Đến cuối cùng, Ôn Như Ngọc cũng không có tiết ra ở trong cơ thể của Phó Kinh Hồng, mà là rút ra cùng phóng thích một lượt với Phó Kinh Hồng.
Ôn Như Ngọc gắt gao ôm Phó Kinh Hồng vào trong lồng ngực, lại khe khẽ hôn lên y.
Phó Kinh Hồng vốn không muốn nhúc nhích, liền duy trì tư thế này dựa vào người của Ôn Như Ngọc, chậm rãi bình phục hô hấp.
Cuối cùng, hô hấp của Phó Kinh Hồng cũng đã khôi phục lại bình thường.
Vừa mới ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của Ôn Như Ngọc, khiến cho trong lòng của y, không khỏi dâng lên một trận bi thương thay cho mình a.
Quả nhiên là vẫn phải rơi vào kết cục, y luôn phải nằm dưới thân nam nhân khác đi!
Chẳng lẽ, cả đời này, y đều sẽ phải sống như vậy sao?
– Đi thôi, chúng ta đi tìm bọn họ.
Ôn Như Ngọc nhìn vẻ mặt của Phó Kinh Hồng, không khỏi khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói.
Phó Kinh Hồng không biết, trong tình cảnh này, y có nên học theo phong thái của Đào Chi Hoa mà phải phát ra một tiếng ‘hừ’ lạnh hay không đây. Nhưng suy tư do dự một thoáng đến cục diện chung bây giờ, y chỉ đành mỉm cười gượng gạo đáp lại, liền xoay người, định bò lên bờ.
Mà, Ôn Như Ngọc đã vận khinh công, mũi chân vừa dùng lực điểm xuống, thì cả người đều đã đứng ở trên bờ, nhưng lại không hề văng lên một chút bọt nước nào cả, cũng đủ thấy khinh công rất cao.
Trong lúc này, bởi vì Phó Kinh Hồng vừa trải vận động kịch liệt như vậy, tự nhiên là không thể nào tiêu sái như Ôn Như Ngọc được rồi, chỉ có thể miễn cưỡng di chuyển thân thể bủn rủn vịn lên thành hồ, đang định leo lên bờ. Bất chợt, lại bị Ôn Như Ngọc nắm chặt lấy một cánh tay, nhất thời, vừa dùng sức kéo lên, lập tức, y liền được ôm vào trong lòng của Ôn Như Ngọc.
Thoáng chốc, trong lòng của Phó Kinh Hồng không khỏi bi ai không thôi. Ngay lập tức, giơ tay đến đẩy Ôn Như Ngọc ra, nhịn xuống xúc động, không muốn phát ra tiếng ‘hừ’ lạnh giống Đào Chi Hoa a.
Ôn Như Ngọc nhìn theo bóng lưng của y, lại khẽ mỉm cười, xoay người liền đi theo.
*
Đầu tiên là hai người dùng nội lực để hong khô trang phục ướt sũng ở trên người mình, tiếp theo, mới đi tìm kiếm lối ra.
Bên ngoài Bạch Ngọc trì này, tựa hồ như cũng là một thạch thất, chỉ là không biết làm sao lại có nước chảy vào Bạch Ngọc trì này, chẳng lẽ là phía dưới có dòng sông?
Phó Kinh Hồng vừa đánh giá xung quanh thạch thất này, vừa rơi vào trầm tư, tập trung suy nghĩ tìm lối ra.
Lần trước, khi y bị Mộ Dung Thương bắt đến đây, lần cuối cùng là y được dẫn đến nơi treo lên các bức tranh vẽ chân dung của các đời thánh tử trước đây. Nơi đó tựa hồ như là ở giữa sườn núi. Mà, lối vào dẫn bọn họ vào sào huyệt của ma giáo, thì lại ở một nơi đó ở chân núi này.
Chẳng lẽ, cung điện của ma giáo là được xây ngầm ở trong thân của một ngọn núi hay sao?
Phó Kinh Hồng đang nghĩ đến đây, chợt, vang lên giọng nói của Ôn Như Ngọc đánh gãy tâm tư của y.
– Chỗ này, tựa hồ như có một ám môn.
Đứng cách Bạch Ngọc trì không xa, Ôn Như Ngọc mới lên tiếng nói.
Phó Kinh Hồng đi tới vừa nhìn đến.
Chỗ đó, tựa hồ như chỉ là một vách đá tầm thường, không khác gì mấy vách tường xung quanh.
Nhưng khi Ôn Như Ngọc tiến lên gõ gõ vào vách đá, nói:
– Bên trong trống rỗng. Chỉ là không biết, bên trong lại là mật thất, hay đúng là lối ra đây.
Lần trước, Phó Kinh Hồng được Hoa Thanh Lưu ôm vào đây, vốn là đi vào bằng cửa. Chỉ là vừa nãy, y đã quan sát kĩ bốn phía của Bạch Ngọc trì một vòng, cư nhiên lại không hề nhìn thấy một cánh cửa nào cả. Bốn phía Bạch Ngọc trì này tựa hồ như là một thạch thất đã hoàn toàn kín mít.
Ngay trong khi y đang nghi hoặc, lại nghe Ôn Như Ngọc nói, trên vách đá kia có ám môn, liền hiểu ra, cánh cửa kia, hẳn là đã bị người ẩn giấu đi rồi.
Chỉ là, chỉ là một Bạch Ngọc trì, thì cần gì phải ẩn giấu lại đây?
