Trong quán cà phê, góc lầu hai, nhân viên phục vụ đặt đồ khách hàng order xuống, cúi người rời đi.
Trọng Nham đẩy tách cà phê tới cho thanh niên ngồi đối diện, nhẹ giọng than thở: “Tối rồi mà nhất định đòi uống cà phê, anh có thể ngủ được sao? Vẫn nên gọi chút đồ ăn đi, bổ sung năng lượng.”
Hải Thanh Thiên khoát tay: “Không sao, buổi tối mới có tinh thần làm việc.”
Chất lượng giấc ngủ của Trọng Nham vẫn không tốt nên buổi tối thường không dám uống đồ có chất kích thích, chỉ uống ngũ cốc hoặc sữa. Cậu mới vừa tan giờ tự học tối, lượng cơm chiều giải quyết ở căn tin đã sớm bị tiêu hóa hết.
“Hương vị cũng không tệ.” Trọng Nham ở một bên lang thôn hổ yết ăn gì đó, vừa bớt thời gian phát biểu bình luận: “Nhưng không ngon bằng a di nhà tôi nấu. Còn không bằng về nhà tôi.”
Trọng Nham nghĩ tới chức nghiệp của Hải Thanh Thiên, do dự một chút: “Anh có nghĩ tới sẽ đổi sang một nghề khác không?”
Hải Thanh Thiên nhìn cậu, trong mắt nổi lên lo lắng: “Đã từng nghĩ, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc.” Anh không muốn tiếp tục đàm luận vấn đề con đường tương lai của mình, chuyển hướng sang cái laptop để trên bàn: “Nhìn cái này đi. Tôi phát hiện có một thứ rất thú vị.”
Trọng Nham miệng lúng búng đồ ăn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn màn hình máy tính, trên màn hình là hình ảnh một tờ biên lai nhận mười nghìn nhân dân tệ chi trả cho việc cố vấn thông tin cho công ty trách nhiệm hữu hạn hóa chất Lỗ Nguyên, kí tên qua quýt, miễn cưỡng nhìn ra tên người kí là Trình Phúc Hải. Chữ viết hữu lực, là của một nam nhân, ngày ký là vào chín tháng trước.
“Đây là cái gì?”
“Rất thú vị đó.” Hải Thanh Thiên trên mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt: “Trương Hách gần năm trước đã thuê một thám tử tư. Cậu đoán xem gã muốn điều tra cái gì?”
Trọng Nham lắp bắp kinh hãi: “Chín tháng trước?”
Biên lai thu nhận là vào chín tháng trước, vậy chứng tỏ chuyện Trương Hách muốn điều tra đã tra ra được, có tờ biên lai này chứng tỏ giao dịch đã kết thúc mới trả tiền phí dụng. Mà sau đó liền xảy ra chuyện Lý gia phái người tới Lâm Hải tìm cậu đòi Phỉ Thúy Long Bội, rồi đón cậu lên thủ đô, mấy chuyện này liệu có liên quan gì với nhau không?
Cái dĩa trong tay Trọng Nham vô ý thức mà quấy quấy đĩa mỳ Ý, cậu cảm thấy Trương Hách hẳn là không có liên quan gì tới chuyện phỉ thúy long bội, dù sao cũng là di sản của nhà Trương lão phu nhân… Trương?
Trương?!
Trọng Nham giật mình một cái, chỉ kém không ném luôn cái dĩa xuống: “Trương Hách cùng Lý lão phu nhân có quan hệ thân thích sao?”
Hải Thanh Thiên hơi cúi đầu nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng lắc đầu: “Cái này… tạm thời còn chưa chắc. Cha mẹ Trương Hách đều ở nước ngoài, chưa phát hiện hắn ta ở trong nước có thân thích gì.”
Trọng Nham trong đầu hỗn loạn đủ loại tin tức, tạm thời không để ý tới Trương Hách và nhà ngoại Lý Thừa Vận có quan hệ gì không, điều cậu muốn biết chính là chuyện Trương Hách điều tra cùng việc cậu bị mang lên thủ đô có liên quan gì với nhau không thôi?
“Anh có thể tra được hắn ta đã điều tra chuyện gì không?”
Hải Thanh Thiên do dự một chút: “Không dễ làm, nhưng tôi có thể thử.”
