Hoàn Nhan Nghê Quang chau mày lại, tâm tư hỗn loạn, không chú ý tới một đôi mắt đen sáng rực ẩn trong chỗ tối.
Đột nhiên, chỉ thấy bóng trắng chợt lóe, đứng ở trước mắt nàng, rõ ràng chính là Nhất Trận Phong, khí thế cợt nhã trong mắt hắn đã tiêu tan, thay vào đó là nồng đậm quan tâm.
Hắn dịu dàng hỏi: Tại sao nàng thở dài?
Thật ra thì hắn vốn không có rời đi, chỉ là muốn tìm cơ hội tốt dẫn mọi người rời đi cùng nàng một chỗ, không ngờ tới lại thấy được vẻ mặt bi thương của nàng, tim của hắn, trong nháy mắt hoảng loạng, cũng không kềm nén được nữa mà hiện thân, chỉ vì muốn an ủi nàng.
Hoàn Nhan Nghê Quang trầm mặc không nói, cũng không có kinh hãi khi hắn đột nhiên xuất hiện, bởi vì nàng dường như có dự cảm nào đó, biết hắn sẽ không dễ dàng rời khỏi nàng.
Nàng yên lặng nhìn sâu vào đôi mắt đen sáng rực của hắn, ngay lúc Nhất Trận Phong cho là sẽ không nhận được câu trả lời thì nàng nhẹ nhàng mở miệng, Bởi vì ngươi.
Ta? Là ta khiến cho nàng cảm thấy khổ sở sao? Hắn khẽ cau mày, không biết nên vì nàng lần này thẳng thắn mà cảm thấy vui vẻ hay là xấu hổ.
Đúng, bởi vì sự xuất hiện của ngươi, khiến cuộc sống của ta vốn yên tĩnh mà xuất hiện không ít trắc trở, ta không thích như vậy, cho nên rất khổ sở. Trong mắt của nàng ẩn chứa oán hận, không bao giờ khôi phục lại trong sáng như thường ngày nữa, một luống oán hận mà bộc lộ mấy ngày gần đây.
Nàng cũng không hiểu tại sao lại nói với hắn những điều này, cho tới bây giờ cũng chưa từng nói thật cảm thụ trong lòng với bất kỳ người nào, cho dù là hoàng huynh Vân Lân thân cận với nàng nhất cũng như vậy… Mà hắn, là ngoại lệ duy nhất.
Nàng không muốn tự mình gánh chịu tất cả phiền muộn nữa, cũng không hiểu mình tại sao lại sinh lòng xúc động khó hiểu, vì vậy nam tử cợt nhã trước mắt đây gần như có thể nói là hoàn toàn xa lạ, là đối tượng được bộc lộ.
Có phải… ở đáy lòng nàng đã xem hắn thành người có thể tin cậy hay không?
Vẻ mặt Nhất Trận Phong cô đơn, buồn bã buông tiếng thở dài, Nàng cứ như vậy chán ghét ta?
Hắn cũng không muốn như vậy, ngay từ đầu trêu chọc nàng tuyệt đối không phải xuất phát từ ác ý, mà là một loại hiếu kỳ không cách nào đè nén. Hắn muốn biết, dưới vẻ ngoài lãnh nhược băng sương của nàng, cất giấu một tính tình như thế nào. Nhưng cũng không biết, nàng đúng là chán ghét hắn như vậy, điều này không khỏi khiến đau đớn trong lòng hắn tăng lên… Cho đến lúc chính miệng nàng nói ra bất mãn đối với hắn, hắn mới hiểu rõ để ý đối với nàng, đã sớm vượt xa tưởng tượng của bản thân.
Đối với nàng không chỉ là tò mò, mà là một loại tình cảm sâu hơn, phức tạp hơn, cũng càng thêm mãnh liệt…
Tâm niệm Hoàn Nhan Nghê Quang vừa chuyển, đột nhiên nhớ tới hắn đến Hổ cung, vốn không phải tới gặp nàng, mà là vì nữ nhân khác.
Trong nháy mắt đôi mắt đẹp trở nên âm u, lóe lên tia sáng tàn khốc.
Nàng cố ý nói: Đúng, ta không chỉ chán ghét ngươi, ta hận ngươi!
Nhất Trận Phong nghe vậy chấn động, hai nắm đấm siết chặt, ánh mắt chuyển thành ảm đạm.
Thì ra lời nói cũng có thể đả thương người như thế, lần đầu tiên trong đời, hắn hiểu được thế nào là đau đớn tan nát cõi lòng.
Ngươi…. Hoàn Nhan Nghê Quang thấy vẻ mặt hắn đại biến, giống như cực kỳ khổ sở, trong lòng mặc dù cảm thấy thoải mái, nhưng cũng có chút lo lắng.
