Sau này, mỗi lần Tần Mục Dương nhớ lại ngày hôm nay, hắn chỉ cảm thấy như đây chính là ngày tận thế của đời mình.
Chờ tới khi hắn hốt hoảng đem xe lái đến chung cư, rồi nhìn thấy mẹ mình cùng con trai đứng ở trước cửa, hắn chỉ thấy trong đầu mình ông lên một tiếng, suýt chút nữa thì té ngã.
Tần phu nhân không có biểu tình gì, chỉ là thoạt nhìn có chút sững sờ. Triệu Đông Đông thì đang đứng bên cạnh bà, không ngừng mà la hét mở cửa rồi em trai.
Tần Mục Dương hít sâu một hơi, đảo mắt nhìn qua mẹ mình, vẫn chưa dừng lại, tiếp tục ra sức trấn định móc ra chìa khóa dự bị đi mở cửa.
Trong phòng lập tức truyền đến mùi màu tanh nhàn nhạt, Tần Mục Dương giật thót trong lòng, suýt nữa đã mất khống chế.
“A Dương…” Thanh âm của Triệu Tịch vọng đến từ góc phòng, nghe không quá rõ ràng.
“Tiểu Tịch!” Hai chân Tần Mục Dương run đến sắp ngã quỵ, hắn vội vàng đi tới ôm lấy vai cậu, sờ sờ bụng đối phương, nơi đó đã không còn mềm mại như ngày thường, thật giống như đã cứng rắn lên không ít.
Cả người Triệu Tịch đều là mồ hôi, cậu giương đôi mắt đã ẩm ướt, bắt lấy tay hắn, yếu ớt nói: “Đau…”
Viền mắt Tần Mục Dương lập tức đỏ au, nhẹ nhàng đem người ôm ngang, hôn nhẹ cái trán ướt mồ hôi của cậu, “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, chúng ta lập tức đến bệnh viện, không có chuyện gì, là lão nhị muốn ra ngoài thôi.”
Cơn quặn thắt trong bụng chưa từng ngừng lại, chỉ là hiện tại đã đổi thành từng trân trĩu nặng xuống dưới. Triệu Tịch cắn răng tựa đầu vào ngực hắn, hơi thở yếu ớt, “Ừm…sẽ không có chuyện gì.”
“Ngoan.” Tần Mục Dương không nói thêm nữa, ôm người bước nhanh ra cửa.
Biểu tình trên mặt Tần phu nhân rốt cục cũng xảy ra biến hóa. Những lời đối thoại vừa nãy của hai người, bà đều đã nghe hết từ đầu đến cuối, trong lòng bà lúc này đã không thể dùng từ chấn động để hình dung được rồi.
Tần Mục Dương không nhìn bà, trực tiếp lướt qua, căn dặn hài tử: “Đông Đông đi theo bà nội, ba ba bây giờ phải đến bệnh viên.”
Nói xong hắn liền trực tiếp ra cửa, không hề để ý đến biểu tình muốn nói lại thôi của Tần phu nhân.
Xe của Cao nham cùng Diêu Vũ Quân đã đợi sẵn ở dưới lầu. Ngày sinh dự kiến của Triệu Tịch còn tới hơn hai mươi ngày, như vậy xem ra, thai nhi cũng đã qua ba mươi bảy tuần, hi vọng sẽ không xảy ra chuyện gì quá nghiêm trọng.
Diêu Vũ Quân làm kiểm tra cho Triệu Tịch ngay trên xe, lại nói việc sinh non cũng không phải hoàn toàn vì nguyên nhân té ngã. Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể suy đoán hẳn là do động thai, với lại thai nhi hiện tại đã rất lớn, vào những lúc thế này, chỉ cần hơi có một chút biến hóa, nhóc con liền sẽ nhân cơ hội mà muốn chui ra ngoài.
Đến cuối cùng, hài tử được mổ để lấy ra, bé nặng 3 ký mốt, coi như cũng khỏe mạnh, y y nha nha khóc vô cùng vang dội.