Tiếp xúc lâu như vậy, Trọng Nham đối với tính cách của Hải Thanh Thiên ít nhiều cũng có chút hiểu biết, lần đầu tiên thấy bộ dạng anh ta lộ ra thần sắc không nắm chắc như vậy. Bất quá cái này cũng có thể lý giải, dù sao bọn họ cũng là đồng nghiệp, hai bên có quan hệ cạnh tranh, đồng thời cũng hiểu được quy tắc quan trọng nhất trong nghề là giữ bí – mật cho thân chủ.
Trọng Nham gợi ý: “Không cần xuống tay từ chỗ thám tử tư.”
“Tôi sẽ thử xem sao.” Thần sắc Hải Thanh Thiên thoáng trấn định một ít, anh đang điều tra Trương Hách, nói không chừng thật sự có thể tìm ra được chút dấu vết để lại.
Trọng Nham dẹp chén đĩa sang một bên, từng chút từng chút uống cốc sữa ấm: “Hôm nay anh gọi tôi tới đây, chỉ là muốn cho tôi xem cái biên lai này hay sao?”
“Chủ yếu là muốn thông báo với cậu một chút phương hướng công tác.” Hải Thanh Thiên đè thấp thanh âm nói: “Tôi định điều chỉnh phương hướng điều tra một chút, điều tra thêm cả tình hình sinh sống ở nước ngoài trước kia của hắn ta. Tôi đã kiểm tra tài sản của Trương Hách, tài sản trên danh nghĩa của hắn ta tuyệt đối không phải chỉ có một cái nhà máy hóa chất đơn giản như vậy. Ở nước ngoài, hắn ta cũng có làm đầu tư, còn nắm giữ không ít cổ phiếu ở các công ty đang phát triển không tồi, mặt khác hắn ta cũng có đầu tư tương lai.”
Mấy cái này so với những gì Trọng Nham biết cũng không sai biệt lắm. Đời trước, cậu phát hiện tiền lời của Trương Hách chủ yếu đến từ việc đầu tư kinh doanh ở nước ngoài. So ra mà nói thì cái nhà máy hóa chất Lỗ Nguyên ở trong nước quả thực mở ra chỉ để chơi đùa, giống như đang che dấu con át chủ bài chưa lật của bản thân mà tận lực dựng lên một chiêu bài khác.
“Người này càng điều tra càng cảm thấy xa lạ.” Trọng Nham lắc đầu: “Quả nhiên là lão yêu ngàn năm.”
Hải Thanh Thiên thở dài: “Đúng vậy, cho nên động cơ hắn ta ở lại trong nước càng khiến tôi hoài nghi. Cha mẹ người thân, trọng tâm sự nghiệp đều ở nước ngoài, hắn ta lại lẻ loi một mình chạy về nước mở một cái nhà máy nho nhỏ, bên trong tuyệt đối có ẩn tình.”
“Tôi hoài nghi hắn ta sẽ tới tìm tôi.” Trọng Nham nhớ lại bộ dạng tỏ ra như không có gì tới gần mình trò chuyện của Trương Hách hôm trước, trong lòng mạc danh kỳ diệu cảm thấy không thoải mái: “Tôi đoán hắn ta nếu không giả bộ tình cờ gặp mặt ở cổng trường học thì cũng sẽ chạy tới cửa hàng hoa của tôi. Anh cảm thấy hắn ta sẽ chọn loại nào?”
Hải Thanh Thiên nghĩ nghĩ nói: “Loại thứ hai đi. Bởi vì loại thứ nhất thì lộ quá rõ mục đích rồi!”
Trọng Nham nhìn Hải Thanh Thiên cười: “Được rồi, tôi cũng tương đối có khuynh hướng nghiêng sang vế thứ hai. Ý kiến nhất trí như vậy, nên hảo hảo chúng mừng chứ nhỉ… tìm một chỗ làm mấy chén đi.”
Hải Thanh Thiên thực sự là cú đêm, nghe cậu nói như vậy nhất thời hưng trí bừng bừng: “Được đó, tôi biết một chỗ cũng không tệ lắm, đi thôi, tôi dẫn cậu đi mở mang kiến thức cái gì là múa cột chân chính.”
