Đại khái bị suy nghĩ “trên giường còn có một người” mờ mịt ám chỉ khiến ý thức Trọng Nham vô ý khóa kín lại, mơ mơ màng màng say ngủ, Trọng Nham thế nhưng lại nằm mơ. Cậu mơ thấy hai tay Tần Đông Nhạc bị mình trói ở trên giường, vạt áo ngủ mở phanh ra, lộ ra thân thể nâu bóng kiện mỹ cùng vùng eo rắn chắc, đôi chân thon dài hữu lực hơi khum lại, ý đồ che dấu bộ vị trọng yếu trên người. Trọng Nham ở trong mộng không kiêng nể gì mà đánh giá anh, tầm mắt quét dọc đường cong thân thể duyên dáng hướng về phía trước, yên lặng ngắm nhìn. Ánh mắt Tần Đông Nhạc chuyên chú nhìn cậu, trong mắt toát ra một loại bá khí nóng rực khác thường. sau đó, ngay lúc cậu nhịn không được muốn làm điều gì đó, hay tay Tần Đông Nhạc bỗng vươn ra, ở trên lưng cậu không nặng không nhẹ sờ soạng một phen.
Trọng Nham rên rỉ khe khẽ, mở mắt ra, lớp sương mù trước mắt dần tan đi, gương mặt quen thuộc hiện rõ thần sắc chăm chú nhìn vào cậu. Khuôn mặt trong mộng cùng gương mặt quen thuộc trong hiện thực chồng lên nhau, Trọng Nham trong nháy mắt không thể nhận ra được hình ảnh trước mắt là thật hay giả. Sau đó cậu mới chú ý tới chân mình hiện tại đang gác lên người Tần Đông Nhạc.
Đây cơ hồ là một tư thế mời gọi.
Con ngươi Tần Đông Nhạc trở nên thâm trầm, nhiễm một tầng bóng ma lớn, Trọng Nham nhìn không ra trong mắt anh đến tột cùng là loại thần sắc gì. Nhưng giấc mộng vừa rồi tựa như một chất kích thích dẫn dắt lửa cháy trong thân thể bùng phát. Trọng Nham lúc đầu hơi cứng ngắc một chút, rồi liền thản nhiên nâng chân lên, ở trên thắt lưng anh nhẹ nhàng cọ cọ.
Hô hấp Tần Đông Nhạc có chút rối loạn.
Trọng Nham giống như phát hiện ra bí mật gì đó, giảo hoạt nở nụ cười.
Tần Đông Nhạc gian nan lùi người ra sau. Trọng Nham lại giống như hoàn toàn vô ý kề sát tới gần, một tay khoác lên bờ vai anh. Tần Đông Nhạc không dám động.
Trọng Nham ngẩng đầu, ở trên cằm anh khẽ cắn nhẹ một cái.
“Trọng Nham.” Tần Đông Nhạc thanh âm khàn khàn: “Đừng nháo.”
Trọng Nham nắm cằm anh, đem mặt anh trở về nhìn thẳng mình. Cậu quả thực yêu chết cảm giác này, trước kia đều là Tần Đông Nhạc dùng tư thái lãnh đạo nắm cằm ép cậu, giờ rốt cuộc có thể hòa nhau một ván. Trọng Nham mỉm cười: “Tôi không nháo, chỉ là… ừm, chỉ là có chút khó chịu.” nói xong nhìn không được mà áp sát trèo lên người anh, còn khẽ đong đưa thắt lưng câu dẫn.
Tần Đông Nhạc quả thật bị cậu quậy phá trêu chọc tới điên đầu ong thủ, trong lòng cũng ân ẩn có chút hối hận, anh không nên nửa đêm mò về phòng mình, anh hẳn nên ở trên ghế sa lông phòng khách hoặc chui vào phòng Tiểu An ngủ một giấc mới phải. Khó trách mọi người đều nói ăn trộm gà không thành còn mất một nắm gạo, quả nhiên các cụ dạy không sai.
“Em còn nhỏ…” Tần Đông Nhạc miệng khô lưỡi đắng: “Em đi dội nước lạnh đi.”
“Không!” Trọng Nham một hơi từ chối, trước kia không có suy nghĩ về phương diện này thì thôi đi, hiện tại đến mơ cũng mơ thấy người này, vậy tức là trong tiềm thức cậu có suy nghĩ bất minh với Tần Đông Nhạc là có thể khẳng định. Mà người này lại vừa lúc nằm ở bên cạnh, còn không mặc quần áo, đây quả thực là thiên thời địa lợi nhân hòa, thế thì việc gì cậu phải chịu đựng?
Trọng Nham bất mãn chỉ rõ sự thật: “Anh cũng cứng rồi.”
Tần Đông Nhạc vẻ mặt phức tạp tới cực điểm, hai người đối diện nhìn nhau thật lâu, Tần Đông Nhạc thở dài, nhận mệnh lật người dường như đem cậu ôm chầm lấy, để lưng cậu dán vào ngực mình, một tay đè lại hai cái móng vuốt đang lộn xộn ở trên người mình, tay kia chậm rãi từ trên eo cậu nhóc trượt xuống.
