5
Thứ hai đi làm, điện dự phòng của Lục Thời Dư vẫn còn để ở nhà, tôi đi tới công ty đưa cho anh ta.
Trên đường đi có một người gọi điện tới.
Tôi nhìn tên được lưu là:11
Thật là thân mật quá đi.
Nhiều năm như vậy rồi, anh ta chỉ gọi tôi bằng tên thôi.
Ngô Ngu, Ngô Ngu.
Khi mẹ tôi đặt tên này cho tôi, có lẽ bà muốn tôi được bình an vô sự.
Thật đáng tiếc tôi bị ung thư não khi chưa đầy 30 tuổi, làm phụ sự chờ mong của bà ấy rồi.
Nhớ lại thì nhà tôi có gen có khối u, mẹ tôi, dì tôi và bà cố của tôi đều chết vì bệnh ung thư, họ đều ra đi khi còn trẻ.
Sau khi tới công ty, Triệu Y Lan ngăn tôi lại, ghẻ lạnh và lịch sự, “Giám đốc đang họp mời cô đợi ở đây “
Triệu Y là bạn đại học của anh ta, sau khi tốt nghiệp thì trở thành thư ký của anh ta, chuyện lớn chuyện nhỏ gì của Lục Thời Dư cũng do cô ta sắp xếp.
Thời gian mỗi ngày hai người bọn họ ở cạnh nhau so ra còn nhiều hơn so với tôi và Lục Thời Dư.
Chuyện tôi để ý là lúc còn học đại học bọn họ đã từng yêu nhau. Tuy thời gian không dài, nhưng từ đầu đến cuối chuyện này luôn là cái gai trong lòng tôi.
Trong vòng bạn bè chung của tôi và Lục Thời Dư, ai cũng cảm thấy tôi khi ở trước mặt anh ta rất tuỳ hứng, giống như đang bảo vệ thức ăn của bản thân, không để bất kì người phụ nữ nào có cơ hội thân thiết với anh ta.
Nhưng nếu sa thải Triệu Y, tôi còn không dám nhắc tới.
Anh ta và Triệu Y chia tay có bao nhiêu không tình nguyện, tới bây giờ những kí ức đó với tôi vẫn còn như mới.
Lúc đó,Lục Thời Dư đã vô cùng suy sụp lạnh lùng nhìn tôi bằng ánh mắt mà tôi chưa từng thấy, “Cô có phải là chỉ dùng ba mẹ tôi để ép tôi không?”
Giọng anh ta khàn đi, tôi thậm chí còn cảm thấy nước mắt anh ta đang trào ra.
Anh thích cô ta như vậy sao?
Khoảnh khắc đó tôi đã sững sờ rất lâu.
Anh ta ủ rũ, tôi chưa bao giờ thấy anh ta quan tâm nhiều đến một người như vậy.
Trước đây có lẽ tôi sẽ tức giận mà đợi đến khi cuộc họp kết thúc chờ Lục Thời Dư đi ra, sau đó cố ý show ân ái trước mặt Triệu Y.
Nhưng lần này tôi đem điện thoại dự phòng đưa cho Triệu Y, dặn cô ta sau khi anh ta họp xong thì đưa cho anh ta.
Gật đầu nhẹ với cô ta tôi xoay người rời đi.
Trên mặt Triệu Y có sự ngạc nhiên.
6.
Sau khi nghỉ hưu thì ba mẹ Lục Thời Dư chuyển về sống ở một ngôi nhà cũ yên tĩnh.
Mỗi tháng tôi đều sẽ về thăm họ.
Nhưng Lục Thời Dư lại không tình nguyện.
“Ba mẹ tôi so với tôi thì từ trước đến nay luôn thích em hơn.” Anh ta đang đọc một hợp đồng tuỳ ý nói, “Em đi là được rồi.”
Mẹ tôi mang thai ngoài giá thú, tôi không biết bố tôi là ai. Mẹ của Lục Thời Dư và mẹ tôi là bạn thân của nhau. Sau khi mẹ tôi mất, họ đã nuôi nấng tôi. Tôi rất biết ơn họ, vẫn luôn cố gắng đến mức cao nhất thể hiện sự khôn khéo. Thậm chí có thể nói là lấy lòng. Lấy lòng chú dì, lấy lòng Lục Thời Dư. Quan hệ giữa Lục Thời Dư và ba mẹ không tốt, nguyên nhân lớn nhất là tôi.
Anh ta không biết, tới cùng thì tôi là người sống nhờ sống gởi.
