Vào ngày thứ hai.
Bị một trận gõ cửa ầm ĩ từ xa vang đến, khiến cho Phó Kinh Hồng phải tỉnh giấc.
Vội mặc quần áo vào, rửa sơ qua mặt, liền đi tới mở cửa, y vừa ngước nhìn người đang đứng ở ngoài cửa, ngoại trừ Ôn Như Ngọc thì còn có thể là ai nữa đây?
Chỉ thấy cả khuôn mặt của Ôn Như Ngọc như thanh ngọc, đang mỉm cười như nắng ấm, mặc một thân bạch y không hề dính phải một hạt bụi nhỏ nào.
Ngoài cửa, từng cơn gió nhẹ khẽ thổi đến.
Trong lòng của Phó Kinh Hồng thầm than, một giai nhân công tử thế này, quả thật là khiến y không đành lòng xuống tay nhường cho người khác được đi…
– Phó huynh. Tối qua, huynh ngủ có ngon giấc không?
Ôn Như Ngọc khẽ mỉm cười hỏi.
Phó Kinh Hồng đè xuống sóng ngầm đang cuộn trào ở trong lòng, vừa cười cười, đáp:
– Khá là ngon giấc đi.
Ôn Như Ngọc dừng lại một chút, chậm rãi nói:
– Ta vừa mới đi dạo một vòng trong Mộ Dung phủ, để hỏi thăm một chút tin tức.
Nhất thời, tinh thần của Phó Kinh Hồng tỉnh táo lên, lui về sau một bước để Ôn Như Ngọc đi vào trong phòng của mình.
Ôn Như Ngọc chần chờ một chút, thấy Phó Kinh Hồng đã xoay người bước về phòng, đi đến bàn, tay đang bắt đầu châm trà, thì hắn mới đi vào, trở tay liền đóng cửa lại.
Phó Kinh Hồng rót đầy hai chén trà, đưa một chén cho Ôn Như Ngọc, tiếp theo, y cười nói:
– Tuy ta chỉ là một tục nhân, nhưng ta cũng biết rõ đây là trà ngon…
Ôn Như Ngọc nhấp một ngụm, gật đầu.
Hắn đặt chén trà xuống, nói:
– Ta vừa mới hỏi thăm đám hạ nhân ở trong Mộ Dung phủ, đã thu được một tin tức, hóa ra ở trong Mộ Dung phủ, còn có một vị Tam công tử.
– Đây là đương nhiên a,
Phó Kinh Hồng nghẹn họng, phải nhấp vào một ngum nước trà, rồi mới chép chép miệng nói,
– Cái cọc gỗ Mộ Dung Ý chính là Đại công tử. Còn kẻ thất học vô công rỗi nghề trong lời đồn đãi Mộ Dung Nhị lại là Nhị công tử. Nữ tử hoàng y là Mộ Dung Tư – Tứ tiểu thư. Nữ tử điêu ngoa lại đỏng đảnh là Mộ Dung Vũ – Ngũ tiểu thư. Nữ tử lục y là Mộ Dung Liễu – Lục tiểu thư. Theo như thứ tự này, thì ở giữa, nhất định còn thiếu mất một vị Tam công tử… Nhưng, lại bị lão Mộ Dung Lân nhất mực quên mất. Hôm qua, ta đã có chút kỳ quái. Theo lý mà nói, đến cái loại nhi tử vô dụng như Mộ Dung Nhị mà ông ta cũng đều thản nhiên mở miệng giới thiệu. Thì, làm sao lại cứ một mực không hề nhắc tới một chữ đến vị Tam công tử này a?
Ôn Như Ngọc gật gật đầu.
– Hôm qua, ta còn cho rằng là vị Tam công tử đã chết yểu rồi đi. Nhưng, bây giờ, theo như lời của huynh nói, tựa hồ như là vẫn còn sống đi?
Phó Kinh Hồng nhấp một ngụm trà nhìn về phía Ôn Như Ngọc.
Ôn Như Ngọc hơi nhíu mày, nói:
– Vẫn còn sống. Vị Tam công tử này, cũng không phải là bị chết yểu. Hiện tại, hắn cũng vẫn còn ở trong Mộ Dung phủ… Hơn nữa, sống ở trong một biệt viện, hiện nay, vốn cách khách phòng này, không xa.
– Ồ? Vậy vì sao lão Mộ Dung Lân lại tránh nhắc đến Tam nhi tử này đây?
Phó Kinh Hồng nhíu mày nói.
– Ta nghe nói, từ nhỏ, vị tam công tử này vốn có thân thể yếu ớt, luôn có nhiều bệnh, luôn nằm trên giường bệnh triền miên, chỉ có thể ở trong phòng tĩnh dưỡng, không thể nào đi ra cửa được.
Ôn Như Ngọc nói.
– Dù vậy, thì hà cớ gì mà Mộ Dung Lân lại muốn giữ kín như bưng?
