Bát đựng dầu cải phát ra ánh sáng màu cam nhạt.
Dung mạo của hai người trong di ảnh và Phàm Nhất Hàng có những nét rất giống nhau. Ngoại trừ quan hệ thân thích ra, cô thật không nghĩ ra hai người này còn có thân phận nào khác nữa.
Nhưng từ trước tới giờ Phàm Nhất Hàng chưa từng nói với cô, bố mẹ của cậu ấy...đã mất rồi.
Vì vậy cảnh tượng hôm đó cô nhìn thấy vốn dĩ không phải là cái gì mà tà đạo cả, mà là linh đường của bố mẹ cậu ấy. Khó trách lại có mùi của tro nhang đèn.
Kinh ngạc qua đi, La Vy Vy nghĩ tới ban ngày bởi vì cô nhìn qua bức ảnh một cái mà Phàm Nhất Hàng nổi giận. Ban ngày cô cũng rất tức giận, không sao lí giải được người này sao lại nhỏ nhen đến như vậy, nhưng bây giờ trong lòng cô đã có thể cảm nhận rõ được sự bùng nổ đột ngột khi đó của Phàm Nhất Hàng.
Đừng nói là người vốn lạnh lùng như Phàm Nhất Hàng, đổi lại là cô, cô cũng không mong muốn người khác biết được những việc này, cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì... Mà bây giờ cô lại ngộ đả ngộ chàng* biết được việc trong nhà Phàm Nhất Hàng.
*Ngộ đả ngộ chàng: chỉ chuyện không suy nghĩ kỹ càng đã quyết định. Câu thành ngữ này mình không chắc lắm, định để thuần Việt luôn nhưng không hợp với câu văn nên đành dịch vậy.
Hay là cô giả vờ không biết là tốt rồi.
La Vy Vy vừa định quay người, từ cửa vào đã truyền đến tiếng Phàm Nhất Hàng: Cậu ở đây làm gì?
La Vy Vy: ....
Đúng là sợ cái gì thì cái đó liền tới mà.
Cô quy người lại một cách cứng ngắc, chột dạ cúi đầu xin lỗi: Xin lỗi, tôi không nên tự tiện đi vào...
Không phải cậu cứ trực tiếp như vậy chứ?
La Vy Vy ngẩng đầu lên, Phàm Nhất Hàng nhìn cô, nhẹ nhàng nói: Chu động nhận sai, tuyệt đối không đính chính?
Cô thấy trên mặt Phàm Nhất Hàng không có dấu vết của sự tức giận, cũng có nghĩa là, Phàm Nhất Hàng không phải bởi vì cô tự tiện đi vào đây mà nổi giận?
Vừa nãy tim La Vy Vy như bị treo lên, bây giờ trông thấy phản ứng cắt ngang của Phàm Nhất Hàng, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô vẫn nói một câu: Xin lỗi.
Không sao, vẫn dĩ đến tối cũng muốn nói với cậu những chuyện này. Phàm Nhất Hàng tiến vào, đứng ở bên cạnh cô. Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào hai bức di ảnh trên bàn vuông.
Buổi tối?
Nói những chuyện này?
Cô vẫn cứ nghĩ rằng buổi tối Phàm Nhất Hàng muốn nói về chuyện hiểu lầm thư khiêu chiến thành thư tình .
La Vy Vy xoay người lại, đứng song song với Phàm Nhất Hàng, nhìn di ảnh của bố mẹ cậu ấy.
Vừa nãy cô không có chắc chắn mười phần rằng đây là bố mẹ của Phàm Nhất Hàng, nhưng bây giờ nhìn lên tên ở bài vị đặt bên trên, trong lòng cuối cùng cũng xác định rồi.
Nhìn từ bức ảnh, bố Phàm Nhất Hàng xem ra là người rất nghiêm khắc, nhưng mẹ ruột của cậu ấy lại cười rất dịu dàng, ấm áp. Nhìn một cái liền thấy rất hòa hợp với nhau.
Cô không dám nhắc đến chuyện bố mẹ cậu ấy, cố tình nói sang chủ đề khác: Không phải Tần Thiên Thiên tìm cậu hỏi đề hay sao? Cô ta đâu?
Dưới lầu.