Năm đó ba mẹ Lục Thời Dư không đồng ý cho Lục Thời Dư và Triệu Y Lan ở bên nhau là vì phát hiện Triệu Y Lan được bao nuôi. Có ảnh chụp làm bằng chứng cũng đưa tới trước mặt Lục Thời Dư, nhưng anh ta không để ý.
Triệu Y Lan là nỗi khổ tâm.
Anh ta nói.
Thế là dì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chĩa vào tôi, “Thay vì để con ra ngoài tìm mấy người phụ nữ không ra gì, chi bằng là A Ngu, ít nhất là một cô gái trong sạch!”
Lục Thời Dư cười nhạt, “Các người thích thì các người tự mà cưới về nhà đi.”
Thoát ra khỏi hồi ức tôi dỗ dành anh ta, “Chúng ta cùng đi, bọn họ sẽ càng vui vẻ.”
Giọng điệu của Lục Thời Dư vẫn không thay đổi, “Bọn họ vui thì tốt.”
Tôi thoả hiệp.
Sau một hồi quan sát anh ta, tôi đứng dậy lấy túi xách của mình, “Trong phòng bếp có cơm, nhớ ăn.”
Anh ta không ngẩng đầu lên, “Được, trên đường nhớ chú ý an toàn.”
Mất ba giờ để lái xe đến nhà cũ.
Tôi miệng ngọt, hai ba câu là có thể dỗ dành được đôi vợ chồng già.
Tôi bón phân cho đất của dì, rắc hạt giống củ cải làm giá thể cho những chồi đậu. Tôi mồ hôi nhễ nhại, ngủ gục trên bàn đá trong vườn rau lúc nào không biết. Lúc tỉnh dậy trời đã chạng vạng, tôi đang mặc áo khoác của chú thì bị muỗi đốt mấy lần vào cánh tay.
Hoàng hôn rực rỡ như lửa, với hơi ấm.
Ăn cơm xong là phải về. Dì dặn tôi phải chăm sóc cho Lục Thời Dư. Tôi nói được.
Chú nói, “Con cũng phải chăm sóc mình cho tốt, sắc mặt con kém quá.”
Đôi khi cảm động đến mức rơi nước mắt trước một sự quan tâm bình dị như thế.
Tôi cố chịu đựng cái mũi chua sót, cười nói, “Lần sau không thức khuya nữa ạ.”
Trên đường trở về, tôi phát hiện, sau này sợ là không thể tự lái xe nữa rồi.
Nhức đầu ngày càng thường xuyên.
7.
La Trì là bác sĩ chăm sóc của tôi.
Anh ấy khuyên tôi nên nhập viện, sau này có thể đau đầu thường xuyên hơn, có người còn lên cơn co giật dai dẳng.
Tôi lắc đầu, “Tới lúc đó, tôi chắc là đã t.ự s.át rồi. Cậu cũng biết mà, tôi chịu không nổi.”
Anh ấy cau mày nhìn tôi một lúc, rồi cuối cùng thở dài.
Tôi không lái xe, là anh ấy đưa tôi về. Trên đường, La Trì nhìn tôi từ gương chiếu hậu, “Anh ta vẫn không biết?”
Anh ta, rõ ràng là đang nổi Lục Thời Dư.
Tôi ừ một tiếng, “Vẫn chưa biết phải nói thế nào.”
Anh ấy trầm mặc một lúc, “Mình không thể tưởng tượng được phản ứng của anh ta.”
Tôi cười ra tiếng, “Chắc là anh ta sẽ vui mừng vì nửa đời sau này của anh ta tự do rồi.”
Điều mà Lục Thời Dư hối hận nhất trong cuộc đời của mình có lẽ là chạm vào tôi năm đó.
Nếu không cũng không đến mức bị tôi, bị ba mẹ anh ta cắn chặt đòi phải chịu trách nhiệm với tôi.
Lạc Trì liếc nhìn tôi lắc đầu, “Lúc đó mình lừa anh ta, cậu uống say rồi đồng ý quen mình, vừa hay trên tay mình lại là bộ quần áo cậu mặc đêm hôm trước, anh ta hiểu lầm chúng ta xảy ra chuyện gì rồi rất là tức giận.”
Tôi nói, “Anh ta tức giận là vì ba mẹ anh ta ép anh ta phải chia tay với Triệu Y.”
La Trì tấm tắc, “Tuỳ các cậu muốn nói sao thì nói.”
Trời tối dần, đi ngang qua quảng trường thể thao, thì gặp một nhóm thanh niên đầy sức sống mồ hôi nhễ nhại trên sân bóng rổ.
Có một thoáng sững sờ trong mắt tôi.
“Dừng lại.” Tôi nói với La Trì, “Tôi không muốn về. Không phải cậu biết chơi bóng à, tôi muốn xem.”