Hải Thanh Thiên dẫn cậu một thiếu niên chưa trưởng thành tới quán bar. Không khí sôi động, trai gái quần áo hớ hênh, âm nhạc tiết tấu kịch liệt, những điệu nhảy sexy, những màn múa cột nóng bỏng nơi nơi không thiếu. Hải Thanh Thiên tuy rằng biết Trọng Nham vẫn đang là học sinh, nhưng Trọng Nham luôn tạo cho anh cảm giác tương đối thành thục, cho nên anh vẫn xem nhẹ tuổi tác của Trọng Nham, coi cậu nhóc đã trưởng thành như mình, vì thế Hải Thanh Thiên không kiêng nể gì mà gọi một chai rượu tới.
Trọng Nham cũng không nghĩ mình còn vị thành niên nên tự nhiên cũng không nhắc nhở Hải Thanh Thiên. Cậu rất thích những nơi náo nhiệt như thế này, nhưng chỉ là thích thôi. Dù sao thời niên thiếu điên cuồng của cậu cũng đã sớm trôi qua lâu rồi, trái tim lão trung niên cũng sẽ không vì mấy thứ dung tục này mà dễ rung động.
Cậu hiện tại vừa giống người ngoài cuộc đứng nhìn lại vừa giống người đang chìm trong vòng xoáy xa hoa trụy lạc, bình tĩnh lại tang thương. Cậu phát hiện trước mắt chớp lóe những thân – thể thiếu niên tuổi trẻ thanh xuân nhưng tựa hồ cũng không đủ để khơi mào hứng thú của cậu, cậu chỉ đơn giản hờ hững mà nhìn, mỗi khi có người cầm ly rượu tới gần, cậu chỉ cảm thấy buồn cười, giống như cảm giác khi đi tản bộ trong công viên, thấy bọn trẻ con hi hi ha ha đá quả bóng cao su tới chân mình.
Trọng Nham bi ai phát hiện, mình đã thực sự biến thành một ông già, chỉ có ánh mắt là còn rục rịch, thân thể cùng linh hồn đã quá chán nản chứng kiến những gì đang diễn ra trước mắt này.
“Tôi về đây.” Trọng Nham đặt ly rượu xuống, vác balo lên vai: “Anh tiếp tục chơi đi.”
Hải Thanh Thiên lưu luyến liếc nhìn xuống sân khấu cuồng loạn: “Tôi đưa cậu về.”
“Không cần.” Trọng Nham đè lại bờ vai Hải Thanh Thiên: “Tôi bắt xe về, từ nơi này cũng không xa.”
“Vậy cũng được.” Hải Thanh Thiên nói: “Giữ liên lạc?”
“Giữ liên lạc.”
Khi Trọng Nham về tới nhà cũng đã là một rưỡi sáng, trong tiểu khu nơi nơi đều im ắng. Trọng Nham đầu óc choáng váng lấy chìa khóa ra mở cửa, nhìn phòng khách đen kịt có chút tia sáng mỏng manh hắt vào từ đèn đường ngoài cửa sổ, đột nhiên cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi. Cậu ném balo xuống thảm nhà, lười biếng ngồi xuống tựa mình vào thành sô pha.
“Thật cmn an tĩnh…”
“Đã lâu không tĩnh mịch như vậy… thật không quen…”
“Còn không phải do mi đuổi người đi?”
“Không đuổi không được. Chẳng lẽ chờ một ngày nào đó nhìn thấy anh ấy chênh vênh đứng trên nóc nhà sao?”
“Tần Đông Nhạc không phải người yếu đuối.”
“Cung Chất năm đó cũng không giống người yếu đuối. Loại thuộc tính yếu đuối này, sao có thể nhìn ra được từ vẻ bề ngoài?”
“Vậy rốt cuộc mi muốn cái gì?”
“Ừ ha, muốn gì đây? Nếu ta nói ta muốn có một thân thể khỏe mạnh ấm áp nằm bên cạnh, lại không liên quan tới sex, có vẻ già mồm cãi láo hay không?”
“Đương nhiên là già mồm cãi láo, chính mi cũng tin vậy sao?”
“Ta kỳ thật là… tin.”
Trọng Nham nhìn hình dáng mơ hồ của cái đèn trần thủy tinh, không tiếng động mà làm khẩu hình miệng: ta thật sự tin.
Sau khi Trọng Nham tỉnh lại mới phát hiện mình nằm trên ghế sa lông ngủ một đêm, trên người còn khoác nguyên cái áo len mặc ban ngày. Trừ bỏ thắt lưng có chút nhức mỏi ra thì không có gì khó chịu. Trọng Nham cảm thán thân thể thanh niên quả nhiên không giống người già. Nếu là cậu lúc ba mươi tuổi, ngủ một đêm ngoài sô pha như thế này nói không chừng đứng dậy cũng không nổi.
