“Em chính là vì tiền mới chia tay với anh.”
Tần Mục Dương nhét một ly nước nóng vào trong tay cậu, rồi dời cái ghế đến đối diện ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào đối phương.
Triệu Tịch nắm cốc, xoay xoay vài cái.
“Em đã nghĩ xong chưa?” Tần Mục Dương hỏi.
Triệu Tịch không lên tiếng.
Tần Mục Dương bất đắc dĩ, xoa bóp mi tâm, “Nếu như thế thì anh nói trước. Em nghe cho kỹ!”
Động tác trên tay Triệu Tịch lập tức dừng lại, gật gật đầu.
“Anh biết em bây giờ nhất định đang cảm thấy ngờ vực những hành động của anh, em nghĩ là anh đang muốn trêu đùa em? Đúng hay không?” Tiếng nói của hắn có chút khàn khàn, dẫn theo vài điểm uể oải.
Triệu Tịch ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt đã biểu đạt rất rõ ràng ý tứ trong lòng.
Tần Mục Dương lắc đầu, tiến đến gần hơn, nâng cằm cậu lên, “Em nói đi, kiếp trước anh đã phạm phải tội ác tày trời gì, mà ông trời lại khiến cho anh gặp em, khiến anh hết lần này tới lần khác đều thua trong tay em hết.”
“Anh không hề muốn trêu chọc em, anh thật sự rất nghiêm túc.” Hắn tỉ mỉ hôn lên môi đối phương, ôn nhu lưu luyến, “Chuyện lần trước anh không phải cố ý. Trong lòng anh chưa từng nghĩ về em như vậy.”
“Anh đã từng rất tức giận, rất phẫn nộ. Anh cũng đã định lôi em về đại tá bát khối, nhưng mà…” Hắn thả mặt của đối phương ra, “Anh chung quy vẫn không bỏ được. Em làm nhiều chuyện có lỗi với anh như vậy, anh vẫn không nỡ xa rời em, em nói xem anh có đê tiện không?” (đại tá bát khối..kiểu như cắt thành tám mảnh =.= má ơi, xém cái thành đam kinh dị rồi..)
Triệu Tịch nhìn chằm chằm vào hắn, vậy mà lại gật đầu, “Đúng vậy à, rất tiện.”
Tần Mục Dương thề rằng vào thời khắc này hắn thật sự muốn đánh cho cậu mấy cái, nhưng sau vài giây tâm tình của hắn lại biến chuyển trở về như thường.
Bởi vì Triệu Tịch đã nói với hắn: “Nhưng mà em so với anh càng đê tiện hơn.”
Cậu trầm thấp cười rộ lên, giống như than thở, “Em rất nhớ anh. Em mỗi ngày đều nhớ tới anh. Buối tối vì nhớ anh mà ngủ không yên, mua thuốc ngủ cũng không dám uống nhiều. Mỗi đêm vừa nhắm mắt, em lại mơ thấy anh cầm deo rượt theo em.”
Cậu chớp mắt một cái, “Nhưng trong lòng em vẫn không thể nào ngừng nghỉ đến anh, em nhớ anh đến muốn phát điên. Em biết anh hận em, chán ghét em, nhưng em vẫn muốn trở về gặp anh một lần.”
“Em có thể mua vé tàu, dẫn Đông Đông đến đây khám bác sĩ rồi trở về. Nhưng em lại muốn chuyển đến đây…” Cậu lẩm bẩm như đang tự hỏi mình, nụ cười đã trở nên đắng chát, “Tại sao vậy chứ…”
Tần Mục Dương ngây ngốc lặp lại, “Tại sao?”
Triệu Tịch nhìn về một góc phòng, âm thanh nhẹ khinh như gió thoảng, “Bởi vì nơi đó có một người mà em đã nhớ thương rất nhiều năm… Em muốn gặp hắn, muốn nhìn xem bộ dáng của hắn hiện tại như thế nào rồi, cuộc sống có tốt hay không, có còn… nhận ra em không?”
“Em xưa nay chưa từng hy vọng xa vời anh sẽ tha thứ cho em. Anh có thể hận em, có thể trả thù em, nhục mạ em, thế nhưng, em không thể chịu được nếu như anh lại giỡn cợt em…”
Cậu cúi thấp đầu, giọng điệu khi nói câu cuối cùng kia đã nhỏ đến hết mức. Nhưng Tần Mục Dương vẫn rõ ràng nghe được cậu nói cái gì, cùng với nổi ưu tư ẩn chứa ở trong đó.
