Thời gian chuẩn xác, anh ta đến đúng lúc chuyến bay vừa hạ cánh, mười giờ tối cửa đến náo nhiệt, một đám học sinh giơ bảng hiệu chiếm vị trí tốt nhất.
Cao Nam đứng sau đám người, không nhanh không chậm nhai kẹo cao su, nhìn người đi ra, đám học sinh ùa lên, anh ta trông thấy một bóng người nhỏ bé trong đám đông qua khe hở, anh ta tiến lên.
Chung Bình kéo va li, vừa né tránh người đi tới vừa tránh đám người xung quanh, nói chuyện với Từ Điển: Có ngôi sao à, sao nhiều người thế?
Từ Điển: Có ngôi sao á? Ngôi sao nào thế? Tôi đi qua xin chữ kí còn kịp không?
Chung Bình: ... Anh đi nhanh đi.
Đi tới đi lui, con đường phía trước bị một đám học sinh chặn mất, Chung Bình đang muốn xoay người đi, đột nhiên có người vỗ lên bả vai.
Chung Bình.
Quay đầu lại, Chung Bình cười nói: Cao Nam.
Tôi tới đón cô, đưa hành lý cho tôi. Cao Nam chìa tay ra lấy.
Không cần, tôi tự xách được. Cô lại nói với Từ Điển, Bạn tôi tới đón rồi, anh nói một tiếng với đội trưởng Hà nhé, tôi đi trước đây.
Chào hỏi Từ Điển, Chung Bình được Cao Nam đưa ra bên ngoài.
Nhiệt độ thời tiết đột nhiên giảm, Chung Bình chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng, gió đột nhiên thổi đến, cô dựng cổ áo lên, nói: Khuya như vậy còn làm phiền đến anh, ngại quá.
Không cần khách sáo với tôi, buổi tối tôi cũng không có việc gì làm mà. Cao Nam nói, Ngồi trên máy bay mười mấy tiếng, cô có mệt không?
Chung Bình thành thật đáp: Mệt chứ, cho nên may mà anh có thể tới đón tôi.
Cao Nam mỉm cười.
Ngồi trên xe, Chung Bình khẽ thở phào, báo địa chỉ cho anh ta, nghĩ gì đó, nói tiếp: Đúng rồi, Lục Học Nhi luôn hỏi tôi về đồ trang điểm và túi xách, mấy ngày nay tôi không thể rút được thời gian gặp mặt cô ấy, anh có tiện chuyển hộ cho cô ấy giúp tôi không?
Không thành vấn đề. Cao Nam nói.
Vậy để tôi xuống xe lấy cho anh, đồ ở trong va li của tôi. Chung Bình lại mở chiếc ba lô bên cạnh ra, vừa tìm vừa nói, Còn có thứ này nữa...
Tìm được rồi, Ở Mỹ có người bạn kinh doanh trang thiết bị thể thao, anh ta làm một đống đồ lưu niệm cho SR, tôi thấy anh thích thể thao, cho nên chuẩn bị cho anh một cái móc cài leo núi.
Số lượng đồ lưu niệm không nhiều lắm, móc cài leo núi này khoảng bốn năm trăm tệ, đối phương có lòng tới đón, Chung Bình không thể tay không, tặng móc cài cũng không quá keo kiệt.
Chung Bình nói: Trên đó còn có khắc chữ, rất có ý nghĩa, bình thường anh có thể dùng để làm móc siêu nước hoặc làm móc chìa khóa cũng được.
Cao Nam kinh ngạc, im lặng một lúc, anh ta nhận lấy móc cài.
Móc cài hình chữ D, trên có khắc một hàng chữ tiếng Anh sunriserescue làm riêng cho SR. Cao Nam mỉm cười: Cám ơn, rất thực dụng, tôi rất thích.
Giao thông trên đường không bị kẹt xe, trong xe thoải mái, Chung Bình ở trên máy bay nghỉ ngơi không tốt, trò chuyện với Cao Nam mấy câu, mệt nhoài, cả người bất tri bất giác nhắm mắt lại.
Bên trong xe lập tức trở nên yên lặng.
