Phàm Phàm, tôi tới đây!
La Vay Vy đẩy cửa nhà ăn ra, đúng lúc Phàm Nhất Hàng đang uống nước, nghe được câu này liền phụt một tiếng. Nước bị phun ra bắn hết lên mặt bàn.
La Vy Vy: ...
Một tiếng Phàm Phàm của cô có gì dọa người lắm sao?
Nhân viên phục vụ cầm khăn lau đi tới, đưa ra đề xuất: Hai người có muốn đổi chỗ không ạ?
Phàm Nhất Hàng không nói gì đứng dậy, đổi sang một vị trí ở bên cạnh.
Cũng may món ăn còn chưa mang lên, vì vậy chỉ cần đổi bàn là xong.
La Vy Vy không dám gọi loạn lên nữa, cô kéo ghế ra ngồi xuống đối diện Phàm Nhất Hàng. Cô vừa ngồi xuống liền không kiềm chế được mà hỏi: Phàm Nhất Hàng, trưa nay cậu gọi tôi đi ăn cơm, rốt cuộc là muốn làm gì hả?
Cô rất tò mò.
Nếu không phải là bởi vì muốn đánh với cô một trận thì Phàm Nhất Hàng kia gọi cô đến nhà ăn để làm gì? Chỉ là để ăn cơm thôi sao?
Cô vừa nghĩ xong, Phàm Nhất Hàng liền mở miệng: Ăn cơm.
La Vy Vy: ...
Phàm Nhất Hàng thoáng nhìn cô, quyết định những lời kia vẫn nên ăn cơm xong thì nói vẫn tốt hơn.
Sau khi ăn cơm xong, tôi có mấy lời muốn nói với cậu.
La Vy Vy ờ một tiếng. Cô biết chắc không chỉ đơn giản là ăn cơm đâu mà. Có điều Phàm Nhất Hàng muốn nói với cô chuyện gì?
Ghế của La Vy Vy bị nhân viên phục vụ mang món ăn lên đẩy cho lên tới tận chín tầng mây.
Món ăn mang lên đầu tiên là sườn xào chua ngọt. Trước khi đến phía Bắc, La Vy Vy và Nguyễn Ngọc Quyên là những cô gái đã lớn lên ở nơi đầy gió Nam, sở thích chính là ăn đồ chua ngọt. Sườn xào chua ngọt này được xem là rất hợp với khẩu vị của cô.
Và điều khiến cô thỏa mãn nhất chính là, có cả một đĩa to là món ăn ở phương Bắc, căn bản là không cần phải lo lắng liệu có đủ ăn hay không.
La Vy Vy thuần thục ăn hết hơn một nửa đĩa thức ăn, sau đó lại hài lòng mà ợ một tiếng.
Cô nhìn về phía Phàm Nhất Hàng ở đối diện vẫn chưa động đũa, ngạc nhiên hỏi: Sao cậu lại không ăn vậy?
Phàm Nhất Hàng kinh ngạc khi chứng kiến người con gái ăn cơm lại có thể thô lỗ đến như vậy. Nghe lời La Vy Vy nhắc, cậu mới nhớ là mình còn chưa động đũa qua. Cậu đè nén sự chấn động ở đáy lòng, cầm đũa lên gắp thức ăn vào miệng.
La Vy Vy thấy Phàm Nhất Hàng nhã nhặn gắp một miếng sườn xào chua ngọt nhỏ, lại nhã nhặn nhai ở trong miệng, cô không kìm lòng được mà khinh bỉ trong lòng.
Con trai ăn cơm lại cần nhã nhặn như vậy hay sao? Giống y như con gái vậy!
Nhưng những lời này cô chỉ dám nghĩ ở trong lòng. Bởi vì cô từng thấy dáng vẻ khi không nhã nhặn của Phàm Nhất Hàng rồi... Đương nhiên chính là... cô tỉ mỉ nhớ lại Phàm Nhất Hàng lúc đó, khi mà cậu đưa chân quật ngã người khác cũng rất nhã nhặn nha.
