Nữ tử hồng y ở trước mắt này chính là người mà Phó Kinh Hồng đã nhìn thấy ở trong khách điếm.
Chỉ thấy nữ tử hồng y kia vẫn khí định thần nhàn, khẽ mỉm cười, đi đến võ đài.
Nhất thời, dưới võ đài, truyền đến từng tiếng ai thán kinh diễm.
Ngay cả gã Nhâm Giang Lưu cũng không ngoại lệ, vừa mới nhìn thấy nữ tử hồng y này, trong mắt của gã cũng đã lóe lên một tia kinh diễm, chờ đến khi hồi phục lại tinh thần, gã liền mỉm cười, vẽ ra một nụ cười nhã nhặn hỏi:
– Vị cô nương này cũng tới tham gia luận võ sao? Không bằng, cô nương nên suy nghĩ kĩ thêm một chút xem sao đã? Có câu đao kiếm không có mắt. Nếu mà Nhâm mỗ không cẩn thận lỡ tay làm cô nương bị thương…
– Ít phí lời đi.
Nhất thời, nữ tử hồng y lạnh lùng ‘hừ’ lên một tiếng, vừa nhướng mày liền nở nụ cười,
– Hay nên nói là, ngươi không dám tỷ thí một trận với ta sao?
Gã Nhâm Giang Lưu sững người lại một chút, tiếp theo liền cười nói:
– Không phải là Nhâm mỗ không dám. Chỉ là đao kiếm không có mắt. Nếu mà Nhâm mỗ không cẩn thận lỡ tay thương tổn đến cô nương…
Ở dưới đài, Phó Kinh Hồng liền nhìn ra, vừa âm thầm buồn cười. Nếu mà tướng mạo của nữ tử này vốn là nhan sắc bình thường, thì chỉ e là gã Nhâm Giang Lưu cũng sẽ không phải ăn nói dong dài, suy nghĩ cẩn thận như vậy đi?
Trên đài, nữ tử hồng y cũng không tiếp tục nghe gã Nhâm Giang Lưu phí lời nữa. Ngay lập tức, nàng nở ra nụ cười lạnh, liền rút ra một thanh nhuyễn kiếm từ trong đai lưng, cả người vọt tới liền mũi kiếm trực tiếp đâm đến Nhâm Giang Lưu.
Thanh nhuyễn kiếm này vốn co dãn rất tốt, vừa mới rút ra, liền vang lên một tiếng xé gió sắc bén.
Nhất thời, gã Nhâm Giang Lưu vội tránh sang một bên. Thanh nhuyễn kiếm này cũng đã lướt sát bên gò má của gã, lưu lại một đường máu ở trên gương mặt trắng nõn của gã.
Nhất thời, ở dưới đài, đám nữ đệ tử Tiêu Dao môn kinh ngạc mà bất thốt lên.
Gã Nhâm Giang Lưu đang hoảng hốt vừa mới kịp tránh thoát chiêu kiếm đó, vẫn còn chưa kịp nhấc kiếm lên để ngăn cản, thì nữ tử hồng y đã lại giơ kiếm lên, thế công như chẻ tre mà lập tức đâm đến một cái.
Gã Nhâm Giang Lưu gấp gáp nghiêng người tránh thoát, giơ kiếm lên để đỡ.
Nhất thời, ở trên võ đài, chỉ còn dư lại một mảng ánh đao bóng kiếm chớp lóe dao động cực kì nhanh.
Phó Kinh Hồng nhìn gã Nhâm Giang Lưu đang thất kinh ở trên đài.
Ngay lập tức, tâm trạng của y liền vui vẻ.
Y không hợp mắt nhất, chính là những ngụy quân tử hay ra vẻ đạo mạo.
Y vốn tưởng rằng trên đài sẽ là một trận đấu giằng co khó phân, không ngờ là, rất nhanh, đã phân được thắng bại.
Chỉ thấy nữ tử hồng y lách mình tránh thoát chiêu kiếm đang đâm đến yết hầu nàng của gã họ Nhâm, lại đột ngột, nhẹ nhàng xoay người liền vẽ ra một chiêu kiếm đánh rớt thanh kiếm đang cầm trong tay của Nhâm Giang Lưu. Tiếp theo, thình lình là nàng lại tung ra một cước, đá lên trên người của gã Nhâm Giang Lưu, trực tiếp đạp gã rơi xuống võ đài.
Nhất thời, dưới đài đều là một mảng im lìm.
Mà, gã Nhâm Giang Lưu chỉ mới vừa rồi còn đang kiêu ngạo ở trên võ đài, đảo mắt, lập tức lại bị người ta lấy phương thức đạp rơi xuống đất này mà mời gã rời khỏi võ đài…
Thật sự là…
Thật sự là khiến cho lòng người cực kì khoái trá a.
Phó Kinh Hồng nhìn gã Nhâm Giang Lưu ngã chổng vó xuống đất, còn đang chật vật mà lăn thêm vài vòng kia. Y chỉ cảm thấy cực kì vui sướng.
Kiếp trước, y cũng chưa từng thấy qua kẻ này. Thế nhưng, kiếp này y vừa thấy, lại cực kì căm ghét. Chắc là, ngoại trừ lão Mộ Dung Lân ra, thì gã Nhâm Giang Lưu này chính là kẻ ngụy quân tử lại rất hay ra vẻ đạo mạo nhất mà y đã từng gặp qua đi.
Nữ tử hồng y cười lạnh, nhìn gã Nhâm Giang Lưu ngã chổng chơ ở dưới đài, cầm nhuyễn kiếm giấu vào trong tay áo của mình, đứng ở trên đài chầm chậm nói:
– Nhưng còn có ai, nguyện ý đến tỷ thí với ta nữa hay không?
Ở dưới đài, mấy ả đệ tử Tiêu Dao môn chỉ dám dùng tầm mắt oán hận mà dồn dập nhìn chằm chằm nữ tử ở trên võ đài, cũng không dám nói năng gì.
Những người khác càng không có phản ứng.
Dưới đài đều là một mảng tĩnh lặng.
Phó Kinh Hồng quay mặt sang, nhìn thoáng qua Ôn Như Ngọc, thấy hắn cũng không phản ứng.