Thế nhưng y nhớ tới, Hoa Thanh Lưu đã xưng Bạch Ngọc trì này là thánh trì. Nếu đã là thánh trì, thì tựa hồ như cố ý mà giấu đi lối vào đây, thì vốn có thể thông cảm được đi…
Nhưng nếu quả thực thánh trì này này thần thánh đến mức ngay cả giáo chúng phổ thông cũng không thể dễ dàng đi vào.
Vậy thì lần trước, tại sao Hoa Thanh Lưu lại phải mang một người ngoài như y vào đây?
Phó Kinh Hồng cau mày suy nghĩ.
Ôn Như Ngọc đã dùng tay mò mẫm ở trên vách đá một lượt, tựa hồ như cũng không tìm được cơ quan gì cả.
Sau đó, hắn liền rút Lăng Vân kiếm, chém một đường xuống vách đá.
Ngay khi Lăng Vân kiếm bổ xuống một đường kiếm xé gió, cắt xuống thì khí thế đó, có thể nói là như sấm vang chớp giật.
Lập tức, vách đá trước mặt liền bị chém đến vỡ vụn, bắn lên từng khối đá, cùng với bụi đất tung bay đầy trời.
Mà, Ôn Như Ngọc cầm Lăng Vân kiếm trong tay, linh hoạt, nhanh nhẹn chém nát đống đá đang văng đến kia. Hắn chắn ngay ở trước người của Phó Kinh Hồng, cho nên, đến ngay cả một chút bụi đất cũng đều không văng trúng người của y.
Sau khi vách đá bị đánh vỡ, quả nhiên, phía sau lộ một lối đi, còn có thể cảm nhận được cơn gió nhẹ vừa khẽ lướt qua mặt cả hai.
Ôn Như Ngọc vẫn cầm kiếm ở trong tay, đi lên trước để dò đường.
Phó Kinh Hồng vẫn đi theo sau lưng Ôn Như Ngọc, đánh giá xung quanh một vòng.
Dọc theo vách tường của hai bên lối đi này đều được khảm dạ minh châu đang chiếu sáng, cách bố trí này gần giống hệt như mật đạo ở dưới Mộ Dung phủ mà cả hai đã từng đi qua vậy. Vừa mới nhớ đến, mật đạo dưới Mộ Dung phủ kia cũng liên thông dẫn đến mật thất giấu đi các loại bí tịch võ công đều Mộ Dung Lân cất giấu. Vậy thì xem ra, cái lối đi này cũng hẳn là sẽ dẫn đến nơi quan trọng nào đó của ma giáo đi.
Đương nhiên, cũng có thể dẫn đến nơi mà thánh địa mà trong miệng của Hoa Thanh Lưu từng nhắc tới đi.
Hai người Phó Kinh Hồng cùng Ôn Như Ngọc cẩn thận mà đi từng bước dần dần tiến về phía trước.
Bất thình lình, cảm nhận được một trận gió lạnh tạt vào mặt.
Cùng một lúc, cả hai người đều sững sờ.
Bởi vì, lại dâng lên cảm giác quen thuộc như là đã xảy ra trong lúc cả hai đi vào mật đạo dưới Mộ Dung phủ lần nữa.
Trước đó, tựa hồ như cả hai cũng đã đi trên lối đi mật đạo được khảm đầy dạ minh châu, mãi đến tận khi đi tới một căn phòng bằng băng.
Tình cảnh bây giờ, lại tương tự biết bao nhiêu đây!
Nhất thời, hai người quay mặt nhìn nhau một cái, lại tiếp tục đi về phía trước.
Càng đi về phía trước, thì lập tức càng dâng lên một trận rồi lại một trận lạnh lẽo.
Không qua bao lâu, Phó Kinh Hồng liền nhìn thấy hai bên vách đá đã kết đầy băng sương.
Lại đi thêm một hồi, cả hai liền nhìn thấy một cánh cửa.
Lúc này Phó Kinh Hồng đã cảm giác được hàn ý tận xương, Mộ Dung phủ mật đạo tình cảnh đó lần thứ hai hiện lên.
Nhất thời, Ôn Như Ngọc trầm ngâm. Tiếp theo, hắn mới tiến lên liền xoay cơ quan, lập tức cánh cửa hoàn toàn mở.
Vừa mở cửa.
Ngay lập tức, ập đến một trận hàn khí bức người, cảnh tượng bên trong đều là một mảng hàn băng.
Từng tảng băng lớn đều được chất đầy ở khắp trong phòng này.
– Nơi này… Không phải là băng thất ở trong mật đạo dưới Mộ Dung phủ hay sao?
Phó Kinh Hồng không nhịn được mở miệng hỏi.
Nơi này vốn giống hệt như đúc với căn phòng băng mà cả hai đã tìm thấy được trong mật đạo dưới Mộ Dung phủ trước đó đi.
Nếu không phải tự y biết là không thể nào, thì hầu như y đã tưởng là, quả thực, cả hai đã đi theo mật đạo này trở lại căn phòng băng kia lần nữa rồi đi.
Ôn Như Ngọc nhíu nhíu mày, nói:
– Nơi này vốn cách Mộ Dung phủ xa đến ngàn dặm…
Dưới từng đợt hàn khí đang không ngừng phả ra từng trên các khối băng lớn xung quanh, nếu không phải có nội lực hộ thể, thì e là cả hai đều đã sớm bị đông cứng thành khối băng rồi đi.