Đợi đến khi gần ăn cơm xong, La Vy Vy cuối cùng cũng không kiềm chế được mà hỏi: Rốt cuộc là cậu muốn nói gì với tôi?
Trên đỉnh đầu bọn họ có một ngọn đèn. Anh đèn hắt lên người Phàm Nhất Hàng, khiến cho góc mặt vốn đã lạnh lùng của cậu nay lại càng nghiêm nghị hơn.
Phàm Nhất Hàng đặt đũa xuống. Cậu rút một tờ khăn giấy ra lau khóe miệng. Đợi đến khi La Vy Vy trông mòn con mắt cậu mới mở miệng: La Vy Vy.
Tôi đây! La Vy Vy ngồi thẳng dậy, sống lưng thẳng tắp.
Phàm Nhất Hàng nhìn kỹ vào cô: Ở trên lớp, cậu đã hỏi tôi, người kiềm chế tình cảm trong thời gian dài có phải sẽ có một ngày đột nhiên bộc phát hay không. Đáp án của tôi là, có .
Hả?
La Vy Vy có hơi lơ mơ. Cô căn bản là không nhớ bản thân đã từng hỏi Phàm Nhất Hàng câu này. Nhưng một câu nhắc nhở này của Phàm Nhất Hàng đã khiến cô nhớ ra.
Phàm Nhất Hàng không quan tâm đến phản ứng của La Vy Vy, cậu tiếp tục nói: Tôi không biết người đã kiềm chế cảm xúc cùa mình trong thời gian dài mà cậu hỏi là ai, nhưng, tôi chính là kiểu người như vậy. Tôi là kiểu...sẽ khiến cậu cảm thấy đáng sợ.
La Vy Vy lập tức gật đầu. Đối với lời nói thâm sâu của Phàm Nhất Hàng cô cho là đúng.
Lời Phàm Nhất Hàng nói không nhiều nhưng những lời này cô giơ cả hai tay hai chân tán thành!
Vì vậy... Phàm Nhất Hàng ngừng lại. Cậu di chuyển tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đôi tình nhân về thăm trường cũ kia đang đứng ở cổng trường. Có lẽ họ vẫn không thể đi vào trường học được. Người con gái đang khiển trách người đàn ông, mà người đàn ông vẫn ôm vai người phụ nữ để xin lỗi.
La Vy Vy vừa mới nhìn theo tầm mắt của Phàm Nhất Hàng thì một giây sau cô đã nghe được Phàm Nhất Hàng nói: Vậy nên... La Vy Vy, chúng ta không có khả năng có kết quả đâu. Tôi hy vọng cậu có thể hiểu rõ lời này một chút.
Phản ứng đầu tiên của La Vy Vy là:....
Sau đó là: ....
Phàm Nhất Hàng mà không nhắc thì suýt chút nữa cô đã quên bản thân thích cậu ta rồi!
La Vy Vy kiềm chế suy nghĩ muốn đập bàn, cô ra sức nuốt nước bọt, hỏi: Lời cậu muốn nói chính là những lời này sao?
Biểu cảm của cô trông như kiểu vừa ăn phải phân vậy. Cô nhìn qua Phàm Nhất Hàng, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Trong lòng Phàm Nhất Hàng tự trách mình một lúc. Sau đó cậu nói: Còn có một câu nữa.
Thái dương cô giật giật.
Cậu nói đi.
Đừng đau khổ quá, cho dù không thể làm người yêu nhưng tôi vẫn còn là bạn cùng bàn của cậu cơ mà.
Câu nói này là câu nói mà Phàm Nhất Hàng cho là tốt nhất để an ủi La Vy Vy. Cậu ta nói ra được câu này cũng không dễ dàng gì, La Vy Vy cảm thấy bản thân cần phải cảm động, nên khóc một chút.
Cô thay đổi bầu không khí một chút, cố gắng nở nụ cười nhưng trông còn khó coi hơn cả khóc.
Cảm ơn cậu nha.
Phàm Nhất Hàng: Không cần cảm ơn.
Sau khi trầm mặc nhất thời, La Vy Vy phá vỡ cục diện lúng túng: Cái đó...cậu cũng đã từ chối tôi rồi, cái... cái bức thư tình đã cậu có thể vẫn trả lại cho tôi không?
