Vừa nghe Lục Qua nói xong, trên mặt tú lệ của nữ nhân hồng y lại lộ ra vẻ mặt ngây ngẩn.
– Chỉ là thiên đạo luôn có luân hồi. Đến cuối cùng, thiện ác đều phải có báo ứng. Lão Mộ Dung Lân đã làm đủ chuyện xấu, ác nhân thất đức đã gặp phải báo ứng,
Tựa hồ như Lục Qua cũng không hề nhìn thấy vẻ mặt kia của nữ nhân hồng y, tiếp tục kể,
– Nghe nói, trong trận chiến đó, y đã bị một chiêu kiếm của Lăng Vân kiếm của Ôn Như Ngọc đâm chết. Thế nhưng những người đã bị gã hại đến thê thảm, làm sao lại chịu nhẹ dạ, dễ dàng buông tha gã được. Nghe nói, sau khi gã chết, thi thể đã bị trăm người quất roi, băm thành tám mảnh, lột da tróc thịt, đến không toàn thây!
Nghe vậy, trên mặt của nữ nhân hồng y lộ ra vẻ mặt rưng rưng muốn khóc, cả người đều đang lảo đà lảo đảo.
Sau đó, ả mới chậm rãi hỏi:
– Còn Lăng Vân kiếm, Ôn Như Ngọc… Hắn thì làm sao?
Lục Qua vuốt ve râu quai nón, cười nói:
– Quả thật, Ôn Như Ngọc là thiếu niên xuất chúng. Có thể nói vì một chiêu kiếm trong trận chiến này mà thành danh. Tiểu tử này, tuyệt đối không phải là vật ở trong ao. Không tới mười năm, không, không tới ba năm. Hắn tuyệt đối là người đệ nhất võ lâm đệ nhất!
– Có thể nói là, hắn đã dùng Lăng Vân kiếm tung ra một chiêu kiếm Lăng Vân Vũ này, đúng là quỷ khiếp thần sầu. Đến ngay cả, một kẻ có võ công cao như lão Mộ Dung Lân cũng đã bị hắn chém chết ở dưới kiếm. Thực sự là trường giang sóng sau đè sóng trước a. Không chỉ là hắn, mà còn có Đào Hoa phiến – Trầm Bích Thủy, Cửu Thước Tiên – Đào Chi Hoa, còn có cả Lăng Hàn kiếm – Tiêu Dư Hàn. Bọn họ đều là thiếu niên anh kiệt a. Sau đó, tất thành đại khí.
Nữ nhân hồng y lẳng lặng nghe xong, rốt cuộc, ả ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Qua, chậm rãi hỏi:
– Mộ Dung Lân… Sau khi chết, tro cốt đã tát ở nơi nào?
Lục Qua lắc lắc đầu, nói:
– Trong chốn võ lâm, đâu đâu cũng có người hận gã đến vậy, làm sao lại sẽ cam tâm để cho gã được ngủ yên đây. Thật giống như là chỉ tùy tiện tìm đến một cánh rừng hoang cánh vu nào đó, thiêu thi thể của gã mà thôi. Nơi nào còn có cái tro cốt gì a.
Sắc mặt của nữ nhân hồng y liền trắng nhợt, đôi môi run rẩy, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Ả chậm rãi đứng lên, vừa vung một roi lên, đã ném ra một khối bạc vụn tới trên mặt bàn của Lục Qua, liền xoay người rời đi.
Gã đại hán gọi Bào Huy kia, cả kinh nhìn bạc vụn ở trên bàn của Lục Qua, liền kêu lên:
– Nữ nhân kia có lai lịch gì nha. Làm sao lại ra tay hào phóng đến vậy.
Lục Qua cất khối bạc vụn này đi, uống một hớp rượu, chậm rãi nói:
– Lão Mộ Dung Lân có bốn vị phu nhân. Có một vị phu nhân đã qua đời rất sớm. Sau đó, lão Mộ Dung Lân lại phản bội chính đạo, bỏ lại ba vị phu nhân kia, kẻ nên đi đã bỏ đi. Kẻ phải chết cũng nên chết… Mà, vị phu nhân đã chết chính là đại phu nhân mà gã đã thành thân chính thức. Nghe nói, sau khi Mộ Dung phủ xảy ra biến cố lớn này, đại phu nhân của gã liền hóa điên rồi, sau lại, tự mình té xuống nước mà chết rồi. Đại phu nhân sinh ra hai hài tử. Một là trưởng tử cũng coi như tuổi trẻ tài cao. Đáng tiếc, thân sinh lại có một phụ thân như thế. Hiện tại, cũng không biết tung tích. Còn lại là một vị cô nương, tựa hồ như tên là Mộ Dung Vũ, xem như là cũng có chút tiếng tăm nữ hiệp.
– Nữ nhân hồng y vừa rồi, chính là Mộ Dung Vũ đi.
Bào Huy còn đang lẳng lặng nghe, liền nghe thấy Lục Qua nói ra một câu tiếp theo, nhất thời, gã đã nhảy dựng lên, quát:
– Ngươi còn không mau đuổi theo! Nói không chừng, nữ nhân kia lại là tàn đảng của lão Mộ Dung Lân đây!
