13
Cơn đau đầu lại tái phát, lúc đau đầu, toàn thân cũng đau.
Thuốc giảm đau có phải là hết tác dụng rồi không?
Tôi nhìn mình trong gương, thành thật mà nói, trông không đẹp chút nào.
Cũng không còn nét mặt baby nữa.
Lục Thời Dư không thích kiểu người như em gái, e là cũng không thích tôi như vậy.
Nói là dì của anh ta cũng không quá.
Bị dày vò vì đau đớn và run rẩy, khi đầu óc mờ mịt, tôi không thể không muốn gọi cho Lục Thời Dư.
Ngón tay chạm vào số của anh ta. Cuối cùng thì cũng không bấm. Tôi là một người rất ích kỷ. Có rất nhiều suy nghĩ đen tối. Tôi biết Lục Thời Dư không thích tôi, nhưng tôi vẫn ép anh ta ở bên tôi, đe dọa anh ta phải chịu trách nhiệm. Lần này, thôi bỏ đi.
14
Hôm sinh nhật, Lục Thời Dư gọi điện thoại cho tôi rất nhiều lần.
Tôi nhìn màn hình điện thoại của mình bật tắt.
Cuối cùng vẫn nhận.
“Sao gọi lâu vậy em mới nhận?” Âm thanh bên anh ta rất ồn.
“Ngủ quên.” Tôi nói khẽ.
“Ăn bánh kem chưa?” Anh ta hỏi.
Tôi gật đầu, “Ăn rồi.”
“Là ba mẹ làm sinh nhật cho em à?”
Tôi làm gì dám để chú với dì nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của tôi. Cho nên tôi nói dối họ, nói muốn đi du lịch nhìn ngắm thế giới ngoài kia, rất lâu nữa tôi mới về.
“Không phải.” Tôi cười nói, “Ăn với bạn.”
Anh ta trầm mặc một chút, “La Trì?” Anh ấy thực sự là người bạn thân thiết nhất mà tôi liên lạc trong nhiều năm qua.
“Phải đó, bánh kem là cậu ấy mua, đáng giận nhất là mua cái lớn hơn một tuổi. Còn nói với em là do tháng sinh của em lớn, coi như thêm một tuổi, thật sự giận cậu ấy.”
Trong thực tế, tôi đã rất lâu rồi không gặp anh ấy.
Lục Thời Dư ừ một tiếng.
“Bụng em đau, tim cũng đau, đau tới mức lăn lộn trong nhà.” Tôi muốn làm nũng ăn vạ nhưng giọng hơi khàn nên hiệu quả không tốt lắm, “Anh mau về nhà đi được không? Em nhớ anh.”
Bạn đã từng nghe câu chuyện Sói đến rồi chưa?*
*Đây là truyện ngụ ngôn của Trung Quốc, nội dung tương tự như Cậu bé chăn cừu của Việt Nam.
Trước đây khi Lục Thời Dư và Triệu Y phải đi công tác với nhau, tôi cũng muốn đi, Lục Thời Dư không đồng ý, tôi đã dọa sẽ tự tử tôi sẽ gửi tin nhắn này cho bọn họ vào đêm trước ngày bọn họ đi công tác nói là nếu không cho tôi đi, tôi sẽ không sống nữa. Tôi chỉ nói lúc tức giận thôi, không ngờ anh ta lại tin.
Lục Thời Dư vội vàng đi tới, tôi ngồi xếp bằng trên đất, giơ một con dao trên tay khoa tay múa chân.
Vẻ mặt lo lắng của anh ta lập tức biếng mất.
Từ đó về sau, chỉ cần tôi ở bên tai anh ta nói tôi cảm thấy khó chịu, anh ta sẽ rất khó chịu.
Tôi càng kêu anh ta về sớm một chút, anh ta càng không trở về.
Tôi biết rõ cái này.
Quả nhiên, đầu bên kia lạnh lùng buông một câu, chờ xong việc, liền cúp điện thoại.
