*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Úc Thụy cúi đầu, an phận đáp: “Nhi tử không dám nghiền ngẫm tâm tư của phụ thân.”
Đường Kính tựa hồ nở nụ cười, mở miệng: “Nói trắng ra là, chính thê của Đường gia phải môn đăng hộ đối, tuy Trần gia không hướng theo quan lộ, nhưng Trần gia cũng coi như phù hợp nhất, chuyện này ngươi cũng biết…”
Y dừng một chút lại nói: “Người muốn làm chính thê Đường gia không ít, người biết tính kế, khéo nói chuyện, có thủ đoạn nhiều không đếm xuể, nhưng Trần Xu không thể nghi ngờ là thích hợp nhất, bởi vì ta chắc chắn nàng sẽ không gây ra được chuyện gì. Huống hồ, thái độ của Trần Trọng Ân ngươi cũng nhìn thấy, y buông tay mặc kệ, thế là tốt nhất.”
Úc Thụy thành thành thật thật ngồi nghe, mấy việc này hắn cũng có thể nghĩ ra được, nhưng điều mà hắn không thể nghĩ ra chính là, tại sao Đường Kính phải giải thích với hắn, hắn chẳng qua chỉ sắm vai nhi tử đứng mũi chịu sào của Đường gia mà thôi, nếu Đường Kính không cho hắn hai cửa hàng, chỉ sợ đến bây giờ hắn vẫn còn là một người hữu danh vô thực.
Đường Kính thấy hắn không nói gì, chăm chú nhìn đối phương nửa ngày, mới chậm rãi hỏi: “Ngươi có biết vì sao ta nói điều này với ngươi không?”
Úc Thụy ngẩng đầu nhìn y một cái, bắt gặp ánh mắt của Đường Kính, lại cúi đầu, đáp: “Nhi tử không biết.”
Đường Kính nói: “Ngươi làm việc nói chuyện vẫn luôn cẩn thận như vậy, ta cũng không biết nên vui hay buồn nữa… Ngươi biết không.”
Trái tim Úc Thụy run lên một cái, tựa như bị một câu nhẹ nhàng của Đường Kính hung hăng đập vào, trong lòng nhảy dựng, bỗng nhiên dường như hiểu ra cái gì.
Đường Kính nhìn hắn vẫn không mở miệng, vỗ vỗ vai Úc Thụy, nói: “Ngươi là nhi tử của ta, vĩnh viễn là trưởng tử Đường gia, chỉ cần ngươi cố gắng. Đừng để ta thất vọng.”
Đường Kính dứt lời, nâng bước đi vào trong, xuyên qua hành lang, về chủ trạch.
Úc Thụy lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng của Đường Kính đến xuất thần.
Triệu Lê mở tiệc chiêu đãi Thành Tĩnh Vương Đại Thành tại hoa viên, Liên Hách đương nhiên cũng sẽ dự tiệc. Bởi vì uống chút rượu, đầu óc hơi quay cuồng, ra ngoài một lát, liền thấy một cung nữ đi đến.
Liên Hách biết người nọ, cung nữ kia là người bên cạnh Kỳ phi. Liên Hách còn tưởng nàng đến diện kiến Thánh Thượng, nào biết cung nữ kia đi được nửa đường, nhìn thấy Liên Hách, vội vàng tiến lên thỉnh an: “Liên đại nhân.”
Cung nữ kia nói: “Kỳ phi nương nương nghe nói bệ hạ muốn xử trảm Nguyên công công? Mạo muội hỏi Liên đại nhân, không biết là thật hay giả?”
Liên Hách cười nhẹ, nói: “Kỳ phi nương nương tin tức thật linh thông, chuyện này cũng mới xảy ra thôi. Vừa rồi Thánh Thượng say rượu, Nguyên Bật lại ăn nói không cẩn thận, ngỗ nghịch thánh ý, Hoàng Thượng đã sai người giải hắn ra ngoài.”
Cung nữ kia cả kinh: “Thật sự có chuyện này! Kỳ phi nương nương sai nô tỳ van cầu đại nhân, nói đỡ Nguyên Bật công công vài câu.”
Liên Hách đáp: “Chuyện của Nguyên Bật sao lại dính dáng đến nương nương. Không phải Liên mỗ không muốn giúp, nhưng nương nương không phải không biết Hoàng Thượng một khi đã quyết tâm thì ai cũng không dám nói.”
Cung nữ nói: “Không dối gạt ngài, nương nương chỉ quan tâm, sợ Hoàng Thượng vì say rượu mà chém lầm người tốt.”
Liên Hách cười nhạo một tiếng: “Đi bẩm lại với nương nương, bệ hạ say hay không say, làm thần tử không dám xen vào, bệ hạ chém có phải người tốt hay không, vậy còn phải xét, thêm nữa, nương nương thật sự không biết Nguyên Bật vì sao lại bị chém hay sao? Vậy thì nương nương phải về hỏi lại thân huynh trưởng của người mới được, miễn cho phí công phí sức lại hoàn toàn phản tác dụng.”
Cung nữ kia không dám nói thêm nữa, đành phải trở về bẩm báo với Kỳ phi nương nương.
Sáng hôm sau, tin tức Nguyên Bật bị xử trảm truyền vào trong Đường trạch. Nghe nói đêm qua Hoàng Thượng mở tiệc rượu chiêu đãi Thành Tĩnh Vương, Nguyên Bật nói một câu khó nghe, đã bị Triệu Lê còn đang mơ hồ lôi ra chém, thấy đồn hôm sau Triệu Lê tỉnh lại, còn tiếc hận một phen, nhưng người khác cũng không dám nói gì.
Đường Kính nghe xong chỉ cười như không cười xuy một tiếng, Triệu Lê thoạt nhìn thì hồ đồ, thế nhưng hắn sao có thể thật sự hồ đồ. Đường Kính chỉ nhằm vào một mình Nguyên Bật, nếu Triệu Lê không hồ đồ, tra rõ ra thì có thể sẽ liên lụy rộng khắp.
Triệu Lê làm như vậy coi như hành động thông minh, chém Nguyên Bật vừa lúc hợp tâm ý Đường Kính, nếu làm hoàng đế lại không thể ngoan tâm, vậy thì Triệu Lê cũng không thể ngồi vào vị trí này.
Sáng sớm Úc Thụy đã muốn đến cửa hàng, mặc dù hắn là quản sự, nhưng vừa tiếp nhận cửa hàng, cũng không thể để mặc kệ chưởng quầy, nhiều thứ Úc Thụy cần phải biết, phải học lại một lần nữa.
Úc Thụy bảo Thời Việt chuẩn bị cỗ kiệu, dù sao cũng không cần phải đến thư viện, liền tới cửa hàng xem một chút.
Chưởng quầy không nghĩ Đường Úc Thụy chịu khó như vậy, sáng sớm đã tới rồi, nhanh chóng mời hắn vào trong, châm trà châm trà lấy điểm tâm lấy điểm tâm.
Chưởng quầy cười nói: “Thiếu gia ăn điểm tâm chưa? Nếu chưa ăn, ta với ngài sang quán bên cạnh ăn nhé.”
Úc Thụy nói: “Ta ăn rồi, đừng chê ta vướng bận, ngài cứ làm việc của ngài đi, ta chỉ tới xem thôi.”
Chưởng quầy sao có thể chê Úc Thụy vướng bận, hắn nịnh bợ còn không kịp đâu, mới ngồi nói chuyện một lát, đã thấy tiểu nhị bên ngoài chạy vào nội đường, nói: “Chưởng quầy, bên ngoài có khách quý nha, ngài không ra tiếp sao?”
Chưởng quầy hỏi: “Khách quý nào vậy?”
Muốn buôn bán cũng phải có duyên mới được, đối với khách đến mua hàng, chưởng quầy nhiều khi cũng đi ra ngoài khách sáo vài câu, không liên quan đến chuyện nhiều tiền hay ít tiền, nếu không trò chuyện rôm rả thì tốt xấu gì cũng phải tỏ vẻ ân cần, như vậy người ta mới muốn đến nữa.
Tiểu nhị kia đáp: “Là Vương gia Thành quốc tới đó.”
Úc Thụy tiếp lời hỏi: “Thành Tĩnh Vương?”
“Đúng vậy đúng vậy!”
Úc Thụy cười nói: “Thật trùng hợp.”
Chưởng quầy hỏi: “Chắc là thiếu gia có quen biết? Thiếu gia có muốn ra ngoài gặp không?”
Úc Thụy gật gật đầu, chưởng quầy ân cần tranh đẩy xe lăn, đích thân giúp Úc Thụy ra ngoại đường.
Tiểu nhị vén rèm lên, liền thấy Mộ Dung Chẩn đang ngồi ở ghế trên uống trà, trong sảnh ghế dựa đặt thẳng hàng, ở giữa hai ghế đều có bàn trà nhỏ, nếu có khách lớn đến đây, không tránh khỏi bưng trà rót nước để người ta chậm rãi lựa chọn.
Mộ Dung Chẩn ngẩng đầu nhìn thấy Úc Thụy, vội đứng lên cười nói: “Sao ngươi cũng ở đây?”
Úc Thụy cười nói: “Ngươi chạy đến cửa hàng của Đường gia mua đồ, ta đương nhiên ở trong này.”
Mộ Dung Chẩn hô to quá trùng hợp, Úc Thụy mời hắn ngồi xuống, chợt nghe bên cạnh có người âm dương quái khí cười nói: “Hóa ra là thiếu gia Đường gia a.”
Úc Thụy nhìn qua, Mộ Dung Chẩn cũng không phải đến một mình, còn có người đi theo bên cạnh, Úc Thụy cũng quen, còn là người quen cũ, họ Liễu, tên là Liễu Thường Thu.
Từ ngày Đường Kính sai người mang Liễu Thường Thu sang cổ trạch, Úc Thụy cũng không gặp lại hắn nữa, không biết hắn đã rời khỏi cổ trạch của Đường gia rồi.
Liễu Thường Thu nhờ người cầu xin Đường Kính thả hắn đi, nói là nhớ nhà sốt ruột chuẩn bị trở về gia hương. Thế nhưng chính hắn bỏ quê ra đi, thà rằng ở lại kinh thành ăn cám gặm xương cũng tốt hơn trở về. Liễu Thường Thu chỉ lấy cớ rời đi thôi, chứ không phải thật sự muốn hồi hương.
Hắn ra khỏi Đường trạch, bởi vì qua thời gian khá dài, gánh hát đã sớm thay đổi chủ nhân, hắn vốn chỉ có giọng hát cùng dung mạo, không ở trong gánh hát thì còn biết đi đâu, nhưng dù Liễu Thường Thu có không cam tâm thì cũng chỉ đành mặt xám mày tro rời đi. Trên người hắn lại không có bạc, đương nhiên phải tìm một kim chủ bám vào mới được.
Nếu nói vung tiền như rác, lại nổi tiếng tùy ý vung lung tung, loại người thiếu tâm nhãn đến mức này, thật đúng là chỉ có mình Mộ Dung Chẩn.
Úc Thụy thấy Liễu Thường Thu đi cùng Mộ Dung Chẩn, cũng không quá kinh ngạc.
Ngược lại Mộ Dung Chẩn rất ngạc nhiên: “Các ngươi cũng biết nhau? Thế thì thật sự là không thể tốt hơn.”
Liễu Thường Thu cười nói: “Đúng vậy, thời điểm ta gặp Đường thiếu gia, có thể nói sớm hơn Vương gia nhiều lắm.”
Mộ Dung Chẩn không nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, chỉ nghĩ là Liễu Thường Thu bày tỏ tình bằng hữu với Úc Thụy, vì thế nói: “Vậy chúng ta sang tửu lâu bên cạnh ngồi một lát được không, ta mới gặp được Úc Thụy có hai lần, ngươi lại không đến thư viện, huống hồ mấy ngày nay nghe nói lão gia Đường gia sắp đón dâu rồi, ta tới nhà ngươi quấy rầy cũng không tốt lắm.”
Liễu Thường Thu vừa nghe thấy chuyện Đường Kính muốn kết hôn, mặt cứng lại một chút, lập tức vừa cười vừa nói: “Còn có chuyện này sao? Đón chính thất về, vậy đặt thiếu gia ta ở chỗ nào a?”
Kỳ thật chuyện này Mộ Dung Chẩn đã suy xét kỹ rồi, hắn có ngốc mấy cũng sẽ không bô bô ra miệng, chẳng qua Mộ Dung Chẩn vẫn nghĩ Liễu Thường Thu đơn thuần, bởi vậy nói chuyện mới không để ý.
Hiện tại đang ở trong cửa hàng, còn có chưởng quầy cùng bọn tiểu nhị đứng bên cạnh, Liễu Thường Thu lời nói lại không cố kỵ, không thể để người khác chê cười, Úc Thụy đành lên tiếng: “Nếu Thành Tĩnh Vương đã đến đây, đương nhiên cúng kính không bằng tuân mệnh, rượu này nhất định phải là ta mời mới đúng.”
Tâm tư ba người không giống nhau, ra khỏi cửa hàng sang tửu lâu bên cạnh, Mộ Dung Chẩn đứng gần nhất, Thời Việt liền rảnh tay. Tốt xấu gì cũng là Vương gia của một quốc gia lại tranh đẩy xe lăn cho Úc Thụy.
Vừa mới ra khỏi cửa hàng, đúng lúc có một cỗ kiệu dừng trước cửa, Đường Kính từ bên trong bước ra.
Đường Kính vừa ra khỏi cỗ kiệu liền thấy Úc Thụy, Mộ Dung Chẩn còn có cả Liễu Thường Thu, thản nhiên nhìn lướt qua, mở miệng hỏi: “Thụy nhi muốn đi đâu vậy?”
Úc Thụy cũng không nghĩ Đường Kính sẽ đến, trả lời: “Nhi tử đang muốn thỉnh Thành Tĩnh Vương đến tửu lâu trò chuyện.”
