Sau nửa canh giờ, bốn người ngồi yên ở trong nhà, Lăng Tiêu kể toàn bộ sự tình chân tướng——
Hóa ra năm đó nàng còn trẻ bước chân vào giang hồ lúc vô tình gặp gỡ Hắc Nghiêm, hai người vừa thấy đã yêu, sau lại bởi vì tính tình không hợp mà tranh cãi ầm ĩ một trận, vì vậy nàng bị tức giận trốn đi, ẩn cư rừng núi.
Nhưng lúc đó, trong bụng nàng đã sớm mang thai, sau khi sinh hạ Hắc Ảnh, bởi vì không muốn hồi tưởng lại những gì đã trải qua khi chung sống với Hắc Nghiêm, mới quyết định đưa ra chủ ý giữ mối quan hệ sư đồ với Hắc Ảnh.
Trước kia dùng mọi cách để trêu cợt Hắc Ảnh, cũng là bởi vì nhìn thấy Hắc Ảnh sẽ khiến nàng nhớ tới Hắc Nghiêm, cho nên mới không nhịn được trút hết tức giận vào trên người hắn.
Trước đó vài ngày, rốt cuộc Hắc Nghiêm tìm tới cửa, hai người lúc này mới hòa thuận trở lại, gương vỡ lại lành.
Hắc Ảnh thật vất vả mới từ trong đả kích hồi phục lại từ từ, sắc mặt vẫn không được tốt như cũ, ánh mắt còn có chút đờ đẫn. Sư....nương, vậy sau này người có dự định muốn cùng sống với....cha sao? Hắn hỏi.
Tiếng gọi cha nương này khiến hắn có chút không thuận miệng, cũng khó trách, trải qua hai mươi năm không cha không nương, bây giờ muốn thích ứng, thật sự không phải chuyện dễ dàng.
Lăng Tiêu tựa vào vai Hắc Nghiêm, cười tít mắt trả lời, Phải, hắn rốt cuộc nguyện ý bỏ thân phận minh chủ võ lâm, chúng ta cùng nhau thoái ẩn giang hồ, sau này chúng ta sẽ ẩn cư ở trong Đào Hoa Am này, không hề hỏi tới chuyện trong chốn giang hồ nữa.
Hắc Nghiêm nhìn Hắc Ảnh, trầm ngâm nói ——
Ảnh nhi, bởi vì ta thoái ẩn giang hồ, minh chủ võ lâm cần chọn ra người khác, không lâu sau đó sẽ do các đại môn phái hợp lực tổ chức đại hội võ lâm, dùng võ đấu để chọn ra minh chủ võ lâm tiếp theo, không biết con có nguyện ý tranh đoạt chức vị minh chủ võ lâm này không?
Không, con và Nghê Quang chỉ muốn bước chân vào giang hồ, còn việc đảm đương trách nhiệm thống lĩnh võ lâm nặng nề thì con làm không nổi. Hắn vội vã cự tuyệt.
Hắc Nghiêm ngẩn ra, cười buông tiếng thở dài, Con tuy là con trai ta, nhưng không như ta năm đó một lòng chỉ có quyền thế, ngược lại thì giống như Tiêu nhi, yêu thích cuộc sống tiêu diêu tự tại vui vẻ.
Hắc Ảnh nhìn Hoàn Nhan Nghê Quang ngồi bên cạnh mình, cười đến hài lòng.
Chỉ cần có thể sống với Nghê Quang, cuộc đời này cũng đủ rồi. Cha, nương, xin các người đồng ý hôn sự của con và Nghê Quang.
Hắc Nghiêm phóng khoáng cười to, Dĩ nhiên đồng ý, ta đã trải qua hai mươi năm lẻ loi hiu quạnh, trong lúc bất chợt chẳng những tìm được thê tử, ngay cả con trai cũng có, nếu là cộng thêm một con dâu chẳng phải càng tốt sao, Tiêu nhi, nàng nói sao đây?
Lăng Tiêu thâm tình chân thành nhìn hắn, cười nói: Chàng nói tốt là tốt rồi, ta không có ý kiến.
Nhìn sắc mặt bà nhu thuận đến cực điểm, Hắc Ảnh không nhịn được tê dại da đầu, sống lưng lạnh cả người.
Đây là nữ nhân đáng sợ chuyên lấy việc hành hạ hắn làm thú vui sao?
Thật giống như hai người khác hẳn, xem ra, sức mạnh của tình yêu quả nhiên vĩ đại.
Nhìn hai người nồng tình mật ý, hắn lắc đầu bật cười, lặng lẽ lôi kéo Hoàn Nhan Nghê Quang ra ngoài phòng, để một ít thời gian cho hai người yêu nhau xa cách gặp lại.
