Lý Thừa Vận nhấp một ngụm trà, hơi hơi nhíu mày, cảm thấy trà pha không đúng chuẩn. ông ngẩng đầu nhìn thanh niên đối diện đang rót trà tự cậu ta pha, trong lòng có chút nghi hoặc không hiểu cậu ta tìm mình có chuyện gì.
Lý Thừa Vận đã gặp cậu ta ở tiệc rượu mừng khai trương Ba Mươi Sáu Quận, biết cậu ta họ Tần, là một trong những cổ đông của công ty Trọng Nham. Ông cũng đã sai Cao Vân đi thăm dò lý lịch cậu ta, biết là con trai trưởng của Tần Nguy liền không cần điều tra nữa.
Ông và Tần Nguy đã gặp nhau mấy lần, biết đứa con này của ông ta công tác trong quân đội, năng lực rất giỏi, nhân phẩm cũng không có vấn đề gì. Lâm Quyền, người được xưng là “quản gia” trong công ty cũng là do cậu ta kéo tới, xem ra thật sự rất chú trọng đầu tư cho Ba Mươi Sáu Quận. Theo tư liệu Cao Vân tra được, cậu ta và Trọng Nham có quan hệ không tồi. Về phần Trọng Nham có giữ được người này hay không, tạm thời không phải vấn đề ông quan tâm.
“Nghe nói chuyện làm ăn của các cậu gần đây không tồi.” Lý Thừa Vận nhìn thanh niên trầm mặc trước mắt, thăm dò hỏi: “Lại vừa mở một cửa hàng mới phải không?”
“A, vâng.” Tần Đông Nhạc ngồi trước mặt Lý Thừa Vận khẩn trương gấp mấy lần so với ngồi trước mặt cha mẹ: “Bọn cháu hiện tại mới chỉ là khởi đầu, lượng hàng cung cấp còn hữu hạn, Trọng Nham cũng không muốn bày ra quá phô trương.” Trên thực tế, công ty bọn họ ít nhất phải sang năm mới mới đầu tư mở rộng quy mô.
Lý Thừa Vận nghe anh nói như vậy, càng không hiểu ý của anh khi tới gặp ông: “Vậy… là có khó khăn gì sao?” bằng không sao Trọng Nham lại trốn tránh không lộ diện, ngược lại cử cổ đông tới gặp riêng ông?
Tần Đông Nhạc tay cầm tách trà bất giác nắm chặt hơn, bản thân cũng có chút lo lắng liệu mình có vô tình bóp nát cái tách luôn hay không, anh hít sâu một hơi, thông cổ họng nói: “Hôm nay, cháu hẹn gặp bác, kỳ thật là có một chuyện riêng muốn nói với bác.”
Lý Thừa Vận bày ra tư thái chăm chú lắng nghe, trong lòng lại buồn bực vô cùng. Ông và Tần Đông Nhạc ngay cả nói chuyện cũng chưa từng, giao tình cũng chả thân thiết tới mức có thể nói chuyện riêng tư gì đó, chẳng lẽ Trọng Nham đã xảy ra chuyện gì mà nó không thể tự giải quyết được nên Tần Đông Nhạc mới tới nhờ mình giải quyết hộ?
“Là thế này…” Tần Đông Nhạc mở miệng có chút khó khăn, ngữ khi khô khan: “Qua một khoảng thời gian tiếp xúc, cháu phát hiện mình… đối với Trọng Nham sinh ra một loại tình cảm vượt quá tình cảm bạn bè bình thường…”
“Hả?!” Lý Thừa Vận ngồi thẳng người, kinh ngạc nghi ngờ nhìn Tần Đông Nhạc: “Cậu vừa nói gì?”
Tần Đông Nhạc khuôn mặt kiên nghị, ánh mắt có chút khẩn trương: “Ý cháu là…”
“Dừng, không cần lặp lại.” Lý Thừa Vận khoát tay, ông kỳ thật đã nghe rõ những gì Tần Đông Nhạc đã nói, chỉ là nhất thời chưa kịp phản ứng lại rốt cuộc là chuyện gì. Ông đã từng tuổi này, có chuyện hoang đường gì mà chưa từng thấy qua? Nghe được mấy chữ ‘vượt quá tình cảm bạn bè’ thì cũng đã đoán được.
Lý Thừa Vận mặt không đổi sắc nhìn anh: “Trọng Nham kêu cậu tới nói với tôi?”
“Không ạ.” Tần Đông Nhạc sắc mặt có chút trắng bệch, tận lực ép mình có vẻ trấn định một chút: “Hoàn toàn là do cháu đơn phương em ấy, Trọng Nham… cái gì cũng không biết.”
Lý Thừa Vận nhìn thẳng hai mắt Tần Đông Nhạc, ở trong lòng phán đoán mức độ đáng tin cậy trong lời nói của anh. Sau một lát, đối với biểu hiện của Tần Đông Nhạc cho ra một cái kết luận: “Cho nên, cậu chạy tới tìm tôi là muốn nói cho tôi biết cậu muốn theo đuổi con trai tôi?”