Y liền nhíu nhíu mày.
… Chẳng lẽ, do Ôn Như Ngọc nhìn thấy ở trên đài vốn là một vị nữ tử, cho nên, xuất phát từ phong độ quân tử, hắn liền không muốn lên võ đài sao?
Y lại nhìn lướt qua hai người Trầm Bích Thủy và Đào Chi Hoa, thấy cả hai cũng tựa hồ như không có ý định lên võ đài. Cho nên, y liền không thể làm gì khác hơn là thu hồi lại tầm mắt.
Trên đài, nữ tử hồng y thấy mọi người dưới đài cũng không làm ra phản ứng nào cả.
Đầu tiên là nàng lạnh lùng cười, liền ‘hừ’ một tiếng, tùy ý. Tiếp theo, nàng mới nhíu mày, nở nụ cười, nói:
– Đã như vậy… Thì tiếp theo đó, nên đến phiên ta đòi lại nợ từ bọn ngươi.
Nữ tử hồng y khẽ mỉm cười, đóa hồng liên đỏ thẫm như máu hòa nước mắt ở giữa mi tâm lại càng thêm yêu diễm. Nàng chậm rãi nói:
– Hai mươi năm trước, cửu đại môn phái của bọn ngươi đã cấu kết với nhau mà lén lút vây công đại thánh giáo của ta, tru sát cả nhà của ta, trộm đi thánh dược của ta. Hôm nay, là ngày bọn ngươi phải trả món nợ máu này!
Nhất thời, dưới đài vang lên một mảng ồn ào.
Kẻ phản ứng đầu tiên chính là chưởng môn Tiêu Dao, lão nhìn chằm chằm nữ tử hồng y, liền uy nghiêm quát to:
– Ngươi là dư nghiệt ma giáo?!!
Nữ tử hồng y khẽ mỉm cười nói:
– Ta chính là giáo chủ ma giáo đương thời, Phật Tâm Liên.
Bất thình lình, mọi người ở dưới đài đều ồn ào đến sôi sục lên.
Cư nhiên, nữ tử hồng y ở trước mắt này lại chính là giáo chủ ma giáo!
Bọn họ vốn định chọn ra một vị tân minh chủ võ lâm để dẫn dắt bọn họ đoàn kết lại mà đi tiêu diệt ma giáo. Lại không ngờ rằng, giáo chủ ma giáo vốn đã từ lâu trà trộn vào trong bọn họ đến thần không biết quỷ không hay!
Bất chợt, lão Hạ Hải Bình – chưởng môn Tiêu Dao môn đã đứng phắt lên, nói:
– Đã như vậy! Các vị, hôm nay chúng ta liền liên thủ, đoàn kết sức mạnh lại mà tiêu diệt sạch dư nghiệt ma giáo! Giữ gìn hòa bình cho võ lâm!
Ngay lập tức, đám đệ tử Tiêu Dao môn của lão liền lên tiếng đáp lời, dồn dập đứng lên, nắm vũ khí ở trong tay mình.
Mắt thấy, đại chiến sắp sửa liền bùng nổ.
Nữ tử hồng y nhìn lướt qua mọi người ở dưới đài, lại không sợ hãi hay giận dữ. Nàng chỉ khẽ mỉm cười nói:
– Vậy thì để cho ta xem xem, bọn ngươi có được một chút năng lực nào mà tiêu diệt được đại thánh giáo của ta đây.
Lão Hạ Hải Bình nhíu nhíu mày, đang muốn vận công, chợt cảm thấy bên trong đan điền đều là một mảng trống rỗng, theo đó, một cảm giác vô lực kéo tới, lan tràn khắp tứ chi, nhất thời, lão đã ngã oặt ở trên ghế ngồi.
– Ngươi… Ả tiểu nhân hèn hạ này!
Những người khác cũng liên tiếp đổi sắc mặt, bọn họ cũng thử vận công xem sao, nhưng đều liên tiếp mà mềm người, ngã xuống đất.
– Ngươi lại dám bỏ thuốc! Tiểu nhân hèn hạ!
Nhưng, nữ tử hồng y chỉ cười nói:
– Ta chỉ là lấy ‘gậy ông đập lưng ông’ mà thôi. Hai mươi năm trước, nếu không phải bọn ngươi bỏ nhuyễn gân tán xuống nguồn nước của đại thánh giáo ta. Thì làm sao đại thánh giáo vững chắc, tài giỏi của ta, lại có thể bại ở trong tay của bọn ngươi đây!
– Hoàn toàn đều là nói bậy! Bọn ta là chính đạo võ lâm làm sao có thể…
– Yêu ngôn hoặc chúng!
Ngay lúc này, Phó Kinh Hồng cũng đổi sắc mặt, y cũng thử vận nội công, nhưng cũng chỉ cảm thấy một trận vô lực kéo tới, lan tràn khắp toàn thân.
Đám người ma giáo kia, từ lúc nào thì đã bỏ dược đây?
Trong khi Phó Kinh Hồng cảm giác tay chân lại càng không còn chút sức lực nào cả, thì bên tai của y lại chợt nghe thấy giọng nói của Hoa Thanh Lưu.
– Nhược thọ thảo vốn là một loại thảo dược tầm thường, sau khi mài thành bột phấn, pha vào nước trà đều là vô sắc vô vị. Người thường uống vào vốn không thể nào phát hiện ra được. Vốn trúng phải nhược thọ thảo vốn không có gì đáng ngại cả. Nhưng chỉ cần thêm khương công thảo vào. Kết hợp cả hai loại thảo dược này lại với nhau, liền có thể phối ra nhuyễn gân tán!
Hắn chỉ hờ hững nói hết lời này, nhưng trong giọng nói lại hiện ra đôi chút thán phục.
– Chỉ e là một ngày trước khi ta đến được đây, bọn ngươi đã pha khương công thảo vào trong trà. Ngày hôm sau lại pha nhược thọ thảo vào… Có thể nói loại phương pháp điều chế ra nhuyễn gân tán này khá là cao minh. Dù cho là người cực tinh thông kỳ hoàng thuật đi nữa, cũng không dễ phát hiện ra được. Tuy phải cần thời gian nửa ngày mới phát tác công dụng khiến cho cả người mất đi tri giác…
Bây giờ, Phó Kinh Hồng cũng đã hiểu rõ nguyên nhân.
