Ngân Hồ chính là đạo tặc hái hoa ở Giang Nam. Bao nhiêu cô nương xinh đẹp nhà lành, được cha mẹ nâng niu, che chở trong lòng bàn tay, nuôi nấng lớn lên, hy vọng con gái của mình được gả vào chỗ tốt, giúp chồng dạy con, cả đời bình an suông sẻ vượt qua nhưng từng người một, ban đêm đang nằm mơ mộng đẹp đã bị Ngân Hồ bắt đi, mất tích ba ngày sau, lúc quan phủ tìm được các nàng thì từng cô nương giống như đã phát điên, sợ hãi kêu gào. Bởi vì trinh tiết đã bị hủy trên tay Ngân Hồ, có cô nương vì không chịu nổi đả kích mà tự sát, không chết, tinh thần cũng trở nên không bình thường, xem như cả đời bị hủy.
Ngân Hồ ỷ thế làm bậy, hễ là trong nhà ai có con gái mới lớn, nếu cha mẹ không có tiền đều không khỏi hết nghĩ biện pháp sai người đưa con gái đến chỗ bà con phương xa tạm lánh, nếu không chính là mau mau tìm cách gả chồng.
Những gia đình thế gia vọng tộc giàu có, người ta mời rất nhiều bảo tiêu ngày đêm bảo hộ con gái, nếu không phải là chuyện bất đắc dĩ, tuyệt không cho con gái ra khỏi cửa nhà, ngay cả Vương gia cũng vậy. Người này có cô con gái rất xinh đẹp, hơn nữa đặc biệt lựa chọn người hộ vệ, căn cứ nghiên cứu của sư gia, Ngân Hồ phần lớn chuyên tìm những gia đình giàu có, có đông người bảo vệ, điều này đại biểu Ngân Hồ thích làm những việc kích thích.
Vương Nhu Nhu mười sáu tuổi là hòn ngọc quý trên tay Vương viên ngoại, nghe nói nàng sinh ra đã là người xinh đẹp dịu dàng, Vương viên ngoại đối với nàng yêu thương có thừa, bảo vệ quá mức.
Vì tránh cho Ngân Hồ tìm tới con gái mình, Vương viên ngoại nuôi riêng rất nhiều hộ vệ, ngày đêm bảo vệ nữ nhi, hơn nữa không cho phép nam nhân nào tới gần con gái, ngay cả người làm nam trong nhà muốn thấy mặt tiểu thư một lần, đều khó như lên trời.
Vương Nhu Nhu ở trong khuê phòng, gần như không ra bước chân ra khỏi nhà, mỗi ngày đều thuê thùa trong khuê phòng, nếu không phải thêu thùa may vá, chính là đánh đàn, viết chữ. Nha hoàn ra vào tất cả đều trải qua lựa chọn cẩn thận, tì nữ đều luyện qua võ công.
Ban đêm, phủ đệ Vương viên ngoại, trong phòng đèn đuốc xuyên qua tấm màn vải, có thể nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng yểu điệu thướt tha.
"Hoàn nhi, Ngọc Bình, các ngươi đi nghỉ ngơi thôi".
Kèm theo tiếng nói êm dịu, dễ nghe, bên trong bức màn vải một bóng dáng mảnh khảnh, nha hoàn hầu hạ, mái tóc dài buông nhẹ, cởi chiếc áo khoác trên người xuống, dáng điệu uyển chuyển như ẩn như hiện.
"Vâng, tiểu thư".
Nha hoàn Ngọc Bình cúi chào, thối lui ra khỏi khuê phòng, đóng cửa lại, chỉ còn Hoàn Nhi ở lại, đỡ tiểu thư trên giường, đắp chăn, tắt đèn đuốc, liền rời khỏi phòng, ngủ ở bên ngoài phòng khách.
Đêm nay đến phiên nàng canh cửa cho tiểu thư. Đêm Yên tĩnh, đã qua canh ba, người trên giường bỗng chốc mở mắt ra, lặng lẽ xuống giường, cặp mắt xinh đẹp kia trong bóng tối lần tìm cảnh giới.
Nàng lặng lẽ vươn tay, từ trên chiếc gối lấy ra một thanh đoản kiếm, chân trần dẫm trên mặt đất, đi tới phòng khách. Đứng sau bức bình phong, nàng cẩn thận liếc mắt nhìn, Hoàn nhi vẫn gục xuống bàn im lặng ngủ.
