Trên đường về nhà, hai người đều giữ trầm mặc. Triệu Tịch đưa lưng về phía hắn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không nói một lời, nhưng nhìn dáng vẻ cậu xem ra cũng không phải đang tức giận.
Tần Mục Dương đại khái có thể đoán được cậu đang suy nghĩ gì, nhưng lại á khẩu không lên tiếng được, càng không biết nên an ủi ra sao. Kia là cha mẹ hắn, mà sự yêu thích của hai lão nhân đối với đứa nhỏ lại rất rõ ràng, Tần Mục Dương không tìm được bất kỳ lý do gì để từ chối. Ở một phương diện khác mà nói, hắn vẫn hi vọng hài tử có thể cùng cha mẹ mình gặp gỡ nhiều hơn, coi như là một chút bù đắp mà hắn muốn dành cho cha mẹ mình vì chuyện mình sẽ không kết hôn.
Đến hôm sau, Triệu Đông Đông vẫn chưa được trả trở về, Tần gia đại tỷ trực tiếp gọi điện thoại đến thông báo, Tần Mục Dương khá là căng thẳng, cầm điện thoại suy tư một hồi nên giải thích thế nào với người yêu.
“Người nhà anh nói gì vậy?” Triệu Tịch không biết khi nào thì đã đi tới bên cạnh, cau mày nhìn hắn.
Tần Mục Dương có chút bất đắc dĩ, “Là chị của anh, Đông Đông, cái kia…”
“Không trở lại?” Triệu Tịch vô cùng bình tĩnh.
Tần Mục Dương có chút hoảng loạn, ôm lấy cậu, “Không có không có, chỉ là ở bên kia chơi thêm mấy ngày, cha anh ngày hôm qua mới vừa nhìn thấy con, nên muốn…”
“Ừm. Vậy thì cứ để con ở đó chơi đi.” Triệu Tịch đánh gãy lời hắn, không nhìn ra được hỉ nộ.
Tần Mục Dương cẩn thận ôm lấy cậu, nhẹ giọng hỏi: “Em không vui sao? Xin lỗi, bên nhà anh đã lâu chưa có tiếng trẻ con, ba mẹ của anh cũng là quá vui mừng, anh…”
“Không có, A Dương. Em không hề không vui.” Triệu Tịch nhíu máy, nhu nhu huyệt thái dương.
Cậu thở dài, vỗ vỗ bụng, “Con của anh làm em mệt muốn chết, em đã có không tinh lực để ý tới đứa lớn nữa rồi.”
Ngữ khí của cậu nghe ra rất thoải mái, biểu tình cũng có chút ý cười, Tần Mục Dương cẩn thận quan sát, lại bất đắc dĩ không phát hiện được trong lòng đối phương có thật sự nghĩ như vậy không.
“Được rồi, để cho con ở bên kia chơi mấy ngày cũng được.” Tần Mục Dương cũng không nói thêm nữa.
Không biết có phải là vì tâm tình không được an ổn, mà triệu chứng nôn mửa của Triệu Tịch tối hôm đó so với dĩ vãng còn mãnh liệt hơn gấp mấy lần. Cậu mới vừa chìm vào giấc ngủ trong chốc lát liền chạy vào phòng vệ sinh nôn mửa, tới tới lui lui giằng co nhiều lần, Tần Mục Dương gấp đến độ suýt chút nữa đã mặc kệ dù đã hơn nữa đêm, định gọi điện cho Diêu Vũ Quân hết mấy lần, cuối cùng bị Triệu Tịch ngăn cản lại.
Tình huống như thế… cậu kỳ thực cũng không hề xa lạ. Bảy năm trước lúc cùng Tần Mục Dương chiến tranh lạnh, hài tử trong bụng cũng đã hai tháng, đoạn thời gian đó đối phương không trở về nhà, cậu liên tục bôn ba qua lại giữa hai thành phố, cơ hồ mỗi đêm khi đã nằm vật xuống giường, cậu đều cố định cách một đoạn thời gian sẽ chạy vào phòng vệ sinh một lần, mà hiện tại…nhìn thấy người ở bên cạnh đang lo lắng theo sát từng nhất cử nhất động của mình, thật chất, tình huống hiện tại so với thời điểm đó đã tốt hơn rất nhiều.
“Thật sự không có chuyện gì mà, bác sĩ Diêu không phải đã nói rồi sao? Đây là phản ứng bình thường thôi.” Triệu Tịch ngược lại đã trở thành người an ui cho đối phương.
Tần Mục Dương do dự, lòng vẫn còn sợ hãi đem cậu ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa xoa phía sau lưng cho cậu, “Nguyên lai phải khổ cực như vậy… Anh xưa nay cũng không biết, Tiểu Tịch…”
“Được rồi, em buồn ngủ.” Triệu Tịch vội vàng ngăn chặn cái miệng của hắn, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, “Nhanh lên một chút đi ngủ thôi!”