Trọng Nham vô thức ưỡn cong thắt lưng, rúc sâu vào trong lòng anh hơn.
Tần Đông Nhạc nhẫn nại không giữ được, cúi đầu ở trên cần cổ cậu gặm gặm hôn hôn, không nặng không nhẹ cắn một hơi. Thân thể Trọng Nham run lên một chút, khó nhịn mà rên rỉ thành tiếng. Tần Đông Nhạc cảm thấy mình thật sự điên rồi, anh đã từng thề son sắt với cha mẹ cam đoan rằng trước khi em ấy trưởng thành cái gì cũng không làm. Nhưng lại không có ai nói cho anh biết, nếu em ấy chủ động tới trêu chọc anh thì anh nên làm cái gì bây giờ?
Một khối thịt thơm ngon ngào ngạt đặt ở bên miệng chẳng những không thể ăn mà còn phải đóng gói kỹ càng cẩn thận, sợ chỉ cần một chút thịt trong đó lộ ra thì anh sẽ lại thèm muốn nhịn không nổi.
Tần Đông Nhạc cảm thấy đây quả thực chính là lần khiêu chiến gian nan nhất trong đời mình.
Cổ Trọng Nham ngửa về sau, mồ hôi ẩm ướt sau lưng kề sát lồng ngực vạm vỡ, thân thể chợt căng thẳng, giây tiếp theo lại xui lơ xuống, mềm nhũn vào dựa vào lòng anh. Tần Đông Nhạc cũng một thân đầy mồ hôi, anh từ trên giường bước xuống, với luôn cái chăn mỏng bao kín quanh người Trọng Nham, đem cả người cậu từ giường bế lên, trực tiếp bế vào buồng vệ sinh.
Trọng Nham từ trong chăn đơn vươn hai tay ra vòng quanh ôm cổ Tần Đông Nhạc, vẻ mặt cười xấu xa nhìn anh: “Anh kỳ thật cũng có phản ứng, tôi biết mà.”
Tần Đông Nhạc suýt tý nữa thì trượt chân ở ngay cửa buồng vệ sinh, hơi có chút chật vật đứng vững thân mình: “Đừng nháo.”
Trọng Nham cười to.
Tần Đông Nhạc bất đắc dĩ để cậu đứng dưới vòi sen: “Tự mình tắm đi, anh đi thay ra giường.”
Trọng Nham kéo cánh tay anh lại, vô tội nháy mắt mấy cái: “Tần đại ca, cùng tắm đi.”
Tần Đông Nhạc hận nghiến răng nghiến lợi, anh biết nhóc con phá hư này là cố ý muốn nhìn anh bị xấu mặt, anh cố tình cự tuyệt lại.
“Đến đây.” Trọng Nham kéo anh vào: “Tắm hai lần thực lãng phí nước.”
Tần Đông Nhạc không có biện pháp, nhận mệnh đóng cửa thủy tinh phòng tắm lại.
Nước ấm từ trên đỉnh đầu rào rào rơi xuống, Trọng Nham thâm tâm sảng khoái vô cùng, trong lòng âm thầm cân nhắc về sau vẫn không nên tới Tần gia ở, hơn nữa càng không nên ngủ lại đây. Tần Đông Nhạc lớn lên rất không tồi, dáng người cũng đẹp, nhưng bối cảnh gia đình anh ấy rất phiền toái, chỉ riêng việc ba anh ấy là lãnh đạo cấp cao trong chính phủ cũng đủ phiền toái, nếu biết con trai lớn có quan hệ mờ ám với một đứa con trai, chắc chắn không đầy mười phút sau sẽ ra tay tiêu diệt gọn cậu.
Không thể tìm người như vậy chơi cùng, Trọng Nham tiếc nuối thầm nghĩ, lớn lên đẹp trai tốt tính đến mấy cũng vô dụng, thực sự phiêu lưu quá lớn.
Trọng Nham đang cân nhắc muốn tìm lý do để mình có thể thu dọn đồ đạc chuyển lại về nhà mình, chợt nghe Tần Đông Nhạc ở sau lưng khẽ ho khan một tiếng. Đây bình thường là điềm báo có người muốn nói ra suy nghĩ của bản thân. Trọng Nham quay đầu lại, nhìn thân thể cân xứng tráng kiện của người sau lưng, hô hấp vi diệu tạm dừng một chút, lập tức lại như không có việc gì mà dời đi tầm mắt.
“Trọng Nham,” cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp từ tính của Tần Đông Nhạc vang lên bên tai: “Lát nữa em thu dọn đồ đạc đi, anh sẽ đưa em về Sơn Thủy Loan.”
“Hả?” Trọng Nham kinh ngạc nhướn mày, đề tài này có chút ngoài dự kiến của cậu.
