Bạch Tử hai tay nắm chặt vô lăng, cau mày nhìn về dòng sông rộng khoảng trăm mét cách đó không xa.
Cách đây nửa giờ, cô dựa theo sự hướng dẫn của Du Vu Ý, lái xe theo hướng này trên một con đường gồ ghề đầy bùn đất dưới cơn mưa lớn.
Đến bây giờ tuy mưa đã tạnh, nhưng con đường phía trước lại bị một con sông lớn chặn lại.
Bạch Tử phát hiện bên kia sông có một bức tường rào làm bằng dây thép gai, cao ước chừng hai ba mét, dựng dọc theo bờ sông, hai bên trái phải đều không thấy điểm cuối cùng.
Bên trong tường rào, có một số tòa chung cư khoảng năm, sáu tầng đứng trật tự trong bóng tối.
Phía sau dãy chung cư này là một ngọn núi cao bị mây mù bao phủ.
Phía trên đỉnh núi có một vòng tròn mơ hồ, người bình thường chắc chắn không thể nhận ra đó là cái gì, nhưng sau khi Bạch Tử cau mày nhìn kỹ một hồi, cô chợt nhận ra đó là một vòng đu quay.
Đương nhiên, vòng đu quay cũng không chuyển động, nơi đó đã bị bỏ hoang ít nhất một năm.
Bạch Tử nhớ kỹ, rằng trước khi virus đột biến bùng phát, bên trong bức tường rào kia hẳn là khu ký túc xá cho công nhân của một nhà máy.
Sau khi virus bùng phát, nơi này đã bị chính phủ trưng thu như một phần của khu vực màu vàng, giờ đây nơi đó chứa đầy những người bị nghi ngờ nhiễm virus đột biến.
Nhìn thoáng qua nơi đó, hàng trăm ban công trong khu chung cư được che bằng lưới sắt giống như những chiếc lồng chim, Bạch Tử không cần bước vào cũng cảm nhận được những người sống ở đây hẳn là đang vô cùng chán nản và kiềm chế.
Nhưng mà nơi này, có lẽ là "khu vực màu vàng" mà Du Vu Ý muốn đưa cô đến.
Theo như cô ấy nói, so với thành phố B, đây là nơi thích hợp để họ ở hơn.
Bạch Tử cúi đầu nhìn về con sông cách đó không xa, nước chảy vô cùng xiết, thỉnh thoảng lại có tiếng nước bắn tung tóe do dòng nước đập vào bờ.
Cho dù sau khi biến dị Bạch Tử có thể khiêng vác, thì cô cũng không thể đảm bảo giờ phút này bản thân có thể bơi sang bên kia sông hay không, huống chi trong xe còn có rất nhiều đồ đạc.
So với khu vực giống như nhà tù bên trong bức tường rào, vị trí phía bên Bạch Tử đang ở là một khung cảnh hoàn toàn khác.
Bên trái xe có một tòa kiến trúc bị đánh bom, bởi vì hư hại quá nặng nên Bạch Tử hoàn toàn không nhìn thấy được kết cấu ban đầu của nó, chỉ mơ hồ nhận ra đây có thể là một biệt thự.
Biệt thự được bao quanh bởi một khoảng sân rộng, trong đó có một tòa tháp cao hơn khu chung cư đối diện, nhưng tòa tháp được bao phủ bởi những dây thường xuân, dường như đã thật lâu không có ai bước vào bên trong.
Bạch Tử đậu xe bên bờ sông, hỏi: "Bên kia có phải là khu vực màu vàng không?"
Một lúc trôi qua, nhưng không có tiếng trả lời.
Cô bối rối quay đầu lại thì phát hiện Du Vu Ý đang ngồi bên ghế phụ đã ngủ thiếp đi từ lúc nào đó.
Bạch Tử sững sờ, sau đó nhẹ nhàng kéo phanh tay.
Đây đã là ngày thứ bảy kể từ khi hai người rời khỏi thành phố B, nhưng theo dự tính của Du Vu Ý, lẽ ra họ phải đến đây vào khoảng ngày thứ tư.
Tuy nhiên, chiếc xe mà Ngô phu nhân tìm cho họ đã quá cũ, trên đường đi bị hỏng nhiều lần, cộng với những ngày mưa lớn liên tục khiến chuyến đi của họ bị chậm trễ nghiêm trọng.
Trong khoảng thời gian này, thật ra Bạch Tử có thể hơi hơi cảm giác được, trạng thái của Du Vu Ý có vẻ như càng ngày càng trở nên kém hơn.
Lúc đầu cô còn tưởng rằng đó là ảo giác của mình, mãi đến khi nhìn thấy Du Vu Ý ngủ say, Bạch Tử mới chắc chắn rằng thân thể của đối phương quả thực có vấn đề.
Sau một khắc, Bạch Tử bỗng nhận ra - mấy ngày nay Du Vu Ý không hề uống máu.
Khác với Bạch Tử, cơ thể của Du Vu Ý chưa bao giờ bị người ngoài tiêm bất kỳ loại thuốc lạ nào.
Theo lý thuyết phải giống như Bạch Tử trước đây, cứ cách vài ngày cô ấy nên uống một ít máu người, để các chức năng trong cơ thể duy trì hoạt động bình thường.
Không thì cơ thể sẽ ngày càng yếu đi, tâm trạng sẽ dần trở nên bồn chồn, nôn nóng và khát máu.
Nghĩ đến đây, Bạch Tử bỗng muốn đánh thức Du Vu Ý, nhưng cô chưa kịp mở miệng thì bên ngoài xe đột nhiên vang lên tiếng sấm, Du Vu Ý lập tức mở mắt ra.
Cô ấy trông có vẻ rất mệt mỏi, sau khi ngồi thẳng dậy, cô ngơ ngác nhìn dòng sông phía trước xe, hỏi: "Đến rồi hả?"
Bạch Tử trả lời không đúng trọng tâm: "Tiểu Ý, đã lâu rồi cô không uống máu sao?"
Du Vu Ý sửng sốt một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói: "Nhóc thỏ hoang, cuối cùng thì cô cũng chú ý tới nha..." Sau đó, cô dùng giọng điệu trêu chọc: "Tôi tưởng cô phải đợi đến khi tôi 'phát điên', mới nhận ra có gì đó không ổn chứ."
Nếu như là đối mặt với Mạnh Dĩ Lam, có lẽ không cần đối phương tỏ ra không ổn, chỉ cần thay đổi một chút biểu hiện trên mặt cũng có thể khiến Bạch Tử lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
Vừa mới trêu chọc xong, Du Vu Ý liền cảm thấy vô cùng hối hận vì những gì mình đã thốt ra - bởi vì mấy ngày nay cô không uống máu, dẫn đến tâm trạng không ổn định, thỉnh thoảng sẽ có một loại xung động không thể giải thích được xông lên đầu.
Mà bây giờ, mặc dù Du Vu Ý bề ngoài có vẻ lỗ mảng, nhưng nội tâm thực ra luôn cân nhắc kỹ lưỡng mọi việc trước khi thực hiện hành động tiếp theo, ấy vậy mà lại bộc lộ sự ghen tuông bên trong mình trước mặt Bạch Tử một cách trần trụi như vậy.
Nhưng Bạch Tử có vẻ như không nhận ra giọng nói của đối phương không thích hợp, cô có chút ngượng ngùng siết chặt vô lăng, thật thà nói: "Xin lỗi nha, tôi cứ tưởng là do mình bị ảo giác..."
Du Vu Ý vừa mới cảm thấy hơi khẩn trương, lập tức trầm tĩnh lại, nhưng theo sau đó là cảm giác mất mát không thể nào xem nhẹ, cô nhíu mày lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, đổi chủ đề: "Tôi cố ý không uống máu."
"Tại sao?" Bạch Tử nghi ngờ hỏi.
Du Vu Ý ngáp dài giả vờ không quan tâm: "Tôi định tìm phương pháp khác thay thế cho việc uống loại máu đó."
Bạch Tử lập tức nắm được manh mối: "Loại máu đó?"
