Nó không nhớ rõ chính mình rốt cuộc đã bao nhiêu tuổi, ba trăm hay là năm trăm? Đối với rất nhiều yêu thú mà nói, nếu chúng nó không tu thành đắc đạo, lên trời thành tiên, thì có lẽ đây là độ dài cuộc đời của chúng nó. Tuyết hồ không phải tên nó, mà là chủng tộc của nó, đúng vậy, tộc của nó tên là Tuyết hồ.
Sinh ra trên đỉnh Tuyết Sơn, uống linh tủy thiên hồ, ăn kỳ trân dị quả, Tuyết hồ có lẽ được coi là bộ tộc được trời cao ưu ái, chúng sinh ra ít nguy cơ phải chết hơn rất nhiều yêu thú thông thường, cũng có linh trí hơn phần lớn yêu thú. Sống càng lâu, linh trí càng cao, điều này có nghĩa là khả năng tu thành tiên càng lớn hơn, nhưng trên thực tế — có thể thành công cũng không nhiều.
Trời cao cho chúng nó tài nguyên vô tận, lại không cho chúng nó đủ năng lực để bảo vệ nguồn tài phú này. Trong tam giới có quy tắc: Yêu tộc, Ma tộc, Thần tộc không thể can thiệp vào tranh đấu của các tộc khác, cũng không có khả năng can thiệp vào chuyện của Nhân tộc. Nhưng không biết từ khi nào, có nhân loại phát hiện ra bí quyết tu tiên, bắt đầu tu tiên. Vì để trường sinh thành tiên, bọn họ đi khắp mọi nơi, vơ vét kỳ trân dị bảo được đất trời nuôi nấng, có người nhìn thấy Tuyết hồ truyền ra tin tức có linh tủy ở sâu trong Tuyết Sơn, còn nói có yêu đan của Tuyết hồ có thể tăng trưởng tuổi thọ ngàn năm. Tin tức vừa thả ra, cuộc sống bình yên của Tuyết hồ liền bị quấy rầy.
Chúng nó tuy là yêu tu, nhưng hướng tới không tranh đoạt, không đấu đá, có nơi nào so được với lòng dạ khó lường của con người. Năm ấy, một mảnh Tuyết Sơn luôn phủ tuyết trắng bay bay ngập tràn sắc đỏ, từng mảng đỏ rực thấm đọng trên tuyết, chỗ nào cũng chảy thành dòng, như đóa sen đỏ yêu dã nở rộ trong gió tuyết.
Nó không biết Tuyết hồ tộc còn bao nhiêu tộc nhân sống sót, chỉ biết là tìm kiếm toàn bộ Tuyết Sơn cũng không tìm được một hơi thở của sự sống, vì thế nó tự xưng bản thân mình là “Tuyết Hồ” — trên đời này, có lẽ chỉ còn mình nó là Tuyết hồ mà thôi.
“Đem linh tủy giấu vào trong ngọc đan, đây là kho báu mà tộc ta bảo vệ, tuyệt đối không thể để cho người ngoài xâm nhập.” Đại trưởng lão nói, sau khi ông biến hình cũng là một nam tử phong hoa tuyệt đại, hiện giờ thân thể dần dần lạnh lẽo, da lông vốn như tuyết trắng cũng mất đi độ sáng, rất nhanh bị chôn vùi trong lớp tuyết.
“Tuyết Hồ, con là Vương của tộc ta, là hy vọng của tộc ta. Mang theo linh tủy, trốn nhanh đi. Đừng để nhân loại ti tiện bắt được, sẽ có một ngày… sẽ có một ngày…” Lời của Nhị trưởng lão còn chưa nói xong, ông cũng ngã xuống bên cạnh Đại trưởng lão.
Tuyết Hồ khi đó đã có thể biến hình thành bộ dáng thiếu niên mười hai tuổi trong nhân loại, y mang dòng máu thuần khiết cao quý nhất trong bộ tộc Tuyết hồ, là Vương giả trời sinh, y vĩnh viễn sẽ không khuất phục, sẽ có một ngày, y lập ra vương quốc mới của chính mình, sẽ khiến những nhân loại làm Tuyết hồ đổ máu phải rơi huyết lệ.
