Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [15] Chúc Ngủ Ngon
*****
Hạ Nguyên cùng Hạ Chí Thành tan rã không vui, Hạ Nguyên khéo léo cự tuyệt đề nghị ở lại Hạ gia qua đêm của Chu Hàm Thanh, cố ý muốn rời đi. Trước lúc đi, Hạ Nguyên do dự một chút rồi quyết định không tìm Hạ Trạch tạm biệt, anh sợ nếu để Hạ Chí Thành nhìn thấy không khéo lại giận chó đánh mèo lên người Hạ Trạch.
Đứng bên cửa sổ lầu hai, Hạ Chí Thành trầm mặc nhìn Hạ Nguyên khách khí mà xa cách tạm biệt Chu Hàm Thanh, vẻ mặt phức tạp. Mãi đến khi Hạ Nguyên rời đi rồi, ông vẫn duy trì tư thế nhìn ra ngoài cửa sổ. Chu Hàm Thanh bưng thức ăn khuya tiến vào, nhìn thấy bóng dáng Hạ Chí Thành cô độc đứng đó.
“Chí Thành, ăn chút đi.” Bà săn sóc đặt khay thức ăn lên bàn tròn nhỏ, vừa gọi Hạ Chí Thành tới vừa làm như vô tình hỏi: “Tiểu Nguyên làm sao vậy? Bộ dáng có vẻ có tâm sự. Em đã phân phó dì dọn phòng sẵn rồi, nhưng nó cứ khăng khăng rời đi.”
Hạ Chí Thành ngồi xuống, nghe thấy lời Chu Hàm Thanh thì sắc mặt rõ ràng thực khó xem.
Chu Hàm Thanh nhìn trộm biểu tình Hạ Chí Thành, ôn nhu khuyên nhủ: “Chí Thành, Tiểu Nguyên là chúng ta nhìn từ nhỏ đến lớn, trong mắt em, nó cùng Tiểu Trạch, Tiểu Khải không khác gì nhau. Tiểu Nguyên có việc khó khăn muốn nhờ, nếu không ảnh hưởng tới công việc thì anh giúp một chút đi.”
Lời nói của Chu Hàm Thanh có tình có lí. Sắc mặt Hạ Chí Thành tốt hơn, vỗ vỗ tay bà nói: “Anh biết, không có chuyện gì đâu. Chỉ là Tiểu Nguyên nhất thời nghĩ không thông, anh tìm thời gian nói chuyện với nó là tốt rồi.”
Chu Hàm Thanh vẻ mặt dịu dàng, hợp thời không tiếp tục chủ đề này. Theo bà thấy, Hạ Nguyên có ảnh hưởng rất lớn đối với Hạ Chí Thành. Nhớ lại câu khi nãy, Hạ Chí Thành đã từng hủy hoại cuộc sống Hạ Trạch một lần, ý Hạ Nguyên là sao? Chu Hàm Thanh tò mò, có chút đăm chiêu đánh giá Hạ Chí Thành đang cúi đầu ăn khuya. Cho dù bước vào Hạ gia mười mấy năm nhưng có đôi lúc bà vẫn cảm thấy mình kì thực chỉ là một người ngoài. Cảm giác này rất khó hình dung, không phải quá mẫn cảm, mà có đôi khi bà cảm thấy Hạ gia đang cất giấu bí mật nào đó nhưng bà hoàn toàn không hay biết gì cả.
Chu Hàm Thanh nhớ rõ lúc mình vừa gả cho Hạ Chí Thành, Hạ Chí Thành rất thích đón Hạ Nguyên tới nhà, nhưng lại không thích nhìn thấy Hạ Trạch. Mà tương phản là trong trí nhớ bà thì Hạ Nguyên đối xử với Hạ Chí Thành rất lạnh nhạt, ngược lại thực thích ở cùng một chỗ với Hạ Trạch khi đó vừa được sáu tuổi. Lúc ấy bà cứ nghĩ biểu tình nghiêm nghị của Hạ Chí Thành dọa Hạ Nguyên, vì thế chuyện Hạ Nguyên cùng Hạ Trạch thân thiết cũng không mấy để ý. Hiện giờ nghĩ lại thì có lẽ có ẩn tình khác?