Phó Kinh Hồng càng nghĩ càng thấy thái độ của Mộ Dung Lân hết sức kỳ quái. Đến Nhị nhi tử vô học, gã cũng không ngại ngừng mà nói thẳng ra, nhưng vì sao lại giữ miệng kín như bưng đối với một ấm sắc thuốc đây.
Ôn Như Ngọc cười khổ nói:
– Ta lại làm sao mà biết a?
Hắn dừng một chút, tựa hồ như châm chước một lượt, mới chậm rãi nói:
– Cho nên, ta mới sẽ lưu ý đến vị tam công tử này. Chỉ có điều, cũng không phải là do Dung tiền bối, mà là nhờ vào sự kiện án mạng lần này.
Tay đang cầm chén trà của Phó Kinh Hồng khựng lại một chút.
– Trong mười mấy hạ nhân bị giết chết trong Mộ Dung phủ, đều có đủ các hạ nhân hầu hạ cho mấy người chủ nhân trong Mộ Dung phủ này. Nhưng, chỉ có đám hạ nhân hầu hạ ở bên cạnh vị Tam công tử này lại không hề có bất cứ việc gì,
Ôn Như Ngọc hơi nhíu lông mày, tiếp tục nói,
– Tuy rằng, Mộ Dung Tư, Mộ Dung Liễu chỉ là nữ nhi do thê thiếp sinh ra. Thế nhưng Mộ Dung phủ vốn đối xử không tệ với các nàng. Ăn mặc, chi phí đều cực kì tốt. Hạ nhân, nô tì hầu hạ bên cạnh cũng đều có bốn, năm sáu người đi. Mà, vị Tam công tử này, vốn có thân thể yếu ớt, mang theo nhiều bệnh. Tất nhiên là càng cần có nhiều hạ nhân ở bên cạnh hầu hạ, cho nên, ít nhất ở bên cạnh hắn cũng có năm, sáu người…
– Tuy là Mộ Dung Ý đã lâu không ở Mộ Dung phủ. Thế nhưng hắn cũng có một bà vú cùng hai vị lão nô đã nuôi nấng hắn từ nhỏ, mà ba người này đều đã chết rồi. Bên cạnh loại công tử bột như Mộ Dung Nhị thì đám nha hoàn để lấy làm thê thiếp, tự nhiên là không ít đi. Hình như là đã có bảy nha hoàn đều bị giết chết. Trong đám nha hoàn của Mộ Dung Tư cùng Mộ Dung Liễu đều có người bị giết chết. Mộ Dung Vũ cũng vậy… Nhưng, chỉ có duy nhất, đám hạ nhân bên cạnh Tam công tử là vẫn không có ai bị giết chết.
Ôn Như Ngọc nói, vươn ngón tay ra, cong lên, bắt đầu gõ lên mặt bàn một cái.
– Huynh hoài nghi hắn ta?
Phó Kinh Hồng suy nghĩ một hồi, mới hỏi, nhìn xuống ngón tay thon dài, trắng nõn của Ôn Như Ngọc.
– … Điều này vẫn còn chưa đủ để khiến người khác sinh nghi hay sao?
Ôn Như Ngọc bất đắc dĩ cười cười, nói,
– Nhưng chính là bởi vì điều này lại quá khiến người chú ý đến. Trái lại càng khiến cho ta không hiểu rõ lắm… Nếu mà từ nhỏ, vị Tam công tử này đã có thân thể yếu nhược, sinh nhiều bệnh vốn không được coi trọng. Cứ cho là vì hắn ghi hận kẻ khác ở trong lòng, nên mới ra tay giết người. Mà, chẳng phải, hắn ra tay đối với hạ nhân bên cạnh càng dễ dàng hơn hay sao. Thế nhưng, dù cho vị Tam công tử này, không thông minh đến mấy đi nữa, cũng không thể tự tay làm ra mọi việc lại chỉ mũi nhọn rõ ràng về bản thân minh như thế này đi.
Phó Kinh Hồng gật gật đầu.
Chỉ xuống tay với hạ nhân của những người khác, mà đám hạ nhân ở bên cạnh mình đều vô sự…
Nếu là như thế, thì hung thủ là ai, tất nhiên là đã chỉ ra rất rõ ràng.
– Nếu như tất cả mọi chuyện này đều là do vị Tam công tử này bày mưu tính kế, cố ý làm bại lộ bản thân mình ra, đến hết sức rõ ràng như thế. Mà trên thực tế, hắn chính là muốn lợi dụng ý nghĩ này của chúng ta để chúng ta đi ngược lại lối suy đoán cũ thì sao đây?
Phó Kinh Hồng xoa xoa cằm.