Mà, Phó Kinh Hồng vẫn đi về phía trước.
Đúng như dự đoán.
Ở chính giữa khoảng đất trống trải của băng phòng này, Phó Kinh Hồng nhìn thấy một chiếc quan tài băng.
Cũng giống hệt với quan tài băng ở trong mật đạo dưới Mộ Dung phủ, quan tài băng được gọt giũa tinh xảo, đặc biệt. Giữa sương lạnh lan tỏa tràn ngập, trong quan tài, rõ ràng là có một người đang nằm.
Người kia, chính là Phật Tâm Lưu Ly…
Không.
Phải nói chính xác là thân thể trước đây của Mộ Dung Thương đi?
Bất chợt, ở trong lòng của Phó Kinh Hồng, mơ hồ như đang dâng lên một cỗ kích động, muốn xốc nắp quan tài băng lên, để nhìn thấy triệt để.
Ngay trong nháy mắt y vừa đi tới đó, bất thình lình, Ôn Như Ngọc mở miệng nói:
– Chờ đã!
Nhưng mà hắn còn chưa dứt lời, Phó Kinh Hồng cũng đã đưa tay đến, xốc nắp quan tài băng kia lên.
Trong quan tài băng, người nọ vẫn đang mặc một thân hồng y, lẳng lặng nhắm nghiền hai mắt lại, còn được điểm chu sa trên mi tâm giữa hai hàng chân mày.
Quả nhiên là Phật Tâm Lưu Ly…
Nhưng mà không chờ Phó Kinh Hồng kịp nhìn rõ ràng, y liền nghe thấy tiếng vang của cơ quan nào đó đang chuyển động.
Dưới mặt đất lát đá xanh, lập tức tách mở ra, cả người của y liền bị rơi xuống.
Ở trong nháy mắt bị rơi xuống, tầm mắt của y cũng đã bị tối sầm lại, lập tức, mặt đất lát đá xanh ở đỉnh đầu đã đóng lại.
Sau khi thân thể đang không ngừng rơi xuống, trong nháy mắt sắp chạm mặt đất, y lập tức vận khinh công, xoay thân thể lại, liền đáp xuống, đứng vững vàng ở trên mặt đất.
Sau khi đã tiếp đất an toàn, y ngẩng đầu lên đánh giá bốn phía, vừa chuyển tầm nhìn xuống dưới, y liền suýt nữa ngây người.
Trên vách tường xung quanh, cư nhiên đều được khảm dạ minh châu lên, chậm rãi phát sáng, đến chói mắt, mà ở trên mặt đất thì lại chất thành đống đầy các loại kỳ trân dị bảo, có một số vật mà Phó Kinh Hồng cũng chưa từng nhìn thấy qua.
Phóng tầm mắt xa xa về phía trước, liền nhìn thấy khắp nơi đều là vàng bạc châu báu, xa xỉ, hoa lệ, vàng trải đầy trên mặt đất, rực rỡ muôn màu.
Hầu như là đã khiến Phó Kinh Hồng muốn ngây người.
Nơi này, kim ngân châu báu chất chồng như núi, e là đến suốt cả đời này của một số gia đình bình thường cũng chưa từng thấy được nhìn thấy nhiều vàng bạc báu vật đến vậy đi…
Y đi mấy bước về phía trước, liền nhìn thấy bên trái được đặt mấy chiếc giá được xếp chỉnh tề một loạt các loại vũ khí.
Trên đó, bày ra mấy chục, mấy trăm thần binh lợi khí gì đó.
Mà, đi xa xa, Phó Kinh Hồng chỉ vừa nhìn thấy, liền cảm thấy kiếm khí bức người, hàn quang lấp loé. Quả thật là thượng phẩm.
Mà, phía bên phải thì lại bày ra một giá gỗ đào rồi lại một một giá sách, trên đó đều bày ra chỉnh tề từng hàng thư tịch.
Dù không cần gần nhìn kĩ, Phó Kinh Hồng cũng biết, đó là tuyệt đối là bí tịch võ công đi.
Tiếp tục đi qua hai hàng núi vàng núi bạc chất đống, đột nhiên, Phó Kinh Hồng nhìn thấy một bệ đá cao cao.
Bệ đá kia cao khoảng chừng bằng chiều cao của ba người cộng lại, bậc thềm đá lại uốn lượn, uyển chuyển đến tận trên cao, như là thần đài tế thiên ở thời kỳ thượng cổ vậy.
Phó Kinh Hồng đánh giá một hồi, liền bước lên các bậc thềm đá mà đi lên trên bệ đá kia.
Trên bệ đá chỉ rộng khoảng chừng mười thước vuông vắn. Ở chính giữa bệ đá này, lại bày ra một quan tài băng giống y như đúc với cái mà vừa rồi Phó Kinh Hồng mới nhìn thấy.
Nhất thời, trong lòng Phó Kinh Hồng bất an, liền nhấc chân, đi lên phía trước.
Vừa mới bị sập bẫy, cho nên, rút kinh nghiệm, Phó Kinh Hồng không dám tùy tiện, đưa tay mở ra quan tài, chỉ cúi đầu xuống, kề sát vào nắp quan tài băng, muốn nhìn rõ dáng vẻ của người nằm trong quan tài băng này.
Dưới tầng sương mù không mấy dày đặc như quan tài vừa nãy, cho nên, Phó Kinh Hồng liền thấy rõ tướng mạo của người đang nằm quan tài băng này.
