Tô Dư nhanh chóng cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn hắn không ngừng, cảm thấy việc hắn hạ chỉ cấm túc thật sự là ngoài dự kiến. Hoàng đế cúi đầu một cái, rồi đi về hướng tẩm điện, nói:" Ngủ."
Từ này làm cho cả người Tô Dư cứng lại.
Nàng không phải là chưa từng nghĩ đến việc này, việc này là việc chắc chắn sẽ xảy ra, nhất là nếu như nàng muốn tranh thủ tình cảm, thì việc thị tẩm sao mà tránh được?
Chỉ là không nghĩ tới sẽ đến nhanh như vậy. Nàng cho rằng hoàng đế đột nhiên tính vòng vo, nên chuyện này sẽ phải chờ một chút, nàng cũng có thể chuẩn bị cho tốt.
Hơi trệ xuống, Tô Dư mang theo vài phần bối rối mà ngây ngốc đi theo, cảm thấy mỗi một bước chân đều là đi trong vô thức. Đi thêm vài bước nữa, cơ hồ toàn thân cũng mất đi ý thức.
Đáy lòng tự giễu một tiếng. Cái bộ dạng này, thật không biết nàng lấy đâu ra quyết tâm muốn tranh thủ tình cảm nữa?
Nàng cứ như vậy mà đi về phía trước từng bước một, không có một chút hồn vía. Bỗng dưng ngẩng đầu lên, thấy hắn không biết từ lúc nào đã dừng lại, đang nhìn nàng, trong mắt có chút ý tứ nàng không hiểu được.
" Bệ hạ..."_ Trong tiếng nói của Tô Dư có chút sợ hãi xen lẫn nghi hoặc, còn ánh mắt thì hoảng loạn cực kỳ. Nhưng thấy hoàng đế đang nhàn nhạt đánh giá nàng, rồi chốc lát sau cười một tiếng cầm tay của nàng lên, nói:" Nên sớm nghỉ ngơi một chút."
Nghe hắn nói như vậy, Tô Dư cho rằng hắn muốn rời đi, vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, thì đã thấy hắn đang đi thẳng về phía chiếc giường. Còn dắt tay nàng đi theo, nên nàng chỉ có thể thật thà đi theo hắn.
Bất an nằm xuống, nàng không ngừng cắn chặt răng nhìn chằm chằm hắn, rõ ràng đang sợ hãi. Hạ Lan Tử Hành đứng ở bên giường đưa mắt nhìn nàng trong chốc lát, rồi như không để ý mà nằm xuống đất.
Tô Dư rút vào bên trong giường. Thấy hắn hoàn toàn không có ý muốn động vào nàng, chỉ nhắm mắt nhạt nói: "Ngủ."
Nhưng Tô Dư vẫn thủy chung mở to mắt không dám ngủ, dù cho có bị cơn buồn ngủ đánh tới cũng cố gắng chịu đựng. Nàng cũng không nói rõ được điều mình đang sợ hãi, tóm lại cách đây gần 2 năm, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng liền đối với cái từ "thị tẩm" này có một sự kháng cự không nói ra được.
Chờ đến khi thấy hơi thở của hắn trở nên vững vàng, thì Tô Dư mới chậm rãi thở ra. Hơi do dự rồi đưa tay đến trước mặt hắn mà lắc vài cái, xác thực hắn không có phản ứng, mới yên tâm nhắm mắt lại.
Nàng ngủ ngược lại rất nhanh, trong chốc lát đã thở đều đều, rõ ràng đã ngủ say. Lúc này thì Hạ Lan Tử Hành mới mở mắt ra, nhìn nàng, thấy lông mi nàng nhắm lại, khuôn mặt khi ngủ trầm tĩnh vô cùng.
Nhìn khuôn mặt khi ngủ đơn thuần như thế, lúc trước hắn đến tột cùng là vì cái gì lại cho rằng nàng là người có tâm tư thâm trầm?
Bỗng thấy lông mày nàng nhẹ chau lại, tựa hồ có chút lo lắng, hai tay đem áo ngủ bằng gấm khép chặt hơn, khiến cho trên mặt áo ngủ bị nhăn lại.
