Tần lão bản không thể hát?
Ngày hôm sau, Triệu Tịch tỉnh lại từ trong tiếng thét chói tai của con trai.
Cậu bị hù cho chấn động cả người, giày cũng chưa kịp mang đã chạy vội đến phòng của Đông Đông.
Cánh cửa “Ầm” một tiếng bị đạp văng, lộ ra Triệu Đông Đông với hai con mắt đang bay đầy tim hồng. Nhóc con kích động đến mặt đỏ rần rần, lắp ba lắp bắp nói với ba mình: “Ông già noel, ông già noel đã đến thăm con rồi! Còn tặng quà cho con nữa đó! A a a a!”
Triệu Tịch đã ra một trán mồ hôi lạnh, ôm sắc mặt khó coi nhìn nhóc, cuối cùng cũng chỉ thở dài một hơi, đi tới đem đồ vật đang giấu ở trong tất lôi ra, còn làm bộ kinh ngạc nói: “Có thật không? Vậy chứng tỏ Đông Đông của chúng ta năm nay rất là may mắn nha!”
Triệu Đông Đông hì hì cười khúc khích, với tay vào bên trong tất móc ra một cái hộp nhỏ màu trắng, hưng phấn giơ qua giơ lại trước mặt Triệu Tịch, “Ba ba đoán xem đây là cái gì?”
Triệu Tịch mím chặt môi, hết nửa ngày mới lên tiếng: “Mở ra xem một chút đi!”
Triệu Đông Đông kêu gào cố gắng gỡ gỡ cái nút nhỏ, hồi lâu thấy hộp quà vẫn chưa mở ra được, nhóc con nôn nóng đến độ chảy đầy mồ hôi.
Triệu Tịch nhẹ nhàng nhận lấy, cười cười trấn an con trai. Ánh mắt không chút hoảng hốt, vặn vặn qua phải hai lần, lại qua phía bên trái vài lần, “cùm cụp” một tiếng, mở ra. Bên trong hộp là một chiếc đồng cho trẻ con màu đen tuyền, mặt ngoài thoạt nhìn có hơi chút cầu kì.
Triệu Đông Đông tò mò trợn to hai mắt, thận trọng sờ soạng, “Ba ba, đây là cho Đông Đông sao?”
Triệu Tịch lấy đồng hồ đeo tay ra xem xét, trên mặt đồng hồ là những con số rất tinh xảo, hiển nhiên đây đúng là kích cỡ cho một đứa trẻ năm tuổi đeo, nhưng chỉ đơn thuần dùng để xem thời gian thì có hơi lãng phí một chút.
Cậu vuốt vuốt sợi dây đeo màu đen, rồi đem tay của con trai kéo qua, nhẹ nhàng đeo vào, “Bảo bối thích không?”
Triệu Đông Đông nghiêng đầu nhìn cổ tay, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng kích động, “Rất thích ạ!” Sau đó lại nhăn nhó nửa ngày, do dự nói, “Nhưng mà ba ba, sao những con số này lại trở nên như vậy?”
Triệu Tịch nhẹ giọng nở nụ cười, chậm rì rì nói, “Ờ, là dùng để trang trí. Ông gia Noel có lẽ đã không cẩn thận thay đổi một ít ấy mà.”
Triệu Đông Đông không hề nghi ngờ cậu, gật gật đầu, ra vẻ rất vui sướng hài lòng lắc lắc tay, “Thật đẹp quá đi!”
Triệu Tịch cười khổ, phun ra một ngụm khí hôi. Người kia tặng, làm sao mà không đẹp cho được.
Triệu Tịch sao cứ cảm giác mọi chuyện hình như đã lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó, cậu có chút không thể hiểu rõ tâm tư của đối phương, trong lòng vừa thấy mơ hồ lại vừa mang theo điểm mừng rỡ.
Cho dù là Tần Mục Dương không để tâm bố thí cho cậu, nhưng chỉ cần một cái nhìn lơ đãng đấy thôi, cậu đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi, có thể nhiều thêm được phần ôn nhu nào liền tốt bấy nhiêu, đợi đến khi đối phương chân chính ly khai thì quên hết tất cả cũng không muộn.
Bất kể là sáu năm trước, hay là sáu năm sau, tính cách tiêu cực “được ngày nào hay ngày ấy” của Triệu Tịch đều chưa từng thay đổi, huống hồ lần này lại là người mà cậu thương nhớ sáu năm.
Lại qua thêm vài ngày, Triệu Đông Đông cũng đã giảm bớt sự hưng phấn khi được nhận quà vào hôm giáng sinh, sinh hoạt của hai cha con lại khôi phục như bình thường.
Thời gian dần trôi đến cuối năm, vì đây là vùng khí hậu ở phía Bắc, nên tiết trời ở thời điểm này lại càng thêm giá lạnh, nhưng cũng may đây là một thành phố lớn, làm Triệu Tịch từ nhỏ đã lớn lên ở miền quê khổ cực ở phía Nam mừng rỡ không thôi, vì nơi này có một bảo bối thần kì giữ ấm đó là hệ thống lò sưởi.
Sinh ý ở “Duyên sắc” vẫn tốt như trước, tuy rằng vào mùa đông, lưu lượng khách tới quán sẽ ít hơn thường lệ, nhưng nhìn chung cũng không tệ lắm.
