Ba chữ đơn giản tựa như máy phá băng công suất lớn, đập nát bức tường băng vô hình không sờ thấy trước mắt cả hai. Thạch Nghị rốt cuộc kiềm lòng chẳng đậu, quay người ôm lại An Thừa Trạch, dụi đầu vào cổ hắn, ôm thật chặt không buông.
Nháy mắt, An Thừa Trạch bỗng thấy xót xa đến khó thở, mấy ngày nay Thạch Nghị biểu hiện quật cường là thế, nhưng thực chất anh là người duy nhất có quan hệ máu mủ với Thạch Lỗi, chẳng ai quan tâm Thạch Lỗi hơn Thạch Nghị.
Đối với Thạch Nghị, Thạch Lỗi không chỉ là người thân, là ba, mà còn là thần tượng anh kính ngưỡng từ nhỏ đến lớn, nếu Thạch Lỗi thực sự không về nữa chẳng khác gì trời đất sụp đổ.
Nhưng anh vẫn cố ra vẻ mạnh mẽ, liều mạng ép mình trưởng thành, cố gắng gánh vác vai trò trụ cột, tuyệt đối không để lộ một chút mỏi mệt nào.
Chỉ là cậu bé mười bảy tuổi thôi mà!
An Thừa Trạch cũng ôm chặt Thạch Nghị, nói khẽ: “Anh Nghị, nếu cậu muốn khóc thì cứ khóc đi, tôi không nhìn đâu.”
Thạch Nghị không đáp cũng chẳng nhúc nhích, lát sau An Thừa Trạch cảm giác vai mình hơi ướt, nhưng không nghe thấy âm thanh. Song Thạch Nghị ngẩng đầu lên rất nhanh, biểu tình vẫn trầm tĩnh như cũ, nếu bả vai không ẩm ướt, căn bản chẳng nhận ra anh vừa không tiền đồ mà rơi lệ. Anh buông An Thừa Trạch, nói thầm: “Cậu cứ đi đi, đừng lo lắng, ba nhất định sẽ không sao. Tụi mình sốt ruột cũng do thời hạn nhiệm vụ mà ba nói thôi, thực ra mới có hai tháng mà. Hồi trước ổng đi liền năm sáu tháng, ai biết có vượt quá thời gian hay không. Mấy năm nay toàn vậy hết, không lý nào đến giờ lại gặp sự cố.”
Rõ ràng đau lòng mà vẫn mở miệng an ủi hắn. Sau khi thốt ra ba chữ “thật xin lỗi”, sự kiêu ngạo mà An Thừa Trạch luôn cố chấp bị chính mình đạp dưới chân, hắn rất muốn quay về mấy tháng trước tát cho mình vài cái, cái gì gọi là “không xứng”, tại sao ghét bỏ Thạch Nghị “chưa chịu lớn”. Nói nhiều câu tổn thương người ta chẳng qua là do ghen tuông, đơn giản muốn so sánh Thạch Nghị hiện tại với kiếp trước, rồi phát hiện chênh lệch quá lớn với những gì mình mong đợi mà thôi. Nhưng trên thực tế, Thạch Nghị căn bản chưa làm gì cả, hắn chỉ nhận ra bản thân từng ôm ấp một tình cảm trái luân thường, nên muốn ra ngoài điều hòa tâm trạng. Rõ ràng trước khi bị Đỗ Vân quấn lấy, Thạch Nghị chưa từng tiếp xúc với nữ sinh, làm sao địch nổi hạng người mưu mẹo như cô ta. Kiếp trước đến hắn còn sa vào cạm bẫy dịu dàng của Đỗ Vân, huống chi là Thạch Nghị kiếp này, quan trọng hơn là, Thạch Nghị vốn chưa hề mắc bẫy! Hơn nữa, vô luận kiếp trước hay kiếp này, bản chất Thạch Nghị vẫn là cùng một người, chính trực, kiên nghị, một người đàn ông đầy trách nhiệm. Kiếp trước gặp nhiều đau khổ vẫn không khiến phẩm chất cao thượng bị phai mờ, kiếp này há lại để chiều chuộng đơn thuần hủy diệt!