Tâm tình của hắn đang cuồn cuộn trong lòng, hắn rời khỏi ghế tựa đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu, đem người ôm vào lòng, “Em vẫn luôn nghĩ như vậy sao? Em đánh giá anh quá thấp rồi đấy, Tiểu Tịch.” Hắn dùng cằm cọ đỉnh đầu đối phương, “Anh làm sao có thể làm tổn thương em, em cho rằng anh chưa từng thử sao? Sự thực chứng minh, nếu anh trả thù em, trái tim của anh cũng sẽ tan nát theo.”
“Anh đương nhiên có hận em. Hận em không tín nhiệm anh, anh hận em có thể dứt khoát rời đi không nói một tiếng.” Hắn hung hăng cắn tới đầu môi đối phương, cọ xát hai lần mới nhả ra, “Cho nên, anh rất muốn nghe lời giải thích của em.”
Triệu Tịch ở trong ***g ngực của hắn bất an nhúc nhích một chút, lập tức bị Tần Mục Dương đè lại, “Không được rốn tránh. Phải nói sự thật!”
Triệu Tịch trầm mặc nửa ngày, mới nhẹ giọng nỉ non: “Bà em bị bệnh…”
Tần Mục Dương suy nghĩ một chút, “Là Triệu nãi nãi đã nhận nuôi em?”
Triệu Tịch gật đầu, Tần Mục Dương tiếp tục hỏi, “Chuyện này quan trọng đến mất em có thể đột nhiên chạy mất, bỏ anh lại vậy sao?”
Triệu Tịch lắc lắc đầu, ánh mắt có chút mờ mịt, “Bà phải ghép tim, rất nghiêm trọng, em…em cần tiền.”
Tâm tư của Tần Mục Dương không khỏi chìm xuống, lại nghe được Triệu Tịch nói tiếp, “Anh muốn hỏi em tại sao không nói chuyện này với anh?”
Tần Mục Dương lạnh lùng gật đầu.
Triệu Tịch rời khỏi cái ôm của hắn, dịch sang bên cạnh một chút, cười khổ, “Em đã hỏi anh rồi, tình huống lúc đó anh không nhớ chút nào sao?”
Tần Mục Dương sững sờ, hồi tưởng lại mấy chuyện trong quá khứ một lần. Lại bất đắc dĩ phát hiện đối với đoạn ký ức về cuộc sống của hai người khi đó, hắn đã cố ý cất sau nó vào trong tận đáy lòng, còn lưu lại chỉ là mấy đoạn ngọt ngào ngắn ngủi, cùng sự thù hận và phẫn nộ đối với người này.
“Anh nhớ tới —— “
“Anh về nhà, bác gái… Mẹ của anh muốn anh kết hôn với người khác, hai ngươi đã cãi nhau, lúc đó anh đã rất khó chịu.”
Triệu Tịch nhàn nhạt thuật lại, “Ngày ấy, chúng ta cũng cãi nhau. Qua đi một quãng thời gian rất dài, tâm tình của anh cũng không rất khó chịu, chúng ta tựa hồ đã bắt đầu vì những chuyện nhỏ mà cãi nhau. Em xào rau bỏ ít muối một chút anh cũng không vui, đi về trễ anh lại càng mất hứng….”
Tần Mục Dương yên lặng, qua lời tự thuật đối phương, những ký ức trong quá khứ chậm rãi khôi phục lại.
“Em không còn dám đề cập với anh chuyện mượn tiền. Sau đó em quay về quán ST làm việc , ngày đó thân thể của em không thoải mái, ông chủ đã đưa em về nhà, anh thấy được…”
Cậu không nói tiếp nữa, nhưng mặt của Tần Mục Dương đã dần dần biến thành màu trắng.
Hắn đích xác thấy được cảnh đó, hắn cũng đã gắt gỏng cùng Triệu Tịch tranh chấp, những lời nói sau cơn tức giận đó, hắn hiện tại đã không còn nhớ rõ, chỉ nhớ được cuối cùng Triệu Tịch đã mạnh mẽ cho hắn một cái tát.
Lúc này ngẫm lại, đại khái có lẽ từ ngày đó, hai người liền chân chính bắt đầu chiến tranh lạnh. Không như những cuộc cãi vả nhỏ nhặt vào thời gian trước, mọi chuyện nghiêm trọng đến nổi, bọn họ dù ở bên ngoài rõ ràng nhìn thấy đối phương, lại làm bộ không quen biết, ấu trĩ cố chấp chơi trò chiến tranh lạnh.
Triệu Tịch nhìn vào hư không, “… Em rất mệt mỏi, em không biết nên làm gì.”
“Anh bắt đầu không trở về nhà, ở bên ngoài uống rượu cùng bạn bè.”