Hạ Lan Tử Hành nhớ tới, thời điểm hắn đến đưa thuốc cho nàng thì lúc đó nàng cũng đang ngủ, khi đó thời tiết còn rất nóng, trong cung của đa số các tần phi khác đều dùng mền tơ mát mẻ, mà nàng cũng như lúc này mặc áo ngủ bằng gấm đem mình khóa chặt lại.
Hạ Lan Tử Hành mặc dù cảm thấy kỳ quái nhưng lại không muốn quấy nhiễu nàng. Nên ngồi tựa ở trên giường suy tư về chuyện tình gần đây.
Hoàng trưởng tử, được đặt tên là Khải Thụy. Hạ Lan Tử Hành biết nguyên nhân mình trọng sinh là vì cái gì, nên nếu có thể trọng sinh sớm hơn, thì hắn có lẽ sẽ lựa chọn không để cho Lục Nhuận Nghi có đứa bé này, nhưng bây giờ đã có rồi....thì hắn cũng không thể đích thân giết con của mình được.
Nhưng mà Lục Nhuận Nghi.....
Hạ Lan Tử Hành ngưng thần nhìn về phía người đang ở trên giường. Vào đời trước, chuyện của hai nàng không có xuất hiện, nhưng hôm nay lại đột nhiên nổi lên xung đột như vậy, chỉ sợ là sau này sẽ không có khả năng hòa thuận với nhau.
Chỉ chần chừ trong một cái chớp mắt, trong lòng Hạ Lan Tử Hành đã có quyết định. Nếu như không có chuyện gì thì thôi, nhưng nếu chỉ có thể chọn một....
Hắn tự biết nên làm như thế nào.
_______________________________________
Chuyện tối hôm qua vào sáng ngày thứ hai đã truyền khắp hậu cung, được tóm gọn lại trong hai việc: Một, chính là bệ hạ vì Tô Tiệp Dư mà cấm túc hai phi tần; Hai, chính là bệ hạ tối hôm qua đã ở lại Khinh Lê cung của Tô Tiệp Dư.
Chiều gió trong cung từ đó cũng thay đổi hoàn toàn. Nếu lúc trước còn có người cảm thấy hoàng đế đột nhiên đối tốt với Tô Tiệp Dư, đại khái là có chút quan hệ với Tô gia; nhưng hiện nay lại che chở như thế...chỉ sợ không phải là như vậy, hoặc ít nhất không chỉ là như vậy.
Nhưng nghị luận về Tô Tiệp Dư rất nhanh bị áp đảo bởi Lục Nhuận Nghi. Bởi sau hai ngày cấm túc, cung nhân của Vận Nghi cung vội vàng chạy đến Thành Thư điện bẩm báo, nói rằng Lục Nhuận Nghi đã có thai.
_______________________________________
Lúc đó Hạ Lan Tử Hành đang ở trong Thành Thư điện phê duyệt tấu sớ, đây vốn là những thứ ở đời trước làm hắn cảm thấy mệt mỏi nhưng ở đời này lại làm hắn cảm thấy dễ dàng cực kỳ, bởi tất cả chỉ cần chiếu theo phương thức xử lý của kiếp trước là được. Vì vậy lúc nhìn vào tấu sớ, tâm tình của hắn luôn vô cùng thoải mái.
Nhưng sau khi nghe cung nhân bẩm báo, tay đang cầm bút của hắn liền dừng lại, hắn ngẩng đầu lên:" Ngươi vừa nói cái gì?"
Không có vui sướng như trong dự liệu của các cung nhân, mà vẻ mặt hoàng đế lúc này lại có chút lãnh.
Hai cung nhân từ Vận Nghi cung thấy thế cũng không dám lên tiếng, chỉ còn có sự tĩnh lặng, nên Từ U ở bên cạnh đành nói:" Bệ hạ Nhuận Nghi nương tử đã có thai."_ Dừng lại một chút rồi mới nói tiếp_" Ngài thấy có nên...."
Ngài thấy có nên bãi bỏ lệnh cấm túc lúc trước hay không. Nào có ai mang thai mà bị cấm túc bao giờ?
" Biết rồi."_ Hoàng đế nhàn nhạt đáp một tiếng, rồi lại cúi đầu xuống tiếp tục nhìn tấu sớ, tiện đà nhàn nhã phân phó:" Lui ra đi."
