Sương thu lạnh lẽo, gió mạnh thổi qua làm cho những chiếc lá rơi rụng, những chiếc lá khô vô tình rơi lả tả xuống mặt đất,
Hoàng hôn đã buông xuống, nơi một ngôi nhà hoang trong mơ hồ có thể thấy được một dáng người thon dài một thân toàn đen, gió mạnh và những chiếc lá rơi rụng che khuất đi khuôn mặt của hắn.
Trong lúc đó, âm thanh của bánh xe khách lộc ca lộc cộc đang tiến đến gần,
“Lão Đại, lần này thu hoạch không ít đâu”
Hơn mười nam tử phụ giúp khiêng một cái rương đầy châu báu.
“Lão Đại, chúng ta đem hết vàng bạc châu báu dấu ở trong đây được không?” ……
“Sợ cái gì, đã rõ như ban ngày rồi mà”
Tuy nhiên hắn cũng có chút sợ hãi.
“Chỉ là ta nghe nói hơn một trăm người của gia đình này trong một đêm đều bị giết sạch, cả chó cũng không tha, sau đó quan phủ đến xem xét hiện trường nhưng không thể tìm thấy một thi thể toàn vẹn, đầu người dường như biến mất trong không khí, đến bây giờ còn chưa điều tra ra hung thủ, án tử này trong nhất thời làm chấn động và trở thành án không đầu, sau lại truyền ra chắc trong đó có quỷ.
“Chuyện này ta cũng đã nghe qua, nghe nói khi quan phủ tới thì phát hiện có một tiểu quỷ mười ba tuổi, đứa nhỏ đó là người duy nhất còn sống trong thảm án này. Có thể là do quá sợ hãi hay là một lý do gì khác, bé từ đầu tới cuối cũng chưa mở miệng giải thích một câu, sau lại ngại bên trên làm áp lực xuống nên họ đã thả tiểu quỷ đó đi.
“Còn có người nói hung thủ thật ra chính là tiểu quỷ gầy yếu kia, ta còn nghe nói khi đứa bé được tìm thấy toàn thân dính đầy máu, trong tay còn cầm một thanh kiếm”
“Cái gì kiếm?”
“Thân kiếm màu bạc, như được làm bằng răng nanh sói hoang rất lợi hại, đúng rồi, giống như thanh kiếm trong tay người kia” Khi hắn nói, nước miếng văng ra tung tóe, hưng phấn chỉ vào ánh sáng màu bạc đang lóe lên trong khung cảnh mờ ảo, người nọ dường như không phát hiện sự có mặt của bọn họ, vẫn tao nhã lau chùi thanh kiếm của mình.
Sau những lời nói đó, sắc mặt của người đang nói chợt thay đổi, mặt trắng bệch như không còn chút máu, toàn thân bắt đầu run rẩy, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, không biết là đao lớn đã vung lên.
“A” đao lớn xuất ra làm cho người kia thét lên một tiếng.
Mọi người ý thức được nguy cơ, trong đầu còn chưa quyết định nên chống cự hay là chạy trốn, chỉ thấy một luồng sáng như mưa sao băng hiện ra, sau đó nghe được những âm thanh “Bịch , bịch” vang lên, rồi sau đó chỉ còn nghe gió mạnh không ngừng thổi, làm cho những chiếc lá rơi rụng bay lạc tới nơi đây cũng bị nhiễm một màu hồng thẫm.
Trời u ám, trên mặt đất là một mảnh yên tĩnh, cho đến khi mặt trời mọc, nơi ngôi nhà hoang, có thể thấy được rất nhiều thi thể không tên.
“Đáng chết, xem tình hình này chúng ta đã đến chậm một bước rồi” Hai người phi thân như tia chớp xuyên qua lá rụng, cuồng phong, đi vào ngôi nhà hoang.
Trong tầm mắt mông lung mờ mịt, dĩ nhiên không thể nhận ra nam tử áo đen, chỉ có thể mơ hồ trong gió ngửi ra được mùi máu tươi.
“Nương, nên làm sao bây giờ?’ Chúng ta cùng đại ca truy đuổi như thế này hoài không mệt sao?” Hắn thường hành động xuất quỷ nhập thần, không ai có thể đoán được hành động tiếp theo của hắn, hắn dường như giết người rất bí ẩn. Nam tử trẻ tuổi mặt như trăng rằm, thân vận trường bào nho nhã đi qua xem xét từng thi thể, hồi lâu nhìn qua sắc mặt đen tối của phu nhân bên cạnh “ Có lẽ chúng ta nên nhanh chóng trở về Thần kiếm sơn trang chờ đợi thời cơ.”
“Vô dụng thôi, chỉ cần bóng ma trong lòng hắn một ngày còn không trừ đi, hắn sẽ không trở về” Sắc mặt của phu nhân trở nên nghiêm trọng, thản nhiên thở dài.
“Tại sao hắn đem mình biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, ? Năm đó rốt cuộc…?”
“Kiệt nhi” Thiếu phụ trầm giọng, không giận dữ nhưng lộ ra vẻ uy nghiêm
“Thật xin lỗi, ta không nên đề cập tới”
Hắn cảm thấy kì lạ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm cho tâm tình của đại ca biến đổi lớn như vậy. Nhưng trong sơn trang không có ai đề cập tới nên hắn cũng không hỏi.
Phu nhân nói nhỏ “ Có lẽ có người có biện pháp bắt lấy hắn”.
“Ai vậy?’
“Là Tái chư cát ở Tô châu”
“Hắn là thần thánh phương nào đây?” Lòng hiếu kì của nam tử nổi lên.
Môi của phu nhân mỉm cười “Hắn phong lưu tuấn tú, lại giống như ngươi thích la cà thanh lâu, rượu chè, chỉ cần đáo qua phố liễu phường hoa (1) liền tìm được hắn”
Khuôn mặt tuấn tú của nam tử hiện lên vẻ bất mãn “ Nương, ta nào có”
Phụ nhân liếc một cái, tay chỉ chỉ vào người hắn “ Muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, ngươi tìm hoa việc lớn nhỏ đừng cho là ta không biết ngươi bên ngoài phong lưu vui vẻ như thế nào”
Nam tử hơi mỉm cười “ Nương, đại ca chính là kiếm ma giết người không chớp mắt, hợp sức hai người chúng ta cũng không khống chế được, đã nhiều năm như vậy không biết trình độ võ công của đại ca còn tiến hoá đến mức độ nào, người lại yên tâm giao đại ca cho một người ngoài sao ? Hơn nữa lại là một hoa hoa công tử (2)rất lợi hại? Ta không tin chúng ta đã truy tìm ba năm không gặp mà hắn lại có biện pháp tìm được” Nam tử tự cho là không đúng.
“Ngươi nói sai rồi, hắn không phải là công tử mà hắn là nữ nhân”
“Cái gì? Là nữ! cằm của nam tử như rớt xuống đất. Hắn không có nghe lầm chứ? Một nữ nhân lại thích đi thanh lâu trêu hoa ghẹo nguyệt (3), lại đến tửu gia?
Phu nhân cười quỷ dị “Đừng hoài nghi, Tô châu Tái chư cát trời sinh tính tình xảo trá thông minh, túc trí đa mưu, năng lực làm việc rất là suất sắc, đem việc nầy giao cho nàng ta tuyệt đối là không thành vấn đề”
“Nàng ta có lợi hại như vậy không?’
“Khi nào có cơ hội, người sẽ nhìn thấy” Không khí đầy mùi máu tươi làm cho phụ nhân cảm thấy không thỏai mái, liền nắm lấy tay nam tử “ Nơi đây không thể ở lâu” Trong nháy mắt hai người biến mất không còn dấu vết.
Gió vẫn không ngừng thổi, lá rụng càng ngày càng nhiều, chậm rãi bao phủ những thi thể cứng ngắc lạnh như băng.
Ban đêm gió lạnh càng thổi mạnh, càng làm cho ánh trăng thêm thâm trầm, ánh sáng óng ánh, mỹ lệ quang hoa, cùng dạ minh châu trên tường tranh huy, ….
Hắn nổi danh trên giang hồ là một người có bề ngoài giống như văn sĩ nho nhã biến thành Kiếm Ma.
Bảy tuyệt chiêu hung hiểm, kiếm ma đoạt hồn, giết người không thấy máu, chỉ thấy đầu rơi xuống đất.
Hắn thích kiếm, nhưng lại càng thích khoái cảm khi giết người.
Nghề nghiệp của hắn là một sát thủ, trong giới sát thủ cạnh tranh quyết liệt đứng hàng thứ nhất.
Sự thật ít người biết tới hắn là người kế thừa của Thần kiếm sơn trang, lấy sự giàu có của Thần kiếm sơn trang có thể so sánh với vài bối tử của quốc gia, hắn căn bản không cần làm sát thủ, khi cần là có tiền mang đến.
Chẳng qua hắn không lựa chọn là kẻ phá gia chi tử (4), cũng không muốn làm thương nhân, nên lựa chọn con đường sát thủ.
Giết người là hứng thú của hắn, hắn thích giết người là vì âm thanh trong trẻo khi thân thể bị chặt đứt, thích vung kiếm một lần nhanh hơn một lần, nhanh đến nỗi đối phương chưa thể phát hiện thì đầu đã lìa khỏi cổ, làm cho thời điểm chết chóc của bọn họ giống như thời điểm được sinh ra .
