Tình nguyện viên được chọn tổng cộng có bốn mươi mốt người, thông báo xong danh sách, mọi người giải tán. Lục Thích trở lại bên cạnh xe, tựa vào cửa xe xem tin tức. Anh nhăn mũi ngửi được mùi mồ hôi kinh khủng, nhấc áo phông lên, lại cúi đầu ngửi một chút. Đủ chết ngạt! Lục Thích cúi đầu, nhưng tầm mắt lại nhìn về bên trái đằng trước. Dưới ngọn đèn tòa nhà làm việc, rất nhiều người ra ra vào vào, Chung Bình ôm một đống đồ nói chuyện với người khác, đối phương muốn đỡ lấy giúp cô, cô từ chối, nói hai câu khiến đối phương bật cười, xoa đầu cô. Lục Thích thư giãn gân cốt một chút, ngồi vào trong xe, vừa khởi động xe thì weixin có tin mới. Thứ tư tuần sau được nghỉ Quốc tế lao động, mời các tình nguyện viên tám giờ sáng tập trung ở Hội chữ thập đỏ, tiến hành huấn luyện cấp cứu và thi chứng chỉ cấp cứu sơ cấp. Địa chỉ Hội chữ thập đỏ: XXXXXXX. Gửi tới người trong nhóm SR, Tiểu Chung, người phụ trách tổ tình nguyện viên mới gia nhập cứu viện. Xem xong, Lục Thích nhìn ra ngoài cửa kính xe, ở cửa tòa nhà đã sớm không còn bóng dáng Chung Bình. Lục Thích về đến nhà, nằm sõng soài trên sô pha, chợp mắt một lát, mới lê xác đi tắm rửa, rồi lên giường, nhanh chóng phát ra tiếng ngáy khò khò. Hôm sau thức dậy, anh cảm giác mình như người tàn phế. Lết cơ thể tàn phế ăn chút gì đó, làm việc, anh mở weixin, vào nhóm SR, avatar bên phải, nhóm thành viên, Tiểu Chung. Chung Bình vừa mới post thực đơn, trên bàn một đống thức ăn, để lại lời nhắn: Ngày mùng một tháng năm mau đến đi, tiếp tục mua mua mua!
Lục Thích híp mắt, tiếp tục kéo xuống, đếm số ảnh chụp, ảnh đi dạo phố, ảnh đồ ăn, đối chiếu thời gian, anh mở lịch huấn luyện trên mạng của SR, quả nhiên nói dối hết lần này đến lần khác. Lục Thích cười nhạo. Thứ tư là ngày Quốc tế lao động, chỉ được nghỉ một ngày. Chung Bình dậy từ sớm, tóc mái vểnh lên, nấu một bát mỳ. Ăn sáng xong, tóc mái vẫn còn vểnh, cô lấy kẹp mái ra kẹp vào, vẫn chưa ổn, mặc kệ thôi, cô đành phải cào cào qua tóc, dùng máy sấy để chỉnh lại. Bảy rưỡi đến Hội chữ thập đỏ, đợi một lát, tình nguyện viên lục tục đến, cô đếm số người, có bốn người không tới, Lục Thích là một trong số đó. Chung Bình vỗ tay ra hiệu cho mọi người im lặng: “Lần huấn luyện cấp cứu này do SR và Hội chữ thập đỏ cùng đứng ra tổ chức, trước đó đội trưởng Hà đã từng nói muốn gia nhập SR, phải thi được mấy chứng chỉ, chứng chỉ cấp cứu sơ cấp là một trong số đó. Hy vọng mọi người chăm chú nghe giảng, tranh thủ một lần thi qua luôn, vào phòng học xin để điện thoại ở chế độ im lặng.”
Đang nói, có một người nhanh chóng từ ngoài cửa tiến vào, vẫy tay với Chung Bình, cô liếc nhìn anh, nhìn về phía mọi người: “Hiện tại theo tôi lên phòng học tầng năm.”