Tần Mục Dương ôm cục bông nho nhỏ trong tay, trái tim đã mềm mại thành một vũng nước. Ngũ quan của bé con hiện tại vẫn chưa nẩy nở, đôi mắt nhắm hip híp thành một cái khe, da dẻ hồng hồng lại nhiều nếp nhăn, thoạt nhìn không đẹp đẽ chút nào.
Hắn nhìn chung quanh một hồi vẫn không nhìn ra nhóc con này giống ai, cuối cùng đành phải bất mãn trả lại cho Diêu Vũ Quân. Tiểu hài nhi tuy rằng khỏe mạnh, nhưng dù sao cũng sinh thiếu ngày, vẫn nên quan sát thêm một thời gian để đảm bảo.
Triệu Tịch còn nằm trong phòng phẩu thuật, cha Diêu đang khâu lại vết mổ cho cậu, hết thảy mọi thứ đều coi như thuận lợi.
Mãi đến tận lúc hài tử bị ôm đi, Tần Mục Dương buông lỏng người ngồi ở trên ghế, hắn mới cảm giác trái tim mình rốt cục đã trở về với ***g ngực, cảm giác mình đã được sống trở lại.
Vừa nãy có lẽ linh hồn của hắn vẫn quanh quẩn đâu đó trên trời cao thì phải?
Hắn vuốt cằm ha hả cười đi ra ngoài, trong lòng bừa bộn suy nghĩ những chuyện sắp phải làm. Đột nhiên tiếng cười dừng lại nửa chừng, người thì quay đầu sang một bên quan sát.
Thì ra là Tần phu nhân đang nắm tay Triệu Đông Đông đứng ở cách đó không xa, nhìn không thấy rõ biểu tình. Ngược lại, Triệu Đông Đông lập tức tránh khỏi tay bà nội, bịch bịch chạy tới.
“Ba ba ba ba, em trai, em trai đâu?” Đôi mắt của bé con tỏa sáng lấp lanh.
Tần Mục Dương ha ha cười một tiếng, đem nhóc bế lên, hôn một cái thật kêu lên má bé, “A, em trai còn đang ở chổ của dì bác sĩ, đợi lát nữa ba sẽ con đi xem, trước tiên chờ ba ba làm chút việc đã.”
Triệu Đông Đông ùng ục ùng ục chuyển động đôi mắt, ngoan ngoãn ôm lấy cổ của hắn, “Dạ.”
Tần Mục Dương sờ đầu của bé, “Con ngoan.”
Từ đầu đến cuối, hắn đều không thèm liếc mắt nhìn Tần phu nhân lấy một cái. Hắn tuy là đang tươi cười tán gẫu cùng con trai, nhưng thật ra thần kinh của hắn hiện đang rất căng thẳng, nhưng mà đợi hết nửa ngày, bên kia vậy mà lại vang lên tiếng bước chân rời đi?
Tần phu nhân thế mà lại không có nổi giận đùng đùng chạy qua đây chất vấn hắn, mà là trực tiếp quay người đi?
Nụ cười trên mặt Tần Mục Dương lập tức tắt lịm, ánh mắt cũng chìm vào u ám.
Vì sao mẹ Tần lại đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà hắn, còn Triệu Tịch tại sạo lại đẻ non? Tần Mục Dương không khó đoán được những chuyện gì đã phát sinh vừa nãy, nhớ tới cú điện thoại vào sáng sớm, hắn càng âm thầm hối hận bản thân mình đã quá sơ sót.
Kia chính là mẫu thân của hắn, hắn xưa nay chưa từng nghĩ tới việc đoạn tuyệt quan hệ với gia đình. Thật lòng hắn vẫn luôn hi vọng cha mẹ có thể tiếp nhận quan hệ của mình và Triệu Tịch. Thái độ của Tần phu nhân cũng đã từ từ thả lòng, chổ cha Tần cũng đã không có nhiều trói buộc đối với họ nữa, vốn là muốn chờ sau khi sinh đứa nhỏ, hắn sẽ mang theo Triệu Tịch về nhà ăn bữa cơm, xoa dịu mối quan hệ một chút.