Cậu đem mặt chôn vào khuỷu tay, “Em, em không biết làm sao hòa giải với anh… Anh có biết từ lúc em rời đi đến lần nói chuyện cuối cùng của chúng là là bao lâu không?”
Nơi nào đó trong lòng Tần Mục Dương như đang bị ai bóp nghẹn, không thể nói ra lời.
Triệu Tịch cười cười, duỗi ra hai cái ngón tay, “Hai tháng, ròng rã hai tháng trời.”
Cậu lạnh nhạt nhìn nam nhân ở đối diện, “Giống như mấy tình tiết cũ rích trên phim truyền hình. Mẹ anh tìm tới em, nói cho em biết tiền đồ tương lai của anh ở Tần gia, bà ấy cho em một khoản tiền, một món tiền rất lớn.”
Cậu thẫn thờ mà tỉnh táo nói: “Biết bệnh tình của bà em không thể nào chữa trị ở trong ngước, mẹ anh cũng đã sắp xếp xong xuôi tất cả, đưa chúng tôi đến Mỹ.”
“Em..” Tần Mục Dương nghẹn ngào, không nói ra được một câu.
Triệu Tịch hít sâu một hơi, đối mặt với ánh mắt của nam nhân, thảm đạm cười, “Anh lẽ ra nên hận em. Em chính là vì tiền mới chia tay với anh.”
“Tiểu Tịch…”
Tần Mục Dương đột nhiên hoảng loạn, bất thình lình đứng lên va mạnh vào chiếc ghế tựa sau lưng, bước chân liên tục lui về phía sau, ánh mắt khổ sở mà bị thương, cánh tay dùng hết sức kéo cửa ra rồi quay đầu chạy mất.
Triệu Đông Đông ở phòng khách đã quậy loạn bộ xếp hình thành một đống bùi nhùi. Nhìn thấy thúc thúc mà bé yêu nhất đi ra, nhóc con liền đuổi theo vội vàng kêu lên: “Tần thúc thúc, không biết tại sao chổ này còn ghép hoài mà vẫn không đúng!?”
Tần Mục Dương ngay cả liếc mắt nhìn nhóc một cái cũng không có, nhanh chóng mang giày cầm lấy áo khoác, kéo cửa đi ra ngoài.
Ván cửa trong gian phòng yên tĩnh phát ra một tiếng “Ầm” chói tai.
Tần Mục Dương nhét một ly nước nóng vào trong tay cậu, rồi dời cái ghế đến đối diện ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào đối phương.
Triệu Tịch nắm cốc, xoay xoay vài cái.
“Em đã nghĩ xong chưa?” Tần Mục Dương hỏi.
Triệu Tịch không lên tiếng.
Tần Mục Dương bất đắc dĩ, xoa bóp mi tâm, “Nếu như thế thì anh nói trước. Em nghe cho kỹ!”
Động tác trên tay Triệu Tịch lập tức dừng lại, gật gật đầu.
“Anh biết em bây giờ nhất định đang cảm thấy ngờ vực những hành động của anh, em nghĩ là anh đang muốn trêu đùa em? Đúng hay không?” Tiếng nói của hắn có chút khàn khàn, dẫn theo vài điểm uể oải.
Triệu Tịch ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt đã biểu đạt rất rõ ràng ý tứ trong lòng.
Tần Mục Dương lắc đầu, tiến đến gần hơn, nâng cằm cậu lên, “Em nói đi, kiếp trước anh đã phạm phải tội ác tày trời gì, mà ông trời lại khiến cho anh gặp em, khiến anh hết lần này tới lần khác đều thua trong tay em hết.”
“Anh không hề muốn trêu chọc em, anh thật sự rất nghiêm túc.” Hắn tỉ mỉ hôn lên môi đối phương, ôn nhu lưu luyến, “Chuyện lần trước anh không phải cố ý. Trong lòng anh chưa từng nghĩ về em như vậy.”
“Anh đã từng rất tức giận, rất phẫn nộ. Anh cũng đã định lôi em về đại tá bát khối, nhưng mà…” Hắn thả mặt của đối phương ra, “Anh chung quy vẫn không bỏ được. Em làm nhiều chuyện có lỗi với anh như vậy, anh vẫn không nỡ xa rời em, em nói xem anh có đê tiện không?” (đại tá bát khối..kiểu như cắt thành tám mảnh =.= má ơi, xém cái thành đam kinh dị rồi..)
Triệu Tịch nhìn chằm chằm vào hắn, vậy mà lại gật đầu, “Đúng vậy à, rất tiện.”
