Màu đỏ tươi của những đám mây lan từ phía đông sang phía tây khiến cho bầu trời trông giống như một bảng màu bị làm đổ, ngày hôm nay là một ngày rất tấp nập. Bên dưới nền trời rực rỡ là dòng người đang di chuyển dần về phía cổng trường trung học số 7.
Phàm Nhất Hàng từ bên trong đi ra. Tai cậu đeo tai nghe, tay dắt chiếc xe đạp màu đen, mặt không cảm xúc, sống lưng thẳng tắp, cho dù là mặc bộ đồng phục rộng thùng thình trông cậu vẫn rất đẹp trai.
Khi đến cổng trường, cậu vắt chân ngang qua xe đạp, nhưng bánh xe lại chỉ quay một vòng tròn. Cậu giẫm một chân lên bánh xe đằng trước.
Két---- chiếc xe phát ra một tiếng rồi dừng hẳn lại.
Một chân Phàm Nhất Hàng để xuống đất, chân còn lại vẫn để trên bàn đạp. Cậu cau mày lại, ánh mắt hướng về phía nữ sinh ở trước mặt.
Là cô bạn kỳ quái học cùng lớp với cậu: La Vy Vy.
La Vy Vy mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, bên dưới là chiếc quần đồng phục và áo khoác đồng phục thì được cô quấn quanh eo,trên trán còn đeo một cái dây hơi nhọn, trông rất kiêu ngạo.
Phàm Nhất Hàng không lên tiếng. Vai trái của La Vy Vy lệch sang một bên vì phải chịu sức nặng gấp đôi. Phía sau, có chàng trai vội vã nhét vào tay cô một phong thư màu hồng.
Thấy là một cái phong thư, La Vy Vy nắm chặt tay lại rồi chuyển cái phong thư kia tới trước mặt Phàm Nhất Hàng.
Nhìn đến vỏ ngoài của phong thư kia, khuôn mặt La Vy Vy có chút thay đổi, nhưng cô rất nhanh đã bình tĩnh lại. Cô trực tiếp từ sau lưng nhét thẳng phong thư vào trong túi áo trước ngực của Phàm Nhất Hàng, nói: Cho cậu đấy! Tám giờ tối chủ nhật ở sân vận động của tiểu khu!
Nhưng vừa nói xong, cô liền nhìn thấy sự tức giận chưa từng xuất hiện trên khuôn mặt vốn vô cảm của Phàm Nhất Hàng, giống như một giây nữa sẽ xé nát, băm nhỏ cô vậy.
La Vy Vy bị sốc, từ trước đến nay cô chưa từng thấy ánh mắt nào đáng sợ như vậy.
Thế nhưng cô rất nhanh ý thức được Phàm Nhất Hàng không phải là đang nhìn cô, mà là từ bả vai cô nhìn về người phía sau.
Theo bản năng, La Vy Vy nhìn theo ánh mắt của Phàm Nhất Hàng.
Không xa ở phía trước là bảy tám nam sinh mặc đồng phục trường trung học số 13 đang đứng ở ngã ba, người đứng đầu phù một tiếng,
Miệng nhổ mẩu thuốc lá xuống mặt đường, dùng gót chân di di mẩu thuốc.
Mấy nam sinh ở sau lưng cậu đột nhiên đứng thẳng lưng lên, ai cũng trong trạng thái như đã sẵn sàng chiến đấu.
Đây... Đây là muốn đánh nhau sao?
Phàm Nhất Hàng lạnh mặt, cậu nheo mắt lại một cách nguy hiểm.
Những người kia dừng lại, xếp thành một hàng, chặn đường đi của cậu.
Đại... Ca..... chàng trai ở phía sau La Vy Vy-Tống Ninh Viễn run giọng vỗ vai cô: Hay là chúng ta chạy đi trước đi.
Không đợi La Vy Vy có hành động, Phàm Nhất Hàng đã bình thản nắm lấy tay cô rồi nhét bức thư từ trong túi áo khoác của mình vào đó. Sau đó dừng xe lại bên đường, xắn tay áo lên, cơ bắp cuồn cuộn lộ ra bên ngoài trông rất khỏe khoắn.