Tắm rửa thay quần áo, vừa lúc dì giúp việc tới làm bữa sáng. Trọng Nham ăn xong liền bắt xe tới cửa hàng hoa. Một mình ngồi ngốc trong nhà có chút phiền chán, lại không muốn làm bài tập, dù thế nào cũng phải tìm chuyện mà làm.
Trọng Nham xuống xe ở đầu đường đi bộ tới cửa hàng hoa, trên đường đi còn tạt vào cửa hàng bánh ngọt mua một hộp điểm tâm cùng mấy cốc trà sữa, chậm rì rì đi tới cửa hàng. Mấy tiểu cô nương trong cửa hàng có đôi khi sẽ thi đấu với nhau, người thua sẽ phải ra ngoài mua đồ uống, Trọng Nham đi theo cũng được hưởng sái mấy lần, cảm thấy đồ ăn ở cửa hàng này hương vị cũng không tồi.
Đến cửa hàng hoa, quả nhiên đám nhân viên nữ đều rất cao hứng. Tiểu lão bản đẹp trai tuy rằng luôn nghiêm mặt, nhưng tính tình không tồi, rất ga lăng, thường xuyên mua đồ ăn vặt cho bọn họ. Khuyết điểm duy nhất chính là tuổi còn quá nhỏ. Bọn họ càng thích chú ý tới ba lão bản còn lại, một nhóm trai đẹp muốn dáng người có dáng người, muốn diện mạo có diện mạo, tối quan trọng là tuổi tác phù hợp.
Trọng Nham kiểm tra sổ sách thu chi mấy hôm trước, rồi giúp đỡ đám nhân viên chỉnh sửa kệ hàng. Đây chính là công việc tốn công sức nhất, đừng nhìn một cái chậu hoa không nặng mấy, nhưng nhiều cái chậu cộng lại sẽ thành vô cùng nặng, bê lên bê xuống, không bao lâu liền mệt phờ người, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Chuông gió treo ở cánh cửa leng keng kêu vài tiếng, có khách tới.
Trọng Nham đứng ở trong kho, bắc thang lên kệ để đồ, đặt đống dụng cụ không thường dùng lên chỗ cao trong kho. Vừa mới đóng cửa kho, chợt nghe ở phía trước kệ trưng bày hoa vang lên một giọng nam thuần hậu: “Đây là hoa thủy tiên?”
Nhân viên cửa hàng tươi cười giới thiệu: “Đây là hoa Lục Quần phu nhân, là loại hoa thủy tiên Cantabrian biến chủng, đóa hoa càng lớn, mùi hương càng nồng đậm.”
Trọng Nham cẩn thận gạt giàn leo tùng lục la ra liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang đứng trước tủ kính thưởng thức mấy chậu hoa thủy tiên lạ mắt.
Dáng người trung bình, ăn mặc chỉn chu, lời nói cử chỉ tao nhã, không cần quay đầu lại Trọng Nham cũng có thể nhận ra hắn là ai.
Trọng Nham không ngờ, lời nói đùa giữa cậu và Hải Thanh Thiên thế nhưng lại trở thành sự thật, Trương Hách thật sự chạy tới cửa hàng hoa giả bộ cùng cậu bất ngờ gặp gỡ, nhưng nhìn hắn ta như vậy giống như… không thể chờ đợi được nữa.
Trọng Nham nhíu nhíu mày, vòng qua giá để hoa ra ngoài tươi cười tiếp đón ông ta: “Trương tiên sinh, thực trùng hợp?!”
Trên mặt Trương Hách vừa vặn lộ ra thần sắc mừng rỡ: “Tiểu huynh đệ quả nhiên ở đây. Không phải trùng hợp, tôi quả thật có việc muốn tìm tiểu huynh đệ, không biết có thể nói chuyện riêng không?”
Trọng Nham trong lòng âm thầm buồn bực, cậu nhớ rõ Trương Hách khi nói chuyện thích nhất chính là nói quanh co lòng vòng, sao hôm nay lại bất ngờ thay đổi phong cách?
“Được thôi.” Trọng Nham buông cái kéo cắt tỉa trong tay xuống, cười nói: “Góc đường có một quán trà, cùng tới đó ngồi đi.”