Mộ Dung Chẩn vừa nghe lời này, mới kịp phản ứng người trước mắt này thì ra là phụ thân Đường Úc Thụy, đương gia Đường gia Đường Kính. Ngày ấy ở trên đại điện Mộ Dung Chẩn tuy rằng có gặp Đường Kính một lần, nhưng mà lúc ấy không chú ý.
Lúc này không nhịn được đánh giá Đường Kính một phen, cho dù ở Thành quốc, hắn cũng thường xuyên nghe người ta nhắc tới Đường Kính, năm đó đại ca còn giao thủ với y trên chiến trường, Mộ Dung thị hiếu chiến, nhưng cũng tôn kính địch nhân, hơn nữa hiện tại thiên hạ thái bình, không có địch nhân nào đáng nhắc đến, ở trong lòng Mộ Dung Chẩn, kỳ thật cũng tôn sùng Đường Kính giống như thần thánh vậy.
Chẳng qua gần đây quen Đường Úc Thụy, Mộ Dung Chẩn vẫn cảm thấy Úc Thụy là bằng hữu thân thiết nhất của hắn, giờ Đường Kính sắp lấy vợ, địa vị trưởng tử của Úc Thụy chỉ sợ khó giữ được, ruột gan Mộ Dung Chẩn khó tránh khỏi có khúc mắc khúc mắc.
Mà thời điểm Liễu Thường Thu tái kiến Đường Kính, trong lòng cũng không biết là có cảm giác gì, hắn vẫn luôn muốn thoát khỏi thân phận đào kép, sở dĩ nhằm vào Úc Thụy, là bởi vì Liễu Thường Thu không phải sinh ra đã là đào kép, hắn là đại thiếu gia nhà có tiền, sau khi gia đình xuống dốc mới bất đắc dĩ phải vào gánh hát làm đào kép, mà Úc Thụy ở trong mắt hắn lại là một tiểu tử nhà quê vèo một phát lên đời, thân phận không ai bì nổi.
Liễu Thường Thu thấy không công bằng, thế nhưng trên đời này làm gì có chuyện công bằng, muốn trách thì trách Liễu Thường Thu chỉ nhìn đến hào quang của Úc Thụy mà không nhìn thấy khó khăn khổ sở của hắn.
Bây giờ Liễu Thường Thu quay sang nịnh bợ Mộ Dung Chẩn, tất nhiên là dễ dàng hơn Đường Kính, đâu thể nào chịu buông tay.
Úc Thụy nói xong, rất biết điều khéo léo bổ sung một câu, “Không biết phụ thân có rỗi không, nếu có thời gian, không bằng đi cùng.”
Những lời này đương nhiên khiến Đường Kính phi thường hưởng thụ, vì thế bốn người cùng sang tửu lâu bên cạnh uống trà, bởi vì còn chưa tới giờ cơm trưa, trong tửu lâu cũng không có nhiều người.
Tiểu nhị nhanh nhảu mở cửa nhã gian thỉnh đoàn người Đường Kính vào ngồi, pha trà tốt nhất dâng lên.
Có Đường Kính ngồi ở đây, Mộ Dung Chẩn lại trở nên rụt rè sợ sệt, cho nên không dám nói cái gì linh tinh. Mộ Dung Thịnh từng nhiều lần kể với Mộ Dung Chẩn chuyện về Đường Kính, Đường gia so với mấy hầu môn thâm viện kia còn lợi hại hơn nhiều lắm, Đường Kính chính là thổ hoàng đế, có lôi toàn bộ quốc khố ra kiểm kê hết, cũng chưa chắc nhiều bằng khố phòng của nhà hắn nha.
Đừng nhìn Mộ Dung Chẩn làm việc ào ào, tốt xấu gì cũng là Vương gia Đại Thành, trong lòng nghĩ không thể làm mất mặt người Đại Thành, nói ít đi vài câu cũng không chết.
Mộ Dung Chẩn không nói chuyện, Liễu Thường Thu tuy là người khéo đưa đẩy, nhưng đụng phải Đường Kính cũng không có cửa, không biết làm thế nào cho Đường Kính vui vẻ, nói mỏi mồm vẫn không thấy nét mặt Đường Kính buông lỏng.
Liễu Thường Thu nghe được Đường Kính muốn thành hôn, hắn suy nghĩ, không biết Trần gia tiểu thư thiên nhân chi tư đến thế nào, thông minh hiền lành ra làm sao, mà có khả năng đả động đến cái người tâm địa sắt đá như Đường Kính.
Kỳ thật hắn hoàn toàn nghĩ sai rồi, ngược lại, chính bởi vì Trần Xu không có mấy cái kia, cho nên Đường Kính mới yên tâm thu nàng làm chính thất, bằng không đổi thành người khác, Đường Kính chẳng phải là tự tìm phiền toái cho mình sao.
Uống hai ấm trà, gọi chút điểm tâm, chỉ thấy Đường Kính chuyên tâm gắp điểm tâm cho Úc Thụy, mọi người trò chuyện câu được câu không, thời gian cứ thế kéo dài, đến khi Mộ Dung Chẩn cảm thấy mông đau lưng mỏi, Đường Kính cuối cùng cũng lên tiếng, nói mình cùng Úc Thụy còn có việc, không thể ở lâu.
Mộ Dung Chẩn muốn tiễn Úc Thụy, vừa lúc Úc Thụy cũng có chuyện nói với hắn, bảo Thời Việt đẩy mình đi chậm lại vài bước, Đường Kính là người hiểu ý, liền dẫn đầu đi lên phía trước, để cho bọn họ nói chuyện.
Úc Thụy chờ Đường Kính cùng Liễu Thường Thu đi xa xa một chút, mới nói: “Tuy ngươi có thể nghĩ ta là người lòng dạ hẹp hòi, nhưng vẫn không thể không nhắc nhở Thành Tĩnh Vương một câu, Liễu Thường Thu là người lươn lẹo, Vương gia không thể đặt nặng tình cảm vào hắn, sớm đuổi hắn đi là tốt nhất.”
Mộ Dung Chẩn cười gãi gãi cổ, đáp: “Ta chỉ thấy hắn có chút đáng thương, chứ kỳ thật loại người có tính tình như Liễu huynh, ta cũng không biết ở chung như thế nào.”
Úc Thụy nói: “Ngươi dù sao cũng phải cẩn thận một chút, đừng để đến lúc hắn đem ngươi đi bán, ngươi còn đếm tiền cho hắn.”
Mộ Dung Chẩn cười nói: “Ta tốt xấu gì cũng là một Vương gia, hắn sao có thể bán ta đi được.”
Đường Kính làm người rộng lượng một lần, để Úc Thụy trò chuyện với Mộ Dung Chẩn, kết quả chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng hi hi ha ha, cũng không biết nói những cái gì, tóm lại cả hai người đều vui vui vẻ vẻ thân thân thiết thiết, khiến Đường Kính bỗng nhiên thấy khó chịu.
Về phần vì sao khó chịu, Đường Kính cũng không suy nghĩ đến, chỉ đột nhiên đứng lại, cũng không để ý đến Liễu Thường Thu còn đang nịnh bợ mình, gọi: “Thụy nhi, lại đây.”
Úc Thụy nghe thấy Đường Kính kêu mình, lại dặn dò Mộ Dung Chẩn một câu, sau đó thành thành thật thật đi qua.
Kỳ thật Đường Kính đến cũng chẳng có chuyện gì, sáng nay y nghe Kiều Tương nói thiếu gia đi cửa hàng, đã muốn đến xem, hiếm khi thấy Úc Thụy chịu khó như vậy. Chẳng qua Úc Thụy chân trước vừa đi mình chân sau đã theo ngay, nghĩ như thế nào cũng thấy quái quái, vì thế nửa canh giờ sau mới đi, nào biết đến trùng hợp như thế, vừa lúc gặp được Úc Thụy đi uống trà với Mộ Dung Chẩn. (_ __||| anh coi họ Liễu kia là không khí hả, sao cứ soi chằm chằm Mộ Dung tiểu thụ nhà người ta vậy?)
Tiễn bước Mộ Dung Chẩn cùng Liễu Thường Thu, Đường Kính liền mang Úc Thụy về Đường trạch.
Úc Thụy tiếp nhận cửa hàng được một tháng, cửa hàng được xử lý ngăn nắp đâu ra đấy, nguyên bản chưởng quầy cũng cho rằng trưởng tử chân què này chỉ là một cái bình hoa, nào ngờ lại có bản lĩnh thật sự, tính toán một phần cũng không thiếu, khách khứa cũng dần dần đông hơn, thêm vào đó vải vóc vận chuyển từ Giang Nam tới cũng không sợ không về kịp.
Lúc đầu trong cửa hàng thoạt nhìn như thiếu tiểu nhị chạy việc, bây giờ đã đỡ hơn, chẳng qua là do bọn tiểu nhị không được phân việc chuyên môn, tất cả đều tự do chạy loạn, lúc thì đầy việc mà không có người nào để ý, lúc thì có mỗi một việc mà cả đống người tranh nhau đến làm.
Úc Thụy bảo chưởng quầy sắp xếp thứ tự, ai làm cái gì, không có chuyện việc nặng không ai nhận, việc nhẹ lại đổ xô đến làm, tóm lại mà nói công việc cũng được phân chia khá công bằng, làm việc gì đều được ghi lại, để tránh nhỡ có người làm hỏng hàng hóa, hoặc là đắc tội quan to quý nhân nào lại không ai nhận, không người nào chịu trách nhiệm.
Úc Thụy mặc dù thoạt nhìn mềm mỏng, hình dáng nhu nhược dễ bắt nạt, hơn nữa lại mới đến, chưởng quầy còn già đầu hơn hắn từng trải hơn hắn, công trạng cũng đếm không xuể. Lúc đầu đến hắn còn chẳng quản được người nào, chẳng qua ở chung một tháng, bọn tiểu nhị đều đã ngộ ra, cái gì mềm mỏng, cái gì tâm địa từ bi, tất cả chỉ là bề ngoài, là giả cả thôi.
Nếu người khác không trêu chọc Úc Thụy, thì đại thiếu gia Đường gia chính là một người hiền lành, chuyện gì cũng dễ nói, nếu có người cứng đầu không chịu nghe theo, vậy nhất định sẽ không dễ sống.
Chỉ có một điều duy nhất, đừng bắt nạt hắn. Người nào cũng biết, Đường Úc Thụy không phải một quản sự hay mang thù, chỉ là một quản sự có cừu tất báo mà thôi.
Úc Thụy sau một ngày vất vả, ở trong nhà chẳng có chuyện gì làm, chợt nghe bên ngoài ồn ào, Chỉ Hi bưng một cái đĩa nhỏ đi vào, cười nói: “Thiếu gia, lão gia nghe nói ngài thích ăn táo tàu, đưa tới một ít, ta phải nhanh chóng mang về đây đó.”
Úc Thụy liếc quả táo tàu một cái, thật muốn phun, không vì cái gì, cũng không phải không thể nhận không thể ăn, nhưng không thể ngày nào cũng đưa tới ngày nào cũng bắt ăn, cho dù táo tàu có bổ huyết ích khí đến thế nào, ăn không ngừng cũng sẽ phản tác dụng.
Cũng chỉ tại Úc Thụy muốn qua loa đối phó với Đường Kính mà nhỡ nói một câu, táo tàu này mùi vị không tệ, thế nên Đường Kính mới sai người ngày ngày đưa táo đến, Úc Thụy lại không nỡ cự tuyệt hảo ý của Đường Kính, đành phải ngày ngày tiêu thụ.
Chỉ Hi thấy thiếu gia nhìn quả táo mà mặt xanh lét, liền cười không ngừng, nói: “Kỳ thật, thiếu gia có thể thưởng mấy quả cho Thời Việt ăn, cả tháng nay hắn đều ngồi xổm ngoài hiệu thuốc, trước chưa nói đến có thể ngồi ra cái gì hay không, nhưng cực khổ kia cũng không hề nhỏ đâu.”
Úc Thụy cười nói: “Ngươi lại có vẻ là người rảnh rỗi nhất nhỉ.”
Chỉ Hi cau mày đáp: “Nô tỳ mỗi ngày đều đến chỗ lão gia lấy táo, sao có thể rảnh rỗi nhất được.”
Úc Thụy bật cười thành tiếng, nói vậy Chỉ Hi đi lấy táo cũng lấy đến phiền, có thể tưởng tượng ra mình đã ăn thành cái dạng gì rồi, sợ là sau này không ăn nổi nữa.
Đang nói chuyện, bên ngoài lại bắt đầu nháo nhào. Úc Hề viên là một tiểu viện riêng biệt cửa cũng đi riêng, tuy rằng đến chủ trạch không tiện lắm, nhưng được cái thanh nhàn, hiện giờ nơi này cũng bắt đầu không được thanh nhàn rồi.
Úc Thụy hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì, sao ồn ào vậy?”
Chỉ Hi trả lời: “Thiếu gia của ta ơi, ngài mau tỉnh lại đi! Ngày mai lão gia đã đón tân nãi nãi về rồi, ngài còn hỏi bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Úc Thụy vừa nghe, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, một tháng nay hắn đều vội vội vàng vàng chuyện của cửa hàng, rất ít khi ở nhà, cũng đem chuyện tân nãi nãi quên sạch sành sanh. Hiện giờ nhắc tới, Úc Thụy lại có chút hoảng hốt, không thể ức chế nhớ lại đêm hôm đó, chuyện hắn cùng Đường Kính nói tại hành lang, Đường Kính nói hắn sẽ vĩnh viễn là trưởng tử, chỉ cần hắn muốn.
Chỉ Hi tiếp lời: “Thiếu gia, ngài nhất định là vội quá nên quên mất rồi. Ngày mai tân nãi nãi tới, hôm nay tất nhiên phải vội, bọn nha đầu ma ma của Trần gia đã đến, đang trang trí tân phòng đó.”
Úc Thụy nghe xong, lại chỉ câu được câu chăng hỏi: “Vì sao người Trần gia đến nhà chúng ta trang trí tân phòng?”