Tần Đông Nhạc khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
Lý Thừa Vận bỗng nhiên cảm thấy thập phần buồn cười, nhịn không được mà nở nụ cười: “Con m* nó, cậu là muốn tới tiêu khiển với lão tử sao?”
Tần Đông Nhạc trong nháy mắt bỗng cảm thấy người vừa nói câu này là Trọng Nham chứ không phải cha cậu. Ngữ khí, cách dùng từ, thậm chí là cách nói chuyện mang chút khinh thường đều tương tự nhau, chẳng qua một người nhiều hơn chút ngây ngô, còn người trước mắt lại toát ra vẻ ôn hòa nho nhã.
Tần Đông Nhạc nói: “Cháu nghiêm túc.”
Lý Thừa Vận hỏi lại: “Có bao nhiêu nghiêm túc?”
“Trước khi em ấy thành niên, cháu sẽ không làm gì em ấy.” Tần Đông Nhạc không né tránh mà nhìn thẳng ông: “Sẽ không thổ lộ, không cố tình ve vãn, cũng không chủ động đi gặp em ấy. Cháu cũng đã đáp ứng với cha mẹ cháu, trong khoảng thời gian này sẽ tạm thời không gặp em ấy.”
Nụ cười trên mặt Lý Thừa Vận cứng lại một chút, lúc này thật sự kinh ngạc: “Cha mẹ cậu cũng biết?”
Tần Đông Nhạc gật đầu: “Tối hôm qua cháu cũng đã nói chuyện này với bọn họ.”
Lý Thừa Vận nói không ra lời, ông thật sự chưa từng gặp người nào như cậu thanh niên này, cậu ta giống như người của mấy trăm năm trước, coi trọng ai đó liền chạy tới cửa tìm cha mẹ người ta muốn xin cầu hôn….mẹ nó, Lý Thừa Vận quả thật muốn hỏi cậu ta: nếu đã tìm tới cửa, sao không dẫn luôn bà mối theo cùng? Bát tự hợp không? Sính lễ chuẩn bị chưa? (Jer: =)))) ba vợ cũng vui tính phết, sính lễ chuẩn bị chưa =)))
Lý Thừa Vận cùng Tần Đông Nhạc mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một lúc, “Ba mẹ cậu nói gì?”
Tần Đông Nhạc nói: “Bọn họ kêu cháu bình tĩnh suy nghĩ kỹ, sau đó nói trước khi Trọng Nham thành niên, không cho phép cháu đi gặp em ấy.”
Lý Thừa Vận trong lòng thoáng cảm thấy dễ chịu đôi chút, về phần vì sao cảm thấy dễ chịu, ông tạm thời còn chưa nghĩ ra được.
Tần Đông Nhạc ngồi thẳng lưng chờ đợi câu trả lời của ông.
Lý Thừa Vận nâng tách trà lên nhấp một ngụm, tiểu tử này kỹ thuật pha trà không bằng Trọng Nham, lá trá không đúng, độ nóng cũng không đúng, trà ngon như thế cố tình lại pha ra loại hương vị đắng chát thế này.
“Lý tiên sinh?”
Lý Thừa Vận khoát tay, biểu tình trên mặt cũng chậm rãi bình thản trở lại: “Tôi quả thật phi thường ngoài ý muốn.” ông nghiêm túc đánh giá cậu thanh niên ngồi trước mặt, khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt kiên định, thẳng thắn, chân thành, gia thế bối cảnh quả thật không có gì để xoi mói, nếu Trọng Nham là con gái, mà hôn sự của đứa con gái này ông có thể làm chủ, thì nhất định ông sẽ chấp nhận ngay thằng rể ưu tú như thế này. Chính là kịch bản không đúng, người cậu thanh niên này yêu lại là con trai ông, hơn nữa, đứa con trai này trong lòng căn bản lại không coi ông là cha.
Lý Thừa Vận có chút cảm khái thở dài: “Nếu Trọng Nham thực sự yêu ai đó, chỉ sợ nó cũng không nghĩ sẽ tới nói cho tôi biết.”
Tần Đông Nhạc biết ông nói chính là sự thật, Trọng Nham không muốn nhận người cha này, Tần Đông Nhạc biết rõ. Nhưng nếu anh đã quyết định theo đuổi Trọng Nham thì trước hết phải thu phục được những vị gia trưởng khó xơi, bởi vì đến lúc đó bọn họ rất có thể sẽ tới gây khó dễ cho Trọng Nham. Cuộc sống trước đây của Trọng Nham đã không dễ dàng, anh không muốn nhìn thấy cảnh toàn gia này một đám thi nhau nhảy ra khi dễ Trọng Nham. Cho nên nói rõ ràng trước vẫn là tất yếu.
“Ba mẹ cháu sẽ không can thiệt quá sâu vào chuyện của cháu.” Tần Đông Nhạc cân nhắc từng câu từng chữ mà nói: “Nếu cháu đã quyết chuyện gì đó, bọn họ cũng sẽ không phản đối, họ sẽ tôn trọng quyết định của cháu. Cháu có thể cam đoan với Lý tiên sinh, nếu một ngày kia Trọng Nham chấp nhận cháu, cháu nhất định sẽ hảo hảo chăm sóc em ấy.”