– Đuổi theo cái gì mà đuổi theo,
Lục Qua lườm gã một cái, nói,
– Người ta chỉ là một tiểu cô nương, thân phận bây giờ cũng đã đủ đáng thương rồi đi. Vốn là là một đại tiểu thư của thế gia. Ai ngờ đâu, cha mình, cư nhiên lại là đầu lĩnh của ma giáo. Hiện tại, cũng chán nản, vốn không biết là phải sống tiếp ra sao đi. Chỉ bằng ánh mắt khinh thường của người đời cũng đủ cho cô nương đó sống không ngóc đầu lên nổi rồi. Huống hồ gì, trước đây, cô nương đó vốn cũng không hề biết cha mình cư nhiên lại là tên đại ma đầu bại hoại a.
Vừa nói xong, gã uống một hớp rượu, lại thở dài một tiếng.
*
Ngồi ở bàn bên, Phó Kinh Hồng nghe xong, cũng không nhịn được mà ai thán một phen cho nữ nhân hồng y kia.
Y có thể nhìn ra, tựa hồ như cái nữ nhân hồng y vừa nãy, vốn quý mến Lăng Vân kiếm – Ôn Như Ngọc. Nhưng mà nhất mực xui khiến, người kia lại kẻ thù giết cha mình.
Chỉ là…
Từ khi nào mà ma giáo đã quay trở lại đây?
Nhất thời, Phó Kinh Hồng nghi hoặc, đưa tay lên, sờ sờ cằm của mình.
Hơn nữa, mấy ngày trước đây, không phải vừa mới cử hành võ lâm minh hội sao. Vậy thì tại sao vừa chớp mắt một cái, lại biến thành chuyện đám người cửu đại môn phái vây công ma giáo đây?
Chả lẽ, vừa mới uống say đến điên cuồng, một lần ngất đi, liền đã trôi qua mấy tháng rồi hay sao?
Đúng lúc, ngay trong khi Phó Kinh Hồng đang nghi hoặc, thì y đã thấy tiểu nhị bưng món ăn lên, cho nên, y tạm thời buông xuống nghi hoặc, bắt đầu, dùng cơm.
Y vừa ăn vào vài miếng sườn xào chua ngọt, thì tựa hồ như xung quanh, đột ngột, yên tĩnh lại.
Phó Kinh Hồng ngước mắt lên nhìn, liền thấy một nam tử mặc một thân trường sam trắng ngà như nguyệt, trên tay đang ôm lấy một ngọc cầm mà đi vào đây.
Phó Kinh Hồng nhíu nhíu mày.
Trong lòng của y lại dâng lên cảm giác mơ hồ quen thuộc, nhưng lại cũng chỉ là cảm xúc thoáng qua trong một chớp mắt mà thôi.
Chờ đến khi y hồi phục lại tinh thần, thì cư nhiên, bạch y nhân kia, đã đi thẳng tới trước mặt của, chậm rãi ngồi xuống bên bàn của y.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng ngây người.
Y lẳng lặng nhìn khắp bốn phía, trong sảnh khách điếm, tựa hồ như là có rất nhiều bàn trống đi.
Lại nhìn đến, trên đầu đôi đũa vẫn còn gắp lấy một khối sườn chua ngọt vẫn được cầm chắc ở trong tay mình, y ngẩng đầu lên, lại đánh giá bạch y nhân kia một vòng.
Tướng mạo của bạch y nhân này không thua kém tiểu sư đệ của y chút nào. Trên mặt đều là một mảng hờ hững, rất có cảm giác loại tuyệt trần thoát tục đi.
Bạch y nhân ôm cầm để ngang xuống trên hai đầu gối, giơ tay đến, nhấc bình trà lên rót đầy một chén trà, động tác thản nhiên.
Tiếp theo, hắn uống xuống một hớp trà. Mà, sắc mặt cũng hoàn toàn không biến đổi.
Sau khi hắn uống xong một chén, lại giơ tay đến, nhấc bình trà lên, rót đầy một chén, lại thản nhiên uống hết một chén.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững sốt, mới mở miệng hỏi:
– Vị công tử này. Nước trà này, uống ngon sao?
Bạch y nhân giương mắt, dùng đôi con ngươi đen láy như mực.
Phó Kinh Hồng do dự một chút, lại nói:
– Nước trà này, tựa hồ, không thơm ngon như là nước trà ở ngoài đi.
Bạch y nhân nhìn y, trong đôi mắt lóe lên một vệt lưu quang, vừa thoáng đến liền vụt qua.
Phó Kinh Hồng thấy bạch y nhân này cũng không có ý muốn trả lời mình. Y cũng không còn gì để nói nữa, liền cúi đầu dùng bữa.
Qua một lúc lâu, bạch y nhân kia đã uống qua không biết bao nhiêu chén trà, bỗng, mở miệng nói:
– Phó Kinh Hồng.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững sốt, liền ngẩng đầu lên, hiện lên vẻ mặt khó hiểu nhìn bạch y nhân kia.
Tựa hồ như, y chưa từng nổi danh đến mức mọi người đều biết tên đi. Vậy thì vì sao người này lại biết được tên của y đây?
– Ta là ai?
Bạch y nhân nhìn Phó Kinh Hồng, lạnh nhạt hỏi.
Bất chợt, Phó Kinh Hồng ngây người.