Không có tấn vị cũng không cho bỏ lệnh cấm? Hai cung nhân nhìn nhau một phen, nhưng thấy sắc mặt của hoàng đế không tốt cũng không dám nhiều lời, đành hành lễ cáo lui.
_______________________________________
Xem ra đúng là một trò hay mà, thật không biết đây là chủ ý của Lục Nhuận Nghi hay là chủ ý của Sở Tu Viện nữa. Hoàng đế cười lạnh một tiếng, hắn nhớ rõ vào đời trước, là ở trong một lần cung yến vào tháng 10, Lục Nhuận Nghi đột nhiên cảm thấy buồn nôn nên đã cho truyền thái y đến, lúc đó mới biết được nàng ta đã có mang 3 tháng.
Từ hôm nay có thể thấy, nàng ta đã sớm biết mình có thai mà không nói. Đã giấu diếm hắn, cũng như đã giấu diếm trên dưới lục cung. Cái này cũng không có gì sai, bởi lúc mới mang thai thường sẽ không được yên ổn, nên thường sẽ không báo mà đợi đến khi thai nhi ổn định mới hồi bẩm cũng là chuyện thường, nhưng....
Chỉ sợ chuyện hôm qua là cố ý tìm cái cớ cho Tô Dư đụng nàng ta.
Chắc nàng ta đại để cảm thấy, một khi đứa bé kia mất, thì cơ hội xoay mình của Tô Dư liền không tiếp tục được nữa, mà nàng ta ỷ vào vị phần của Sở Tu Viện cùng với việc mấy năm qua mình đột nhiên có thánh sủng nên sẽ không bị dính líu nhiều.
Đủ độc. Hạ Lan Tử Hành không khỏi hít một hơi lãnh khí, hắn là bởi vì tình cảm phụ tử đời trước với đứa bé kia cho nên mới không thể ra tay sát hại được, vậy mà người làm mẫu thân này so với hắn còn muốn ngoan độc hơn.
Đương nhiên.....cũng có thể là có 1 nguyên nhân khác. Có lẽ Lục Nhuận Nghi hai ngày trước thật sự không biết chính mình có thai, nhưng thân là một vị cung chủ thì Sở Tu Viện chắc chắn biết rõ. Nên vừa muốn giết chết hài tử của Lục Nhuận Nghi lại vừa muốn tính kế Tô Dư?
Cũng không phải là không có khả năng.
Hạ Lan Tử Hành tựa lưng trầm tư. Đến tột cùng là như thế nào đi nữa cũng không quan trọng, điều quan trọng hơn chính là, trong cung này có rất nhiều người muốn tính kế với Tô Dư.
Lục Nhuận Nghi không thể tấn vị được. Nhất định phải làm cho lục cung một lần nữa hiểu rõ, Tô Dư nay đã không còn là Tô Dư ngày xưa nữa rồi, vì đã có hắn bảo vệ nàng.
" Từ U."_ Hoàng đế tự định giá rồi nói _" Truyền chỉ xuống, Lục Nhuận Nghi có thể truyền thái y đến bắt mạch nếu muốn. Còn những thứ khác, tạm thời không nói đến."
"... Dạ"_ Từ U hơi nghi ngờ nhưng vẫn cúi đầu đáp ứng, rồi khom người cáo lui đi truyền chỉ. Hắn đã ở cùng hoàng đế nhiều năm, nhưng hôm nay, ngay cả hắn cũng nhìn không thấu tâm tư của hoàng đế.
_______________________________________
Thời điểm Từ U đến Vận Nghi cung truyền đạt ý chỉ cho Lục thị, Lục thị hơi sững sờ một chút, rồi khóc rống lên, khóc đến mức khiến cho Từ U phải dừng lại ở đó. Nghe nàng dùng sức khóc, Từ U không khỏi oán thầm một câu "Ta cũng không phải bệ hạ -- mà bệ hạ cũng chưa chắc chịu được bộ dạng này của ngươi a", rồi hướng nàng nói:" Xin nương tử hãy dưỡng thai tốt, thần cáo lui."
Thoái lui đến bên ngoài cửa cung Vận Nghi, hai hoạn quan đi theo hắn liền tiến lên đón, nhìn nhìn vào bên trong, rồi thấp giọng hỏi hắn:" Đại nhân......... khóc thành như vậy rồi, có nên bẩm lại với bệ hạ hay không?"