Hôm nay nhóm Hứa Hạo Nhiên cũng tới, đang chơi đùa ở trên lầu ba. Triệu Tịch nhận được mệnh lệnh từ ông chủ, lập tức bưng đĩa chạy lên lầu, còn chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng gào rú như chiêng vỡ của Hứa Hạo Nhiên, ngữ điệu bài hát chạy loạn xạ tiếng được tiếng mất.
Triệu Tịch nhịn cười đẩy cửa đi vào, há mồm liền khen: “Hạo nhiên ca hát vẫn ‘cao giọng’ như xưa ha.”
Hứa Hạo Nhiên vừa lúc đang ca tới câu cuối cùng: “Người anh yêu nhất chính là em ——” âm cuối không lên tới nổi, phá giọng, bay vào tai khó nghe muốn chết.
Triệu Tịch ha ha cười, đang muốn mở miệng nói thêm lời trêu chọc, bất thình lình cảm thấy bên cạnh có người đang nhìn cậu chằm chằm. Ở trong phòng riêng, ánh sáng bình thường rất yếu, cậu lại có bệnh quáng gà, chỉ cần chổ nào hơi tối một chút, cậu liền biến thành ngươi mù mò mẫm. (Nhắc tới bệnh quán gà, thím nào có coi thơ ngây chắc bik, Tương Cầm cũng vì bệnh quán gà mà sau này có nguy cơ bị mù, ko bik tác zả viết như thế lầy rùi mai mốt có cho e Tịch của tui bệnh hoạng zì ko nữa ==)
Triệu Tịch bưng cái đĩa đi vào bên trong, cố gắng thích nghi với bóng tối, dần dần cũng nhận ra người ngồi ở trên ghế sa lon là ai. Hứa Hạo Nhiên, Bạch Vũ Hàng, Phương Tần, Tần Mục Dương, cùng với hai em vịt nhỏ phấn nộn.
Hứa Hạo Nhiên cùng Bạch Vũ Hàng thì đang dựa vào nhau, rầm rì gì đó vào micro. Con kế bên Phương Tần cùng Tần Mục Dương là hai bé trái đáng yêu phân biệt ngồi ở mỗi người một em.
Triệu Tịch bưng bình rượu đi tới, đem nắp bình mở ra, đổ rượu vào từng ly, lắc đầu một cái, “Hạo nhiên ca, giọng hát của anh thật là vạn năm cũng không đổi một chút nào.”
Hứa Hạo Nhiên cười hắc hắc, “Anh đã lớn thế này rồi chứ nhỏ nhắn gì, còn đổi nữa thí chắc thành yêu quái quá! Đúng không, Tiểu Bạch?”
Bạch Vũ Hàng lạnh lùng liếc hắn một cái, Hứa Hạo Nhiên lập tức lấy hai tay che ngực biểu lộ tâm trang đau thương của mình.
Triệu Tịch mím môi cười, Bạch Vũ Hàng đem cậu kéo qua ngồi vào bên cạnh y, còn Hứa Hạo Nhiên thì bị đạp sang một góc.
Hứa Hạo Nhiên trừng mắt, bất mãn chạy đến sân khấu nhỏ trong phòng tiếp tục ca hát.
Bạch Vũ Hàng cầm lấy tay của cậu sờ sờ hai lần, khẩu khí lo lắng, “Sao em lại đến đây nữa? Sức khỏe của em tốt lên chút nào chưa? Có cảm thấy không thoải mái chổ nào không? Em có muốn đi bác sĩ kiểm tra không?”
Triệu Tịch nhìn sang bên cạnh một chút, rồi xoay đầu lại nói, “Em không sao, ca, anh không cần lo lắng, em hiện đang rất tốt.”
Bạch Vũ Hàng không tán đồng cho lắm, y lắc đầu một cái, thở dài, “Tiểu Tịch, em không biết sắc mặt của em khó coi đến thế nào đâu? Mặt trắng bệch như không có chút máu nào vậy, còn có hai quầng thâm đen này, em có ngủ đủ không vậy ? Anh rất lo lắng…”
Triệu Tịch sờ sờ mặt của mình, nhẹ giọng nói, “Thật sự không có chuyện gì. Vành mắt đen… có lẽ là dấu hiệu lão hóa, em cũng không làm gì được.”
Có vài người trời sinh thật sự đã như vậy, nhưng Bạch Vũ Hàng nhớ rất rõ, Triệu Tịch trẻ trung phấn chấn của nhiều năm trước làm gì có một quầng thâm đen to tướng ở trên mặt thế này. Làn da khi ấy của cậu trắng sáng vô cùng, quả thật chỉ cần không ngủ ngon một chút là sẽ nổi lên một vòng đen thui, nhưng cũng không như bộ dạng thiếu ngủ ở hiện tại.
Bạch Vũ Hàng vuốt ve mu bàn tay của cậu không nói lời nào, Triệu Tịch thấy y đau lòng, liền vội vã bảo đảm, “Ca, em thật sự không có chuyện gì. Còn nữa, nếu có việc gì em đã tìm đến anh rồi, phải không!?”
Bạch Vũ Hàng nâng đôi mắt đã đỏ ửng lên nhìn cậu, “Em sẽ không như trước nữa chứ?”