~~~~~~~~~~~~~Phân cách tuyến~~~~~~~~~~~~~
Trong rừng hoa đào, Hắc Ảnh và Hoàn Nhan Nghê Quang nắm tay nhau chậm rãi bước đi.
Hoàn Nhan Nghê Quang mím môi khẽ cười nói: Dù thế nào ta cũng không nghĩ ra, Lăng Tiêu lại sẽ là nương của chàng, hơn nữa lập tức lại thêm một người cha, thật đúng là dọa người mà.
Đừng nói là nàng, tự ta cũng không nghĩ ra a. Hắc Ảnh cười khổ gãi gãi đầu, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
Nàng dịu dàng hỏi: Thật ra thì....trong lòng chàng hẳn vui vẻ, có đúng hay không?
Hắn thở dài, cũng vui mừng, cũng lo âu.
Vui thì vui, chỉ là đột ngột biết được thân thế của mình như vậy, thật sự có chút khó thích ứng.
Đột nhiên, hắn dừng bước lại, một tay ôm lấy nàng vào trong lòng.
Thật ra thì, hôm nay khiến ta vui vẻ nhất, là cha nương đã hứa hẹn cho hôn sự của ta và nàng, Nghê Quang, ta thật sự rất vui khi có thể lấy nàng làm thê tử.
Đầu tiên là Hoàn Nhan Nghê Quang ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, sau đó đôi mắt xinh đẹp phủ thêm một tầng hơi nước thật mỏng.
Chàng thật khờ...ta mới phải thật vui vẻ khi có thể gả cho chàng...”
Khó nhịn kích động trong lòng, lần đầu tiên, nàng chủ động phủ lên môi của hắn.
Nàng đã từng cho là, mình chỉ có thể bơ vơ cả đời, nhưng lại quá may mắn khi có thể gặp hắn...
Tình yêu của hắn, giống như nguồn nước suối dồi dào, để bản thân nàng đến bờ vực héo rũ được sống lại một lần nữa, hoặc như ánh mặt trời mùa xuân ôn nhu nhất, tan đi lạnh lẽo trong lòng nàng.
Hắc Ảnh sững sờ, ngay sau đó liền đáp lại nụ hôn ngượng ngùng của nàng, hai môi giao nhau, lời nói bày tỏ cũng khó mà biểu đạt được tình ý chân thành.
Chợt, một tiếng thét hưng phấn chói tai cắt đứt bọn họ Tiểu Đản Đản!
Thân hình Hắc Ảnh cứng đờ, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt trở nên tái mét, trong mắt lộ ra một loại sợ hãi phức tạp.
Trời ạ! Người hắn sợ nhất quả nhiên xuất hiện!
Đáng ghét! Sao người kia lại tới bất ngờ như vậy, hắn còn chưa kịp nhắc tới với Nghê Quang....
Hoàn Nhan Nghê Quang sửng sốt một chút, một lúc sau mới bừng tỉnh hiểu ra cái tiếng gọi Tiểu Đản Đản này là gọi Hắc Ảnh, nhưng tiếng gọi này... hình như quá mức...thân mật.
Nàng đang muốn hỏi Hắc Ảnh, nhưng một luồng lực mạnh mẽ hùng hậu đột nhiên đánh tới nàng, lập tức liền đẩy nàng sang một bên.
Còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra thì nàng lại nhìn thấy một nữ tử trung niên xinh đẹp trang điểm son phấn dày đặc, mặc đồ xanh đỏ, như gió lốc lao vào trong lòng Hắc Ảnh, không nói tới đôi tay gắt gao bám chặt hắn, cả thân thể lại càng hoàn toàn dán sát vào trên người hắn, môi son đỏ tươi lại còn hôn khiến mặt hắn đều là dấu đỏ.
Hoàn Nhan Nghê Quang trừng lớn mắt, hoàn toàn không dám tin tưởng những gì mình nhìn thấy, chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, nhất thời một mảnh trống rỗng.
Nữ tử xinh đẹp ôm chặt Hắc Ảnh, âm thanh mềm mại oán trách nói ——
Tiểu Đản Đản, sao ngươi lâu như vậy mới trở về? Người ta nhớ ngươi muốn chết, không có ngươi ở cùng, người ta buổi tối cũng không ngủ được. Ngươi đi ra ngoài lâu như vậy, người ta rất cô đơn đó! Tối hôm nay ngươi phải bồi người ta, để chúng ta ôn chuyện cũ...
Hành động thân mật của nữ tử xinh đẹp này khiến Hoàn Nhan Nghê Quang không chỉ nghẹn lời, mà nghe thấy lời nói ám muội đến cực điểm của nữ tử xinh đẹp này thì trong lòng nàng nảy sinh lửa giận, cực kỳ phẫn nộ hỏi ——
Hắc Ảnh! Nàng là ai? Sao lại thân mật với chàng như vậy? Nàng nói chàng và nàng ngủ chung là có chuyện gì xảy ra?