Chả nhẽ, người trước mắt này, đã bị mất trí nhớ rồi sao?
– Ngươi còn không biết ngươi là ai. Thì, ta lại làm sao mà biết được ngươi là ai nha?
Phó Kinh Hồng cảm thấy thật khó hiểu.
Bạch y nhân nhìn Phó Kinh Hồng, không nói gì nữa, chỉ nhấc tay lên, lại uống hết một chén trà.
Phó Kinh Hồng nhìn nam tử xa lạ ở trước mắt này.
Trong lòng của y, cứ cảm thấy hoang mang, khó hiểu.
Rhế nhưng rất nhanh, y lại bị mỹ thực ở trước mắt dời đi sự chú ý, lại cúi đầu, từ từ dùng hết bữa.
Bạch y nhân cũng không lại mở miệng nói ra lời nào nữa, chỉ luôn uống hết một chén trà rồi lại một chén trà. Đúng là khiến y khâm phục không thôi. Cứ uống trôi cả nước trà khó uống đến vậy a.
Mấy bàn bên cạnh, người người vẫn cứ đang bàn tán chuyện trên trời dưới biển.
– Ta nhìn, hiện nay, chiếc ghế minh chủ võ lâm này, nếu không phải là Lăng Vân kiếm – Ôn Như Ngọc ngồi lên thì không còn ai xứng đáng ngồi lên cả đi! Trong trận quyết chiến ma giáo bên, thì hắn đã xuất ra thân thủ tuyệt hảo a! Có người nói, hắn chỉ lấy sức lực của một mình hắn mà chém chết đại ma đầu lão Mộ Dung Lân ở dưới kiếm a!
Một gã đại hán mặc hắc y đoản đả vừa uống rượu vừa vỗ bàn lớn tiếng nói.
Thoáng chốc, Phó Kinh Hồng khựng lại một chút.
Bắt từ nãy đến giờ, những người xung quanh đều luôn một lần rồi lại một lần nhắc tới tên của Ôn Như Ngọc.
Y cũng nhớ là, ở Thanh thành, trên võ lâm minh hội, Ôn Như Ngọc đã tung ra chiêu kiếm đầy uy phong khuynh thành đó.
Chỉ là vì sao, khi những người xung quanh vừa nhắc tới danh tự này, ở trong lòng của y, luôn dâng lên một loại khó hiểu, như là phiền muộn, lại như là…
– Vị mỹ nhân đệ nhất thiên hạ – Đào Chi Hoa cũng không tệ! Tuy rằng tướng mạo lại giống hệt nữ nhân. Thế nhưng sợi roi mềm chín thước của hắn cũng không phải là sáo rỗng a!
Đào Chi Hoa.
Phó Kinh Hồng cũng có ấn tượng với người này đi. Hắn luôn mặc một thân hồng y lại không hiện ra chút âm nhu nào cả.
Đào Chi Hoa…
Y nhíu nhíu mày, vì sao lại xông lên một cảm giác rối rắm, khó hiểu ở trong lòng đây?
Những người xung quanh vốn còn đang nói gì đó.
Nhưng Phó Kinh Hồng lại không có tâm tình gì để tiếp tục nghe nữa cả.
Y giơ tay cầm chén trà lên, lại uống vào một ngụm, mùi vị trà rất chát, hậu vị lại rất đắng…
Y cũng không biết vì sao bạch y nhân kia lại uống hết được a.
Phó Kinh Hồng giương mắt, liếc nhìn đến bạch y nhân kia, bạch y nhân vẫn cứ ngồi thẳng lưng, mà uống trà, buông mí mắt xuống, che khuất nửa đôi mắt.
Phó Kinh Hồng đứng dậy, đi về khách phòng mà vừa nãy y đã đặt rồi, đang định nghỉ ngơi.
Đến trước cửa khách phòng, Phó Kinh Hồng đẩy cửa mà đi vào.
Lúc nãy, y đã kêu tiểu nhị chuẩn bị dục dũng chứa đầy nước nóng để tắm rửa.
Cho nên, vừa thấy bồn tắm đã được chuẩn bị xong, nước vẫn còn nóng, y liền bắt đầu cởi xuống y phục.
Y cũng không biết, tại sao vừa tỉnh lại thì bản thân y liền nằm ở bên bờ sông nhỏ hoang vu. Trực giác nói cho y biết có một số chi tiết nào đó mà y đã bỏ lỡ rồi đi…
Thế nhưng, đến cùng là chi tiết nào, thì y lại không nói ra được.
Rõ ràng, trước đó, y vẫn luôn cùng hai vị sư đệ đã nghỉ chân ở cùng một gian phòng trong khách điếm, đi tìm đường quay trở về Đoạn Tụ cốc. Nhưng, y lại không biết vì sao sau một giấc ngủ, vừa tỉnh lại, thì y lại xuất hiện ở đây nữa.
Hơn nữa, vừa nãy, khi nghe mấy người xung quanh nói, Ôn Như Ngọc vẫn còn chưa phải là minh chủ võ lâm?
Y nhớ rõ, không phải là y đã nhìn thấy, ở trên võ lâm minh hội, Ôn Như Ngọc đã chiếm được chiếc ghế minh chủ võ lâm rồi mà a.
Hơn nữa, từ nơi nào lại bốc lên một đám ma giáo nha?