Bọn họn đến tham gia võ lâm minh hội tổ chức ở Thượng Tắc Sơn, thì tất yếu phải nghỉ chân ở trong khách điếm ở dưới núi. Mà, người của ma giáo lại hạ độc sẵn ở trong nước trà của khách điếm. Mà thường thì đám người đã lang bạt khắp nơi ở trong chốn giang hồ, tất nhiên đều sẽ có lòng cảnh giác mười phần. Chung quy đi ăn cơm ở bên ngoài vẫn phải tự chuẩn bị ngân châm để phòng ngừa có kẻ hạ độc. Nếu như người của ma giáo vừa hạ xuống loại độc dược nào khác, thì nhất định sẽ bị người phát hiện ra. Thế nhưng, người của ma giáo lại dùng thảo dược tầm thường. Đến cả ngân châm cũng không cách nào thử ra được độc tính. Huống hồ gì, người của ma giáo lại tinh ranh, cẩn thận đến độ, chia thành hai vị thuốc phối riêng mỗi một ngày qua. Mà, một vị thuốc lại nhất mực được hạ xuống trước khi Hoa Thanh Lưu đến nữa là.
Đến cả cách phối dược này đều đã lừa được cả thần y đệ nhất thiên hạ, huống chi là những người khác?
Nữ tử hồng y nhìn Hoa Thanh Lưu, cười nói:
– Không hổ danh là thần y đệ nhất thiên hạ.
Hoa Thanh Lưu mang một bộ mặt không hề cảm xúc, một lúc lâu, mới thở dài một hơi nói:
– Ta lại thua nữa rồi.
Nhưng nữ tử hồng y lại nhìn Hoa Thanh Lưu, nở nụ cười nói:
– Trên cõi đời này vốn không có phân biệt thắng hay thua. Hai mươi năm trước, bọn ngươi đã thắng. Hai mươi năm sau thì làm sao đây? Thiên đạo có luân hồi, vạn sự đều có quả báo.
Sắc mặt của lão Hạ Hải Bình đã tái nhợt từ lâu, lão lạnh lùng nhìn nữ tử hồng y.
– Toàn bộ đều là lời nói bậy! Đám người ma giáo bọn ngươi không chuyện ác nào mà không làm! Bọn ta chỉ là thay trời hành đạo mà thôi!
Nữ tử hồng y cười lạnh, nói:
– Vậy ngươi liền kể ra một chút xem. Bọn ta đã làm nên chuyện gì tội ác tày trời hả!
Lão Hạ Hải Bình lập tức bị nghẹn lời, chỉ xanh mặt cố cãi:
– Tội ác chồng chất. Tội lỗi tràn đầy!
– Hừ. Bọn ngươi đều lấy hết thảy mọi chuyện ác ở trên đời này đều đổ lên trên đầu của bọn ta. Nhưng lại không thể nói ra được nguyên cớ… Đám nhân sĩ chính đạo bọn ngươi. Mỗi một kẻ đều là ngụy quân tử giả dạng đạo mạo mà thôi,
Nữ tử hồng y lạnh lùng quát, tiếp theo, nàng lại nhíu mày nở nụ cười,
– Chỉ là không sao cả. Hôm nay ta liền đòi bọn ngươi phải nợ máu trả bằng máu.
Dứt lời, từ trên đài đã nhảy xuống mặt đất, nữ tử hồng y giơ lên thanh nhuyễn ở trong tay.
Cùng một lúc, từ trong đám quần chúng, lại xuất hiện rất nhiều người, đều mặc một bộ hồng y bủa vây xung quanh.
Mà Phó Kinh Hồng lại chỉ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào nữ tử hồng y kia.
Nếu là nữ tử kia là giáo chủ ma giáo, vậy thì Mộ Dung Thương là ai?
Phật Tâm Liên…
Mắt thấy, nữ tử hồng y đang đâm mũi nhuyễn kiếm đến sát mí mắt của lão Hạ Hải Bình, ngay trong lúc này, lại nghe thấy một tiếng bát huyền xé gió mà tới,
‘Tưng ——’
Nữ tử hồng y vội vã lùi lại mấy bước, ngay lập tức, trên mặt đất ở trước mặt của nàng, liền để lại một đường nứt lở dữ tợn tựa như đao kiếm vừa mới chém đến.
Nữ tử hồng y lập tức ngẩng đầu lên.
Tiếp theo, liền vang lên một tiếng đàn réo rắt.
Nàng liền vội vã nghiêng người, phi thân tránh thoát. Nhưng ở trong nháy mắt, cả người nàng rơi xuống đất, nhất thời, ống tay áo vung lên, lập tức nhuyễn kiếm ở trong tay rung động không ngừng, chém thẳng về phía trước. Trong chớp mắt, phóng thích kiếm khí lan ra, xa đến mười thước chém xuống một cây đa to, vừa vang lên một gãy vỡ, liền ngã xuống.
Ngay trong nháy mắt, cây đa to vừa đổ xuống, một bóng người trắng ngà như nguyệt liền phi thân lên trời.
Khi cây đa to kia đã đổ ầm xuống, thân ảnh trắng ngà như nguyệt, cũng đã đáp xuống đất ở phía xa xa. Trong tay của người kia vẫn còn đang ôm một chiếc cầm.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững sốt.
Quả nhiên, thân ảnh kia chính là Liễu Nhàn Cầm.
Y chỉ cảm thấy cả ngày hôm nay, y đều đã gặp qua quá chuyện kinh hoàng, có thể sánh bằng, nỗi kinh sợ cả đời này của mình rồi đi.
Trong chớp mắt, ngay khi Liễu Nhàn Cầm đã đáp xuống mặt đất, nữ tử hồng y đã cầm kiếm nhảy người lên, vọt đến mười thước xa, nhưng phảng phất như là nàng chỉ di chuyển đến nơi gần trong gang tấc mà thôi, chỉ đảo mắt một cái, nàng liền thoáng hiện ở trước mặt của Liễu Nhàn Cầm.