" Bẩm lại với bệ hạ?"_ Từ U nhạt nhìn hắn ta một cái, rồi nhìn về phía trước khẩu khí trầm xuống _" Ai cũng không được phép nói mò trước mặt vua. Chuyện của lục cung, nếu nói không rõ ràng, không cẩn thận lại làm liên lụy đến tính mạng của mình."
" Dạ..."_ Hoạn quan kia vội vàng đáp một tiếng, lại có chút do dự mà nói _ " Nhưng mà vị này....nàng đang mang hoàng duệ."
" Vị đang ở Khinh Lê cung đã từng là thái tử phi đấy."_ Từ U thần sắc bình thản _" Năm đó có thể giáng từ thê thành thiếp, thì ai nói bây giờ không thể nâng thiếp làm thê cơ chứ? Tốt nhất đừng nên nói nhiều, bên này chỉ có một mình Lục Nhuận Nghi, còn bên kia chính là Tô gia, Hoắc gia cùng với đại trưởng công chúa đấy."
Đã nói đến như vậy, ngự tiền hoạn quan không ai dám không nghe. Từ U ngược lại cũng không vì cái gì khác, bởi thứ nhất hắn xem xét thời thế đã quen, thứ hai.........hắn cảm thấy Tô Dư không phải là người xấu, mà hai năm qua xác thực cũng chịu không ít ủy khuất.
Chuyện này được truyền đi sôi sục trong hậu cung, mọi người đều ôm trong lòng tâm tư của chính mình. Tô Dư lắng nghe Chiết Chi nói xong ý chỉ của Thành Thư điện, liền suy tư trong giây lát, nói:" Đi Thành Thư điện."
Đây là lần đầu tiên trong hai năm qua nàng chủ động đến Thành Thư điện cầu kiến, làm cho Hạ Lan Tử Hành trở tay không kịp.
Vốn là nàng định tiến điện bái kiến, không ngờ vừa bước vào đại điện đã thấy hoàng đế ở trước cửa đợi nàng, nàng hơi ngẩn người rồi phúc thân:" Bệ hạ thánh an."
Hoàng đế khẽ gật đầu:" Vào trong nói đi."
Nàng theo hắn vào điện, cung nhân dâng trà lên, Tô Dư nhấp một ngụm rồi cúi đầu không nói, có vài lần muốn nói lại thôi, giữa lông mày cũng tràn đầy do dự.
" Làm sao vậy?"_ Hoàng đế hỏi nàng.
" Bệ hạ..."_ Tô Dư khẽ nâng mắt, ánh mắt trong suốt nhìn hắn_" Thần thiếp nghe nói Lục Nhuận Nghi có thai...."
" Ân."_ Hòang đế đáp một tiếng.
" Nhưng nàng vẫn còn bị cấm túc..."_ Tô Dư nhẹ cắn môi dưới, trầm ngâm một lát rồi nói _" Kỳ thật hôm qua nàng....ở Khinh Lê cung cũng không phạm sai lầm gì quá đáng. Nên lấy hoàng duệ làm trọng, bệ hạ không cần...."
" Việc này ngươi không cần quản."_ Hoàng đế quay đầu sang nhìn nhạt nàng, làm cho nàng thoáng cái đã không dám nói gì. Lúc thời điểm bọn họ mới bắt đầu không vừa mắt nhau cũng như thế này, khi đó nàng chỉ biết là làm thái tử phi, thì mọi chuyện trong phủ đều là do nàng trông nom, nhưng hắn lại thường xuyên lạnh lùng ném xuống câu nói không cần nàng phải trông nom. Mà sau này khi vào cung, nàng liền hoàn toàn không cần xen vào nữa.
Bất quá ở thời điểm này tuy lời nói không khác là bao, nhưng khẩu khí lại bất đồng mà ôn hòa hơn.
Nàng vẫn đánh bạo nhìn hắn không chớp mắt, tuy không nói gì nhưng cũng không hề có ý tứ lùi bước.
" Việc này..."_ Hoàng đế châm chước trong chốc lát, thản nhiên nói cho nàng biết _" Không có vấn đề gì với ngươi cả, chuyện cấm túc, không tấn vị đều không phải là do sai lầm hôm qua của nàng ta ở Khinh Lê cung."