Dường như trong lòng suy tính một lúc, Du Vu Ý mới giải thích: "Loại máu trước đây tôi đưa cho cô có vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Cách đây một thời gian, tôi phát hiện ra nhóm người cung cấp máu có liên quan đến lão Hắc," Du Vu Ý thở dài, "Đó không phải thuần máu, thành phần trong đó rất giống với 'thuốc' mà lão Hắc và những người khác đã đưa cho cô... "
Bạch Tử nhớ rất rõ chuyện này, sau khi uống "thuốc", dục vọng hung bạo khát máu ban đầu của cô sẽ dần dần biến mất, đồng thời cô cũng sẽ cảm thấy một loại khoái cảm không thể giải thích được.
Cô thậm chí còn nghĩ đến việc ở lại trong thân cây mãi mãi, không bao giờ rời đi cho đến khi chết.
"Ý cô là, loại máu đó sẽ khiến chúng ta bị đám người của lão Hắc khống chế?" Bạch Tử hỏi.
Du Vu Ý gật gật đầu: "Không sai lắm, tôi sẽ giải thích chi tiết cho cô sau, nó quá phức tạp."
Vừa dứt lời, trên bầu trời lại có thêm mấy tia chớp lóe lên, nhìn tình hình này, đoán chừng sắp có một trận mưa lớn.
"Cô dự định dùng cái gì để thay thế loại máu đó?" Bạch Tử lại hỏi.
Du Vu Ý từ trong túi móc ra một lọ thuốc nhỏ đưa cho Bạch Tử, sau khi cầm lấy cô mới phát hiện đó không phải thuốc viên mà là một loại chất lỏng kỳ lạ nào đó, có mùi bạc hà ngọt ngào quen thuộc - trái cây màu xám mà Bạch Tử đã ăn trước đó cũng có mùi giống như vậy.
"Đây là nước của loại trái cây đó sao?" Bạch Tử nhíu mày.
"Phần lớn là vậy, nhưng cũng có một số dược liệu khác," Du Vu Ý lại ngáp dài, "Một tháng qua, loại trái cây này xuất hiện dưới lòng đất rất nhiều."
Nói xong, Du Vu Ý cầm lọ thuốc về: "Nhưng nó vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, nên thỉnh thoảng tôi chỉ uống một chút thôi."
Bạch Tử bị mùi hương này gợi lên chút cảm giác thèm ăn, nhịn không được hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Du Vu Ý suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi không còn khát máu như vậy nữa, nhưng sẽ cảm thấy rất buồn ngủ và hơi choáng váng."
Triệu chứng này giống với cảm giác của Bạch Tử mỗi lần ăn trái cây xong, điểm khác biệt chính là Du Vu Ý sẽ ngủ như người bình thường, còn Bạch Tử sẽ hoàn toàn mê man.
Vào lúc đó, bất kể Mạnh Dĩ Lam có gọi thế nào thì cô cũng không thể tỉnh lại.
Lúc này, Bạch Tử lại nhịn không được nhíu mày - cô lại nghĩ đến người đó.
Giống như cảm thấy chột dạ, cô quay lại nhìn sang bên kia sông, đổi chủ đề: "Bên kia có phải khu vực màu vàng không?"
Du Vu Ý vừa gật gật đầu, vừa duỗi người.
Bạch Tử bất đắc dĩ hỏi: "Chúng ta làm sao qua đó?"
Du Vu Ý đột nhiên hất cằm về phía biệt thự bị đánh bom: "Tới rồi."
Sau đó không đợi Bạch Tử trả lời, cô đã mở cửa bước xuống xe.
Bạch Tử không theo đối phương ra khỏi xe, cô bối rối nhìn Du Vu Ý đi sâu vào đóng đổ nát.
Đột nhiên, một tia sáng xuất hiện ở cách đó không xa, sau đó, có một bóng người cao gầy chậm rãi đi tới trước mặt Du Vu Ý.
Đó là một thanh niên mặc áo mưa màu đen, trên đầu đội một chiếc đèn pin nhỏ.
Tuy rằng Du Vu Ý và người thanh niên kia đứng cách xe khá xa, giọng nói rất nhỏ nhưng Bạch Tử vẫn nghe được cuộc trò chuyện của họ.
"Chị Du." Người thanh niên lên tiếng trước, giọng nói trầm thấp, dường như có một loại cảm giác kính trọng khó xử đối với Du Vu Ý.
Du Vu Ý hỏi như rất quen thuộc: "Gần đây mọi việc thế nào rồi?"
Người thanh niên nghiêm nghị trả lời: "Một tuần trước, chính phủ đã rút toàn bộ cảnh vệ vốn ở bên khu vực của chúng ta về thành phố B, chắc họ lo lắng Vĩnh Thái sẽ có động thái lớn hơn."
Du Vu Ý gật gật đầu: "Chi Du đâu?"
Một cái tên xa lạ đột nhiên xuất hiện, Bạch Tử hơi nao nao.
"Chị Du rất khoẻ, chỉ là gần đây thời tiết ngày càng lạnh nên có chút cảm vặt..." Người thanh niên nói, rồi nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay Du Vu Ý.
"Yên tâm," Du Vu Ý giơ tay lắc lắc, "Nó đã qua cải tiến, không có thiết lập định vị."
Người thanh niên không quá yên lòng nhíu nhíu mày, sau đó quay đầu nhìn về phía chiếc xe van: "Bạn của chị?"
"Người một nhà," Du Vu Ý vừa nói vừa dẫn người thanh niên ra xe, "Lần này tôi mang theo rất nhiều đồ, phiền cậu giúp tôi khuâng một chút."
Sau khi hai người tới gần xe, Bạch Tử mới mở cửa bước xuống xe.
Lúc này, cô cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của người đó.
Anh ta để tóc húi cua và còn rất trẻ, có lẽ ở độ tuổi hai mươi hoặc hơn một chút, nhưng khí chất tổng thể lại có cảm giác trông giống một ông cụ non.
Người thanh niên chủ động gật đầu với Bạch Tử, nhưng vẻ mặt lại rất lãnh đạm, không có vẻ cười: "Xin chào, cứ gọi tôi là A Kỳ."
Bạch Tử cũng hướng đối phương gật đầu, nhưng cũng không có tự giới thiệu, ngược lại còn nhìn Du Vu Ý ngơ ngác.
"Đi thôi," Du Vu Ý không nói thêm nữa, cô thúc giục, "Chúng ta phải mang đồ đạc trên xe vào trong nhanh lên, một hồi trời chắc chắn sẽ mưa to."
Người thanh niên tự xưng là "A Kỳ" không nói gì, bước nhanh ra phía sau xe, mở cốp sau, trực tiếp ôm hai chiếc rương lớn, bước nhanh về phía đống đổ nát.
"Nhẹ nhàng một chút, đều là đồ dễ vỡ!" Du Vu Ý có chút lo lắng căn dặn.
A Kỳ lập tức chậm lại: "Thật xin lỗi."
Sau đó, Bạch Tử và Du Vu Ý mỗi người cũng ôm hai chiếc rương đi theo A Kỳ.
Khi ba người đi sâu vào đóng đổ nát, Bạch Tử phát hiện ra có một lối vào tầng hầm ở dưới chân một cầu thang gỗ bị hỏng.
Nơi này khác với cái hầm thô sơ do Bạch Tang hay nhóm của Lưu Tử đào trước đây, lối đi mà A Kỳ dẫn hai người vào rõ ràng đã tồn tại trước khi biệt thự bị nổ tung.
Hơn nữa, sàn và tường của lối đi được lát bằng gạch lộng lẫy, như thể không gian này được ai đó tỉ mỉ tạo ra.
Trong thế giới tối tăm suốt ngày này, con người vẫn cứ chui rúc dưới lòng đất như thể trời chưa đủ tối.
Càng đi xuống, Bạch Tử càng cảm thấy nghi hoặc.
Nghiêm túc mà nói, hiện tại họ vẫn đang ở vùng màu xám bên ngoài khu vực màu vàng.
Tuy nhiên Du Vu Ý cho hay, nơi cả hai muốn đến là khu vực màu vàng, nhưng hiện tại cả ba người rõ ràng thậm chí còn chưa qua sông.
Nhưng mà một lát sau, Bạch Tử mới nhận ra mình quá ngây thơ.
Sau khi A Kỳ dẫn Du Vu Ý và Bạch Tử đi qua một đường hầm tối tăm, anh ta tiếp tục mở ra một cánh cửa gỗ rất dày và được chạm khắc tinh xảo.