Chỉ Hi “phốc” bật cười, nói: “Cũng tại thiếu gia chưa thành thân nên không biết. Ngài nghĩ lập gia đình là chỉ có nghênh tân nương tử về đến nơi là xong sao, đương nhiên phải chuẩn bị, chỉ là mặt ngoài thôi, nhưng cũng phải tuân thủ một ít quy củ cũ, để cầu may mắn. Trước đó một ngày là bận rộn nhất, người Trần gia phải đến đây cùng người nhà chúng ta trang trí tân phòng, giường chiếu bàn ghế mấy đồ vật to lớn lỉnh kỉnh đều do nhà trai chuẩn bị, chăn gối đệm màn là gia đình nhà gái chuẩn bị, trước một ngày phải cùng nhau trang trí phòng tân hôn, còn phải chuẩn bị đại sảnh hôn lễ, lúc này mới gọi là xong.”
Úc Thụy nghe mà lòng không yên, gật gật đầu, nói: “Chẳng phải ngươi cũng chưa thành thân đấy sao.”
Chỉ Hi khuôn mặt phiếm hồng, không nói chuyện với hắn nữa.
Vừa lúc Thời Việt chạy đến, vẻ mặt hưng phấn, khuôn mặt còn cao hứng đến đỏ lên, không quan tâm đến quy củ gì hết, xông tới hô: “Thiếu gia, có phương thuốc rồi!”
Chỉ Hi bật dậy trước tiên, “Thật sao? Có thật không? Đừng có chữa hỏng thiếu gia đó.”
Thời Việt đưa phương thuốc cho Úc Thụy xem qua. Mặc dù Úc Thụy cũng xem qua mấy quyển y thư, nhưng cũng không hiểu rõ hết, không biết trên đó viết gì, chỉ xem qua một lần rồi trả lại cho Thời Việt, đáp: “Ngươi cảm thấy được, vậy thì cứ thế đi.”
Thời Việt nói: “Ta thỉnh đại phu ở ngoài hiệu thuốc xem rồi, bọn họ nói là được, nếu không, thiếu gia lại thỉnh vài đại phu nữa đến xem xem.”
Úc Thụy cười lắc đầu: “Nếu đại phu lão gia mời đến đều nói không có vấn đề, vậy thì không cần tìm người xem nữa, ta còn có thể không tin ngươi sao?”
Thời Việt gật gật đầu, đáp: “Vậy ta liền kêu người đi sắc thuốc, buổi tối tắm rửa xong, ta lại đến châm cứu cho thiếu gia thử xem.”
Chỉ Hi ngăn lại Thời Việt đang vội vã muốn xông ra ngoài, nói: “Ngươi muốn đi đâu, hiện giờ bên ngoài đều đang vội vàng chuẩn bị hỉ yến, không ai có sắc thuốc cho ngươi đâu.”
Thời Việt nghĩ nghĩ, “Vậy ta đây đi bốc thuốc, tự mình sắc.”
Chỉ Hi nói: “Hiện giờ trong nhà đang loạn, đều bận tối mắt tối mũi, ngươi châm cứu cho thiếu gia cần những cái gì thì viết ra, ta đi nói với quản gia trước, muốn lấy thẻ bài cũng phải chờ nữa đó.”
Úc Thụy cười: “Sao bỗng nhiên Chỉ Hi lại suy nghĩ chu toàn vậy.”
“Nô tỳ tốt xấu gì cũng là nữ hài tử, có thế nào cũng chu toàn hơn mấy nam nhân các người.”
Thời Việt lấy một tờ giấy, vừa viết mấy đồ vật cần dùng, vừa cười đáp: “Ta thật sự không hề coi ngươi là nữ hài tử đâu.”
Chọc đến Chỉ Hi cũng phải trả đũa hắn hai câu. Bởi vì Thời Việt nghĩ ra phương thuốc cùng biện pháp chữa trị chân tật cho Úc Thụy, trong lòng mọi người đều thấy vui mừng, cười đùa cũng nhiều thêm vài câu.
Thời Việt đưa tờ giấy cho Chỉ Hi, để nàng đến hỏi Thành Thứ, chờ đi khố phòng lấy đồ vật.
Toàn bộ trên dưới trong Đường gia vội vàng chuẩn bị cho hôn sự, chân gần như đã vắt lên cổ. Đường Kính vừa phải lo liệu thời gian gấp gáp, lão thái thái lại muốn làm thật hoành tráng, rất nhiều việc phải làm xong trong vòng một tháng, may mà Thành Thứ tốt xấu gì cũng là quản gia lâu năm, nhiều việc tuy có vội nhưng cũng không lộn xộn, trong vòng một tháng cũng chuẩn bị gọn gàng ngăn nắp, nhưng lĩnh đồ vật vẫn phải chờ khá lâu.
Chỉ Hi đưa tờ giấy đến, qua hơn nửa ngày, tiểu tư mới đi ra nói quản gia bận quá, một đống giấy còn đang xếp hàng, một đống thẻ bài còn chưa trả về, chờ khi nào tới lượt, lại đến báo cho Chỉ Hi cô nương một tiếng.
Chỉ Hi không còn cách nào khác, đành phải đi về trước, cứ đợi như vậy, đợi cả đêm, đến đại hôn ngày hôm sau, mới tới lượt mấy đồ châm cứu, đem chúng từ khố phòng ra.
Ngày đại hôn, sáng sớm Úc Thụy đã dậy, không phải hắn nhớ tới, mà bởi vì tiếng động bên ngoài quá lớn, Úc Thụy bất đắc dĩ bị đánh thức. Đối lập với náo nhiệt bên ngoài, trong Úc Hề viên lạnh lẽo hơn nhiều lắm.
Chỉ Hi hầu hạ Úc Thụy thay quần áo, Kiều Tương lại đến đây, trong tay cầm bộ quần áo đã may lúc trước, thỉnh thiếu gia đổi bộ đồ mới.
Kiều Tương nói: “Thiếu gia, theo nô tỳ thấy, cái này hồng sắc vui mừng, mặc nó trông đẹp hơn.”
Úc Thụy nhìn bộ quần áo đỏ thẫm kia mí mắt giật liên hồi, đáp: “Hôm nay cũng không phải đại hôn của ta, mặc thành như vậy, không ra thể thống gì hết.”
Kiều Tương cười nói: “Lão gia đã nói rồi, thiếu gia chúng ta mặc cái này là đẹp nhất, thỉnh thiếu gia mặc.”
Úc Thụy không có biện pháp, đành phải để Chỉ Hi cùng Kiều Tương giúp mình mặc vào. Làn da Úc Thụy nguyên bản đã rất trắng, nõn nà mềm mịn như nước, mặc vào quần áo màu đỏ thẫm, trông lại càng trắng, cổ áo được may tuy rằng hơi bảo thủ, không chịu để lộ xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp, nhưng lại kín đáo duyên dáng ôm lấy cần cổ tinh tế.
Tay áo rộng, cổ tay áo thêu ngân tuyến, ngân tuyến này được vận chuyển từ tận Giang Nam tới, bởi vì chỉ có loại này thêu lên vải đỏ mới đẹp nhất, nguyên bản chỉ thêu lên hỉ phục của Đường Kính, Đường Kính nhìn thấy lại yêu cầu thêu lên xiêm y của Úc Thụy, hoa văn của ngân tuyến cũng không rườm rà, nhưng mỗi một đường châm đều tinh xảo không thể xoi mói.
Một cái đai lưng bản rộng thắt lên thắt lưng, làm nổi bật thân hình tiêm gầy của Úc Thụy, lại mơ hồ tôn lên đôi vai thon nhỏ cùng đường mông duyên dáng, quần áo cắt may phi thường vừa vặn.
Úc Thụy cúi đầu nhìn nhìn, Kiều Tương cười nói: “Lão gia thật tinh mắt, tuyệt đối không thể có người thứ hai mặc đẹp hơn thiếu gia.”
Úc Thụy sợ mình quá nổi bật, thể nhưng nghĩ nghĩ lại, lão cha đón dâu, nhi tử thò mặt ra làm gì, mặc thì cũng mặc rồi.
Bởi vì Trần gia ở tại Giang Ninh, mà Đường gia lại ở trong kinh thành, đường đón dâu đâu phải chỉ có ngàn dặm, thế nên bỏ qua đoạn nhà trai đến gia đình nhà gái đón dâu.
Trần Xu đã đến trước mấy ngày, sớm trang điểm, mũ phượng khăn quàng vai chỉnh tề, đầu đội hỉ khăn, ngồi trong hỉ kiệu, vào kinh thành.
Đi theo bên người Trần xu có một nha đầu tên là Tự Yến, còn có một ma ma họ Dương, đương nhiên cũng không thể thiếu mấy người hộ tống.
Dương ma ma nói, thời điểm nữ nhi xuất giá trên đầu phải cắm thêm một đóa hoa, có nghĩa là vinh hoa phú quý, cũng tượng trưng cho biểu tượng Kỳ lân tống tử [1], cầu may mắn.
Trần Xu nghe xong đương nhiên nguyện ý, liền mang hoa trên đầu, mong muốn mình vào Đường gia, sinh ra vài nhi tử, hơn nữa mình có Trần gia làm chỗ dựa vững chắc, còn không ngồi vững vàng trong Đường gia được sao?
Trần Xu nghĩ đến tương lai tươi sáng, trong lòng rất cao hứng, lên kiệu nâng tới kinh thành.
Đội ngũ đưa thân của tân nương tử đồ sộ vô cùng, tốt xấu gì cũng là đại môn nhà giàu, nhưng mấy thứ này chẳng qua chỉ là bề ngoài thôi, Trần Trọng Ân không từ Giang Ninh theo tới, Trần Xu biết y cũng không thân thiết với mình, nhưng nàng lại nghĩ, giờ đây mình đã là chính thê của Đường gia, cũng không phải sợ Trần gia không nể mặt.
Cỗ kiệu của tân nương tử được nâng đến trước cửa Đường gia, còn chưa hạ kiệu, mấy lão phu nhân đã cầm túi đậu, vẩy xung quanh cỗ kiệu, truyền thuyết kể lại đậu có thể trừ tà, hạt giống đậu cũng ngụ ý sớm sinh quý tử, cho nên kiệu tân nương tử tới nơi đều phải tát đậu, đến khi vào tân phòng còn phải tát lên giường.
Kiệu hoa dừng lại trước cửa Đường gia, đậu cũng tát xong, Đường Kính thỉnh tân nương hạ kiệu, sau đó cùng tiến vào Đường trạch bái đường, người xướng lễ đã bắt đầu gào to.
Hoa đường được làm ngay tại chính đường của Đường gia, bài vị của liệt tổ liệt tông Đường gia đã được dời đến, lão thái thái cũng ngồi xuống rồi.
Châm hương, dâng hương, dập đầu ba lần, lễ đã xong.
Người xướng lễ hô lớn đưa tân lang tân nương vào động phòng, Đường Kính liền nâng Trần Xu chướng mắt này đi, chủ trạch ở ngay bên cạnh chính đường, cũng không phải đi lâu lắm.
Tân phòng thắp nến long phượng, trên giường cũng được rẩy đậu, vài nha đầu ma ma của Trần gia canh giữ trong tân phòng, thấy người vào đến, liền vội vội vàng vàng chạy qua nâng tân nãi nãi.
Trước giường bày một thư án nhỏ, bên trên đặt chén rượu để làm lễ hợp cẩn, Đường Kính vén hỉ khăn lên, sau đó bắt đầu uống rượu hợp cẩn.
Trần Xu xấu hổ đến mức không thể kềm chế được, nàng là tiểu thư khuê nữ, đây đương nhiên là lần đầu thành thân. Bởi vì việc hôn nhân là do Đường Kính đề cập, nàng vẫn còn ảo tưởng Đường Kính si mê mình như thế nào, sau này ở trong Đường gia làm đại nãi nãi ra làm sao, ai cũng đừng hòng khi dễ nàng, cái ghế trưởng tử Đường gia còn không phải của nhi tử nàng ư? Huống hồ với gia thế của nàng, Đường gia lão thái thái cũng phải yêu thích, nào còn có thể ngó ngàng gì đến tên què quặt kia.
Trần Xu tưởng tượng tất cả đều vô cùng mỹ mãn. Mặc dù khuôn mặt Đường Kính không có biểu cảm gì, nhưng Đường Kính trời sinh vóc người anh tuấn cao lớn, mặc hỉ phục đỏ thẫm lại càng thêm tuấn dật, Trần Xu sao có thể không yêu, vừa nghĩ tới lát nữa động phòng với Đường Kính, trong lòng xấu hổ chết đi được, tay bưng chén rượu hợp cẩn cũng run run rẩy rẩy, bỗng nhiên trượt tay một cái, chén rượu đổ lênh láng.
Dương ma ma nhanh miệng hô: “Bách niên giai lão, là chuyện tốt là chuyện tốt!”
Lại nhanh chóng sai Tự Yến đi đổi cái chén khác, Đường gia cũng không nghĩ tới tân nương tử sẽ làm đổ rượu, không hề chuẩn bị, loạn một hồi mới đổi được cái mới.
Trần Xu cũng không cảm thấy đây là điềm xấu, lại cùng Đường Kính uống rươu hợp cẩn. Kế tiếp vốn nên là lúc nháo động phòng, nháo động phòng chính là bước quan trọng của ngày đại hôn, thứ nhất là tạo không khí vui mừng, thứ hai cũng để trừ tà, người ta nói trong tân phòng thường có âm khí, nếu không có dương khí xua đuổi, sau này sẽ có chuyện xấu.
Chẳng qua mấy người nháo động phòng tân lang tân nương còn chưa đến, chợt nghe bên ngoài có tiếng nói to, trên mặt Đường Kính vẫn không có biểu tình gì, thú Trần Xu là do một tay y an bài, Trần Xu đắc tội y sẽ không được sống thoải mái, Nguyên Bật không phải là ví dụ tốt nhất đấy sao, đừng nhìn Đường Kính bình thường dễ dãi, cũng chẳng thấy lãnh diện lãnh tâm, thực tế y xông pha sa trường đã bao năm, sinh tử gặp nhiều rồi.