Thế nhưng khiến cho y kinh sợ.
Bởi vì, người nằm trong quan tài băng này, lại là…
Mộ Dung Thương.
Mộ Dung Thương mặc một thân hồng y, lẳng lặng nằm yên ở trong quan tài băng, giống như là đang rơi vào trạng thái ngủ say vậy.
Nhất thời, trong lòng của Phó Kinh Hồng cả kinh.
Tại sao Mộ Dung Thương lại nằm ở trong quan tài băng này đây?
Ngay trong khi y đang nghi hoặc, liền nghe thấy một giọng nói có chút già nua.
– Ngươi đã đến rồi.
Thoáng chốc, Phó Kinh Hồng sững người. Ngay lập tức, y xoay người lại, đồng thời, nhanh nhen búng ra cục đá đang cầm ở trong tay mình.
Thế nhưng, người ở phía sau lưng của y, vừa khoát tay liền tiếp được hòn đá, tiếp theo, lòng bàn tay dùng sức, nhất thời, hòn đá kia đã hóa thành bột phấn, từ trong kẽ tay rơi lả tả xuống đất.
Phó Kinh Hồng thấy, một đòn vừa tung ra cũng chưa thành công chạm đến góc áo của người kia nữa là, cho nên, y chỉ đơn giản đứng thẳng người, bất động, chậm đợi kỳ biến.
Lão Mộ Dung Lân mặc một thân trường bào hắc y, đứng ở trước quan tài băng.
Hai bên vành tóc mai đã sớm bạc trắng như sương, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như ưng.
– Ngươi đã đến rồi.
Gã nhìn Phó Kinh Hồng, lại nói.
– Làm sao ngươi lại biết ta sẽ đến?
Trong lòng của Phó Kinh Hồng âm thầm tập trung cảnh giác, trong tay đang nắm chặt một cục đá.
Y vừa mới tung ra một đòn đã bị lão Mộ Dung Lân này mạnh mẽ đón lấy.
Mà, mấy tháng trước, rõ ràng, võ công của Mộ Dung Lân vốn chỉ là thường thường mà thôi. Lại chỉ trong mấy ngày không gặp, cũng không biết là lão Mộ Dung Lân này đã luyện cái tà công gì đây nữa, mà võ công lại càng tăng nhanh như gió.
Lúc này, nếu y phải đối đầu trực tiếp với lão Mộ Dung Lân này, cũng không biết là chiếm được mấy phần thắng đây.
Chẳng lẽ…
Từ lúc mới bắt đầu, lão Mộ Dung Lân này đã che giấu thực lực sao?
Mộ Dung Lân liếc mắt nhìn Phó Kinh Hồng, lại không đáp lời, mà chỉ đưa tay ra, xốc nắp quan tài băng lên.
Bất thình lình, Phó Kinh Hồng sững sốt, liền thấy nắp quan tài băng đã bị mở ra, lộ ra Mộ Dung Thương đang nằm ở trong đó.
Mộ Dung Thương nhắm nghiền hai mắt lại, mái tóc dài, đen nhánh tản ra như vẩy mực, một thân hồng y rực rỡ như máu.
– Ngươi giết hắn?
Nhất thời, Phó Kinh Hồng im lặng.
Võ công của Mộ Dung Thương vốn quỷ thần khó lường, không ngờ được là lão Mộ Dung Lân lại đánh bại được Mộ Dung Thương?
Nếu như lão Mộ Dung Lân vẫn chưa đánh bại Mộ Dung Thương, vậy thì tại sao Mộ Dung Thương lại sẽ nằm vào trong quan tài băng này đây?
Nếu thật sự, lão Mộ Dung Lân đã giết chết Mộ Dung Thương, lại vì sao phải đặt Mộ Dung Thương ở trong quan tài băng này đây?
Rốt cuộc thì lão Mộ Dung Lân này là đang muốn bày trò gì đây?
Mộ Dung Lân nhìn người nằm ở trong quan tài băng, trong mắt liền hiện lên tâm tình khiến cho người ta nhìn cảm thấy khó mà hiểu nổi.
– Làm sao mà ta giết hắn được đây…
– Vậy thì tại sao, hắn lại nằm yên trong quan tài này đây?
Phó Kinh Hồng phát ra một tiếng cười lạnh.
Trong Mộ Dung phủ, thoạt nhìn Mộ Dung Lân như là cực kì thâm tình với Phật Tâm Lưu Ly, trong phòng kia là nơi gần như bí mật chỉ treo lên mỗi bức tranh vẽ chân thành dung của Phật Tâm Lưu Ly. Ngay cả trong mật đạo dưới Mộ Dung phủ, cũng bảo tồn thi thể của Phật Tâm Lưu Ly.
Nhưng nếu đúng là gã thâm tình, vậy thì tại sao, vào hai mươi năm trước, lại dẫn theo đám người cửu đại môn phái tàn sát, diệt môn ma giáo?
Tại sao, sau khi gã đã biết Mộ Dung Thương chính là Phật Tâm Lưu Ly, còn âm thầm, lén lút tìm cách để âm mưu từng bước xâm chiếm thế lực của ma giáo đây?
– Hắn chỉ là tạm thời ngủ một giấc mà thôi.
Lão Mộ Dung Lân nói xong, ngẩng đầu lên nhìn về phía Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng nhìn thẳng gã, trong tay âm thầm vận nội lực.
– Dẫn ngươi đến đây, chỉ là muốn để ngươi làm một chuyện mà thôi.