Có lẽ là cảm thấy câu trả lời như vậy quá ngắn gọn, đơn giản rồi nên Phàm Nhất Hàng lại bổ sung thêm một câu: Ông nội tôi đang dạy cậu ấy.
Khi còn đi học, thành tích môn toán của Phàm Tằng Minh là tốt nhất, nghe thấy Tần Thiên Thiên hỏi Phàm Nhất Hàng đề toán, ngay lúc đó ông liền lên tinh thần, kéo Tần Thiên Thiên lại, bắt đầu giải đề, chính là kiểu bắt đầu với tinh thần manh liệt, sôi sục.
Có người chủ động làm thay, Phàm Nhất Hàng đương nhiên đồng ý, tìm lúc rảnh rỗi trực tiếp đi lên trên tầng.
Kết quả vừa lên tầng liền nhìn thấy cánh cửa này đang mở.
Tầm mắt Phàm Nhất Hàng rời xuống lưng La Vy Vy, dừng lại một giây, hỏi: Lưng cậu đeo cặp làm gì?
Tôi.... Lời La Vy Vy đến bên miệng lại nuốt trở lại. Bởi vì thực tại đã quá xấu hổ rồi, cô cũng không thể luôn miệng nói vì để chạy thoát thân được chứ? Hơn nữa bây giờ cũng đã chứng thực tất cả đều là hiểu lầm cả rồi.
Đón lấy ánh mắt của Phàm Nhất Hàng, La Vy Vy mở to mắt nói bừa: Bài tập khó quá, làm không được, nên không làm nữa.
Được rồi, bài tập khó quá và làm không được , hai câu này không phải là nói dối, là nói thật.
Phàm Nhất Hàng không hề nghi ngờ, bài tập của La Vy Vy ngoại trừ ngữ văn da, những môn khác hoặc là chép của cậu, hoặc là dứt khoát không thèm chép nữa. Cả ngày sống trong lo sợ nhưng vẫn rất vui vẻ, cũng chẳng biết là vui vẻ cái gì nữa.
Như vậy đi. Phàm Nhất Hàng đề nghị: Cậu không biết làm, tôi dạy cậu. Nhưng chuyện này cậu hãy tiếp tục giúp tôi giữ bí mật.
Không phải là cậu sợ người khác bàn tán sau lưng cậu, từ trước đến giờ cậu không sống vì ánh mắt của người khác bao giờ, nhưng cậu không hy vọng bố mẹ đều đã đi cả rồi mà vẫn biến thành đề tài nói chuyện sau bữa cơm của người khác.
Ban đầu La Vy Vy không nhận ra được chuyện này trong lời Phàm Nhất Hàng là chuyện nào, nhưng nhìn ánh mắt rơi lên bức di ảnh của Phàm Nhất Hàng thở cô đã phản ứng lại được rồi.
Thế nhưng.... Tiếp tục giúp cậu giưc bí mật? La Vy Vy chớp chớp mắt. Sao cô không biết trước đó mình có giúp cậu ấy giữ bí mật cái gì nhỉ? Nếu cô biết thì cũng là hôm nay mới biết, vừa rồi mới biết tới chuyện bố mẹ cậu ấy đã mất rồi.
Phàm Nhất Hàng quay đầu nhìn cô: Không phải trước đây cậu nói cậu biết rồi sao?
Khi nào? Khuôn mặt La Vy Vy càng mờ mịt hơn, là cô mất trí rồi sao?
Phàm Nhất Hàng nghĩ lại một chút, mở miệng: Trước đó có một buổi tối, ở trong ngõ. Cậu tự mình nói, cậu biết bí mật của tôi.
Bí mật của cậu có hai thứ, một là bố mẹ đã mất, đương nhiên chuyện này không tính là cố tình giữ bí mật gì. Nhưng từ trước đến giờ, cậu chưa từng nhắc qua chuyện này với bất kỳ người cùng tuổi nào, không ai biết điều này cả, vậy nên nó đương nhiên cũng được tính là bí mật. Còn một thứ nữa, ngoại trừ người nhà họ Phàm, những người khác không thể biết được.
Phàm Nhất Hàng rời như vậy, La Vy Vy bỗng nhiên phản ứng được vì sao Phàm Nhất Hàng lại nói để cô tiếp tục giữ bí mật. Bởi vì bí mật mà cô biết, căn bản là không phải là bí mật mà Phàm Nhất Hàng nghĩ, mà là....cô hiểu lầm bí mật của cậu ấy thành tà giáo....