Triệu Tịch khịt khịt mũi, cảm giác như mình đã quá ích kỷ, gật gật đầu, “Sẽ không.”
Bạch Vũ Hàng thở phào nhẹ nhõm, đưa cho cậu một ly nước trái cây.
Triệu Tịch nhận lấy, uống một hớp.
Ở phía trước, Hứa Hạo Nhiên cùng Phương Tần đang vui sướng hòa giọng trong một bản tình ca thấm đẫm, mà đây còn là bài hát đang được nhóm bác gái đại thẩm vô cùng yêu thích nữa.
Triệu Tịch nhìn chằm chằm hai người đang tranh hát không ai nhường ai kia, tâm tình cũng tốt lên không ít, một cái lơ đãng quay đầu, lại không cẩn thận đối diện với một đôi mắt quen thuộc.
Tần Mục Dương cũng không hề tránh né, gật nhẹ một cái như chào hỏi. Triệu Tịch cũng lúng túng gật gật đầu, tay vội vươn qua, chộp lấy một cái ly rồi đổ ngay vào miệng.
“Ê ê?” Bạch Vũ Hàng hốt hoảng ngăn tay cậu lại, dở khóc dở cười, “Đây là rượu mà.”
Triệu Tịch chớp mắt một cái, hèn chi lại khó uống như vậy.
Bạch Vũ Hàng biết tửu lượng của cậu thường cũng không quá được một ly, bất đắc kéo kéo da mặt của cậu, “Cái tội xớn xác không chịu nhìn kỹ, đợi lát nữa cảm thấy khó chịu coi em làm sao đây?”
Triệu Tịch nhu nhu mặt, mơ mơ hồ hồ nói, “Em thấy không rõ, tại nó nhìn giống nhau quá.”
Thần sắc của Bạch Vũ Hàng lập tức trở nên nghiêm nghị, thấp giọng hỏi: “Không thấy rõ? Em không thấy rõ chất lỏng trong hai ly này?”
Triệu Tịch vừa nãy hồ đồ uống nhầm ly, gặp ngay độ rượu của loại này cũng không thấp, cậu hiện tại đã có hút nói ngọng, “Nhìn, không thấy rõ, quáng gà, quáng gà…”
Trong mắt Bạch Vũ Hàng nổi lên sự đau lòng, khuyên lơn: “Mặc dù không phải là bệnh nghiêm trọng, nhưng em cũng phải chú ý đến biết chưa, bệnh này chắc cũng do thân thể thiếu chất gì đây, để anh về nhà tìm hiểu xem thử, mà em nhớ phải chăm sóc mình đó!”
Triệu Tịch vẫy tay tùy ý đáp một tiếng, Bạch Vũ Hàng thở dài, đem tất cả bình rượu trên bàn đẩy ra xa.
Ở bên cạnh đột nhiên có người bật cười “Xì xì” hai tiếng, thì ra là chàng trai trẻ ở bên cạnh Tần Mục Dương, cậu bạn nâng lên khuôn mặt tràn ngập thanh xuân của mình, cười hì hì nói, “Tửu lượng của anh kém đến như vậy sao? Chính là ‘một chén liền gục’ trong truyền thuyết ?”
Sắc mặt Triệu Tịch đỏ tưng bừng, lúng túng gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không phải.
Tần Mục Dương đột nhiên lên tiếng, “Cậu ta thật sự uống một chén liền say.”
Bé trai sững sờ, tiếp tục ha ha nở nụ cười, “Thật sự có người như vậy sao, một chén đã có thể say?”
Sắc mặt của Triệu Tịch triệt để đỏ rần, lúng túng lúng túng ngồi không lên tiếng.
Bạch Vũ Hàng ngồi ở bên cạnh cũng không lên tiếng, ánh mắt như đang suy tư điều gì.
Chàng trai trẻ không ngừng kéo kéo cánh tay Tần Mục Dương, làm nũng: “Tiên sinh, chúng ta cũng ra đó hát đi? Anh thích hát bài gì, để em chọn cho?”
Đôi mắt Triệu Tịch uốn cong, nở nụ cười nhìn hắn, Tần Mục Dương lập tức sửng sốt.
Bé trai không hiểu chuyện gì xảy ra, vẫn tiếp tục ôm cánh tay của hắn làm nũng, “Hát đi mà hát đi mà, để em chọn bài cho anh.”
Tần Mục Dương lúng túng ho khan một tiếng. Mà hai người ở bên kia cũng vừa vặn hát xong, Hứa Hạo Nhiên đi tới nghe được câu này, cũng sửng sốt một chút, rồi lập tức không chút nể mặt, bắt đầu cười ha hả.
Tần Mục Dương bất đắc dĩ che trán, khóe mắt liếc về Triệu Tịch không hề che giấu nụ cười xán lạn của mình, hô hấp hơi ngưng lại, tâm thần hoảng hốt.
Hứa Hạo Nhiên lắc lắc đầu, “Tony a, Tần lão bản của em không thể hát nha, chỉ cần vừa cất giọng thôi, mọi người ở trong phòng này đều sẽ lập tức tháo chạy hết. Chẹp chẹp”
Tony mở to đôi mắt vô tội, chớp chớp, “A, vậy cũng phải hát một ít chứ!?”