Mộ Dung Lân là ai?
Y cũng không phải bị say rượu đến mức ngất đi, vừa tỉnh lại đã trôi qua nửa đời rồi đi chứ?
Phó Kinh Hồng vạn phần không hiểu gì cả.
Thế nhưng, trước khi y không tìm thấy hai vị sư đệ thì y cũng không thể mậu tùy tiện mà tìm người hỏi được, để trước tiên thẳng thắn mà giải đáp những nghi hoặc này đi. Cho nên, y chỉ đành cố gắng ép xuống nghi hoặc, để chờ đến sau khi đã nghỉ ngơi một trận xong, y mới quyết định tiếp đi.
Sau khi đã cởi xuống cả áo nội y, Phó Kinh Hồng liền ngồi vào trong dục dũng. Y nằm sấp lên vách thùng mà chợp mắt lại.
Nhất thời, chìm trong hơi nước nóng bốc lên không ngừng, khiến cho cả người của y cảm thấy chuếnh choáng.
Bất thình lình, có người đẩy cửa mà đi vào.
Trong nháy mắt Phó Kinh Hồng nhận ra có người đứng ở trước cửa phòng, ngay lập tức, y liền mở mắt ra.
Vừa nhìn thấy người tới mặc một thân bạch y, chính là bạch y nhân kì quái vừa nãy đã liên tục uống trà ở trước mặt của y. Thì trong thoáng chốc, y liền âm thầm vận lực, đột ngột vỗ mạnh lên mặt nước một cái, bắn lên một cột nước cao mấy thước cùng với bọt nước văng lên tung tóe.
Tiếp theo, toàn thân trần trụi vẫn còn ướt sũng của Phó Kinh Hồng đã được phủ lên thêm áo nội y. Y vươn mình đến, lại là hất tay đến đánh ra một cột nước, bắn thẳng về phía bạch y nhân kia.
Mà, một đạo bọt nước có chứa đầy nội lực, lại đã được Phó Kinh Hồng khéo léo dùng lực, ngay đúng lúc, đánh về mấy vị trí huyệt đạo chính ở trên người của bạch y nhân.
Nhưng, ngay lập tức, bạch y nhân đã lách người đi, tránh thoát khỏi một cột nước đang đánh tới kia.
Trong nháy máy, cột nước rơi xuống đất, vỡ tan ra thành bọt nước, thì đột ngột, Phó Kinh Hồng đánh ra vài cột nước bay thẳng đến.
Thế nhưng, lần này, bạch y nhân lại đứng yên bất động tại cửa, dõi theo Phó Kinh Hồng vọt người, theo cột nước mà đánh thẳng về phía hắn.
Phó Kinh Hồng tung ra một chưởng, suýt nữa, đã nện trúng lên trên ngực của bạch y nhân trên ngực. May mà, trong tức thời, y thu lại nội lực.
Phó Kinh Hồng lạnh mặt, lòng bàn tay bóp lấy cần cổ của bạch y nhân, thấp giọng hỏi:
– Đến tột cùng, ngươi là ai hả?
Bạch y nhân vẫn là một vẻ mặt hờ hững nhìn y, không nói một lời.
Phó Kinh Hồng phát ra một tiếng “hừ”, đồng thời, năm ngón tay ở trên cần cổ kia dần siết chặt lại.
Nhưng mà bạch y nhân vẫn cứ không hề mở miệng nói chuyện.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng lại nhụt chí.
Y cũng không thể thật sự ra tay giết người ta.
Chỉ là bắt đầu từ lúc nãy, người này vẫn cứ như có như không luôn đi theo y.
Đến cùng là có ý gì đây?
Vừa nãy lại tự tiện mà trực tiếp xông vào đây, nếu là muốn ám toán y, thì phải nên núp ở trong bóng tối mà ra tay mới đúng đi.
Nhưng y lại không nhớ nổi là tự khi nào mà y đã đắc tội đến người này đi.
Phó Kinh Hồng nhìn bạch y nhân kia, thấy ánh mắt có chút ám trầm của bạch y nhân đang rơi trên lồng ngực của mình, thì y liền cúi đầu nhìn đến.
Vừa nãy, trong lúc hoảng loạn, y chỉ tùy ý khoác lên một chiếc áo nội y đơn bạc, đều đã bị nước thấm vào lại càng gần như ướt đẫm. Dưới lớp áo trắng tình gần như trong suốt, lại như ẩn như hiện lên từng mảng da thịt.
Chẳng lẽ…
Người trước mắt là người coi trọng y sao?
Hay là, hái hoa tặc đây?
Nhất thời, Phó Kinh Hồng ngẩn người.
Lại bất chợt, khẽ mỉm cười, y vươn một tay xuống dưới, bắt lấy nơi yếu ớt nào đó cách lớp vải quần của bạch y nhân.
– Rốt cuộc, ngươi là ai?
Phó Kinh Hồng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của bạch y nhân, vừa mở miệng gằn lên từng chữ một,
– Tại sao cứ luôn đi theo ta vậy hả?
Bất chợt, thân hình của bạch y nhân liền cứng đờ, trong đôi con ngươi đen láy giống như mực, lóe lên một tia ám trầm.
Phó Kinh Hồng lại cảm nhận được phân thân ở trong tay mình lại khẽ run lên, tiếp theo, lại chậm rãi cứng lên.