Ôn Như Ngọc bất đắc dĩ cười lên một tiếng, nói:
– Ta cũng không biết… Có điều, nếu vị Tam công tử thật sự là thân thể yếu nhược, mang nhiều bệnh, thì làm sao lại có thể tự tay mình xuất chưởng giết chết nhiều người đến như vậy đi? Trong mười mấy hạ nhân đã chết này, tuy có nữ tử yếu đuối, tay trói gà không chặt, nhưng cũng có thanh niên tráng hán đã hai mươi, ba mươi tuổi. Mà đám hạ nhân bên cạnh hắn, cũng chỉ là hạ nhân bình thường ở trong Mộ Dung phủ, càng không thể giúp được hắn đi.
Phó Kinh Hồng thở dài.
– Đây chính là những gì mà ta đã hỏi thăm được… Tối nay, ta vốn dự định đi vào trong chỗ ở của vị Tam công tử mà tra xét một lượt.
Ôn Như Ngọc nói.
Phó Kinh Hồng gật gật đầu, nói:
– Vậy hiện tại, chúng ta nên làm gì? Lão Mộ Dung Lân thì làm sao đây?
– Sang sớm hôm nay, Mộ Dung tiền bối đã bế quan lại… Đến tận tháng sau, vào lúc võ lâm minh hội diễn ra thì tiền bối mới xuất quan đi.
Ôn Như Ngọc nói.
– Lão ta đã già đầu rồi, vẫn còn muốn đi tranh tranh chức vị minh chủ võ lâm với đám tiểu bối như huynh nữa hay sao?
Phó Kinh Hồng cười cười nói.
– Mộ Dung tiền bối, càng già càng dẻo dai…
Ôn Như Ngọc bất đắc dĩ cười nói.
– Nếu so huynh với Mộ Dung Lân, thì ai mới cao hơn một bậc đây?
Phó Kinh Hồng nhíu mày.
Ôn Như Ngọc dừng một chút, châm chước một lát, mới nói:
– Võ công của Mộ Dung tiền bối vốn cao cường. Ta đây, học nghệ vẫn còn chưa tinh thông.
Trong lòng của Phó Kinh Hồng cười thầm, mắng một tiếng: cổ hủ.
Có điều, ngoại trừ hình ảnh nhìn thoáng qua ở trên võ đài tỉ thí ở trong kí ức kiếp trước ra, xác thực thì y vẫn chưa từng thấy được võ công thật sự của Ôn Như Ngọc.
– Tiếp theo đây, huynh còn có dự định gì nữa không?
Phó Kinh Hồng hỏi.
– Ta…
Ôn Như Ngọc vẫn chưa nói xong, đã bị một tiếng cười ríu rít như tiếng hót của chim hoàng oang vang đến đánh gãy.
Từ xa xa, tiếng cười kia truyền đến gần, rất nhanh, chủ nhân của tiếng cười này, liền xuất hiện ở trước mặt.
– Ngọc ca ca…
Mộ Dung Vũ mặc một thân hồng y phục rực rỡ như hồng liên xuất hiện ở cuối hành lang.
Ả nhìn thấy Ôn Như Ngọc liền mở miệng khẽ hô lên một tiếng.
Một tiếng gọi cực kì mềm mại này, đều khiến cho người nghe nhũn đi cả nửa người đi.
Ôn Như Ngọc sững sốt một chút, tựa hồ như không biết phải làm ra phản ứng ra sao cả.
– Ngọc ca ca,
Mộ Dung Vũ đi về phía trước mấy bước, đến gần bên cạnh Ôn Như Ngọc. Nhất thời, Ôn Như Ngọc ngửi thấy được một trận hương thơm nồng nàn xộc thẳng vào mũi. Hắn còn chưa kịp cau mày, thì Mộ Dung Vũ cũng đã trực tiếp tiến lên, nhìn hắn mà cười duyên, nói,
– Ngọc ca ca. Huynh chỉ vừa mới tới Thanh Hà trấn. Không bằng để Vũ nhi dẫn huynh đi dạo chơi xung quanh một chuyến đi.
Ôn Như Ngọc hiện lên sắc mặt lúng túng, chưa kịp suy nghĩ ra cái cớ để từ chối, thì cả người của Mộ Dung Vũ lại lập tức dựa sát lại.
Cảm nhận được thân thể mềm mại chỉ thuộc riêng về thiếu nữ dựa sát đến, ngay lập tức, cả người của Ôn Như Ngọc đều bị cứng ngắc.
– Từ nhỏ, Vũ nhi đã nghe phụ thân kể về chuyện xưa về năm đó, người đã khoái ý ra sao trong khi cùng sóng vai với Tạ tiền bối cùng ngao du giang hồ, khiến cho Vũ nhi cực kì ngưỡng mộ… Vũ nhi cũng đã sớm nghe thấy mĩ danh của lưu Phong công tử. Hôm nay, vừa gặp mặt, quả thực là y như lời đồn a…
Mộ Dung Vũ cúi đầu, rũ mắt xuống, trên mặt còn hiện lên mây hồng.