Hoàn nhi là một người cảnh giác, nếu có chút gì không đúng sẽ không gục xuống bàn ngủ đến bây giờ, chẳng lẽ là nàng quá đa nghi? nhưng nàng nhạy cảm tự nói với mình, dường như có người xông vào phòng.
Nàng đi qua, muốn gọi Hoàn nhi tỉnh lại, nhưng nàng mới tiến lên một bước, lập tức cảm thấy sau lưng có người, nàng phản ứng ngay lập tức, đưa đoản kiếm ra sau tấn công.
Cổ tay của nàng bị một bàn tay mạnh mẽ nắm giữ, đồng thời người cũng bị hơi thở cường hãn bao phủ, một cánh tay mạnh mẽ đem nàng ôm vào ngực, trước khi nàng mở miệng thì miệng đã bị phủ kín.
Là hắn!
Nàng cảm thấy kinh hãi không thôi, chỉ cần bị người này hôn qua một lần, nàng liền nhớ kỹ nụ hôn thô bạo này, đoạt lấy môi, còn có hơi thở quen thuộc. Bởi vì quá mức kinh ngạc cho nên nàng do dự một chút, liền để cho đối phương có cơ hội đem nàng quay lại trên giường trong phòng.
Nụ hôn mạnh mẽ nóng rực, tham lam mút lấy đôi môi nàng, bừa bãi đòi hỏi, ngọn lửa thiêu đốt, buông thả nhiệt tình, cuồng dã, hôn đến mức làm cho nàng cơ hồ chống đỡ không được, thật vất vả mới từ trong kịch liệt tìm ra một chút hơi thở cho mình.
"Ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Mộ Dung Tử trừng mắt nhìn vào đôi mắt sáng ngời, nóng rực của hắn, tiếng nói rất nhỏ, nàng không dám tin nàng vừa mới tưởng nam nhân này là Ngân Hồ, lại là Trộm Sói.
"Ngươi tại sao ở trong này? Vương Nhu Nhu cô nương". Tiếng của Trộm Sói chỉ đủ cho hai người bọn họ nghe, thổi nhẹ vào da thịt mịn màng, trơn mềm của nàng.
Nghe ra, giọng nói của hắn vô cùng mất hứng.
"Ta không thể nói".
"Tốt, vậy không cần nói." Môi lại lần nữa hôn xuống, hắn vốn không nghĩ sẽ nói nhiều, vẫn còn muốn mút cái miệng nhỏ nhắn này cho đỡ thèm, thật thỏa mãn hắn nhiều ngày nay đè nén dục vọng, cùng với kích động đến mức muốn chửi người khác, nữ nhân chết tiệt này lại đảm đương làm mồi nhữ kẻ khác.
Nàng cố gắng tách môi hai người ra, thấp giọng cảnh cáo. "Ngươi không thể ở trong này".
"Ta có thể."
Nàng tức giận cảnh cáo. "Ta có nhiệm vụ trong người, ngươi ở trong này sẽ làm hỏng chuyện của ta".
"Ngươi có nghĩ đến, ta sẽ chịu đựng được nữ nhân của ta để cho đạo tặc hái hoa kia chạm vào người?" Lời này thực làm cho nàng lại lần nữa kinh ngạc, trừng mắt nhìn Trộm Sói. Hắn biết?
Hắn biết nàng giả thành Vương Nhu Nhu, thiên kim của Vương viên ngoại ở đây ôm cây đợi thỏ nhiều ngày, mục đích là vì dẫn dụ hái hoa tặc?
Đây là nguyên nhân hắn xuất hiện ở nơi này? Vì sao?
Giọng nói của hắn giống như là người chồng đang ghen dữ dội, chạy tới hỏi tội không trung thành của nàng.
Nam nhân này rõ ràng không thích nàng, thậm chí làm nhục nàng, khi nàng nhận định nam nhân này đã chán ghét nàng thì hắn lại bá đạo xuất hiện, hôn nàng môi, đối với nàng tuyên cáo, không cho phép nam nhân khác chạm vào người nàng.
Trái tim tĩnh lặng của nàng một lần nữa bị tảng đá to đập trúng, lại nổi sóng, thật lâu không thể bình phục, nhưng nàng từ chối bị quấy nhiễu.
