Bàn đá màu xanh ngọc bị mặt trời chiếu xuống, làm ánh lên lớp màu bàng bạc. Một vài cánh hoa trắng nho nhỏ không rõ tên nhẹ nhàng rơi xuống đầu. Trong tiệm đồ xào Sa huyện, hai cô gái nhỏ đều có dung nhan xinh đẹp ngồi đối diện với nhau, đều mang dáng vẻ không ai chịu ai.
Bầu không khí như được tiêm thuốc làm đông đặc, sau mấy phút ngưng trệ, cuối cùng La Vy Vy cũng di chuyển ánh mắt, không kiên nhẫn nhìn về phía Phàm Nhất Hàng.
Cậu muốn làm gì? Cô không một chút che đậy sự bực bội của mình. Khi nói ba chữ muốn làm gì này, ánh mắt cô đều nhắm lại, dáng vẻ hiện rõ một điều, đó là vô cùng là không muốn nói chuyện với Phàm Nhất Hàng, cho dù là cái gì đi nữa.
Nếu không phải là Lâm Kỳ Hân đang đứng chắn ở đây, lại thêm cô cũng không thể nói động tay liền thật sự động tay với con gái của hiệu trưởng, không thì cô chắc chắn sẽ nhấc chân bỏ đi, phở cũng không ăn nữa.
Lâm Kỳ Hân quay đầu nhìn Phàm Nhất Hàng. Cô ta cũng rất hiếu kỳ Phàm Nhất Hàng tìm La Vy Vy làm gì.
Có điều so với điều này, cô ta càng hiếu kỳ vì sao La Vy Vy lại từ nhà họ Phàm đi ra.
Khi đó cô ta đã hỏi La Vy Vy rồi, nhưng con bé y như người điếc này vẫn luôn làm một mặt đen sì, thẳng thừng bỏ đi, nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái. Điệu bộ làm cao như vậy, cứ như La Vy Vy mới là con gái hiệu trưởng vậy.
Phàm Nhất Hàng là một người rất kiệm lời, từ nhỏ đã như vậy. Đương nhiên, cậu ấy khi còn nhỏ so với bây giờ đã có thể chung sống tốt hơn rồi. Thế nhưng một người vẫn luôn ít nói như vậy cũng gián tiếp dẫn đến một điều, năng lực biểu đạt ngôn ngữ của Phàm Nhất Hàng không như những người bình thường khác.
Điều này cũng có nghĩa là: Cậu ấy có lời muốn nói với La Vy Vy, nhưng những câu chữ ấy cứ nghẹn mãi nơi cổ họng. Cậu ấy không biết làm thế nào để có thể biểu đạt được.
Phàm Nhất Hàng ho khan vài tiếng, yết hầu trượt lên trượt xuống một lúc, sau đó khó khăn mở miệng: La Vy Vy, cậu...cậu muốn lãng phí đồ ăn sao?
.... La Vy Vy nghiêng đầu, ý là: Phàm Nhất Hàng, rốt cuộc là cậu đang nói cái quái gì vậy?
Dái tai Phàm Nhất Hàng đỏ hết lên, giống như là có ngọn nến đang cháy ở bên tai cậu vậy. Loại cảm giác này cậu chưa từng gặp qua bao giờ.
Cậu nắm chặt tay loại, quay đầu đối diện với ông chủ quán vì tò mò mà đang nhìn qua đây: Cho châu một bát giống của cô ấy.
Được thôi! Ông chủ quán nhiệt tình đáp ứng, ánh mắt ông rơi xuống người Lâm Kỳ Hân, cười híp mắt hỏi: Cô bé, cháu cũng muốn một bát chứ?
Cháu....
Cô ấy không cần. Phàm Nhất Hàng không đợi Lâm Kỳ Hân nói xong, mà trả lời luôn với ông chủ quán. Con ngươi khẽ di chuyển một chút, lạnh nhạt nói với Lâm Kỳ Hân: Cảm ơn cậu đã dẫn tôi tới đây, bây giờ cậu có thể đi rồi.