Ngay trong nháy mắt, nữ tử hồng y giơ kiếm muốn đâm đến, thì cánh tay trái của Liễu Nhàn Cầm đang ôm lấy đàn ngọc nghiêng xuống. Năm ngón tay phải đang đè lên trên dây đàn khẽ khúc nhích, vẩy một cái, lại vang lên một tiếng tiếng đàn xé gió.
Mà, tiếng đàn kia lại cứ giống như có thực thể, liền ngăn chặn mũi kiếm đang đâm tới của nữ tử hồng y giữa không trung.
Nữ tử hồng y lập tức nghiêng thân tránh né một phen, mà thanh kiếm ở trong tay liền xoay một vòng, lại đâm về phía của Liễu Nhàn Cầm. Khinh công của nàng vốn thượng thừa. Bóng người hầu như đều đã liền với ảnh, chỉ trong nháy mắt, xuất ra mấy mũi kiếm liên tiếp đâm tới.
Ngay khi mũi kiếm đầu tiên của nữ tử hồng y vừa đâm đến, Liễu Nhàn Cầm liền nghiêng người tránh thoát. Mắt thấy nữ tử hồng y vẫn không chịu buông tha, hắn liền dùng tay trái đang ôm chặt lấy đàn ngọc, khẽ nhướng mấy tay lên chậm rãi dao động dây đàn, liền vang lên vài trận tiếng đàn.
Hai người càng đánh thì tốc độ càng nhanh. Âm thanh hòa lẫn cùng với bóng ảnh hầu như là một một, không thể nào nhận ra nổi.
Phó Kinh Hồng ở phía xa, vẫn đang xem trận chiến này liền âm thầm hoảng sợ.
Lấy cầm đấu với kiếm vốn là chuyện khó mà tin nổi.
Nhưng, Liễu Nhàn Cầm vẫn ôm vững chiếc cầm ở trong lồng ngực mà đánh đến xuất thần nhập hóa, chẳng khác nào là hòa thành một thể.
Chỉ có điều duy nhất khiến cho y hoảng sợ lại là nội lực của Liễu Nhàn Cầm, cư nhiên lại không hề bị mất đi.
Y nhớ, tựa hồ như Liễu Nhàn Cầm rất thích uống trà. Cho nên, đến tột cùng là do Liễu Nhàn Cầm không hề đụng đến nước trà ở trong khách điếm ở dưới núi này? Hoặc là hắn có uống, nhưng lại không xảy ra chuyện gì đi?
Phó Kinh Hồng nhớ tới, mấy lời kể ở trong thoại bản, có một vài kỳ nhân vốn có thể chất bách độc bất xâm.
Chẳng lẽ, Liễu Nhàn Cầm chính là người như vậy?
Không chờ đến khi y kịp suy ngẫm cẩn thận, thì tình thế của trận chiến lại đột ngột chuyển biến.
Đương nhiên là võ công của Liễu Nhàn Cầm vốn là trác tuyệt.
Nhưng võ công của nữ tử hồng y lại tựa hồ như là cao hơn một bậc. Sau khi Liễu Nhàn Cầm đã tốn sức xuất ra mấy đợt âm trận để tấn công đều đã bị phá, thì sức lực của Liễu Nhàn Cầm liền có chút suy yếu, sắp chống đỡ không nổi nữa.
Nhưng nữ tử hồng y vẫn khoan thai, vẫn dồi dào sức lực như cũ.
Phó Kinh Hồng nhíu mày, nhìn chằm chằm nữ tử hồng y, đột nhiên, lách mình, vọt về phía trước.
Tuy rằng y đã mất đi nội lực, thế nhưng chỉ cần cố dồn sức vào đôi chân thì vẫn có thể di chuyển.
Nhất thời, hai người Lãnh Tề Hiên và Bạch Luyện Hoa còn chưa kịp phản ứng lại, thì Phó Kinh Hồng đã cách rất gần với Liễu Nhàn Cầm.
Trận chiến của hai người đang dần dần đi đến cuối.
Tuy, Liễu Nhàn Cầm vẫn hiện lên một bộ mặt không hề có cảm xúc. Nhưng có thể thấy được hắn đã không còn chút sức lực nào nữa cả.
Cánh tay trái của hắn vẫn ôm chặt đàn ngọc, sống lưng vẫn thẳng tắp chẳng khác nào một thanh trúc cả, nhưng trên thái dương của hắn lại đang chảy ra mồ hôi.
Bất thình lình, Phó Kinh Hồng lại xuất hiện ở trước mặt, hiển nhiên, là đã khiến cho cả hai người đều cùng một lúc mà cả kinh.
Đường kiếm trong tay của nữ tử hồng y đang đâm đến Liễu Nhàn Cầm vẫn còn chưa kịp thu hồi lại, mà Phó Kinh Hồng lại đột ngột xuất hiện ở trước mặt của nàng.
Cho nên, mũi kiếm kia lại đang đâm thẳng đến người của Phó Kinh Hồng, nhưng lại không biết vì sao, nữ tử hồng y lại mạnh mẽ dừng lại đường kiếm kia.
Nhưng, cánh tay của Phó Kinh Hồng lại nhanh như tia chớp đưa đến, chạm lên khuôn mặt của nữ tử hồng y…
Bốc ra lớp mặt nạ da người.
Tấm mặt nạ da người chậm chạp rơi xuống, lộ ra khuôn mặt thật sự của người mặc hồng y này.
– Quả nhiên… Là ngươi.
Bất chợt, Phó Kinh Hồng gằn lên từng chữ một.
Y nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của người ở trước mắt, thì trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó chịu khôn kể.
Người ở trước mắt, là kẻ đã dùng mạng của y để đi đổi mạng cho một người khác, suýt nữa đã đẩy y vào chỗ chết.
Có lẽ, khi đó y nên phải chết đi rồi, nhưng y lại nhất mực sống sót đến giờ.
Nhìn người ở trước mắt, thoáng hiện qua một tia tối nghĩa ở trên mặt, Phó Kinh Hồng chỉ cảm thấy trong lòng một trận hồi hộp không tên.