Lục Thích theo sát phía sau nhóm người. Trong phòng học ngồi đầy người, thầy giáo huấn luyện là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, chào hỏi đơn giản, mở PPT bắt đầu học. Chung Bình lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cửa. “Mọi người đã nghe nói đến phương pháp cấp cứu DRABC chưa?” Thầy giáo huấn luyện không cần bọn họ trả lời, chỉ lên PPT, DRABC vừa nhìn là hiểu ngay. “Danger, nguy hiểm. Đây là bước đầu tiên của cấp cứu, trước hết ở hiện trường nhân viên cấp cứu phải quan sát hoàn cảnh xung quanh, loại bỏ những đồ vật nguy hiểm, để tránh cho nạn nhân bị thương lần thứ hai, đồng thời bảo đảm an toàn cho chính mình.”
“Response, phản ứng. Kiểm tra ý thức của nạn nhân còn tỉnh táo hay không, có thể khẽ hỏi bên tai nạn nhân, nhưng chú ý tuyệt đối không được quá dùng sức.”
Lục Thích ngồi vị trí giữa phòng học, nghe thấy đối phương giảng, đột nhiên nhớ tới câu hỏi bên tai trong ngày hôn mê hôm đó. Tên anh. “Airway, đường hô hấp. Kiểm tra giữa mũi miệng nạn nhân có vật gì khác thường hay không, cái này tôi sẽ chỉ dẫn sau.”
“Breathing, hô hấp nhân tạo.”
“Circulation, tuần hoàn. Cái này thực ra chính là tiến hành hồi phục tim phổi.”
Thầy giáo huấn luyện nói cực kì cẩn thận, sau khi nói xong đống lý thuyết, ông lôi ra một mô hình người giả, ngồi xổm xuống đất, bắt tay giảng giải từng bước một, hướng dẫn nâng cằm lên, giữ mũi người giả, miệng đối miệng tiến hành hô hấp nhân tạo. Miệng mở quá lớn, che hết cả cằm người giả, Lục Thích nhìn thấy nhíu mày, trong dạ dày cảm thấy mắc ói, dời tầm mắt đi, dừng lại trên mặt Chung Bình ngồi cạnh cửa. Cô chăm chú nhìn, không chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc. Tầm mắt Lục Thích dần chuyển qua môi cô, ngừng ba giây mới rời đi. Suy nghĩ của Chung Bình trôi xa, tầm mắt không biết nhìn đi đâu, vừa thất thần vừa sờ di động trong túi, di động hơi rung một chút, trong lòng cô hốt hoảng, ngừng một lúc mới lặng lẽ lấy ra, nhìn thấy chỉ là tin nhắn quảng cáo, cô yên lặng để di động vào trong túi. Nội dung bài giảng rất nhiều, không có thời gian giải lao, nói xong còn bảo nhóm học viên tự mình thao tác một lần, Lục Thích đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ khi chạm vào người giả, nhưng khi miệng chạm xuống vẫn không chịu được. Chung Bình ở bên cạnh làm mẫu lần thứ hai cho mọi người, mỗi lần làm đều vô cùng chuẩn xác, nhấn mạnh: “Nhớ kĩ đây là cứu người, cho dù người bệnh già hay trẻ, là nam hay nữ, ở trong mắt nhân viên cấp cứu, chỉ có thân phận người bệnh mà thôi, mọi người đang cứu giúp sinh mệnh.” Nói xong, cô cúi đầu truyền không khí. Lục Thích nhìn cô làm thuần thục. Nói xong phần học về hồi phục tim phổi, thầy giáo huấn luyện lại lấy ra một cái túi cấp cứu, mở ra, bên trong là một cái khăn tam giác màu trắng. Thầy giáo mở khăn tam giác, nói: “Giờ dạy mọi người băng bó cho người bị thương.”
Băng bó cho người bị thương có hơn mười loại, các vị trí từ đầu đến chân trên cơ thể đều có thể bị thương, cách thức băng bó cũng không giống nhau. Lần này người mẫu là đội viên của SR, thầy giáo cầm khăn tam giác lăn qua lộn lại cậu ta từ đầu tới chân. Một lúc lâu mới nói xong, thầy giáo tuyên bố luyện tập một với một. Mọi người đều tự đi tìm đồng bọn, có lẽ là khí thế của Lục Thích quá mạnh mẽ nên không ai dám bắt chuyện với anh, cuối cùng ngay cả đội viên SR cũng đi ra ngoài hết, chỉ còn lại một mình Lục Thích và Chung Bình. Chung Bình cau mày, mở một túi cấp cứu ra, nói: “Lại đây.”
Lục Thích lôi cái ghế bên cạnh ra, nói: “Ngồi xuống, tôi tự làm.”
