Sau khi hoàng đế ly khai Đức Dung điện, Tô Dư liền vội vàng sai người đưa Chiết Chi đến trắc điện nghỉ ngơi, chính mình cũng đi theo. Tuy chưa đánh xong 40 gậy, nhưng Chiết Chi cũng bị thương không nhẹ. Cả người hư nhược, sắc mặt tái nhợt, tóc mai thấm đẫm mồ hôi dính ở trên mặt. Tô Dư sai người mang nước đến, thắm ướt khăn rồi tự mình lau cho nàng, bỗng bị nàng đưa tay nắm lấy:" Nương nương...ngài cùng bệ hạ đã nói gì?"
Vừa rồi khi nàng đang trải qua đau đớn thì bỗng có người ngăn lại, lúc đó nàng nghe được gã hoạn quan đó nói "Bệ hạ lệnh mang nàng vào". Vốn tưởng muốn hỏi tội nàng, nhưng vừa mới tiến điện thì lát sau hoàng đế liền rời khỏi, lại còn truyền ngự y đến. Lập tức nghĩ đến chỉ có thể là do Tô Dư mềm lòng nói ra sự thật hoặc xin tha cho nàng, trong lòng liền thấp thỏm không thôi.
Tô Dư thở dài:" Ta cái gì cũng chưa nói...tất cả đều theo ý của ngươi."
Chiết Chi kinh ngạc, nhích người về phía nàng:" Vậy chuyện gì đã xảy ra?"
"Bệ hạ nhìn ra ta không đành lòng phạt ngươi."_ Tô Dư vẫn nhíu mày, nhưng khoé miệng lại nở ra một nụ cười nhạt _" Thôi, nếu hắn đã ngăn lại, cứ coi như mọi chuyện đã qua rồi, phiền lòng nữa cũng chỉ vô dụng."
Chiết Chi suy nghĩ một lát:" Vậy...bệ hạ có còn nghi ngờ nương nương không?"
" Hắn nói hắn tin ta."_ Tô Dư nhẹ mỉm cười _" Mà ta cũng thấy hắn quả thật tin ta. Nếu không, việc này có thể trôi qua dễ dàng như vậy sao?"
Nhưng Chiết Chi vẫn còn chưa yên tâm, cảm thấy hoàng đế khoan dung như vậy thật quá khác thường, suy nghĩ một chút lại nói:" Vậy nương nương ngài xem bệ hạ có giống như đang cố nhịn xuống không? Biết đâu... là muốn sau này tính nợ với ngài."
"Không giống."_ Tô Dư lắc đầu _" Vừa rồi ngươi cũng nghe thấy, hắn đã nói sẽ không đề cập đến nữa. Nếu hắn sau này lật lọng muốn tính sổ ta, như vậy cũng quá tiểu nhân rồi."
Hạ Lan Tử Hành sau khi trở về Thành Thư điện, liền phân phó Từ U bảo Cung chính tư đi thăm dò ghi chép vật phẩm xuất nhập Khinh Lê cung và ghi chép việc ra vào của cung nhân. Từ U lĩnh mệnh, vừa muốn lui xuống làm việc, hoàng đế lại mở miệng "Khoan đã" rồi sửa lại ý của mình "Trực tiếp mang tới, trẫm muốn tự mình xem".
Hắn tin tưởng đây không phải ý của Tô Dư, nhưng những lời giải thích của Tô Dư vừa rồi hắn cũng không tin. Chiết Chi làm việc rất có chừng mực, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy, trừ khi...bị người khác sai sử.
Có người muốn hại Tô Dư...đây là suy đoán trong lòng hắn.
Cho nên hắn mới không để Cung chính tư thăm dò, chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Sau hai năm, Tô Dư bây giờ đã là chim sợ cành cong, lại bị chuyện vừa rồi hù dọa không nhẹ, không thể để cho nàng biết mình đang điều tra việc này mà thêm lo lắng hãi hùng.
Hơn nữa nếu như việc này quả thật do Chiết Chi làm...
Hoàng đế thở dài, không biết Tô Dư sẽ tiếp nhận việc đó thế nào đây.