Hứa Hạo Nhiên càng thêm khoa trương cười ha hả không ngừng, bên cạnh Bạch Vũ Hàng giống như mới nhớ ra điều gì, cũng cong khóe miệng cười rất chi là vui vẻ.
Ánh mắt của Tần Mục Dương lại nhìn về phía Triệu Tịch, khóe miệng đang giương cao của cậu không kịp thả xuống, cứ vậy đối diện với ánh mắt của hắn, tim đập loạn một cái, lúng ta lúng túng cứng mặt dừng lại nửa chừng.
Tâm tình của Tần Mục Dương lại đột nhiên tốt lên không ngờ, hắn hơi nhướn mày, quay người miễn cưỡng nói với Tony bên cạnh: “Chọn đi, tùy tiện chọn đại một bài cũ cũ cũng được.”
Cậu nhóc đọc ra mấy tên bài hát, Triệu Tịch lắng tai nghe, lâu lâu lại cười rộ lên với người bên cạnh.
Tần Mục Dương không chút nào để ý đến tư thế ngồi của mình, hai chân bắt tréo, thần sắc vẫn thả lỏng như thường.
Hứa Hạo Nhiên lấm la lấm lét đến gần, chạm chạm bờ vai của hắn, “Lão Tần cậu bị cái gì kích thích à? Bình thường để cho cậu cất giọng chẳng phải còn khó hơn lên trời sao, chẹp, tuy nói giọng hát của cậu cũng không quá kinh thiên động địa, nhưng mà đừng có nghĩ quẩn rùi làm bậy đó nha!”
Tần Mục Dương tự tiếu phi tiếu liếc nhìn thằng bạn của mình, ánh mắt hàm chứa châm chọc. Hắn có thể không hiểu sao? Đám người này sợ là đã muốn chỉnh hắn từ lâu rồi. Đương nhiên nếu ở trong quá khứ, hắn sẽ giả bộ như không có nghe gì rồi bỏ qua, nhưng không thể không thừa nhận, trong giây phút hắn trông thấy nụ cười không chút che dấu của Triệu Tịch, trong lòng hắn không tự chủ được muốn làm gì đó để kéo dài nụ cười kia. Có thể, dưới một tình huống nào đó hắn cũng không rõ, bản thân hắn đã nảy sinh sự căm tức đối với thái độ lãnh đạm của Triệu Tịch bây giờ…
Tony đưa tới một cái micro, Tần Mục Dương thu hồi ánh mắt, ho khan một tiếng che giấu tâm tình.
Hứa Hạo Nhiên khoanh tay, bộ dạng đau khổ hề hề lắc lắc đầu, mà Phương Tần cùng em trai bé bỏng vẫn uống đến bất diệc nhạc hồ bên cạnh cũng chạy tới, “chuyên tâm” nhìn hắn chằm chằm. (bất diệc nhạc hồ=vui vẻ đến quên trời quên đất)
Bị một đám người nhìn chằm chằm như vậy, Tần Mục Dương đã nghĩ muốn đổi ý , trên mặt không tự chủ cũng có chút nóng nóng.
Triệu Tịch ngồi ở phía sau đã nghẹn cười đến không chịu nổi, tất cả mọi người đều biết Tần nhị thiếu gia vốn có giọng hát kinh thiên địa khiếp quỷ thần đến mức nào, lúc còn thiếu niên, mỗi lần đụng tới trường hợp này, đối phương còn có thể bất diệc nhạc hồ ca hát liên tục, làm cho mọi người kìm nén đến mức luyện thành một thân nhẫn nại thần công.
Tần Mục Dương bất đắc dĩ thở dài, ngón tay vuốt vuốt micro, trong lòng chậm rãi bình tĩnh lại. Khúc nhạc dạo đã sắp hết, hắn thanh thanh cổ họng một chút, rồi lập tức hé miệng hát lên.
Đây là cả khúc tiếng Quảng Đông, cũng đã rất lâu đời. Triệu Tịch nghe không hiểu ca từ cho lắm, muốn bước lên xem màn hình một chút, rồi lại không nỡ dời mắt khỏi hắn.
Tiếng nói của Tần Mục Dương kỳ thực không khó nghe, thậm chí lúc nói lời tâm tình còn rất trầm thấp mềm nhẹ, dễ nghe vô cùng. Nhưng kỳ quái là hắn cùng Hứa Hạo Nhiên trời sinh đã không thể nhận rõ âm điệu cao thấp, bài hát nghe qua một thời gian còn có thể nhớ được giai điệu ca từ, nhưng việc hát ca khúc đó có hay không lại là một chuyện không hề đơn giản chút nào.
Hứa Hạo Nhiên đang nằm bò trên đùi Bạch Vũ Hàng không ngừng lắc lư, ôm bụng cười to đến nổi muốn tắt thở. Triệu Tịch không biết đang bưng cái ly chứa chất lỏng gì, một ngụm lại một ngụm đổ vào miệng, đôi mắt hơi hơi híp lại, trong lòng cực kỳ vui vẻ, thật giống như cậu đã trở lại thời điểm sáu năm trước lúc bọn họ vẫn chưa chia tay, còn đây lại là cảnh tượng mà bạn bè vẫn gặp nhau hồi đó.
Thật sự… rất hoài niệm.