Nhất thời, Ôn Như Ngọc sững người, đưa tay đến, định đẩy nữ tử này ra, nhưng bất chợt, Phó Kinh Hồng mở miệng nói:
– Ôn huynh, huynh được mỹ nhân chủ động tìm đến, còn cầu mong gì nữa a!
Ôn Như Ngọc ngẩn người, nhìn về phía Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng nhíu mày, cười nói:
– Ôn huynh, huynh nên nhanh chân đi thôi. Càng không nên phụ một phen tâm ý của mỹ nhân a.
Ôn Như Ngọc cụp mắt xuống.
Mộ Dung Vũ cũng đã ngừng e thẹn.
– Tảng đá lớn như ta đây, cũng không thể mặt dày mày dạn mà đi theo, để phá hư một nhân duyên tốt này a. Cho nên, người không phận sự như ta này, vẫn là nên thức thời lui bước lại đi. Nếu không, lại mắc công khiến cho Mộ Dung tiểu thư căm ghét nữa nha, vậy thì thật là không tốt rồi đi… Ôn huynh, huynh chớ nên phụ lòng một mĩ nhân, bỏ phí một khắc xuân tiêu a…
Phó Kinh Hồng lại cười cười, xoay người, bước vào phòng mình.
Ôn Như Ngọc nhìn hai cánh cửa phòng đang dần dần khép kín lại, mí mắt đều cụp xuống, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Đứng ở một bên, Mộ Dung Vũ nhìn sườn mặt của ý trung nhân, liền cúi đầu, cả khuôn mặt đều hiện lên rặng mây hồng.
*
Vừa vào phòng, đầu tiên là Phó Kinh Hồng xoa xoa chiếc mũi.
Mùi phấn son trên thân của Mộ Dung Vũ, thật sự là đã tra tấn cái mũi của y mà…
May là y thông minh, đẩy Ôn Như Ngọc ra dẫn Mộ Dung Vũ đi a.
Y liếc mắt một cái nhìn khung cảnh trời xanh mây trắng ở bên ngoài, lười biếng mà vươn tay, duỗi người, nằm uỵch xuống giường, mắt liền híp lại có chút muốn ngủ.
Kết quả là vừa tỉnh lại, sau một giấc ngủ, nhìn đến khung cảnh ở bên ngoài, cư nhiên đã là hoàng hôn.
Phó Kinh Hồng ngáp một cái. Chỉ cảm thấy, ở trong bụng đều trống rỗng.
Tựa hồ như Ôn Như Ngọc vẫn còn chưa trở về. Mà, Mộ Dung Lân cũng không biết đã xuất quan chưa…
Cũng không biết là khi nào mới có thể được dùng cơm đây. Nghĩ tới nghĩ lui, y quyết định tự mình động thủ, cơm no áo ấm nha.
Y sửa sang lại mấy dấu vết nhăn nhúm trên y phục của mình, liền đẩy cửa, bước ra.
Lúc này, bốn phía trong Mộ Dung phủ đều đã lên đèn. Trên hành lang, đám người hầu vẫn đang vội vã đi tới đi lui.
Ánh mắt của Phó Kinh Hồng sáng lên. Vì y nhìn thấy trên tay của đám hạ nhân này đều đang bưng một cái khay. Trên khay đều bày ra mấy dĩa thức ăn chay. Mà, trên khay trong tay của hạ nhân đang đi ở cuối cùng, thì được đặt một chung thuốc lớn với một bát cháo thanh đạm.
Phó Kinh Hồng vừa nhìn, liền biết được, đây chính là bữa tối của vị Tam công tử kia đi.
Tuy rằng, các món ăn đều rất phong phú, nhưng vẫn kém rất xa so với bàn cơm ngày hôm qua.
Xem ra, địa vị của vị Tam công tử này ở trong Mộ Dung phủ, xác thực là không được coi trọng gì mấy đi.
Y suy nghĩ một chút. Tiếp theo, y thu lại khí tức trên người, lặng lẽ đi theo sau đám hạ nhân này.
Võ công của đệ tử trong Đoạn Tụ cốc đều là thượng thừa. Phó Kinh Hồng, thân là đại sư huynh, tất nhiên là võ công không tệ. Khinh công của y lại càng xuất thần nhập hóa. Dù cho là cao thủ như Mộ Dung Lân, cũng tuyệt đối không dễ dàng gì mà nhận biết được khí tức đã được Phó Kinh Hồng đã thu liễm lại. Huống chi, đây chỉ là đám hạ nhân vốn không có võ công, thì thính lực vốn có còn kém rất xa so với đám cao thủ đi a?
Vì vậy, một đường theo dõi này, Phó Kinh Hồng đều bình an vô sự đi theo sau đám hạ nhân này, mà đi tới trong sân của vị Tam công tử kia.