Người ở trước mắt y này, chính là Mộ Dung Thương.
Chỉ thấy nữ tử hồng y kia vẫn khí định thần nhàn, khẽ mỉm cười, đi đến võ đài.
Nhất thời, dưới võ đài, truyền đến từng tiếng ai thán kinh diễm.
Ngay cả gã Nhâm Giang Lưu cũng không ngoại lệ, vừa mới nhìn thấy nữ tử hồng y này, trong mắt của gã cũng đã lóe lên một tia kinh diễm, chờ đến khi hồi phục lại tinh thần, gã liền mỉm cười, vẽ ra một nụ cười nhã nhặn hỏi:
– Vị cô nương này cũng tới tham gia luận võ sao? Không bằng, cô nương nên suy nghĩ kĩ thêm một chút xem sao đã? Có câu đao kiếm không có mắt. Nếu mà Nhâm mỗ không cẩn thận lỡ tay làm cô nương bị thương…
– Ít phí lời đi.
Nhất thời, nữ tử hồng y lạnh lùng ‘hừ’ lên một tiếng, vừa nhướng mày liền nở nụ cười,
– Hay nên nói là, ngươi không dám tỷ thí một trận với ta sao?
Gã Nhâm Giang Lưu sững người lại một chút, tiếp theo liền cười nói:
– Không phải là Nhâm mỗ không dám. Chỉ là đao kiếm không có mắt. Nếu mà Nhâm mỗ không cẩn thận lỡ tay thương tổn đến cô nương…
Ở dưới đài, Phó Kinh Hồng liền nhìn ra, vừa âm thầm buồn cười. Nếu mà tướng mạo của nữ tử này vốn là nhan sắc bình thường, thì chỉ e là gã Nhâm Giang Lưu cũng sẽ không phải ăn nói dong dài, suy nghĩ cẩn thận như vậy đi?
Trên đài, nữ tử hồng y cũng không tiếp tục nghe gã Nhâm Giang Lưu phí lời nữa. Ngay lập tức, nàng nở ra nụ cười lạnh, liền rút ra một thanh nhuyễn kiếm từ trong đai lưng, cả người vọt tới liền mũi kiếm trực tiếp đâm đến Nhâm Giang Lưu.
Thanh nhuyễn kiếm này vốn co dãn rất tốt, vừa mới rút ra, liền vang lên một tiếng xé gió sắc bén.
Nhất thời, gã Nhâm Giang Lưu vội tránh sang một bên. Thanh nhuyễn kiếm này cũng đã lướt sát bên gò má của gã, lưu lại một đường máu ở trên gương mặt trắng nõn của gã.
Nhất thời, ở dưới đài, đám nữ đệ tử Tiêu Dao môn kinh ngạc mà bất thốt lên.
Gã Nhâm Giang Lưu đang hoảng hốt vừa mới kịp tránh thoát chiêu kiếm đó, vẫn còn chưa kịp nhấc kiếm lên để ngăn cản, thì nữ tử hồng y đã lại giơ kiếm lên, thế công như chẻ tre mà lập tức đâm đến một cái.
Gã Nhâm Giang Lưu gấp gáp nghiêng người tránh thoát, giơ kiếm lên để đỡ.
Nhất thời, ở trên võ đài, chỉ còn dư lại một mảng ánh đao bóng kiếm chớp lóe dao động cực kì nhanh.
Phó Kinh Hồng nhìn gã Nhâm Giang Lưu đang thất kinh ở trên đài.
Ngay lập tức, tâm trạng của y liền vui vẻ.
Y không hợp mắt nhất, chính là những ngụy quân tử hay ra vẻ đạo mạo.
Y vốn tưởng rằng trên đài sẽ là một trận đấu giằng co khó phân, không ngờ là, rất nhanh, đã phân được thắng bại.
Chỉ thấy nữ tử hồng y lách mình tránh thoát chiêu kiếm đang đâm đến yết hầu nàng của gã họ Nhâm, lại đột ngột, nhẹ nhàng xoay người liền vẽ ra một chiêu kiếm đánh rớt thanh kiếm đang cầm trong tay của Nhâm Giang Lưu. Tiếp theo, thình lình là nàng lại tung ra một cước, đá lên trên người của gã Nhâm Giang Lưu, trực tiếp đạp gã rơi xuống võ đài.
Nhất thời, dưới đài đều là một mảng im lìm.
Mà, gã Nhâm Giang Lưu chỉ mới vừa rồi còn đang kiêu ngạo ở trên võ đài, đảo mắt, lập tức lại bị người ta lấy phương thức đạp rơi xuống đất này mà mời gã rời khỏi võ đài…
Thật sự là…
Thật sự là khiến cho lòng người cực kì khoái trá a.
Phó Kinh Hồng nhìn gã Nhâm Giang Lưu ngã chổng vó xuống đất, còn đang chật vật mà lăn thêm vài vòng kia. Y chỉ cảm thấy cực kì vui sướng.
Kiếp trước, y cũng chưa từng thấy qua kẻ này. Thế nhưng, kiếp này y vừa thấy, lại cực kì căm ghét. Chắc là, ngoại trừ lão Mộ Dung Lân ra, thì gã Nhâm Giang Lưu này chính là kẻ ngụy quân tử lại rất hay ra vẻ đạo mạo nhất mà y đã từng gặp qua đi.
Nữ tử hồng y cười lạnh, nhìn gã Nhâm Giang Lưu ngã chổng chơ ở dưới đài, cầm nhuyễn kiếm giấu vào trong tay áo của mình, đứng ở trên đài chầm chậm nói:
– Nhưng còn có ai, nguyện ý đến tỷ thí với ta nữa hay không?
Ở dưới đài, mấy ả đệ tử Tiêu Dao môn chỉ dám dùng tầm mắt oán hận mà dồn dập nhìn chằm chằm nữ tử ở trên võ đài, cũng không dám nói năng gì.
Những người khác càng không có phản ứng.
Dưới đài đều là một mảng tĩnh lặng.
Phó Kinh Hồng quay mặt sang, nhìn thoáng qua Ôn Như Ngọc, thấy hắn cũng không phản ứng.
Y liền nhíu nhíu mày.