Nàng rõ ràng nên vui mừng khi hắn bị mình gây thương tích, lại không nhịn được vì làm thương tổn hắn mà cảm thấy áy náy.
Nhưng, nàng thật sự có thể tổn thương được hắn sao?
Hắn không phải đối với bất cứ chuyện gì cũng một dạng thái độ vô nghĩa không chút để ý sao?
Nếu nàng thật đả thương hắn, có phải đại biểu hắn thật sự để ý nàng hay không?
Nhất Trận Phong hít một hơi thật sâu, cố gắng nhịn xuống đau đớn kịch liệt trong lòng, chậm rãi lên tiếng hỏi Tại sao nàng hận ta?
Ít nhất cũng phải biết nguyên nhân, hắn thấu hận tình thế ám muội không minh bạch này.
Đôi mắt đen của Nhất Trận Phong chân thành mà dịu dàng, mặc dù có chút bi thương nhưng cũng không có nửa phần tức giận, nhìn đôi mắt dường như có thể nhìn thấu lòng người kia, Hoàn Nhan Nghê Quang dời đi ánh mắt, không dám nhìn thẳng hắn.
Tại sao hắn lại nhìn nàng như vậy?
Đôi mắt kia cố chấp, kiên định, thấy thế lòng dạ nàng rối bời, không biết nên thế nào cho phải.
Rõ ràng người không đúng là hắn, tại sao nàng lại cảm thấy nàng mới vừa rồi lấy lời nói tổn thương hành động ngây thơ buồn cười của hắn, cũng vì vậy mà cảm thấy tự trách?
Nàng né tránh khiến Nhất Trận Phong cảm thấy nghi ngờ và nóng nảy, hắn vội vã hỏi: Nàng là không dám nói, không muốn nói, hay là nói không nên lời? Tại sao không nhìn thẳng vào ta?
Hoàn Nhan Nghê Quang hung ác nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng nói: Đều không phải, chỉ là không muốn nói, không nhìn thẳng vào ngươi, là bởi vì không muốn gặp lại ngươi.
Hắn cau mày nổi giận nói: Ta không tin!
Ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, không có quan hệ gì tới ta. Hắn đột nhiên tức giận khiến Hoàn Nhan Nghê Quang khó hiểu nhưng cũng không vui, vẻ mặt lạnh hơn.
Sao không có quan hệ gì với nàng, ta... Hắn cứng lại, không biết nên nói như thế nào nữa.
Nàng liếc nhìn, cố làm ra vẻ không quan tâm hỏi: Ngươi làm sao vậy?
Không có gì. Nhất Trận Phong thu hồi tinh thần, đè xuống cảm giác hỗn loạn trong lòng.
Sắc trời dần sáng, ngươi đi đi, ta vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại ngươi. Dứt lời, lòng của nàng vừa đắng vừa chát.
Thật ra thì nàng vốn không muốn cùng hắn chia lìa, nhưng lại không muốn gặp lại hắn mà tăng thêm nỗi khổ nhớ nhung, mâu thuẫn xung đột trong lòng, hoàn toàn không biết nên giải quyết như thế nào.
Yêu hắn thì như thế nào? Tim của hắn cũng không ở trên người nàng.
Huống chi, nàng cũng không giống như mẫu thân truy tìm một loại yêu vĩnh viễn không có khả năng, cho nên, liền lựa chọn hoàn toàn buông tha, không có bắt đầu, cũng sẽ không có kết thúc.
Nhất Trận Phong sững sờ, không hiểu nhíu mày. Nàng không phải bắt ta?
Nàng lạnh nhạt mở miệng: Ta bắt không được ngươi.
Trong mắt hắn lộ ra một chút suy nghĩ sâu xa, trầm ngâm nói: Nói buông tha nhẹ như vậy, hình như không giống nàng.
Ta không thích uổng công vô ích. Nàng cúi đầu rũ mắt, sợ do dự trong mắt bị hắn nhìn thấy.
Nhất Trận Phong khẽ mỉm cười, lời nói chứa đầy hàm ý ám hiệu: Nàng cho là thật sự bắt không được ta sao? Ta lại cho rằng nàng đã bắt được rồi.
Ngươi? Hoàn Nhan Nghê Quang ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt đen dịu dàng kia, tình ý nồng đậm trong đó khiến khuôn mặt nàng cứng nhắc, tâm hồn thiếu nữ cũng theo đó rung động không ngừng.
Hắn dịu dàng nói: Nàng vẫn chưa rõ sao? Mặc kệ, hôm nay bất luận thế nào cũng phải làm cho nàng hiểu rõ tâm ý của mình.
