Nhìn khối ngọc bội ở trong tay của Đào Chi Hoa, ngay lập tức, Phó Kinh Hồng liền nhớ tới một người.
– Đây là ngọc bội của Hoa Thanh Lưu.
Như là có điều suy nghĩ, Đào Chi Hoa vẫn nhìn ngọc bội ở trong tay, nói.
Phó Kinh Hồng cũng vừa mới nghĩ ra, đây chính là ngọc bội của Hoa Thanh Lưu đi. Dù sao thì lúc trước, y cũng đã suy đoán ra, chắc là Hoa Thanh Lưu cũng nên trở lại ma giáo rồi đi.
– Ta từng đã thấy Hoa Thanh Lưu đeo qua khối ngọc bội này. Hắn ta đã từng nói, đây là bảo vật gia truyền.
Đào Chi Hoa nói.
Thoáng chốc, Phó Kinh Hồng cảm thấy có gì đó không đúng.
Nếu như đối với Hoa Thanh Lưu mà nói, khối ngọc này vốn cực kì quan trọng. Thì, tại sao lại xuất hiện ở trong một con rắn đây?
Chẳng lẽ khối ngọc bội này đã rắn lén tha đi sao?
Đào Chi Hoa siết chặt khối ngọc bội ở trong tay, khẽ nói:
– Có lẽ, hắn ta đã xảy ra chuyện rồi đi.
Suy đoán này, tựa hồ như là thỏa đáng nhất rồi đi.
Khối ngọc bội này khá là quan trọng đối với Hoa Thanh Lưu, nhưng bây giờ, lại được xuất hiện ở trong miệng của một con rắn. Có lẽ là do Hoa Thanh Lưu đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên, ngọc bội mới bị rơi xuống.
Nhưng mà Phó Kinh Hồng lại biết Hoa Thanh Lưu vốn còn có một thân phận khác. Cho nên, y cũng không cảm thấy Hoa Thanh Lưu sẽ xảy ra bất cứ chuyện bất trắc gì ở trong ma giáo đi.
Tuy rằng, có lẽ, Hoa Thanh Lưu cũng là người mà lão Mộ Dung Lân muốn đối phó. Thế nhưng trực giác lại báo cho y biết rằng, lão Mộ Dung Lân sẽ không dễ dàng liền có thể giải quyết Hoa Thanh Lưu nhanh như vậy đi.
Hơn nữa, đống thi thể ở ngay trước lối đi vào ở bên ngoài mà bọn họ đã thấy, rất có thể là được chết ở dưới tay của Hoa Thanh Lưu. Dù sao, trong ma giáo, vốn không có thêm ai lại có thể có bản lĩnh ‘thần không biết, quỷ không hay’ mà hạ độc giết người không gớm tay như vậy đi.
Trong khi Phó Kinh Hồng vẫn còn đang suy tư, thì đã thấy Đào Chi Hoa đã cẩn thận cất đi ngọc bội kia, tiếp theo liền nhấc chân đi về phía trước.
Thoáng chốc, y ngây người.
Bên tai của y lại nghe thấy Đào Chi Hoa nói:
– Chúng ta đi theo con rắn kia đi.
Con rắn kia đã ngậm theo ngọc bội của Hoa Thanh Lưu, lại nhả ra ở trước mặt của cả hai. Chắc là nó muốn nói cho cả hai biết Hoa Thanh Lưu đang gặp phải nguy hiểm, muốn dẫn hai người đi đến cứu người. Cũng có thể là một cái bẫy, dụ cả hai đi đến đâu đó nguy hiểm đi…
Chỉ là, dù phải rơi vào trường hợp nào, thì vẫn còn hơn là ngồi chờ chết ở chỗ này.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, nín thở tập trung chú ý, chậm rãi đi theo sau con rắn kia.
Con rắn kia bò đến cực kì chậm…
Tựa hồ như là nó cố ý bò chậm đến vậy đi.
Nó chậm rãi trườn ở trên vách tường, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng tê tê.
Hai người Phó Kinh Hồng và Đào Chi Hoa vừa đi theo sau con rắn kia, vừa cẩn thận quan sát, đề phòng, chỉ lo con rắn kia đột nhiên nổi khùng lên liền hại người.
Con rắn kia, tựa hồ như rất là có linh tính. Một đường trường bò này vốn chưa từng có dị động, chỉ là bò cực kì chầm chậm về phía trước.
Cả hai đều nói thầm trong bụng, một đường đi này vốn rất là dài, dọc theo đường này, vốn đã đi qua không ít ngã rẽ,
Hai người vẫn cứ tập trung đi theo con rắn dẫn đường kia, đúng là miễn đi rất nhiều phiền phức a.
Đi qua không biết bao nhiêu lâu, Phó Kinh Hồng ngửi thấy được một luồng mùi hương kì lạ.
Tựa hồ như là mùi thuốc bắc, lại được hòa lẫn cả vào khí tức ẩm ướt của địa đạo âm lãnh này đi.
Từ trên vách tường, con rắn kia trườn xuống trên mặt đất được lát đá xanh ở trước mặt, lại tiếp tục bò thẳng một đường tiến vào trong một cửa động tối tăm, sâu thăm thẳm.
Ngay khi Phó Kinh Hồng vừa bước đi vào, tầm mắt đều bị bao trùm bởi một không gian tối tăm ở trong động.
Thoáng chốc, y cảm thấy không ổn rồi. Ngay lập tức, bên tai vang lên một tiếng nổ vang, cư nhiên là một cánh cửa đá đang nhanh chóng rơi xuống.
Ở phía sau, Đào Chi Hoa vẫn còn chưa kịp đi vào, vừa thấy thế, hắn lập tức vận khinh công lên.