Thạch Nghị chính là Thạch Nghị, kiếp trước, kiếp này, đều là một người, vĩnh viễn một mình chịu khổ, cố gắng giương đôi cánh chưa trưởng thành bảo hộ người khác.
“Ừ, tôi tin chú Thạch sẽ bình an.” An Thừa Trạch trả lời dứt khoát, “Vả lại dù thế nào, tôi cũng sẽ luôn bên cậu.”
Hắn nhét tay mình vào tay Thạch Nghị, bàn tay kia đã đủ lớn để bao trọn lấy tay hắn, lòng bàn tay đầy vết chai do huấn luyện và tập luyện lưu lại, thô ráp lại mạnh mẽ, khiến người ta bất cứ lúc nào cũng thấy an tâm.
Nghe lời hứa hẹn của An Thừa Trạch, thân thể Thạch Nghị hơi ngưng lại, nhìn An Thừa Trạch đầy chờ mong, trong mắt trong tâm ngập tràn bóng hình hắn.
An Thừa Trạch chợt nhớ ra, hình như kiếp trước Thạch Nghị luôn nhìn hắn bằng ánh mắt này, trong chấp nhất chuyên tâm bảo vệ ẩn chứa chút mong mỏi mờ mịt, cả hai kiếp chưa từng thay đổi. Hắn phải may mắn cỡ nào mới có được tình cảm của người này suốt hai đời chứ.
Vậy là đủ rồi.
Còn nhớ chính mình từng đùa rằng, công thành danh toại chẳng còn gì tiếc nuối, sống lại chỉ để trả nợ cho Thạch Nghị. Biết đâu đùa vui nhất thời lại chính là lời tiên tri đoán trúng chân tướng.
Tới giờ phút này, tất cả chờ đợi và nhẫn nại đều trở nên mất tự nhiên đến nực cười, kỳ thực đáp án đơn giản thế đấy, không phải cho Thạch Nghị quyền lựa chọn đi con đường bình thường, hay chờ anh trưởng thành để cả hai cùng gánh vác trách nhiệm, mà là hắn muốn chiếm hết thượng phong, hiện tại cũng vậy. Trong tiềm thức đáng cười cất giấu một ý niệm cao ngạo: Rõ ràng cậu thích tôi trước, rõ ràng cậu dụ dỗ tôi thích cậu trong vô thức, tại sao tôi phải thừa nhận nỗi khổ tương tư và thổ lộ tình cảm trước?
Trong tình yêu, ai yêu sâu đậm hơn chính là kẻ thua cuộc, An Thừa Trạch quen làm người thắng, vốn đâu muốn cúi đầu. Nhưng thành thật mà nói, ở bên người ấy, hắn mãi mãi không cần lo bị thua, bởi Thạch Nghị đã thảm bại từ kiếp trước. Vậy kiếp này, việc gì không cho người ta thắng một lần.
Có thể phân tích tâm lý mình rành mạch đến thế, đại khái chỉ có lão hồ ly An Thừa Trạch. Chẳng qua nhìn thấu người khác thì dễ, nhìn thấu bản thân vẫn cần thời gian. Vì An Thừa Trạch giỏi ngụy trang lừa dối, người hắn lừa đầu tiên là chính mình, lúc nào tình nguyện đối mặt với sự thật, khi nào nhận rõ lòng mình.
“Tuy chưa tới lúc…” An Thừa Trạch rì rầm tự nhủ, “nhưng mình không muốn tiếp tục bỏ lỡ nữa.”
“?” Thạch Nghị nghi hoặc nhìn An Thừa Trạch, không nghe ra hắn than thở cái gì.
Đột nhiên trên môi mềm mại, Thạch Nghị hoảng hốt mở to hai mắt, thì ra đúng là An Thừa Trạch kiễng chân, vượt qua gần 15cm cách biệt, nhẹ nhàng hôn môi Thạch Nghị. Chỉ là môi chạm môi phơn phớt lại khiến toàn thân Thạch Nghị chấn động, hoàn toàn mất năng lực suy nghĩ và chống cự, mặc kệ An Thừa Trạch khinh bạc. Đầu lưỡi mềm khẽ hé ra, liếm một vòng trên môi, sau đó thử đi sâu vào nhấm nháp, hiềm nỗi Thạch Nghị non kinh nghiệm chỉ biết trợn mắt ngây ngô, đầu lưỡi quét một lần ngoài khớp hàm khép chặt, mãi không thể đột nhập thành công, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ thu môi về.