Nói sao nhỉ, khiến anh ta thích tôi không dễ, tôi dùng 20 năm cũng chẳng thành công.
Nhưng làm sao để anh ta ghét mình, tôi lại quá hiểu nên làm sao.
Như vậy lúc anh ta biết được tôi chết rồi, có ít khó chịu hơn chút không.
Nếu anh ta đau lòng vì tôi kìa.
15
Một tháng sau.
Tôi đang nghe nhạc ở quán bar Thanh. Bàn bên cạnh là bạn của Lục Thời Dư, có cả nam có nữ.
Tôi đội một chiếc mũ lưỡi trai thấp vành đang thu mình trong góc, vì vậy họ không nhận ra tôi.
Tôi nghe thấy tên mình trong câu chuyện phiếm của họ. Hóa ra là Lục Thời Dư, anh ta muốn chia tay với tôi.
Anh ta nói đã tốn quá nhiều thời gian rồi, tôi và anh ta đều mệt mỏi quá rồi, cũng đều chán rồi.
Tôi nghĩ ngợi một lúc nên bắt đầu thu dọn đồ đạc ở nhà. Quần áo, giày dép, bàn chải đánh răng, một số thứ được gọi là đồ trang sức và đồ trang trí có tính thẩm mỹ thô tục mà tôi cưỡng bức mang vào, lớn nhỏ đều thuộc về tôi, tôi đã thu thập tất cả. Như vậy khi bạn gái mới của anh ta chuyển đến, anh ta sẽ không vì nhìn thấy những thứ đồ đó của tôi mà cãi nhau.
Những thứ này tôi để trong mấy cái bao to, mang hầu hết đến bãi chứa, một số thì tôi bán đồ cũ.
Trong đó cũng có ảnh cưới mà chúng tôi từng chụp, ảnh này là lúc gia đình chúng tôi đi du lịch nước ngoài chụp lại, chú và dì cũng có, quá khứ tôi trân trọng chúng giống như bảo bối vậy, treo chúng ở nơi dễ thấy nhất trong nhà. Nhưng suy cho cùng, cái này không thể bán đồ cũ, chỉ có thể ném đi.
Trước khi đi, tôi quay lại nhìn ngôi nhà này một lần.
Được rồi.
Một chút dấu vết tôi từng tồn tại đều không có rồi.
Ồ, không đúng.
Tôi để một con gấu nâu lớn trên ghế sofa trong phòng khách.
Lúc đầu mua nó vì cảm thấy nó rất giống Lục Thời Dư.
Tôi đã ghim một ghi chú trên đó, “Gấu bông tặng cho Triệu Y.”
Lục Thời Dư thích Triệu Y bao nhiêu?
Lúc đó ba chúng tôi cùng ngồi trên một chiếc xe, Lục Thời Dư ngồi ở ghế phụ, tôi lái xe, Triệu Y ngồi sau lưng tôi.
Khi hai chiếc xe hàng mất lái đâm vào nhau, Lục Thời Dư đã thay tôi đỡ tảng đá đang bay đến, nhưng chiếc xe biến dạng lại giữ chặt lấy tôi, đôi chân bị kẹt phía dưới vô lăng, những mảnh kính vỡ đâm vào chân tôi, máu chảy thành hàng. Có lẽ là khả năng tự bảo vệ bản thân của cơ thể, khoảnh khắc đó tôi dường như tê dại, thậm chí không cảm thấy đau. Tiếng rên rỉ đau đớn của Triệu Y từ phía sau truyền đến, Lục Thời Dư mặc kệ bị gãy tay, xuống xe, mở cửa rồi bế người xuống. Sau đó, anh ta mới lực lượng thừa để quan tâm đến tôi.
16
Lục Thời Dư trở về lúc nào, tại sao sao ai nói với tôi?
Ở cử tiểu khu nhìn thấy anh ta đi xuống từ xe taxi, sắc mặt tôi tái mét, hoang mang rối loạn tới không biết phải làm sao.