Nhưng mà cánh cửa đá kia trượt xuống rất nhanh, ngay khi hắn cách chỉ có nửa thước, thì cửa đá cũng đã hoàn toàn rơi xuống, chạm đất.
*
Chỉ thấy cánh cửa đá đã đóng chặt lại, đang ngăn cách Phó Kinh Hồng cùng với Đào Chi Hoa.
Nhất thời, trong lòng của y đều đang rùng mình cả lên
Ngay lập tức, y xoay người đi, muốn mở cửa ra.
Thế nhưng, ở phía sau lưng của y đều là một vùng tăm tối, vốn không hề thấy rõ được bất kì cái gì cả.
Thoáng chốc, ở trong lòng của y, đều quýnh quáng cả lên.
Y chỉ đành đưa tay lên quờ quạng, mò mẫm ở trên vách tường.
Nhưng ngay khi y vừa đưa tay mò đến, trong tay liền chạm phải một thứ trơn tuồn tuột, truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, khiến cho y chợt cảm thấy không tốt…
Ở trong động, bất thình lình, đều sáng choang lên.
Phó Kinh Hồng lập tức nhìn thấy thứ vừa nãy mà y đã sờ phải là cái gì rồi…
Là, một con rắn xanh biếc.
Vốn không chỉ là một con rắn, mà trên khắp cả vách tường, tất cả đều là ổ rắn. Một đống rắn to to nhỏ nhỏ đang cuộn thân lại.
Mà lòng bàn tay của y chính là đang đặt lên trên đầu của một con rắn.
Ngay khi y vẫn còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần, thì con rắn kia đã liên tục khè lên, cố sức lui thân lại, phảng phất dường như là con rắn kia đang bị lửa thiêu đốt vậy. Không chỉ như vậy, toàn bộ đám rắn ban đầu xung quanh bốn vách tường vốn cách y rất gần, đều vội vàng rụt lui lại giống như là thuỷ triều rút xuống vậy. Trong nháy mắt, bức tường ở trước mắt y, đã không còn một con rắn nào cả.
Nhất thời, trong lòng của Phó Kinh Hồng dâng lên sự khó hiểu. Lại lập tức, nghe thấy ở phía sau lưng của y, đang truyền đến một tiếng cười khẽ.
Ngay lập tức, y quay đầu lại, liền nhìn thấy Hoa Thanh Lưu mặc một thân bạch y, đang nhìn y, lại đứng cạnh y không xa.
Lúc này, Hoa Thanh Lưu không hề đeo mặt nạ sắt lên, chỉ hiện lên sắc mặt trắng bệch như bị bệnh. Nhưng trong đôi con ngươi của hắn lại lập loè lưu quang, khiến cho Phó Kinh Hồng xem không hiểu.
Hắn ngồi xuống ở bên bàn đá đặt ở chính giữa thạch thất này, trên bàn đá kia, đang bày ra một bàn cờ.
Trên bàn cờ này, tựa hồ là một ván cờ vẫn còn chưa đánh xong.
Con rắn đỏ sậm vừa nãy dẫn đường cho Phó Kinh Hồng, chậm rãi bò lên trên người của Hoa Thanh Lưu, được Hoa Thanh Lưu khẽ vuốt ve đầu rắn, liền kêu lên tê tê.
– Ngươi dẫn bọn ta đến đây, để làm cái gì?
Phó Kinh Hồng thấy tình cảnh này, cũng biết con rắn kia là do Hoa Thanh Lưu cố ý phái ra, để dẫn hai người họ tới đây đi.
– Không,
Hoa Thanh Lưu vừa dùng mấy đầu ngón tay trắng xám vuốt ve lên lớp vảy cứng đỏ sậm kia, vừa nói,
– Ta chỉ là dẫn một mình ngươi đến đây mà thôi.
Phó Kinh Hồng hiểu rõ, Hoa Thanh Lưu chỉ là muốn dẫn một mình y tới đây mà thôi. Cho nên, vừa nãy, hắn ta mới chặn Đào Chi Hoa ở ngoài cửa đi.
– Tại sao?
Nhất thời, Phó Kinh Hồng nhíu mày.
Trong lòng của y, dâng lên tràn đầy nghi hoặc.
Hoa Thanh Lưu thấy y vẫn chưa chết, cũng không kinh ngạc chút nào cả…
Đương nhiên là, thần y Hoa Thanh Lưu kia vốn đã biết y vẫn còn chưa chết, cho nên, tà y Hoa Thanh Lưu này hẳn là cũng phải biết y không có chết đi.
– Lại đây, chơi cờ với ta.
Hoa Thanh Lưu cũng không đáp lại, chỉ nhìn vào ván cờ ở trước mặt, khẽ cười nói.
Tất nhiên là Phó Kinh Hồng biết rõ, Hoa Thanh Lưu không thể nào chỉ muốn dẫn y đến đây chỉ để chơi cờ mà thôi đi. Thế nhưng, vừa thấy Hoa Thanh Lưu không hề có ý tứ muốn trả lời, y cũng chỉ đành đi tới, ngồi xuống trước bàn đá.
– Ngươi sớm biết ta sẽ không chết đi.
Phó Kinh Hồng nhặt lên một viên cờ đen, đặt xuống một vị trí.
Hoa Thanh Lưu dùng hai ngón tay trắng xám gắp lên một viên cờ trắng, hạ xuống, hắn ta nói:
– Đúng vậy.
– Vậy thì vào lần trước, vì sao ngươi lại nói với ta rằng, ta sắp chết rồi?
Phó Kinh Hồng lẳng lặng một lát, lại nhặt lên một viên cờ đen, vội hạ xuống.