Ta không hiểu ngươi đang nói gì! Lòng nàng hoảng hốt, không dám suy nghĩ nhiều, trực giác muốn chạy trốn khỏi đôi mắt dường như sẽ hút đi tâm hồn lý trí của nàng.
Thấy nàng xoay người muốn đi, dưới tình thế cấp bách, cũng không kịp phòng cái gì nam nữ, hắn vội vã kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của nàng.
Đừng đi.
Ngươi buông tay! Độ ấm nóng từ trên tay hắn truyền đến, Hoàn Nhan Nghê Quang vừa sợ vừa xấu hổ, vừa tức vừa giận, càng không ngừng muốn hất tay của hắn ra. Mau buông ta ra, nếu không ta gọi người!
Nàng sẽ không, nếu thật muốn bắt ta, nàng sẽ không đuổi bọn thị vệ ra. Đôi mắt đen mang theo chắc chắn, Nhất Trận Phong nghịch ngợm cười một tiếng.
Nàng ngẩn ra, vì hắn giở trò vô lại với mình mà cảm thấy ngu muội giận không kiềm được, lại không biết nên làm thế nào cho đúng, chỉ có thể hung hăng tức giận trợn trừng mắt nhìn hắn.
Nhất Trận Phong lại khẽ thở dài, cười khổ buông tay nàng ra.
Ta không phải cố ý mạo phạm, chỉ là nhất thời tình thế cấp bách, xin nàng đừng tức giận nữa.
Xấu hổ, nàng thốt ra với tâm ý trái ngược lòng mình.
Ta cần gì giận ngươi, ngươi và ta một chút quan hệ cũng không có, ngươi tốt nhất đi mau, phải đi thật xa, vĩnh viễn cũng đừng để ta thấy được ngươi.
Hắn quả quyết cự tuyệt. Không thể nào.
Tại sao? Ta không bắt ngươi không phải rất tốt sao? Ngươi vừa có thể tiêu diêu tự tại lại tiếp tục vui vẻ qua ngày, ta cũng có thể trở lại cuộc sống yên ổn như ngày xưa.
Nếu như ta nói… ta không thể rời bỏ nàng thì sao? Hắn không chớp mắt mà nhìn thẳng nàng, giọng điệu tuy là thắc mắc, ánh mắt lại hết sức nghiêm túc.
Nàng ngẩn ra, vì vẻ mặt và giọng nói chân thành của hắn mà cảm thấy hơi dao động, tâm niệm vừa chuyển, không khỏi hoài nghi đây là quỷ kế khác của hắn.
Lại muốn gạt ta nữa! Ta không muốn nghe những lời nói dối này của ngươi, lần trước bị ngươi lừa còn chưa đủ sao? Ngươi vẫn cứ lấy việc trêu đùa ta làm vui mừng!
Ta không lừa nàng, lại càng không có ý định trêu chọc nàng, mà là...
Hắn vội vàng muốn giải thích, nhưng nàng cũng không cho bất cứ cơ hội nào.
Câm miệng! Ta không muốn nghe, càng không cần lời giải thích của ngươi, những thứ lời ngon tiếng ngọt kia đi mà nói cho nữ tử khác nghe đi!
Nàng tuyệt đối không tin tưởng hắn nữa, hắn chỉ muốn cố ý chọc ghẹo, không thể để cho hắn được như ý, lòng của nàng quá yếu ớt, cũng sẽ không chịu nổi đả kích nữa.
Nhất Trận Phong sững sờ, Nữ tử khác?
Đừng có mà giả ngu với ta, chính là Tả Hồng Anh mà ngươi dẫn vào Hổ cung, tình cảm giữa nàng và ngươi nhất định không nhỏ, nếu không cần gì cùng ngươi mạo hiểm mà đến. Nghĩ tới hắn và Tả Hồng Anh cười nói, lòng của nàng liền đau đớn muốn vỡ ra.
Lúc này Nhất Trận Phong mới hiểu rõ sự tức giận của nàng vì sao mà tới, hắn quỷ quyệt cười một tiếng.
Nàng đang ghen sao?
Gương mặt Hoàn Nhan Nghê Quang ửng hồng, lớn tiếng trách mắng: Ngươi nói chuyện hoang đường gì vậy! Người nào đang ghen?!
Hắn nhìn nàng cười không ngừng, từ từ hỏi: Nếu không tại sao nàng tức giận?
Ta... Nàng đỏ mặt nói không nên lời, chỉ cảm thấy vừa thẹn vừa cáu, trong đầu hỗn loạn một mảnh.
Nhất Trận Phong dịu dàng nói: Nghê Quang công chúa, nàng nghe ta giải thích, ta và nàng chỉ là bằng hữu, lần này nàng đến đây là vì tìm người yêu của nàng, ta cũng chỉ đứng ở lập trường bằng hữu, giúp nàng một tay mà thôi.