Tần Mục Dương liền không nói tiếp, chỉ là ánh mắt của hắn thực quá mức rõ ràng, sự hối hận cùng hổ thẹn trong đó cơ hồ đã làm cho Triệu Tịch không chống đỡ được, vội vàng nhắm mắt lại, không ngừng mà lẩm bẩm trong đầu mau ngủ đi mau ngủ đi.
Nhìn lông mi run rẩy của đối phương, Tần Mục Dương liếc mắt một cái liền đã biết được ý đồ của cậu. Hắn cười khổ trong lòng, đến gần miệng cậu hôn lên một cái, “Cục cưng của ba, đi ngủ sớm một chút nha!”
Triệu Tịch quýnh lên, chỉ hận không thể nhéo hắn một cái thật đau, Tần Mục Dương kêu to, hai người cứ thể nháo loạn, bầu không khí cũng bớt căng thẳng hơn, cả hai cũng dần quên mất những đề tài khó chịu ban nãy.
Kết quả mãi đến tận hừng đông bốn, năm giờ, phản ứng buồn nôn của Triệu Tịch mới miễn cưỡng ngừng lại, hai người đều uể oải cực kỳ, tựa vào nhau ngủ say.
Tiếp đó trong lúc hai chồng chồng còn đang chìm trong giấc nồng, thì đã bị tiếng gõ cửa vang động trời đánh thức. Tần Mục Dương mơ màng cầm điện thoại nhìn thời gian, mới kinh ngạc phát hiện có tới mười mấy cuộc gọi nhỡ chưa nhận, có Bạch Vũ Hàng, Hứa Hạo Nhiên, Phương Tần, thậm chí còn có cả đứa cháu của hắn.
Tiếng gõ cửa phía ngoài vẫn đang tiếp tục vang lên, mơ hồ còn có tiếng người truyền đến, hai người tỉ mỉ lắng nghe, dường như là tiếng nói của Hứa Hạo Nhiên.
Cả hai cuống quít mặc quần áo, bụng dưới của Triệu Tịch đã nhô ra một khối, may mà thời tiết bây giờ đã dần chuyển lạnh, số lượng quần áo mặc trên người cũng tăng lên, bên ngoài tròng thêm áo khoác, cũng nhìn không ra được cái gì.
“Họ Tần, nhanh ra mở cửa! Mẹ nó! Hai người các cậu không có lương tâm!”
Tiếng mắng chửi đứt quảng truyền đến, xen lẫn với tiếng gào to đau đớn cao thấp không đồng nhất. Quả nhiên lúc cửa mở ra, Bạch Vũ Hàng đang vừa lúc đá vào cái mông của Hứa Hạo Nhiên.
“…” Bạch Vũ Hàng yên lặng thu chân về, bình tĩnh nhìn vào trong phòng.
Hứa Hạo Nhiên kêu to: “Hai người các cậu đã xảy ra chuyện gì a? Thật là không nể mặt anh em gì hết! Thực là! Con bà nó hai người có biết lão tử đã phải đánh bao nhiêu cuộc điện thoại không HẢ?”
Âm cuối cùng nghe cực kì chói tai, thoạt nhìn có vẻ như hắn đang vô cùng sinh khí.
Triệu Tịch vội vàng mời hai người vào nhà, chạy đến nhà bếp châm trà rót nước, Hứa Hạo Nhiên vẫn giãy nảy, bám víu đối phương cằn nhằn.
Tần Mục Dương nhìn thấy thân ảnh vợ yêu vội vã chạy đi, liền đem người kéo lại, cau mày, “Em ngồi đây đi, để anh làm là được.”
“Ây…” Câu nói của Hứa Hạo Nhiên bị mắc kẹt nữa chừng, mò cằm đánh giá, “Chép chép, từ khi nào mà cậu ta đã trở thành một người đan ông mẫu mực của gia đình rồi vậy!?”
Triệu Tịch lúng túng ngồi lên chiếc sô pha nhỏ bên cạnh, Tần Mục Dương tùy ý đem cốc thả trước mặt hai người, “Chuyện gì?”
Hứa Hạo Nhiên lại gào to: “Tần Mục Dương cậu, cái —— “
Bạch Vũ Hàng nhàn nhạt liếc nhìn hắn, Hứa Hạo Nhiên sờ mũi không dám nói tiếp.
“Hai người mấy ngày nay đã làm gì? Sao lại không chịu nhận điện thoại?” Bạch Vũ Hàng nghi ngờ nhìn Triệu Tịch.
Triệu Tịch lại nhìn sang Tần Mục Dương, Tần Mục Dương lúng túng nhún vai một cái —— không chú ý.
Bạch Vũ Hàng bất đắc dĩ, đem hộp quà trên tay Hứa Hạo Nhiên đặt xuống bàn.
“Ngày hôm qua không phải sinh nhật của bé sao? Anh và Hạo Nhiên định qua chơi với bé một ngày, ai ngờ lại không có ai chịu nhận điện thoại.”
Bạch Vũ Hàng nhíu chặt hai hàng lông mây, “Tiểu Tịch em mặc nhiều như vậy làm cái gì? Bị cảm?” Hiện tại là trung tuần tháng mười, cũng vừa mới sáng sớm, khí trời bên ngoài vô cùng sáng sủa, nhưng Triệu Tịch lại ăn mặc một thân áo khoác kín mít.