Lâm Kỳ Hân vẫn đang đứng chắn đường La Vy Vy, còn Phàm Nhất Hàng thì đã ngồi xuống vị trí đối diện La Vy Vy rồi.
Khuôn mặt cô ta có chút tím tai, nhưng nghĩ tới chiếc xe sang trọng thân dài đỗ ở cửa nhà họ Phàm, cô ta vẫn gắng gượng nhẫn nhịn.
Bây giờ thì quan hệ giữa Phàm Nhất Hàng và La Vy Vy thì có gì được cho là tốt đẹp cơ chứ? Cô ta không tin người lớn của nhà họ Phàm lại buông bỏ cô con dâu là con gái hiệu trưởng như cô ta để đổi lấy La Vy Vy!
Vây em đi trước đây. Dù sao em cũng ăn trưa rồi, hôm khác anh bù đắp cho em sau cũng được! Lâm Kỳ Hân thông minh nói.
Phàm Nhất Hàng gật đầu, lạnh lùng ừm một tiếng, tầm mắt vẫn không rời khỏi mặt La Vy Vy.
Nhận được tiếng ừm này của Phàm Nhất Hàng, Lâm Kỳ Hân hài lòng rời đi.
Cô ta dự liệu được rằng La Vy Vy ngoài bản mặt kia ra thì một chút dáng vẻ con gái cũng không có, nên chắc chắn cũng chẳng gây ra sóng gió gì uy hiếp đến cô ta cả.
Lâm Kỳ Hân đi rồi, La Vy Vy cuối cùng cũng có thể đi ra khỏi chỗ. Tay cô vẫn còn đang chống lên mặt bàn, chân còn chưa kịp cử động thì Phàm Nhất Hàng đã dùng tay giữ tay cô lại.
Một người lạnh như băng giống Phàm Nhất Hàng, thế nhưng bàn tay cậu lại rất nóng.
La Vy Vy giật mình một cái, lập tức rút tay mình lại, tức giận trừng mắt với Phàm Nhất Hàng.
Đối với sự bùng nổ của La Vy Vy, Phàm Nhất Hàng có chút không biết làm sao. Cậu thở dài, nói: Cậu ngồi xuống đi, chúng ta nghiêm túc nói chuyện.
La Vy Vy cũng không biết bản thân mình bị sao nữa. Rõ ràng câu nói chúng ta không có gì để nói cả đã ra đến cổ họng rồi, nhưng cô lại rất không có khí khái mà ngồi xuống, đồng thời hỏi: Cậu muốn nói gì?
Chung quy là cô vẫn muốn nghe một câu xin lỗi từ Phàm Nhất Hàng.
Phàm Nhất Hàng dùng ngón trỏ gõ lên mặt bàn: Ăn xong rồi chúng ta lại nói tiếp.
Tình cảnh này có chút quen thuộc, giống như lần đầu tiên cô bị cự tuyệt tình ý vậy. Ánh nắng chạy đi, xuyên qua tấm vải che màu đen, rơi xuống người Phàm Nhất Hàng. Sau lưng cậu là cả một thế giới bừng sáng, đủ màu sắc, trông lại có chút không thật.
Miến xào của Phàm Nhất Hàng rất nhanh cũng đã được mang lên. La Vy Vy còn chưa động đũa, Phàm Nhất Hàng đã ăn trước rồi.
Cậu ta ăn cái gì cũng đều với tốc độ rất nhanh, nhưng không hiểu sao lại không giống dáng vẻ ăn như hổ báo của những nam sinh khác. Một bát miến xào mười đồng cũng là cho cậu ta ăn, thế nhưng lại mang đến cảm giác tao nhã như đang ăn một bữa tiệc của Pháp.
Thấy cậu ta ăn nghiêm túc như thế, La Vy Vy cắn môi dưới, cũng cầm đũa lên ăn.