“Người trẻ tuổi…” Lý Thừa Vận lắc đầu cười, trong nụ cười có chút trào phúng, cũng đối với anh có sự hâm mộ trước nay chưa từng có: “Sao cậu có thể khẳng định nó sẽ chấp nhận cậu? hay để cậu chăm sóc?”
“Cháu không thể khẳng định.” Tần Đông Nhạc thản nhiên nhìn ông: “Em ấy có thể chấp nhận hoặc cự tuyệt cháu, mỗi loại lựa chọn đều có khả năng xảy ra. Nhưng cháu lại không thể vì em ấy có khả năng cự tuyệt mình mà cái gì cũng không làm. Đây là…”
Đây là sự mạo hiểm mà bất cứ ai trước con đường tình ái đều phải trải qua.
Lý Thừa Vận trầm mặc.
Ông kỳ thật đối với cậu thanh niên này rất có hảo cảm, ít nhất cậu ta đối với bố chồng hoặc bố vợ (?) vẫn tương đối coi trong. So với thằng con tâm cao khí ngạo, một bụng đầy ý xấu thì đã tôn trọng hơn nhiều lắm. Mỗi lần Tần Đông Nhạc gọi ông một tiếng ‘Lý tiên sinh’ thì vẻ mặt và ngữ khí đều khách khách khí khí, còn thằng oắt con kia mỗi khi gọi ‘Lý tiên sinh’ đều mang theo một cỗ oán khí gay gắt khó chịu, nghe xong chỉ muốn đánh.
Lý Thừa Vận thở dài: “Hiện tại nói cái gì cũng còn quá sớm, nhưng mà tôi cũng cảm tạ cậu đã tới nói với tôi chuyện này.”
Tần Đông Nhạc khách khách khí khí nói: “Đây là việc cháu phải làm. Cháu hy vọng được Lý tiên sinh cho phép.”
Lý Thừa Vận cười khổ: “Nếu được tôi cho phép, vậy thì cả đời cậu có khi cũng chả theo đuổi được nó đâu. Có cơ hội làm ngược lời tôi nói, nó càng cao hứng.”
Tần Đông Nhạc khóe miệng cong cong, trong mắt toát ra thần sắc ôn hòa: “Trẻ con khi còn bé đều cho rằng cha mình là người anh hùng giỏi nhất.” Trọng Nham cũng đồng dạng như thế, trong quá trình trưởng thành của cậu, nhất định sẽ có lúc như thế, trong lòng hẳn rất nhiều lần phác họa hình tượng cha mình như thế nào. Chính vì thời gian chờ đợi quá dài, mọi mong chờ đều bị năm tháng trôi qua mà xóa mờ tan thành mây khói. Hiện tại tích tụ thành nỗi phẫn hận cùng chán ghét, nơi nơi phát ra là do hồi còn bé cầu mà không được.
Lý Thừa Vận trầm mặc.
Tần Đông Nhạc cười cười, rót thêm trà nóng cho ông, giả bộ vô ý hỏi han: “Nghe nói Trọng Nham pha trà rất giỏi? thật sự kỳ quái, em ấy ngay cả Bích Loa Xuân hay trà Long Tĩnh đều không phân biệt được, vậy học pha trà làm gì?”
Trong lòng Lý Thừa Vận đột nhiên nhảy dựng.
Tần Đông Nhạc bất động thanh sắc lảng sang đề tài khác: “Lý tiên sinh, cháu nghe nói lão phu nhân không thường qua lại nhà mẹ đẻ phải không ạ?”
Lý Thừa Vận khẽ nhíu mày: “Gia mẫu mấy năm gần đây thân thể có chút không tốt, rất ít khi ra ngoài.”
Tần Đông Nhạc cười nói: “Khó trách. Lần trước vô tình gặp mặt, Trương gia tiểu công tử không nhận ra Trọng Nham, nên đã gây ra một chút hiểu lầm nho nhỏ.” Anh nhìn biểu tình trên mặt Lý Thừa Vận, biết mình đã nói xong những gì nên nói, liền cáo từ: “Đã tốn không ít thời gian của Lý tiên sinh, thật ngại quá.”
Lý Thừa Vận nhìn Tần Đông Nhạc, hỏi thêm một câu: “Cậu vừa nói cha mẹ cậu đề nghị cậu tạm thời không gặp mặt Trọng Nham, vậy cậu tính tránh mặt nó thế nào?”
Tần Đông Nhạc mỉm cười, cả khuôn mặt đều trở nên nhu hòa hơn: “Trang viên ở nông thôn đã dựng xong, hai kỹ thuật viên chủ chốt đã bắt đầu nhập hàng về gieo trồng, mấy tháng này hẳn rất bận rộn. Cháu tính chuyển về đó ở mấy tháng, còn việc quản lý các cửa hàng hoa ở trên này giao lại cho Trọng Nham.”