Trương Hách thực nghiêm túc đánh giá cậu, mỉm cười gật đầu: “Được.”
Hết
Trọng Nham đẩy tách cà phê tới cho thanh niên ngồi đối diện, nhẹ giọng than thở: “Tối rồi mà nhất định đòi uống cà phê, anh có thể ngủ được sao? Vẫn nên gọi chút đồ ăn đi, bổ sung năng lượng.”
Hải Thanh Thiên khoát tay: “Không sao, buổi tối mới có tinh thần làm việc.”
Chất lượng giấc ngủ của Trọng Nham vẫn không tốt nên buổi tối thường không dám uống đồ có chất kích thích, chỉ uống ngũ cốc hoặc sữa. Cậu mới vừa tan giờ tự học tối, lượng cơm chiều giải quyết ở căn tin đã sớm bị tiêu hóa hết.
“Hương vị cũng không tệ.” Trọng Nham ở một bên lang thôn hổ yết ăn gì đó, vừa bớt thời gian phát biểu bình luận: “Nhưng không ngon bằng a di nhà tôi nấu. Còn không bằng về nhà tôi.”
Trọng Nham nghĩ tới chức nghiệp của Hải Thanh Thiên, do dự một chút: “Anh có nghĩ tới sẽ đổi sang một nghề khác không?”
Hải Thanh Thiên nhìn cậu, trong mắt nổi lên lo lắng: “Đã từng nghĩ, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc.” Anh không muốn tiếp tục đàm luận vấn đề con đường tương lai của mình, chuyển hướng sang cái laptop để trên bàn: “Nhìn cái này đi. Tôi phát hiện có một thứ rất thú vị.”
Trọng Nham miệng lúng búng đồ ăn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn màn hình máy tính, trên màn hình là hình ảnh một tờ biên lai nhận mười nghìn nhân dân tệ chi trả cho việc cố vấn thông tin cho công ty trách nhiệm hữu hạn hóa chất Lỗ Nguyên, kí tên qua quýt, miễn cưỡng nhìn ra tên người kí là Trình Phúc Hải. Chữ viết hữu lực, là của một nam nhân, ngày ký là vào chín tháng trước.
“Đây là cái gì?”
“Rất thú vị đó.” Hải Thanh Thiên trên mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt: “Trương Hách gần năm trước đã thuê một thám tử tư. Cậu đoán xem gã muốn điều tra cái gì?”
Trọng Nham lắp bắp kinh hãi: “Chín tháng trước?”
Biên lai thu nhận là vào chín tháng trước, vậy chứng tỏ chuyện Trương Hách muốn điều tra đã tra ra được, có tờ biên lai này chứng tỏ giao dịch đã kết thúc mới trả tiền phí dụng. Mà sau đó liền xảy ra chuyện Lý gia phái người tới Lâm Hải tìm cậu đòi Phỉ Thúy Long Bội, rồi đón cậu lên thủ đô, mấy chuyện này liệu có liên quan gì với nhau không?
Cái dĩa trong tay Trọng Nham vô ý thức mà quấy quấy đĩa mỳ Ý, cậu cảm thấy Trương Hách hẳn là không có liên quan gì tới chuyện phỉ thúy long bội, dù sao cũng là di sản của nhà Trương lão phu nhân… Trương?
Trương?!
Trọng Nham giật mình một cái, chỉ kém không ném luôn cái dĩa xuống: “Trương Hách cùng Lý lão phu nhân có quan hệ thân thích sao?”
Hải Thanh Thiên hơi cúi đầu nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng lắc đầu: “Cái này… tạm thời còn chưa chắc. Cha mẹ Trương Hách đều ở nước ngoài, chưa phát hiện hắn ta ở trong nước có thân thích gì.”
Trọng Nham trong đầu hỗn loạn đủ loại tin tức, tạm thời không để ý tới Trương Hách và nhà ngoại Lý Thừa Vận có quan hệ gì không, điều cậu muốn biết chính là chuyện Trương Hách điều tra cùng việc cậu bị mang lên thủ đô có liên quan gì với nhau không thôi?
“Anh có thể tra được hắn ta đã điều tra chuyện gì không?”
Hải Thanh Thiên do dự một chút: “Không dễ làm, nhưng tôi có thể thử.”
