Chung Bình cúi đầu ghi chép.
Nội dung bài giảng trước đó đã nghe tương đối, quản lý bay trên không, các loại bảo hộ khi bay trên không, toàn là lý thuyết, dựa vào trí nhớ và thường thức có thể hiểu được.
Ví dụ giống như trong đề thi này, các loại máy bay dân dụng không được bay vào vùng trời đô thị, nhưng cất cánh, hạ cánh, quy định đường hàng hải lại là ngoại lệ, dựa theo thủ tục quy định của quốc gia đạt được phê chuẩn ngoại lệ.
Còn nữa các loại máy bay dân dụng có thể ném vật phẩm ở trong tình huống nào? Chấp hành nhiệm vụ cứu trợ, phù hợp với lợi ích công cộng xã hội, nhiệm vụ bay trên không, còn phải tuân thủ an toàn khi bay trên không.
Chung Bình cảm thấy cái này hơi giống đèn đỏ ngừng, đèn xanh đi, đèn vàng chuẩn bị, thuộc về một loại thường thức, còn chân thực hơn nhiều so với học chính trị.
Lật sách, còn có các điều khoản pháp luật, quy định quản lý không phận, nội dung đều phải học thuộc lòng, cô cảm thấy hơi dễ chịu, nhưng lật xuống dưới... một đống công thức.
Chung Bình ngẩng đầu nhìn lên bục giảng.
Cô nhớ tới toán lý hóa, kì thi khảo sát vào năm lớp mười môn toán, cô chỉ thi được sáu mươi điểm, không đạt yêu cầu, đứng vị trí thấp tịt trong lớp. Sau đó cô cố gắng đuổi kịp, bởi vì liên quan đến nghề nghiệp, cô ngày đêm điên đảo đánh hạ công thức, cuối cùng phiếu điểm mới tốt lên.
Sự chua xót ngày đó vẫn còn mạnh mẽ trong trí nhớ cô, hiện tại xem ra lại phải ôn lại lần nữa.
Lục Thích ngồi bên cạnh Chung Bình, lỗ tai nghe giảng, ánh mắt nhìn người, một công đôi việc, cũng quen việc.
Hơn mười ngày không gặp mặt, tóc mái của cô hình như ngắn đi, không còn che khuất đuôi mắt. Trong ấn tượng của anh lần đầu tiên nhìn thấy cô trang điểm, đuôi mắt hơi hếch lên, giảm bớt chút ngây thơ, tăng thêm chút chín chắn.
Lông mi chuốt mascara càng thêm dài và rậm.
Môi tô son màu hồng nhạt.
Trang điểm rất nhẹ, tràn đầy sức sống giống như mùa này.
Đầu hạ hơi nóng, vừa xinh.
Một lát sau đã đến thời gian nghỉ giữa giờ.
Không khí uể oải lan tràn.
Ở đây không nhìn thấy máy bay nhỉ.
Có muốn đi ra ngoài một chút, hút điếu thuốc không?
Cùng đi WC không?
Trong phòng nhanh chóng chỉ còn lại có mấy người.
Chung Bình gấp sách lại, bỏ bút bi vào túi, liếc người bên cạnh. Lục Thích híp mắt, qua một lát, cười với cô.
Anh không đi à? Chung Bình nói.
Lục Thích chỉ đồng hồ trên cổ tay: Còn chưa tới giờ ăn cơm trưa.
Trong phòng chỉ còn lại mấy người thấy hai bọn họ đang nói chuyện, đáp lời:
Đây là bạn cậu à? Vương Hữu Phát hỏi Lục Thích.
Lục Thích gật đầu hai cái xác nhận.
Vương Hữu Phát: Cô ấy còn trẻ quá, vẫn còn đang đi học à?
Chung Bình tự trả lời: Đã đi làm rồi.
Vương Hữu Phát: Không nhìn ra, đi làm mấy năm rồi?
Chung Bình: Một năm.