“Không có…” Triệu Tịch lúng túng không biết nói thế nào.
Tần Mục Dương động viên sờ sờ tay của cậu, “Có chút cảm mạo, mặc nhiều một chút là được, chuyện này cũng không có hại gì.”
Bạch Vũ Hàng không nói thêm nữa, hồ nghi trên dưới đánh giá Triệu Tịch. Triệu Tịch khẩn trương đưa tay đặt ở trước bụng, biết rõ đối phương không nhìn ra cái gì, nhưng vẫn cảm thấy hoang mang bất ổn như cũ.
Tần Mục Dương vô cùng bất đắc dĩ, đâm đâm hộp, “Mua cái gì vây? Hài tử không có ở đây.”
“Không có ở nhà?” Hứa Hạo Nhiên kêu lên quái dị: “Chẳng lẽ hai người các cậu vì thế giới riêng của mình mà đã nhẫn tâm quăng thằng nhỏ đi rồi à? Ai ai ai, hơi quá đáng, hơi quá đáng!”
Hắn quang quác quang quác kêu to nửa ngày, Bạch Vũ Hàng không thể nhịn được nữa, quay đầu rống hắn: “Câm miệng!”
“Ồ…” Hứa Hạo Nhiên ủy khuất câm miệng, vẫn giận dữ trừng mắt Tần Mục Dương.
Tần Mục Dương học hắn mò mũi, vội ho một tiếng, “Không phải…thì, ngày hôm qua sinh nhật con, nên bé ở lại chổ mẹ của tôi, ân…là nhà lớn bên kia đó.”
“Ở tại nhà của cậu?” Hứa Hạo Nhiên nhất thời quên mất Bạch Vũ Hàng áp suất thấp bên cạnh, lòng hiếu kỳ tăng vọt, “Nói nhanh lên, chuyện ra sao? Mẹ cậu tại sao lại biết chuyện này? Là cậu nói hả? Không đúng không đúng, cậu không thể làm thế, chẳng lẽ là bác gái tự mình phát hiện? Nha, trời ạ, trời ạ…”
Hứa Hạo Nhiên che ngực, mặt mày hớn hở, “Quá kích thích rồi! Tần phu nhân biết được nhi tử ở bên ngoài có con riêng? Bác ấy có hay không truy giết hai người? Ha ha ha —— ngao!”
Bạch Vũ Hàng bình tĩnh thu hồi chân, nhìn về phía Triệu Tịch, “Xảy ra chuyện gì? Làm sao lại biết?”
Y trước tiên hoài nghi nhìn Tần Mục Dương. Tần Mục Dương cười khổ, thở dài, “Không phải tôi nói. Là chị hai… đến nhà trẻ của Đông Đông thấy được bé. Ân…”
Hứa Hạo Nhiên sững sờ, đột nhiên cười to: “Ha ha ha, tui biết rồi tui biết rồi! Ôi uy, tui sao lại quên mất, nguyên lai Đông Đông thanh tú như thế là giống cậu à… Ha ha ha ha!”
“Hứa Hạo Nhiên…” Tần Mục Dương hắc tuyến, đôi mắt lộ vẻ uy hiếp trừng mắt về phía hắn.
Bạch Vũ Hàng cùng Triệu Tịch đều là một mặt vô cùng kinh ngạc. Ạch… Bọn họ cứ tưởng là Tần phu nhân bên kia biết thân phận của Đông Đông là vì đã làm mấy thứ như kiểm tra AND này nọ, thật không ngờ chỉ là vị tướng mạo giống nhau thôi sao?
Triệu Tịch len lén quan sát ngũ quan của Tần Mục Dương, sau đó lại liên tưởng đến Đông Đông một chút…có chút kinh tủng. Đối phương khi còn bé cùng hiện tại khác biệt lớn như vậy à…
“Ai…” Tần Mục Dương thở dài, vòng cánh tay ra sau thắt lưng Triệu Tịch, không thành thật chọt chọt vài cái, Triệu Tịch lập tức rối loạn khí tức, không dám nhìn bậy bạ nữa.
“Ha, lão Tần cậu làm quá rồi đó, mà hình như mấy tấm hình khi bé của cậu điều bị tiêu hủy rồi mà hả? Khà khà, tôi phải chụp thiệt nhiều ảnh của Đông Đông, chờ sau này cậu già rồi, tôi sẽ lấy ra để tuyên truyền, ha ha ha…”
“Hạo nhiên ca,” Triệu Tịch thấy người yêu có đấu hiện sắp nổi bạo, cậu mới vội vàng cắt đứt lời tên kia, “Thật…Thật không tiện, hai ngày nay em không mang điện thoại di động theo người. Mấy ngày trước, có chút, có chút việc, hai người đã mua qua cho bé sao?”
