Xong nồi bát đũa ở trên tủ bát rơi xuống đất hết, phát ra một tràng âm thanh chói tai.
Ông nội Phàm vừa định quay đầu lại nhìn thì Phàm Nhất Hàng đã kéo Phương Hải Phàm đang chắn giữa cửa ra, vội vàng chạy vào phòng bếp. Đồng thời cậu cũng dùng tốc độ nhanh nhất để cởi áo khoác ngoài ra, đập về phía tay La Vy Vy.
Cháy... Cháy rồi.....!!
Phương Hải Phàm hậu tri hậu giác chỉ vào đám lửa vốn ở gần La Vy Vy nhưng đã bị Phàm Nhất Hàng dùng ống tay áo dập tắt. Ông ấy kêu lên: Người đâu! Mau đến đây! Đến dập lửa đi!
Bốn người mặc âu phục vốn dĩ đang trông coi ở cửa lớn, nghe thấy động tĩnh ở bên trong liền vội vàng chạy vào. Không ít người còn tìm được thùng nước, xách đầy một thùng nước chạy vào.
Nhưng trong phòng bếp không những không có lửa, mà ngay cả một tí khói cũng không thấy. Nếu nghe kĩ thì có thể ngửi thấy mùi khét như có như không ở xung quanh, dường như là vết tích của lửa. Chỉ là nhìn qua hiện trường bừa bộn này thì trông có chút dọa người.
Không sao chứ? Ông nội Phàm bị hù dọa không nhe, giọng nói đều khàn cả.
Mời khách ăn cơm, kết quả lại khiến khách bị thương, chuyện này không phải là chuyện nhỏ.
Con không sao.... La Vy Vy giơ ống tay áo của mình lên, lúng túng nói: Chỉ là cháy ống tay áo một chút mà thôi.
Một đám người bảo vệ trong phòng bếp mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhẹ nhàng đặt thùng nước và bình chữa cháy kéo từ trong sân xuống.
Phương Hải Phàm ho khan một tiếng, chỉ vào sàn nhà: Để lại mấy người ở đây thu dọn chỗ này một chút đi.
Vâng. Đám người bảo vệ nghe lệnh, bắt đầu thu dọn đống bừa bộn trên sàn nhà.
La Vy Vy cầm ống tay áo bị cháy một ít nhét vào trong tay, xin lỗi: Thật sự xin lỗi, con đã làm phòng bếp thành như vậy...
Phàm Tằng Minh vừa định nói thì Phàm Nhất Hàng đã mở miệng trước: Biết sai rồi thì tại sao lại còn muốn làm những việc này? Cậu là người làm của nhà tôi hả?
La Vy Vy mấp máy môi, có chút khó xử cúi đầu xuống.
Cô không nghĩ tới Phàm Nhất Hàng lại không giữ mặt mũi cho cô trước mặt nhiều người như vậy, sớm biết thế cô đã không....
Sao con lại nói với Vy Vy những lời như vậy? Con bé là ông mời đến làm khách! Ông nội Phàm không vui vẻ gì, nói giúp cô mấy lời.
Phàm Nhất Hàng lạnh nhạt phản bác: Có khách nào tự mình đi xào rau hay sao?
Ông... Ông nội Phàm nhất thời không nói được gì.
Phàm Nhất Hàng lại chuyển ánh mắt lên người La Vy Vy, khẩu khí mang theo mệnh lệnh: Duỗi tay ra!
....Làm cái gì?
La Vy Vy chột dạ đem tay giấu về phía sau. Cô vừa mới làm động tác này, Phàm Nhất Hàng đã nắm lấy cổ tay cô, kéo ra trước mặt.
Mu bàn tay bị bỏng đến đỏ lên bị cậu kéo ra giữa không trung. Ông nội Phàm nhìn thấy vội hít một ngụm khí lạnh, ông bước lên phía trước: Tại sao bị thương lại không nói?
La Vy Vy cắn môi, không nói gì.
Cô đem phòng bếp nhà người ta làm thành cái dạng này, lại còn vô duyên đi nói mình bị thương nữa hay sao?
Cô còn chưa cả phản ứng lại, Phàm Nhất Hàng đã kéo mu bàn tay cô đi đến bồn rửa bát. Cậu bật vòi nước lên, đem tay cô đặt giữa dòng nước lạnh.
Trẻ mẫu giáo còn biết bị bỏng thì phaid làm gì, La Vy Vy, cậu là đồ ngốc hả? Phàm Nhất Hàng không để mặt mũi cho cô một chút nào.