Vương Hữu Phát: Hóa ra mới tốt nghiệp năm kia.
Vương Hữu Phát và hai người khác ngồi ở phía bắc gần cửa sổ, Chung Bình cách bọn họ một lối đi nhỏ.
Lục Thích chống tay vào ghế của Chung Bính, giới thiệu với cô: Đây là Vương tổng điều hành công ty thương mại, đó là Hứa tổng điều hành khách sạn, vị này là ông chủ Lâm.
Vương Hữu Phát bật cười nói: Trí nhớ của Lục tổng tốt quá.
Hứa Lực: Đừng gọi cái gì tổng với chả ông chủ, gọi tôi là Lão Hứa đi.
Vương Hữu Phát: Được đấy, đừng gọi tôi Lão Vương, gọi tôi anh Phát.
Ha ha. Lâm Tân Quốc cười nói, Vậy gọi tôi anh Quốc đi, cái này hay đấy, anh Quốc, Quốc ca (*)!
(*) Từ anh và ca trong tiếng Trung có cách đọc giống nhau là ge nên Lâm Tân Quốc chơi chữ.
Lục Thích giới thiệu Chung Bình cho bọn họ: Mọi người gọi cô ấy là Tiểu Chung được rồi.
Lời giới thiệu của Chung Bình bị anh cướp mất, cô liếc anh một chút, cách gần quá, cô lùi ra.
Lục Thích vẫn còn chống tay vào phía sau ghế cô, người dựa vào bàn, dễ dàng nhận ra tất cả biểu tình của cô, miệng anh khẽ cong lên, tâm trạng rất tốt, hiếm khi vui vẻ tán gẫu mấy câu với người lạ.
Vương Hữu Phát chia thuốc lá, Lục Thích nhận lấy từ bên chỗ Chung Bình, ngậm vào miệng.
Vương Hữu Phát: Tôi đăng kí từ năm ngoài, nhưng sau đó mãi không rút được thời gian, nên kéo dài đến tận hiện tại. Cũng không biết lúc đó sao lại có suy nghĩ lái máy bay, ném nhiều tiền như vậy, nghĩ lại mà đau lòng, không đi không được.
Lái trực thăng rất tốt. Lâm Tân Quốc hút thuốc nói, Tôi định thi xong bằng lái tư nhân sẽ thi bằng lái thương mại.
Vương Hữu Phát: Cậu thi bằng lái thương mại làm gì?
Lâm Tân Quốc: Hiện tại kinh doanh đang gặp khó khăn, thi bằng lái thương mại để thử đổi nghề, coi như là chuẩn bị trước cho tương lai.
Cũng được đấy. Vương Hữu Phát lại hỏi Lục Thích và Chung Bình, Hai người có thi bằng lái thương mại không?
Lục Thích ngậm thuốc, cầm bật lửa trên tay, tách một tiếng, ngọn lửa xuất hiện, đang định châm thuốc, anh nhìn Chung Bình, hỏi: Có phiền không?
Chung Bình hơi thoáng nhíu mày, lắc đầu nói: Không sao.
Lục Thích lại để lửa tắt, đúng lúc nghe thấy câu hỏi của Vương Hữu Phát, đáp lại, Không chắc, nếu có thời gian sẽ cân nhắc.
Còn Chung Bình nói thẳng không thi, bán cô đi cũng không nộp đủ tiền học bằng lái thương mại.
Cô hơi nghiêng đầu khi nói chuyện, Lục Thích chỉ nhìn thấy một bên cổ, trên cổ có rất nhiều nốt ruồi đen, Lục Thích nhìn chằm chằm, tay lại nghịch bật lửa, ngọn lửa bùng lên rồi tắt, nhưng anh không châm thuốc.
Trong phòng khói thuốc lượn lờ, những người khác đi ra đi vào, vui đùa nói mấy câu, mấy người Vương Hữu Phát cuối cùng đã nhận ra, phát tay: Đi ra bên ngoài hút, nhân tiện đi WC. Tiểu Lục cùng đi nào!