Tiếng cười của Hứa Hạo Nhiên bị kẹp lại, thay bằng giọng nói ai oán, “Anh và Tiểu Bạch đã cố liên lạc với hai người suốt cả ngày hôm qua đó, vậy mà mấy người cũng không chịu tiếp. Quá thương tâm a, em nói đi, anh biết là hai người muốn tận hưởng thế giới hai ba người gì đó, nhưng tốt xấu gì cũng phải nói với anh một tiếng, làm anh còn tưởng năm nay không tổ chức sinh nhật chứ…”
Lời nói này làm cho Triệu Tịch có chút lúng túng, nụ cười đã không còn tự nhiên.
“Hảo hảo, quà tặng đã đưa đến rồi, cậu cũng về đi thôi.” Tần Mục Dương đứng lên đuổi người, lại quay sang Bạch Vũ Hàng: “Cảm ơn cậu, tôi thay mặt Đông Đông cám ơn món quà này của hai vị thúc thúc! Đi thong thả, đi thong thả à.”
“Cậu là đồ không có lương tâm!” Hứa Hạo Nhiên lầm bầm với không khí, rồi lại quay đầu nhìn vợ yêu của mình, “Tiểu Bạch…”
Bạch Vũ Hàng không để ý tới hắn, cảm giác quái dị trong lòng càng ngày càng tăng mạnh, y bất động thanh sắc đánh giá Triệu Tịch, nhìn thẳng cho đến khi đối phương đều ra cả một trán mồ hôi, mới đứng lên, “Đi thôi!”
“Ai ai? Cứ như vậy đi sao? Không bắt chẹt bọn họ thêm chút à!?” Thấy Bạch Vũ Hàng đã đi tới cửa, Hứa Hạo Nhiên lập tức nhấc cái mông lên, hoả tốc theo sau, nhưng hắn vẫn không quên giơ ngón giữa ra với thằng bạn chết tiệt của mình.
Tần Mục Dương bật cười, quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng khẩn trương đáng yêu của bà xã, hắn lại càng cười to hơn, “Căng thẳng cái gì a, bọn họ không nhìn ra được đâu.”
Ngón tay của hắn chầm chậm đưa vào trong quần áo vợ yêu, sờ lên cái bụng mềm mại của đối phương.
Tinh tế thưởng thức việc sờ mó này hồi lâu, hắn mới có chút mờ mịt lẩm bẩm: “Ừm… Hình như lại lớn thêm một chút…”
Hai người lại trở nên trầm mặc.
Đã gần bốn tháng rồi, thai nhi cũng ngày một lớn dần. Hiện tại có thể che giấu, nhưng còn tương lai thì sao? Vạn nhất không phải Bạch Vũ Hàng, mà là Tần phu nhân thì..?
Sắc mặt Triệu Tịch đột nhiên trắng bệch, nắm lấy tay Tần Mục Dương, cầu xin: “A Dương…Chúng ta, chúng ta dọn nhà đi, chuyển sang nơi khác, có được hay không? Đổi sang nơi khác, đổi sang nơi khác…”
“Đừng khẩn trương, đừng khẩn trương.” Tần Mục Dương đỡ lấy đôi vai run rẩy của cậu, bình tĩnh nói: “Em muốn chuyển sang nơi nào? Ý anh là, em không định nói cho Tiểu Bạch biết sao?”
Triệu Tịch nhìn đăm đăm về trước, chậm rãi gật đầu, âm thanh còn hơi khàn khàn, “Ừm…”
“Được.” Tần Mục Dương không hỏi nhiều, đã bắt đầu cân nhắc mấy chổ tốt, “Vậy thì đổi nơi khác…Trung tâm thành phố hay là vùng ngoại thành đây? Nếu không vùng ngoại thành đi, thanh tĩnh, nhưng mà có chút bất tiện…”
Sống ở ngoại thành đương nhiên sẽ tốt hơn, xe ít, người cũng ít, đối với người mang thai chính là lựa chọn số một.
Thế nhưng…Hắn nhìn người trong lòng. Nếu có việc xảy ra, bọn họ chạy đi bệnh viện sẽ không tiện như trong nội thành, còn phải mua thức ăn, đồ dùng hàng ngày, còn chuyện đi học của Đông Đông…
Đương lúc Tần Mục Dương khổ não suy tư, Triệu Tịch bất thình lình lên tiếng, “Trong thành phố đi!”
“Trong thành phố?” Tần Mục Dương kinh ngạc, hắn cứ tưởng cậu muốn sống ở nơi càng ít người càng tốt chứ?
Triệu Tịch đã bình tĩnh lại, “Liền trong thành phố đi. Đông Đông đi học cũng thuận tiện.”
Đến đầu tháng chín, bé con sẽ phải vào lớp một, nếu mua nhà ở ngoại ô thì sẽ rất lãng phí.
Tần Mục Dương lý giải ý nghĩ của cậu, tươi cười hôn vợ yêu mấy cái, “Thật là một người vợ hiền thục à.”
“Anh——” không khí khẩn trương đã hoàn toàn tiêu tan. Triệu Tịch hiện tại cũng không biết nói gì, cậu hình như vẫn chưa quen với việc đối phương lâu lâu sẽ bất ngờ hôn mình một cái.
Cảm giác…là lạ.