Chung Bình nói: “Băng bó đầu trước.”
Lục Thích nhìn đầu cô: “OK.”
Chung Bình ngồi ở ghế, Lục Thích mở khăn tam giác ra, đi tới sau lưng cô. Băng bó đầu được dạy đầu tiên, phương pháp cũng đơn giản. Lục Thích để đường đáy đối diện với trán Chung Bình, quấn phía sau đầu cô, cố định trên đỉnh đầu, ba góc giao nhau, buộc lại ở trán. Băng bó xong, nhìn thấy giống như lão nông dân Tây Bắc, Lục Thích bật cười, Chung Bình xoay người ngửa đầu lên, nhìn về phía anh, Lục Thích nghiêm mặt nói: “Xong rồi.”
Mặt Chung Bình nhỏ, bị khăn tam giác màu trắng bọc hơn nửa đầu, phần lộ ra chỉ còn lại bằng một bàn tay, hai mắt không bị tóc mái che, càng lộ rõ. Lục Thích nhìn lông mi dài của cô đang chớp chớp, nhìn vào camera di động kiểm tra tình hình băng bó, khuôn mặt trong màn hình nhỏ nhắn xinh xắn, làn da trắng trẻo khỏe mạnh. Im lặng một lát, anh mới mở miệng: “Thế nào?” Chung Bình nói: “Cũng được, tiếp theo băng mắt.”
Khăn tam giác lại được tháo ra, tóc mái lập tức vểnh lên, Chung Bình thấy Lục Thích không cử động, hỏi: “Làm gì thế?” Lục Thích nhíu mày, giũ khăn tam giác nói: “Không có gì, đang nghĩ nên băng như thế nào.”
Chung Bình nhìn tư thế tay anh, quát ngừng: “Không phải băng như vậy, anh ngồi xuống, tôi làm mẫu cho anh xem.”
Lục Thích tạm dừng hai giây, thuận theo ngồi xuống. Chung Bình đứng bên trái anh, nói: “Giả sử mắt trái anh bị thương, khăn tam giác sẽ từ bên tai trái, vắt nghiêng lên trên…”
Mắt trái Lục Thích tối sầm lại, khăn tam giác đã quấn tới tai phải anh, lộn mấy vòng. “Chính là như thế, quấn đến bên chỗ này của tai phải…”
Đốt ngón tay dừng ở tai phải anh, rõ ràng không hề chạm vào, nhưng anh lại cảm nhận được sự tiếp xúc da thịt. Lục Thích dùng con mắt còn lại nhìn đối phương, nhìn thấy miệng cô mở ra đóng vào, nhỏ giọng giải thích, ngón tay anh khẽ nhúc nhích. Chung Bình nói: “Chỉ phải băng một mắt thôi nhưng tôi tiện thể băng cả hai bên luôn, anh nhớ cho kĩ.”
“OK.”
Chung Bình đứng đối diện Lục Thích, mở khăn tam giác ra, quấn xương chẩm anh. Cô đứng gần, ngực lướt qua mũi Lục Thích, mùi nước hoa khẽ bay tới, Lục Thích ngừng thở, ngừng một giây, anh lại dùng sức hít. Hai mắt anh tối sầm, mùi nước hoa trở nên ngào ngạt. “Xong rồi.”
Qua một lát, lại thấy ánh sáng, Lục Thích chớp mắt, dưới bóng đèn huỳnh quang, bóng người mơ hồ trước mặt anh dần dần rõ ràng. Áo phông đen bó sát người, quần đồng phục màu vàng, giống như cảnh tượng nhìn thấy bầu trời đầy mây kia. Lục Thích khẽ ho một tiếng, đứng lên: “Được rồi, để tôi, không đổi nữa.”
Chung Bình lại ngồi xuống, Lục Thích dựa theo cô làm mẫu, tiến hành băng bó một bên mắt. Ngón tay hơi thô ráp lướt qua tai cô, Chung Bình ngước mắt nhìn Lục Thích. Qua một lát, ngón tay chạm vào vành tai phải cô, Chung Bình hơi rụt người sang trái. “Đừng cử động.” Lục Thích khẽ nói. Chung Bình không cử động, lại nghe thấy anh hỏi: “Hôm thứ bảy tôi xuất hiện, cô không kinh ngạc sao?” Chung Bình không hiểu, suy nghĩ một chút mới hiểu, thành thật nói: “Hơi kinh ngạc thật.”