Lại nói tiếp, Chu Hàm Thanh vẫn cảm thấy thái độ của Hạ Chí Thành đối với Hạ Trạch cùng Trì gia rất kì quái. Người ngoài, thậm chí là người Chu gia đều tưởng vì bà gả cho Hạ Chí Thành, dụ Hạ Trạch không tiếp nhận cùng Hạ Chí Thành bất hòa với Trì gia, nhưng sự thực thì bà chỉ hùa theo thái độ của Hạ Chí Thành mà thôi.
Thời điểm mới gả cho Hạ Chí Thành, Chu Hàm Thanh cái gì cũng không dám đụng tới, thậm chí ở Hạ gia ngay cả thở mạnh cũng không, càng miễn bàn tới chuyện dám động tay động chân với đứa con mà Trì Hân Vân lưu lại. Kia chính là đứa nhỏ của Trì gia cùng Hạ gia sinh ra, là nút thắt gắn liền hai nhà. Bà thực tâm muốn hảo hảo chăm lo cho Hạ Trạch, cùng Trì gia kết mối quan hệ tốt đẹp. Nhưng rất nhanh bà nhận ra, Hạ Chí Thành tựa hồ không hề yêu thích Hạ Trạch, hơn nữa còn ẩn ẩn bài xích việc lui tới với Trì gia.
Chu Hàm Thanh thử thăm dò dỗ dành Hạ Trạch giảm bớt số lần tới Trì gia, quả nhiên, Hạ Chí Thành tỏ ra rất vừa lòng. Một bên là cơ hội tạo quan hệ tốt với Trì gia, một bên là tạo lập chỗ đứng vững chắc ở Hạ gia, lựa chọn bên nào đã quá rõ. Bà rất nhanh làm thân với Hạ Trạch, dưỡng Hạ Trạch thành đứa nhỏ chỉ tiếp nhận bà mà không tiếp nhận Trì gia. Lừa một đứa nhỏ ngay cả nói cũng chưa nói rành, đối với bà mà nói thật sự mà một chuyện quá đơn giản.
Chu Hàm Thanh dịu dàng nhìn Hạ Chí Thành, trong lòng thầm liên hệ mọi thứ lại cùng một chỗ, loại cảm giác người ngoài này một lần nữa dâng trào. Bất quá không sao, bà có đủ kiên nhẫn làm rõ bí mật bị che dấu này.
Hạ Trạch tắm rửa xong thì Hạ Nguyên cũng đã rời đi. Tuy đối với việc Hạ Nguyên rời đi mà không nói tiếng nào với mình cảm thấy kỳ quái, bất quá Hạ Trạch cũng chỉ nghĩ nghĩ một chút, rất nhanh liền đặt lực chú ý lên đề toán. Bất tri bất giác, Hạ Trạch đã giải xong. Lúc nhìn lại thành quả mình vất vả chiến đấu cả đêm, nghĩ nghĩ vẫn nhịn không được, gửi một tin nhắn qua cho Trì Dĩ Hoành: ‘Em làm xong rồi.’
Em làm xong rồi, bốn chữ vô cùng đơn giản nhưng làm Trì Dĩ Hoành nhìn màn hình di động mà nhịn không được bật cười. Không thấy Hạ Trạch trả lời, anh cứ nghĩ nhóc con này sẽ giả vờ như không thấy tin nhắn, không ngờ cư nhiên thật sự nghe lời làm xong bộ đề. Trì Dĩ Hoành không hiểu sao cảm thấy tâm tình vui sướng, trực tiếp gọi điện cho Hạ Trạch.
“Hạ Trạch?”
“Ưm.”
Hạ Trạch cầm di động nhỏ giọng đáp. Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu tuyệt đối là bản năng hành động trước lý trí, không chút nghĩ ngợi đã nghe máy.
“Anh cứ tưởng em không thấy tin nhắn?”
Hạ Trạch không nói gì, Trì Dĩ Hoành mỉm cười, không chút keo kiệt khen ngợi: “Làm tốt lắm.”