Trần Xu lúc này có chút mất hứng, vừa rồi đổ chén rượu, hiện giờ lại không được an tĩnh, Trần Xu quay đầu hỏi Tự Yến: “Bên ngoài có chuyện gì vậy?”
Khẩu khí kia nghiễm nhiên là của nữ chủ nhân Đường gia không thể nghi ngờ.
Tự Yến được làm thị nữ bên người Trần Xu, cũng thấy mở mày mở mặt, nhanh chóng ra ngoài xem, trở về bẩm báo: “Tiểu thư… A không, thái thái, cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ có một nha đầu tên là Chỉ Hi đang tìm quản gia nói chuyện, hơi to tiếng một chút thôi.”
Trần Xu còn chưa quay đầu lại, đã nghe Đường Kính hỏi: “Nói chuyện gì với Thành Thứ?”
Tự Yến vừa nghe lão gia hỏi mình, lo lắng hốt hoảng, thành thành thật thật trả lời: “Bẩm lão gia, nô tỳ không nghe rõ, hình như nói cái gì có ai đấy không ổn lắm.”
Đường Kính bỗng bật dậy, dọa Trần Xu nhảy dựng, bọn họ cũng không biết Chỉ Hi là người của Úc Hề viên, là người bên cạnh Úc Thụy, nếu nàng hô to nói ai đó không ổn lắm, kia còn có thể là ai, không phải chỉ có trưởng tử Đường gia Úc Thụy thôi sao.
Trần Xu còn chưa mở miệng, đã thấy Đường Kính sau khi đứng lên, một giây cũng không trì hoãn, xoay người bước ra khỏi phòng, lập tức nghe thấy thanh âm đóng mở cửa, người đã mất hút.
Lúc này Trần Xu mới cả kinh: “Có chuyện gì vậy?”
Tự Yến cũng không biết xảy ra chuyện gì, Dương ma ma đành phải an ủi tiểu thư nói: “Đừng có gấp đừng có gấp, lão gia nhất định là đã quên mang theo lễ vật cho tiểu thư… A không, thái thái, phải trở về lấy.”
Đường Kính ra khỏi tân phòng, Thành Thứ còn đang ở đó, Chỉ Hi cũng chưa đi, Đường Kính hai ba bước đi qua, hỏi: “Có phải Thụy nhi đã xảy ra chuyện gì?”
Chỉ Hi vừa thấy lão gia, nhất thời sửng sốt, lão gia lúc này không phải nên ở trong tân phòng sao, sao lại bỏ mặc tân nãi nãi mà ra ngoài như thế.
Chỉ Hi không dám chậm trễ, nhanh chóng nói rõ ràng. Là bởi vì tân nãi nãi vào cửa, để tránh hiềm nghi, nam tử không phải người làm trong nhà đều phải tránh đi hết, trong Úc Hề viên cũng có mấy người, chính là mấy đại phu cùng thảo luận y thuật với Thời Việt, thế nên đành phải tạm thời đưa đại phu đi hết.
Nào ngờ đại phu mới đi chưa được một ngày, Úc Thụy đã xảy ra chuyện.
Thời Việt nghiên cứu ra phương thuốc chữa cho Úc Thụy, thuốc thì không có vấn đề gì, uống xong cũng không thấy có triệu chứng bất thường nào, chẳng qua hôm nay sau khi Úc Thụy tắm rửa xong, Thời Việt châm cứu cho hắn. Thời Việt nói là đã luyện lâu lắm rồi, không có khả năng châm chảy máu nữa, mà quả thật cũng không có chảy máu, nhưng Úc Thụy lại đột nhiên thấy đau.
Điều này làm mọi người sợ hãi, hay là chân có chỗ nào không ổn, về sau đến ngồi cũng không nổi nữa thì sao. Thời Việt sợ tới mức không dám châm nữa, rút châm, kết quả là Úc Thụy vẫn thấy đau. Úc Thụy bảo có thể chịu được, nhịn nhịn một chút là tốt rồi, nhưng Thời Việt cùng Chỉ Hi cứ luống ca luống cuống, ma ma trong Úc Hề viên đều lớn tuổi rồi, không chịu nổi đả kích như thế, cũng mặc kệ đêm nay có phải đêm tân hôn của lão gia hay không, phải đi tìm đại phu đến xem trước đã.
Lão gia không ở đây, Chỉ Hi cũng chỉ đành đi tìm quản gia, thế là kinh động đến Đường Kính.
Đường Kính một câu cũng không nói, chẳng qua khuôn mặt quá mức âm trầm, dọa Chỉ Hi sợ hãi, không dám hắng giọng một tiếng, theo sau Đường Kính đi thẳng tới Úc Hề viên.
Trong Úc Hề viên rất vắng vẻ, bởi vì nhiều nha đầu tiểu tư đều nhảy sang chủ trạch ăn uống, bọn họ nghĩ ngày vui thế này trộm làm biếng một tí cũng chẳng sao, chỉ còn lại vài người chăm chỉ tận tâm.
Đường Kính một thân hỉ phục đỏ thẫm, cứ như vậy đi vào Úc Hề viên, đến thẳng phòng Úc Thụy.
Thời điểm Đường Kính đá văng cửa phòng, chỉ thấy ở ngoại gian đứng thật nhiều người, ma ma nhìn thấy Đường Kính nhanh chóng vội vàng thỉnh an.
Đường Kính lại chỉ để ý hỏi: “Thụy nhi đâu?”
Ma ma trả lời: “Thiếu gia ở bên trong, hiện tại đã đỡ hơn, nhưng mà mới vừa rồi đau đến túa mồ hôi lạnh.”
Đường Kính vào phòng trong, Thời Việt đang ở bên cạnh, chỉ mình hắn coi như tương đối lãnh tĩnh, còn đâu tất cả mọi người đều khẩn trương hô hoán, hắn vừa cẩn thận nhìn nhìn, châm cũng không hề cắm sai chỗ, không hiểu sao Úc Thụy phản ứng rất mẫn cảm, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Thời Việt lại hạ châm đâm vào mất huyệt an thần giảm đau cho Úc Thụy, mới dần dần đỡ hơn một chút.
Đường Kính tiến vào, liền thấy Úc Thụy một thân xiêm y hồng sắc, là kiện xiêm y ngày ấy chính miệng y khen rất đẹp, hạ thân không thấy quần, có khả năng bởi vì muốn châm cứu, cho nên cởi ra, chỉ đắp hờ một cái chăn.
Úc Thụy nghiêng người ngồi dựa trên tháp, sau lưng kê thêm nhiều gối đỡ, có nha đầu đang cầm bố khăn lau mồ hôi cho hắn.
Sắc mặt Úc Thụy đã khá hơn một chút, chẳng qua nơi khóe miệng có vết rách nhỏ, không nhìn kỹ sẽ không thấy rõ, chắc là vừa rồi đau quá mới tự cắn rách môi mình.
Đường Kính đi qua, Úc Thụy nhìn thấy y thì rất kinh ngạc, hai mắt trợn to, hắn trăm triệu lần cũng không nghĩ tới cái người vốn dĩ phải ở trong tân phòng kia lại xuất hiện trong phòng mình.
So với tân phòng đèn đuốc sáng trưng, ánh nến trong phòng Úc Thụy có phần mờ nhạt hơn, hai con ngươi đen bóng của Úc Thụy lại càng thêm tinh lượng, thậm chí có thể nhìn được ảnh ngược với hỉ phục đỏ thẫm của Đường Kính.
Đường Kính ngồi xuống bên tháp, sờ sờ trán Úc Thụy, vẫn còn một tầng mồ hôi lạnh, cũng không biết vừa rồi đã đau thành dạng gì nữa.
Thành Thứ đã đi tìm đại phu, đại phu tới rất nhanh, tiến vào bắt mạch cho Úc Thụy, lại hỏi han Thời Việt nửa ngày, mới nói không có việc gì, châm đâm đúng rồi, chẳng qua thiếu gia hơi mẫn cảm mà thôi, càng cảm thấy đau, càng chứng minh đâm đúng chỗ.
Đại phu đã nói như vậy, mọi người nhất thời đều nghĩ nếu thiếu gia kiên trì muốn chữa chân, về sau sẽ phải chịu rất nhiều đau đớn.
Nhân lúc có đại phu ở đây, Thời Việt lại hạ châm cho Úc Thụy, Úc Thụy chỉ nói không sao, giống như người đang chịu khổ không phải là hắn vậy, bảo Thời Việt cứ đâm mạnh tay lên.
Đường Kính ngồi bên cạnh, nhìn Úc Thụy cắn chặt môi, đôi mày nhíu chặt, mỗi châm hạ xuống là lồng ngực lại dồn dập phập phồng, sắc mặt nguyên bản đã trắng, lại càng thêm trắng bệch như tượng sáp.
Đường Kính vươn tay qua, nắm lấy bàn tay Úc Thụy, mới đầu Úc Thụy cương cứng một chút, cũng không biết có phải do rất đau hay không, Úc Thụy vẫn luôn không chịu yếu thế vậy mà lại bám chặt lấy tay Đường Kính, Đường Kính thậm chí có thể cảm nhận được bàn tay hắn siết chặt lại.
Châm cứu đúng một canh giờ, Úc Thụy từ ngồi dựa trên tháp, cuối cùng chuyển sang giường nằm. Đường Kính vẫn luôn thấm mồ hôi cho hắn, chờ rút châm xong, Úc Thụy cảm thấy bản thân giống như vừa bị lột một tầng da, mệt đến mức nhắm nghiền hai mắt mà thở hổn hển.
Đường Kính sai người mang nước ấm đến, đích thân dùng khăn sạch lau mồ hôi cho Úc Thụy, lúc Kiều Tương tới liền nhìn thấy hình ảnh này, may mà bọn hạ nhân đều ra ngoại gian, lão gia nếu có việc mới gọi người vào.
Đường Kính nhìn hắn thở dốc, y thoáng mở cổ áo cho Úc Thụy, cổ áo đã ướt đẫm, cầm trong tay cũng thấy hơi lạnh.
Y cầm bố khăn lau cổ cho Úc Thụy, bố khăn thuận lợi trượt đến xương quai xanh, xương quai xanh tinh tế kia dường như có ma lực khiến người ta si mê, dưới ánh nến mờ nhạt lại càng thêm tinh xảo.
Ngón tay Đường Kính không cẩn thận cọ lên cổ Úc Thụy, mang theo xúc cảm tinh mịn của mồ hôi, khiến cả người Đường Kính cứng đờ, Úc Thụy cũng “Ân” một tiếng, đột nhiên mở mắt ra.
Ánh mắt Đường Kính cùng Úc Thụy chạm vào nhau, từ đôi mắt Úc Thụy, đến mũi, đến bờ môi, trên môi còn lưu lại một dấu hồng nhợt nhạt, là nơi vừa rồi bị hắn cắn đến rách da.
Ngón trỏ y nâng cằm Úc Thụy, ngón tay cái nhẹ nhàng di chuyển trên chỗ bị rách da kia.
Úc Thụy “Tê ——” hít vào, thanh âm có chút thấp, nói: “Đau, phụ thân…”
Trong phòng vắng lặng, cực kỳ an tĩnh, âm thanh nhẹ nhàng của hắn trở nên vô cùng rõ ràng, tiếng nói mềm mềm kia, lại ngoài ý muốn mang theo chút khàn khàn, tựa hồ đang làm nũng, Đường Kính cũng chẳng biết tại sao, ngực giống như bị người nào nắm chặt, cổ họng trở nên khô khốc, yết hầu cấp tốc trượt lên trượt xuống.
Ánh mắt hai người vẫn cứ giao hòa, Úc Thụy thấy Đường Kính chăm chú nhìn đôi môi của mình, không biết tại sao cả người mất tự nhiên, nhịn không được theo bản năng hơi hé miệng, thế nhưng hắn lại quên mất ngón tay Đường Kính còn đang vuốt ve trên môi mình, hắn vừa hé miệng như vậy, vừa lúc nhợt nhạt ngậm lấy đầu ngón tay của đối phương…
— Hết chương 42 —
———————–
CHÚ THÍCH
[1] “Kỳ lân tống tử“:
Kỳ lân là nhân thú, nó bao hàm cả đức nhân và đức nghĩa, đi đứng, xoay chuyển đều theo quy củ, chọn đất rồi mới giẫm lên, không giẫm lên bất cứ vật gì đang sống, kể cả cỏ xanh. Đây được xem là loài vật tượng chưng cho mỹ đức.
Kỳ lân cùng với rồng, phượng, rùa, được gọi là tứ linh, quan phục của quan võ nhất phẩm xưa đều có thêu hình kỳ lân, cho thấy vị trí của kỳ lân chỉ đứng sau rồng.
Kỳ lân được cho là thú thần tặng con. Tương truyền, trước khi Khổng tử ra đời, có một con kỳ lân đã xuất hiện ở nhà ông, miệng nhả ra sách ngọc, trong sách ngọc ghi chép vận mệnh của vị thánh nhân này, nói rằng ngài là con của vương hầu,nhưng sinh không gặp thời. Cho nên khi Khổng Tử được sinh ra mọi người đều gọi ông là kỳ lân.
Kỳ lân là thú thần tặng con, cho nên trong biểu tượng “kỳ lân tống tử” có một đứa trẻ cưỡi trên lưng kỳ lân, trong tay cầm một đóa hoa sen, biểu thị sinh liền quý tử, đó là ý nghĩa tiềm ẩn trong biểu tượng.
Kỳ lân và sách ngọc cùng kết hợp trong một biểu tượng thì gọi là “kỳ lân tường đoan” (kỳ lân cát tường) hoặc kỳ lân như ý.
Kỳ lân ngoài ý nghĩa tăng vượng nhân đinh còn có thể chiêu tài, tăng phúc, tiêu tai, giải ách, diệt trừ ma quỷ, hóa giải sát khí.