Lục Thích nói: “Con người tôi không có quá nhiều ưu điểm, nhưng chỉ có một cái là cứng đầu! Hoặc là không làm, nếu làm sẽ làm thật tốt!”
Chung Bình hỏi: “Như thế nào là thật tốt?” Lục Thích: “Không phải tiêu chuẩn ở trong tay cô sao?” Lời này hơi quái dị, Chung Bình giải thích theo ý hiểu của mình: “Đội trưởng Hà phụ trách sát hạch…”
Lục Thích bật cười. Ngón tay lại chạm vào gò má cô, hơi ngứa, Chung Bình né tránh. “Được rồi, băng một mắt xong rồi.” Lục Thích hỏi, “Có muốn soi một chút không?” Chung Bình sờ khăn tam giác băng trên đầu, đánh giá một chút: “Lần này không tệ, tiếp đi.”
Mở khăn ra, tiếp tục băng bó hai mắt. Trước đó Chung Bình còn chưa nói xong, cô nói tiếp: “Thi chứng chỉ đương nhiên không phải do SR ra đề, nhưng thành tích huấn luyện bình thường, đi làm nhiệm vụ, sẽ được ghi chép vào bên trong bài sát hạch…” Đang nói, hai mắt tối sầm, cô không còn nhìn thấy gì nữa. “… Tuy anh đã vượt qua bài kiểm tra thể lực ngày hôm đó, nhưng chỉ là kiểm tra thể lực mà thôi, cánh cửa đầu tiên luôn dễ dàng, ở phía sau mới dần khó hơn.”
“Cô đang quan tâm đến tôi?” Môi hơi nóng, theo bản năng Chung Bình ngửa đầu ra sau. Trước mắt tối đen, hơi nóng dán vào hai má cô, như thể chỉ cần dịch chuyển sẽ dán lên người đối phương. “Sao lại cử động thế.” Giọng nói trầm thấp gần trong gang tấc, “Nói tiếp đi.”
Chung Bình há miệng thở dốc, sau một lúc lâu mới nói: “Nếu anh đã muốn gia nhập, hi vọng anh thực sự nghiêm túc.”
“Xùy…”
Đầu bị giữ lấy, đối phương đi vòng ra phía sau cô, ngón tay thô ráp chạm qua mặt cô, khăn tam giác được điều chỉnh vị trí một chút. Buộc dưới xương chẩm, Chung Bình cảm nhận được động tác của bàn tay kia ở sau cổ. Dường như anh thực sự nghiêm túc làm, không nói gì nữa. Băng xong, anh im lặng đứng ở phía sau. Chung Bình sờ soạng hai cái: “Được rồi.”
Một lát sau, mở nút thắt ra, khăn tam giác rơi về phía trước, Chung Bình lại nhìn thấy ánh sáng. Chung Bình lắc đầu, tầm mắt hơi mơ hồ, người phía sau không biết đã đi đến trước mặt cô từ lúc nào, một tay chống vào phía sau ghế, khom lưng, như đem cô nhốt vào trong phạm vi của anh. Lục Thích nhìn cô nói: “Tôi như thế này mà còn không gọi là thực sự nghiêm túc sao?”
Lục Thích híp mắt, tiếp tục kéo xuống, đếm số ảnh chụp, ảnh đi dạo phố, ảnh đồ ăn, đối chiếu thời gian, anh mở lịch huấn luyện trên mạng của SR, quả nhiên nói dối hết lần này đến lần khác. Lục Thích cười nhạo. Thứ tư là ngày Quốc tế lao động, chỉ được nghỉ một ngày. Chung Bình dậy từ sớm, tóc mái vểnh lên, nấu một bát mỳ. Ăn sáng xong, tóc mái vẫn còn vểnh, cô lấy kẹp mái ra kẹp vào, vẫn chưa ổn, mặc kệ thôi, cô đành phải cào cào qua tóc, dùng máy sấy để chỉnh lại. Bảy rưỡi đến Hội chữ thập đỏ, đợi một lát, tình nguyện viên lục tục đến, cô đếm số người, có bốn người không tới, Lục Thích là một trong số đó. Chung Bình vỗ tay ra hiệu cho mọi người im lặng: “Lần huấn luyện cấp cứu này do SR và Hội chữ thập đỏ cùng đứng ra tổ chức, trước đó đội trưởng Hà đã từng nói muốn gia nhập SR, phải thi được mấy chứng chỉ, chứng chỉ cấp cứu sơ cấp là một trong số đó. Hy vọng mọi người chăm chú nghe giảng, tranh thủ một lần thi qua luôn, vào phòng học xin để điện thoại ở chế độ im lặng.”