Lão Mộ Dung Lân lạnh nhạt nói.
Ôn Như Ngọc gắt gao ôm Phó Kinh Hồng vào trong lồng ngực, lại khe khẽ hôn lên y.
Phó Kinh Hồng vốn không muốn nhúc nhích, liền duy trì tư thế này dựa vào người của Ôn Như Ngọc, chậm rãi bình phục hô hấp.
Cuối cùng, hô hấp của Phó Kinh Hồng cũng đã khôi phục lại bình thường.
Vừa mới ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của Ôn Như Ngọc, khiến cho trong lòng của y, không khỏi dâng lên một trận bi thương thay cho mình a.
Quả nhiên là vẫn phải rơi vào kết cục, y luôn phải nằm dưới thân nam nhân khác đi!
Chẳng lẽ, cả đời này, y đều sẽ phải sống như vậy sao?
– Đi thôi, chúng ta đi tìm bọn họ.
Ôn Như Ngọc nhìn vẻ mặt của Phó Kinh Hồng, không khỏi khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói.
Phó Kinh Hồng không biết, trong tình cảnh này, y có nên học theo phong thái của Đào Chi Hoa mà phải phát ra một tiếng ‘hừ’ lạnh hay không đây. Nhưng suy tư do dự một thoáng đến cục diện chung bây giờ, y chỉ đành mỉm cười gượng gạo đáp lại, liền xoay người, định bò lên bờ.
Mà, Ôn Như Ngọc đã vận khinh công, mũi chân vừa dùng lực điểm xuống, thì cả người đều đã đứng ở trên bờ, nhưng lại không hề văng lên một chút bọt nước nào cả, cũng đủ thấy khinh công rất cao.
Trong lúc này, bởi vì Phó Kinh Hồng vừa trải vận động kịch liệt như vậy, tự nhiên là không thể nào tiêu sái như Ôn Như Ngọc được rồi, chỉ có thể miễn cưỡng di chuyển thân thể bủn rủn vịn lên thành hồ, đang định leo lên bờ. Bất chợt, lại bị Ôn Như Ngọc nắm chặt lấy một cánh tay, nhất thời, vừa dùng sức kéo lên, lập tức, y liền được ôm vào trong lòng của Ôn Như Ngọc.
Thoáng chốc, trong lòng của Phó Kinh Hồng không khỏi bi ai không thôi. Ngay lập tức, giơ tay đến đẩy Ôn Như Ngọc ra, nhịn xuống xúc động, không muốn phát ra tiếng ‘hừ’ lạnh giống Đào Chi Hoa a.
Ôn Như Ngọc nhìn theo bóng lưng của y, lại khẽ mỉm cười, xoay người liền đi theo.
*
Đầu tiên là hai người dùng nội lực để hong khô trang phục ướt sũng ở trên người mình, tiếp theo, mới đi tìm kiếm lối ra.
Bên ngoài Bạch Ngọc trì này, tựa hồ như cũng là một thạch thất, chỉ là không biết làm sao lại có nước chảy vào Bạch Ngọc trì này, chẳng lẽ là phía dưới có dòng sông?
Phó Kinh Hồng vừa đánh giá xung quanh thạch thất này, vừa rơi vào trầm tư, tập trung suy nghĩ tìm lối ra.
Lần trước, khi y bị Mộ Dung Thương bắt đến đây, lần cuối cùng là y được dẫn đến nơi treo lên các bức tranh vẽ chân dung của các đời thánh tử trước đây. Nơi đó tựa hồ như là ở giữa sườn núi. Mà, lối vào dẫn bọn họ vào sào huyệt của ma giáo, thì lại ở một nơi đó ở chân núi này.
Chẳng lẽ, cung điện của ma giáo là được xây ngầm ở trong thân của một ngọn núi hay sao?
Phó Kinh Hồng đang nghĩ đến đây, chợt, vang lên giọng nói của Ôn Như Ngọc đánh gãy tâm tư của y.
– Chỗ này, tựa hồ như có một ám môn.
Đứng cách Bạch Ngọc trì không xa, Ôn Như Ngọc mới lên tiếng nói.
Phó Kinh Hồng đi tới vừa nhìn đến.
Chỗ đó, tựa hồ như chỉ là một vách đá tầm thường, không khác gì mấy vách tường xung quanh.
Nhưng khi Ôn Như Ngọc tiến lên gõ gõ vào vách đá, nói:
– Bên trong trống rỗng. Chỉ là không biết, bên trong lại là mật thất, hay đúng là lối ra đây.
Lần trước, Phó Kinh Hồng được Hoa Thanh Lưu ôm vào đây, vốn là đi vào bằng cửa. Chỉ là vừa nãy, y đã quan sát kĩ bốn phía của Bạch Ngọc trì một vòng, cư nhiên lại không hề nhìn thấy một cánh cửa nào cả. Bốn phía Bạch Ngọc trì này tựa hồ như là một thạch thất đã hoàn toàn kín mít.
Ngay trong khi y đang nghi hoặc, lại nghe Ôn Như Ngọc nói, trên vách đá kia có ám môn, liền hiểu ra, cánh cửa kia, hẳn là đã bị người ẩn giấu đi rồi.
Chỉ là, chỉ là một Bạch Ngọc trì, thì cần gì phải ẩn giấu lại đây?