Xét thấy đang có mặt người lớn ở đây, La Vy Vy không tiện phản bác lai, cô chỉ đành nhướn mày, ra sức trừng mắt với Phàm Nhất Hàng, trong lòng oán thầm: Chơi cái gì vậy trời, dám mắng La đại ca của cậu là đồ ngốc hả!
Phàm Nhất Hàng cũng lạnh lùng nhìn cô, đáy mắt là một màu đen thẫm, ẩn giấu rất nhiều tâm tư mà La Vy Vy không thể hiểu nổi.
La Vy Vy để ý thấy, đáy mắt Phàm Nhất Hàng đều là những tia máu, giống như cả một đêm không ngủ vậy.... Mỗi lần tên béo chết tiệt Tống Ninh Viễn chơi game thâu đêm thì mắt đều như thế cả.
Cô vừa định hỏi thăm thì ông nội Phàm đã ho khan hai tiếng: Ở đây đủ rồi, con đưa con bé lên bôi thuốc đi. Bên cạnh giá sách của ông có để hòm thuốc đấy, bôi cho con bé, tránh để tay phồng rộp lên.
La Vy Vy nói: Không sao đâu ạ, con da dày, bình thường sẽ không nổi bọt khí đâu.
Ông nội Phàm nhướn mày, dùng ngữ khí không nghi ngờ gì nữa nói: Không xử lí làm sao được? Nhất Hàng, đưa con bé lên đi.
Lần này Phàm Nhất Hàng ngược lại rất nghe lời của Phàm Tằng Minh. Cậu giữ chặt mu bàn tay cô, trực tiếp đưa cô ra khỏi phòng bếp, lên thằng tầng hai.
La Vy Vy nhăn mày. Trời biết cô có bao nhiêu mong muốn không muốn ở cùng một phòng với Phàm Nhất Hàng, nhưng ai đã khiến cô không cẩn thận mà bị bỏng tay chứ?
Aizzz...
La Vy Vy thầm thở dài một hơi, chấp nhận số phận cùng Phamc Nhất Hàng đi lên tầng.
Trông thấy bóng lưng hai người tay trong tay , Phương Hải Phàm lại càng có hứng thú hơn, nhìn thêm mấy cái nữa. Ông ấy quay đầu hỏi người đang giám sát bảo vệ xử lí những vật linh tinh trên sàn nhà, ông nội Phàm: Cô gái kia là?
Bạn của tên tiểu tử đó. Ông nội Phàm nói. Ông chỉ vào đống rác ở bên ngoài phòng bếp, dặn dò: Đừng vứt thủy tinh vào trong thùng rác kia, nhân viên dọn rác sẽ đâm vào tay đấy.
Hai mắt Phương Hải Phàm sáng rực lên, tiến đến gần: Tiểu thiếu gia của chúng ta cũng sẽ có bạn bè sao?
Câu này vừa nói ra, ông nội Phàm liền dừng lại, quay đầu trừng mắt với ông ấy: Câu này của cậu là có ý gì? Cháu trai tôi vì sao không thể có bạn được hả?!
Vâng vâng vâng.... Phương Hải Phàm liên tục gật đầu.
Bây giờ ông ấy đang là trợ lý của Sài tổng, nhưng trước đây ông ấy lại là trợ lý riêng của chủ tịch Phạm. Thỉnh thoảng ông ấy cũng phụ trách đón Phàm Nhất Hàng tan học gì đó, ngoài Triệu công tử ra thì ông chưa bao giờ nhìn thấy tiểu thiếu gia còn có người bạn nào khác, mà lại còn là một cô gái!
Quá sức tưởng tượng mà!
Quả nhiên cố chủ tịch đưa tiểu thiếu gia xuống nông thôn là có lý mà. Đây không phải chính là bước vào trời rộng hay sao!
Nghĩ đến đây, Phương Hải Phàm lo lắng hỏi: Vậy bệnh của tiểu thiếu gia...
Bệnh cái gì mà bệnh?! Ông nội Phàm lại trừng mắt nói: Cũng chính là vì mấy người rảnh rỗi không có việc gì làm như các cậu nên mới cảm thấy cháu trai tôi có bệnh. Tôi thấy các người mới có bệnh ấy!
Phương Hải Phàm không dám nói gì nữa.
Mặc dù ông ấy có thể đáp lại một câu không có bệnh thì sao phải đưa về nhà cũ làm gì , nhưng cho dù có cho ông ấy mượn hai trăm lá gan ông ấy cũng không dám ở trước mặt ông nội Phàm nhắc đến bệnh của Phàm Nhất Hàng.
……
Ở trên tầng.