Bị một trận gõ cửa ầm ĩ từ xa vang đến, khiến cho Phó Kinh Hồng phải tỉnh giấc.
Vội mặc quần áo vào, rửa sơ qua mặt, liền đi tới mở cửa, y vừa ngước nhìn người đang đứng ở ngoài cửa, ngoại trừ Ôn Như Ngọc thì còn có thể là ai nữa đây?
Chỉ thấy cả khuôn mặt của Ôn Như Ngọc như thanh ngọc, đang mỉm cười như nắng ấm, mặc một thân bạch y không hề dính phải một hạt bụi nhỏ nào.
Ngoài cửa, từng cơn gió nhẹ khẽ thổi đến.
Trong lòng của Phó Kinh Hồng thầm than, một giai nhân công tử thế này, quả thật là khiến y không đành lòng xuống tay nhường cho người khác được đi…
– Phó huynh. Tối qua, huynh ngủ có ngon giấc không?
Ôn Như Ngọc khẽ mỉm cười hỏi.
Phó Kinh Hồng đè xuống sóng ngầm đang cuộn trào ở trong lòng, vừa cười cười, đáp:
– Khá là ngon giấc đi.
Ôn Như Ngọc dừng lại một chút, chậm rãi nói:
– Ta vừa mới đi dạo một vòng trong Mộ Dung phủ, để hỏi thăm một chút tin tức.
Nhất thời, tinh thần của Phó Kinh Hồng tỉnh táo lên, lui về sau một bước để Ôn Như Ngọc đi vào trong phòng của mình.
Ôn Như Ngọc chần chờ một chút, thấy Phó Kinh Hồng đã xoay người bước về phòng, đi đến bàn, tay đang bắt đầu châm trà, thì hắn mới đi vào, trở tay liền đóng cửa lại.
Phó Kinh Hồng rót đầy hai chén trà, đưa một chén cho Ôn Như Ngọc, tiếp theo, y cười nói:
– Tuy ta chỉ là một tục nhân, nhưng ta cũng biết rõ đây là trà ngon…
Ôn Như Ngọc nhấp một ngụm, gật đầu.
Hắn đặt chén trà xuống, nói:
– Ta vừa mới hỏi thăm đám hạ nhân ở trong Mộ Dung phủ, đã thu được một tin tức, hóa ra ở trong Mộ Dung phủ, còn có một vị Tam công tử.
– Đây là đương nhiên a,
Phó Kinh Hồng nghẹn họng, phải nhấp vào một ngum nước trà, rồi mới chép chép miệng nói,
– Cái cọc gỗ Mộ Dung Ý chính là Đại công tử. Còn kẻ thất học vô công rỗi nghề trong lời đồn đãi Mộ Dung Nhị lại là Nhị công tử. Nữ tử hoàng y là Mộ Dung Tư – Tứ tiểu thư. Nữ tử điêu ngoa lại đỏng đảnh là Mộ Dung Vũ – Ngũ tiểu thư. Nữ tử lục y là Mộ Dung Liễu – Lục tiểu thư. Theo như thứ tự này, thì ở giữa, nhất định còn thiếu mất một vị Tam công tử… Nhưng, lại bị lão Mộ Dung Lân nhất mực quên mất. Hôm qua, ta đã có chút kỳ quái. Theo lý mà nói, đến cái loại nhi tử vô dụng như Mộ Dung Nhị mà ông ta cũng đều thản nhiên mở miệng giới thiệu. Thì, làm sao lại cứ một mực không hề nhắc tới một chữ đến vị Tam công tử này a?
Ôn Như Ngọc gật gật đầu.
– Hôm qua, ta còn cho rằng là vị Tam công tử đã chết yểu rồi đi. Nhưng, bây giờ, theo như lời của huynh nói, tựa hồ như là vẫn còn sống đi?
Phó Kinh Hồng nhấp một ngụm trà nhìn về phía Ôn Như Ngọc.
Ôn Như Ngọc hơi nhíu mày, nói:
– Vẫn còn sống. Vị Tam công tử này, cũng không phải là bị chết yểu. Hiện tại, hắn cũng vẫn còn ở trong Mộ Dung phủ… Hơn nữa, sống ở trong một biệt viện, hiện nay, vốn cách khách phòng này, không xa.
– Ồ? Vậy vì sao lão Mộ Dung Lân lại tránh nhắc đến Tam nhi tử này đây?
Phó Kinh Hồng nhíu mày nói.
– Ta nghe nói, từ nhỏ, vị tam công tử này vốn có thân thể yếu ớt, luôn có nhiều bệnh, luôn nằm trên giường bệnh triền miên, chỉ có thể ở trong phòng tĩnh dưỡng, không thể nào đi ra cửa được.
Ôn Như Ngọc nói.
– Dù vậy, thì hà cớ gì mà Mộ Dung Lân lại muốn giữ kín như bưng?