Lý Thừa Vận cảm thấy mình thật sự không thể xoi mói được gì ở cậu thanh niên này. Một người như vậy, mọi tâm tư của cậu ta đều chân thành thể hiện ra trước mặt ông, khiến ông muốn chỉ trích cậu ta cũng không thể nói nên lời. Hơn nữa cậu ta cũng đã lập sẵn kế hoạch cho bản thân, có thành công hay không cũng không còn quan trọng nữa, Lý Thừa Vận cảm thấy lúc này vô luận nói gì cũng thực mất mặt.
Lý Thừa Vận cách bàn trà nghiêng người qua vỗ nhẹ lên vai Tần Đông Nhạc: “Nếu Trọng Nham chấp nhận cậu, tôi sẽ không làm gì khiến nó không vui. Nếu bên nhà này có gây phiền toái gì cho nó, tôi sẽ xử lý.”
Mục đích của Tần Đông Nhạc chính là những lời này.
“Cám ơn Lý tiên sinh.”
Lý Thừa Vận khoát tay, ý bảo anh không cần khách khí. Trong lòng lại nhịn không được có chút không tư vị. vì sao ngồi ở đây xin phép ông được yêu đương không phải là Trọng Nham chứ?
Bởi vì Trọng Nham còn đang bận học tập!
Kỳ nghỉ quốc khánh trôi qua, trường học bắt đầu lâm vào cuộc chiến thi cuối kỳ khốc liệt, Trọng Nham tuy rằng không quá để ý nhưng trong không khí khẩn trương tranh đua quyết liệt dày đặc như thế, bản thân cậu cũng chịu ảnh hưởng không ít. Ít nhất mỗi ngày đều chăm chỉ nghe giảng chép bài, bài tập cũng đúng hạn hoàn thành.
Tần Đông Nhạc gọi điện thông báo sẽ chuyển tới nông thôn phụ trách công việc ở đó, Lâm Bồi cũng đã chuyển hẳn xuống đó, trực tiếp ăn ngủ trong phòng thí nghiệm, chỉ có Lâm Quyền ‘quản gia khổ bức’ phải chạy đi chạy lại hai đầu thành phố và nông thôn, chuyện gì cũng tới tay. Ngẫu nhiên cuối tuần sẽ tiện đường chở Trọng Nham tới các cửa hàng kiểm tra.
Ba Mươi Sáu Quận hiện nay đã mở được 3 cửa hàng kinh doanh, trong cửa hàng trừ bỏ những loại hoa theo mùa ra cũng có không ít những bồn cảnh xinh đẹp do Lý Lập Quốc và trợ thủ trang trí cắt tỉa. Có loại thích hợp để trên bàn làm việc, hay ở trong nhà, có loại lớn thích hợp để bên ngoài… Chủng loại tuy không phải là rất nhiều, nhưng chất lượng và phẩm chất đều phi thường tốt.
Trọng Nham từ trong cửa hàng đi ra hỏi Lâm Quyền: “Vừa rồi mấy nữ nhân viên trong cửa hàng nói có nhân viên đài truyền hình tới phỏng vấn là chuyện gì vậy?”
Lâm Quyền nói: “Hiện giờ không phải có nhiều người nghi ngờ vấn đề an toàn môi trường của chậu hoa cây cảnh sao? Tam ca đã mời người bên kiểm định chất lượng tới, chủ động nhờ người ta tới kiểm tra chất lượng hàng bên mình, trọng điểm là muốn chứng minh hoa cỏ của chúng ta không gây nguy hại gì tới sức khỏe người tiêu dùng. Ví dụ như muốn chứng thực nguồn gốc giống hoa rõ ràng, cách xử lý cây non, giai đoạn gieo trồng hay những loại thuốc bảo vệ thực vật đều đạt tiêu chuẩn… Tam ca tính làm một cuộc điều tra toàn diện từ lúc gieo trồng cho tới khi hoa được đưa tới bán trong cửa hàng, sau đó làm thành một chuyên đề chiếu trên truyền hình, coi như quảng cáo luôn cho chúng ta.”
Trọng Nham biết Tần Đông Nhạc làm như vây cũng là lo trước tránh tai họa, liền gật đầu nói: “Chi phí tiếp đãi cứ lấy từ công ty.” Không cần phải nói, có thể mời người phụ trách tới hẳn là Tần Đông Nhạc đã vận dụng không ít mối quan hệ cá nhân, chế độ chi phí chiêu đãi trong công ty bọn họ còn chưa rõ ràng, nhưng cũng không thể để Tần Đông Nhạc chịu thiệt bỏ tiền riêng ra được.
“Phí chiêu đãi này anh thương lượng với Tần đại ca đi, rồi chuẩn bị làm chương trình.”
Lâm Quyền gật đầu.
Trọng Nham đi được hai bước, nhịn không được oán giận một câu: “Tần đại ca cũng thật là, dù có nghiêm túc làm việc đến mấy cũng không nhất định phải chuyển hẳn xuống đó ở đi, ngẫu nhiên trở về một chuyến cũng không có thời gian sao? Thật là… khiến cho có chuyện gì cũng chỉ còn cách gọi điện thoại. À, mấy món đồ tôi để riêng, khi anh về trang viên nhớ mang theo, đừng quên.”
