Chương 20. Nói xin lỗi
Bạn học quay video rất hợp tác đưa điện thoại ra, vẫn không quên hỏi: "À cô tên là gì vậy?"
Thật sự điệu múa vừa rồi rất đẹp, hơn nữa nhan sắc của diễn viên này còn chói mắt hơn cả nữ chính, không chừng sau này sẽ hot.
"Tôi tên là Tư Nguyệt, cảm ơn cô trước." Tư Nguyệt nói một câu, mỉm cười với bạn họ nữ kia.
Khóe miệng cong lên, nhất thời giống như gió xuân hóa mưa, khiến trái tim rung động, ánh mắt của cô bé lập tức biến thành sao, nhìn bóng lưng của Tư Nguyệt, nói với những người bên cạnh: "Tên Liên Tu kia vừa nhìn đã biết là anh ta có mưu đồ quấy rối, hơn nữa vừa rồi khi Tư Nguyệt múa, anh ta nhìn chòng chọc đến là chăm chú, như sắp chảy nước miếng đến nơi rồi." Đọc full liên hệ : [email protected]
Cô lén chụp ảnh Tư Nguyệt, đương nhiên biết chuyện gì đã xảy ra khi Liên Tu nói chuyện với Tư Nguyệt.
Mặc dù không nghe rõ nội dung, nhưng nhìn khẩu hình miệng và biểu cảm của Tư Nguyệt đều sẽ biết phản ứng của cô, từ đầu đến cuối hoàn toàn không đáp lại.
Nhìn Liên Tu cũng biết anh ta là một tên lưu manh, bất kể sau này Tư Nguyệt hot hay không, dù sao chắc chắn đời này của Liên Tu đen rồi.
Bạn học nữ sau lưng tức giận bất bình, mà lúc này Tư Nguyệt cũng trực tiếp giao video cho đạo diễn.
"Liên Tu, cậu giải thích thế nào?" Sau khi đạo diễn Quý xem xong thì cũng có chút chán ghét nhìn chằm chằm vào Liên Tu.
"Đạo diễn, video này ngày cả âm thanh cũng không có, làm bằng chứng cũng không ổn đâu." Liên Tu không ngờ có người chụp ảnh mình, nhất thời có chút mất hứng, mấy fan hâm mộ này đúng là không có đầu óc, đoàn làm phim đã nói không cho chụp ảnh, vậy mà vẫn cứng đầu làm bậy.
"Anh Liên Tu liều chết không chịu thừa nhận, chẳng lẽ muốn để tôi tìm thầy đọc khẩu hình để chứng minh à, chuyện này liên quan đến danh dự của tôi, cho dù tôi phải mất nhiều thời gian và công sức hơn nữa, tôi cũng sẽ cho mình một kết quả công bằng." Tư Nguyệt ung dung thong thả, lại nói tiếp: "Video này cũng không phải bằng chứng duy nhất, đoàn làm phim có nhiều người như vậy, khó tránh khỏi có vài người nghe được cuộc nói chuyện của chúng tôi, chỉ cần đạo diễn mở miệng hỏi, tôi tin có người sẵn lòng đứng ra."
Mặc dù người muốn ra mặt cho cô không nhiều lắm, nhưng người kiêng dè đạo diễn thì vẫn có.
Nghe được lời của Tư Nguyệt, đạo diễn Quý có chút kinh ngạc.
Ông cũng đã bốn mươi tuổi rồi, lăn lộn trong giới này không ít năm, nhìn thấy đủ loại diễn viên, mà cô nhóc này, cách đối nhân xử thế và kỹ năng diễn xuất đều không giống người mới vào nghề, bởi vì thông thường, người mới đều kiêng dè nhát gan, sau khi gặp chuyện phần lớn đều hi vọng có thể dàn xếp ổn thoả.
Cô nhóc này thì người lại, dáng vẻ không hề sợ lớn chuyện.
Nhưng không thể không nói, tính cách này đáng được khen ngợi.
"Liên Tu, xin lỗi đi." Đạo diễn Quý không khỏi bẻ lại một câu, thấy ánh mắt kinh ngạc của Liên Tu, lại nói: "Những gì cậu làm trước đây tôi không nói, dù sao người trong cuộc cũng nhẫn nhịn, nhưng không phải mọi người đều nuông chiều cậu."
Liên Tu nghe thế thì nhất thời cảm thấy có phải đạo diễn điên rồi không.
Anh ta là người mà nhà đầu tư giới thiệu, cho dù chỉ dính một chút quan hệ, thì làm chuyện xấu cũng có người đứng sau chống lưng, tại sao phải nói xin lỗi với một người mới?
"Đạo diễn Quý, không phải tôi chỉ nói đùa với cô ta thôi à, đến mức đấy không?" Liên Tu khịt mũi coi thường.
"Có hai lựa chọn, hoặc là nói xin lỗi, hoặc là cậu hơ khô thẻ tre trước đi." Đạo diễn Quý lại nói.
Cảnh của Liên Tu cũng đã gần xong, còn lại vài cảnh cũng không phải là không thể cắt giảm.
Nhưng việc cắt cảnh đối với diễn viên mà nói là một sự sỉ nhục lớn, Liên Tu cũng không phải kẻ ngu, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của đạo diễn là anh ta biết mình không cúi đầu không được, vì vậy sau vài giây im lặng, anh ta vẫn phải mở miệng nói: "Em gái Tư Nguyệt à, chuyện này là do tôi không đúng, không nên nói đùa lung tung, hi vọng cô đừng có so đo với tôi."
/1111
|