La Vy Vy bị Phàm Nhất Hàng dắt thẳng vào phòng của ông nội Phàm. Căn phòng rất sáng sủa cũng rất sạch sẽ, ngay cả chăn cũng được gấp vuông văn y như miếng đậu phụ.
La Vy Vy không nhịn được hỏi: Ông nội cậu trước đây là quân nhân sao?
Phàm Nhất Hàng không quan tâm đến cô, quay đầu tìm hộp chữa trị.
Cô cũng không để tâm, dù sao thì Phàm Nhất Hàng luôn là một người khó hiểu. Cô dứt khoát tự độc thoại một mình: Thật ra có một khoảng thời gian tôi vẫn luôn muốn làm quân nhân, bảo vệ tổ quốc, ngầu không?
Phàm Nhất Hàng mở hộp điều trị ra, tìm cao thuốc bỏng. Cậu kéo ghế ra cho La Vy Vy ngồi xuống, lại tự mình kéo thêm một cái ghế nữa, sau đó lạnh lùng mở miệng: Tay!
La Vy Vy ngoan ngoãn đưa tay qua, tiếp tục nói: Thật ra ngoài quân nhân, tôi còn muốn làm cảnh sát. Bởi vì có lần ví tiền của tôi bị kẻ trộm trộm mất, nhưng khi về đến nhà, tôi nói chuyện này ra, mẹ tôi lại cảm thấy là tôi đem tiền đi tiêu hết rồi, nên cố ý tìm cớ khác. Vì vậy tôi rất muốn làm cảnh sát, sau này trưởng thành rồi sẽ gột rửa oan khuất của bản thân...
Cô nói được một nửa thì liền xì một tiếng, phải húp một ngụm khí lạnh. Cô nhíu mày: Cậu nhẹ tay một chút!
Phàm Nhất Hàng không nói gì, nhưng động tác bôi cao thuốc đúng là đã nhẹ nhàng đi rất nhiều. Dường như Là Vy Vy không còn cảm thấy đau nữa.
Cô tiếp tục nói: Sau này ấy, tôi lại muốn làm....
La Vy Vy. Phàm Nhất Hàng dừng động tác bôi cao thuốc lại, ngẩng đầu nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, cô nuốt nước bọt ực một cái, ký ức đêm qua lại hiện về.
Hết chương 62
Lảm nhảm: Đôi trẻ cute quá~~
Ông nội Phàm vừa định quay đầu lại nhìn thì Phàm Nhất Hàng đã kéo Phương Hải Phàm đang chắn giữa cửa ra, vội vàng chạy vào phòng bếp. Đồng thời cậu cũng dùng tốc độ nhanh nhất để cởi áo khoác ngoài ra, đập về phía tay La Vy Vy.
Cháy... Cháy rồi.....!!
Phương Hải Phàm hậu tri hậu giác chỉ vào đám lửa vốn ở gần La Vy Vy nhưng đã bị Phàm Nhất Hàng dùng ống tay áo dập tắt. Ông ấy kêu lên: Người đâu! Mau đến đây! Đến dập lửa đi!
Bốn người mặc âu phục vốn dĩ đang trông coi ở cửa lớn, nghe thấy động tĩnh ở bên trong liền vội vàng chạy vào. Không ít người còn tìm được thùng nước, xách đầy một thùng nước chạy vào.
Nhưng trong phòng bếp không những không có lửa, mà ngay cả một tí khói cũng không thấy. Nếu nghe kĩ thì có thể ngửi thấy mùi khét như có như không ở xung quanh, dường như là vết tích của lửa. Chỉ là nhìn qua hiện trường bừa bộn này thì trông có chút dọa người.
Không sao chứ? Ông nội Phàm bị hù dọa không nhe, giọng nói đều khàn cả.
Mời khách ăn cơm, kết quả lại khiến khách bị thương, chuyện này không phải là chuyện nhỏ.
Con không sao.... La Vy Vy giơ ống tay áo của mình lên, lúng túng nói: Chỉ là cháy ống tay áo một chút mà thôi.
Một đám người bảo vệ trong phòng bếp mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhẹ nhàng đặt thùng nước và bình chữa cháy kéo từ trong sân xuống.
Phương Hải Phàm ho khan một tiếng, chỉ vào sàn nhà: Để lại mấy người ở đây thu dọn chỗ này một chút đi.
Vâng. Đám người bảo vệ nghe lệnh, bắt đầu thu dọn đống bừa bộn trên sàn nhà.
La Vy Vy cầm ống tay áo bị cháy một ít nhét vào trong tay, xin lỗi: Thật sự xin lỗi, con đã làm phòng bếp thành như vậy...