Mặc dù không muốn, nhưng Triệu Tịch thật sự phải thừa nhận rằng cậu cảm thấy rất thẹn thùng à. (灬> .
Tần Mục Dương đại khái có thể đoán được cậu đang suy nghĩ gì, nhưng lại á khẩu không lên tiếng được, càng không biết nên an ủi ra sao. Kia là cha mẹ hắn, mà sự yêu thích của hai lão nhân đối với đứa nhỏ lại rất rõ ràng, Tần Mục Dương không tìm được bất kỳ lý do gì để từ chối. Ở một phương diện khác mà nói, hắn vẫn hi vọng hài tử có thể cùng cha mẹ mình gặp gỡ nhiều hơn, coi như là một chút bù đắp mà hắn muốn dành cho cha mẹ mình vì chuyện mình sẽ không kết hôn.
Đến hôm sau, Triệu Đông Đông vẫn chưa được trả trở về, Tần gia đại tỷ trực tiếp gọi điện thoại đến thông báo, Tần Mục Dương khá là căng thẳng, cầm điện thoại suy tư một hồi nên giải thích thế nào với người yêu.
“Người nhà anh nói gì vậy?” Triệu Tịch không biết khi nào thì đã đi tới bên cạnh, cau mày nhìn hắn.
Tần Mục Dương có chút bất đắc dĩ, “Là chị của anh, Đông Đông, cái kia…”
“Không trở lại?” Triệu Tịch vô cùng bình tĩnh.
Tần Mục Dương có chút hoảng loạn, ôm lấy cậu, “Không có không có, chỉ là ở bên kia chơi thêm mấy ngày, cha anh ngày hôm qua mới vừa nhìn thấy con, nên muốn…”
“Ừm. Vậy thì cứ để con ở đó chơi đi.” Triệu Tịch đánh gãy lời hắn, không nhìn ra được hỉ nộ.
Tần Mục Dương cẩn thận ôm lấy cậu, nhẹ giọng hỏi: “Em không vui sao? Xin lỗi, bên nhà anh đã lâu chưa có tiếng trẻ con, ba mẹ của anh cũng là quá vui mừng, anh…”
“Không có, A Dương. Em không hề không vui.” Triệu Tịch nhíu máy, nhu nhu huyệt thái dương.
Cậu thở dài, vỗ vỗ bụng, “Con của anh làm em mệt muốn chết, em đã có không tinh lực để ý tới đứa lớn nữa rồi.”
Ngữ khí của cậu nghe ra rất thoải mái, biểu tình cũng có chút ý cười, Tần Mục Dương cẩn thận quan sát, lại bất đắc dĩ không phát hiện được trong lòng đối phương có thật sự nghĩ như vậy không.
“Được rồi, để cho con ở bên kia chơi mấy ngày cũng được.” Tần Mục Dương cũng không nói thêm nữa.
Không biết có phải là vì tâm tình không được an ổn, mà triệu chứng nôn mửa của Triệu Tịch tối hôm đó so với dĩ vãng còn mãnh liệt hơn gấp mấy lần. Cậu mới vừa chìm vào giấc ngủ trong chốc lát liền chạy vào phòng vệ sinh nôn mửa, tới tới lui lui giằng co nhiều lần, Tần Mục Dương gấp đến độ suýt chút nữa đã mặc kệ dù đã hơn nữa đêm, định gọi điện cho Diêu Vũ Quân hết mấy lần, cuối cùng bị Triệu Tịch ngăn cản lại.
Tình huống như thế… cậu kỳ thực cũng không hề xa lạ. Bảy năm trước lúc cùng Tần Mục Dương chiến tranh lạnh, hài tử trong bụng cũng đã hai tháng, đoạn thời gian đó đối phương không trở về nhà, cậu liên tục bôn ba qua lại giữa hai thành phố, cơ hồ mỗi đêm khi đã nằm vật xuống giường, cậu đều cố định cách một đoạn thời gian sẽ chạy vào phòng vệ sinh một lần, mà hiện tại…nhìn thấy người ở bên cạnh đang lo lắng theo sát từng nhất cử nhất động của mình, thật chất, tình huống hiện tại so với thời điểm đó đã tốt hơn rất nhiều.
“Thật sự không có chuyện gì mà, bác sĩ Diêu không phải đã nói rồi sao? Đây là phản ứng bình thường thôi.” Triệu Tịch ngược lại đã trở thành người an ui cho đối phương.
Tần Mục Dương do dự, lòng vẫn còn sợ hãi đem cậu ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa xoa phía sau lưng cho cậu, “Nguyên lai phải khổ cực như vậy… Anh xưa nay cũng không biết, Tiểu Tịch…”
“Được rồi, em buồn ngủ.” Triệu Tịch vội vàng ngăn chặn cái miệng của hắn, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, “Nhanh lên một chút đi ngủ thôi!”
Tần Mục Dương liền không nói tiếp, chỉ là ánh mắt của hắn thực quá mức rõ ràng, sự hối hận cùng hổ thẹn trong đó cơ hồ đã làm cho Triệu Tịch không chống đỡ được, vội vàng nhắm mắt lại, không ngừng mà lẩm bẩm trong đầu mau ngủ đi mau ngủ đi.