Giọng nói của hắn ôn nhu khẽ gọi khiến sắc mặt nàng càng đỏ, nửa tin nửa ngờ hỏi: Thật?
Thật. Hắn cười gật đầu, vì có thể cởi bỏ hiểu lầm mà vui mừng không thôi.
Lúc này Hoàn Nhan Nghê Quang mới chuyển giận thành vui, hai người lại đang muốn nói cái gì đó, từ nơi xa lại đột nhiên truyền đến tiếng người rất nhỏ, dường như có người đi tới nơi này.
Ngươi đi mau, đừng để bị người bắt được. Nàng vội vàng thúc giục, hiểu lầm vừa rồi đã sớm bị ném bỏ, trong lòng suy nghĩ chỉ không muốn thấy hắn lại bị người đuổi bắt.
Hắn cười nhìn nàng, vẻ mặt vô cùng vui sướng hài lòng. Nàng không giận ta nữa hả?
Đi mau, nếu không ta thật sự tức giận. Mặt nàng đỏ như lửa mà mơ hồ, không muốn trả lời trực tiếp.
Nghe thấy nàng nói như vậy, Nhất Trận Phong cười đến vui mừng khôn xiết. Được, ta đi, lần sau ta nhất định sẽ tới Di Thiên lâu tìm nàng, nhớ phải chờ ta.
Hoàn Nhan Nghê Quang lại càng đỏ hơn, nàng cắn môi nhỏ giọng nói: Ngươi... đừng để ta lại chờ thêm mấy tháng...
Ta hiểu. Hắn gật đầu một cái, thân hình chợt lóe, lần nữa biến mất ở trước mặt nàng.
Nhìn phương hướng hắn rời đi, khuôn mặt nàng tràn đầy nhu tình chân thành, nhẹ nhàng cười.
~~~~~~~~~~~~~~~Phân cách tuyến~~~~~~~~~~~~~~~
Nhất Trận Phong cười hì hì trở lại Duyệt Lai lâu, mới đi tới trước phòng Tả Hồng Anh, cửa phòng bất chợt bị mở ra, Tố Lăng vội vã từ bên trong đi ra, vừa thấy hắn, lập tức không kịp chờ đợi hỏi: Hồng muội đâu? Sao nàng không trở về cùng ngươi?
Hắn ngẩn ra, Quận chúa còn chưa trở lại sao? Hắn vừa hỏi vừa đi vào phòng dò xét.
Đúng vậy, ta vẫn ở trong phòng chờ đến bây giờ, nhưng vẫn không thấy nàng trở lại. Làm sao bây giờ? Cũng đừng xảy ra chuyện gì mới tốt. Đôi mi thanh tú của Tố Lăng nhíu lại, đôi mắt trong veo nổi lên nồng đậm lo lắng, đi theo sau hắn vào trong phòng.
Nhất Trận Phong vội vàng an ủi nàng, Không đâu, lúc ta và nàng từ tẩm cung thái tử đi ra gặp được Hoàn Nhan Liệt, giữa hai người bọn họ hình như có chuyện quan trọng muốn nói, ta nghĩ Hoàn Nhan Liệt sẽ không làm hại nàng, nhiều nhất cũng chỉ trò chuyện với nàng về chuyện Hoàn Nhan Phong Kỳ thôi.
Trên miệng hắn nói được chắc chắn, nhưng cũng không khỏi có chút lo lắng, là hắn không tốt, hắn vốn phải đi theo Tả Hồng Anh bảo vệ nàng, nhưng vì chuyện Nghê Quang... hắn lại quên những việc này, hi vọng Tả Hồng Anh thật sự bình an, nếu không sao hắn có thể an lòng?
Tố Lăng lại hỏi: Hoàn Nhan Phong Kỳ là Phong Minh sao?
Hắn lắc đầu một cái, trong mắt tràn đầy khó hiểu. Việc này ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ là nhìn quận chúa nói chuyện với hắn, hai người cũng không giống như người yêu cửu biệt trọng phùng.
Nàng khẽ thở dài, Thật sao? Xem ra sự việc thật không dễ giải quyết.
Đừng lo lắng, quận chúa không có việc gì, ngươi quen biết với nàng lâu như vậy, nàng dũng cảm, kiên cường, ngươi hiểu rõ hơn so với ta không phải sao? Nhất Trận Phong ôn hòa an ủi.
Được hắn khuyên giải an ủi, Tố Lăng mới thoáng an tâm, Cám ơn ngươi đã giúp chúng ta nhiều chuyện như vậy.