Lục Thích: Mọi người đi đi, tôi ngại đi lắm.
Ba người kia rời đi, trong phòng lại càng sôi nổi hơn, Lục Thích vẫn còn ngậm thuốc, hỏi Chung Bình: Buổi trưa muốn ăn gì?
Chung Bình: Tôi không ăn cơm với anh.
Từ bỏ ảnh chụp?
Chung Bình nhìn về phía anh: Tôi ăn cơm với anh thì anh trả ảnh cho tôi?
Sao em biết anh sẽ không trả lại ảnh?
Chung Bình lườm anh.
Đầu ngón tay Lục Thích khẽ gõ lưng ghế cô, tâm trạng vui vẻ huýt sáo, hơi nóng thổi bay lọn tóc bên tai Chung Bình.
Chung Bình hơi đờ người, theo bản năng vén tóc vào tai, iếng huýt sáo vẫn khẽ khàng vang lên.
Giảng viên đã trở lại, tiếp tục học.
Chương trình học dài dòng, tất cả mọi người đã không đi học nhiều năm, cả ngày luồn cúi kiếm tiền, hiện tại cầm sách có cảm giác như năm chín mươi lần đầu được chạm vào máy tính.
Ngạc nhiên, sau đó là thú vị ư? Thú vị cái khỉ gì chứ? Đau đầu thì có.
Càng đừng nói đến việc học bằng tiếng Anh.
Trong phòng học Chung Bình nghe rất chăm chú, Lục Thích cũng chỉ ngồi im.
Chớp mắt một cái, cuối cùng đã tan học, giảng viên nói: Cuối tuần sau tiếp tục, hi vọng mọi người kiên trì.
Mọi người tốp năm tốp ba rời khỏi phòng học, Lục Thích chờ Chung Bình.
Chung Bình cầm lại chiếc bút anh mượn, ánh mắt hỏi anh có muốn đi hay không, Lục Thích phất tay.
Chung Bình bỏ bút vào trong túi, sắp xếp lại túi nói: Tôi thật sự không ăn cơm với anh đâu, tôi về nhà ăn.
Em sống với cha mẹ?
Chung Bình: ... Ừ.
Lục Thích suy nghĩ, cũng không miễn cưỡng. Hai người ôm sách xuống lầu, lên xe, tự về nhà.
Trên đường gặp phải kẹt xe, Lục Thích hơi mất kiên nhẫn gõ vô lăng, đột nhiên nghĩ ra gì đó.
Anh thò tay vào túi, lấy ra tấm ảnh kia, ngón cái lau hai cái, nhìn chằm chằm một lát, xe phía trước di chuyển, anh cầm ảnh, lái lên, đến khi dừng lại, anh lại cầm ảnh ngắm.
Chung Bình thuận lợi về nhà, cơm nước xong trốn vào phòng ngủ đọc sách, đến bữa tối mới đi ra, rồi lại vào phòng, xem hơn mười một giờ mới đi ngủ.
Thời gian biểu kế hoạch huấn luyện của SR đã thay đổi, thời tiết vào hè, mỗi sáng sớm đều quy định chạy buổi sáng, năm giờ Chung Bình ra cửa, tập hợp với nhóm đồng đội cùng khu, chạy xong bảy giờ về nhà, tắm rửa ăn sáng, sau đó sửa sang lại tài liệu công việc, sau khi ăn cơm trưa, xuất phát đến lớp đào tạo.
Đường xa, lần này cô đến hơi sớm, trong phòng học chỉ có mấy người, Lục Thích vẫn chưa tới.
Cô chọn một vị trí phía nam gần cửa sổ ngồi xuống.
Lấy sách vở ra, một lát sau bên cạnh có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi ngồi xuống, chào hỏi cô, sau khi giới thiệu thì trò chuyện một chút.
Thêm một lát, chỗ ngồi phía trước và sau Chung Bình đều có người.
