Trọng Hồi Mạt Thế Chi Thiên La Kinh Vũ

Chương 48: Nhiệm vụ

/78


Thẩm Trì cảm thấy lúc này Úy Ninh điên rồi, thực tế Úy Ninh vẫn luôn là người như vậy, gã nhìn từ ngoài thì rất bình thường, nhưng trên phương diện tinh thần lại có chút bệnh, quá mức cố chấp, lại có khuynh hướng thích ngược, nếu là thời điểm hòa bình thì cũng không phải là thứ bệnh gì lớn lao, vậy mà cứ bị Thẩm Trì gặp phải.

Với Úy Ninh, khi khát vọng một người đến phát điên, sẽ có một loại xúc động muốn bị hắn ta triệt để đâm thủng rồi lấp đầy, sẽ cho rằng bị thương tổn, bị xúc phạm là một loại kích thích và hưởng thụ. Nếu đời trước người gã yêu không phải là Thẩm Trì được xưng là thuần lương, mà là một người vốn từ đầu đã thích nam nhân, trung khuyển lại khoan dung gã cố chấp, nói không chừng sẽ hòa hợp được với nhau?

Đáng tiếc, không có nếu.

Đời này mặc dù Úy Ninh nói như vậy với Thẩm Trì nhưng trong lòng gã cũng không thực nguyện ý bị Thẩm Trì hành hạ đến chết, gã chỉ là không có cách nào khống chế dục vọng này của mình, chỉ có thể bày ra bông hoa độc yêu mĩ diễm lệ, cố gắng quyến rũ Thẩm Trì cùng gã rơi vào hắc ám, nếu để cho nhóm dị năng giả trong Lôi Đình biết được lão đại của bọn họ nói với một người đàn ông như vậy, khẳng định sẽ ngã cho kính rơi đầy đất.

Kỷ Gia nghe lén đến đây không biết phải làm thế nào cho phải, Thẩm Lưu Mộc bên cạnh nhìn chằm chằm, ánh mắt rất không tốt, nhưng muốn cô bé phải nói như thế nào đây!!

“…Người kia, hình như quen biết với chú Thẩm.” Cô bé hắng giọng bắt đầu.

Thẩm Lưu Mộc trừng mắt nhìn cô, “Sau đó thì sao?”

“Chú Thẩm có vẻ rất hận gã ta.” Tiếp theo, Kỷ Gia nhịn không được liếc mắt nhìn hai người bên kia một cái, thanh âm đè thấp, “Khụ, người kia hình như thích chú Thẩm.”

Ai nha, mấy câu bao quát như vậy căn bản không thể biểu đạt đầy đủ ý tứ của mấy câu nói kia!

Thẩm Lưu Mộc lập tức an tĩnh lại, một lúc lâu sau mới nói, “Tên kia khẳng định không phải nói như vậy đi.”

Kỷ Gia kinh ngạc nhìn y, vẻ mặt “làm sao cậu biết”.

Thẩm Lưu Mộc nhìn về phía Thẩm Trì và Úy Ninh cách đó không xa, thiếu niên mười lăm tuổi còn có chút non nớt và trẻ con, ánh mắt đã tương đối trưởng thành. Sự hiểu biết của y đối với mặt hắc ám còn hơn hẳn những gì Thẩm Trì nghĩ, y ở trong cái cô nhi viện kia vài năm, phải dựa vào ngụy trang và hung dữ mới có thể khiến mình tốt hơn một chút. Cô nhi viện chính là một thế giới thu nhỏ, y thấy được, nghe được, trẻ con tuổi đấy vốn chưa biết gì cả, y nhìn thấy trai trai gái gái đến nhận con nuôi đi tới đi lui, nhìn kỹ hàm ý ẩn chứa phía sau nụ cười của bọn họ. Y không được nhận nuôi, không phải là không có cơ hội, kỳ thực y so với những đứa trẻ khác trong cô nhi viện còn xinh đẹp hơn nhiều, thông minh lại hiểu chuyện, nhưng y lần nào cũng trốn ở góc tường nhìn về phía những cặp vợ chồng đến nhận con nuôi, thấy được rất nhiều trò hề không ngoài dự đoán. Thực ra, y so với bất cứ ai cũng hiểu rõ hơn, được nhận nuôi, chưa chắc đã tốt hơn khi ở cô nhi viện, vì y không muốn, cho nên mới một mực ở cô nhi viện cho tới khi bảy tuổi.