Đừng khách khí như vậy, chúng ta là bằng hữu, giúp lẫn nhau cũng là phải. Hắn gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng.
Đột nhiên, chỉ thấy bóng trắng chợt lóe, đứng ở trước mắt nàng, rõ ràng chính là Nhất Trận Phong, khí thế cợt nhã trong mắt hắn đã tiêu tan, thay vào đó là nồng đậm quan tâm.
Hắn dịu dàng hỏi: Tại sao nàng thở dài?
Thật ra thì hắn vốn không có rời đi, chỉ là muốn tìm cơ hội tốt dẫn mọi người rời đi cùng nàng một chỗ, không ngờ tới lại thấy được vẻ mặt bi thương của nàng, tim của hắn, trong nháy mắt hoảng loạng, cũng không kềm nén được nữa mà hiện thân, chỉ vì muốn an ủi nàng.
Hoàn Nhan Nghê Quang trầm mặc không nói, cũng không có kinh hãi khi hắn đột nhiên xuất hiện, bởi vì nàng dường như có dự cảm nào đó, biết hắn sẽ không dễ dàng rời khỏi nàng.
Nàng yên lặng nhìn sâu vào đôi mắt đen sáng rực của hắn, ngay lúc Nhất Trận Phong cho là sẽ không nhận được câu trả lời thì nàng nhẹ nhàng mở miệng, Bởi vì ngươi.
Ta? Là ta khiến cho nàng cảm thấy khổ sở sao? Hắn khẽ cau mày, không biết nên vì nàng lần này thẳng thắn mà cảm thấy vui vẻ hay là xấu hổ.
Đúng, bởi vì sự xuất hiện của ngươi, khiến cuộc sống của ta vốn yên tĩnh mà xuất hiện không ít trắc trở, ta không thích như vậy, cho nên rất khổ sở. Trong mắt của nàng ẩn chứa oán hận, không bao giờ khôi phục lại trong sáng như thường ngày nữa, một luống oán hận mà bộc lộ mấy ngày gần đây.
Nàng cũng không hiểu tại sao lại nói với hắn những điều này, cho tới bây giờ cũng chưa từng nói thật cảm thụ trong lòng với bất kỳ người nào, cho dù là hoàng huynh Vân Lân thân cận với nàng nhất cũng như vậy… Mà hắn, là ngoại lệ duy nhất.
Nàng không muốn tự mình gánh chịu tất cả phiền muộn nữa, cũng không hiểu mình tại sao lại sinh lòng xúc động khó hiểu, vì vậy nam tử cợt nhã trước mắt đây gần như có thể nói là hoàn toàn xa lạ, là đối tượng được bộc lộ.
Có phải… ở đáy lòng nàng đã xem hắn thành người có thể tin cậy hay không?
Vẻ mặt Nhất Trận Phong cô đơn, buồn bã buông tiếng thở dài, Nàng cứ như vậy chán ghét ta?
Hắn cũng không muốn như vậy, ngay từ đầu trêu chọc nàng tuyệt đối không phải xuất phát từ ác ý, mà là một loại hiếu kỳ không cách nào đè nén. Hắn muốn biết, dưới vẻ ngoài lãnh nhược băng sương của nàng, cất giấu một tính tình như thế nào. Nhưng cũng không biết, nàng đúng là chán ghét hắn như vậy, điều này không khỏi khiến đau đớn trong lòng hắn tăng lên… Cho đến lúc chính miệng nàng nói ra bất mãn đối với hắn, hắn mới hiểu rõ để ý đối với nàng, đã sớm vượt xa tưởng tượng của bản thân.
Đối với nàng không chỉ là tò mò, mà là một loại tình cảm sâu hơn, phức tạp hơn, cũng càng thêm mãnh liệt…
Tâm niệm Hoàn Nhan Nghê Quang vừa chuyển, đột nhiên nhớ tới hắn đến Hổ cung, vốn không phải tới gặp nàng, mà là vì nữ nhân khác.
Trong nháy mắt đôi mắt đẹp trở nên âm u, lóe lên tia sáng tàn khốc.
Nàng cố ý nói: Đúng, ta không chỉ chán ghét ngươi, ta hận ngươi!
Nhất Trận Phong nghe vậy chấn động, hai nắm đấm siết chặt, ánh mắt chuyển thành ảm đạm.
Thì ra lời nói cũng có thể đả thương người như thế, lần đầu tiên trong đời, hắn hiểu được thế nào là đau đớn tan nát cõi lòng.
Ngươi…. Hoàn Nhan Nghê Quang thấy vẻ mặt hắn đại biến, giống như cực kỳ khổ sở, trong lòng mặc dù cảm thấy thoải mái, nhưng cũng có chút lo lắng.