Trời mênh mông đổ một trận tuyết lớn, dường như cũng muốn nhanh chóng che lấp đi mọi vết tích, phủ kín màu đỏ tươi chói mắt nơi Tuyết Sơn, thân ảnh bạch y gầy gò đơn bạc của thiếu niên cũng mơ hồ trong lớp tuyết, giống như một trận gió lớn sẽ thổi bay y đi, nhưng hai chân trần trơ trọi vẫn bước từng bước, lại thêm một bước, vững vàng dẫm lên mặt tuyết dày lạnh, càng lúc càng xa, thân ảnh thiếu niên rốt cuộc cũng biến mất trên Tuyết Sơn.
◎◎◎
Biên ải Nhung thành, ba mươi vạn đại quân đóng ở nơi này.
“Tướng quân, chúng ta bắt được một tiểu tặc.” Một binh linh tiến vào trong trướng nói. Người được gọi là tướng quân là một thanh niên nam tử da hơi ngăm đen, thân hình hắn cao lớn, đôi mắt sáng như sao, dưới hàng mi dài như tạo thành một bóng mờ, có vẻ hết sức thâm trầm sắc bén. Hắn tên Giản Cảnh Bách, là đại tướng quân của Tề quốc, lần này phụng mệnh xuất quân, thảo phạt Khương tộc đang lăm le xâm phặm biên giới Nhung thành.
“Y trộm gì?” Giản Cảnh Bách buông binh thư trong tay ra, một trận này hắn đã dự liệu trước, chỉ đợi triều đình cho phép là có thể xuất quân.
“….Một con gà nướng, thưa Tướng quân.”
“Là hài tử nhà nào gần đây đói bụng chăng? Thả y ra đi.” Nhung thành thuộc Tề quốc, ngày ngày bão cát không ngừng, đất đai cằn cỗi, cuộc sống người dân ở đây cực kỳ gian khổ, ít được ấm no. Nhưng nơi này là nơi tiếp giáp với Khương tộc, là nơi phòng thủ quan trọng, triều đình cũng không thể bỏ bê vùng này. Quân đội mang theo lương thảo sung túc, thỉnh thoảng có tiểu hài tử đói không chịu dược sẽ đến doanh trại trộm chút gì đó.
Bọn chúng cũng là con dân Tề quốc, nhưng lại là trẻ con, đói tới da bọc xương, xanh xao vàng vọt, sao có thể vung nắm đấm, sao có thể giơ đao thương với bọn chúng? Cho nên, ngày thường chỉ đuổi đi. Nếu không phải quân pháp vô tình, có lẽ có binh sĩ sẵn sàng tiết kiệm san sẻ một phần ăn của họ — hằng nằm triều đình cũng cung cấp cho Nhung thành lương thảo trợ cấp, nhưng thật sự phát tới được đất đai cằn cỗi này còn lại bao nhiêu lương thảo?
“Tướng quân, y…. y không phải hài tử trong vùng.” Binh sĩ nói, một tay kéo một thân hình hôi hám nhỏ gầy đi vào.
Chân nhỏ quá… Đây là suy nghĩ trong lòng Giản Cảnh Bách khi lần đầu tiên nhìn Tuyết Hồ. Tuy rằng dính phải vô số bùn đất, vẫn có thể nhìn ra quần áo vốn trắng tuyết, dưới quần áo là da thịt trắng nõn đầy vết thương, mái tóc dài tuy rằng dính bụi bẩn cũng không rối thành cuộn, chỉ như mảnh tơ lụa đen bóng không cẩn thận tán loạn, trải ra một mảnh hoa lệ. Hiển nhiên, trên vùng đất cằn cỗi này không thể sinh ra một hài tử xinh đẹp như vậy.
“Ngươi là ai?” Tướng quân trẻ tuổi hỏi, giọng rất nhẹ, giống như sợ vật nhỏ kinh sợ.