Chỉ là nghĩ, không thể để anh ta thấy bộ dáng bây giờ của tôi.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh ta quay đầu nhìn về hướng tôi. Tôi quay người lại tăng nhanh tốc độ trông có chút nhếch nhác.
Tôi thuê một căn nhà nhỏ gần đây. Tới nhà mới thở một hơi ra, lại nhận được điện thoại của Lục Thời Dư.
Chắc anh ta về tới nhà, không nhìn thấy tôi đâu.
Tôi ổn định lại nhấc điện thoại lên, “Alo?”
Giọng nói lạnh lùng của Lục Thời Dư truyền tới, “Em ở đâu?”
Tôi không trả lời.
Anh ta lại hỏi lần nữa mang theo sự áp bức, “Em ở đâu?”
Tôi hơi bối rối, tôi chỉ có thể bịa ra một cái cớ, “Em ra ngoài du lịch.”
Anh ta cười lạnh, “Du lịch? Du lịch mà cần dọn hết đồ của mình đem đi? Tôi còn cho là trong nhà có trộm cơ đấy, em đây là ý gì?”
“….Em, em muốn dọn ra ngoài sống.”
Anh ta hít thở, lại lần nữa mở miệng sự không hài lòng trong giọng nói của anh ta gần như tràn ra màn hình, “Tôi hỏi em lại lần nữa, em đang ở đâu?”
Tôi nghĩ nghĩ, giữ chặc điện thoại nói, “Chúng ta chia tay đi.”
Đầu bên kia im lặng.
Tôi cúp máy.
Hai đêm sau, tôi bí mật đi đến biệt thự lúc đầu.
Con gấu to mà tôi để lại đã bị bỏ ở ngoài sân.
Bị mưa xối, bẩn hết rồi.
Tính khí của anh ta, bị tôi đối xử như vậy, nhất định là chịu không nổi.
Tôi chạm vào tai của con gấu lớn và lấy nó đi. Muốn đem nó đi phải dùng rất nhiều sức mà cũng rất mắc cười. Đặt nó ở ghế sau của xe taxi là một việc rất tốn thời gian.
Tôi vẫn hơi ích kỷ, tôi hy vọng anh ta và Triệu Y sau này có thể thỉnh thoảng nhớ tôi.
Lại hy vọng anh ta không cần nhớ đến tôi.
Bạn nói xem nếu như tôi chết rồi, Lục Thời Dư không còn ăn được đồ ăn tôi nấu nữa, không còn nghe thấy giọng tôi nữa, cũng không còn hình ảnh tôi mỗi ngày đi ở bên cạnh làm phiền anh ta, anh ta sẽ nhớ tôi không?
Tôi đã giảm rất nhiều cân. Cảm giác như mình cách không xa tình huống xấu nhất trong miệng La Trì rồi.
Euthanasia* là bất hợp pháp ở Trung Quốc, tôi rất chán nản tôi không muốn đến Thụy Sĩ, một nơi mà tôi không biết gì hết.
* An tử, cái chết êm ái hay cái chết êm dịu đề cập đến việc thực hành chấm dứt một cuộc sống với mục đích làm giảm thời gian chịu đau đớn và đau khổ về mặt thể lý hoặc bởi các rối loạn tâm lý không thể chữa trị cho người bệnh. Với tình trạng thể chất hiện tại, tôi không thể chịu đựng nổi một cơn vất vả gập ghềnh như vậy.
La Trì nói, nếu tôi muốn đi, anh ấy có thể dẫn tôi đi. Lúc anh ấy nói câu này trong mắt có sự không chịu nỗi.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh ấy, “Vậy với cậu mà nói thì có phải là quá tàn nhẫn rồi không?”
Chính tay anh ấy tiễn tôi đi, sau này anh ấy nhất định sẽ gặp ác mộng. Sau khi suy nghĩ rất lâu, tôi quyết định sẽ nhảy xuống biển. Sông, hồ và biển, Lục Thời Dư là người duy nhất không thích biển, thích những con suối uốn khúc, thích sông rộng, thích hồ nước êm đềm hiền hòa, nhưng lại không thích sự rộng lớn huyền bí của biển cả.