Nàng rõ ràng nên vui mừng khi hắn bị mình gây thương tích, lại không nhịn được vì làm thương tổn hắn mà cảm thấy áy náy.
Nhưng, nàng thật sự có thể tổn thương được hắn sao?
Hắn không phải đối với bất cứ chuyện gì cũng một dạng thái độ vô nghĩa không chút để ý sao?
Nếu nàng thật đả thương hắn, có phải đại biểu hắn thật sự để ý nàng hay không?
Nhất Trận Phong hít một hơi thật sâu, cố gắng nhịn xuống đau đớn kịch liệt trong lòng, chậm rãi lên tiếng hỏi Tại sao nàng hận ta?
Ít nhất cũng phải biết nguyên nhân, hắn thấu hận tình thế ám muội không minh bạch này.
Đôi mắt đen của Nhất Trận Phong chân thành mà dịu dàng, mặc dù có chút bi thương nhưng cũng không có nửa phần tức giận, nhìn đôi mắt dường như có thể nhìn thấu lòng người kia, Hoàn Nhan Nghê Quang dời đi ánh mắt, không dám nhìn thẳng hắn.
Tại sao hắn lại nhìn nàng như vậy?
Đôi mắt kia cố chấp, kiên định, thấy thế lòng dạ nàng rối bời, không biết nên thế nào cho phải.
Rõ ràng người không đúng là hắn, tại sao nàng lại cảm thấy nàng mới vừa rồi lấy lời nói tổn thương hành động ngây thơ buồn cười của hắn, cũng vì vậy mà cảm thấy tự trách?
Nàng né tránh khiến Nhất Trận Phong cảm thấy nghi ngờ và nóng nảy, hắn vội vã hỏi: Nàng là không dám nói, không muốn nói, hay là nói không nên lời? Tại sao không nhìn thẳng vào ta?
Hoàn Nhan Nghê Quang hung ác nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng nói: Đều không phải, chỉ là không muốn nói, không nhìn thẳng vào ngươi, là bởi vì không muốn gặp lại ngươi.
Hắn cau mày nổi giận nói: Ta không tin!
Ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, không có quan hệ gì tới ta. Hắn đột nhiên tức giận khiến Hoàn Nhan Nghê Quang khó hiểu nhưng cũng không vui, vẻ mặt lạnh hơn.
Sao không có quan hệ gì với nàng, ta... Hắn cứng lại, không biết nên nói như thế nào nữa.
Nàng liếc nhìn, cố làm ra vẻ không quan tâm hỏi: Ngươi làm sao vậy?
Không có gì. Nhất Trận Phong thu hồi tinh thần, đè xuống cảm giác hỗn loạn trong lòng.
Sắc trời dần sáng, ngươi đi đi, ta vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại ngươi. Dứt lời, lòng của nàng vừa đắng vừa chát.
Thật ra thì nàng vốn không muốn cùng hắn chia lìa, nhưng lại không muốn gặp lại hắn mà tăng thêm nỗi khổ nhớ nhung, mâu thuẫn xung đột trong lòng, hoàn toàn không biết nên giải quyết như thế nào.
Yêu hắn thì như thế nào? Tim của hắn cũng không ở trên người nàng.
Huống chi, nàng cũng không giống như mẫu thân truy tìm một loại yêu vĩnh viễn không có khả năng, cho nên, liền lựa chọn hoàn toàn buông tha, không có bắt đầu, cũng sẽ không có kết thúc.
Nhất Trận Phong sững sờ, không hiểu nhíu mày. Nàng không phải bắt ta?
Nàng lạnh nhạt mở miệng: Ta bắt không được ngươi.
Trong mắt hắn lộ ra một chút suy nghĩ sâu xa, trầm ngâm nói: Nói buông tha nhẹ như vậy, hình như không giống nàng.
Ta không thích uổng công vô ích. Nàng cúi đầu rũ mắt, sợ do dự trong mắt bị hắn nhìn thấy.
Nhất Trận Phong khẽ mỉm cười, lời nói chứa đầy hàm ý ám hiệu: Nàng cho là thật sự bắt không được ta sao? Ta lại cho rằng nàng đã bắt được rồi.
Ngươi? Hoàn Nhan Nghê Quang ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt đen dịu dàng kia, tình ý nồng đậm trong đó khiến khuôn mặt nàng cứng nhắc, tâm hồn thiếu nữ cũng theo đó rung động không ngừng.
Hắn dịu dàng nói: Nàng vẫn chưa rõ sao? Mặc kệ, hôm nay bất luận thế nào cũng phải làm cho nàng hiểu rõ tâm ý của mình.