Hạ Trạch vẫn nhỏ giọng ‘ưm’ một tiếng, nghe không ra biến hóa cảm xúc. Cách di động, Trì Dĩ Hoành không hiểu sao nghĩ tới con mèo ba tư mà nhà Mặc Chính nuôi, vừa xinh đẹp lại không được tự nhiên. Lúc bạn khen ngợi, nó rõ ràng rất vui nhưng cố tình lại làm bộ lạnh nhạt. Trì Dĩ Hoành nổi hứng trêu đùa, xấu xa nói: “Thời gian vẫn còn sớm, em làm thêm một đề đi.”
Hạ Trạch: “…”
Tưởng tưởng bộ dáng từng to mắt không dám tin của con mèo nhà Mặc Chính, Trì Dĩ Hoành nhịn không được cười phá lên.
Hạ Trạch: “…”
Trì Dĩ Hoành mang theo ý cười, ôn hòa nói: “Nói đùa thôi, khuya rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi.”
“Ưm.” Hạ Trạch đáp, nghĩ nghĩ lại nói thêm một câu: “Anh họ, ngủ ngon.”
Lúc Hạ Trạch gọi anh họ, âm thanh mềm mại, câu ngủ ngon kia lại càng giống như tình nhân thì thầm bên tai, ẩn chứa vô số tình ý. Trì Dĩ Hoành cách điện thoại khựng một chút, sau đó mới đè thấp âm thanh: “Ngủ ngon.”
Cúp máy, Hạ Trạch một đêm ngủ ngon. Tâm tình tốt này kéo dài tới tận hôm sau. Có lẽ đêm qua Hạ Nguyên đã nói gì đó, Hạ Trạch ngoài ý muốn cảm nhận được thái độ phụ thân đối với mình có biến hóa.
“Mấy ngày nay con ở yên trong nhà, sắp tới thọ yến của bà rồi, lúc đó cả nhà chúng ta cùng đi.” Hạ Chí Thành hiếm khi dùng thái độ ôn hòa nói chuyện với Hạ Trạch như vậy. Hạ Trạch sửng sốt, nhanh chóng gật gật đầu.
Phản ứng của Hạ Trạch dừng trong mắt Hạ Chí Thành, trên mặt ông hiện lên một tia phức tạp. Vì làm dịu đi quan hệ giữa mình cùng Hạ Trạch, Hạ Chí Thành chủ động nói: “Nghe cữu cữu nói khoảng thời gian này con theo Dĩ Hoành chăm chỉ học tập, rất tốt. Con cũng mười tám rồi, con trai thì cũng nên có xe riêng của mình. Xem xem thích chiếc nào, thi đại học xong thì chọn một chiếc đi, thế nào.”
Lần này Hạ Trạch thật sự là ngây ngẩn cả người. Hạ Chí Thành luôn phản đối cậu lái xe, càng miễn bàn tới chuyện chủ động mua xe cho cậu. Hạ Trạch do dự một lúc lâu, nói: “… dạ, cám ơn phụ thân.”
Cơm nước xong liền chạy tới trường, Hạ Trạch không ngừng nghĩ tới chuyện phát sinh ban sáng. Thái độ của Hạ Chí Thành quá cổ quái, làm cậu kinh ngạc không thôi. Không chỉ cậu, ngay cả Hạ Khải nghe thấy chuyện mua xe cũng kinh ngạc trợn to mắt. Hạ Trạch thừa dịp chưa vào học gọi điện cho Hạ Nguyên, muốn hỏi thử xem tối qua anh rốt cuộc đã nói gì mà thái độ phụ thân thay đổi lớn như vậy.
Nhận được điện thoại của Hạ Trạch, Hạ Nguyên thực cao hứng, nhưng sau khi nghe thấy nghi vấn của Hạ Trạch, anh nói mình không nói gì cả, chỉ là trò chuyện bình thường mà thôi. Nghe ra trong giọng nói Hạ Trạch có vẻ không tin, Hạ Nguyên cười cười chuyển đề tài, hỏi có muốn anh tặng trước một chiếc xe hay không?
Hạ Trạch không tìm ra đáp án từ chỗ Hạ Nguyên, trong lòng tràn đầy nghi hoặc cúp điện thoại, nhưng rất nhanh chuyện này đã bị cậu quăng ra sau đầu. Vì Bạch Hiểu Tề xuất hiện nên suy đoán vớ vẩn của cậu ta hôm qua một lần nữa hiện ra trong óc.