Cao Nam lái xe chầm chậm, nghiêng đầu nhìn bên cạnh. Ánh sáng mờ tối, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy đôi mắt đen của cô dưới hàng lông mi, hơi thở rất khẽ.
Cao Nam dời tầm mắt, qua một lát, giơ tay lên, điều chỉnh gương chiếu hậu.
Đi thẳng vào nội thành, Cao Nam đỗ xe bên vệ đường, tháo dây an toàn, thả lỏng dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Đêm dài yên tĩnh, trên đường có rất ít xe đi lại, ngón tay anh ta khẽ gõ trên đùi, tiết tấu rất chậm, giống như đang tự hỏi. Một lát sau, anh ta mở mắt ra, quay đầu xuống.
Người dường như đã chìm sâu vào giấc ngủ, đầu nghiêng hẳn sang bên, miệng khẽ nhếch lên, trên lông mi còn dính tóc mái, anh ta bất tri bất giác vươn tay ra, vừa định chạm vào.
A... Chung Bình nhíu mày, mệt mỏi trợn mắt, Tới nơi rồi?
Cao Nam để tay lên vô lăng, nói: Vẫn chưa, vừa vào nội thành.
Chung Bình nhìn ngoài cửa sổ: Sao lại dừng ở đây? Cô gãi đầu, do ngủ không đủ nên vẫn còn choáng váng, Suýt chút nữa ngủ quên mất, ngại quá.
Cao Nam: Mệt lắm à?
Hơi hơi... chợp mắt được chút đỡ hơn rồi, do chênh lệch giờ thôi.
Cao Nam mỉm cười, khởi động lại xe.
Bụng Chung Bình đột nhiên kêu lên.
Cao Nam đánh tay lái, nhìn cô: Đói à? Chưa ăn tối?
Trên máy bay đã ăn một chút rồi nhưng không đủ no.
Để tôi tìm nhà hàng.
Không cần đâu, tôi về nhà ăn là được.
Trong nhà cô còn đồ ăn chứ?
Hai mươi ngày không có người ở, trong nhà Chung Bình quả thực không còn tí đồ ăn nào.
Cao Nam nói: Ăn ở ngoài cho tiện, tôi cũng nhân tiện ăn khuya luôn.
Chung Bình: Được rồi, tôi mời anh.
Đêm hôm khuya khoắt, nhà hàng vẫn rất náo nhiệt, dừng xe ở cửa, hai người đi vào trong. Cao Nam hỏi cô muốn ăn gì, Chung Bình không kén ăn, nhưng thích nhất hải sản, gọi một đĩa tôm và trai xào tỏi, Cao Nam cũng gọi hai món ăn.
Đồ ăn lần lượt được mang lên, Chung Bình vùi đầu ăn, động tác nhanh nhẹn thuần thục, Cao Nam uống trà nhìn về phía cô, khóe miệng khẽ cong lên, gọi nhân viên phục vụ mang thêm một đĩa tôm.
Chung Bình ngẩng đầu, vừa bóc tôm vừa nói: Đủ rồi... tôi ăn nhanh quá...
Cao Nam: Không sao, cô ăn đi.
Chung Bình: Đồ ăn ở Mỹ không ngon, vẫn là đồ trong nước hợp khẩu vị hơn.
Ở Mỹ ăn cơm Tây à?
Không có.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, có weixin đến, Chung Bình cúi đầu trả lời.
Lục Thích hỏi cô: Về đến nhà chưa?
Chung Bình: Vẫn chưa, đang ăn khuya với Cao Nam. Chừng nào anh trở về?
Lục Thích: Ở nhà hàng nào vậy? Ăn gì thế?
Chung Bình gõ tên nhà hàng, lại chụp bức ảnh gửi cho anh, Lục Thích không nhắn lại.
Cao Nam hỏi: Đang trò chuyện với Lục Thích à?
Chung Bình: Vâng, khi nào anh ấy trở về thế?
Cao Nam: Nhanh nhất cũng phải chiều mai.
À... Chung Bình xốc lại tinh thần, Anh ăn nhiều một chút, đừng ngừng đũa.
Cao Nam: Có muốn nếm thử món chính ở đây không?
Có, xem có gì ăn không.