Ngón tay như ngọc của thiếu niên vẫn nắm chặt lấy con gà nướng đầy mỡ, lưng gầy run khẽ, nghe thấy tiếng nói đột nhiên ngẩng đầu lên, mái tóc rối tung đầy bụi bẩn che khuất toàn bộ gương mặt y, chỉ lộ ra đôi con ngươi sáng rực tựa những vì sao trên sông Ngân Hà, chớp tắt tựa như ánh nến leo lét — giống như ánh mắt của động vật nhỏ, trong suốt sáng rực, nhưng mang theo địch ý phòng bị với con người.
“Chúng ta sẽ không gây tổn thương cho ngươi. Nói cho ta biết, ngươi là ai? Ta sẽ đưa ngươi về nhà được không?” Không phải hài tử của Nhung thành, đương nhiên không thể là hài tử của Khương tộc — tộc người du mục quanh năm rong ruổi trên lưng ngựa được, Giản Cảnh Bách nghĩ: Có lẽ thiếu niên này là con cháu nhà phú quý nào đó, bị người lừa đến nơi xa xôi này để bán làm con nuôi cho kẻ có tiền hoặc luyến đồng — loại chuyện này cũng không ít, nhưng, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải.
“…..”
Quân doanh có thêm một thiếu niên câm, hơn nữa còn ở trong trướng của tướng quân, nhưng ngoại trừ những binh lính bên cạnh tướng quân, chưa có người nào từng nhìn thấy y, cho nên hầu hết mọi người đều có chút nghi ngờ trước tính chân thật của tin đồn này: Tướng quân của họ dũng mãnh thiện chiến, dụng binh như thần, là một tấm gương tốt, quản quân nghiêm cẩn, sao có thể giữ một thiếu niên không phải binh lính ở trong lều của mình?
Mà trong lều, vị tướng quân trẻ đang đau đầu — thiếu niên lớn lên thế này, sao hắn có thể yên tâm đuổi đi? Khi còn bộ dạng đầy tro bụi bùn đất đã có thể đoán được vẻ ngoài của thiếu niên không tầm thường, nhưng sau khi tắm sạch sẽ, dù là Giản Cảnh Bách tâm trí luôn kiên định cũng bị hai tròng mắt sáng như sao kia làm thất thần trong phút chốc: Giống như một đóa mạn đà là màu trắng, sau khi tẩy sạch tro bụi lộ ra vẻ tuyệt thế tao nhã, rõ ràng là màu trắng tinh khiết, liếc mắt nhìn qua lại phảng phất thấy được vô vàn mị hoặc, rượu không say nhưng người tự say.
“Ánh mắt của ngươi… Thật xinh đẹp! Tựa như có vô vàn ánh sáng lưu chuyển bên trong, ngươi có tên không? Ta gọi ngươi là Tinh Hà được không?”
Trời đất sắp vào đông giá rét, cây cỏ khô héo trên mặt đất cũng đọng một lớp sương dày, có gió thổi qua, hoa rụng vụn vỡ, rất nhanh thấm vào đất, không để lại chút vết tích.
“Tinh Hà, ngươi nhìn này?” Tướng quân trẻ tuổi tung ra một kích, động thì nhanh như sấm chớp, tĩnh thì lặng tựa tùng bách, khi hắn cười rộ lên thật sáng sủa, không giống vẻ nghiêm túc ngày thường cai quản quân đội mà là lộ ra sức sống vốn có của người trẻ tuổi, như toàn bộ ánh nắng mặt trời cuối thu đầu đông đều tập trung vào nụ cười của hắn.
Hắn nói: “Tinh Hà, thuận thế mà đi như quân vương lệnh, mượn lực mà lên cao vạn dặm như diều gặp gió – đây là ‘Bích Thủy tâm quyết’, nó không sáng tạo, cũng không tệ, nó thuận theo, là ‘Quy tắc’. Chúng sinh không ai trốn được quy tắc này.”
Trường kiếm huyền thiết thu lại sau lưng còn đang rung động, nơi bị kiếm khí của tướng quân trẻ quét qua đều có vô vàn băng sương bốc lên, hóa hình thành Băng Long vòng quanh hai người, rống lên không ngừng.
