Edit: Pink2205
Ngày hôm sau, ánh mặt trời chói lọi ngoài cửa sổ chiếu vào phòng qua lớp cửa kính trong suốt, hắt lên mí mắt Lâm Chi. Cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp, cô dụi mắt, mở đôi mắt nhập nhèm ra.
Lâm Chi phát hiện mình đang bị giam cầm trong một vòng tay rộng lớn, sau lưng là nguồn nhiệt nóng bỏng, trên đỉnh đầu là hơi thở đều đặn. Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của đàn ông vòng qua eo cô, đùi anh kẹp chặt lấy đôi chân trắng nõn của cô.
Đáng sợ hơn nữa là cô đang khỏa thân, có một vật cứng nóng rực nguy hiểm đặt ở giữa khe mông cô, như muốn khai phá hai âm môi đầy đặn, xông vào trong thân thể.
Lâm Chi nhớ hình như hôm qua lại mơ màng hồ đồ lăn lộn với Quý Hoài Thịnh, nhưng chi tiết thế nào thì rõ lắm. Cô mơ hồ cảm thấy mình đã bỏ lỡ mất điều gì quan trọng. Hình như anh đã nói gì đó, nhưng cô không thể nhớ nổi.
Tên khốn Quý Hoài Thịnh này làm xong còn không về phòng đi, nếu bị người ta phát hiện thì thanh danh của cô còn đâu. Rõ ràng cô nhớ hôm qua hai người đã cãi nhau, thế mà anh còn có mặt mũi ngủ lại phòng của cô ư!
Lâm Chi đẩy cánh tay Quý Hoài Thịnh ra, sau đó cầm lấy gối đập vào khuôn mặt đẹp trai của anh, “Dậy, về phòng anh đi.”
Quý Hoài Thịnh mở mắt ra, thấy Lâm Chi đang quỳ trên giường nhìn mình, sắc mặt có vẻ không vui.
Hôm qua anh đã dùng di động tra cứu “Làm thế nào để trở thành một người bạn trai tốt”, nghe nói phải trao cho bạn gái một nụ hôn chào buổi sáng ngọt ngào sau khi thức dậy.
Chắc là anh chưa hôn, cho nên cô mới không vui.
Anh ôm chầm lấy Lâm Chi, đè cô dưới thân, hôn lên đôi môi đỏ mọng, rồi tỉ mĩ liếm dọc theo đường viền môi tinh tế của cô.
Nụ hôn kết thúc, anh dịu dàng nói: “Chào buổi sáng.”
Sắc mặt Lâm Chi càng tệ, hôm qua cô đã chấm dứt hợp đồng với anh, thế mà anh còn dám sàm sỡ cô. Cô bảo anh về phòng đi, nghe không hiểu tiếng người sao?
“Hôn cái gì mà hôn, tôi đã ngừng phối hợp trị liệu với anh từ hôm qua rồi, sau này không được động tay động chân với tôi nữa. Anh về phòng đi.”
“Hôm qua anh đã giải thích chuyện giữa anh với Trần Văn rồi mà. Em còn muốn đuổi anh đi sao?”
Lâm Chi nhớ lại, quả thực anh đã giải thích rồi.
Hôm qua hiểu lầm anh và Trần Văn có chân trong chân ngoài, cô rất đau lòng. Có lẽ trong khoảng thời gian này, vì tiếp xúc thân mật với anh thường xuyên, nên trong lòng cô cũng nảy sinh chút ảo tưởng với anh.
Cô không muốn lún sâu hơn, cho nên dù anh và Trần Văn không có gì, cô cũng không muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa. Để lần sau anh có quan hệ với người phụ nữ khác, cô sẽ không buồn như vậy.
Lâm Chi nhìn Quý Hoài Thịnh, giọng điệu kiên quyết: “Tôi biết, nhưng tôi muốn hủy hợp đồng. Thời gian tới, tôi sẽ bồi thường tiền vi phạm cho anh. Cho nên anh đi đi, lần sau đừng đến quấy rầy tôi nữa.”
Quý Hoài Thịnh cảm thấy cô thật khó hiểu. Anh đã giải thích rồi, vì sao cô còn muốn đuổi anh đi?
May mà anh còn kế hoạch dự phòng.
Quý Hoài Thịnh nhìn Lâm Chi, dáng vẻ nắm chắc thắng lợi: “Dù em hủy hợp đồng, anh vẫn có thể tới tìm em. Hiện tại em là bạn gái của anh, anh hôn em cũng là chuyện bình thường.”
Lâm Chi khiếp sợ nhìn anh: “Bạn gái gì, sao tôi không nhớ?”
Quý Hoài Thịnh lấy di động ra, mở file ghi âm.
Lâm Chi càng nghe càng cảm thấy hoang đường, tối qua cô nói cái gì vậy, thổ lộ với Quý Hoài Thịnh đã đành, còn không biết xấu hổ cầu hoan dưới thân anh.
Nghe xong đoạn ghi âm, Quý Hoài Thịnh hỏi cô: “Em nghe rõ chưa? Em đã đồng ý làm bạn gái của anh, không thể đổi ý.”