Lại gọi cơm rang xì dầu và Chao Mi Xian (*), hai người uống trà, nhanh chóng giải quyết hết hơn nửa, trò chuyện vui vẻ. Cao Nam kể về những chuyến ra nước ngoài của anh ta, người trước mặt đột nhiên đứng lên, ghế suýt đổ, cô vội vàng chạy ra cửa.
(*) Một món ăn của Vân Nam
Chung Bình... Cao Nam gọi cô, tầm mắt nhìn theo cô, đột nhiên dừng lại ở người đứng ở cửa.
Chung Bình nhào về phía trước, Lục Thích nhanh chóng ôm lấy người.
Sao anh lại tới đây?
Đi tàu cao tốc ba tiếng, em nói xem sao anh lại ở đây?
Hai người ôm chặt nhau một lát, Chung Bình chú ý xung quanh, đẩy người ra, Lục Thích ôm cô quay về chỗ ngồi, hỏi cô: Ăn no chưa?
No rồi.
Vậy về thôi.
Anh không ăn à?
Anh không đói.
Trở lại bàn, Lục Thích đập lưng Cao Nam: Tôi mặc kệ cậu, mai gặp lại ở công ty, tạm biệt.
Chung Bình cầm túi: Hôm nay cám ơn anh... để tôi đi thanh toán.
Cao Nam ngăn cô lại: Không cần đâu.
Lục Thích túm cô: Không cần phải khách sáo với cậu ta, đều là người nhà cả, đi thôi.
Chung Bình đành phải nói: Hôm nào mời anh ăn cơm vậy, aiz... Bị Lục Thích ôm đi, cô vội nói, Hành lý của em ở trong xe Cao Nam.
Lục Thích gọi: Cao Nam!
Cao Nam đi theo ra ngoài, lấy hành lý từ cốp xe, trong bóng đêm, xe dần đi xa.
Hành lý đổi chỗ, người cũng thay đổi xe, Cao Nam lấy móc cài từ trong túi ra, sờ vào nó, vuốt ve, trở lại nhà hàng.
Tới nơi Chung Bình ở, Lục Thích xách hết hành lý, tiện tay cởi áo khoác, ném lên người Chung Bình.
Không cần đâu chỉ có mấy bước thôi mà. Chung Bình bỏ xuống.
Lục Thích túm lấy áo khoác, bọc lấy người cô, Em xem mình ăn mặc gì đây, ra ngoài cũng không xem dự báo thời tiết.
Sao anh không gửi dự báo thời tiết cho em.
Được, bắt đầu từ mai lại gửi cho em.
Chung Bình mỉm cười, hai tay trống không đi lên lầu, Lục Thích xách hành lý đi theo phía sau.
Vào nhà, anh không hề khách sáo nằm thẳng xuống sô pha.
Nhân viên đi theo anh vẫn còn ở bên ngoài, cả đường anh phong trần mệt mỏi, không có thời gian để ý đến ngoại hình, tóc hiếm khi lộn xộn, thấy Chung Bình xoay người mở hành lý, anh gạt tóc mấy cái, đứng dậy đi dến phía sau cô, ôm lấy hai chân cô vác lên người.
A... Chung Bình suýt nữa đụng đầu vào đèn treo, quay đầu bám vào vai đối phương, không để mình ngã xuống.
Lục Thích đúng lúc chạm vào ngực cô, hôn thẳng một đường, đi đến bên sô pha, thả cô xuống, lập tức đè lên người cô.
Chung Bình cười ngăn anh: Để em xếp đồ đã, đừng làm loạn.
Ngày mai rồi xếp. Lục Thích hôn cô.
Chung Bình không nhiều lời nữa, cởi đồ cho anh, Lục Thích túm lấy áo khoác của cô, khóa kéo lập tức tuột ra.
Sô pha trong phòng khách nhỏ không nằm được hai người, sau khi biến thành đống hỗn độn, Lục Thích ôm người vào phòng ngủ, trải qua một đêm, ngay cả phòng ngủ cũng giống như bị gió lớn quét qua.
Buổi sáng Chung Bình tỉnh lại, nhìn thấy trên giường mặt đất lộn xộn, đau đầu vùi mặt vào trong chăn.