Tuyết Hồ im lặng, hai mắt mê mang nhìn băng sương, nghĩ đến Tuyết Sơn ngập tràn trong máu, tâm mê man giống như bị vùi dưới lớp băng tuyết ngàn năm, lạnh thấu xương.
“Tuyết Hồ con là Vương của tộc ta…. Nhân loại ti tiện…. Sẽ có một ngày…. Sẽ có một ngày….”
Tuyết Hồ nhắm hai mắt lại, băng trên không trung bị ánh nắng hòa tan, biến thành hơi nước nhỏ nhoi, đọng trên hàng mi dày của thiếu niên, như ngưng kết thành nước mắt.
◎◎◎
“Tinh Hà, Nhung tộc đã sắp bại, chỉ còn một mình Khương tộc chẳng chống đỡ được bao lâu nữa. Nếu, ta nói là nếu…. nếu ngươi tạm thời không tìm thấy nhà, hoặc là không có nơi để đi… Tinh Hà, ngươi nguyện ý cùng ta hồi kinh không?”
Bạch y thiếu niên chần chờ một lúc, vẫn gật đầu, biên độ rất nhỏ, nhưng tướng quân trẻ tuổi vẫn thấy được, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“Người ở kinh thành rất đông, so với nơi này thì náo nhiệt hơn nhiều, có rất nhiều thứ mới mẻ….”
Cho nên ta không thích chỗ đó.
Khương tộc đại bại, nhưng Giản Cảnh Bách lại bị trúng tên, tên do thủ lĩnh Khương tộc bắn ra, máu tươi nhuộm lên chiến bào của hắn.
“Tướng quân! Gọi quân y!” Thân binh gào lên.
“Tinh Hà đâu?” Giản Cảnh Bách hoảng hốt, sự hoảng hốt này không phải đến từ vết thương do mũi tên đem lại, hắn hiểu tình hình của mình, tên không bắn trúng nơi yếu điểm, chỉ là trông có vẻ dọa người, máu chảy ra nhiều, thật ra không nghiêm trọng lắm. Mười hai tuổi hắn nhập ngũ, từng bước một, bằng công lao trong quân đội đi lên tới vị trí hôm nay, trực giác linh hoạt trên chiến trường đã không chỉ cứu hắn một lần, hôm nay, trực giác nói cho hắn biết: Hắn sắp mất đi một thứ rất quan trọng với mình….
Thân binh hai mặt nhìn nhau, biết tướng quân đang hỏi đến thiếu niên kia, nhưng đang chiến trận ai còn nhớ đến y? Thiếu niên kia chắc là còn trốn trong lều của tướng quân đi…. Nhanh chóng bảo một binh sĩ đem người đến, nhưng không lâu sau chỉ thấy binh sĩ ấy quay lại một mình.
“Người đâu?”
“Trong lều không có người, thưa Tướng quân!”
Kết quả thật hiển nhiên…. Bạch y thiếu niên biến mất như cách y xuất hiện, không có chút dấu hiệu, cũng không có chút tung tích nào. Bởi vì y chưa hề mở miệng nói chuyện, tên là do tướng quân đặt, không có người nào biết nhà y ở đâu, một khi biến mất thì không thể tìm được.
“Tinh Hà…..”
…
Rất nhiều năm sau đó, là sau bao nhiêu năm nhỉ? Tuyết Hồ không nhớ rõ. Khi đó bên người nó tụ tập vô số yêu thú, nó trở thành Yêu Vương trọng vạn thú, đâm chết phân nửa kẻ thù năm đó diệt tộc nó.
Có lẽ đã giết quá nhiều người, khi nó độ kiếp thành tiên, Thượng giới đánh xuống một trận Lôi Kiếp mạnh mẽ hiếm có, thậm chí khó có thể chống đỡ, lại chịu thêm một kích đánh lén của người tu đạo, thân thể đã sắp khôi phục nguyên hình bị sấm sét màu tím bao trùm, khi sắp nhanh chóng hóa thành tro bụi, Tuyết Hồ đột nhiên nhớ lại đã từng có một người: Hắn là một vị tướng quân, hắn thích cười với nó, thân thể hắn rất ấm áp……
Tên hắn là….