Đang nói, có một người nhanh chóng từ ngoài cửa tiến vào, vẫy tay với Chung Bình, cô liếc nhìn anh, nhìn về phía mọi người: “Hiện tại theo tôi lên phòng học tầng năm.”
Lục Thích theo sát phía sau nhóm người. Trong phòng học ngồi đầy người, thầy giáo huấn luyện là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, chào hỏi đơn giản, mở PPT bắt đầu học. Chung Bình lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cửa. “Mọi người đã nghe nói đến phương pháp cấp cứu DRABC chưa?” Thầy giáo huấn luyện không cần bọn họ trả lời, chỉ lên PPT, DRABC vừa nhìn là hiểu ngay. “Danger, nguy hiểm. Đây là bước đầu tiên của cấp cứu, trước hết ở hiện trường nhân viên cấp cứu phải quan sát hoàn cảnh xung quanh, loại bỏ những đồ vật nguy hiểm, để tránh cho nạn nhân bị thương lần thứ hai, đồng thời bảo đảm an toàn cho chính mình.”
“Response, phản ứng. Kiểm tra ý thức của nạn nhân còn tỉnh táo hay không, có thể khẽ hỏi bên tai nạn nhân, nhưng chú ý tuyệt đối không được quá dùng sức.”
Lục Thích ngồi vị trí giữa phòng học, nghe thấy đối phương giảng, đột nhiên nhớ tới câu hỏi bên tai trong ngày hôn mê hôm đó. Tên anh. “Airway, đường hô hấp. Kiểm tra giữa mũi miệng nạn nhân có vật gì khác thường hay không, cái này tôi sẽ chỉ dẫn sau.”
“Breathing, hô hấp nhân tạo.”
“Circulation, tuần hoàn. Cái này thực ra chính là tiến hành hồi phục tim phổi.”
Thầy giáo huấn luyện nói cực kì cẩn thận, sau khi nói xong đống lý thuyết, ông lôi ra một mô hình người giả, ngồi xổm xuống đất, bắt tay giảng giải từng bước một, hướng dẫn nâng cằm lên, giữ mũi người giả, miệng đối miệng tiến hành hô hấp nhân tạo. Miệng mở quá lớn, che hết cả cằm người giả, Lục Thích nhìn thấy nhíu mày, trong dạ dày cảm thấy mắc ói, dời tầm mắt đi, dừng lại trên mặt Chung Bình ngồi cạnh cửa. Cô chăm chú nhìn, không chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc. Tầm mắt Lục Thích dần chuyển qua môi cô, ngừng ba giây mới rời đi. Suy nghĩ của Chung Bình trôi xa, tầm mắt không biết nhìn đi đâu, vừa thất thần vừa sờ di động trong túi, di động hơi rung một chút, trong lòng cô hốt hoảng, ngừng một lúc mới lặng lẽ lấy ra, nhìn thấy chỉ là tin nhắn quảng cáo, cô yên lặng để di động vào trong túi. Nội dung bài giảng rất nhiều, không có thời gian giải lao, nói xong còn bảo nhóm học viên tự mình thao tác một lần, Lục Thích đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ khi chạm vào người giả, nhưng khi miệng chạm xuống vẫn không chịu được. Chung Bình ở bên cạnh làm mẫu lần thứ hai cho mọi người, mỗi lần làm đều vô cùng chuẩn xác, nhấn mạnh: “Nhớ kĩ đây là cứu người, cho dù người bệnh già hay trẻ, là nam hay nữ, ở trong mắt nhân viên cấp cứu, chỉ có thân phận người bệnh mà thôi, mọi người đang cứu giúp sinh mệnh.” Nói xong, cô cúi đầu truyền không khí. Lục Thích nhìn cô làm thuần thục. Nói xong phần học về hồi phục tim phổi, thầy giáo huấn luyện lại lấy ra một cái túi cấp cứu, mở ra, bên trong là một cái khăn tam giác màu trắng. Thầy giáo mở khăn tam giác, nói: “Giờ dạy mọi người băng bó cho người bị thương.”