Cả lớp chỉ có mình Chung Bình là nữ, đám đàn ông già đương nhiên vô cùng hoan nghênh cô, nhưng cũng không có dụng ý gì xấu, chỉ hỏi một chút về tuổi tác và công việc của cô.
Có người còn nói đùa: Đây là bông hoa của lớp ta đấy, phải bảo vệ!
Chung Bình cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Chỗ ngồi tạm thời đã ổn định, cô hơi do dự, giảng viên vào lớp bắt đầu giảng bài.
Bắt đầu buổi học, Lục Thích vẫn chưa tới.
Hôm nay giảng nội dung mới, Chung Bình nhìn thấy sơ đồ kết cấu trực thăng.
Thân máy bay, cửa khoang, thanh trượt hạ cánh, động cơ giá đỡ, cơ quan giảm tốc độ... đang nhìn đến phần đuôi, thì có bóng người thấp thoáng ngoài cửa phòng học.
Lục Thích xua tay đi vào: Có chút việc đến muộn.
Giảng viên Hồ ôn hòa nói: Không sao, mới bắt đầu thôi, anh tìm chỗ ngồi đi.
Lục Thích quét về phía phòng học, nhìn chỗ Chung Bình ngồi thì nhíu mày, cũng không chen vào, tìm một hàng phía sau ngồi xuống.
Chung Bình lấy lại tinh thần, tiếp tục ghi chép nghe giảng, những người bên cạnh thực ra cũng không tiếp xúc gần với cô, mà chỉ chăm chú nghe giảng.
Qua một lát, cô còn đang nghiên cứu sơ đồ kết cấu trực thăng.
Trục cánh xoay, động cơ lồng chỉnh lưu... Bộp ---------------------
Có người ném thứ gì đó về đây, rơi xuống mặt đất.
Người ngồi bàn trước quay đầu lại nhìn, vẻ mặt Chung Bình vô tội, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi cười với cô.
Lại qua một lát, Bộp ------------------
Chung Bình che mặt, nhặt tờ giấy vo tròn rơi trên đùi, ngơ ngác, mở ra xem.
Lục Thích ngồi ở hàng sau hất cằm với cô.
Chung Bình cắn môi, yên lặng mở tờ giấy ra, tờ giấy trống không.
Chung Bình quay đầu, Lục Thích để sách xuống, chỉ cho cô chiếc bàn trống không.
Chung Bình suy nghĩ, đã nghĩ ra cách, bất đắc dĩ đưa bút, nhờ bạn cùng bàn chuyển hộ. Truyền qua hai người, chiếc bút tới tay Lục Thích, Chung Bình tiếp tục nghiên cứu kết cấu trực thăng.
Bộp -------------------
Lần này tờ giấy không bay nhầm địa chỉ rơi ngay trên quyển sách trước mặt Chung Bình, đúng lúc che mất hai chữ phần đuôi . Chung Bình cắn răng, mở tờ giấy ra, lúc này trên đó viết hai chữ:
Cám ơn.
Chung Bình sửng sốt, không nhịn được quay đầu lại, Lục Thích lắc lắc bút bi trong tay.
Qua một lát, Bộp -----------------------
Lần này Chung Bình bình tĩnh nhặt tờ giấy dừng trên vai, để sang một bên, không thèm nhìn.
Viết được mấy chữ, tầm mắt của cô lại nhìn xuống tờ giấy, mấp máy môi, cầm chặt bút, làm cho bản thân chuyên tâm.
Bộp ----------------
Người ngồi cùng bàn hít thở sâu, buồn cười cầm lấy tờ giấy rơi trước mặt anh ta, đưa cho Chung Bình, khẽ nói: Sao tôi lại cảm thấy được quay lại thời trung học... Vậy để tôi đổi chỗ với anh ta là được. Nghĩ lại mà thấy buồn cười, không nhịn được lắc đầu.
Chung Bình xấu hổ, đỏ mặt, nhận lấy tờ giấy mở ra, một chữ:
Nhìn.