“Mình?” La Trì chần chừ, “Mình biết chơi bóng bàn, còn bóng rổ mình đã không đụng đến bóng rổ nhiều năm rồi.”
Dưới sự kiên trì đến cùng của tôi, Lạc Trì tay áo chơi hết mình.
Anh ấy chân dài tay dài, ngoài việc lúc bắt đầu hơi không thích ứng thì cũng không có kéo chân sau. (~kiểu liên luỵ hay gì đó)
3 điểm tuyệt đẹp, tôi không nhịn được mà hét lên.
La Trì lau mồ hôi trên đầu, đắc ý quay đầu nhìn tôi.
Ở nơi không xa, tôi trông thấy một bóng hình quen thuộc.
Anh ta mặc áo sơ mi, quần tây, ống tay áo kéo tới khuỷu tay, khuôn mặt lạnh nhạt nhìn về phía sân bóng rổ.
Tôi biết, trên cánh tay của anh ta có một vết sẹo dài, gớm ghiếc.
Đó là do tai nạn xe để lại do cứu tôi.
Vết thương 20 cm, gãy xương, có đinh.
Kể từ đó, do rối loạn chức năng vận động của ngón tay do tổn thương dây thần kinh, anh ta không còn có thể chơi bóng chày và bóng rổ, những môn mà anh ta từng yêu thích.
Anh ta thậm chí không thể cầm một cốc nước.
8
Bàn tay đã từng chặn một viên đá bay chết người xuyên qua kính chắn gió cho tôi.
Tôi cảm thấy tội lỗi rất lâu.
Trận thi đấu kết thúc, La Trì cụng tay với đội viên, cơ thể ướt nhẹp đi về phía tôi.
Tôi đưa áo khoác cho anh ấy, “Đi thôi.”
Anh ấy tủi thân, “Thắng rồi nước cũng không uống được một miếng.”
“Chỉ có nước tôi từng uống qua thôi.”
Anh ấy đưa tay, “Đưa mình đi.”
Không biết Lục Thời Dư đi từ lúc nào.
Tôi lúng túng, “Đi, đi mua nước cho cậu.”
Lúc tôi về tới nhà, Lục Thời Dư đã tắm rồi, mặc đồ ngủ nằm trên giường.
Tôi đi tắm, lên giường, anh ta tắt đèn.
Chúng tôi suốt đêm cũng không nói gì.
Ngày tiếp theo chúng tôi đã hẹn nhau cuối tuần sẽ hẹn hò, đột nhiên buổi hẹn hò lại dư ra một người.
“Công ty đang định làm một dự án sân chơi, tôi đưa Triệu Y qua để xem lựa chọn địa điểm.” Lục Thời Dư nhàn nhạt giải thích.
Tôi không nói gì.
Chúng tôi đi được một đoạn, Triệu Y dường như bị cảm không ngừng ho.
Lục Thời Dư nhăn mày, “Cảm tại sao không nói?”
Triệu Y cười, “Cảm đã mấy ngày rồi, cho là cứ uống thuốc sẽ không sao, kết quả trúng gió lại càng nặng thêm.”
Lục Thời Dư cởi áo khoác đưa cho cô ta.
Triệu Y quấn áo khoác, “Cảm ơn ông chủ quan tâm.”
Đó là một ngày nhiều mây, gió rất mạnh, không có ý định nghỉ ngơi chút nào, tiếng xào xạc bên má đau nhói.
Lục Thời Dư tìm một tiệm cà phê, tuy nhiên đến trưa thì hết chỗ, chỉ còn lại vị trí ở cửa.
Anh ta bắt cô ta ngồi dựa vào tường, tránh gió.
Chắc là do gió lạnh, đầu tôi lại bắt đầu đau nhức, toàn thân đổ mồ hôi, chân yếu ớt, vô thức nắm lấy cánh tay Lục Thời Dư.
Anh ta nhìn tôi, “Cô cũng bệnh?”
Giọng điệu không quan tâm. Còn có mấy phần cười nhạo.
Tôi cố gắng đứng yên buông tay anh ta, “Buổi sáng không có ăn có chút tuột đường.”
Anh ta chẳng nói câu nào.
Tôi nói, “Tôi đi vệ sinh.”
Anh ta ừ một tiếng.
Tôi quay người, hít một hơi thật sâu, đầu đau tới nỗi tôi không cách nào suy nghĩ lý trí được, khoang mũi như có dòng dịch cơ thể ấm nóng đang chảy ra.
Khuôn mặt ngạc nhiên của những vị khách ở trước mặt.
Tôi bị chảy máu mũi.