Cung chính tư rất nhanh liền đưa tới những gì hắn yêu cầu. Hai cuốn sách thật dày được đặt trên bàn, hắn lấy cuốn ghi chép vật phẩm xuất nhập Khinh Lê cung xem trước. Từng tờ một được xem qua, nhưng không có bất kì điều gì khác thường.
Tất cả đều không có liên quan gì đến Chưởng sự cung nữ Chiết Chi.
Lại xem quyển còn lại.
Điều đầu tiên khiến hắn chú ý chính là việc mẫu thân Giai Du Phu Nhân Đậu Oản Đậu Phàn thị gần đây tiến cung hai lần, sau đó là việc muội muội Chương Nhạc Phu Nhân gặp tỷ tỷ của mình quá lâu. Còn những cái khác, cũng không có gì đặc biệt, cho đến khi tên của Chiết Chi xuất hiện.
Nàng ở cửa cung gặp người của Kỷ Tô thị? Hoàng đế lắc đầu, xưa nay Kỷ Tô thị luôn đối tốt với Tô Dư, hơn nữa..có người cô nào lại hạ xuân dược với cháu gái của mình?
Đóng sách lại, hoàng đế tự định giá trong chốc lát rồi nói:" Hạ triều ngày mai, truyền Thẩm Diệp tới gặp."
Hắn muốn nhìn thử một chút, kẻ nào ở trong hậu cung của hắn có lá gan lớn đến thế, vì muốn trừ Tô Dư mà ngay cả biện pháp như vậy cũng dám dùng.
Từ U im lặng "Dạ" một tiếng, cúi đầu trầm ngâm chốc lát, cuối cùng khom người bẩm:" Bệ hạ thứ cho thần nói nhiều 1 câu, việc này dù bất kể ai làm, bệ hạ ngài..."
Hoàng đế liếc hắn một cái:" Thế nào?"
"Gần đây ngoại trừ đối tốt với Tiệp Dư nương nương, ngài rất ít cho gọi các tần phi khác."_ Từ U thản nhiên nói.
Sắc mặt hoàng đế trầm xuống. Trầm ngâm giây lát, hắn lại cảm thấy không phải vì nguyên nhân này. Tuy những ngày này hắn đã làm đổi chiều gió của hậu cung, nhưng hắn rất giữ chừng mực không quá mức cưng chiều Tô Dư, cũng chính bởi vì không muốn gây cho nàng phiền toái.
Tuy hắn bây giờ rất ít gọi các phi tần bất hòa với Tô Dư, nhưng đối với các phi tần có phân vị thấp hay không có quyền thế cũng không tính là thiếu. Về phần Trường Thu cung cùng Huệ Tức cung...hắn cũng thường xuyên đi tới, tuy mỗi lần đều chỉ xem tấu sớ đến nửa đêm rồi ngủ, nhưng cũng không thể khiến hai vị Phu Nhân trực tiếp gây chuyện trên đầu Tô Dư được, thậm chí còn phải dùng đến thủ đoạn hạ lưu này.
Nặng nề thở dài, hoàng đế lắc đầu: "Ngày mai gặp Thẩm Diệp rồi nói tiếp."
Ngày hôm sau vào lúc lâm triều hắn liền triệu kiến Thẩm Diệp, sau khi cho người ngoài lui hết, hắn cực kỳ bình tĩnh nói chuyện này với Thẩm Diệp, hắn rõ ràng nhìn ra được giữa đầu lông mày của Thẩm Diệp lúc này có thêm hai phần mất tự nhiên.
Hoàng đế ở hậu cung bị người khác hạ xuân dược...
Thẩm Diệp cơ hồ cảm thấy, chờ sau khi tra xong việc này, nhất định hoàng đế sẽ giết hắn diệt khẩu.
Hoàng đế sau khi nói xong liền thở dài, trầm giọng nói:" Ngươi nên tự có chừng mực."
"... Vâng."_ Thẩm Diệp ôm quyền nhận mệnh, không biết nên vui mừng một câu hoàng đế đã thêm tính nhiệm hắn hay nên oán thầm một câu năm nay quả là năm đại hạn -- tuy cấm quân Đô Úy phủ thường tra những chuyện không thể cho người ngoài biết, nhưng thời gian gần đây, những ý chỉ hắn nhận được từng cái từng cái đều làm cho hắn thêm e ngại.