Hắn giết người mặc cho người ta nói mình là người hung ác, làm cho người ta trở thành bộ dáng không muốn sống, hắn liền cảm nhận được khoái cảm lớn lao. Hắn không hỏi lí do, không xem tâm tình, khi đã muốn giết người, cho dù người kia không có khả năng, không có tiền trả cho hắn, hắn cũng sẽ không nói hai lời giúp đối phương giải quyết.
Cho nên bằng hữu của hắn không nhiều lắm, nhưng kẻ thù thì vô số kể.
Hắn nửa chính nửa tà, tính tình cuồng ngạo, tự mình độc đoán, người trên dang hồ tặng cho danh hiệu Kiếm Ma.
Khi hắn giết người có một quy định, không thu tiền, nhưng sẽ đòi hỏi một món vật quan trọng trên người của người uỷ thác, có thể là một miếng ngọc gia truyền, có lẽ là một trái tim, tất cả những thứ nầy hắn rất vui mừng thu được, có khi hắn không nhận ủy thác giết người, có khi cũng sẽ giết luôn người ủy thác.
Giờ phút nầy, Lãnh phi đang nằm trên thảm tơ vàng dầy, bên tay trái của hắn là vỏ kiếm Kim đồn, bên phải đang cầm kiếm Ngân đồng, hắn tao nhã nâng lên ngân kiếm trong tay phát ra ánh sáng như ngọc, xuyên qua ánh kiếm , phản chiếu một dung nhan tuấn mỹ như nữ tử.
“Chủ nhân, nàng ta đã đến đây” Người mới đến là một nam tử nho nhã, trường bào màu xanh như làm tăng thêm vẻ tiên phong ngọc cốt của hắn, hắn dẫn một nữ tử tiến vào.
Trên gương mặt của nữ tử bị một miếng vải đen che lại, khi nàng mới bước vào nhất thời không thấy rõ cảnh vật bên trong, rõ ràng bên ngoài vẫn đang là ngày xuân ấm áp, nhưng khi vào trong này những hơi thở âm hàn lạnh lẽo đột nhiên bảo phủ lấy nàng, lạnh làm cho thân mình không tự chủ được trở nên run rẩy, bỗng nhiên nàng có chút hối hận.
“Lãnh Mặc”
Lãnh Phi thấp giọng, mặc dù mềm nhẹ như gió, nhưng không có chút ấm áp.
“Dạ”
Nhìn theo ánh mắt của hắn Lãnh Mặc hiểu ý, tiến lên tháo khăn che mặt của nữ tử xuống.
Miếng vải đen được tháo xuống một cách đột ngột , đập vào mắt Lãnh Mặc là hình ảnh làm hắn thiếu chút nữa không mở mắt đuợc.
Gương mặt của nàng làm cho người ta khiếp sợ, vì vẻ mặt đó không phaỉ là của con người, dung mạo chính là tánh mạng thứ hai của nữ nhân, mà trên gương mặt nàng lại chằn chịt những vết đao, da tróc thịt bong, còn có một vài vết thương chưa lành miệng mờ mờ lộ ra tơ máu, vẫn còn một chút máu chảy ra làm cho ngươi ta ghê sợ..
Lẵnh Phi dường như không bị ảnh hưởng vẫn tao nhã lau chùi Ngân kiếm, sắc mặt dữ tợn của nàng không làm giảm đi sức hấp dẫn của thanh kiếm trong tay hắn, mà Kim , Ngân đồng bên cạnh hắn cũng đứng thẳng như bàn thạch.
Lãnh mặc hờ hững lên tiếng “ Với danh hiệu hoa khôi, sắc đẹp của Vân Uyển Phượng ở Tử Uyển như trăng rằm, được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân ở Giang nam, có rất nhiều vương tôn công tử tình nguyện quỳ dưới chân nàng, chẳng những cầm (1) nghệ tinh thông, trời sinh còn có năng khiếu ca múa điêu luyện, được phong là hoa khôi của bảy giới ở Tô châu, một năm trước bị Tô Liễu Liễu của Ỷ Hồng viện đánh bại, từ đó về sau thanh danh rớt xuống vực sâu ngàn trượng, sau đó lại bị Phú cổ của Hàng châu dùng tiền tài mua về làm tiểu thiếp thứ bảy trong mười ba phòng của hắn, vì nàng không thể hoà hợp với đại gia đình đầy thê thiếp , bị người hãm hại sau đó còn hủy đi gương mặt, cuối cùng bị ném ra đường làm kẻ ăn xin qua ngày, cho đến khi gặp gỡ Kinh nhị của Tô châu (2).
Đã thích nghi với ánh sáng trong phòng, Vũ Văn Phựơng cười, đáng lẽ nên là vẻ tươi cười của một tuyệt sắc giai nhân, giờ phút nầy nụ cười của nàng lại làm cho kẻ khác sợ hãi, “Kiếm Ma quả nhiên không đơn giản, dù ở cách xa Tô Châu ngàn dặm, nhưng những tin tức lớn nhỏ về ta đều có thể điều tra hết sức rõ ràng, nhưng hôm nay ta không ngại khổ trèo đèo vượt suối tìm tới ngươi không phải để thảo luận chuyện về ta như thế nào”.
Lãnh Phi cũng không thèm nhìn hay liếc nàng một cái , trong mắt hắn chỉ có thanh kiếm trong tay, giống như đang chăm chú nhìn người yêu của mình vậy.
“Ta biết ngươi được mệnh danh là giang hồ đệ nhất sát thủ, bảy tuyệt kiếm chiêu phong hiểm, kiếm ma đoạt hồn” Vừa nói xong, đáy mắt Vũ Vân Phượng xẹt qua một tia ác tâm thâm trầm cùng hận ý “ Nghe đồn nếu muốn yêu cầu ngươi giết một người, phải nghe theo lời ngươi làm một chuyện, không biết ngươi muốn yêu cầu ta làm chuyện gì”
Lãnh Phi không chớp mi, bình tĩnh chạm vỏ kiếm Hắc đồng vào mũi nhọn lạnh lẽo của Ngân đồng, rồi tăng thêm lực đạo trên tay cầm kiếm âm thanh trong trẻo mạnh mẽ như còn quanh quẩn, ong ong dội vào tai của người không biết một chút võ công như Uyển Phượng. âm thanh tuy không lớn lắm nhưng cũng đủ làm cho nàng phải lấy hai tay bịt kín tai lại.
Cố gắng chịu đựng hai lỗ tai đang đau nhức, nàng hít sâu một hơi “Ta muốn ngươi giúp ta giết Tô Liễu Liễu của Ỷ Hồng viện ở Tô Châu, chỉ cần ngươi giúp ta giết nó, ta sẽ là của ngươi”
Vũ Vân Phượng cười gượng chậm rãi cởi y phục, một cái tiếp theo một cái, cuối cùng trắng trợn đứng trước mặt hắn, thân thể kiều diễm mê người không tương xứng với gương mặt xấu xí, nhưng cũng đủ làm cho nam nhân sinh ra dục vọng, máu nóng lên, đối với cơ thể mình nàng rất có tự tin.
Nhưng nàng đã sai lầm rồi, Lãnh Phi không phải là người bình thường…., hắn là ma, một yêu ma thích giết người.
Khóe miệng của Lãnh Phi chậm rãi cong lên, nhẹ nhàng mở miệng “ Ngươi muốn dùng thân thể hạ tiện không đáng giá một đồng để làm giao dịch với ta sao? Thân thể nàng đã qua tay hàng ngàn nam nhân mà còn muốn bán ư? Hắn lại không phải là người dễ dàng bị hấp dẫn.
Sắc mặt của Vũ Vân Phượng lúc trắng lúc hồng “Một khi đã giao dịch không thành, ngươi làm sao có thể làm cho người khác phục ngươi? Không chịu nỗi sự nhục nhã , biểu hiện phẫn nộ hiện ra trên mặt nàng, nàng cuống quít cầm quần áo lên che lại thân hình lõa lồ của mình.
“Ta chưa từng nói qua là không đáp ứng ngươi” http://www.daohoatiencanh.wordpress.com
Vũ Vân Phượng mặc dù vẫn còn đang nhục nhã lại cảm thấy kinh ngạc, gương mặt ảm đạm chợt bừng sáng như ánh bình minh, “Vậy ngươi muốn gì?” Tuy trong thâm tâm có điểm lo lắng sợ hãi, nhưng vì mục đích của mình nàng không thể bỏ qua lời đề nghị tốt như vậy.
Nếu không thể huỷ diệt nữ nhân kia đã hãm hại biến nàng thành một người mang đầy nhục nhã cùng thất vọng ê chề như hiện nay, không làm tan mối hận trong lòng này nàng không cam lòng, nhớ lại mấy ngày nay chịu đủ sỉ nhục cùng chê cười khinh rẻ, tại sao nữ nhân kia có thể một bước bước lên mây còn nàng phải lưu lạc làm kẻ ăn xin sống qua ngày.
“Nghe nói tài nghệ ca múa của Vũ Vân Phượng rất điêu luyện , tài đánh đàn cũng không ai sánh bằng.
Vũ Vân Phương bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, đôi tay theo phản xạ ôm chặt lấy quần áo. “Ngươi muốn ta làm gì?”
“Lãnh Mặc, mang tới cho nàng một thanh đao”
Vũ Vân Phượng sợ hãi run run cầm lấy thanh đao sắc bén Lãnh Mặc vừa mới mang qua, mủi nhọn màu bạc phản xạ tâm trạng bất an của nàng.