Do vậy, y kỳ thực rất biết cách nhìn người, khi nhìn thấy một người, y có trực giác rất chuẩn, chẳng hạn như ba là một người rất tốt, dù bề ngoài lạnh như băng, tay hắn, tim hắn lại rất ấm áp, chẳng hạn như Minh Nguyệt, nhìn thì mặt tê liệt, bộ dáng thì là Đạo gia cao thủ không nhiễm bụi trần, thực ra lại là người có lòng dạ hiểm độc nhất trong bốn người bọn hắn, sự giảo hoạt của anh ta được ẩn sâu dưới khuôn mặt của mình, có điều, Thẩm Lưu Mộc cũng nhìn ra anh ta thích Kỷ Gia, nếu thích Kỷ Gia, vậy thì đừng nghĩ có thể dễ dàng chiếm được, bởi vì nha đầu Kỷ Gia này, nhìn như ôn nhu đơn thuần, trên thực tế lại cực kỳ thông suốt, cô bé khẳng định cũng hiểu rõ Minh Nguyệt, hơn nữa, nếu bàn về thứ tự trong lòng cô bé, ba tuyệt đối đứng thứ nhất ——

Tuy rằng điểm này khiến Thẩm Lưu Mộc hơi không thích, nhưng ánh mắt cô nhìn ba là ánh mắt như đang nhìn cha mình vậy.

Kỳ thật, ánh mắt của chính mình nhìn ba không giống như ánh mắt của cô bé, y cũng kính yêu, cũng xem ba là người quan trọng nhất, nhưng vẫn khác biệt, y chỉ muốn ba thuộc về một mình y, y hy vọng có thể càng thêm gần gũi với ba, càng thêm, càng thêm, thân mật.

Cho nên, y hiểu Úy Ninh, ánh mắt của Úy Ninh không khác gì y, ánh mắt của gã ta rất có tính xâm lược, mục tiêu của gã chính là ba, người này cho y cảm giác nguy hiểm không rét mà run.

Hơn nữa, Thẩm Lưu Mộc có cảm giác nguy cơ gặp phải đồng loại, là đồng loại lại theo dõi cùng một con mồi giống nhau, loại cảm giác này khiến Thẩm Lưu Mộc rất không thoải mái.

Thẩm Trì đã quay lại, hắn còn mang theo biểu tình như bị sét đánh, nhìn qua Úy Ninh thì ngay cả độ cong lên của khóe miệng cũng không chút biến hóa.

“Thẩm Trì.” Thẩm Lưu Mộc gọi hắn.

Thẩm Trì ngẩng đầu, được rồi được rồi, cái cảm giác không được tự nhiên này lại tới nữa, “Sao vậy?”

“Người của Lôi Đình đều phải giết sao?” Thẩm Lưu Mộc nói thẳng.

Thẩm Trì dừng bước, liếc nhìn Úy Ninh trong nhóm Lôi Đình cách đó không xa, lại nhìn thấy con chim gỗ trên vai Kỷ Gia, mà Kỷ Gia một bộ lúng túng xấu hổ như làm sai chuyện gì, không khỏi bật cười, “Lại nghe lén!” Chậc, thực ra hắn cũng có chút xấu hổ.

Kỷ Gia cúi đầu xoa xoa góc áo.

Minh Nguyệt hiển nhiên không hiểu, đầu óc của cậu ta rất tốt, nhưng trên phương diện cảm tình thì so với ai cũng ngu ngốc hơn, trông cậy vào việc cậu ta có thể nhìn ra Úy Ninh không thích hợp là điều không thể, “Gia Gia, sao vậy?”

Thẩm Trì hắng giọng, “Lôi Đình tổng cộng có hơn trăm người, muốn giết chết cũng chỉ là một bộ phận thôi.” Hắn nhẹ nhàng nói, “Đương nhiên, nếu trong bọn họ có người phát hiện ra, thì cùng nhau giết đi.” Hắn cũng không muốn còn có phiền phức sau đó, “Úy Ninh các con không được động, gã ta, chú sẽ tự mình đến.”