Phó Kinh Hồng càng nghĩ càng thấy thái độ của Mộ Dung Lân hết sức kỳ quái. Đến Nhị nhi tử vô học, gã cũng không ngại ngừng mà nói thẳng ra, nhưng vì sao lại giữ miệng kín như bưng đối với một ấm sắc thuốc đây.
Ôn Như Ngọc cười khổ nói:
– Ta lại làm sao mà biết a?
Hắn dừng một chút, tựa hồ như châm chước một lượt, mới chậm rãi nói:
– Cho nên, ta mới sẽ lưu ý đến vị tam công tử này. Chỉ có điều, cũng không phải là do Dung tiền bối, mà là nhờ vào sự kiện án mạng lần này.
Tay đang cầm chén trà của Phó Kinh Hồng khựng lại một chút.
– Trong mười mấy hạ nhân bị giết chết trong Mộ Dung phủ, đều có đủ các hạ nhân hầu hạ cho mấy người chủ nhân trong Mộ Dung phủ này. Nhưng, chỉ có đám hạ nhân hầu hạ ở bên cạnh vị Tam công tử này lại không hề có bất cứ việc gì,
Ôn Như Ngọc hơi nhíu lông mày, tiếp tục nói,
– Tuy rằng, Mộ Dung Tư, Mộ Dung Liễu chỉ là nữ nhi do thê thiếp sinh ra. Thế nhưng Mộ Dung phủ vốn đối xử không tệ với các nàng. Ăn mặc, chi phí đều cực kì tốt. Hạ nhân, nô tì hầu hạ bên cạnh cũng đều có bốn, năm sáu người đi. Mà, vị Tam công tử này, vốn có thân thể yếu ớt, mang theo nhiều bệnh. Tất nhiên là càng cần có nhiều hạ nhân ở bên cạnh hầu hạ, cho nên, ít nhất ở bên cạnh hắn cũng có năm, sáu người…
– Tuy là Mộ Dung Ý đã lâu không ở Mộ Dung phủ. Thế nhưng hắn cũng có một bà vú cùng hai vị lão nô đã nuôi nấng hắn từ nhỏ, mà ba người này đều đã chết rồi. Bên cạnh loại công tử bột như Mộ Dung Nhị thì đám nha hoàn để lấy làm thê thiếp, tự nhiên là không ít đi. Hình như là đã có bảy nha hoàn đều bị giết chết. Trong đám nha hoàn của Mộ Dung Tư cùng Mộ Dung Liễu đều có người bị giết chết. Mộ Dung Vũ cũng vậy… Nhưng, chỉ có duy nhất, đám hạ nhân bên cạnh Tam công tử là vẫn không có ai bị giết chết.
Ôn Như Ngọc nói, vươn ngón tay ra, cong lên, bắt đầu gõ lên mặt bàn một cái.
– Huynh hoài nghi hắn ta?
Phó Kinh Hồng suy nghĩ một hồi, mới hỏi, nhìn xuống ngón tay thon dài, trắng nõn của Ôn Như Ngọc.
– … Điều này vẫn còn chưa đủ để khiến người khác sinh nghi hay sao?
Ôn Như Ngọc bất đắc dĩ cười cười, nói,
– Nhưng chính là bởi vì điều này lại quá khiến người chú ý đến. Trái lại càng khiến cho ta không hiểu rõ lắm… Nếu mà từ nhỏ, vị Tam công tử này đã có thân thể yếu nhược, sinh nhiều bệnh vốn không được coi trọng. Cứ cho là vì hắn ghi hận kẻ khác ở trong lòng, nên mới ra tay giết người. Mà, chẳng phải, hắn ra tay đối với hạ nhân bên cạnh càng dễ dàng hơn hay sao. Thế nhưng, dù cho vị Tam công tử này, không thông minh đến mấy đi nữa, cũng không thể tự tay làm ra mọi việc lại chỉ mũi nhọn rõ ràng về bản thân minh như thế này đi.
Phó Kinh Hồng gật gật đầu.
Chỉ xuống tay với hạ nhân của những người khác, mà đám hạ nhân ở bên cạnh mình đều vô sự…
Nếu là như thế, thì hung thủ là ai, tất nhiên là đã chỉ ra rất rõ ràng.
– Nếu như tất cả mọi chuyện này đều là do vị Tam công tử này bày mưu tính kế, cố ý làm bại lộ bản thân mình ra, đến hết sức rõ ràng như thế. Mà trên thực tế, hắn chính là muốn lợi dụng ý nghĩ này của chúng ta để chúng ta đi ngược lại lối suy đoán cũ thì sao đây?
Phó Kinh Hồng xoa xoa cằm.