– Chỉ là thiên đạo luôn có luân hồi. Đến cuối cùng, thiện ác đều phải có báo ứng. Lão Mộ Dung Lân đã làm đủ chuyện xấu, ác nhân thất đức đã gặp phải báo ứng,
Tựa hồ như Lục Qua cũng không hề nhìn thấy vẻ mặt kia của nữ nhân hồng y, tiếp tục kể,
– Nghe nói, trong trận chiến đó, y đã bị một chiêu kiếm của Lăng Vân kiếm của Ôn Như Ngọc đâm chết. Thế nhưng những người đã bị gã hại đến thê thảm, làm sao lại chịu nhẹ dạ, dễ dàng buông tha gã được. Nghe nói, sau khi gã chết, thi thể đã bị trăm người quất roi, băm thành tám mảnh, lột da tróc thịt, đến không toàn thây!
Nghe vậy, trên mặt của nữ nhân hồng y lộ ra vẻ mặt rưng rưng muốn khóc, cả người đều đang lảo đà lảo đảo.
Sau đó, ả mới chậm rãi hỏi:
– Còn Lăng Vân kiếm, Ôn Như Ngọc… Hắn thì làm sao?
Lục Qua vuốt ve râu quai nón, cười nói:
– Quả thật, Ôn Như Ngọc là thiếu niên xuất chúng. Có thể nói vì một chiêu kiếm trong trận chiến này mà thành danh. Tiểu tử này, tuyệt đối không phải là vật ở trong ao. Không tới mười năm, không, không tới ba năm. Hắn tuyệt đối là người đệ nhất võ lâm đệ nhất!
– Có thể nói là, hắn đã dùng Lăng Vân kiếm tung ra một chiêu kiếm Lăng Vân Vũ này, đúng là quỷ khiếp thần sầu. Đến ngay cả, một kẻ có võ công cao như lão Mộ Dung Lân cũng đã bị hắn chém chết ở dưới kiếm. Thực sự là trường giang sóng sau đè sóng trước a. Không chỉ là hắn, mà còn có Đào Hoa phiến – Trầm Bích Thủy, Cửu Thước Tiên – Đào Chi Hoa, còn có cả Lăng Hàn kiếm – Tiêu Dư Hàn. Bọn họ đều là thiếu niên anh kiệt a. Sau đó, tất thành đại khí.
Nữ nhân hồng y lẳng lặng nghe xong, rốt cuộc, ả ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Qua, chậm rãi hỏi:
– Mộ Dung Lân… Sau khi chết, tro cốt đã tát ở nơi nào?
Lục Qua lắc lắc đầu, nói:
– Trong chốn võ lâm, đâu đâu cũng có người hận gã đến vậy, làm sao lại sẽ cam tâm để cho gã được ngủ yên đây. Thật giống như là chỉ tùy tiện tìm đến một cánh rừng hoang cánh vu nào đó, thiêu thi thể của gã mà thôi. Nơi nào còn có cái tro cốt gì a.
Sắc mặt của nữ nhân hồng y liền trắng nhợt, đôi môi run rẩy, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Ả chậm rãi đứng lên, vừa vung một roi lên, đã ném ra một khối bạc vụn tới trên mặt bàn của Lục Qua, liền xoay người rời đi.
Gã đại hán gọi Bào Huy kia, cả kinh nhìn bạc vụn ở trên bàn của Lục Qua, liền kêu lên:
– Nữ nhân kia có lai lịch gì nha. Làm sao lại ra tay hào phóng đến vậy.
Lục Qua cất khối bạc vụn này đi, uống một hớp rượu, chậm rãi nói:
– Lão Mộ Dung Lân có bốn vị phu nhân. Có một vị phu nhân đã qua đời rất sớm. Sau đó, lão Mộ Dung Lân lại phản bội chính đạo, bỏ lại ba vị phu nhân kia, kẻ nên đi đã bỏ đi. Kẻ phải chết cũng nên chết… Mà, vị phu nhân đã chết chính là đại phu nhân mà gã đã thành thân chính thức. Nghe nói, sau khi Mộ Dung phủ xảy ra biến cố lớn này, đại phu nhân của gã liền hóa điên rồi, sau lại, tự mình té xuống nước mà chết rồi. Đại phu nhân sinh ra hai hài tử. Một là trưởng tử cũng coi như tuổi trẻ tài cao. Đáng tiếc, thân sinh lại có một phụ thân như thế. Hiện tại, cũng không biết tung tích. Còn lại là một vị cô nương, tựa hồ như tên là Mộ Dung Vũ, xem như là cũng có chút tiếng tăm nữ hiệp.
– Nữ nhân hồng y vừa rồi, chính là Mộ Dung Vũ đi.
Bào Huy còn đang lẳng lặng nghe, liền nghe thấy Lục Qua nói ra một câu tiếp theo, nhất thời, gã đã nhảy dựng lên, quát:
– Ngươi còn không mau đuổi theo! Nói không chừng, nữ nhân kia lại là tàn đảng của lão Mộ Dung Lân đây!