Lục Thích ở trong nhà tắm, tìm được đồ dùng vệ sinh, lấy bàn chải đánh răng và khăn mặt, chiếm một nửa không gian của cô.
Tắm rửa xong tinh thần phấn chấn đi ra, Lục Thích chụp mông cô qua lớp chăn: Đừng làm mình ngạt thở.
Chung Bình chui ra khỏi chăn, còn buồn ngủ, đầu tóc rối bù nhìn về phía đối phương, qua một lúc, cô gạt tóc, bò ra khỏi chăn, cầm lấy chiếc áo phông bên cạnh anh: Anh cũng tự giác thật đấy.
Tất nhiên.
Sao anh biết là của anh?
Mắt anh tốt! Lục Thích hôn cô, Tối qua em cong mông mở hành lý muốn lấy đồ, không phải là muốn lấy áo ra tặng cho anh sao?
Da mặt dày thật đấy.
Ngủ đủ rồi, Chung Bình rời giường sắp xếp đồ đạc, Lục Thích ăn xong cơm trưa phải đến công ty, hỏi Chung Bình buổi chiều có kế hoạch gì. Chung Bình suy nghĩ đáp: Đến đơn vị.
Anh đưa em đi.
Em tự lái xe được.
Lục Thích dán sát vào tai cô: Buổi tối anh đón em, cùng đi về.
Tối nay em ngủ ở nhà cha mẹ.
... Lục Thích nói, Vậy tối cùng ăn cơm.
Dọn dẹp một chút, Chung Bình ngồi xe Lục Thích đến đơn vị, lúc xuống xe trùng hợp nhìn thấy Tiểu La và Tôn Giai Hủ, Tôn Giai Hủ lớn tiếng chào người trong xe, Chung Bình buồn cười trừng cô ấy.
Lục Thích tùy tiện vẫy tay, dặn dò Chung Bình: Anh tới đón em, đừng có chạy đấy.
Biết rồi.
Xe rời đi, Tôn Giai Hủ ở phía sau nói: Đừng có lưu luyến không rời thế, hồn muốn lìa khỏi xác rồi.
Nói gì thế. Chung Bình hỏi, Tiểu La, sao cậu lại ở đây? Có phải bên chỗ chú Võ...
Người đàn ông Tiểu La mang đến lần trước đã sớm có kết quả, nhưng cuối cùng lại khiến người ta thất vọng, Chung Bình nghĩ lần này lại có tin tức.
Tiểu La vội hỏi: Không phải, lần này là chuyện khác, yên tâm, có gì tớ sẽ lập tức báo cho cậu. Cậu không phải mới từ Mỹ về sao? Sao hôm nay đã đi làm rồi?
Chung Bình: Tớ vừa về tối qua.
Tôn Giai Hủ trêu choc: Còn có sức hẹn hò với bạn trai, sao không đi làm được, nhìn khuôn mặt vênh thế kia kìa.
Tiểu La mỉm cười, nhìn về phía chiếc xe rời đi lại nhíu mày.
Chung Bình phất tay: Nhìn gì thế?
Tôn Giai Hủ nói: Nhất định là muốn nói trông ông chủ Lục rất quen.
Tiểu La: Tớ thật sự đã gặp anh ta ở đâu đó rồi.
Chung Bình cười: Vậy cậu cứ từ từ suy nghĩ rồi nói cho tớ biết.
Sau khi xong việc ở trung tâm, Tiểu La quay lại đơn vị của mình, trong lòng không ngừng nghĩ về Lục Thích, đồng nghiệp ném một tập hồ sơ cho cô, nói: Vừa nhận được tài liệu mới, lại là tìm kiếm con, lạc đường tám năm rồi, cô xem đi...
Tiểu La đột nhiên ngắt lời đối phương: Đợi lát nữa.
Cô ấy mở cơ sở dữ liệu máy tính ra, tìm kiếm hồ sơ năm xưa, không tìm được thứ phù hợp với trong trí nhớ, lại chạy đến phòng hồ sơ.
Trong phòng hồ sơ đặt bảy tám giá, trên đó chất một đống hồ sơ và tài liệu, Tiểu La chậm rãi tìm, rút từng năm một, không phải năm 2010, không phải 2005, không phải năm 2000...
Tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng tầm mắt cô ấy dừng trên hồ sơ năm 1991.
Cao Nam đứng sau đám người, không nhanh không chậm nhai kẹo cao su, nhìn người đi ra, đám học sinh ùa lên, anh ta trông thấy một bóng người nhỏ bé trong đám đông qua khe hở, anh ta tiến lên.
Chung Bình kéo va li, vừa né tránh người đi tới vừa tránh đám người xung quanh, nói chuyện với Từ Điển: Có ngôi sao à, sao nhiều người thế?
Từ Điển: Có ngôi sao á? Ngôi sao nào thế? Tôi đi qua xin chữ kí còn kịp không?
Chung Bình: ... Anh đi nhanh đi.
Đi tới đi lui, con đường phía trước bị một đám học sinh chặn mất, Chung Bình đang muốn xoay người đi, đột nhiên có người vỗ lên bả vai.
Chung Bình.
Quay đầu lại, Chung Bình cười nói: Cao Nam.
Tôi tới đón cô, đưa hành lý cho tôi. Cao Nam chìa tay ra lấy.
Không cần, tôi tự xách được. Cô lại nói với Từ Điển, Bạn tôi tới đón rồi, anh nói một tiếng với đội trưởng Hà nhé, tôi đi trước đây.
Chào hỏi Từ Điển, Chung Bình được Cao Nam đưa ra bên ngoài.
Nhiệt độ thời tiết đột nhiên giảm, Chung Bình chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng, gió đột nhiên thổi đến, cô dựng cổ áo lên, nói: Khuya như vậy còn làm phiền đến anh, ngại quá.
Không cần khách sáo với tôi, buổi tối tôi cũng không có việc gì làm mà. Cao Nam nói, Ngồi trên máy bay mười mấy tiếng, cô có mệt không?
Chung Bình thành thật đáp: Mệt chứ, cho nên may mà anh có thể tới đón tôi.
Cao Nam mỉm cười.
Ngồi trên xe, Chung Bình khẽ thở phào, báo địa chỉ cho anh ta, nghĩ gì đó, nói tiếp: Đúng rồi, Lục Học Nhi luôn hỏi tôi về đồ trang điểm và túi xách, mấy ngày nay tôi không thể rút được thời gian gặp mặt cô ấy, anh có tiện chuyển hộ cho cô ấy giúp tôi không?
Không thành vấn đề. Cao Nam nói.
Vậy để tôi xuống xe lấy cho anh, đồ ở trong va li của tôi. Chung Bình lại mở chiếc ba lô bên cạnh ra, vừa tìm vừa nói, Còn có thứ này nữa...
Tìm được rồi, Ở Mỹ có người bạn kinh doanh trang thiết bị thể thao, anh ta làm một đống đồ lưu niệm cho SR, tôi thấy anh thích thể thao, cho nên chuẩn bị cho anh một cái móc cài leo núi.
Số lượng đồ lưu niệm không nhiều lắm, móc cài leo núi này khoảng bốn năm trăm tệ, đối phương có lòng tới đón, Chung Bình không thể tay không, tặng móc cài cũng không quá keo kiệt.
Chung Bình nói: Trên đó còn có khắc chữ, rất có ý nghĩa, bình thường anh có thể dùng để làm móc siêu nước hoặc làm móc chìa khóa cũng được.
Cao Nam kinh ngạc, im lặng một lúc, anh ta nhận lấy móc cài.
Móc cài hình chữ D, trên có khắc một hàng chữ tiếng Anh sunriserescue làm riêng cho SR. Cao Nam mỉm cười: Cám ơn, rất thực dụng, tôi rất thích.
Giao thông trên đường không bị kẹt xe, trong xe thoải mái, Chung Bình ở trên máy bay nghỉ ngơi không tốt, trò chuyện với Cao Nam mấy câu, mệt nhoài, cả người bất tri bất giác nhắm mắt lại.
Bên trong xe lập tức trở nên yên lặng.
Cao Nam lái xe chầm chậm, nghiêng đầu nhìn bên cạnh. Ánh sáng mờ tối, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy đôi mắt đen của cô dưới hàng lông mi, hơi thở rất khẽ.