Con người là sắt, cơm là thép, đối đầu với cơm là lựa chọn không sáng suốt chút nào.
Ăn một bát miến vào bụng, cô ợ một hơi, đặt đũa xuống: Bây giờ cậu có thể nói rồi.
Phàm Nhất Hàng rút một tờ giấy lau miệng, còn rút cho cô thêm một tờ nữa. Sau đó cậu chậm rãi dựa vào lưng của ghế gỗ, ngón tay cuộn lại, dường như là đang suy nghĩ xem nên mở đầu như thế nào.
Cuối cùng, cậu ngước mắt nhìn về phía cô.
La Vy Vy, tại sao cậu lại cố ý làm bỏng chính mình?
Đây thật ra không phải là mở đầu tốt đẹp gì cho cam. Bởi vì khi cậu hỏi một câu này ra thì lông mày La Vy Vy lại nhăn lại như con sâu.
Phàm Nhất Hàng, cậu có ý gì hả?! Tôi cũng không có nhằm vào phí thuốc thang của nhà cậu! Là tôi lo chuyện bao đồng được không? Cậu là đang muốn tới hỏi tội tôi, tha cho tôi....
Cảm ơn. Phàm Nhất Hàng mở miệng, dùng hai chữ này đánh gãy tất cả lời cô nói.
La Vy Vy sững sờ, có chút không biết nên tiếp lời như thế nào. Cô đã nghĩ tới mười vạn câu không không bậy bạ để chửi cho cậu ta máu chó đầy đầu thì thôi, thế nhưng cậu ta lại nói cảm ơn ?
Phàm Nhất Hàng ngồi thẳng lên, nghiêm túc nhìn cô, lại bổ sung thêm một câu: Xin lỗi.
Một câu cảm ơn không có nguyên do và một câu xin lỗi đã dập tắt tất cả cơn thịnh nộ của La Vy Vy.
La Vy Vy có hơi tức giận, nhưng cô không phải giận Phàm Nhất Hàng mà là cô giận bản thân sao lại có thể dễ dàng tha thứ như thế.
Hứ!
Cô phát ra một tiếng hừ lạnh, quay đầu ra chỗ khác, không nhìn cậu ta: Đừng có nghĩ cậu nói như vậy tôi liền tha thứ cho cậu nhé!
Phàm Nhất Hàng đương nhiên không cho rằng làm như vậy liền có thể khiến La Vy Vy tha thứ cho cậu. Cậu từng nghe Tiểu Triệu Hòa An nói, con gái là sinh vật khó dỗ nhất trên thế giới này.
Hơn nữa, sự việc ngày hôm này, quả thật là cậu quá đáng. Bất kể như thế nào, La Vy Vy cũng là có lòng tốt, mà đối với người bình thường mà nói, xem một tấm ảnh cũng không bị coi là làm loạn đồ vâth cá nhân của người khác. Phản ứng lúc đó của cậu đích thực là quá kích động rồi.
La Vy Vy. Cậu nắm chặt tay lại: Cậu còn nhớ ước định của chúng ta không?
Cái gì? La Vy Vy không kịp phản ứng lại.
Tám giờ tối hôm nay, gặp tại sân tập Tiểu Khu. Phàm Nhất Hàng nói, cậu đứng dật: Đến lúc đó, tôi sẽ giải thích với cậu...một vài chuyện.
La Vy Vy có chút không hiểu nổi. Có lời gì mà cần phải để đến tận tối mới nói được, bây giờ không nói ra luôn được hay sao?
Một nhóm các chú công nhân mặc đồ bảo hộ, đội mũ an toàn tiến vào, trong tiệm lập tức chật cứng người.
Được rồi, bây giờ quả thực không thích hợp để nói chuyện.
La Vy Vy đứng dậy muốn nhường chỗ mình cho những chú công nhân kia, ông chủ tiệm liền đuổi theo: Chàng trai à, cháu còn chưa thanh toán!