Ngày hôm sau, Triệu Tịch tỉnh lại từ trong tiếng thét chói tai của con trai.
Cậu bị hù cho chấn động cả người, giày cũng chưa kịp mang đã chạy vội đến phòng của Đông Đông.
Cánh cửa “Ầm” một tiếng bị đạp văng, lộ ra Triệu Đông Đông với hai con mắt đang bay đầy tim hồng. Nhóc con kích động đến mặt đỏ rần rần, lắp ba lắp bắp nói với ba mình: “Ông già noel, ông già noel đã đến thăm con rồi! Còn tặng quà cho con nữa đó! A a a a!”
Triệu Tịch đã ra một trán mồ hôi lạnh, ôm sắc mặt khó coi nhìn nhóc, cuối cùng cũng chỉ thở dài một hơi, đi tới đem đồ vật đang giấu ở trong tất lôi ra, còn làm bộ kinh ngạc nói: “Có thật không? Vậy chứng tỏ Đông Đông của chúng ta năm nay rất là may mắn nha!”
Triệu Đông Đông hì hì cười khúc khích, với tay vào bên trong tất móc ra một cái hộp nhỏ màu trắng, hưng phấn giơ qua giơ lại trước mặt Triệu Tịch, “Ba ba đoán xem đây là cái gì?”
Triệu Tịch mím chặt môi, hết nửa ngày mới lên tiếng: “Mở ra xem một chút đi!”
Triệu Đông Đông kêu gào cố gắng gỡ gỡ cái nút nhỏ, hồi lâu thấy hộp quà vẫn chưa mở ra được, nhóc con nôn nóng đến độ chảy đầy mồ hôi.
Triệu Tịch nhẹ nhàng nhận lấy, cười cười trấn an con trai. Ánh mắt không chút hoảng hốt, vặn vặn qua phải hai lần, lại qua phía bên trái vài lần, “cùm cụp” một tiếng, mở ra. Bên trong hộp là một chiếc đồng cho trẻ con màu đen tuyền, mặt ngoài thoạt nhìn có hơi chút cầu kì.
Triệu Đông Đông tò mò trợn to hai mắt, thận trọng sờ soạng, “Ba ba, đây là cho Đông Đông sao?”
Triệu Tịch lấy đồng hồ đeo tay ra xem xét, trên mặt đồng hồ là những con số rất tinh xảo, hiển nhiên đây đúng là kích cỡ cho một đứa trẻ năm tuổi đeo, nhưng chỉ đơn thuần dùng để xem thời gian thì có hơi lãng phí một chút.
Cậu vuốt vuốt sợi dây đeo màu đen, rồi đem tay của con trai kéo qua, nhẹ nhàng đeo vào, “Bảo bối thích không?”
Triệu Đông Đông nghiêng đầu nhìn cổ tay, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng kích động, “Rất thích ạ!” Sau đó lại nhăn nhó nửa ngày, do dự nói, “Nhưng mà ba ba, sao những con số này lại trở nên như vậy?”
Triệu Tịch nhẹ giọng nở nụ cười, chậm rì rì nói, “Ờ, là dùng để trang trí. Ông gia Noel có lẽ đã không cẩn thận thay đổi một ít ấy mà.”
Triệu Đông Đông không hề nghi ngờ cậu, gật gật đầu, ra vẻ rất vui sướng hài lòng lắc lắc tay, “Thật đẹp quá đi!”
Triệu Tịch cười khổ, phun ra một ngụm khí hôi. Người kia tặng, làm sao mà không đẹp cho được.
Triệu Tịch sao cứ cảm giác mọi chuyện hình như đã lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó, cậu có chút không thể hiểu rõ tâm tư của đối phương, trong lòng vừa thấy mơ hồ lại vừa mang theo điểm mừng rỡ.
Cho dù là Tần Mục Dương không để tâm bố thí cho cậu, nhưng chỉ cần một cái nhìn lơ đãng đấy thôi, cậu đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi, có thể nhiều thêm được phần ôn nhu nào liền tốt bấy nhiêu, đợi đến khi đối phương chân chính ly khai thì quên hết tất cả cũng không muộn.
Bất kể là sáu năm trước, hay là sáu năm sau, tính cách tiêu cực “được ngày nào hay ngày ấy” của Triệu Tịch đều chưa từng thay đổi, huống hồ lần này lại là người mà cậu thương nhớ sáu năm.
Lại qua thêm vài ngày, Triệu Đông Đông cũng đã giảm bớt sự hưng phấn khi được nhận quà vào hôm giáng sinh, sinh hoạt của hai cha con lại khôi phục như bình thường.
Thời gian dần trôi đến cuối năm, vì đây là vùng khí hậu ở phía Bắc, nên tiết trời ở thời điểm này lại càng thêm giá lạnh, nhưng cũng may đây là một thành phố lớn, làm Triệu Tịch từ nhỏ đã lớn lên ở miền quê khổ cực ở phía Nam mừng rỡ không thôi, vì nơi này có một bảo bối thần kì giữ ấm đó là hệ thống lò sưởi.
Sinh ý ở “Duyên sắc” vẫn tốt như trước, tuy rằng vào mùa đông, lưu lượng khách tới quán sẽ ít hơn thường lệ, nhưng nhìn chung cũng không tệ lắm.