Lại không ngờ rằng, biến cố đột ngột phát sinh đã làm cho hắn không thể ứng phó kịp. Hắn không đoán được suy nghĩ của mẹ mình, nhưng hắn đại khái có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo.
Ôm đứa con lớn ngồi ở trước phòng phẫu thuật, Tần Mục Dương trong lòng cảm khái không thôi, hắn nghĩ, lần này hắn chắc chắn sẽ không buông tay.
Tình trạng của Triệu Tịch rất tốt, đến tối hơn năm giờ liền tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, trước tiên sờ lên bụng, tiếp theo cậu liền cả kinh.
“Ôi chao, đã tỉnh rồi à?” Tần Mục Dương tươi cười, kéo tay của cậu, đặt ở miệng hôn lên hai cái, “A, lại một bé trai nữa, vợ của anh thật quá lợi hại.”
Triệu Tịch đỏ mặt, muốn giãy giụa khỏi tay của hắn, nhưng giãy hoài vẫn không ra, cậu đành ngại ngùng hỏi: “Con, con đâu rồi?”
Tần Mục Dương đưa một cốc nước tới, đem ống hút đặt kế bên miệng cậu, “Còn đang ở chổ tiểu Quân. Trước tiên uống nước, tạm thời vẫn không thể ăn đồ ăn, em đói không?”
Triệu Tịch không dám động, cảm thụ một chút, lắc đầu một cái, “Không đói.”
Tần Mục Dương “Ồ” một tiếng, đút cậu uống hai ngụm xong, liền đến bên cửa gọi người.
Diêu Vũ Quân nhận mệnh ôm hài tử vào phòng, sau khi giao người cho hắn xong liền rời đi.
Tần Mục Dương có chút sốt sắng đem con ôm vào lòng, bên cạnh giường Triệu Tịch đã có nôi dành cho em bé, đây cũng là thứ đã được chuẩn bị sẵn từ trước.
Lúc đem con đặt vào lòng Triệu Tịch, tiểu bảo bảo vẫn luôn yên tĩnh ngủ say lại đột nhiên ngao một tiếng khóc to.
Triệu Tịch giật mình, vội vội vàng vàng suýt chút nữa đã đem bé ném xuống đất.
Tần Mục Dương buồn cười muốn chết, nhưng vẫn nhanh chóng giúp đỡ cậu một tay.
Triệu Tịch lúng túng cúi đầu, tỉ mỉ quan sát đứa con bé bỏng. Thời điểm Triệu Đông Đông sinh ra đời, mọi công việc săn sóc bé hầu như đều do Diệp San San thay cậu làm. Sức khỏe cậu sau cuộc giải phẫu vẫn vô cùng kém cỏi, cơ hồ mỗi lần muốn gượng dậy đều không có sức. Thậm chí, cậu chỉ mơ hồ nhìn thấy gương mặt của Đông Đông một lần duy nhất sau khi sinh ra, cũng vì thế, trí nhớ khắc sâu nhất của cậu chỉ là hình dáng đã nẩy nở của con trai vào mấy tuần kế tiếp.
Mà hiện tại, nhóc con trong lòng cậu lại có một gương mặt rất nhỏ, miệng cũng nho nhỏ, thật giống như đang bị ức hiếp mà nhăn mũi dẩu miệng.
Lông mày của bé cũng rất nhạt, chỉ mơ hồ nhìn thấy được một chút hình dáng. Triệu Tịch tỉ mỉ làm so sánh một chút, bất đắc dĩ phát hiện thằng nhóc này tương lai đại khái cũng sẽ giống như Tần Mục Dương thôi.
Đứa bé mới đầu còn khóc đến khàn cả giọng, chỉ vài giây sau, bé liền kề miệng của mình đến trước ngực của Triệu Tịch ba ba, nhỏ giọng anh anh hai tiếng, tiện đà chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Tần Mục Dương nhìn đến trợn mắt ngoác mồm, buổi trưa lúc Triệu Tịch bị đưa ra khỏi phòng, hắn cùng Triệu Đông Đông đã đến nhìn bé con một chút. Trong toàn bộ thời gian đó, đứa nhỏ đều chỉ oa oa khóc lớn, hắn lúc đó cũng không biết là nhóc đang đói bụng hay muốn đi tè nữa?