Để tôi. Cậu nói, một tay đặt lên vai La Vy Vy, rồi bước đến đám người vừa nãy.
La Vy Vy còn đang ngơ ngác thì đã bị Tống Ninh Viễn kéo vào trong góc tường, tránh bị vạ lây.
Là một trong những người đứng đầu của bảy trường cao trung, La Vy Vy tự cảm thấy mình là một người có ý thức.
Trong trường học thì Phàm Nhất Hàng cũng có một số lần xung đột, cô bình thường đều sẽ tham dự vào, nhưng từ trước đến giờ cũng chưa từng thật sự đánh nhau bao giờ, nhiều nhất cũng chỉ là kéo cổ áo của đối phương rồi giả vờ giơ nắm đấm lên mà thôi.
Thực tế, nề nếp của trường trung học số bảy cũng không tồi. Trường học trước giờ chưa từng xuất hiện sự việc đánh nhau bao giờ, đặc biệt lại là bên ngoài trường học.
Nhưng mà bây giờ ở giao lộ, vài học sinh của trường trung học số 13 kia rõ ràng là đến để gây lộn, mà bây giờ đã là giờ tan trường, bảo vệ đều đã đi ăn cơm hết rồi.
Phàm Nhất Hàng vóc dáng lại nhỏ bé như thế này... Sẽ không bị đánh đến chết đấy chứ?
Muốn đánh người của La Vy Vy cô, tuyệt đối không có khả năng đánh đến chết!
Như sứ giả công lý mang người đến giúp đỡ, Tống Ninh Viễn hạ thấp giọng xuống nói: Đại ca, những người khác đều chạy hết rồi, chúng ta không định chạy đi sao?
Thật, mọi người thật sự đều đi hết rồi sao...?
La Vy Vy nuốt nước bọt, cô quay người lại, liền thấy Tống Ninh Viễn đang cố gắng kìm nén sự sợ hãi.
Chạy cái rắm! Cậu yên tĩnh một chút cho tôi! Cậu định thấy rõ tình hình lúc này mà không lên giúp cậu ta hay sao? Tôi trước đây đã dạy cậu như thế nào? La Vy Vy nói, khiến Tống Ninh Viễn càng bị dồn vào trong góc hơn.
Hết chương 1
Phàm Nhất Hàng từ bên trong đi ra. Tai cậu đeo tai nghe, tay dắt chiếc xe đạp màu đen, mặt không cảm xúc, sống lưng thẳng tắp, cho dù là mặc bộ đồng phục rộng thùng thình trông cậu vẫn rất đẹp trai.
Khi đến cổng trường, cậu vắt chân ngang qua xe đạp, nhưng bánh xe lại chỉ quay một vòng tròn. Cậu giẫm một chân lên bánh xe đằng trước.
Két---- chiếc xe phát ra một tiếng rồi dừng hẳn lại.
Một chân Phàm Nhất Hàng để xuống đất, chân còn lại vẫn để trên bàn đạp. Cậu cau mày lại, ánh mắt hướng về phía nữ sinh ở trước mặt.
Là cô bạn kỳ quái học cùng lớp với cậu: La Vy Vy.
La Vy Vy mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, bên dưới là chiếc quần đồng phục và áo khoác đồng phục thì được cô quấn quanh eo,trên trán còn đeo một cái dây hơi nhọn, trông rất kiêu ngạo.
Phàm Nhất Hàng không lên tiếng. Vai trái của La Vy Vy lệch sang một bên vì phải chịu sức nặng gấp đôi. Phía sau, có chàng trai vội vã nhét vào tay cô một phong thư màu hồng.
Thấy là một cái phong thư, La Vy Vy nắm chặt tay lại rồi chuyển cái phong thư kia tới trước mặt Phàm Nhất Hàng.
Nhìn đến vỏ ngoài của phong thư kia, khuôn mặt La Vy Vy có chút thay đổi, nhưng cô rất nhanh đã bình tĩnh lại. Cô trực tiếp từ sau lưng nhét thẳng phong thư vào trong túi áo trước ngực của Phàm Nhất Hàng, nói: Cho cậu đấy! Tám giờ tối chủ nhật ở sân vận động của tiểu khu!