Tiếp xúc lâu như vậy, Trọng Nham đối với tính cách của Hải Thanh Thiên ít nhiều cũng có chút hiểu biết, lần đầu tiên thấy bộ dạng anh ta lộ ra thần sắc không nắm chắc như vậy. Bất quá cái này cũng có thể lý giải, dù sao bọn họ cũng là đồng nghiệp, hai bên có quan hệ cạnh tranh, đồng thời cũng hiểu được quy tắc quan trọng nhất trong nghề là giữ bí – mật cho thân chủ.
Trọng Nham gợi ý: “Không cần xuống tay từ chỗ thám tử tư.”
“Tôi sẽ thử xem sao.” Thần sắc Hải Thanh Thiên thoáng trấn định một ít, anh đang điều tra Trương Hách, nói không chừng thật sự có thể tìm ra được chút dấu vết để lại.
Trọng Nham dẹp chén đĩa sang một bên, từng chút từng chút uống cốc sữa ấm: “Hôm nay anh gọi tôi tới đây, chỉ là muốn cho tôi xem cái biên lai này hay sao?”
“Chủ yếu là muốn thông báo với cậu một chút phương hướng công tác.” Hải Thanh Thiên đè thấp thanh âm nói: “Tôi định điều chỉnh phương hướng điều tra một chút, điều tra thêm cả tình hình sinh sống ở nước ngoài trước kia của hắn ta. Tôi đã kiểm tra tài sản của Trương Hách, tài sản trên danh nghĩa của hắn ta tuyệt đối không phải chỉ có một cái nhà máy hóa chất đơn giản như vậy. Ở nước ngoài, hắn ta cũng có làm đầu tư, còn nắm giữ không ít cổ phiếu ở các công ty đang phát triển không tồi, mặt khác hắn ta cũng có đầu tư tương lai.”
Mấy cái này so với những gì Trọng Nham biết cũng không sai biệt lắm. Đời trước, cậu phát hiện tiền lời của Trương Hách chủ yếu đến từ việc đầu tư kinh doanh ở nước ngoài. So ra mà nói thì cái nhà máy hóa chất Lỗ Nguyên ở trong nước quả thực mở ra chỉ để chơi đùa, giống như đang che dấu con át chủ bài chưa lật của bản thân mà tận lực dựng lên một chiêu bài khác.
“Người này càng điều tra càng cảm thấy xa lạ.” Trọng Nham lắc đầu: “Quả nhiên là lão yêu ngàn năm.”
Hải Thanh Thiên thở dài: “Đúng vậy, cho nên động cơ hắn ta ở lại trong nước càng khiến tôi hoài nghi. Cha mẹ người thân, trọng tâm sự nghiệp đều ở nước ngoài, hắn ta lại lẻ loi một mình chạy về nước mở một cái nhà máy nho nhỏ, bên trong tuyệt đối có ẩn tình.”
“Tôi hoài nghi hắn ta sẽ tới tìm tôi.” Trọng Nham nhớ lại bộ dạng tỏ ra như không có gì tới gần mình trò chuyện của Trương Hách hôm trước, trong lòng mạc danh kỳ diệu cảm thấy không thoải mái: “Tôi đoán hắn ta nếu không giả bộ tình cờ gặp mặt ở cổng trường học thì cũng sẽ chạy tới cửa hàng hoa của tôi. Anh cảm thấy hắn ta sẽ chọn loại nào?”
Hải Thanh Thiên nghĩ nghĩ nói: “Loại thứ hai đi. Bởi vì loại thứ nhất thì lộ quá rõ mục đích rồi!”
Trọng Nham nhìn Hải Thanh Thiên cười: “Được rồi, tôi cũng tương đối có khuynh hướng nghiêng sang vế thứ hai. Ý kiến nhất trí như vậy, nên hảo hảo chúng mừng chứ nhỉ… tìm một chỗ làm mấy chén đi.”
Hải Thanh Thiên thực sự là cú đêm, nghe cậu nói như vậy nhất thời hưng trí bừng bừng: “Được đó, tôi biết một chỗ cũng không tệ lắm, đi thôi, tôi dẫn cậu đi mở mang kiến thức cái gì là múa cột chân chính.”
Hải Thanh Thiên dẫn cậu một thiếu niên chưa trưởng thành tới quán bar. Không khí sôi động, trai gái quần áo hớ hênh, âm nhạc tiết tấu kịch liệt, những điệu nhảy sexy, những màn múa cột nóng bỏng nơi nơi không thiếu. Hải Thanh Thiên tuy rằng biết Trọng Nham vẫn đang là học sinh, nhưng Trọng Nham luôn tạo cho anh cảm giác tương đối thành thục, cho nên anh vẫn xem nhẹ tuổi tác của Trọng Nham, coi cậu nhóc đã trưởng thành như mình, vì thế Hải Thanh Thiên không kiêng nể gì mà gọi một chai rượu tới.