Tôi nhanh chóng che miệng và mũi, cúi đầu tăng tốc bước vào phòng vệ sinh.
Khóa cửa buồng vệ sinh, tôi gọi cho Lạc Trì hỏi phải làm sao.
Điện thoại rất lâu không kết nối, cảm giác buồn nôn ập đến, tôi cúi xuống nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh. Tôi bị đau họng do axit dạ dày.
Sau khi nôn xong, đầu tôi không đau lắm.
Tôi dựa vào tường dừng lại một lúc.
Tôi dội nước lạnh vào trán, rửa mặt rồi bước ra cửa hông của quán cà phê.
Khi quay lại, thấy Triệu Y đang ho khá nặng, Lục Thời Dư vỗ nhẹ vào lưng cô ta.
Đôi mắt đột nhiên sưng lên.
Có lẽ là ghen tị.
Tôi bước qua đó, để Ambroxol* và cao sơn tra Tứ Bối* tới trước mặt cô ta, “Hỏi ở tiệm thuốc rồi, bọn họ nói ho thì uống cái này một lát rồi đỡ thôi.”
*Tên chung: Ambroxol Tên tiếng Anh: Ambroxol Bí danh tiếng Trung: Ambroxol, Moshutan, Ambroxol Hydrochloride, Bromcyclohexylamine Bí danh tiếng Anh: Ambmxol Hydochloride, Amramen, Lasolvan, Mueovent, được dùng để điều trị các bệnh cấp và mạn tính ở đường hô hấp có kèm tăng tiết dịch phế quản không bình thường, đặc biệt trong đợt cấp của viêm phế quản mạn, hen suyễn.
*Cao sơn tra chủ yếu được biết tới với lợi ích chữa các bệnh tim mạch, huyết áp, bao gồm hoạt tính chống oxy hóa, tác dụng chống viêm, tác dụng chống tái tạo, chống co thắt, di chuyển và tăng sinh tế bào cơ, tác dụng bảo vệ chống lại tổn thương do thiếu máu cục bộ, tác dụng chống loạn nhịp, tác dụng hạ lipid máu và giảm tác dụng huyết áp động mạch. Một vài nghiên cứu đã được báo cáo về điều trị tăng huyết áp và tăng lipid máu.
Triệu Y ngạc nhiên nhận lấy, “Cảm ơn Ngô tiểu thư.”
Ánh mắt Lục Thời Dư luôn hướng về cô ta, anh ta không thèm nhường cho tôi nửa phân.
“Hình như cô… sắc mặt cũng không tốt lắm?” Không ngờ là vậy mà Triệu Y phát hiện tôi không thoải mái.
Bây giờ Lục Thời Dư mới chuyển hướng qua tôi xem xét kỹ lưỡng một chút.
Tôi cười cười, “ Bụng không thoải mái lắm.”
Anh ta nói, “Ăn điểm tâm xong chúng ta về sớm một chút.”
Tôi gật đầu.
Trên xe, Lạc Trì gọi điện thoại cho tôi, “Xin lỗi, vừa nãy chủ nhiệm gọi đi giáo huấn, không cầm máy theo. Cậu sao rồi, có chuyện gì à?”
Tôi liếc nhìn Lục Thời Dư ở ghế lái nhẹ nhàng nói, “Thấy dạ dày không thoải mái,muốn hỏi cậu phải uống thuốc gì. Không sao đâu, đã khỏe rồi.”
La Trì trầm mặc, “Vậy đợi cậu về bọn mình lại nói.”
Tôi không thể không giật giật môi.
Anh ấy vẫn luôn thông minh như vậy.
Lục Thời Dư quay đầu nhìn Triệu Y, “Tôi đưa cô tới bệnh viện xem thế nào, truyền dịch luôn.”
Triệu Y do dự một chút rồi đồng ý.
Lục Thời Dư lại nhìn tôi qua gương chiếu hậu, “Còn em, em có cần đi bệnh viện kiểm tra một chút không.”
Tôi lắc đầu, “Thả tôi xuống đi, tự tôi gọi xe về.”
Anh ta không phản ứng, “Tuỳ em.”
Tôi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Đôi khi, tôi không thể không tự hỏi liệu Lục Thời Dư có hối hận khi làm như này với tôi không nếu anh ta biết tôi sắp chết. Nhưng sau đó lại tỉnh lại, liên quan gì đến anh ta, chính mình giấu không cho anh ta biết.
Vài phút sau, Lục Thời Dư để tôi xuống ngã tư. Triệu Y nhìn tôi xin lỗi. Chiếc xe phóng đi nhanh chóng. Tôi đứng đó một lúc rồi vẫy tay ra gọi xe.