Nữ tử xinh đẹp này lại dám làm ra hành vi thân mật đối với Hắc Ảnh của nàng như thế? Coi như nàng rất hiểu rõ hắn, nhưng hắn nhưng lại chưa bao giờ nhắc tới một người như vậy với nàng....
Chẳng lẽ... hắn cố ý giấu giếm sự tồn tại của nữ tử xinh đẹp này?
Điều này có phải đại biểu trong lòng hắn có lừa dối, thật ra thì có quan hệ không tầm thường với nữ tử xinh đẹp này hay không?
Bọn họ...là người yêu sao?
Tim, đột nhiên đau nhói, chua xót và khổ sở đều nảy sinh, từ trong máu chuyển động đến mỗi một góc trong thân thể.
Hắc Ảnh luống cuống tay chân vừa muốn đẩy nữ tử xinh đẹp nắm chặt mình không buông ra, vừa vội vàng giải thích với nàng ——
Nghê Quang, nàng hãy nghe ta nói, vị này là...
Thấy sắc mặt nàng không bình thường, hắn nhất thời luống cuống, với tính tình đa nghi của nàng, nhất định sẽ hiểu lầm quan hệ giữa bọn họ!
Nữ tử xinh đẹp đắc ý hả hê giành đáp ——
Ta là thanh mai trúc mã của Tiểu Đản Đản. Ngươi chính là dã nữ nhân Tiểu Đản Đản mang về từ bên ngoài phải không?! Nói cho ngươi biết, người Tiểu Đản Đản yêu là ta, ngươi đừng có tới tranh với ta! Tốt nhất là nên ngoan ngoãn rời đi, tránh tự tìm mất mặt.
Hắc Ảnh bị lời nói ám muội dọa đến sợ hít vào một hơi, vội vàng cãi: Không! Không phải như vậy, Nghê Quang, nàng nghe ta giải thích...
Xưa nay Hoàn Nhan Nghê Quang tâm cao khí ngạo, không chịu nổi người khác khinh thương nhất, đâu cần chờ Hắc Ảnh giải thích, đôi mày thanh tú nhíu chặt, thân hình lóe lên, nàng lập tức ra tay đánh tới nữ tử xinh đẹp kia.
Hắc Ảnh thấy nàng lỗ mãng như thế, không khỏi kinh hãi, lập tức đẩy nữ tử xinh đẹp kia ra, ngăn cản giữa hai người. Hoàn Nhan Nghê Quang thấy hắn càng che chở nữ tử xinh đẹp kia như thế, trong lòng càng thêm tức giận, ngược lại xuống tay với hắn, mà sức lực càng thêm nặng hơn mấy phần, một lòng muốn đánh hắn mấy chưởng cho hả giận.
Hắn ngầm thở dài, nhẹ nhàng linh hoạt tránh công kích, chỉ là một mặt mà phòng thủ, không dám đánh trả chút nào.
Hoàn Nhan Nghê Quang lại không chút nào cảm kích với nhượng bộ của hắn, ngược lại càng thêm tức giận, hung hăng vung một quyền về phía hắn.
Sao chàng lại thiên vị như vậy? Còn giúp nàng đối phó ta!
Hắc Ảnh tránh lần nữa, thở dài nói: Không phải là ta thiên vị, mà là nàng không thể ra tay với tiền bối!
Tiền bối gì chứ! Ta chỉ thấy một nữ nhân phóng đãng quyến rũ chàng!
Nữ tử xinh đẹp ở một bên hừ lạnh một tiếng, hình như hết sức không vui khi nghe thấy Hoàn Nhan Nghê Quang nói như vậy.
Chân mày Hắc Ảnh càng nhíu chặt hơn, sợ Hoàn Nhan Nghê Quang càng tức giận càng nói ra những lời khó nghe hơn, chỉ đành phải tăng nhanh thân pháp, thừa dịp khe hở giữ nàng thật chặt ôm vào trong lòng, không để cho nàng có cơ hội ra tay.
Hắn mềm giọng khuyên nàng. Nghê Quang, trước nàng đừng nói chuyện, nghe ta giải thích được không?
Nữ tử xinh đẹp này thấy hai người thân mật như thế, sắc mặt trầm xuống, cười lạnh nói ——
Dựa vào chút bản lãnh này của ngươi, cũng dám ở trước mặt ta giương oai? Tiểu Đản Đản, sao ngươi có thể coi trọng nữ tử quá xúc động không biết tốt xấu như vậy chứ?