Trọng Nham cũng không nghĩ mình còn vị thành niên nên tự nhiên cũng không nhắc nhở Hải Thanh Thiên. Cậu rất thích những nơi náo nhiệt như thế này, nhưng chỉ là thích thôi. Dù sao thời niên thiếu điên cuồng của cậu cũng đã sớm trôi qua lâu rồi, trái tim lão trung niên cũng sẽ không vì mấy thứ dung tục này mà dễ rung động.
Cậu hiện tại vừa giống người ngoài cuộc đứng nhìn lại vừa giống người đang chìm trong vòng xoáy xa hoa trụy lạc, bình tĩnh lại tang thương. Cậu phát hiện trước mắt chớp lóe những thân – thể thiếu niên tuổi trẻ thanh xuân nhưng tựa hồ cũng không đủ để khơi mào hứng thú của cậu, cậu chỉ đơn giản hờ hững mà nhìn, mỗi khi có người cầm ly rượu tới gần, cậu chỉ cảm thấy buồn cười, giống như cảm giác khi đi tản bộ trong công viên, thấy bọn trẻ con hi hi ha ha đá quả bóng cao su tới chân mình.
Trọng Nham bi ai phát hiện, mình đã thực sự biến thành một ông già, chỉ có ánh mắt là còn rục rịch, thân thể cùng linh hồn đã quá chán nản chứng kiến những gì đang diễn ra trước mắt này.
“Tôi về đây.” Trọng Nham đặt ly rượu xuống, vác balo lên vai: “Anh tiếp tục chơi đi.”
Hải Thanh Thiên lưu luyến liếc nhìn xuống sân khấu cuồng loạn: “Tôi đưa cậu về.”
“Không cần.” Trọng Nham đè lại bờ vai Hải Thanh Thiên: “Tôi bắt xe về, từ nơi này cũng không xa.”
“Vậy cũng được.” Hải Thanh Thiên nói: “Giữ liên lạc?”
“Giữ liên lạc.”
Khi Trọng Nham về tới nhà cũng đã là một rưỡi sáng, trong tiểu khu nơi nơi đều im ắng. Trọng Nham đầu óc choáng váng lấy chìa khóa ra mở cửa, nhìn phòng khách đen kịt có chút tia sáng mỏng manh hắt vào từ đèn đường ngoài cửa sổ, đột nhiên cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi. Cậu ném balo xuống thảm nhà, lười biếng ngồi xuống tựa mình vào thành sô pha.
“Thật cmn an tĩnh…”
“Đã lâu không tĩnh mịch như vậy… thật không quen…”
“Còn không phải do mi đuổi người đi?”
“Không đuổi không được. Chẳng lẽ chờ một ngày nào đó nhìn thấy anh ấy chênh vênh đứng trên nóc nhà sao?”
“Tần Đông Nhạc không phải người yếu đuối.”
“Cung Chất năm đó cũng không giống người yếu đuối. Loại thuộc tính yếu đuối này, sao có thể nhìn ra được từ vẻ bề ngoài?”
“Vậy rốt cuộc mi muốn cái gì?”
“Ừ ha, muốn gì đây? Nếu ta nói ta muốn có một thân thể khỏe mạnh ấm áp nằm bên cạnh, lại không liên quan tới sex, có vẻ già mồm cãi láo hay không?”
“Đương nhiên là già mồm cãi láo, chính mi cũng tin vậy sao?”
“Ta kỳ thật là… tin.”
Trọng Nham nhìn hình dáng mơ hồ của cái đèn trần thủy tinh, không tiếng động mà làm khẩu hình miệng: ta thật sự tin.
Sau khi Trọng Nham tỉnh lại mới phát hiện mình nằm trên ghế sa lông ngủ một đêm, trên người còn khoác nguyên cái áo len mặc ban ngày. Trừ bỏ thắt lưng có chút nhức mỏi ra thì không có gì khó chịu. Trọng Nham cảm thán thân thể thanh niên quả nhiên không giống người già. Nếu là cậu lúc ba mươi tuổi, ngủ một đêm ngoài sô pha như thế này nói không chừng đứng dậy cũng không nổi.