Cái này cũng lúng túng quá rồi, La Vy Vy không còn mặt mũi nào để nói, chỉ đành ngầm thừa nhận: Đúng đúng. Cậu yên tâm đi, tôi sẽ giúp cậu giữ bí mật!
Phàm Nhất Hàng ừm một tiếng, nói: Vậy đi thôi.
La Vy Vy: Đi đâu?
Dạy cậu làm bài tập. Phàm Nhất Hàng làm ra bộ dạng cậu giúp tôi giữ bí mật, tôi giúp cậu học hành .
La Vy Vy: .... Không cần có được không?
……
Vừa quay về phòng, đầu La Vy Vy liền ngứa ran, nhưng không phải bởi vì sợ hãi, mà là Phàm Nhất Hàng bắt cô lấy vở bài tập toán ra.
Chỉ vẻn vẹn hai chữ toán học nhưng cô đều cảm thấy cả đầu to lên hai lần rồi, càng đừng nhắc đến chuyện làm bài tập toán.
Cậu tự mình làm trước đi, gặp bài nào không biết thì gọi tôi. Phàm Nhất Hàng nói. Cậu lấy từ trên kệ sách một quyển sách, La Vy Vy nhìn qua, là Thuyết tương đối * bản Trung. Trong lòng cô khinh thường không thôi, giả vờ cái gì chứ? Xem có hiểu gì không hả?
*Thuyết tương đối rộng là một lý thuyếtvề hấp dẫn do Albert Einstein phát triển từ năm 1907 đến năm 1915. Theothuyết tương đối rộng, chúng ta quan sát thấy sự hút giữa các khối lượng với nhau là do kết quả của sự uốn cong không gian và thời gian do chúng gây ra.
(Wikipedia)
Kết quả là La Vy Vy vừa cúi đầu xuống, liền phát hiện ra bản thân mình ngay cả câu đầu tiên của bài tập cũng xem không hiểu.
Câu hỏi bài tập toán có khó có dễ. Bình thường là sắp xếp theo phương thức đơn giản trước, khó sau, nhưng cô đọc ba phút cả câu lớn lẫn câu nhỏ cũng đều không hiểu lũy thừa rồi hàm số kia có cái gì hay ho nữa.
Ngẩng đầu lên lần nữa, cô thấy Phàm Nhất Hàng đang đánh dấu cái gì đó lên quyển Thuyết tương đối kia.
Được rồi, xem không hiểu chỉ có mình cô thôi.
Trong lòng La Vy Vy toàn là cảm giác nhục nhã. Cô không tin tà ma gì hết, nhìn sơ qua câu đầu tiên một cái, kết quả là cho đến khi nhìn đến câu cuối cùng, có lẽ là cô cũng không tìm ra được câu nào mình tự biết làm được cả.
Lẽ nào lại như vậy.....
Bang...
La Vy Vy ném bút xuống, tức đến nỗi hai tay ôm ngực: Không làm nữa!
Phàm Nhất hàng đặt úp sách xuống, quay đầu hỏi: Sao vậy?
Không biết! La Vy Vy thở hồng hộc nói.
Phàm Nhất Hàng có chút buồn cười, môi cong lại, nhưng rất nhanh lại lạnh nhạt như cũ.
Cậu hắng giọng hỏi: Chỗ nào không biết?
La Vy Vy bĩu môi, không biết lấy đâu ra sức mạnh, trực tiếp trả lời: Chỗ nào cũng không biết!
Để tôi xem.
Phàm Nhất Hàng cũng không biết bản thân mình lấy đâu ra sự nhẫn nại như vậy, kéo bài tập trong tay La Vy Vy gần bên mình một chút, rủ mắt nhìn đề.
La Vg Vy nhìn một bên mặt của Phàm Nhất Hàng. Cho dù chỉ là một phần góc nghiêng nhưng cũng hoàn mỹ đến không góc chết.
Sao lại có người có thể....đẹp đến vậy, lại còn có thể đọc hiểu Thuyết tương đối được cơ chứ?
Thật là...không thể chấp nhận được!
Hết chương 73
Lảm nhảm: Đang cố gắng đẩy nhanh tiến độ nhất, vậy nên mọi người nhớ ủng hộ truyện và cả blog của mình nữa nhé!