“Ta không phải muốn cái gì khác, chỉ cần một tay của ngươi mà thôi”
Lãnh Phi lãnh đạm yêu cầu, hắn nói một cách nhẹ nhàng giống như đang nói bâng quơ, cách nói chuyện giống như hắn đang thảo luận về thời tiết chứ không phải yêu cầu người ta làm một việc nghiêm trọng như vậy.
Măt biến sắc, sắc đẹp của nàng đã bị huỷ rồi, tuổi xuân không còn, trước mắt chỉ còn lại tài nghệ đánh đàn tuyệt diệu để còn có thể tự hào, ngoài ra nó có thể giúp nàng làm kế sinh nhai đây!
“Ngươi nói giỡn hay sao? Muốn nàng chặt đứt cánh tay so với chết còn thống khổ hơn.
“Dựa vào sức của một nữ nhân như ngươi thì khả năng tìm ra nàng kia cũng không có , nếu có năng lực đó thì tự mình giải quyết vấn đề đi” Lãnh Phi thản nhiên không thấy Vũ Vân Phượng liếc mắt, hướng về phía Lãnh Mặc gật đầu.
Mặt của LãnhMmặc không chút thay đổi cầm miếng vải đen đi về phiá nàng “Hắc Đồng, Bạch Đồng tiễn khách, Vũ cô nương mời”
Một đôi song sinh từ ngoài cửa đi vào, vẻ mặt giống như khuôn đúc, điểm duy nhất không giống nhau chính là một người thì tóc bạc trắng, một người thì tóc đen tuyền.
“Hãy khoan, từ từ đã, ta biết ta nên làm cái gì”
Trong không gian lạnh lẽo, Vũ Vân Phượng giương mắt nhìn cánh tay của mình, tiếp theo chậm rãi khép mắt lại một chút, cắn răng vung đao lên, rồi tức thì hạ xuống, máu tươi từ cánh tay bị chặt đứt lòi ra xương cốt rơi xuống tụ lại trên mặt đất.
“Rất sảng khoái, vào ngày mười lăm tháng tám, ngươi chắc chắn sẽ nhìn thấy đầu người của Tô Liễu Liễu” Màu máu chợt loé lên trong ánh mắt sâu thẳm của Lãnh Phi, hắn cười ảm đạm , nhưng không thấy vẻ tươi cười trong mắt.
“Ngươi chắc chắn?”
Nàng không tự chủ được run rẩy, không rõ là bởi vì cánh tay đau nhức làm nàng run rẩy, hay là tại vì vẻ cười lạnh lẽo trên mặt Lãnh Phi làm nàng sợ hãi.
“Ta sẽ tự tay đem đầu người giao tận tay ngươi”
Vũ Vân Phượng bởi vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt trở nên trắng bệch, tuy nhiên thân thể đã có thể xua đi cảm giác rét run, những thứ nầy không thấm gì so với sát khí trên người hắn như vô hình tản mác ra làm cho nàng cảm thấy lạnh run. Nam nhân nầy tuyệt đối không phải là người nàng nên động vào, cũng tốt là hôm nàng chỉ bị mất một cánh tay, dù sao nàng cũng còn muốn mạng sống của mình.
“Ta sẽ chờ tin tức của ngươi” Nàng cố nén đau, cầm lấy miếng vải trong tay Lãnh Mặc che mặt lại , rồi xoay người bước nhanh rời đi theo sự hướng dẫn của Hắc Đồng, Bạch Đồng,
“Chủ nhân, thật sự muốn tiếp nhận sự uỷ thác này sao?” Lãnh Mặc nhìn hắn chậm rãi đứng lên, thân thể thon dài vô tình phát ra khí thế tao nhã cùng vương giả tôn quý.
“Sao lại không, đã lâu ta không giết người rồi” Hắn khẽ liếm Ngân kiếm trong tay, lưỡi kiếm lạnh như băng vô tình cắt qua đôi môi đỏ tươi, một màu hồng và mùi máu tươi trên đôi môi đang cười tràn ra, hắn lấy ra vỏ kiếm, nhìn thấy màu trắng bạc âm trầm tựa như ma quỷ nhiễm một màu đỏ thẫm máu trên thân kiếm.
Liếm một chút máu, hắn quơ lên Hắc đồng xẹt qua một đạo hàn quang lạnh lẽo, rõ ràng đang cười, lại làm cho người ta nổi da gà, không rét mà run.
Thu Cúc đứng ở một bên châm trà.
Kinh Tề Tư phiền não khoanh tay đi qua đi lại, “Ta đã quyết định, ta muốn định việc hôn nhân”
“Gia người hồi xuân rồi sao?”
Vô Song lấy làm kinh ngạc, thân thể của phụ thân vẫn còn rất cường tráng, mặc dù ông đã năm mươi tuổi, nhưng trên mặt dường như không để lại dấu vết của thời gian, không có một nếp nhăn.
“Cái gì hồi xuân?”
“Heo chó gọi là động dục, con người thì gọi là hồi xuân” Khóe miệng của Vô Song cong lên, lộ ra một gương mặt so với nam tử càng tuấn dật tiêu sái hơn. Nàng đang cười tà, bày ra một nụ cười đoạt hồn mê hoặc lòng người, sóng mắt lưu chuyển, như làn thu thủy nhìn có vẻ vô tội, quyến rũ làm người ta rơi vào trầm luân.
Vẻ tuấn mỹ của nàng đã làm cho vô số nữ nhân động lòng, không ít nữ nhân gục ngã vì nàng, bên trong lại ẩn tàng nhiều tài hoa , trí tuệ, làm cho nàng trở thành một hình tượng bất phàm khuynh đảo chúng sinh , nam tử thì đố kỵ, còn nữ tử lại vừa hận vừa yêu.
Đôi chân mày hoàn mỹ nhướng lên, nàng mỉm cười ôn hoà “ Con người tới một tuổi nào đó sẽ hy vọng có người ở bên cạnh, khi chúng ta già đi cần có người làm bạn không phải là ý tứ nầy sao, chẳng lẽ phụ thân không nghĩ như vậy?
“Ngươi đang nói gì đó…? Từ từ đã nào, phải cẩn thận không thể trúng quỷ kế của nha đầu nầy được . Ông nói “ Chúng ta đang thảo luận chính là chuyện chung thân của ngươi đó..”
Vô Song không nhìn sắc mặt không chút già nua của phụ thân, nhăn mày chớp mi tiếp nhận chén trà ấm áp Thu Cúc dâng lên, thừa dịp sờ sờ bàn tay mềm mại nhỏ xinh của nàng, vừa sờ vừa nói “Tay ngươi thiệt hồng nha”
“Tiểu thư” Thu Cúc có chút quẫn bách và ngượng ngùng mắt liếc thấy Kinh Tề Tư đang thổi râu trừng mắt, chỉ còn biết đè thấp giọng của mình “Đừng làm như vậy, có người nhìn kìa…”
“Không có ai nhìn thấy đâu…” Vô Song vuốt ve bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Thu Cúc, da thịt trắng nõn lập tức phiếm hồng , nàng vừa lòng mặt cũng đỏ ửng.
“Ngươi… nha đầu kia, ngươi có phải là nữ nhân hay không?” Kinh Tề Tư sầu não, ông tại sao lại sinh ra một nữ nhi bất thường như thế nầy.
“Phụ thân, gia không phải rất rõ ràng sao?” Vô Song cười như không cười, buông tay Thu Cúc ra, rồi hớp một ngụm trà, Thu Cúc xấu hổ rất nhanh rụt tay lại.
“Ta, ta nhất định phải đem ngươi đi ra ngoài” Kinh Tề Tư tức giận đến run cả người.
Vô Song cười gượng, “Ta hiểu ý của gia muốn làm cho ta theo Vô Tuyết qua Giang nam, đó là mục đích của gia khi tìm ta trở về, không phải sao?”
Nàng rất nể sợ phụ thân, chỉ biết sau lưng ông làm vài động tác nhỏ. http://www.daohoatiencanh.wordpress.com
Kinh Tề Tư hít sâu một hơi, quyết định dùng tình cảm làm nàng động lòng “ Dù sao ngươi cũng là một cô nương, không muốn lấy chồng chẳng lẽ ở lại trong nhà làm bà cô ư? Gia tuổi cũng đã lớn rồi, không thể nuôi dưỡng ngươi cả đời….”
“Chỉ là…” Vô Song giơ tay lên điểm điểm “ Gia nguời già rồi mới nói như vậy, còn ta hùng tâm tráng chí, ta cho dù già cũng không già bằng gia, hiện tại ta còn là đương gia của cả gia đình, gia hiện tại là chúng ta nuôi dưỡng đó..”
Sắc mặt Kinh Tề Tư lúc xanh lúc trắng “Ngươi là nữ nhi bất hiếu, uổng công cha nuôi dưỡng ngươi lớn như vậy, thế nhưng lại học ở đâu nói ra những lời nói đó, nếu sớm biết như vậy ta cũng không đi thỉnh sư phó về dạy cho ngươi để rồi ngươi lại nói những lời ấy.”
“Gia, đừng nói những lời không vui như vậy, người tại sao lại nhớ tới lão sư ngủ gà ngủ gật kia, nếu không vì nữ nhi có trí tuệ trời sinh, nên tài của ta mới không bị mai một trong tay hắn.”
“Ngươi …ngươi…” Ông tức giận, tay run rẩy chỉ Vô Song.
“Gia, xin đừng kích động, nếu tức giận sẽ bị bệnh thì sao, còn phải tốn tiền dược liệu, nếu thân thể của gia được tốt, tự nhiên sẽ không cần thần dược, ta có thể vì gia mà chuẩn bị thảo dược để bồi bổ..