Thế nhưng y nhớ tới, Hoa Thanh Lưu đã xưng Bạch Ngọc trì này là thánh trì. Nếu đã là thánh trì, thì tựa hồ như cố ý mà giấu đi lối vào đây, thì vốn có thể thông cảm được đi…
Nhưng nếu quả thực thánh trì này này thần thánh đến mức ngay cả giáo chúng phổ thông cũng không thể dễ dàng đi vào.
Vậy thì lần trước, tại sao Hoa Thanh Lưu lại phải mang một người ngoài như y vào đây?
Phó Kinh Hồng cau mày suy nghĩ.
Ôn Như Ngọc đã dùng tay mò mẫm ở trên vách đá một lượt, tựa hồ như cũng không tìm được cơ quan gì cả.
Sau đó, hắn liền rút Lăng Vân kiếm, chém một đường xuống vách đá.
Ngay khi Lăng Vân kiếm bổ xuống một đường kiếm xé gió, cắt xuống thì khí thế đó, có thể nói là như sấm vang chớp giật.
Lập tức, vách đá trước mặt liền bị chém đến vỡ vụn, bắn lên từng khối đá, cùng với bụi đất tung bay đầy trời.
Mà, Ôn Như Ngọc cầm Lăng Vân kiếm trong tay, linh hoạt, nhanh nhẹn chém nát đống đá đang văng đến kia. Hắn chắn ngay ở trước người của Phó Kinh Hồng, cho nên, đến ngay cả một chút bụi đất cũng đều không văng trúng người của y.
Sau khi vách đá bị đánh vỡ, quả nhiên, phía sau lộ một lối đi, còn có thể cảm nhận được cơn gió nhẹ vừa khẽ lướt qua mặt cả hai.
Ôn Như Ngọc vẫn cầm kiếm ở trong tay, đi lên trước để dò đường.
Phó Kinh Hồng vẫn đi theo sau lưng Ôn Như Ngọc, đánh giá xung quanh một vòng.
Dọc theo vách tường của hai bên lối đi này đều được khảm dạ minh châu đang chiếu sáng, cách bố trí này gần giống hệt như mật đạo ở dưới Mộ Dung phủ mà cả hai đã từng đi qua vậy. Vừa mới nhớ đến, mật đạo dưới Mộ Dung phủ kia cũng liên thông dẫn đến mật thất giấu đi các loại bí tịch võ công đều Mộ Dung Lân cất giấu. Vậy thì xem ra, cái lối đi này cũng hẳn là sẽ dẫn đến nơi quan trọng nào đó của ma giáo đi.
Đương nhiên, cũng có thể dẫn đến nơi mà thánh địa mà trong miệng của Hoa Thanh Lưu từng nhắc tới đi.
Hai người Phó Kinh Hồng cùng Ôn Như Ngọc cẩn thận mà đi từng bước dần dần tiến về phía trước.
Bất thình lình, cảm nhận được một trận gió lạnh tạt vào mặt.
Cùng một lúc, cả hai người đều sững sờ.
Bởi vì, lại dâng lên cảm giác quen thuộc như là đã xảy ra trong lúc cả hai đi vào mật đạo dưới Mộ Dung phủ lần nữa.
Trước đó, tựa hồ như cả hai cũng đã đi trên lối đi mật đạo được khảm đầy dạ minh châu, mãi đến tận khi đi tới một căn phòng bằng băng.
Tình cảnh bây giờ, lại tương tự biết bao nhiêu đây!
Nhất thời, hai người quay mặt nhìn nhau một cái, lại tiếp tục đi về phía trước.
Càng đi về phía trước, thì lập tức càng dâng lên một trận rồi lại một trận lạnh lẽo.
Không qua bao lâu, Phó Kinh Hồng liền nhìn thấy hai bên vách đá đã kết đầy băng sương.
Lại đi thêm một hồi, cả hai liền nhìn thấy một cánh cửa.
Lúc này Phó Kinh Hồng đã cảm giác được hàn ý tận xương, Mộ Dung phủ mật đạo tình cảnh đó lần thứ hai hiện lên.
Nhất thời, Ôn Như Ngọc trầm ngâm. Tiếp theo, hắn mới tiến lên liền xoay cơ quan, lập tức cánh cửa hoàn toàn mở.
Vừa mở cửa.
Ngay lập tức, ập đến một trận hàn khí bức người, cảnh tượng bên trong đều là một mảng hàn băng.
Từng tảng băng lớn đều được chất đầy ở khắp trong phòng này.
– Nơi này… Không phải là băng thất ở trong mật đạo dưới Mộ Dung phủ hay sao?
Phó Kinh Hồng không nhịn được mở miệng hỏi.
Nơi này vốn giống hệt như đúc với căn phòng băng mà cả hai đã tìm thấy được trong mật đạo dưới Mộ Dung phủ trước đó đi.
Nếu không phải tự y biết là không thể nào, thì hầu như y đã tưởng là, quả thực, cả hai đã đi theo mật đạo này trở lại căn phòng băng kia lần nữa rồi đi.
Ôn Như Ngọc nhíu nhíu mày, nói:
– Nơi này vốn cách Mộ Dung phủ xa đến ngàn dặm…
Dưới từng đợt hàn khí đang không ngừng phả ra từng trên các khối băng lớn xung quanh, nếu không phải có nội lực hộ thể, thì e là cả hai đều đã sớm bị đông cứng thành khối băng rồi đi.
Mà, Phó Kinh Hồng vẫn đi về phía trước.
Đúng như dự đoán.