Băng bó cho người bị thương có hơn mười loại, các vị trí từ đầu đến chân trên cơ thể đều có thể bị thương, cách thức băng bó cũng không giống nhau. Lần này người mẫu là đội viên của SR, thầy giáo cầm khăn tam giác lăn qua lộn lại cậu ta từ đầu tới chân. Một lúc lâu mới nói xong, thầy giáo tuyên bố luyện tập một với một. Mọi người đều tự đi tìm đồng bọn, có lẽ là khí thế của Lục Thích quá mạnh mẽ nên không ai dám bắt chuyện với anh, cuối cùng ngay cả đội viên SR cũng đi ra ngoài hết, chỉ còn lại một mình Lục Thích và Chung Bình. Chung Bình cau mày, mở một túi cấp cứu ra, nói: “Lại đây.”
Lục Thích lôi cái ghế bên cạnh ra, nói: “Ngồi xuống, tôi tự làm.”
Chung Bình nói: “Băng bó đầu trước.”
Lục Thích nhìn đầu cô: “OK.”
Chung Bình ngồi ở ghế, Lục Thích mở khăn tam giác ra, đi tới sau lưng cô. Băng bó đầu được dạy đầu tiên, phương pháp cũng đơn giản. Lục Thích để đường đáy đối diện với trán Chung Bình, quấn phía sau đầu cô, cố định trên đỉnh đầu, ba góc giao nhau, buộc lại ở trán. Băng bó xong, nhìn thấy giống như lão nông dân Tây Bắc, Lục Thích bật cười, Chung Bình xoay người ngửa đầu lên, nhìn về phía anh, Lục Thích nghiêm mặt nói: “Xong rồi.”
Mặt Chung Bình nhỏ, bị khăn tam giác màu trắng bọc hơn nửa đầu, phần lộ ra chỉ còn lại bằng một bàn tay, hai mắt không bị tóc mái che, càng lộ rõ. Lục Thích nhìn lông mi dài của cô đang chớp chớp, nhìn vào camera di động kiểm tra tình hình băng bó, khuôn mặt trong màn hình nhỏ nhắn xinh xắn, làn da trắng trẻo khỏe mạnh. Im lặng một lát, anh mới mở miệng: “Thế nào?” Chung Bình nói: “Cũng được, tiếp theo băng mắt.”
Khăn tam giác lại được tháo ra, tóc mái lập tức vểnh lên, Chung Bình thấy Lục Thích không cử động, hỏi: “Làm gì thế?” Lục Thích nhíu mày, giũ khăn tam giác nói: “Không có gì, đang nghĩ nên băng như thế nào.”
Chung Bình nhìn tư thế tay anh, quát ngừng: “Không phải băng như vậy, anh ngồi xuống, tôi làm mẫu cho anh xem.”
Lục Thích tạm dừng hai giây, thuận theo ngồi xuống. Chung Bình đứng bên trái anh, nói: “Giả sử mắt trái anh bị thương, khăn tam giác sẽ từ bên tai trái, vắt nghiêng lên trên…”
Mắt trái Lục Thích tối sầm lại, khăn tam giác đã quấn tới tai phải anh, lộn mấy vòng. “Chính là như thế, quấn đến bên chỗ này của tai phải…”
Đốt ngón tay dừng ở tai phải anh, rõ ràng không hề chạm vào, nhưng anh lại cảm nhận được sự tiếp xúc da thịt. Lục Thích dùng con mắt còn lại nhìn đối phương, nhìn thấy miệng cô mở ra đóng vào, nhỏ giọng giải thích, ngón tay anh khẽ nhúc nhích. Chung Bình nói: “Chỉ phải băng một mắt thôi nhưng tôi tiện thể băng cả hai bên luôn, anh nhớ cho kĩ.”
“OK.”
Chung Bình đứng đối diện Lục Thích, mở khăn tam giác ra, quấn xương chẩm anh. Cô đứng gần, ngực lướt qua mũi Lục Thích, mùi nước hoa khẽ bay tới, Lục Thích ngừng thở, ngừng một giây, anh lại dùng sức hít. Hai mắt anh tối sầm, mùi nước hoa trở nên ngào ngạt. “Xong rồi.”