Đậu gia cùng Diệp gia, đều là hai đại thế gia có bối cảnh hùng hậu. Sai cấm quân Đô Úy phủ hắn tra việc này cũng không khó, bởi xưa nay đại thế gia cùng hoàng tộc đều kìm chế lẫn nhau, mỗi bên đều có một cái thóp bị đối phương nắm. Huống chi cũng không phải hắn tra chuyện lớn gì, bất quá là muốn tìm danh sách vật phẩm và những người gần đây tiến cung của hai nhà, chuyện này thì có gì khó?
Thế nhưng lại không có kết quả.
Cuối cùng, hắn để mắt tới ba chữ Kỷ Tô thị, cũng bởi vì Chiết Chi này.
"Đến Kỷ phủ, mang danh sách vật phẩm cùng những người đi theo Kỷ Tô thị tiến cung ngày đó về cho ta."_ Gọn gàng dứt khoát phân phó. Đây cũng xem như điểm tốt của cấm quân Đô Úy phủ, muốn thăm dò người nào cũng không gặp nhiều khó khăn, chỉ cần đến hỏi thì ai cũng không dám cản trở.
Nhưng thủ hạ vừa nghe lệnh lại có chút do dự:" Thẩm đại nhân........Kỷ Tô thị... là cô của Tô Tiệp Dư.."
Thẩm Diệp nghe vậy ánh mắt liền lạnh lẽo:" Ta chỉ quan tâm là ai tặng lễ vật vào cung, mặc kệ đó là cô của ai."
Nghe cô của mình vội vàng vào cung cầu kiến Tô Dư chợt cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, cũng đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì. Quả nhiên vừa hỏi, lập tức biết được cấm quân Đô Úy phủ đã tra đến nhà.
Kỷ Tô thị lo lắng nói:" Người nọ không phải người của Kỷ phủ....mà là người của Tô phủ!"
Xong rồi, xem ra đúng là có liên quan đến Tô gia. Cấm quân Đô Úy phủ không phải kẻ ngốc, tra không được Kỷ gia nhất định sẽ chuyển sang tra Tô gia. Tô Dư áp chế kinh hãi, lạnh giọng nói:" Hiện giờ cô biết sợ rồi à? Hay là phụ thân người biết sợ rồi? Nếu như thế tại sao lúc trước không sớm suy nghĩ một chút...Việc này nếu như bại lộ sẽ tai họa ngập đầu chứ."
Nàng đã phải đè nén lâu lắm rồi. Việc hoàng đế đối với nàng không tốt là 1 chuyện, nhưng việc người trong nhà không để ý đến sống chết của nàng mà đẩy nàng ra phía trước lại là 1 chuyện. Phụ thân ước chừng không hề biết, thời điểm hoàng đế lạnh lùng nói với nàng đừng mơ tưởng có thể gặp được người Tô gia lần nào nữa, nàng lúc đó đã thở phào nhẹ nhõm thế nào.
Bởi sống những ngày như vậy, thật quá mệt mỏi.
Cũng chính vì thế mà vào sinh thần của mình, hoàng đế hỏi nàng muốn cái gì, nàng chỉ nói muốn gặp cô, còn phụ thân nửa chữ cũng không dám nhắc tới.
Không phải vì nàng không nhớ, mà là không dám nhớ.
Nhưng lại không ngờ tới, phụ thân lại thông qua cô để làm việc này.
"Dạng phụ thân gì sẽ cho nữ nhi của mình dùng xuân dược?"_ Tô Dư cười lạnh hỏi thẳng Kỷ Tô thị _" Nếu phụ thân cứ mãi khư khư cố chấp, cô đến tìm ta có ích lợi gì chứ?"
Kỷ Tô thị vừa nóng lòng vừa bất đắc dĩ, vội la lên:" Nhưng ngươi cùng bệ hạ cứ mãi không thân cận như thế cũng không phải cách hay, phụ thân ngươi cũng là vì muốn tốt cho ngươi.."