Sau một khắc suy tư, Hoa Thanh Lưu hạ xuống viên cờ trắng ở trong tay, nhưng lại chỉ cười cười không đáp.
– Khi đó, tại sao ngươi lại muốn gạt ta?
Phó Kinh Hồng nhanh tay hạ xuống một viên cờ đen, lại ngẩng đầu lên, nhìn Hoa Thanh Lưu.
Hoa Thanh Lưu dùng hai ngón tay kẹp lấy một viên cờ trắng kề sát bên khóe môi, liền cười khẽ, nói:
– Há. Ta lừa ngươi hồi nào a?
Phó Kinh Hồng ngẩng đầu bình tĩnh nhìn hắn ta nói,
– Mộ Dung Thương… Không, Phật Tâm Lưu Ly vốn đã cố ý dùng tinh huyết của bản thân để hi sinh cho lão Mộ Dung Lân để cho ra đời khối thân thể Mộ Dung Thương này… Rồi nào là cả hai người này đều rất là yêu nhau… Những lời này đều là do ngươi nói ra, không phải là đang gạt ta hay sao?
Hoa Thanh Lưu khẽ mỉm cười, hạ xuống viên cờ trắng trong tay, nói:
– Còn có thắc mắc gì muốn hỏi sao, cứ hỏi hết trong một lần cho xong đi.
– Rốt cuộc ngươi là thủ hạ của lão Mộ Dung Lân, hay là người dưới trướng của Mộ Dung Thương đây,
Phó Kinh Hồng nhíu mày, lại hỏi tiếp:
– Nếu như Mộ Dung Thương chính là Phật Tâm Lưu Ly, vậy thì thân phận thi thể ở trong quan tài băng kia, lại là ai?
Hoa Thanh Lưu cười khẽ, cầm lên viên cờ trắng cuối cùng ở trong tay, nói:
– Ngươi thua rồi.
Phó Kinh Hồng nhún nhún vai, không có ý kiến gì.
Hoa Thanh Lưu nhìn ván cờ ở trước mắt, mở miệng nói:
– Đúng là thân xác hiện tại của giáo chủ đã được ra đời, trước cả khi hắn gặp được lão Mộ Dung Lân. Bởi vì trong cơ thể của mỗi vị thánh tử trong ma giáo, đều có sinh tử độc trùng, cho nên, họ đều không sống quá hai mươi tuổi. Nếu như giáo chủ muốn sống tiếp, cũng chỉ có thể lại phải tạo ra được một thân thể mới. Cho nên, trước năm hai mươi tuổi ấy, hắn đã chuyển đổi linh hồn của chính mình qua, bám trụ vào thân thể đã được sinh tử trùng độc tạo thành, mới có thể tiếp tục sống tiếp.
– Sinh tử độc trùng?
Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững sờ.
Hoa Thanh Lưu khẽ mỉm cười, nói:
– Sinh tử độc trùng cũng có thể nói là độc trùng độc nhất trong trùng độc. Mỗi một khi vừa được sinh ra liền được nuôi vào trong cơ thể của thánh tử. Độc trùng này, có thể giúp cho thánh tử nắm giữ sức mạnh điều động trăm loại độc trùng. Thế nhưng, sau khi cơ thể đã được gieo vào sinh tử độc trùng, thì thánh tử đều không sống quá hai mươi tuổi. Đã trải qua mấy trăm năm nay, mỗi một vị thánh tử đều cố gắng dù vãng sinh độc trùng để sống lại. Thế nhưng, đều thất bại … Duy nhất chỉ có một ngoại lệ, đó chính là giáo chủ.
Phó Kinh Hồng nhíu nhíu mày.
– Hai mươi năm trước, giáo chủ hạ sơn chu du khắp nơi. Tình cờ, gặp được lão Mộ Dung Lân, hai người vừa gặp mà như đã quen, tương giao rất tốt đẹp. Thậm chí, giáo chủ còn dẫn lão Mộ Dung Lân về tổng đàn ma giáo. Ai ngờ được, lão Mộ Dung Lân lại là kẻ lòng lang dạ sói, do đám cửu đại môn phái phái đến để thám thính ma giáo. Rốt cuộc, chỉ trong một buổi, ma giáo toàn diệt. Chỉ còn sót lại tàn dư một vài người liều mạng trốn thoát. Mà, trước khi chết đi, giáo chủ đã phát động vãng sinh độc trùng. Sau khi đã thành công, giáo chủ sống lại. Nhưng trong lúc đó, giáo chủ vẫn đang ở trong một thân thể trẻ con Mộ Dung Thương, đã lập tức bị Mộ Dung Lân mang đi.
Hoa Thanh Lưu hờ hững kể ra, phảng phất như là đang kể về một câu chuyện vốn không hề dính dán gì đến hắn ta vậy.
Mà, mọi chuyện tiếp diễn sau đó, Phó Kinh Hồng đều đã biết cả rồi đi.
Phật Tâm Lưu Ly giả vờ làm một hài tử, lớn lên ở trong Mộ Dung phủ, vừa lén lút tự bồi dưỡng thế lực của mình, còn ra tay hạ độc trùng xuống người của lão Mộ Dung Lân…
Thế nhưng sau đó, lão Mộ Dung Lân lại phát hiện ra, lấy độc trùng khắc chế độc trùng, còn khống chế một đám người trong ma giáo.
– Mà, đương nhiên, ta là người của giáo chủ rồi.
Hoa Thanh Lưu vừa nói vừa cười cười, chơi đùa một viên cờ trắng ở trong tay mình.
– Vậy tại sao ngươi lại phải giết hết đám người ở trước cửa động kia?