Thần sắc Kỷ Gia càng cổ quái, vừa nãy Úy Ninh vừa nói mấy thứ kì quái, bây giờ Thẩm Trì lại nói những lời này…

“Này, Gia Gia cháu nghĩ đến đâu vậy?” Thẩm Trì chỉ liếc mắt một cái là biết cô bé đang nghĩ gì, tức giận nói, “Là một người điên, các con chống lại gã ta có thể phải chịu thiệt thòi, chú sẽ nghĩ biện pháp giết gã.”

Chưa nói được mấy câu, đã có người tới tìm Thẩm Trì, bảo hắn đi gặp Niếp Bình.

Niếp Bình so với mấy năm trước cơ hồ không có biến hóa, hắn là dị năng giả hệ quang, bề ngoài một chút cũng không quang minh thân thiện, trên người căn bản không tồn tại thứ gọi là dịu dàng ấm áp, cực kỳ nghiêm túc băng lãnh.

“Tình hình rốt cuộc như thế nào, nói cụ thể một chút cho tôi biết.”

Thẩm Trì nói tất cả tình hình thực tế mà hắn biết, do dự một lúc mới nói cho hắn biết, “Những tin tức tình báo này đều đến từ một cô gái bị giam hãm trong doanh trại Nhật Bản, cô ấy tên là Kỷ Oánh, là người Trung Quốc, nếu không có cô ấy chúng tôi cũng không thể biết được bí mật người Nhật Bản giấu binh trong núi. Hơn nữa, theo lời cô ấy, mỗi tháng Nhật Bản đều chuyển một số người đến đây, thời gian vận chuyển của tháng này hình như chính là ngày mai.”

Niếp Bình mặc một thân quân trang phẳng phiu, trời nóng như vậy, mồ hôi ướt đẫm áo sơ mi màu xanh nhạt bên trong, hắn xắn tay áo nhìn bản đồ phụ cận, sau đó đi tới đi lui vài bước, giày quân đội trên chân đạp xuống đất rất mạnh, “Đã biết, nếu có thể, tôi sẽ hết sức bảo đảm an toàn của cô ta.” Sau đó ngừng một chút, “Chúng ta nhất định phải nhanh, trước tiên đánh hạ một nhóm người Nhật Bản, tốt nhất là bắt được tù binh, sau khi biết được kế hoạch của đám người Nhật Bản thì ở đây ôm cây đợi thỏ, một lưới bắt hết đám người Nhật Bản.”

Thẩm Trì chỉ nhìn hắn, phương diện chiến thuật tấn công, cho dù hắn có sống lại một lần thì cũng không có được phẩm chất anh hùng bá khí trắc lậu này, cũng chưa từng vọng tưởng qua sẽ xây dựng trật tự mới. Hắn sẽ không chiến đấu, cũng không am hiểu chuyện đó, cho nên sẽ không ngu xuẩn ở trước người quen thuộc với chiến trường khoa tay múa chân.

“Lúc trước tôi chỉ mới phái một tiểu đội tiến hành gây rối, hiện tại người Nhật Bản còn chưa biết đại bộ đội của chúng ta đã đến, bọn họ đúng là rất tinh nhuệ.” Niếp Bình giọng điệu trấn định, “Tôi đã phái tiểu đội ưu tú nhất đột kích, hai mươi bốn người toàn quân bị diệt, một người cũng không trốn về được.” Nói tình hình chiến đấu thảm thiết như vậy mà hắn ngay cả vùng chân mày cũng không động một cái, “Sáng mai chín giờ chúng ta sẽ phát động công kích, Ngô Du!”