Tắm rửa thay quần áo, vừa lúc dì giúp việc tới làm bữa sáng. Trọng Nham ăn xong liền bắt xe tới cửa hàng hoa. Một mình ngồi ngốc trong nhà có chút phiền chán, lại không muốn làm bài tập, dù thế nào cũng phải tìm chuyện mà làm.
Trọng Nham xuống xe ở đầu đường đi bộ tới cửa hàng hoa, trên đường đi còn tạt vào cửa hàng bánh ngọt mua một hộp điểm tâm cùng mấy cốc trà sữa, chậm rì rì đi tới cửa hàng. Mấy tiểu cô nương trong cửa hàng có đôi khi sẽ thi đấu với nhau, người thua sẽ phải ra ngoài mua đồ uống, Trọng Nham đi theo cũng được hưởng sái mấy lần, cảm thấy đồ ăn ở cửa hàng này hương vị cũng không tồi.
Đến cửa hàng hoa, quả nhiên đám nhân viên nữ đều rất cao hứng. Tiểu lão bản đẹp trai tuy rằng luôn nghiêm mặt, nhưng tính tình không tồi, rất ga lăng, thường xuyên mua đồ ăn vặt cho bọn họ. Khuyết điểm duy nhất chính là tuổi còn quá nhỏ. Bọn họ càng thích chú ý tới ba lão bản còn lại, một nhóm trai đẹp muốn dáng người có dáng người, muốn diện mạo có diện mạo, tối quan trọng là tuổi tác phù hợp.
Trọng Nham kiểm tra sổ sách thu chi mấy hôm trước, rồi giúp đỡ đám nhân viên chỉnh sửa kệ hàng. Đây chính là công việc tốn công sức nhất, đừng nhìn một cái chậu hoa không nặng mấy, nhưng nhiều cái chậu cộng lại sẽ thành vô cùng nặng, bê lên bê xuống, không bao lâu liền mệt phờ người, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Chuông gió treo ở cánh cửa leng keng kêu vài tiếng, có khách tới.
Trọng Nham đứng ở trong kho, bắc thang lên kệ để đồ, đặt đống dụng cụ không thường dùng lên chỗ cao trong kho. Vừa mới đóng cửa kho, chợt nghe ở phía trước kệ trưng bày hoa vang lên một giọng nam thuần hậu: “Đây là hoa thủy tiên?”
Nhân viên cửa hàng tươi cười giới thiệu: “Đây là hoa Lục Quần phu nhân, là loại hoa thủy tiên Cantabrian biến chủng, đóa hoa càng lớn, mùi hương càng nồng đậm.”
Trọng Nham cẩn thận gạt giàn leo tùng lục la ra liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang đứng trước tủ kính thưởng thức mấy chậu hoa thủy tiên lạ mắt.
Dáng người trung bình, ăn mặc chỉn chu, lời nói cử chỉ tao nhã, không cần quay đầu lại Trọng Nham cũng có thể nhận ra hắn là ai.
Trọng Nham không ngờ, lời nói đùa giữa cậu và Hải Thanh Thiên thế nhưng lại trở thành sự thật, Trương Hách thật sự chạy tới cửa hàng hoa giả bộ cùng cậu bất ngờ gặp gỡ, nhưng nhìn hắn ta như vậy giống như… không thể chờ đợi được nữa.
Trọng Nham nhíu nhíu mày, vòng qua giá để hoa ra ngoài tươi cười tiếp đón ông ta: “Trương tiên sinh, thực trùng hợp?!”
Trên mặt Trương Hách vừa vặn lộ ra thần sắc mừng rỡ: “Tiểu huynh đệ quả nhiên ở đây. Không phải trùng hợp, tôi quả thật có việc muốn tìm tiểu huynh đệ, không biết có thể nói chuyện riêng không?”
Trọng Nham trong lòng âm thầm buồn bực, cậu nhớ rõ Trương Hách khi nói chuyện thích nhất chính là nói quanh co lòng vòng, sao hôm nay lại bất ngờ thay đổi phong cách?
“Được thôi.” Trọng Nham buông cái kéo cắt tỉa trong tay xuống, cười nói: “Góc đường có một quán trà, cùng tới đó ngồi đi.”
Trương Hách thực nghiêm túc đánh giá cậu, mỉm cười gật đầu: “Được.”
Hết
/93
|