Nhìn lông mi run rẩy của đối phương, Tần Mục Dương liếc mắt một cái liền đã biết được ý đồ của cậu. Hắn cười khổ trong lòng, đến gần miệng cậu hôn lên một cái, “Cục cưng của ba, đi ngủ sớm một chút nha!”
Triệu Tịch quýnh lên, chỉ hận không thể nhéo hắn một cái thật đau, Tần Mục Dương kêu to, hai người cứ thể nháo loạn, bầu không khí cũng bớt căng thẳng hơn, cả hai cũng dần quên mất những đề tài khó chịu ban nãy.
Kết quả mãi đến tận hừng đông bốn, năm giờ, phản ứng buồn nôn của Triệu Tịch mới miễn cưỡng ngừng lại, hai người đều uể oải cực kỳ, tựa vào nhau ngủ say.
Tiếp đó trong lúc hai chồng chồng còn đang chìm trong giấc nồng, thì đã bị tiếng gõ cửa vang động trời đánh thức. Tần Mục Dương mơ màng cầm điện thoại nhìn thời gian, mới kinh ngạc phát hiện có tới mười mấy cuộc gọi nhỡ chưa nhận, có Bạch Vũ Hàng, Hứa Hạo Nhiên, Phương Tần, thậm chí còn có cả đứa cháu của hắn.
Tiếng gõ cửa phía ngoài vẫn đang tiếp tục vang lên, mơ hồ còn có tiếng người truyền đến, hai người tỉ mỉ lắng nghe, dường như là tiếng nói của Hứa Hạo Nhiên.
Cả hai cuống quít mặc quần áo, bụng dưới của Triệu Tịch đã nhô ra một khối, may mà thời tiết bây giờ đã dần chuyển lạnh, số lượng quần áo mặc trên người cũng tăng lên, bên ngoài tròng thêm áo khoác, cũng nhìn không ra được cái gì.
“Họ Tần, nhanh ra mở cửa! Mẹ nó! Hai người các cậu không có lương tâm!”
Tiếng mắng chửi đứt quảng truyền đến, xen lẫn với tiếng gào to đau đớn cao thấp không đồng nhất. Quả nhiên lúc cửa mở ra, Bạch Vũ Hàng đang vừa lúc đá vào cái mông của Hứa Hạo Nhiên.
“…” Bạch Vũ Hàng yên lặng thu chân về, bình tĩnh nhìn vào trong phòng.
Hứa Hạo Nhiên kêu to: “Hai người các cậu đã xảy ra chuyện gì a? Thật là không nể mặt anh em gì hết! Thực là! Con bà nó hai người có biết lão tử đã phải đánh bao nhiêu cuộc điện thoại không HẢ?”
Âm cuối cùng nghe cực kì chói tai, thoạt nhìn có vẻ như hắn đang vô cùng sinh khí.
Triệu Tịch vội vàng mời hai người vào nhà, chạy đến nhà bếp châm trà rót nước, Hứa Hạo Nhiên vẫn giãy nảy, bám víu đối phương cằn nhằn.
Tần Mục Dương nhìn thấy thân ảnh vợ yêu vội vã chạy đi, liền đem người kéo lại, cau mày, “Em ngồi đây đi, để anh làm là được.”
“Ây…” Câu nói của Hứa Hạo Nhiên bị mắc kẹt nữa chừng, mò cằm đánh giá, “Chép chép, từ khi nào mà cậu ta đã trở thành một người đan ông mẫu mực của gia đình rồi vậy!?”
Triệu Tịch lúng túng ngồi lên chiếc sô pha nhỏ bên cạnh, Tần Mục Dương tùy ý đem cốc thả trước mặt hai người, “Chuyện gì?”
Hứa Hạo Nhiên lại gào to: “Tần Mục Dương cậu, cái —— “
Bạch Vũ Hàng nhàn nhạt liếc nhìn hắn, Hứa Hạo Nhiên sờ mũi không dám nói tiếp.
“Hai người mấy ngày nay đã làm gì? Sao lại không chịu nhận điện thoại?” Bạch Vũ Hàng nghi ngờ nhìn Triệu Tịch.
Triệu Tịch lại nhìn sang Tần Mục Dương, Tần Mục Dương lúng túng nhún vai một cái —— không chú ý.
Bạch Vũ Hàng bất đắc dĩ, đem hộp quà trên tay Hứa Hạo Nhiên đặt xuống bàn.
“Ngày hôm qua không phải sinh nhật của bé sao? Anh và Hạo Nhiên định qua chơi với bé một ngày, ai ngờ lại không có ai chịu nhận điện thoại.”
Bạch Vũ Hàng nhíu chặt hai hàng lông mây, “Tiểu Tịch em mặc nhiều như vậy làm cái gì? Bị cảm?” Hiện tại là trung tuần tháng mười, cũng vừa mới sáng sớm, khí trời bên ngoài vô cùng sáng sủa, nhưng Triệu Tịch lại ăn mặc một thân áo khoác kín mít.