Cao Nam dời tầm mắt, qua một lát, giơ tay lên, điều chỉnh gương chiếu hậu.
Đi thẳng vào nội thành, Cao Nam đỗ xe bên vệ đường, tháo dây an toàn, thả lỏng dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Đêm dài yên tĩnh, trên đường có rất ít xe đi lại, ngón tay anh ta khẽ gõ trên đùi, tiết tấu rất chậm, giống như đang tự hỏi. Một lát sau, anh ta mở mắt ra, quay đầu xuống.
Người dường như đã chìm sâu vào giấc ngủ, đầu nghiêng hẳn sang bên, miệng khẽ nhếch lên, trên lông mi còn dính tóc mái, anh ta bất tri bất giác vươn tay ra, vừa định chạm vào.
A... Chung Bình nhíu mày, mệt mỏi trợn mắt, Tới nơi rồi?
Cao Nam để tay lên vô lăng, nói: Vẫn chưa, vừa vào nội thành.
Chung Bình nhìn ngoài cửa sổ: Sao lại dừng ở đây? Cô gãi đầu, do ngủ không đủ nên vẫn còn choáng váng, Suýt chút nữa ngủ quên mất, ngại quá.
Cao Nam: Mệt lắm à?
Hơi hơi... chợp mắt được chút đỡ hơn rồi, do chênh lệch giờ thôi.
Cao Nam mỉm cười, khởi động lại xe.
Bụng Chung Bình đột nhiên kêu lên.
Cao Nam đánh tay lái, nhìn cô: Đói à? Chưa ăn tối?
Trên máy bay đã ăn một chút rồi nhưng không đủ no.
Để tôi tìm nhà hàng.
Không cần đâu, tôi về nhà ăn là được.
Trong nhà cô còn đồ ăn chứ?
Hai mươi ngày không có người ở, trong nhà Chung Bình quả thực không còn tí đồ ăn nào.
Cao Nam nói: Ăn ở ngoài cho tiện, tôi cũng nhân tiện ăn khuya luôn.
Chung Bình: Được rồi, tôi mời anh.
Đêm hôm khuya khoắt, nhà hàng vẫn rất náo nhiệt, dừng xe ở cửa, hai người đi vào trong. Cao Nam hỏi cô muốn ăn gì, Chung Bình không kén ăn, nhưng thích nhất hải sản, gọi một đĩa tôm và trai xào tỏi, Cao Nam cũng gọi hai món ăn.
Đồ ăn lần lượt được mang lên, Chung Bình vùi đầu ăn, động tác nhanh nhẹn thuần thục, Cao Nam uống trà nhìn về phía cô, khóe miệng khẽ cong lên, gọi nhân viên phục vụ mang thêm một đĩa tôm.
Chung Bình ngẩng đầu, vừa bóc tôm vừa nói: Đủ rồi... tôi ăn nhanh quá...
Cao Nam: Không sao, cô ăn đi.
Chung Bình: Đồ ăn ở Mỹ không ngon, vẫn là đồ trong nước hợp khẩu vị hơn.
Ở Mỹ ăn cơm Tây à?
Không có.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, có weixin đến, Chung Bình cúi đầu trả lời.
Lục Thích hỏi cô: Về đến nhà chưa?
Chung Bình: Vẫn chưa, đang ăn khuya với Cao Nam. Chừng nào anh trở về?
Lục Thích: Ở nhà hàng nào vậy? Ăn gì thế?
Chung Bình gõ tên nhà hàng, lại chụp bức ảnh gửi cho anh, Lục Thích không nhắn lại.
Cao Nam hỏi: Đang trò chuyện với Lục Thích à?
Chung Bình: Vâng, khi nào anh ấy trở về thế?
Cao Nam: Nhanh nhất cũng phải chiều mai.
À... Chung Bình xốc lại tinh thần, Anh ăn nhiều một chút, đừng ngừng đũa.
Cao Nam: Có muốn nếm thử món chính ở đây không?
Có, xem có gì ăn không.