Dung mạo của hai người trong di ảnh và Phàm Nhất Hàng có những nét rất giống nhau. Ngoại trừ quan hệ thân thích ra, cô thật không nghĩ ra hai người này còn có thân phận nào khác nữa.
Nhưng từ trước tới giờ Phàm Nhất Hàng chưa từng nói với cô, bố mẹ của cậu ấy...đã mất rồi.
Vì vậy cảnh tượng hôm đó cô nhìn thấy vốn dĩ không phải là cái gì mà tà đạo cả, mà là linh đường của bố mẹ cậu ấy. Khó trách lại có mùi của tro nhang đèn.
Kinh ngạc qua đi, La Vy Vy nghĩ tới ban ngày bởi vì cô nhìn qua bức ảnh một cái mà Phàm Nhất Hàng nổi giận. Ban ngày cô cũng rất tức giận, không sao lí giải được người này sao lại nhỏ nhen đến như vậy, nhưng bây giờ trong lòng cô đã có thể cảm nhận rõ được sự bùng nổ đột ngột khi đó của Phàm Nhất Hàng.
Đừng nói là người vốn lạnh lùng như Phàm Nhất Hàng, đổi lại là cô, cô cũng không mong muốn người khác biết được những việc này, cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì... Mà bây giờ cô lại ngộ đả ngộ chàng* biết được việc trong nhà Phàm Nhất Hàng.
*Ngộ đả ngộ chàng: chỉ chuyện không suy nghĩ kỹ càng đã quyết định. Câu thành ngữ này mình không chắc lắm, định để thuần Việt luôn nhưng không hợp với câu văn nên đành dịch vậy.
Hay là cô giả vờ không biết là tốt rồi.
La Vy Vy vừa định quay người, từ cửa vào đã truyền đến tiếng Phàm Nhất Hàng: Cậu ở đây làm gì?
La Vy Vy: ....
Đúng là sợ cái gì thì cái đó liền tới mà.
Cô quy người lại một cách cứng ngắc, chột dạ cúi đầu xin lỗi: Xin lỗi, tôi không nên tự tiện đi vào...
Không phải cậu cứ trực tiếp như vậy chứ?
La Vy Vy ngẩng đầu lên, Phàm Nhất Hàng nhìn cô, nhẹ nhàng nói: Chu động nhận sai, tuyệt đối không đính chính?
Cô thấy trên mặt Phàm Nhất Hàng không có dấu vết của sự tức giận, cũng có nghĩa là, Phàm Nhất Hàng không phải bởi vì cô tự tiện đi vào đây mà nổi giận?
Vừa nãy tim La Vy Vy như bị treo lên, bây giờ trông thấy phản ứng cắt ngang của Phàm Nhất Hàng, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô vẫn nói một câu: Xin lỗi.
Không sao, vẫn dĩ đến tối cũng muốn nói với cậu những chuyện này. Phàm Nhất Hàng tiến vào, đứng ở bên cạnh cô. Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào hai bức di ảnh trên bàn vuông.
Buổi tối?
Nói những chuyện này?
Cô vẫn cứ nghĩ rằng buổi tối Phàm Nhất Hàng muốn nói về chuyện hiểu lầm thư khiêu chiến thành thư tình .
La Vy Vy xoay người lại, đứng song song với Phàm Nhất Hàng, nhìn di ảnh của bố mẹ cậu ấy.
Vừa nãy cô không có chắc chắn mười phần rằng đây là bố mẹ của Phàm Nhất Hàng, nhưng bây giờ nhìn lên tên ở bài vị đặt bên trên, trong lòng cuối cùng cũng xác định rồi.
Nhìn từ bức ảnh, bố Phàm Nhất Hàng xem ra là người rất nghiêm khắc, nhưng mẹ ruột của cậu ấy lại cười rất dịu dàng, ấm áp. Nhìn một cái liền thấy rất hòa hợp với nhau.
Cô không dám nhắc đến chuyện bố mẹ cậu ấy, cố tình nói sang chủ đề khác: Không phải Tần Thiên Thiên tìm cậu hỏi đề hay sao? Cô ta đâu?
Dưới lầu.
Có lẽ là cảm thấy câu trả lời như vậy quá ngắn gọn, đơn giản rồi nên Phàm Nhất Hàng lại bổ sung thêm một câu: Ông nội tôi đang dạy cậu ấy.