Qua một lát, lại thấy ánh sáng, Lục Thích chớp mắt, dưới bóng đèn huỳnh quang, bóng người mơ hồ trước mặt anh dần dần rõ ràng. Áo phông đen bó sát người, quần đồng phục màu vàng, giống như cảnh tượng nhìn thấy bầu trời đầy mây kia. Lục Thích khẽ ho một tiếng, đứng lên: “Được rồi, để tôi, không đổi nữa.”
Chung Bình lại ngồi xuống, Lục Thích dựa theo cô làm mẫu, tiến hành băng bó một bên mắt. Ngón tay hơi thô ráp lướt qua tai cô, Chung Bình ngước mắt nhìn Lục Thích. Qua một lát, ngón tay chạm vào vành tai phải cô, Chung Bình hơi rụt người sang trái. “Đừng cử động.” Lục Thích khẽ nói. Chung Bình không cử động, lại nghe thấy anh hỏi: “Hôm thứ bảy tôi xuất hiện, cô không kinh ngạc sao?” Chung Bình không hiểu, suy nghĩ một chút mới hiểu, thành thật nói: “Hơi kinh ngạc thật.”
Lục Thích nói: “Con người tôi không có quá nhiều ưu điểm, nhưng chỉ có một cái là cứng đầu! Hoặc là không làm, nếu làm sẽ làm thật tốt!”
Chung Bình hỏi: “Như thế nào là thật tốt?” Lục Thích: “Không phải tiêu chuẩn ở trong tay cô sao?” Lời này hơi quái dị, Chung Bình giải thích theo ý hiểu của mình: “Đội trưởng Hà phụ trách sát hạch…”
Lục Thích bật cười. Ngón tay lại chạm vào gò má cô, hơi ngứa, Chung Bình né tránh. “Được rồi, băng một mắt xong rồi.” Lục Thích hỏi, “Có muốn soi một chút không?” Chung Bình sờ khăn tam giác băng trên đầu, đánh giá một chút: “Lần này không tệ, tiếp đi.”
Mở khăn ra, tiếp tục băng bó hai mắt. Trước đó Chung Bình còn chưa nói xong, cô nói tiếp: “Thi chứng chỉ đương nhiên không phải do SR ra đề, nhưng thành tích huấn luyện bình thường, đi làm nhiệm vụ, sẽ được ghi chép vào bên trong bài sát hạch…” Đang nói, hai mắt tối sầm, cô không còn nhìn thấy gì nữa. “… Tuy anh đã vượt qua bài kiểm tra thể lực ngày hôm đó, nhưng chỉ là kiểm tra thể lực mà thôi, cánh cửa đầu tiên luôn dễ dàng, ở phía sau mới dần khó hơn.”
“Cô đang quan tâm đến tôi?” Môi hơi nóng, theo bản năng Chung Bình ngửa đầu ra sau. Trước mắt tối đen, hơi nóng dán vào hai má cô, như thể chỉ cần dịch chuyển sẽ dán lên người đối phương. “Sao lại cử động thế.” Giọng nói trầm thấp gần trong gang tấc, “Nói tiếp đi.”
Chung Bình há miệng thở dốc, sau một lúc lâu mới nói: “Nếu anh đã muốn gia nhập, hi vọng anh thực sự nghiêm túc.”
“Xùy…”
Đầu bị giữ lấy, đối phương đi vòng ra phía sau cô, ngón tay thô ráp chạm qua mặt cô, khăn tam giác được điều chỉnh vị trí một chút. Buộc dưới xương chẩm, Chung Bình cảm nhận được động tác của bàn tay kia ở sau cổ. Dường như anh thực sự nghiêm túc làm, không nói gì nữa. Băng xong, anh im lặng đứng ở phía sau. Chung Bình sờ soạng hai cái: “Được rồi.”
Một lát sau, mở nút thắt ra, khăn tam giác rơi về phía trước, Chung Bình lại nhìn thấy ánh sáng. Chung Bình lắc đầu, tầm mắt hơi mơ hồ, người phía sau không biết đã đi đến trước mặt cô từ lúc nào, một tay chống vào phía sau ghế, khom lưng, như đem cô nhốt vào trong phạm vi của anh. Lục Thích nhìn cô nói: “Tôi như thế này mà còn không gọi là thực sự nghiêm túc sao?”
/71
|