Sau một khắc, Bạch Tử nhìn thấy một cái đường hầm dài ít nhất trăm mét, không có lối rẽ, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy điểm cuối.
Bản thân đường hầm không đặc biệt, điều đặc biệt là, đường hầm này được làm bằng kính.
Bạch Tử đứng ở cửa gỗ, ngây ngốc ôm chiếc rương trong tay, ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Phía trên đường hầm kính trong suốt có một dòng sông không ngừng dâng trào trong bóng tối.
Xuyên qua vùng nước đục ngầu này, Bạch Tử thỉnh thoảng nhìn thấy những tia sét lóe lên trên bầu trời, chiếu sáng những vòng xoáy cuồn cuộn trên sông.
Lúc này, Bạch Tử mới thật sự cảm giác được bản thân đang ở dưới dòng nước chảy xiết rộng trăm mét, trong lòng cảm thấy kinh ngạc không thể nói nên lời.
Tác động của dòng sông chảy xiết lên đường hầm kính rất mạnh, thỉnh thoảng có một số hòn đá hoặc vật cứng đập vào kính gây ra tiếng động lớn.
Tuy nhiên đường hầm vẫn còn nguyên vẹn, không hề xuất hiện một vết nứt nào.
Nhưng dù vậy, Bạch Tử vẫn cảm giác được một sự áp lực vô hình đang hướng về phía mình, tựa hồ một giây tiếp theo, sẽ có chỗ nào đó trong đường hầm nứt ra, tất cả bọn họ sẽ bị dòng sông hung hãn cuốn đến một nơi không xác định.
"Chủ nhân của căn biệt thự này là một ông chủ lớn của nhà máy đối diện," Du Vu Ý đứng sau lưng Bạch Tử giải thích, "Sau khi virus bùng phát, căn nhà bị bỏ hoang, sau đó còn bị đánh bom, Chi Du... người bạn cũ của tôi tình cờ đi ngang qua, phát hiện ra đường hầm có thể dẫn đến khu vực màu vàng ở phía đối diện, thế là quyết định chuyển vào."
Du Vu Ý nói thêm: "A Kỳ làm việc cùng với người bạn cũ của tôi, họ đã biết nhau được bảy tám năm."
Chẳng mấy chốc, ba người đã đi đến cuối đường hầm kính.
Sau khi A Kỳ mở một cánh cửa gỗ khác, anh dẫn hai người nhanh chóng xuyên qua một đường hầm tối tăm dài hơn mười mét và bước vào một không gian rất rộng rãi.
Đây dường như là một nhà kho để chứa vật tư, diện tích ít nhất là 20 đến 30 mét vuông.
Ở nơi sâu nhất của nhà kho có hơn chục dãy kệ sắt chất đầy đủ các loại đồ đạc, phía trước những chiếc kệ sắt này có treo rèm, ngăn cách làm năm sáu cái buồng tương đối chật hẹp.
Trước buồng ở ngoài cùng bên phải, có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đứng cạnh chiếc bàn gỗ chứa đầy những vật dụng linh tinh.
Cô gái mặc một chiếc áo khoác dày màu đen, nhưng Bạch Tử có thể nhìn ra, rằng cô ấy thực sự rất gầy.
Nghe thấy tiếng động, cô ấy liền quay đầu lại, người đầu tiên cô ấy nhìn thấy chính là Bạch Tử.
Trong đôi mắt lãnh đạm của cô hiện lên một chút cảm giác kinh ngạc, sau đó cô dời mắt nhìn về phía Du Vu Ý, lúc này trong ánh mắt kia chợt hiện lên một ý cười, sau đó cô mở miệng dùng giọng mũi đặc sệt gọi: "Vu Ý."
Sau lời giới thiệu của Du Vu Ý, Bạch Tử biết được cô gái tên "Chi Du" này họ Cốc, cô ấy không cao lắm, đường nét trên gương mặt rất thu hút, toát ra khí chất lạnh lùng hệt như đôi mắt của cô ấy vậy.
Trước khi virus đột biến bùng phát, Cốc Chi Du tiếp quản một cửa hàng sưu tập đồ cổ ở thành phố B.
Sau này, bởi vì tình cờ quen biết cùng với Du Vu Ý, mà trở thành bạn tốt của nhau.
Sau khi virus đột biến bùng phát, cửa hàng đồ cổ cũng "đóng cửa", nhưng Cốc Chi Du vẫn vững vàng giấu hết đồ cổ trong cửa hàng.
Cách đây vài tháng, sau khi phát hiện ra nơi này, cô và A Kỳ đã chuyển toàn bộ đồ cổ đến đây.
Như Du Vu Ý đã nói, ngoài đồ cổ, trong kho còn có rất nhiều đồ lặt vặt kỳ lạ khác.
Chúng là những đồ vật mà Cốc Chi Du và A Kỳ đã trao đổi với người dân ở khu vực lân cận, hai người họ tồn tại cho đến bây giờ là nhờ vào những vật này.
Sau khi Bạch Tử và những người khác chuyển mọi thứ trong xe đến nhà kho, Cốc Chi Du sắp xếp cho họ hai gian phòng nhỏ, tương đương với "phòng đơn" trong ký túc xá.
Nhưng trên thực tế, trong phòng không hề có một chiếc giường hay một chiếc chăn bông nào, chỉ có vẻn vẹn một "tấm trải giường" được may bằng vải vụn.
Sống ở nơi này được vài ngày, Bạch Tử cuối cùng cũng hiểu được Du Vu Ý nói "môi trường khắc nghiệt" là như thế nào.
Đối với những người biến dị như Bạch Tử và Du Vu Ý, họ không cần ăn uống và không sợ lạnh, việc sống ở một nơi như vậy không phải là vấn đề, nhưng đối với những người bình thường như Cốc Chi Du và A Kỳ, chỉ cần ở lại đây nửa ngày đã là cực hình.
Mặc dù không thiếu điện nước, còn có một đường hầm kính xinh đẹp, nhưng trang thiết bị trong kho lại rất ít và cũ kỹ, máy điều hòa đã hỏng từ lâu, đồ ăn ở đây toàn là đồ hộp hết hạn sử dụng, mùi vị ôi thiu, thức ăn sấy khô đã ở đó không biết bao lâu.
Cộng với những cơn mưa triền miên trong tháng này, toàn bộ tầng hầm đầy tối tăm và lạnh lẽo, khiến cơn cảm lạnh của Cốc Chi Du rất lâu không thuyên giảm.
Bạch Tử rất ngạc nhiên khi trong hoàn cảnh như vậy, Cốc Chi Du và A Kỳ vẫn có thể tồn tại cho đến ngày nay.
Tuy nhiên Du Vu Ý nói với Bạch Tử, rằng môi trường sống này tốt hơn nhiều so với những cư dân trong khu vực màu vàng đang bị chính quyền giám sát.
Khi hai người nói chuyện này, cả hai đều cố tình tránh mặt Cốc Chi Du và A Kỳ, đã chiếm dụng chỗ của người khác, lại còn thảo luận xem môi trường ở đâu tồi tệ hơn, cũng thật là quá không lịch sự.
Một tuần sau khi chuyển đến, Du Vu Ý bắt đầu giai đoạn điều trị thứ hai cho đôi mắt của Bạch Tử.
Để tránh tình huống bị đau mắt đột ngột hoặc những thay đổi thể chất nghiêm trọng hơn như trước đó, Bạch Tử vẫn ngoan ngoãn ở trong nhà kho, không bao giờ rời đi đâu cả.
Chỉ khi thực sự quá buồn chán, cô mới một mình bước qua đường hầm dài bằng kính, quay trở lại bên kia sông, lặng lẽ leo lên đỉnh toà tháp và nhìn xung quanh.
Hơn mười ngày sau, vào một ngày mọi người đều đi vắng, Bạch Tử nhân lúc trời không mưa, lặng lẽ leo lên tòa tháp bên cạnh đóng đổ nát để hít thở không khí.
Cô thuần thục tháo khăn bịt mắt ra và nhìn xung quanh.
Thị lực ở mắt trái của cô vẫn còn mông lung mờ ảo, nhưng cơn đau đã ngày càng giảm đi.