Nội dung bài giảng trước đó đã nghe tương đối, quản lý bay trên không, các loại bảo hộ khi bay trên không, toàn là lý thuyết, dựa vào trí nhớ và thường thức có thể hiểu được.
Ví dụ giống như trong đề thi này, các loại máy bay dân dụng không được bay vào vùng trời đô thị, nhưng cất cánh, hạ cánh, quy định đường hàng hải lại là ngoại lệ, dựa theo thủ tục quy định của quốc gia đạt được phê chuẩn ngoại lệ.
Còn nữa các loại máy bay dân dụng có thể ném vật phẩm ở trong tình huống nào? Chấp hành nhiệm vụ cứu trợ, phù hợp với lợi ích công cộng xã hội, nhiệm vụ bay trên không, còn phải tuân thủ an toàn khi bay trên không.
Chung Bình cảm thấy cái này hơi giống đèn đỏ ngừng, đèn xanh đi, đèn vàng chuẩn bị, thuộc về một loại thường thức, còn chân thực hơn nhiều so với học chính trị.
Lật sách, còn có các điều khoản pháp luật, quy định quản lý không phận, nội dung đều phải học thuộc lòng, cô cảm thấy hơi dễ chịu, nhưng lật xuống dưới... một đống công thức.
Chung Bình ngẩng đầu nhìn lên bục giảng.
Cô nhớ tới toán lý hóa, kì thi khảo sát vào năm lớp mười môn toán, cô chỉ thi được sáu mươi điểm, không đạt yêu cầu, đứng vị trí thấp tịt trong lớp. Sau đó cô cố gắng đuổi kịp, bởi vì liên quan đến nghề nghiệp, cô ngày đêm điên đảo đánh hạ công thức, cuối cùng phiếu điểm mới tốt lên.
Sự chua xót ngày đó vẫn còn mạnh mẽ trong trí nhớ cô, hiện tại xem ra lại phải ôn lại lần nữa.
Lục Thích ngồi bên cạnh Chung Bình, lỗ tai nghe giảng, ánh mắt nhìn người, một công đôi việc, cũng quen việc.
Hơn mười ngày không gặp mặt, tóc mái của cô hình như ngắn đi, không còn che khuất đuôi mắt. Trong ấn tượng của anh lần đầu tiên nhìn thấy cô trang điểm, đuôi mắt hơi hếch lên, giảm bớt chút ngây thơ, tăng thêm chút chín chắn.
Lông mi chuốt mascara càng thêm dài và rậm.
Môi tô son màu hồng nhạt.
Trang điểm rất nhẹ, tràn đầy sức sống giống như mùa này.
Đầu hạ hơi nóng, vừa xinh.
Một lát sau đã đến thời gian nghỉ giữa giờ.
Không khí uể oải lan tràn.
Ở đây không nhìn thấy máy bay nhỉ.
Có muốn đi ra ngoài một chút, hút điếu thuốc không?
Cùng đi WC không?
Trong phòng nhanh chóng chỉ còn lại có mấy người.
Chung Bình gấp sách lại, bỏ bút bi vào túi, liếc người bên cạnh. Lục Thích híp mắt, qua một lát, cười với cô.
Anh không đi à? Chung Bình nói.
Lục Thích chỉ đồng hồ trên cổ tay: Còn chưa tới giờ ăn cơm trưa.
Trong phòng chỉ còn lại mấy người thấy hai bọn họ đang nói chuyện, đáp lời:
Đây là bạn cậu à? Vương Hữu Phát hỏi Lục Thích.
Lục Thích gật đầu hai cái xác nhận.
Vương Hữu Phát: Cô ấy còn trẻ quá, vẫn còn đang đi học à?
Chung Bình tự trả lời: Đã đi làm rồi.
Vương Hữu Phát: Không nhìn ra, đi làm mấy năm rồi?
Chung Bình: Một năm.
Vương Hữu Phát: Hóa ra mới tốt nghiệp năm kia.