Con người của anh ta rất nhàm chán.
Miễn cho sau này anh ta nhớ tới tôi mà làm mờ đi phong cảnh bên ngoài.
Như vậy cũng tốt, tôi chết ở nơi anh ta không thích, anh ta cũng bớt lo.
Mặc dù Lạc Trì không muốn nhưng tôi vẫn để lại một nửa tài sản của mình cho anh ấy theo di chúc.
Dù là bạn bè hay bác sĩ, anh ấy đều quá quan tâm tôi, nhưng tôi không có gì để đáp lại anh ấy cả.
Xấu hổ mà nói, tôi cũng không có nhiều tiền.
Ban đầu tôi muốn quay một đoạn video cho chú dì, nhưng sau khi nghĩ về diện mạo của tôi bây giờ, tôi chỉ viết một lá thư cảm ơn. Từ nhỏ, tôi đã muốn gọi họ là ba mẹ, vì vậy tôi đã gọi họ như vậy trong thư, tôi mong họ không trách tôi.
Gió biển thổi qua, rít lên thê lương bên tai tôi.
Ở vòng bạn bè, tôi nhìn thấy ảnh của Lục Thời Dư up. Anh ta và Triệu Y đang xem pháo hoa. Tôi nhớ Triệu Y từng nói, cô ta nhớ nhất chính là pháo hoa thời thơ ấu, mang theo những lời chúc dịu dàng và đẹp đẽ nhất. Pháo hoa với nhiều hình dạng khác nhau nở trên bầu trời đêm, lộng lẫy và đầy màu sắc, bùng nổ một chút ánh sao sáng, sau đó rơi xuống như mưa sao băng. Giống như vẻ ngoài mạnh mẽ nhất của cuộc sống.
Tôi đặt điện thoại lên tảng đá rồi nhảy xuống biển.
Cơn đau đầu lại tái phát, lúc đau đầu, toàn thân cũng đau.
Thuốc giảm đau có phải là hết tác dụng rồi không?
Tôi nhìn mình trong gương, thành thật mà nói, trông không đẹp chút nào.
Cũng không còn nét mặt baby nữa.
Lục Thời Dư không thích kiểu người như em gái, e là cũng không thích tôi như vậy.
Nói là dì của anh ta cũng không quá.
Bị dày vò vì đau đớn và run rẩy, khi đầu óc mờ mịt, tôi không thể không muốn gọi cho Lục Thời Dư.
Ngón tay chạm vào số của anh ta. Cuối cùng thì cũng không bấm. Tôi là một người rất ích kỷ. Có rất nhiều suy nghĩ đen tối. Tôi biết Lục Thời Dư không thích tôi, nhưng tôi vẫn ép anh ta ở bên tôi, đe dọa anh ta phải chịu trách nhiệm. Lần này, thôi bỏ đi.
14
Hôm sinh nhật, Lục Thời Dư gọi điện thoại cho tôi rất nhiều lần.
Tôi nhìn màn hình điện thoại của mình bật tắt.
Cuối cùng vẫn nhận.
“Sao gọi lâu vậy em mới nhận?” Âm thanh bên anh ta rất ồn.
“Ngủ quên.” Tôi nói khẽ.
“Ăn bánh kem chưa?” Anh ta hỏi.
Tôi gật đầu, “Ăn rồi.”
“Là ba mẹ làm sinh nhật cho em à?”
Tôi làm gì dám để chú với dì nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của tôi. Cho nên tôi nói dối họ, nói muốn đi du lịch nhìn ngắm thế giới ngoài kia, rất lâu nữa tôi mới về.
“Không phải.” Tôi cười nói, “Ăn với bạn.”
Anh ta trầm mặc một chút, “La Trì?” Anh ấy thực sự là người bạn thân thiết nhất mà tôi liên lạc trong nhiều năm qua.