– Đuổi theo cái gì mà đuổi theo,
Lục Qua lườm gã một cái, nói,
– Người ta chỉ là một tiểu cô nương, thân phận bây giờ cũng đã đủ đáng thương rồi đi. Vốn là là một đại tiểu thư của thế gia. Ai ngờ đâu, cha mình, cư nhiên lại là đầu lĩnh của ma giáo. Hiện tại, cũng chán nản, vốn không biết là phải sống tiếp ra sao đi. Chỉ bằng ánh mắt khinh thường của người đời cũng đủ cho cô nương đó sống không ngóc đầu lên nổi rồi. Huống hồ gì, trước đây, cô nương đó vốn cũng không hề biết cha mình cư nhiên lại là tên đại ma đầu bại hoại a.
Vừa nói xong, gã uống một hớp rượu, lại thở dài một tiếng.
*
Ngồi ở bàn bên, Phó Kinh Hồng nghe xong, cũng không nhịn được mà ai thán một phen cho nữ nhân hồng y kia.
Y có thể nhìn ra, tựa hồ như cái nữ nhân hồng y vừa nãy, vốn quý mến Lăng Vân kiếm – Ôn Như Ngọc. Nhưng mà nhất mực xui khiến, người kia lại kẻ thù giết cha mình.
Chỉ là…
Từ khi nào mà ma giáo đã quay trở lại đây?
Nhất thời, Phó Kinh Hồng nghi hoặc, đưa tay lên, sờ sờ cằm của mình.
Hơn nữa, mấy ngày trước đây, không phải vừa mới cử hành võ lâm minh hội sao. Vậy thì tại sao vừa chớp mắt một cái, lại biến thành chuyện đám người cửu đại môn phái vây công ma giáo đây?
Chả lẽ, vừa mới uống say đến điên cuồng, một lần ngất đi, liền đã trôi qua mấy tháng rồi hay sao?
Đúng lúc, ngay trong khi Phó Kinh Hồng đang nghi hoặc, thì y đã thấy tiểu nhị bưng món ăn lên, cho nên, y tạm thời buông xuống nghi hoặc, bắt đầu, dùng cơm.
Y vừa ăn vào vài miếng sườn xào chua ngọt, thì tựa hồ như xung quanh, đột ngột, yên tĩnh lại.
Phó Kinh Hồng ngước mắt lên nhìn, liền thấy một nam tử mặc một thân trường sam trắng ngà như nguyệt, trên tay đang ôm lấy một ngọc cầm mà đi vào đây.
Phó Kinh Hồng nhíu nhíu mày.
Trong lòng của y lại dâng lên cảm giác mơ hồ quen thuộc, nhưng lại cũng chỉ là cảm xúc thoáng qua trong một chớp mắt mà thôi.
Chờ đến khi y hồi phục lại tinh thần, thì cư nhiên, bạch y nhân kia, đã đi thẳng tới trước mặt của, chậm rãi ngồi xuống bên bàn của y.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng ngây người.
Y lẳng lặng nhìn khắp bốn phía, trong sảnh khách điếm, tựa hồ như là có rất nhiều bàn trống đi.
Lại nhìn đến, trên đầu đôi đũa vẫn còn gắp lấy một khối sườn chua ngọt vẫn được cầm chắc ở trong tay mình, y ngẩng đầu lên, lại đánh giá bạch y nhân kia một vòng.
Tướng mạo của bạch y nhân này không thua kém tiểu sư đệ của y chút nào. Trên mặt đều là một mảng hờ hững, rất có cảm giác loại tuyệt trần thoát tục đi.
Bạch y nhân ôm cầm để ngang xuống trên hai đầu gối, giơ tay đến, nhấc bình trà lên rót đầy một chén trà, động tác thản nhiên.
Tiếp theo, hắn uống xuống một hớp trà. Mà, sắc mặt cũng hoàn toàn không biến đổi.
Sau khi hắn uống xong một chén, lại giơ tay đến, nhấc bình trà lên, rót đầy một chén, lại thản nhiên uống hết một chén.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững sốt, mới mở miệng hỏi:
– Vị công tử này. Nước trà này, uống ngon sao?
Bạch y nhân giương mắt, dùng đôi con ngươi đen láy như mực.
Phó Kinh Hồng do dự một chút, lại nói:
– Nước trà này, tựa hồ, không thơm ngon như là nước trà ở ngoài đi.
Bạch y nhân nhìn y, trong đôi mắt lóe lên một vệt lưu quang, vừa thoáng đến liền vụt qua.
Phó Kinh Hồng thấy bạch y nhân này cũng không có ý muốn trả lời mình. Y cũng không còn gì để nói nữa, liền cúi đầu dùng bữa.
Qua một lúc lâu, bạch y nhân kia đã uống qua không biết bao nhiêu chén trà, bỗng, mở miệng nói:
– Phó Kinh Hồng.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững sốt, liền ngẩng đầu lên, hiện lên vẻ mặt khó hiểu nhìn bạch y nhân kia.
Tựa hồ như, y chưa từng nổi danh đến mức mọi người đều biết tên đi. Vậy thì vì sao người này lại biết được tên của y đây?
– Ta là ai?
Bạch y nhân nhìn Phó Kinh Hồng, lạnh nhạt hỏi.
Bất chợt, Phó Kinh Hồng ngây người.
Chả nhẽ, người trước mắt này, đã bị mất trí nhớ rồi sao?