Vương Hữu Phát và hai người khác ngồi ở phía bắc gần cửa sổ, Chung Bình cách bọn họ một lối đi nhỏ.
Lục Thích chống tay vào ghế của Chung Bính, giới thiệu với cô: Đây là Vương tổng điều hành công ty thương mại, đó là Hứa tổng điều hành khách sạn, vị này là ông chủ Lâm.
Vương Hữu Phát bật cười nói: Trí nhớ của Lục tổng tốt quá.
Hứa Lực: Đừng gọi cái gì tổng với chả ông chủ, gọi tôi là Lão Hứa đi.
Vương Hữu Phát: Được đấy, đừng gọi tôi Lão Vương, gọi tôi anh Phát.
Ha ha. Lâm Tân Quốc cười nói, Vậy gọi tôi anh Quốc đi, cái này hay đấy, anh Quốc, Quốc ca (*)!
(*) Từ anh và ca trong tiếng Trung có cách đọc giống nhau là ge nên Lâm Tân Quốc chơi chữ.
Lục Thích giới thiệu Chung Bình cho bọn họ: Mọi người gọi cô ấy là Tiểu Chung được rồi.
Lời giới thiệu của Chung Bình bị anh cướp mất, cô liếc anh một chút, cách gần quá, cô lùi ra.
Lục Thích vẫn còn chống tay vào phía sau ghế cô, người dựa vào bàn, dễ dàng nhận ra tất cả biểu tình của cô, miệng anh khẽ cong lên, tâm trạng rất tốt, hiếm khi vui vẻ tán gẫu mấy câu với người lạ.
Vương Hữu Phát chia thuốc lá, Lục Thích nhận lấy từ bên chỗ Chung Bình, ngậm vào miệng.
Vương Hữu Phát: Tôi đăng kí từ năm ngoài, nhưng sau đó mãi không rút được thời gian, nên kéo dài đến tận hiện tại. Cũng không biết lúc đó sao lại có suy nghĩ lái máy bay, ném nhiều tiền như vậy, nghĩ lại mà đau lòng, không đi không được.
Lái trực thăng rất tốt. Lâm Tân Quốc hút thuốc nói, Tôi định thi xong bằng lái tư nhân sẽ thi bằng lái thương mại.
Vương Hữu Phát: Cậu thi bằng lái thương mại làm gì?
Lâm Tân Quốc: Hiện tại kinh doanh đang gặp khó khăn, thi bằng lái thương mại để thử đổi nghề, coi như là chuẩn bị trước cho tương lai.
Cũng được đấy. Vương Hữu Phát lại hỏi Lục Thích và Chung Bình, Hai người có thi bằng lái thương mại không?
Lục Thích ngậm thuốc, cầm bật lửa trên tay, tách một tiếng, ngọn lửa xuất hiện, đang định châm thuốc, anh nhìn Chung Bình, hỏi: Có phiền không?
Chung Bình hơi thoáng nhíu mày, lắc đầu nói: Không sao.
Lục Thích lại để lửa tắt, đúng lúc nghe thấy câu hỏi của Vương Hữu Phát, đáp lại, Không chắc, nếu có thời gian sẽ cân nhắc.
Còn Chung Bình nói thẳng không thi, bán cô đi cũng không nộp đủ tiền học bằng lái thương mại.
Cô hơi nghiêng đầu khi nói chuyện, Lục Thích chỉ nhìn thấy một bên cổ, trên cổ có rất nhiều nốt ruồi đen, Lục Thích nhìn chằm chằm, tay lại nghịch bật lửa, ngọn lửa bùng lên rồi tắt, nhưng anh không châm thuốc.
Trong phòng khói thuốc lượn lờ, những người khác đi ra đi vào, vui đùa nói mấy câu, mấy người Vương Hữu Phát cuối cùng đã nhận ra, phát tay: Đi ra bên ngoài hút, nhân tiện đi WC. Tiểu Lục cùng đi nào!