Ôn Như Ngọc bất đắc dĩ cười lên một tiếng, nói:
– Ta cũng không biết… Có điều, nếu vị Tam công tử thật sự là thân thể yếu nhược, mang nhiều bệnh, thì làm sao lại có thể tự tay mình xuất chưởng giết chết nhiều người đến như vậy đi? Trong mười mấy hạ nhân đã chết này, tuy có nữ tử yếu đuối, tay trói gà không chặt, nhưng cũng có thanh niên tráng hán đã hai mươi, ba mươi tuổi. Mà đám hạ nhân bên cạnh hắn, cũng chỉ là hạ nhân bình thường ở trong Mộ Dung phủ, càng không thể giúp được hắn đi.
Phó Kinh Hồng thở dài.
– Đây chính là những gì mà ta đã hỏi thăm được… Tối nay, ta vốn dự định đi vào trong chỗ ở của vị Tam công tử mà tra xét một lượt.
Ôn Như Ngọc nói.
Phó Kinh Hồng gật gật đầu, nói:
– Vậy hiện tại, chúng ta nên làm gì? Lão Mộ Dung Lân thì làm sao đây?
– Sang sớm hôm nay, Mộ Dung tiền bối đã bế quan lại… Đến tận tháng sau, vào lúc võ lâm minh hội diễn ra thì tiền bối mới xuất quan đi.
Ôn Như Ngọc nói.
– Lão ta đã già đầu rồi, vẫn còn muốn đi tranh tranh chức vị minh chủ võ lâm với đám tiểu bối như huynh nữa hay sao?
Phó Kinh Hồng cười cười nói.
– Mộ Dung tiền bối, càng già càng dẻo dai…
Ôn Như Ngọc bất đắc dĩ cười nói.
– Nếu so huynh với Mộ Dung Lân, thì ai mới cao hơn một bậc đây?
Phó Kinh Hồng nhíu mày.
Ôn Như Ngọc dừng một chút, châm chước một lát, mới nói:
– Võ công của Mộ Dung tiền bối vốn cao cường. Ta đây, học nghệ vẫn còn chưa tinh thông.
Trong lòng của Phó Kinh Hồng cười thầm, mắng một tiếng: cổ hủ.
Có điều, ngoại trừ hình ảnh nhìn thoáng qua ở trên võ đài tỉ thí ở trong kí ức kiếp trước ra, xác thực thì y vẫn chưa từng thấy được võ công thật sự của Ôn Như Ngọc.
– Tiếp theo đây, huynh còn có dự định gì nữa không?
Phó Kinh Hồng hỏi.
– Ta…
Ôn Như Ngọc vẫn chưa nói xong, đã bị một tiếng cười ríu rít như tiếng hót của chim hoàng oang vang đến đánh gãy.
Từ xa xa, tiếng cười kia truyền đến gần, rất nhanh, chủ nhân của tiếng cười này, liền xuất hiện ở trước mặt.
– Ngọc ca ca…
Mộ Dung Vũ mặc một thân hồng y phục rực rỡ như hồng liên xuất hiện ở cuối hành lang.
Ả nhìn thấy Ôn Như Ngọc liền mở miệng khẽ hô lên một tiếng.
Một tiếng gọi cực kì mềm mại này, đều khiến cho người nghe nhũn đi cả nửa người đi.
Ôn Như Ngọc sững sốt một chút, tựa hồ như không biết phải làm ra phản ứng ra sao cả.
– Ngọc ca ca,
Mộ Dung Vũ đi về phía trước mấy bước, đến gần bên cạnh Ôn Như Ngọc. Nhất thời, Ôn Như Ngọc ngửi thấy được một trận hương thơm nồng nàn xộc thẳng vào mũi. Hắn còn chưa kịp cau mày, thì Mộ Dung Vũ cũng đã trực tiếp tiến lên, nhìn hắn mà cười duyên, nói,
– Ngọc ca ca. Huynh chỉ vừa mới tới Thanh Hà trấn. Không bằng để Vũ nhi dẫn huynh đi dạo chơi xung quanh một chuyến đi.
Ôn Như Ngọc hiện lên sắc mặt lúng túng, chưa kịp suy nghĩ ra cái cớ để từ chối, thì cả người của Mộ Dung Vũ lại lập tức dựa sát lại.
Cảm nhận được thân thể mềm mại chỉ thuộc riêng về thiếu nữ dựa sát đến, ngay lập tức, cả người của Ôn Như Ngọc đều bị cứng ngắc.
– Từ nhỏ, Vũ nhi đã nghe phụ thân kể về chuyện xưa về năm đó, người đã khoái ý ra sao trong khi cùng sóng vai với Tạ tiền bối cùng ngao du giang hồ, khiến cho Vũ nhi cực kì ngưỡng mộ… Vũ nhi cũng đã sớm nghe thấy mĩ danh của lưu Phong công tử. Hôm nay, vừa gặp mặt, quả thực là y như lời đồn a…
Mộ Dung Vũ cúi đầu, rũ mắt xuống, trên mặt còn hiện lên mây hồng.