Tên là gì vậy?
-Toàn văn hoàn-
Sinh ra trên đỉnh Tuyết Sơn, uống linh tủy thiên hồ, ăn kỳ trân dị quả, Tuyết hồ có lẽ được coi là bộ tộc được trời cao ưu ái, chúng sinh ra ít nguy cơ phải chết hơn rất nhiều yêu thú thông thường, cũng có linh trí hơn phần lớn yêu thú. Sống càng lâu, linh trí càng cao, điều này có nghĩa là khả năng tu thành tiên càng lớn hơn, nhưng trên thực tế — có thể thành công cũng không nhiều.
Trời cao cho chúng nó tài nguyên vô tận, lại không cho chúng nó đủ năng lực để bảo vệ nguồn tài phú này. Trong tam giới có quy tắc: Yêu tộc, Ma tộc, Thần tộc không thể can thiệp vào tranh đấu của các tộc khác, cũng không có khả năng can thiệp vào chuyện của Nhân tộc. Nhưng không biết từ khi nào, có nhân loại phát hiện ra bí quyết tu tiên, bắt đầu tu tiên. Vì để trường sinh thành tiên, bọn họ đi khắp mọi nơi, vơ vét kỳ trân dị bảo được đất trời nuôi nấng, có người nhìn thấy Tuyết hồ truyền ra tin tức có linh tủy ở sâu trong Tuyết Sơn, còn nói có yêu đan của Tuyết hồ có thể tăng trưởng tuổi thọ ngàn năm. Tin tức vừa thả ra, cuộc sống bình yên của Tuyết hồ liền bị quấy rầy.
Chúng nó tuy là yêu tu, nhưng hướng tới không tranh đoạt, không đấu đá, có nơi nào so được với lòng dạ khó lường của con người. Năm ấy, một mảnh Tuyết Sơn luôn phủ tuyết trắng bay bay ngập tràn sắc đỏ, từng mảng đỏ rực thấm đọng trên tuyết, chỗ nào cũng chảy thành dòng, như đóa sen đỏ yêu dã nở rộ trong gió tuyết.
Nó không biết Tuyết hồ tộc còn bao nhiêu tộc nhân sống sót, chỉ biết là tìm kiếm toàn bộ Tuyết Sơn cũng không tìm được một hơi thở của sự sống, vì thế nó tự xưng bản thân mình là “Tuyết Hồ” — trên đời này, có lẽ chỉ còn mình nó là Tuyết hồ mà thôi.
“Đem linh tủy giấu vào trong ngọc đan, đây là kho báu mà tộc ta bảo vệ, tuyệt đối không thể để cho người ngoài xâm nhập.” Đại trưởng lão nói, sau khi ông biến hình cũng là một nam tử phong hoa tuyệt đại, hiện giờ thân thể dần dần lạnh lẽo, da lông vốn như tuyết trắng cũng mất đi độ sáng, rất nhanh bị chôn vùi trong lớp tuyết.
“Tuyết Hồ, con là Vương của tộc ta, là hy vọng của tộc ta. Mang theo linh tủy, trốn nhanh đi. Đừng để nhân loại ti tiện bắt được, sẽ có một ngày… sẽ có một ngày…” Lời của Nhị trưởng lão còn chưa nói xong, ông cũng ngã xuống bên cạnh Đại trưởng lão.
Tuyết Hồ khi đó đã có thể biến hình thành bộ dáng thiếu niên mười hai tuổi trong nhân loại, y mang dòng máu thuần khiết cao quý nhất trong bộ tộc Tuyết hồ, là Vương giả trời sinh, y vĩnh viễn sẽ không khuất phục, sẽ có một ngày, y lập ra vương quốc mới của chính mình, sẽ khiến những nhân loại làm Tuyết hồ đổ máu phải rơi huyết lệ.