Nhìn nhóc đen nhẻm đỏ mặt, An Thừa Trạch thở dài lắc đầu: “Ngốc, mau hé răng cho tôi vào!”
“Hả… A?!” Vật hình cầu trên cổ Thạch Nghị bình thường đã chẳng phát huy tác dụng mấy, giờ bị kích thích quá lớn nên bãi công triệt để, mãi mới kịp phản ứng là phát sinh chuyện gì, rồi lâu sau nữa mới hiểu lời An Thừa Trạch. Khi ánh mắt anh rốt cuộc có tính xâm lược, An Thừa Trạch người ta đã thả tay ra, toan quay về phòng.
Thạch Nghị lập tức kéo tay An Thừa Trạch không buông, chuyên chú nhìn hắn, vừa mở miệng liền nói: “Tiểu, Tiểu Trạch!”
Ngốc đến lắp bắp rồi, An Thừa Trạch đương nhiên đâu định đi thật, hắn rành chiêu lạt mềm buộc chặt này từ lâu rồi. Tuy đã nghĩ thông suốt, nhưng chiếm thượng phong là bản tính, An Thừa Trạch nhất thời không sửa được, mình đã chủ động mà Thạch Nghị vẫn ngẩn người, hiển nhiên phải khích người ta một chút.
“Sao?” Hắn giương mắt khó hiểu, đợi xem Thạch Nghị tính đáp lại hành động của hắn thế nào.
“Tớ không sao, cậu đừng lo.” Biểu tình Thạch Nghị cực kỳ ưu thương, không hề mừng như điên vì đạt được ước nguyện, “Không cần khiến mình chịu thiệt.”
An Thừa Trạch: “…”
Nhà ai nuôi được thằng ngốc tự ti thế kia, vậy mà lại xem cảm tình của mình thành an ủi? Hồi trước nhóc đen nhẻm này kiêu ngạo lắm mà, cái tính “ba lão đại, mình lão nhị, thiên tài lão tam” đâu mất rồi, giờ thịt đặt ngay trước mắt mà vẫn không tin là của mình hả?
Được rồi, hình như bị hắn áp chế.
“Tôi là người sẽ chịu thiệt sao?” An Thừa Trạch không vui, “Hơn nữa cậu bị ngốc hả, dù tôi muốn an ủi cậu, cậu cũng có thể thừa cơ tóm lấy tôi, khiến gạo nấu thành cơm luôn mà. Nếu sau này tôi đổi ý, ít nhất cậu cũng nếm được quả ngọt chưa tới mức lỗ vốn, làm gì có ai không biết nắm cơ hội như cậu chứ? Được tôi dạy từ nhỏ, thế mà vẫn ngốc y vậy.”
An Thừa Trạch là điển hình của người theo quan điểm lợi ích, ai thèm quan tâm anh ta abcd gì, cứ giành tới tay, lấy hết chỗ tốt hẵng nói. Phải chăng nhân phẩm của hắn với Thạch Nghị cách nhau quá xa?
“Không được, cậu sẽ hối hận đau lòng, tớ không muốn cậu khổ sở.” Thạch Nghị nói, lại chẳng nỡ buông tay An Thừa Trạch, đoạn cầm tay tay hắn áp lên ngực mình, “Không sao đâu, cậu không cần băn khoăn về tớ. Muốn kết bạn thì kết, muốn thích con gái thì thích, muốn kết hôn sinh con thì cứ làm đi, tớ sẽ đau khổ nhưng tuyệt đối không ép buộc cậu. Mỗi câu cậu nói hôm ấy tớ đều ghi tạc trong lòng, cậu nói đúng, tớ quá độc đoán, từ nay sẽ không thế nữa.”