Nói với nhau nửa ngày, rốt cuộc Kinh Tề Tư thở ra “ Ngươi có phải là người hay không, ta sinh ra một nữ nhi như ngươi chắc kiếp trước đã tạo nhiều oan nghiệt, những lời nói của ngươi có phải là lời của con người nói hay không vậy?”
“Gia, thì ra ta không phải là do người sinh ra sao” Vô Song làm ra vẻ ai oán.
Kinh Tề Tư cảm thấy tức chết được“ Ngươi ,…ngươi…thiệt là nữ nhi bất hiếu, trời cao không có mắt, ta như thế nào lại sinh ra ngươi, một nữ nhi quên ơn phụ nghĩa như vậy, sớm biết trước sẽ trở thành thế nầy, khi ngươi còn nhỏ ta liền…..liền…” Đang nói ông bắt gặp nụ cười trên mặt Vô Song trở nên dịu dàng, không khỏi rùng mình.
Đây là dấu hiệu nàng đang tức giận. Nàng cười càng ngọt ngào thân thiết, thì càng làm cho người ta càng chết thảm hơn.
“Liền như thế nào…? Như thế nào lại không nói hết…?”
“Á….., gia còn có việc, ta đi trước một bước, A Phúc đâu, đi chuẩn bị xe ngựa”
“Chờ một chút, gia, xe ngựa trong nhà là để dùng cho việc công, tin rằng gia không phải không biết, nhưng lại vì việc tư mà tùy ý sử dụng sao?”
“Ta muốn đi thăm một vài người bạn ”
Sắc mặt Kinh Tề Tư đỏ ửng tràn cả ra tới cổ vì giận. Ông là phụ thân mà trong gia đình một chút địa vị cũng không có, phải nhanh chóng tìm một nam nhân quản thúc nàng mới được.
“Thăm “bạn bè” sao?” Gia, nếu đi thăm “bạn bè” việc nầy rất đơn giản, ta sẽ thay thế người đi cầu hôn, khỏi mắc công gia hai ba ngày lại chạy tới thăm “ bạn” . Nghe nói Diễm Nương ở Xuân Nguyệt lâu kia là hồng nhan tri kỷ của người, chuyện lớn như vậy mà còn gạt tỷ muội chúng ta, hôm nào ta có thời gian sẽ ghé qua thăm nàng” Vô Song không ngần ngại vạch trần tất cả.
“Ngươi làm sao được, nhất định là tại cái miệng rộng của A Phúc rồi! A Phúc,… ông rống lên rồi rời đi.
Vô Song cất tiếng cười trong trẻo.
“Nhị tiểu thư, ngoài kia có Tiểu Liên cô nương cầu kiến” quản gia tiến vào cửa vái chào, thông báo.
“Là Tiểu Liên sao, Thu Cúc cho nàng ta vào đi”
Không cần nói thêm, Thu Cúc đưa tay ra, tay Vô Song nắm lấy bàn tay của Thu Cúc miễn cưỡng ngồi dậy.
“Kinh nhị, có chuyện lớn không tốt rồi” Tiểu Liên là một tiểu cô nương Vô Song mua về làm nha hoàn theo bên người hầu hạ Tô Liễu Liễu.
“Có người mua sát thủ muốn ám sát tiểu thư, đây là bái thiếp và bút ký mà sát thủ kia sai người mang tới”
“Có sát thủ ngu ngốc như vậy sao?”
Vô Song lấy làm khó hiểu nhíu mày, tên nầy trước khi giết người còn báo cho người ta biết ư?
‘Thu Cúc”
“Dạ”
Thu Cúc vâng lời tiến lên tiếp nhận thư tín trong tay Tiểu L.
“Đọc cho ta nghe” Nàng nhàn nhã cầm chén trà lên uống một hớp.
“Ta đã quyết định ngày mười lăm vào giờ thân sẽ lấy đầu người của Tô Liễu Liễu. Kiếm Ma” Thu Cúc vừa đọc xong lẩm bẩm “Đó không phải là ngày mốt sao?”
“Ái cha, tên KiếmMma nầy thật sự là quá kêu ngạo, trước khi giết người còn đưa bái thiếp đến hù doạ, ngươi nói chúng ta phải nên làm như thế nào cho phải?” Tiểu Liên tức giận lên tiếng.
“Đây chính là thói quen của hắn mà, còn người ở Ỷ Hồng viện phản ứng như thế naò?” Vô Song đặt chén trà xuống, hỏi.
“Bọn họ vừa nghe đến tên của Kiếm Ma, trong một ngày không cáo mà từ bỏ chạy hết cả rồi. . Quan phủ cũng không nhận xử lý vụ nầy, còn bảo người của Ỷ Hồng viện chúng ta nên cầu nguyện để gặp được nhiều phước lành. Chợt nghĩ đến việc nhờ người giúp đỡ chưa có kết quả, Tiểu Liên cảm thấy uể oải.
“Hiện tại người trong Ỷ Hồng viện, người có thể chạy đã chạy, người có thể trốn đã trốn hết, mọi người ai ai cũng sợ bị liên lụy, cả trang viện chỉ còn lại một mảnh trống không, mọi người ai cũng không muốn rước họa vào thân, trong lòng tiểu thư biết có tránh cũng tránh không khỏi vì thế bảo ta đến đây hỏi ý kiến ngươi”
“Ngày mười lăm vào giờ thân phải không?”
“Tiểu thư, xin đừng đi”
Thu Cúc bắt gặp ánh mắt Vô Song lóe lên, trong lòng nàng ẩn chứa một nỗi bất an.
“Thật là không ai hiểu ta bằng Thu Cúc” Vô Song lên tiếng tán thưởng.
Vô Song vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của Thu Cmột cái “Tiểu Liên, ngươi trở về báo lại cho tiểu thư ngươi, ngày mười lăm ta sẽ đến” http://www.daohoatiencanh.wordpress.com
“Ta đã biết mà, tìm đến Tái Chư Cát là đúng rồi “ Ngươi thông minh cơ trí lại đựợc mệnh danh là Gia Cát tái thế, Tái Chư Cát à, nếu ngươi là thân nam nhi, chức đương kim Trạng nguyên chắc chắn sẽ tới tay” Tiểu Liên không khỏi tán thưởng.
“Tiểu Lta rất muốn biết tại sao ngươi không chạy đi tránh nạn giống như những người khác? Vô Song chậm rãi đi đến trước mặt Tiểu Liên, giơ ngón tay lên xoa xoa trán nàng.
“Tiểu Liên là nha hoàn bên người của tiểu thư, bây giờ tiểu thư gặp nạn, Tiểu Liên đâu thể nào chỉ lo mạng sống của mình” Nói xong, Tiểu Liên xấu hổ chỉ biết cúi đầu chớp chớp mi khi bị Vô Song tiếp xúc thân mật.
“Nói cho cùng” Vô Song cười cười , thu ngón tay đang vuốt ve trán nàng trở về, cười nói, “Yên tâm đi, đã có ta ở đây, ta không để cho hai chủ tớ ngươi chịu một chút tổn thương nào”
“Tiểu Liên tại đây thay thế đại tiểu thư hướng Kinh nhị nói lời cảm tạ” Tiểu Liên khom người, sóng mắt lưu chuyển biểu hiện tâm tình thầm kín của nàng, vì nàng đã thầm mến Vô Song
“Tiểu Liên xin cáo từ” Mặc dù nàng không muốn rời xa nhưng cuối cùng cũng phải rời đi.
Một cảnh đó đã bị thu hết vào mắt Thu Cúc, nàng không khỏi lắc đầu, tiểu thư thật sự là hại người a, nữ cải nam trang * nữ giả nam mặc áo quần của nam* mà cũng câu hồn không biết bao nhiêu cô nương rồi, nếu sinh ra là thân nam nhi, chỉ sợ tất cả nữ nhi ở Tô Châu không ai có thể thoát khỏi đôi mắt hoa đào câu hồn đoạt phách kia của nàng.
Thu Cúc hít sâu một hơi mới lên tiếng khuyên nhủ “ Tiểu thư lần nầy rất nguy hiểm, không phải chuyện đùa đâu, tiểu thư không nên làm loạn”
“Thu Cúc ngươi biết rõ ta đối với mỹ nữ là không thể kháng cự, huống chi đó là thỉnh cầu của lão nương ta” Vô Song trong lúc xuất kỳ bất ý, bất ngờ lén bóp mông Thu Cúc một cái.
“Tiểu thư, đừng làmvậy mà” Thu Cúc tránh né lui về phía sau, vừa tức giận vừa có chút bất đắc dĩ. Nàng như thế nào lại có một người chủ nhân háo sắc như vậy, thích lợi dụng nàng, Nếu không phải nàng từ nhỏ đã đi theo chủ nhân, hiểu rõ ràng đó chỉ là vì tính của Vô Song không màng thế tục chứ không phải là bản tính, nhưng nếu những người bình thường nhìn thấy, sẽ bị nàng làm kinh hãi, hù dọa cho tức chết.
“Tiểu thư đừng làm chuyện không đứng đắn như vậy, cũng may đây là trong nhà, nếu làm bên ngoài để cho người ta nhìn thấy, danh dự nhị tiểu thư của Kinh gia sẽ bị mất hết. “Thu Cúc nghiêm trang nói.
“Ta không để tâm người khác nghĩ như thế nào”
Vô Song tà mị liếm môi một chút “Thật là ngọt”
“Tiểu thư”
Thu Cúc vừa thẹn vừa sầu não dậm chân.