Phó Kinh Hồng nhìn hắn ta, khẳng định nói:
– Đám thi thể kia, đều là thủ hạ của Mộ Dung Thương.
Hoa Thanh Lưu ngẩng đầu nhìn y, tựa hồ như có chút kinh ngạc, tiếp theo, hắn ta mới vừa cười, đáp:
– Đúng vậy, là do ta ra tay giết chết bọn họ.
Phó Kinh Hồng nhíu mày, nhìn hắn ta.
– Ta đã sống rất lâu rồi… Ngay khi giáo chủ vẫn còn là thánh tử, ta vốn đã là tà y ma giáo.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng có chút kinh ngạc.
Thoạt nhìn, dáng dấp của Hoa Thanh Lưu, nhiều lắm cũng chỉ chừng hai mươi tuổi thôi đi.
– Từ nhỏ, ta vốn mắc chứng thể hư. Có vị thần y phán chắc rằng, ta vốn không sống qua mười tám tuổi,
Hoa Thanh Lưu chậm rãi nói,
– Vì vậy ta đã học hỏi kỳ hoàng thuật ở khắp mọi nơi, để nỗ lực tự tìm kiếm ra một con đường sống cho mình. Nhưng mà ta lại càng ngày càng suy yếu. Năm mười tám tuổi ấy, ta đã bị suy yếu đến mức chỉ còn sót lại một hơi tàn, suýt chút nữa là ta đã bước lên con đường hoàng tuyền… Nhưng mà thánh tử đã ra tay cứu ta. Hắn đã lấy một loại băng tằm độc trùng để mà kéo dài mạng của ta.
Phó Kinh Hồng cảm thấy, những loại độc trùng này, quả thật là thần kỳ. Tựa hồ như sử dụng trùng độc liền có thể làm được vạn sự rồi đi.
– Tuy rằng ta còn sống, nhưng lại không khác gì kẻ đã chết cả,
Hoa Thanh Lưu buông hàng mi mắt xuống, nói,
– Ngũ tạng lục phủ của ta đều đã bị băng tằm độc trùng ký sinh. Tuy bọn nó kéo dài tánh mạng giúp cho ta, nhưng đồng thời cũng đang gặm nuốt ngũ tạng lục phủ, hấp thu tinh huyết của ta để làm thức ăn, luôn kí sinh ở trong thân thể của ta.
– Ta sống đến nay đã là bốn mươi năm. Thì, bộ phận cuối cùng cũng đã bị mục nát hết rồi. Đại khái, ngũ tạng lục phủ của ta cũng sắp bị gặm nuốt hết rồi đi.
Hoa Thanh Lưu chậm rãi nói, nhếch môi lên vẽ ra một mạt cười.
Phó Kinh Hồng yên lặng nghe, cũng không hề mở miệng.
So với người không buồn không lo mà ngồi chờ chết, thì người phải tận mắt tự chứng kiến cơ thể của mình từng bước từng bước mà đi vào cái chết, thực sự là quá mức đáng thương đi.
– Giáo chủ đã cứu ta, ta nên ra sức giúp hắn. Thế nhưng, liệu ta có thể không thống hận hắn hay sao?
Hoa Thanh Lưu cụp mắt nhìn chằm chằm vào ván cờ ở trước mắt, chậm rãi nói,
– Thà rằng cứ để ta chết đi vào năm mười tám tuổi ấy. Ta cũng không muốn sống giống như hiện tại, phải tự mình tận mắt chứng kiến ngũ tạng lục phủ ở trong cơ thể, chậm rãi bị băng tằm độc trùng gặm hết mà chết dần chết mòn đi…
Thoáng chốc, Phó Kinh Hồng liền hiểu rõ.
Vì vậy, khi Hoa Thanh Lưu gặp phải lão Mộ Dung Lân có cùng cảnh ngộ bị trúng phải độc trùng, đại khái là tranh thủ lúc mình còn tỉnh táo, mà trả đũa đi. Cho nên, Hoa Thanh Lưu quyết định ra tay giúp lão Mộ Dung Lân.
– Vậy thì… Rốt cuộc, thân phận của người nằm trong quan tài băng, là ai?
Phó Kinh Hồng cảm thấy, tựa hồ như y biết được càng nhiều, lại càng thêm hỗn loạn.
Hoa Thanh Lưu nhìn y, khẽ mỉm cười, nói:
– Tất nhiên là… Phật Tâm Lưu Ly.
– … Chính xác là thân xác cũ của Phật Tâm Lưu Ly, trước lúc sắp chết, hắn phát động vãng sinh độc trùng. Vì vậy, trong quá trình hắn chuyển hồn phách từ thân thể cũ trên thân thể mới vốn không được hoàn hảo. Vẫn còn sót lại một hồn một phách trên thân của Phật Tâm Lưu Ly. Lần trước, khi hắn dẫn ngươi về đây, chính là định dùng thư độc trùng ở trong cơ thể ngươi dẫn ra bách luyện độc trùng trên Phật Tâm Lưu Ly, tiếp theo, hắn sẽ hấp thu lại một hồn một phách kia.
Bây giờ, đầu óc của Phó Kinh Hồng đã hoàn toàn hỗn loạn.
Loại chuyện hoán chuyển hồn phách này vốn là thần thoại, huyền huyễn thôi đi.
Nhưng, nhìn dáng vẻ nghiêm túc, trung thực của Hoa Thanh Lưu lại không giống như là nói càn.
– Đáng tiếc. Đã bị ta đánh gãy mất rồi a,
Hoa Thanh Lưu khẽ cười nói,
– Hắn chỉ mới hấp thu được một phách mà thôi. Vẫn còn sót lại một hồn…
– Mà, một hồn kia của hắn… Lại vốn đang ở trong cơ thể của ngươi.