“Phải đó, bánh kem là cậu ấy mua, đáng giận nhất là mua cái lớn hơn một tuổi. Còn nói với em là do tháng sinh của em lớn, coi như thêm một tuổi, thật sự giận cậu ấy.”
Trong thực tế, tôi đã rất lâu rồi không gặp anh ấy.
Lục Thời Dư ừ một tiếng.
“Bụng em đau, tim cũng đau, đau tới mức lăn lộn trong nhà.” Tôi muốn làm nũng ăn vạ nhưng giọng hơi khàn nên hiệu quả không tốt lắm, “Anh mau về nhà đi được không? Em nhớ anh.”
Bạn đã từng nghe câu chuyện Sói đến rồi chưa?*
*Đây là truyện ngụ ngôn của Trung Quốc, nội dung tương tự như Cậu bé chăn cừu của Việt Nam.
Trước đây khi Lục Thời Dư và Triệu Y phải đi công tác với nhau, tôi cũng muốn đi, Lục Thời Dư không đồng ý, tôi đã dọa sẽ tự tử tôi sẽ gửi tin nhắn này cho bọn họ vào đêm trước ngày bọn họ đi công tác nói là nếu không cho tôi đi, tôi sẽ không sống nữa. Tôi chỉ nói lúc tức giận thôi, không ngờ anh ta lại tin.
Lục Thời Dư vội vàng đi tới, tôi ngồi xếp bằng trên đất, giơ một con dao trên tay khoa tay múa chân.
Vẻ mặt lo lắng của anh ta lập tức biếng mất.
Từ đó về sau, chỉ cần tôi ở bên tai anh ta nói tôi cảm thấy khó chịu, anh ta sẽ rất khó chịu.
Tôi càng kêu anh ta về sớm một chút, anh ta càng không trở về.
Tôi biết rõ cái này.
Quả nhiên, đầu bên kia lạnh lùng buông một câu, chờ xong việc, liền cúp điện thoại.
Nói sao nhỉ, khiến anh ta thích tôi không dễ, tôi dùng 20 năm cũng chẳng thành công.
Nhưng làm sao để anh ta ghét mình, tôi lại quá hiểu nên làm sao.
Như vậy lúc anh ta biết được tôi chết rồi, có ít khó chịu hơn chút không.
Nếu anh ta đau lòng vì tôi kìa.
15
Một tháng sau.
Tôi đang nghe nhạc ở quán bar Thanh. Bàn bên cạnh là bạn của Lục Thời Dư, có cả nam có nữ.
Tôi đội một chiếc mũ lưỡi trai thấp vành đang thu mình trong góc, vì vậy họ không nhận ra tôi.
Tôi nghe thấy tên mình trong câu chuyện phiếm của họ. Hóa ra là Lục Thời Dư, anh ta muốn chia tay với tôi.
Anh ta nói đã tốn quá nhiều thời gian rồi, tôi và anh ta đều mệt mỏi quá rồi, cũng đều chán rồi.
Tôi nghĩ ngợi một lúc nên bắt đầu thu dọn đồ đạc ở nhà. Quần áo, giày dép, bàn chải đánh răng, một số thứ được gọi là đồ trang sức và đồ trang trí có tính thẩm mỹ thô tục mà tôi cưỡng bức mang vào, lớn nhỏ đều thuộc về tôi, tôi đã thu thập tất cả. Như vậy khi bạn gái mới của anh ta chuyển đến, anh ta sẽ không vì nhìn thấy những thứ đồ đó của tôi mà cãi nhau.
Những thứ này tôi để trong mấy cái bao to, mang hầu hết đến bãi chứa, một số thì tôi bán đồ cũ.
Trong đó cũng có ảnh cưới mà chúng tôi từng chụp, ảnh này là lúc gia đình chúng tôi đi du lịch nước ngoài chụp lại, chú và dì cũng có, quá khứ tôi trân trọng chúng giống như bảo bối vậy, treo chúng ở nơi dễ thấy nhất trong nhà. Nhưng suy cho cùng, cái này không thể bán đồ cũ, chỉ có thể ném đi.