“Vâng!” Chàng trai sĩ quan đứng cạnh hắn đứng nghiêm, lớn tiếng lên tiếng, Niếp Bình ngưng thần nhìn bản đồ, “Tôi sẽ phân phó toàn bộ tiểu đội dị năng giả nghe lệnh cậu, cậu mang theo Thẩm tiên sinh bọn họ cùng nhau đi từ phía sau vào núi, tận lực giết chết binh lực được cất giấu trong núi, trong doanh trại có không quá ba nghìn người, tôi dự định cũng trước tiên dùng ba nghìn binh lực phát động công kích, một khi tình thế không đúng chỉ sợ người Nhật Bản sẽ đứt đuôi tìm sống, bỏ rơi ba nghìn người trong doanh địa, mang theo binh lực chủ yếu lui lại phía sau, các cậu cùng 240 dị năng giả, nhất định phải chặn giết bọn chúng ở trong núi.”

“Vâng! Đại tá yên tâm, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!” Ngô Du lưng thẳng tắp, mặt mày kiên nghị.

Niếp Bình nhìn bản đồ chăm chú, “Mặt khác, cậu mang theo đội đột kích Phi Ưng, đội đột kích Sơn Hổ và đội đột kích Hồng Hồ cùng đi, tôi sẽ phái người ở đây bố trí ba chốt chặn, nhớ kỹ! Một khi có những người Nhật Bản này thoát khỏi vòng vây, rất có thể sẽ gây nguy hiểm cho hai khu an toàn gần đây, quyết không thể làm cho bọn họ kéo dài đến khi trời tối hẳn, trận chiến này chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại.”

“Vâng, đại tá!” Ngô Du chào một cái theo nghi thức quân đội, bước ra ngoài.

Niếp Bình lúc này mới nhìn Thẩm Trì, “Thẩm tiên sinh, xin hãy dẫn đường.”

“Được.”

Thẩm Trì đã đánh dấu ký hiệu trên bản đồ, lúc ở trong núi hắn cũng không thể trắng trợn lượn lờ xung quanh, trong núi có ba vạn người, cũng không phải tụ ở một chỗ, xem phân bố dày đặc của điểm đỏ, chỉ biết bọn họ chia làm sáu doanh địa, Chiết Giang non xanh nước biếc, trong núi thúy trúc còn nhiều hơn cả cây cối. Sau tận thế, không ít cây trúc phát sinh dị biến, phát triển lên còn lớn hơn cả những cây cổ thụ trăm năm tuổi. Những doanh địa này được giấu ở sâu trong rừng trúc, nếu không phải Thẩm Trì có bản đồ thì rất khó tìm được toàn bộ.

Ngô Du nhanh chóng tới gặp Thẩm Trì, đi sau cậu là ba đội binh sĩ chỉnh chỉnh tề tề, tổng số không vượt quá một trăm người. Bọn họ đều được trang bị đầy đủ, Thẩm Trì đếm, từ trên xuống dưới mỗi người ít nhất có bốn khẩu súng, còn có dao găm quân đội*, hai thanh chủy thủ, vừa nhìn cũng biết là của quân đội – rất sắc, thuần một sắc rằn ri, tinh lực hoàn toàn khác với người thường.

“Thẩm tiên sinh, chúng ta đi thôi.”

Thẩm Trì cười cười, “Gọi tôi Thẩm Trì là được rồi.”

Ngô Du này tuổi cũng không lớn, cũng chỉ lớn hơn Minh Nguyệt mấy tuổi mà thôi. Hơn nữa, cậu ta cũng là một dị năng giả, nhìn giá trị sinh mệnh thì có vẻ là một dị năng giả cấp ba.

Dị năng giả từ Bắc Kinh tới có 246 người, thêm bốn người Thẩm Trì và Ngô Du là 251 người, thêm thành viên ba đội đột 4

kích cũng chỉ có hơn ba trăm người,

trong núi có hơn ba vạn người, ngay từ đầu đã không phải là cuộc chiến cân sức.

“Chúng ta không thể phân tán lực lượng.” Thẩm Trì đem bản đồ trong tay đưa cho Ngô Du, mặt trên đánh dấu vị trí của sáu doanh địa Nhật Bản, nhưng ngay lập tức, sắc mặt của hắn biến đổi, bởi vì khi hắn vừa mở bản đồ ra đã phát hiện vị trí của các điểm đỏ đã thay đổi, sắc mặt có chút khó coi, “Doanh địa của bọn họ không phân bố cố định, sau một khoảng thời gian lại thay đổi.” Thẩm Trì trực tiếp lấy bút ra, một lần nữa vẽ lên.