Mà là bởi vì nàng ta có chủ tâm muốn tính kế ngươi.
Từ này làm cho cả người Tô Dư cứng lại.
Nàng không phải là chưa từng nghĩ đến việc này, việc này là việc chắc chắn sẽ xảy ra, nhất là nếu như nàng muốn tranh thủ tình cảm, thì việc thị tẩm sao mà tránh được?
Chỉ là không nghĩ tới sẽ đến nhanh như vậy. Nàng cho rằng hoàng đế đột nhiên tính vòng vo, nên chuyện này sẽ phải chờ một chút, nàng cũng có thể chuẩn bị cho tốt.
Hơi trệ xuống, Tô Dư mang theo vài phần bối rối mà ngây ngốc đi theo, cảm thấy mỗi một bước chân đều là đi trong vô thức. Đi thêm vài bước nữa, cơ hồ toàn thân cũng mất đi ý thức.
Đáy lòng tự giễu một tiếng. Cái bộ dạng này, thật không biết nàng lấy đâu ra quyết tâm muốn tranh thủ tình cảm nữa?
Nàng cứ như vậy mà đi về phía trước từng bước một, không có một chút hồn vía. Bỗng dưng ngẩng đầu lên, thấy hắn không biết từ lúc nào đã dừng lại, đang nhìn nàng, trong mắt có chút ý tứ nàng không hiểu được.
" Bệ hạ..."_ Trong tiếng nói của Tô Dư có chút sợ hãi xen lẫn nghi hoặc, còn ánh mắt thì hoảng loạn cực kỳ. Nhưng thấy hoàng đế đang nhàn nhạt đánh giá nàng, rồi chốc lát sau cười một tiếng cầm tay của nàng lên, nói:" Nên sớm nghỉ ngơi một chút."
Nghe hắn nói như vậy, Tô Dư cho rằng hắn muốn rời đi, vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, thì đã thấy hắn đang đi thẳng về phía chiếc giường. Còn dắt tay nàng đi theo, nên nàng chỉ có thể thật thà đi theo hắn.
Bất an nằm xuống, nàng không ngừng cắn chặt răng nhìn chằm chằm hắn, rõ ràng đang sợ hãi. Hạ Lan Tử Hành đứng ở bên giường đưa mắt nhìn nàng trong chốc lát, rồi như không để ý mà nằm xuống đất.
Tô Dư rút vào bên trong giường. Thấy hắn hoàn toàn không có ý muốn động vào nàng, chỉ nhắm mắt nhạt nói: "Ngủ."
Nhưng Tô Dư vẫn thủy chung mở to mắt không dám ngủ, dù cho có bị cơn buồn ngủ đánh tới cũng cố gắng chịu đựng. Nàng cũng không nói rõ được điều mình đang sợ hãi, tóm lại cách đây gần 2 năm, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng liền đối với cái từ "thị tẩm" này có một sự kháng cự không nói ra được.
Chờ đến khi thấy hơi thở của hắn trở nên vững vàng, thì Tô Dư mới chậm rãi thở ra. Hơi do dự rồi đưa tay đến trước mặt hắn mà lắc vài cái, xác thực hắn không có phản ứng, mới yên tâm nhắm mắt lại.
Nàng ngủ ngược lại rất nhanh, trong chốc lát đã thở đều đều, rõ ràng đã ngủ say. Lúc này thì Hạ Lan Tử Hành mới mở mắt ra, nhìn nàng, thấy lông mi nàng nhắm lại, khuôn mặt khi ngủ trầm tĩnh vô cùng.
Nhìn khuôn mặt khi ngủ đơn thuần như thế, lúc trước hắn đến tột cùng là vì cái gì lại cho rằng nàng là người có tâm tư thâm trầm?
Bỗng thấy lông mày nàng nhẹ chau lại, tựa hồ có chút lo lắng, hai tay đem áo ngủ bằng gấm khép chặt hơn, khiến cho trên mặt áo ngủ bị nhăn lại.
Hạ Lan Tử Hành nhớ tới, thời điểm hắn đến đưa thuốc cho nàng thì lúc đó nàng cũng đang ngủ, khi đó thời tiết còn rất nóng, trong cung của đa số các tần phi khác đều dùng mền tơ mát mẻ, mà nàng cũng như lúc này mặc áo ngủ bằng gấm đem mình khóa chặt lại.