“Ha ha…ở trong nhà ta liền giao cho ngươi”
Vô Song cười to dương dương tự đắc đi ra ngoài.
Hoàng hôn đã buông xuống, nơi một ngôi nhà hoang trong mơ hồ có thể thấy được một dáng người thon dài một thân toàn đen, gió mạnh và những chiếc lá rơi rụng che khuất đi khuôn mặt của hắn.
Trong lúc đó, âm thanh của bánh xe khách lộc ca lộc cộc đang tiến đến gần,
“Lão Đại, lần này thu hoạch không ít đâu”
Hơn mười nam tử phụ giúp khiêng một cái rương đầy châu báu.
“Lão Đại, chúng ta đem hết vàng bạc châu báu dấu ở trong đây được không?” ……
“Sợ cái gì, đã rõ như ban ngày rồi mà”
Tuy nhiên hắn cũng có chút sợ hãi.
“Chỉ là ta nghe nói hơn một trăm người của gia đình này trong một đêm đều bị giết sạch, cả chó cũng không tha, sau đó quan phủ đến xem xét hiện trường nhưng không thể tìm thấy một thi thể toàn vẹn, đầu người dường như biến mất trong không khí, đến bây giờ còn chưa điều tra ra hung thủ, án tử này trong nhất thời làm chấn động và trở thành án không đầu, sau lại truyền ra chắc trong đó có quỷ.
“Chuyện này ta cũng đã nghe qua, nghe nói khi quan phủ tới thì phát hiện có một tiểu quỷ mười ba tuổi, đứa nhỏ đó là người duy nhất còn sống trong thảm án này. Có thể là do quá sợ hãi hay là một lý do gì khác, bé từ đầu tới cuối cũng chưa mở miệng giải thích một câu, sau lại ngại bên trên làm áp lực xuống nên họ đã thả tiểu quỷ đó đi.
“Còn có người nói hung thủ thật ra chính là tiểu quỷ gầy yếu kia, ta còn nghe nói khi đứa bé được tìm thấy toàn thân dính đầy máu, trong tay còn cầm một thanh kiếm”
“Cái gì kiếm?”
“Thân kiếm màu bạc, như được làm bằng răng nanh sói hoang rất lợi hại, đúng rồi, giống như thanh kiếm trong tay người kia” Khi hắn nói, nước miếng văng ra tung tóe, hưng phấn chỉ vào ánh sáng màu bạc đang lóe lên trong khung cảnh mờ ảo, người nọ dường như không phát hiện sự có mặt của bọn họ, vẫn tao nhã lau chùi thanh kiếm của mình.
Sau những lời nói đó, sắc mặt của người đang nói chợt thay đổi, mặt trắng bệch như không còn chút máu, toàn thân bắt đầu run rẩy, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, không biết là đao lớn đã vung lên.
“A” đao lớn xuất ra làm cho người kia thét lên một tiếng.
Mọi người ý thức được nguy cơ, trong đầu còn chưa quyết định nên chống cự hay là chạy trốn, chỉ thấy một luồng sáng như mưa sao băng hiện ra, sau đó nghe được những âm thanh “Bịch , bịch” vang lên, rồi sau đó chỉ còn nghe gió mạnh không ngừng thổi, làm cho những chiếc lá rơi rụng bay lạc tới nơi đây cũng bị nhiễm một màu hồng thẫm.
Trời u ám, trên mặt đất là một mảnh yên tĩnh, cho đến khi mặt trời mọc, nơi ngôi nhà hoang, có thể thấy được rất nhiều thi thể không tên.
“Đáng chết, xem tình hình này chúng ta đã đến chậm một bước rồi” Hai người phi thân như tia chớp xuyên qua lá rụng, cuồng phong, đi vào ngôi nhà hoang.
Trong tầm mắt mông lung mờ mịt, dĩ nhiên không thể nhận ra nam tử áo đen, chỉ có thể mơ hồ trong gió ngửi ra được mùi máu tươi.
“Nương, nên làm sao bây giờ?’ Chúng ta cùng đại ca truy đuổi như thế này hoài không mệt sao?” Hắn thường hành động xuất quỷ nhập thần, không ai có thể đoán được hành động tiếp theo của hắn, hắn dường như giết người rất bí ẩn. Nam tử trẻ tuổi mặt như trăng rằm, thân vận trường bào nho nhã đi qua xem xét từng thi thể, hồi lâu nhìn qua sắc mặt đen tối của phu nhân bên cạnh “ Có lẽ chúng ta nên nhanh chóng trở về Thần kiếm sơn trang chờ đợi thời cơ.”
“Vô dụng thôi, chỉ cần bóng ma trong lòng hắn một ngày còn không trừ đi, hắn sẽ không trở về” Sắc mặt của phu nhân trở nên nghiêm trọng, thản nhiên thở dài.
“Tại sao hắn đem mình biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, ? Năm đó rốt cuộc…?”
“Kiệt nhi” Thiếu phụ trầm giọng, không giận dữ nhưng lộ ra vẻ uy nghiêm
“Thật xin lỗi, ta không nên đề cập tới”
Hắn cảm thấy kì lạ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm cho tâm tình của đại ca biến đổi lớn như vậy. Nhưng trong sơn trang không có ai đề cập tới nên hắn cũng không hỏi.
Phu nhân nói nhỏ “ Có lẽ có người có biện pháp bắt lấy hắn”.
“Ai vậy?’
“Là Tái chư cát ở Tô châu”
“Hắn là thần thánh phương nào đây?” Lòng hiếu kì của nam tử nổi lên.
Môi của phu nhân mỉm cười “Hắn phong lưu tuấn tú, lại giống như ngươi thích la cà thanh lâu, rượu chè, chỉ cần đáo qua phố liễu phường hoa (1) liền tìm được hắn”
Khuôn mặt tuấn tú của nam tử hiện lên vẻ bất mãn “ Nương, ta nào có”
Phụ nhân liếc một cái, tay chỉ chỉ vào người hắn “ Muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, ngươi tìm hoa việc lớn nhỏ đừng cho là ta không biết ngươi bên ngoài phong lưu vui vẻ như thế nào”
Nam tử hơi mỉm cười “ Nương, đại ca chính là kiếm ma giết người không chớp mắt, hợp sức hai người chúng ta cũng không khống chế được, đã nhiều năm như vậy không biết trình độ võ công của đại ca còn tiến hoá đến mức độ nào, người lại yên tâm giao đại ca cho một người ngoài sao ? Hơn nữa lại là một hoa hoa công tử (2)rất lợi hại? Ta không tin chúng ta đã truy tìm ba năm không gặp mà hắn lại có biện pháp tìm được” Nam tử tự cho là không đúng.
“Ngươi nói sai rồi, hắn không phải là công tử mà hắn là nữ nhân”
“Cái gì? Là nữ! cằm của nam tử như rớt xuống đất. Hắn không có nghe lầm chứ? Một nữ nhân lại thích đi thanh lâu trêu hoa ghẹo nguyệt (3), lại đến tửu gia?
Phu nhân cười quỷ dị “Đừng hoài nghi, Tô châu Tái chư cát trời sinh tính tình xảo trá thông minh, túc trí đa mưu, năng lực làm việc rất là suất sắc, đem việc nầy giao cho nàng ta tuyệt đối là không thành vấn đề”
“Nàng ta có lợi hại như vậy không?’
“Khi nào có cơ hội, người sẽ nhìn thấy” Không khí đầy mùi máu tươi làm cho phụ nhân cảm thấy không thỏai mái, liền nắm lấy tay nam tử “ Nơi đây không thể ở lâu” Trong nháy mắt hai người biến mất không còn dấu vết.
Gió vẫn không ngừng thổi, lá rụng càng ngày càng nhiều, chậm rãi bao phủ những thi thể cứng ngắc lạnh như băng.
Ban đêm gió lạnh càng thổi mạnh, càng làm cho ánh trăng thêm thâm trầm, ánh sáng óng ánh, mỹ lệ quang hoa, cùng dạ minh châu trên tường tranh huy, ….
Hắn nổi danh trên giang hồ là một người có bề ngoài giống như văn sĩ nho nhã biến thành Kiếm Ma.
Bảy tuyệt chiêu hung hiểm, kiếm ma đoạt hồn, giết người không thấy máu, chỉ thấy đầu rơi xuống đất.
Hắn thích kiếm, nhưng lại càng thích khoái cảm khi giết người.
Nghề nghiệp của hắn là một sát thủ, trong giới sát thủ cạnh tranh quyết liệt đứng hàng thứ nhất.
Sự thật ít người biết tới hắn là người kế thừa của Thần kiếm sơn trang, lấy sự giàu có của Thần kiếm sơn trang có thể so sánh với vài bối tử của quốc gia, hắn căn bản không cần làm sát thủ, khi cần là có tiền mang đến.
Chẳng qua hắn không lựa chọn là kẻ phá gia chi tử (4), cũng không muốn làm thương nhân, nên lựa chọn con đường sát thủ.
Giết người là hứng thú của hắn, hắn thích giết người là vì âm thanh trong trẻo khi thân thể bị chặt đứt, thích vung kiếm một lần nhanh hơn một lần, nhanh đến nỗi đối phương chưa thể phát hiện thì đầu đã lìa khỏi cổ, làm cho thời điểm chết chóc của bọn họ giống như thời điểm được sinh ra .
Hắn giết người mặc cho người ta nói mình là người hung ác, làm cho người ta trở thành bộ dáng không muốn sống, hắn liền cảm nhận được khoái cảm lớn lao. Hắn không hỏi lí do, không xem tâm tình, khi đã muốn giết người, cho dù người kia không có khả năng, không có tiền trả cho hắn, hắn cũng sẽ không nói hai lời giúp đối phương giải quyết.