Phamc Nhất Hàng nghĩ cũng không cần nghĩ đã lắc đầu: Không thể.
La Vy Vy trợn trừng mắt: Tại sao!?!
Vị đại ca này không phải đã từ chối tình ý của cô rồi hay sao? Giờ vẫn còn giữ lại thư tình của cô làm cái quái gì? Muốn đánh vào chỗ hiểm của cô sao? Đồ đàn ông cặn bã!
Phàm Nhất Hàng trịnh trọng giải thích: Tôi đã đồng ý với cậu rồi. Tôi sẽ nghiêm túc xem hết thư tình của cậu, coi như là tôi tạ ơn cậu vì cậu đã đưa tôi đến bệnh viện đi. Chỉ là mấy ngày này tôi có nhiều chuyện phải làm qua, nên quên không xem. Nhưng cậu yên tâm, tối nay tôi nhất định sẽ xem nó.
Đừng xem.... La Vy Vy đôtk nhiên đứng dậy. Cái ghế bị động tác bất ngờ của cô đẩy ra xa về phía sau. Bang một tiếng trên sàn nhà.
Phàm Nhất Hàng ngày người nhìn cô.
La Vy Vy lúng túng ho khan hai tiếng, cúi người nâng ghế lên.
Cô sợ Phàm Nhất Hàng bởi vì xảy ra chanh động của mình mà sẽ nghi ngờ về bức thư tình kia. Con người cô đảo một vòng, nghiêm túc nói: Tôi cảm thấy cậu cũng đã cự tuyệt tôi rồi, bức thư tình không cần xem nữa đâu. Sau này hai chúng ta đỡ phải lúng túng, cậu nói xem đúng không?
Phàm Nhất Hàng suy nghĩ một chút, gật đầu: Cậu nói không sai, nhưng tôi đã đồng ý với cậu rồi.
Từ trước đến giờ, cậu không bao giờ hứa với ai việc gì cả, nhưng một khi đã hứa hẹn, cậu nhất định phải làm cho bằng được. Cậu chính là một người làm việc có nguyên tắc.
Nếu nhuế cậu muốn cầm nó về, ngày mai khi đnên trường, tôi sẽ mang nó cho cậu. Phàm Nhất Hàng vừa nói vừa đứng dậy: Tôi đi thanh toán, cậu có thể đi trước cũng được.
Đợi đã! La Vy Vy ôm lấy cánh tay Phàm Nhất Hàng. Cô không quan tâm, không cần biết gì hết mà cầu xin: Xin cậu đấy. Đối với con gái mà nói, điều quan trọng nhất chính là thể diện. Cậu muốn từ chối tôi cũng không sao nhưng vẫn muốn xem thư tình của tôi thì không được. Cậu làm như vậy chính là không cho tôi thể diện. Phàm Nhất Hàng, tôi đã đưa cậu đến bệnh viện rồi, là người đã cứu mạng cậu đấy! Cậu sao lại có thể để La Vy Vy tôi mất mặt được cơ chứ?!
Phàm Nhất Hàng im lặng trong mấy giấy. Tầm mắt cậu ta xuống, nhìn vào chỗ cánh tay mà La Vy Vy đang ôm.
La Vy Vy phản ứng được mọi chuyện liền lập tức buông móng heo đại bác của mình ra giữa không trung.
Được rồi. Phàm Nhất Hàng gật đầu: Có điều, cậu phải đồng ý với tôi một chuyện.
Hết chương 30
Hai bạn trẻ đang diễn một bộ phim vô cùng là cẩu huyết, xứng đáng được nhận giải Oscar. Cứ cảm thấy Phàm Phọt nhà ta như cừu non bị lừa vào móng vuốt của sói ấy nhỉ? =)))
À đúng rồi, các bạn dọn nhà đến đâu rồi? Trong những ngày Tết sắp tới, có hai trường hợp có thể xảy ra. Một là mình sẽ ngừng dịch, hai là mình sẽ cố gắng dịch, nhưng thời gian sẽ chậm hơn.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
La Vay Vy đẩy cửa nhà ăn ra, đúng lúc Phàm Nhất Hàng đang uống nước, nghe được câu này liền phụt một tiếng. Nước bị phun ra bắn hết lên mặt bàn.