Trời mênh mông đổ một trận tuyết lớn, dường như cũng muốn nhanh chóng che lấp đi mọi vết tích, phủ kín màu đỏ tươi chói mắt nơi Tuyết Sơn, thân ảnh bạch y gầy gò đơn bạc của thiếu niên cũng mơ hồ trong lớp tuyết, giống như một trận gió lớn sẽ thổi bay y đi, nhưng hai chân trần trơ trọi vẫn bước từng bước, lại thêm một bước, vững vàng dẫm lên mặt tuyết dày lạnh, càng lúc càng xa, thân ảnh thiếu niên rốt cuộc cũng biến mất trên Tuyết Sơn.
◎◎◎
Biên ải Nhung thành, ba mươi vạn đại quân đóng ở nơi này.
“Tướng quân, chúng ta bắt được một tiểu tặc.” Một binh linh tiến vào trong trướng nói. Người được gọi là tướng quân là một thanh niên nam tử da hơi ngăm đen, thân hình hắn cao lớn, đôi mắt sáng như sao, dưới hàng mi dài như tạo thành một bóng mờ, có vẻ hết sức thâm trầm sắc bén. Hắn tên Giản Cảnh Bách, là đại tướng quân của Tề quốc, lần này phụng mệnh xuất quân, thảo phạt Khương tộc đang lăm le xâm phặm biên giới Nhung thành.
“Y trộm gì?” Giản Cảnh Bách buông binh thư trong tay ra, một trận này hắn đã dự liệu trước, chỉ đợi triều đình cho phép là có thể xuất quân.
“….Một con gà nướng, thưa Tướng quân.”
“Là hài tử nhà nào gần đây đói bụng chăng? Thả y ra đi.” Nhung thành thuộc Tề quốc, ngày ngày bão cát không ngừng, đất đai cằn cỗi, cuộc sống người dân ở đây cực kỳ gian khổ, ít được ấm no. Nhưng nơi này là nơi tiếp giáp với Khương tộc, là nơi phòng thủ quan trọng, triều đình cũng không thể bỏ bê vùng này. Quân đội mang theo lương thảo sung túc, thỉnh thoảng có tiểu hài tử đói không chịu dược sẽ đến doanh trại trộm chút gì đó.
Bọn chúng cũng là con dân Tề quốc, nhưng lại là trẻ con, đói tới da bọc xương, xanh xao vàng vọt, sao có thể vung nắm đấm, sao có thể giơ đao thương với bọn chúng? Cho nên, ngày thường chỉ đuổi đi. Nếu không phải quân pháp vô tình, có lẽ có binh sĩ sẵn sàng tiết kiệm san sẻ một phần ăn của họ — hằng nằm triều đình cũng cung cấp cho Nhung thành lương thảo trợ cấp, nhưng thật sự phát tới được đất đai cằn cỗi này còn lại bao nhiêu lương thảo?
“Tướng quân, y…. y không phải hài tử trong vùng.” Binh sĩ nói, một tay kéo một thân hình hôi hám nhỏ gầy đi vào.
Chân nhỏ quá… Đây là suy nghĩ trong lòng Giản Cảnh Bách khi lần đầu tiên nhìn Tuyết Hồ. Tuy rằng dính phải vô số bùn đất, vẫn có thể nhìn ra quần áo vốn trắng tuyết, dưới quần áo là da thịt trắng nõn đầy vết thương, mái tóc dài tuy rằng dính bụi bẩn cũng không rối thành cuộn, chỉ như mảnh tơ lụa đen bóng không cẩn thận tán loạn, trải ra một mảnh hoa lệ. Hiển nhiên, trên vùng đất cằn cỗi này không thể sinh ra một hài tử xinh đẹp như vậy.
“Ngươi là ai?” Tướng quân trẻ tuổi hỏi, giọng rất nhẹ, giống như sợ vật nhỏ kinh sợ.
Ngón tay như ngọc của thiếu niên vẫn nắm chặt lấy con gà nướng đầy mỡ, lưng gầy run khẽ, nghe thấy tiếng nói đột nhiên ngẩng đầu lên, mái tóc rối tung đầy bụi bẩn che khuất toàn bộ gương mặt y, chỉ lộ ra đôi con ngươi sáng rực tựa những vì sao trên sông Ngân Hà, chớp tắt tựa như ánh nến leo lét — giống như ánh mắt của động vật nhỏ, trong suốt sáng rực, nhưng mang theo địch ý phòng bị với con người.