Hạ Lan Tử Hành mặc dù cảm thấy kỳ quái nhưng lại không muốn quấy nhiễu nàng. Nên ngồi tựa ở trên giường suy tư về chuyện tình gần đây.
Hoàng trưởng tử, được đặt tên là Khải Thụy. Hạ Lan Tử Hành biết nguyên nhân mình trọng sinh là vì cái gì, nên nếu có thể trọng sinh sớm hơn, thì hắn có lẽ sẽ lựa chọn không để cho Lục Nhuận Nghi có đứa bé này, nhưng bây giờ đã có rồi....thì hắn cũng không thể đích thân giết con của mình được.
Nhưng mà Lục Nhuận Nghi.....
Hạ Lan Tử Hành ngưng thần nhìn về phía người đang ở trên giường. Vào đời trước, chuyện của hai nàng không có xuất hiện, nhưng hôm nay lại đột nhiên nổi lên xung đột như vậy, chỉ sợ là sau này sẽ không có khả năng hòa thuận với nhau.
Chỉ chần chừ trong một cái chớp mắt, trong lòng Hạ Lan Tử Hành đã có quyết định. Nếu như không có chuyện gì thì thôi, nhưng nếu chỉ có thể chọn một....
Hắn tự biết nên làm như thế nào.
_______________________________________
Chuyện tối hôm qua vào sáng ngày thứ hai đã truyền khắp hậu cung, được tóm gọn lại trong hai việc: Một, chính là bệ hạ vì Tô Tiệp Dư mà cấm túc hai phi tần; Hai, chính là bệ hạ tối hôm qua đã ở lại Khinh Lê cung của Tô Tiệp Dư.
Chiều gió trong cung từ đó cũng thay đổi hoàn toàn. Nếu lúc trước còn có người cảm thấy hoàng đế đột nhiên đối tốt với Tô Tiệp Dư, đại khái là có chút quan hệ với Tô gia; nhưng hiện nay lại che chở như thế...chỉ sợ không phải là như vậy, hoặc ít nhất không chỉ là như vậy.
Nhưng nghị luận về Tô Tiệp Dư rất nhanh bị áp đảo bởi Lục Nhuận Nghi. Bởi sau hai ngày cấm túc, cung nhân của Vận Nghi cung vội vàng chạy đến Thành Thư điện bẩm báo, nói rằng Lục Nhuận Nghi đã có thai.
_______________________________________
Lúc đó Hạ Lan Tử Hành đang ở trong Thành Thư điện phê duyệt tấu sớ, đây vốn là những thứ ở đời trước làm hắn cảm thấy mệt mỏi nhưng ở đời này lại làm hắn cảm thấy dễ dàng cực kỳ, bởi tất cả chỉ cần chiếu theo phương thức xử lý của kiếp trước là được. Vì vậy lúc nhìn vào tấu sớ, tâm tình của hắn luôn vô cùng thoải mái.
Nhưng sau khi nghe cung nhân bẩm báo, tay đang cầm bút của hắn liền dừng lại, hắn ngẩng đầu lên:" Ngươi vừa nói cái gì?"
Không có vui sướng như trong dự liệu của các cung nhân, mà vẻ mặt hoàng đế lúc này lại có chút lãnh.
Hai cung nhân từ Vận Nghi cung thấy thế cũng không dám lên tiếng, chỉ còn có sự tĩnh lặng, nên Từ U ở bên cạnh đành nói:" Bệ hạ Nhuận Nghi nương tử đã có thai."_ Dừng lại một chút rồi mới nói tiếp_" Ngài thấy có nên...."
Ngài thấy có nên bãi bỏ lệnh cấm túc lúc trước hay không. Nào có ai mang thai mà bị cấm túc bao giờ?
" Biết rồi."_ Hoàng đế nhàn nhạt đáp một tiếng, rồi lại cúi đầu xuống tiếp tục nhìn tấu sớ, tiện đà nhàn nhã phân phó:" Lui ra đi."
Không có tấn vị cũng không cho bỏ lệnh cấm? Hai cung nhân nhìn nhau một phen, nhưng thấy sắc mặt của hoàng đế không tốt cũng không dám nhiều lời, đành hành lễ cáo lui.