Phàm Tằng Minh vừa định nói thì Phàm Nhất Hàng đã mở miệng trước: Biết sai rồi thì tại sao lại còn muốn làm những việc này? Cậu là người làm của nhà tôi hả?
La Vy Vy mấp máy môi, có chút khó xử cúi đầu xuống.
Cô không nghĩ tới Phàm Nhất Hàng lại không giữ mặt mũi cho cô trước mặt nhiều người như vậy, sớm biết thế cô đã không....
Sao con lại nói với Vy Vy những lời như vậy? Con bé là ông mời đến làm khách! Ông nội Phàm không vui vẻ gì, nói giúp cô mấy lời.
Phàm Nhất Hàng lạnh nhạt phản bác: Có khách nào tự mình đi xào rau hay sao?
Ông... Ông nội Phàm nhất thời không nói được gì.
Phàm Nhất Hàng lại chuyển ánh mắt lên người La Vy Vy, khẩu khí mang theo mệnh lệnh: Duỗi tay ra!
....Làm cái gì?
La Vy Vy chột dạ đem tay giấu về phía sau. Cô vừa mới làm động tác này, Phàm Nhất Hàng đã nắm lấy cổ tay cô, kéo ra trước mặt.
Mu bàn tay bị bỏng đến đỏ lên bị cậu kéo ra giữa không trung. Ông nội Phàm nhìn thấy vội hít một ngụm khí lạnh, ông bước lên phía trước: Tại sao bị thương lại không nói?
La Vy Vy cắn môi, không nói gì.
Cô đem phòng bếp nhà người ta làm thành cái dạng này, lại còn vô duyên đi nói mình bị thương nữa hay sao?
Cô còn chưa cả phản ứng lại, Phàm Nhất Hàng đã kéo mu bàn tay cô đi đến bồn rửa bát. Cậu bật vòi nước lên, đem tay cô đặt giữa dòng nước lạnh.
Trẻ mẫu giáo còn biết bị bỏng thì phaid làm gì, La Vy Vy, cậu là đồ ngốc hả? Phàm Nhất Hàng không để mặt mũi cho cô một chút nào.
Xét thấy đang có mặt người lớn ở đây, La Vy Vy không tiện phản bác lai, cô chỉ đành nhướn mày, ra sức trừng mắt với Phàm Nhất Hàng, trong lòng oán thầm: Chơi cái gì vậy trời, dám mắng La đại ca của cậu là đồ ngốc hả!
Phàm Nhất Hàng cũng lạnh lùng nhìn cô, đáy mắt là một màu đen thẫm, ẩn giấu rất nhiều tâm tư mà La Vy Vy không thể hiểu nổi.
La Vy Vy để ý thấy, đáy mắt Phàm Nhất Hàng đều là những tia máu, giống như cả một đêm không ngủ vậy.... Mỗi lần tên béo chết tiệt Tống Ninh Viễn chơi game thâu đêm thì mắt đều như thế cả.
Cô vừa định hỏi thăm thì ông nội Phàm đã ho khan hai tiếng: Ở đây đủ rồi, con đưa con bé lên bôi thuốc đi. Bên cạnh giá sách của ông có để hòm thuốc đấy, bôi cho con bé, tránh để tay phồng rộp lên.
La Vy Vy nói: Không sao đâu ạ, con da dày, bình thường sẽ không nổi bọt khí đâu.
Ông nội Phàm nhướn mày, dùng ngữ khí không nghi ngờ gì nữa nói: Không xử lí làm sao được? Nhất Hàng, đưa con bé lên đi.
Lần này Phàm Nhất Hàng ngược lại rất nghe lời của Phàm Tằng Minh. Cậu giữ chặt mu bàn tay cô, trực tiếp đưa cô ra khỏi phòng bếp, lên thằng tầng hai.
La Vy Vy nhăn mày. Trời biết cô có bao nhiêu mong muốn không muốn ở cùng một phòng với Phàm Nhất Hàng, nhưng ai đã khiến cô không cẩn thận mà bị bỏng tay chứ?
Aizzz...
La Vy Vy thầm thở dài một hơi, chấp nhận số phận cùng Phamc Nhất Hàng đi lên tầng.
Trông thấy bóng lưng hai người tay trong tay , Phương Hải Phàm lại càng có hứng thú hơn, nhìn thêm mấy cái nữa. Ông ấy quay đầu hỏi người đang giám sát bảo vệ xử lí những vật linh tinh trên sàn nhà, ông nội Phàm: Cô gái kia là?