Ở chính giữa khoảng đất trống trải của băng phòng này, Phó Kinh Hồng nhìn thấy một chiếc quan tài băng.
Cũng giống hệt với quan tài băng ở trong mật đạo dưới Mộ Dung phủ, quan tài băng được gọt giũa tinh xảo, đặc biệt. Giữa sương lạnh lan tỏa tràn ngập, trong quan tài, rõ ràng là có một người đang nằm.
Người kia, chính là Phật Tâm Lưu Ly…
Không.
Phải nói chính xác là thân thể trước đây của Mộ Dung Thương đi?
Bất chợt, ở trong lòng của Phó Kinh Hồng, mơ hồ như đang dâng lên một cỗ kích động, muốn xốc nắp quan tài băng lên, để nhìn thấy triệt để.
Ngay trong nháy mắt y vừa đi tới đó, bất thình lình, Ôn Như Ngọc mở miệng nói:
– Chờ đã!
Nhưng mà hắn còn chưa dứt lời, Phó Kinh Hồng cũng đã đưa tay đến, xốc nắp quan tài băng kia lên.
Trong quan tài băng, người nọ vẫn đang mặc một thân hồng y, lẳng lặng nhắm nghiền hai mắt lại, còn được điểm chu sa trên mi tâm giữa hai hàng chân mày.
Quả nhiên là Phật Tâm Lưu Ly…
Nhưng mà không chờ Phó Kinh Hồng kịp nhìn rõ ràng, y liền nghe thấy tiếng vang của cơ quan nào đó đang chuyển động.
Dưới mặt đất lát đá xanh, lập tức tách mở ra, cả người của y liền bị rơi xuống.
Ở trong nháy mắt bị rơi xuống, tầm mắt của y cũng đã bị tối sầm lại, lập tức, mặt đất lát đá xanh ở đỉnh đầu đã đóng lại.
Sau khi thân thể đang không ngừng rơi xuống, trong nháy mắt sắp chạm mặt đất, y lập tức vận khinh công, xoay thân thể lại, liền đáp xuống, đứng vững vàng ở trên mặt đất.
Sau khi đã tiếp đất an toàn, y ngẩng đầu lên đánh giá bốn phía, vừa chuyển tầm nhìn xuống dưới, y liền suýt nữa ngây người.
Trên vách tường xung quanh, cư nhiên đều được khảm dạ minh châu lên, chậm rãi phát sáng, đến chói mắt, mà ở trên mặt đất thì lại chất thành đống đầy các loại kỳ trân dị bảo, có một số vật mà Phó Kinh Hồng cũng chưa từng nhìn thấy qua.
Phóng tầm mắt xa xa về phía trước, liền nhìn thấy khắp nơi đều là vàng bạc châu báu, xa xỉ, hoa lệ, vàng trải đầy trên mặt đất, rực rỡ muôn màu.
Hầu như là đã khiến Phó Kinh Hồng muốn ngây người.
Nơi này, kim ngân châu báu chất chồng như núi, e là đến suốt cả đời này của một số gia đình bình thường cũng chưa từng thấy được nhìn thấy nhiều vàng bạc báu vật đến vậy đi…
Y đi mấy bước về phía trước, liền nhìn thấy bên trái được đặt mấy chiếc giá được xếp chỉnh tề một loạt các loại vũ khí.
Trên đó, bày ra mấy chục, mấy trăm thần binh lợi khí gì đó.
Mà, đi xa xa, Phó Kinh Hồng chỉ vừa nhìn thấy, liền cảm thấy kiếm khí bức người, hàn quang lấp loé. Quả thật là thượng phẩm.
Mà, phía bên phải thì lại bày ra một giá gỗ đào rồi lại một một giá sách, trên đó đều bày ra chỉnh tề từng hàng thư tịch.
Dù không cần gần nhìn kĩ, Phó Kinh Hồng cũng biết, đó là tuyệt đối là bí tịch võ công đi.
Tiếp tục đi qua hai hàng núi vàng núi bạc chất đống, đột nhiên, Phó Kinh Hồng nhìn thấy một bệ đá cao cao.
Bệ đá kia cao khoảng chừng bằng chiều cao của ba người cộng lại, bậc thềm đá lại uốn lượn, uyển chuyển đến tận trên cao, như là thần đài tế thiên ở thời kỳ thượng cổ vậy.
Phó Kinh Hồng đánh giá một hồi, liền bước lên các bậc thềm đá mà đi lên trên bệ đá kia.
Trên bệ đá chỉ rộng khoảng chừng mười thước vuông vắn. Ở chính giữa bệ đá này, lại bày ra một quan tài băng giống y như đúc với cái mà vừa rồi Phó Kinh Hồng mới nhìn thấy.
Nhất thời, trong lòng Phó Kinh Hồng bất an, liền nhấc chân, đi lên phía trước.
Vừa mới bị sập bẫy, cho nên, rút kinh nghiệm, Phó Kinh Hồng không dám tùy tiện, đưa tay mở ra quan tài, chỉ cúi đầu xuống, kề sát vào nắp quan tài băng, muốn nhìn rõ dáng vẻ của người nằm trong quan tài băng này.
Dưới tầng sương mù không mấy dày đặc như quan tài vừa nãy, cho nên, Phó Kinh Hồng liền thấy rõ tướng mạo của người đang nằm quan tài băng này.
Thế nhưng khiến cho y kinh sợ.
Bởi vì, người nằm trong quan tài băng này, lại là…
Mộ Dung Thương.