Nhất thời, Ôn Như Ngọc sững người, đưa tay đến, định đẩy nữ tử này ra, nhưng bất chợt, Phó Kinh Hồng mở miệng nói:
– Ôn huynh, huynh được mỹ nhân chủ động tìm đến, còn cầu mong gì nữa a!
Ôn Như Ngọc ngẩn người, nhìn về phía Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng nhíu mày, cười nói:
– Ôn huynh, huynh nên nhanh chân đi thôi. Càng không nên phụ một phen tâm ý của mỹ nhân a.
Ôn Như Ngọc cụp mắt xuống.
Mộ Dung Vũ cũng đã ngừng e thẹn.
– Tảng đá lớn như ta đây, cũng không thể mặt dày mày dạn mà đi theo, để phá hư một nhân duyên tốt này a. Cho nên, người không phận sự như ta này, vẫn là nên thức thời lui bước lại đi. Nếu không, lại mắc công khiến cho Mộ Dung tiểu thư căm ghét nữa nha, vậy thì thật là không tốt rồi đi… Ôn huynh, huynh chớ nên phụ lòng một mĩ nhân, bỏ phí một khắc xuân tiêu a…
Phó Kinh Hồng lại cười cười, xoay người, bước vào phòng mình.
Ôn Như Ngọc nhìn hai cánh cửa phòng đang dần dần khép kín lại, mí mắt đều cụp xuống, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Đứng ở một bên, Mộ Dung Vũ nhìn sườn mặt của ý trung nhân, liền cúi đầu, cả khuôn mặt đều hiện lên rặng mây hồng.
*
Vừa vào phòng, đầu tiên là Phó Kinh Hồng xoa xoa chiếc mũi.
Mùi phấn son trên thân của Mộ Dung Vũ, thật sự là đã tra tấn cái mũi của y mà…
May là y thông minh, đẩy Ôn Như Ngọc ra dẫn Mộ Dung Vũ đi a.
Y liếc mắt một cái nhìn khung cảnh trời xanh mây trắng ở bên ngoài, lười biếng mà vươn tay, duỗi người, nằm uỵch xuống giường, mắt liền híp lại có chút muốn ngủ.
Kết quả là vừa tỉnh lại, sau một giấc ngủ, nhìn đến khung cảnh ở bên ngoài, cư nhiên đã là hoàng hôn.
Phó Kinh Hồng ngáp một cái. Chỉ cảm thấy, ở trong bụng đều trống rỗng.
Tựa hồ như Ôn Như Ngọc vẫn còn chưa trở về. Mà, Mộ Dung Lân cũng không biết đã xuất quan chưa…
Cũng không biết là khi nào mới có thể được dùng cơm đây. Nghĩ tới nghĩ lui, y quyết định tự mình động thủ, cơm no áo ấm nha.
Y sửa sang lại mấy dấu vết nhăn nhúm trên y phục của mình, liền đẩy cửa, bước ra.
Lúc này, bốn phía trong Mộ Dung phủ đều đã lên đèn. Trên hành lang, đám người hầu vẫn đang vội vã đi tới đi lui.
Ánh mắt của Phó Kinh Hồng sáng lên. Vì y nhìn thấy trên tay của đám hạ nhân này đều đang bưng một cái khay. Trên khay đều bày ra mấy dĩa thức ăn chay. Mà, trên khay trong tay của hạ nhân đang đi ở cuối cùng, thì được đặt một chung thuốc lớn với một bát cháo thanh đạm.
Phó Kinh Hồng vừa nhìn, liền biết được, đây chính là bữa tối của vị Tam công tử kia đi.
Tuy rằng, các món ăn đều rất phong phú, nhưng vẫn kém rất xa so với bàn cơm ngày hôm qua.
Xem ra, địa vị của vị Tam công tử này ở trong Mộ Dung phủ, xác thực là không được coi trọng gì mấy đi.
Y suy nghĩ một chút. Tiếp theo, y thu lại khí tức trên người, lặng lẽ đi theo sau đám hạ nhân này.
Võ công của đệ tử trong Đoạn Tụ cốc đều là thượng thừa. Phó Kinh Hồng, thân là đại sư huynh, tất nhiên là võ công không tệ. Khinh công của y lại càng xuất thần nhập hóa. Dù cho là cao thủ như Mộ Dung Lân, cũng tuyệt đối không dễ dàng gì mà nhận biết được khí tức đã được Phó Kinh Hồng đã thu liễm lại. Huống chi, đây chỉ là đám hạ nhân vốn không có võ công, thì thính lực vốn có còn kém rất xa so với đám cao thủ đi a?
Vì vậy, một đường theo dõi này, Phó Kinh Hồng đều bình an vô sự đi theo sau đám hạ nhân này, mà đi tới trong sân của vị Tam công tử kia.
/88
|