La Vy Vy: ...
Một tiếng Phàm Phàm của cô có gì dọa người lắm sao?
Nhân viên phục vụ cầm khăn lau đi tới, đưa ra đề xuất: Hai người có muốn đổi chỗ không ạ?
Phàm Nhất Hàng không nói gì đứng dậy, đổi sang một vị trí ở bên cạnh.
Cũng may món ăn còn chưa mang lên, vì vậy chỉ cần đổi bàn là xong.
La Vy Vy không dám gọi loạn lên nữa, cô kéo ghế ra ngồi xuống đối diện Phàm Nhất Hàng. Cô vừa ngồi xuống liền không kiềm chế được mà hỏi: Phàm Nhất Hàng, trưa nay cậu gọi tôi đi ăn cơm, rốt cuộc là muốn làm gì hả?
Cô rất tò mò.
Nếu không phải là bởi vì muốn đánh với cô một trận thì Phàm Nhất Hàng kia gọi cô đến nhà ăn để làm gì? Chỉ là để ăn cơm thôi sao?
Cô vừa nghĩ xong, Phàm Nhất Hàng liền mở miệng: Ăn cơm.
La Vy Vy: ...
Phàm Nhất Hàng thoáng nhìn cô, quyết định những lời kia vẫn nên ăn cơm xong thì nói vẫn tốt hơn.
Sau khi ăn cơm xong, tôi có mấy lời muốn nói với cậu.
La Vy Vy ờ một tiếng. Cô biết chắc không chỉ đơn giản là ăn cơm đâu mà. Có điều Phàm Nhất Hàng muốn nói với cô chuyện gì?
Ghế của La Vy Vy bị nhân viên phục vụ mang món ăn lên đẩy cho lên tới tận chín tầng mây.
Món ăn mang lên đầu tiên là sườn xào chua ngọt. Trước khi đến phía Bắc, La Vy Vy và Nguyễn Ngọc Quyên là những cô gái đã lớn lên ở nơi đầy gió Nam, sở thích chính là ăn đồ chua ngọt. Sườn xào chua ngọt này được xem là rất hợp với khẩu vị của cô.
Và điều khiến cô thỏa mãn nhất chính là, có cả một đĩa to là món ăn ở phương Bắc, căn bản là không cần phải lo lắng liệu có đủ ăn hay không.
La Vy Vy thuần thục ăn hết hơn một nửa đĩa thức ăn, sau đó lại hài lòng mà ợ một tiếng.
Cô nhìn về phía Phàm Nhất Hàng ở đối diện vẫn chưa động đũa, ngạc nhiên hỏi: Sao cậu lại không ăn vậy?
Phàm Nhất Hàng kinh ngạc khi chứng kiến người con gái ăn cơm lại có thể thô lỗ đến như vậy. Nghe lời La Vy Vy nhắc, cậu mới nhớ là mình còn chưa động đũa qua. Cậu đè nén sự chấn động ở đáy lòng, cầm đũa lên gắp thức ăn vào miệng.
La Vy Vy thấy Phàm Nhất Hàng nhã nhặn gắp một miếng sườn xào chua ngọt nhỏ, lại nhã nhặn nhai ở trong miệng, cô không kìm lòng được mà khinh bỉ trong lòng.
Con trai ăn cơm lại cần nhã nhặn như vậy hay sao? Giống y như con gái vậy!
Nhưng những lời này cô chỉ dám nghĩ ở trong lòng. Bởi vì cô từng thấy dáng vẻ khi không nhã nhặn của Phàm Nhất Hàng rồi... Đương nhiên chính là... cô tỉ mỉ nhớ lại Phàm Nhất Hàng lúc đó, khi mà cậu đưa chân quật ngã người khác cũng rất nhã nhặn nha.
Đợi đến khi gần ăn cơm xong, La Vy Vy cuối cùng cũng không kiềm chế được mà hỏi: Rốt cuộc là cậu muốn nói gì với tôi?