Hôm nay nhóm Hứa Hạo Nhiên cũng tới, đang chơi đùa ở trên lầu ba. Triệu Tịch nhận được mệnh lệnh từ ông chủ, lập tức bưng đĩa chạy lên lầu, còn chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng gào rú như chiêng vỡ của Hứa Hạo Nhiên, ngữ điệu bài hát chạy loạn xạ tiếng được tiếng mất.
Triệu Tịch nhịn cười đẩy cửa đi vào, há mồm liền khen: “Hạo nhiên ca hát vẫn ‘cao giọng’ như xưa ha.”
Hứa Hạo Nhiên vừa lúc đang ca tới câu cuối cùng: “Người anh yêu nhất chính là em ——” âm cuối không lên tới nổi, phá giọng, bay vào tai khó nghe muốn chết.
Triệu Tịch ha ha cười, đang muốn mở miệng nói thêm lời trêu chọc, bất thình lình cảm thấy bên cạnh có người đang nhìn cậu chằm chằm. Ở trong phòng riêng, ánh sáng bình thường rất yếu, cậu lại có bệnh quáng gà, chỉ cần chổ nào hơi tối một chút, cậu liền biến thành ngươi mù mò mẫm. (Nhắc tới bệnh quán gà, thím nào có coi thơ ngây chắc bik, Tương Cầm cũng vì bệnh quán gà mà sau này có nguy cơ bị mù, ko bik tác zả viết như thế lầy rùi mai mốt có cho e Tịch của tui bệnh hoạng zì ko nữa ==)
Triệu Tịch bưng cái đĩa đi vào bên trong, cố gắng thích nghi với bóng tối, dần dần cũng nhận ra người ngồi ở trên ghế sa lon là ai. Hứa Hạo Nhiên, Bạch Vũ Hàng, Phương Tần, Tần Mục Dương, cùng với hai em vịt nhỏ phấn nộn.
Hứa Hạo Nhiên cùng Bạch Vũ Hàng thì đang dựa vào nhau, rầm rì gì đó vào micro. Con kế bên Phương Tần cùng Tần Mục Dương là hai bé trái đáng yêu phân biệt ngồi ở mỗi người một em.
Triệu Tịch bưng bình rượu đi tới, đem nắp bình mở ra, đổ rượu vào từng ly, lắc đầu một cái, “Hạo nhiên ca, giọng hát của anh thật là vạn năm cũng không đổi một chút nào.”
Hứa Hạo Nhiên cười hắc hắc, “Anh đã lớn thế này rồi chứ nhỏ nhắn gì, còn đổi nữa thí chắc thành yêu quái quá! Đúng không, Tiểu Bạch?”
Bạch Vũ Hàng lạnh lùng liếc hắn một cái, Hứa Hạo Nhiên lập tức lấy hai tay che ngực biểu lộ tâm trang đau thương của mình.
Triệu Tịch mím môi cười, Bạch Vũ Hàng đem cậu kéo qua ngồi vào bên cạnh y, còn Hứa Hạo Nhiên thì bị đạp sang một góc.
Hứa Hạo Nhiên trừng mắt, bất mãn chạy đến sân khấu nhỏ trong phòng tiếp tục ca hát.
Bạch Vũ Hàng cầm lấy tay của cậu sờ sờ hai lần, khẩu khí lo lắng, “Sao em lại đến đây nữa? Sức khỏe của em tốt lên chút nào chưa? Có cảm thấy không thoải mái chổ nào không? Em có muốn đi bác sĩ kiểm tra không?”
Triệu Tịch nhìn sang bên cạnh một chút, rồi xoay đầu lại nói, “Em không sao, ca, anh không cần lo lắng, em hiện đang rất tốt.”
Bạch Vũ Hàng không tán đồng cho lắm, y lắc đầu một cái, thở dài, “Tiểu Tịch, em không biết sắc mặt của em khó coi đến thế nào đâu? Mặt trắng bệch như không có chút máu nào vậy, còn có hai quầng thâm đen này, em có ngủ đủ không vậy ? Anh rất lo lắng…”
Triệu Tịch sờ sờ mặt của mình, nhẹ giọng nói, “Thật sự không có chuyện gì. Vành mắt đen… có lẽ là dấu hiệu lão hóa, em cũng không làm gì được.”
Có vài người trời sinh thật sự đã như vậy, nhưng Bạch Vũ Hàng nhớ rất rõ, Triệu Tịch trẻ trung phấn chấn của nhiều năm trước làm gì có một quầng thâm đen to tướng ở trên mặt thế này. Làn da khi ấy của cậu trắng sáng vô cùng, quả thật chỉ cần không ngủ ngon một chút là sẽ nổi lên một vòng đen thui, nhưng cũng không như bộ dạng thiếu ngủ ở hiện tại.
Bạch Vũ Hàng vuốt ve mu bàn tay của cậu không nói lời nào, Triệu Tịch thấy y đau lòng, liền vội vã bảo đảm, “Ca, em thật sự không có chuyện gì. Còn nữa, nếu có việc gì em đã tìm đến anh rồi, phải không!?”
Bạch Vũ Hàng nâng đôi mắt đã đỏ ửng lên nhìn cậu, “Em sẽ không như trước nữa chứ?”