"Ta không phải là nữ nhân của ngươi".
Trong mắt hắn bắn ra hai ngọn lửa, cơn tức trong lòng dâng lên, bất kể đôi môi này trốn tránh như thế nào, hắn cũng có biện pháp tìm được chính xác, hung hăng chiếm lấy, trực tiếp thô bạo hôn vào, nói cho nàng biết, nàng là nữ nhân của hắn!
Ngọn lửa trượt vào miệng nàng, tức giận nhào nặn, hung hăng dây dưa cái lưỡi thơm tho của nàng, giống như muốn đem cả nàng cắn nuốt. Nàng không thể không kinh hãi, hắn muốn nàng? Ở trong này?
"Ta không ngại có người đến xem, nếu ngươi muốn đánh thức mọi người". Nàng tức giận trừng hắn, không thể tin được người này lại không chút xấu hổ, nói ra lời này nhưng tận đáy lòng nàng lại thật sự tin hắn, tin tưởng nam nhân này tuyệt đối nói được, làm được. Nếu thật sự làm kinh động những người bên ngoài, hắn tuyệt đối sẽ ở trước mặt mọi người tiếp tục làm chuyện hắn thích, bởi vì hắn không phải chưa làm qua, ở quán rượu kia một lần, hắn liền chứng minh rồi.
Môi mỏng nở nụ cười, tiếp tục hạ mõm sói xuống da thịt mềm mại của nàng, hắn biết nữ nhân quật cường này lấy lạnh lùng thay thế giãy giụa.
Muốn dùng lạnh lùng trêu tức lửa dục của hắn? Không, đừng nghĩ!
Hơi thở cường hãn, hắn đem nàng vây lại, không cho phép nàng xem thường, nàng càng trốn tránh, càng lạnh lùng, hắn lại càng muốn đốt lên nhiệt tình của nàng.
Bàn tay to lớn, mạnh mẽ, lưỡi liếm hôn vào môi làm da thịt nàng một hồi tê dại như nhũn ra, toàn thân run rẩy, như muốn đem cả người nàng nuốt vào vực sâu không đáy. Nàng cắn chặt môi, không dám bậc ra một tiếng rên. Nam nhân này lại đang tra tấn nàng, vốn tưởng rằng hắn giống như lúc trước, không buông tha bất kỳ cơ hội nào làm nhục nàng, nhưng nàng sai lầm rồi.
Có lẽ nụ hôn của hắn thực bừa bãi càn rỡ nhưng động tác của hắn tuyệt không thô lỗ, mang theo khiêu khích, ôn nhu ve vuốt mặt nàng, vai nàng,. . . . . . thân mình của nàng.
Vì sao nàng có một loại ảo giác là hắn yêu thương nàng? Vốn tưởng rằng hắn sắp có ác ý đoạt lấy nàng, sẽ làm nàng không chịu nổi nhưng lúc này sự mạnh mẽ không giống trước kia, dường như. . . . . . hòa hợp giữa dịu dàng và sủng ái. . . . . .
Ai dám chạm vào nàng, hắn sẽ là người đầu tiên làm thịt kẻ đó, hắn nói như vậy với nàng, đây là ghen sao? Vì sao nghe vào trong tai nàng làm nàng vui mừng chứ? Trái tim lạnh giá của nàng đang chống lại, từng chút một như bị ánh mặt trời làm tan chảy giá rét, nhiệt tình của hắn như giọt nước ăn mòn chẳng biết lúc nào.
Môi của hắn trên da thịt nóng bỏng, làm đầu óc nàng bắt đầu choáng váng, khi bàn tay hắn từ từ đi xuống, xoa nắn giữa hai chân mảnh khảnh, bàn tay thô ráp mang theo vô cùng ôn nhu, làm nàng không tự chủ được thở dốc, còn nảy thân lên, chỉ vì muốn nghênh hợp với hắn.
Nàng muốn kháng cự thì chợt kinh hãi khi thấy cõi lòng mình đang bị chìm đắm, trầm luân, ngón tay của hắn đang tra tấn nàng, nhưng cũng làm cho nàng vui thích …. Vui thích? Không, cái này chính là quỷ kế của hắn, nàng không muốn làm tiếp, không muốn. . . .