Lại gọi cơm rang xì dầu và Chao Mi Xian (*), hai người uống trà, nhanh chóng giải quyết hết hơn nửa, trò chuyện vui vẻ. Cao Nam kể về những chuyến ra nước ngoài của anh ta, người trước mặt đột nhiên đứng lên, ghế suýt đổ, cô vội vàng chạy ra cửa.
(*) Một món ăn của Vân Nam
Chung Bình... Cao Nam gọi cô, tầm mắt nhìn theo cô, đột nhiên dừng lại ở người đứng ở cửa.
Chung Bình nhào về phía trước, Lục Thích nhanh chóng ôm lấy người.
Sao anh lại tới đây?
Đi tàu cao tốc ba tiếng, em nói xem sao anh lại ở đây?
Hai người ôm chặt nhau một lát, Chung Bình chú ý xung quanh, đẩy người ra, Lục Thích ôm cô quay về chỗ ngồi, hỏi cô: Ăn no chưa?
No rồi.
Vậy về thôi.
Anh không ăn à?
Anh không đói.
Trở lại bàn, Lục Thích đập lưng Cao Nam: Tôi mặc kệ cậu, mai gặp lại ở công ty, tạm biệt.
Chung Bình cầm túi: Hôm nay cám ơn anh... để tôi đi thanh toán.
Cao Nam ngăn cô lại: Không cần đâu.
Lục Thích túm cô: Không cần phải khách sáo với cậu ta, đều là người nhà cả, đi thôi.
Chung Bình đành phải nói: Hôm nào mời anh ăn cơm vậy, aiz... Bị Lục Thích ôm đi, cô vội nói, Hành lý của em ở trong xe Cao Nam.
Lục Thích gọi: Cao Nam!
Cao Nam đi theo ra ngoài, lấy hành lý từ cốp xe, trong bóng đêm, xe dần đi xa.
Hành lý đổi chỗ, người cũng thay đổi xe, Cao Nam lấy móc cài từ trong túi ra, sờ vào nó, vuốt ve, trở lại nhà hàng.
Tới nơi Chung Bình ở, Lục Thích xách hết hành lý, tiện tay cởi áo khoác, ném lên người Chung Bình.
Không cần đâu chỉ có mấy bước thôi mà. Chung Bình bỏ xuống.
Lục Thích túm lấy áo khoác, bọc lấy người cô, Em xem mình ăn mặc gì đây, ra ngoài cũng không xem dự báo thời tiết.
Sao anh không gửi dự báo thời tiết cho em.
Được, bắt đầu từ mai lại gửi cho em.
Chung Bình mỉm cười, hai tay trống không đi lên lầu, Lục Thích xách hành lý đi theo phía sau.
Vào nhà, anh không hề khách sáo nằm thẳng xuống sô pha.
Nhân viên đi theo anh vẫn còn ở bên ngoài, cả đường anh phong trần mệt mỏi, không có thời gian để ý đến ngoại hình, tóc hiếm khi lộn xộn, thấy Chung Bình xoay người mở hành lý, anh gạt tóc mấy cái, đứng dậy đi dến phía sau cô, ôm lấy hai chân cô vác lên người.
A... Chung Bình suýt nữa đụng đầu vào đèn treo, quay đầu bám vào vai đối phương, không để mình ngã xuống.
Lục Thích đúng lúc chạm vào ngực cô, hôn thẳng một đường, đi đến bên sô pha, thả cô xuống, lập tức đè lên người cô.
Chung Bình cười ngăn anh: Để em xếp đồ đã, đừng làm loạn.
Ngày mai rồi xếp. Lục Thích hôn cô.
Chung Bình không nhiều lời nữa, cởi đồ cho anh, Lục Thích túm lấy áo khoác của cô, khóa kéo lập tức tuột ra.
Sô pha trong phòng khách nhỏ không nằm được hai người, sau khi biến thành đống hỗn độn, Lục Thích ôm người vào phòng ngủ, trải qua một đêm, ngay cả phòng ngủ cũng giống như bị gió lớn quét qua.
Buổi sáng Chung Bình tỉnh lại, nhìn thấy trên giường mặt đất lộn xộn, đau đầu vùi mặt vào trong chăn.
Lục Thích ở trong nhà tắm, tìm được đồ dùng vệ sinh, lấy bàn chải đánh răng và khăn mặt, chiếm một nửa không gian của cô.