“Chúng ta sẽ không gây tổn thương cho ngươi. Nói cho ta biết, ngươi là ai? Ta sẽ đưa ngươi về nhà được không?” Không phải hài tử của Nhung thành, đương nhiên không thể là hài tử của Khương tộc — tộc người du mục quanh năm rong ruổi trên lưng ngựa được, Giản Cảnh Bách nghĩ: Có lẽ thiếu niên này là con cháu nhà phú quý nào đó, bị người lừa đến nơi xa xôi này để bán làm con nuôi cho kẻ có tiền hoặc luyến đồng — loại chuyện này cũng không ít, nhưng, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải.
“…..”
Quân doanh có thêm một thiếu niên câm, hơn nữa còn ở trong trướng của tướng quân, nhưng ngoại trừ những binh lính bên cạnh tướng quân, chưa có người nào từng nhìn thấy y, cho nên hầu hết mọi người đều có chút nghi ngờ trước tính chân thật của tin đồn này: Tướng quân của họ dũng mãnh thiện chiến, dụng binh như thần, là một tấm gương tốt, quản quân nghiêm cẩn, sao có thể giữ một thiếu niên không phải binh lính ở trong lều của mình?
Mà trong lều, vị tướng quân trẻ đang đau đầu — thiếu niên lớn lên thế này, sao hắn có thể yên tâm đuổi đi? Khi còn bộ dạng đầy tro bụi bùn đất đã có thể đoán được vẻ ngoài của thiếu niên không tầm thường, nhưng sau khi tắm sạch sẽ, dù là Giản Cảnh Bách tâm trí luôn kiên định cũng bị hai tròng mắt sáng như sao kia làm thất thần trong phút chốc: Giống như một đóa mạn đà là màu trắng, sau khi tẩy sạch tro bụi lộ ra vẻ tuyệt thế tao nhã, rõ ràng là màu trắng tinh khiết, liếc mắt nhìn qua lại phảng phất thấy được vô vàn mị hoặc, rượu không say nhưng người tự say.
“Ánh mắt của ngươi… Thật xinh đẹp! Tựa như có vô vàn ánh sáng lưu chuyển bên trong, ngươi có tên không? Ta gọi ngươi là Tinh Hà được không?”
Trời đất sắp vào đông giá rét, cây cỏ khô héo trên mặt đất cũng đọng một lớp sương dày, có gió thổi qua, hoa rụng vụn vỡ, rất nhanh thấm vào đất, không để lại chút vết tích.
“Tinh Hà, ngươi nhìn này?” Tướng quân trẻ tuổi tung ra một kích, động thì nhanh như sấm chớp, tĩnh thì lặng tựa tùng bách, khi hắn cười rộ lên thật sáng sủa, không giống vẻ nghiêm túc ngày thường cai quản quân đội mà là lộ ra sức sống vốn có của người trẻ tuổi, như toàn bộ ánh nắng mặt trời cuối thu đầu đông đều tập trung vào nụ cười của hắn.
Hắn nói: “Tinh Hà, thuận thế mà đi như quân vương lệnh, mượn lực mà lên cao vạn dặm như diều gặp gió – đây là ‘Bích Thủy tâm quyết’, nó không sáng tạo, cũng không tệ, nó thuận theo, là ‘Quy tắc’. Chúng sinh không ai trốn được quy tắc này.”
Trường kiếm huyền thiết thu lại sau lưng còn đang rung động, nơi bị kiếm khí của tướng quân trẻ quét qua đều có vô vàn băng sương bốc lên, hóa hình thành Băng Long vòng quanh hai người, rống lên không ngừng.
Tuyết Hồ im lặng, hai mắt mê mang nhìn băng sương, nghĩ đến Tuyết Sơn ngập tràn trong máu, tâm mê man giống như bị vùi dưới lớp băng tuyết ngàn năm, lạnh thấu xương.