“Tôi đây kết hôn sinh con đi mua nước tương thì cậu làm gì? Vẫn đau khổ sao?” An Thừa Trạch hỏi, hắn nghĩ đến Thạch Nghị kiếp trước, sắc mặt rất khó xem.
“Sẽ chờ cậu, chờ cậu thích tớ.” Thạch Nghị trả lời nghiêm túc.
Thế nên kiếp trước liền chờ một đời, chờ đến phút chót vẫn chẳng chờ được hồi kết ư? An Thừa Trạch nhất thời đau đớn không thôi, nếu, nếu kiếp trước chỉ cần nhớ được một chút ký ức trong quân doanh, thì dù cho có kết hôn, hắn vẫn sẽ ly hôn với Lâm Đức Tuệ, rồi đi tìm Thạch Nghị. Dẫu anh tàn phế, hắn cũng chăm sóc anh tới già. Nhưng thế giới này không có nếu, kiếp trước hắn hoàn toàn không biết gì, mà Thạch Nghị thì một mình dõi theo, cuối cùng chẳng biết anh có lấy ai không…
“Vậy đừng chờ.” An Thừa Trạch đáp, “Hơn mười tuổi tôi đã bắt đầu thích cậu, hi vọng cậu cũng thích tôi, cả ngày ở trần quyến rũ cậu, đợi cậu thông suốt. Nhưng lúc đó cậu né tránh tôi, lại còn dẫn con gái về, tôi giận quá nên nói không lựa lời… Này, cậu làm gì!”
Hắn chưa dứt lời đã bị Thạch Nghị bế lên cao, An Thừa Trạch mười bảy tuổi cao chừng 1m75, ấy mà Thạch Nghị có thể thoải mái bế hắn quay một vòng. Thạch Nghị bế hắn, mũi chạm vào mũi hắn, nghiêm túc hỏi: “Cậu nói thật sao?”
An Thừa Trạch bị tư thế này khiến hơi khó chịu, vỗ tay lên mặt Thạch Nghị: “Thật thật, so với vàng ròng còn thật hơn. Nếu không thích cậu thì ai lớn đầu thế còn chịu ngủ chung giường với cậu, đã vậy tối nào cũng nghe cậu chạy vào nhà vệ sinh tuốt ống, tuốt đến giờ vẫn chưa ra máu à!”
Thạch Nghị mừng rỡ như điên, bế An Thừa Trạch xoay mấy vòng nữa, xoay luôn vào phòng ngủ, An Thừa Trạch chóng mặt bảo: “Thả tôi xuống!”
Vì thế, Thạch Nghị thuận tay đặt người xuống giường, chính mình cũng nhịn không được sáp lên. Chả biết vô tình hay cố ý, tóm lại An Thừa Trạch bị Thạch Nghị đè dưới thân không động đậy nổi.
“Tiểu Trạch…” Thạch Nghị nhìn An Thừa Trạch đầy thâm tình, như thể đang ngắm nhìn báu vật mình hằng ao ước, báu vật rốt cuộc cũng cho phép mình yêu thương và chạm vào mấy cái rồi.
Tình cảm của Thạch Nghị luôn nồng nhiệt lại chân thành tha thiết, lây lan qua cả An Thừa Trạch. Dần dà, An Thừa Trạch cũng dùng ánh mắt như đạt được thứ quý giá nhất nhìn Thạch Nghị, hắn hơi ngẩng đầu lên, Thạch Nghị khẽ cúi đầu, môi hai người dán vào nhau tự lúc nào.
Lần này, lâu thật lâu vẫn chưa tách ra.
—–
Tác giả có lời muốn nói:
Thứ nhất, ba Thạch tạm thời mất tích là để hai người tháo gỡ khúc mắc;
Thứ hai, chưa trưởng thành chưa ấy ấy, hôn hôn sờ sờ là mĩ mãn lắm rồi;
Thứ ba, việc đi lính vẫn diễn ra, đây là mục tiêu của Thạch Nghị
Thứ tư, An Thừa Trạch đã sống mấy chục năm, muốn đổi tính cần thời gian cọ sát, lần này cũng mài được kha khá rồi. Cậu ta vừa dạy dỗ Thạch Nghị, đồng thời cũng dạy dỗ chính mình.