… Chẳng lẽ, do Ôn Như Ngọc nhìn thấy ở trên đài vốn là một vị nữ tử, cho nên, xuất phát từ phong độ quân tử, hắn liền không muốn lên võ đài sao?
Y lại nhìn lướt qua hai người Trầm Bích Thủy và Đào Chi Hoa, thấy cả hai cũng tựa hồ như không có ý định lên võ đài. Cho nên, y liền không thể làm gì khác hơn là thu hồi lại tầm mắt.
Trên đài, nữ tử hồng y thấy mọi người dưới đài cũng không làm ra phản ứng nào cả.
Đầu tiên là nàng lạnh lùng cười, liền ‘hừ’ một tiếng, tùy ý. Tiếp theo, nàng mới nhíu mày, nở nụ cười, nói:
– Đã như vậy… Thì tiếp theo đó, nên đến phiên ta đòi lại nợ từ bọn ngươi.
Nữ tử hồng y khẽ mỉm cười, đóa hồng liên đỏ thẫm như máu hòa nước mắt ở giữa mi tâm lại càng thêm yêu diễm. Nàng chậm rãi nói:
– Hai mươi năm trước, cửu đại môn phái của bọn ngươi đã cấu kết với nhau mà lén lút vây công đại thánh giáo của ta, tru sát cả nhà của ta, trộm đi thánh dược của ta. Hôm nay, là ngày bọn ngươi phải trả món nợ máu này!
Nhất thời, dưới đài vang lên một mảng ồn ào.
Kẻ phản ứng đầu tiên chính là chưởng môn Tiêu Dao, lão nhìn chằm chằm nữ tử hồng y, liền uy nghiêm quát to:
– Ngươi là dư nghiệt ma giáo?!!
Nữ tử hồng y khẽ mỉm cười nói:
– Ta chính là giáo chủ ma giáo đương thời, Phật Tâm Liên.
Bất thình lình, mọi người ở dưới đài đều ồn ào đến sôi sục lên.
Cư nhiên, nữ tử hồng y ở trước mắt này lại chính là giáo chủ ma giáo!
Bọn họ vốn định chọn ra một vị tân minh chủ võ lâm để dẫn dắt bọn họ đoàn kết lại mà đi tiêu diệt ma giáo. Lại không ngờ rằng, giáo chủ ma giáo vốn đã từ lâu trà trộn vào trong bọn họ đến thần không biết quỷ không hay!
Bất chợt, lão Hạ Hải Bình – chưởng môn Tiêu Dao môn đã đứng phắt lên, nói:
– Đã như vậy! Các vị, hôm nay chúng ta liền liên thủ, đoàn kết sức mạnh lại mà tiêu diệt sạch dư nghiệt ma giáo! Giữ gìn hòa bình cho võ lâm!
Ngay lập tức, đám đệ tử Tiêu Dao môn của lão liền lên tiếng đáp lời, dồn dập đứng lên, nắm vũ khí ở trong tay mình.
Mắt thấy, đại chiến sắp sửa liền bùng nổ.
Nữ tử hồng y nhìn lướt qua mọi người ở dưới đài, lại không sợ hãi hay giận dữ. Nàng chỉ khẽ mỉm cười nói:
– Vậy thì để cho ta xem xem, bọn ngươi có được một chút năng lực nào mà tiêu diệt được đại thánh giáo của ta đây.
Lão Hạ Hải Bình nhíu nhíu mày, đang muốn vận công, chợt cảm thấy bên trong đan điền đều là một mảng trống rỗng, theo đó, một cảm giác vô lực kéo tới, lan tràn khắp tứ chi, nhất thời, lão đã ngã oặt ở trên ghế ngồi.
– Ngươi… Ả tiểu nhân hèn hạ này!
Những người khác cũng liên tiếp đổi sắc mặt, bọn họ cũng thử vận công xem sao, nhưng đều liên tiếp mà mềm người, ngã xuống đất.
– Ngươi lại dám bỏ thuốc! Tiểu nhân hèn hạ!
Nhưng, nữ tử hồng y chỉ cười nói:
– Ta chỉ là lấy ‘gậy ông đập lưng ông’ mà thôi. Hai mươi năm trước, nếu không phải bọn ngươi bỏ nhuyễn gân tán xuống nguồn nước của đại thánh giáo ta. Thì làm sao đại thánh giáo vững chắc, tài giỏi của ta, lại có thể bại ở trong tay của bọn ngươi đây!
– Hoàn toàn đều là nói bậy! Bọn ta là chính đạo võ lâm làm sao có thể…
– Yêu ngôn hoặc chúng!
Ngay lúc này, Phó Kinh Hồng cũng đổi sắc mặt, y cũng thử vận nội công, nhưng cũng chỉ cảm thấy một trận vô lực kéo tới, lan tràn khắp toàn thân.
Đám người ma giáo kia, từ lúc nào thì đã bỏ dược đây?
Trong khi Phó Kinh Hồng cảm giác tay chân lại càng không còn chút sức lực nào cả, thì bên tai của y lại chợt nghe thấy giọng nói của Hoa Thanh Lưu.
– Nhược thọ thảo vốn là một loại thảo dược tầm thường, sau khi mài thành bột phấn, pha vào nước trà đều là vô sắc vô vị. Người thường uống vào vốn không thể nào phát hiện ra được. Vốn trúng phải nhược thọ thảo vốn không có gì đáng ngại cả. Nhưng chỉ cần thêm khương công thảo vào. Kết hợp cả hai loại thảo dược này lại với nhau, liền có thể phối ra nhuyễn gân tán!
Hắn chỉ hờ hững nói hết lời này, nhưng trong giọng nói lại hiện ra đôi chút thán phục.
– Chỉ e là một ngày trước khi ta đến được đây, bọn ngươi đã pha khương công thảo vào trong trà. Ngày hôm sau lại pha nhược thọ thảo vào… Có thể nói loại phương pháp điều chế ra nhuyễn gân tán này khá là cao minh. Dù cho là người cực tinh thông kỳ hoàng thuật đi nữa, cũng không dễ phát hiện ra được. Tuy phải cần thời gian nửa ngày mới phát tác công dụng khiến cho cả người mất đi tri giác…
Bây giờ, Phó Kinh Hồng cũng đã hiểu rõ nguyên nhân.