Lâm Chi không nhận: “Những lời nói lúc say có thể coi là thật sao?” Quý Hoài Thịnh không thích cô, cô không muốn làm bạn gái trên giường của anh. Chuyện đó sẽ khiến cô cảm thấy mình thật hèn mọn, rẻ mạt.
“Em đồng ý rồi, đương nhiên anh sẽ coi là thật.”
“Tôi muốn có được tình yêu xuất phát từ cả hai phía, bạn trai của tôi tương lai cũng sẽ yêu tôi. Anh hiểu ý tôi không?”
Ngụ ý là Quý Hoài Thịnh không yêu cô, cô sẽ không làm bạn gái của anh.
Quý Hoài Thịnh cảm thấy người phụ nữ này luôn những lời quan trọng nhất. Tại sao không phải là hai người yêu nhau, không phải tối hôm qua anh đã thổ lộ rồi sao?
“Em không nhớ sao? Tối qua anh đã nói…”
Lúc anh chuẩn bị nói ra chuyện tối qua, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, tiếng Chu Hách từ ngoài cửa truyền vào: “Chi Chi, chị còn chưa rời giường sao? Chuẩn bị quay rồi.”
Lâm Chi hoảng sợ, lập tức nhảy dựng lên đưa tay che miệng Quý Hoài Thịnh, ngăn không cho anh nói. Nhất định không thể để Chu Hách phát hiện ra Quý Hoài Thịnh qua đêm trong phòng cô.
Cô hít một hơi thật sâu, ổn định hơi thở, bình tĩnh nói: “Tôi dậy rồi, xong ngay đây, cậu chờ tôi một chút.”
“Được, tôi chờ chị ở đại sảnh lầu một.” Nói xong Chu Hách liền rời đi.
Lâm Chi buông Quý Hoài Thịnh ra, quấn chăn, nhẹ nhàng mở cửa, nhìn ra ngoài qua khe cửa, phát hiện Chu Hách đã đi rồi.
Cô vội vã quay lại, đẩy Quý Hoài Thịnh: “Mau mặc quần áo của anh rồi về đi, đừng cản trở tôi.”
Hôm nay Quý Hoài Thịnh cũng phải ghi hình. Anh không dùng dằng nữa, mặc quần xong, để trần nửa người trên đi ra ngoài.
Lâm Chi vội vàng kéo anh lại: “Sao không mặc áo?”
Quý Hoài Thịnh quay đầu nhìn nàng: “Áo sơmi bẩn, vứt vào thùng rác rồi.”
Ngày hôm sau, ánh mặt trời chói lọi ngoài cửa sổ chiếu vào phòng qua lớp cửa kính trong suốt, hắt lên mí mắt Lâm Chi. Cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp, cô dụi mắt, mở đôi mắt nhập nhèm ra.
Lâm Chi phát hiện mình đang bị giam cầm trong một vòng tay rộng lớn, sau lưng là nguồn nhiệt nóng bỏng, trên đỉnh đầu là hơi thở đều đặn. Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của đàn ông vòng qua eo cô, đùi anh kẹp chặt lấy đôi chân trắng nõn của cô.
Đáng sợ hơn nữa là cô đang khỏa thân, có một vật cứng nóng rực nguy hiểm đặt ở giữa khe mông cô, như muốn khai phá hai âm môi đầy đặn, xông vào trong thân thể.
Lâm Chi nhớ hình như hôm qua lại mơ màng hồ đồ lăn lộn với Quý Hoài Thịnh, nhưng chi tiết thế nào thì rõ lắm. Cô mơ hồ cảm thấy mình đã bỏ lỡ mất điều gì quan trọng. Hình như anh đã nói gì đó, nhưng cô không thể nhớ nổi.
Tên khốn Quý Hoài Thịnh này làm xong còn không về phòng đi, nếu bị người ta phát hiện thì thanh danh của cô còn đâu. Rõ ràng cô nhớ hôm qua hai người đã cãi nhau, thế mà anh còn có mặt mũi ngủ lại phòng của cô ư!
Lâm Chi đẩy cánh tay Quý Hoài Thịnh ra, sau đó cầm lấy gối đập vào khuôn mặt đẹp trai của anh, “Dậy, về phòng anh đi.”
Quý Hoài Thịnh mở mắt ra, thấy Lâm Chi đang quỳ trên giường nhìn mình, sắc mặt có vẻ không vui.
Hôm qua anh đã dùng di động tra cứu “Làm thế nào để trở thành một người bạn trai tốt”, nghe nói phải trao cho bạn gái một nụ hôn chào buổi sáng ngọt ngào sau khi thức dậy.
Chắc là anh chưa hôn, cho nên cô mới không vui.
Anh ôm chầm lấy Lâm Chi, đè cô dưới thân, hôn lên đôi môi đỏ mọng, rồi tỉ mĩ liếm dọc theo đường viền môi tinh tế của cô.
Nụ hôn kết thúc, anh dịu dàng nói: “Chào buổi sáng.”