.....
Phàm Nhất Hàng trầm mặc mấy giây, sau đó nhìn về phía La Vy Vy.
La Vy Vy: ....
Bầu không khí như được tiêm thuốc làm đông đặc, sau mấy phút ngưng trệ, cuối cùng La Vy Vy cũng di chuyển ánh mắt, không kiên nhẫn nhìn về phía Phàm Nhất Hàng.
Cậu muốn làm gì? Cô không một chút che đậy sự bực bội của mình. Khi nói ba chữ muốn làm gì này, ánh mắt cô đều nhắm lại, dáng vẻ hiện rõ một điều, đó là vô cùng là không muốn nói chuyện với Phàm Nhất Hàng, cho dù là cái gì đi nữa.
Nếu không phải là Lâm Kỳ Hân đang đứng chắn ở đây, lại thêm cô cũng không thể nói động tay liền thật sự động tay với con gái của hiệu trưởng, không thì cô chắc chắn sẽ nhấc chân bỏ đi, phở cũng không ăn nữa.
Lâm Kỳ Hân quay đầu nhìn Phàm Nhất Hàng. Cô ta cũng rất hiếu kỳ Phàm Nhất Hàng tìm La Vy Vy làm gì.
Có điều so với điều này, cô ta càng hiếu kỳ vì sao La Vy Vy lại từ nhà họ Phàm đi ra.
Khi đó cô ta đã hỏi La Vy Vy rồi, nhưng con bé y như người điếc này vẫn luôn làm một mặt đen sì, thẳng thừng bỏ đi, nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái. Điệu bộ làm cao như vậy, cứ như La Vy Vy mới là con gái hiệu trưởng vậy.
Phàm Nhất Hàng là một người rất kiệm lời, từ nhỏ đã như vậy. Đương nhiên, cậu ấy khi còn nhỏ so với bây giờ đã có thể chung sống tốt hơn rồi. Thế nhưng một người vẫn luôn ít nói như vậy cũng gián tiếp dẫn đến một điều, năng lực biểu đạt ngôn ngữ của Phàm Nhất Hàng không như những người bình thường khác.
Điều này cũng có nghĩa là: Cậu ấy có lời muốn nói với La Vy Vy, nhưng những câu chữ ấy cứ nghẹn mãi nơi cổ họng. Cậu ấy không biết làm thế nào để có thể biểu đạt được.
Phàm Nhất Hàng ho khan vài tiếng, yết hầu trượt lên trượt xuống một lúc, sau đó khó khăn mở miệng: La Vy Vy, cậu...cậu muốn lãng phí đồ ăn sao?
.... La Vy Vy nghiêng đầu, ý là: Phàm Nhất Hàng, rốt cuộc là cậu đang nói cái quái gì vậy?
Dái tai Phàm Nhất Hàng đỏ hết lên, giống như là có ngọn nến đang cháy ở bên tai cậu vậy. Loại cảm giác này cậu chưa từng gặp qua bao giờ.
Cậu nắm chặt tay loại, quay đầu đối diện với ông chủ quán vì tò mò mà đang nhìn qua đây: Cho châu một bát giống của cô ấy.
Được thôi! Ông chủ quán nhiệt tình đáp ứng, ánh mắt ông rơi xuống người Lâm Kỳ Hân, cười híp mắt hỏi: Cô bé, cháu cũng muốn một bát chứ?
Cháu....
Cô ấy không cần. Phàm Nhất Hàng không đợi Lâm Kỳ Hân nói xong, mà trả lời luôn với ông chủ quán. Con ngươi khẽ di chuyển một chút, lạnh nhạt nói với Lâm Kỳ Hân: Cảm ơn cậu đã dẫn tôi tới đây, bây giờ cậu có thể đi rồi.