Nháy mắt, An Thừa Trạch bỗng thấy xót xa đến khó thở, mấy ngày nay Thạch Nghị biểu hiện quật cường là thế, nhưng thực chất anh là người duy nhất có quan hệ máu mủ với Thạch Lỗi, chẳng ai quan tâm Thạch Lỗi hơn Thạch Nghị.
Đối với Thạch Nghị, Thạch Lỗi không chỉ là người thân, là ba, mà còn là thần tượng anh kính ngưỡng từ nhỏ đến lớn, nếu Thạch Lỗi thực sự không về nữa chẳng khác gì trời đất sụp đổ.
Nhưng anh vẫn cố ra vẻ mạnh mẽ, liều mạng ép mình trưởng thành, cố gắng gánh vác vai trò trụ cột, tuyệt đối không để lộ một chút mỏi mệt nào.
Chỉ là cậu bé mười bảy tuổi thôi mà!
An Thừa Trạch cũng ôm chặt Thạch Nghị, nói khẽ: “Anh Nghị, nếu cậu muốn khóc thì cứ khóc đi, tôi không nhìn đâu.”
Thạch Nghị không đáp cũng chẳng nhúc nhích, lát sau An Thừa Trạch cảm giác vai mình hơi ướt, nhưng không nghe thấy âm thanh. Song Thạch Nghị ngẩng đầu lên rất nhanh, biểu tình vẫn trầm tĩnh như cũ, nếu bả vai không ẩm ướt, căn bản chẳng nhận ra anh vừa không tiền đồ mà rơi lệ. Anh buông An Thừa Trạch, nói thầm: “Cậu cứ đi đi, đừng lo lắng, ba nhất định sẽ không sao. Tụi mình sốt ruột cũng do thời hạn nhiệm vụ mà ba nói thôi, thực ra mới có hai tháng mà. Hồi trước ổng đi liền năm sáu tháng, ai biết có vượt quá thời gian hay không. Mấy năm nay toàn vậy hết, không lý nào đến giờ lại gặp sự cố.”
Rõ ràng đau lòng mà vẫn mở miệng an ủi hắn. Sau khi thốt ra ba chữ “thật xin lỗi”, sự kiêu ngạo mà An Thừa Trạch luôn cố chấp bị chính mình đạp dưới chân, hắn rất muốn quay về mấy tháng trước tát cho mình vài cái, cái gì gọi là “không xứng”, tại sao ghét bỏ Thạch Nghị “chưa chịu lớn”. Nói nhiều câu tổn thương người ta chẳng qua là do ghen tuông, đơn giản muốn so sánh Thạch Nghị hiện tại với kiếp trước, rồi phát hiện chênh lệch quá lớn với những gì mình mong đợi mà thôi. Nhưng trên thực tế, Thạch Nghị căn bản chưa làm gì cả, hắn chỉ nhận ra bản thân từng ôm ấp một tình cảm trái luân thường, nên muốn ra ngoài điều hòa tâm trạng. Rõ ràng trước khi bị Đỗ Vân quấn lấy, Thạch Nghị chưa từng tiếp xúc với nữ sinh, làm sao địch nổi hạng người mưu mẹo như cô ta. Kiếp trước đến hắn còn sa vào cạm bẫy dịu dàng của Đỗ Vân, huống chi là Thạch Nghị kiếp này, quan trọng hơn là, Thạch Nghị vốn chưa hề mắc bẫy! Hơn nữa, vô luận kiếp trước hay kiếp này, bản chất Thạch Nghị vẫn là cùng một người, chính trực, kiên nghị, một người đàn ông đầy trách nhiệm. Kiếp trước gặp nhiều đau khổ vẫn không khiến phẩm chất cao thượng bị phai mờ, kiếp này há lại để chiều chuộng đơn thuần hủy diệt!
Thạch Nghị chính là Thạch Nghị, kiếp trước, kiếp này, đều là một người, vĩnh viễn một mình chịu khổ, cố gắng giương đôi cánh chưa trưởng thành bảo hộ người khác.