Hoàn Nhan Nghê Quang giãy giụa ở trong lòng hắn không ngừng nghỉ, làm thế nào cũng tránh không được sự kiềm chế của hắn, không khỏi lớn tiếng khiển trách ——
Chàng mau buông ta ra! Nữ nhân kia thật ghê tởm, lại dám trước mặt ta trắng trợn cợt nhã chàng, nhưng chàng ngược lại lôi kéo ta, không để cho giáo ta huấn nàng, chàng không phải là thiên vị nàng thì là cái gì?
Hắc Ảnh lại thở dài: Nghê Quang, ta hiểu rõ tình cảnh vừa rồi mà nàng thấy rất không thoải mái, nhưng tất cả những thứ này đều có thể giải thích, nàng đừng tức giận, để cho ta giới thiệu vị Văn Quyên tiền bối này với nàng được không?
Văn Quyên đá lông nheo với hắn, nói: Đừng có gọi người ta là tiền bối tiền bối, trước kia ngươi cũng gọi người ta là Tiểu Quyên Quyên, gọi người ta là Tiểu Quyên Quyên là được rồi!
Hắc Ảnh rùng mình một cái, đang muốn mở miệng lại bị Hoàn Nhan Nghê Quang vượt lên trước một bước, sắc mặt nàng lạnh nhạt nghiêm túc, trong mắt lại gần như toát ra lửa cháy hừng hực.
Tiền bối gì chứ?! Tiền bối mà có thể không chút kiêng kỵ sờ chàng, hôn chàng như vậy sao? Cũng là một lão nữ nhân rồi, còn nói cái gì mà Tiểu Quyên Quyên? Rõ là...
Mày kiếm hơi nhíu, đôi mắt liếc nhìn sắc mặt Văn Quyên âm trầm ở một bên, hắn trầm giọng ngăn cản không để nàng nói thêm gì nữa ——
Đừng nói lung tung, tính tình Văn Quyên tiền bối chỉ là cởi mở, nói giỡn với tiểu bối một chút, sau này nàng sẽ rõ...
Ta mới không cần hiểu! Ta chính là ghét nhìn thấy nàng quấn ở bên cạnh chàng! Hơn nữa sao chàng cho tới bây giờ cũng không đề cập tới, ngoài nữ bằng hữu trong nhóm ‘ Phiền Toái ’ ra, chàng còn biết một nữ tử thân mật với chàng như vậy? Hoàn Nhan Nghê Quang nghe thấy, lập tức hỏi ngược lại.
Lúc này nàng ghen ghét dữ dội, gần như muốn nổ tung rồi.
Hắn...lại thật sự quan tâm Văn Quyên này như vậy sao?
Vì Văn Quyên không chỉ ra tay ngăn lại nàng, còn trách cứ nàng, đây điều là trước nay chưa từng có!
Trước đó, hắn vô cùng che chở nàng ra sao, dịu dàng quan tâm nàng thế nào, hôm nay gặp mặt Văn Quyên này, sao lại khẩn trương thế này?
Chẳng lẽ, ở trong mắt hắn, Văn Quyên còn trọng yếu hơn so với nàng sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, lòng của nàng càng thêm đau đớn, trong mắt cũng gần như khổ sở muốn nước mắt chảy xuống, cũng không muốn yếu thế ở trước mặt tình địch nên cố nén.
Nghê Quang, chuyện thật không phải như nàng tưởng tượng... Ta không đề cập đến nàng là bởi vì...
Vẻ mặt Hắc Ảnh bất đắc dĩ, nhưng ở trước mặt Văn Quyên, cũng thật sự không tiện mở miệng giải thích, bởi vì biết rõ tính cách Văn Quyên hỉ nộ vô thường, nếu nói lời có hơi sơ xuất, chỉ sợ ngược lại sẽ chọc nhiều phiền toái hơn.
Ta hỏi chàng, theo như lời nàng nói có phải là sự thật không? Nàng... nàng không phải thật cùng chàng... Nàng thật sự không muốn nói hai chữ ra khỏi miệng, nhưng vẫn muốn hỏi cho ra lẽ.
Hắn ngẩn ra, khuôn mặt tuấn tú hiện ra vẻ do dự.
Chuyện này... Thật sự là đúng, nhưng cũng không phải là toàn bộ, muốn giải thích rõ cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Nhìn thấy sắc mặt hắn như vậy, lòng Hoàn Nhan Nghê Quang lập tức trầm xuống.
Những gì Văn Quyên nói tất cả đều là sự thật, hắn thật sự từng ngủ chung với nàng!
Ta... ta đã hiểu... chàng vốn luôn luôn gạt ta... Cái gì mà thật vui vẻ khi có thể lấy ta làm thê tử, tất cả đều là gạt người nói dối, thể xác và tâm chàng đã sớm có mỹ nữ tri kỷ, tại sao còn muốn lừa gạt tình cảm của ta?