Tần Mục Dương thề rằng vào thời khắc này hắn thật sự muốn đánh cho cậu mấy cái, nhưng sau vài giây tâm tình của hắn lại biến chuyển trở về như thường.
Bởi vì Triệu Tịch đã nói với hắn: “Nhưng mà em so với anh càng đê tiện hơn.”
Cậu trầm thấp cười rộ lên, giống như than thở, “Em rất nhớ anh. Em mỗi ngày đều nhớ tới anh. Buối tối vì nhớ anh mà ngủ không yên, mua thuốc ngủ cũng không dám uống nhiều. Mỗi đêm vừa nhắm mắt, em lại mơ thấy anh cầm deo rượt theo em.”
Cậu chớp mắt một cái, “Nhưng trong lòng em vẫn không thể nào ngừng nghỉ đến anh, em nhớ anh đến muốn phát điên. Em biết anh hận em, chán ghét em, nhưng em vẫn muốn trở về gặp anh một lần.”
“Em có thể mua vé tàu, dẫn Đông Đông đến đây khám bác sĩ rồi trở về. Nhưng em lại muốn chuyển đến đây…” Cậu lẩm bẩm như đang tự hỏi mình, nụ cười đã trở nên đắng chát, “Tại sao vậy chứ…”
Tần Mục Dương ngây ngốc lặp lại, “Tại sao?”
Triệu Tịch nhìn về một góc phòng, âm thanh nhẹ khinh như gió thoảng, “Bởi vì nơi đó có một người mà em đã nhớ thương rất nhiều năm… Em muốn gặp hắn, muốn nhìn xem bộ dáng của hắn hiện tại như thế nào rồi, cuộc sống có tốt hay không, có còn… nhận ra em không?”
“Em xưa nay chưa từng hy vọng xa vời anh sẽ tha thứ cho em. Anh có thể hận em, có thể trả thù em, nhục mạ em, thế nhưng, em không thể chịu được nếu như anh lại giỡn cợt em…”
Cậu cúi thấp đầu, giọng điệu khi nói câu cuối cùng kia đã nhỏ đến hết mức. Nhưng Tần Mục Dương vẫn rõ ràng nghe được cậu nói cái gì, cùng với nổi ưu tư ẩn chứa ở trong đó.
Tâm tình của hắn đang cuồn cuộn trong lòng, hắn rời khỏi ghế tựa đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu, đem người ôm vào lòng, “Em vẫn luôn nghĩ như vậy sao? Em đánh giá anh quá thấp rồi đấy, Tiểu Tịch.” Hắn dùng cằm cọ đỉnh đầu đối phương, “Anh làm sao có thể làm tổn thương em, em cho rằng anh chưa từng thử sao? Sự thực chứng minh, nếu anh trả thù em, trái tim của anh cũng sẽ tan nát theo.”
“Anh đương nhiên có hận em. Hận em không tín nhiệm anh, anh hận em có thể dứt khoát rời đi không nói một tiếng.” Hắn hung hăng cắn tới đầu môi đối phương, cọ xát hai lần mới nhả ra, “Cho nên, anh rất muốn nghe lời giải thích của em.”
Triệu Tịch ở trong ***g ngực của hắn bất an nhúc nhích một chút, lập tức bị Tần Mục Dương đè lại, “Không được rốn tránh. Phải nói sự thật!”
Triệu Tịch trầm mặc nửa ngày, mới nhẹ giọng nỉ non: “Bà em bị bệnh…”
Tần Mục Dương suy nghĩ một chút, “Là Triệu nãi nãi đã nhận nuôi em?”
Triệu Tịch gật đầu, Tần Mục Dương tiếp tục hỏi, “Chuyện này quan trọng đến mất em có thể đột nhiên chạy mất, bỏ anh lại vậy sao?”
Triệu Tịch lắc lắc đầu, ánh mắt có chút mờ mịt, “Bà phải ghép tim, rất nghiêm trọng, em…em cần tiền.”
Tâm tư của Tần Mục Dương không khỏi chìm xuống, lại nghe được Triệu Tịch nói tiếp, “Anh muốn hỏi em tại sao không nói chuyện này với anh?”
Tần Mục Dương lạnh lùng gật đầu.
Triệu Tịch rời khỏi cái ôm của hắn, dịch sang bên cạnh một chút, cười khổ, “Em đã hỏi anh rồi, tình huống lúc đó anh không nhớ chút nào sao?”
Tần Mục Dương sững sờ, hồi tưởng lại mấy chuyện trong quá khứ một lần. Lại bất đắc dĩ phát hiện đối với đoạn ký ức về cuộc sống của hai người khi đó, hắn đã cố ý cất sau nó vào trong tận đáy lòng, còn lưu lại chỉ là mấy đoạn ngọt ngào ngắn ngủi, cùng sự thù hận và phẫn nộ đối với người này.