Đúng như Du Vu Ý đã nói, mặc dù mắt trái của Bạch Tử vẫn không thể nhìn rõ, lớp màng mới hình thành trên nhãn cầu dường như ngày càng dày hơn, cả hai đều không biết cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng hiệu quả điều trị quả thực đang phát triển đúng hướng.
Bạch Tử có thói quen nhìn về phía khu vực màu vàng, từ lâu cô đã phát hiện ra có một khoảng đất trống rất rộng ở gần khu chung cư.
Có một lần, Bạch Tử nhìn thấy hàng chục cư dân trong khu vực màu vàng đang đi dạo ngoài trời dưới sự giám sát của cảnh vệ.
Dù ở khoảng cách khá xa nhưng cô vẫn nhận ra một số gương mặt.
Họ là những người trước đây sống trong công viên ở trung tâm thành phố B, bao gồm cả đàn ông, phụ nữ và trẻ em, ngay cả bà lão bế đứa bé mà Bạch Tử và Du Vu Ý gặp dưới lòng đất cũng xuất hiện trong số đó.
Tuy nhiên, lúc này không thấy đứa bé ở đâu cả.
Theo góc độ này, có lẽ chính phủ quả thực đã chuyển nhóm người vốn sống ở công viên thành phố B đến đây như lời đồn.
Bạch Tử thực sự không thể hiểu tại sao chính phủ lại làm điều này, bởi vì gần đây bộ não của cô giống như một vật chứa đang bị co rút lại, thậm chí không đủ để lưu giữ trí nhớ, chứ đừng nói đến việc suy luận về những thuyết âm mưu khác nhau.
Một tuần trước, theo thỉnh cầu của Du Vu Ý, Cốc Chi Du đã tìm cho Bạch Tử một cuốn sổ dày và vài cây bút bi.
Nhưng bảy ngày nay, Bạch Tử vẫn luôn ở tại chỗ này, chỉ gặp qua vài người, cũng không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, cho nên cô căn bản không viết bao nhiêu chữ vào sổ.
A Kỳ bình thường rất ít nói, sau khi sửa chiếc xe van do Bạch Tử và Du Vu Ý mang đến, anh dùng nó làm xe tải đồ, thỉnh thoảng sẽ chuyển một số đồ đạc lên xe, rồi lái đi đâu đó, khi trở về lại mang theo một đống vật phẩm mới.
Về phần Cốc Chi Du, cũng giống như vẻ ngoài, tính cách của cô ấy cũng rất lạnh lùng, hình như ngoại trừ mỉm cười với Du Vu Ý thì thái độ của cô ấy đối với A Kỳ và Bạch Tử đều có chút lãnh đạm.
Hơn nữa, Bạch Tử luôn cảm thấy Cốc Chi Du dường như có một thái độ... thù địch không thể giải thích được đối với mình.
Ngoài ra, còn có một điều khác khiến Bạch Tử nghi ngờ - cô vẫn chưa tìm được lối đi từ nhà kho đến khu vực màu vàng.
Dù là cả Du Vu Ý hay hai người còn lại, họ dường như vẫn chưa thực sự "tiến vào" khu vực màu vàng, có vẻ như họ chỉ sống dưới tầng hầm của khu vực màu vàng, thời gian còn lại sẽ thông qua đường hầm quay trở lại vùng màu xám để buôn bán trao đổi vật phẩm.
Bạch Tử đang suy nghĩ bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng động, quay người lại thì thấy chính là Du Vu Ý đã rời khỏi tầng hầm lúc sáng.
Lúc này trên mặt Du Vu Ý lộ ra vẻ mệt mỏi, hình như cô đã đi đến một nơi rất xa, rồi vội vàng trở về, có chút yếu đuối đi tới, ghé vào trên lan can giống như Bạch Tử, hỏi: "Sao rồi? Mắt còn đau không?"
"Tàm tạm." Bạch Tử nói.
Hôm nay, mắt cô thỉnh thoảng vẫn còn đau, nhưng đã đỡ hơn trước rất nhiều.
Hơn nữa, điều khiến Bạch Tử cảm thấy rất vui chính là, mặc dù hình ảnh cô nhìn thấy bằng mắt trái mờ hơn nhiều so với mắt phải, nhưng độ sáng dường như lại cao hơn trước.
"Đúng vậy, nỗ lực của tôi cuối cùng cũng không uổng phí..." Du Vu Ý mỉm cười, sau đó đột nhiên đổi chủ đề, "Thành phố B đã cấm hoàn toàn việc ra vào của người dân, giống như A Kỳ đã nói, hầu như tất cả cảnh vệ ở khu màu vàng đã được điều động về thành phố B."
Bạch Tử cau mày: "Vậy chẳng phải là chúng ta sẽ không thể trộm thuốc được sao?"
Du Vu Ý cười khúc khích, dường như không hề vội chút nào: "Đừng lo lắng, tôi có cách," cô nói xong, lại chuyển chủ đề một lần nữa, "Gần đây cô còn nhớ đến Mạnh tiểu thư không?"
Du Vu Ý đã nhiều ngày không nhắc đến Mạnh Dĩ Lam, hôm nay không hiểu sao lại đột nhiên nhắc đến người đó với Bạch Tử.
Nghe tới chữ "Mạnh", Bạch Tử cảm giác có chút hoảng hốt, sau đó thành thật gật đầu: "Còn."
Cho dù không nhắc tới, nhưng Bạch Tử thỉnh thoảng vẫn sẽ nhớ đến người kia.
Không biết hôm nay Du Vu Ý bị làm sao, dường như cố tình muốn vạch trần vết sẹo cũ của Bạch Tử: "Cô còn thích cô ấy không?"
Bạch Tử nhíu mày, lần này cô không trả lời ngay như vừa rồi, mà rất lâu sau cô mới thẳng thắn nói: "Thích."
Du Vu Ý dường như không ngạc nhiên trước câu trả lời này, cô nhìn sang bên kia sông, nhẹ nhàng hỏi: "Nhưng chẳng phải cô đã nói, sau này có thể cô sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa sao?"
Bạch Tử khó hiểu quay đầu nhìn Du Vu Ý, nhưng không đáp lại, vì cô cảm thấy giữa hai vấn đề này không hề có mâu thuẫn gì.
"Tôi cảm thấy có lẽ hai người sẽ còn gặp lại nhau," Du Vu Ý nói thêm, "Nếu lần sau gặp lại cô ấy và phát hiện chúng ta ở hai phe đối lập, cô có thể nhẫn tâm quyết định như vậy không?"
Bạch Tử cau mày, thật lâu không nói gì.
"Nhóc thỏ hoang, đôi khi lừa dối chính mình hoặc người khác cũng tốt," Du Vu Ý thấp giọng, nghiêm túc nói, "Cho dù cô vẫn thích cô ấy, cô cũng có thể giả vờ như không còn thích nữa, như vậy, mọi chuyện có thể sẽ dần dần trở thành hiện thực."
Bạch Tử suy nghĩ một lát, vẫn không lên tiếng.
Nhìn theo ánh mắt của Du Vu Ý, cô quay đầu nhìn về phía khu vực màu vàng, nhưng lại vô thức nghĩ - có lẽ cô sẽ hoàn toàn quên mất Mạnh Dĩ Lam, vậy cô cần gì "lừa dối chính mình"?
Vẽ vời thêm chuyện mà thôi.
Hai người im lặng một lúc, nụ cười trên mặt Du Vu Ý dần dần thu lại, cô lặng lẽ nghiêng đầu nhìn Bạch Tử.
Những ngày này, Du Vu Ý đi lang thang khắp thành phố B.
Cô nhận thấy các biện pháp phòng thủ hiện tại của thành phố là vô cùng nghiêm ngặt, nhưng điều này không khiến cô lo lắng.
Sở dĩ Du Vu Ý có chút lo lắng, là bởi vì trước khi trở về, cô đã nhận được hai tin nhắn từ Mạnh Dĩ Lam.
Hơn mười ngày sau, đối phương cuối cùng cũng có hồi đáp.
Nội dung tin nhắn rất ngắn gọn, giọng điệu rất bình thản, nhưng ý nghĩa trong đó lại tràn đầy cảm giác uy hiếp ——
"Hoành Á có kế hoạch mở rộng địa điểm thử nghiệm."