Cho nên bằng hữu của hắn không nhiều lắm, nhưng kẻ thù thì vô số kể.
Hắn nửa chính nửa tà, tính tình cuồng ngạo, tự mình độc đoán, người trên dang hồ tặng cho danh hiệu Kiếm Ma.
Khi hắn giết người có một quy định, không thu tiền, nhưng sẽ đòi hỏi một món vật quan trọng trên người của người uỷ thác, có thể là một miếng ngọc gia truyền, có lẽ là một trái tim, tất cả những thứ nầy hắn rất vui mừng thu được, có khi hắn không nhận ủy thác giết người, có khi cũng sẽ giết luôn người ủy thác.
Giờ phút nầy, Lãnh phi đang nằm trên thảm tơ vàng dầy, bên tay trái của hắn là vỏ kiếm Kim đồn, bên phải đang cầm kiếm Ngân đồng, hắn tao nhã nâng lên ngân kiếm trong tay phát ra ánh sáng như ngọc, xuyên qua ánh kiếm , phản chiếu một dung nhan tuấn mỹ như nữ tử.
“Chủ nhân, nàng ta đã đến đây” Người mới đến là một nam tử nho nhã, trường bào màu xanh như làm tăng thêm vẻ tiên phong ngọc cốt của hắn, hắn dẫn một nữ tử tiến vào.
Trên gương mặt của nữ tử bị một miếng vải đen che lại, khi nàng mới bước vào nhất thời không thấy rõ cảnh vật bên trong, rõ ràng bên ngoài vẫn đang là ngày xuân ấm áp, nhưng khi vào trong này những hơi thở âm hàn lạnh lẽo đột nhiên bảo phủ lấy nàng, lạnh làm cho thân mình không tự chủ được trở nên run rẩy, bỗng nhiên nàng có chút hối hận.
“Lãnh Mặc”
Lãnh Phi thấp giọng, mặc dù mềm nhẹ như gió, nhưng không có chút ấm áp.
“Dạ”
Nhìn theo ánh mắt của hắn Lãnh Mặc hiểu ý, tiến lên tháo khăn che mặt của nữ tử xuống.
Miếng vải đen được tháo xuống một cách đột ngột , đập vào mắt Lãnh Mặc là hình ảnh làm hắn thiếu chút nữa không mở mắt đuợc.
Gương mặt của nàng làm cho người ta khiếp sợ, vì vẻ mặt đó không phaỉ là của con người, dung mạo chính là tánh mạng thứ hai của nữ nhân, mà trên gương mặt nàng lại chằn chịt những vết đao, da tróc thịt bong, còn có một vài vết thương chưa lành miệng mờ mờ lộ ra tơ máu, vẫn còn một chút máu chảy ra làm cho ngươi ta ghê sợ..
Lẵnh Phi dường như không bị ảnh hưởng vẫn tao nhã lau chùi Ngân kiếm, sắc mặt dữ tợn của nàng không làm giảm đi sức hấp dẫn của thanh kiếm trong tay hắn, mà Kim , Ngân đồng bên cạnh hắn cũng đứng thẳng như bàn thạch.
Lãnh mặc hờ hững lên tiếng “ Với danh hiệu hoa khôi, sắc đẹp của Vân Uyển Phượng ở Tử Uyển như trăng rằm, được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân ở Giang nam, có rất nhiều vương tôn công tử tình nguyện quỳ dưới chân nàng, chẳng những cầm (1) nghệ tinh thông, trời sinh còn có năng khiếu ca múa điêu luyện, được phong là hoa khôi của bảy giới ở Tô châu, một năm trước bị Tô Liễu Liễu của Ỷ Hồng viện đánh bại, từ đó về sau thanh danh rớt xuống vực sâu ngàn trượng, sau đó lại bị Phú cổ của Hàng châu dùng tiền tài mua về làm tiểu thiếp thứ bảy trong mười ba phòng của hắn, vì nàng không thể hoà hợp với đại gia đình đầy thê thiếp , bị người hãm hại sau đó còn hủy đi gương mặt, cuối cùng bị ném ra đường làm kẻ ăn xin qua ngày, cho đến khi gặp gỡ Kinh nhị của Tô châu (2).
Đã thích nghi với ánh sáng trong phòng, Vũ Văn Phựơng cười, đáng lẽ nên là vẻ tươi cười của một tuyệt sắc giai nhân, giờ phút nầy nụ cười của nàng lại làm cho kẻ khác sợ hãi, “Kiếm Ma quả nhiên không đơn giản, dù ở cách xa Tô Châu ngàn dặm, nhưng những tin tức lớn nhỏ về ta đều có thể điều tra hết sức rõ ràng, nhưng hôm nay ta không ngại khổ trèo đèo vượt suối tìm tới ngươi không phải để thảo luận chuyện về ta như thế nào”.
Lãnh Phi cũng không thèm nhìn hay liếc nàng một cái , trong mắt hắn chỉ có thanh kiếm trong tay, giống như đang chăm chú nhìn người yêu của mình vậy.
“Ta biết ngươi được mệnh danh là giang hồ đệ nhất sát thủ, bảy tuyệt kiếm chiêu phong hiểm, kiếm ma đoạt hồn” Vừa nói xong, đáy mắt Vũ Vân Phượng xẹt qua một tia ác tâm thâm trầm cùng hận ý “ Nghe đồn nếu muốn yêu cầu ngươi giết một người, phải nghe theo lời ngươi làm một chuyện, không biết ngươi muốn yêu cầu ta làm chuyện gì”
Lãnh Phi không chớp mi, bình tĩnh chạm vỏ kiếm Hắc đồng vào mũi nhọn lạnh lẽo của Ngân đồng, rồi tăng thêm lực đạo trên tay cầm kiếm âm thanh trong trẻo mạnh mẽ như còn quanh quẩn, ong ong dội vào tai của người không biết một chút võ công như Uyển Phượng. âm thanh tuy không lớn lắm nhưng cũng đủ làm cho nàng phải lấy hai tay bịt kín tai lại.
Cố gắng chịu đựng hai lỗ tai đang đau nhức, nàng hít sâu một hơi “Ta muốn ngươi giúp ta giết Tô Liễu Liễu của Ỷ Hồng viện ở Tô Châu, chỉ cần ngươi giúp ta giết nó, ta sẽ là của ngươi”
Vũ Vân Phượng cười gượng chậm rãi cởi y phục, một cái tiếp theo một cái, cuối cùng trắng trợn đứng trước mặt hắn, thân thể kiều diễm mê người không tương xứng với gương mặt xấu xí, nhưng cũng đủ làm cho nam nhân sinh ra dục vọng, máu nóng lên, đối với cơ thể mình nàng rất có tự tin.
Nhưng nàng đã sai lầm rồi, Lãnh Phi không phải là người bình thường…., hắn là ma, một yêu ma thích giết người.
Khóe miệng của Lãnh Phi chậm rãi cong lên, nhẹ nhàng mở miệng “ Ngươi muốn dùng thân thể hạ tiện không đáng giá một đồng để làm giao dịch với ta sao? Thân thể nàng đã qua tay hàng ngàn nam nhân mà còn muốn bán ư? Hắn lại không phải là người dễ dàng bị hấp dẫn.
Sắc mặt của Vũ Vân Phượng lúc trắng lúc hồng “Một khi đã giao dịch không thành, ngươi làm sao có thể làm cho người khác phục ngươi? Không chịu nỗi sự nhục nhã , biểu hiện phẫn nộ hiện ra trên mặt nàng, nàng cuống quít cầm quần áo lên che lại thân hình lõa lồ của mình.
“Ta chưa từng nói qua là không đáp ứng ngươi” http://www.daohoatiencanh.wordpress.com
Vũ Vân Phượng mặc dù vẫn còn đang nhục nhã lại cảm thấy kinh ngạc, gương mặt ảm đạm chợt bừng sáng như ánh bình minh, “Vậy ngươi muốn gì?” Tuy trong thâm tâm có điểm lo lắng sợ hãi, nhưng vì mục đích của mình nàng không thể bỏ qua lời đề nghị tốt như vậy.
Nếu không thể huỷ diệt nữ nhân kia đã hãm hại biến nàng thành một người mang đầy nhục nhã cùng thất vọng ê chề như hiện nay, không làm tan mối hận trong lòng này nàng không cam lòng, nhớ lại mấy ngày nay chịu đủ sỉ nhục cùng chê cười khinh rẻ, tại sao nữ nhân kia có thể một bước bước lên mây còn nàng phải lưu lạc làm kẻ ăn xin sống qua ngày.
“Nghe nói tài nghệ ca múa của Vũ Vân Phượng rất điêu luyện , tài đánh đàn cũng không ai sánh bằng.
Vũ Vân Phương bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, đôi tay theo phản xạ ôm chặt lấy quần áo. “Ngươi muốn ta làm gì?”
“Lãnh Mặc, mang tới cho nàng một thanh đao”
Vũ Vân Phượng sợ hãi run run cầm lấy thanh đao sắc bén Lãnh Mặc vừa mới mang qua, mủi nhọn màu bạc phản xạ tâm trạng bất an của nàng.
“Ta không phải muốn cái gì khác, chỉ cần một tay của ngươi mà thôi”
Lãnh Phi lãnh đạm yêu cầu, hắn nói một cách nhẹ nhàng giống như đang nói bâng quơ, cách nói chuyện giống như hắn đang thảo luận về thời tiết chứ không phải yêu cầu người ta làm một việc nghiêm trọng như vậy.