" Lúc gả ta cho bệ hạ các người cũng nói muốn tốt cho ta."_ Tô Dư cười ra tiếng _"Nhưng về sau thì như thế nào? Phụ thân từng bước một làm cho bệ hạ không thể buông tha Tô gia, chẳng lẽ cũng là muốn tốt cho ta? Hắn biết rõ ta ở trong cung, từng chuyện sai trái Tô gia làm ra ta đều sẽ bị liên lụy."_ Tô Dư hít một hơi thật sâu, cố kìm nén nước mắt đang trực trào _" Mỗi một lần, ta đều ở trong tình thế không biết gì mà bị hỏi tội. Lần này thì càng tốt, bệ hạ vừa đối tốt với ta một chút ông ấy liền đứng ngồi không yên...Chuyện này 1 khi tra ra thì lục cung cao thấp sẽ nhìn ta như thế nào? Bệ hạ sẽ dung hạ được ta như thế nào? Phụ thân đây là muốn buộc ta phải đi cầu xin bệ hạ ban cho ba thước lụa trắng à!"
Tô Dư nói đầy kích động, thanh âm cũng bất giác cao hơn vài phần. Cuộc sống của nàng trôi qua thực không dễ dàng gì -- kỳ thật mục đích của các đại thế gia khi đưa quý nữ vào cung đại để cũng đều như vậy, họ vẫn phải chịu một phần trách nhiệm cho sự hưng thịnh của gia tộc.
Nhưng mà, nàng quả thực đã bị bức quá nhiều.
" A Dư!"_ Kỷ Tô thị cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, nàng không còn lời nào để nói với Tô Dư nữa, bởi nàng biết lần này huynh trưởng đã quá phận, nhưng...dù sao đó cũng là nhà của nàng, nàng không thể không để tâm đến sống chết toàn gia được.
" Cô không cần khuyên."_ Tô Dư lạnh giọng, mang theo vài phần ý cười, nhẹ giọng nói _" Ta tự có chừng mực, tự biết đi cầu bệ hạ, dù có liều chết cũng bảo toàn một mạng lại cho Tô gia."_ Khẩu khí của nàng đầy nặng nề cùng mệt mỏi _" Nếu ta cứ như vậy bị ban chết, ít nhất lúc đó phụ thân sẽ minh bạch rõ ràng...hắn nên thu tay lại. Đây là thiên hạ của hoàng đế, nếu hắn cứ cố tranh với bệ hạ, chỉ là tự chui đầu vào rọ."
Rõ ràng lời nói mang vài phần ý cười, nhưng lại làm Kỷ Tô thị lạnh hết sống lưng.
Tô Dư không muốn nói nhiều nữa, đây là lần đầu tiên nàng thể hiện rõ ràng sự chán ghét đối với gia tộc của mình cũng như đối với các đại thế gia như vậy. Rời ghế đứng dậy, nàng bây giờ đang nghĩ muốn đến Thành Thư điện cầu kiến, thừa dịp gần đây hoàng đế đối tốt với mình mà cầu xin hắn phóng cho Tô gia 1 con đường sống. Dựa theo phân lượng chuyện này, có thể nói đây chính là tránh được mùng một cũng không tránh được ngày rằm, đã bị cấm quân Đô Úy phủ giữ người lại thì chỉ cần tra thêm vài lần sẽ lập tức rõ ràng thôi.
Chỉ tiếc, hoàng đế vừa muốn tra lại chuyện sát hại hoàng duệ năm đó giải oan cho nàng, vậy mà nàng lại không thể chờ được tới lúc chân tướng được tra ra.
Thật sự, trong lòng nàng cảm thấy chuyện này cũng chưa đến mức phải ban chết, nhưng...xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của nàng cùng hoàng đế, có khi sẽ làm nó kém hơn cả lúc trước.
Thật sự tạo hóa trêu ngươi mà.
Vừa bước ra cửa điện, dư quang liền nhìn thấy một bóng đen khiến Tô Dư hoàn toàn chấn động, quay đầu nhìn sang sắc mặt lập tức trắng bệch:"Bệ..."
Miệng lập tức bị che lại, nàng bị hắn ép vào tường, bị ánh mắt tràn đầy tức giận của hắn nhìn hồi lâu.
Nàng nhìn ra được hoàng đế đang tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ biết nhìn, cũng không dám nói gì.