Trên đỉnh đầu bọn họ có một ngọn đèn. Anh đèn hắt lên người Phàm Nhất Hàng, khiến cho góc mặt vốn đã lạnh lùng của cậu nay lại càng nghiêm nghị hơn.
Phàm Nhất Hàng đặt đũa xuống. Cậu rút một tờ khăn giấy ra lau khóe miệng. Đợi đến khi La Vy Vy trông mòn con mắt cậu mới mở miệng: La Vy Vy.
Tôi đây! La Vy Vy ngồi thẳng dậy, sống lưng thẳng tắp.
Phàm Nhất Hàng nhìn kỹ vào cô: Ở trên lớp, cậu đã hỏi tôi, người kiềm chế tình cảm trong thời gian dài có phải sẽ có một ngày đột nhiên bộc phát hay không. Đáp án của tôi là, có .
Hả?
La Vy Vy có hơi lơ mơ. Cô căn bản là không nhớ bản thân đã từng hỏi Phàm Nhất Hàng câu này. Nhưng một câu nhắc nhở này của Phàm Nhất Hàng đã khiến cô nhớ ra.
Phàm Nhất Hàng không quan tâm đến phản ứng của La Vy Vy, cậu tiếp tục nói: Tôi không biết người đã kiềm chế cảm xúc cùa mình trong thời gian dài mà cậu hỏi là ai, nhưng, tôi chính là kiểu người như vậy. Tôi là kiểu...sẽ khiến cậu cảm thấy đáng sợ.
La Vy Vy lập tức gật đầu. Đối với lời nói thâm sâu của Phàm Nhất Hàng cô cho là đúng.
Lời Phàm Nhất Hàng nói không nhiều nhưng những lời này cô giơ cả hai tay hai chân tán thành!
Vì vậy... Phàm Nhất Hàng ngừng lại. Cậu di chuyển tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đôi tình nhân về thăm trường cũ kia đang đứng ở cổng trường. Có lẽ họ vẫn không thể đi vào trường học được. Người con gái đang khiển trách người đàn ông, mà người đàn ông vẫn ôm vai người phụ nữ để xin lỗi.
La Vy Vy vừa mới nhìn theo tầm mắt của Phàm Nhất Hàng thì một giây sau cô đã nghe được Phàm Nhất Hàng nói: Vậy nên... La Vy Vy, chúng ta không có khả năng có kết quả đâu. Tôi hy vọng cậu có thể hiểu rõ lời này một chút.
Phản ứng đầu tiên của La Vy Vy là:....
Sau đó là: ....
Phàm Nhất Hàng mà không nhắc thì suýt chút nữa cô đã quên bản thân thích cậu ta rồi!
La Vy Vy kiềm chế suy nghĩ muốn đập bàn, cô ra sức nuốt nước bọt, hỏi: Lời cậu muốn nói chính là những lời này sao?
Biểu cảm của cô trông như kiểu vừa ăn phải phân vậy. Cô nhìn qua Phàm Nhất Hàng, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Trong lòng Phàm Nhất Hàng tự trách mình một lúc. Sau đó cậu nói: Còn có một câu nữa.
Thái dương cô giật giật.
Cậu nói đi.
Đừng đau khổ quá, cho dù không thể làm người yêu nhưng tôi vẫn còn là bạn cùng bàn của cậu cơ mà.
Câu nói này là câu nói mà Phàm Nhất Hàng cho là tốt nhất để an ủi La Vy Vy. Cậu ta nói ra được câu này cũng không dễ dàng gì, La Vy Vy cảm thấy bản thân cần phải cảm động, nên khóc một chút.
Cô thay đổi bầu không khí một chút, cố gắng nở nụ cười nhưng trông còn khó coi hơn cả khóc.
Cảm ơn cậu nha.
Phàm Nhất Hàng: Không cần cảm ơn.
Sau khi trầm mặc nhất thời, La Vy Vy phá vỡ cục diện lúng túng: Cái đó...cậu cũng đã từ chối tôi rồi, cái... cái bức thư tình đã cậu có thể vẫn trả lại cho tôi không?