Hóa ra năm đó nàng còn trẻ bước chân vào giang hồ lúc vô tình gặp gỡ Hắc Nghiêm, hai người vừa thấy đã yêu, sau lại bởi vì tính tình không hợp mà tranh cãi ầm ĩ một trận, vì vậy nàng bị tức giận trốn đi, ẩn cư rừng núi.
Nhưng lúc đó, trong bụng nàng đã sớm mang thai, sau khi sinh hạ Hắc Ảnh, bởi vì không muốn hồi tưởng lại những gì đã trải qua khi chung sống với Hắc Nghiêm, mới quyết định đưa ra chủ ý giữ mối quan hệ sư đồ với Hắc Ảnh.
Trước kia dùng mọi cách để trêu cợt Hắc Ảnh, cũng là bởi vì nhìn thấy Hắc Ảnh sẽ khiến nàng nhớ tới Hắc Nghiêm, cho nên mới không nhịn được trút hết tức giận vào trên người hắn.
Trước đó vài ngày, rốt cuộc Hắc Nghiêm tìm tới cửa, hai người lúc này mới hòa thuận trở lại, gương vỡ lại lành.
Hắc Ảnh thật vất vả mới từ trong đả kích hồi phục lại từ từ, sắc mặt vẫn không được tốt như cũ, ánh mắt còn có chút đờ đẫn. Sư....nương, vậy sau này người có dự định muốn cùng sống với....cha sao? Hắn hỏi.
Tiếng gọi cha nương này khiến hắn có chút không thuận miệng, cũng khó trách, trải qua hai mươi năm không cha không nương, bây giờ muốn thích ứng, thật sự không phải chuyện dễ dàng.
Lăng Tiêu tựa vào vai Hắc Nghiêm, cười tít mắt trả lời, Phải, hắn rốt cuộc nguyện ý bỏ thân phận minh chủ võ lâm, chúng ta cùng nhau thoái ẩn giang hồ, sau này chúng ta sẽ ẩn cư ở trong Đào Hoa Am này, không hề hỏi tới chuyện trong chốn giang hồ nữa.
Hắc Nghiêm nhìn Hắc Ảnh, trầm ngâm nói ——
Ảnh nhi, bởi vì ta thoái ẩn giang hồ, minh chủ võ lâm cần chọn ra người khác, không lâu sau đó sẽ do các đại môn phái hợp lực tổ chức đại hội võ lâm, dùng võ đấu để chọn ra minh chủ võ lâm tiếp theo, không biết con có nguyện ý tranh đoạt chức vị minh chủ võ lâm này không?
Không, con và Nghê Quang chỉ muốn bước chân vào giang hồ, còn việc đảm đương trách nhiệm thống lĩnh võ lâm nặng nề thì con làm không nổi. Hắn vội vã cự tuyệt.
Hắc Nghiêm ngẩn ra, cười buông tiếng thở dài, Con tuy là con trai ta, nhưng không như ta năm đó một lòng chỉ có quyền thế, ngược lại thì giống như Tiêu nhi, yêu thích cuộc sống tiêu diêu tự tại vui vẻ.
Hắc Ảnh nhìn Hoàn Nhan Nghê Quang ngồi bên cạnh mình, cười đến hài lòng.
Chỉ cần có thể sống với Nghê Quang, cuộc đời này cũng đủ rồi. Cha, nương, xin các người đồng ý hôn sự của con và Nghê Quang.
Hắc Nghiêm phóng khoáng cười to, Dĩ nhiên đồng ý, ta đã trải qua hai mươi năm lẻ loi hiu quạnh, trong lúc bất chợt chẳng những tìm được thê tử, ngay cả con trai cũng có, nếu là cộng thêm một con dâu chẳng phải càng tốt sao, Tiêu nhi, nàng nói sao đây?
Lăng Tiêu thâm tình chân thành nhìn hắn, cười nói: Chàng nói tốt là tốt rồi, ta không có ý kiến.
Nhìn sắc mặt bà nhu thuận đến cực điểm, Hắc Ảnh không nhịn được tê dại da đầu, sống lưng lạnh cả người.
Đây là nữ nhân đáng sợ chuyên lấy việc hành hạ hắn làm thú vui sao?
Thật giống như hai người khác hẳn, xem ra, sức mạnh của tình yêu quả nhiên vĩ đại.
Nhìn hai người nồng tình mật ý, hắn lắc đầu bật cười, lặng lẽ lôi kéo Hoàn Nhan Nghê Quang ra ngoài phòng, để một ít thời gian cho hai người yêu nhau xa cách gặp lại.