Hai mắt Tần Đông Nhạc khép hờ nhìn tóc cậu, cũng không nhìn mặt cậu lấy một cái, không biết là vô tình hay cố ý.
Trọng Nham trong lòng nhất thời khó chịu vô cùng. Bản thân cậu muốn rời đi là một chuyện, còn bị đuổi lại là chuyện khác. Chẳng lẽ anh ấy ghét bỏ mình câu dẫn anh ấy, cho nên mới không thể chờ đợi được mà muốn đuổi mình đi?
Hai tay Tần Đông Nhạc khẽ đặt lên vai Trọng Nham, giống như nếu dùng nhiều lực sẽ làm đau cậu. Trọng Nham tức giận gạt tay anh ra, khẽ hừ một tiếng gay gắt: “Khỏi cần, tôi dọn đồ xong sẽ tự đi về.”
Tần Đông Nhạc thở dài: “Trọng Nham, em cũng nói, vừa rồi anh… có phản ứng.”
Trọng Nham tà liếc nhìn anh một cái, lỗ tai hơi dựng thẳng lên.
Tần Đông Nhạc cầm vai quay người cậu lại, khiến Trọng Nham đối diện với mình, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cậu một cái đầy yêu thương.
Trọng Nham hoang mang chớp chớp mắt mấy cái, này là có ý gì? An ủi một chút? Hay tỏ vẻ không ghét bỏ mình?
“Nếu đã biết anh có phản ứng, vậy cũng nên biết tâm ý của anh đối với em. Trọng Nham…” anh có chút khó khăn nhìn cậu: “Anh đã đáp ứng với cha em, trước khi em thành niên, cái gì cũng sẽ không làm.”
Trọng Nham càng nghe càng hồ đồ, nói gì vậy, gì mà còn liên quan tới cha… hả? Lý Thừa Vận?
“Cái gì… có ý gì?” không hiểu sao, Trọng Nham đột nhiên có một loại dự cảm không lành.
Tần Đông Nhạc thực nghiêm túc nhìn Trọng Nham, ánh mắt ẩn nhẫn: “Anh đã gặp mặt Lý tiên sinh, và đã nói với ông ấy là anh đối với em có… suy nghĩ không an phận.” Nói xong mấy chữ cuối cùng, anh có hơi tăng thêm ngữ khí.
Trọng Nham há to miệng, tâm nói: đây là cái tình huống gì?
Cầu hôn sao?!
Ngón tay Tần Đông Nhạc đặt ở trên môi Trọng Nham, rồi lại lưu luyến thu về: “Trọng Nham, hiện tại nói cái gì cũng còn hơi sớm. Anh chỉ muốn em nhớ rằng, anh đang chờ em lớn lên.”
Trọng Nham bỗng nhiên hỗn loạn, cậu đơn giản chỉ là muốn chiếm tiệm nghi của người ta thôi, thật đó. Sáng sớm nam nhân nào mà chả dễ xúc động, đó không phải là chuyện rất bình thường sao? Trên giường lại nằm cạnh một suất ca dáng người hoàn mỹ… Ai mà có thể nhịn được nha, cậu cũng chỉ là muốn đùa giỡn một chút mà thôi, hoàn toàn không có ý gì khác?!
Trọng Nham cảm thấy bản thân thật sự rất oan uổng: “Tôi muốn xin lỗi anh chuyện buổi sáng…”
“Trọng Nham!” Tần Đông Nhạc đánh gãy lời cậu: “Anh là nghiêm túc.”
Trọng Nham hoảng hốt một chút, tâm nói hóa ra cái này kêu là nghiêm túc. Hướng gia trưởng thông báo tâm ý, rồi còn đợi cậu lớn lên… không đúng, Cung Chất khi đó cũng đã trưởng thành. Vậy Cung Chất lúc ấy nói nghiêm túc, cùng với Tần Đông Nhạc hiện tại cũng nói nghiêm túc rốt cuộc ý nghĩa có giống nhau không?
Tần Đông Nhạc khẽ gạt lọn tóc mái đang rũ trên trán cậu sang một bên: “Đừng nghĩ nhiều, anh sẽ không ép buộc em.”
Trọng Nham muốn nói đùa câu gì đó để xóa tan không khí xấu hổ giữa cả hai, nhưng trong mắt Tần Đông Nhạc lại khẽ khàng toát ra sự lưu luyến yêu thương không rời, cậu lại cảm thấy tựa hồ nói cái gì cũng không thích hợp.
Tần Đông Nhạc vội vàng tắm qua loa, ở bên hông quấn cái khăn tắm rồi đi ra ngoài. Lưu lại Trọng Nham một mình ngốc hồ đồ đứng ở dưới dòng nước ấm vẫn xả vào người, hai mắt hoa lên.