Triệu Tịch khịt khịt mũi, cảm giác như mình đã quá ích kỷ, gật gật đầu, “Sẽ không.”
Bạch Vũ Hàng thở phào nhẹ nhõm, đưa cho cậu một ly nước trái cây.
Triệu Tịch nhận lấy, uống một hớp.
Ở phía trước, Hứa Hạo Nhiên cùng Phương Tần đang vui sướng hòa giọng trong một bản tình ca thấm đẫm, mà đây còn là bài hát đang được nhóm bác gái đại thẩm vô cùng yêu thích nữa.
Triệu Tịch nhìn chằm chằm hai người đang tranh hát không ai nhường ai kia, tâm tình cũng tốt lên không ít, một cái lơ đãng quay đầu, lại không cẩn thận đối diện với một đôi mắt quen thuộc.
Tần Mục Dương cũng không hề tránh né, gật nhẹ một cái như chào hỏi. Triệu Tịch cũng lúng túng gật gật đầu, tay vội vươn qua, chộp lấy một cái ly rồi đổ ngay vào miệng.
“Ê ê?” Bạch Vũ Hàng hốt hoảng ngăn tay cậu lại, dở khóc dở cười, “Đây là rượu mà.”
Triệu Tịch chớp mắt một cái, hèn chi lại khó uống như vậy.
Bạch Vũ Hàng biết tửu lượng của cậu thường cũng không quá được một ly, bất đắc kéo kéo da mặt của cậu, “Cái tội xớn xác không chịu nhìn kỹ, đợi lát nữa cảm thấy khó chịu coi em làm sao đây?”
Triệu Tịch nhu nhu mặt, mơ mơ hồ hồ nói, “Em thấy không rõ, tại nó nhìn giống nhau quá.”
Thần sắc của Bạch Vũ Hàng lập tức trở nên nghiêm nghị, thấp giọng hỏi: “Không thấy rõ? Em không thấy rõ chất lỏng trong hai ly này?”
Triệu Tịch vừa nãy hồ đồ uống nhầm ly, gặp ngay độ rượu của loại này cũng không thấp, cậu hiện tại đã có hút nói ngọng, “Nhìn, không thấy rõ, quáng gà, quáng gà…”
Trong mắt Bạch Vũ Hàng nổi lên sự đau lòng, khuyên lơn: “Mặc dù không phải là bệnh nghiêm trọng, nhưng em cũng phải chú ý đến biết chưa, bệnh này chắc cũng do thân thể thiếu chất gì đây, để anh về nhà tìm hiểu xem thử, mà em nhớ phải chăm sóc mình đó!”
Triệu Tịch vẫy tay tùy ý đáp một tiếng, Bạch Vũ Hàng thở dài, đem tất cả bình rượu trên bàn đẩy ra xa.
Ở bên cạnh đột nhiên có người bật cười “Xì xì” hai tiếng, thì ra là chàng trai trẻ ở bên cạnh Tần Mục Dương, cậu bạn nâng lên khuôn mặt tràn ngập thanh xuân của mình, cười hì hì nói, “Tửu lượng của anh kém đến như vậy sao? Chính là ‘một chén liền gục’ trong truyền thuyết ?”
Sắc mặt Triệu Tịch đỏ tưng bừng, lúng túng gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không phải.
Tần Mục Dương đột nhiên lên tiếng, “Cậu ta thật sự uống một chén liền say.”
Bé trai sững sờ, tiếp tục ha ha nở nụ cười, “Thật sự có người như vậy sao, một chén đã có thể say?”
Sắc mặt của Triệu Tịch triệt để đỏ rần, lúng túng lúng túng ngồi không lên tiếng.
Bạch Vũ Hàng ngồi ở bên cạnh cũng không lên tiếng, ánh mắt như đang suy tư điều gì.
Chàng trai trẻ không ngừng kéo kéo cánh tay Tần Mục Dương, làm nũng: “Tiên sinh, chúng ta cũng ra đó hát đi? Anh thích hát bài gì, để em chọn cho?”
Đôi mắt Triệu Tịch uốn cong, nở nụ cười nhìn hắn, Tần Mục Dương lập tức sửng sốt.
Bé trai không hiểu chuyện gì xảy ra, vẫn tiếp tục ôm cánh tay của hắn làm nũng, “Hát đi mà hát đi mà, để em chọn bài cho anh.”
Tần Mục Dương lúng túng ho khan một tiếng. Mà hai người ở bên kia cũng vừa vặn hát xong, Hứa Hạo Nhiên đi tới nghe được câu này, cũng sửng sốt một chút, rồi lập tức không chút nể mặt, bắt đầu cười ha hả.
Tần Mục Dương bất đắc dĩ che trán, khóe mắt liếc về Triệu Tịch không hề che giấu nụ cười xán lạn của mình, hô hấp hơi ngưng lại, tâm thần hoảng hốt.
Hứa Hạo Nhiên lắc lắc đầu, “Tony a, Tần lão bản của em không thể hát nha, chỉ cần vừa cất giọng thôi, mọi người ở trong phòng này đều sẽ lập tức tháo chạy hết. Chẹp chẹp”
Tony mở to đôi mắt vô tội, chớp chớp, “A, vậy cũng phải hát một ít chứ!?”