Trên thế giới này có một thứ chết tiệt là mối tình đầu!
Mối tình đầu…
Hạ Trạch ghi từ này vào sổ, cũng thử dùng nó xâu chuỗi toàn bộ sự việc. Đầu tiên là Hàn Linh chết, Hạ Nguyên tưởng cậu giết. Lý do là mẫu thân cậu có thể bị mưu sát, mà cậu thì nghi ngờ Hàn Linh chính là hung thủ. Rõ ràng có động cơ giết Hàn Linh, mà hung khí ở hiện trường có dấu vân tay đã hoàn toàn định tội cậu. ‘Cậu’ vì cái gì muốn giết Hàn Linh, bởi vì Hàn Linh là mối tình đầu của phụ thân, có động cơ mưu hại mẫu thân cậu.
Tiếp theo, giả sử người hãm hại cậu là Chu Hàm Thanh, như vậy hung thủ giết người thật sự có khả năng chính là bà ta. Chu Hàm Thanh vì cái gì muốn giết Hàn Linh, bởi vì Hàn Linh là mối tình đầu của phụ thân, sự tồn tại của Hàn Linh tạo thành uy hiếp nhất định với địa vị của Chu Hàm Thanh. Cho nên Chu Hàm Thanh đã giết Hàn Linh, đồng thời hãm hại kẻ có ‘động cơ giết người’ là cậu.
Hạ Trạch lặp lại suy đoán này một lần, cảm giác đầu óc thắt lại thành một mối gút. Nói đến nói đi thì trọng điểm vẫn là Hàn Linh, chỉ khi nào biết Hàn Linh là ai thì mới xác định được giả thuyết này rốt cuộc có đúng hay không.
Hạ Trạch lật lịch xem ngày lão A từ Trung kinh trở về, có lẽ trước tiên cậu nên tìm hiểu xem phụ thân rốt cuộc có mối tình đầu hay không?
___________
Hoàn
*****
Hạ Nguyên cùng Hạ Chí Thành tan rã không vui, Hạ Nguyên khéo léo cự tuyệt đề nghị ở lại Hạ gia qua đêm của Chu Hàm Thanh, cố ý muốn rời đi. Trước lúc đi, Hạ Nguyên do dự một chút rồi quyết định không tìm Hạ Trạch tạm biệt, anh sợ nếu để Hạ Chí Thành nhìn thấy không khéo lại giận chó đánh mèo lên người Hạ Trạch.
Đứng bên cửa sổ lầu hai, Hạ Chí Thành trầm mặc nhìn Hạ Nguyên khách khí mà xa cách tạm biệt Chu Hàm Thanh, vẻ mặt phức tạp. Mãi đến khi Hạ Nguyên rời đi rồi, ông vẫn duy trì tư thế nhìn ra ngoài cửa sổ. Chu Hàm Thanh bưng thức ăn khuya tiến vào, nhìn thấy bóng dáng Hạ Chí Thành cô độc đứng đó.
“Chí Thành, ăn chút đi.” Bà săn sóc đặt khay thức ăn lên bàn tròn nhỏ, vừa gọi Hạ Chí Thành tới vừa làm như vô tình hỏi: “Tiểu Nguyên làm sao vậy? Bộ dáng có vẻ có tâm sự. Em đã phân phó dì dọn phòng sẵn rồi, nhưng nó cứ khăng khăng rời đi.”
Hạ Chí Thành ngồi xuống, nghe thấy lời Chu Hàm Thanh thì sắc mặt rõ ràng thực khó xem.
Chu Hàm Thanh nhìn trộm biểu tình Hạ Chí Thành, ôn nhu khuyên nhủ: “Chí Thành, Tiểu Nguyên là chúng ta nhìn từ nhỏ đến lớn, trong mắt em, nó cùng Tiểu Trạch, Tiểu Khải không khác gì nhau. Tiểu Nguyên có việc khó khăn muốn nhờ, nếu không ảnh hưởng tới công việc thì anh giúp một chút đi.”
