Phàm Nhất Hàng rất nhanh đã quay trở lại.
La Vy Vy đi ra khỏi chỗ ngồi đi Phàm Nhất Hàng đi vào. Cô dùng ánh mắt trìu mến nhìn một bên mặt của Phàm Nhất Hàng, cuối cùng cô hạ quyết tâm mở miệng hỏi: Bức thư ngày hôm qua... Cậu đã xem chưa?
Phàm Nhất Hàng dừng động tác mở sách lại, yết hầu lên xuống liên tục, nói ra mấy tiếng: Tạm thời vẫn chưa... Để tối tôi quay về sẽ xem sau.
Vẫn chưa xem!
La Vy Vy hít một hơi thật sâu.
Cảm ơn trời đất, cô vẫn còn có thể cứu vớt!
La Vy Vy vội vàng nói: Không cần xem, không cần xem! Tôi cảm thấy bức thư đấy thật sự viết không tốt lắm. Như vậy sẽ tốt hơn này, cậu đưa bức thư đó lại cho tôi, tôi sửa lại rồi đưa lại cho cậu.
Lúc này Phàm Nhất Hàng mới nhìn thẳng vào La Vy Vy. Cậu có hơi không hiểu La Vy Vy.
Bức thư tình này lại không phải đồ để mang đến giành phần thưởng, cô ấy cần gì phải sửa lại?
Thấy Phàm Nhất Hàng lộ ra sự ngạc nhiên, không thể hiểu nổi biểu cảm này của cậu có ý gì. La Vy Vy lập tức có một loại cảm giác nhục nhã.
Cô cũng cảm thấy bản thân mình ù ù cạc cạc. Thế nhưng hành động nhìn trộm Phàm Nhất Hàng vào ngày hôm qua của không phải là đáng đánh.
Vả lại khi cô bắt đầu khiêu chiến cũng không muốn thật sự đánh nhau, chỉ là muốn mang người đi hù dọa cậu ta một chút thôi.
Mà bây giờ, cô chỉ muốn cùng bạn học mới này hòa bình chung sống.
Nghĩ tới cô đường đường là La Vy Vy vậy mà hiện tại lại có thể đi đến bước đường này. Bản thân La Vy Vy thật sự muốn khóc mà.
Bạn học Phàm à. La Vy Vy chân thành đưa tay ra giữ lấy tay Phàm Nhất Hàng, nghiêm túc nói: Cậu cứ đưa bức thư cho tôi sửa lại đi, có được không? Hãy cho tôi một cơ hội đi ha? Hả?
Những người khác thấy trước bàn học diễn ra một màn như vậy thì lên tiếng: La Vy Vy lại giở trò với bạn học mới ở đây nữa hả?
Tống Ninh Viễn: Lão đại quả nhiên không giống mọi khi cho lắm.
Lùi một bước, Phàm Nhất Hàng liền rút tay mình từ trong tay La Vy Vy ra, cách xa La Vy Vy một chút.
Cậu hơi cau mày: La Vy Vy, đừng có nhân cơ hội để chạm vào tôi.
Nhân cơ hội...chạm vào cậu ta???
Máu trong tim La Vy Vy dâng cao tới tám mét.
Cô đang định nói thì bên ngoài vang lên tiếng cô chủ nhiệm.
La Vy Vy, em ra đây cho tôi!
La Vy Vy sững sờ, cô ngẩng đầu lên nhìn ra cửa.
Bà Lưu chủ nhiệm đứng ở trước cửa lớp học, phía sau cô ấy còn có Tần Thiên Thiên. Tần Thiên Thiên cúi đầu, vẻ mặt oan ức.
Ô, em gái hiểu chuyện như vậy là có chuyện gì rồi sao?
La Vy Vy liếm môi, định đi ra ngoài, cô nghĩ đến điều gì đó lại đi lùi lại. Cô quay đầu nhìn về phía Phàm Nhất Hàng: Tôi không có nhân cơ hội để chạm vào cậu đâu!
Mí mắt Phàm Nhất Hàng cũng không nâng lên, khi cậu đang chuẩn bị quay về chỗ ngồi thì bà Lưu trước cửa lớp học lại bổ sung thêm một câu.
Phàm Nhất Hàng, em cũng ra đây đi.
Để ý sẽ thấy trong lời nói này của bà ngoại Lưu không được ấm áp như mọi khi, làm La Vy Vy nghĩ rằng bà Lưu bị dính phải kẹo mạch nha cơ.