"Cô cảm thấy huyện Bình Hóa như thế nào?"
Cách đây nửa giờ, cô dựa theo sự hướng dẫn của Du Vu Ý, lái xe theo hướng này trên một con đường gồ ghề đầy bùn đất dưới cơn mưa lớn.
Đến bây giờ tuy mưa đã tạnh, nhưng con đường phía trước lại bị một con sông lớn chặn lại.
Bạch Tử phát hiện bên kia sông có một bức tường rào làm bằng dây thép gai, cao ước chừng hai ba mét, dựng dọc theo bờ sông, hai bên trái phải đều không thấy điểm cuối cùng.
Bên trong tường rào, có một số tòa chung cư khoảng năm, sáu tầng đứng trật tự trong bóng tối.
Phía sau dãy chung cư này là một ngọn núi cao bị mây mù bao phủ.
Phía trên đỉnh núi có một vòng tròn mơ hồ, người bình thường chắc chắn không thể nhận ra đó là cái gì, nhưng sau khi Bạch Tử cau mày nhìn kỹ một hồi, cô chợt nhận ra đó là một vòng đu quay.
Đương nhiên, vòng đu quay cũng không chuyển động, nơi đó đã bị bỏ hoang ít nhất một năm.
Bạch Tử nhớ kỹ, rằng trước khi virus đột biến bùng phát, bên trong bức tường rào kia hẳn là khu ký túc xá cho công nhân của một nhà máy.
Sau khi virus bùng phát, nơi này đã bị chính phủ trưng thu như một phần của khu vực màu vàng, giờ đây nơi đó chứa đầy những người bị nghi ngờ nhiễm virus đột biến.
Nhìn thoáng qua nơi đó, hàng trăm ban công trong khu chung cư được che bằng lưới sắt giống như những chiếc lồng chim, Bạch Tử không cần bước vào cũng cảm nhận được những người sống ở đây hẳn là đang vô cùng chán nản và kiềm chế.
Nhưng mà nơi này, có lẽ là "khu vực màu vàng" mà Du Vu Ý muốn đưa cô đến.
Theo như cô ấy nói, so với thành phố B, đây là nơi thích hợp để họ ở hơn.
Bạch Tử cúi đầu nhìn về con sông cách đó không xa, nước chảy vô cùng xiết, thỉnh thoảng lại có tiếng nước bắn tung tóe do dòng nước đập vào bờ.
Cho dù sau khi biến dị Bạch Tử có thể khiêng vác, thì cô cũng không thể đảm bảo giờ phút này bản thân có thể bơi sang bên kia sông hay không, huống chi trong xe còn có rất nhiều đồ đạc.
So với khu vực giống như nhà tù bên trong bức tường rào, vị trí phía bên Bạch Tử đang ở là một khung cảnh hoàn toàn khác.
Bên trái xe có một tòa kiến trúc bị đánh bom, bởi vì hư hại quá nặng nên Bạch Tử hoàn toàn không nhìn thấy được kết cấu ban đầu của nó, chỉ mơ hồ nhận ra đây có thể là một biệt thự.
Biệt thự được bao quanh bởi một khoảng sân rộng, trong đó có một tòa tháp cao hơn khu chung cư đối diện, nhưng tòa tháp được bao phủ bởi những dây thường xuân, dường như đã thật lâu không có ai bước vào bên trong.
Bạch Tử đậu xe bên bờ sông, hỏi: "Bên kia có phải là khu vực màu vàng không?"
Một lúc trôi qua, nhưng không có tiếng trả lời.
Cô bối rối quay đầu lại thì phát hiện Du Vu Ý đang ngồi bên ghế phụ đã ngủ thiếp đi từ lúc nào đó.
Bạch Tử sững sờ, sau đó nhẹ nhàng kéo phanh tay.
Đây đã là ngày thứ bảy kể từ khi hai người rời khỏi thành phố B, nhưng theo dự tính của Du Vu Ý, lẽ ra họ phải đến đây vào khoảng ngày thứ tư.
Tuy nhiên, chiếc xe mà Ngô phu nhân tìm cho họ đã quá cũ, trên đường đi bị hỏng nhiều lần, cộng với những ngày mưa lớn liên tục khiến chuyến đi của họ bị chậm trễ nghiêm trọng.
Trong khoảng thời gian này, thật ra Bạch Tử có thể hơi hơi cảm giác được, trạng thái của Du Vu Ý có vẻ như càng ngày càng trở nên kém hơn.
Lúc đầu cô còn tưởng rằng đó là ảo giác của mình, mãi đến khi nhìn thấy Du Vu Ý ngủ say, Bạch Tử mới chắc chắn rằng thân thể của đối phương quả thực có vấn đề.
Sau một khắc, Bạch Tử bỗng nhận ra - mấy ngày nay Du Vu Ý không hề uống máu.
Khác với Bạch Tử, cơ thể của Du Vu Ý chưa bao giờ bị người ngoài tiêm bất kỳ loại thuốc lạ nào.
Theo lý thuyết phải giống như Bạch Tử trước đây, cứ cách vài ngày cô ấy nên uống một ít máu người, để các chức năng trong cơ thể duy trì hoạt động bình thường.
Không thì cơ thể sẽ ngày càng yếu đi, tâm trạng sẽ dần trở nên bồn chồn, nôn nóng và khát máu.
Nghĩ đến đây, Bạch Tử bỗng muốn đánh thức Du Vu Ý, nhưng cô chưa kịp mở miệng thì bên ngoài xe đột nhiên vang lên tiếng sấm, Du Vu Ý lập tức mở mắt ra.
Cô ấy trông có vẻ rất mệt mỏi, sau khi ngồi thẳng dậy, cô ngơ ngác nhìn dòng sông phía trước xe, hỏi: "Đến rồi hả?"
Bạch Tử trả lời không đúng trọng tâm: "Tiểu Ý, đã lâu rồi cô không uống máu sao?"
Du Vu Ý sửng sốt một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói: "Nhóc thỏ hoang, cuối cùng thì cô cũng chú ý tới nha..." Sau đó, cô dùng giọng điệu trêu chọc: "Tôi tưởng cô phải đợi đến khi tôi 'phát điên', mới nhận ra có gì đó không ổn chứ."
Nếu như là đối mặt với Mạnh Dĩ Lam, có lẽ không cần đối phương tỏ ra không ổn, chỉ cần thay đổi một chút biểu hiện trên mặt cũng có thể khiến Bạch Tử lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
Vừa mới trêu chọc xong, Du Vu Ý liền cảm thấy vô cùng hối hận vì những gì mình đã thốt ra - bởi vì mấy ngày nay cô không uống máu, dẫn đến tâm trạng không ổn định, thỉnh thoảng sẽ có một loại xung động không thể giải thích được xông lên đầu.
Mà bây giờ, mặc dù Du Vu Ý bề ngoài có vẻ lỗ mảng, nhưng nội tâm thực ra luôn cân nhắc kỹ lưỡng mọi việc trước khi thực hiện hành động tiếp theo, ấy vậy mà lại bộc lộ sự ghen tuông bên trong mình trước mặt Bạch Tử một cách trần trụi như vậy.
Nhưng Bạch Tử có vẻ như không nhận ra giọng nói của đối phương không thích hợp, cô có chút ngượng ngùng siết chặt vô lăng, thật thà nói: "Xin lỗi nha, tôi cứ tưởng là do mình bị ảo giác..."
Du Vu Ý vừa mới cảm thấy hơi khẩn trương, lập tức trầm tĩnh lại, nhưng theo sau đó là cảm giác mất mát không thể nào xem nhẹ, cô nhíu mày lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, đổi chủ đề: "Tôi cố ý không uống máu."
"Tại sao?" Bạch Tử nghi ngờ hỏi.
Du Vu Ý ngáp dài giả vờ không quan tâm: "Tôi định tìm phương pháp khác thay thế cho việc uống loại máu đó."
Bạch Tử lập tức nắm được manh mối: "Loại máu đó?"