Lâm Quyền ở sau lưng cười trộm. Tâm nói còn biết nhớ thương người ta cơ đấy, ừm, có thể thấy chuyện tạm thời tách ra cũng không phải không có chỗ tốt.
Hết
Lý Thừa Vận đã gặp cậu ta ở tiệc rượu mừng khai trương Ba Mươi Sáu Quận, biết cậu ta họ Tần, là một trong những cổ đông của công ty Trọng Nham. Ông cũng đã sai Cao Vân đi thăm dò lý lịch cậu ta, biết là con trai trưởng của Tần Nguy liền không cần điều tra nữa.
Ông và Tần Nguy đã gặp nhau mấy lần, biết đứa con này của ông ta công tác trong quân đội, năng lực rất giỏi, nhân phẩm cũng không có vấn đề gì. Lâm Quyền, người được xưng là “quản gia” trong công ty cũng là do cậu ta kéo tới, xem ra thật sự rất chú trọng đầu tư cho Ba Mươi Sáu Quận. Theo tư liệu Cao Vân tra được, cậu ta và Trọng Nham có quan hệ không tồi. Về phần Trọng Nham có giữ được người này hay không, tạm thời không phải vấn đề ông quan tâm.
“Nghe nói chuyện làm ăn của các cậu gần đây không tồi.” Lý Thừa Vận nhìn thanh niên trầm mặc trước mắt, thăm dò hỏi: “Lại vừa mở một cửa hàng mới phải không?”
“A, vâng.” Tần Đông Nhạc ngồi trước mặt Lý Thừa Vận khẩn trương gấp mấy lần so với ngồi trước mặt cha mẹ: “Bọn cháu hiện tại mới chỉ là khởi đầu, lượng hàng cung cấp còn hữu hạn, Trọng Nham cũng không muốn bày ra quá phô trương.” Trên thực tế, công ty bọn họ ít nhất phải sang năm mới mới đầu tư mở rộng quy mô.
Lý Thừa Vận nghe anh nói như vậy, càng không hiểu ý của anh khi tới gặp ông: “Vậy… là có khó khăn gì sao?” bằng không sao Trọng Nham lại trốn tránh không lộ diện, ngược lại cử cổ đông tới gặp riêng ông?
Tần Đông Nhạc tay cầm tách trà bất giác nắm chặt hơn, bản thân cũng có chút lo lắng liệu mình có vô tình bóp nát cái tách luôn hay không, anh hít sâu một hơi, thông cổ họng nói: “Hôm nay, cháu hẹn gặp bác, kỳ thật là có một chuyện riêng muốn nói với bác.”
Lý Thừa Vận bày ra tư thái chăm chú lắng nghe, trong lòng lại buồn bực vô cùng. Ông và Tần Đông Nhạc ngay cả nói chuyện cũng chưa từng, giao tình cũng chả thân thiết tới mức có thể nói chuyện riêng tư gì đó, chẳng lẽ Trọng Nham đã xảy ra chuyện gì mà nó không thể tự giải quyết được nên Tần Đông Nhạc mới tới nhờ mình giải quyết hộ?
“Là thế này…” Tần Đông Nhạc mở miệng có chút khó khăn, ngữ khi khô khan: “Qua một khoảng thời gian tiếp xúc, cháu phát hiện mình… đối với Trọng Nham sinh ra một loại tình cảm vượt quá tình cảm bạn bè bình thường…”
“Hả?!” Lý Thừa Vận ngồi thẳng người, kinh ngạc nghi ngờ nhìn Tần Đông Nhạc: “Cậu vừa nói gì?”
Tần Đông Nhạc khuôn mặt kiên nghị, ánh mắt có chút khẩn trương: “Ý cháu là…”
“Dừng, không cần lặp lại.” Lý Thừa Vận khoát tay, ông kỳ thật đã nghe rõ những gì Tần Đông Nhạc đã nói, chỉ là nhất thời chưa kịp phản ứng lại rốt cuộc là chuyện gì. Ông đã từng tuổi này, có chuyện hoang đường gì mà chưa từng thấy qua? Nghe được mấy chữ ‘vượt quá tình cảm bạn bè’ thì cũng đã đoán được.
Lý Thừa Vận mặt không đổi sắc nhìn anh: “Trọng Nham kêu cậu tới nói với tôi?”
“Không ạ.” Tần Đông Nhạc sắc mặt có chút trắng bệch, tận lực ép mình có vẻ trấn định một chút: “Hoàn toàn là do cháu đơn phương em ấy, Trọng Nham… cái gì cũng không biết.”
Lý Thừa Vận nhìn thẳng hai mắt Tần Đông Nhạc, ở trong lòng phán đoán mức độ đáng tin cậy trong lời nói của anh. Sau một lát, đối với biểu hiện của Tần Đông Nhạc cho ra một cái kết luận: “Cho nên, cậu chạy tới tìm tôi là muốn nói cho tôi biết cậu muốn theo đuổi con trai tôi?”
Tần Đông Nhạc khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
Lý Thừa Vận bỗng nhiên cảm thấy thập phần buồn cười, nhịn không được mà nở nụ cười: “Con m* nó, cậu là muốn tới tiêu khiển với lão tử sao?”