Thanh âm Ngô Du trầm ổn, “Xem vị trí giữa các doanh địa thì khoảng cách giữa chúng không đến một km, có thể phối hợp tác chiến và trợ giúp lẫn nhau, cũng có thể nhanh chóng rút lui hoặc tụ lại, thường xuyên thay đổi vị trí lại càng làm cho người ta khó biết được tung tích. Thống soái của đội ngũ này thật sự rất cao minh, nhìn xem, cho dù là thay đổi vị trí thì khoảng cách giữa bọn họ cũng không có biến hóa, vẫn là hình dáng của một ngôi sao sáu cánh. Tốc độ của chúng ta nhất định phải nhanh, một khi tốc độ tập kích chậm một chút, nếu không phải lâm vào tình trạng bị địch vây thì cũng cấp cho bọn họ cơ hội hội họp lại với nhau, nếu để bọn họ tụ lại một chỗ, binh lực của chúng ta lại không chiếm được ưu thế, chỉ sợ rất khó chiếm được chỗ tốt.”

“Đi thôi, tôi sẽ dẫn đường!”

Cùng bốn người Thẩm Trì rút lui tới sau núi, không chỉ có Lôi Đình mà có cả hai mươi tiểu đội dị năng giả khác, bọn họ cơ hồ đều là những dị năng giả xuất sắc nhất ở Bắc Kinh, nhưng lại khác biệt với kỷ luật quân đội, chính bởi vì xuất sắc nên những tiểu đội đó ít nhiều đều có chút ngạo khí, bọn họ còn không biết thứ bọn họ phải đối mặt là cái gì, chỉ biết phải chờ đến khi Niếp Bình mang người tới đây cứu viện, đây là một khoảng thời gian không ngắn, tận lực chặn giết binh lực trong núi. Nói thì đơn giản, trên thực tế để cho ba trăm người bọn họ chặn giết ba vạn người, dù bọn họ là dị năng giả thì đây cũng là một nhiệm vụ khá gian khổ.

Ngô Du trực tiếp đàm phán với đội trưởng của mỗi tiểu đội, cũng không nói rõ ràng toàn bộ tình huống, hơn cả lời nói, hành động mới là giải thích trực quan nhất.

“Trước khi bọn họ đến đây đều đã ký hiệp nghị.” Ngô Du đón ánh mắt của Thẩm Trì, thản nhiên nói, “Chuyến đi này độ nguy hiểm rất cao, quân đội cấp tổng vụ áp lực, trực tiếp phái bọn họ ra, quân lệnh quốc gia, cấp bậc nhiệm vụ: A”

Thẩm Trì im lặng, hắn biết quân lệnh quốc gia có ý nghĩa như thế nào, đó là mỗi dị năng giả đều đã viết di thư đem đầu treo ở lưng quần mà ra trận. Nhận sự bảo hộ của khu an toàn lớn nhất – Bắc Kinh cũng không có nghĩa là không phải trả giá, một khi quốc gia ra một mệnh lệnh như vậy, cho dù có phải chết thì bọn họ cũng phải nghe theo, không có lựa chọn nào khác, đây là cưỡng chế, nếu cự tuyệt sẽ khiến cho toàn bộ tiểu đội bị trục xuất khỏi Bắc Kinh, thậm chí là bị toàn bộ khu an toàn trừng phạt. Những tiểu đội dị năng giả đã có danh tiếng tuyệt đối sẽ không chịu nổi tổn thất như vậy, càng khỏi nói đại bộ phận tiểu đội dị năng giả có chút ảnh hưởng đều có thiên ti vạn lũ liên hệ với thượng tầng của Bắc Kinh.

Cho nên, bọn họ đến đây, đối với quân đội cũng không có nhiều thiện ý, quân đội cũng không đặc biệt tỏ ra thiện ý với họ, dù sao, đều xuất phát từ mệnh lệnh, không phải tỏ ra giả vờ thân mật làm gì.

Tận thế năm thứ tám, những tiểu đội dị năng giả này đều có quy mô nhất định, Ngô Du và ba tiểu đội đột kích kia đi đường núi như giẫm trên đất bằng, các tiểu đội dị năng giả hợp tác với nhau, hầu như đều có biện pháp của mình vững vàng bảo trì tốc độ tiến lên phía trước.