Mộ Dung Thương mặc một thân hồng y, lẳng lặng nằm yên ở trong quan tài băng, giống như là đang rơi vào trạng thái ngủ say vậy.
Nhất thời, trong lòng của Phó Kinh Hồng cả kinh.
Tại sao Mộ Dung Thương lại nằm ở trong quan tài băng này đây?
Ngay trong khi y đang nghi hoặc, liền nghe thấy một giọng nói có chút già nua.
– Ngươi đã đến rồi.
Thoáng chốc, Phó Kinh Hồng sững người. Ngay lập tức, y xoay người lại, đồng thời, nhanh nhen búng ra cục đá đang cầm ở trong tay mình.
Thế nhưng, người ở phía sau lưng của y, vừa khoát tay liền tiếp được hòn đá, tiếp theo, lòng bàn tay dùng sức, nhất thời, hòn đá kia đã hóa thành bột phấn, từ trong kẽ tay rơi lả tả xuống đất.
Phó Kinh Hồng thấy, một đòn vừa tung ra cũng chưa thành công chạm đến góc áo của người kia nữa là, cho nên, y chỉ đơn giản đứng thẳng người, bất động, chậm đợi kỳ biến.
Lão Mộ Dung Lân mặc một thân trường bào hắc y, đứng ở trước quan tài băng.
Hai bên vành tóc mai đã sớm bạc trắng như sương, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như ưng.
– Ngươi đã đến rồi.
Gã nhìn Phó Kinh Hồng, lại nói.
– Làm sao ngươi lại biết ta sẽ đến?
Trong lòng của Phó Kinh Hồng âm thầm tập trung cảnh giác, trong tay đang nắm chặt một cục đá.
Y vừa mới tung ra một đòn đã bị lão Mộ Dung Lân này mạnh mẽ đón lấy.
Mà, mấy tháng trước, rõ ràng, võ công của Mộ Dung Lân vốn chỉ là thường thường mà thôi. Lại chỉ trong mấy ngày không gặp, cũng không biết là lão Mộ Dung Lân này đã luyện cái tà công gì đây nữa, mà võ công lại càng tăng nhanh như gió.
Lúc này, nếu y phải đối đầu trực tiếp với lão Mộ Dung Lân này, cũng không biết là chiếm được mấy phần thắng đây.
Chẳng lẽ…
Từ lúc mới bắt đầu, lão Mộ Dung Lân này đã che giấu thực lực sao?
Mộ Dung Lân liếc mắt nhìn Phó Kinh Hồng, lại không đáp lời, mà chỉ đưa tay ra, xốc nắp quan tài băng lên.
Bất thình lình, Phó Kinh Hồng sững sốt, liền thấy nắp quan tài băng đã bị mở ra, lộ ra Mộ Dung Thương đang nằm ở trong đó.
Mộ Dung Thương nhắm nghiền hai mắt lại, mái tóc dài, đen nhánh tản ra như vẩy mực, một thân hồng y rực rỡ như máu.
– Ngươi giết hắn?
Nhất thời, Phó Kinh Hồng im lặng.
Võ công của Mộ Dung Thương vốn quỷ thần khó lường, không ngờ được là lão Mộ Dung Lân lại đánh bại được Mộ Dung Thương?
Nếu như lão Mộ Dung Lân vẫn chưa đánh bại Mộ Dung Thương, vậy thì tại sao Mộ Dung Thương lại sẽ nằm vào trong quan tài băng này đây?
Nếu thật sự, lão Mộ Dung Lân đã giết chết Mộ Dung Thương, lại vì sao phải đặt Mộ Dung Thương ở trong quan tài băng này đây?
Rốt cuộc thì lão Mộ Dung Lân này là đang muốn bày trò gì đây?
Mộ Dung Lân nhìn người nằm ở trong quan tài băng, trong mắt liền hiện lên tâm tình khiến cho người ta nhìn cảm thấy khó mà hiểu nổi.
– Làm sao mà ta giết hắn được đây…
– Vậy thì tại sao, hắn lại nằm yên trong quan tài này đây?
Phó Kinh Hồng phát ra một tiếng cười lạnh.
Trong Mộ Dung phủ, thoạt nhìn Mộ Dung Lân như là cực kì thâm tình với Phật Tâm Lưu Ly, trong phòng kia là nơi gần như bí mật chỉ treo lên mỗi bức tranh vẽ chân thành dung của Phật Tâm Lưu Ly. Ngay cả trong mật đạo dưới Mộ Dung phủ, cũng bảo tồn thi thể của Phật Tâm Lưu Ly.
Nhưng nếu đúng là gã thâm tình, vậy thì tại sao, vào hai mươi năm trước, lại dẫn theo đám người cửu đại môn phái tàn sát, diệt môn ma giáo?
Tại sao, sau khi gã đã biết Mộ Dung Thương chính là Phật Tâm Lưu Ly, còn âm thầm, lén lút tìm cách để âm mưu từng bước xâm chiếm thế lực của ma giáo đây?
– Hắn chỉ là tạm thời ngủ một giấc mà thôi.
Lão Mộ Dung Lân nói xong, ngẩng đầu lên nhìn về phía Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng nhìn thẳng gã, trong tay âm thầm vận nội lực.
– Dẫn ngươi đến đây, chỉ là muốn để ngươi làm một chuyện mà thôi.
Lão Mộ Dung Lân lạnh nhạt nói.
/88
|