Khi còn đi học, thành tích môn toán của Phàm Tằng Minh là tốt nhất, nghe thấy Tần Thiên Thiên hỏi Phàm Nhất Hàng đề toán, ngay lúc đó ông liền lên tinh thần, kéo Tần Thiên Thiên lại, bắt đầu giải đề, chính là kiểu bắt đầu với tinh thần manh liệt, sôi sục.
Có người chủ động làm thay, Phàm Nhất Hàng đương nhiên đồng ý, tìm lúc rảnh rỗi trực tiếp đi lên trên tầng.
Kết quả vừa lên tầng liền nhìn thấy cánh cửa này đang mở.
Tầm mắt Phàm Nhất Hàng rời xuống lưng La Vy Vy, dừng lại một giây, hỏi: Lưng cậu đeo cặp làm gì?
Tôi.... Lời La Vy Vy đến bên miệng lại nuốt trở lại. Bởi vì thực tại đã quá xấu hổ rồi, cô cũng không thể luôn miệng nói vì để chạy thoát thân được chứ? Hơn nữa bây giờ cũng đã chứng thực tất cả đều là hiểu lầm cả rồi.
Đón lấy ánh mắt của Phàm Nhất Hàng, La Vy Vy mở to mắt nói bừa: Bài tập khó quá, làm không được, nên không làm nữa.
Được rồi, bài tập khó quá và làm không được , hai câu này không phải là nói dối, là nói thật.
Phàm Nhất Hàng không hề nghi ngờ, bài tập của La Vy Vy ngoại trừ ngữ văn da, những môn khác hoặc là chép của cậu, hoặc là dứt khoát không thèm chép nữa. Cả ngày sống trong lo sợ nhưng vẫn rất vui vẻ, cũng chẳng biết là vui vẻ cái gì nữa.
Như vậy đi. Phàm Nhất Hàng đề nghị: Cậu không biết làm, tôi dạy cậu. Nhưng chuyện này cậu hãy tiếp tục giúp tôi giữ bí mật.
Không phải là cậu sợ người khác bàn tán sau lưng cậu, từ trước đến giờ cậu không sống vì ánh mắt của người khác bao giờ, nhưng cậu không hy vọng bố mẹ đều đã đi cả rồi mà vẫn biến thành đề tài nói chuyện sau bữa cơm của người khác.
Ban đầu La Vy Vy không nhận ra được chuyện này trong lời Phàm Nhất Hàng là chuyện nào, nhưng nhìn ánh mắt rơi lên bức di ảnh của Phàm Nhất Hàng thở cô đã phản ứng lại được rồi.
Thế nhưng.... Tiếp tục giúp cậu giưc bí mật? La Vy Vy chớp chớp mắt. Sao cô không biết trước đó mình có giúp cậu ấy giữ bí mật cái gì nhỉ? Nếu cô biết thì cũng là hôm nay mới biết, vừa rồi mới biết tới chuyện bố mẹ cậu ấy đã mất rồi.
Phàm Nhất Hàng quay đầu nhìn cô: Không phải trước đây cậu nói cậu biết rồi sao?
Khi nào? Khuôn mặt La Vy Vy càng mờ mịt hơn, là cô mất trí rồi sao?
Phàm Nhất Hàng nghĩ lại một chút, mở miệng: Trước đó có một buổi tối, ở trong ngõ. Cậu tự mình nói, cậu biết bí mật của tôi.
Bí mật của cậu có hai thứ, một là bố mẹ đã mất, đương nhiên chuyện này không tính là cố tình giữ bí mật gì. Nhưng từ trước đến giờ, cậu chưa từng nhắc qua chuyện này với bất kỳ người cùng tuổi nào, không ai biết điều này cả, vậy nên nó đương nhiên cũng được tính là bí mật. Còn một thứ nữa, ngoại trừ người nhà họ Phàm, những người khác không thể biết được.
Phàm Nhất Hàng rời như vậy, La Vy Vy bỗng nhiên phản ứng được vì sao Phàm Nhất Hàng lại nói để cô tiếp tục giữ bí mật. Bởi vì bí mật mà cô biết, căn bản là không phải là bí mật mà Phàm Nhất Hàng nghĩ, mà là....cô hiểu lầm bí mật của cậu ấy thành tà giáo....