Bạn của tên tiểu tử đó. Ông nội Phàm nói. Ông chỉ vào đống rác ở bên ngoài phòng bếp, dặn dò: Đừng vứt thủy tinh vào trong thùng rác kia, nhân viên dọn rác sẽ đâm vào tay đấy.
Hai mắt Phương Hải Phàm sáng rực lên, tiến đến gần: Tiểu thiếu gia của chúng ta cũng sẽ có bạn bè sao?
Câu này vừa nói ra, ông nội Phàm liền dừng lại, quay đầu trừng mắt với ông ấy: Câu này của cậu là có ý gì? Cháu trai tôi vì sao không thể có bạn được hả?!
Vâng vâng vâng.... Phương Hải Phàm liên tục gật đầu.
Bây giờ ông ấy đang là trợ lý của Sài tổng, nhưng trước đây ông ấy lại là trợ lý riêng của chủ tịch Phạm. Thỉnh thoảng ông ấy cũng phụ trách đón Phàm Nhất Hàng tan học gì đó, ngoài Triệu công tử ra thì ông chưa bao giờ nhìn thấy tiểu thiếu gia còn có người bạn nào khác, mà lại còn là một cô gái!
Quá sức tưởng tượng mà!
Quả nhiên cố chủ tịch đưa tiểu thiếu gia xuống nông thôn là có lý mà. Đây không phải chính là bước vào trời rộng hay sao!
Nghĩ đến đây, Phương Hải Phàm lo lắng hỏi: Vậy bệnh của tiểu thiếu gia...
Bệnh cái gì mà bệnh?! Ông nội Phàm lại trừng mắt nói: Cũng chính là vì mấy người rảnh rỗi không có việc gì làm như các cậu nên mới cảm thấy cháu trai tôi có bệnh. Tôi thấy các người mới có bệnh ấy!
Phương Hải Phàm không dám nói gì nữa.
Mặc dù ông ấy có thể đáp lại một câu không có bệnh thì sao phải đưa về nhà cũ làm gì , nhưng cho dù có cho ông ấy mượn hai trăm lá gan ông ấy cũng không dám ở trước mặt ông nội Phàm nhắc đến bệnh của Phàm Nhất Hàng.
……
Ở trên tầng.
La Vy Vy bị Phàm Nhất Hàng dắt thẳng vào phòng của ông nội Phàm. Căn phòng rất sáng sủa cũng rất sạch sẽ, ngay cả chăn cũng được gấp vuông văn y như miếng đậu phụ.
La Vy Vy không nhịn được hỏi: Ông nội cậu trước đây là quân nhân sao?
Phàm Nhất Hàng không quan tâm đến cô, quay đầu tìm hộp chữa trị.
Cô cũng không để tâm, dù sao thì Phàm Nhất Hàng luôn là một người khó hiểu. Cô dứt khoát tự độc thoại một mình: Thật ra có một khoảng thời gian tôi vẫn luôn muốn làm quân nhân, bảo vệ tổ quốc, ngầu không?
Phàm Nhất Hàng mở hộp điều trị ra, tìm cao thuốc bỏng. Cậu kéo ghế ra cho La Vy Vy ngồi xuống, lại tự mình kéo thêm một cái ghế nữa, sau đó lạnh lùng mở miệng: Tay!
La Vy Vy ngoan ngoãn đưa tay qua, tiếp tục nói: Thật ra ngoài quân nhân, tôi còn muốn làm cảnh sát. Bởi vì có lần ví tiền của tôi bị kẻ trộm trộm mất, nhưng khi về đến nhà, tôi nói chuyện này ra, mẹ tôi lại cảm thấy là tôi đem tiền đi tiêu hết rồi, nên cố ý tìm cớ khác. Vì vậy tôi rất muốn làm cảnh sát, sau này trưởng thành rồi sẽ gột rửa oan khuất của bản thân...
Cô nói được một nửa thì liền xì một tiếng, phải húp một ngụm khí lạnh. Cô nhíu mày: Cậu nhẹ tay một chút!
Phàm Nhất Hàng không nói gì, nhưng động tác bôi cao thuốc đúng là đã nhẹ nhàng đi rất nhiều. Dường như Là Vy Vy không còn cảm thấy đau nữa.
Cô tiếp tục nói: Sau này ấy, tôi lại muốn làm....
La Vy Vy. Phàm Nhất Hàng dừng động tác bôi cao thuốc lại, ngẩng đầu nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, cô nuốt nước bọt ực một cái, ký ức đêm qua lại hiện về.
Hết chương 62
Lảm nhảm: Đôi trẻ cute quá~~
/109
|