Hoàng đế lạnh lùng nhìn vào trong điện, rồi kéo nàng đi khỏi. Bọn họ dừng lại ở nơi cách Đức Dung điện rất xa, hắn lúc này mới buông tay nàng ra, cười giận dữ mang chút châm chọc:" Tô đại nhân mưu kế hay a, nếu hắn muốn trẫm tru di tam tộc của Tô gia, trẫm lập tức thành toàn cho hắn."
Vừa rồi khi nàng đang trải qua đau đớn thì bỗng có người ngăn lại, lúc đó nàng nghe được gã hoạn quan đó nói "Bệ hạ lệnh mang nàng vào". Vốn tưởng muốn hỏi tội nàng, nhưng vừa mới tiến điện thì lát sau hoàng đế liền rời khỏi, lại còn truyền ngự y đến. Lập tức nghĩ đến chỉ có thể là do Tô Dư mềm lòng nói ra sự thật hoặc xin tha cho nàng, trong lòng liền thấp thỏm không thôi.
Tô Dư thở dài:" Ta cái gì cũng chưa nói...tất cả đều theo ý của ngươi."
Chiết Chi kinh ngạc, nhích người về phía nàng:" Vậy chuyện gì đã xảy ra?"
"Bệ hạ nhìn ra ta không đành lòng phạt ngươi."_ Tô Dư vẫn nhíu mày, nhưng khoé miệng lại nở ra một nụ cười nhạt _" Thôi, nếu hắn đã ngăn lại, cứ coi như mọi chuyện đã qua rồi, phiền lòng nữa cũng chỉ vô dụng."
Chiết Chi suy nghĩ một lát:" Vậy...bệ hạ có còn nghi ngờ nương nương không?"
" Hắn nói hắn tin ta."_ Tô Dư nhẹ mỉm cười _" Mà ta cũng thấy hắn quả thật tin ta. Nếu không, việc này có thể trôi qua dễ dàng như vậy sao?"
Nhưng Chiết Chi vẫn còn chưa yên tâm, cảm thấy hoàng đế khoan dung như vậy thật quá khác thường, suy nghĩ một chút lại nói:" Vậy nương nương ngài xem bệ hạ có giống như đang cố nhịn xuống không? Biết đâu... là muốn sau này tính nợ với ngài."
"Không giống."_ Tô Dư lắc đầu _" Vừa rồi ngươi cũng nghe thấy, hắn đã nói sẽ không đề cập đến nữa. Nếu hắn sau này lật lọng muốn tính sổ ta, như vậy cũng quá tiểu nhân rồi."
Hạ Lan Tử Hành sau khi trở về Thành Thư điện, liền phân phó Từ U bảo Cung chính tư đi thăm dò ghi chép vật phẩm xuất nhập Khinh Lê cung và ghi chép việc ra vào của cung nhân. Từ U lĩnh mệnh, vừa muốn lui xuống làm việc, hoàng đế lại mở miệng "Khoan đã" rồi sửa lại ý của mình "Trực tiếp mang tới, trẫm muốn tự mình xem".
Hắn tin tưởng đây không phải ý của Tô Dư, nhưng những lời giải thích của Tô Dư vừa rồi hắn cũng không tin. Chiết Chi làm việc rất có chừng mực, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy, trừ khi...bị người khác sai sử.
Có người muốn hại Tô Dư...đây là suy đoán trong lòng hắn.
Cho nên hắn mới không để Cung chính tư thăm dò, chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Sau hai năm, Tô Dư bây giờ đã là chim sợ cành cong, lại bị chuyện vừa rồi hù dọa không nhẹ, không thể để cho nàng biết mình đang điều tra việc này mà thêm lo lắng hãi hùng.
Hơn nữa nếu như việc này quả thật do Chiết Chi làm...
Hoàng đế thở dài, không biết Tô Dư sẽ tiếp nhận việc đó thế nào đây.
Cung chính tư rất nhanh liền đưa tới những gì hắn yêu cầu. Hai cuốn sách thật dày được đặt trên bàn, hắn lấy cuốn ghi chép vật phẩm xuất nhập Khinh Lê cung xem trước. Từng tờ một được xem qua, nhưng không có bất kì điều gì khác thường.
Tất cả đều không có liên quan gì đến Chưởng sự cung nữ Chiết Chi.
Lại xem quyển còn lại.