– Đây là ngọc bội của Hoa Thanh Lưu.
Như là có điều suy nghĩ, Đào Chi Hoa vẫn nhìn ngọc bội ở trong tay, nói.
Phó Kinh Hồng cũng vừa mới nghĩ ra, đây chính là ngọc bội của Hoa Thanh Lưu đi. Dù sao thì lúc trước, y cũng đã suy đoán ra, chắc là Hoa Thanh Lưu cũng nên trở lại ma giáo rồi đi.
– Ta từng đã thấy Hoa Thanh Lưu đeo qua khối ngọc bội này. Hắn ta đã từng nói, đây là bảo vật gia truyền.
Đào Chi Hoa nói.
Thoáng chốc, Phó Kinh Hồng cảm thấy có gì đó không đúng.
Nếu như đối với Hoa Thanh Lưu mà nói, khối ngọc này vốn cực kì quan trọng. Thì, tại sao lại xuất hiện ở trong một con rắn đây?
Chẳng lẽ khối ngọc bội này đã rắn lén tha đi sao?
Đào Chi Hoa siết chặt khối ngọc bội ở trong tay, khẽ nói:
– Có lẽ, hắn ta đã xảy ra chuyện rồi đi.
Suy đoán này, tựa hồ như là thỏa đáng nhất rồi đi.
Khối ngọc bội này khá là quan trọng đối với Hoa Thanh Lưu, nhưng bây giờ, lại được xuất hiện ở trong miệng của một con rắn. Có lẽ là do Hoa Thanh Lưu đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên, ngọc bội mới bị rơi xuống.
Nhưng mà Phó Kinh Hồng lại biết Hoa Thanh Lưu vốn còn có một thân phận khác. Cho nên, y cũng không cảm thấy Hoa Thanh Lưu sẽ xảy ra bất cứ chuyện bất trắc gì ở trong ma giáo đi.
Tuy rằng, có lẽ, Hoa Thanh Lưu cũng là người mà lão Mộ Dung Lân muốn đối phó. Thế nhưng trực giác lại báo cho y biết rằng, lão Mộ Dung Lân sẽ không dễ dàng liền có thể giải quyết Hoa Thanh Lưu nhanh như vậy đi.
Hơn nữa, đống thi thể ở ngay trước lối đi vào ở bên ngoài mà bọn họ đã thấy, rất có thể là được chết ở dưới tay của Hoa Thanh Lưu. Dù sao, trong ma giáo, vốn không có thêm ai lại có thể có bản lĩnh ‘thần không biết, quỷ không hay’ mà hạ độc giết người không gớm tay như vậy đi.
Trong khi Phó Kinh Hồng vẫn còn đang suy tư, thì đã thấy Đào Chi Hoa đã cẩn thận cất đi ngọc bội kia, tiếp theo liền nhấc chân đi về phía trước.
Thoáng chốc, y ngây người.
Bên tai của y lại nghe thấy Đào Chi Hoa nói:
– Chúng ta đi theo con rắn kia đi.
Con rắn kia đã ngậm theo ngọc bội của Hoa Thanh Lưu, lại nhả ra ở trước mặt của cả hai. Chắc là nó muốn nói cho cả hai biết Hoa Thanh Lưu đang gặp phải nguy hiểm, muốn dẫn hai người đi đến cứu người. Cũng có thể là một cái bẫy, dụ cả hai đi đến đâu đó nguy hiểm đi…
Chỉ là, dù phải rơi vào trường hợp nào, thì vẫn còn hơn là ngồi chờ chết ở chỗ này.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, nín thở tập trung chú ý, chậm rãi đi theo sau con rắn kia.
Con rắn kia bò đến cực kì chậm…
Tựa hồ như là nó cố ý bò chậm đến vậy đi.
Nó chậm rãi trườn ở trên vách tường, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng tê tê.
Hai người Phó Kinh Hồng và Đào Chi Hoa vừa đi theo sau con rắn kia, vừa cẩn thận quan sát, đề phòng, chỉ lo con rắn kia đột nhiên nổi khùng lên liền hại người.
Con rắn kia, tựa hồ như rất là có linh tính. Một đường trường bò này vốn chưa từng có dị động, chỉ là bò cực kì chầm chậm về phía trước.
Cả hai đều nói thầm trong bụng, một đường đi này vốn rất là dài, dọc theo đường này, vốn đã đi qua không ít ngã rẽ,
Hai người vẫn cứ tập trung đi theo con rắn dẫn đường kia, đúng là miễn đi rất nhiều phiền phức a.
Đi qua không biết bao nhiêu lâu, Phó Kinh Hồng ngửi thấy được một luồng mùi hương kì lạ.
Tựa hồ như là mùi thuốc bắc, lại được hòa lẫn cả vào khí tức ẩm ướt của địa đạo âm lãnh này đi.
Từ trên vách tường, con rắn kia trườn xuống trên mặt đất được lát đá xanh ở trước mặt, lại tiếp tục bò thẳng một đường tiến vào trong một cửa động tối tăm, sâu thăm thẳm.
Ngay khi Phó Kinh Hồng vừa bước đi vào, tầm mắt đều bị bao trùm bởi một không gian tối tăm ở trong động.
Thoáng chốc, y cảm thấy không ổn rồi. Ngay lập tức, bên tai vang lên một tiếng nổ vang, cư nhiên là một cánh cửa đá đang nhanh chóng rơi xuống.
Ở phía sau, Đào Chi Hoa vẫn còn chưa kịp đi vào, vừa thấy thế, hắn lập tức vận khinh công lên.