~~~~~~~~~~~~~Phân cách tuyến~~~~~~~~~~~~~
Trong rừng hoa đào, Hắc Ảnh và Hoàn Nhan Nghê Quang nắm tay nhau chậm rãi bước đi.
Hoàn Nhan Nghê Quang mím môi khẽ cười nói: Dù thế nào ta cũng không nghĩ ra, Lăng Tiêu lại sẽ là nương của chàng, hơn nữa lập tức lại thêm một người cha, thật đúng là dọa người mà.
Đừng nói là nàng, tự ta cũng không nghĩ ra a. Hắc Ảnh cười khổ gãi gãi đầu, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
Nàng dịu dàng hỏi: Thật ra thì....trong lòng chàng hẳn vui vẻ, có đúng hay không?
Hắn thở dài, cũng vui mừng, cũng lo âu.
Vui thì vui, chỉ là đột ngột biết được thân thế của mình như vậy, thật sự có chút khó thích ứng.
Đột nhiên, hắn dừng bước lại, một tay ôm lấy nàng vào trong lòng.
Thật ra thì, hôm nay khiến ta vui vẻ nhất, là cha nương đã hứa hẹn cho hôn sự của ta và nàng, Nghê Quang, ta thật sự rất vui khi có thể lấy nàng làm thê tử.
Đầu tiên là Hoàn Nhan Nghê Quang ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, sau đó đôi mắt xinh đẹp phủ thêm một tầng hơi nước thật mỏng.
Chàng thật khờ...ta mới phải thật vui vẻ khi có thể gả cho chàng...”
Khó nhịn kích động trong lòng, lần đầu tiên, nàng chủ động phủ lên môi của hắn.
Nàng đã từng cho là, mình chỉ có thể bơ vơ cả đời, nhưng lại quá may mắn khi có thể gặp hắn...
Tình yêu của hắn, giống như nguồn nước suối dồi dào, để bản thân nàng đến bờ vực héo rũ được sống lại một lần nữa, hoặc như ánh mặt trời mùa xuân ôn nhu nhất, tan đi lạnh lẽo trong lòng nàng.
Hắc Ảnh sững sờ, ngay sau đó liền đáp lại nụ hôn ngượng ngùng của nàng, hai môi giao nhau, lời nói bày tỏ cũng khó mà biểu đạt được tình ý chân thành.
Chợt, một tiếng thét hưng phấn chói tai cắt đứt bọn họ Tiểu Đản Đản!
Thân hình Hắc Ảnh cứng đờ, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt trở nên tái mét, trong mắt lộ ra một loại sợ hãi phức tạp.
Trời ạ! Người hắn sợ nhất quả nhiên xuất hiện!
Đáng ghét! Sao người kia lại tới bất ngờ như vậy, hắn còn chưa kịp nhắc tới với Nghê Quang....
Hoàn Nhan Nghê Quang sửng sốt một chút, một lúc sau mới bừng tỉnh hiểu ra cái tiếng gọi Tiểu Đản Đản này là gọi Hắc Ảnh, nhưng tiếng gọi này... hình như quá mức...thân mật.
Nàng đang muốn hỏi Hắc Ảnh, nhưng một luồng lực mạnh mẽ hùng hậu đột nhiên đánh tới nàng, lập tức liền đẩy nàng sang một bên.
Còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra thì nàng lại nhìn thấy một nữ tử trung niên xinh đẹp trang điểm son phấn dày đặc, mặc đồ xanh đỏ, như gió lốc lao vào trong lòng Hắc Ảnh, không nói tới đôi tay gắt gao bám chặt hắn, cả thân thể lại càng hoàn toàn dán sát vào trên người hắn, môi son đỏ tươi lại còn hôn khiến mặt hắn đều là dấu đỏ.
Hoàn Nhan Nghê Quang trừng lớn mắt, hoàn toàn không dám tin tưởng những gì mình nhìn thấy, chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, nhất thời một mảnh trống rỗng.
Nữ tử xinh đẹp ôm chặt Hắc Ảnh, âm thanh mềm mại oán trách nói ——
Tiểu Đản Đản, sao ngươi lâu như vậy mới trở về? Người ta nhớ ngươi muốn chết, không có ngươi ở cùng, người ta buổi tối cũng không ngủ được. Ngươi đi ra ngoài lâu như vậy, người ta rất cô đơn đó! Tối hôm nay ngươi phải bồi người ta, để chúng ta ôn chuyện cũ...
Hành động thân mật của nữ tử xinh đẹp này khiến Hoàn Nhan Nghê Quang không chỉ nghẹn lời, mà nghe thấy lời nói ám muội đến cực điểm của nữ tử xinh đẹp này thì trong lòng nàng nảy sinh lửa giận, cực kỳ phẫn nộ hỏi ——
Hắc Ảnh! Nàng là ai? Sao lại thân mật với chàng như vậy? Nàng nói chàng và nàng ngủ chung là có chuyện gì xảy ra?