Mình rốt cuộc đã gây nghiệt gì đây, Trọng Nham hối hận muốn đâm đầu vào tường chết quách đi cho xong. Rõ ràng đã nói đời này tuyệt đối không được đi trêu chọc loại người như Cung Chất, nhưng cậu cư nhiên lại đi câu dẫn một nam nhân nghiêm túc!
Khi Trọng Nham từ trong phòng tắm đi ra, Tần Đông Nhạc đã đổi xong ra giường mới, đang ngồi tựa vào đầu giường hút thuốc. Nam nhân bán nude nửa thân trên, xung quanh sương khói lượn lờ, khuôn mặt phảng phất vẻ trầm tư, hình ảnh này khiến bản thân anh càng toát ra hormone nam tính làm người ta tâm động. Trọng Nham cước bộ tạm dừng một chút, trong lòng âm thầm văng tục một câu, cậu trước kia sao không phát giác ra Tần Đông Nhạc lớn lên lại câu nhân như vậy chứ.
Nhìn thấy Trọng Nham đi ra, Tần Đông Nhạc vội vàng dụi tắt tàn thuốc vào gạt tàn.
Trọng Nham khó nhọc nói: “Không sao, tôi không để ý.”
Tần Đông Nhạc không tiếng động thở dài: “Em nằm thêm một lát đi, bây giờ vẫn còn sớm.” Anh dám chắc bình thường Trọng Nham hẳn sẽ không rời giường sớm như vậy. Nghe Tiểu An nói giấc ngủ của em ấy không tốt, thường thường phải hơn nửa đêm mới có thể chân chính đi vào giấc ngủ.
Đồng hồ sinh học bị đãnh vỡ, Trọng Nham cũng hiểu được mình chưa thể thích ứng, ngáp một cái rúc đầu vào gối, làm như không có việc gì mà cách xa người Tần Đông Nhạc một chút.
Tần Đông Nhạc nghiêng người với lấy cái khăn giúp cậu lau tóc. Trọng Nham mơ mơ hồ hồ mà nhớ tới lần đi nghỉ ở suối nước nóng lúc trước, anh ấy cũng đã cẩn thận giúp mình lau khô tóc như vậy, trong lòng bỗng nhiên có chút khó chịu. Nếu cậu có thể trọng sinh thêm một lần nữa thì tốt rồi, xuyên về lúc vừa tỉnh lại một giờ trước, cậu xin thề, nhất định sẽ không đi trêu chọc câu dẫn Tần Đông Nhạc nữa.
Cậu sợ nhất chính là những người nghiêm túc giống như Cung Chất vậy.
“Chuyện đầu độc cây cảnh đã được giải quyết xong,” Tần Đông Nhạc cũng hiểu được trong căn phòng im ắng, bầu không khí có chút kỳ quái, chủ động mở miệng lên tiếng: “Nhưng mà Hoa Phố lại không có mâu thuẫn trực tiếp với chúng ta. Cho dù là bị chúng ta đoạt mấy đơn hàng, những cũng không đến mức sẽ đẩy bọn họ tới tuyệt cảnh bí quá hóa liều khiến bọn họ phải mạo hiểm cả danh dự công ty bị phá hỏng mà làm như vậy.”
“Sau lưng bọn họ có người?”
“Anh hoài nghi vậy.” Tần Đông Nhạc nói: “Anh đã sắp xếp người điều tra, tạm thời còn chưa có tin tức.”
Trọng Nham trầm mặc một khắc, nhẹ giọng nói: “Vất vả rồi, Tần đại ca.”
“Có gì vất vả đâu.” Tần Đông Nhạc cười khổ: “Em nhất định cứ phải khách khí như vậy sao?”
Trọng Nham không lên tiếng.
Tần Đông Nhạc vắt cái khăn ẩm ướt lên thành giường, nhẹ giọng nói: “Trọng Nham, anh nói rồi, anh sẽ chờ em lớn lên. Trước khi em thành niên, anh cái gì cũng sẽ không làm, em không cần suy nghĩ nhiều.”
Trọng Nham ấp a ấp úng giải thích: “Tôi không nghĩ qua…” không nghĩ qua muốn nghiêm túc thật tâm nói chuyện yêu đương với ai đó, trong mắt cậu, tinh cảm căn bản là thứ không đáng tin.
Tần Đông Nhạc đại khái cũng đoán được lời Trọng Nham chưa nói ra miệng là gì, buồn bực quét mắt nhìn cậu một cái: “Vậy vừa rồi khi em trèo lên người anh đã nghĩ cái gì?”