Nhưng mà cánh cửa đá kia trượt xuống rất nhanh, ngay khi hắn cách chỉ có nửa thước, thì cửa đá cũng đã hoàn toàn rơi xuống, chạm đất.
*
Chỉ thấy cánh cửa đá đã đóng chặt lại, đang ngăn cách Phó Kinh Hồng cùng với Đào Chi Hoa.
Nhất thời, trong lòng của y đều đang rùng mình cả lên
Ngay lập tức, y xoay người đi, muốn mở cửa ra.
Thế nhưng, ở phía sau lưng của y đều là một vùng tăm tối, vốn không hề thấy rõ được bất kì cái gì cả.
Thoáng chốc, ở trong lòng của y, đều quýnh quáng cả lên.
Y chỉ đành đưa tay lên quờ quạng, mò mẫm ở trên vách tường.
Nhưng ngay khi y vừa đưa tay mò đến, trong tay liền chạm phải một thứ trơn tuồn tuột, truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, khiến cho y chợt cảm thấy không tốt…
Ở trong động, bất thình lình, đều sáng choang lên.
Phó Kinh Hồng lập tức nhìn thấy thứ vừa nãy mà y đã sờ phải là cái gì rồi…
Là, một con rắn xanh biếc.
Vốn không chỉ là một con rắn, mà trên khắp cả vách tường, tất cả đều là ổ rắn. Một đống rắn to to nhỏ nhỏ đang cuộn thân lại.
Mà lòng bàn tay của y chính là đang đặt lên trên đầu của một con rắn.
Ngay khi y vẫn còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần, thì con rắn kia đã liên tục khè lên, cố sức lui thân lại, phảng phất dường như là con rắn kia đang bị lửa thiêu đốt vậy. Không chỉ như vậy, toàn bộ đám rắn ban đầu xung quanh bốn vách tường vốn cách y rất gần, đều vội vàng rụt lui lại giống như là thuỷ triều rút xuống vậy. Trong nháy mắt, bức tường ở trước mắt y, đã không còn một con rắn nào cả.
Nhất thời, trong lòng của Phó Kinh Hồng dâng lên sự khó hiểu. Lại lập tức, nghe thấy ở phía sau lưng của y, đang truyền đến một tiếng cười khẽ.
Ngay lập tức, y quay đầu lại, liền nhìn thấy Hoa Thanh Lưu mặc một thân bạch y, đang nhìn y, lại đứng cạnh y không xa.
Lúc này, Hoa Thanh Lưu không hề đeo mặt nạ sắt lên, chỉ hiện lên sắc mặt trắng bệch như bị bệnh. Nhưng trong đôi con ngươi của hắn lại lập loè lưu quang, khiến cho Phó Kinh Hồng xem không hiểu.
Hắn ngồi xuống ở bên bàn đá đặt ở chính giữa thạch thất này, trên bàn đá kia, đang bày ra một bàn cờ.
Trên bàn cờ này, tựa hồ là một ván cờ vẫn còn chưa đánh xong.
Con rắn đỏ sậm vừa nãy dẫn đường cho Phó Kinh Hồng, chậm rãi bò lên trên người của Hoa Thanh Lưu, được Hoa Thanh Lưu khẽ vuốt ve đầu rắn, liền kêu lên tê tê.
– Ngươi dẫn bọn ta đến đây, để làm cái gì?
Phó Kinh Hồng thấy tình cảnh này, cũng biết con rắn kia là do Hoa Thanh Lưu cố ý phái ra, để dẫn hai người họ tới đây đi.
– Không,
Hoa Thanh Lưu vừa dùng mấy đầu ngón tay trắng xám vuốt ve lên lớp vảy cứng đỏ sậm kia, vừa nói,
– Ta chỉ là dẫn một mình ngươi đến đây mà thôi.
Phó Kinh Hồng hiểu rõ, Hoa Thanh Lưu chỉ là muốn dẫn một mình y tới đây mà thôi. Cho nên, vừa nãy, hắn ta mới chặn Đào Chi Hoa ở ngoài cửa đi.
– Tại sao?
Nhất thời, Phó Kinh Hồng nhíu mày.
Trong lòng của y, dâng lên tràn đầy nghi hoặc.
Hoa Thanh Lưu thấy y vẫn chưa chết, cũng không kinh ngạc chút nào cả…
Đương nhiên là, thần y Hoa Thanh Lưu kia vốn đã biết y vẫn còn chưa chết, cho nên, tà y Hoa Thanh Lưu này hẳn là cũng phải biết y không có chết đi.
– Lại đây, chơi cờ với ta.
Hoa Thanh Lưu cũng không đáp lại, chỉ nhìn vào ván cờ ở trước mặt, khẽ cười nói.
Tất nhiên là Phó Kinh Hồng biết rõ, Hoa Thanh Lưu không thể nào chỉ muốn dẫn y đến đây chỉ để chơi cờ mà thôi đi. Thế nhưng, vừa thấy Hoa Thanh Lưu không hề có ý tứ muốn trả lời, y cũng chỉ đành đi tới, ngồi xuống trước bàn đá.
– Ngươi sớm biết ta sẽ không chết đi.
Phó Kinh Hồng nhặt lên một viên cờ đen, đặt xuống một vị trí.
Hoa Thanh Lưu dùng hai ngón tay trắng xám gắp lên một viên cờ trắng, hạ xuống, hắn ta nói:
– Đúng vậy.
– Vậy thì vào lần trước, vì sao ngươi lại nói với ta rằng, ta sắp chết rồi?
Phó Kinh Hồng lẳng lặng một lát, lại nhặt lên một viên cờ đen, vội hạ xuống.