Trong bóng đêm, nàng nhìn thấy trên môi hắn nở nụ cười, không có tà khí, không có ngạo nghễ mà là nhu tình làm nàng không dám tin, dường như lâm vào trong mộng. Là hắn say rượu hay là nàng say rượu? Nàng không phân biệt rõ, chỉ biết là một khắc kia, khi hắn tiến vào, trong cơ thể nàng dâng lên niềm vui thích mãnh liệt dường như một cơn gió lốc cuốn nàng đi theo.
Ngân Hồ ỷ thế làm bậy, hễ là trong nhà ai có con gái mới lớn, nếu cha mẹ không có tiền đều không khỏi hết nghĩ biện pháp sai người đưa con gái đến chỗ bà con phương xa tạm lánh, nếu không chính là mau mau tìm cách gả chồng.
Những gia đình thế gia vọng tộc giàu có, người ta mời rất nhiều bảo tiêu ngày đêm bảo hộ con gái, nếu không phải là chuyện bất đắc dĩ, tuyệt không cho con gái ra khỏi cửa nhà, ngay cả Vương gia cũng vậy. Người này có cô con gái rất xinh đẹp, hơn nữa đặc biệt lựa chọn người hộ vệ, căn cứ nghiên cứu của sư gia, Ngân Hồ phần lớn chuyên tìm những gia đình giàu có, có đông người bảo vệ, điều này đại biểu Ngân Hồ thích làm những việc kích thích.
Vương Nhu Nhu mười sáu tuổi là hòn ngọc quý trên tay Vương viên ngoại, nghe nói nàng sinh ra đã là người xinh đẹp dịu dàng, Vương viên ngoại đối với nàng yêu thương có thừa, bảo vệ quá mức.
Vì tránh cho Ngân Hồ tìm tới con gái mình, Vương viên ngoại nuôi riêng rất nhiều hộ vệ, ngày đêm bảo vệ nữ nhi, hơn nữa không cho phép nam nhân nào tới gần con gái, ngay cả người làm nam trong nhà muốn thấy mặt tiểu thư một lần, đều khó như lên trời.
Vương Nhu Nhu ở trong khuê phòng, gần như không ra bước chân ra khỏi nhà, mỗi ngày đều thuê thùa trong khuê phòng, nếu không phải thêu thùa may vá, chính là đánh đàn, viết chữ. Nha hoàn ra vào tất cả đều trải qua lựa chọn cẩn thận, tì nữ đều luyện qua võ công.
Ban đêm, phủ đệ Vương viên ngoại, trong phòng đèn đuốc xuyên qua tấm màn vải, có thể nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng yểu điệu thướt tha.
"Hoàn nhi, Ngọc Bình, các ngươi đi nghỉ ngơi thôi".
Kèm theo tiếng nói êm dịu, dễ nghe, bên trong bức màn vải một bóng dáng mảnh khảnh, nha hoàn hầu hạ, mái tóc dài buông nhẹ, cởi chiếc áo khoác trên người xuống, dáng điệu uyển chuyển như ẩn như hiện.
"Vâng, tiểu thư".
Nha hoàn Ngọc Bình cúi chào, thối lui ra khỏi khuê phòng, đóng cửa lại, chỉ còn Hoàn Nhi ở lại, đỡ tiểu thư trên giường, đắp chăn, tắt đèn đuốc, liền rời khỏi phòng, ngủ ở bên ngoài phòng khách.
Đêm nay đến phiên nàng canh cửa cho tiểu thư. Đêm Yên tĩnh, đã qua canh ba, người trên giường bỗng chốc mở mắt ra, lặng lẽ xuống giường, cặp mắt xinh đẹp kia trong bóng tối lần tìm cảnh giới.
Nàng lặng lẽ vươn tay, từ trên chiếc gối lấy ra một thanh đoản kiếm, chân trần dẫm trên mặt đất, đi tới phòng khách. Đứng sau bức bình phong, nàng cẩn thận liếc mắt nhìn, Hoàn nhi vẫn gục xuống bàn im lặng ngủ.
Hoàn nhi là một người cảnh giác, nếu có chút gì không đúng sẽ không gục xuống bàn ngủ đến bây giờ, chẳng lẽ là nàng quá đa nghi? nhưng nàng nhạy cảm tự nói với mình, dường như có người xông vào phòng.