Bọn họn đến tham gia võ lâm minh hội tổ chức ở Thượng Tắc Sơn, thì tất yếu phải nghỉ chân ở trong khách điếm ở dưới núi. Mà, người của ma giáo lại hạ độc sẵn ở trong nước trà của khách điếm. Mà thường thì đám người đã lang bạt khắp nơi ở trong chốn giang hồ, tất nhiên đều sẽ có lòng cảnh giác mười phần. Chung quy đi ăn cơm ở bên ngoài vẫn phải tự chuẩn bị ngân châm để phòng ngừa có kẻ hạ độc. Nếu như người của ma giáo vừa hạ xuống loại độc dược nào khác, thì nhất định sẽ bị người phát hiện ra. Thế nhưng, người của ma giáo lại dùng thảo dược tầm thường. Đến cả ngân châm cũng không cách nào thử ra được độc tính. Huống hồ gì, người của ma giáo lại tinh ranh, cẩn thận đến độ, chia thành hai vị thuốc phối riêng mỗi một ngày qua. Mà, một vị thuốc lại nhất mực được hạ xuống trước khi Hoa Thanh Lưu đến nữa là.
Đến cả cách phối dược này đều đã lừa được cả thần y đệ nhất thiên hạ, huống chi là những người khác?
Nữ tử hồng y nhìn Hoa Thanh Lưu, cười nói:
– Không hổ danh là thần y đệ nhất thiên hạ.
Hoa Thanh Lưu mang một bộ mặt không hề cảm xúc, một lúc lâu, mới thở dài một hơi nói:
– Ta lại thua nữa rồi.
Nhưng nữ tử hồng y lại nhìn Hoa Thanh Lưu, nở nụ cười nói:
– Trên cõi đời này vốn không có phân biệt thắng hay thua. Hai mươi năm trước, bọn ngươi đã thắng. Hai mươi năm sau thì làm sao đây? Thiên đạo có luân hồi, vạn sự đều có quả báo.
Sắc mặt của lão Hạ Hải Bình đã tái nhợt từ lâu, lão lạnh lùng nhìn nữ tử hồng y.
– Toàn bộ đều là lời nói bậy! Đám người ma giáo bọn ngươi không chuyện ác nào mà không làm! Bọn ta chỉ là thay trời hành đạo mà thôi!
Nữ tử hồng y cười lạnh, nói:
– Vậy ngươi liền kể ra một chút xem. Bọn ta đã làm nên chuyện gì tội ác tày trời hả!
Lão Hạ Hải Bình lập tức bị nghẹn lời, chỉ xanh mặt cố cãi:
– Tội ác chồng chất. Tội lỗi tràn đầy!
– Hừ. Bọn ngươi đều lấy hết thảy mọi chuyện ác ở trên đời này đều đổ lên trên đầu của bọn ta. Nhưng lại không thể nói ra được nguyên cớ… Đám nhân sĩ chính đạo bọn ngươi. Mỗi một kẻ đều là ngụy quân tử giả dạng đạo mạo mà thôi,
Nữ tử hồng y lạnh lùng quát, tiếp theo, nàng lại nhíu mày nở nụ cười,
– Chỉ là không sao cả. Hôm nay ta liền đòi bọn ngươi phải nợ máu trả bằng máu.
Dứt lời, từ trên đài đã nhảy xuống mặt đất, nữ tử hồng y giơ lên thanh nhuyễn ở trong tay.
Cùng một lúc, từ trong đám quần chúng, lại xuất hiện rất nhiều người, đều mặc một bộ hồng y bủa vây xung quanh.
Mà Phó Kinh Hồng lại chỉ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào nữ tử hồng y kia.
Nếu là nữ tử kia là giáo chủ ma giáo, vậy thì Mộ Dung Thương là ai?
Phật Tâm Liên…
Mắt thấy, nữ tử hồng y đang đâm mũi nhuyễn kiếm đến sát mí mắt của lão Hạ Hải Bình, ngay trong lúc này, lại nghe thấy một tiếng bát huyền xé gió mà tới,
‘Tưng ——’
Nữ tử hồng y vội vã lùi lại mấy bước, ngay lập tức, trên mặt đất ở trước mặt của nàng, liền để lại một đường nứt lở dữ tợn tựa như đao kiếm vừa mới chém đến.
Nữ tử hồng y lập tức ngẩng đầu lên.
Tiếp theo, liền vang lên một tiếng đàn réo rắt.
Nàng liền vội vã nghiêng người, phi thân tránh thoát. Nhưng ở trong nháy mắt, cả người nàng rơi xuống đất, nhất thời, ống tay áo vung lên, lập tức nhuyễn kiếm ở trong tay rung động không ngừng, chém thẳng về phía trước. Trong chớp mắt, phóng thích kiếm khí lan ra, xa đến mười thước chém xuống một cây đa to, vừa vang lên một gãy vỡ, liền ngã xuống.
Ngay trong nháy mắt, cây đa to vừa đổ xuống, một bóng người trắng ngà như nguyệt liền phi thân lên trời.
Khi cây đa to kia đã đổ ầm xuống, thân ảnh trắng ngà như nguyệt, cũng đã đáp xuống đất ở phía xa xa. Trong tay của người kia vẫn còn đang ôm một chiếc cầm.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững sốt.
Quả nhiên, thân ảnh kia chính là Liễu Nhàn Cầm.
Y chỉ cảm thấy cả ngày hôm nay, y đều đã gặp qua quá chuyện kinh hoàng, có thể sánh bằng, nỗi kinh sợ cả đời này của mình rồi đi.
Trong chớp mắt, ngay khi Liễu Nhàn Cầm đã đáp xuống mặt đất, nữ tử hồng y đã cầm kiếm nhảy người lên, vọt đến mười thước xa, nhưng phảng phất như là nàng chỉ di chuyển đến nơi gần trong gang tấc mà thôi, chỉ đảo mắt một cái, nàng liền thoáng hiện ở trước mặt của Liễu Nhàn Cầm.