Cái này cũng lúng túng quá rồi, La Vy Vy không còn mặt mũi nào để nói, chỉ đành ngầm thừa nhận: Đúng đúng. Cậu yên tâm đi, tôi sẽ giúp cậu giữ bí mật!
Phàm Nhất Hàng ừm một tiếng, nói: Vậy đi thôi.
La Vy Vy: Đi đâu?
Dạy cậu làm bài tập. Phàm Nhất Hàng làm ra bộ dạng cậu giúp tôi giữ bí mật, tôi giúp cậu học hành .
La Vy Vy: .... Không cần có được không?
……
Vừa quay về phòng, đầu La Vy Vy liền ngứa ran, nhưng không phải bởi vì sợ hãi, mà là Phàm Nhất Hàng bắt cô lấy vở bài tập toán ra.
Chỉ vẻn vẹn hai chữ toán học nhưng cô đều cảm thấy cả đầu to lên hai lần rồi, càng đừng nhắc đến chuyện làm bài tập toán.
Cậu tự mình làm trước đi, gặp bài nào không biết thì gọi tôi. Phàm Nhất Hàng nói. Cậu lấy từ trên kệ sách một quyển sách, La Vy Vy nhìn qua, là Thuyết tương đối * bản Trung. Trong lòng cô khinh thường không thôi, giả vờ cái gì chứ? Xem có hiểu gì không hả?
*Thuyết tương đối rộng là một lý thuyếtvề hấp dẫn do Albert Einstein phát triển từ năm 1907 đến năm 1915. Theothuyết tương đối rộng, chúng ta quan sát thấy sự hút giữa các khối lượng với nhau là do kết quả của sự uốn cong không gian và thời gian do chúng gây ra.
(Wikipedia)
Kết quả là La Vy Vy vừa cúi đầu xuống, liền phát hiện ra bản thân mình ngay cả câu đầu tiên của bài tập cũng xem không hiểu.
Câu hỏi bài tập toán có khó có dễ. Bình thường là sắp xếp theo phương thức đơn giản trước, khó sau, nhưng cô đọc ba phút cả câu lớn lẫn câu nhỏ cũng đều không hiểu lũy thừa rồi hàm số kia có cái gì hay ho nữa.
Ngẩng đầu lên lần nữa, cô thấy Phàm Nhất Hàng đang đánh dấu cái gì đó lên quyển Thuyết tương đối kia.
Được rồi, xem không hiểu chỉ có mình cô thôi.
Trong lòng La Vy Vy toàn là cảm giác nhục nhã. Cô không tin tà ma gì hết, nhìn sơ qua câu đầu tiên một cái, kết quả là cho đến khi nhìn đến câu cuối cùng, có lẽ là cô cũng không tìm ra được câu nào mình tự biết làm được cả.
Lẽ nào lại như vậy.....
Bang...
La Vy Vy ném bút xuống, tức đến nỗi hai tay ôm ngực: Không làm nữa!
Phàm Nhất hàng đặt úp sách xuống, quay đầu hỏi: Sao vậy?
Không biết! La Vy Vy thở hồng hộc nói.
Phàm Nhất Hàng có chút buồn cười, môi cong lại, nhưng rất nhanh lại lạnh nhạt như cũ.
Cậu hắng giọng hỏi: Chỗ nào không biết?
La Vy Vy bĩu môi, không biết lấy đâu ra sức mạnh, trực tiếp trả lời: Chỗ nào cũng không biết!
Để tôi xem.
Phàm Nhất Hàng cũng không biết bản thân mình lấy đâu ra sự nhẫn nại như vậy, kéo bài tập trong tay La Vy Vy gần bên mình một chút, rủ mắt nhìn đề.
La Vg Vy nhìn một bên mặt của Phàm Nhất Hàng. Cho dù chỉ là một phần góc nghiêng nhưng cũng hoàn mỹ đến không góc chết.
Sao lại có người có thể....đẹp đến vậy, lại còn có thể đọc hiểu Thuyết tương đối được cơ chứ?
Thật là...không thể chấp nhận được!
Hết chương 73
Lảm nhảm: Đang cố gắng đẩy nhanh tiến độ nhất, vậy nên mọi người nhớ ủng hộ truyện và cả blog của mình nữa nhé!
/109
|