Trước khi đi, tôi quay lại nhìn ngôi nhà này một lần.
Được rồi.
Một chút dấu vết tôi từng tồn tại đều không có rồi.
Ồ, không đúng.
Tôi để một con gấu nâu lớn trên ghế sofa trong phòng khách.
Lúc đầu mua nó vì cảm thấy nó rất giống Lục Thời Dư.
Tôi đã ghim một ghi chú trên đó, “Gấu bông tặng cho Triệu Y.”
Lục Thời Dư thích Triệu Y bao nhiêu?
Lúc đó ba chúng tôi cùng ngồi trên một chiếc xe, Lục Thời Dư ngồi ở ghế phụ, tôi lái xe, Triệu Y ngồi sau lưng tôi.
Khi hai chiếc xe hàng mất lái đâm vào nhau, Lục Thời Dư đã thay tôi đỡ tảng đá đang bay đến, nhưng chiếc xe biến dạng lại giữ chặt lấy tôi, đôi chân bị kẹt phía dưới vô lăng, những mảnh kính vỡ đâm vào chân tôi, máu chảy thành hàng. Có lẽ là khả năng tự bảo vệ bản thân của cơ thể, khoảnh khắc đó tôi dường như tê dại, thậm chí không cảm thấy đau. Tiếng rên rỉ đau đớn của Triệu Y từ phía sau truyền đến, Lục Thời Dư mặc kệ bị gãy tay, xuống xe, mở cửa rồi bế người xuống. Sau đó, anh ta mới lực lượng thừa để quan tâm đến tôi.
16
Lục Thời Dư trở về lúc nào, tại sao sao ai nói với tôi?
Ở cử tiểu khu nhìn thấy anh ta đi xuống từ xe taxi, sắc mặt tôi tái mét, hoang mang rối loạn tới không biết phải làm sao.
Chỉ là nghĩ, không thể để anh ta thấy bộ dáng bây giờ của tôi.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh ta quay đầu nhìn về hướng tôi. Tôi quay người lại tăng nhanh tốc độ trông có chút nhếch nhác.
Tôi thuê một căn nhà nhỏ gần đây. Tới nhà mới thở một hơi ra, lại nhận được điện thoại của Lục Thời Dư.
Chắc anh ta về tới nhà, không nhìn thấy tôi đâu.
Tôi ổn định lại nhấc điện thoại lên, “Alo?”
Giọng nói lạnh lùng của Lục Thời Dư truyền tới, “Em ở đâu?”
Tôi không trả lời.
Anh ta lại hỏi lần nữa mang theo sự áp bức, “Em ở đâu?”
Tôi hơi bối rối, tôi chỉ có thể bịa ra một cái cớ, “Em ra ngoài du lịch.”
Anh ta cười lạnh, “Du lịch? Du lịch mà cần dọn hết đồ của mình đem đi? Tôi còn cho là trong nhà có trộm cơ đấy, em đây là ý gì?”
“….Em, em muốn dọn ra ngoài sống.”
Anh ta hít thở, lại lần nữa mở miệng sự không hài lòng trong giọng nói của anh ta gần như tràn ra màn hình, “Tôi hỏi em lại lần nữa, em đang ở đâu?”
Tôi nghĩ nghĩ, giữ chặc điện thoại nói, “Chúng ta chia tay đi.”
Đầu bên kia im lặng.
Tôi cúp máy.
Hai đêm sau, tôi bí mật đi đến biệt thự lúc đầu.
Con gấu to mà tôi để lại đã bị bỏ ở ngoài sân.
Bị mưa xối, bẩn hết rồi.
Tính khí của anh ta, bị tôi đối xử như vậy, nhất định là chịu không nổi.
Tôi chạm vào tai của con gấu lớn và lấy nó đi. Muốn đem nó đi phải dùng rất nhiều sức mà cũng rất mắc cười. Đặt nó ở ghế sau của xe taxi là một việc rất tốn thời gian.