Tần Đông Nhạc trong nháy mắt bỗng cảm thấy người vừa nói câu này là Trọng Nham chứ không phải cha cậu. Ngữ khí, cách dùng từ, thậm chí là cách nói chuyện mang chút khinh thường đều tương tự nhau, chẳng qua một người nhiều hơn chút ngây ngô, còn người trước mắt lại toát ra vẻ ôn hòa nho nhã.
Tần Đông Nhạc nói: “Cháu nghiêm túc.”
Lý Thừa Vận hỏi lại: “Có bao nhiêu nghiêm túc?”
“Trước khi em ấy thành niên, cháu sẽ không làm gì em ấy.” Tần Đông Nhạc không né tránh mà nhìn thẳng ông: “Sẽ không thổ lộ, không cố tình ve vãn, cũng không chủ động đi gặp em ấy. Cháu cũng đã đáp ứng với cha mẹ cháu, trong khoảng thời gian này sẽ tạm thời không gặp em ấy.”
Nụ cười trên mặt Lý Thừa Vận cứng lại một chút, lúc này thật sự kinh ngạc: “Cha mẹ cậu cũng biết?”
Tần Đông Nhạc gật đầu: “Tối hôm qua cháu cũng đã nói chuyện này với bọn họ.”
Lý Thừa Vận nói không ra lời, ông thật sự chưa từng gặp người nào như cậu thanh niên này, cậu ta giống như người của mấy trăm năm trước, coi trọng ai đó liền chạy tới cửa tìm cha mẹ người ta muốn xin cầu hôn….mẹ nó, Lý Thừa Vận quả thật muốn hỏi cậu ta: nếu đã tìm tới cửa, sao không dẫn luôn bà mối theo cùng? Bát tự hợp không? Sính lễ chuẩn bị chưa? (Jer: =)))) ba vợ cũng vui tính phết, sính lễ chuẩn bị chưa =)))
Lý Thừa Vận cùng Tần Đông Nhạc mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một lúc, “Ba mẹ cậu nói gì?”
Tần Đông Nhạc nói: “Bọn họ kêu cháu bình tĩnh suy nghĩ kỹ, sau đó nói trước khi Trọng Nham thành niên, không cho phép cháu đi gặp em ấy.”
Lý Thừa Vận trong lòng thoáng cảm thấy dễ chịu đôi chút, về phần vì sao cảm thấy dễ chịu, ông tạm thời còn chưa nghĩ ra được.
Tần Đông Nhạc ngồi thẳng lưng chờ đợi câu trả lời của ông.
Lý Thừa Vận nâng tách trà lên nhấp một ngụm, tiểu tử này kỹ thuật pha trà không bằng Trọng Nham, lá trá không đúng, độ nóng cũng không đúng, trà ngon như thế cố tình lại pha ra loại hương vị đắng chát thế này.
“Lý tiên sinh?”
Lý Thừa Vận khoát tay, biểu tình trên mặt cũng chậm rãi bình thản trở lại: “Tôi quả thật phi thường ngoài ý muốn.” ông nghiêm túc đánh giá cậu thanh niên ngồi trước mặt, khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt kiên định, thẳng thắn, chân thành, gia thế bối cảnh quả thật không có gì để xoi mói, nếu Trọng Nham là con gái, mà hôn sự của đứa con gái này ông có thể làm chủ, thì nhất định ông sẽ chấp nhận ngay thằng rể ưu tú như thế này. Chính là kịch bản không đúng, người cậu thanh niên này yêu lại là con trai ông, hơn nữa, đứa con trai này trong lòng căn bản lại không coi ông là cha.
Lý Thừa Vận có chút cảm khái thở dài: “Nếu Trọng Nham thực sự yêu ai đó, chỉ sợ nó cũng không nghĩ sẽ tới nói cho tôi biết.”
Tần Đông Nhạc biết ông nói chính là sự thật, Trọng Nham không muốn nhận người cha này, Tần Đông Nhạc biết rõ. Nhưng nếu anh đã quyết định theo đuổi Trọng Nham thì trước hết phải thu phục được những vị gia trưởng khó xơi, bởi vì đến lúc đó bọn họ rất có thể sẽ tới gây khó dễ cho Trọng Nham. Cuộc sống trước đây của Trọng Nham đã không dễ dàng, anh không muốn nhìn thấy cảnh toàn gia này một đám thi nhau nhảy ra khi dễ Trọng Nham. Cho nên nói rõ ràng trước vẫn là tất yếu.
“Ba mẹ cháu sẽ không can thiệt quá sâu vào chuyện của cháu.” Tần Đông Nhạc cân nhắc từng câu từng chữ mà nói: “Nếu cháu đã quyết chuyện gì đó, bọn họ cũng sẽ không phản đối, họ sẽ tôn trọng quyết định của cháu. Cháu có thể cam đoan với Lý tiên sinh, nếu một ngày kia Trọng Nham chấp nhận cháu, cháu nhất định sẽ hảo hảo chăm sóc em ấy.”