Nữ tử xinh đẹp này lại dám làm ra hành vi thân mật đối với Hắc Ảnh của nàng như thế? Coi như nàng rất hiểu rõ hắn, nhưng hắn nhưng lại chưa bao giờ nhắc tới một người như vậy với nàng....
Chẳng lẽ... hắn cố ý giấu giếm sự tồn tại của nữ tử xinh đẹp này?
Điều này có phải đại biểu trong lòng hắn có lừa dối, thật ra thì có quan hệ không tầm thường với nữ tử xinh đẹp này hay không?
Bọn họ...là người yêu sao?
Tim, đột nhiên đau nhói, chua xót và khổ sở đều nảy sinh, từ trong máu chuyển động đến mỗi một góc trong thân thể.
Hắc Ảnh luống cuống tay chân vừa muốn đẩy nữ tử xinh đẹp nắm chặt mình không buông ra, vừa vội vàng giải thích với nàng ——
Nghê Quang, nàng hãy nghe ta nói, vị này là...
Thấy sắc mặt nàng không bình thường, hắn nhất thời luống cuống, với tính tình đa nghi của nàng, nhất định sẽ hiểu lầm quan hệ giữa bọn họ!
Nữ tử xinh đẹp đắc ý hả hê giành đáp ——
Ta là thanh mai trúc mã của Tiểu Đản Đản. Ngươi chính là dã nữ nhân Tiểu Đản Đản mang về từ bên ngoài phải không?! Nói cho ngươi biết, người Tiểu Đản Đản yêu là ta, ngươi đừng có tới tranh với ta! Tốt nhất là nên ngoan ngoãn rời đi, tránh tự tìm mất mặt.
Hắc Ảnh bị lời nói ám muội dọa đến sợ hít vào một hơi, vội vàng cãi: Không! Không phải như vậy, Nghê Quang, nàng nghe ta giải thích...
Xưa nay Hoàn Nhan Nghê Quang tâm cao khí ngạo, không chịu nổi người khác khinh thương nhất, đâu cần chờ Hắc Ảnh giải thích, đôi mày thanh tú nhíu chặt, thân hình lóe lên, nàng lập tức ra tay đánh tới nữ tử xinh đẹp kia.
Hắc Ảnh thấy nàng lỗ mãng như thế, không khỏi kinh hãi, lập tức đẩy nữ tử xinh đẹp kia ra, ngăn cản giữa hai người. Hoàn Nhan Nghê Quang thấy hắn càng che chở nữ tử xinh đẹp kia như thế, trong lòng càng thêm tức giận, ngược lại xuống tay với hắn, mà sức lực càng thêm nặng hơn mấy phần, một lòng muốn đánh hắn mấy chưởng cho hả giận.
Hắn ngầm thở dài, nhẹ nhàng linh hoạt tránh công kích, chỉ là một mặt mà phòng thủ, không dám đánh trả chút nào.
Hoàn Nhan Nghê Quang lại không chút nào cảm kích với nhượng bộ của hắn, ngược lại càng thêm tức giận, hung hăng vung một quyền về phía hắn.
Sao chàng lại thiên vị như vậy? Còn giúp nàng đối phó ta!
Hắc Ảnh tránh lần nữa, thở dài nói: Không phải là ta thiên vị, mà là nàng không thể ra tay với tiền bối!
Tiền bối gì chứ! Ta chỉ thấy một nữ nhân phóng đãng quyến rũ chàng!
Nữ tử xinh đẹp ở một bên hừ lạnh một tiếng, hình như hết sức không vui khi nghe thấy Hoàn Nhan Nghê Quang nói như vậy.
Chân mày Hắc Ảnh càng nhíu chặt hơn, sợ Hoàn Nhan Nghê Quang càng tức giận càng nói ra những lời khó nghe hơn, chỉ đành phải tăng nhanh thân pháp, thừa dịp khe hở giữ nàng thật chặt ôm vào trong lòng, không để cho nàng có cơ hội ra tay.
Hắn mềm giọng khuyên nàng. Nghê Quang, trước nàng đừng nói chuyện, nghe ta giải thích được không?
Nữ tử xinh đẹp này thấy hai người thân mật như thế, sắc mặt trầm xuống, cười lạnh nói ——
Dựa vào chút bản lãnh này của ngươi, cũng dám ở trước mặt ta giương oai? Tiểu Đản Đản, sao ngươi có thể coi trọng nữ tử quá xúc động không biết tốt xấu như vậy chứ?