Trọng Nham không lên tiếng, trong lòng lại đang phản bác: Kia sao có thể giống nhau chứ? Tình một đêm ăn xong lau miệng rồi có thể đi, còn kết hôn sẽ phải nộp hết tiền lương cùng thẻ tín dụng, tính chất hoàn toàn bất đồng có biết không? (Jer: hóa ra ẻm không muốn nộp tiền lương và thẻ tín dụng =))) vậy ẻm cứ ngồi yên nhận tiền anh nộp là được rồi)
Tần Đông Nhạc cuối cùng mới kịp phản ứng việc Trọng Nham chủ động khi mới tỉnh lại là có ý gì. Anh nhớ có lần anh bắt gập cậu lang thang trên đường vào buổi tối, khi đó em ấy còn nói muốn tìm người qua đêm… Tần Đông Nhạc hiện tại đã tin lúc ấy em ấy nói hoàn toàn là sự thật. Điều này khiến anh cảm thấy có chút đau đầu, bản tính không chút kiêng kỵ như vậy, anh phải làm thế nào mới coi chừng được người đây?
Hết
Trọng Nham rên rỉ khe khẽ, mở mắt ra, lớp sương mù trước mắt dần tan đi, gương mặt quen thuộc hiện rõ thần sắc chăm chú nhìn vào cậu. Khuôn mặt trong mộng cùng gương mặt quen thuộc trong hiện thực chồng lên nhau, Trọng Nham trong nháy mắt không thể nhận ra được hình ảnh trước mắt là thật hay giả. Sau đó cậu mới chú ý tới chân mình hiện tại đang gác lên người Tần Đông Nhạc.
Đây cơ hồ là một tư thế mời gọi.
Con ngươi Tần Đông Nhạc trở nên thâm trầm, nhiễm một tầng bóng ma lớn, Trọng Nham nhìn không ra trong mắt anh đến tột cùng là loại thần sắc gì. Nhưng giấc mộng vừa rồi tựa như một chất kích thích dẫn dắt lửa cháy trong thân thể bùng phát. Trọng Nham lúc đầu hơi cứng ngắc một chút, rồi liền thản nhiên nâng chân lên, ở trên thắt lưng anh nhẹ nhàng cọ cọ.
Hô hấp Tần Đông Nhạc có chút rối loạn.
Trọng Nham giống như phát hiện ra bí mật gì đó, giảo hoạt nở nụ cười.
Tần Đông Nhạc gian nan lùi người ra sau. Trọng Nham lại giống như hoàn toàn vô ý kề sát tới gần, một tay khoác lên bờ vai anh. Tần Đông Nhạc không dám động.
Trọng Nham ngẩng đầu, ở trên cằm anh khẽ cắn nhẹ một cái.
“Trọng Nham.” Tần Đông Nhạc thanh âm khàn khàn: “Đừng nháo.”
Trọng Nham nắm cằm anh, đem mặt anh trở về nhìn thẳng mình. Cậu quả thực yêu chết cảm giác này, trước kia đều là Tần Đông Nhạc dùng tư thái lãnh đạo nắm cằm ép cậu, giờ rốt cuộc có thể hòa nhau một ván. Trọng Nham mỉm cười: “Tôi không nháo, chỉ là… ừm, chỉ là có chút khó chịu.” nói xong nhìn không được mà áp sát trèo lên người anh, còn khẽ đong đưa thắt lưng câu dẫn.
Tần Đông Nhạc quả thật bị cậu quậy phá trêu chọc tới điên đầu ong thủ, trong lòng cũng ân ẩn có chút hối hận, anh không nên nửa đêm mò về phòng mình, anh hẳn nên ở trên ghế sa lông phòng khách hoặc chui vào phòng Tiểu An ngủ một giấc mới phải. Khó trách mọi người đều nói ăn trộm gà không thành còn mất một nắm gạo, quả nhiên các cụ dạy không sai.
“Em còn nhỏ…” Tần Đông Nhạc miệng khô lưỡi đắng: “Em đi dội nước lạnh đi.”
“Không!” Trọng Nham một hơi từ chối, trước kia không có suy nghĩ về phương diện này thì thôi đi, hiện tại đến mơ cũng mơ thấy người này, vậy tức là trong tiềm thức cậu có suy nghĩ bất minh với Tần Đông Nhạc là có thể khẳng định. Mà người này lại vừa lúc nằm ở bên cạnh, còn không mặc quần áo, đây quả thực là thiên thời địa lợi nhân hòa, thế thì việc gì cậu phải chịu đựng?
Trọng Nham bất mãn chỉ rõ sự thật: “Anh cũng cứng rồi.”
Tần Đông Nhạc vẻ mặt phức tạp tới cực điểm, hai người đối diện nhìn nhau thật lâu, Tần Đông Nhạc thở dài, nhận mệnh lật người dường như đem cậu ôm chầm lấy, để lưng cậu dán vào ngực mình, một tay đè lại hai cái móng vuốt đang lộn xộn ở trên người mình, tay kia chậm rãi từ trên eo cậu nhóc trượt xuống.
Trọng Nham vô thức ưỡn cong thắt lưng, rúc sâu vào trong lòng anh hơn.