Bốn người Thẩm Trì dùng Ngự phong phù của Minh Nguyệt (Bùa lái gió aka bùa bay =)))), sau nửa giờ, bọn hắn cũng đã sắp tiếp cận doanh địa Nhật Bản sát chân núi nhất, Ngô Du nhìn thoáng qua đồng hồ, lau mồ hôi trên trán, “Mọi người chú ý ẩn nấp, từ giờ đến lúc tác chiến còn 12 phút!”

Thành viên ba tiểu đội đột kích kia lại động, ở phụ cận cách đó không xa bày ra những thiết bị không tính nhẹ, là người thường, lưng đeo những thiết bị này mà tốc độ không thua kém dị năng giả, có thể thấy độ ưu tú của những thành viên tiểu đội đột kích này.

Những thiết bị này chỉ dùng để cắt đứt đường dây liên lạc giữa những doanh trại Nhật Bản với nhau, cơ hồ có thể che chắn tất cả các tín hiệu.

Ở trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, bọn họ thậm chí còn sắp đặt một bãi mìn không nhỏ ở phương hướng dự kiến đối phương chạy trốn.

Mỗi tiểu đội dị năng giả đều cử người đi điều tra tin tức tiền phương, mà tin tức mang về không hề lạc quan, nhất thời không khí có chút ngưng trệ.

Đây là đương nhiên, dù chỉ là một doanh địa, đã có ước chừng năm nghìn quân Nhật Bản, hơn nữa cũng không phải là binh lính Nhật Bản bình thường mà chính là quân đội tinh nhuệ. Bọn họ ẩn nấp ở sâu trong núi cũng không hề có một ngày lười biếng, Thẩm Trì lúc trốn đi đã từng bắt gặp bọn họ tiến hành huấn luyện hàng ngày, trang bị và súng trên người đều là tốt nhất. Những tiểu đội dị năng giả này có thể ở trong nguy hiểm của tận thế sống tới tận năm thứ tám, dù thế nào thì ánh mắt vẫn phải có, từ không khí toàn bộ doanh trại cùng với trạng thái binh sĩ và trang bị thì đều có thể thấy được một ít manh mối.

Đây sẽ là một trận chiến ác liệt, một bên là dị năng giả, một bên là người thường, nhưng trước tận thế, bên này chỉ là người thường, còn bên kia mới là binh lính tinh nhuệ nhất.

Cũng may bên này đều là dị năng giả mới có thể do thám mà không bị những binh lính kia phát hiện. Nếu bàn về kinh nghiệm do thám thì người thường không cách nào so sánh được với binh lính tinh nhuệ.

“Đếm ngược: 5, 4, 3, 2, 1, lên!” Ngô Du ra lệnh một tiếng, các thành viên của ba tiểu đội đột kích dẫn đầu xông ra ngoài.

Cậu cũng không cố gắng chỉ huy dị năng giả, vì dị năng giả cũng không nghe theo mệnh lệnh của cậu, trước đó cậu chỉ nói với đội trưởng của các tiểu đội một câu, “Nhiệm vụ là tiêu diệt binh lính Nhật Bản trong núi, bị bọn họ phá vòng vây là nhiệm vụ thất bại.”

Một khi nhiệm vụ thất bại, bọn họ sẽ không được phép trở lại Bắc Kinh, hậu quả này ai cũng không gánh được.

“Đệt, đây rốt cuộc là ai vây ai đây, nhiều binh lính Nhật Bản như vậy, chúng ta làm sao mà bao vây được!” Một dị năng giả cao lớn nhổ một bãi nước miếng, hung tợn nói.

Một nữ nhân dáng người gầy yếu bên cạnh gã ta cau mày, “Bớt tranh cãi đi! Đã đến rồi, liều đi!”

Tiếng cảnh báo bén nhọn vang lên, toàn bộ doanh địa rung chuyển, rầm rầm rầm!

Kỳ Dung Thúy cùng một dị năng giả hệ hỏa mà Thẩm Trì không biết được hai dị năng giả hệ phong mang lên không trung, mấy quả cầu lửa rất lớn rơi xuống, mấy căn nhà gỗ thô sơ cùng một loạt lều trại đều bị đốt, khói đen cuồn cuộn.