Dường như trong lòng suy tính một lúc, Du Vu Ý mới giải thích: "Loại máu trước đây tôi đưa cho cô có vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Cách đây một thời gian, tôi phát hiện ra nhóm người cung cấp máu có liên quan đến lão Hắc," Du Vu Ý thở dài, "Đó không phải thuần máu, thành phần trong đó rất giống với 'thuốc' mà lão Hắc và những người khác đã đưa cho cô... "
Bạch Tử nhớ rất rõ chuyện này, sau khi uống "thuốc", dục vọng hung bạo khát máu ban đầu của cô sẽ dần dần biến mất, đồng thời cô cũng sẽ cảm thấy một loại khoái cảm không thể giải thích được.
Cô thậm chí còn nghĩ đến việc ở lại trong thân cây mãi mãi, không bao giờ rời đi cho đến khi chết.
"Ý cô là, loại máu đó sẽ khiến chúng ta bị đám người của lão Hắc khống chế?" Bạch Tử hỏi.
Du Vu Ý gật gật đầu: "Không sai lắm, tôi sẽ giải thích chi tiết cho cô sau, nó quá phức tạp."
Vừa dứt lời, trên bầu trời lại có thêm mấy tia chớp lóe lên, nhìn tình hình này, đoán chừng sắp có một trận mưa lớn.
"Cô dự định dùng cái gì để thay thế loại máu đó?" Bạch Tử lại hỏi.
Du Vu Ý từ trong túi móc ra một lọ thuốc nhỏ đưa cho Bạch Tử, sau khi cầm lấy cô mới phát hiện đó không phải thuốc viên mà là một loại chất lỏng kỳ lạ nào đó, có mùi bạc hà ngọt ngào quen thuộc - trái cây màu xám mà Bạch Tử đã ăn trước đó cũng có mùi giống như vậy.
"Đây là nước của loại trái cây đó sao?" Bạch Tử nhíu mày.
"Phần lớn là vậy, nhưng cũng có một số dược liệu khác," Du Vu Ý lại ngáp dài, "Một tháng qua, loại trái cây này xuất hiện dưới lòng đất rất nhiều."
Nói xong, Du Vu Ý cầm lọ thuốc về: "Nhưng nó vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, nên thỉnh thoảng tôi chỉ uống một chút thôi."
Bạch Tử bị mùi hương này gợi lên chút cảm giác thèm ăn, nhịn không được hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Du Vu Ý suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi không còn khát máu như vậy nữa, nhưng sẽ cảm thấy rất buồn ngủ và hơi choáng váng."
Triệu chứng này giống với cảm giác của Bạch Tử mỗi lần ăn trái cây xong, điểm khác biệt chính là Du Vu Ý sẽ ngủ như người bình thường, còn Bạch Tử sẽ hoàn toàn mê man.
Vào lúc đó, bất kể Mạnh Dĩ Lam có gọi thế nào thì cô cũng không thể tỉnh lại.
Lúc này, Bạch Tử lại nhịn không được nhíu mày - cô lại nghĩ đến người đó.
Giống như cảm thấy chột dạ, cô quay lại nhìn sang bên kia sông, đổi chủ đề: "Bên kia có phải khu vực màu vàng không?"
Du Vu Ý vừa gật gật đầu, vừa duỗi người.
Bạch Tử bất đắc dĩ hỏi: "Chúng ta làm sao qua đó?"
Du Vu Ý đột nhiên hất cằm về phía biệt thự bị đánh bom: "Tới rồi."
Sau đó không đợi Bạch Tử trả lời, cô đã mở cửa bước xuống xe.
Bạch Tử không theo đối phương ra khỏi xe, cô bối rối nhìn Du Vu Ý đi sâu vào đóng đổ nát.
Đột nhiên, một tia sáng xuất hiện ở cách đó không xa, sau đó, có một bóng người cao gầy chậm rãi đi tới trước mặt Du Vu Ý.
Đó là một thanh niên mặc áo mưa màu đen, trên đầu đội một chiếc đèn pin nhỏ.
Tuy rằng Du Vu Ý và người thanh niên kia đứng cách xe khá xa, giọng nói rất nhỏ nhưng Bạch Tử vẫn nghe được cuộc trò chuyện của họ.
"Chị Du." Người thanh niên lên tiếng trước, giọng nói trầm thấp, dường như có một loại cảm giác kính trọng khó xử đối với Du Vu Ý.
Du Vu Ý hỏi như rất quen thuộc: "Gần đây mọi việc thế nào rồi?"
Người thanh niên nghiêm nghị trả lời: "Một tuần trước, chính phủ đã rút toàn bộ cảnh vệ vốn ở bên khu vực của chúng ta về thành phố B, chắc họ lo lắng Vĩnh Thái sẽ có động thái lớn hơn."
Du Vu Ý gật gật đầu: "Chi Du đâu?"
Một cái tên xa lạ đột nhiên xuất hiện, Bạch Tử hơi nao nao.
"Chị Du rất khoẻ, chỉ là gần đây thời tiết ngày càng lạnh nên có chút cảm vặt..." Người thanh niên nói, rồi nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay Du Vu Ý.
"Yên tâm," Du Vu Ý giơ tay lắc lắc, "Nó đã qua cải tiến, không có thiết lập định vị."
Người thanh niên không quá yên lòng nhíu nhíu mày, sau đó quay đầu nhìn về phía chiếc xe van: "Bạn của chị?"
"Người một nhà," Du Vu Ý vừa nói vừa dẫn người thanh niên ra xe, "Lần này tôi mang theo rất nhiều đồ, phiền cậu giúp tôi khuâng một chút."
Sau khi hai người tới gần xe, Bạch Tử mới mở cửa bước xuống xe.
Lúc này, cô cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của người đó.
Anh ta để tóc húi cua và còn rất trẻ, có lẽ ở độ tuổi hai mươi hoặc hơn một chút, nhưng khí chất tổng thể lại có cảm giác trông giống một ông cụ non.
Người thanh niên chủ động gật đầu với Bạch Tử, nhưng vẻ mặt lại rất lãnh đạm, không có vẻ cười: "Xin chào, cứ gọi tôi là A Kỳ."
Bạch Tử cũng hướng đối phương gật đầu, nhưng cũng không có tự giới thiệu, ngược lại còn nhìn Du Vu Ý ngơ ngác.
"Đi thôi," Du Vu Ý không nói thêm nữa, cô thúc giục, "Chúng ta phải mang đồ đạc trên xe vào trong nhanh lên, một hồi trời chắc chắn sẽ mưa to."
Người thanh niên tự xưng là "A Kỳ" không nói gì, bước nhanh ra phía sau xe, mở cốp sau, trực tiếp ôm hai chiếc rương lớn, bước nhanh về phía đống đổ nát.
"Nhẹ nhàng một chút, đều là đồ dễ vỡ!" Du Vu Ý có chút lo lắng căn dặn.
A Kỳ lập tức chậm lại: "Thật xin lỗi."
Sau đó, Bạch Tử và Du Vu Ý mỗi người cũng ôm hai chiếc rương đi theo A Kỳ.
Khi ba người đi sâu vào đóng đổ nát, Bạch Tử phát hiện ra có một lối vào tầng hầm ở dưới chân một cầu thang gỗ bị hỏng.
Nơi này khác với cái hầm thô sơ do Bạch Tang hay nhóm của Lưu Tử đào trước đây, lối đi mà A Kỳ dẫn hai người vào rõ ràng đã tồn tại trước khi biệt thự bị nổ tung.
Hơn nữa, sàn và tường của lối đi được lát bằng gạch lộng lẫy, như thể không gian này được ai đó tỉ mỉ tạo ra.
Trong thế giới tối tăm suốt ngày này, con người vẫn cứ chui rúc dưới lòng đất như thể trời chưa đủ tối.
Càng đi xuống, Bạch Tử càng cảm thấy nghi hoặc.
Nghiêm túc mà nói, hiện tại họ vẫn đang ở vùng màu xám bên ngoài khu vực màu vàng.
Tuy nhiên Du Vu Ý cho hay, nơi cả hai muốn đến là khu vực màu vàng, nhưng hiện tại cả ba người rõ ràng thậm chí còn chưa qua sông.
Nhưng mà một lát sau, Bạch Tử mới nhận ra mình quá ngây thơ.
Sau khi A Kỳ dẫn Du Vu Ý và Bạch Tử đi qua một đường hầm tối tăm, anh ta tiếp tục mở ra một cánh cửa gỗ rất dày và được chạm khắc tinh xảo.