Điều đầu tiên khiến hắn chú ý chính là việc mẫu thân Giai Du Phu Nhân Đậu Oản Đậu Phàn thị gần đây tiến cung hai lần, sau đó là việc muội muội Chương Nhạc Phu Nhân gặp tỷ tỷ của mình quá lâu. Còn những cái khác, cũng không có gì đặc biệt, cho đến khi tên của Chiết Chi xuất hiện.
Nàng ở cửa cung gặp người của Kỷ Tô thị? Hoàng đế lắc đầu, xưa nay Kỷ Tô thị luôn đối tốt với Tô Dư, hơn nữa..có người cô nào lại hạ xuân dược với cháu gái của mình?
Đóng sách lại, hoàng đế tự định giá trong chốc lát rồi nói:" Hạ triều ngày mai, truyền Thẩm Diệp tới gặp."
Hắn muốn nhìn thử một chút, kẻ nào ở trong hậu cung của hắn có lá gan lớn đến thế, vì muốn trừ Tô Dư mà ngay cả biện pháp như vậy cũng dám dùng.
Từ U im lặng "Dạ" một tiếng, cúi đầu trầm ngâm chốc lát, cuối cùng khom người bẩm:" Bệ hạ thứ cho thần nói nhiều 1 câu, việc này dù bất kể ai làm, bệ hạ ngài..."
Hoàng đế liếc hắn một cái:" Thế nào?"
"Gần đây ngoại trừ đối tốt với Tiệp Dư nương nương, ngài rất ít cho gọi các tần phi khác."_ Từ U thản nhiên nói.
Sắc mặt hoàng đế trầm xuống. Trầm ngâm giây lát, hắn lại cảm thấy không phải vì nguyên nhân này. Tuy những ngày này hắn đã làm đổi chiều gió của hậu cung, nhưng hắn rất giữ chừng mực không quá mức cưng chiều Tô Dư, cũng chính bởi vì không muốn gây cho nàng phiền toái.
Tuy hắn bây giờ rất ít gọi các phi tần bất hòa với Tô Dư, nhưng đối với các phi tần có phân vị thấp hay không có quyền thế cũng không tính là thiếu. Về phần Trường Thu cung cùng Huệ Tức cung...hắn cũng thường xuyên đi tới, tuy mỗi lần đều chỉ xem tấu sớ đến nửa đêm rồi ngủ, nhưng cũng không thể khiến hai vị Phu Nhân trực tiếp gây chuyện trên đầu Tô Dư được, thậm chí còn phải dùng đến thủ đoạn hạ lưu này.
Nặng nề thở dài, hoàng đế lắc đầu: "Ngày mai gặp Thẩm Diệp rồi nói tiếp."
Ngày hôm sau vào lúc lâm triều hắn liền triệu kiến Thẩm Diệp, sau khi cho người ngoài lui hết, hắn cực kỳ bình tĩnh nói chuyện này với Thẩm Diệp, hắn rõ ràng nhìn ra được giữa đầu lông mày của Thẩm Diệp lúc này có thêm hai phần mất tự nhiên.
Hoàng đế ở hậu cung bị người khác hạ xuân dược...
Thẩm Diệp cơ hồ cảm thấy, chờ sau khi tra xong việc này, nhất định hoàng đế sẽ giết hắn diệt khẩu.
Hoàng đế sau khi nói xong liền thở dài, trầm giọng nói:" Ngươi nên tự có chừng mực."
"... Vâng."_ Thẩm Diệp ôm quyền nhận mệnh, không biết nên vui mừng một câu hoàng đế đã thêm tính nhiệm hắn hay nên oán thầm một câu năm nay quả là năm đại hạn -- tuy cấm quân Đô Úy phủ thường tra những chuyện không thể cho người ngoài biết, nhưng thời gian gần đây, những ý chỉ hắn nhận được từng cái từng cái đều làm cho hắn thêm e ngại.
Đậu gia cùng Diệp gia, đều là hai đại thế gia có bối cảnh hùng hậu. Sai cấm quân Đô Úy phủ hắn tra việc này cũng không khó, bởi xưa nay đại thế gia cùng hoàng tộc đều kìm chế lẫn nhau, mỗi bên đều có một cái thóp bị đối phương nắm. Huống chi cũng không phải hắn tra chuyện lớn gì, bất quá là muốn tìm danh sách vật phẩm và những người gần đây tiến cung của hai nhà, chuyện này thì có gì khó?