Trong lòng cô kìm nén suy nghĩ muốn nhẵm Phàm Nhất Hàng một cái. Cô cảm thấy gương mặt thon gầy này cuat cậu ta thật sự là mê hoặc chúng sinh, ăn sạch cả già lẫn trẻ mà.
Sau đó, La Vy Vy càng ghét cậu ta hơn, cũng không đợi Phàm Nhất Hàng mà tăng tốc độ đi ra khỏi lớp học.
Hai người cộng thêm Tần Thiên Thiên đi cùng bà Lưu ra khỏi lớp học. Chẳng bao lâu nữa là bắt đầu giờ học rồi, trên hành lanh rất ít người. Ba người đi cùng nhau đã thu hút không ít ánh mắt của những người ngồi trong lớp học ở tầng này.
Văn phòng của bà Lưu nằm ở tầng 1. Tần Thiên Thiên nhìn thấy La Vy Vy liền dục ngôn hữu chi*.
*Nói như không hề có chuyện gì xảy ra, nói không ngừng.
La Vy Vy không thể không nhìn về phía cô ta, mang theo sự mất kiên nhẫn rõ ràng, cô hỏi: Làm gì vậy hả?
Viền mắt Tần Thiên Thiên đỏ ửng, tủi thân cắn môi: Chị, em ăn ngay nói thật nên đã nói mọi chuyện cho cô Lưu, thế nhưng cô ấy lại cảm thấy là chị làm sai. Chị, em có phải hay không lại làm sai rồi không? Em xin lỗi...
La Vy Vy cau mày: Cái gì mà ăn ngay nói thật?
Chính là...
Trong khi nói chuyện, ba người đã đến văn phòng ở tầng 1. Tần Thiên Thiên đúng lúc lại im lặng.
Trong văn phòng không có giáo viên, đại khái đều đã lên lớp cô rồi.
Bà Lưu ngồi xuống, chỉ tay về phía La Vy Vy.
Em qua đây, em cho tối một lời giải thích đi. Em hại Tần Thiên Thiên không mang theo thẻ học sinh để rồi bị trừ điểm phải không hả? Em có biết em ấy sắp giành học bổng của trường hay không?
Hại cô ta không mang theo thẻ học sinh? La Vy Vy chớp mắt, quay đầu nhìn đôi mắt đỏ rực kia, cả khuôn mặt Tần Thiên Thiên đều là một vẻ oan ức vô cùng.
Hết chương 11
La Vy Vy đi ra khỏi chỗ ngồi đi Phàm Nhất Hàng đi vào. Cô dùng ánh mắt trìu mến nhìn một bên mặt của Phàm Nhất Hàng, cuối cùng cô hạ quyết tâm mở miệng hỏi: Bức thư ngày hôm qua... Cậu đã xem chưa?
Phàm Nhất Hàng dừng động tác mở sách lại, yết hầu lên xuống liên tục, nói ra mấy tiếng: Tạm thời vẫn chưa... Để tối tôi quay về sẽ xem sau.
Vẫn chưa xem!
La Vy Vy hít một hơi thật sâu.
Cảm ơn trời đất, cô vẫn còn có thể cứu vớt!
La Vy Vy vội vàng nói: Không cần xem, không cần xem! Tôi cảm thấy bức thư đấy thật sự viết không tốt lắm. Như vậy sẽ tốt hơn này, cậu đưa bức thư đó lại cho tôi, tôi sửa lại rồi đưa lại cho cậu.
Lúc này Phàm Nhất Hàng mới nhìn thẳng vào La Vy Vy. Cậu có hơi không hiểu La Vy Vy.
Bức thư tình này lại không phải đồ để mang đến giành phần thưởng, cô ấy cần gì phải sửa lại?
Thấy Phàm Nhất Hàng lộ ra sự ngạc nhiên, không thể hiểu nổi biểu cảm này của cậu có ý gì. La Vy Vy lập tức có một loại cảm giác nhục nhã.
Cô cũng cảm thấy bản thân mình ù ù cạc cạc. Thế nhưng hành động nhìn trộm Phàm Nhất Hàng vào ngày hôm qua của không phải là đáng đánh.
Vả lại khi cô bắt đầu khiêu chiến cũng không muốn thật sự đánh nhau, chỉ là muốn mang người đi hù dọa cậu ta một chút thôi.
Mà bây giờ, cô chỉ muốn cùng bạn học mới này hòa bình chung sống.
Nghĩ tới cô đường đường là La Vy Vy vậy mà hiện tại lại có thể đi đến bước đường này. Bản thân La Vy Vy thật sự muốn khóc mà.