Lâm Kỳ Hân vẫn đang đứng chắn đường La Vy Vy, còn Phàm Nhất Hàng thì đã ngồi xuống vị trí đối diện La Vy Vy rồi.
Khuôn mặt cô ta có chút tím tai, nhưng nghĩ tới chiếc xe sang trọng thân dài đỗ ở cửa nhà họ Phàm, cô ta vẫn gắng gượng nhẫn nhịn.
Bây giờ thì quan hệ giữa Phàm Nhất Hàng và La Vy Vy thì có gì được cho là tốt đẹp cơ chứ? Cô ta không tin người lớn của nhà họ Phàm lại buông bỏ cô con dâu là con gái hiệu trưởng như cô ta để đổi lấy La Vy Vy!
Vây em đi trước đây. Dù sao em cũng ăn trưa rồi, hôm khác anh bù đắp cho em sau cũng được! Lâm Kỳ Hân thông minh nói.
Phàm Nhất Hàng gật đầu, lạnh lùng ừm một tiếng, tầm mắt vẫn không rời khỏi mặt La Vy Vy.
Nhận được tiếng ừm này của Phàm Nhất Hàng, Lâm Kỳ Hân hài lòng rời đi.
Cô ta dự liệu được rằng La Vy Vy ngoài bản mặt kia ra thì một chút dáng vẻ con gái cũng không có, nên chắc chắn cũng chẳng gây ra sóng gió gì uy hiếp đến cô ta cả.
Lâm Kỳ Hân đi rồi, La Vy Vy cuối cùng cũng có thể đi ra khỏi chỗ. Tay cô vẫn còn đang chống lên mặt bàn, chân còn chưa kịp cử động thì Phàm Nhất Hàng đã dùng tay giữ tay cô lại.
Một người lạnh như băng giống Phàm Nhất Hàng, thế nhưng bàn tay cậu lại rất nóng.
La Vy Vy giật mình một cái, lập tức rút tay mình lại, tức giận trừng mắt với Phàm Nhất Hàng.
Đối với sự bùng nổ của La Vy Vy, Phàm Nhất Hàng có chút không biết làm sao. Cậu thở dài, nói: Cậu ngồi xuống đi, chúng ta nghiêm túc nói chuyện.
La Vy Vy cũng không biết bản thân mình bị sao nữa. Rõ ràng câu nói chúng ta không có gì để nói cả đã ra đến cổ họng rồi, nhưng cô lại rất không có khí khái mà ngồi xuống, đồng thời hỏi: Cậu muốn nói gì?
Chung quy là cô vẫn muốn nghe một câu xin lỗi từ Phàm Nhất Hàng.
Phàm Nhất Hàng dùng ngón trỏ gõ lên mặt bàn: Ăn xong rồi chúng ta lại nói tiếp.
Tình cảnh này có chút quen thuộc, giống như lần đầu tiên cô bị cự tuyệt tình ý vậy. Ánh nắng chạy đi, xuyên qua tấm vải che màu đen, rơi xuống người Phàm Nhất Hàng. Sau lưng cậu là cả một thế giới bừng sáng, đủ màu sắc, trông lại có chút không thật.
Miến xào của Phàm Nhất Hàng rất nhanh cũng đã được mang lên. La Vy Vy còn chưa động đũa, Phàm Nhất Hàng đã ăn trước rồi.
Cậu ta ăn cái gì cũng đều với tốc độ rất nhanh, nhưng không hiểu sao lại không giống dáng vẻ ăn như hổ báo của những nam sinh khác. Một bát miến xào mười đồng cũng là cho cậu ta ăn, thế nhưng lại mang đến cảm giác tao nhã như đang ăn một bữa tiệc của Pháp.
Thấy cậu ta ăn nghiêm túc như thế, La Vy Vy cắn môi dưới, cũng cầm đũa lên ăn.
Con người là sắt, cơm là thép, đối đầu với cơm là lựa chọn không sáng suốt chút nào.
