sau một hồi trầm mặc, Mạnh Dĩ Lam chợt cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Sau đó, cô lại nghe được đối phương dùng lời Du Vu Ý đã nói để an ủi mình, Mạnh Dĩ Lam lập tức cảm thấy trong lòng bóc lên một cơn tức giận không thể đè nén.
Cái gì gọi là "đừng quan tâm đến quá khứ nữa"?
Chẳng lẽ đối phương muốn hoàn toàn vứt bỏ những hồi ức giữa cả hai?
Mạnh Dĩ Lam hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, nhưng cô vẫn có cảm giác bị bỏ rơi, cảm giác hệt như lúc nhỏ, khi cô đột nhiên biết được mẹ của mình đã bỏ nhà ra đi.
Cứ như thể người ấy hẹn gặp cô ở đâu đó, nhưng lại rời đi mà không thèm nói một lời, cũng không hề ngoảnh lại, cứ thế bỏ mặc cô một mình.
Rõ ràng hai người đều cùng mất trí nhớ, nhưng khi nhắc đến quá khứ ấy, tại sao Bạch Tử lại có thể thờ ơ như vậy?
Sự "thờ ơ" này hiển nhiên đã làm tâm trạng của Mạnh Dĩ Lam sa sút, thậm chí lúc này cô còn cảm thấy chán nản hơn trước.
Bên ngoài xe, mưa đã tạnh, hai người càng lúc càng đến gần điểm hẹn.
Mạnh Dĩ Lam ảo não nhắm mắt lại, tựa hồ như lần nữa chìm vào giấc ngủ say.
Bạch Tử không biết vì sao Mạnh Dĩ Lam bỗng nhiên tức giận, nhưng cô cũng không dám nhiều lời quấy rầy đối phương, cô chỉ hơi thả lỏng chân phải, nhả ga cho xe chạy chậm lại, để Mạnh Dĩ Lam có thể ngủ an ổn thêm một chút.
Khoảng hai mươi phút sau, xe chạy vào một nhà kho rộng lớn dường như đã bị bỏ hoang từ lâu.
Bạch Tử cảnh giác nhìn xung quanh, không dám lơ là chút nào.
Mạnh Dĩ Lam phát giác được tốc độ xe đã giảm, cô mở mắt ra, sau khi nhìn rõ vị trí hiện tại của mình, tiếp đến cô chỉ vào khu vực trong cùng của nhà kho: "Tới đó đi."
Bạch Tử tiếp tục cho xe đi về phía trước, đi được nửa đường thì dựa theo sự chỉ dẫn của Mạnh Dĩ Lam, dừng xe lại.
"Nháy đèn pha ba lần." Mạnh Dĩ Lam nói.
Bạch Tử làm theo lời đối phương.
Một lúc sau, ở một góc đường cách đó hơn chục mét, có một chiếc xe tải tưởng chừng như không có người bỗng nhiên bật đèn, sau đó cửa xe mở ra, có ba bốn người cả nam lẫn nữ bước ra.
Một trong số đó, có một người phụ nữ đi về phía Bạch Tử và Mạnh Dĩ Lam, chính là Hoa tỷ.
"Tôi nhờ Hoa tỷ mang máy nghe lén đến," tốc độ nói chuyện của Mạnh Dĩ Lam có chút nhanh, nhưng rất bình tĩnh, "Nó rất nhỏ, chỉ cần kẹp vào trong quần áo của cô là được, tôi cùng họ sẽ ở đây chờ cô, chẳng may xảy ra sự cố, chúng tôi sẽ lập tức hành động."
Bạch Tử gật gật đầu.
"Tạm thời cô ở trong xe," Mạnh Dĩ Lam nói thêm, "Bây giờ tôi xuống xe nói vài câu với bọn họ."
Bạch Tử không lên tiếng, cô đưa tay lấy chiếc áo khoác mà vừa rồi lúc lên xe cô đã cởi ra và đặt vào ghế sau, đưa cho Mạnh Dĩ Lam.
Lúc ở thuỷ cung, cô đã sớm để ý Mạnh Dĩ Lam không có mặc đủ ấm.
Hơi sững sờ một lát, Mạnh Dĩ Lam cầm lấy áo khoác, mùi hương trái cây quen thuộc xông vào mũi, khiến tâm tình vốn đang u ám của cô trở nên dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng cô lại không nói cảm ơn, chỉ liếc nhìn Bạch Tử một cái, sau đó mở cửa, bước xuống xe.
Vẻ mặt cô vẫn không thay đổi, nhưng cơn giận trong lòng đã sớm tiêu tan từ lâu.
Mạnh Dĩ Lam vừa mặc chiếc áo khoác đen của Bạch Tử, vừa đi về phía Hoa tỷ.
Mặc dù bên ngoài xe rét lạnh vô cùng, nhưng Mạnh Dĩ Lam lại cảm thấy trong lòng mình thật ấm áp.
Bạch Tử ngồi trong xe, nghe Hoa tỷ báo cáo với Mạnh Dĩ Lam những công tác chuẩn bị đã hoàn tất.
Đột nhiên, Bạch Tử cảm thấy có chút ngứa ngáy ở nơi mắt trái được quấn băng gạc.
Thật ra lúc trên đường tới đây, mắt trái của cô thỉnh thoảng vẫn ngứa ngáy, nhưng Bạch Tử cũng không để ý tới.
Nhưng bây giờ, cơn ngứa không những không giảm, thậm chí còn khiến cô muốn đưa tay ra gãi.
Bạch Tử cau mày, cô không nhịn được nữa, xoay gương chiếu hậu về phía mặt mình, sau đó cẩn thận gỡ miếng băng gạc ra.
Nhìn thấy bản thân trong gương, Bạch Tử bỗng sững sờ.
Bên mắt trái vốn không khác gì mắt thường, bây giờ lại bị bao phủ bởi rất nhiều tơ máu đỏ ngầu.
Lòng mắt màu đen giờ chuyển sang màu trắng nhạt, củng mạc màu trắng ban đầu giờ lộ ra một chút màu đen.
Giống hệt như trạng thái đôi mắt của Bạch Tử lúc cô lâm vào giai đoạn phát điên, nhưng mà, hiện tại còn lâu lắm mới đến thời gian phát tác.
Đột nhiên, Bạch Tử cảm thấy có gì đó không ổn.
Sau khi nhíu nhíu mày, cô nhắm mắt phải lại.
Mắt trái của cô vốn đã bị mù mười năm, giờ đây lại nhìn thấy một chút ánh sáng, thậm chí Bạch Tử còn mơ hồ nhìn thấy chính mình trong gương.
Sau đó, Bạch Tử nhắm chặt mắt phải, quay đầu nhìn về phía Mạnh Dĩ Lam.
Dù là mờ mịt, nhưng cô vẫn có thể nhận ra rõ ràng bóng lưng cao gầy của Mạnh Dĩ Lam.
Mắt trái của Bạch Tử, dường như đã khôi phục thị lực.
Chú thích:
E minor*: cung Mi thứ
Bản nhạc mà Bạch Tử nghe, là bản "Concerto cung Mi thứ dành cho Violin" của nhà soạn nhạc Felix Mendelssohn. Mình chèn video để mọi người nghe thử ở đây nha:
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!
Chúc những ai vẫn còn đang tăng ca sẽ may mắn với công việc của mình!
Canh gà trích lời hôm nay:
Mọi thứ luôn thay đổi, nhưng hãy tin rằng mọi thứ đang dần trở nên tốt đẹp hơn.
/113
|