Lời nói của Chu Hàm Thanh có tình có lí. Sắc mặt Hạ Chí Thành tốt hơn, vỗ vỗ tay bà nói: “Anh biết, không có chuyện gì đâu. Chỉ là Tiểu Nguyên nhất thời nghĩ không thông, anh tìm thời gian nói chuyện với nó là tốt rồi.”
Chu Hàm Thanh vẻ mặt dịu dàng, hợp thời không tiếp tục chủ đề này. Theo bà thấy, Hạ Nguyên có ảnh hưởng rất lớn đối với Hạ Chí Thành. Nhớ lại câu khi nãy, Hạ Chí Thành đã từng hủy hoại cuộc sống Hạ Trạch một lần, ý Hạ Nguyên là sao? Chu Hàm Thanh tò mò, có chút đăm chiêu đánh giá Hạ Chí Thành đang cúi đầu ăn khuya. Cho dù bước vào Hạ gia mười mấy năm nhưng có đôi lúc bà vẫn cảm thấy mình kì thực chỉ là một người ngoài. Cảm giác này rất khó hình dung, không phải quá mẫn cảm, mà có đôi khi bà cảm thấy Hạ gia đang cất giấu bí mật nào đó nhưng bà hoàn toàn không hay biết gì cả.
Chu Hàm Thanh nhớ rõ lúc mình vừa gả cho Hạ Chí Thành, Hạ Chí Thành rất thích đón Hạ Nguyên tới nhà, nhưng lại không thích nhìn thấy Hạ Trạch. Mà tương phản là trong trí nhớ bà thì Hạ Nguyên đối xử với Hạ Chí Thành rất lạnh nhạt, ngược lại thực thích ở cùng một chỗ với Hạ Trạch khi đó vừa được sáu tuổi. Lúc ấy bà cứ nghĩ biểu tình nghiêm nghị của Hạ Chí Thành dọa Hạ Nguyên, vì thế chuyện Hạ Nguyên cùng Hạ Trạch thân thiết cũng không mấy để ý. Hiện giờ nghĩ lại thì có lẽ có ẩn tình khác?
Lại nói tiếp, Chu Hàm Thanh vẫn cảm thấy thái độ của Hạ Chí Thành đối với Hạ Trạch cùng Trì gia rất kì quái. Người ngoài, thậm chí là người Chu gia đều tưởng vì bà gả cho Hạ Chí Thành, dụ Hạ Trạch không tiếp nhận cùng Hạ Chí Thành bất hòa với Trì gia, nhưng sự thực thì bà chỉ hùa theo thái độ của Hạ Chí Thành mà thôi.
Thời điểm mới gả cho Hạ Chí Thành, Chu Hàm Thanh cái gì cũng không dám đụng tới, thậm chí ở Hạ gia ngay cả thở mạnh cũng không, càng miễn bàn tới chuyện dám động tay động chân với đứa con mà Trì Hân Vân lưu lại. Kia chính là đứa nhỏ của Trì gia cùng Hạ gia sinh ra, là nút thắt gắn liền hai nhà. Bà thực tâm muốn hảo hảo chăm lo cho Hạ Trạch, cùng Trì gia kết mối quan hệ tốt đẹp. Nhưng rất nhanh bà nhận ra, Hạ Chí Thành tựa hồ không hề yêu thích Hạ Trạch, hơn nữa còn ẩn ẩn bài xích việc lui tới với Trì gia.
Chu Hàm Thanh thử thăm dò dỗ dành Hạ Trạch giảm bớt số lần tới Trì gia, quả nhiên, Hạ Chí Thành tỏ ra rất vừa lòng. Một bên là cơ hội tạo quan hệ tốt với Trì gia, một bên là tạo lập chỗ đứng vững chắc ở Hạ gia, lựa chọn bên nào đã quá rõ. Bà rất nhanh làm thân với Hạ Trạch, dưỡng Hạ Trạch thành đứa nhỏ chỉ tiếp nhận bà mà không tiếp nhận Trì gia. Lừa một đứa nhỏ ngay cả nói cũng chưa nói rành, đối với bà mà nói thật sự mà một chuyện quá đơn giản.