Tần Đông Nhạc nhẫn nại không giữ được, cúi đầu ở trên cần cổ cậu gặm gặm hôn hôn, không nặng không nhẹ cắn một hơi. Thân thể Trọng Nham run lên một chút, khó nhịn mà rên rỉ thành tiếng. Tần Đông Nhạc cảm thấy mình thật sự điên rồi, anh đã từng thề son sắt với cha mẹ cam đoan rằng trước khi em ấy trưởng thành cái gì cũng không làm. Nhưng lại không có ai nói cho anh biết, nếu em ấy chủ động tới trêu chọc anh thì anh nên làm cái gì bây giờ?
Một khối thịt thơm ngon ngào ngạt đặt ở bên miệng chẳng những không thể ăn mà còn phải đóng gói kỹ càng cẩn thận, sợ chỉ cần một chút thịt trong đó lộ ra thì anh sẽ lại thèm muốn nhịn không nổi.
Tần Đông Nhạc cảm thấy đây quả thực chính là lần khiêu chiến gian nan nhất trong đời mình.
Cổ Trọng Nham ngửa về sau, mồ hôi ẩm ướt sau lưng kề sát lồng ngực vạm vỡ, thân thể chợt căng thẳng, giây tiếp theo lại xui lơ xuống, mềm nhũn vào dựa vào lòng anh. Tần Đông Nhạc cũng một thân đầy mồ hôi, anh từ trên giường bước xuống, với luôn cái chăn mỏng bao kín quanh người Trọng Nham, đem cả người cậu từ giường bế lên, trực tiếp bế vào buồng vệ sinh.
Trọng Nham từ trong chăn đơn vươn hai tay ra vòng quanh ôm cổ Tần Đông Nhạc, vẻ mặt cười xấu xa nhìn anh: “Anh kỳ thật cũng có phản ứng, tôi biết mà.”
Tần Đông Nhạc suýt tý nữa thì trượt chân ở ngay cửa buồng vệ sinh, hơi có chút chật vật đứng vững thân mình: “Đừng nháo.”
Trọng Nham cười to.
Tần Đông Nhạc bất đắc dĩ để cậu đứng dưới vòi sen: “Tự mình tắm đi, anh đi thay ra giường.”
Trọng Nham kéo cánh tay anh lại, vô tội nháy mắt mấy cái: “Tần đại ca, cùng tắm đi.”
Tần Đông Nhạc hận nghiến răng nghiến lợi, anh biết nhóc con phá hư này là cố ý muốn nhìn anh bị xấu mặt, anh cố tình cự tuyệt lại.
“Đến đây.” Trọng Nham kéo anh vào: “Tắm hai lần thực lãng phí nước.”
Tần Đông Nhạc không có biện pháp, nhận mệnh đóng cửa thủy tinh phòng tắm lại.
Nước ấm từ trên đỉnh đầu rào rào rơi xuống, Trọng Nham thâm tâm sảng khoái vô cùng, trong lòng âm thầm cân nhắc về sau vẫn không nên tới Tần gia ở, hơn nữa càng không nên ngủ lại đây. Tần Đông Nhạc lớn lên rất không tồi, dáng người cũng đẹp, nhưng bối cảnh gia đình anh ấy rất phiền toái, chỉ riêng việc ba anh ấy là lãnh đạo cấp cao trong chính phủ cũng đủ phiền toái, nếu biết con trai lớn có quan hệ mờ ám với một đứa con trai, chắc chắn không đầy mười phút sau sẽ ra tay tiêu diệt gọn cậu.
Không thể tìm người như vậy chơi cùng, Trọng Nham tiếc nuối thầm nghĩ, lớn lên đẹp trai tốt tính đến mấy cũng vô dụng, thực sự phiêu lưu quá lớn.
Trọng Nham đang cân nhắc muốn tìm lý do để mình có thể thu dọn đồ đạc chuyển lại về nhà mình, chợt nghe Tần Đông Nhạc ở sau lưng khẽ ho khan một tiếng. Đây bình thường là điềm báo có người muốn nói ra suy nghĩ của bản thân. Trọng Nham quay đầu lại, nhìn thân thể cân xứng tráng kiện của người sau lưng, hô hấp vi diệu tạm dừng một chút, lập tức lại như không có việc gì mà dời đi tầm mắt.
“Trọng Nham,” cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp từ tính của Tần Đông Nhạc vang lên bên tai: “Lát nữa em thu dọn đồ đạc đi, anh sẽ đưa em về Sơn Thủy Loan.”
“Hả?” Trọng Nham kinh ngạc nhướn mày, đề tài này có chút ngoài dự kiến của cậu.
Hai mắt Tần Đông Nhạc khép hờ nhìn tóc cậu, cũng không nhìn mặt cậu lấy một cái, không biết là vô tình hay cố ý.
Trọng Nham trong lòng nhất thời khó chịu vô cùng. Bản thân cậu muốn rời đi là một chuyện, còn bị đuổi lại là chuyện khác. Chẳng lẽ anh ấy ghét bỏ mình câu dẫn anh ấy, cho nên mới không thể chờ đợi được mà muốn đuổi mình đi?