Lục Thích: Mọi người đi đi, tôi ngại đi lắm.
Ba người kia rời đi, trong phòng lại càng sôi nổi hơn, Lục Thích vẫn còn ngậm thuốc, hỏi Chung Bình: Buổi trưa muốn ăn gì?
Chung Bình: Tôi không ăn cơm với anh.
Từ bỏ ảnh chụp?
Chung Bình nhìn về phía anh: Tôi ăn cơm với anh thì anh trả ảnh cho tôi?
Sao em biết anh sẽ không trả lại ảnh?
Chung Bình lườm anh.
Đầu ngón tay Lục Thích khẽ gõ lưng ghế cô, tâm trạng vui vẻ huýt sáo, hơi nóng thổi bay lọn tóc bên tai Chung Bình.
Chung Bình hơi đờ người, theo bản năng vén tóc vào tai, iếng huýt sáo vẫn khẽ khàng vang lên.
Giảng viên đã trở lại, tiếp tục học.
Chương trình học dài dòng, tất cả mọi người đã không đi học nhiều năm, cả ngày luồn cúi kiếm tiền, hiện tại cầm sách có cảm giác như năm chín mươi lần đầu được chạm vào máy tính.
Ngạc nhiên, sau đó là thú vị ư? Thú vị cái khỉ gì chứ? Đau đầu thì có.
Càng đừng nói đến việc học bằng tiếng Anh.
Trong phòng học Chung Bình nghe rất chăm chú, Lục Thích cũng chỉ ngồi im.
Chớp mắt một cái, cuối cùng đã tan học, giảng viên nói: Cuối tuần sau tiếp tục, hi vọng mọi người kiên trì.
Mọi người tốp năm tốp ba rời khỏi phòng học, Lục Thích chờ Chung Bình.
Chung Bình cầm lại chiếc bút anh mượn, ánh mắt hỏi anh có muốn đi hay không, Lục Thích phất tay.
Chung Bình bỏ bút vào trong túi, sắp xếp lại túi nói: Tôi thật sự không ăn cơm với anh đâu, tôi về nhà ăn.
Em sống với cha mẹ?
Chung Bình: ... Ừ.
Lục Thích suy nghĩ, cũng không miễn cưỡng. Hai người ôm sách xuống lầu, lên xe, tự về nhà.
Trên đường gặp phải kẹt xe, Lục Thích hơi mất kiên nhẫn gõ vô lăng, đột nhiên nghĩ ra gì đó.
Anh thò tay vào túi, lấy ra tấm ảnh kia, ngón cái lau hai cái, nhìn chằm chằm một lát, xe phía trước di chuyển, anh cầm ảnh, lái lên, đến khi dừng lại, anh lại cầm ảnh ngắm.
Chung Bình thuận lợi về nhà, cơm nước xong trốn vào phòng ngủ đọc sách, đến bữa tối mới đi ra, rồi lại vào phòng, xem hơn mười một giờ mới đi ngủ.
Thời gian biểu kế hoạch huấn luyện của SR đã thay đổi, thời tiết vào hè, mỗi sáng sớm đều quy định chạy buổi sáng, năm giờ Chung Bình ra cửa, tập hợp với nhóm đồng đội cùng khu, chạy xong bảy giờ về nhà, tắm rửa ăn sáng, sau đó sửa sang lại tài liệu công việc, sau khi ăn cơm trưa, xuất phát đến lớp đào tạo.
Đường xa, lần này cô đến hơi sớm, trong phòng học chỉ có mấy người, Lục Thích vẫn chưa tới.
Cô chọn một vị trí phía nam gần cửa sổ ngồi xuống.
Lấy sách vở ra, một lát sau bên cạnh có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi ngồi xuống, chào hỏi cô, sau khi giới thiệu thì trò chuyện một chút.
Thêm một lát, chỗ ngồi phía trước và sau Chung Bình đều có người.