Sau một khắc, Bạch Tử nhìn thấy một cái đường hầm dài ít nhất trăm mét, không có lối rẽ, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy điểm cuối.
Bản thân đường hầm không đặc biệt, điều đặc biệt là, đường hầm này được làm bằng kính.
Bạch Tử đứng ở cửa gỗ, ngây ngốc ôm chiếc rương trong tay, ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Phía trên đường hầm kính trong suốt có một dòng sông không ngừng dâng trào trong bóng tối.
Xuyên qua vùng nước đục ngầu này, Bạch Tử thỉnh thoảng nhìn thấy những tia sét lóe lên trên bầu trời, chiếu sáng những vòng xoáy cuồn cuộn trên sông.
Lúc này, Bạch Tử mới thật sự cảm giác được bản thân đang ở dưới dòng nước chảy xiết rộng trăm mét, trong lòng cảm thấy kinh ngạc không thể nói nên lời.
Tác động của dòng sông chảy xiết lên đường hầm kính rất mạnh, thỉnh thoảng có một số hòn đá hoặc vật cứng đập vào kính gây ra tiếng động lớn.
Tuy nhiên đường hầm vẫn còn nguyên vẹn, không hề xuất hiện một vết nứt nào.
Nhưng dù vậy, Bạch Tử vẫn cảm giác được một sự áp lực vô hình đang hướng về phía mình, tựa hồ một giây tiếp theo, sẽ có chỗ nào đó trong đường hầm nứt ra, tất cả bọn họ sẽ bị dòng sông hung hãn cuốn đến một nơi không xác định.
"Chủ nhân của căn biệt thự này là một ông chủ lớn của nhà máy đối diện," Du Vu Ý đứng sau lưng Bạch Tử giải thích, "Sau khi virus bùng phát, căn nhà bị bỏ hoang, sau đó còn bị đánh bom, Chi Du... người bạn cũ của tôi tình cờ đi ngang qua, phát hiện ra đường hầm có thể dẫn đến khu vực màu vàng ở phía đối diện, thế là quyết định chuyển vào."
Du Vu Ý nói thêm: "A Kỳ làm việc cùng với người bạn cũ của tôi, họ đã biết nhau được bảy tám năm."
Chẳng mấy chốc, ba người đã đi đến cuối đường hầm kính.
Sau khi A Kỳ mở một cánh cửa gỗ khác, anh dẫn hai người nhanh chóng xuyên qua một đường hầm tối tăm dài hơn mười mét và bước vào một không gian rất rộng rãi.
Đây dường như là một nhà kho để chứa vật tư, diện tích ít nhất là 20 đến 30 mét vuông.
Ở nơi sâu nhất của nhà kho có hơn chục dãy kệ sắt chất đầy đủ các loại đồ đạc, phía trước những chiếc kệ sắt này có treo rèm, ngăn cách làm năm sáu cái buồng tương đối chật hẹp.
Trước buồng ở ngoài cùng bên phải, có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đứng cạnh chiếc bàn gỗ chứa đầy những vật dụng linh tinh.
Cô gái mặc một chiếc áo khoác dày màu đen, nhưng Bạch Tử có thể nhìn ra, rằng cô ấy thực sự rất gầy.
Nghe thấy tiếng động, cô ấy liền quay đầu lại, người đầu tiên cô ấy nhìn thấy chính là Bạch Tử.
Trong đôi mắt lãnh đạm của cô hiện lên một chút cảm giác kinh ngạc, sau đó cô dời mắt nhìn về phía Du Vu Ý, lúc này trong ánh mắt kia chợt hiện lên một ý cười, sau đó cô mở miệng dùng giọng mũi đặc sệt gọi: "Vu Ý."
Sau lời giới thiệu của Du Vu Ý, Bạch Tử biết được cô gái tên "Chi Du" này họ Cốc, cô ấy không cao lắm, đường nét trên gương mặt rất thu hút, toát ra khí chất lạnh lùng hệt như đôi mắt của cô ấy vậy.
Trước khi virus đột biến bùng phát, Cốc Chi Du tiếp quản một cửa hàng sưu tập đồ cổ ở thành phố B.
Sau này, bởi vì tình cờ quen biết cùng với Du Vu Ý, mà trở thành bạn tốt của nhau.
Sau khi virus đột biến bùng phát, cửa hàng đồ cổ cũng "đóng cửa", nhưng Cốc Chi Du vẫn vững vàng giấu hết đồ cổ trong cửa hàng.
Cách đây vài tháng, sau khi phát hiện ra nơi này, cô và A Kỳ đã chuyển toàn bộ đồ cổ đến đây.
Như Du Vu Ý đã nói, ngoài đồ cổ, trong kho còn có rất nhiều đồ lặt vặt kỳ lạ khác.
Chúng là những đồ vật mà Cốc Chi Du và A Kỳ đã trao đổi với người dân ở khu vực lân cận, hai người họ tồn tại cho đến bây giờ là nhờ vào những vật này.
Sau khi Bạch Tử và những người khác chuyển mọi thứ trong xe đến nhà kho, Cốc Chi Du sắp xếp cho họ hai gian phòng nhỏ, tương đương với "phòng đơn" trong ký túc xá.
Nhưng trên thực tế, trong phòng không hề có một chiếc giường hay một chiếc chăn bông nào, chỉ có vẻn vẹn một "tấm trải giường" được may bằng vải vụn.
Sống ở nơi này được vài ngày, Bạch Tử cuối cùng cũng hiểu được Du Vu Ý nói "môi trường khắc nghiệt" là như thế nào.
Đối với những người biến dị như Bạch Tử và Du Vu Ý, họ không cần ăn uống và không sợ lạnh, việc sống ở một nơi như vậy không phải là vấn đề, nhưng đối với những người bình thường như Cốc Chi Du và A Kỳ, chỉ cần ở lại đây nửa ngày đã là cực hình.
Mặc dù không thiếu điện nước, còn có một đường hầm kính xinh đẹp, nhưng trang thiết bị trong kho lại rất ít và cũ kỹ, máy điều hòa đã hỏng từ lâu, đồ ăn ở đây toàn là đồ hộp hết hạn sử dụng, mùi vị ôi thiu, thức ăn sấy khô đã ở đó không biết bao lâu.
Cộng với những cơn mưa triền miên trong tháng này, toàn bộ tầng hầm đầy tối tăm và lạnh lẽo, khiến cơn cảm lạnh của Cốc Chi Du rất lâu không thuyên giảm.
Bạch Tử rất ngạc nhiên khi trong hoàn cảnh như vậy, Cốc Chi Du và A Kỳ vẫn có thể tồn tại cho đến ngày nay.
Tuy nhiên Du Vu Ý nói với Bạch Tử, rằng môi trường sống này tốt hơn nhiều so với những cư dân trong khu vực màu vàng đang bị chính quyền giám sát.
Khi hai người nói chuyện này, cả hai đều cố tình tránh mặt Cốc Chi Du và A Kỳ, đã chiếm dụng chỗ của người khác, lại còn thảo luận xem môi trường ở đâu tồi tệ hơn, cũng thật là quá không lịch sự.
Một tuần sau khi chuyển đến, Du Vu Ý bắt đầu giai đoạn điều trị thứ hai cho đôi mắt của Bạch Tử.
Để tránh tình huống bị đau mắt đột ngột hoặc những thay đổi thể chất nghiêm trọng hơn như trước đó, Bạch Tử vẫn ngoan ngoãn ở trong nhà kho, không bao giờ rời đi đâu cả.
Chỉ khi thực sự quá buồn chán, cô mới một mình bước qua đường hầm dài bằng kính, quay trở lại bên kia sông, lặng lẽ leo lên đỉnh toà tháp và nhìn xung quanh.
Hơn mười ngày sau, vào một ngày mọi người đều đi vắng, Bạch Tử nhân lúc trời không mưa, lặng lẽ leo lên tòa tháp bên cạnh đóng đổ nát để hít thở không khí.
Cô thuần thục tháo khăn bịt mắt ra và nhìn xung quanh.
Thị lực ở mắt trái của cô vẫn còn mông lung mờ ảo, nhưng cơn đau đã ngày càng giảm đi.