Thế nhưng lại không có kết quả.
Cuối cùng, hắn để mắt tới ba chữ Kỷ Tô thị, cũng bởi vì Chiết Chi này.
"Đến Kỷ phủ, mang danh sách vật phẩm cùng những người đi theo Kỷ Tô thị tiến cung ngày đó về cho ta."_ Gọn gàng dứt khoát phân phó. Đây cũng xem như điểm tốt của cấm quân Đô Úy phủ, muốn thăm dò người nào cũng không gặp nhiều khó khăn, chỉ cần đến hỏi thì ai cũng không dám cản trở.
Nhưng thủ hạ vừa nghe lệnh lại có chút do dự:" Thẩm đại nhân........Kỷ Tô thị... là cô của Tô Tiệp Dư.."
Thẩm Diệp nghe vậy ánh mắt liền lạnh lẽo:" Ta chỉ quan tâm là ai tặng lễ vật vào cung, mặc kệ đó là cô của ai."
Nghe cô của mình vội vàng vào cung cầu kiến Tô Dư chợt cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, cũng đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì. Quả nhiên vừa hỏi, lập tức biết được cấm quân Đô Úy phủ đã tra đến nhà.
Kỷ Tô thị lo lắng nói:" Người nọ không phải người của Kỷ phủ....mà là người của Tô phủ!"
Xong rồi, xem ra đúng là có liên quan đến Tô gia. Cấm quân Đô Úy phủ không phải kẻ ngốc, tra không được Kỷ gia nhất định sẽ chuyển sang tra Tô gia. Tô Dư áp chế kinh hãi, lạnh giọng nói:" Hiện giờ cô biết sợ rồi à? Hay là phụ thân người biết sợ rồi? Nếu như thế tại sao lúc trước không sớm suy nghĩ một chút...Việc này nếu như bại lộ sẽ tai họa ngập đầu chứ."
Nàng đã phải đè nén lâu lắm rồi. Việc hoàng đế đối với nàng không tốt là 1 chuyện, nhưng việc người trong nhà không để ý đến sống chết của nàng mà đẩy nàng ra phía trước lại là 1 chuyện. Phụ thân ước chừng không hề biết, thời điểm hoàng đế lạnh lùng nói với nàng đừng mơ tưởng có thể gặp được người Tô gia lần nào nữa, nàng lúc đó đã thở phào nhẹ nhõm thế nào.
Bởi sống những ngày như vậy, thật quá mệt mỏi.
Cũng chính vì thế mà vào sinh thần của mình, hoàng đế hỏi nàng muốn cái gì, nàng chỉ nói muốn gặp cô, còn phụ thân nửa chữ cũng không dám nhắc tới.
Không phải vì nàng không nhớ, mà là không dám nhớ.
Nhưng lại không ngờ tới, phụ thân lại thông qua cô để làm việc này.
"Dạng phụ thân gì sẽ cho nữ nhi của mình dùng xuân dược?"_ Tô Dư cười lạnh hỏi thẳng Kỷ Tô thị _" Nếu phụ thân cứ mãi khư khư cố chấp, cô đến tìm ta có ích lợi gì chứ?"
Kỷ Tô thị vừa nóng lòng vừa bất đắc dĩ, vội la lên:" Nhưng ngươi cùng bệ hạ cứ mãi không thân cận như thế cũng không phải cách hay, phụ thân ngươi cũng là vì muốn tốt cho ngươi.."
" Lúc gả ta cho bệ hạ các người cũng nói muốn tốt cho ta."_ Tô Dư cười ra tiếng _"Nhưng về sau thì như thế nào? Phụ thân từng bước một làm cho bệ hạ không thể buông tha Tô gia, chẳng lẽ cũng là muốn tốt cho ta? Hắn biết rõ ta ở trong cung, từng chuyện sai trái Tô gia làm ra ta đều sẽ bị liên lụy."_ Tô Dư hít một hơi thật sâu, cố kìm nén nước mắt đang trực trào _" Mỗi một lần, ta đều ở trong tình thế không biết gì mà bị hỏi tội. Lần này thì càng tốt, bệ hạ vừa đối tốt với ta một chút ông ấy liền đứng ngồi không yên...Chuyện này 1 khi tra ra thì lục cung cao thấp sẽ nhìn ta như thế nào? Bệ hạ sẽ dung hạ được ta như thế nào? Phụ thân đây là muốn buộc ta phải đi cầu xin bệ hạ ban cho ba thước lụa trắng à!"