_______________________________________
Xem ra đúng là một trò hay mà, thật không biết đây là chủ ý của Lục Nhuận Nghi hay là chủ ý của Sở Tu Viện nữa. Hoàng đế cười lạnh một tiếng, hắn nhớ rõ vào đời trước, là ở trong một lần cung yến vào tháng 10, Lục Nhuận Nghi đột nhiên cảm thấy buồn nôn nên đã cho truyền thái y đến, lúc đó mới biết được nàng ta đã có mang 3 tháng.
Từ hôm nay có thể thấy, nàng ta đã sớm biết mình có thai mà không nói. Đã giấu diếm hắn, cũng như đã giấu diếm trên dưới lục cung. Cái này cũng không có gì sai, bởi lúc mới mang thai thường sẽ không được yên ổn, nên thường sẽ không báo mà đợi đến khi thai nhi ổn định mới hồi bẩm cũng là chuyện thường, nhưng....
Chỉ sợ chuyện hôm qua là cố ý tìm cái cớ cho Tô Dư đụng nàng ta.
Chắc nàng ta đại để cảm thấy, một khi đứa bé kia mất, thì cơ hội xoay mình của Tô Dư liền không tiếp tục được nữa, mà nàng ta ỷ vào vị phần của Sở Tu Viện cùng với việc mấy năm qua mình đột nhiên có thánh sủng nên sẽ không bị dính líu nhiều.
Đủ độc. Hạ Lan Tử Hành không khỏi hít một hơi lãnh khí, hắn là bởi vì tình cảm phụ tử đời trước với đứa bé kia cho nên mới không thể ra tay sát hại được, vậy mà người làm mẫu thân này so với hắn còn muốn ngoan độc hơn.
Đương nhiên.....cũng có thể là có 1 nguyên nhân khác. Có lẽ Lục Nhuận Nghi hai ngày trước thật sự không biết chính mình có thai, nhưng thân là một vị cung chủ thì Sở Tu Viện chắc chắn biết rõ. Nên vừa muốn giết chết hài tử của Lục Nhuận Nghi lại vừa muốn tính kế Tô Dư?
Cũng không phải là không có khả năng.
Hạ Lan Tử Hành tựa lưng trầm tư. Đến tột cùng là như thế nào đi nữa cũng không quan trọng, điều quan trọng hơn chính là, trong cung này có rất nhiều người muốn tính kế với Tô Dư.
Lục Nhuận Nghi không thể tấn vị được. Nhất định phải làm cho lục cung một lần nữa hiểu rõ, Tô Dư nay đã không còn là Tô Dư ngày xưa nữa rồi, vì đã có hắn bảo vệ nàng.
" Từ U."_ Hoàng đế tự định giá rồi nói _" Truyền chỉ xuống, Lục Nhuận Nghi có thể truyền thái y đến bắt mạch nếu muốn. Còn những thứ khác, tạm thời không nói đến."
"... Dạ"_ Từ U hơi nghi ngờ nhưng vẫn cúi đầu đáp ứng, rồi khom người cáo lui đi truyền chỉ. Hắn đã ở cùng hoàng đế nhiều năm, nhưng hôm nay, ngay cả hắn cũng nhìn không thấu tâm tư của hoàng đế.
_______________________________________
Thời điểm Từ U đến Vận Nghi cung truyền đạt ý chỉ cho Lục thị, Lục thị hơi sững sờ một chút, rồi khóc rống lên, khóc đến mức khiến cho Từ U phải dừng lại ở đó. Nghe nàng dùng sức khóc, Từ U không khỏi oán thầm một câu "Ta cũng không phải bệ hạ -- mà bệ hạ cũng chưa chắc chịu được bộ dạng này của ngươi a", rồi hướng nàng nói:" Xin nương tử hãy dưỡng thai tốt, thần cáo lui."
Thoái lui đến bên ngoài cửa cung Vận Nghi, hai hoạn quan đi theo hắn liền tiến lên đón, nhìn nhìn vào bên trong, rồi thấp giọng hỏi hắn:" Đại nhân......... khóc thành như vậy rồi, có nên bẩm lại với bệ hạ hay không?"