“Người trẻ tuổi…” Lý Thừa Vận lắc đầu cười, trong nụ cười có chút trào phúng, cũng đối với anh có sự hâm mộ trước nay chưa từng có: “Sao cậu có thể khẳng định nó sẽ chấp nhận cậu? hay để cậu chăm sóc?”
“Cháu không thể khẳng định.” Tần Đông Nhạc thản nhiên nhìn ông: “Em ấy có thể chấp nhận hoặc cự tuyệt cháu, mỗi loại lựa chọn đều có khả năng xảy ra. Nhưng cháu lại không thể vì em ấy có khả năng cự tuyệt mình mà cái gì cũng không làm. Đây là…”
Đây là sự mạo hiểm mà bất cứ ai trước con đường tình ái đều phải trải qua.
Lý Thừa Vận trầm mặc.
Ông kỳ thật đối với cậu thanh niên này rất có hảo cảm, ít nhất cậu ta đối với bố chồng hoặc bố vợ (?) vẫn tương đối coi trong. So với thằng con tâm cao khí ngạo, một bụng đầy ý xấu thì đã tôn trọng hơn nhiều lắm. Mỗi lần Tần Đông Nhạc gọi ông một tiếng ‘Lý tiên sinh’ thì vẻ mặt và ngữ khí đều khách khách khí khí, còn thằng oắt con kia mỗi khi gọi ‘Lý tiên sinh’ đều mang theo một cỗ oán khí gay gắt khó chịu, nghe xong chỉ muốn đánh.
Lý Thừa Vận thở dài: “Hiện tại nói cái gì cũng còn quá sớm, nhưng mà tôi cũng cảm tạ cậu đã tới nói với tôi chuyện này.”
Tần Đông Nhạc khách khách khí khí nói: “Đây là việc cháu phải làm. Cháu hy vọng được Lý tiên sinh cho phép.”
Lý Thừa Vận cười khổ: “Nếu được tôi cho phép, vậy thì cả đời cậu có khi cũng chả theo đuổi được nó đâu. Có cơ hội làm ngược lời tôi nói, nó càng cao hứng.”
Tần Đông Nhạc khóe miệng cong cong, trong mắt toát ra thần sắc ôn hòa: “Trẻ con khi còn bé đều cho rằng cha mình là người anh hùng giỏi nhất.” Trọng Nham cũng đồng dạng như thế, trong quá trình trưởng thành của cậu, nhất định sẽ có lúc như thế, trong lòng hẳn rất nhiều lần phác họa hình tượng cha mình như thế nào. Chính vì thời gian chờ đợi quá dài, mọi mong chờ đều bị năm tháng trôi qua mà xóa mờ tan thành mây khói. Hiện tại tích tụ thành nỗi phẫn hận cùng chán ghét, nơi nơi phát ra là do hồi còn bé cầu mà không được.
Lý Thừa Vận trầm mặc.
Tần Đông Nhạc cười cười, rót thêm trà nóng cho ông, giả bộ vô ý hỏi han: “Nghe nói Trọng Nham pha trà rất giỏi? thật sự kỳ quái, em ấy ngay cả Bích Loa Xuân hay trà Long Tĩnh đều không phân biệt được, vậy học pha trà làm gì?”
Trong lòng Lý Thừa Vận đột nhiên nhảy dựng.
Tần Đông Nhạc bất động thanh sắc lảng sang đề tài khác: “Lý tiên sinh, cháu nghe nói lão phu nhân không thường qua lại nhà mẹ đẻ phải không ạ?”
Lý Thừa Vận khẽ nhíu mày: “Gia mẫu mấy năm gần đây thân thể có chút không tốt, rất ít khi ra ngoài.”
Tần Đông Nhạc cười nói: “Khó trách. Lần trước vô tình gặp mặt, Trương gia tiểu công tử không nhận ra Trọng Nham, nên đã gây ra một chút hiểu lầm nho nhỏ.” Anh nhìn biểu tình trên mặt Lý Thừa Vận, biết mình đã nói xong những gì nên nói, liền cáo từ: “Đã tốn không ít thời gian của Lý tiên sinh, thật ngại quá.”
Lý Thừa Vận nhìn Tần Đông Nhạc, hỏi thêm một câu: “Cậu vừa nói cha mẹ cậu đề nghị cậu tạm thời không gặp mặt Trọng Nham, vậy cậu tính tránh mặt nó thế nào?”
Tần Đông Nhạc mỉm cười, cả khuôn mặt đều trở nên nhu hòa hơn: “Trang viên ở nông thôn đã dựng xong, hai kỹ thuật viên chủ chốt đã bắt đầu nhập hàng về gieo trồng, mấy tháng này hẳn rất bận rộn. Cháu tính chuyển về đó ở mấy tháng, còn việc quản lý các cửa hàng hoa ở trên này giao lại cho Trọng Nham.”
Lý Thừa Vận cảm thấy mình thật sự không thể xoi mói được gì ở cậu thanh niên này. Một người như vậy, mọi tâm tư của cậu ta đều chân thành thể hiện ra trước mặt ông, khiến ông muốn chỉ trích cậu ta cũng không thể nói nên lời. Hơn nữa cậu ta cũng đã lập sẵn kế hoạch cho bản thân, có thành công hay không cũng không còn quan trọng nữa, Lý Thừa Vận cảm thấy lúc này vô luận nói gì cũng thực mất mặt.