Sau một khắc suy tư, Hoa Thanh Lưu hạ xuống viên cờ trắng ở trong tay, nhưng lại chỉ cười cười không đáp.
– Khi đó, tại sao ngươi lại muốn gạt ta?
Phó Kinh Hồng nhanh tay hạ xuống một viên cờ đen, lại ngẩng đầu lên, nhìn Hoa Thanh Lưu.
Hoa Thanh Lưu dùng hai ngón tay kẹp lấy một viên cờ trắng kề sát bên khóe môi, liền cười khẽ, nói:
– Há. Ta lừa ngươi hồi nào a?
Phó Kinh Hồng ngẩng đầu bình tĩnh nhìn hắn ta nói,
– Mộ Dung Thương… Không, Phật Tâm Lưu Ly vốn đã cố ý dùng tinh huyết của bản thân để hi sinh cho lão Mộ Dung Lân để cho ra đời khối thân thể Mộ Dung Thương này… Rồi nào là cả hai người này đều rất là yêu nhau… Những lời này đều là do ngươi nói ra, không phải là đang gạt ta hay sao?
Hoa Thanh Lưu khẽ mỉm cười, hạ xuống viên cờ trắng trong tay, nói:
– Còn có thắc mắc gì muốn hỏi sao, cứ hỏi hết trong một lần cho xong đi.
– Rốt cuộc ngươi là thủ hạ của lão Mộ Dung Lân, hay là người dưới trướng của Mộ Dung Thương đây,
Phó Kinh Hồng nhíu mày, lại hỏi tiếp:
– Nếu như Mộ Dung Thương chính là Phật Tâm Lưu Ly, vậy thì thân phận thi thể ở trong quan tài băng kia, lại là ai?
Hoa Thanh Lưu cười khẽ, cầm lên viên cờ trắng cuối cùng ở trong tay, nói:
– Ngươi thua rồi.
Phó Kinh Hồng nhún nhún vai, không có ý kiến gì.
Hoa Thanh Lưu nhìn ván cờ ở trước mắt, mở miệng nói:
– Đúng là thân xác hiện tại của giáo chủ đã được ra đời, trước cả khi hắn gặp được lão Mộ Dung Lân. Bởi vì trong cơ thể của mỗi vị thánh tử trong ma giáo, đều có sinh tử độc trùng, cho nên, họ đều không sống quá hai mươi tuổi. Nếu như giáo chủ muốn sống tiếp, cũng chỉ có thể lại phải tạo ra được một thân thể mới. Cho nên, trước năm hai mươi tuổi ấy, hắn đã chuyển đổi linh hồn của chính mình qua, bám trụ vào thân thể đã được sinh tử trùng độc tạo thành, mới có thể tiếp tục sống tiếp.
– Sinh tử độc trùng?
Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững sờ.
Hoa Thanh Lưu khẽ mỉm cười, nói:
– Sinh tử độc trùng cũng có thể nói là độc trùng độc nhất trong trùng độc. Mỗi một khi vừa được sinh ra liền được nuôi vào trong cơ thể của thánh tử. Độc trùng này, có thể giúp cho thánh tử nắm giữ sức mạnh điều động trăm loại độc trùng. Thế nhưng, sau khi cơ thể đã được gieo vào sinh tử độc trùng, thì thánh tử đều không sống quá hai mươi tuổi. Đã trải qua mấy trăm năm nay, mỗi một vị thánh tử đều cố gắng dù vãng sinh độc trùng để sống lại. Thế nhưng, đều thất bại … Duy nhất chỉ có một ngoại lệ, đó chính là giáo chủ.
Phó Kinh Hồng nhíu nhíu mày.
– Hai mươi năm trước, giáo chủ hạ sơn chu du khắp nơi. Tình cờ, gặp được lão Mộ Dung Lân, hai người vừa gặp mà như đã quen, tương giao rất tốt đẹp. Thậm chí, giáo chủ còn dẫn lão Mộ Dung Lân về tổng đàn ma giáo. Ai ngờ được, lão Mộ Dung Lân lại là kẻ lòng lang dạ sói, do đám cửu đại môn phái phái đến để thám thính ma giáo. Rốt cuộc, chỉ trong một buổi, ma giáo toàn diệt. Chỉ còn sót lại tàn dư một vài người liều mạng trốn thoát. Mà, trước khi chết đi, giáo chủ đã phát động vãng sinh độc trùng. Sau khi đã thành công, giáo chủ sống lại. Nhưng trong lúc đó, giáo chủ vẫn đang ở trong một thân thể trẻ con Mộ Dung Thương, đã lập tức bị Mộ Dung Lân mang đi.
Hoa Thanh Lưu hờ hững kể ra, phảng phất như là đang kể về một câu chuyện vốn không hề dính dán gì đến hắn ta vậy.
Mà, mọi chuyện tiếp diễn sau đó, Phó Kinh Hồng đều đã biết cả rồi đi.
Phật Tâm Lưu Ly giả vờ làm một hài tử, lớn lên ở trong Mộ Dung phủ, vừa lén lút tự bồi dưỡng thế lực của mình, còn ra tay hạ độc trùng xuống người của lão Mộ Dung Lân…
Thế nhưng sau đó, lão Mộ Dung Lân lại phát hiện ra, lấy độc trùng khắc chế độc trùng, còn khống chế một đám người trong ma giáo.
– Mà, đương nhiên, ta là người của giáo chủ rồi.
Hoa Thanh Lưu vừa nói vừa cười cười, chơi đùa một viên cờ trắng ở trong tay mình.
– Vậy tại sao ngươi lại phải giết hết đám người ở trước cửa động kia?
Phó Kinh Hồng nhìn hắn ta, khẳng định nói:
– Đám thi thể kia, đều là thủ hạ của Mộ Dung Thương.