Vậy mà mới vẻn vẹn có một buổi chiều, hắn liền đã được mở mang tầm nhìn đối với ma lực của tiểu hài nhi. Vào lúc tiểu bảo bảo cất lên tiếng khóc, Tần Mục Dương đã định nhấc chân chạy đi gọi Diêu Vũ Quân, nhưng không ngờ chỉ qua có vài giây, nhóc con đã yên tĩnh trở lại.
Triệu Tịch cũng không thấy được động tác của hắn, vẫn chuyên chú nhìn hài tử. Cậu có chút vụng về sờ sờ cái mông của bé, rồi lại tiếp tục sờ sờ bụng con, xem là đói bụng hay là muốn đi tiểu.
Tần nhị thiếu thở phào nhẹ nhõm, nằm nhoài bên giường, cười híp mắt nhìn hai cha con.
—
Triệu Đông Đông được gửi qua nhà Bạch Vũ Hàng vài ngày, Tần phu nhân cũng không có tìm tới bé.
Ngày thứ hai, Triệu Tịch đã có thể ăn một ít thức ăn lỏng, Bạch Vũ Hàng nấu canh cá chép ở nhà rồi mang đến, Hứa Hạo Nhiên cũng xách bao lớn bao nhỏ chứa một đống đồ đến thăm em vợ.
Tần Mục Dương chỉ cảm thấy bó tay với thằng bạn thân của mình , “Xin nhờ, Tiểu Tịch hiện tại không thể ăn mấy thứ này được.”
Hứa Hạo Nhiên xoa xoa mồ hồi, “Không sao không sao, giữ lại đó, mai mốt ăn sau.”
Bạch Vũ Hàng cầm chén canh đầy, đòi đút cho Triệu Tịch ăn. Hứa Hạo Nhiên thì la hét đòi xem con nuôi của mình, Diêu Vũ Quân lại một lần nữa mặt lạnh đem con ôm tới, xem ra cô đã bị mọi người nhìn thành vú em mất rồi.
Hài tử đã được Tần Mục Dương ôm mấy lần, cũng đã quen thuộc mùi vị trên người hắn, vào lúc này bé không hề quấy khóc, an tĩnh nhắm hai mắt ngủ say.
Hứa Hạo Nhiên tò mò chọt chọt mặt của bé, có chút buồn bực, “Sao nhìn y như ông cụ non thế?”
Tần Mục Dương đen mạnh, mạnh mẽ đạp cho hắn một cước.
Hứa Hạo Nhiên biết mình lại nói bậy, cũng chỉ nột nột thè lưỡi làm mặt cười. Bạch Vũ Hàng vẫn ung dung lấy khăn cho Triệu Tịch lau mặt, cũng không quay đầu lại nói: “Ai mới vừa sinh ra cũng đều như vậy hết, qua một thời gian ngắn bé sẽ khác biệt ngay thôi.”
Bộ dạng của Triệu Tịch cùng Tần Mục Dương vốn không xấu, Triệu Đông Đông lớn lên cũng vừa khờ khạo vừa đáng yêu cực kì, ước chừng lão nhị cũng sẽ không kém thằng anh nhóc bao nhiêu.
Hứa Hạo Nhiên đưa tay ra sờ soạng mặt cục cưng, cảm thán, “Sao Tiểu Bạch lại biết chuyện này?”
Hắn chỉ vô tâm nói vậy thôi, ai dè Bạch Vũ Hàng lại có chút lúng túng. Thật ra là từ khi biết được Triệu Tịch có thai, y liền đặc biệt đi điều tra thăm dò được rất nhiều tư liệu, cũng chưa từng nói chuyện này cho ai biết. Vào lúc này bị Hứa Hạo Nhiên không não hỏi tới, trong lòng y lập tức nổi lên một cơn tức giận, chỉ muốn lôi hắn ra mắng một trận cho nên thân.
Cuối cùng y vẫn là dưới ánh mắt nghi vấn của Triệu Tịch mà bại trận, cũng không nói gì nữa, chỉ buồn bực đi đến phòng vệ sinh giặt khăn mặt.