Tắm rửa xong tinh thần phấn chấn đi ra, Lục Thích chụp mông cô qua lớp chăn: Đừng làm mình ngạt thở.
Chung Bình chui ra khỏi chăn, còn buồn ngủ, đầu tóc rối bù nhìn về phía đối phương, qua một lúc, cô gạt tóc, bò ra khỏi chăn, cầm lấy chiếc áo phông bên cạnh anh: Anh cũng tự giác thật đấy.
Tất nhiên.
Sao anh biết là của anh?
Mắt anh tốt! Lục Thích hôn cô, Tối qua em cong mông mở hành lý muốn lấy đồ, không phải là muốn lấy áo ra tặng cho anh sao?
Da mặt dày thật đấy.
Ngủ đủ rồi, Chung Bình rời giường sắp xếp đồ đạc, Lục Thích ăn xong cơm trưa phải đến công ty, hỏi Chung Bình buổi chiều có kế hoạch gì. Chung Bình suy nghĩ đáp: Đến đơn vị.
Anh đưa em đi.
Em tự lái xe được.
Lục Thích dán sát vào tai cô: Buổi tối anh đón em, cùng đi về.
Tối nay em ngủ ở nhà cha mẹ.
... Lục Thích nói, Vậy tối cùng ăn cơm.
Dọn dẹp một chút, Chung Bình ngồi xe Lục Thích đến đơn vị, lúc xuống xe trùng hợp nhìn thấy Tiểu La và Tôn Giai Hủ, Tôn Giai Hủ lớn tiếng chào người trong xe, Chung Bình buồn cười trừng cô ấy.
Lục Thích tùy tiện vẫy tay, dặn dò Chung Bình: Anh tới đón em, đừng có chạy đấy.
Biết rồi.
Xe rời đi, Tôn Giai Hủ ở phía sau nói: Đừng có lưu luyến không rời thế, hồn muốn lìa khỏi xác rồi.
Nói gì thế. Chung Bình hỏi, Tiểu La, sao cậu lại ở đây? Có phải bên chỗ chú Võ...
Người đàn ông Tiểu La mang đến lần trước đã sớm có kết quả, nhưng cuối cùng lại khiến người ta thất vọng, Chung Bình nghĩ lần này lại có tin tức.
Tiểu La vội hỏi: Không phải, lần này là chuyện khác, yên tâm, có gì tớ sẽ lập tức báo cho cậu. Cậu không phải mới từ Mỹ về sao? Sao hôm nay đã đi làm rồi?
Chung Bình: Tớ vừa về tối qua.
Tôn Giai Hủ trêu choc: Còn có sức hẹn hò với bạn trai, sao không đi làm được, nhìn khuôn mặt vênh thế kia kìa.
Tiểu La mỉm cười, nhìn về phía chiếc xe rời đi lại nhíu mày.
Chung Bình phất tay: Nhìn gì thế?
Tôn Giai Hủ nói: Nhất định là muốn nói trông ông chủ Lục rất quen.
Tiểu La: Tớ thật sự đã gặp anh ta ở đâu đó rồi.
Chung Bình cười: Vậy cậu cứ từ từ suy nghĩ rồi nói cho tớ biết.
Sau khi xong việc ở trung tâm, Tiểu La quay lại đơn vị của mình, trong lòng không ngừng nghĩ về Lục Thích, đồng nghiệp ném một tập hồ sơ cho cô, nói: Vừa nhận được tài liệu mới, lại là tìm kiếm con, lạc đường tám năm rồi, cô xem đi...
Tiểu La đột nhiên ngắt lời đối phương: Đợi lát nữa.
Cô ấy mở cơ sở dữ liệu máy tính ra, tìm kiếm hồ sơ năm xưa, không tìm được thứ phù hợp với trong trí nhớ, lại chạy đến phòng hồ sơ.
Trong phòng hồ sơ đặt bảy tám giá, trên đó chất một đống hồ sơ và tài liệu, Tiểu La chậm rãi tìm, rút từng năm một, không phải năm 2010, không phải 2005, không phải năm 2000...
Tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng tầm mắt cô ấy dừng trên hồ sơ năm 1991.
/71
|