“Ừ, tôi tin chú Thạch sẽ bình an.” An Thừa Trạch trả lời dứt khoát, “Vả lại dù thế nào, tôi cũng sẽ luôn bên cậu.”
Hắn nhét tay mình vào tay Thạch Nghị, bàn tay kia đã đủ lớn để bao trọn lấy tay hắn, lòng bàn tay đầy vết chai do huấn luyện và tập luyện lưu lại, thô ráp lại mạnh mẽ, khiến người ta bất cứ lúc nào cũng thấy an tâm.
Nghe lời hứa hẹn của An Thừa Trạch, thân thể Thạch Nghị hơi ngưng lại, nhìn An Thừa Trạch đầy chờ mong, trong mắt trong tâm ngập tràn bóng hình hắn.
An Thừa Trạch chợt nhớ ra, hình như kiếp trước Thạch Nghị luôn nhìn hắn bằng ánh mắt này, trong chấp nhất chuyên tâm bảo vệ ẩn chứa chút mong mỏi mờ mịt, cả hai kiếp chưa từng thay đổi. Hắn phải may mắn cỡ nào mới có được tình cảm của người này suốt hai đời chứ.
Vậy là đủ rồi.
Còn nhớ chính mình từng đùa rằng, công thành danh toại chẳng còn gì tiếc nuối, sống lại chỉ để trả nợ cho Thạch Nghị. Biết đâu đùa vui nhất thời lại chính là lời tiên tri đoán trúng chân tướng.
Tới giờ phút này, tất cả chờ đợi và nhẫn nại đều trở nên mất tự nhiên đến nực cười, kỳ thực đáp án đơn giản thế đấy, không phải cho Thạch Nghị quyền lựa chọn đi con đường bình thường, hay chờ anh trưởng thành để cả hai cùng gánh vác trách nhiệm, mà là hắn muốn chiếm hết thượng phong, hiện tại cũng vậy. Trong tiềm thức đáng cười cất giấu một ý niệm cao ngạo: Rõ ràng cậu thích tôi trước, rõ ràng cậu dụ dỗ tôi thích cậu trong vô thức, tại sao tôi phải thừa nhận nỗi khổ tương tư và thổ lộ tình cảm trước?
Trong tình yêu, ai yêu sâu đậm hơn chính là kẻ thua cuộc, An Thừa Trạch quen làm người thắng, vốn đâu muốn cúi đầu. Nhưng thành thật mà nói, ở bên người ấy, hắn mãi mãi không cần lo bị thua, bởi Thạch Nghị đã thảm bại từ kiếp trước. Vậy kiếp này, việc gì không cho người ta thắng một lần.
Có thể phân tích tâm lý mình rành mạch đến thế, đại khái chỉ có lão hồ ly An Thừa Trạch. Chẳng qua nhìn thấu người khác thì dễ, nhìn thấu bản thân vẫn cần thời gian. Vì An Thừa Trạch giỏi ngụy trang lừa dối, người hắn lừa đầu tiên là chính mình, lúc nào tình nguyện đối mặt với sự thật, khi nào nhận rõ lòng mình.
“Tuy chưa tới lúc…” An Thừa Trạch rì rầm tự nhủ, “nhưng mình không muốn tiếp tục bỏ lỡ nữa.”
“?” Thạch Nghị nghi hoặc nhìn An Thừa Trạch, không nghe ra hắn than thở cái gì.
Đột nhiên trên môi mềm mại, Thạch Nghị hoảng hốt mở to hai mắt, thì ra đúng là An Thừa Trạch kiễng chân, vượt qua gần 15cm cách biệt, nhẹ nhàng hôn môi Thạch Nghị. Chỉ là môi chạm môi phơn phớt lại khiến toàn thân Thạch Nghị chấn động, hoàn toàn mất năng lực suy nghĩ và chống cự, mặc kệ An Thừa Trạch khinh bạc. Đầu lưỡi mềm khẽ hé ra, liếm một vòng trên môi, sau đó thử đi sâu vào nhấm nháp, hiềm nỗi Thạch Nghị non kinh nghiệm chỉ biết trợn mắt ngây ngô, đầu lưỡi quét một lần ngoài khớp hàm khép chặt, mãi không thể đột nhập thành công, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ thu môi về.