Chờ tới khi hắn hốt hoảng đem xe lái đến chung cư, rồi nhìn thấy mẹ mình cùng con trai đứng ở trước cửa, hắn chỉ thấy trong đầu mình ông lên một tiếng, suýt chút nữa thì té ngã.
Tần phu nhân không có biểu tình gì, chỉ là thoạt nhìn có chút sững sờ. Triệu Đông Đông thì đang đứng bên cạnh bà, không ngừng mà la hét mở cửa rồi em trai.
Tần Mục Dương hít sâu một hơi, đảo mắt nhìn qua mẹ mình, vẫn chưa dừng lại, tiếp tục ra sức trấn định móc ra chìa khóa dự bị đi mở cửa.
Trong phòng lập tức truyền đến mùi màu tanh nhàn nhạt, Tần Mục Dương giật thót trong lòng, suýt nữa đã mất khống chế.
“A Dương…” Thanh âm của Triệu Tịch vọng đến từ góc phòng, nghe không quá rõ ràng.
“Tiểu Tịch!” Hai chân Tần Mục Dương run đến sắp ngã quỵ, hắn vội vàng đi tới ôm lấy vai cậu, sờ sờ bụng đối phương, nơi đó đã không còn mềm mại như ngày thường, thật giống như đã cứng rắn lên không ít.
Cả người Triệu Tịch đều là mồ hôi, cậu giương đôi mắt đã ẩm ướt, bắt lấy tay hắn, yếu ớt nói: “Đau…”
Viền mắt Tần Mục Dương lập tức đỏ au, nhẹ nhàng đem người ôm ngang, hôn nhẹ cái trán ướt mồ hôi của cậu, “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, chúng ta lập tức đến bệnh viện, không có chuyện gì, là lão nhị muốn ra ngoài thôi.”
Cơn quặn thắt trong bụng chưa từng ngừng lại, chỉ là hiện tại đã đổi thành từng trân trĩu nặng xuống dưới. Triệu Tịch cắn răng tựa đầu vào ngực hắn, hơi thở yếu ớt, “Ừm…sẽ không có chuyện gì.”
“Ngoan.” Tần Mục Dương không nói thêm nữa, ôm người bước nhanh ra cửa.
Biểu tình trên mặt Tần phu nhân rốt cục cũng xảy ra biến hóa. Những lời đối thoại vừa nãy của hai người, bà đều đã nghe hết từ đầu đến cuối, trong lòng bà lúc này đã không thể dùng từ chấn động để hình dung được rồi.
Tần Mục Dương không nhìn bà, trực tiếp lướt qua, căn dặn hài tử: “Đông Đông đi theo bà nội, ba ba bây giờ phải đến bệnh viên.”
Nói xong hắn liền trực tiếp ra cửa, không hề để ý đến biểu tình muốn nói lại thôi của Tần phu nhân.
Xe của Cao nham cùng Diêu Vũ Quân đã đợi sẵn ở dưới lầu. Ngày sinh dự kiến của Triệu Tịch còn tới hơn hai mươi ngày, như vậy xem ra, thai nhi cũng đã qua ba mươi bảy tuần, hi vọng sẽ không xảy ra chuyện gì quá nghiêm trọng.
Diêu Vũ Quân làm kiểm tra cho Triệu Tịch ngay trên xe, lại nói việc sinh non cũng không phải hoàn toàn vì nguyên nhân té ngã. Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể suy đoán hẳn là do động thai, với lại thai nhi hiện tại đã rất lớn, vào những lúc thế này, chỉ cần hơi có một chút biến hóa, nhóc con liền sẽ nhân cơ hội mà muốn chui ra ngoài.
Đến cuối cùng, hài tử được mổ để lấy ra, bé nặng 3 ký mốt, coi như cũng khỏe mạnh, y y nha nha khóc vô cùng vang dội.
Tần Mục Dương ôm cục bông nho nhỏ trong tay, trái tim đã mềm mại thành một vũng nước. Ngũ quan của bé con hiện tại vẫn chưa nẩy nở, đôi mắt nhắm hip híp thành một cái khe, da dẻ hồng hồng lại nhiều nếp nhăn, thoạt nhìn không đẹp đẽ chút nào.