Bạn học Phàm à. La Vy Vy chân thành đưa tay ra giữ lấy tay Phàm Nhất Hàng, nghiêm túc nói: Cậu cứ đưa bức thư cho tôi sửa lại đi, có được không? Hãy cho tôi một cơ hội đi ha? Hả?
Những người khác thấy trước bàn học diễn ra một màn như vậy thì lên tiếng: La Vy Vy lại giở trò với bạn học mới ở đây nữa hả?
Tống Ninh Viễn: Lão đại quả nhiên không giống mọi khi cho lắm.
Lùi một bước, Phàm Nhất Hàng liền rút tay mình từ trong tay La Vy Vy ra, cách xa La Vy Vy một chút.
Cậu hơi cau mày: La Vy Vy, đừng có nhân cơ hội để chạm vào tôi.
Nhân cơ hội...chạm vào cậu ta???
Máu trong tim La Vy Vy dâng cao tới tám mét.
Cô đang định nói thì bên ngoài vang lên tiếng cô chủ nhiệm.
La Vy Vy, em ra đây cho tôi!
La Vy Vy sững sờ, cô ngẩng đầu lên nhìn ra cửa.
Bà Lưu chủ nhiệm đứng ở trước cửa lớp học, phía sau cô ấy còn có Tần Thiên Thiên. Tần Thiên Thiên cúi đầu, vẻ mặt oan ức.
Ô, em gái hiểu chuyện như vậy là có chuyện gì rồi sao?
La Vy Vy liếm môi, định đi ra ngoài, cô nghĩ đến điều gì đó lại đi lùi lại. Cô quay đầu nhìn về phía Phàm Nhất Hàng: Tôi không có nhân cơ hội để chạm vào cậu đâu!
Mí mắt Phàm Nhất Hàng cũng không nâng lên, khi cậu đang chuẩn bị quay về chỗ ngồi thì bà Lưu trước cửa lớp học lại bổ sung thêm một câu.
Phàm Nhất Hàng, em cũng ra đây đi.
Để ý sẽ thấy trong lời nói này của bà ngoại Lưu không được ấm áp như mọi khi, làm La Vy Vy nghĩ rằng bà Lưu bị dính phải kẹo mạch nha cơ.
Trong lòng cô kìm nén suy nghĩ muốn nhẵm Phàm Nhất Hàng một cái. Cô cảm thấy gương mặt thon gầy này cuat cậu ta thật sự là mê hoặc chúng sinh, ăn sạch cả già lẫn trẻ mà.
Sau đó, La Vy Vy càng ghét cậu ta hơn, cũng không đợi Phàm Nhất Hàng mà tăng tốc độ đi ra khỏi lớp học.
Hai người cộng thêm Tần Thiên Thiên đi cùng bà Lưu ra khỏi lớp học. Chẳng bao lâu nữa là bắt đầu giờ học rồi, trên hành lanh rất ít người. Ba người đi cùng nhau đã thu hút không ít ánh mắt của những người ngồi trong lớp học ở tầng này.
Văn phòng của bà Lưu nằm ở tầng 1. Tần Thiên Thiên nhìn thấy La Vy Vy liền dục ngôn hữu chi*.
*Nói như không hề có chuyện gì xảy ra, nói không ngừng.
La Vy Vy không thể không nhìn về phía cô ta, mang theo sự mất kiên nhẫn rõ ràng, cô hỏi: Làm gì vậy hả?
Viền mắt Tần Thiên Thiên đỏ ửng, tủi thân cắn môi: Chị, em ăn ngay nói thật nên đã nói mọi chuyện cho cô Lưu, thế nhưng cô ấy lại cảm thấy là chị làm sai. Chị, em có phải hay không lại làm sai rồi không? Em xin lỗi...
La Vy Vy cau mày: Cái gì mà ăn ngay nói thật?
Chính là...
Trong khi nói chuyện, ba người đã đến văn phòng ở tầng 1. Tần Thiên Thiên đúng lúc lại im lặng.
Trong văn phòng không có giáo viên, đại khái đều đã lên lớp cô rồi.
Bà Lưu ngồi xuống, chỉ tay về phía La Vy Vy.
Em qua đây, em cho tối một lời giải thích đi. Em hại Tần Thiên Thiên không mang theo thẻ học sinh để rồi bị trừ điểm phải không hả? Em có biết em ấy sắp giành học bổng của trường hay không?
Hại cô ta không mang theo thẻ học sinh? La Vy Vy chớp mắt, quay đầu nhìn đôi mắt đỏ rực kia, cả khuôn mặt Tần Thiên Thiên đều là một vẻ oan ức vô cùng.
Hết chương 11
/109
|