Thứ hai đi làm, điện dự phòng của Lục Thời Dư vẫn còn để ở nhà, tôi đi tới công ty đưa cho anh ta.
Trên đường đi có một người gọi điện tới.
Tôi nhìn tên được lưu là:11
Thật là thân mật quá đi.
Nhiều năm như vậy rồi, anh ta chỉ gọi tôi bằng tên thôi.
Ngô Ngu, Ngô Ngu.
Khi mẹ tôi đặt tên này cho tôi, có lẽ bà muốn tôi được bình an vô sự.
Thật đáng tiếc tôi bị ung thư não khi chưa đầy 30 tuổi, làm phụ sự chờ mong của bà ấy rồi.
Nhớ lại thì nhà tôi có gen có khối u, mẹ tôi, dì tôi và bà cố của tôi đều chết vì bệnh ung thư, họ đều ra đi khi còn trẻ.
Sau khi tới công ty, Triệu Y Lan ngăn tôi lại, ghẻ lạnh và lịch sự, “Giám đốc đang họp mời cô đợi ở đây “
Triệu Y là bạn đại học của anh ta, sau khi tốt nghiệp thì trở thành thư ký của anh ta, chuyện lớn chuyện nhỏ gì của Lục Thời Dư cũng do cô ta sắp xếp.
Thời gian mỗi ngày hai người bọn họ ở cạnh nhau so ra còn nhiều hơn so với tôi và Lục Thời Dư.
Chuyện tôi để ý là lúc còn học đại học bọn họ đã từng yêu nhau. Tuy thời gian không dài, nhưng từ đầu đến cuối chuyện này luôn là cái gai trong lòng tôi.
Trong vòng bạn bè chung của tôi và Lục Thời Dư, ai cũng cảm thấy tôi khi ở trước mặt anh ta rất tuỳ hứng, giống như đang bảo vệ thức ăn của bản thân, không để bất kì người phụ nữ nào có cơ hội thân thiết với anh ta.
Nhưng nếu sa thải Triệu Y, tôi còn không dám nhắc tới.
Anh ta và Triệu Y chia tay có bao nhiêu không tình nguyện, tới bây giờ những kí ức đó với tôi vẫn còn như mới.
Lúc đó,Lục Thời Dư đã vô cùng suy sụp lạnh lùng nhìn tôi bằng ánh mắt mà tôi chưa từng thấy, “Cô có phải là chỉ dùng ba mẹ tôi để ép tôi không?”
Giọng anh ta khàn đi, tôi thậm chí còn cảm thấy nước mắt anh ta đang trào ra.
Anh thích cô ta như vậy sao?
Khoảnh khắc đó tôi đã sững sờ rất lâu.
Anh ta ủ rũ, tôi chưa bao giờ thấy anh ta quan tâm nhiều đến một người như vậy.
Trước đây có lẽ tôi sẽ tức giận mà đợi đến khi cuộc họp kết thúc chờ Lục Thời Dư đi ra, sau đó cố ý show ân ái trước mặt Triệu Y.
Nhưng lần này tôi đem điện thoại dự phòng đưa cho Triệu Y, dặn cô ta sau khi anh ta họp xong thì đưa cho anh ta.
Gật đầu nhẹ với cô ta tôi xoay người rời đi.
Trên mặt Triệu Y có sự ngạc nhiên.
6.
Sau khi nghỉ hưu thì ba mẹ Lục Thời Dư chuyển về sống ở một ngôi nhà cũ yên tĩnh.
Mỗi tháng tôi đều sẽ về thăm họ.
Nhưng Lục Thời Dư lại không tình nguyện.
“Ba mẹ tôi so với tôi thì từ trước đến nay luôn thích em hơn.” Anh ta đang đọc một hợp đồng tuỳ ý nói, “Em đi là được rồi.”
Mẹ tôi mang thai ngoài giá thú, tôi không biết bố tôi là ai. Mẹ của Lục Thời Dư và mẹ tôi là bạn thân của nhau. Sau khi mẹ tôi mất, họ đã nuôi nấng tôi. Tôi rất biết ơn họ, vẫn luôn cố gắng đến mức cao nhất thể hiện sự khôn khéo. Thậm chí có thể nói là lấy lòng. Lấy lòng chú dì, lấy lòng Lục Thời Dư. Quan hệ giữa Lục Thời Dư và ba mẹ không tốt, nguyên nhân lớn nhất là tôi.
Anh ta không biết, tới cùng thì tôi là người sống nhờ sống gởi.