Hắn nhìn chung quanh một hồi vẫn không nhìn ra nhóc con này giống ai, cuối cùng đành phải bất mãn trả lại cho Diêu Vũ Quân. Tiểu hài nhi tuy rằng khỏe mạnh, nhưng dù sao cũng sinh thiếu ngày, vẫn nên quan sát thêm một thời gian để đảm bảo.
Triệu Tịch còn nằm trong phòng phẩu thuật, cha Diêu đang khâu lại vết mổ cho cậu, hết thảy mọi thứ đều coi như thuận lợi.
Mãi đến tận lúc hài tử bị ôm đi, Tần Mục Dương buông lỏng người ngồi ở trên ghế, hắn mới cảm giác trái tim mình rốt cục đã trở về với ***g ngực, cảm giác mình đã được sống trở lại.
Vừa nãy có lẽ linh hồn của hắn vẫn quanh quẩn đâu đó trên trời cao thì phải?
Hắn vuốt cằm ha hả cười đi ra ngoài, trong lòng bừa bộn suy nghĩ những chuyện sắp phải làm. Đột nhiên tiếng cười dừng lại nửa chừng, người thì quay đầu sang một bên quan sát.
Thì ra là Tần phu nhân đang nắm tay Triệu Đông Đông đứng ở cách đó không xa, nhìn không thấy rõ biểu tình. Ngược lại, Triệu Đông Đông lập tức tránh khỏi tay bà nội, bịch bịch chạy tới.
“Ba ba ba ba, em trai, em trai đâu?” Đôi mắt của bé con tỏa sáng lấp lanh.
Tần Mục Dương ha ha cười một tiếng, đem nhóc bế lên, hôn một cái thật kêu lên má bé, “A, em trai còn đang ở chổ của dì bác sĩ, đợi lát nữa ba sẽ con đi xem, trước tiên chờ ba ba làm chút việc đã.”
Triệu Đông Đông ùng ục ùng ục chuyển động đôi mắt, ngoan ngoãn ôm lấy cổ của hắn, “Dạ.”
Tần Mục Dương sờ đầu của bé, “Con ngoan.”
Từ đầu đến cuối, hắn đều không thèm liếc mắt nhìn Tần phu nhân lấy một cái. Hắn tuy là đang tươi cười tán gẫu cùng con trai, nhưng thật ra thần kinh của hắn hiện đang rất căng thẳng, nhưng mà đợi hết nửa ngày, bên kia vậy mà lại vang lên tiếng bước chân rời đi?
Tần phu nhân thế mà lại không có nổi giận đùng đùng chạy qua đây chất vấn hắn, mà là trực tiếp quay người đi?
Nụ cười trên mặt Tần Mục Dương lập tức tắt lịm, ánh mắt cũng chìm vào u ám.
Vì sao mẹ Tần lại đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà hắn, còn Triệu Tịch tại sạo lại đẻ non? Tần Mục Dương không khó đoán được những chuyện gì đã phát sinh vừa nãy, nhớ tới cú điện thoại vào sáng sớm, hắn càng âm thầm hối hận bản thân mình đã quá sơ sót.
Kia chính là mẫu thân của hắn, hắn xưa nay chưa từng nghĩ tới việc đoạn tuyệt quan hệ với gia đình. Thật lòng hắn vẫn luôn hi vọng cha mẹ có thể tiếp nhận quan hệ của mình và Triệu Tịch. Thái độ của Tần phu nhân cũng đã từ từ thả lòng, chổ cha Tần cũng đã không có nhiều trói buộc đối với họ nữa, vốn là muốn chờ sau khi sinh đứa nhỏ, hắn sẽ mang theo Triệu Tịch về nhà ăn bữa cơm, xoa dịu mối quan hệ một chút.
Lại không ngờ rằng, biến cố đột ngột phát sinh đã làm cho hắn không thể ứng phó kịp. Hắn không đoán được suy nghĩ của mẹ mình, nhưng hắn đại khái có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo.