Chu Hàm Thanh dịu dàng nhìn Hạ Chí Thành, trong lòng thầm liên hệ mọi thứ lại cùng một chỗ, loại cảm giác người ngoài này một lần nữa dâng trào. Bất quá không sao, bà có đủ kiên nhẫn làm rõ bí mật bị che dấu này.
Hạ Trạch tắm rửa xong thì Hạ Nguyên cũng đã rời đi. Tuy đối với việc Hạ Nguyên rời đi mà không nói tiếng nào với mình cảm thấy kỳ quái, bất quá Hạ Trạch cũng chỉ nghĩ nghĩ một chút, rất nhanh liền đặt lực chú ý lên đề toán. Bất tri bất giác, Hạ Trạch đã giải xong. Lúc nhìn lại thành quả mình vất vả chiến đấu cả đêm, nghĩ nghĩ vẫn nhịn không được, gửi một tin nhắn qua cho Trì Dĩ Hoành: ‘Em làm xong rồi.’
Em làm xong rồi, bốn chữ vô cùng đơn giản nhưng làm Trì Dĩ Hoành nhìn màn hình di động mà nhịn không được bật cười. Không thấy Hạ Trạch trả lời, anh cứ nghĩ nhóc con này sẽ giả vờ như không thấy tin nhắn, không ngờ cư nhiên thật sự nghe lời làm xong bộ đề. Trì Dĩ Hoành không hiểu sao cảm thấy tâm tình vui sướng, trực tiếp gọi điện cho Hạ Trạch.
“Hạ Trạch?”
“Ưm.”
Hạ Trạch cầm di động nhỏ giọng đáp. Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu tuyệt đối là bản năng hành động trước lý trí, không chút nghĩ ngợi đã nghe máy.
“Anh cứ tưởng em không thấy tin nhắn?”
Hạ Trạch không nói gì, Trì Dĩ Hoành mỉm cười, không chút keo kiệt khen ngợi: “Làm tốt lắm.”
Hạ Trạch vẫn nhỏ giọng ‘ưm’ một tiếng, nghe không ra biến hóa cảm xúc. Cách di động, Trì Dĩ Hoành không hiểu sao nghĩ tới con mèo ba tư mà nhà Mặc Chính nuôi, vừa xinh đẹp lại không được tự nhiên. Lúc bạn khen ngợi, nó rõ ràng rất vui nhưng cố tình lại làm bộ lạnh nhạt. Trì Dĩ Hoành nổi hứng trêu đùa, xấu xa nói: “Thời gian vẫn còn sớm, em làm thêm một đề đi.”
Hạ Trạch: “…”
Tưởng tưởng bộ dáng từng to mắt không dám tin của con mèo nhà Mặc Chính, Trì Dĩ Hoành nhịn không được cười phá lên.
Hạ Trạch: “…”
Trì Dĩ Hoành mang theo ý cười, ôn hòa nói: “Nói đùa thôi, khuya rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi.”
“Ưm.” Hạ Trạch đáp, nghĩ nghĩ lại nói thêm một câu: “Anh họ, ngủ ngon.”
Lúc Hạ Trạch gọi anh họ, âm thanh mềm mại, câu ngủ ngon kia lại càng giống như tình nhân thì thầm bên tai, ẩn chứa vô số tình ý. Trì Dĩ Hoành cách điện thoại khựng một chút, sau đó mới đè thấp âm thanh: “Ngủ ngon.”
Cúp máy, Hạ Trạch một đêm ngủ ngon. Tâm tình tốt này kéo dài tới tận hôm sau. Có lẽ đêm qua Hạ Nguyên đã nói gì đó, Hạ Trạch ngoài ý muốn cảm nhận được thái độ phụ thân đối với mình có biến hóa.
“Mấy ngày nay con ở yên trong nhà, sắp tới thọ yến của bà rồi, lúc đó cả nhà chúng ta cùng đi.” Hạ Chí Thành hiếm khi dùng thái độ ôn hòa nói chuyện với Hạ Trạch như vậy. Hạ Trạch sửng sốt, nhanh chóng gật gật đầu.