Hoàn Nhan Nghê Quang giãy giụa ở trong lòng hắn không ngừng nghỉ, làm thế nào cũng tránh không được sự kiềm chế của hắn, không khỏi lớn tiếng khiển trách ——
Chàng mau buông ta ra! Nữ nhân kia thật ghê tởm, lại dám trước mặt ta trắng trợn cợt nhã chàng, nhưng chàng ngược lại lôi kéo ta, không để cho giáo ta huấn nàng, chàng không phải là thiên vị nàng thì là cái gì?
Hắc Ảnh lại thở dài: Nghê Quang, ta hiểu rõ tình cảnh vừa rồi mà nàng thấy rất không thoải mái, nhưng tất cả những thứ này đều có thể giải thích, nàng đừng tức giận, để cho ta giới thiệu vị Văn Quyên tiền bối này với nàng được không?
Văn Quyên đá lông nheo với hắn, nói: Đừng có gọi người ta là tiền bối tiền bối, trước kia ngươi cũng gọi người ta là Tiểu Quyên Quyên, gọi người ta là Tiểu Quyên Quyên là được rồi!
Hắc Ảnh rùng mình một cái, đang muốn mở miệng lại bị Hoàn Nhan Nghê Quang vượt lên trước một bước, sắc mặt nàng lạnh nhạt nghiêm túc, trong mắt lại gần như toát ra lửa cháy hừng hực.
Tiền bối gì chứ?! Tiền bối mà có thể không chút kiêng kỵ sờ chàng, hôn chàng như vậy sao? Cũng là một lão nữ nhân rồi, còn nói cái gì mà Tiểu Quyên Quyên? Rõ là...
Mày kiếm hơi nhíu, đôi mắt liếc nhìn sắc mặt Văn Quyên âm trầm ở một bên, hắn trầm giọng ngăn cản không để nàng nói thêm gì nữa ——
Đừng nói lung tung, tính tình Văn Quyên tiền bối chỉ là cởi mở, nói giỡn với tiểu bối một chút, sau này nàng sẽ rõ...
Ta mới không cần hiểu! Ta chính là ghét nhìn thấy nàng quấn ở bên cạnh chàng! Hơn nữa sao chàng cho tới bây giờ cũng không đề cập tới, ngoài nữ bằng hữu trong nhóm ‘ Phiền Toái ’ ra, chàng còn biết một nữ tử thân mật với chàng như vậy? Hoàn Nhan Nghê Quang nghe thấy, lập tức hỏi ngược lại.
Lúc này nàng ghen ghét dữ dội, gần như muốn nổ tung rồi.
Hắn...lại thật sự quan tâm Văn Quyên này như vậy sao?
Vì Văn Quyên không chỉ ra tay ngăn lại nàng, còn trách cứ nàng, đây điều là trước nay chưa từng có!
Trước đó, hắn vô cùng che chở nàng ra sao, dịu dàng quan tâm nàng thế nào, hôm nay gặp mặt Văn Quyên này, sao lại khẩn trương thế này?
Chẳng lẽ, ở trong mắt hắn, Văn Quyên còn trọng yếu hơn so với nàng sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, lòng của nàng càng thêm đau đớn, trong mắt cũng gần như khổ sở muốn nước mắt chảy xuống, cũng không muốn yếu thế ở trước mặt tình địch nên cố nén.
Nghê Quang, chuyện thật không phải như nàng tưởng tượng... Ta không đề cập đến nàng là bởi vì...
Vẻ mặt Hắc Ảnh bất đắc dĩ, nhưng ở trước mặt Văn Quyên, cũng thật sự không tiện mở miệng giải thích, bởi vì biết rõ tính cách Văn Quyên hỉ nộ vô thường, nếu nói lời có hơi sơ xuất, chỉ sợ ngược lại sẽ chọc nhiều phiền toái hơn.
Ta hỏi chàng, theo như lời nàng nói có phải là sự thật không? Nàng... nàng không phải thật cùng chàng... Nàng thật sự không muốn nói hai chữ ra khỏi miệng, nhưng vẫn muốn hỏi cho ra lẽ.
Hắn ngẩn ra, khuôn mặt tuấn tú hiện ra vẻ do dự.
Chuyện này... Thật sự là đúng, nhưng cũng không phải là toàn bộ, muốn giải thích rõ cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Nhìn thấy sắc mặt hắn như vậy, lòng Hoàn Nhan Nghê Quang lập tức trầm xuống.
Những gì Văn Quyên nói tất cả đều là sự thật, hắn thật sự từng ngủ chung với nàng!
Ta... ta đã hiểu... chàng vốn luôn luôn gạt ta... Cái gì mà thật vui vẻ khi có thể lấy ta làm thê tử, tất cả đều là gạt người nói dối, thể xác và tâm chàng đã sớm có mỹ nữ tri kỷ, tại sao còn muốn lừa gạt tình cảm của ta?
/24
|