Ôm đứa con lớn ngồi ở trước phòng phẫu thuật, Tần Mục Dương trong lòng cảm khái không thôi, hắn nghĩ, lần này hắn chắc chắn sẽ không buông tay.
Tình trạng của Triệu Tịch rất tốt, đến tối hơn năm giờ liền tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, trước tiên sờ lên bụng, tiếp theo cậu liền cả kinh.
“Ôi chao, đã tỉnh rồi à?” Tần Mục Dương tươi cười, kéo tay của cậu, đặt ở miệng hôn lên hai cái, “A, lại một bé trai nữa, vợ của anh thật quá lợi hại.”
Triệu Tịch đỏ mặt, muốn giãy giụa khỏi tay của hắn, nhưng giãy hoài vẫn không ra, cậu đành ngại ngùng hỏi: “Con, con đâu rồi?”
Tần Mục Dương đưa một cốc nước tới, đem ống hút đặt kế bên miệng cậu, “Còn đang ở chổ tiểu Quân. Trước tiên uống nước, tạm thời vẫn không thể ăn đồ ăn, em đói không?”
Triệu Tịch không dám động, cảm thụ một chút, lắc đầu một cái, “Không đói.”
Tần Mục Dương “Ồ” một tiếng, đút cậu uống hai ngụm xong, liền đến bên cửa gọi người.
Diêu Vũ Quân nhận mệnh ôm hài tử vào phòng, sau khi giao người cho hắn xong liền rời đi.
Tần Mục Dương có chút sốt sắng đem con ôm vào lòng, bên cạnh giường Triệu Tịch đã có nôi dành cho em bé, đây cũng là thứ đã được chuẩn bị sẵn từ trước.
Lúc đem con đặt vào lòng Triệu Tịch, tiểu bảo bảo vẫn luôn yên tĩnh ngủ say lại đột nhiên ngao một tiếng khóc to.
Triệu Tịch giật mình, vội vội vàng vàng suýt chút nữa đã đem bé ném xuống đất.
Tần Mục Dương buồn cười muốn chết, nhưng vẫn nhanh chóng giúp đỡ cậu một tay.
Triệu Tịch lúng túng cúi đầu, tỉ mỉ quan sát đứa con bé bỏng. Thời điểm Triệu Đông Đông sinh ra đời, mọi công việc săn sóc bé hầu như đều do Diệp San San thay cậu làm. Sức khỏe cậu sau cuộc giải phẫu vẫn vô cùng kém cỏi, cơ hồ mỗi lần muốn gượng dậy đều không có sức. Thậm chí, cậu chỉ mơ hồ nhìn thấy gương mặt của Đông Đông một lần duy nhất sau khi sinh ra, cũng vì thế, trí nhớ khắc sâu nhất của cậu chỉ là hình dáng đã nẩy nở của con trai vào mấy tuần kế tiếp.
Mà hiện tại, nhóc con trong lòng cậu lại có một gương mặt rất nhỏ, miệng cũng nho nhỏ, thật giống như đang bị ức hiếp mà nhăn mũi dẩu miệng.
Lông mày của bé cũng rất nhạt, chỉ mơ hồ nhìn thấy được một chút hình dáng. Triệu Tịch tỉ mỉ làm so sánh một chút, bất đắc dĩ phát hiện thằng nhóc này tương lai đại khái cũng sẽ giống như Tần Mục Dương thôi.
Đứa bé mới đầu còn khóc đến khàn cả giọng, chỉ vài giây sau, bé liền kề miệng của mình đến trước ngực của Triệu Tịch ba ba, nhỏ giọng anh anh hai tiếng, tiện đà chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Tần Mục Dương nhìn đến trợn mắt ngoác mồm, buổi trưa lúc Triệu Tịch bị đưa ra khỏi phòng, hắn cùng Triệu Đông Đông đã đến nhìn bé con một chút. Trong toàn bộ thời gian đó, đứa nhỏ đều chỉ oa oa khóc lớn, hắn lúc đó cũng không biết là nhóc đang đói bụng hay muốn đi tè nữa?