Hai tay Tần Đông Nhạc khẽ đặt lên vai Trọng Nham, giống như nếu dùng nhiều lực sẽ làm đau cậu. Trọng Nham tức giận gạt tay anh ra, khẽ hừ một tiếng gay gắt: “Khỏi cần, tôi dọn đồ xong sẽ tự đi về.”
Tần Đông Nhạc thở dài: “Trọng Nham, em cũng nói, vừa rồi anh… có phản ứng.”
Trọng Nham tà liếc nhìn anh một cái, lỗ tai hơi dựng thẳng lên.
Tần Đông Nhạc cầm vai quay người cậu lại, khiến Trọng Nham đối diện với mình, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cậu một cái đầy yêu thương.
Trọng Nham hoang mang chớp chớp mắt mấy cái, này là có ý gì? An ủi một chút? Hay tỏ vẻ không ghét bỏ mình?
“Nếu đã biết anh có phản ứng, vậy cũng nên biết tâm ý của anh đối với em. Trọng Nham…” anh có chút khó khăn nhìn cậu: “Anh đã đáp ứng với cha em, trước khi em thành niên, cái gì cũng sẽ không làm.”
Trọng Nham càng nghe càng hồ đồ, nói gì vậy, gì mà còn liên quan tới cha… hả? Lý Thừa Vận?
“Cái gì… có ý gì?” không hiểu sao, Trọng Nham đột nhiên có một loại dự cảm không lành.
Tần Đông Nhạc thực nghiêm túc nhìn Trọng Nham, ánh mắt ẩn nhẫn: “Anh đã gặp mặt Lý tiên sinh, và đã nói với ông ấy là anh đối với em có… suy nghĩ không an phận.” Nói xong mấy chữ cuối cùng, anh có hơi tăng thêm ngữ khí.
Trọng Nham há to miệng, tâm nói: đây là cái tình huống gì?
Cầu hôn sao?!
Ngón tay Tần Đông Nhạc đặt ở trên môi Trọng Nham, rồi lại lưu luyến thu về: “Trọng Nham, hiện tại nói cái gì cũng còn hơi sớm. Anh chỉ muốn em nhớ rằng, anh đang chờ em lớn lên.”
Trọng Nham bỗng nhiên hỗn loạn, cậu đơn giản chỉ là muốn chiếm tiệm nghi của người ta thôi, thật đó. Sáng sớm nam nhân nào mà chả dễ xúc động, đó không phải là chuyện rất bình thường sao? Trên giường lại nằm cạnh một suất ca dáng người hoàn mỹ… Ai mà có thể nhịn được nha, cậu cũng chỉ là muốn đùa giỡn một chút mà thôi, hoàn toàn không có ý gì khác?!
Trọng Nham cảm thấy bản thân thật sự rất oan uổng: “Tôi muốn xin lỗi anh chuyện buổi sáng…”
“Trọng Nham!” Tần Đông Nhạc đánh gãy lời cậu: “Anh là nghiêm túc.”
Trọng Nham hoảng hốt một chút, tâm nói hóa ra cái này kêu là nghiêm túc. Hướng gia trưởng thông báo tâm ý, rồi còn đợi cậu lớn lên… không đúng, Cung Chất khi đó cũng đã trưởng thành. Vậy Cung Chất lúc ấy nói nghiêm túc, cùng với Tần Đông Nhạc hiện tại cũng nói nghiêm túc rốt cuộc ý nghĩa có giống nhau không?
Tần Đông Nhạc khẽ gạt lọn tóc mái đang rũ trên trán cậu sang một bên: “Đừng nghĩ nhiều, anh sẽ không ép buộc em.”
Trọng Nham muốn nói đùa câu gì đó để xóa tan không khí xấu hổ giữa cả hai, nhưng trong mắt Tần Đông Nhạc lại khẽ khàng toát ra sự lưu luyến yêu thương không rời, cậu lại cảm thấy tựa hồ nói cái gì cũng không thích hợp.
Tần Đông Nhạc vội vàng tắm qua loa, ở bên hông quấn cái khăn tắm rồi đi ra ngoài. Lưu lại Trọng Nham một mình ngốc hồ đồ đứng ở dưới dòng nước ấm vẫn xả vào người, hai mắt hoa lên.
Mình rốt cuộc đã gây nghiệt gì đây, Trọng Nham hối hận muốn đâm đầu vào tường chết quách đi cho xong. Rõ ràng đã nói đời này tuyệt đối không được đi trêu chọc loại người như Cung Chất, nhưng cậu cư nhiên lại đi câu dẫn một nam nhân nghiêm túc!
Khi Trọng Nham từ trong phòng tắm đi ra, Tần Đông Nhạc đã đổi xong ra giường mới, đang ngồi tựa vào đầu giường hút thuốc. Nam nhân bán nude nửa thân trên, xung quanh sương khói lượn lờ, khuôn mặt phảng phất vẻ trầm tư, hình ảnh này khiến bản thân anh càng toát ra hormone nam tính làm người ta tâm động. Trọng Nham cước bộ tạm dừng một chút, trong lòng âm thầm văng tục một câu, cậu trước kia sao không phát giác ra Tần Đông Nhạc lớn lên lại câu nhân như vậy chứ.