Năm đó ba mẹ Lục Thời Dư không đồng ý cho Lục Thời Dư và Triệu Y Lan ở bên nhau là vì phát hiện Triệu Y Lan được bao nuôi. Có ảnh chụp làm bằng chứng cũng đưa tới trước mặt Lục Thời Dư, nhưng anh ta không để ý.
Triệu Y Lan là nỗi khổ tâm.
Anh ta nói.
Thế là dì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chĩa vào tôi, “Thay vì để con ra ngoài tìm mấy người phụ nữ không ra gì, chi bằng là A Ngu, ít nhất là một cô gái trong sạch!”
Lục Thời Dư cười nhạt, “Các người thích thì các người tự mà cưới về nhà đi.”
Thoát ra khỏi hồi ức tôi dỗ dành anh ta, “Chúng ta cùng đi, bọn họ sẽ càng vui vẻ.”
Giọng điệu của Lục Thời Dư vẫn không thay đổi, “Bọn họ vui thì tốt.”
Tôi thoả hiệp.
Sau một hồi quan sát anh ta, tôi đứng dậy lấy túi xách của mình, “Trong phòng bếp có cơm, nhớ ăn.”
Anh ta không ngẩng đầu lên, “Được, trên đường nhớ chú ý an toàn.”
Mất ba giờ để lái xe đến nhà cũ.
Tôi miệng ngọt, hai ba câu là có thể dỗ dành được đôi vợ chồng già.
Tôi bón phân cho đất của dì, rắc hạt giống củ cải làm giá thể cho những chồi đậu. Tôi mồ hôi nhễ nhại, ngủ gục trên bàn đá trong vườn rau lúc nào không biết. Lúc tỉnh dậy trời đã chạng vạng, tôi đang mặc áo khoác của chú thì bị muỗi đốt mấy lần vào cánh tay.
Hoàng hôn rực rỡ như lửa, với hơi ấm.
Ăn cơm xong là phải về. Dì dặn tôi phải chăm sóc cho Lục Thời Dư. Tôi nói được.
Chú nói, “Con cũng phải chăm sóc mình cho tốt, sắc mặt con kém quá.”
Đôi khi cảm động đến mức rơi nước mắt trước một sự quan tâm bình dị như thế.
Tôi cố chịu đựng cái mũi chua sót, cười nói, “Lần sau không thức khuya nữa ạ.”
Trên đường trở về, tôi phát hiện, sau này sợ là không thể tự lái xe nữa rồi.
Nhức đầu ngày càng thường xuyên.
7.
La Trì là bác sĩ chăm sóc của tôi.
Anh ấy khuyên tôi nên nhập viện, sau này có thể đau đầu thường xuyên hơn, có người còn lên cơn co giật dai dẳng.
Tôi lắc đầu, “Tới lúc đó, tôi chắc là đã t.ự s.át rồi. Cậu cũng biết mà, tôi chịu không nổi.”
Anh ấy cau mày nhìn tôi một lúc, rồi cuối cùng thở dài.
Tôi không lái xe, là anh ấy đưa tôi về. Trên đường, La Trì nhìn tôi từ gương chiếu hậu, “Anh ta vẫn không biết?”
Anh ta, rõ ràng là đang nổi Lục Thời Dư.
Tôi ừ một tiếng, “Vẫn chưa biết phải nói thế nào.”
Anh ấy trầm mặc một lúc, “Mình không thể tưởng tượng được phản ứng của anh ta.”
Tôi cười ra tiếng, “Chắc là anh ta sẽ vui mừng vì nửa đời sau này của anh ta tự do rồi.”
Điều mà Lục Thời Dư hối hận nhất trong cuộc đời của mình có lẽ là chạm vào tôi năm đó.
Nếu không cũng không đến mức bị tôi, bị ba mẹ anh ta cắn chặt đòi phải chịu trách nhiệm với tôi.
Lạc Trì liếc nhìn tôi lắc đầu, “Lúc đó mình lừa anh ta, cậu uống say rồi đồng ý quen mình, vừa hay trên tay mình lại là bộ quần áo cậu mặc đêm hôm trước, anh ta hiểu lầm chúng ta xảy ra chuyện gì rồi rất là tức giận.”
Tôi nói, “Anh ta tức giận là vì ba mẹ anh ta ép anh ta phải chia tay với Triệu Y.”
La Trì tấm tắc, “Tuỳ các cậu muốn nói sao thì nói.”
Trời tối dần, đi ngang qua quảng trường thể thao, thì gặp một nhóm thanh niên đầy sức sống mồ hôi nhễ nhại trên sân bóng rổ.
Có một thoáng sững sờ trong mắt tôi.
“Dừng lại.” Tôi nói với La Trì, “Tôi không muốn về. Không phải cậu biết chơi bóng à, tôi muốn xem.”