Tôi vẫn hơi ích kỷ, tôi hy vọng anh ta và Triệu Y sau này có thể thỉnh thoảng nhớ tôi.
Lại hy vọng anh ta không cần nhớ đến tôi.
Bạn nói xem nếu như tôi chết rồi, Lục Thời Dư không còn ăn được đồ ăn tôi nấu nữa, không còn nghe thấy giọng tôi nữa, cũng không còn hình ảnh tôi mỗi ngày đi ở bên cạnh làm phiền anh ta, anh ta sẽ nhớ tôi không?
Tôi đã giảm rất nhiều cân. Cảm giác như mình cách không xa tình huống xấu nhất trong miệng La Trì rồi.
Euthanasia* là bất hợp pháp ở Trung Quốc, tôi rất chán nản tôi không muốn đến Thụy Sĩ, một nơi mà tôi không biết gì hết.
* An tử, cái chết êm ái hay cái chết êm dịu đề cập đến việc thực hành chấm dứt một cuộc sống với mục đích làm giảm thời gian chịu đau đớn và đau khổ về mặt thể lý hoặc bởi các rối loạn tâm lý không thể chữa trị cho người bệnh. Với tình trạng thể chất hiện tại, tôi không thể chịu đựng nổi một cơn vất vả gập ghềnh như vậy.
La Trì nói, nếu tôi muốn đi, anh ấy có thể dẫn tôi đi. Lúc anh ấy nói câu này trong mắt có sự không chịu nỗi.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh ấy, “Vậy với cậu mà nói thì có phải là quá tàn nhẫn rồi không?”
Chính tay anh ấy tiễn tôi đi, sau này anh ấy nhất định sẽ gặp ác mộng. Sau khi suy nghĩ rất lâu, tôi quyết định sẽ nhảy xuống biển. Sông, hồ và biển, Lục Thời Dư là người duy nhất không thích biển, thích những con suối uốn khúc, thích sông rộng, thích hồ nước êm đềm hiền hòa, nhưng lại không thích sự rộng lớn huyền bí của biển cả.
Con người của anh ta rất nhàm chán.
Miễn cho sau này anh ta nhớ tới tôi mà làm mờ đi phong cảnh bên ngoài.
Như vậy cũng tốt, tôi chết ở nơi anh ta không thích, anh ta cũng bớt lo.
Mặc dù Lạc Trì không muốn nhưng tôi vẫn để lại một nửa tài sản của mình cho anh ấy theo di chúc.
Dù là bạn bè hay bác sĩ, anh ấy đều quá quan tâm tôi, nhưng tôi không có gì để đáp lại anh ấy cả.
Xấu hổ mà nói, tôi cũng không có nhiều tiền.
Ban đầu tôi muốn quay một đoạn video cho chú dì, nhưng sau khi nghĩ về diện mạo của tôi bây giờ, tôi chỉ viết một lá thư cảm ơn. Từ nhỏ, tôi đã muốn gọi họ là ba mẹ, vì vậy tôi đã gọi họ như vậy trong thư, tôi mong họ không trách tôi.
Gió biển thổi qua, rít lên thê lương bên tai tôi.
Ở vòng bạn bè, tôi nhìn thấy ảnh của Lục Thời Dư up. Anh ta và Triệu Y đang xem pháo hoa. Tôi nhớ Triệu Y từng nói, cô ta nhớ nhất chính là pháo hoa thời thơ ấu, mang theo những lời chúc dịu dàng và đẹp đẽ nhất. Pháo hoa với nhiều hình dạng khác nhau nở trên bầu trời đêm, lộng lẫy và đầy màu sắc, bùng nổ một chút ánh sao sáng, sau đó rơi xuống như mưa sao băng. Giống như vẻ ngoài mạnh mẽ nhất của cuộc sống.
Tôi đặt điện thoại lên tảng đá rồi nhảy xuống biển.
/6
|