Úc Thụy cúi đầu, an phận đáp: “Nhi tử không dám nghiền ngẫm tâm tư của phụ thân.”
Đường Kính tựa hồ nở nụ cười, mở miệng: “Nói trắng ra là, chính thê của Đường gia phải môn đăng hộ đối, tuy Trần gia không hướng theo quan lộ, nhưng Trần gia cũng coi như phù hợp nhất, chuyện này ngươi cũng biết…”
Y dừng một chút lại nói: “Người muốn làm chính thê Đường gia không ít, người biết tính kế, khéo nói chuyện, có thủ đoạn nhiều không đếm xuể, nhưng Trần Xu không thể nghi ngờ là thích hợp nhất, bởi vì ta chắc chắn nàng sẽ không gây ra được chuyện gì. Huống hồ, thái độ của Trần Trọng Ân ngươi cũng nhìn thấy, y buông tay mặc kệ, thế là tốt nhất.”
Úc Thụy thành thành thật thật ngồi nghe, mấy việc này hắn cũng có thể nghĩ ra được, nhưng điều mà hắn không thể nghĩ ra chính là, tại sao Đường Kính phải giải thích với hắn, hắn chẳng qua chỉ sắm vai nhi tử đứng mũi chịu sào của Đường gia mà thôi, nếu Đường Kính không cho hắn hai cửa hàng, chỉ sợ đến bây giờ hắn vẫn còn là một người hữu danh vô thực.
Đường Kính thấy hắn không nói gì, chăm chú nhìn đối phương nửa ngày, mới chậm rãi hỏi: “Ngươi có biết vì sao ta nói điều này với ngươi không?”
Úc Thụy ngẩng đầu nhìn y một cái, bắt gặp ánh mắt của Đường Kính, lại cúi đầu, đáp: “Nhi tử không biết.”
Đường Kính nói: “Ngươi làm việc nói chuyện vẫn luôn cẩn thận như vậy, ta cũng không biết nên vui hay buồn nữa… Ngươi biết không.”
Trái tim Úc Thụy run lên một cái, tựa như bị một câu nhẹ nhàng của Đường Kính hung hăng đập vào, trong lòng nhảy dựng, bỗng nhiên dường như hiểu ra cái gì.
Đường Kính nhìn hắn vẫn không mở miệng, vỗ vỗ vai Úc Thụy, nói: “Ngươi là nhi tử của ta, vĩnh viễn là trưởng tử Đường gia, chỉ cần ngươi cố gắng. Đừng để ta thất vọng.”
Đường Kính dứt lời, nâng bước đi vào trong, xuyên qua hành lang, về chủ trạch.
Úc Thụy lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng của Đường Kính đến xuất thần.
Triệu Lê mở tiệc chiêu đãi Thành Tĩnh Vương Đại Thành tại hoa viên, Liên Hách đương nhiên cũng sẽ dự tiệc. Bởi vì uống chút rượu, đầu óc hơi quay cuồng, ra ngoài một lát, liền thấy một cung nữ đi đến.
Liên Hách biết người nọ, cung nữ kia là người bên cạnh Kỳ phi. Liên Hách còn tưởng nàng đến diện kiến Thánh Thượng, nào biết cung nữ kia đi được nửa đường, nhìn thấy Liên Hách, vội vàng tiến lên thỉnh an: “Liên đại nhân.”
Cung nữ kia nói: “Kỳ phi nương nương nghe nói bệ hạ muốn xử trảm Nguyên công công? Mạo muội hỏi Liên đại nhân, không biết là thật hay giả?”
Liên Hách cười nhẹ, nói: “Kỳ phi nương nương tin tức thật linh thông, chuyện này cũng mới xảy ra thôi. Vừa rồi Thánh Thượng say rượu, Nguyên Bật lại ăn nói không cẩn thận, ngỗ nghịch thánh ý, Hoàng Thượng đã sai người giải hắn ra ngoài.”
Cung nữ kia cả kinh: “Thật sự có chuyện này! Kỳ phi nương nương sai nô tỳ van cầu đại nhân, nói đỡ Nguyên Bật công công vài câu.”
Liên Hách đáp: “Chuyện của Nguyên Bật sao lại dính dáng đến nương nương. Không phải Liên mỗ không muốn giúp, nhưng nương nương không phải không biết Hoàng Thượng một khi đã quyết tâm thì ai cũng không dám nói.”
Cung nữ nói: “Không dối gạt ngài, nương nương chỉ quan tâm, sợ Hoàng Thượng vì say rượu mà chém lầm người tốt.”
Liên Hách cười nhạo một tiếng: “Đi bẩm lại với nương nương, bệ hạ say hay không say, làm thần tử không dám xen vào, bệ hạ chém có phải người tốt hay không, vậy còn phải xét, thêm nữa, nương nương thật sự không biết Nguyên Bật vì sao lại bị chém hay sao? Vậy thì nương nương phải về hỏi lại thân huynh trưởng của người mới được, miễn cho phí công phí sức lại hoàn toàn phản tác dụng.”
Cung nữ kia không dám nói thêm nữa, đành phải trở về bẩm báo với Kỳ phi nương nương.
Sáng hôm sau, tin tức Nguyên Bật bị xử trảm truyền vào trong Đường trạch. Nghe nói đêm qua Hoàng Thượng mở tiệc rượu chiêu đãi Thành Tĩnh Vương, Nguyên Bật nói một câu khó nghe, đã bị Triệu Lê còn đang mơ hồ lôi ra chém, thấy đồn hôm sau Triệu Lê tỉnh lại, còn tiếc hận một phen, nhưng người khác cũng không dám nói gì.
Đường Kính nghe xong chỉ cười như không cười xuy một tiếng, Triệu Lê thoạt nhìn thì hồ đồ, thế nhưng hắn sao có thể thật sự hồ đồ. Đường Kính chỉ nhằm vào một mình Nguyên Bật, nếu Triệu Lê không hồ đồ, tra rõ ra thì có thể sẽ liên lụy rộng khắp.
Triệu Lê làm như vậy coi như hành động thông minh, chém Nguyên Bật vừa lúc hợp tâm ý Đường Kính, nếu làm hoàng đế lại không thể ngoan tâm, vậy thì Triệu Lê cũng không thể ngồi vào vị trí này.
Sáng sớm Úc Thụy đã muốn đến cửa hàng, mặc dù hắn là quản sự, nhưng vừa tiếp nhận cửa hàng, cũng không thể để mặc kệ chưởng quầy, nhiều thứ Úc Thụy cần phải biết, phải học lại một lần nữa.
Úc Thụy bảo Thời Việt chuẩn bị cỗ kiệu, dù sao cũng không cần phải đến thư viện, liền tới cửa hàng xem một chút.
Chưởng quầy không nghĩ Đường Úc Thụy chịu khó như vậy, sáng sớm đã tới rồi, nhanh chóng mời hắn vào trong, châm trà châm trà lấy điểm tâm lấy điểm tâm.
Chưởng quầy cười nói: “Thiếu gia ăn điểm tâm chưa? Nếu chưa ăn, ta với ngài sang quán bên cạnh ăn nhé.”
Úc Thụy nói: “Ta ăn rồi, đừng chê ta vướng bận, ngài cứ làm việc của ngài đi, ta chỉ tới xem thôi.”
Chưởng quầy sao có thể chê Úc Thụy vướng bận, hắn nịnh bợ còn không kịp đâu, mới ngồi nói chuyện một lát, đã thấy tiểu nhị bên ngoài chạy vào nội đường, nói: “Chưởng quầy, bên ngoài có khách quý nha, ngài không ra tiếp sao?”
Chưởng quầy hỏi: “Khách quý nào vậy?”
Muốn buôn bán cũng phải có duyên mới được, đối với khách đến mua hàng, chưởng quầy nhiều khi cũng đi ra ngoài khách sáo vài câu, không liên quan đến chuyện nhiều tiền hay ít tiền, nếu không trò chuyện rôm rả thì tốt xấu gì cũng phải tỏ vẻ ân cần, như vậy người ta mới muốn đến nữa.
Tiểu nhị kia đáp: “Là Vương gia Thành quốc tới đó.”
Úc Thụy tiếp lời hỏi: “Thành Tĩnh Vương?”
“Đúng vậy đúng vậy!”
Úc Thụy cười nói: “Thật trùng hợp.”
Chưởng quầy hỏi: “Chắc là thiếu gia có quen biết? Thiếu gia có muốn ra ngoài gặp không?”
Úc Thụy gật gật đầu, chưởng quầy ân cần tranh đẩy xe lăn, đích thân giúp Úc Thụy ra ngoại đường.
Tiểu nhị vén rèm lên, liền thấy Mộ Dung Chẩn đang ngồi ở ghế trên uống trà, trong sảnh ghế dựa đặt thẳng hàng, ở giữa hai ghế đều có bàn trà nhỏ, nếu có khách lớn đến đây, không tránh khỏi bưng trà rót nước để người ta chậm rãi lựa chọn.
Mộ Dung Chẩn ngẩng đầu nhìn thấy Úc Thụy, vội đứng lên cười nói: “Sao ngươi cũng ở đây?”
Úc Thụy cười nói: “Ngươi chạy đến cửa hàng của Đường gia mua đồ, ta đương nhiên ở trong này.”
Mộ Dung Chẩn hô to quá trùng hợp, Úc Thụy mời hắn ngồi xuống, chợt nghe bên cạnh có người âm dương quái khí cười nói: “Hóa ra là thiếu gia Đường gia a.”
Úc Thụy nhìn qua, Mộ Dung Chẩn cũng không phải đến một mình, còn có người đi theo bên cạnh, Úc Thụy cũng quen, còn là người quen cũ, họ Liễu, tên là Liễu Thường Thu.
Từ ngày Đường Kính sai người mang Liễu Thường Thu sang cổ trạch, Úc Thụy cũng không gặp lại hắn nữa, không biết hắn đã rời khỏi cổ trạch của Đường gia rồi.
Liễu Thường Thu nhờ người cầu xin Đường Kính thả hắn đi, nói là nhớ nhà sốt ruột chuẩn bị trở về gia hương. Thế nhưng chính hắn bỏ quê ra đi, thà rằng ở lại kinh thành ăn cám gặm xương cũng tốt hơn trở về. Liễu Thường Thu chỉ lấy cớ rời đi thôi, chứ không phải thật sự muốn hồi hương.
Hắn ra khỏi Đường trạch, bởi vì qua thời gian khá dài, gánh hát đã sớm thay đổi chủ nhân, hắn vốn chỉ có giọng hát cùng dung mạo, không ở trong gánh hát thì còn biết đi đâu, nhưng dù Liễu Thường Thu có không cam tâm thì cũng chỉ đành mặt xám mày tro rời đi. Trên người hắn lại không có bạc, đương nhiên phải tìm một kim chủ bám vào mới được.
Nếu nói vung tiền như rác, lại nổi tiếng tùy ý vung lung tung, loại người thiếu tâm nhãn đến mức này, thật đúng là chỉ có mình Mộ Dung Chẩn.
Úc Thụy thấy Liễu Thường Thu đi cùng Mộ Dung Chẩn, cũng không quá kinh ngạc.
Ngược lại Mộ Dung Chẩn rất ngạc nhiên: “Các ngươi cũng biết nhau? Thế thì thật sự là không thể tốt hơn.”
Liễu Thường Thu cười nói: “Đúng vậy, thời điểm ta gặp Đường thiếu gia, có thể nói sớm hơn Vương gia nhiều lắm.”
Mộ Dung Chẩn không nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, chỉ nghĩ là Liễu Thường Thu bày tỏ tình bằng hữu với Úc Thụy, vì thế nói: “Vậy chúng ta sang tửu lâu bên cạnh ngồi một lát được không, ta mới gặp được Úc Thụy có hai lần, ngươi lại không đến thư viện, huống hồ mấy ngày nay nghe nói lão gia Đường gia sắp đón dâu rồi, ta tới nhà ngươi quấy rầy cũng không tốt lắm.”
Liễu Thường Thu vừa nghe thấy chuyện Đường Kính muốn kết hôn, mặt cứng lại một chút, lập tức vừa cười vừa nói: “Còn có chuyện này sao? Đón chính thất về, vậy đặt thiếu gia ta ở chỗ nào a?”
Kỳ thật chuyện này Mộ Dung Chẩn đã suy xét kỹ rồi, hắn có ngốc mấy cũng sẽ không bô bô ra miệng, chẳng qua Mộ Dung Chẩn vẫn nghĩ Liễu Thường Thu đơn thuần, bởi vậy nói chuyện mới không để ý.
Hiện tại đang ở trong cửa hàng, còn có chưởng quầy cùng bọn tiểu nhị đứng bên cạnh, Liễu Thường Thu lời nói lại không cố kỵ, không thể để người khác chê cười, Úc Thụy đành lên tiếng: “Nếu Thành Tĩnh Vương đã đến đây, đương nhiên cúng kính không bằng tuân mệnh, rượu này nhất định phải là ta mời mới đúng.”
Tâm tư ba người không giống nhau, ra khỏi cửa hàng sang tửu lâu bên cạnh, Mộ Dung Chẩn đứng gần nhất, Thời Việt liền rảnh tay. Tốt xấu gì cũng là Vương gia của một quốc gia lại tranh đẩy xe lăn cho Úc Thụy.
Vừa mới ra khỏi cửa hàng, đúng lúc có một cỗ kiệu dừng trước cửa, Đường Kính từ bên trong bước ra.
Đường Kính vừa ra khỏi cỗ kiệu liền thấy Úc Thụy, Mộ Dung Chẩn còn có cả Liễu Thường Thu, thản nhiên nhìn lướt qua, mở miệng hỏi: “Thụy nhi muốn đi đâu vậy?”
Úc Thụy cũng không nghĩ Đường Kính sẽ đến, trả lời: “Nhi tử đang muốn thỉnh Thành Tĩnh Vương đến tửu lâu trò chuyện.”