Ăn một bát miến vào bụng, cô ợ một hơi, đặt đũa xuống: Bây giờ cậu có thể nói rồi.
Phàm Nhất Hàng rút một tờ giấy lau miệng, còn rút cho cô thêm một tờ nữa. Sau đó cậu chậm rãi dựa vào lưng của ghế gỗ, ngón tay cuộn lại, dường như là đang suy nghĩ xem nên mở đầu như thế nào.
Cuối cùng, cậu ngước mắt nhìn về phía cô.
La Vy Vy, tại sao cậu lại cố ý làm bỏng chính mình?
Đây thật ra không phải là mở đầu tốt đẹp gì cho cam. Bởi vì khi cậu hỏi một câu này ra thì lông mày La Vy Vy lại nhăn lại như con sâu.
Phàm Nhất Hàng, cậu có ý gì hả?! Tôi cũng không có nhằm vào phí thuốc thang của nhà cậu! Là tôi lo chuyện bao đồng được không? Cậu là đang muốn tới hỏi tội tôi, tha cho tôi....
Cảm ơn. Phàm Nhất Hàng mở miệng, dùng hai chữ này đánh gãy tất cả lời cô nói.
La Vy Vy sững sờ, có chút không biết nên tiếp lời như thế nào. Cô đã nghĩ tới mười vạn câu không không bậy bạ để chửi cho cậu ta máu chó đầy đầu thì thôi, thế nhưng cậu ta lại nói cảm ơn ?
Phàm Nhất Hàng ngồi thẳng lên, nghiêm túc nhìn cô, lại bổ sung thêm một câu: Xin lỗi.
Một câu cảm ơn không có nguyên do và một câu xin lỗi đã dập tắt tất cả cơn thịnh nộ của La Vy Vy.
La Vy Vy có hơi tức giận, nhưng cô không phải giận Phàm Nhất Hàng mà là cô giận bản thân sao lại có thể dễ dàng tha thứ như thế.
Hứ!
Cô phát ra một tiếng hừ lạnh, quay đầu ra chỗ khác, không nhìn cậu ta: Đừng có nghĩ cậu nói như vậy tôi liền tha thứ cho cậu nhé!
Phàm Nhất Hàng đương nhiên không cho rằng làm như vậy liền có thể khiến La Vy Vy tha thứ cho cậu. Cậu từng nghe Tiểu Triệu Hòa An nói, con gái là sinh vật khó dỗ nhất trên thế giới này.
Hơn nữa, sự việc ngày hôm này, quả thật là cậu quá đáng. Bất kể như thế nào, La Vy Vy cũng là có lòng tốt, mà đối với người bình thường mà nói, xem một tấm ảnh cũng không bị coi là làm loạn đồ vâth cá nhân của người khác. Phản ứng lúc đó của cậu đích thực là quá kích động rồi.
La Vy Vy. Cậu nắm chặt tay lại: Cậu còn nhớ ước định của chúng ta không?
Cái gì? La Vy Vy không kịp phản ứng lại.
Tám giờ tối hôm nay, gặp tại sân tập Tiểu Khu. Phàm Nhất Hàng nói, cậu đứng dật: Đến lúc đó, tôi sẽ giải thích với cậu...một vài chuyện.
La Vy Vy có chút không hiểu nổi. Có lời gì mà cần phải để đến tận tối mới nói được, bây giờ không nói ra luôn được hay sao?
Một nhóm các chú công nhân mặc đồ bảo hộ, đội mũ an toàn tiến vào, trong tiệm lập tức chật cứng người.
Được rồi, bây giờ quả thực không thích hợp để nói chuyện.
La Vy Vy đứng dậy muốn nhường chỗ mình cho những chú công nhân kia, ông chủ tiệm liền đuổi theo: Chàng trai à, cháu còn chưa thanh toán!
.....
Phàm Nhất Hàng trầm mặc mấy giây, sau đó nhìn về phía La Vy Vy.
La Vy Vy: ....
/109
|