Nhìn nhóc đen nhẻm đỏ mặt, An Thừa Trạch thở dài lắc đầu: “Ngốc, mau hé răng cho tôi vào!”
“Hả… A?!” Vật hình cầu trên cổ Thạch Nghị bình thường đã chẳng phát huy tác dụng mấy, giờ bị kích thích quá lớn nên bãi công triệt để, mãi mới kịp phản ứng là phát sinh chuyện gì, rồi lâu sau nữa mới hiểu lời An Thừa Trạch. Khi ánh mắt anh rốt cuộc có tính xâm lược, An Thừa Trạch người ta đã thả tay ra, toan quay về phòng.
Thạch Nghị lập tức kéo tay An Thừa Trạch không buông, chuyên chú nhìn hắn, vừa mở miệng liền nói: “Tiểu, Tiểu Trạch!”
Ngốc đến lắp bắp rồi, An Thừa Trạch đương nhiên đâu định đi thật, hắn rành chiêu lạt mềm buộc chặt này từ lâu rồi. Tuy đã nghĩ thông suốt, nhưng chiếm thượng phong là bản tính, An Thừa Trạch nhất thời không sửa được, mình đã chủ động mà Thạch Nghị vẫn ngẩn người, hiển nhiên phải khích người ta một chút.
“Sao?” Hắn giương mắt khó hiểu, đợi xem Thạch Nghị tính đáp lại hành động của hắn thế nào.
“Tớ không sao, cậu đừng lo.” Biểu tình Thạch Nghị cực kỳ ưu thương, không hề mừng như điên vì đạt được ước nguyện, “Không cần khiến mình chịu thiệt.”
An Thừa Trạch: “…”
Nhà ai nuôi được thằng ngốc tự ti thế kia, vậy mà lại xem cảm tình của mình thành an ủi? Hồi trước nhóc đen nhẻm này kiêu ngạo lắm mà, cái tính “ba lão đại, mình lão nhị, thiên tài lão tam” đâu mất rồi, giờ thịt đặt ngay trước mắt mà vẫn không tin là của mình hả?
Được rồi, hình như bị hắn áp chế.
“Tôi là người sẽ chịu thiệt sao?” An Thừa Trạch không vui, “Hơn nữa cậu bị ngốc hả, dù tôi muốn an ủi cậu, cậu cũng có thể thừa cơ tóm lấy tôi, khiến gạo nấu thành cơm luôn mà. Nếu sau này tôi đổi ý, ít nhất cậu cũng nếm được quả ngọt chưa tới mức lỗ vốn, làm gì có ai không biết nắm cơ hội như cậu chứ? Được tôi dạy từ nhỏ, thế mà vẫn ngốc y vậy.”
An Thừa Trạch là điển hình của người theo quan điểm lợi ích, ai thèm quan tâm anh ta abcd gì, cứ giành tới tay, lấy hết chỗ tốt hẵng nói. Phải chăng nhân phẩm của hắn với Thạch Nghị cách nhau quá xa?
“Không được, cậu sẽ hối hận đau lòng, tớ không muốn cậu khổ sở.” Thạch Nghị nói, lại chẳng nỡ buông tay An Thừa Trạch, đoạn cầm tay tay hắn áp lên ngực mình, “Không sao đâu, cậu không cần băn khoăn về tớ. Muốn kết bạn thì kết, muốn thích con gái thì thích, muốn kết hôn sinh con thì cứ làm đi, tớ sẽ đau khổ nhưng tuyệt đối không ép buộc cậu. Mỗi câu cậu nói hôm ấy tớ đều ghi tạc trong lòng, cậu nói đúng, tớ quá độc đoán, từ nay sẽ không thế nữa.”
“Tôi đây kết hôn sinh con đi mua nước tương thì cậu làm gì? Vẫn đau khổ sao?” An Thừa Trạch hỏi, hắn nghĩ đến Thạch Nghị kiếp trước, sắc mặt rất khó xem.