Mộ Dung Chẩn vừa nghe lời này, mới kịp phản ứng người trước mắt này thì ra là phụ thân Đường Úc Thụy, đương gia Đường gia Đường Kính. Ngày ấy ở trên đại điện Mộ Dung Chẩn tuy rằng có gặp Đường Kính một lần, nhưng mà lúc ấy không chú ý.
Lúc này không nhịn được đánh giá Đường Kính một phen, cho dù ở Thành quốc, hắn cũng thường xuyên nghe người ta nhắc tới Đường Kính, năm đó đại ca còn giao thủ với y trên chiến trường, Mộ Dung thị hiếu chiến, nhưng cũng tôn kính địch nhân, hơn nữa hiện tại thiên hạ thái bình, không có địch nhân nào đáng nhắc đến, ở trong lòng Mộ Dung Chẩn, kỳ thật cũng tôn sùng Đường Kính giống như thần thánh vậy.
Chẳng qua gần đây quen Đường Úc Thụy, Mộ Dung Chẩn vẫn cảm thấy Úc Thụy là bằng hữu thân thiết nhất của hắn, giờ Đường Kính sắp lấy vợ, địa vị trưởng tử của Úc Thụy chỉ sợ khó giữ được, ruột gan Mộ Dung Chẩn khó tránh khỏi có khúc mắc khúc mắc.
Mà thời điểm Liễu Thường Thu tái kiến Đường Kính, trong lòng cũng không biết là có cảm giác gì, hắn vẫn luôn muốn thoát khỏi thân phận đào kép, sở dĩ nhằm vào Úc Thụy, là bởi vì Liễu Thường Thu không phải sinh ra đã là đào kép, hắn là đại thiếu gia nhà có tiền, sau khi gia đình xuống dốc mới bất đắc dĩ phải vào gánh hát làm đào kép, mà Úc Thụy ở trong mắt hắn lại là một tiểu tử nhà quê vèo một phát lên đời, thân phận không ai bì nổi.
Liễu Thường Thu thấy không công bằng, thế nhưng trên đời này làm gì có chuyện công bằng, muốn trách thì trách Liễu Thường Thu chỉ nhìn đến hào quang của Úc Thụy mà không nhìn thấy khó khăn khổ sở của hắn.
Bây giờ Liễu Thường Thu quay sang nịnh bợ Mộ Dung Chẩn, tất nhiên là dễ dàng hơn Đường Kính, đâu thể nào chịu buông tay.
Úc Thụy nói xong, rất biết điều khéo léo bổ sung một câu, “Không biết phụ thân có rỗi không, nếu có thời gian, không bằng đi cùng.”
Những lời này đương nhiên khiến Đường Kính phi thường hưởng thụ, vì thế bốn người cùng sang tửu lâu bên cạnh uống trà, bởi vì còn chưa tới giờ cơm trưa, trong tửu lâu cũng không có nhiều người.
Tiểu nhị nhanh nhảu mở cửa nhã gian thỉnh đoàn người Đường Kính vào ngồi, pha trà tốt nhất dâng lên.
Có Đường Kính ngồi ở đây, Mộ Dung Chẩn lại trở nên rụt rè sợ sệt, cho nên không dám nói cái gì linh tinh. Mộ Dung Thịnh từng nhiều lần kể với Mộ Dung Chẩn chuyện về Đường Kính, Đường gia so với mấy hầu môn thâm viện kia còn lợi hại hơn nhiều lắm, Đường Kính chính là thổ hoàng đế, có lôi toàn bộ quốc khố ra kiểm kê hết, cũng chưa chắc nhiều bằng khố phòng của nhà hắn nha.
Đừng nhìn Mộ Dung Chẩn làm việc ào ào, tốt xấu gì cũng là Vương gia Đại Thành, trong lòng nghĩ không thể làm mất mặt người Đại Thành, nói ít đi vài câu cũng không chết.
Mộ Dung Chẩn không nói chuyện, Liễu Thường Thu tuy là người khéo đưa đẩy, nhưng đụng phải Đường Kính cũng không có cửa, không biết làm thế nào cho Đường Kính vui vẻ, nói mỏi mồm vẫn không thấy nét mặt Đường Kính buông lỏng.
Liễu Thường Thu nghe được Đường Kính muốn thành hôn, hắn suy nghĩ, không biết Trần gia tiểu thư thiên nhân chi tư đến thế nào, thông minh hiền lành ra làm sao, mà có khả năng đả động đến cái người tâm địa sắt đá như Đường Kính.
Kỳ thật hắn hoàn toàn nghĩ sai rồi, ngược lại, chính bởi vì Trần Xu không có mấy cái kia, cho nên Đường Kính mới yên tâm thu nàng làm chính thất, bằng không đổi thành người khác, Đường Kính chẳng phải là tự tìm phiền toái cho mình sao.
Uống hai ấm trà, gọi chút điểm tâm, chỉ thấy Đường Kính chuyên tâm gắp điểm tâm cho Úc Thụy, mọi người trò chuyện câu được câu không, thời gian cứ thế kéo dài, đến khi Mộ Dung Chẩn cảm thấy mông đau lưng mỏi, Đường Kính cuối cùng cũng lên tiếng, nói mình cùng Úc Thụy còn có việc, không thể ở lâu.
Mộ Dung Chẩn muốn tiễn Úc Thụy, vừa lúc Úc Thụy cũng có chuyện nói với hắn, bảo Thời Việt đẩy mình đi chậm lại vài bước, Đường Kính là người hiểu ý, liền dẫn đầu đi lên phía trước, để cho bọn họ nói chuyện.
Úc Thụy chờ Đường Kính cùng Liễu Thường Thu đi xa xa một chút, mới nói: “Tuy ngươi có thể nghĩ ta là người lòng dạ hẹp hòi, nhưng vẫn không thể không nhắc nhở Thành Tĩnh Vương một câu, Liễu Thường Thu là người lươn lẹo, Vương gia không thể đặt nặng tình cảm vào hắn, sớm đuổi hắn đi là tốt nhất.”
Mộ Dung Chẩn cười gãi gãi cổ, đáp: “Ta chỉ thấy hắn có chút đáng thương, chứ kỳ thật loại người có tính tình như Liễu huynh, ta cũng không biết ở chung như thế nào.”
Úc Thụy nói: “Ngươi dù sao cũng phải cẩn thận một chút, đừng để đến lúc hắn đem ngươi đi bán, ngươi còn đếm tiền cho hắn.”
Mộ Dung Chẩn cười nói: “Ta tốt xấu gì cũng là một Vương gia, hắn sao có thể bán ta đi được.”
Đường Kính làm người rộng lượng một lần, để Úc Thụy trò chuyện với Mộ Dung Chẩn, kết quả chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng hi hi ha ha, cũng không biết nói những cái gì, tóm lại cả hai người đều vui vui vẻ vẻ thân thân thiết thiết, khiến Đường Kính bỗng nhiên thấy khó chịu.
Về phần vì sao khó chịu, Đường Kính cũng không suy nghĩ đến, chỉ đột nhiên đứng lại, cũng không để ý đến Liễu Thường Thu còn đang nịnh bợ mình, gọi: “Thụy nhi, lại đây.”
Úc Thụy nghe thấy Đường Kính kêu mình, lại dặn dò Mộ Dung Chẩn một câu, sau đó thành thành thật thật đi qua.
Kỳ thật Đường Kính đến cũng chẳng có chuyện gì, sáng nay y nghe Kiều Tương nói thiếu gia đi cửa hàng, đã muốn đến xem, hiếm khi thấy Úc Thụy chịu khó như vậy. Chẳng qua Úc Thụy chân trước vừa đi mình chân sau đã theo ngay, nghĩ như thế nào cũng thấy quái quái, vì thế nửa canh giờ sau mới đi, nào biết đến trùng hợp như thế, vừa lúc gặp được Úc Thụy đi uống trà với Mộ Dung Chẩn. (_ __||| anh coi họ Liễu kia là không khí hả, sao cứ soi chằm chằm Mộ Dung tiểu thụ nhà người ta vậy?)
Tiễn bước Mộ Dung Chẩn cùng Liễu Thường Thu, Đường Kính liền mang Úc Thụy về Đường trạch.
Úc Thụy tiếp nhận cửa hàng được một tháng, cửa hàng được xử lý ngăn nắp đâu ra đấy, nguyên bản chưởng quầy cũng cho rằng trưởng tử chân què này chỉ là một cái bình hoa, nào ngờ lại có bản lĩnh thật sự, tính toán một phần cũng không thiếu, khách khứa cũng dần dần đông hơn, thêm vào đó vải vóc vận chuyển từ Giang Nam tới cũng không sợ không về kịp.
Lúc đầu trong cửa hàng thoạt nhìn như thiếu tiểu nhị chạy việc, bây giờ đã đỡ hơn, chẳng qua là do bọn tiểu nhị không được phân việc chuyên môn, tất cả đều tự do chạy loạn, lúc thì đầy việc mà không có người nào để ý, lúc thì có mỗi một việc mà cả đống người tranh nhau đến làm.
Úc Thụy bảo chưởng quầy sắp xếp thứ tự, ai làm cái gì, không có chuyện việc nặng không ai nhận, việc nhẹ lại đổ xô đến làm, tóm lại mà nói công việc cũng được phân chia khá công bằng, làm việc gì đều được ghi lại, để tránh nhỡ có người làm hỏng hàng hóa, hoặc là đắc tội quan to quý nhân nào lại không ai nhận, không người nào chịu trách nhiệm.
Úc Thụy mặc dù thoạt nhìn mềm mỏng, hình dáng nhu nhược dễ bắt nạt, hơn nữa lại mới đến, chưởng quầy còn già đầu hơn hắn từng trải hơn hắn, công trạng cũng đếm không xuể. Lúc đầu đến hắn còn chẳng quản được người nào, chẳng qua ở chung một tháng, bọn tiểu nhị đều đã ngộ ra, cái gì mềm mỏng, cái gì tâm địa từ bi, tất cả chỉ là bề ngoài, là giả cả thôi.
Nếu người khác không trêu chọc Úc Thụy, thì đại thiếu gia Đường gia chính là một người hiền lành, chuyện gì cũng dễ nói, nếu có người cứng đầu không chịu nghe theo, vậy nhất định sẽ không dễ sống.
Chỉ có một điều duy nhất, đừng bắt nạt hắn. Người nào cũng biết, Đường Úc Thụy không phải một quản sự hay mang thù, chỉ là một quản sự có cừu tất báo mà thôi.
Úc Thụy sau một ngày vất vả, ở trong nhà chẳng có chuyện gì làm, chợt nghe bên ngoài ồn ào, Chỉ Hi bưng một cái đĩa nhỏ đi vào, cười nói: “Thiếu gia, lão gia nghe nói ngài thích ăn táo tàu, đưa tới một ít, ta phải nhanh chóng mang về đây đó.”
Úc Thụy liếc quả táo tàu một cái, thật muốn phun, không vì cái gì, cũng không phải không thể nhận không thể ăn, nhưng không thể ngày nào cũng đưa tới ngày nào cũng bắt ăn, cho dù táo tàu có bổ huyết ích khí đến thế nào, ăn không ngừng cũng sẽ phản tác dụng.
Cũng chỉ tại Úc Thụy muốn qua loa đối phó với Đường Kính mà nhỡ nói một câu, táo tàu này mùi vị không tệ, thế nên Đường Kính mới sai người ngày ngày đưa táo đến, Úc Thụy lại không nỡ cự tuyệt hảo ý của Đường Kính, đành phải ngày ngày tiêu thụ.
Chỉ Hi thấy thiếu gia nhìn quả táo mà mặt xanh lét, liền cười không ngừng, nói: “Kỳ thật, thiếu gia có thể thưởng mấy quả cho Thời Việt ăn, cả tháng nay hắn đều ngồi xổm ngoài hiệu thuốc, trước chưa nói đến có thể ngồi ra cái gì hay không, nhưng cực khổ kia cũng không hề nhỏ đâu.”
Úc Thụy cười nói: “Ngươi lại có vẻ là người rảnh rỗi nhất nhỉ.”
Chỉ Hi cau mày đáp: “Nô tỳ mỗi ngày đều đến chỗ lão gia lấy táo, sao có thể rảnh rỗi nhất được.”
Úc Thụy bật cười thành tiếng, nói vậy Chỉ Hi đi lấy táo cũng lấy đến phiền, có thể tưởng tượng ra mình đã ăn thành cái dạng gì rồi, sợ là sau này không ăn nổi nữa.
Đang nói chuyện, bên ngoài lại bắt đầu nháo nhào. Úc Hề viên là một tiểu viện riêng biệt cửa cũng đi riêng, tuy rằng đến chủ trạch không tiện lắm, nhưng được cái thanh nhàn, hiện giờ nơi này cũng bắt đầu không được thanh nhàn rồi.
Úc Thụy hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì, sao ồn ào vậy?”
Chỉ Hi trả lời: “Thiếu gia của ta ơi, ngài mau tỉnh lại đi! Ngày mai lão gia đã đón tân nãi nãi về rồi, ngài còn hỏi bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Úc Thụy vừa nghe, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, một tháng nay hắn đều vội vội vàng vàng chuyện của cửa hàng, rất ít khi ở nhà, cũng đem chuyện tân nãi nãi quên sạch sành sanh. Hiện giờ nhắc tới, Úc Thụy lại có chút hoảng hốt, không thể ức chế nhớ lại đêm hôm đó, chuyện hắn cùng Đường Kính nói tại hành lang, Đường Kính nói hắn sẽ vĩnh viễn là trưởng tử, chỉ cần hắn muốn.
Chỉ Hi tiếp lời: “Thiếu gia, ngài nhất định là vội quá nên quên mất rồi. Ngày mai tân nãi nãi tới, hôm nay tất nhiên phải vội, bọn nha đầu ma ma của Trần gia đã đến, đang trang trí tân phòng đó.”
Úc Thụy nghe xong, lại chỉ câu được câu chăng hỏi: “Vì sao người Trần gia đến nhà chúng ta trang trí tân phòng?”