Nàng đi qua, muốn gọi Hoàn nhi tỉnh lại, nhưng nàng mới tiến lên một bước, lập tức cảm thấy sau lưng có người, nàng phản ứng ngay lập tức, đưa đoản kiếm ra sau tấn công.
Cổ tay của nàng bị một bàn tay mạnh mẽ nắm giữ, đồng thời người cũng bị hơi thở cường hãn bao phủ, một cánh tay mạnh mẽ đem nàng ôm vào ngực, trước khi nàng mở miệng thì miệng đã bị phủ kín.
Là hắn!
Nàng cảm thấy kinh hãi không thôi, chỉ cần bị người này hôn qua một lần, nàng liền nhớ kỹ nụ hôn thô bạo này, đoạt lấy môi, còn có hơi thở quen thuộc. Bởi vì quá mức kinh ngạc cho nên nàng do dự một chút, liền để cho đối phương có cơ hội đem nàng quay lại trên giường trong phòng.
Nụ hôn mạnh mẽ nóng rực, tham lam mút lấy đôi môi nàng, bừa bãi đòi hỏi, ngọn lửa thiêu đốt, buông thả nhiệt tình, cuồng dã, hôn đến mức làm cho nàng cơ hồ chống đỡ không được, thật vất vả mới từ trong kịch liệt tìm ra một chút hơi thở cho mình.
"Ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Mộ Dung Tử trừng mắt nhìn vào đôi mắt sáng ngời, nóng rực của hắn, tiếng nói rất nhỏ, nàng không dám tin nàng vừa mới tưởng nam nhân này là Ngân Hồ, lại là Trộm Sói.
"Ngươi tại sao ở trong này? Vương Nhu Nhu cô nương". Tiếng của Trộm Sói chỉ đủ cho hai người bọn họ nghe, thổi nhẹ vào da thịt mịn màng, trơn mềm của nàng.
Nghe ra, giọng nói của hắn vô cùng mất hứng.
"Ta không thể nói".
"Tốt, vậy không cần nói." Môi lại lần nữa hôn xuống, hắn vốn không nghĩ sẽ nói nhiều, vẫn còn muốn mút cái miệng nhỏ nhắn này cho đỡ thèm, thật thỏa mãn hắn nhiều ngày nay đè nén dục vọng, cùng với kích động đến mức muốn chửi người khác, nữ nhân chết tiệt này lại đảm đương làm mồi nhữ kẻ khác.
Nàng cố gắng tách môi hai người ra, thấp giọng cảnh cáo. "Ngươi không thể ở trong này".
"Ta có thể."
Nàng tức giận cảnh cáo. "Ta có nhiệm vụ trong người, ngươi ở trong này sẽ làm hỏng chuyện của ta".
"Ngươi có nghĩ đến, ta sẽ chịu đựng được nữ nhân của ta để cho đạo tặc hái hoa kia chạm vào người?" Lời này thực làm cho nàng lại lần nữa kinh ngạc, trừng mắt nhìn Trộm Sói. Hắn biết?
Hắn biết nàng giả thành Vương Nhu Nhu, thiên kim của Vương viên ngoại ở đây ôm cây đợi thỏ nhiều ngày, mục đích là vì dẫn dụ hái hoa tặc?
Đây là nguyên nhân hắn xuất hiện ở nơi này? Vì sao?
Giọng nói của hắn giống như là người chồng đang ghen dữ dội, chạy tới hỏi tội không trung thành của nàng.
Nam nhân này rõ ràng không thích nàng, thậm chí làm nhục nàng, khi nàng nhận định nam nhân này đã chán ghét nàng thì hắn lại bá đạo xuất hiện, hôn nàng môi, đối với nàng tuyên cáo, không cho phép nam nhân khác chạm vào người nàng.
Trái tim tĩnh lặng của nàng một lần nữa bị tảng đá to đập trúng, lại nổi sóng, thật lâu không thể bình phục, nhưng nàng từ chối bị quấy nhiễu.
"Ta không phải là nữ nhân của ngươi".
Trong mắt hắn bắn ra hai ngọn lửa, cơn tức trong lòng dâng lên, bất kể đôi môi này trốn tránh như thế nào, hắn cũng có biện pháp tìm được chính xác, hung hăng chiếm lấy, trực tiếp thô bạo hôn vào, nói cho nàng biết, nàng là nữ nhân của hắn!