Đúng như Du Vu Ý đã nói, mặc dù mắt trái của Bạch Tử vẫn không thể nhìn rõ, lớp màng mới hình thành trên nhãn cầu dường như ngày càng dày hơn, cả hai đều không biết cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng hiệu quả điều trị quả thực đang phát triển đúng hướng.
Bạch Tử có thói quen nhìn về phía khu vực màu vàng, từ lâu cô đã phát hiện ra có một khoảng đất trống rất rộng ở gần khu chung cư.
Có một lần, Bạch Tử nhìn thấy hàng chục cư dân trong khu vực màu vàng đang đi dạo ngoài trời dưới sự giám sát của cảnh vệ.
Dù ở khoảng cách khá xa nhưng cô vẫn nhận ra một số gương mặt.
Họ là những người trước đây sống trong công viên ở trung tâm thành phố B, bao gồm cả đàn ông, phụ nữ và trẻ em, ngay cả bà lão bế đứa bé mà Bạch Tử và Du Vu Ý gặp dưới lòng đất cũng xuất hiện trong số đó.
Tuy nhiên, lúc này không thấy đứa bé ở đâu cả.
Theo góc độ này, có lẽ chính phủ quả thực đã chuyển nhóm người vốn sống ở công viên thành phố B đến đây như lời đồn.
Bạch Tử thực sự không thể hiểu tại sao chính phủ lại làm điều này, bởi vì gần đây bộ não của cô giống như một vật chứa đang bị co rút lại, thậm chí không đủ để lưu giữ trí nhớ, chứ đừng nói đến việc suy luận về những thuyết âm mưu khác nhau.
Một tuần trước, theo thỉnh cầu của Du Vu Ý, Cốc Chi Du đã tìm cho Bạch Tử một cuốn sổ dày và vài cây bút bi.
Nhưng bảy ngày nay, Bạch Tử vẫn luôn ở tại chỗ này, chỉ gặp qua vài người, cũng không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, cho nên cô căn bản không viết bao nhiêu chữ vào sổ.
A Kỳ bình thường rất ít nói, sau khi sửa chiếc xe van do Bạch Tử và Du Vu Ý mang đến, anh dùng nó làm xe tải đồ, thỉnh thoảng sẽ chuyển một số đồ đạc lên xe, rồi lái đi đâu đó, khi trở về lại mang theo một đống vật phẩm mới.
Về phần Cốc Chi Du, cũng giống như vẻ ngoài, tính cách của cô ấy cũng rất lạnh lùng, hình như ngoại trừ mỉm cười với Du Vu Ý thì thái độ của cô ấy đối với A Kỳ và Bạch Tử đều có chút lãnh đạm.
Hơn nữa, Bạch Tử luôn cảm thấy Cốc Chi Du dường như có một thái độ... thù địch không thể giải thích được đối với mình.
Ngoài ra, còn có một điều khác khiến Bạch Tử nghi ngờ - cô vẫn chưa tìm được lối đi từ nhà kho đến khu vực màu vàng.
Dù là cả Du Vu Ý hay hai người còn lại, họ dường như vẫn chưa thực sự "tiến vào" khu vực màu vàng, có vẻ như họ chỉ sống dưới tầng hầm của khu vực màu vàng, thời gian còn lại sẽ thông qua đường hầm quay trở lại vùng màu xám để buôn bán trao đổi vật phẩm.
Bạch Tử đang suy nghĩ bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng động, quay người lại thì thấy chính là Du Vu Ý đã rời khỏi tầng hầm lúc sáng.
Lúc này trên mặt Du Vu Ý lộ ra vẻ mệt mỏi, hình như cô đã đi đến một nơi rất xa, rồi vội vàng trở về, có chút yếu đuối đi tới, ghé vào trên lan can giống như Bạch Tử, hỏi: "Sao rồi? Mắt còn đau không?"
"Tàm tạm." Bạch Tử nói.
Hôm nay, mắt cô thỉnh thoảng vẫn còn đau, nhưng đã đỡ hơn trước rất nhiều.
Hơn nữa, điều khiến Bạch Tử cảm thấy rất vui chính là, mặc dù hình ảnh cô nhìn thấy bằng mắt trái mờ hơn nhiều so với mắt phải, nhưng độ sáng dường như lại cao hơn trước.
"Đúng vậy, nỗ lực của tôi cuối cùng cũng không uổng phí..." Du Vu Ý mỉm cười, sau đó đột nhiên đổi chủ đề, "Thành phố B đã cấm hoàn toàn việc ra vào của người dân, giống như A Kỳ đã nói, hầu như tất cả cảnh vệ ở khu màu vàng đã được điều động về thành phố B."
Bạch Tử cau mày: "Vậy chẳng phải là chúng ta sẽ không thể trộm thuốc được sao?"
Du Vu Ý cười khúc khích, dường như không hề vội chút nào: "Đừng lo lắng, tôi có cách," cô nói xong, lại chuyển chủ đề một lần nữa, "Gần đây cô còn nhớ đến Mạnh tiểu thư không?"
Du Vu Ý đã nhiều ngày không nhắc đến Mạnh Dĩ Lam, hôm nay không hiểu sao lại đột nhiên nhắc đến người đó với Bạch Tử.
Nghe tới chữ "Mạnh", Bạch Tử cảm giác có chút hoảng hốt, sau đó thành thật gật đầu: "Còn."
Cho dù không nhắc tới, nhưng Bạch Tử thỉnh thoảng vẫn sẽ nhớ đến người kia.
Không biết hôm nay Du Vu Ý bị làm sao, dường như cố tình muốn vạch trần vết sẹo cũ của Bạch Tử: "Cô còn thích cô ấy không?"
Bạch Tử nhíu mày, lần này cô không trả lời ngay như vừa rồi, mà rất lâu sau cô mới thẳng thắn nói: "Thích."
Du Vu Ý dường như không ngạc nhiên trước câu trả lời này, cô nhìn sang bên kia sông, nhẹ nhàng hỏi: "Nhưng chẳng phải cô đã nói, sau này có thể cô sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa sao?"
Bạch Tử khó hiểu quay đầu nhìn Du Vu Ý, nhưng không đáp lại, vì cô cảm thấy giữa hai vấn đề này không hề có mâu thuẫn gì.
"Tôi cảm thấy có lẽ hai người sẽ còn gặp lại nhau," Du Vu Ý nói thêm, "Nếu lần sau gặp lại cô ấy và phát hiện chúng ta ở hai phe đối lập, cô có thể nhẫn tâm quyết định như vậy không?"
Bạch Tử cau mày, thật lâu không nói gì.
"Nhóc thỏ hoang, đôi khi lừa dối chính mình hoặc người khác cũng tốt," Du Vu Ý thấp giọng, nghiêm túc nói, "Cho dù cô vẫn thích cô ấy, cô cũng có thể giả vờ như không còn thích nữa, như vậy, mọi chuyện có thể sẽ dần dần trở thành hiện thực."
Bạch Tử suy nghĩ một lát, vẫn không lên tiếng.
Nhìn theo ánh mắt của Du Vu Ý, cô quay đầu nhìn về phía khu vực màu vàng, nhưng lại vô thức nghĩ - có lẽ cô sẽ hoàn toàn quên mất Mạnh Dĩ Lam, vậy cô cần gì "lừa dối chính mình"?
Vẽ vời thêm chuyện mà thôi.
Hai người im lặng một lúc, nụ cười trên mặt Du Vu Ý dần dần thu lại, cô lặng lẽ nghiêng đầu nhìn Bạch Tử.
Những ngày này, Du Vu Ý đi lang thang khắp thành phố B.
Cô nhận thấy các biện pháp phòng thủ hiện tại của thành phố là vô cùng nghiêm ngặt, nhưng điều này không khiến cô lo lắng.
Sở dĩ Du Vu Ý có chút lo lắng, là bởi vì trước khi trở về, cô đã nhận được hai tin nhắn từ Mạnh Dĩ Lam.
Hơn mười ngày sau, đối phương cuối cùng cũng có hồi đáp.
Nội dung tin nhắn rất ngắn gọn, giọng điệu rất bình thản, nhưng ý nghĩa trong đó lại tràn đầy cảm giác uy hiếp ——
"Hoành Á có kế hoạch mở rộng địa điểm thử nghiệm."
"Cô cảm thấy huyện Bình Hóa như thế nào?"
/113
|