Ngay trong nháy mắt, nữ tử hồng y giơ kiếm muốn đâm đến, thì cánh tay trái của Liễu Nhàn Cầm đang ôm lấy đàn ngọc nghiêng xuống. Năm ngón tay phải đang đè lên trên dây đàn khẽ khúc nhích, vẩy một cái, lại vang lên một tiếng tiếng đàn xé gió.
Mà, tiếng đàn kia lại cứ giống như có thực thể, liền ngăn chặn mũi kiếm đang đâm tới của nữ tử hồng y giữa không trung.
Nữ tử hồng y lập tức nghiêng thân tránh né một phen, mà thanh kiếm ở trong tay liền xoay một vòng, lại đâm về phía của Liễu Nhàn Cầm. Khinh công của nàng vốn thượng thừa. Bóng người hầu như đều đã liền với ảnh, chỉ trong nháy mắt, xuất ra mấy mũi kiếm liên tiếp đâm tới.
Ngay khi mũi kiếm đầu tiên của nữ tử hồng y vừa đâm đến, Liễu Nhàn Cầm liền nghiêng người tránh thoát. Mắt thấy nữ tử hồng y vẫn không chịu buông tha, hắn liền dùng tay trái đang ôm chặt lấy đàn ngọc, khẽ nhướng mấy tay lên chậm rãi dao động dây đàn, liền vang lên vài trận tiếng đàn.
Hai người càng đánh thì tốc độ càng nhanh. Âm thanh hòa lẫn cùng với bóng ảnh hầu như là một một, không thể nào nhận ra nổi.
Phó Kinh Hồng ở phía xa, vẫn đang xem trận chiến này liền âm thầm hoảng sợ.
Lấy cầm đấu với kiếm vốn là chuyện khó mà tin nổi.
Nhưng, Liễu Nhàn Cầm vẫn ôm vững chiếc cầm ở trong lồng ngực mà đánh đến xuất thần nhập hóa, chẳng khác nào là hòa thành một thể.
Chỉ có điều duy nhất khiến cho y hoảng sợ lại là nội lực của Liễu Nhàn Cầm, cư nhiên lại không hề bị mất đi.
Y nhớ, tựa hồ như Liễu Nhàn Cầm rất thích uống trà. Cho nên, đến tột cùng là do Liễu Nhàn Cầm không hề đụng đến nước trà ở trong khách điếm ở dưới núi này? Hoặc là hắn có uống, nhưng lại không xảy ra chuyện gì đi?
Phó Kinh Hồng nhớ tới, mấy lời kể ở trong thoại bản, có một vài kỳ nhân vốn có thể chất bách độc bất xâm.
Chẳng lẽ, Liễu Nhàn Cầm chính là người như vậy?
Không chờ đến khi y kịp suy ngẫm cẩn thận, thì tình thế của trận chiến lại đột ngột chuyển biến.
Đương nhiên là võ công của Liễu Nhàn Cầm vốn là trác tuyệt.
Nhưng võ công của nữ tử hồng y lại tựa hồ như là cao hơn một bậc. Sau khi Liễu Nhàn Cầm đã tốn sức xuất ra mấy đợt âm trận để tấn công đều đã bị phá, thì sức lực của Liễu Nhàn Cầm liền có chút suy yếu, sắp chống đỡ không nổi nữa.
Nhưng nữ tử hồng y vẫn khoan thai, vẫn dồi dào sức lực như cũ.
Phó Kinh Hồng nhíu mày, nhìn chằm chằm nữ tử hồng y, đột nhiên, lách mình, vọt về phía trước.
Tuy rằng y đã mất đi nội lực, thế nhưng chỉ cần cố dồn sức vào đôi chân thì vẫn có thể di chuyển.
Nhất thời, hai người Lãnh Tề Hiên và Bạch Luyện Hoa còn chưa kịp phản ứng lại, thì Phó Kinh Hồng đã cách rất gần với Liễu Nhàn Cầm.
Trận chiến của hai người đang dần dần đi đến cuối.
Tuy, Liễu Nhàn Cầm vẫn hiện lên một bộ mặt không hề có cảm xúc. Nhưng có thể thấy được hắn đã không còn chút sức lực nào nữa cả.
Cánh tay trái của hắn vẫn ôm chặt đàn ngọc, sống lưng vẫn thẳng tắp chẳng khác nào một thanh trúc cả, nhưng trên thái dương của hắn lại đang chảy ra mồ hôi.
Bất thình lình, Phó Kinh Hồng lại xuất hiện ở trước mặt, hiển nhiên, là đã khiến cho cả hai người đều cùng một lúc mà cả kinh.
Đường kiếm trong tay của nữ tử hồng y đang đâm đến Liễu Nhàn Cầm vẫn còn chưa kịp thu hồi lại, mà Phó Kinh Hồng lại đột ngột xuất hiện ở trước mặt của nàng.
Cho nên, mũi kiếm kia lại đang đâm thẳng đến người của Phó Kinh Hồng, nhưng lại không biết vì sao, nữ tử hồng y lại mạnh mẽ dừng lại đường kiếm kia.
Nhưng, cánh tay của Phó Kinh Hồng lại nhanh như tia chớp đưa đến, chạm lên khuôn mặt của nữ tử hồng y…
Bốc ra lớp mặt nạ da người.
Tấm mặt nạ da người chậm chạp rơi xuống, lộ ra khuôn mặt thật sự của người mặc hồng y này.
– Quả nhiên… Là ngươi.
Bất chợt, Phó Kinh Hồng gằn lên từng chữ một.
Y nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của người ở trước mắt, thì trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó chịu khôn kể.
Người ở trước mắt, là kẻ đã dùng mạng của y để đi đổi mạng cho một người khác, suýt nữa đã đẩy y vào chỗ chết.
Có lẽ, khi đó y nên phải chết đi rồi, nhưng y lại nhất mực sống sót đến giờ.
Nhìn người ở trước mắt, thoáng hiện qua một tia tối nghĩa ở trên mặt, Phó Kinh Hồng chỉ cảm thấy trong lòng một trận hồi hộp không tên.
Người ở trước mắt y này, chính là Mộ Dung Thương.
/88
|