“Mình?” La Trì chần chừ, “Mình biết chơi bóng bàn, còn bóng rổ mình đã không đụng đến bóng rổ nhiều năm rồi.”
Dưới sự kiên trì đến cùng của tôi, Lạc Trì tay áo chơi hết mình.
Anh ấy chân dài tay dài, ngoài việc lúc bắt đầu hơi không thích ứng thì cũng không có kéo chân sau. (~kiểu liên luỵ hay gì đó)
3 điểm tuyệt đẹp, tôi không nhịn được mà hét lên.
La Trì lau mồ hôi trên đầu, đắc ý quay đầu nhìn tôi.
Ở nơi không xa, tôi trông thấy một bóng hình quen thuộc.
Anh ta mặc áo sơ mi, quần tây, ống tay áo kéo tới khuỷu tay, khuôn mặt lạnh nhạt nhìn về phía sân bóng rổ.
Tôi biết, trên cánh tay của anh ta có một vết sẹo dài, gớm ghiếc.
Đó là do tai nạn xe để lại do cứu tôi.
Vết thương 20 cm, gãy xương, có đinh.
Kể từ đó, do rối loạn chức năng vận động của ngón tay do tổn thương dây thần kinh, anh ta không còn có thể chơi bóng chày và bóng rổ, những môn mà anh ta từng yêu thích.
Anh ta thậm chí không thể cầm một cốc nước.
8
Bàn tay đã từng chặn một viên đá bay chết người xuyên qua kính chắn gió cho tôi.
Tôi cảm thấy tội lỗi rất lâu.
Trận thi đấu kết thúc, La Trì cụng tay với đội viên, cơ thể ướt nhẹp đi về phía tôi.
Tôi đưa áo khoác cho anh ấy, “Đi thôi.”
Anh ấy tủi thân, “Thắng rồi nước cũng không uống được một miếng.”
“Chỉ có nước tôi từng uống qua thôi.”
Anh ấy đưa tay, “Đưa mình đi.”
Không biết Lục Thời Dư đi từ lúc nào.
Tôi lúng túng, “Đi, đi mua nước cho cậu.”
Lúc tôi về tới nhà, Lục Thời Dư đã tắm rồi, mặc đồ ngủ nằm trên giường.
Tôi đi tắm, lên giường, anh ta tắt đèn.
Chúng tôi suốt đêm cũng không nói gì.
Ngày tiếp theo chúng tôi đã hẹn nhau cuối tuần sẽ hẹn hò, đột nhiên buổi hẹn hò lại dư ra một người.
“Công ty đang định làm một dự án sân chơi, tôi đưa Triệu Y qua để xem lựa chọn địa điểm.” Lục Thời Dư nhàn nhạt giải thích.
Tôi không nói gì.
Chúng tôi đi được một đoạn, Triệu Y dường như bị cảm không ngừng ho.
Lục Thời Dư nhăn mày, “Cảm tại sao không nói?”
Triệu Y cười, “Cảm đã mấy ngày rồi, cho là cứ uống thuốc sẽ không sao, kết quả trúng gió lại càng nặng thêm.”
Lục Thời Dư cởi áo khoác đưa cho cô ta.
Triệu Y quấn áo khoác, “Cảm ơn ông chủ quan tâm.”
Đó là một ngày nhiều mây, gió rất mạnh, không có ý định nghỉ ngơi chút nào, tiếng xào xạc bên má đau nhói.
Lục Thời Dư tìm một tiệm cà phê, tuy nhiên đến trưa thì hết chỗ, chỉ còn lại vị trí ở cửa.
Anh ta bắt cô ta ngồi dựa vào tường, tránh gió.
Chắc là do gió lạnh, đầu tôi lại bắt đầu đau nhức, toàn thân đổ mồ hôi, chân yếu ớt, vô thức nắm lấy cánh tay Lục Thời Dư.
Anh ta nhìn tôi, “Cô cũng bệnh?”
Giọng điệu không quan tâm. Còn có mấy phần cười nhạo.
Tôi cố gắng đứng yên buông tay anh ta, “Buổi sáng không có ăn có chút tuột đường.”
Anh ta chẳng nói câu nào.
Tôi nói, “Tôi đi vệ sinh.”
Anh ta ừ một tiếng.
Tôi quay người, hít một hơi thật sâu, đầu đau tới nỗi tôi không cách nào suy nghĩ lý trí được, khoang mũi như có dòng dịch cơ thể ấm nóng đang chảy ra.
Khuôn mặt ngạc nhiên của những vị khách ở trước mặt.
Tôi bị chảy máu mũi.