Ở trong rừng mà dùng lửa là cực kỳ nguy hiểm, nhưng nơi này có dị năng giả hệ phong, bọn họ có thể khống chế được hướng gió, có thể đem thế lửa hoàn toàn khống chế trong phạm vi doanh địa, càng làm cho Thẩm Trì kinh ngạc chính là một người biến hình đã biến thành một con ếch to lớn cách đó không xa, miệng của hắn mở rộng ra, nuốt hết khói đen vào trong bụng, hiển nhiên là sợ khói bay lên sẽ báo động những doanh địa khác và cả doanh địa dưới chân núi.

Sức chiến đấu của dị năng giả vĩnh viễn vượt quá tưởng tượng. Úy Ninh ở phạm vi doanh địa bày ra lưới điện (lưới sét), gã cũng là một dị năng giả cấp bốn, tới cấp bốn, dị năng sẽ tăng lên một cấp độ mới, có điều quy mô của doanh địa này cũng không nhỏ, diện tích lưới điện càng lớn thì hiệu quả lại càng kém, diện tích lớn như vậy cho dù là người thường khi dính vào cũng không chết ngay, chỉ bị tê liệt một lúc.

Nhưng trong đoàn không chỉ có mỗi mình gã, có chừng hơn mười người biến hình chim bay lượn trên không trung, chính là chim cắt trắng Tiểu Lê, một khi có người dính vào lưới điện mà thân thể tê liệt, bọn họ sẽ nhanh chóng phát động công kích.

“Bang bang bang” tiếng súng không ngừng vang lên, trong rừng thì sẽ có thể hù dọa chim chóc, hai doanh địa khác trong phạm vi một km có thể sẽ phát hiện, nhưng tiếng súng dày đặc mãnh liệt như vậy mà chim chóc trong rừng một con cũng không nhìn thấy, bởi vì đều đã rơi vào bụng năm người biến hình rắn, lúc Ngô Du bảo còn lại 12 phút, bọn họ đã biến hình, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã thanh lý sạch sẽ đám chim chóc xung quanh.

Thẩm Trì nhìn về nữ nhân cách đó không xa, cô ta chắc hẳn là một người mù, băng đen che hai mắt, một đầu tóc đen thật dài được buộc cao lên, thần sắc tĩnh mịch, ngón trỏ tay phải đặt ở trên môi, Thẩm Trì đi từng bước từng bước đến cạnh cô, chợt nghe thấy tiếng súng không dứt bên tai, lùi về phía sau từng bước đứng ở phía sau cô, ngay cả một tiếng kêu nhỏ cũng không nghe thấy, giống như trước mắt chỉ là núi rừng tĩnh lặng, chiến đấu trước mắt giống như một bộ phim câm vậy.

Cô ấy là một dị năng giả đặc thù, năng lực chính là, cấm thanh.

Cơ hồ toàn bộ dị năng giả đều đang tận lực chiến đấu, Thẩm Trì không hề do dự, xông vào trong chiến trường, Thẩm Lưu Mộc, Kỷ Gia và Minh Nguyệt đều ở cạnh hắn, bốn người bọn hắn đã sớm có thói quen cùng nhau chiến đấu.

Bây giờ cũng không ngoại lệ.

Gặp lại Úy Ninh làm Thẩm Trì nổi sóng trong lòng, hắn chưa từng quên đi cừu hận, cũng không cách nào buông xuống, nhưng hắn biết cái gì quan trọng hơn.

Tỷ như trước mắt, quan trọng nhất là phục tùng mệnh lệnh của Niếp Bình, đem đám người Nhật Bản bóp chết ở trong rừng ——

Hắn chờ được, Nỏ thiên cơ minh quang óng ánh mang theo sinh mệnh một loạt người Nhật Bản, tâm hắn vẫn tĩnh như nước, cũng không để cừu hận chi phối, dù Trịnh Tĩnh Quân ở bên phải cách đó không xa.

Hắn hận không thể giết hắn ta, nhưng không phải bây giờ.

/78

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status