Nhìn thấy Trọng Nham đi ra, Tần Đông Nhạc vội vàng dụi tắt tàn thuốc vào gạt tàn.
Trọng Nham khó nhọc nói: “Không sao, tôi không để ý.”
Tần Đông Nhạc không tiếng động thở dài: “Em nằm thêm một lát đi, bây giờ vẫn còn sớm.” Anh dám chắc bình thường Trọng Nham hẳn sẽ không rời giường sớm như vậy. Nghe Tiểu An nói giấc ngủ của em ấy không tốt, thường thường phải hơn nửa đêm mới có thể chân chính đi vào giấc ngủ.
Đồng hồ sinh học bị đãnh vỡ, Trọng Nham cũng hiểu được mình chưa thể thích ứng, ngáp một cái rúc đầu vào gối, làm như không có việc gì mà cách xa người Tần Đông Nhạc một chút.
Tần Đông Nhạc nghiêng người với lấy cái khăn giúp cậu lau tóc. Trọng Nham mơ mơ hồ hồ mà nhớ tới lần đi nghỉ ở suối nước nóng lúc trước, anh ấy cũng đã cẩn thận giúp mình lau khô tóc như vậy, trong lòng bỗng nhiên có chút khó chịu. Nếu cậu có thể trọng sinh thêm một lần nữa thì tốt rồi, xuyên về lúc vừa tỉnh lại một giờ trước, cậu xin thề, nhất định sẽ không đi trêu chọc câu dẫn Tần Đông Nhạc nữa.
Cậu sợ nhất chính là những người nghiêm túc giống như Cung Chất vậy.
“Chuyện đầu độc cây cảnh đã được giải quyết xong,” Tần Đông Nhạc cũng hiểu được trong căn phòng im ắng, bầu không khí có chút kỳ quái, chủ động mở miệng lên tiếng: “Nhưng mà Hoa Phố lại không có mâu thuẫn trực tiếp với chúng ta. Cho dù là bị chúng ta đoạt mấy đơn hàng, những cũng không đến mức sẽ đẩy bọn họ tới tuyệt cảnh bí quá hóa liều khiến bọn họ phải mạo hiểm cả danh dự công ty bị phá hỏng mà làm như vậy.”
“Sau lưng bọn họ có người?”
“Anh hoài nghi vậy.” Tần Đông Nhạc nói: “Anh đã sắp xếp người điều tra, tạm thời còn chưa có tin tức.”
Trọng Nham trầm mặc một khắc, nhẹ giọng nói: “Vất vả rồi, Tần đại ca.”
“Có gì vất vả đâu.” Tần Đông Nhạc cười khổ: “Em nhất định cứ phải khách khí như vậy sao?”
Trọng Nham không lên tiếng.
Tần Đông Nhạc vắt cái khăn ẩm ướt lên thành giường, nhẹ giọng nói: “Trọng Nham, anh nói rồi, anh sẽ chờ em lớn lên. Trước khi em thành niên, anh cái gì cũng sẽ không làm, em không cần suy nghĩ nhiều.”
Trọng Nham ấp a ấp úng giải thích: “Tôi không nghĩ qua…” không nghĩ qua muốn nghiêm túc thật tâm nói chuyện yêu đương với ai đó, trong mắt cậu, tinh cảm căn bản là thứ không đáng tin.
Tần Đông Nhạc đại khái cũng đoán được lời Trọng Nham chưa nói ra miệng là gì, buồn bực quét mắt nhìn cậu một cái: “Vậy vừa rồi khi em trèo lên người anh đã nghĩ cái gì?”
Trọng Nham không lên tiếng, trong lòng lại đang phản bác: Kia sao có thể giống nhau chứ? Tình một đêm ăn xong lau miệng rồi có thể đi, còn kết hôn sẽ phải nộp hết tiền lương cùng thẻ tín dụng, tính chất hoàn toàn bất đồng có biết không? (Jer: hóa ra ẻm không muốn nộp tiền lương và thẻ tín dụng =))) vậy ẻm cứ ngồi yên nhận tiền anh nộp là được rồi)
Tần Đông Nhạc cuối cùng mới kịp phản ứng việc Trọng Nham chủ động khi mới tỉnh lại là có ý gì. Anh nhớ có lần anh bắt gập cậu lang thang trên đường vào buổi tối, khi đó em ấy còn nói muốn tìm người qua đêm… Tần Đông Nhạc hiện tại đã tin lúc ấy em ấy nói hoàn toàn là sự thật. Điều này khiến anh cảm thấy có chút đau đầu, bản tính không chút kiêng kỵ như vậy, anh phải làm thế nào mới coi chừng được người đây?
Hết
/93
|