– Ngươi còn không biết ngươi là ai. Thì, ta lại làm sao mà biết được ngươi là ai nha?
Phó Kinh Hồng cảm thấy thật khó hiểu.
Bạch y nhân nhìn Phó Kinh Hồng, không nói gì nữa, chỉ nhấc tay lên, lại uống hết một chén trà.
Phó Kinh Hồng nhìn nam tử xa lạ ở trước mắt này.
Trong lòng của y, cứ cảm thấy hoang mang, khó hiểu.
Rhế nhưng rất nhanh, y lại bị mỹ thực ở trước mắt dời đi sự chú ý, lại cúi đầu, từ từ dùng hết bữa.
Bạch y nhân cũng không lại mở miệng nói ra lời nào nữa, chỉ luôn uống hết một chén trà rồi lại một chén trà. Đúng là khiến y khâm phục không thôi. Cứ uống trôi cả nước trà khó uống đến vậy a.
Mấy bàn bên cạnh, người người vẫn cứ đang bàn tán chuyện trên trời dưới biển.
– Ta nhìn, hiện nay, chiếc ghế minh chủ võ lâm này, nếu không phải là Lăng Vân kiếm – Ôn Như Ngọc ngồi lên thì không còn ai xứng đáng ngồi lên cả đi! Trong trận quyết chiến ma giáo bên, thì hắn đã xuất ra thân thủ tuyệt hảo a! Có người nói, hắn chỉ lấy sức lực của một mình hắn mà chém chết đại ma đầu lão Mộ Dung Lân ở dưới kiếm a!
Một gã đại hán mặc hắc y đoản đả vừa uống rượu vừa vỗ bàn lớn tiếng nói.
Thoáng chốc, Phó Kinh Hồng khựng lại một chút.
Bắt từ nãy đến giờ, những người xung quanh đều luôn một lần rồi lại một lần nhắc tới tên của Ôn Như Ngọc.
Y cũng nhớ là, ở Thanh thành, trên võ lâm minh hội, Ôn Như Ngọc đã tung ra chiêu kiếm đầy uy phong khuynh thành đó.
Chỉ là vì sao, khi những người xung quanh vừa nhắc tới danh tự này, ở trong lòng của y, luôn dâng lên một loại khó hiểu, như là phiền muộn, lại như là…
– Vị mỹ nhân đệ nhất thiên hạ – Đào Chi Hoa cũng không tệ! Tuy rằng tướng mạo lại giống hệt nữ nhân. Thế nhưng sợi roi mềm chín thước của hắn cũng không phải là sáo rỗng a!
Đào Chi Hoa.
Phó Kinh Hồng cũng có ấn tượng với người này đi. Hắn luôn mặc một thân hồng y lại không hiện ra chút âm nhu nào cả.
Đào Chi Hoa…
Y nhíu nhíu mày, vì sao lại xông lên một cảm giác rối rắm, khó hiểu ở trong lòng đây?
Những người xung quanh vốn còn đang nói gì đó.
Nhưng Phó Kinh Hồng lại không có tâm tình gì để tiếp tục nghe nữa cả.
Y giơ tay cầm chén trà lên, lại uống vào một ngụm, mùi vị trà rất chát, hậu vị lại rất đắng…
Y cũng không biết vì sao bạch y nhân kia lại uống hết được a.
Phó Kinh Hồng giương mắt, liếc nhìn đến bạch y nhân kia, bạch y nhân vẫn cứ ngồi thẳng lưng, mà uống trà, buông mí mắt xuống, che khuất nửa đôi mắt.
Phó Kinh Hồng đứng dậy, đi về khách phòng mà vừa nãy y đã đặt rồi, đang định nghỉ ngơi.
Đến trước cửa khách phòng, Phó Kinh Hồng đẩy cửa mà đi vào.
Lúc nãy, y đã kêu tiểu nhị chuẩn bị dục dũng chứa đầy nước nóng để tắm rửa.
Cho nên, vừa thấy bồn tắm đã được chuẩn bị xong, nước vẫn còn nóng, y liền bắt đầu cởi xuống y phục.
Y cũng không biết, tại sao vừa tỉnh lại thì bản thân y liền nằm ở bên bờ sông nhỏ hoang vu. Trực giác nói cho y biết có một số chi tiết nào đó mà y đã bỏ lỡ rồi đi…
Thế nhưng, đến cùng là chi tiết nào, thì y lại không nói ra được.
Rõ ràng, trước đó, y vẫn luôn cùng hai vị sư đệ đã nghỉ chân ở cùng một gian phòng trong khách điếm, đi tìm đường quay trở về Đoạn Tụ cốc. Nhưng, y lại không biết vì sao sau một giấc ngủ, vừa tỉnh lại, thì y lại xuất hiện ở đây nữa.
Hơn nữa, vừa nãy, khi nghe mấy người xung quanh nói, Ôn Như Ngọc vẫn còn chưa phải là minh chủ võ lâm?
Y nhớ rõ, không phải là y đã nhìn thấy, ở trên võ lâm minh hội, Ôn Như Ngọc đã chiếm được chiếc ghế minh chủ võ lâm rồi mà a.
Hơn nữa, từ nơi nào lại bốc lên một đám ma giáo nha?
Mộ Dung Lân là ai?