“Tuyết Hồ con là Vương của tộc ta…. Nhân loại ti tiện…. Sẽ có một ngày…. Sẽ có một ngày….”
Tuyết Hồ nhắm hai mắt lại, băng trên không trung bị ánh nắng hòa tan, biến thành hơi nước nhỏ nhoi, đọng trên hàng mi dày của thiếu niên, như ngưng kết thành nước mắt.
◎◎◎
“Tinh Hà, Nhung tộc đã sắp bại, chỉ còn một mình Khương tộc chẳng chống đỡ được bao lâu nữa. Nếu, ta nói là nếu…. nếu ngươi tạm thời không tìm thấy nhà, hoặc là không có nơi để đi… Tinh Hà, ngươi nguyện ý cùng ta hồi kinh không?”
Bạch y thiếu niên chần chờ một lúc, vẫn gật đầu, biên độ rất nhỏ, nhưng tướng quân trẻ tuổi vẫn thấy được, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“Người ở kinh thành rất đông, so với nơi này thì náo nhiệt hơn nhiều, có rất nhiều thứ mới mẻ….”
Cho nên ta không thích chỗ đó.
Khương tộc đại bại, nhưng Giản Cảnh Bách lại bị trúng tên, tên do thủ lĩnh Khương tộc bắn ra, máu tươi nhuộm lên chiến bào của hắn.
“Tướng quân! Gọi quân y!” Thân binh gào lên.
“Tinh Hà đâu?” Giản Cảnh Bách hoảng hốt, sự hoảng hốt này không phải đến từ vết thương do mũi tên đem lại, hắn hiểu tình hình của mình, tên không bắn trúng nơi yếu điểm, chỉ là trông có vẻ dọa người, máu chảy ra nhiều, thật ra không nghiêm trọng lắm. Mười hai tuổi hắn nhập ngũ, từng bước một, bằng công lao trong quân đội đi lên tới vị trí hôm nay, trực giác linh hoạt trên chiến trường đã không chỉ cứu hắn một lần, hôm nay, trực giác nói cho hắn biết: Hắn sắp mất đi một thứ rất quan trọng với mình….
Thân binh hai mặt nhìn nhau, biết tướng quân đang hỏi đến thiếu niên kia, nhưng đang chiến trận ai còn nhớ đến y? Thiếu niên kia chắc là còn trốn trong lều của tướng quân đi…. Nhanh chóng bảo một binh sĩ đem người đến, nhưng không lâu sau chỉ thấy binh sĩ ấy quay lại một mình.
“Người đâu?”
“Trong lều không có người, thưa Tướng quân!”
Kết quả thật hiển nhiên…. Bạch y thiếu niên biến mất như cách y xuất hiện, không có chút dấu hiệu, cũng không có chút tung tích nào. Bởi vì y chưa hề mở miệng nói chuyện, tên là do tướng quân đặt, không có người nào biết nhà y ở đâu, một khi biến mất thì không thể tìm được.
“Tinh Hà…..”
…
Rất nhiều năm sau đó, là sau bao nhiêu năm nhỉ? Tuyết Hồ không nhớ rõ. Khi đó bên người nó tụ tập vô số yêu thú, nó trở thành Yêu Vương trọng vạn thú, đâm chết phân nửa kẻ thù năm đó diệt tộc nó.
Có lẽ đã giết quá nhiều người, khi nó độ kiếp thành tiên, Thượng giới đánh xuống một trận Lôi Kiếp mạnh mẽ hiếm có, thậm chí khó có thể chống đỡ, lại chịu thêm một kích đánh lén của người tu đạo, thân thể đã sắp khôi phục nguyên hình bị sấm sét màu tím bao trùm, khi sắp nhanh chóng hóa thành tro bụi, Tuyết Hồ đột nhiên nhớ lại đã từng có một người: Hắn là một vị tướng quân, hắn thích cười với nó, thân thể hắn rất ấm áp……
Tên hắn là….
Tên là gì vậy?
-Toàn văn hoàn-
/69
|