Phản ứng của Hạ Trạch dừng trong mắt Hạ Chí Thành, trên mặt ông hiện lên một tia phức tạp. Vì làm dịu đi quan hệ giữa mình cùng Hạ Trạch, Hạ Chí Thành chủ động nói: “Nghe cữu cữu nói khoảng thời gian này con theo Dĩ Hoành chăm chỉ học tập, rất tốt. Con cũng mười tám rồi, con trai thì cũng nên có xe riêng của mình. Xem xem thích chiếc nào, thi đại học xong thì chọn một chiếc đi, thế nào.”
Lần này Hạ Trạch thật sự là ngây ngẩn cả người. Hạ Chí Thành luôn phản đối cậu lái xe, càng miễn bàn tới chuyện chủ động mua xe cho cậu. Hạ Trạch do dự một lúc lâu, nói: “… dạ, cám ơn phụ thân.”
Cơm nước xong liền chạy tới trường, Hạ Trạch không ngừng nghĩ tới chuyện phát sinh ban sáng. Thái độ của Hạ Chí Thành quá cổ quái, làm cậu kinh ngạc không thôi. Không chỉ cậu, ngay cả Hạ Khải nghe thấy chuyện mua xe cũng kinh ngạc trợn to mắt. Hạ Trạch thừa dịp chưa vào học gọi điện cho Hạ Nguyên, muốn hỏi thử xem tối qua anh rốt cuộc đã nói gì mà thái độ phụ thân thay đổi lớn như vậy.
Nhận được điện thoại của Hạ Trạch, Hạ Nguyên thực cao hứng, nhưng sau khi nghe thấy nghi vấn của Hạ Trạch, anh nói mình không nói gì cả, chỉ là trò chuyện bình thường mà thôi. Nghe ra trong giọng nói Hạ Trạch có vẻ không tin, Hạ Nguyên cười cười chuyển đề tài, hỏi có muốn anh tặng trước một chiếc xe hay không?
Hạ Trạch không tìm ra đáp án từ chỗ Hạ Nguyên, trong lòng tràn đầy nghi hoặc cúp điện thoại, nhưng rất nhanh chuyện này đã bị cậu quăng ra sau đầu. Vì Bạch Hiểu Tề xuất hiện nên suy đoán vớ vẩn của cậu ta hôm qua một lần nữa hiện ra trong óc.
Trên thế giới này có một thứ chết tiệt là mối tình đầu!
Mối tình đầu…
Hạ Trạch ghi từ này vào sổ, cũng thử dùng nó xâu chuỗi toàn bộ sự việc. Đầu tiên là Hàn Linh chết, Hạ Nguyên tưởng cậu giết. Lý do là mẫu thân cậu có thể bị mưu sát, mà cậu thì nghi ngờ Hàn Linh chính là hung thủ. Rõ ràng có động cơ giết Hàn Linh, mà hung khí ở hiện trường có dấu vân tay đã hoàn toàn định tội cậu. ‘Cậu’ vì cái gì muốn giết Hàn Linh, bởi vì Hàn Linh là mối tình đầu của phụ thân, có động cơ mưu hại mẫu thân cậu.
Tiếp theo, giả sử người hãm hại cậu là Chu Hàm Thanh, như vậy hung thủ giết người thật sự có khả năng chính là bà ta. Chu Hàm Thanh vì cái gì muốn giết Hàn Linh, bởi vì Hàn Linh là mối tình đầu của phụ thân, sự tồn tại của Hàn Linh tạo thành uy hiếp nhất định với địa vị của Chu Hàm Thanh. Cho nên Chu Hàm Thanh đã giết Hàn Linh, đồng thời hãm hại kẻ có ‘động cơ giết người’ là cậu.
Hạ Trạch lặp lại suy đoán này một lần, cảm giác đầu óc thắt lại thành một mối gút. Nói đến nói đi thì trọng điểm vẫn là Hàn Linh, chỉ khi nào biết Hàn Linh là ai thì mới xác định được giả thuyết này rốt cuộc có đúng hay không.
Hạ Trạch lật lịch xem ngày lão A từ Trung kinh trở về, có lẽ trước tiên cậu nên tìm hiểu xem phụ thân rốt cuộc có mối tình đầu hay không?
___________
Hoàn
/85
|