Chỉ Hi “phốc” bật cười, nói: “Cũng tại thiếu gia chưa thành thân nên không biết. Ngài nghĩ lập gia đình là chỉ có nghênh tân nương tử về đến nơi là xong sao, đương nhiên phải chuẩn bị, chỉ là mặt ngoài thôi, nhưng cũng phải tuân thủ một ít quy củ cũ, để cầu may mắn. Trước đó một ngày là bận rộn nhất, người Trần gia phải đến đây cùng người nhà chúng ta trang trí tân phòng, giường chiếu bàn ghế mấy đồ vật to lớn lỉnh kỉnh đều do nhà trai chuẩn bị, chăn gối đệm màn là gia đình nhà gái chuẩn bị, trước một ngày phải cùng nhau trang trí phòng tân hôn, còn phải chuẩn bị đại sảnh hôn lễ, lúc này mới gọi là xong.”
Úc Thụy nghe mà lòng không yên, gật gật đầu, nói: “Chẳng phải ngươi cũng chưa thành thân đấy sao.”
Chỉ Hi khuôn mặt phiếm hồng, không nói chuyện với hắn nữa.
Vừa lúc Thời Việt chạy đến, vẻ mặt hưng phấn, khuôn mặt còn cao hứng đến đỏ lên, không quan tâm đến quy củ gì hết, xông tới hô: “Thiếu gia, có phương thuốc rồi!”
Chỉ Hi bật dậy trước tiên, “Thật sao? Có thật không? Đừng có chữa hỏng thiếu gia đó.”
Thời Việt đưa phương thuốc cho Úc Thụy xem qua. Mặc dù Úc Thụy cũng xem qua mấy quyển y thư, nhưng cũng không hiểu rõ hết, không biết trên đó viết gì, chỉ xem qua một lần rồi trả lại cho Thời Việt, đáp: “Ngươi cảm thấy được, vậy thì cứ thế đi.”
Thời Việt nói: “Ta thỉnh đại phu ở ngoài hiệu thuốc xem rồi, bọn họ nói là được, nếu không, thiếu gia lại thỉnh vài đại phu nữa đến xem xem.”
Úc Thụy cười lắc đầu: “Nếu đại phu lão gia mời đến đều nói không có vấn đề, vậy thì không cần tìm người xem nữa, ta còn có thể không tin ngươi sao?”
Thời Việt gật gật đầu, đáp: “Vậy ta liền kêu người đi sắc thuốc, buổi tối tắm rửa xong, ta lại đến châm cứu cho thiếu gia thử xem.”
Chỉ Hi ngăn lại Thời Việt đang vội vã muốn xông ra ngoài, nói: “Ngươi muốn đi đâu, hiện giờ bên ngoài đều đang vội vàng chuẩn bị hỉ yến, không ai có sắc thuốc cho ngươi đâu.”
Thời Việt nghĩ nghĩ, “Vậy ta đây đi bốc thuốc, tự mình sắc.”
Chỉ Hi nói: “Hiện giờ trong nhà đang loạn, đều bận tối mắt tối mũi, ngươi châm cứu cho thiếu gia cần những cái gì thì viết ra, ta đi nói với quản gia trước, muốn lấy thẻ bài cũng phải chờ nữa đó.”
Úc Thụy cười: “Sao bỗng nhiên Chỉ Hi lại suy nghĩ chu toàn vậy.”
“Nô tỳ tốt xấu gì cũng là nữ hài tử, có thế nào cũng chu toàn hơn mấy nam nhân các người.”
Thời Việt lấy một tờ giấy, vừa viết mấy đồ vật cần dùng, vừa cười đáp: “Ta thật sự không hề coi ngươi là nữ hài tử đâu.”
Chọc đến Chỉ Hi cũng phải trả đũa hắn hai câu. Bởi vì Thời Việt nghĩ ra phương thuốc cùng biện pháp chữa trị chân tật cho Úc Thụy, trong lòng mọi người đều thấy vui mừng, cười đùa cũng nhiều thêm vài câu.
Thời Việt đưa tờ giấy cho Chỉ Hi, để nàng đến hỏi Thành Thứ, chờ đi khố phòng lấy đồ vật.
Toàn bộ trên dưới trong Đường gia vội vàng chuẩn bị cho hôn sự, chân gần như đã vắt lên cổ. Đường Kính vừa phải lo liệu thời gian gấp gáp, lão thái thái lại muốn làm thật hoành tráng, rất nhiều việc phải làm xong trong vòng một tháng, may mà Thành Thứ tốt xấu gì cũng là quản gia lâu năm, nhiều việc tuy có vội nhưng cũng không lộn xộn, trong vòng một tháng cũng chuẩn bị gọn gàng ngăn nắp, nhưng lĩnh đồ vật vẫn phải chờ khá lâu.
Chỉ Hi đưa tờ giấy đến, qua hơn nửa ngày, tiểu tư mới đi ra nói quản gia bận quá, một đống giấy còn đang xếp hàng, một đống thẻ bài còn chưa trả về, chờ khi nào tới lượt, lại đến báo cho Chỉ Hi cô nương một tiếng.
Chỉ Hi không còn cách nào khác, đành phải đi về trước, cứ đợi như vậy, đợi cả đêm, đến đại hôn ngày hôm sau, mới tới lượt mấy đồ châm cứu, đem chúng từ khố phòng ra.
Ngày đại hôn, sáng sớm Úc Thụy đã dậy, không phải hắn nhớ tới, mà bởi vì tiếng động bên ngoài quá lớn, Úc Thụy bất đắc dĩ bị đánh thức. Đối lập với náo nhiệt bên ngoài, trong Úc Hề viên lạnh lẽo hơn nhiều lắm.
Chỉ Hi hầu hạ Úc Thụy thay quần áo, Kiều Tương lại đến đây, trong tay cầm bộ quần áo đã may lúc trước, thỉnh thiếu gia đổi bộ đồ mới.
Kiều Tương nói: “Thiếu gia, theo nô tỳ thấy, cái này hồng sắc vui mừng, mặc nó trông đẹp hơn.”
Úc Thụy nhìn bộ quần áo đỏ thẫm kia mí mắt giật liên hồi, đáp: “Hôm nay cũng không phải đại hôn của ta, mặc thành như vậy, không ra thể thống gì hết.”
Kiều Tương cười nói: “Lão gia đã nói rồi, thiếu gia chúng ta mặc cái này là đẹp nhất, thỉnh thiếu gia mặc.”
Úc Thụy không có biện pháp, đành phải để Chỉ Hi cùng Kiều Tương giúp mình mặc vào. Làn da Úc Thụy nguyên bản đã rất trắng, nõn nà mềm mịn như nước, mặc vào quần áo màu đỏ thẫm, trông lại càng trắng, cổ áo được may tuy rằng hơi bảo thủ, không chịu để lộ xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp, nhưng lại kín đáo duyên dáng ôm lấy cần cổ tinh tế.
Tay áo rộng, cổ tay áo thêu ngân tuyến, ngân tuyến này được vận chuyển từ tận Giang Nam tới, bởi vì chỉ có loại này thêu lên vải đỏ mới đẹp nhất, nguyên bản chỉ thêu lên hỉ phục của Đường Kính, Đường Kính nhìn thấy lại yêu cầu thêu lên xiêm y của Úc Thụy, hoa văn của ngân tuyến cũng không rườm rà, nhưng mỗi một đường châm đều tinh xảo không thể xoi mói.
Một cái đai lưng bản rộng thắt lên thắt lưng, làm nổi bật thân hình tiêm gầy của Úc Thụy, lại mơ hồ tôn lên đôi vai thon nhỏ cùng đường mông duyên dáng, quần áo cắt may phi thường vừa vặn.
Úc Thụy cúi đầu nhìn nhìn, Kiều Tương cười nói: “Lão gia thật tinh mắt, tuyệt đối không thể có người thứ hai mặc đẹp hơn thiếu gia.”
Úc Thụy sợ mình quá nổi bật, thể nhưng nghĩ nghĩ lại, lão cha đón dâu, nhi tử thò mặt ra làm gì, mặc thì cũng mặc rồi.
Bởi vì Trần gia ở tại Giang Ninh, mà Đường gia lại ở trong kinh thành, đường đón dâu đâu phải chỉ có ngàn dặm, thế nên bỏ qua đoạn nhà trai đến gia đình nhà gái đón dâu.
Trần Xu đã đến trước mấy ngày, sớm trang điểm, mũ phượng khăn quàng vai chỉnh tề, đầu đội hỉ khăn, ngồi trong hỉ kiệu, vào kinh thành.
Đi theo bên người Trần xu có một nha đầu tên là Tự Yến, còn có một ma ma họ Dương, đương nhiên cũng không thể thiếu mấy người hộ tống.
Dương ma ma nói, thời điểm nữ nhi xuất giá trên đầu phải cắm thêm một đóa hoa, có nghĩa là vinh hoa phú quý, cũng tượng trưng cho biểu tượng Kỳ lân tống tử [1], cầu may mắn.
Trần Xu nghe xong đương nhiên nguyện ý, liền mang hoa trên đầu, mong muốn mình vào Đường gia, sinh ra vài nhi tử, hơn nữa mình có Trần gia làm chỗ dựa vững chắc, còn không ngồi vững vàng trong Đường gia được sao?
Trần Xu nghĩ đến tương lai tươi sáng, trong lòng rất cao hứng, lên kiệu nâng tới kinh thành.
Đội ngũ đưa thân của tân nương tử đồ sộ vô cùng, tốt xấu gì cũng là đại môn nhà giàu, nhưng mấy thứ này chẳng qua chỉ là bề ngoài thôi, Trần Trọng Ân không từ Giang Ninh theo tới, Trần Xu biết y cũng không thân thiết với mình, nhưng nàng lại nghĩ, giờ đây mình đã là chính thê của Đường gia, cũng không phải sợ Trần gia không nể mặt.
Cỗ kiệu của tân nương tử được nâng đến trước cửa Đường gia, còn chưa hạ kiệu, mấy lão phu nhân đã cầm túi đậu, vẩy xung quanh cỗ kiệu, truyền thuyết kể lại đậu có thể trừ tà, hạt giống đậu cũng ngụ ý sớm sinh quý tử, cho nên kiệu tân nương tử tới nơi đều phải tát đậu, đến khi vào tân phòng còn phải tát lên giường.
Kiệu hoa dừng lại trước cửa Đường gia, đậu cũng tát xong, Đường Kính thỉnh tân nương hạ kiệu, sau đó cùng tiến vào Đường trạch bái đường, người xướng lễ đã bắt đầu gào to.
Hoa đường được làm ngay tại chính đường của Đường gia, bài vị của liệt tổ liệt tông Đường gia đã được dời đến, lão thái thái cũng ngồi xuống rồi.
Châm hương, dâng hương, dập đầu ba lần, lễ đã xong.
Người xướng lễ hô lớn đưa tân lang tân nương vào động phòng, Đường Kính liền nâng Trần Xu chướng mắt này đi, chủ trạch ở ngay bên cạnh chính đường, cũng không phải đi lâu lắm.
Tân phòng thắp nến long phượng, trên giường cũng được rẩy đậu, vài nha đầu ma ma của Trần gia canh giữ trong tân phòng, thấy người vào đến, liền vội vội vàng vàng chạy qua nâng tân nãi nãi.
Trước giường bày một thư án nhỏ, bên trên đặt chén rượu để làm lễ hợp cẩn, Đường Kính vén hỉ khăn lên, sau đó bắt đầu uống rượu hợp cẩn.
Trần Xu xấu hổ đến mức không thể kềm chế được, nàng là tiểu thư khuê nữ, đây đương nhiên là lần đầu thành thân. Bởi vì việc hôn nhân là do Đường Kính đề cập, nàng vẫn còn ảo tưởng Đường Kính si mê mình như thế nào, sau này ở trong Đường gia làm đại nãi nãi ra làm sao, ai cũng đừng hòng khi dễ nàng, cái ghế trưởng tử Đường gia còn không phải của nhi tử nàng ư? Huống hồ với gia thế của nàng, Đường gia lão thái thái cũng phải yêu thích, nào còn có thể ngó ngàng gì đến tên què quặt kia.
Trần Xu tưởng tượng tất cả đều vô cùng mỹ mãn. Mặc dù khuôn mặt Đường Kính không có biểu cảm gì, nhưng Đường Kính trời sinh vóc người anh tuấn cao lớn, mặc hỉ phục đỏ thẫm lại càng thêm tuấn dật, Trần Xu sao có thể không yêu, vừa nghĩ tới lát nữa động phòng với Đường Kính, trong lòng xấu hổ chết đi được, tay bưng chén rượu hợp cẩn cũng run run rẩy rẩy, bỗng nhiên trượt tay một cái, chén rượu đổ lênh láng.
Dương ma ma nhanh miệng hô: “Bách niên giai lão, là chuyện tốt là chuyện tốt!”
Lại nhanh chóng sai Tự Yến đi đổi cái chén khác, Đường gia cũng không nghĩ tới tân nương tử sẽ làm đổ rượu, không hề chuẩn bị, loạn một hồi mới đổi được cái mới.
Trần Xu cũng không cảm thấy đây là điềm xấu, lại cùng Đường Kính uống rươu hợp cẩn. Kế tiếp vốn nên là lúc nháo động phòng, nháo động phòng chính là bước quan trọng của ngày đại hôn, thứ nhất là tạo không khí vui mừng, thứ hai cũng để trừ tà, người ta nói trong tân phòng thường có âm khí, nếu không có dương khí xua đuổi, sau này sẽ có chuyện xấu.
Chẳng qua mấy người nháo động phòng tân lang tân nương còn chưa đến, chợt nghe bên ngoài có tiếng nói to, trên mặt Đường Kính vẫn không có biểu tình gì, thú Trần Xu là do một tay y an bài, Trần Xu đắc tội y sẽ không được sống thoải mái, Nguyên Bật không phải là ví dụ tốt nhất đấy sao, đừng nhìn Đường Kính bình thường dễ dãi, cũng chẳng thấy lãnh diện lãnh tâm, thực tế y xông pha sa trường đã bao năm, sinh tử gặp nhiều rồi.