Măt biến sắc, sắc đẹp của nàng đã bị huỷ rồi, tuổi xuân không còn, trước mắt chỉ còn lại tài nghệ đánh đàn tuyệt diệu để còn có thể tự hào, ngoài ra nó có thể giúp nàng làm kế sinh nhai đây!
“Ngươi nói giỡn hay sao? Muốn nàng chặt đứt cánh tay so với chết còn thống khổ hơn.
“Dựa vào sức của một nữ nhân như ngươi thì khả năng tìm ra nàng kia cũng không có , nếu có năng lực đó thì tự mình giải quyết vấn đề đi” Lãnh Phi thản nhiên không thấy Vũ Vân Phượng liếc mắt, hướng về phía Lãnh Mặc gật đầu.
Mặt của LãnhMmặc không chút thay đổi cầm miếng vải đen đi về phiá nàng “Hắc Đồng, Bạch Đồng tiễn khách, Vũ cô nương mời”
Một đôi song sinh từ ngoài cửa đi vào, vẻ mặt giống như khuôn đúc, điểm duy nhất không giống nhau chính là một người thì tóc bạc trắng, một người thì tóc đen tuyền.
“Hãy khoan, từ từ đã, ta biết ta nên làm cái gì”
Trong không gian lạnh lẽo, Vũ Vân Phượng giương mắt nhìn cánh tay của mình, tiếp theo chậm rãi khép mắt lại một chút, cắn răng vung đao lên, rồi tức thì hạ xuống, máu tươi từ cánh tay bị chặt đứt lòi ra xương cốt rơi xuống tụ lại trên mặt đất.
“Rất sảng khoái, vào ngày mười lăm tháng tám, ngươi chắc chắn sẽ nhìn thấy đầu người của Tô Liễu Liễu” Màu máu chợt loé lên trong ánh mắt sâu thẳm của Lãnh Phi, hắn cười ảm đạm , nhưng không thấy vẻ tươi cười trong mắt.
“Ngươi chắc chắn?”
Nàng không tự chủ được run rẩy, không rõ là bởi vì cánh tay đau nhức làm nàng run rẩy, hay là tại vì vẻ cười lạnh lẽo trên mặt Lãnh Phi làm nàng sợ hãi.
“Ta sẽ tự tay đem đầu người giao tận tay ngươi”
Vũ Vân Phượng bởi vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt trở nên trắng bệch, tuy nhiên thân thể đã có thể xua đi cảm giác rét run, những thứ nầy không thấm gì so với sát khí trên người hắn như vô hình tản mác ra làm cho nàng cảm thấy lạnh run. Nam nhân nầy tuyệt đối không phải là người nàng nên động vào, cũng tốt là hôm nàng chỉ bị mất một cánh tay, dù sao nàng cũng còn muốn mạng sống của mình.
“Ta sẽ chờ tin tức của ngươi” Nàng cố nén đau, cầm lấy miếng vải trong tay Lãnh Mặc che mặt lại , rồi xoay người bước nhanh rời đi theo sự hướng dẫn của Hắc Đồng, Bạch Đồng,
“Chủ nhân, thật sự muốn tiếp nhận sự uỷ thác này sao?” Lãnh Mặc nhìn hắn chậm rãi đứng lên, thân thể thon dài vô tình phát ra khí thế tao nhã cùng vương giả tôn quý.
“Sao lại không, đã lâu ta không giết người rồi” Hắn khẽ liếm Ngân kiếm trong tay, lưỡi kiếm lạnh như băng vô tình cắt qua đôi môi đỏ tươi, một màu hồng và mùi máu tươi trên đôi môi đang cười tràn ra, hắn lấy ra vỏ kiếm, nhìn thấy màu trắng bạc âm trầm tựa như ma quỷ nhiễm một màu đỏ thẫm máu trên thân kiếm.
Liếm một chút máu, hắn quơ lên Hắc đồng xẹt qua một đạo hàn quang lạnh lẽo, rõ ràng đang cười, lại làm cho người ta nổi da gà, không rét mà run.
Thu Cúc đứng ở một bên châm trà.
Kinh Tề Tư phiền não khoanh tay đi qua đi lại, “Ta đã quyết định, ta muốn định việc hôn nhân”
“Gia người hồi xuân rồi sao?”
Vô Song lấy làm kinh ngạc, thân thể của phụ thân vẫn còn rất cường tráng, mặc dù ông đã năm mươi tuổi, nhưng trên mặt dường như không để lại dấu vết của thời gian, không có một nếp nhăn.
“Cái gì hồi xuân?”
“Heo chó gọi là động dục, con người thì gọi là hồi xuân” Khóe miệng của Vô Song cong lên, lộ ra một gương mặt so với nam tử càng tuấn dật tiêu sái hơn. Nàng đang cười tà, bày ra một nụ cười đoạt hồn mê hoặc lòng người, sóng mắt lưu chuyển, như làn thu thủy nhìn có vẻ vô tội, quyến rũ làm người ta rơi vào trầm luân.
Vẻ tuấn mỹ của nàng đã làm cho vô số nữ nhân động lòng, không ít nữ nhân gục ngã vì nàng, bên trong lại ẩn tàng nhiều tài hoa , trí tuệ, làm cho nàng trở thành một hình tượng bất phàm khuynh đảo chúng sinh , nam tử thì đố kỵ, còn nữ tử lại vừa hận vừa yêu.
Đôi chân mày hoàn mỹ nhướng lên, nàng mỉm cười ôn hoà “ Con người tới một tuổi nào đó sẽ hy vọng có người ở bên cạnh, khi chúng ta già đi cần có người làm bạn không phải là ý tứ nầy sao, chẳng lẽ phụ thân không nghĩ như vậy?
“Ngươi đang nói gì đó…? Từ từ đã nào, phải cẩn thận không thể trúng quỷ kế của nha đầu nầy được . Ông nói “ Chúng ta đang thảo luận chính là chuyện chung thân của ngươi đó..”
Vô Song không nhìn sắc mặt không chút già nua của phụ thân, nhăn mày chớp mi tiếp nhận chén trà ấm áp Thu Cúc dâng lên, thừa dịp sờ sờ bàn tay mềm mại nhỏ xinh của nàng, vừa sờ vừa nói “Tay ngươi thiệt hồng nha”
“Tiểu thư” Thu Cúc có chút quẫn bách và ngượng ngùng mắt liếc thấy Kinh Tề Tư đang thổi râu trừng mắt, chỉ còn biết đè thấp giọng của mình “Đừng làm như vậy, có người nhìn kìa…”
“Không có ai nhìn thấy đâu…” Vô Song vuốt ve bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Thu Cúc, da thịt trắng nõn lập tức phiếm hồng , nàng vừa lòng mặt cũng đỏ ửng.
“Ngươi… nha đầu kia, ngươi có phải là nữ nhân hay không?” Kinh Tề Tư sầu não, ông tại sao lại sinh ra một nữ nhi bất thường như thế nầy.
“Phụ thân, gia không phải rất rõ ràng sao?” Vô Song cười như không cười, buông tay Thu Cúc ra, rồi hớp một ngụm trà, Thu Cúc xấu hổ rất nhanh rụt tay lại.
“Ta, ta nhất định phải đem ngươi đi ra ngoài” Kinh Tề Tư tức giận đến run cả người.
Vô Song cười gượng, “Ta hiểu ý của gia muốn làm cho ta theo Vô Tuyết qua Giang nam, đó là mục đích của gia khi tìm ta trở về, không phải sao?”
Nàng rất nể sợ phụ thân, chỉ biết sau lưng ông làm vài động tác nhỏ. http://www.daohoatiencanh.wordpress.com
Kinh Tề Tư hít sâu một hơi, quyết định dùng tình cảm làm nàng động lòng “ Dù sao ngươi cũng là một cô nương, không muốn lấy chồng chẳng lẽ ở lại trong nhà làm bà cô ư? Gia tuổi cũng đã lớn rồi, không thể nuôi dưỡng ngươi cả đời….”
“Chỉ là…” Vô Song giơ tay lên điểm điểm “ Gia nguời già rồi mới nói như vậy, còn ta hùng tâm tráng chí, ta cho dù già cũng không già bằng gia, hiện tại ta còn là đương gia của cả gia đình, gia hiện tại là chúng ta nuôi dưỡng đó..”
Sắc mặt Kinh Tề Tư lúc xanh lúc trắng “Ngươi là nữ nhi bất hiếu, uổng công cha nuôi dưỡng ngươi lớn như vậy, thế nhưng lại học ở đâu nói ra những lời nói đó, nếu sớm biết như vậy ta cũng không đi thỉnh sư phó về dạy cho ngươi để rồi ngươi lại nói những lời ấy.”
“Gia, đừng nói những lời không vui như vậy, người tại sao lại nhớ tới lão sư ngủ gà ngủ gật kia, nếu không vì nữ nhi có trí tuệ trời sinh, nên tài của ta mới không bị mai một trong tay hắn.”
“Ngươi …ngươi…” Ông tức giận, tay run rẩy chỉ Vô Song.
“Gia, xin đừng kích động, nếu tức giận sẽ bị bệnh thì sao, còn phải tốn tiền dược liệu, nếu thân thể của gia được tốt, tự nhiên sẽ không cần thần dược, ta có thể vì gia mà chuẩn bị thảo dược để bồi bổ..