“Không có…” Triệu Tịch lúng túng không biết nói thế nào.
Tần Mục Dương động viên sờ sờ tay của cậu, “Có chút cảm mạo, mặc nhiều một chút là được, chuyện này cũng không có hại gì.”
Bạch Vũ Hàng không nói thêm nữa, hồ nghi trên dưới đánh giá Triệu Tịch. Triệu Tịch khẩn trương đưa tay đặt ở trước bụng, biết rõ đối phương không nhìn ra cái gì, nhưng vẫn cảm thấy hoang mang bất ổn như cũ.
Tần Mục Dương vô cùng bất đắc dĩ, đâm đâm hộp, “Mua cái gì vây? Hài tử không có ở đây.”
“Không có ở nhà?” Hứa Hạo Nhiên kêu lên quái dị: “Chẳng lẽ hai người các cậu vì thế giới riêng của mình mà đã nhẫn tâm quăng thằng nhỏ đi rồi à? Ai ai ai, hơi quá đáng, hơi quá đáng!”
Hắn quang quác quang quác kêu to nửa ngày, Bạch Vũ Hàng không thể nhịn được nữa, quay đầu rống hắn: “Câm miệng!”
“Ồ…” Hứa Hạo Nhiên ủy khuất câm miệng, vẫn giận dữ trừng mắt Tần Mục Dương.
Tần Mục Dương học hắn mò mũi, vội ho một tiếng, “Không phải…thì, ngày hôm qua sinh nhật con, nên bé ở lại chổ mẹ của tôi, ân…là nhà lớn bên kia đó.”
“Ở tại nhà của cậu?” Hứa Hạo Nhiên nhất thời quên mất Bạch Vũ Hàng áp suất thấp bên cạnh, lòng hiếu kỳ tăng vọt, “Nói nhanh lên, chuyện ra sao? Mẹ cậu tại sao lại biết chuyện này? Là cậu nói hả? Không đúng không đúng, cậu không thể làm thế, chẳng lẽ là bác gái tự mình phát hiện? Nha, trời ạ, trời ạ…”
Hứa Hạo Nhiên che ngực, mặt mày hớn hở, “Quá kích thích rồi! Tần phu nhân biết được nhi tử ở bên ngoài có con riêng? Bác ấy có hay không truy giết hai người? Ha ha ha —— ngao!”
Bạch Vũ Hàng bình tĩnh thu hồi chân, nhìn về phía Triệu Tịch, “Xảy ra chuyện gì? Làm sao lại biết?”
Y trước tiên hoài nghi nhìn Tần Mục Dương. Tần Mục Dương cười khổ, thở dài, “Không phải tôi nói. Là chị hai… đến nhà trẻ của Đông Đông thấy được bé. Ân…”
Hứa Hạo Nhiên sững sờ, đột nhiên cười to: “Ha ha ha, tui biết rồi tui biết rồi! Ôi uy, tui sao lại quên mất, nguyên lai Đông Đông thanh tú như thế là giống cậu à… Ha ha ha ha!”
“Hứa Hạo Nhiên…” Tần Mục Dương hắc tuyến, đôi mắt lộ vẻ uy hiếp trừng mắt về phía hắn.
Bạch Vũ Hàng cùng Triệu Tịch đều là một mặt vô cùng kinh ngạc. Ạch… Bọn họ cứ tưởng là Tần phu nhân bên kia biết thân phận của Đông Đông là vì đã làm mấy thứ như kiểm tra AND này nọ, thật không ngờ chỉ là vị tướng mạo giống nhau thôi sao?
Triệu Tịch len lén quan sát ngũ quan của Tần Mục Dương, sau đó lại liên tưởng đến Đông Đông một chút…có chút kinh tủng. Đối phương khi còn bé cùng hiện tại khác biệt lớn như vậy à…
“Ai…” Tần Mục Dương thở dài, vòng cánh tay ra sau thắt lưng Triệu Tịch, không thành thật chọt chọt vài cái, Triệu Tịch lập tức rối loạn khí tức, không dám nhìn bậy bạ nữa.
“Ha, lão Tần cậu làm quá rồi đó, mà hình như mấy tấm hình khi bé của cậu điều bị tiêu hủy rồi mà hả? Khà khà, tôi phải chụp thiệt nhiều ảnh của Đông Đông, chờ sau này cậu già rồi, tôi sẽ lấy ra để tuyên truyền, ha ha ha…”
“Hạo nhiên ca,” Triệu Tịch thấy người yêu có đấu hiện sắp nổi bạo, cậu mới vội vàng cắt đứt lời tên kia, “Thật…Thật không tiện, hai ngày nay em không mang điện thoại di động theo người. Mấy ngày trước, có chút, có chút việc, hai người đã mua qua cho bé sao?”
Tiếng cười của Hứa Hạo Nhiên bị kẹp lại, thay bằng giọng nói ai oán, “Anh và Tiểu Bạch đã cố liên lạc với hai người suốt cả ngày hôm qua đó, vậy mà mấy người cũng không chịu tiếp. Quá thương tâm a, em nói đi, anh biết là hai người muốn tận hưởng thế giới hai ba người gì đó, nhưng tốt xấu gì cũng phải nói với anh một tiếng, làm anh còn tưởng năm nay không tổ chức sinh nhật chứ…”
Lời nói này làm cho Triệu Tịch có chút lúng túng, nụ cười đã không còn tự nhiên.