Ta không hiểu ngươi đang nói gì! Lòng nàng hoảng hốt, không dám suy nghĩ nhiều, trực giác muốn chạy trốn khỏi đôi mắt dường như sẽ hút đi tâm hồn lý trí của nàng.
Thấy nàng xoay người muốn đi, dưới tình thế cấp bách, cũng không kịp phòng cái gì nam nữ, hắn vội vã kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của nàng.
Đừng đi.
Ngươi buông tay! Độ ấm nóng từ trên tay hắn truyền đến, Hoàn Nhan Nghê Quang vừa sợ vừa xấu hổ, vừa tức vừa giận, càng không ngừng muốn hất tay của hắn ra. Mau buông ta ra, nếu không ta gọi người!
Nàng sẽ không, nếu thật muốn bắt ta, nàng sẽ không đuổi bọn thị vệ ra. Đôi mắt đen mang theo chắc chắn, Nhất Trận Phong nghịch ngợm cười một tiếng.
Nàng ngẩn ra, vì hắn giở trò vô lại với mình mà cảm thấy ngu muội giận không kiềm được, lại không biết nên làm thế nào cho đúng, chỉ có thể hung hăng tức giận trợn trừng mắt nhìn hắn.
Nhất Trận Phong lại khẽ thở dài, cười khổ buông tay nàng ra.
Ta không phải cố ý mạo phạm, chỉ là nhất thời tình thế cấp bách, xin nàng đừng tức giận nữa.
Xấu hổ, nàng thốt ra với tâm ý trái ngược lòng mình.
Ta cần gì giận ngươi, ngươi và ta một chút quan hệ cũng không có, ngươi tốt nhất đi mau, phải đi thật xa, vĩnh viễn cũng đừng để ta thấy được ngươi.
Hắn quả quyết cự tuyệt. Không thể nào.
Tại sao? Ta không bắt ngươi không phải rất tốt sao? Ngươi vừa có thể tiêu diêu tự tại lại tiếp tục vui vẻ qua ngày, ta cũng có thể trở lại cuộc sống yên ổn như ngày xưa.
Nếu như ta nói… ta không thể rời bỏ nàng thì sao? Hắn không chớp mắt mà nhìn thẳng nàng, giọng điệu tuy là thắc mắc, ánh mắt lại hết sức nghiêm túc.
Nàng ngẩn ra, vì vẻ mặt và giọng nói chân thành của hắn mà cảm thấy hơi dao động, tâm niệm vừa chuyển, không khỏi hoài nghi đây là quỷ kế khác của hắn.
Lại muốn gạt ta nữa! Ta không muốn nghe những lời nói dối này của ngươi, lần trước bị ngươi lừa còn chưa đủ sao? Ngươi vẫn cứ lấy việc trêu đùa ta làm vui mừng!
Ta không lừa nàng, lại càng không có ý định trêu chọc nàng, mà là...
Hắn vội vàng muốn giải thích, nhưng nàng cũng không cho bất cứ cơ hội nào.
Câm miệng! Ta không muốn nghe, càng không cần lời giải thích của ngươi, những thứ lời ngon tiếng ngọt kia đi mà nói cho nữ tử khác nghe đi!
Nàng tuyệt đối không tin tưởng hắn nữa, hắn chỉ muốn cố ý chọc ghẹo, không thể để cho hắn được như ý, lòng của nàng quá yếu ớt, cũng sẽ không chịu nổi đả kích nữa.
Nhất Trận Phong sững sờ, Nữ tử khác?
Đừng có mà giả ngu với ta, chính là Tả Hồng Anh mà ngươi dẫn vào Hổ cung, tình cảm giữa nàng và ngươi nhất định không nhỏ, nếu không cần gì cùng ngươi mạo hiểm mà đến. Nghĩ tới hắn và Tả Hồng Anh cười nói, lòng của nàng liền đau đớn muốn vỡ ra.
Lúc này Nhất Trận Phong mới hiểu rõ sự tức giận của nàng vì sao mà tới, hắn quỷ quyệt cười một tiếng.
Nàng đang ghen sao?
Gương mặt Hoàn Nhan Nghê Quang ửng hồng, lớn tiếng trách mắng: Ngươi nói chuyện hoang đường gì vậy! Người nào đang ghen?!
Hắn nhìn nàng cười không ngừng, từ từ hỏi: Nếu không tại sao nàng tức giận?
Ta... Nàng đỏ mặt nói không nên lời, chỉ cảm thấy vừa thẹn vừa cáu, trong đầu hỗn loạn một mảnh.
Nhất Trận Phong dịu dàng nói: Nghê Quang công chúa, nàng nghe ta giải thích, ta và nàng chỉ là bằng hữu, lần này nàng đến đây là vì tìm người yêu của nàng, ta cũng chỉ đứng ở lập trường bằng hữu, giúp nàng một tay mà thôi.