Lý Thừa Vận cách bàn trà nghiêng người qua vỗ nhẹ lên vai Tần Đông Nhạc: “Nếu Trọng Nham chấp nhận cậu, tôi sẽ không làm gì khiến nó không vui. Nếu bên nhà này có gây phiền toái gì cho nó, tôi sẽ xử lý.”
Mục đích của Tần Đông Nhạc chính là những lời này.
“Cám ơn Lý tiên sinh.”
Lý Thừa Vận khoát tay, ý bảo anh không cần khách khí. Trong lòng lại nhịn không được có chút không tư vị. vì sao ngồi ở đây xin phép ông được yêu đương không phải là Trọng Nham chứ?
Bởi vì Trọng Nham còn đang bận học tập!
Kỳ nghỉ quốc khánh trôi qua, trường học bắt đầu lâm vào cuộc chiến thi cuối kỳ khốc liệt, Trọng Nham tuy rằng không quá để ý nhưng trong không khí khẩn trương tranh đua quyết liệt dày đặc như thế, bản thân cậu cũng chịu ảnh hưởng không ít. Ít nhất mỗi ngày đều chăm chỉ nghe giảng chép bài, bài tập cũng đúng hạn hoàn thành.
Tần Đông Nhạc gọi điện thông báo sẽ chuyển tới nông thôn phụ trách công việc ở đó, Lâm Bồi cũng đã chuyển hẳn xuống đó, trực tiếp ăn ngủ trong phòng thí nghiệm, chỉ có Lâm Quyền ‘quản gia khổ bức’ phải chạy đi chạy lại hai đầu thành phố và nông thôn, chuyện gì cũng tới tay. Ngẫu nhiên cuối tuần sẽ tiện đường chở Trọng Nham tới các cửa hàng kiểm tra.
Ba Mươi Sáu Quận hiện nay đã mở được 3 cửa hàng kinh doanh, trong cửa hàng trừ bỏ những loại hoa theo mùa ra cũng có không ít những bồn cảnh xinh đẹp do Lý Lập Quốc và trợ thủ trang trí cắt tỉa. Có loại thích hợp để trên bàn làm việc, hay ở trong nhà, có loại lớn thích hợp để bên ngoài… Chủng loại tuy không phải là rất nhiều, nhưng chất lượng và phẩm chất đều phi thường tốt.
Trọng Nham từ trong cửa hàng đi ra hỏi Lâm Quyền: “Vừa rồi mấy nữ nhân viên trong cửa hàng nói có nhân viên đài truyền hình tới phỏng vấn là chuyện gì vậy?”
Lâm Quyền nói: “Hiện giờ không phải có nhiều người nghi ngờ vấn đề an toàn môi trường của chậu hoa cây cảnh sao? Tam ca đã mời người bên kiểm định chất lượng tới, chủ động nhờ người ta tới kiểm tra chất lượng hàng bên mình, trọng điểm là muốn chứng minh hoa cỏ của chúng ta không gây nguy hại gì tới sức khỏe người tiêu dùng. Ví dụ như muốn chứng thực nguồn gốc giống hoa rõ ràng, cách xử lý cây non, giai đoạn gieo trồng hay những loại thuốc bảo vệ thực vật đều đạt tiêu chuẩn… Tam ca tính làm một cuộc điều tra toàn diện từ lúc gieo trồng cho tới khi hoa được đưa tới bán trong cửa hàng, sau đó làm thành một chuyên đề chiếu trên truyền hình, coi như quảng cáo luôn cho chúng ta.”
Trọng Nham biết Tần Đông Nhạc làm như vây cũng là lo trước tránh tai họa, liền gật đầu nói: “Chi phí tiếp đãi cứ lấy từ công ty.” Không cần phải nói, có thể mời người phụ trách tới hẳn là Tần Đông Nhạc đã vận dụng không ít mối quan hệ cá nhân, chế độ chi phí chiêu đãi trong công ty bọn họ còn chưa rõ ràng, nhưng cũng không thể để Tần Đông Nhạc chịu thiệt bỏ tiền riêng ra được.
“Phí chiêu đãi này anh thương lượng với Tần đại ca đi, rồi chuẩn bị làm chương trình.”
Lâm Quyền gật đầu.
Trọng Nham đi được hai bước, nhịn không được oán giận một câu: “Tần đại ca cũng thật là, dù có nghiêm túc làm việc đến mấy cũng không nhất định phải chuyển hẳn xuống đó ở đi, ngẫu nhiên trở về một chuyến cũng không có thời gian sao? Thật là… khiến cho có chuyện gì cũng chỉ còn cách gọi điện thoại. À, mấy món đồ tôi để riêng, khi anh về trang viên nhớ mang theo, đừng quên.”
Lâm Quyền ở sau lưng cười trộm. Tâm nói còn biết nhớ thương người ta cơ đấy, ừm, có thể thấy chuyện tạm thời tách ra cũng không phải không có chỗ tốt.
Hết
/93
|