“Anh nhớ tới —— “
“Anh về nhà, bác gái… Mẹ của anh muốn anh kết hôn với người khác, hai ngươi đã cãi nhau, lúc đó anh đã rất khó chịu.”
Triệu Tịch nhàn nhạt thuật lại, “Ngày ấy, chúng ta cũng cãi nhau. Qua đi một quãng thời gian rất dài, tâm tình của anh cũng không rất khó chịu, chúng ta tựa hồ đã bắt đầu vì những chuyện nhỏ mà cãi nhau. Em xào rau bỏ ít muối một chút anh cũng không vui, đi về trễ anh lại càng mất hứng….”
Tần Mục Dương yên lặng, qua lời tự thuật đối phương, những ký ức trong quá khứ chậm rãi khôi phục lại.
“Em không còn dám đề cập với anh chuyện mượn tiền. Sau đó em quay về quán ST làm việc , ngày đó thân thể của em không thoải mái, ông chủ đã đưa em về nhà, anh thấy được…”
Cậu không nói tiếp nữa, nhưng mặt của Tần Mục Dương đã dần dần biến thành màu trắng.
Hắn đích xác thấy được cảnh đó, hắn cũng đã gắt gỏng cùng Triệu Tịch tranh chấp, những lời nói sau cơn tức giận đó, hắn hiện tại đã không còn nhớ rõ, chỉ nhớ được cuối cùng Triệu Tịch đã mạnh mẽ cho hắn một cái tát.
Lúc này ngẫm lại, đại khái có lẽ từ ngày đó, hai người liền chân chính bắt đầu chiến tranh lạnh. Không như những cuộc cãi vả nhỏ nhặt vào thời gian trước, mọi chuyện nghiêm trọng đến nổi, bọn họ dù ở bên ngoài rõ ràng nhìn thấy đối phương, lại làm bộ không quen biết, ấu trĩ cố chấp chơi trò chiến tranh lạnh.
Triệu Tịch nhìn vào hư không, “… Em rất mệt mỏi, em không biết nên làm gì.”
“Anh bắt đầu không trở về nhà, ở bên ngoài uống rượu cùng bạn bè.”
Cậu đem mặt chôn vào khuỷu tay, “Em, em không biết làm sao hòa giải với anh… Anh có biết từ lúc em rời đi đến lần nói chuyện cuối cùng của chúng là là bao lâu không?”
Nơi nào đó trong lòng Tần Mục Dương như đang bị ai bóp nghẹn, không thể nói ra lời.
Triệu Tịch cười cười, duỗi ra hai cái ngón tay, “Hai tháng, ròng rã hai tháng trời.”
Cậu lạnh nhạt nhìn nam nhân ở đối diện, “Giống như mấy tình tiết cũ rích trên phim truyền hình. Mẹ anh tìm tới em, nói cho em biết tiền đồ tương lai của anh ở Tần gia, bà ấy cho em một khoản tiền, một món tiền rất lớn.”
Cậu thẫn thờ mà tỉnh táo nói: “Biết bệnh tình của bà em không thể nào chữa trị ở trong ngước, mẹ anh cũng đã sắp xếp xong xuôi tất cả, đưa chúng tôi đến Mỹ.”
“Em..” Tần Mục Dương nghẹn ngào, không nói ra được một câu.
Triệu Tịch hít sâu một hơi, đối mặt với ánh mắt của nam nhân, thảm đạm cười, “Anh lẽ ra nên hận em. Em chính là vì tiền mới chia tay với anh.”
“Tiểu Tịch…”
Tần Mục Dương đột nhiên hoảng loạn, bất thình lình đứng lên va mạnh vào chiếc ghế tựa sau lưng, bước chân liên tục lui về phía sau, ánh mắt khổ sở mà bị thương, cánh tay dùng hết sức kéo cửa ra rồi quay đầu chạy mất.
Triệu Đông Đông ở phòng khách đã quậy loạn bộ xếp hình thành một đống bùi nhùi. Nhìn thấy thúc thúc mà bé yêu nhất đi ra, nhóc con liền đuổi theo vội vàng kêu lên: “Tần thúc thúc, không biết tại sao chổ này còn ghép hoài mà vẫn không đúng!?”
Tần Mục Dương ngay cả liếc mắt nhìn nhóc một cái cũng không có, nhanh chóng mang giày cầm lấy áo khoác, kéo cửa đi ra ngoài.
Ván cửa trong gian phòng yên tĩnh phát ra một tiếng “Ầm” chói tai.
/96
|