Hứa Hạo Nhiên càng thêm khoa trương cười ha hả không ngừng, bên cạnh Bạch Vũ Hàng giống như mới nhớ ra điều gì, cũng cong khóe miệng cười rất chi là vui vẻ.
Ánh mắt của Tần Mục Dương lại nhìn về phía Triệu Tịch, khóe miệng đang giương cao của cậu không kịp thả xuống, cứ vậy đối diện với ánh mắt của hắn, tim đập loạn một cái, lúng ta lúng túng cứng mặt dừng lại nửa chừng.
Tâm tình của Tần Mục Dương lại đột nhiên tốt lên không ngờ, hắn hơi nhướn mày, quay người miễn cưỡng nói với Tony bên cạnh: “Chọn đi, tùy tiện chọn đại một bài cũ cũ cũng được.”
Cậu nhóc đọc ra mấy tên bài hát, Triệu Tịch lắng tai nghe, lâu lâu lại cười rộ lên với người bên cạnh.
Tần Mục Dương không chút nào để ý đến tư thế ngồi của mình, hai chân bắt tréo, thần sắc vẫn thả lỏng như thường.
Hứa Hạo Nhiên lấm la lấm lét đến gần, chạm chạm bờ vai của hắn, “Lão Tần cậu bị cái gì kích thích à? Bình thường để cho cậu cất giọng chẳng phải còn khó hơn lên trời sao, chẹp, tuy nói giọng hát của cậu cũng không quá kinh thiên động địa, nhưng mà đừng có nghĩ quẩn rùi làm bậy đó nha!”
Tần Mục Dương tự tiếu phi tiếu liếc nhìn thằng bạn của mình, ánh mắt hàm chứa châm chọc. Hắn có thể không hiểu sao? Đám người này sợ là đã muốn chỉnh hắn từ lâu rồi. Đương nhiên nếu ở trong quá khứ, hắn sẽ giả bộ như không có nghe gì rồi bỏ qua, nhưng không thể không thừa nhận, trong giây phút hắn trông thấy nụ cười không chút che dấu của Triệu Tịch, trong lòng hắn không tự chủ được muốn làm gì đó để kéo dài nụ cười kia. Có thể, dưới một tình huống nào đó hắn cũng không rõ, bản thân hắn đã nảy sinh sự căm tức đối với thái độ lãnh đạm của Triệu Tịch bây giờ…
Tony đưa tới một cái micro, Tần Mục Dương thu hồi ánh mắt, ho khan một tiếng che giấu tâm tình.
Hứa Hạo Nhiên khoanh tay, bộ dạng đau khổ hề hề lắc lắc đầu, mà Phương Tần cùng em trai bé bỏng vẫn uống đến bất diệc nhạc hồ bên cạnh cũng chạy tới, “chuyên tâm” nhìn hắn chằm chằm. (bất diệc nhạc hồ=vui vẻ đến quên trời quên đất)
Bị một đám người nhìn chằm chằm như vậy, Tần Mục Dương đã nghĩ muốn đổi ý , trên mặt không tự chủ cũng có chút nóng nóng.
Triệu Tịch ngồi ở phía sau đã nghẹn cười đến không chịu nổi, tất cả mọi người đều biết Tần nhị thiếu gia vốn có giọng hát kinh thiên địa khiếp quỷ thần đến mức nào, lúc còn thiếu niên, mỗi lần đụng tới trường hợp này, đối phương còn có thể bất diệc nhạc hồ ca hát liên tục, làm cho mọi người kìm nén đến mức luyện thành một thân nhẫn nại thần công.
Tần Mục Dương bất đắc dĩ thở dài, ngón tay vuốt vuốt micro, trong lòng chậm rãi bình tĩnh lại. Khúc nhạc dạo đã sắp hết, hắn thanh thanh cổ họng một chút, rồi lập tức hé miệng hát lên.
Đây là cả khúc tiếng Quảng Đông, cũng đã rất lâu đời. Triệu Tịch nghe không hiểu ca từ cho lắm, muốn bước lên xem màn hình một chút, rồi lại không nỡ dời mắt khỏi hắn.
Tiếng nói của Tần Mục Dương kỳ thực không khó nghe, thậm chí lúc nói lời tâm tình còn rất trầm thấp mềm nhẹ, dễ nghe vô cùng. Nhưng kỳ quái là hắn cùng Hứa Hạo Nhiên trời sinh đã không thể nhận rõ âm điệu cao thấp, bài hát nghe qua một thời gian còn có thể nhớ được giai điệu ca từ, nhưng việc hát ca khúc đó có hay không lại là một chuyện không hề đơn giản chút nào.
Hứa Hạo Nhiên đang nằm bò trên đùi Bạch Vũ Hàng không ngừng lắc lư, ôm bụng cười to đến nổi muốn tắt thở. Triệu Tịch không biết đang bưng cái ly chứa chất lỏng gì, một ngụm lại một ngụm đổ vào miệng, đôi mắt hơi hơi híp lại, trong lòng cực kỳ vui vẻ, thật giống như cậu đã trở lại thời điểm sáu năm trước lúc bọn họ vẫn chưa chia tay, còn đây lại là cảnh tượng mà bạn bè vẫn gặp nhau hồi đó.
Thật sự… rất hoài niệm.
/96
|