Tô Dư nói đầy kích động, thanh âm cũng bất giác cao hơn vài phần. Cuộc sống của nàng trôi qua thực không dễ dàng gì -- kỳ thật mục đích của các đại thế gia khi đưa quý nữ vào cung đại để cũng đều như vậy, họ vẫn phải chịu một phần trách nhiệm cho sự hưng thịnh của gia tộc.
Nhưng mà, nàng quả thực đã bị bức quá nhiều.
" A Dư!"_ Kỷ Tô thị cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, nàng không còn lời nào để nói với Tô Dư nữa, bởi nàng biết lần này huynh trưởng đã quá phận, nhưng...dù sao đó cũng là nhà của nàng, nàng không thể không để tâm đến sống chết toàn gia được.
" Cô không cần khuyên."_ Tô Dư lạnh giọng, mang theo vài phần ý cười, nhẹ giọng nói _" Ta tự có chừng mực, tự biết đi cầu bệ hạ, dù có liều chết cũng bảo toàn một mạng lại cho Tô gia."_ Khẩu khí của nàng đầy nặng nề cùng mệt mỏi _" Nếu ta cứ như vậy bị ban chết, ít nhất lúc đó phụ thân sẽ minh bạch rõ ràng...hắn nên thu tay lại. Đây là thiên hạ của hoàng đế, nếu hắn cứ cố tranh với bệ hạ, chỉ là tự chui đầu vào rọ."
Rõ ràng lời nói mang vài phần ý cười, nhưng lại làm Kỷ Tô thị lạnh hết sống lưng.
Tô Dư không muốn nói nhiều nữa, đây là lần đầu tiên nàng thể hiện rõ ràng sự chán ghét đối với gia tộc của mình cũng như đối với các đại thế gia như vậy. Rời ghế đứng dậy, nàng bây giờ đang nghĩ muốn đến Thành Thư điện cầu kiến, thừa dịp gần đây hoàng đế đối tốt với mình mà cầu xin hắn phóng cho Tô gia 1 con đường sống. Dựa theo phân lượng chuyện này, có thể nói đây chính là tránh được mùng một cũng không tránh được ngày rằm, đã bị cấm quân Đô Úy phủ giữ người lại thì chỉ cần tra thêm vài lần sẽ lập tức rõ ràng thôi.
Chỉ tiếc, hoàng đế vừa muốn tra lại chuyện sát hại hoàng duệ năm đó giải oan cho nàng, vậy mà nàng lại không thể chờ được tới lúc chân tướng được tra ra.
Thật sự, trong lòng nàng cảm thấy chuyện này cũng chưa đến mức phải ban chết, nhưng...xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của nàng cùng hoàng đế, có khi sẽ làm nó kém hơn cả lúc trước.
Thật sự tạo hóa trêu ngươi mà.
Vừa bước ra cửa điện, dư quang liền nhìn thấy một bóng đen khiến Tô Dư hoàn toàn chấn động, quay đầu nhìn sang sắc mặt lập tức trắng bệch:"Bệ..."
Miệng lập tức bị che lại, nàng bị hắn ép vào tường, bị ánh mắt tràn đầy tức giận của hắn nhìn hồi lâu.
Nàng nhìn ra được hoàng đế đang tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ biết nhìn, cũng không dám nói gì.
Hoàng đế lạnh lùng nhìn vào trong điện, rồi kéo nàng đi khỏi. Bọn họ dừng lại ở nơi cách Đức Dung điện rất xa, hắn lúc này mới buông tay nàng ra, cười giận dữ mang chút châm chọc:" Tô đại nhân mưu kế hay a, nếu hắn muốn trẫm tru di tam tộc của Tô gia, trẫm lập tức thành toàn cho hắn."
/99
|