Ngọn lửa trượt vào miệng nàng, tức giận nhào nặn, hung hăng dây dưa cái lưỡi thơm tho của nàng, giống như muốn đem cả nàng cắn nuốt. Nàng không thể không kinh hãi, hắn muốn nàng? Ở trong này?
"Ta không ngại có người đến xem, nếu ngươi muốn đánh thức mọi người". Nàng tức giận trừng hắn, không thể tin được người này lại không chút xấu hổ, nói ra lời này nhưng tận đáy lòng nàng lại thật sự tin hắn, tin tưởng nam nhân này tuyệt đối nói được, làm được. Nếu thật sự làm kinh động những người bên ngoài, hắn tuyệt đối sẽ ở trước mặt mọi người tiếp tục làm chuyện hắn thích, bởi vì hắn không phải chưa làm qua, ở quán rượu kia một lần, hắn liền chứng minh rồi.
Môi mỏng nở nụ cười, tiếp tục hạ mõm sói xuống da thịt mềm mại của nàng, hắn biết nữ nhân quật cường này lấy lạnh lùng thay thế giãy giụa.
Muốn dùng lạnh lùng trêu tức lửa dục của hắn? Không, đừng nghĩ!
Hơi thở cường hãn, hắn đem nàng vây lại, không cho phép nàng xem thường, nàng càng trốn tránh, càng lạnh lùng, hắn lại càng muốn đốt lên nhiệt tình của nàng.
Bàn tay to lớn, mạnh mẽ, lưỡi liếm hôn vào môi làm da thịt nàng một hồi tê dại như nhũn ra, toàn thân run rẩy, như muốn đem cả người nàng nuốt vào vực sâu không đáy. Nàng cắn chặt môi, không dám bậc ra một tiếng rên. Nam nhân này lại đang tra tấn nàng, vốn tưởng rằng hắn giống như lúc trước, không buông tha bất kỳ cơ hội nào làm nhục nàng, nhưng nàng sai lầm rồi.
Có lẽ nụ hôn của hắn thực bừa bãi càn rỡ nhưng động tác của hắn tuyệt không thô lỗ, mang theo khiêu khích, ôn nhu ve vuốt mặt nàng, vai nàng,. . . . . . thân mình của nàng.
Vì sao nàng có một loại ảo giác là hắn yêu thương nàng? Vốn tưởng rằng hắn sắp có ác ý đoạt lấy nàng, sẽ làm nàng không chịu nổi nhưng lúc này sự mạnh mẽ không giống trước kia, dường như. . . . . . hòa hợp giữa dịu dàng và sủng ái. . . . . .
Ai dám chạm vào nàng, hắn sẽ là người đầu tiên làm thịt kẻ đó, hắn nói như vậy với nàng, đây là ghen sao? Vì sao nghe vào trong tai nàng làm nàng vui mừng chứ? Trái tim lạnh giá của nàng đang chống lại, từng chút một như bị ánh mặt trời làm tan chảy giá rét, nhiệt tình của hắn như giọt nước ăn mòn chẳng biết lúc nào.
Môi của hắn trên da thịt nóng bỏng, làm đầu óc nàng bắt đầu choáng váng, khi bàn tay hắn từ từ đi xuống, xoa nắn giữa hai chân mảnh khảnh, bàn tay thô ráp mang theo vô cùng ôn nhu, làm nàng không tự chủ được thở dốc, còn nảy thân lên, chỉ vì muốn nghênh hợp với hắn.
Nàng muốn kháng cự thì chợt kinh hãi khi thấy cõi lòng mình đang bị chìm đắm, trầm luân, ngón tay của hắn đang tra tấn nàng, nhưng cũng làm cho nàng vui thích …. Vui thích? Không, cái này chính là quỷ kế của hắn, nàng không muốn làm tiếp, không muốn. . . .
Trong bóng đêm, nàng nhìn thấy trên môi hắn nở nụ cười, không có tà khí, không có ngạo nghễ mà là nhu tình làm nàng không dám tin, dường như lâm vào trong mộng. Là hắn say rượu hay là nàng say rượu? Nàng không phân biệt rõ, chỉ biết là một khắc kia, khi hắn tiến vào, trong cơ thể nàng dâng lên niềm vui thích mãnh liệt dường như một cơn gió lốc cuốn nàng đi theo.
/30
|