Y cũng không phải bị say rượu đến mức ngất đi, vừa tỉnh lại đã trôi qua nửa đời rồi đi chứ?
Phó Kinh Hồng vạn phần không hiểu gì cả.
Thế nhưng, trước khi y không tìm thấy hai vị sư đệ thì y cũng không thể mậu tùy tiện mà tìm người hỏi được, để trước tiên thẳng thắn mà giải đáp những nghi hoặc này đi. Cho nên, y chỉ đành cố gắng ép xuống nghi hoặc, để chờ đến sau khi đã nghỉ ngơi một trận xong, y mới quyết định tiếp đi.
Sau khi đã cởi xuống cả áo nội y, Phó Kinh Hồng liền ngồi vào trong dục dũng. Y nằm sấp lên vách thùng mà chợp mắt lại.
Nhất thời, chìm trong hơi nước nóng bốc lên không ngừng, khiến cho cả người của y cảm thấy chuếnh choáng.
Bất thình lình, có người đẩy cửa mà đi vào.
Trong nháy mắt Phó Kinh Hồng nhận ra có người đứng ở trước cửa phòng, ngay lập tức, y liền mở mắt ra.
Vừa nhìn thấy người tới mặc một thân bạch y, chính là bạch y nhân kì quái vừa nãy đã liên tục uống trà ở trước mặt của y. Thì trong thoáng chốc, y liền âm thầm vận lực, đột ngột vỗ mạnh lên mặt nước một cái, bắn lên một cột nước cao mấy thước cùng với bọt nước văng lên tung tóe.
Tiếp theo, toàn thân trần trụi vẫn còn ướt sũng của Phó Kinh Hồng đã được phủ lên thêm áo nội y. Y vươn mình đến, lại là hất tay đến đánh ra một cột nước, bắn thẳng về phía bạch y nhân kia.
Mà, một đạo bọt nước có chứa đầy nội lực, lại đã được Phó Kinh Hồng khéo léo dùng lực, ngay đúng lúc, đánh về mấy vị trí huyệt đạo chính ở trên người của bạch y nhân.
Nhưng, ngay lập tức, bạch y nhân đã lách người đi, tránh thoát khỏi một cột nước đang đánh tới kia.
Trong nháy máy, cột nước rơi xuống đất, vỡ tan ra thành bọt nước, thì đột ngột, Phó Kinh Hồng đánh ra vài cột nước bay thẳng đến.
Thế nhưng, lần này, bạch y nhân lại đứng yên bất động tại cửa, dõi theo Phó Kinh Hồng vọt người, theo cột nước mà đánh thẳng về phía hắn.
Phó Kinh Hồng tung ra một chưởng, suýt nữa, đã nện trúng lên trên ngực của bạch y nhân trên ngực. May mà, trong tức thời, y thu lại nội lực.
Phó Kinh Hồng lạnh mặt, lòng bàn tay bóp lấy cần cổ của bạch y nhân, thấp giọng hỏi:
– Đến tột cùng, ngươi là ai hả?
Bạch y nhân vẫn là một vẻ mặt hờ hững nhìn y, không nói một lời.
Phó Kinh Hồng phát ra một tiếng “hừ”, đồng thời, năm ngón tay ở trên cần cổ kia dần siết chặt lại.
Nhưng mà bạch y nhân vẫn cứ không hề mở miệng nói chuyện.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng lại nhụt chí.
Y cũng không thể thật sự ra tay giết người ta.
Chỉ là bắt đầu từ lúc nãy, người này vẫn cứ như có như không luôn đi theo y.
Đến cùng là có ý gì đây?
Vừa nãy lại tự tiện mà trực tiếp xông vào đây, nếu là muốn ám toán y, thì phải nên núp ở trong bóng tối mà ra tay mới đúng đi.
Nhưng y lại không nhớ nổi là tự khi nào mà y đã đắc tội đến người này đi.
Phó Kinh Hồng nhìn bạch y nhân kia, thấy ánh mắt có chút ám trầm của bạch y nhân đang rơi trên lồng ngực của mình, thì y liền cúi đầu nhìn đến.
Vừa nãy, trong lúc hoảng loạn, y chỉ tùy ý khoác lên một chiếc áo nội y đơn bạc, đều đã bị nước thấm vào lại càng gần như ướt đẫm. Dưới lớp áo trắng tình gần như trong suốt, lại như ẩn như hiện lên từng mảng da thịt.
Chẳng lẽ…
Người trước mắt là người coi trọng y sao?
Hay là, hái hoa tặc đây?
Nhất thời, Phó Kinh Hồng ngẩn người.
Lại bất chợt, khẽ mỉm cười, y vươn một tay xuống dưới, bắt lấy nơi yếu ớt nào đó cách lớp vải quần của bạch y nhân.
– Rốt cuộc, ngươi là ai?
Phó Kinh Hồng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của bạch y nhân, vừa mở miệng gằn lên từng chữ một,
– Tại sao cứ luôn đi theo ta vậy hả?
Bất chợt, thân hình của bạch y nhân liền cứng đờ, trong đôi con ngươi đen láy giống như mực, lóe lên một tia ám trầm.
Phó Kinh Hồng lại cảm nhận được phân thân ở trong tay mình lại khẽ run lên, tiếp theo, lại chậm rãi cứng lên.
/88
|