Phamc Nhất Hàng nghĩ cũng không cần nghĩ đã lắc đầu: Không thể.
La Vy Vy trợn trừng mắt: Tại sao!?!
Vị đại ca này không phải đã từ chối tình ý của cô rồi hay sao? Giờ vẫn còn giữ lại thư tình của cô làm cái quái gì? Muốn đánh vào chỗ hiểm của cô sao? Đồ đàn ông cặn bã!
Phàm Nhất Hàng trịnh trọng giải thích: Tôi đã đồng ý với cậu rồi. Tôi sẽ nghiêm túc xem hết thư tình của cậu, coi như là tôi tạ ơn cậu vì cậu đã đưa tôi đến bệnh viện đi. Chỉ là mấy ngày này tôi có nhiều chuyện phải làm qua, nên quên không xem. Nhưng cậu yên tâm, tối nay tôi nhất định sẽ xem nó.
Đừng xem.... La Vy Vy đôtk nhiên đứng dậy. Cái ghế bị động tác bất ngờ của cô đẩy ra xa về phía sau. Bang một tiếng trên sàn nhà.
Phàm Nhất Hàng ngày người nhìn cô.
La Vy Vy lúng túng ho khan hai tiếng, cúi người nâng ghế lên.
Cô sợ Phàm Nhất Hàng bởi vì xảy ra chanh động của mình mà sẽ nghi ngờ về bức thư tình kia. Con người cô đảo một vòng, nghiêm túc nói: Tôi cảm thấy cậu cũng đã cự tuyệt tôi rồi, bức thư tình không cần xem nữa đâu. Sau này hai chúng ta đỡ phải lúng túng, cậu nói xem đúng không?
Phàm Nhất Hàng suy nghĩ một chút, gật đầu: Cậu nói không sai, nhưng tôi đã đồng ý với cậu rồi.
Từ trước đến giờ, cậu không bao giờ hứa với ai việc gì cả, nhưng một khi đã hứa hẹn, cậu nhất định phải làm cho bằng được. Cậu chính là một người làm việc có nguyên tắc.
Nếu nhuế cậu muốn cầm nó về, ngày mai khi đnên trường, tôi sẽ mang nó cho cậu. Phàm Nhất Hàng vừa nói vừa đứng dậy: Tôi đi thanh toán, cậu có thể đi trước cũng được.
Đợi đã! La Vy Vy ôm lấy cánh tay Phàm Nhất Hàng. Cô không quan tâm, không cần biết gì hết mà cầu xin: Xin cậu đấy. Đối với con gái mà nói, điều quan trọng nhất chính là thể diện. Cậu muốn từ chối tôi cũng không sao nhưng vẫn muốn xem thư tình của tôi thì không được. Cậu làm như vậy chính là không cho tôi thể diện. Phàm Nhất Hàng, tôi đã đưa cậu đến bệnh viện rồi, là người đã cứu mạng cậu đấy! Cậu sao lại có thể để La Vy Vy tôi mất mặt được cơ chứ?!
Phàm Nhất Hàng im lặng trong mấy giấy. Tầm mắt cậu ta xuống, nhìn vào chỗ cánh tay mà La Vy Vy đang ôm.
La Vy Vy phản ứng được mọi chuyện liền lập tức buông móng heo đại bác của mình ra giữa không trung.
Được rồi. Phàm Nhất Hàng gật đầu: Có điều, cậu phải đồng ý với tôi một chuyện.
Hết chương 30
Hai bạn trẻ đang diễn một bộ phim vô cùng là cẩu huyết, xứng đáng được nhận giải Oscar. Cứ cảm thấy Phàm Phọt nhà ta như cừu non bị lừa vào móng vuốt của sói ấy nhỉ? =)))
À đúng rồi, các bạn dọn nhà đến đâu rồi? Trong những ngày Tết sắp tới, có hai trường hợp có thể xảy ra. Một là mình sẽ ngừng dịch, hai là mình sẽ cố gắng dịch, nhưng thời gian sẽ chậm hơn.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
/109
|