Vậy mà mới vẻn vẹn có một buổi chiều, hắn liền đã được mở mang tầm nhìn đối với ma lực của tiểu hài nhi. Vào lúc tiểu bảo bảo cất lên tiếng khóc, Tần Mục Dương đã định nhấc chân chạy đi gọi Diêu Vũ Quân, nhưng không ngờ chỉ qua có vài giây, nhóc con đã yên tĩnh trở lại.
Triệu Tịch cũng không thấy được động tác của hắn, vẫn chuyên chú nhìn hài tử. Cậu có chút vụng về sờ sờ cái mông của bé, rồi lại tiếp tục sờ sờ bụng con, xem là đói bụng hay là muốn đi tiểu.
Tần nhị thiếu thở phào nhẹ nhõm, nằm nhoài bên giường, cười híp mắt nhìn hai cha con.
—
Triệu Đông Đông được gửi qua nhà Bạch Vũ Hàng vài ngày, Tần phu nhân cũng không có tìm tới bé.
Ngày thứ hai, Triệu Tịch đã có thể ăn một ít thức ăn lỏng, Bạch Vũ Hàng nấu canh cá chép ở nhà rồi mang đến, Hứa Hạo Nhiên cũng xách bao lớn bao nhỏ chứa một đống đồ đến thăm em vợ.
Tần Mục Dương chỉ cảm thấy bó tay với thằng bạn thân của mình , “Xin nhờ, Tiểu Tịch hiện tại không thể ăn mấy thứ này được.”
Hứa Hạo Nhiên xoa xoa mồ hồi, “Không sao không sao, giữ lại đó, mai mốt ăn sau.”
Bạch Vũ Hàng cầm chén canh đầy, đòi đút cho Triệu Tịch ăn. Hứa Hạo Nhiên thì la hét đòi xem con nuôi của mình, Diêu Vũ Quân lại một lần nữa mặt lạnh đem con ôm tới, xem ra cô đã bị mọi người nhìn thành vú em mất rồi.
Hài tử đã được Tần Mục Dương ôm mấy lần, cũng đã quen thuộc mùi vị trên người hắn, vào lúc này bé không hề quấy khóc, an tĩnh nhắm hai mắt ngủ say.
Hứa Hạo Nhiên tò mò chọt chọt mặt của bé, có chút buồn bực, “Sao nhìn y như ông cụ non thế?”
Tần Mục Dương đen mạnh, mạnh mẽ đạp cho hắn một cước.
Hứa Hạo Nhiên biết mình lại nói bậy, cũng chỉ nột nột thè lưỡi làm mặt cười. Bạch Vũ Hàng vẫn ung dung lấy khăn cho Triệu Tịch lau mặt, cũng không quay đầu lại nói: “Ai mới vừa sinh ra cũng đều như vậy hết, qua một thời gian ngắn bé sẽ khác biệt ngay thôi.”
Bộ dạng của Triệu Tịch cùng Tần Mục Dương vốn không xấu, Triệu Đông Đông lớn lên cũng vừa khờ khạo vừa đáng yêu cực kì, ước chừng lão nhị cũng sẽ không kém thằng anh nhóc bao nhiêu.
Hứa Hạo Nhiên đưa tay ra sờ soạng mặt cục cưng, cảm thán, “Sao Tiểu Bạch lại biết chuyện này?”
Hắn chỉ vô tâm nói vậy thôi, ai dè Bạch Vũ Hàng lại có chút lúng túng. Thật ra là từ khi biết được Triệu Tịch có thai, y liền đặc biệt đi điều tra thăm dò được rất nhiều tư liệu, cũng chưa từng nói chuyện này cho ai biết. Vào lúc này bị Hứa Hạo Nhiên không não hỏi tới, trong lòng y lập tức nổi lên một cơn tức giận, chỉ muốn lôi hắn ra mắng một trận cho nên thân.
Cuối cùng y vẫn là dưới ánh mắt nghi vấn của Triệu Tịch mà bại trận, cũng không nói gì nữa, chỉ buồn bực đi đến phòng vệ sinh giặt khăn mặt.
/96
|