Cả lớp chỉ có mình Chung Bình là nữ, đám đàn ông già đương nhiên vô cùng hoan nghênh cô, nhưng cũng không có dụng ý gì xấu, chỉ hỏi một chút về tuổi tác và công việc của cô.
Có người còn nói đùa: Đây là bông hoa của lớp ta đấy, phải bảo vệ!
Chung Bình cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Chỗ ngồi tạm thời đã ổn định, cô hơi do dự, giảng viên vào lớp bắt đầu giảng bài.
Bắt đầu buổi học, Lục Thích vẫn chưa tới.
Hôm nay giảng nội dung mới, Chung Bình nhìn thấy sơ đồ kết cấu trực thăng.
Thân máy bay, cửa khoang, thanh trượt hạ cánh, động cơ giá đỡ, cơ quan giảm tốc độ... đang nhìn đến phần đuôi, thì có bóng người thấp thoáng ngoài cửa phòng học.
Lục Thích xua tay đi vào: Có chút việc đến muộn.
Giảng viên Hồ ôn hòa nói: Không sao, mới bắt đầu thôi, anh tìm chỗ ngồi đi.
Lục Thích quét về phía phòng học, nhìn chỗ Chung Bình ngồi thì nhíu mày, cũng không chen vào, tìm một hàng phía sau ngồi xuống.
Chung Bình lấy lại tinh thần, tiếp tục ghi chép nghe giảng, những người bên cạnh thực ra cũng không tiếp xúc gần với cô, mà chỉ chăm chú nghe giảng.
Qua một lát, cô còn đang nghiên cứu sơ đồ kết cấu trực thăng.
Trục cánh xoay, động cơ lồng chỉnh lưu... Bộp ---------------------
Có người ném thứ gì đó về đây, rơi xuống mặt đất.
Người ngồi bàn trước quay đầu lại nhìn, vẻ mặt Chung Bình vô tội, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi cười với cô.
Lại qua một lát, Bộp ------------------
Chung Bình che mặt, nhặt tờ giấy vo tròn rơi trên đùi, ngơ ngác, mở ra xem.
Lục Thích ngồi ở hàng sau hất cằm với cô.
Chung Bình cắn môi, yên lặng mở tờ giấy ra, tờ giấy trống không.
Chung Bình quay đầu, Lục Thích để sách xuống, chỉ cho cô chiếc bàn trống không.
Chung Bình suy nghĩ, đã nghĩ ra cách, bất đắc dĩ đưa bút, nhờ bạn cùng bàn chuyển hộ. Truyền qua hai người, chiếc bút tới tay Lục Thích, Chung Bình tiếp tục nghiên cứu kết cấu trực thăng.
Bộp -------------------
Lần này tờ giấy không bay nhầm địa chỉ rơi ngay trên quyển sách trước mặt Chung Bình, đúng lúc che mất hai chữ phần đuôi . Chung Bình cắn răng, mở tờ giấy ra, lúc này trên đó viết hai chữ:
Cám ơn.
Chung Bình sửng sốt, không nhịn được quay đầu lại, Lục Thích lắc lắc bút bi trong tay.
Qua một lát, Bộp -----------------------
Lần này Chung Bình bình tĩnh nhặt tờ giấy dừng trên vai, để sang một bên, không thèm nhìn.
Viết được mấy chữ, tầm mắt của cô lại nhìn xuống tờ giấy, mấp máy môi, cầm chặt bút, làm cho bản thân chuyên tâm.
Bộp ----------------
Người ngồi cùng bàn hít thở sâu, buồn cười cầm lấy tờ giấy rơi trước mặt anh ta, đưa cho Chung Bình, khẽ nói: Sao tôi lại cảm thấy được quay lại thời trung học... Vậy để tôi đổi chỗ với anh ta là được. Nghĩ lại mà thấy buồn cười, không nhịn được lắc đầu.
Chung Bình xấu hổ, đỏ mặt, nhận lấy tờ giấy mở ra, một chữ:
Nhìn.
/71
|