“Sẽ chờ cậu, chờ cậu thích tớ.” Thạch Nghị trả lời nghiêm túc.
Thế nên kiếp trước liền chờ một đời, chờ đến phút chót vẫn chẳng chờ được hồi kết ư? An Thừa Trạch nhất thời đau đớn không thôi, nếu, nếu kiếp trước chỉ cần nhớ được một chút ký ức trong quân doanh, thì dù cho có kết hôn, hắn vẫn sẽ ly hôn với Lâm Đức Tuệ, rồi đi tìm Thạch Nghị. Dẫu anh tàn phế, hắn cũng chăm sóc anh tới già. Nhưng thế giới này không có nếu, kiếp trước hắn hoàn toàn không biết gì, mà Thạch Nghị thì một mình dõi theo, cuối cùng chẳng biết anh có lấy ai không…
“Vậy đừng chờ.” An Thừa Trạch đáp, “Hơn mười tuổi tôi đã bắt đầu thích cậu, hi vọng cậu cũng thích tôi, cả ngày ở trần quyến rũ cậu, đợi cậu thông suốt. Nhưng lúc đó cậu né tránh tôi, lại còn dẫn con gái về, tôi giận quá nên nói không lựa lời… Này, cậu làm gì!”
Hắn chưa dứt lời đã bị Thạch Nghị bế lên cao, An Thừa Trạch mười bảy tuổi cao chừng 1m75, ấy mà Thạch Nghị có thể thoải mái bế hắn quay một vòng. Thạch Nghị bế hắn, mũi chạm vào mũi hắn, nghiêm túc hỏi: “Cậu nói thật sao?”
An Thừa Trạch bị tư thế này khiến hơi khó chịu, vỗ tay lên mặt Thạch Nghị: “Thật thật, so với vàng ròng còn thật hơn. Nếu không thích cậu thì ai lớn đầu thế còn chịu ngủ chung giường với cậu, đã vậy tối nào cũng nghe cậu chạy vào nhà vệ sinh tuốt ống, tuốt đến giờ vẫn chưa ra máu à!”
Thạch Nghị mừng rỡ như điên, bế An Thừa Trạch xoay mấy vòng nữa, xoay luôn vào phòng ngủ, An Thừa Trạch chóng mặt bảo: “Thả tôi xuống!”
Vì thế, Thạch Nghị thuận tay đặt người xuống giường, chính mình cũng nhịn không được sáp lên. Chả biết vô tình hay cố ý, tóm lại An Thừa Trạch bị Thạch Nghị đè dưới thân không động đậy nổi.
“Tiểu Trạch…” Thạch Nghị nhìn An Thừa Trạch đầy thâm tình, như thể đang ngắm nhìn báu vật mình hằng ao ước, báu vật rốt cuộc cũng cho phép mình yêu thương và chạm vào mấy cái rồi.
Tình cảm của Thạch Nghị luôn nồng nhiệt lại chân thành tha thiết, lây lan qua cả An Thừa Trạch. Dần dà, An Thừa Trạch cũng dùng ánh mắt như đạt được thứ quý giá nhất nhìn Thạch Nghị, hắn hơi ngẩng đầu lên, Thạch Nghị khẽ cúi đầu, môi hai người dán vào nhau tự lúc nào.
Lần này, lâu thật lâu vẫn chưa tách ra.
—–
Tác giả có lời muốn nói:
Thứ nhất, ba Thạch tạm thời mất tích là để hai người tháo gỡ khúc mắc;
Thứ hai, chưa trưởng thành chưa ấy ấy, hôn hôn sờ sờ là mĩ mãn lắm rồi;
Thứ ba, việc đi lính vẫn diễn ra, đây là mục tiêu của Thạch Nghị
Thứ tư, An Thừa Trạch đã sống mấy chục năm, muốn đổi tính cần thời gian cọ sát, lần này cũng mài được kha khá rồi. Cậu ta vừa dạy dỗ Thạch Nghị, đồng thời cũng dạy dỗ chính mình.
/77
|