" Bẩm lại với bệ hạ?"_ Từ U nhạt nhìn hắn ta một cái, rồi nhìn về phía trước khẩu khí trầm xuống _" Ai cũng không được phép nói mò trước mặt vua. Chuyện của lục cung, nếu nói không rõ ràng, không cẩn thận lại làm liên lụy đến tính mạng của mình."
" Dạ..."_ Hoạn quan kia vội vàng đáp một tiếng, lại có chút do dự mà nói _ " Nhưng mà vị này....nàng đang mang hoàng duệ."
" Vị đang ở Khinh Lê cung đã từng là thái tử phi đấy."_ Từ U thần sắc bình thản _" Năm đó có thể giáng từ thê thành thiếp, thì ai nói bây giờ không thể nâng thiếp làm thê cơ chứ? Tốt nhất đừng nên nói nhiều, bên này chỉ có một mình Lục Nhuận Nghi, còn bên kia chính là Tô gia, Hoắc gia cùng với đại trưởng công chúa đấy."
Đã nói đến như vậy, ngự tiền hoạn quan không ai dám không nghe. Từ U ngược lại cũng không vì cái gì khác, bởi thứ nhất hắn xem xét thời thế đã quen, thứ hai.........hắn cảm thấy Tô Dư không phải là người xấu, mà hai năm qua xác thực cũng chịu không ít ủy khuất.
Chuyện này được truyền đi sôi sục trong hậu cung, mọi người đều ôm trong lòng tâm tư của chính mình. Tô Dư lắng nghe Chiết Chi nói xong ý chỉ của Thành Thư điện, liền suy tư trong giây lát, nói:" Đi Thành Thư điện."
Đây là lần đầu tiên trong hai năm qua nàng chủ động đến Thành Thư điện cầu kiến, làm cho Hạ Lan Tử Hành trở tay không kịp.
Vốn là nàng định tiến điện bái kiến, không ngờ vừa bước vào đại điện đã thấy hoàng đế ở trước cửa đợi nàng, nàng hơi ngẩn người rồi phúc thân:" Bệ hạ thánh an."
Hoàng đế khẽ gật đầu:" Vào trong nói đi."
Nàng theo hắn vào điện, cung nhân dâng trà lên, Tô Dư nhấp một ngụm rồi cúi đầu không nói, có vài lần muốn nói lại thôi, giữa lông mày cũng tràn đầy do dự.
" Làm sao vậy?"_ Hoàng đế hỏi nàng.
" Bệ hạ..."_ Tô Dư khẽ nâng mắt, ánh mắt trong suốt nhìn hắn_" Thần thiếp nghe nói Lục Nhuận Nghi có thai...."
" Ân."_ Hòang đế đáp một tiếng.
" Nhưng nàng vẫn còn bị cấm túc..."_ Tô Dư nhẹ cắn môi dưới, trầm ngâm một lát rồi nói _" Kỳ thật hôm qua nàng....ở Khinh Lê cung cũng không phạm sai lầm gì quá đáng. Nên lấy hoàng duệ làm trọng, bệ hạ không cần...."
" Việc này ngươi không cần quản."_ Hoàng đế quay đầu sang nhìn nhạt nàng, làm cho nàng thoáng cái đã không dám nói gì. Lúc thời điểm bọn họ mới bắt đầu không vừa mắt nhau cũng như thế này, khi đó nàng chỉ biết là làm thái tử phi, thì mọi chuyện trong phủ đều là do nàng trông nom, nhưng hắn lại thường xuyên lạnh lùng ném xuống câu nói không cần nàng phải trông nom. Mà sau này khi vào cung, nàng liền hoàn toàn không cần xen vào nữa.
Bất quá ở thời điểm này tuy lời nói không khác là bao, nhưng khẩu khí lại bất đồng mà ôn hòa hơn.
Nàng vẫn đánh bạo nhìn hắn không chớp mắt, tuy không nói gì nhưng cũng không hề có ý tứ lùi bước.
" Việc này..."_ Hoàng đế châm chước trong chốc lát, thản nhiên nói cho nàng biết _" Không có vấn đề gì với ngươi cả, chuyện cấm túc, không tấn vị đều không phải là do sai lầm hôm qua của nàng ta ở Khinh Lê cung."
Mà là bởi vì nàng ta có chủ tâm muốn tính kế ngươi.
/99
|