Tôi nhanh chóng che miệng và mũi, cúi đầu tăng tốc bước vào phòng vệ sinh.
Khóa cửa buồng vệ sinh, tôi gọi cho Lạc Trì hỏi phải làm sao.
Điện thoại rất lâu không kết nối, cảm giác buồn nôn ập đến, tôi cúi xuống nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh. Tôi bị đau họng do axit dạ dày.
Sau khi nôn xong, đầu tôi không đau lắm.
Tôi dựa vào tường dừng lại một lúc.
Tôi dội nước lạnh vào trán, rửa mặt rồi bước ra cửa hông của quán cà phê.
Khi quay lại, thấy Triệu Y đang ho khá nặng, Lục Thời Dư vỗ nhẹ vào lưng cô ta.
Đôi mắt đột nhiên sưng lên.
Có lẽ là ghen tị.
Tôi bước qua đó, để Ambroxol* và cao sơn tra Tứ Bối* tới trước mặt cô ta, “Hỏi ở tiệm thuốc rồi, bọn họ nói ho thì uống cái này một lát rồi đỡ thôi.”
*Tên chung: Ambroxol Tên tiếng Anh: Ambroxol Bí danh tiếng Trung: Ambroxol, Moshutan, Ambroxol Hydrochloride, Bromcyclohexylamine Bí danh tiếng Anh: Ambmxol Hydochloride, Amramen, Lasolvan, Mueovent, được dùng để điều trị các bệnh cấp và mạn tính ở đường hô hấp có kèm tăng tiết dịch phế quản không bình thường, đặc biệt trong đợt cấp của viêm phế quản mạn, hen suyễn.
*Cao sơn tra chủ yếu được biết tới với lợi ích chữa các bệnh tim mạch, huyết áp, bao gồm hoạt tính chống oxy hóa, tác dụng chống viêm, tác dụng chống tái tạo, chống co thắt, di chuyển và tăng sinh tế bào cơ, tác dụng bảo vệ chống lại tổn thương do thiếu máu cục bộ, tác dụng chống loạn nhịp, tác dụng hạ lipid máu và giảm tác dụng huyết áp động mạch. Một vài nghiên cứu đã được báo cáo về điều trị tăng huyết áp và tăng lipid máu.
Triệu Y ngạc nhiên nhận lấy, “Cảm ơn Ngô tiểu thư.”
Ánh mắt Lục Thời Dư luôn hướng về cô ta, anh ta không thèm nhường cho tôi nửa phân.
“Hình như cô… sắc mặt cũng không tốt lắm?” Không ngờ là vậy mà Triệu Y phát hiện tôi không thoải mái.
Bây giờ Lục Thời Dư mới chuyển hướng qua tôi xem xét kỹ lưỡng một chút.
Tôi cười cười, “ Bụng không thoải mái lắm.”
Anh ta nói, “Ăn điểm tâm xong chúng ta về sớm một chút.”
Tôi gật đầu.
Trên xe, Lạc Trì gọi điện thoại cho tôi, “Xin lỗi, vừa nãy chủ nhiệm gọi đi giáo huấn, không cầm máy theo. Cậu sao rồi, có chuyện gì à?”
Tôi liếc nhìn Lục Thời Dư ở ghế lái nhẹ nhàng nói, “Thấy dạ dày không thoải mái,muốn hỏi cậu phải uống thuốc gì. Không sao đâu, đã khỏe rồi.”
La Trì trầm mặc, “Vậy đợi cậu về bọn mình lại nói.”
Tôi không thể không giật giật môi.
Anh ấy vẫn luôn thông minh như vậy.
Lục Thời Dư quay đầu nhìn Triệu Y, “Tôi đưa cô tới bệnh viện xem thế nào, truyền dịch luôn.”
Triệu Y do dự một chút rồi đồng ý.
Lục Thời Dư lại nhìn tôi qua gương chiếu hậu, “Còn em, em có cần đi bệnh viện kiểm tra một chút không.”
Tôi lắc đầu, “Thả tôi xuống đi, tự tôi gọi xe về.”
Anh ta không phản ứng, “Tuỳ em.”
Tôi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Đôi khi, tôi không thể không tự hỏi liệu Lục Thời Dư có hối hận khi làm như này với tôi không nếu anh ta biết tôi sắp chết. Nhưng sau đó lại tỉnh lại, liên quan gì đến anh ta, chính mình giấu không cho anh ta biết.
Vài phút sau, Lục Thời Dư để tôi xuống ngã tư. Triệu Y nhìn tôi xin lỗi. Chiếc xe phóng đi nhanh chóng. Tôi đứng đó một lúc rồi vẫy tay ra gọi xe.
/6
|