Giọng nói của hắn ôn nhu khẽ gọi khiến sắc mặt nàng càng đỏ, nửa tin nửa ngờ hỏi: Thật?
Thật. Hắn cười gật đầu, vì có thể cởi bỏ hiểu lầm mà vui mừng không thôi.
Lúc này Hoàn Nhan Nghê Quang mới chuyển giận thành vui, hai người lại đang muốn nói cái gì đó, từ nơi xa lại đột nhiên truyền đến tiếng người rất nhỏ, dường như có người đi tới nơi này.
Ngươi đi mau, đừng để bị người bắt được. Nàng vội vàng thúc giục, hiểu lầm vừa rồi đã sớm bị ném bỏ, trong lòng suy nghĩ chỉ không muốn thấy hắn lại bị người đuổi bắt.
Hắn cười nhìn nàng, vẻ mặt vô cùng vui sướng hài lòng. Nàng không giận ta nữa hả?
Đi mau, nếu không ta thật sự tức giận. Mặt nàng đỏ như lửa mà mơ hồ, không muốn trả lời trực tiếp.
Nghe thấy nàng nói như vậy, Nhất Trận Phong cười đến vui mừng khôn xiết. Được, ta đi, lần sau ta nhất định sẽ tới Di Thiên lâu tìm nàng, nhớ phải chờ ta.
Hoàn Nhan Nghê Quang lại càng đỏ hơn, nàng cắn môi nhỏ giọng nói: Ngươi... đừng để ta lại chờ thêm mấy tháng...
Ta hiểu. Hắn gật đầu một cái, thân hình chợt lóe, lần nữa biến mất ở trước mặt nàng.
Nhìn phương hướng hắn rời đi, khuôn mặt nàng tràn đầy nhu tình chân thành, nhẹ nhàng cười.
~~~~~~~~~~~~~~~Phân cách tuyến~~~~~~~~~~~~~~~
Nhất Trận Phong cười hì hì trở lại Duyệt Lai lâu, mới đi tới trước phòng Tả Hồng Anh, cửa phòng bất chợt bị mở ra, Tố Lăng vội vã từ bên trong đi ra, vừa thấy hắn, lập tức không kịp chờ đợi hỏi: Hồng muội đâu? Sao nàng không trở về cùng ngươi?
Hắn ngẩn ra, Quận chúa còn chưa trở lại sao? Hắn vừa hỏi vừa đi vào phòng dò xét.
Đúng vậy, ta vẫn ở trong phòng chờ đến bây giờ, nhưng vẫn không thấy nàng trở lại. Làm sao bây giờ? Cũng đừng xảy ra chuyện gì mới tốt. Đôi mi thanh tú của Tố Lăng nhíu lại, đôi mắt trong veo nổi lên nồng đậm lo lắng, đi theo sau hắn vào trong phòng.
Nhất Trận Phong vội vàng an ủi nàng, Không đâu, lúc ta và nàng từ tẩm cung thái tử đi ra gặp được Hoàn Nhan Liệt, giữa hai người bọn họ hình như có chuyện quan trọng muốn nói, ta nghĩ Hoàn Nhan Liệt sẽ không làm hại nàng, nhiều nhất cũng chỉ trò chuyện với nàng về chuyện Hoàn Nhan Phong Kỳ thôi.
Trên miệng hắn nói được chắc chắn, nhưng cũng không khỏi có chút lo lắng, là hắn không tốt, hắn vốn phải đi theo Tả Hồng Anh bảo vệ nàng, nhưng vì chuyện Nghê Quang... hắn lại quên những việc này, hi vọng Tả Hồng Anh thật sự bình an, nếu không sao hắn có thể an lòng?
Tố Lăng lại hỏi: Hoàn Nhan Phong Kỳ là Phong Minh sao?
Hắn lắc đầu một cái, trong mắt tràn đầy khó hiểu. Việc này ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ là nhìn quận chúa nói chuyện với hắn, hai người cũng không giống như người yêu cửu biệt trọng phùng.
Nàng khẽ thở dài, Thật sao? Xem ra sự việc thật không dễ giải quyết.
Đừng lo lắng, quận chúa không có việc gì, ngươi quen biết với nàng lâu như vậy, nàng dũng cảm, kiên cường, ngươi hiểu rõ hơn so với ta không phải sao? Nhất Trận Phong ôn hòa an ủi.
Được hắn khuyên giải an ủi, Tố Lăng mới thoáng an tâm, Cám ơn ngươi đã giúp chúng ta nhiều chuyện như vậy.
Đừng khách khí như vậy, chúng ta là bằng hữu, giúp lẫn nhau cũng là phải. Hắn gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng.
/24
|