“Hảo hảo, quà tặng đã đưa đến rồi, cậu cũng về đi thôi.” Tần Mục Dương đứng lên đuổi người, lại quay sang Bạch Vũ Hàng: “Cảm ơn cậu, tôi thay mặt Đông Đông cám ơn món quà này của hai vị thúc thúc! Đi thong thả, đi thong thả à.”
“Cậu là đồ không có lương tâm!” Hứa Hạo Nhiên lầm bầm với không khí, rồi lại quay đầu nhìn vợ yêu của mình, “Tiểu Bạch…”
Bạch Vũ Hàng không để ý tới hắn, cảm giác quái dị trong lòng càng ngày càng tăng mạnh, y bất động thanh sắc đánh giá Triệu Tịch, nhìn thẳng cho đến khi đối phương đều ra cả một trán mồ hôi, mới đứng lên, “Đi thôi!”
“Ai ai? Cứ như vậy đi sao? Không bắt chẹt bọn họ thêm chút à!?” Thấy Bạch Vũ Hàng đã đi tới cửa, Hứa Hạo Nhiên lập tức nhấc cái mông lên, hoả tốc theo sau, nhưng hắn vẫn không quên giơ ngón giữa ra với thằng bạn chết tiệt của mình.
Tần Mục Dương bật cười, quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng khẩn trương đáng yêu của bà xã, hắn lại càng cười to hơn, “Căng thẳng cái gì a, bọn họ không nhìn ra được đâu.”
Ngón tay của hắn chầm chậm đưa vào trong quần áo vợ yêu, sờ lên cái bụng mềm mại của đối phương.
Tinh tế thưởng thức việc sờ mó này hồi lâu, hắn mới có chút mờ mịt lẩm bẩm: “Ừm… Hình như lại lớn thêm một chút…”
Hai người lại trở nên trầm mặc.
Đã gần bốn tháng rồi, thai nhi cũng ngày một lớn dần. Hiện tại có thể che giấu, nhưng còn tương lai thì sao? Vạn nhất không phải Bạch Vũ Hàng, mà là Tần phu nhân thì..?
Sắc mặt Triệu Tịch đột nhiên trắng bệch, nắm lấy tay Tần Mục Dương, cầu xin: “A Dương…Chúng ta, chúng ta dọn nhà đi, chuyển sang nơi khác, có được hay không? Đổi sang nơi khác, đổi sang nơi khác…”
“Đừng khẩn trương, đừng khẩn trương.” Tần Mục Dương đỡ lấy đôi vai run rẩy của cậu, bình tĩnh nói: “Em muốn chuyển sang nơi nào? Ý anh là, em không định nói cho Tiểu Bạch biết sao?”
Triệu Tịch nhìn đăm đăm về trước, chậm rãi gật đầu, âm thanh còn hơi khàn khàn, “Ừm…”
“Được.” Tần Mục Dương không hỏi nhiều, đã bắt đầu cân nhắc mấy chổ tốt, “Vậy thì đổi nơi khác…Trung tâm thành phố hay là vùng ngoại thành đây? Nếu không vùng ngoại thành đi, thanh tĩnh, nhưng mà có chút bất tiện…”
Sống ở ngoại thành đương nhiên sẽ tốt hơn, xe ít, người cũng ít, đối với người mang thai chính là lựa chọn số một.
Thế nhưng…Hắn nhìn người trong lòng. Nếu có việc xảy ra, bọn họ chạy đi bệnh viện sẽ không tiện như trong nội thành, còn phải mua thức ăn, đồ dùng hàng ngày, còn chuyện đi học của Đông Đông…
Đương lúc Tần Mục Dương khổ não suy tư, Triệu Tịch bất thình lình lên tiếng, “Trong thành phố đi!”
“Trong thành phố?” Tần Mục Dương kinh ngạc, hắn cứ tưởng cậu muốn sống ở nơi càng ít người càng tốt chứ?
Triệu Tịch đã bình tĩnh lại, “Liền trong thành phố đi. Đông Đông đi học cũng thuận tiện.”
Đến đầu tháng chín, bé con sẽ phải vào lớp một, nếu mua nhà ở ngoại ô thì sẽ rất lãng phí.
Tần Mục Dương lý giải ý nghĩ của cậu, tươi cười hôn vợ yêu mấy cái, “Thật là một người vợ hiền thục à.”
“Anh——” không khí khẩn trương đã hoàn toàn tiêu tan. Triệu Tịch hiện tại cũng không biết nói gì, cậu hình như vẫn chưa quen với việc đối phương lâu lâu sẽ bất ngờ hôn mình một cái.
Cảm giác…là lạ.
Mặc dù không muốn, nhưng Triệu Tịch thật sự phải thừa nhận rằng cậu cảm thấy rất thẹn thùng à. (灬> .
/96
|