Nhưng vừa nói xong, cô liền nhìn thấy sự tức giận chưa từng xuất hiện trên khuôn mặt vốn vô cảm của Phàm Nhất Hàng, giống như một giây nữa sẽ xé nát, băm nhỏ cô vậy.
La Vy Vy bị sốc, từ trước đến nay cô chưa từng thấy ánh mắt nào đáng sợ như vậy.
Thế nhưng cô rất nhanh ý thức được Phàm Nhất Hàng không phải là đang nhìn cô, mà là từ bả vai cô nhìn về người phía sau.
Theo bản năng, La Vy Vy nhìn theo ánh mắt của Phàm Nhất Hàng.
Không xa ở phía trước là bảy tám nam sinh mặc đồng phục trường trung học số 13 đang đứng ở ngã ba, người đứng đầu phù một tiếng,
Miệng nhổ mẩu thuốc lá xuống mặt đường, dùng gót chân di di mẩu thuốc.
Mấy nam sinh ở sau lưng cậu đột nhiên đứng thẳng lưng lên, ai cũng trong trạng thái như đã sẵn sàng chiến đấu.
Đây... Đây là muốn đánh nhau sao?
Phàm Nhất Hàng lạnh mặt, cậu nheo mắt lại một cách nguy hiểm.
Những người kia dừng lại, xếp thành một hàng, chặn đường đi của cậu.
Đại... Ca..... chàng trai ở phía sau La Vy Vy-Tống Ninh Viễn run giọng vỗ vai cô: Hay là chúng ta chạy đi trước đi.
Không đợi La Vy Vy có hành động, Phàm Nhất Hàng đã bình thản nắm lấy tay cô rồi nhét bức thư từ trong túi áo khoác của mình vào đó. Sau đó dừng xe lại bên đường, xắn tay áo lên, cơ bắp cuồn cuộn lộ ra bên ngoài trông rất khỏe khoắn.
Để tôi. Cậu nói, một tay đặt lên vai La Vy Vy, rồi bước đến đám người vừa nãy.
La Vy Vy còn đang ngơ ngác thì đã bị Tống Ninh Viễn kéo vào trong góc tường, tránh bị vạ lây.
Là một trong những người đứng đầu của bảy trường cao trung, La Vy Vy tự cảm thấy mình là một người có ý thức.
Trong trường học thì Phàm Nhất Hàng cũng có một số lần xung đột, cô bình thường đều sẽ tham dự vào, nhưng từ trước đến giờ cũng chưa từng thật sự đánh nhau bao giờ, nhiều nhất cũng chỉ là kéo cổ áo của đối phương rồi giả vờ giơ nắm đấm lên mà thôi.
Thực tế, nề nếp của trường trung học số bảy cũng không tồi. Trường học trước giờ chưa từng xuất hiện sự việc đánh nhau bao giờ, đặc biệt lại là bên ngoài trường học.
Nhưng mà bây giờ ở giao lộ, vài học sinh của trường trung học số 13 kia rõ ràng là đến để gây lộn, mà bây giờ đã là giờ tan trường, bảo vệ đều đã đi ăn cơm hết rồi.
Phàm Nhất Hàng vóc dáng lại nhỏ bé như thế này... Sẽ không bị đánh đến chết đấy chứ?
Muốn đánh người của La Vy Vy cô, tuyệt đối không có khả năng đánh đến chết!
Như sứ giả công lý mang người đến giúp đỡ, Tống Ninh Viễn hạ thấp giọng xuống nói: Đại ca, những người khác đều chạy hết rồi, chúng ta không định chạy đi sao?
Thật, mọi người thật sự đều đi hết rồi sao...?
La Vy Vy nuốt nước bọt, cô quay người lại, liền thấy Tống Ninh Viễn đang cố gắng kìm nén sự sợ hãi.
Chạy cái rắm! Cậu yên tĩnh một chút cho tôi! Cậu định thấy rõ tình hình lúc này mà không lên giúp cậu ta hay sao? Tôi trước đây đã dạy cậu như thế nào? La Vy Vy nói, khiến Tống Ninh Viễn càng bị dồn vào trong góc hơn.
Hết chương 1
/109
|