Sắc mặt Lâm Chi càng tệ, hôm qua cô đã chấm dứt hợp đồng với anh, thế mà anh còn dám sàm sỡ cô. Cô bảo anh về phòng đi, nghe không hiểu tiếng người sao?
“Hôn cái gì mà hôn, tôi đã ngừng phối hợp trị liệu với anh từ hôm qua rồi, sau này không được động tay động chân với tôi nữa. Anh về phòng đi.”
“Hôm qua anh đã giải thích chuyện giữa anh với Trần Văn rồi mà. Em còn muốn đuổi anh đi sao?”
Lâm Chi nhớ lại, quả thực anh đã giải thích rồi.
Hôm qua hiểu lầm anh và Trần Văn có chân trong chân ngoài, cô rất đau lòng. Có lẽ trong khoảng thời gian này, vì tiếp xúc thân mật với anh thường xuyên, nên trong lòng cô cũng nảy sinh chút ảo tưởng với anh.
Cô không muốn lún sâu hơn, cho nên dù anh và Trần Văn không có gì, cô cũng không muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa. Để lần sau anh có quan hệ với người phụ nữ khác, cô sẽ không buồn như vậy.
Lâm Chi nhìn Quý Hoài Thịnh, giọng điệu kiên quyết: “Tôi biết, nhưng tôi muốn hủy hợp đồng. Thời gian tới, tôi sẽ bồi thường tiền vi phạm cho anh. Cho nên anh đi đi, lần sau đừng đến quấy rầy tôi nữa.”
Quý Hoài Thịnh cảm thấy cô thật khó hiểu. Anh đã giải thích rồi, vì sao cô còn muốn đuổi anh đi?
May mà anh còn kế hoạch dự phòng.
Quý Hoài Thịnh nhìn Lâm Chi, dáng vẻ nắm chắc thắng lợi: “Dù em hủy hợp đồng, anh vẫn có thể tới tìm em. Hiện tại em là bạn gái của anh, anh hôn em cũng là chuyện bình thường.”
Lâm Chi khiếp sợ nhìn anh: “Bạn gái gì, sao tôi không nhớ?”
Quý Hoài Thịnh lấy di động ra, mở file ghi âm.
Lâm Chi càng nghe càng cảm thấy hoang đường, tối qua cô nói cái gì vậy, thổ lộ với Quý Hoài Thịnh đã đành, còn không biết xấu hổ cầu hoan dưới thân anh.
Nghe xong đoạn ghi âm, Quý Hoài Thịnh hỏi cô: “Em nghe rõ chưa? Em đã đồng ý làm bạn gái của anh, không thể đổi ý.”
Lâm Chi không nhận: “Những lời nói lúc say có thể coi là thật sao?” Quý Hoài Thịnh không thích cô, cô không muốn làm bạn gái trên giường của anh. Chuyện đó sẽ khiến cô cảm thấy mình thật hèn mọn, rẻ mạt.
“Em đồng ý rồi, đương nhiên anh sẽ coi là thật.”
“Tôi muốn có được tình yêu xuất phát từ cả hai phía, bạn trai của tôi tương lai cũng sẽ yêu tôi. Anh hiểu ý tôi không?”
Ngụ ý là Quý Hoài Thịnh không yêu cô, cô sẽ không làm bạn gái của anh.
Quý Hoài Thịnh cảm thấy người phụ nữ này luôn những lời quan trọng nhất. Tại sao không phải là hai người yêu nhau, không phải tối hôm qua anh đã thổ lộ rồi sao?
“Em không nhớ sao? Tối qua anh đã nói…”
Lúc anh chuẩn bị nói ra chuyện tối qua, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, tiếng Chu Hách từ ngoài cửa truyền vào: “Chi Chi, chị còn chưa rời giường sao? Chuẩn bị quay rồi.”
Lâm Chi hoảng sợ, lập tức nhảy dựng lên đưa tay che miệng Quý Hoài Thịnh, ngăn không cho anh nói. Nhất định không thể để Chu Hách phát hiện ra Quý Hoài Thịnh qua đêm trong phòng cô.
Cô hít một hơi thật sâu, ổn định hơi thở, bình tĩnh nói: “Tôi dậy rồi, xong ngay đây, cậu chờ tôi một chút.”
“Được, tôi chờ chị ở đại sảnh lầu một.” Nói xong Chu Hách liền rời đi.
Lâm Chi buông Quý Hoài Thịnh ra, quấn chăn, nhẹ nhàng mở cửa, nhìn ra ngoài qua khe cửa, phát hiện Chu Hách đã đi rồi.
Cô vội vã quay lại, đẩy Quý Hoài Thịnh: “Mau mặc quần áo của anh rồi về đi, đừng cản trở tôi.”
Hôm nay Quý Hoài Thịnh cũng phải ghi hình. Anh không dùng dằng nữa, mặc quần xong, để trần nửa người trên đi ra ngoài.
Lâm Chi vội vàng kéo anh lại: “Sao không mặc áo?”
Quý Hoài Thịnh quay đầu nhìn nàng: “Áo sơmi bẩn, vứt vào thùng rác rồi.”
/80
|