Trần Xu lúc này có chút mất hứng, vừa rồi đổ chén rượu, hiện giờ lại không được an tĩnh, Trần Xu quay đầu hỏi Tự Yến: “Bên ngoài có chuyện gì vậy?”
Khẩu khí kia nghiễm nhiên là của nữ chủ nhân Đường gia không thể nghi ngờ.
Tự Yến được làm thị nữ bên người Trần Xu, cũng thấy mở mày mở mặt, nhanh chóng ra ngoài xem, trở về bẩm báo: “Tiểu thư… A không, thái thái, cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ có một nha đầu tên là Chỉ Hi đang tìm quản gia nói chuyện, hơi to tiếng một chút thôi.”
Trần Xu còn chưa quay đầu lại, đã nghe Đường Kính hỏi: “Nói chuyện gì với Thành Thứ?”
Tự Yến vừa nghe lão gia hỏi mình, lo lắng hốt hoảng, thành thành thật thật trả lời: “Bẩm lão gia, nô tỳ không nghe rõ, hình như nói cái gì có ai đấy không ổn lắm.”
Đường Kính bỗng bật dậy, dọa Trần Xu nhảy dựng, bọn họ cũng không biết Chỉ Hi là người của Úc Hề viên, là người bên cạnh Úc Thụy, nếu nàng hô to nói ai đó không ổn lắm, kia còn có thể là ai, không phải chỉ có trưởng tử Đường gia Úc Thụy thôi sao.
Trần Xu còn chưa mở miệng, đã thấy Đường Kính sau khi đứng lên, một giây cũng không trì hoãn, xoay người bước ra khỏi phòng, lập tức nghe thấy thanh âm đóng mở cửa, người đã mất hút.
Lúc này Trần Xu mới cả kinh: “Có chuyện gì vậy?”
Tự Yến cũng không biết xảy ra chuyện gì, Dương ma ma đành phải an ủi tiểu thư nói: “Đừng có gấp đừng có gấp, lão gia nhất định là đã quên mang theo lễ vật cho tiểu thư… A không, thái thái, phải trở về lấy.”
Đường Kính ra khỏi tân phòng, Thành Thứ còn đang ở đó, Chỉ Hi cũng chưa đi, Đường Kính hai ba bước đi qua, hỏi: “Có phải Thụy nhi đã xảy ra chuyện gì?”
Chỉ Hi vừa thấy lão gia, nhất thời sửng sốt, lão gia lúc này không phải nên ở trong tân phòng sao, sao lại bỏ mặc tân nãi nãi mà ra ngoài như thế.
Chỉ Hi không dám chậm trễ, nhanh chóng nói rõ ràng. Là bởi vì tân nãi nãi vào cửa, để tránh hiềm nghi, nam tử không phải người làm trong nhà đều phải tránh đi hết, trong Úc Hề viên cũng có mấy người, chính là mấy đại phu cùng thảo luận y thuật với Thời Việt, thế nên đành phải tạm thời đưa đại phu đi hết.
Nào ngờ đại phu mới đi chưa được một ngày, Úc Thụy đã xảy ra chuyện.
Thời Việt nghiên cứu ra phương thuốc chữa cho Úc Thụy, thuốc thì không có vấn đề gì, uống xong cũng không thấy có triệu chứng bất thường nào, chẳng qua hôm nay sau khi Úc Thụy tắm rửa xong, Thời Việt châm cứu cho hắn. Thời Việt nói là đã luyện lâu lắm rồi, không có khả năng châm chảy máu nữa, mà quả thật cũng không có chảy máu, nhưng Úc Thụy lại đột nhiên thấy đau.
Điều này làm mọi người sợ hãi, hay là chân có chỗ nào không ổn, về sau đến ngồi cũng không nổi nữa thì sao. Thời Việt sợ tới mức không dám châm nữa, rút châm, kết quả là Úc Thụy vẫn thấy đau. Úc Thụy bảo có thể chịu được, nhịn nhịn một chút là tốt rồi, nhưng Thời Việt cùng Chỉ Hi cứ luống ca luống cuống, ma ma trong Úc Hề viên đều lớn tuổi rồi, không chịu nổi đả kích như thế, cũng mặc kệ đêm nay có phải đêm tân hôn của lão gia hay không, phải đi tìm đại phu đến xem trước đã.
Lão gia không ở đây, Chỉ Hi cũng chỉ đành đi tìm quản gia, thế là kinh động đến Đường Kính.
Đường Kính một câu cũng không nói, chẳng qua khuôn mặt quá mức âm trầm, dọa Chỉ Hi sợ hãi, không dám hắng giọng một tiếng, theo sau Đường Kính đi thẳng tới Úc Hề viên.
Trong Úc Hề viên rất vắng vẻ, bởi vì nhiều nha đầu tiểu tư đều nhảy sang chủ trạch ăn uống, bọn họ nghĩ ngày vui thế này trộm làm biếng một tí cũng chẳng sao, chỉ còn lại vài người chăm chỉ tận tâm.
Đường Kính một thân hỉ phục đỏ thẫm, cứ như vậy đi vào Úc Hề viên, đến thẳng phòng Úc Thụy.
Thời điểm Đường Kính đá văng cửa phòng, chỉ thấy ở ngoại gian đứng thật nhiều người, ma ma nhìn thấy Đường Kính nhanh chóng vội vàng thỉnh an.
Đường Kính lại chỉ để ý hỏi: “Thụy nhi đâu?”
Ma ma trả lời: “Thiếu gia ở bên trong, hiện tại đã đỡ hơn, nhưng mà mới vừa rồi đau đến túa mồ hôi lạnh.”
Đường Kính vào phòng trong, Thời Việt đang ở bên cạnh, chỉ mình hắn coi như tương đối lãnh tĩnh, còn đâu tất cả mọi người đều khẩn trương hô hoán, hắn vừa cẩn thận nhìn nhìn, châm cũng không hề cắm sai chỗ, không hiểu sao Úc Thụy phản ứng rất mẫn cảm, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Thời Việt lại hạ châm đâm vào mất huyệt an thần giảm đau cho Úc Thụy, mới dần dần đỡ hơn một chút.
Đường Kính tiến vào, liền thấy Úc Thụy một thân xiêm y hồng sắc, là kiện xiêm y ngày ấy chính miệng y khen rất đẹp, hạ thân không thấy quần, có khả năng bởi vì muốn châm cứu, cho nên cởi ra, chỉ đắp hờ một cái chăn.
Úc Thụy nghiêng người ngồi dựa trên tháp, sau lưng kê thêm nhiều gối đỡ, có nha đầu đang cầm bố khăn lau mồ hôi cho hắn.
Sắc mặt Úc Thụy đã khá hơn một chút, chẳng qua nơi khóe miệng có vết rách nhỏ, không nhìn kỹ sẽ không thấy rõ, chắc là vừa rồi đau quá mới tự cắn rách môi mình.
Đường Kính đi qua, Úc Thụy nhìn thấy y thì rất kinh ngạc, hai mắt trợn to, hắn trăm triệu lần cũng không nghĩ tới cái người vốn dĩ phải ở trong tân phòng kia lại xuất hiện trong phòng mình.
So với tân phòng đèn đuốc sáng trưng, ánh nến trong phòng Úc Thụy có phần mờ nhạt hơn, hai con ngươi đen bóng của Úc Thụy lại càng thêm tinh lượng, thậm chí có thể nhìn được ảnh ngược với hỉ phục đỏ thẫm của Đường Kính.
Đường Kính ngồi xuống bên tháp, sờ sờ trán Úc Thụy, vẫn còn một tầng mồ hôi lạnh, cũng không biết vừa rồi đã đau thành dạng gì nữa.
Thành Thứ đã đi tìm đại phu, đại phu tới rất nhanh, tiến vào bắt mạch cho Úc Thụy, lại hỏi han Thời Việt nửa ngày, mới nói không có việc gì, châm đâm đúng rồi, chẳng qua thiếu gia hơi mẫn cảm mà thôi, càng cảm thấy đau, càng chứng minh đâm đúng chỗ.
Đại phu đã nói như vậy, mọi người nhất thời đều nghĩ nếu thiếu gia kiên trì muốn chữa chân, về sau sẽ phải chịu rất nhiều đau đớn.
Nhân lúc có đại phu ở đây, Thời Việt lại hạ châm cho Úc Thụy, Úc Thụy chỉ nói không sao, giống như người đang chịu khổ không phải là hắn vậy, bảo Thời Việt cứ đâm mạnh tay lên.
Đường Kính ngồi bên cạnh, nhìn Úc Thụy cắn chặt môi, đôi mày nhíu chặt, mỗi châm hạ xuống là lồng ngực lại dồn dập phập phồng, sắc mặt nguyên bản đã trắng, lại càng thêm trắng bệch như tượng sáp.
Đường Kính vươn tay qua, nắm lấy bàn tay Úc Thụy, mới đầu Úc Thụy cương cứng một chút, cũng không biết có phải do rất đau hay không, Úc Thụy vẫn luôn không chịu yếu thế vậy mà lại bám chặt lấy tay Đường Kính, Đường Kính thậm chí có thể cảm nhận được bàn tay hắn siết chặt lại.
Châm cứu đúng một canh giờ, Úc Thụy từ ngồi dựa trên tháp, cuối cùng chuyển sang giường nằm. Đường Kính vẫn luôn thấm mồ hôi cho hắn, chờ rút châm xong, Úc Thụy cảm thấy bản thân giống như vừa bị lột một tầng da, mệt đến mức nhắm nghiền hai mắt mà thở hổn hển.
Đường Kính sai người mang nước ấm đến, đích thân dùng khăn sạch lau mồ hôi cho Úc Thụy, lúc Kiều Tương tới liền nhìn thấy hình ảnh này, may mà bọn hạ nhân đều ra ngoại gian, lão gia nếu có việc mới gọi người vào.
Đường Kính nhìn hắn thở dốc, y thoáng mở cổ áo cho Úc Thụy, cổ áo đã ướt đẫm, cầm trong tay cũng thấy hơi lạnh.
Y cầm bố khăn lau cổ cho Úc Thụy, bố khăn thuận lợi trượt đến xương quai xanh, xương quai xanh tinh tế kia dường như có ma lực khiến người ta si mê, dưới ánh nến mờ nhạt lại càng thêm tinh xảo.
Ngón tay Đường Kính không cẩn thận cọ lên cổ Úc Thụy, mang theo xúc cảm tinh mịn của mồ hôi, khiến cả người Đường Kính cứng đờ, Úc Thụy cũng “Ân” một tiếng, đột nhiên mở mắt ra.
Ánh mắt Đường Kính cùng Úc Thụy chạm vào nhau, từ đôi mắt Úc Thụy, đến mũi, đến bờ môi, trên môi còn lưu lại một dấu hồng nhợt nhạt, là nơi vừa rồi bị hắn cắn đến rách da.
Ngón trỏ y nâng cằm Úc Thụy, ngón tay cái nhẹ nhàng di chuyển trên chỗ bị rách da kia.
Úc Thụy “Tê ——” hít vào, thanh âm có chút thấp, nói: “Đau, phụ thân…”
Trong phòng vắng lặng, cực kỳ an tĩnh, âm thanh nhẹ nhàng của hắn trở nên vô cùng rõ ràng, tiếng nói mềm mềm kia, lại ngoài ý muốn mang theo chút khàn khàn, tựa hồ đang làm nũng, Đường Kính cũng chẳng biết tại sao, ngực giống như bị người nào nắm chặt, cổ họng trở nên khô khốc, yết hầu cấp tốc trượt lên trượt xuống.
Ánh mắt hai người vẫn cứ giao hòa, Úc Thụy thấy Đường Kính chăm chú nhìn đôi môi của mình, không biết tại sao cả người mất tự nhiên, nhịn không được theo bản năng hơi hé miệng, thế nhưng hắn lại quên mất ngón tay Đường Kính còn đang vuốt ve trên môi mình, hắn vừa hé miệng như vậy, vừa lúc nhợt nhạt ngậm lấy đầu ngón tay của đối phương…
— Hết chương 42 —
———————–
CHÚ THÍCH
[1] “Kỳ lân tống tử“:
Kỳ lân là nhân thú, nó bao hàm cả đức nhân và đức nghĩa, đi đứng, xoay chuyển đều theo quy củ, chọn đất rồi mới giẫm lên, không giẫm lên bất cứ vật gì đang sống, kể cả cỏ xanh. Đây được xem là loài vật tượng chưng cho mỹ đức.
Kỳ lân cùng với rồng, phượng, rùa, được gọi là tứ linh, quan phục của quan võ nhất phẩm xưa đều có thêu hình kỳ lân, cho thấy vị trí của kỳ lân chỉ đứng sau rồng.
Kỳ lân được cho là thú thần tặng con. Tương truyền, trước khi Khổng tử ra đời, có một con kỳ lân đã xuất hiện ở nhà ông, miệng nhả ra sách ngọc, trong sách ngọc ghi chép vận mệnh của vị thánh nhân này, nói rằng ngài là con của vương hầu,nhưng sinh không gặp thời. Cho nên khi Khổng Tử được sinh ra mọi người đều gọi ông là kỳ lân.
Kỳ lân là thú thần tặng con, cho nên trong biểu tượng “kỳ lân tống tử” có một đứa trẻ cưỡi trên lưng kỳ lân, trong tay cầm một đóa hoa sen, biểu thị sinh liền quý tử, đó là ý nghĩa tiềm ẩn trong biểu tượng.
Kỳ lân và sách ngọc cùng kết hợp trong một biểu tượng thì gọi là “kỳ lân tường đoan” (kỳ lân cát tường) hoặc kỳ lân như ý.
Kỳ lân ngoài ý nghĩa tăng vượng nhân đinh còn có thể chiêu tài, tăng phúc, tiêu tai, giải ách, diệt trừ ma quỷ, hóa giải sát khí.
/62
|