Nói với nhau nửa ngày, rốt cuộc Kinh Tề Tư thở ra “ Ngươi có phải là người hay không, ta sinh ra một nữ nhi như ngươi chắc kiếp trước đã tạo nhiều oan nghiệt, những lời nói của ngươi có phải là lời của con người nói hay không vậy?”
“Gia, thì ra ta không phải là do người sinh ra sao” Vô Song làm ra vẻ ai oán.
Kinh Tề Tư cảm thấy tức chết được“ Ngươi ,…ngươi…thiệt là nữ nhi bất hiếu, trời cao không có mắt, ta như thế nào lại sinh ra ngươi, một nữ nhi quên ơn phụ nghĩa như vậy, sớm biết trước sẽ trở thành thế nầy, khi ngươi còn nhỏ ta liền…..liền…” Đang nói ông bắt gặp nụ cười trên mặt Vô Song trở nên dịu dàng, không khỏi rùng mình.
Đây là dấu hiệu nàng đang tức giận. Nàng cười càng ngọt ngào thân thiết, thì càng làm cho người ta càng chết thảm hơn.
“Liền như thế nào…? Như thế nào lại không nói hết…?”
“Á….., gia còn có việc, ta đi trước một bước, A Phúc đâu, đi chuẩn bị xe ngựa”
“Chờ một chút, gia, xe ngựa trong nhà là để dùng cho việc công, tin rằng gia không phải không biết, nhưng lại vì việc tư mà tùy ý sử dụng sao?”
“Ta muốn đi thăm một vài người bạn ”
Sắc mặt Kinh Tề Tư đỏ ửng tràn cả ra tới cổ vì giận. Ông là phụ thân mà trong gia đình một chút địa vị cũng không có, phải nhanh chóng tìm một nam nhân quản thúc nàng mới được.
“Thăm “bạn bè” sao?” Gia, nếu đi thăm “bạn bè” việc nầy rất đơn giản, ta sẽ thay thế người đi cầu hôn, khỏi mắc công gia hai ba ngày lại chạy tới thăm “ bạn” . Nghe nói Diễm Nương ở Xuân Nguyệt lâu kia là hồng nhan tri kỷ của người, chuyện lớn như vậy mà còn gạt tỷ muội chúng ta, hôm nào ta có thời gian sẽ ghé qua thăm nàng” Vô Song không ngần ngại vạch trần tất cả.
“Ngươi làm sao được, nhất định là tại cái miệng rộng của A Phúc rồi! A Phúc,… ông rống lên rồi rời đi.
Vô Song cất tiếng cười trong trẻo.
“Nhị tiểu thư, ngoài kia có Tiểu Liên cô nương cầu kiến” quản gia tiến vào cửa vái chào, thông báo.
“Là Tiểu Liên sao, Thu Cúc cho nàng ta vào đi”
Không cần nói thêm, Thu Cúc đưa tay ra, tay Vô Song nắm lấy bàn tay của Thu Cúc miễn cưỡng ngồi dậy.
“Kinh nhị, có chuyện lớn không tốt rồi” Tiểu Liên là một tiểu cô nương Vô Song mua về làm nha hoàn theo bên người hầu hạ Tô Liễu Liễu.
“Có người mua sát thủ muốn ám sát tiểu thư, đây là bái thiếp và bút ký mà sát thủ kia sai người mang tới”
“Có sát thủ ngu ngốc như vậy sao?”
Vô Song lấy làm khó hiểu nhíu mày, tên nầy trước khi giết người còn báo cho người ta biết ư?
‘Thu Cúc”
“Dạ”
Thu Cúc vâng lời tiến lên tiếp nhận thư tín trong tay Tiểu L.
“Đọc cho ta nghe” Nàng nhàn nhã cầm chén trà lên uống một hớp.
“Ta đã quyết định ngày mười lăm vào giờ thân sẽ lấy đầu người của Tô Liễu Liễu. Kiếm Ma” Thu Cúc vừa đọc xong lẩm bẩm “Đó không phải là ngày mốt sao?”
“Ái cha, tên KiếmMma nầy thật sự là quá kêu ngạo, trước khi giết người còn đưa bái thiếp đến hù doạ, ngươi nói chúng ta phải nên làm như thế nào cho phải?” Tiểu Liên tức giận lên tiếng.
“Đây chính là thói quen của hắn mà, còn người ở Ỷ Hồng viện phản ứng như thế naò?” Vô Song đặt chén trà xuống, hỏi.
“Bọn họ vừa nghe đến tên của Kiếm Ma, trong một ngày không cáo mà từ bỏ chạy hết cả rồi. . Quan phủ cũng không nhận xử lý vụ nầy, còn bảo người của Ỷ Hồng viện chúng ta nên cầu nguyện để gặp được nhiều phước lành. Chợt nghĩ đến việc nhờ người giúp đỡ chưa có kết quả, Tiểu Liên cảm thấy uể oải.
“Hiện tại người trong Ỷ Hồng viện, người có thể chạy đã chạy, người có thể trốn đã trốn hết, mọi người ai ai cũng sợ bị liên lụy, cả trang viện chỉ còn lại một mảnh trống không, mọi người ai cũng không muốn rước họa vào thân, trong lòng tiểu thư biết có tránh cũng tránh không khỏi vì thế bảo ta đến đây hỏi ý kiến ngươi”
“Ngày mười lăm vào giờ thân phải không?”
“Tiểu thư, xin đừng đi”
Thu Cúc bắt gặp ánh mắt Vô Song lóe lên, trong lòng nàng ẩn chứa một nỗi bất an.
“Thật là không ai hiểu ta bằng Thu Cúc” Vô Song lên tiếng tán thưởng.
Vô Song vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của Thu Cmột cái “Tiểu Liên, ngươi trở về báo lại cho tiểu thư ngươi, ngày mười lăm ta sẽ đến” http://www.daohoatiencanh.wordpress.com
“Ta đã biết mà, tìm đến Tái Chư Cát là đúng rồi “ Ngươi thông minh cơ trí lại đựợc mệnh danh là Gia Cát tái thế, Tái Chư Cát à, nếu ngươi là thân nam nhi, chức đương kim Trạng nguyên chắc chắn sẽ tới tay” Tiểu Liên không khỏi tán thưởng.
“Tiểu Lta rất muốn biết tại sao ngươi không chạy đi tránh nạn giống như những người khác? Vô Song chậm rãi đi đến trước mặt Tiểu Liên, giơ ngón tay lên xoa xoa trán nàng.
“Tiểu Liên là nha hoàn bên người của tiểu thư, bây giờ tiểu thư gặp nạn, Tiểu Liên đâu thể nào chỉ lo mạng sống của mình” Nói xong, Tiểu Liên xấu hổ chỉ biết cúi đầu chớp chớp mi khi bị Vô Song tiếp xúc thân mật.
“Nói cho cùng” Vô Song cười cười , thu ngón tay đang vuốt ve trán nàng trở về, cười nói, “Yên tâm đi, đã có ta ở đây, ta không để cho hai chủ tớ ngươi chịu một chút tổn thương nào”
“Tiểu Liên tại đây thay thế đại tiểu thư hướng Kinh nhị nói lời cảm tạ” Tiểu Liên khom người, sóng mắt lưu chuyển biểu hiện tâm tình thầm kín của nàng, vì nàng đã thầm mến Vô Song
“Tiểu Liên xin cáo từ” Mặc dù nàng không muốn rời xa nhưng cuối cùng cũng phải rời đi.
Một cảnh đó đã bị thu hết vào mắt Thu Cúc, nàng không khỏi lắc đầu, tiểu thư thật sự là hại người a, nữ cải nam trang * nữ giả nam mặc áo quần của nam* mà cũng câu hồn không biết bao nhiêu cô nương rồi, nếu sinh ra là thân nam nhi, chỉ sợ tất cả nữ nhi ở Tô Châu không ai có thể thoát khỏi đôi mắt hoa đào câu hồn đoạt phách kia của nàng.
Thu Cúc hít sâu một hơi mới lên tiếng khuyên nhủ “ Tiểu thư lần nầy rất nguy hiểm, không phải chuyện đùa đâu, tiểu thư không nên làm loạn”
“Thu Cúc ngươi biết rõ ta đối với mỹ nữ là không thể kháng cự, huống chi đó là thỉnh cầu của lão nương ta” Vô Song trong lúc xuất kỳ bất ý, bất ngờ lén bóp mông Thu Cúc một cái.
“Tiểu thư, đừng làmvậy mà” Thu Cúc tránh né lui về phía sau, vừa tức giận vừa có chút bất đắc dĩ. Nàng như thế nào lại có một người chủ nhân háo sắc như vậy, thích lợi dụng nàng, Nếu không phải nàng từ nhỏ đã đi theo chủ nhân, hiểu rõ ràng đó chỉ là vì tính của Vô Song không màng thế tục chứ không phải là bản tính, nhưng nếu những người bình thường nhìn thấy, sẽ bị nàng làm kinh hãi, hù dọa cho tức chết.
“Tiểu thư đừng làm chuyện không đứng đắn như vậy, cũng may đây là trong nhà, nếu làm bên ngoài để cho người ta nhìn thấy, danh dự nhị tiểu thư của Kinh gia sẽ bị mất hết. “Thu Cúc nghiêm trang nói.
“Ta không để tâm người khác nghĩ như thế nào”
Vô Song tà mị liếm môi một chút “Thật là ngọt”
“Tiểu thư”
Thu Cúc vừa thẹn vừa sầu não dậm chân.
“Ha ha…ở trong nhà ta liền giao cho ngươi”
Vô Song cười to dương dương tự đắc đi ra ngoài.
/11
|