Hoa Thanh Lưu ngẩng đầu nhìn y, tựa hồ như có chút kinh ngạc, tiếp theo, hắn ta mới vừa cười, đáp:
– Đúng vậy, là do ta ra tay giết chết bọn họ.
Phó Kinh Hồng nhíu mày, nhìn hắn ta.
– Ta đã sống rất lâu rồi… Ngay khi giáo chủ vẫn còn là thánh tử, ta vốn đã là tà y ma giáo.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng có chút kinh ngạc.
Thoạt nhìn, dáng dấp của Hoa Thanh Lưu, nhiều lắm cũng chỉ chừng hai mươi tuổi thôi đi.
– Từ nhỏ, ta vốn mắc chứng thể hư. Có vị thần y phán chắc rằng, ta vốn không sống qua mười tám tuổi,
Hoa Thanh Lưu chậm rãi nói,
– Vì vậy ta đã học hỏi kỳ hoàng thuật ở khắp mọi nơi, để nỗ lực tự tìm kiếm ra một con đường sống cho mình. Nhưng mà ta lại càng ngày càng suy yếu. Năm mười tám tuổi ấy, ta đã bị suy yếu đến mức chỉ còn sót lại một hơi tàn, suýt chút nữa là ta đã bước lên con đường hoàng tuyền… Nhưng mà thánh tử đã ra tay cứu ta. Hắn đã lấy một loại băng tằm độc trùng để mà kéo dài mạng của ta.
Phó Kinh Hồng cảm thấy, những loại độc trùng này, quả thật là thần kỳ. Tựa hồ như sử dụng trùng độc liền có thể làm được vạn sự rồi đi.
– Tuy rằng ta còn sống, nhưng lại không khác gì kẻ đã chết cả,
Hoa Thanh Lưu buông hàng mi mắt xuống, nói,
– Ngũ tạng lục phủ của ta đều đã bị băng tằm độc trùng ký sinh. Tuy bọn nó kéo dài tánh mạng giúp cho ta, nhưng đồng thời cũng đang gặm nuốt ngũ tạng lục phủ, hấp thu tinh huyết của ta để làm thức ăn, luôn kí sinh ở trong thân thể của ta.
– Ta sống đến nay đã là bốn mươi năm. Thì, bộ phận cuối cùng cũng đã bị mục nát hết rồi. Đại khái, ngũ tạng lục phủ của ta cũng sắp bị gặm nuốt hết rồi đi.
Hoa Thanh Lưu chậm rãi nói, nhếch môi lên vẽ ra một mạt cười.
Phó Kinh Hồng yên lặng nghe, cũng không hề mở miệng.
So với người không buồn không lo mà ngồi chờ chết, thì người phải tận mắt tự chứng kiến cơ thể của mình từng bước từng bước mà đi vào cái chết, thực sự là quá mức đáng thương đi.
– Giáo chủ đã cứu ta, ta nên ra sức giúp hắn. Thế nhưng, liệu ta có thể không thống hận hắn hay sao?
Hoa Thanh Lưu cụp mắt nhìn chằm chằm vào ván cờ ở trước mắt, chậm rãi nói,
– Thà rằng cứ để ta chết đi vào năm mười tám tuổi ấy. Ta cũng không muốn sống giống như hiện tại, phải tự mình tận mắt chứng kiến ngũ tạng lục phủ ở trong cơ thể, chậm rãi bị băng tằm độc trùng gặm hết mà chết dần chết mòn đi…
Thoáng chốc, Phó Kinh Hồng liền hiểu rõ.
Vì vậy, khi Hoa Thanh Lưu gặp phải lão Mộ Dung Lân có cùng cảnh ngộ bị trúng phải độc trùng, đại khái là tranh thủ lúc mình còn tỉnh táo, mà trả đũa đi. Cho nên, Hoa Thanh Lưu quyết định ra tay giúp lão Mộ Dung Lân.
– Vậy thì… Rốt cuộc, thân phận của người nằm trong quan tài băng, là ai?
Phó Kinh Hồng cảm thấy, tựa hồ như y biết được càng nhiều, lại càng thêm hỗn loạn.
Hoa Thanh Lưu nhìn y, khẽ mỉm cười, nói:
– Tất nhiên là… Phật Tâm Lưu Ly.
– … Chính xác là thân xác cũ của Phật Tâm Lưu Ly, trước lúc sắp chết, hắn phát động vãng sinh độc trùng. Vì vậy, trong quá trình hắn chuyển hồn phách từ thân thể cũ trên thân thể mới vốn không được hoàn hảo. Vẫn còn sót lại một hồn một phách trên thân của Phật Tâm Lưu Ly. Lần trước, khi hắn dẫn ngươi về đây, chính là định dùng thư độc trùng ở trong cơ thể ngươi dẫn ra bách luyện độc trùng trên Phật Tâm Lưu Ly, tiếp theo, hắn sẽ hấp thu lại một hồn một phách kia.
Bây giờ, đầu óc của Phó Kinh Hồng đã hoàn toàn hỗn loạn.
Loại chuyện hoán chuyển hồn phách này vốn là thần thoại, huyền huyễn thôi đi.
Nhưng, nhìn dáng vẻ nghiêm túc, trung thực của Hoa Thanh Lưu lại không giống như là nói càn.
– Đáng tiếc. Đã bị ta đánh gãy mất rồi a,
Hoa Thanh Lưu khẽ cười nói,
– Hắn chỉ mới hấp thu được một phách mà thôi. Vẫn còn sót lại một hồn…
– Mà, một hồn kia của hắn… Lại vốn đang ở trong cơ thể của ngươi.
/88
|